1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 169 Có cừu oán?



      Sau khi Thẩm mẹ gật đầu rời , mấy người vì tránh tai mắt mà ở trước bàn bắt đầu thờ ơ chơi mạt chược, Côn Sơn, Tiểu Trương, Bồi đường và Quản đường bốn người đánh, A thiếu là dị loại trong nội đường, quả thực là nhân vật điển hình chính phái, hút thuốc lá, uống rượu, cũng đánh bạc chơi , mỗi ngày làm xong công việc, về nhà nằm xuống ngủ, nếu thứ thực thích, đó chính là vũ khí của , thích thường xuyên chà lau vũ khí của mình, vũ khí của là môt con dao găm, lau sáng lóng lánh, từng có người trêu đùa, thanh chủy thủ kia chính là vợ của .



      Bọn họ chơi mạt chược còn vị điều tra viên số khổ kia nằm rạp mặt đất bắt đầu tìm a tìm, súng của đâu?



      tìm vòng tìm được súng, thấy mỹ nữ mặc váy ngủ bảo thủ, đôi mắt buồn ngủ mông lung tóc hơi loạn từ lầu xuống, đúng là Bảo Châu.



      Côn Sơn nghe thấy tiếng bước chân, ngẫng đầu lên, hỏi : “Vợ, em thức dậy làm gì?”



      “Em đói bụng, muốn ăn khuya.” Bảo Châu xong chỉ chỉ điều tra viên nằm rạp mặt đất tìm đồ: “ là ai? lau chùi nhà sao?”

      “Sáng nay cẩn thận làm bể bình trà nhà chúng ta kiểm tra sàn nhà có còn bụi , làm việc trả nợ.” Côn Sơn trong lòng thoải mái , ai kêu ban ngày mắt chó của ngươi nhìn người thấp! Hừ!



      “A, vậy tốt tôi đói bụng, ông nấu chè trôi nước cho tôi a!” Bảo Châu hướng ghế sa lon ngồi xuống.



      Điều tra viên vừa định phản kháng, lại nghe Côn Sơn lời ý với Bảo Châu: “Bảo Châu nghe , người có thân phận đặc thù, thân phận của thể tùy ý để lộ ra ngoài ánh sáng, nhẫn nại duy nhất là có thể dùng đường. Bảo Châu, em người này có thảm hay ?” (câu này mình ko hiểu lắm)



      “Rất thảm.” Bảo Châu xong nhìn thoáng qua điều tra viên giãy dụa : “Ông nhanh làm, tôi đói.”



      Điều tra viên nhìn qua đám người chơi mạt chược, thấy bọn họ đều là bộ chúng ta có cách nào, đành phải nhận mệnh nấu chè trôi nước, may mắn chè trôi nước có sẵn.



      Thế nhưng nhóm lửa là chuyện phiền toái, chờ vất vả nhóm lửa xong, nấu nồi chè trôi nước ra, khuôn mặt cũng đen sì, thân thể cũng rất mệt mỏi, lúc đem chè trôi nước bưng lên, cẩn thận đổ rất nhiều nước sàn nhà.



      Bảo Châu vừa ăn chè trôi nước, vừa chỉ huy : “Ông lau nước chè mặt đất .”



      “Được!” Điều tra viên cố nén tức giận, bên tự với mình phải nhịn thể để cho thân phận bại lộ, bên tức muốn hộc máu.

      Chờ vất vả lau nhà xong, Bảo Châu lại : “Ông dọn chén đĩa này !”



      “Được!” Điều tra viên cố nén mệt mỏi rửa chén .



      Bảo Châu : “Ông nằm rạp mặt đất tìm tro bụi, còn bằng dùng cây chổi!”



      “Tuân mệnh!” Điều tra viên mệt mỏi còn sức tức giận, bởi vì cảm giác mình bị chỉ huy quên phản kháng.



      Khi sắp quét rác xong, Bảo Châu : “Đừng quên đổ rác.”



      “Vâng, còn có cái gì phân phó hết ra !” mệt mỏi hai mắt nổi đom đóm.



      có, mệt a! Tôi ngủ đây!” Bảo Châu xong ngáp cái, lên lầu ngủ.



      Đáng thương điều tra viên, bị Bảo Châu giằng co hơn nửa đêm, rốt cục nhàng thở ra.



      vốn muốn đem cây chổi ném qua bên, nhưng biết dây thần kinh nào bình thường, nghĩ đến còn chút nữa là quét xong rồi, vậy cố gắng quét góc hẻo lánh cuối cùng chưa quét.

      Sau đó quét ra cây súng, điều tra viên cầm lên xem xét, lập tức cười như đứa bé được cho kẹo, là cây súng này có sai a!



      tiện tay ném cây chổi , hăng hái tới trước mặt Côn Sơn, đem cây súng quăng bàn chơi mạt chược : “Các người xem, đây là cái gì? Tôi tìm được hung khí rồi!”



      Côn Sơn nhìn nhìn, sau đó khẩn trương lên, đây đúng là súng , nhưng nhớ chính mình có mua loại súng này, vậy cái này ở đâu ra?



      Là vu oan sao?



      Côn Sơn : “Cây súng này phải của tôi, nhất định là có người vu oan.”



      có khả năng, ai vu oan cậu? Cùng tôi trở lại nội đường!” cực khổ đêm, rốt cục có gặt hái.



      “Chờ chút.” tại lúc mang theo khí thế kiêu ngạo của người cao phú soái nhìn xem Côn Sơn, A Thiếu tựa ở ghế sa lon nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên đứng lên nhìn thoáng qua cây súng kia, chỉ dùng câu đem điều tra viên đánh về nguyên hình, : “ phải cây súng này, viên đạn Thù đường chủ bị trúng tôi xem qua, viên đạn có vết ma sát rất sâu, hiển nhiên là khẩu súng bên trong gồ ghềnh gây nên, mà trong nòng sung này rất trơn nhẵn, thể nào là cây súng này.”



      Vì vậy điều tra viên nửa đêm chịu cực khổ là uổng công…



      Côn Sơn tiễn mọi người ra về, thấy bọn họ rời , Côn Sơn đóng cửa lại, mới vừa tới đầu bậc thang, lần nữa vang lên tiếng đập cửa: “Vị nào?”

      “A thiếu.”



      Côn Sơn mở cửa: “Vào trong chuyện, trễ như vậy còn có chuyện gì?”



      A Thiếu đến mình, thấy mọi người từng người tản lén lút từ hẻm trở về, là người có chuyện gì đến, A Thiếu : “Tôi nghĩ cậu luôn suy đoán ai là người ám sát Thù đường chủ, cho nên tôi đến.”



      biết ?”



      A Thiếu gật đầu, bình tĩnh : “Cậu cần đoán nữa, là tôi.”



      “Vì cái gì? Tại sao phải hãm hại tôi?” Côn Sơn tự cho là mình và cừu oán.



      A Thiếu lắc đầu: “Tôi muốn hãm hại cậu, đây chẳng qua là trùng hợp. Tôi muốn cho bài học. nghĩ tới liên lụy cậu, có lỗi!”



      cùng có cừu oán?” Côn Sơn cảm thấy A Thiếu có chút hướng nội, thích xen vào chuyện người khác, cũng phải người xem trọng danh lợi, như thế nào cùng Thù đường chủ kết thù?



      A Thiếu gật đầu: “Cậu nên biết, mạng của tôi là lão đường chủ cứu. Nhưng có lẽ cậu biết, mười ba năm trước, cả nhà của tôi bị kẻ thù diệt môn, là lão đường chủ phát thiện tâm, ở trong đống thi cốt cứu tôi còn có tia hơi thở. Dạy tôi thân bản lĩnh, còn bồi dưỡng tôi trở thành Chấp đường đại gia. Ông còn thu dưỡng nghĩa nữ tên Tiểu ,



      Lúc cậu thăm ông ấy có lẽ thấy. Tôi và Tiểu từ cùng nhau lớn lên, Tiểu trời sinh biết chuyện, nhưng Tiểu rất chiếu cố tôi, tôi thích ấy, muốn lấy ấy làm vợ. Nhưng Thù đường chủ bởi vì Tiểu biết chuyện, chẳng những xem thường ấy là người tàn tật, cảm thấy dễ bắt nạt, có lần ở nhà lão đường chủ đùa giỡn Tiểu , bị tôi ngoài ý muốn gặp được. Cho nên tôi cho bài học! Nếu còn dám đến gần Tiểu , lần sau chính là tay của .”



      Côn Sơn nghe xong : “Tôi nhận lời xin lỗi của , cũng thông cảm nỗi khổ tâm của , tôi tha thứ cho .”



      “Tôi đến chỉ giải thích với cậu, sư phó , nếu như tôi muốn báo thù, phải tìm chỗ dựa vững chắc, sư phó người kia là cậu. Cậu có nguyện ý làm chỗ dựa của tôi hay , chỉ cần cậu giúp tôi báo thù, về sau tôi thế chết trung thành với cậu.” Huyết hải thâm cừu sao có thể quên, nhưng mình năng lực có hạn.

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 170 Rất khó giải quyết



      “Tên kia là ai?” Côn Sơn có chút hiếu kỳ.



      “Hẳn là thủ lĩnh tổ chức sát thủ, tôi chỉ nhớ cổ của cái bớt màu đỏ thẳm, hình dạng như cây đậu nha. Nhưng hẳn phải là hạng người bình thường, lúc diệt cả nhà tôi, dẫn theo ba bốn mươi tên sát thủ, suốt đêm mà đến, nghiêm chỉnh huấn luyện. Nhưng tôi nhớ được cái bớt kia, nếu như gặp lại , tôi nhất định có thể nhận ra!”



      Côn Sơn lập tức cảm thấy rất khó giải quyết, giang tay ra : “Chúng ta đâu tìm ? Ra tay thế nào? Tôi nghĩ, có lẽ tôi giúp được .”

      tại có lẽ được, nhưng còn nhiều thời gian.” tin tưởng cuối cùng có ngày, gặp lại người kia, lúc đó khả năng cần Côn Sơn trợ giúp, cho nên đặc biệt đến nương nhờ.



      Côn Sơn suy nghĩ : “Ngày sau nếu như gặp được người kia, nếu là đại gian đại ác, tôinguyện ý tận hết khả năng trợ giúp báo thù, vì dân trừ hại. cần duy trì cố ý đến nương nhờ vào tôi, tất cả chuyện bất bình, tôi có thể giúp. sớm về nghỉ ngơi !”



      , coi như cậu giúp tôi, tôi vẫn muốn nương tựa vào cậu. chỉ là vì báo thù, còn vì tôi và Tiểu . Tôi sợ Thù đường chủ bao lâu nữa tra ra là do tôi làm, tôi cần cậu che chở. Thù đường chủ kiêng kị cậu, có lẽ cũng dám làm ra chuyện quá giới hạn.”



      “Cái này có thể giải quyết, tôi có thể giúp đưa lão đường chủ và Tiểu nấp thời gian. Tôi nghĩ Thù đường chủ có lẽ ở Quảng Châu lâu đâu.”



      “Vậy là cậu đồng ý để tôi dựa vào cậu?”



      Côn Sơn gật đầu, tại nghiệp của từ từ phát triển, rất cần nhân tài mà A Thiếu người rất cần, A Thiếu hiểu súng ống, làm người đủ trung thực, dối trá.



      cảm thấy người này có thể tin được: “Đầu nhập vào thể , vốn chính là em nhà, chúng ta về sau giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm. Nếu nguyện ý, trước mắt tôi có việc muốn giao cho .”



      “Việc gì?”

      “Việc kiểm tra.” Côn Sơn xong, nghĩ đến Bảo Châu lầu ngủ, tiện đưa lên, : “ về trước ! Sáng sớm ngày mai tới nhà của tôi, tôi dẫn xem ít gì đó. Nếu muốn , có thể dời qua ở, cũng có thể ở tại chỗ cũ.”



      “Tôi thích yên tĩnh.” thích sống chung với quá nhiều người.



      “Phía sau hậu viện có gian phòng, chỗ ấy yên tĩnh, tôi kêu người quét dọn lại cho , có đôi khi làm việc muộn, muốn trở về, có thể ngủ ở chỗ đó” Côn Sơn đối với có quá nhiều cầu, người tự bế cùng hướng nội, khả năng càng cần gian riêng.



      “Cảm ơn.” A Thiếu sau khi trở về, Côn Sơn ngáp cái lên lầu , nghĩ tới trong họa có phục có được thành viên là mãnh tướng.



      Ngày hôm sau Côn Sơn dẫn vào kho đồ ăn vặt, A Thiếu mới hiểu được công việc của mình là gì: “Cậu muốn tôi giúp kiểm tra những vũ khí này?”



      “Tôi muốn biết mấy vũ khí kia có đủ chất lượng , tôi muốn bán sản phẩm thấp kém cho khách hàng, tôi hiểu nhiều cái này, về sau do giúp tôi kiểm tra. Phát đạt tiêu chuẩn đưa cho tôi.” phải tin Bách Lai, nhưng cẩn thận vẫn hơn.



      A Thiếu vốn trong lòng còn có chút thoải mái, cảm thấy Lục Côn Sơn tin coi trọng , nhìn thấy những vật này, lòng hư vinh lập tức bành trướng. Cái gì là tin tưởng?



      miệng bằng chứng, đem đồ vật thể để cho người khác biết đưa cho ngươi đó chính là tin tưởng!

      Cái gì là coi trọng, giao cho ngươi công việc rất quan trọng, cái này là coi trọng!



      Nếu như lúc trước đối với năng lực của Côn Sơn còn có chút hoài nghi, tại hề nghi kị nữa.



      về sau luôn theo Lục Côn Sơn, nghĩ tới Lục Côn Sơn mặt ngoài nhìn rất bình thường rất khiêm tốn, lại là người buôn bán vũ khí! Cái này sâu sắc vượt quá dự liệu của !



      theo nhất định có tiền đồ!



      Điều tra viên có tra được manh mối gì hữu dụng, sau khi trở về bị Tổng đường Cao Quan mắng chập: “Hồ đồ! Ai bảo cậu xông đến nhà người ta ? Còn cái gì cũng có lục soát ra, quả thực ném mặt mũi của sư phụ cậu. Tôi phạt cậu chùi rửa nhà vệ sinh ba ngày, nhanh !”



      Điều tra viên xám xịt chùi rửa nhà vệ sinh, Cao Quan nghĩ chuyện này nếu như điều tra ràng, tương lai có thể là tai hoạ ngầm lớn, thế nhưng có bất kỳ đầu mối muốn điều tra như thế nào, Thù đường chủ cùng Lục phó đường chủ bên nào cũng cho là mình đúng, ai cũng nhân nhượng, cũng chỉ có thể khiến cho điều tra lâm vào cục diện bế tắc.



      Lúc Tổng đường chủ hỏi, thấy trả lời tìm ra chứng cứ hữu dụng, lòng phiền muộn : “Tiểu Thù ở Quảng Châu có làm nên thành tích gì, xem ra năng lực của có chút vấn đề. Đem Tiểu Thù triệu hồi về đây!”



      “Vậy để cho Lục Côn Sơn tiếp nhận vị trí đường chủ sao?” Cao Quan cẩn thận từng li từng tí hỏi.

      “Thời điểm Lục Côn Sơn vừa điều qua mấy tháng, hình như thành tích rất tốt, gần đây cũng thấy có gì nổi trội! Tiểu Thù ở Quảng Châu phát triển thuận lợi, đoán chừng cùng thoát khỏi quan hệ. Chuyện lần này đoán chừng cũng có sai, nếu như tôi trọng dụng , mọi người có thể cảm thấy bất công, chọn người khác !” Lục Côn Sơn quá trẻ tuổi, nếu như còn có kim cương có thể được cân nhắc, nhưng chút nghiệp cũng có, sao có thể ngồi lên vị trí kia?



      “Chúng ta tìm người ở đâu để nhậm chức?”



      “Quảng Châu bên kia có mấy tháng thành tích tốt, khó coi rồi, lại điều người mới qua, khả năng người mới nhất thời khó quen nghiệp vụ, chọn người ở đó a! Theo như tư lịch cùng thành tựu, ai thích hợp nhất?”



      “Hình đường đại gia ở phân đường Quảng Châu giống như rất ổn trọng.”



      “Trước mắt cứ chọn a! Lục Côn Sơn cũng thể phạt, tôi định ở Hồng Kông mở đường khẩu Tam cấp, kêu chuẩn bị, đợi chuyện bên Quảng Châu ổn định về sau, điều Hồng Kông chuẩn bị mở đường khẩu Tam cấp.”



      “Đường chủ, cái này có thể quá nặng hay ? phó đường chủ của đường khẩu Nhất cấp mà phải trông coi cái làng chài , còn muốn bắt đầu lại từ đầu, tôi sợ có ý kiến.” làm tốt, Lục Côn Sơn có thể bị người chế nhạo a? trắng ra là, đường chủ vẫn thiên vị Tiểu Thù, aiz! Ai kêu Tiểu Thù người ta ở trong nội đường cung cấp thủy tinh, còn Lục Côn Sơn lại mất nguồn cung cấp kim cương.

      “Người trẻ tuổi cần tôi luyện mới có thể thành châu báu, nếu ngã xuống, vậy chính là tôi quá xem trọng rồi.” Tổng đường chủ thế nào quan tâm .



      Côn Sơn sau khi nhận được lệnh thông báo, cho ba người em nghe: “Các người có ý kiến gì .”



      A Long vì Côn Sơn đau khổ: “ vì nội đường tận tâm tận lực, thăng chức thôi còn rớt chức, quả thực là đánh mặt của . Ngược lại tên Thù đường chủ kia chỉ bị triệu hồi tổng bộ mà thôi, cái này công bình.”



      A Hổ cũng : “Cái này còn bằng trực tiếp cắt chức của , đường chủ phân đường Tam cấp, đây phải phủ nhận nhiều năm vất vả sao? Trước kia chính là phó đường chủ của phân đường Nhị cấp ở Thái Nguyên, cái này quá thể nào nổi rồi!”

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 171 Có người nháo



      Côn Sơn muốn nghe cách nghĩ của A Thiếu: “ thấy thế nào?”



      A Thiếu chỉ năm chữ, lại làm Côn Sơn hai mắt tỏa sáng, A Thiếu : “Trời cao hoàng đế xa.”



      Đúng rồi, cho dù chỉ là phân đường Tam cấp cũng có chút ít phiền lòng, nhưng đến đó, bất cứ chuyện gì, có thể tự mình làm chủ, hơn nữa nhà của vốn ở đó, chỉ là buôn bán bên này khả năng có chút phiền phức, huống chi phân đường Tam cấp tuy cho phép tuyển nhận ít người, nhưng khi chia tiền, cũng ít, làm cho chính mình phân phối nhiều hơn, cũng có chỗ tốt.

      Côn Sơn thở dài hơi : “Phân đường Tam cấp Tam cấp phân đường a! Ít nhất sau này là địa bàn của tôi rồi. A Hổ cậu qua vài ngày Hồng Kông, mở võ quán, ít xuất chút, tìm những đứa nhà về, nếu chúng đồng ý huấn luyện, muốn, bỏ vốn mở nhi viện, để bọn chúng có chỗ ở, có cơm ăn.”



      “Chuyện còn lại chúng ta từ từ giải quyết, vị trí phân đường tôi phải nghĩ lại. Chức vị của mọi người, tôi cũng cần suy nghĩ chút.” Tất cả tới quá đột ngột, cũng may còn có thời gian để chuẩn bị.



      Khiên Côn Sơn ngoài ý muốn chính là A Thiếu chịu buông tha cho chức vị ở phân đường Quảng Châu, cùng Hồng Kông, A Thiếu : “Quảng Châu bên này nhân tài rất nhiều, tôi làm, còn có người khác, bây giờ cậu cần người, tôi nguyện ý giúp cậu Hồng Kông bồi dưỡng nhân tài.”



      Côn Sơn rất cảm động, thầm quyết định đem vị trí phó đường chủ lưu cho , nhưng bởi vì A Long A Hổ theo Côn Sơn lâu, sợ bọn họ cảm thấy công bằng, Côn Sơn định tìm thời gian sau.



      Côn Sơn vỗ vỗ vai của : “Làm rất tốt! Tôi bạc đãi , chúng ta là em.”



      Bởi vì phân đường Quảng Châu còn có công việc, Hồng Kông bên kia lại phải bắt đầu chuẩn bị, Côn Sơn trở nên bận rộn nhiều việc, mỗi ngày đều sớm về trễ.



      Cũng may Bảo Châu tuy phải người chịu được tịch mịch, nhưng chưa bao giờ làm ầm ĩ, thời điểm Côn Sơn bận rộn, tìm việc để mình cũng trở nên bận rộn a.



      Ví dụ như cùng Tiểu Hoàng dạo, theo Tiểu Cù Tử đến số nơi thú vị. Ngũ phu nhân gần đây sợ nóng, nhìn trong nhà nhiều người hầu hạ Côn Sơn và Bảo Châu, bà cũng yên lòng, trốn ở trong biệt thự ở Hồng Kông nghỉ mát. Dù sao tại con của bà thua kém ai, mấy đám bà lớn khác cũng dám lần nữa cho bà sắc mặt khó xem.

      Lục lão gia thường xuyên đến phòng bà, bà ngược lại cũng thanh tịnh, có việc gì thêu thùa, trồng cây, thời gian trôi qua thoải mái.



      Hôm nay Bảo Châu ở nhà nhàm chán đến sắp mốc meo, người lòng như lửa đốt gọi điện tới: “Xin hỏi là Lục đổng sao?”



      “Tôi là vợ ấy.”



      “Vạn phu nhân, chồng có ở đấy ? Tôi là quản đốc ở công ty Hảo Vận, trong công ty có chuyện lớn xảy ra, số công nhân muốn chúng ta tăng tiền lương, tăng tiền lương bãi công, rất ầm ĩ. Nhưng tôi liên lạc được với ông chủ Thẩm, Lục gia là trong cổ đông lớn nhất của công ty, tôi biết làm thế nào, chỉ có thể tìm chồng .”

      “Côn Sơn bận, tôi !” Bảo Châu vừa vặn rảnh rỗi, xung phong nhận việc.



      có thể làm sao?” Bên kia có chút nghi vấn hỏi, nhớ tới có người có thể tìm, lại bồi thêm câu: “Vậy mau tới ! Mang thêm nhiều người.”



      Cúp điện thoại, Bảo Châu kêu Cù thiếu, ôm Tiểu Hoàng, ngồi ô tô liền xuất phát.

      Ở cửa ra vào của nhà máy dấm chua, mấy trăm công nhân ngồi gây rối, chặn nhà xưởng đến con kiến cũng chui qua được, làm cho người muốn vào vào được, muốn ra ra được.



      Cả đường cái chung quanh cũng bị chắn, chắn rối tinh rối mù, cục diện rất là đồ sộ, tuần tra cảnh sát nhân dân, thấy những người này liền cảm thấy đau đầu, chạy rất xa.



      Quản đốc nhà máy dấm chua giờ phút này bị nhốt ở trong xưởng dấm chua, ở văn phòng cầm loa đối với bọn họ kêu gọi đầu hàng, kêu bọn họ đừng có gây rối nữa, nhưng những người này ở đâu nghe lọt, số cửa hàng chung quanh đều bị ít phần tử hợp pháp thừa cơ xen lẫn bên trong cướp đoạt đập phá trận.



      người trong đó cầm đầu hò hét: “Chúng tôi muốn công bằng!”



      câu, đám người hô theo: “Chúng tôi muốn công bằng!”



      tăng tiền lương, tuyệt làm trở lại!”



      Những người khác cũng theo hò hét: “ tăng tiền lương, tuyệt làm trở lại.”



      Lúc Bảo Châu lái xe đến đầu đường, có đường tiến vào, lái xe nhìn thấy tình hình bên ngoài có chút sợ hãi hỏi Bảo Châu: “Thiếu phu nhân, xe tiến vào được, nên chờ chút, hay qua đường?”



      Bảo Châu nhìn bên ngoài đông nghịt mảnh, mang theo Tiểu Hoàng xuống xe. Cù thiếu theo sát phía sau.

      Đám công nhân có lẽ biết Bảo Châu, nhưng thấy cách ăn mặc của cũng biết là kẻ có tiền. Thấy trong ngực ôm gì đó tưởng rằng đứa bé.



      Cái này thể trách bọn họ nhìn lầm, đơn giản là Bảo Châu nhất thời nhàm chán cho Tiểu Hoàng choàng kiện áo khoác, đầu mang mũ tròn, lúc này đầu Tiểu Hoàng hướng vào người Bảo Châu, đứng ở chỗ hơi xa nhìn lại, như là vuốt ve là đứa bé ba bốn tuổi.



      Cho nên cũng cảnh giác, lại nhìn Cù thiếu theo phía sau Bảo Châu, Cù thiếu tuy là đàn ông, nhưng dáng vẻ lớn lên giống lưu manh, ngược lại khí khái hào hùng bức người như công tử nhà giàu có.



      Người biết còn tưởng rằng đây là nhà ba người, kỳ bọn họ lầm lớn rồi!



      Đối với Bảo Châu, đánh chết Cù thiếu, cũng dám có ý nghĩ xấu a! Gặp Bảo Châu là sai lầm nhất cả đời , vốn có cuộc sống ăn chơi rất tốt, gặp được Bảo Châu về sau, bị buộc xuất ngoại, sau đó làm người hầu công cho , đối với người mà vừa nghe thấy biến sắc, làm sao dám có ý nghĩ xấu? đối với Bảo Châu, giống như là tiểu thái giám đối với thái hậu, nào dám có nửa điểm bất kính.



      Lục Côn Sơn mà ghen biết có giết ?



      Thấy bộ dạng sợ hãi nhìn Bảo Châu, mọi người cảm thấy người đàn ông này là thứ người nhu nhược, cả vợ nũng nịu như vậy cũng sợ, loại đàn ông này có gì phải sợ?

      tên lưu manh xen lẫn trong công nhân, thấy Bảo Châu, lập tức cảm giác đào hoa cùng tài vận của mình đồng thời đến rồi, đến trước mặt Bảo Châu, cười cực kỳ ân cần: “Vị phu nhân này, có cái gì cần tôi giúp ?”



      “Tôi muốn vào.” Bảo Châu chỉ chỉ nhà máy.



      “Vậy để tôi giúp ! Chỉ cần cho tôi chút phí vất vả, cho tôi giờ, tôi nhất định có thể đem đường khơi thông cho vào.” xong, thò tay đòi tiền Bảo Châu, Bảo Châu lại đem Tiểu Hoàng nhét vào trong ngực : “Giúp tôi ôm chút.”



      Bảo Châu lại cho là , nhưng cảm thấy cần phiền toái như vậy a!



      Bảo Châu xong hai tay trèo lên thân cây gần bên tường, sau đó từ cây bò qua tường, lúc chuẩn bị nhảy xuống.



      Tên lưu manh ôm Tiểu Hoàng đột nhiên thay đổi sắc mặt, bên hướng trong đám người thối lui, bên với Bảo Châu: “Nếu muốn con, đưa tôi ngàn đồn, nếu tôi đem đứa bé này bán !”

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 172 Cho ông tiền?



      Bảo Châu nghe xong nổi giận, hướng về phía Tiểu Hoàng huýt sáo tiếng.



      Tiểu Hoàng nghe thấy Bảo Châu gọi, lập tức thay đổi trạng thái lười biếng ngủ đủ, vỗ cánh, chuẩn bị hướng Bảo Châu bay tới, áo choàng người rớt xuống, cái mũ quả dưa cũng rơi theo, lông vũ màu vàng giương cánh bay lượn lập tức thiếu chút vọt vào con mắt tên lưu manh.

      ôm phải đứa bé, mà là con chim lớn, chim lớn như vậy có lẽ rất đáng tiền a!



      “Phát tài!” Tện lưu manh thò tay bắt chân Tiểu Hoàng.



      Tiểu Hoàng cho rằng tên lưu manh muốn chơi với mình, đáng tiếc tại nó có thời gian chơi với , móng vuốt run lên bắn tay của người kia ra, bá khí bay lên tường, sau đó đứng bên cạnh Bảo Châu.



      Bảo Châu sờ lên đầu Tiểu Hoàng: “Chúng ta vào thôi!”



      Tiểu Hoàng rất có linh tính mở cánh ra, Bảo Châu nắm sấp lên lưng nó, Tiểu Hoàng chở từ tường vây Bảo Châu nhảy xuống, sau đó dừng đồng cỏ ở bên trong, an toàn chạm đất.



      Đáng thương Cù thiếu đứng ở bên ngoài tường vây, cố gắng nhiều lần, đều thể leo lên, khóc ra nước mắt hướng về phía bên trong hô: “Thiếu phu nhân, tôi leo được! Tôi về nhà gọi cứu binh cho !”



      Bảo Châu khoát khoát tay, để ý lắm : “ thôi! Lúc trở lại giúp tôi mang theo mấy cái màn thầu, tôi đói bụng.”



      Bảo Châu xong cùng Tiểu Hoàng hướng văn phòng đến, lầu lúc này rất yên tĩnh, bởi vì bên ngoài huyên náo làm lòng người bàng hoàng, mọi người từng người trốn trong phòng làm việc, dám ra.



      Quản đốc rất xa nhìn thấy con chim lớn, biết là Lục phu nhân đến, trước kia ở Vận Thành may mắn gặp mặt Lục phu nhân lần, thể tưởng tượng được lâu như vậy, Lục phu nhân còn cùng con chim to kia chỗ.

      Lập tức xuống lầu đón: “Lục phu nhân, tới, công nhân bên ngoài vẫn còn gây rối, tôi dẫn nhìn cái a!”



      “Được!” Sớm giải quyết chút, thể chậm trễ ăn cơm trưa.



      Quản đốc đem đưa đến trước cửa sắt, cách hơn mười mét, quản đốc đối với bên ngoài : “Đây là phu nhân của Lục đổng chúng ta, các người có lời gì muốn với ấy a!”



      Tên cầm đầu nhìn thoáng qua Bảo Châu thoạt nhìn rất đơn thuần, phải rất tin tưởng: “Chỉ dựa vào ? có thể làm chủ?”



      “Đúng a!” Bảo Châu gật đầu, Côn Sơn từng qua chuyện của em chính là chuyện của , chuyện của cũng chính là của em, có thể làm chủ, em cũng có thể làm chủ, tìm Côn Sơn, cho nên có thể làm chủ.



      “Chúng tôi cầu tăng tiền lương! có thể làm chủ hay ?”



      “Có thể a!” Bảo Châu nhìn về phía bộ dáng rất dễ chuyện.



      “Vậy tăng !” Người nọ thuận miệng .



      nghĩ tới Bảo Châu vẫn gật đầu: “Được!”

      Đám người kia vui vẻ, này cũng quá dễ chuyện nha!



      Quản đốc đứng bên nghe được lòng lại nóng như lửa đốt, ở bên cạnh giúp Bảo Châu giải thích : “Lục phu nhân, thể tăng! Ông chủ Thẩm là người tốt, cho mọi người tiền lương thấp, nhưng những người này chịu thỏa mãn, cách hai tháng lại kêu tăng lương. Thời điểm có ông chủ Thẩm ở đây, khuyên can chuyện còn có thể đè xuống, ông chủ Thẩm ở đây bọn họ cứ làm ầm ĩ như vậy, quả thực là có việc gì gây . Lại tăng lên, lợi nhuận của nhà máy còn bao nhiêu.”



      Bảo Châu nghe xong hỏi người cầm đầu kia: “Tại sao phải tăng?”



      “Trong nhà có vợ, có con, có cha, tăng làm sao nuôi được bọn họ?” Ông đây thích đánh bạc, vợ thích trang điểm, con trai thích dùng tiền, nếu như tăng lương đâu đủ tieu?



      “Vậy bọn họ làm công sao?”



      Người đàn ông lắc đầu, Bảo Châu : “Đó là ông đúng, ông làm phần việc, lấy phần tiền công.”



      “Thế nhưng chút tiền ấy, tôi thể nuôi bọn họ tốt được, có thấy chúng tôi đáng thương ?”



      “Vợ ông có thể làm công a! Như vậy chẳng phải có hai phần rồi sao?” Giống như là trong nhà Thường bá và Thường tẩu, người phần công việc, nuôi cả nhà.



      “Vợ của tôi muốn làm.”



      làm việc, có tiền.” Bảo Châu kiên định , lời này là cha Cha Phú Quý , người phải cần cù, làm việc có tiền, làm việc mới có tiền.



      Quản đốc nghe gật đầu, đứng bên thấm thía lời Bảo Châu : “ làm việc, cho cậu tiền? Cậu cho là chúng tôi mở nhà từ thiện sao? Có trả giá mới có thu hoạch.”



      Người cầm đầu : “Nhưng tôi nuôi nổi cả nhà, tôi làm việc cho còn có ý nghĩa gì?”



      Bảo Châu nghĩ rất đơn giản: “Vậy nuôi sống, tôi mở lều cháo, ăn đủ no, có thể húp cháo, thu tiền.”



      Có cháo uống, có lẽ chết đói a?



      Nhưng dẫn đầu gây rối, như thế nào chỉ vì chén cháo, là có mục đích: “Húp cháo cũng đủ no, dù sao tăng lương, cho tôi làm quản đốc, đừng mơ tưởng làm trở lại.”



      Bảo Châu nhìn , lại nhìn quản đốc bên cạnh vẻ mặt đầy mồ hôi, suy nghĩ lựa chọn, chỉ quản đốc : “Chú này, tôi chọn chú.”



      “Cái gì?” Quản đốc hiểu ý của .



      Bảo Châu : “Bọn họ làm, người khác cũng làm sao? Bọn họ làm làm a! Chúng ta tìm người khác làm là được rồi!”

      “Đúng vậy! Tôi như thế nào nghĩ tới!” Quản đốc nghe xong, lập tức thở ra hơi, dừng chút đối với mọi người bên ngoài cửa sắt : “Người trong nhà ăn đủ no, Lục phu nhân phát cháo miễn phí, nhưng muốn làm việc, chúng ta miễn cưỡng, các người làm, còn rất nhiều người nguyện ý làm. Hôm nay bên trong còn công nhân nữa, toàn bộ nghĩ làm, ngày mai làm lại, chuyện này, chúng tôi bỏ qua.”



      Quản đốc xong, lập tức có ít người bắt đầu dao động, công việc này kỳ tiền lương xem như tốt rồi, nhưng người cầm đầu , có thể hỗ trợ tăng thêm nữa…, cho nên bọn họ mới theo quậy phá, nếu ầm ĩ đến cuối cùng đem công việc bỏ , có thể thua lỗ lớn.



      Rất nhanh có công nhân đứng ra nhấc tay: “Tôi nguyện ý làm trở lại.”



      Quản đốc kêu người mở cửa , đối với ngoắc: “Nguyện ý chính mình tiến đến, vào trong làm việc. muốn, chúng tôi miễn cưỡng.”



      Đợi lúc Cù thiếu đem màn thầu tới, lúc trước đường cái còn chen chúc chịu nổi, tại thông suốt, ngoại trừ còn số người đứng bên ngoài chịu làm trở lại cũng chịu rời , đám công nhân bọn họ tuyệt đại bộ phận về nhà xưởng làm việc, nhà xưởng khôi phục vận hành.



      Cù thiếu ba ba về nhà đưa ít cứu binh tới, lại phát Bảo Châu nhàn nhã ngồi ở nhà xưởng chải lông cho Tiểu Hoàng, kinh ngạc khỏi hỏi: “Thiếu phu nhân, những người kia đâu?”



      làm việc.” Bảo Châu tiếp nhận túi màn thầu trong tay , lấy ra cái, chính mình ăn miếng, xé miếng cho Tiểu Hoàng ăn, động tác ưu nhã, tốc độ cực nhanh.

      Bảo Châu cùng Tiểu Hoàng chia màn thầu ăn, vốn là chuyện rất bình thường, nhưng trùng hợp bị phóng viên phỏng vấn kiện bãi công chụp được.

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 173 Niềm vui mới của Lục tiên sinh?



      Phóng viên cảm thấy rất cảm động, phu nhân nhà giàu như thế, vừa phát cháo miễn phí, lại chia sẻ phần ăn của chính mình cho sủng vật, quả thực làm người nhìn thấy thương tâm, nghe rơi lệ, ai thương nhân đều là lòng dạ hiểm độc, thấy này cực kỳ thiện lương.



      Sau đó báo vừa đăng, số công nhân lúc trước đối với Bảo Châu còn có chút bất mãn, sau khi đọc báo, đều cảm động vạn phần, thầm thề về sau bao giờ theo người ta gây rối bãi công nữa, đây là bà chủ rất tốt a!



      Còn có số người sau khi xem báo, đến nhà máy xin việc, vị trí củae mấy công nhân có làm trở lại rất nhanh bị lấp đầy.



      Nguy cơ được giải quyết xong.



      Thẩm Kỷ Lương, lúc trở lại lòng như lửa đốt, phát Bảo Châu giúp giải quyết vấn đề, cao hứng lôi kéo Bảo Châu cười ha hả : “Bảo Châu, em là phúc tinh của , chuyện dựng lều cháo, tốn hao bao nhiêu để lo hết!”



      Côn Sơn chịu: “Bảo Châu mở miệng, tiền là phải ra, cần thay chúng tôi ra tiền, tôi cảm thấy tiền đáng giá để tiêu. Nhưng lều cháo tôi cảm thấy chỉ xây cái là đủ, chúng ta cùng nhau bỏ vốn, ở trong thành Quảng Châu xây hai cái, húp cháo có thể thu tiền, nhưng người nguyện ý trả tiền húp cháo, cũng thu, tôi nghĩ phải đến bước đường cùng, có người uống chén cháo miễn phí kia.”

      Thẩm Kỷ Lương nghe xong thấy rất được: “Như vậy càng có lợi cho phát triển lâu dài.”



      Cù thiếu ở bên nghe xong: “Người đến bước đường cùng có chén cháo này của các người, có lẽ đến mức giết người phóng hỏa nữa, chuyện có lợi cho dân như vậy, cậu tôi nhất định cam tâm tình nguyện tham dự, sân bãi có thể giao cho tôi, tôi kêu cậu tôi cho hai nơi tốt. “



      Cù thiếu lấy điện thoại ra gọi cho cậu, Lý thị trưởng nhận được điện thoại về sau, cảm thấy đây là chuyện tốt, làm xong cũng là thành tích của ông, vui vẻ đáp ứng hỗ trợ hơn nữa đề nghị: “Tổ chức buổi tiệc tối, gom góp ít tiền từ thiện, làm làm cho lớn chút.”



      Quảng Châu có rất nhiều người có tiền có chỗ tiêu, làm công ích, bọn họ rất nguyện ý tham gia.



      Lý thị trưởng cùng Thẩm Kỷ Lương thương lượng xong, đem chuyện định xuống.



      Bởi vì tổ chức là hai nhân tài lớn mới xuất trong giới kinh doanh, Lục Côn Sơn và Thẩm Kỷ Lương cùng tổ chức, cho nên đưa tới ít người hứng thú, rất nhiều kẻ có tiền đều tham gia.



      Mộc Thường Khoan ở trong điện thoại nghe về sau, phái người đưa tới yên ngựa cổ, với tư cách vật đấu giá từ thiện, vì Bảo Châu cổ động. Thẩm Chi Tề ở Thái Nguyên nghe , nghĩ đến con tra và Bảo Châu khó được dịp tổ chức yến hội, kêu Thẩm phu nhân tới cổ động.

      Yến hội ngày đó, rất nhiều nhân vật có uy tín đều tới tham dự, tự nhiên thể thiếu số tiểu thư nhà giàu đến.



      Bảo Châu thích náo nhiệt, cũng kéo Hạ Nhược Lan .



      Yến hội rất náo nhiệt, các trang điểm xinh đẹp, làm từ thiện là thứ yếu, mượn cơ hội này tìm kim quy mới mục đích chính.



      Lục Côn Sơn lớn lên tuấn tú, vừa vào cửa, bị mấy dây dưa, nguyên đám chen nhau tiếp cận, hạch hỏi, còn ngại đủ gần, ước gì dán lên người .



      Côn Sơn muốn bảo trì phong độ, đành phải thối lui vài bước đối với các : “Các vị xin tùy ý, thứ lỗi tôi tiếp được.”



      Côn Sơn vừa muốn lại bị người trong đó gọi lại: “Lục tiên sinh, nghe có mở cửa hàng rất đắc khách, gần đây em cũng muốn mở cửa hàng, có thể thỉnh giáo chút được ?”



      Côn Sơn khiêm tốn : “Tôi đều là mò mẫm làm thôi, đủ kinh nghiệm, thỉnh giáo dám nhận.”



      Côn Sơn xong nhìn thoáng qua Thẩm Kỷ Lương, vừa định đem những này kéo qua Thẩm Kỷ Lương, chỉ thấy Thẩm Kỷ Lương đem đám người dây dưa đuổi về phía Côn Sơn.



      Côn Sơn nhìn thấy xa xa đám phụ nữ khác hướng tới, cảm thấy nhức đầu, Bảo Châu như thế nào còn tới? Theo đạo lý cũng sắp đến rồi a?

      nghĩ ngợi, đột nhiên phát chung quanh tựa hồ rất yên tĩnh.



      Côn Sơn ngẫng mặt lên nhìn, chỉ thấy mặc sườn sám hồng nhạt, tóc quăn bước vào, từ từ tới , đó là cực đẹp, khí chất lại xuất chúng, tới, như đóa hoa lan đong đưa trong gió, tươi mát thoát tục, nhưng mất ý vị. mập gầy, thoạt nhìn phong thái trác tuyệt, tươi cười đến,



      Mọi người phần lớn kìm lòng được liếc mắt nhìn vài lần, thậm chí có số đàn ông ngây ra như phỗng, nhìn chuyển mắt.



      xinh đẹp này là ai?



      Có người hiểu chuyện bát quái suy đoán : “Có phải là vợ lẽ của Lục tiên sinh?”



      Cũng có người : “ này xinh đẹp, chẳng lẽ là niềm vui mới của Lục tiên sinh?”



      Sau đó chân tướng lập tức đả kích ít chưa lập gia đình, kia đến trước mặt Côn Sơn, thoáng khiêm tốn cúi đầu xuống : “Thiếu gia, khuyên tai của Thiếu phu nhân thấy đâu, Thẩm mẹ sợ thiếu gia đợi lâu, kêu tôi đến đây thông báo tiếng.”



      Côn Sơn gật đầu: “ biết, tùy ý.”

      Đàn ông thấy kia phải người phụ nữ của Côn Sơn, trong đó có mấy người lá gan lớn lập tức xông tới, những xinh đẹp kia ngoài ý muốn ngoài, cũng tò mò hỏi: “ kia là hạ nhân nhà Lục tiên sinh?”



      Côn Sơn tránh nặng tìm : “Đầu bếp của Bảo Châu.”



      Thấy vẻ mặt bình tĩnh, hề có mập mờ, mấy vây quanh lập tức thức thời lui ra, vì sao?



      Ngươi nghĩ ! xinh đẹp như vậy còn lọt vào mắt Lục Côn Sơn, huống chi là các , quả thực uổng phí thời gian, vẫn nên tìm người khác có khả năng hơn.



      Đàn ông nghe vậy, nhao nhao xoa tay, người : “Lục thiếu, nếu cậu chịu đem đầu bếp này tặng cho tôi, tôi tặng Hạ Hà cho cậu.”



      Người khác : “Tôi dùng ba cửa hàng đổi với cậu, như thế nào?”



      Côn Sơn lắc đầu: “ được.”



      “Vì sao?” Chẳng lẽ muốn nuốt riêng mỹ nhân?



      Côn Sơn mỉm cười: “Bởi vì vợ tôi thích đồ ăn ấy làm, ăn được ngủ ngon.”



      Bọn đàn ông tin, cảm thấy tìm cớ.

      Tuy nghe Lục Côn Sơn thương vợ lợi hại, nhưng phần lớn đều là nghe , có tận mắt nhìn thấy. Nghĩ thầm mặc ngươi thương vợ, xinh đẹp như vậy ngươi có thể nhịn được ra tay sao?



      Ai ngờ Côn Sơn chỉ ra tay, ngược lại còn kéo tơ hồng, lúc nhìn thấy Thẩm phu nhân, qua đối với bà chỉ chỉ Hạ Nhược Lan: “Đó chính là Nhược Lan lúc trước con đề cập qua, ấy từng trợ giúp Kỷ Lương.”



      Thẩm phu nhân vốn cảm thấy kia lớn lên rất quyến rũ, có thể đoạt chồng của con nuôi mình hay , nhưng nghe từng trợ giúp qua con mình lập tức hai mắt tỏa ánh sáng: “Rất xinh đẹp, cũng biết người có tốt ?”



      “Làm đồ ăn rất ngon, Bảo Châu rất thích. Tính cách cũng tốt, biết Kỷ Lương có đồng ý hay .” lần đầu tiên làm mai cho người ta, hơn nữa là tình địch của mình, biểu có chút được tự nhiên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :