1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 174 Điên rồi?



      Thẩm phu nhân ngày đêm trông mong, vất vả chờ gặp con dâu tương lai, tự nhiên nhìn cái gì cũng cảm thấy tốt, tư thái tốt, bộ dáng cũng tốt, khí chất cũng tệ, bà rất hài lòng : “Hôm nào mẹ hỏi ý của Kỷ Lương chút.”



      Lúc Côn Sơn chuyện, thỉnh thoảng nhìn ngoài cửa vài lần, đợi hồi lâu, thấy Bảo Châu còn chưa vào, rốt cục nhịn được, xuống lầu đón người, thấy Bảo Châu vẫn còn ở trong xe tìm khuyên tai, qua ở bên cạnh ngồi xổm xuống : “Còn chưa tìm được sao?”



      Bảo Châu gật đầu: “Đúng vậy a! Bất quá em tìm được thứ này.”

      Bảo Châu mở hai tay ra, bên trong ngoại trừ mấy miếng chocolate làm rơi xe và vài xác đậu phộng ra, còn có thứ làm hơi bất ngờ, là lá thư có nhiều nếp nhăn, mở ra xem, phía viết gửi tới Quốc Dân đảng, đồ vật làm Quốc Dân đảng nhất định thất bại có thể liên lụy bị mất đầu, khỏi khẩn trương lên: “Bảo Châu, cái này tìm thấy ở đâu?”



      “Chỗ ấy!” Bảo Châu chỉ chỉ dưới chỗ ngồi, khuyên tai có tìm được, nhưng ngoài ý muốn tìm được lá thư này.



      “Chỉ có tờ sao?” Côn Sơn bên dùng cái bật lửa tiêu hủy, bên , thứ này nếu bị người phát có thể lấy mạng bọn họ, có làm, vậy chính là có người vu hãm rồi, là ai?



      Bảo Châu lắc đầu: “Còn có thiệt nhiều, em cho Tiểu Đông rồi.”



      Côn Sơn nghe xong điên mất, vừa muốn đuổi theo, đột nhiên từ đằng xa đội cảnh sát đến, đầu là phó cục trưởng, bên gọi người bên cạnh vào lục soát, bên phái người cầm súng đối với Côn Sơn : “Tôi hoài nghi hôm nay nơi này có phần tử phản đảng, tại tôi muốn điều tra xe của cậu và tất cả mọi người bên trong.”



      Côn Sơn nghĩ thầm hỏng mất, nếu thứ tay Tiểu Đông bị lục soát ra, cả nhà có khả năng bị sao trảm, cảm xúc có chút sa sút, nhưng khí thế thể thua, Côn Sơn lừa gạt : “Ngài muốn lục soát có thể! Nhưng nếu luc soát ra , phá hủy buổi tiệc, ngài có thể gánh chịu tổn thất ?”



      “Có thể.” Chỉ là buổi tiệc đơn giản, sau khi chuyện thành công Lục Hoài Ninh cho hai mươi vạn đồng, so với hai mươi vạn kia, buổi tiệc nho tính toán là cái gì, hơn nữa tin tưởng chắc chắn có thể tìm ra, Lục Hoài Ninh tự mình đặt rất nhiều chứng cớ, tin tìm thấy.

      “Vậy ngài lục soát !” Côn Sơn chờ đợi lo lắng lôi kéo Bảo Châu vào trong buổi tiệc, tỉnh táo nghĩ tới kết quả xấu nhất, có thể là bị bắt vào tù, nhưng em ở Trí Đường, có lẽ rất nhanh bị phát .



      Lúc bọn họ đến đại sảnh, bên trong rất nhiều khách mời tức giận, mọi người đứng sang bên cho người ta lục soát, soát người là rất có khả năng, đây đều là nhân vật có uy tín tên tuổi, phải ai cũng có thể soát người.



      Sắc mặt Lý thị trưởng rất kém, ông ngồi ở ghế sa lon lời, cảm thấy rất mất mặt, nhưng đây là phó cục trưởng có chỗ dựa rất lợi hại, ông cũng phải cho vị phó cục trưởng này mặt mũi.



      Người nọ tìm a tìm, khắp nơi đều lục soát, kết quả bất cứ chứng cớ gì cũng tìm ra, Lý thị trưởng rất tức giận: “Càn quấy, ngày mai kêu thủ trưởng cậu đến phòng làm việc của tôi chuyến.”



      Vị phó cục trưởng xám xịt vừa định , chỉ thấy chàng trai tay ôm sắp giấy, lập tức có hi vọng, tiến lên hỏi: “ tay cậu cầm cái gì?”



      Côn Sơn thấy là Tiểu Đông, nghĩ thầm tiêu rồi.



      Tiểu Đông : “Giấy vệ sinh.”



      Phó cục trưởng dễ bị lừa, tự tay lấy ra tờ, sau đó lập tức đắc ý, chứng cứ phạm tội a!



      Lập tức vênh váo tự đắc hỏi Tiểu Đông: “Những thứ này chính là bằng chứng phản đảng! Người tới bắt người này lại cho tôi, mang về thẩm vấn.”

      Tiểu Đông sững sờ, sau đó vuốt cái ót : “ phải giấy vệ sinh sao? Tôi biết chữ, tôi bị oan!”



      “Mang !” Hôm nay mang hai người, mặt mũi của đặt ở đâu?



      “Chờ chút.” Côn Sơn đứng ra ngăn vị phó cục trưởng kia lại, sau đó cầm lấy tờ trong đó nhìn thoáng qua : “Tiểu Đông vô tội, ngài có chứng cứ chính xác.”



      “Những thứ này phải đều là chứng cớ sao?” Phó cục trưởng đối với Côn Sơn giơ lên thứ cầm trong tay.



      Côn Sơn tính trước : “Những đồ vật phản động này, phải chứng cứ phản đảng. Đem thư vu oan Quốc Dân đảng dùng làm giấy vệ sinh, đây là loại khinh thị đối với kẻ tạo lời đồn, biểu thị cũng có đem những lời kia để ở trong lòng. Đây phải trung tâm là cái gì? Mọi người cảm thấy phải ?”



      Mọi người bởi vì chuyện điều tra hôm nay, sớm đối với vị phó cục trưởng bất mãn, lời này của Lục Côn Sơn có chút đạo lý, mọi người ầm ĩ biểu thị ủng hộ quan điểm của Côn Sơn, vị phó cục trưởng chuyến tay , cơ hồ là bị người đuổi .



      Đuổi ra ngoài, tiệc tiếp tục, hồi ăn uống về sau, đấu giá từ thiện chính thức bắt đầu.



      Bảo Châu đối với đấu giá hứng thú lớn, Côn Sơn lại kêu chuẩn bị, ra ngoài tùy tiện ở trong phòng bếp lấy cái chén, lúc đem lên đấu giá, Côn Sơn liếc mắt nhận ra, đây phải là cái chén mấy ngày trước đựng dưa muối sao?



      Vợ nhà mình tuy nhìn được hàng, nhưng gần đây vận khí tốt, Côn Sơn quen việc Bảo Châu gây bất ngờ, cùng kết quả làm người ta hài lòng, Bảo cầm chén lên, người ta thấy là đồ vật của Lục phu nhân mang lên đấu giá, tranh nhau đoạt, Lục thiếu là thương nhân khôn khéo tài giỏi như vậy, chắc hẳn thứ phu nhân cầm lên chính là trân bảo hiếm thấy a?

      Giá cả cao lại cao, cuối cùng lên đến 2000 đồng, Tiểu Đông nhìn có chút thể tin giọng hỏi Bảo Châu: “Đây phải cái chén tháng trước Thẩm mẹ kêu tôi mua sao? Tôi nhớ bộ mười hai cái chỉ có mười đồng, bọn họ có phải điên rồi ?”



      Bảo Châu nghe vậy có chút cảm động đối với Côn Sơn : “Bọn họ hào phóng a!”



      Côn Sơn nghe xong, sờ lên đầu của : “Quý hay quan trọng, quan trọng là … Có thể trợ giúp những người nghèo đủ ăn, cái chén đổi vài vạn chén cháo, cái này quá đáng giá rồi, lần sau bất quá đấu giá, em thích nồi chén bồn hồ lô cũng có thể cầm thử xem.”

      “Được!”



      Lều cháo cứ như vậy mở lên, tổng cộng hai cái, nhưng quy mô , nguyện ý húp cháo, đều có thể uống miễn phí, ngoại trừ cháo, còn có cung cấp ít đồ ăn khác kèm miễn phí, ví dụ như đồ chua của Bảo Châu. Thời điểm trời nóng nực, miễn phí trà lạnh, húp cháo, chỉ có dân chúng nghèo khó, số ông chủ muốn thử trà xanh cơm nhạt cũng mang theo vợ con ăn, nhưng bọn họ bình thường trả tiền, ít mấy đồng, nhiều trăm, cũng có người mang rau cải gạo thóc đến.



      Từ khi có lều cháo, các vụ trộm cướp ở Quảng Châu tựa hồ ít rất nhiều, Lý thị trưởng cao hứng, cho Thẩm Kỷ Lương và Lục Côn Sơn tấm giấy khen công dân có ít cho xã hội, Lục lão gia và Thẩm Chi Tề nghe về sau, từng người vì con của mình mà tự hào.

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 175 nhất thời sửng sờ



      Lúc trước Lục lão gia bị bệnh thời gian, biết là bởi vì Côn Sơn làm chuyện tốt tích phúc đức, hay vì tâm tình tốt, bệnh ràng rất nhanh tốt lên, tâm tình cũng tốt hơn, khi hai cục cưng của Bảo Châu đầy trăm ngày, cùng nhà vợ con đến Quảng Châu thăm Bảo Châu cùng hai bảo bảo.



      Đầy trăm ngày, Côn Sơn bày rất nhiều đồ đạc đất, để cho hai tiểu bảo bảo chọn đồ vật đoán tương lai.



      Bút lông, bàn tính, đồng bạc, len sợi, bóng rổ, chìa khóa xe, cây sáo, chiếc đũa, giầy …, đồ vật đủ loại kiểu dáng xếp thành đống lớn, Tiếu Tiếu trái xem phải xem, ồ! Đồ vật sáng sáng ở tay mẹ xinh đẹp a!



      Tiếu Tiếu bò nha bò, leo lên người mẹ, thò tay bắt lấy vòng tay tay của mẹ, nhưng lấy xuống được.



      Bảo Châu thấy nó thích lấy xuống đưa cho Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu cầm lấy vòng tay vàng cười đến như một tiểu tham tiền.



      “Đứa bé này! Về sau theo kinh doanh!” Vạn lão gia vui vẻ, nhớ ngày đó để cho Bảo Châu chọn đồ vật đoán tương lai, lúc trước nhà chỉ có bốn bức tường a! Nghèo như vậy, Bảo Châu vậy mà bò bò đến dưới giường, bàn tay bé nắm nắm, cầm ra đồng tiền, lúc ấy ông cảm thấy đứa này tương lai nhất định giàu có, nghĩ tới có phúc khí như vậy! Gả cho Côn Sơn người chồng tốt, ăn mặc thiếu thốn thứ gì.

      Đến phiên Kiều Kiều, Kiều Kiều thấy chị lấy đồ vật sáng sáng, nó cũng muốn, bò nha bò, leo đến cái bàn, lấy dao gọt trái cây bàn, đáng tiếc tay đủ dài, lấy được.



      Côn Sơn thấy, từ người móc ra thanh súng lục , ở trước mặt quơ quơ, biết vì cái gì loại cảm giác sau này con trai theo tập võ: “Kiều Kiều có muốn cái này ?”



      Kiều Kiều nhìn nhìn dao gọt trái cây, lại nhìn súng lục , tựa hồ suy nghĩ, bò qua phía Côn Sơn…



      Lục lão gia cao hứng: “Kiều Kiều nhà của chúng ta, về sau nhất định là người tham gia quân ngũ, nếu làm cảnh sát như cha nó cũng tệ.”



      Hai nhà đều có mong đợi riêng, nhưng đều hi vọng hai đứa có tương lai tốt.



      Hôm nay Thẩm Kỷ Lương vội vã vào Lục gia, Côn Sơn nhìn thấy gọi, vừa vặn phòng bếp làm xong bánh ngọt hạt sen, Bảo Châu kêu người gói lại cho , cơm nước xong xuôi, thuận tiện mang về a!



      Thẩm Kỷ Lương lắc đầu, đột nhiên nắm ống tay áo Côn Sơn : “Tôi muốn nhờ cậu giúp việc.”



      .”

      thư phòng.”



      Côn Sơn cùng lên lầu, ở đầu bậc thang đụng phải Bảo Châu định dùng cơm, vỗ vỗ vai Bảo Châu: “Vợ em ăn trước, cần chờ bọn , bọn bàn chút chuyện xong xuống.”



      “Dạ!” Bảo Châu đối với hai người mỉm cười, bên trêu chọc Tiểu Hồng, bên hướng dưới lầu xuống.



      Vào thư phòng, Côn Sơn ngồi xuống, rất tùy ý : “Bây giờ có thể a?”



      “Tôi muốn ít súng.” Thẩm Kỷ Lương thẳng vào vấn đề nói.



      Côn Sơn lại hơi kinh hãi, nghĩ thầm như thế nào biết chính mình có súng, đây chính là bí mật, cả Tiểu Đông và Thẩm mẹ cũng biết.



      Thấy biểu lộ kinh ngạc, Thẩm Kỷ Lương cho rằng bị dọa, giải thích : “Tôi biết cậu chỉ có cây súng dùng để phòng thân, tôi phải muốn mượn cái đó, phải cậu bán súng đồ chơi sao? Có thể giúp tôi nhập số về được , tôi cần dùng gấp.”



      muốn những thứ đó làm gì?” Côn Sơn lập tức cảnh giác lên.



      “Tôi có mấy người bạn hùn vốn mở tòa soạn báo, mấy ngày trước bọn họ tham dự hoạt động biểu tình chống Nhật, hơn nữa ghi lại hành vi phàm tội của người Nhật. Tạo áp lực cho phía Nhật, chính phủ giam vài người bạn của tôi, tuy dân chúng gây áp lực, qua vài ngày thả bọn họ, nhưng phía Nhật tung tin đồn, buông tha bọn họ như vậy, người bạn của tôi bị người Nhật ám sát chết. Cho nên tôi muốn vài cây súng đồ chơi, cho dù là giả, nhưng có thể dọa người Nhật, có còn hơn !” còn cách nào khác nữa, mới nghĩ đến chủ ý cùi bắp này, sợ người Nhật lần nữa kiêng nể gì mà ám sát bạn của .



      Sau khi Côn Sơn nghe xong hỏi: “Chỉ là dùng để phòng thân sao?”

      Thẩm Kỷ Lương gật đầu: “Mấy người trí thức, chẳng lẽ còn muốn giết người sao? Cậu có đồng ý giúp tôi chuyện này ? Nếu cậu sợ chết, tôi liên lụy cậu, cũng trách cậu, vì chuyện này liên quan trọng đại, xử lý tốt cả cậu cũng bị cuốn theo.”



      Côn Sơn : “Giúp, bất quá…”



      “Bất quá cái gì?”



      theo tôi.” Côn Sơn đưa đến cửa phòng ngủ, bên trong bốn phía có rất nhiều đồ ăn vặt, chính giữa là bốn rương lớn, Côn Sơn mở hòm trong đó ra.



      Thẩm Kỷ Lương hiểu Côn Sơn mang đến đây là có ý gì: “Tới nơi này làm gì vậy?”



      Côn Sơn lấy đồ ăn vặt bên trong ra, súng ống lên, Thẩm Kỷ Lương tùy tiện lấy cây, lập tức hai mắt tỏa sáng: “Rất giống , đây là súng đồ chơi của Bảo Châu à?”



      Thẩm Kỷ Lương xong đối với vách tường, bắn phát súng, viên đạn bay đến tường phát ra BÌNH tiếng, nhập tường nửa tấc, Thẩm Kỷ Lương lập tức trợn tròn mắt: “Đây là…”

      Côn Sơn thở dài, muốn kêu đừng nổ súng chậm, đối với khẳng định gật đầu: “Đúng như nghĩ đấy.”



      “Những cây súng này đều là ? Ở đâu cậu có nhiều vậy? Cậu buôn lậu súng ống đạn dược?” Thẩm Kỷ Lương mở rộng tầm mắt, nghĩ qua Côn Sơn phải nhân vật bình thường, nhưng nghĩ đến tối đa chỉ là người của bang phái nào đó, nghĩ tới là người buôn bán vũ khí! Lá gan cũng lớn quá !



      “Cái khác cần phải xen vào, rương này đều là súng lục, muốn lấy bao nhiêu lấy , coi như tôi tặng .” Khó được dịp có thể giúp, bình thường luôn là Thẩm Kỷ Lương trợ giúp Bảo Châu, tặng đồ cho Bảo Châu, sớm nên hồi báo rồi.



      “Bảo Châu biết ?”



      Côn Sơn gật đầu: “ ấy để ý những thứ này, yên tâm tôi tự bảo vệ cho an nguy của mình và Bảo Châu. Bởi vì là , nên tôi tin tưởng, cho nên để biết.”



      Thẩm Kỷ Lương cảm động, vẫn còn có chút lo lắng: “Tại sao cậu phải làm cái này, cái này rất nguy hiểm, cậu có lẽ hơn tôi, bây giờ cậu dư giả hơn lúc trước rồi, nếu vì tiền, tôi cảm thấy cần phải làm.”



      “Nếu như tôi là vì mạng sống?”



      Thẩm Kỷ Lương tin: “Làm sao có thể?”

      “Tôi thoạt nhìn dư giả, nhưng người dư giả cũng có đối thủ, vì sống sót, bị đối thủ đẩy ngã, tôi cũng chỉ có thể làm cho mình càng mạnh hơn nữa, mới có thể bảo vệ chính mình. Trước đó là ô tô nổ cùng kiện phản đảng mấy ngày trước, cho rằng đều là trùng hợp sao?” Vì bảo vệ mình và Bảo Châu, Côn Sơn cảm thấy mình có đường lui, cho dù bắt đầu muốn nản chí, chỉ sợ đối thủ cũng vì vậy buông tha . Trèo cao, cũng đáng sợ, có dã tâm cũng đáng sợ, đáng sợ chính là có lương tâm, chỉ cần bảo trì thiện lương, tổn thương người khác, Côn Sơn cảm giác mình cho dù có sai, cũng phải rất quá đáng.

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 176 Như cách ba thu



      Thẩm Kỷ Lương nghe xong, trầm mặc lúc lâu sau, ngẩng đầu lên nhìn Côn Sơn thở dài : “Làm em chỉ có thể chúc cậu may mắn thôi, hi vọng cả đời này cậu đều gặp may mắn, nếu cậu xảy ra chuyện, Bảo Châu và bọn phải làm sao bây giờ?”



      Côn Sơn tự nhiên là biết đạo lý này, khẽ gật đầu, sau đó sang chuyện khác: “Về sau chỉ cần là chuyện có lợi cho mạng người, cần gì cũng có thể với tôi.”



      “Cảm ơn.” Tiền tại còn đủ.



      Lúc hai người từ lầu xuống, Bảo Châu bên cho Bảo Bảo ăn cơm, bên chờ hai người bọn họ, thích nhiều người cùng ăn cơm, người ăn nhàm chán, nghe thấy tiếng bước chân, Bảo Châu ngẩng đầu đối với bọn họ vẫy vẫy tay, sau đó đối với Côn Sơn : “Tiếu Tiếu hôm nay ăn thiệt nhiều.”



      Côn Sơn từ trong tay tiếp nhận con rất đáng , suy nghĩ thoáng cái : “Tiếu Tiếu nặng hơn rồi.”

      Thẩm mẹ kêu người phòng bếp hâm nóng đồ ăn lại, mỉm cười cùng Thẩm Kỷ Lương : “Nghe cậu, Nhược Lan làm mấy món cậu thích ăn, nha đầu kia rất tri kỷ.”



      Thẩm Kỷ Lương nếm thử, quả nhiên tay nghề Hạ Nhược Lan tốt, hương vị rất ngon: “Ăn ngon.”



      “Đồ ăn ngon, người cũng tốt. Tôi đề cập qua với cha mẹ , hai người rất hài lòng, ý của như nào?” Lời này Côn Sơn sớm muốn rồi, mực tìm được cơ hội.



      Thẩm Kỷ Lương giả ngu: “ cái gì?”



      Côn Sơn là người thông minh, liền muốn có gì, ai biết Bảo Châu luôn cúi đầu ăn cơm đột nhiên : “Thẩm đại ca là khờ a! Đương nhiên là hôn a! Hạ tỷ tỷ gả cho được ?”



      Lời này nếu người khác , có thể ngụm cự tuyệt, nhưng Bảo Châu , thể làm Bảo Châu mất mặt, chỉ : “ tại còn trẻ, chưa nghĩ tới chuyện kia, vài năm nữa sau. Hạ tiểu thư là tốt, đừng làm trễ nãi thanh xuân ấy.”



      đột nhiên cách đó xa truyền đến thanh đổ bể, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hạ Nhược Lan cúi đầu xoay người nhặt lên mảnh sứ vụn mặt đất.



      Bảo Châu để đũa xuống bước nhanh qua ngồi xổm xuống: “Hạ tỷ tỷ chị làm sao vậy?”



      có gì, tôi cẩn thận làm bể ly, Thiếu phu nhân ăn cơm ! Tôi thu dọn chỗ này chút.”



      “Em giúp chị a!” Bảo Châu dùng tay cầm vài miếng sứ vỡ ném vào thùng rác.



      Côn Sơn nhìn Thẩm Kỷ Lương, Thẩm Kỷ Lương cười khổ, giống như … Tôi thích ai cậu phải biết rất sao.



      thích Bảo Châu, nhưng bởi vì có khả năng cùng chỗ, cho nên lựa chọn bảo vệ, như trai bảo vệ em , nhưng thường xuyên gặp Bảo Châu, làm sao có thể quên.



      cũng từng muốn cho chính mình gặp Bảo Châu, hoặc là ít gặp , thế nhưng về sau phát mình đối với ngày thấy như cách ba thu, dù cho có khả năng cùng chỗ, dù cho là bảo vệ, cũng muốn nhìn thấy .



      Côn Sơn như thế nào biết, nhưng muốn Thẩm Kỷ Lương buông tha tình cảm đối với Bảo Châu, nếu người khổ là Thẩm Kỷ Lương .

      Rất nhanh công việc ở Quảng Châu giải quyết xong, Côn Sơn cũng điều đến Hồng Kông, Hồng Kông bên kia tất cả đều mới bắt đầu, mặc dù có rất nhiều chuyện, nhưng đều có thủ hạ lo, Côn Sơn vẫn tương đối rỗi rãnh.



      Dứt khoát ở hai nơi Quảng Châu cùng Hồng Kông, có thời gian về Quảng Châu, trong nội đường có việc lại trở về vài ngày.

      Bảo Châu theo chạy hai đầu, cảm thấy rất phong phú, thời điểm Côn Sơn Hồng Kông, thường mang theo Bảo Châu, Bảo Châu thích ăn, vì vậy thường xuyên có thể nhìn thấy Bảo Châu bưng nồi súp nóng hổi lên máy bay, đến Hồng Kông súp vẫn nóng, còn có thể đem chia sẻ cho đám bà lớn ở Thẩm gia.



      Càng phát triển về sau, thậm chí biến thành có đôi khi Bảo Châu đột nhiên muốn ăn đồ ăn Hồng Kông, máy bay bay qua mua phần đưa đến Quảng Châu cho Bảo Châu hưởng dụng, có người hỏi Bảo Châu cái này gọi là gì, Bảo Châu nghĩ nghĩ : “Bán cho bên ngoài, gọi giao hàng được rồi.”



      Hàng giao hàng có hay có?



      Cảm giác cao cấp!



      Bởi vì tới lui hai nơi hơi chịu khó, có số người quen biết thuận tiện thời điểm máy bay nhà Bảo Châu cất cánh, nhờ máy bay. Cũng có ít người gửi hàng hóa .



      Nhờ nhiều lần, mọi người cũng có chút ngượng ngùng.



      Hơn nữa người cũng rất nhiều, tiếp tục như vậy phải biện pháp, hỏi ý kiến Thẩm Kỷ Lương, Thẩm Kỷ Lương nước ngoài phải có máy bay dân dụng sao?



      Nếu cậu cũng thu phí a! Để Tiểu Cù giúp cậu làm các thủ tục liên quan.

      Ví dụ như hai ngày chuyến, mua vé lên máy bay.

      Côn Sơn cảm thấy có đạo lý, thế nhưng máy bay của còn phải dùng để vận chuyển súng ống đạn dược và các loại đồ ăn vặt.



      Côn Sơn hỏi Bảo Châu: “Máy bay chúng ta phải vận chuyển đồ ăn cho em, còn phải vận chuyển súng ống đạn dược. Nhưng đám bạn bè thường xuyên muốn dùng máy bay, làm sao bây giờ?”



      Bảo Châu trợn trắng mắt: “Côn Sơn khờ quá a, lại mua thêm!”



      “Nhưng tính qua, tiền mặt của chúng ta đủ.” kiếm được nhiều, tiêu cũng nhiều, ngoại trừ mỗi tháng định kỳ đổi thành vàng thỏi, gửi tiết kiệm vào ngân hàng Thụy Sĩ, còn lại để phục vụ nhu cầu hằng ngày và tham gia các loại hoạt động từ thiện, nên dư gì nhiều. Mà tiền tiết kiệm của bọn họ ở ngân hàng Thụy Sĩ vừa lúc là định kỳ, phải năm sau mới có thể lấy tiền vốn.”Vậy mượn.”



      “Lãi suất ngân hàng tại rất cao.” Vay mượn phải là được, có Tiểu Cù, chuyện này có lẽ rất nhanh giải quyết xong, nhưng vay tiền là phải trả, tiền lãi rất cao, cảm thấy có lợi.



      “Vậy mượn mà đừng trả lãi.” Côn Sơn nghĩ nghĩ, Quảng Châu bên này rất có khả năng, Hồng Kông bên kia, ôm chút hi vọng, đến hỏi giám đốc ngân hàng Nước .



      Ngân hàng Nước nghe muốn ở Hồng Kông kinh doanh hàng rất kích động, cảm thấy đây là hạng mục rất dễ kiếm tiền, kỳ sớm muốn ngồi máy bay du lịch các nơi, đem hạng mục này báo cáo lên , chánh phủ Hồng Kông nghe về sau, cảm thấy Hồng Kông phát triển thần tốc, về sau có thể cần ngành hàng , có người nguyện ý mạo hiểm đầu tư, bọn họ đương nhiên đồng ý ủng hộ, sau khi điều tra Lục Côn Sơn có năng lực trả tiền, kêu ngân hàng mở cho trường hợp đặc biệt, miễn trừ tất cả tiền lãi vay cho , hơn nữa để tỏ lòng ủng hộ, tất cả thủ tục có thể giản lược.



      Côn Sơn vui mừng, muốn làm, làm lớn chút, tốt nhất là có thể bay tới lui các nơi, nhưng chính phủ phản đối đem ngành hàng tiến vào tất cả các thành phố lớn, đây là miếng thịt béo bở, bọn họ muốn đem cơ hội lưu cho về sau, đợi có được cơ hội tốt hơn, lại làm.

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 177 Công trình đậu hũ



      Lý thị trưởng nghĩ Côn Sơn cố gắng, đem việc này báo danh qua Nam Kinh, quan lớn Nam Kinh ngày đó tâm tình vừa vặn được tốt lắm, há mồm : “Đây phải làm ẩu sao? Làm hàng là chuyện dễ dàng như vậy sao? Xảy ra chuyện ai chịu trách nhiệm?”



      “Ngài yên tâm, Lục Côn Sơn có thể toàn quyền phụ trách, có tiền. Làm hàng có thể thúc đẩy kinh tế.”



      “Đem mọi người đến địa bàn người , đây là ăn cây táo, rào cây sung, chuẩn!”



      Vì vậy việc này bị đám quan lớn cho gác lại, Lý thị trưởng khó xử việc này cho Côn Sơn, Côn Sơn nghe xong nhất thời cũng có chút nản chí, nhưng có nản chí lâu, bởi vì nghĩ tới nơi càng tốt —— Nước !



      tại Hồng Kông có rất nhiều người , nhưng vì có sân bay dân dụng, rất nhiều người phải ngồi máy bay đến quốc gia phụ cận, rồi ngồi thuyền tới Hồng Kông, rất bất tiện.



      Đây là cơ hội buôn bán rất tốt, ngân hàng đầu tư ở Hồng Kông giới thiệu với với công ty hàng Nước , nếu như vì kinh tế Nước mấy năm gần đây tụt dốc nghiêm trọng, kỳ Nước sớm định đầu tư vào thị trường Hồng Kông, nhưng bởi vì khủng hoảng kinh tế, bọn họ giảm bớt lượt bay mỗi ngày, có vài máy bay lớn dùng tới, Côn Sơn muốn thuê máy bay của bọn họ, bọn họ chẳng những đồng ý cùng Côn Sơn hợp tác, còn có thể để cho sử sụng sân bay nước .



      Côn Sơn rất hài lòng, đây là kinh hỉ ngoài dự liệu của , bởi dự tính của như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều, Côn Sơn vốn định mua thêm máy bay, nhưng có nắm chắc thất bại hay thành công, nên quyết định tạm thời thuê máy bay, chỉ có thể từng bước cẩn thận.



      Công ty hàng Nước thích hộ khách có thành ý, mời Côn Sơn Nước gặp mặt bàn bạc.



      Côn Sơn vẫn ngoại lệ dẫn theo Bảo Châu cùng , Bảo Châu là thuốc an thần của , mang theo Bảo Châu nơi nào cũng hoảng hốt, cho dù là đối mặt tổng thống Mỹ, cũng có động lực.



      Bảo Châu biết ngữ, nên mang theo Cù thiếu làm phiên dịch cho .



      Tuy là hộ khách, nhưng Lục Côn Sơn nhiều nhất chỉ có thể coi là hộ khách , bởi vì máy bay bọn họ thuê so với công ty của các nước khác hợp tác tài chính hơn tỷ mà chỉ là đầu tư .



      Đối với Côn Sơn là hộ khách , bọn họ chỉ phái quản lý đón.

      Tiểu quản lý gọi Bruit, trước khi bọn người Côn Sơn đến, Bruit nghĩ rất xấu xa: “ ma bệnh Đông Á, nhất định rất dễ sai bảo, mình cái gì chính là cái đó a.”



      Sau đó khi máy bay tư nhân siêu sang trọng nước Mỹ đáp xuống trước mắt của , khỏi sửa lại cách nghĩ, cảm thấy bên trong hẳn là nhà giàu mới nổi.



      Đối mặt những nhà giàu mới nổi mặc kim mang ngân (đeo vàng mang tiền) có tầm nhìn xa, có thể lừa gạt mang đến cho lợi ích cực lớn, cho nên khi Côn Sơn cùng Bảo Châu ra, nhìn như ôn hòa nghênh đón, đối với hai người : “Lục tiên sinh. Lục phu nhân hoan nghênh đến Nước , xin nhìn bên cạnh, đó chính là máy bay công ty chúng tôi muốn cho ngài thuê.”



      Côn Sơn nhìn theo tầm mắt của , đó là máy bay nằm trong góc thoạt nhìn có chút rỉ sắt, bất quá Côn Sơn cũng buồn, thản nhiên : “Cái này chính là máy bay công ty các người tỉ mỉ chuẩn bị cho tôi? là rất đặc biệt.”



      Bruit biết máy bay này thoạt nhìn có chút cổ xưa, : “ tại máy bay mới rất khó tìm, ngài muốn giá cả như vậy, rất khó kiếm rồi, nếu ngài hài lòng, tôi cùng hai vị qua xem?”



      Côn Sơn gật đầu, khẩu khí ôn hoà: “ đến rồi, xem chút !”



      “A! Thiếu chút nữa em quên đem Tiểu Hoàng xuống rồi.” Bảo Châu xong đối với khoang cửa huýt sáo tiếng.



      Tiểu Hoàng nghe được Bảo Châu kêu gọi, chút nào kinh hoảng uống xong ngụm sữa bò cuối cùng trong chén, sau đó đập cánh, tuấn bay ra cabin, cái cánh cực lớn giống như là đám mây màu vàng, nhanh chóng hướng Bruit tới gần.

      Bruit dọa lui vài bước trong miệng hô hào: “ được qua đây! Cứu mạng a!”



      Nhưng lát sau, lại có bất kỳ cảm giác đau đớn nào, lúc mở mắt ra, chỉ thấy vợ chồng người Trung Quốc cùng với tùy tùng của bọn họ rất bình tĩnh, còn chuyện phiếm, nhìn bầu trời cao, cũng có người cười nhạo nhát gan, có bất kỳ người nào sợ Tiểu Hoàng.



      Nhất là vị phu nhân người Trung Quốc trẻ tuổi xinh đẹp, giờ phút này mỉm cười ôm con chim vàng cực lớn trong ngực, trong mắt có sủng nịch, miệng lẩm bẩm: “Tiểu Hoàng nghe lời, xem máy bay xong, chị dẫn cưng ăn tiệc Nước .”



      Bruit cảm giác mình mất thể diện trước mặt mọi người, quyết định tìm về mặt mũi, dẫn mọi người đến chiếc máy bay trước mặt, chỉ vào máy bay rất tự hào mà : “Máy bay chúng tôi là máy bay an toàn nhất thế giới, ngài nhìn cái cánh xinh đẹp, đường cong của nó ưu mỹ cỡ nào.”



      vừa xong, đột nhiên chuyện bất ngờ xảy ra, Bảo Châu nghe Cù thiếu phiên dịch hai chữ cái cánh, thích cánh lớn, để tỏ lòng ưa thích cánh máy bay này, tiện tay mở bao bánh bích quy ra, hướng cánh máy bay ném .



      Bánh bích quy là trong những món Tiểu Hoàng thích nhất, Tiểu Hoàng tham ăn nhanh chóng bay theo, đem những miếng bánh bích quy cánh máy bay cho vào miệng, sau đó từ từ bay tới vai Bảo Châu, ngay tại lúc nó rời trong nháy mắt, đột nhiên nghe thấy tiếng thanh thúy rớt xuống, mọi người theo tiếng động nhìn lại, là con ốc vít.



      Hơn nữa đây phải ốc vít bình thường, trải qua chuyên gia kiểm tra, đó là từ cánh máy bay rơi xuống.

      Bruit mới vừa máy bay bọn họ an toàn lập tức có loại cảm giác tự tát vào mặt, nhưng cũng may da mặt của đủ dày, cưỡng từ đoạt lý giải thích : “Đó là chuyện ngoài ý muốn, chỉ là trùng hợp trong phần vạn thôi, tôi kêu người đem đinh ốc trở lại vị trí cũ, máy bay rất an toàn.”



      kêu người lắp đặt lại, Bảo Châu cảm thấy thú vị, hơi thích thanh ốc vít rơi xuống, lại cầm nắm bánh bích quy ném lên cánh máy bay, sau đó cái con ốc vít vừa rơi xuống kia, phụ mong đợi của mọi người rớt xuống lần nữa.



      Bruit bắt đầu lau mồ hôi, nhưng nhụt chí, cảm thấy cũng là trùng hợp, bởi vì việc này trước kia có phát sinh qua. giải thích : “Đây cũng là ngoài ý muốn, hôm nay quá nhiều ngoài ý muốn rồi, ngài tin tưởng tôi, sau khi lắp đinh ốc vô rất an toàn, ngài có thể cho sủng vật của phu nhân ngài thử lần, lúc này tuyệt đối an toàn, lại rơi ốc xuống nữa.”



      Côn Sơn từ trong tay Bảo Châu cầm nắm bánh bích quy ném lên cánh máy bay lần nữa, sau đó…



      Lần này đinh ốc có rơi xuống nữa, Tiểu Hoàng thuận lợi ăn bánh bích quy, bên trong lòng cảm thán nhân vật nam chủ nhân hôm nay sao lại ngây thơ như nữ chủ nhân a, bên hướng trong ngực Bảo Châu bay .

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 178 cái nhiệm vụ



      Bruit muốn đắc ý, đột nhiên nghe được thanh trong trẻo, sau đó toàn bộ cánh đột nhiên gãy xuống, như là nhánh cây bị chặn ngang bẻ gẫy thành đoạn rơi ra, mảnh vỡ từ cao rớt xuống mặt sàn xi măng, phát ra tiếng nổ mạnh nặng nề.

      Bruit xem xét, xong!



      Cái này chỉ là vấn đề mất mặt, đây ràng là kỹ thuật có vấn đề!



      Nhưng nghĩ tới trách nhiệm trọng đại, bằng đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người Côn Sơn, vì vậy : “Lục tiên sinh, sủng vật của ngài làm hư máy bay của tôi, phí bảo hành sửa chữa đại khái cần vạn, đợi ngài thanh toán tiền thuê xong, thuận tiện cũng giao ít phía bảo hành sửa chữa.”



      Bộ dạng Côn Sơn rất dễ bị bắt nạt phải ?



      Bây giờ tuy nhìn so với trước kia thân thiện nhã nhặn hơn rất nhiều. Nhưng thực chất bên trong, ngươi hiểu được!



      Côn Sơn nghe vậy thản nhiên : “Được! Nghe bên này tin tức đầu đề tiền nhuận bút rất cao, tôi nghĩ có lẽ đủ trả hết phí bảo hành sửa chữa.”



      “Ngài có ý gì?”



      “Tiêu đề ghi 《Máy bay sắt Nước địch lại chim lớn Trung Quốc 》, ngài cảm thấy như thế nào?” Đe dọa cái gì, dùng vô cùng thuần thục.



      Bruit nghe xong, cảm thấy chuyện làm tốt phát sinh lớn hơn, vội vàng bên mời bọn họ đến phòng khách quý, bên lập tức xin chỉ thị cấp chuyện này nên xử lý như thế nào, con chim lớn làm hư cánh máy bay của bọn họ, vấn đề này tuy họ Lục đuối lý, nhưng mà ra dư luận có thể mọi người nghiêng về họ Lục kia, cái là sắt thép, cái là thân thể xác thịt, tin tức này truyền ra, đoán chừng từ nay về sau còn người dám ngồi máy bay bọn họ nữa.



      Cấp nghe xong, rất là khiếp sợ, đối với Bruit : “Chuyện này phải xử lý cẩn thận, dẫn tôi gặp .”



      Lúc vị cấp này nhìn thấy Lục Côn Sơn, hàn huyên vài câu rồi : “Lục tiên sinh, chuyện này làm lớn chúng ta đều chiếm được chỗ tốt, như vầy chúng ta mỗi người nhịn bước, phí sửa chữa chúng ta chia ra a?”



      Côn Sơn liếc cái, gì, cúi đầu bóc hạt dưa.



      Cấp theo tay của nhìn lại, trong đĩa trước mắt chất đống hạt dưa, lúc này người Trung Quốc trẻ tuổi này ràng chút cũng bối rối, còn để ý tới , chẳng lẽ chỗ dựa của Lục Côn Sơn rất mạnh?



      Vị cấp Cao Tầng này chắc, thăm dò: “Nếu cậu muốn đăng tin này lên, cũng chưa chắc có thể được lên báo, làm gì cá chết lưới rách?”



      Côn Sơn lúc này mới mở miệng: “Có thể hay thử lần biết, ngài có lẽ hi vọng bị đăng báo, đối thủ của ngài nhất định rất có hứng thú, tôi nghĩ bọn họ đồng ý giúp tôi đăng tin này và cho tôi phí sửa chữa.”



      “Cậu…”



      Côn Sơn nhìn , quay đầu đem đĩa hạt dưa đưa cho Bảo Châu: “Vợ à hạt dưa này tệ, cảm thấy tòa soạn báo Nước hẳn là cũng có đồ ăn ngon chiêu đãi chúng ta.”

      “Vậy thôi!” Bảo Châu là người tham ăn, có ăn tự nhiên bỏ qua.



      “Chờ chút!” Trong lòng Cao Tầng suy nghĩ, rốt cục thỏa hiệp: “Được rồi! Phí sửa chữa chúng tôi tự gánh vác.”



      “Cái này hiển nhiên, tôi còn có cầu, hi vọng ngài có thể xuất ra thành ý. Máy bay tôi muốn thuê, phải sắt vụn.”



      Cao Tầng nghe xong, trong lòng tuy cảm thấy tốt, nhưng vẫn biểu đáp ứng: “Được, theo tôi! Tôi dẫn mọi người xem máy bay.”



      Cao Tầng đưa đến bọn họ đến nơi để máy bay khác, những máy bay này thoạt nhìn rất mới, ra chỉ là gần đây mới sơn lên tầng nước sơn mà thôi, người Trung Quốc này có lẽ nhìn ra !



      Để tỏ lòng thành ý, : “Máy bay ở đây tùy cậu chọn.”



      Côn Sơn đem nhiệm vụ này giao cho Bảo Châu: “Vợ, em đến chọn.”



      Bảo Châu hiểu máy bay, những thứ đại gia hỏa này bề ngoài khác biệt lắm, vừa , vừa ném bánh quy lên cánh mỗi máy bay qua, thích xem Tiểu Hoàng từ cao ăn bánh, ở đây có nhiều cánh lớn như vậy, thoạt nhìn nhất định rất ghiền.



      ném từng miếng bánh qua, Tiểu Hoàng ăn từng miếng, Bruit ở bên cạnh biết điều nhắm lại, con chim kia lợi hại, cần nhìn cũng biết hậu quả là cái gì.



      Thế nhưng tính sai, cho dù nhắm mắt lại, vẫn còn tai, vẫn nghe thấy thanh từng đoạn cánh máy bay và linh kiện rơi đầy đất, tựa như là cơn mưa bão lớn, mảnh ầm ĩ,



      Ầm ĩ qua , ngoại trừ tiếng Tiểu Hoàng gặm bánh bích quy ra tất cả đều yên tĩnh.



      Đối mặt với linh kiện rơi đầy đất, Cao Tầng cùng Bruit mắt to trừng đôi mắt , nước mắt lưng tròng ~



      Những máy bay này tuy đắt, nhưng cũng là máy bay a!



      Máy bay là đồ vật tấc sắt tất vàng, mà con chim kia vỗ cánh vài cái, các loại linh kiện và mãnh vỡ máy bay rơi xuống dày đặc vô cùng thê thảm.



      Cù thiếu cảm thấy thú vị, tiện tay cầm lấy máy chụp hình, đối với cục diện đồ sộ kiện chụp mấy tấm.



      Bruit muốn giơ tay cướp đoạt, Cù thiếu đem máy chụp ảnh ném cho Côn Sơn, Bruit đến trước mặt Côn Sơn: “Đưa máy ảnh cho tôi!”



      Côn Sơn tiện tay ném về phía Tiểu Hoàng trung: “Cầm chắc!”



      Tiểu Hoàng rất thông minh bay qua miệng ngậm máy chụp ảnh. Những người này có lẽ sợ Côn Sơn, bọn họ vừa là cường long cũng là rắn độc, nhưng bọn họ sợ Tiểu Hoàng, móng vuốt sắc bén cùng ánh mắt sát khí đằng đằng kia, cho dù là đứng từ xa nhìn, bọn họ cũng cảm thấy rất sợ hãi.



      “Cậu muốn thế nào, mới bằng lòng đưa máy ảnh cho chúng tôi?” Cao Tầng đầu đầy mồ hôi, nếu mấy tấm ảnh này truyền ra ngoài, đối với công ty quả thực là đả kích trí mạng.



      “Tôi cho ngài, nhưng tôi có thể cam đoan những tấm ảnh này truyền ra ngoài, chỉ cần ngài đừng tiếp tục đem mấy đồng nát sắt vụn này gạt tôi nữa.” Côn Sơn có thể dễ chuyện, cũng có thể khó thỏa thuận, cái này quyết định bởi thái độ của đối phương.



      Cao Tầng thấy như thế, ngẫm lại kỳ cũng phải thể cho thuê máy bay tốt, công ty vẫn còn rất nhiều máy bay tốt, vốn tưởng rằng người Trung Quốc là ma bệnh Đông Á dễ bắt nạt, bán cho mấy thứ cũ nát, cũng biết , có nghĩ đến Lục Côn Sơn này lại giảo hoạt như thế, dẫn theo con mãnh thú đến thử máy bay của .



      Xem ra chỉ có thể lấy lòng thôi, Cao Tầng mặt đen lên đưa bọn họ đến chiếc máy bay trước mặt; “Máy bay này như thế nào?”



      “Bảo Châu ném vài miếng bánh bích quy thử !”



      đợi Bảo Châu ném bánh bích quy, vị Cao Tầng kia biết là vì lo lắng, hay nguyên nhân gì, đột nhiên lại thay đổi máy bay khác, Côn Sơn rất hài lòng, chiếc máy bay này so với chiếc kia càng đẹp mắt, chế tác thoạt nhìn tỉ mỉ hơn, đặc biệt là Tiểu Hoàng ở phía nhảy vài cái, máy bay vẫn tổn hao gì, raats hài lòng: “Chính là chiếc này!”



      “Tiền thuê hàng năm là 100 vạn.”



      “Quá đắc, 60 vạn tôi thuê.”



      được, 90 vạn!”



      “60 vạn.” Côn Sơn kiên trì .



      “80 vạn, thể ít hơn nữa!” Cao Tầng cùng Côn Sơn cò kèo mặt đỏ tới mang tai.



      “60 vạn, được tôi .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :