1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 164 Ngồi chờ chết?



      Bảo Châu nghe thấy thanh vội chạy đến nhìn thấy mặt bị trầy da rất , nước mắt như vòi nước đóng lại được, ào ào chảy xuống: “Côn Sơn, có bị thương hay ?”



      có việc gì, chỉ là chút vết thương .” Côn Sơn đưa thay sờ sờ tóc của : “May mắn mà có em, mới nhặt về cái mạng, Bảo Châu em lại cứu lần.”



      Bảo Châu ghé vào trong lòng ngực của , ôm chặt chẽ : “Côn Sơn, về sau em nghe lời, em bao giờ xem phim nữa!”



      “Đồ ngốc, tại xem phim với em.” nghĩ vừa trải qua chuyện này, đêm nay chắc có lẽ có việc nữa. Côn Sơn đứng lên dắt tay , đối với mọi người chạy đến : “Chuẩn bị xe, kêu A Long A Hổ theo bảo vệ. Lại gọi điện thoại cho Lưu quản lý, kêu thay tôi gặp khách hàng.”



      Mọi người bên vì hai người bọn họ lo lắng, bên nhanh chóng chuẩn bị tất cả, A Long để cho tiện bảo hộ Côn Sơn, khảo thi bằng lái xe, chỉ là bình thường lái .



      Hôm nay tình huống đặc thù, A Long lái xe, A Hổ cầm súng ngồi ở vị trí kế bên tài xế.



      Côn Sơn từ trong vụ nổ vừa rồi khôi phục lại, giờ phút này tuy lòng còn sợ hãi, nhưng an tâm ít, ngốc tự nhiên biết là do ai làm, bất quá mặc kệ bất cứ chuyện gì, đợi xem phim xong với Bảo Châu sau.



      Côn Sơn đem Bảo Châu ôm trong ngực, ngừng an ủi , Bảo Châu dường như bị hù dọa, co cả người lại, bộ dáng rất sợ hãi, Côn Sơn trong lòng cũng co lại theo, đau lòng vợ .



      Cái tên hỗn đản, ám sát coi như xong. Vậy mà còn làm vợ sợ!

      Để điều tra ràng, lần này tuyệt đối nhẫn nhịn như vậy, Côn Sơn vỗ vỗ vai , sợ người khác làm phiền với : “Chớ sợ chớ sợ, còn có chuyện gì, Bảo Châu nhà là ngôi sao may mắn.”



      Vành mắt Bảo Châu đỏ lên ngẩng đầu nhìn Côn Sơn giọng thầm câu: “Côn Sơn, em muốn mất .”



      “Em mất , vĩnh viễn , cam đoan với em.” Côn Sơn cúi đầu ở trán hôn cái, dáng tươi cười mị hoặc mà tự tin, về sau hết sức bảo vệ tốt chính mình, coi như là vì Bảo Châu.



      May mắn tối nay chiếu phim hài, Bảo Châu cười cười quên chuyện vừa rồi, từ trước đến nay người dễ quên, lúc hết phim, Bảo Châu cười cười lôi kéo Côn Sơn thảo luận kịch tình: “Đứa bé kia đần quá a!”



      “Vì sao?”



      “Người ta cho nó kẹo, nó chỉ lấy viên.”



      “Vậy nếu là em sao?”



      Bảo Châu suy nghĩ : “ viên, em viên, Tiểu Cù viên, Thẩm mẹ viên, Tiểu Hoàng viên, A Long viên, A Hổ viên, cha viên, mẹ viên, cha Phú Quý viên. Côn Sơn em muốn mấy viên?”



      “Muốn mười viên, nhưng người ta chưa hẳn cho em, cho em hết người ta ăn cái gì?”

      “Em lấy chocolate đổi với .”



      “Nha đầu ngốc.” Thực là lúc nào đều quên ăn, cũng quên mọi người. Chocolate so với loại kẹo đường trong phim đáng giá hơn nhiều, nhưng lại tỏ ra em rất thông minh, chọc cho Côn Sơn cũng khỏi cong khóe miệng lên.



      Về đến nhà, dụ dỗ Bảo Châu ngủ xong, sắc mặt Côn Sơn trầm xuống, mặt lạnh ra khỏi phòng, hướng hậu viện đến. Thân phận Tiểu Trương đặc thù, vì để tránh cho thân phận bị bạo lộ, Côn Sơn cho riêng phòng, ở bên cạnh nhà trồng cây kiểng.



      Trong lòng Côn Sơn có rất nhiều hoài nghi, đợi được tới hừng đông, tới trước gõ cửa: “Tiểu Trương, tôi có việc hỏi cậu.”



      Bên trong có bất kỳ thanh nào, lại gõ mạnh chút, cửa tự động mở ra.



      Côn Sơn mở đèn, trong phòng có người, chăn nện chỉnh tề, đồ đạc trong phòng đều sạch ngăn nắp, giống như là có người ở lại, nhưng bàn có phong thư, phong thư cũng có ghi cái gì, Côn Sơn mở phong thư ra, trong tờ giấy chỉ viết hai chữ —— là .

      Côn Sơn móc ra hộp diêm, nhàng quẹt ra tia lửa, sau đó đem lá thư đốt , muốn mang đến phiền toái cho Tiểu Trương.

      Nhìn lá thư từng chút bị cháy sạch , lửa giận trong mắt của lại bùng nổ.



      Thù đường chủ nếu ngài muốn tính mạng của tôi, tôi thể ngồi chờ chết, cái khác có thể nhẫn, nhưng cái này hơi quá đáng rồi.



      Từ trước đến nay phải người lương thiện, thù này, tất báo.



      Trở lên lầu, gặp vẻ mặt phẫn nộ của A Hổ và A Long, A Hổ : “Sơn ca, có phải do họ Thù làm hay ?”



      vào thư phòng .” Côn Sơn xong cùng hai người vào thư phòng, đóng cửa lại, Côn Sơn dựa vào ghế, gật đầu : “Đúng là .”



      ! Thù đường chủ nếu để vào mắt, hơn nữa còn muốn dồn vào chỗ chết, chúng ta thể cứ tha cho như vậy mãi được, từng bước nhượng bộ, từng bước lấn tới. Lại lui nữa, chúng ta chỉ có con đường chết, Sơn ca đừng lòng dạ đàn bà nữa!” A Long tràn đầy cảm xúc , bọn họ nhượng bộ đủ rồi, thể nhịn được nữa cũng chỉ có thể phản kháng, muốn ngồi chờ chết.



      Côn Sơn đỡ cái trán thở dài : “Tôi biết .”



      “Sơn ca, chỉ cần câu của , hai em bọn em, lập tức bắt !” A Hổ , ám sát Sơn ca cũng giống như giết bọn họ, ba người bọn họ là em tốt nhất.



      “Đừng xúc động, chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn. Dù sao cũng là huynh đệ trong nội đường, có thể bất nhân, tôi thể bất nghĩa, ít nhất thể lấy tánh mạng của . Hơn nữa biết tôi chết nhất định tăng cường phòng bị, các cậu khả năng chưa có động thủ bị bắt. Ám sát đường chủ là tội chết, tuy ám sát tôi cũng là tội lớn, nhưng chúng ta có chứng cớ sao?” Côn Sơn bình tĩnh lại, muốn đem tên họ Thù kia từ vị trí đường chủ kéo xuống, nhưng phải nghĩ biện pháp, thể làm ẩu.

      “Bọn em chính là nhân chứng!”



      “Các cậu là người của tôi, cấp tin tưởng lời của bên như vậy sao? Vì kế hoạch hôm nay, tôi muốn đem Thù đường chủ kéo xuống, nếu tiếp tục nắm giữ vị trí kia, chúng ta có lẽ sớm muộn cũng gặp nạn.” đợi được vài năm sau, tại liền muốn kết quả.



      “Cái chủ ý này tốt, nhưng mà chúng ta phải làm như thế nào mới có thể kéo xuống? Chúng ta ở Tổng đường có người, thể giúp chúng ta góp lời.” A Hổ nói.



      “Chính là bởi vì như vậy, chúng ta phải làm cho thành tích của tốt, để vì phạm sai lầm mà bị thay để.”



      “Nếu chúng ta liên thủ mấy vị đại gia trong nội đường ưa cùng ra tay, trong nội đường người đối với sớm giận mà dám gì. Có mấy vị đại gia cách nào chỉ huy, mọi người rất tin tưởng năng lực của . Nếu ra mặt thuyết phục tất cả mọi người nghe theo , làm mất quyền lực của .” A Long nói.



      “Nhưng nếu xử lý tốt đánh rắn động cỏ.” Côn Sơn cũng cân nhắc qua, cảm thấy thỏa đáng, tựa hồ có chút tổn hại, sợ liên lụy những người khác, cũng sợ làm cho nội đường trở nên hỗn loạn mảnh.

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 165 chí khí lớn



      “Là bất nhân trước, đừng trách chúng ta bất nghĩa.”



      Côn Sơn vẫn cảm thấy thỏa đáng lắm: “Sai, bất nhân, chúng ta thể bất nghĩa. Cho tôi suy nghĩ chút!”



      “Sơn ca, quá nhân từ rồi! Mới có thể để người leo lên đầu !” Côn Sơn có đôi khi rất hung ác, đó là đối với người ngoài. Đối với em trong nội đường quá mức nhân từ, có đôi khi trở thành chướng ngại vật con đường thành công của .



      “Việc này để sau, mọi người trước ngủ ! Có chuyện gì, sáng mai sau.” Côn Sơn hơi mệt.



      ra muộn như vậy tất cả mọi người đều mệt, thấy Côn Sơn còn chưa hạ quyết tâm, A Hổ kéo A Long định gì đó rời , ba người trở về phòng ngủ.



      Cú điện thoại này là Mộc Thường Khoan gọi tới, Mộc Thường Khoan : “Lục Côn Sơn, chúng ta gần đây chuẩn bị cùng người Nhật Bản và người Đức tỷ thí súng, bọn họ xem thường vũ khí của chúng ta, mặt khác sư bộ đều cảm thấy vũ khí cậu cung cấp cho tôi tệ, nguyện ý mua lại với giá cao, cậu có thể có thêm nguồn , tiền bạc thành vấn đề.”



      Tỷ thí với người Nhật, đây là chuyện làm quốc gia vẻ vang, Côn Sơn nghĩ nghĩ : “Tôi cố hết sức a!”



      Có lẽ cái này có thể xem là con đường tốt, nếu như buôn bán vũ khí, từng bước làm lớn, có lẽ chờ hơi có khởi sắc, Thù đường chủ dám xem thường .

      Muốn bảo vệ Bảo Châu, có năng lực nhất định, có lẽ được.



      Nếu như làm thành cuộc làm ăn này, thậm chí về sau có rất nhiều khoản buôn bán súng ống, thứ này chính là chỗ dựa của .



      Đương nhiên dùng thứ này để bảo vệ mình, bảo hộ những người khác, về phần đối phó Hán gian hay người của mình, bán cho bọn họ viên đạn, súng của chỉ dùng để bảo hộ quốc gia.



      Quyết định xong, Côn Sơn cùng hai người em bàn bạc, hai người đều rất tán thành, cảm thấy Côn Sơn sớm nên như vậy, nếu sớm buôn bán súng ống, còn có người tới khi dễ sao?



      Cái này biện pháp tốt.



      Quyết định sau khi định xuống, Côn Sơn suy nghĩ : “Các cậu chuẩn bị chút, qua vài ngày nữa chúng ta Mỹ, tôi muốn tìm vị buôn bán vũ khí kia gặp lần, Bảo Châu cũng .”



      “Vâng.” Hai người gật đầu từng người chuẩn bị.



      Côn Sơn lấy sách trong hộc tủ ra, bắt đầu tự học ngữ, ngữ của chưa được tốt lắm, phải cố gắng học. Có số việc dựa vào phiên dịch hỗ trợ, cảm giác quá an toàn, tự chính mình tốt hơn.



      Côn Sơn mang theo Bảo Châu nước Mỹ, mặt ngoài chơi.

      Đến nước Mỹ, Côn Sơn mang theo Bảo Châu vừa xuất ở sòng bạc, lập tức đưa tới rất nhiều ánh mắt, Trung Quốc xinh đẹp đánh bạc rất giỏi lại tới nữa!



      đợi Bảo Châu gọi ông chủ sòng bạc tới, ông chủ kia thấy xuất , gọi điện cho Bách Lai tiên sinh.



      Bách lai tiên sinh từ sau khi đánh bạc với Bảo Châu, cùng người khác bài bạc đều cảm thấy có thích thú gì nữa, người vận khí rất tốt, từ trước đến nay chỉ thắng thua, chỉ khi gặp được Bảo Châu mới có thể thua, vẫn cho là chính mình ở chiếu bạc là thiên tài, thẳng đến gặp được Bảo Châu.



      Bảo Châu sau khi trở Trung Quốc, vô cùng hối hận lúc trước chơi nhiêu hơn với Bảo Châu vài ván, gần đây thường xuyên đến sòng bạc đợi , nhưng thấy xuất , vất vả đợi xuất , Bách Lai tiên sinh vừa nhận được điện thoại, lập tức kích động bay nhanh tới.



      Bảo Châu đối với đánh bạc cũng có hứng thú, vốn Bảo Châu cũng quá tham.



      Kêu Côn Sơn chơi, Côn Sơn đối với đánh bạc cũng có thích, thế nhưng lúc chờ đợi có gì làm, nên Côn Sơn với Bảo Châu đánh bạc: “Nếu thua, buổi tối đấm bóp cho em.”



      Bảo Châu : “Vậy nếu em thua?”



      “Hậu quả rất nghiêm trọng, em mát xa cho .”

      “Đến đây !” Bảo Châu rất dũng cảm, muốn thua, bởi vì lâu chưa đấm bóp cho Côn Sơn, bình thường đều là Côn Sơn mát xa cho , Côn Sơn là phụ nữ phải hưởng thụ.



      Người bên ngoài biết còn tưởng rằng đây là phương thức tán mới của Côn Sơn, A Long, A Hổ ở bên cạnh nhìn xem, trong lòng thầm nghĩ hai vợ chồng này nhàm chán a!



      Hai người đặt thẻ đánh bạc rất thấp, nhưng bởi vì hai người đều lớn lên rất xuất sắc, nên có ít người vây xem.



      Thời điểm Bách Lai đến, Bảo Châu vừa vặn thua bàn, cao hứng ôm lấy cánh tay Côn Sơn: “Em thua a!”



      Thua còn có thể thua cao hứng như vậy, là người đầu tiên a!



      Quả nhiên giống người thường!



      Bách Lai đến bên cạnh Bảo Châu, đối với thân mật : “Bảo Châu, hoan nghênh lần nữa đến nước Mỹ, lại cùng tôi cá cược trận thế nào?”



      Côn Sơn phiên dịch cho Bảo Châu nghe, Bảo Châu nghe xong lắc đầu: “ thú vị!”



      Bách Lai gần đây có học chút tiếng Trung Quốc, câu này nghe hiểu : “Tôi lấy mười vạn đồng chơi với , thắng là của , thua cũng là của như thế nào? Lần trước bại bởi tôi cam lòng!”



      Côn Sơn nghe đến đó nghĩ thầm cơ hội tới, đối với : “Nhiều người ở đây, lên lầu vừa trò chuyện vừa chơi a!”



      Bách Lai nhìn thoáng qua Côn Sơn, lần trước chỉ cảm thấy người Trung Quốc này rất thương vợ, tại xem kỹ , đột nhiên cảm thấy người trẻ tuổi này, khả năng cũng đơn giản. Có lẽ người này đại khái đoán được thân phận của , người có thể nhìn thẳng ánh mắt , rất ít, mà cũng dám.



      hề lùi bước, đối với thái độ của tăng giảm, lại thấy a dua nịnh hót, cũng có khinh thường cùng sợ hãi.



      Trong lòng của đối với Côn Sơn thay đổi, có vài phần thưởng thức, như muốn: “Được rồi! Vậy lên lầu .”



      Lên lầu Côn Sơn tự tay rót chén trà cho , chờ uống ngụm xong, vừa định mở miệng.



      Bách Lai mở miệng trước: “ ! Cậu tìm tôi có chuyện gì?”



      Côn Sơn mặt đổi sắc : “Tôi muốn cùng ngài hợp tác, đem lễ vật lần trước ngài tặng Bảo Châu đến Trung Quốc, tôi có khách hàng.”



      “Cậu muốn bán súng ống đạn dược? sợ bị phát sao?” Bách Lai vốn tưởng muốn đến nước Mỹ phát triển, tìm cầu chỉ điểm hoặc là xin giúp đỡ, có nghĩ đến người trẻ tuổi này lại rất có can đảm, cả súng ống đạn dược cũng dám tiếp xúc.



      Côn Sơn lắc đầu: “Nếu sợ tôi đến. Tôi có máy bay, máy bay có thể để ở trong sân lớn nhà tôi ở Hồng Kông, cần tới sân bay. Vận chuyển dễ dàng hơn, ngài chỉ cần cung cấp nguồn và bảo hộ hàng an toàn rời khỏi nước Mỹ là được, nếu như đường xảy ra chuyện , tôi chịu trách nhiệm.”



      ” Chí khí lớn! Tôi thích người hợp tác như vậy, tôi có thể cùng cậu hợp tác, cậu tìm đúng người, tôi chẳng những bán vũ khí, còn là người chế tạo vũ khí, phần ba vũ khí nước Mỹ là do tôi cung cấp, tôi có được vũ khí tiên tiến nhất thế giới. Nhưng cậu phải tuân thủ quy củ của tôi.” thích cùng người chí khí lớn hợp tác.

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 166 trúng tim đen



      “Ngài .”



      “Thứ nhất, mỗi lần giao dịch do tôi quyết định thời gian cùng địa điểm. Thứ hai, được tiết lộ chuyện chúng ta hợp tác và tên của tôi. Thứ ba, tôi chỉ nận tiền mặt, mỗi lần giao dịch đưa trước nửa tiền cọc.”



      có vấn đề, trước mắt tôi cần Súng Tiểu Liên 30 cây, súng ngắn 50 cây, 200 cây súng dài, có hàng ?”



      “Vấn đề , cho dù là muốn máy bay xe tăng cũng thành vấn đề.” làm vô cùng lớn, đây quả thực là món buôn bán , nhưng ngại nhiều tiền, Trung Quốc là thị trường rất tốt, sản xuất đồ vật có thể chính thức tiến vào thị trường Trung Quốc, đó là chuyện vinh dự với .



      “Tạm thời cần những thứ kia, tôi mang theo nhiêu đây, ngài xem có đủ tiền đặt cọc ?” Côn Sơn từ trong túi lấy ra ít kim cương đưa tới, từng bán kim cương, mang theo thứ này vừa vừa quý, lấy ra giao dịch lại rất thích hợp.



      Bách Lai mở túi ra xem, rất hài lòng, cảm thấy Côn Sơn làm kinh doanh rất thà: “Hai người ở chỗ này chơi hai ngày, Sáng hôm sau, tôi đem thứ cậu cần trực tiếp đưa đến máy bay của cậu.”



      “Cảm ơn.” Côn Sơn nhàng thở ra, nghĩ tới thuận lợi nhứ thế, trước khi tim vẫn treo cao, giờ có thể để xuống rồi .

      Chính xong xuôi , Bách Lai đánh bạc với Bảo Châu, Bảo Châu thấy vẻ mặt Côn Sơn cao hứng, cũng cao hứng theo, thời điểm cao hứng, tự nhiên thắng tiền.



      Sau đó túi kim cương vừa tới tay Bách Lai tiên sinh, đến giờ, hơn phân nửa về túi Bảo Châu.



      Côn Sơn ở bên cạnh nhìn cảm thấy vô cùng thê thảm, vợ của quả thực chính là cái máy thắng tiền!



      Côn Sơn ở dưới bàn nhàng dùng chân đá đá Bảo Châu, hi vọng ít thắng lại.



      Bảo Châu cho rằng đá mình chơi, duỗi chân ra bên nhàng đá trở về, bên tiếp tục đánh bạc.



      Côn Sơn thấy ám chỉ có hiệu quả, đành phải : “Thời gian còn sớm, Bảo Châu chúng ta về ! Đừng chậm trễ Bách Lai tiên sinh nghỉ ngơi.”

      Bảo Châu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Bách Lai thua xuất mồ hôi trán, hình như mệt mỏi, Bảo Châu cho rằng rất mệt, phủi tay có lòng tốt : “Bách Lai tiên sinh, ông thoải mái sao? Ông nghỉ ngơi cho tốt, tôi trước, ngày mai lại tới thăm ông!”



      Bách Lai tiên sinh đưa mắt nhìn bọn họ ly khai, rất mâu thuẫn vừa muốn Bảo Châu ngày mai đến, lại vừa hi vọng đừng đến, bởi vì hầu bao của đổ máu…



      Kim cương vừa tới tay a!



      Bài bạc được, có câu vất vả kiếm tiền ba mươi năm, đánh ván bạc hết sạch.



      vốn tin, nhưng tại cực kỳ tin.



      từ đến lớn đánh bạc, thập đổ cửu gạt, sợ! Bởi chính là trùm gian lận! Từ trước đến nay chỉ có lừa người khác, nhưng gặp được Bảo Châu thất bại.



      Rút kinh nghiệm xương máu, vì ôm lấy túi kim cương còn lại phân nửa, quyết định bỏ bài bạc, về sau bao giờ bài bạc nữa!



      Vua gian lận bài bạc quyết định bỏ bài bạc, định tổ chức cái nghi thức, để cho tất cả mọi người đến làm chứng cho .



      Bảo Châu nghe xong lôi kéo Côn Sơn bị kích động tiến về trước, tuy đánh bạc nữa, nhưng Bách Lai tiên sinh nhìn thấy Bảo Châu vẫn rất cao hứng : ” Bảo Châu thân mến, hoan nghênh tới.”



      Các bạn bè của Bách Lai tiên sinh và đổ khách đối với người bạn Trung Quốc này của cảm thấy rất hứng thú, kêu ghi cho Bách Lai mấy chữ Trung Quốc làm kỷ niệm.



      Côn Sơn phiên dịch cho Bảo Châu xong, vừa định thay từ chối, vì có mấy chữ, có đôi khi ghi cả cũng nhận ra.



      Bảo Châu lại gật đầu, nghĩ thầm mình tới cũng mang lễ vật, ghi mấy chữ coi như tiền cơm cũng rất tốt nha!



      Mọi người thấy gật đầu lập tức hào hứng dâng trào gọi người chuẩn bị giấy Tuyên Thành cùng bút lông, Bảo Châu nhìn qua tờ giấy trắng bóng trang hơi bối rối, trong đầu cơ hồ trống rỗng, cầm bút lông thủy chung có đặt xuống.



      Côn Sơn nhìn , nhắc nhở câu: “Em còn nhớ cậu Tiểu Cù thường ?”



      Bảo Châu nghĩ tới, đề bút giấy ngoắc ngoắc viết mấy chữ to, viết ngoáy Côn Sơn cách nào nhận ra, tuy mất mặt quen rồi, nhưng đây là lần đầu tiên mất mặt trước người nước ngoài, vừa định bộc lộ tài năng giúp giảng hòa.



      Chợt nghe thấy chung quanh yên tĩnh sau lát đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay như sấm, người da trắng : “Nghệ thuật a! Chữ Trung Quốc quả nhiên bác đại tinh thâm, rất có cảm giác nghệ thuật!”



      người da đen : “Rất tốt, rất có sáng ý!”



      Côn Sơn còn gì để , đây là cái thẩm mỹ gì a?

      điên hay là những người khác điên?



      Nhất định là điên, bởi vì những người khác có khả năng đều điên hết?



      Chữ Bảo Châu có thể xem sao?



      rất có xúc động thổ huyết.



      Cả Bách Lai tiên sinh hết lần này tới lần khác cũng rất thưởng thức bức vẽ của Bảo Châu, cảm thấy rất hứng thú nhờ Côn Sơn phiên dịch lại, đây là câu cậu Tiểu Cù thường xuyên treo ở miệng giáo dục cháu ngoại trai này, mỗi lần đến nhà tìm cháu ngoại trai, phải lần. nhớ rất ràng: “Tân thủ phạ lão luyện, lão luyện phạ thiên thủ, thiên thủ phạ thất thủ, thất thủ tựu đóa thủ*.”



      “Sâu sắc! trúng tim đen! Viết tốt!” Nếu như lúc trước còn có chút ngứa tay, nghe được câu này, hoàn toàn tuyệt vọng, hóa ra đánh bạc đến đánh bạc , dù cho là tay cờ bạc tốt, đến cuối cùng có lẽ gặp phải cũng bất quá là đóa thủ, vậy còn đánh làm gì?

      (Tay mới sợ tay già, tay già sợ tay khéo, tay khéo sợ sẩy tay, sẩy tay băm tay.)

      Chờ băm tay sao?



      May mắn bị Bảo Châu dọa câu thức tỉnh, nếu còn biết năm nào tháng nào lại đột nhiên bị băm tay.



      Vì cảm tạ Bảo Châu, Bách Lai tiên sinh đưa cho Bảo Châu thanh súng lục dùng để phòng thân, súng lục cực kỳ tinh xảo, Bảo Châu rất thích nhét vào trong túi, thuận miệng đặt cho cây súng kia nhủ danh: “Tiểu ngân lớn lên đáng .”



      Súng lục tiểu ngân: “…”



      Côn Sơn vừa mang theo Bảo Châu trở lại Quảng Châu, Bồi đường đại gia ở bên cạnh nhà lòng như lửa đốt cách tường gọi điện cho , là sắp được, cả đồ cổ cũng có tâm tư đưa, trực tiếp gọi đến, quản được nhiều quy củ như vậy, hỏi Côn Sơn: “Côn Sơn! Cậu cuối cùng trở về rồi.”



      “Làm sao vậy?”



      “Mỗi lần cậu xa nhà, bên này dường như xảy ra chuyện, lần trước là lão đường chủ, lần này là tân đường chủ. Thù đường chủ hôm trước ở Bình phố bị người phục kích, đùi trúng phát súng, bác sĩ có khả năng phục hồi như cũ, tuy còn có thể đứng, nhưng người què. Nếu phải trong nội đường kỳ thị người tàn tật, vị trí đường chủ của đoán chừng giữ được. gặp chuyện may, cậu là người có lợi nhất, lại trùng hợp đúng lúc này cậu ở trong nước, trong nội đường chẳng những có người đoán là cậu làm, thậm chí có người cậu trốn tội. Hơn nữa còn có người đem chuyện lão đường chủ rút lui ra làm bằng chứng, cậu muốn đăng vị cho nên cố ý khiến cho lão đường chủ giả bộ bệnh lui ra. nghĩ tới nửa đường nhảy ra Thù đường chủ, cậu ghi hận trong lòng, đối với thống hạ sát thủ. Cậu khai với tôi, có phải do cậu làm ?”

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 167 Nát đầy đất



      Côn Sơn nghe xong có chút bất đắc dĩ : “ phải tôi làm. Mấy ngày trước sai người làm nổ xe của tôi, nếu tôi sớm muốn làm, còn chờ tới bây giờ? Cám ơn ngài cho tôi biết những chuyện này, đêm nay tôi nội đường chuyến, tôi muốn tất cả được phơi bày.”



      “Tôi có thể tin cậu sao? Cậu phải cậu, tôi tin tưởng phải cậu. Nhưng tên khốn nạn nào ám sát Thù đường chủ? Hành tung của Thù đường chủ chỉ có người trong nội đường biết , tôi hoài nghi là người trong nội bộ, có phải là có người cố ý ám sát Thù đường chủ, muốn vu oan cho cậu , sau đó ngư ông đắc lực?” Nếu như là , người này dụng tâm thể độc, kế hoạch cũng đủ cẩn thận chu đáo. phải Côn Sơn vậy chuyện này phức tạp rồi.



      Côn Sơn nghe xong cũng hiểu được đau đầu: “Xem ra ta gần đây, có phiền toái.”



      Buổi tối đến trong nội đường, Thù đường chủ ngồi xe lăn ánh mắt nhìn Côn Sơn còn hàm súc nữa, mà ánh mắt của như muốn giết người, sắc mặt còn hơi tái nhợt, nhìn thấy Côn Sơn lộ ra kích động: “Nghịch tặc, mày còn dám tới đây!”



      Côn Sơn uống trà, nghe hai chữ nghịch tặc, miệng trà phun bàn, Thù đường chủ là xem kịch nhiều quá hay sao? Cả nghịch tặc cũng kêu được. Côn Sơn ổn định lại, thản nhiên : “Ngài tôi? Tôi vì cái gì đến trong nội đường, nghe ngài bị phục kích, tôi tới thăm ngài chút.”



      “Mèo khóc chuột!” Thù đường chủ xì mũi coi thường.



      Côn Sơn : “Nghe số em cho rằng là tôi làm, các người nghĩ như vậy tôi cũng có biện pháp, nhưng mọi thứ phải có chứng cớ, Lục Côn Sơn tôi có thể thề với trời, chuyện này phải tôi làm. Nguyện ý cho điều tra, tôi cây ngay sợ chết đứng.”



      Côn Sơn xong trong phòng họp mảnh yên tĩnh.

      Thù đường chủ lại : “Thề ai làm được? Thề có tác dụng, còn cần cảnh sát làm gì?”



      Côn Sơn ngẩng đầu nhìn cái : “Vậy ngài có thể thề mấy hôm trước phái người nổ xe của tôi phải là ngài được ? Tôi dám thề, ngào dám sao?”



      tình đến hôm nay, nếu như là vũng nước đục, có hiềm nghi , ngại đem đầm nước quấy càng loạn, ngược lại đối với có lợi.



      “Mày bậy cái gì! Mày cho rằng tao phái người nổ xe của mày, cho nên mày sai người ám sát tao? Cái này là động cơ giết người của mày à? Chuyện cho tới bây giờ tra ra manh mối ? Chính là , có động cơ giết tôi!” Đem đen thành trắng, Thù đường chủ có đầu lưỡi tốt .



      Đối với Thù đường chủ nổi trận lôi đình, Côn Sơn lộ ra rất trấn định; “Có phải tôi làm hay , ngài và tôi , đều tính gì hết. Để cho người của Đường Khẩu đến điều tra a! Nếu tra ra là tôi, tôi mặc cho mọi người xử trí. Chuyện ngài cho người nổ xe tôi, cũng phải điều tra cho a! Chiếc xe kia bây giờ ở trong kho hàng nhà tôi, mấy mảnh lựu đạn tôi còn giữ.”



      Thù đường chủ nhất thời thể quyết định vấn đề tra hay tra này được, chuyện Lục Côn Sơn ám sát biết là hay giả, còn chuyện làm, đương nhiên biết .



      Quan điểm của Bồi đường và các chư vị đại gia mới trọng đại, phải tra, tra !



      Hai chuyện cùng chỗ, ắt khiến cho em trong bang nghi kỵ bàng hoàng.

      Côn Sơn tuyệt bối rối, Thù đường chủ lại luống cuống.



      suy nghĩ biện pháp, để cho người của Đường Khẩu tới tra, điện thoại tới Tổng đường, mời bạn tốt của ra, nếu là bạn bè, vậy là dễ chuyện rồi, bữa cơm xuống, hết lời ngon ngọt, lại đút khoản tiền cho đối phương: “Tôi muốn Lục Côn Sơn trở mình được.”



      Đối phương cầm tiền, tự nhiên cái gì cũng tốt: “Ngài yên tâm, tôi đứng ở bên ngài, hai chúng ta cùng nhau liên thủ, cho dù là địa phương rắn rít cũng sợ.”



      “Mặc kệ Lục Côn Sơn có phải là hung thủ hại tôi biến thành tên què hay , dù sao tôi cũng thể dễ dàng để ở trước mắt tôi tới lui. Đả thương tôi hẳn là cây súng ngắn tam thất thức, tôi đem tới cây, ngày mai lúc gặp mặt , nghĩ biện pháp đặt vào chỗ bí mật trong xe , hoặc là trong nhà , sau đó lại do cậu tìm ra, cái đó chính là chứng cớ!”



      Vị điều tra viên kia gật đầu, thò tay tiếp nhận súng ngắn trong tay Thù đường chủ.



      Ngày hôm sau, điều tra viên rất kiêu ngạo đối với Côn Sơn : “Lục phó đường chủ, tại tôi muốn xem xét chiếc xe kia của ngài, xem có dấu vết gì để lại .”



      Sáng sớm Côn Sơn ở trong chăn cùng vợ vuốt ve an ủi, nhưng đối phương là điều tra viên, bất mãn cũng có biện pháp, vẻ mặt chưa thỏa mãn bên nghe điện thoại, bên ngồi dậy : “Vậy ngài tới ! Địa chỉ nhà của tôi là lộ XX số XX.”

      xong Côn Sơn cúp điện thoại, quay đầu hôn trán Bảo Châu cái, bắt đầu mặc quần áo.



      Cư nhiên cúp điện thoại!



      Cư nhiên phái xe tới đón !



      Quá lễ phép rồi!



      Điều tra viên bên oán niệm, bên kêu cỗ xe kéo, nhà Côn Sơn.



      buổi sáng nghiêm chỉnh, Côn Sơn và lang thang trong nhà, dạo có chút mệt mỏi, rốt cục nhịn được : “Điều tra viên, ngài còn muốn xem cái gì?”



      có gì, tôi muốn uống trà.” Lòng muốn Lục Côn Sơn pha trà a! thừa cơ hội thả chứng cứ phạm tội.



      Côn Sơn gọi người rót trà, điều tra viên lại : “Nếu cậu có việc cứ làm, cần phải quan tâm tôi.”



      có việc gì, hôm nay tôi xin nghỉ cần đến cửa hàng.” ngẫu nhiên xin hai ngày, mỹ kỳ danh viết nghỉ ngơi, nhưng ra là ở nhà với vợ.



      “Vậy, nghe nhà của cậu có con chim to , có thể ôm đến cho tôi xem chút được ?” Dù sao chỉ cần Lục Côn Sơn là được.

      Côn Sơn tuy bất mãn, nhưng vẫn cau mày chờ chốc, lên lầu tìm Tiểu Hoàng, bình thường buổi sáng Tiểu Hoàng phải ở trong sân ăn điểm tâm, chính là ở dưới giường Bảo Châu lười nhác.



      Bảo Châu ngủ nướng bao lâu, Tiểu Hoàng nằm bấy lâu, bình thường lúc Côn Sơn mở cửa sổ ra, Tiểu Hoàng nếu cao hứng tự mình bay đến trong phòng, thu lại cảm giác buồn ngủ.



      Thừa dịp Côn Sơn lên lầu, điều tra viên móc súng ngắn trong túi áo ra, định đặt dưới ghế sa lon, đột nhiên con quái vật khổng lồ hướng phía bay tới, điều tra viên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lúc mở mắt ra, đôi mặt lợi hại bình thường cùng mắt to trừng mắt .



      Điều tra viên hướng chỗ ngồi bên cạnh dời , thấy trong đại sảnh chỉ có và con chim to này, thích ánh mắt con chim này nhìn , như là nhìn miếng đồ ăn di động, cầm súng đối với chim to uy hiếp : “Nhìn cái gì? Lại nhìn, ông đây bắn mày!”



      Kỳ hiểu lầm, Tiểu Hoàng phải muốn ăn , mà là phẫn hận, vì cái gì!



      Vì cái gì ông ngồi cái ghế dành riêng cho tôi?



      đoạt ghế của tôi, còn muốn đập chết tôi?



      Tiểu Hoàng càng tức giận, đập cánh cái bay qua, điều tra viên ngã nhào đất, thời điểm té xuống tay đụng phải bình trà sứ bàn, lập tức đinh đinh nát đầy đất.

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 168 Đủ hoang đường



      Tiểu Hoàng hậu tri hậu giác phát mình gây họa, nó sợ Bảo Châu, nhưng rất sợ Côn Sơn, Côn Sơn là người xấu!



      bị người xấu đánh, nó rất vô lương tâm vỗ vỗ cánh hướng ngoài phòng bay .



      Đáng thương điều tra viên chóng mặt từ mặt đất bò dậy muốn cáo trạng, chỉ thấy Côn Sơn ôm Tiểu Hoàng láu lỉnh mập mạp từ lầu xuống.



      Tiểu Hoàng con chim này để cho dễ tìm, cũng may Tiểu Hoàng rất thông minh, Côn Sơn thổi huýt sáo tiếng, Tiểu Hoàng bay đến bên cửa sổ mặc ôm.



      Côn Sơn đem Tiểu Hoàng đặt xuống ghế so pha, đối với tra viên : “Đây là Tiểu Hoàng nhà chúng tôi, ngài cần sợ, nó cắn người.”



      Con vật ngoan ngoãn này cùng với hung thần ác sát vừa rồi là cùng con vật sao?



      Điều tra viên quyết đoán cách Tiểu Hoàng xa chút, tại nếu mới vừa rồi bị đẩy ngã làm bể trà là Tiểu Hoàng hại , Lục Côn Sơn khả năng cũng tin tưởng, dứt khoát oan ức tự mình gánh vác: “Vừa rồi tôi cẩn thận làm vỡ bình trà của cậu.”



      có việc gì, bình trà mà thôi.” Côn Sơn xong, đột nhiên phát mặt đất có cây súng, nhặt lên nhìn nhìn.

      Điều tra viên vừa định phải của tôi, có phải là của cậu đấy, sau đó vật này là chứng cứ phạm tội, chỉ là để ý đến điểm, bởi vì kinh sợ, tùy người quăng ra, cây súng trong tay có khả năng ném tới năm mét.



      Đột nhiên chỉ thấy Côn Sơn lắc đầu đối với Thẩm mẹ qua : “Lát nữa bà với Bảo Châu, đừng ném loạn cái này, lỡ chính ấy trượt chân ngã sao?”



      Thẩm mẹ cũng rất bất đắc dĩ: “Quét rác đêm qua quét dọn qua lần rồi, buổi sáng lúc quét dọn lại nhặt được ba cây súng và quả lựu đạn, đợi tí nữa tôi lại gọi người kiểm tra, thói quen ném loạn của Thiếu phu nhân tốt lắm, hôm qua Tiểu Cù nhà vệ sinh, ở trong hầm cầu nhặt được cây súng máy. đồng cỏ nhặt được quả lựu đạn.”



      Bọn họ cảm thấy chuyện rất bình thường, điều tra viên nghe được hãi hùng khiếp vía.



      Nhà chẳng lẽ có rất nhiều vũ khí sao?



      Điều tra viên thăm dò : “Tôi thấy cây súng này giống cây súng ám sát Thù đường chủ, có thể hay …”



      “Ngài đây là hung khí? Nếu hoài nghi có thể mang về kiểm tra, thứ này nhà của tôi còn có rương lớn, nếu thích cũng có thể cầm lấy kiểm tra.” Côn Sơn , cái này thích tra tra.



      nghĩ tới mặc dù có súng, nhưng lại là quả hồng mềm, điều tra viên rất đắc ý : “Vậy cung kính bằng tuân mệnh rồi.”

      Sau đó rinh rương .



      Buổi tối điều tra viên đắc ý triệu tập tất cả mọi người, cho mọi người thấy ở nhà Côn Sơn lục soát được đống lớn chứng cứ phạm tội.



      Đó chính là đủ các loại súng đặt mặt bàn, mọi người nhìn xem, đều là bộ dạng kinh hãi, điều tra viên thấy bọn họ đều rất kinh ngạc, dương dương đắc ý còn biểu lộ ra tiếc nuối : “Tôi kiểm tra qua, những cây súng này cùng với loại súng Thù đường chủ các người bị ám sát giống nhau. Tôi tại xác định Lục Côn Sơn cùng kiện ám sát nhất định thoát khỏi liên quan, Lục phó đường chủ, ngày mai cùng tôi trở lại Thượng Hải tiếp nhận xử phạt cùng thẩm vấn a!”



      Thù đường chủ nghe xong rất hài lòng : “Vị trí phó đường chủ nên để trống quá lâu, tôi định thăng chức Tiểu Trương lên làm phó đường chủ, sáng sớm ngày mai tôi báo cáo Tổng đường.”



      Tiểu Trương rất kích động sớm chuẩn bị xong phát biểu nhậm chức: “Cảm ơn đường chủ đề bạt, tôi nhất định làm rất tốt!”



      Côn Sơn bên chơi đùa khối ngọc trong tay, bên thưởng thức trò khôi hài này, là có đủ hoang đường.



      Lúc suy đoán trò khôi hài này khi nào mới có thể chấm dứt, A Thiếu chấp đường đại gia đột nhiên ra lời kinh người: “Chờ chút, cây súng này là giả, tất cả súng đều là giả.”



      “Cái gì? Giả?” Lập tức mảnh xôn xao, bọn họ lăn lộn nhiều năm như vậy, ngay cả xác nhận súng giả hay đều phân biệt được?

      A thiếu rất xác định gật đầu: “Hoàn toàn chính xác đều là giả, tuy cũng có sức nặng, nhưng mấy cây súng này kỳ đều là đồ chơi. Điều tra viên tôi hoài nghi điều tra của ngài, chỉ bởi vì ngài phân biệt được súng giả, hơn nữa ngài căn bản có kiểm tra cẩn thận.”



      A thiếu xong mở hộp đạn trong đó ra, bên trong đạn, có rất nhiều đậu phộng.



      Mặt khác mấy đại gia khác cũng mở vài hộp đạn trong súng ra, đồ vật bên trong đủ thứ loại, có đậu nành, có bắp, có quả khai tâm, còn có kẹo đường.



      Vẻ mặt điều tra viên kinh ngạc nhìn về phía Côn Sơn: “Đây là cái gì? Cậu đùa tôi sao?”



      Côn Sơn cố nín cười, vô tội nhún vai: “Ngài hoài nghi những thứ này là hung khí, muốn mang về, tôi cũng khó mà cái gì. Cản ngài, cho thấy tôi có gì đó mờ ám. Những thứ này xác thực đều là đồ chơi, nhà của chúng tôi nuôi con chim, những cây súng đồ chơi này là vợ tôi dùng để đựng thức ăn cho chim, có đôi khi ấy nhàn rỗi nhàm chán bắn mấy phát, để Tiểu Hoàng ở tiếp được.”



      “Vậy cũng cần mua nhiều như vậy a?”



      “Vợ tôi dễ quên luôn ném loạn xạ, nên mua nhiều chút.” Bảo Châu trước khi về nước nhìn thấy thị trường có súng đồ chơi mô phỏng chân thấy thú vị muốn mua, Côn Sơn nghĩ đến chính mình buôn bán súng ống rất nguy hiểm, nếu mua đống súng giả này làm mặt, có thể di dời tầm mắt mọi người, vạn nhất người ta phát trong nhà có súng, đoán chừng cũng tưởng rằng chỉ là súng đồ chơi.

      Cho nên mua rất nhiều, nghĩ tới Bảo Châu lấy ra đựng đồ ăn cho Tiểu Hoàng, mỗi ngày đều làm mất hai ba cây, thành thói quen.



      Nghe xong Côn Sơn , điều tra viên cơ bản đoán được, cây súng làm mất chừng giờ phút này nằm ở góc nào đó trong nhà Côn Sơn, nhưng có thể tìm phải sao?



      đưa ra ý kiến: “Vậy ai biết nhà của cậu có súng hay ? Lục Côn Sơn trừ phi cậu lại để cho tôi kiểm tra lần nữa.”



      Côn Sơn chịu: “Ngài như vậy quấy rầy đến người nhà của tôi nghỉ ngơi, cũng có thể đánh rắn động cỏ, để cho người ta phát chúng ta phải lương dân bình thường.”



      “Vậy phải làm thế nào?” Dù sao cũng muốn tìm lại lần nữa.



      Côn Sơn suy nghĩ : “ tại người trong nhà của tôi đoán chừng ngủ, tại ngài có thể , nhưng thể làm ầm ĩ đến người nhà của tôi, thể phòng của người nhà tôi, chỗ ấy có người nghỉ ngơi.”



      “Có thể, tôi cảm thấy phòng khách nhà cậu có vấn đề.” Cây súng kia nhất định mất trong phòng khách.



      “Vậy nha! Vị nào nguyện ý giám sát có thể cùng nhau về.”



      Thù đường chủ tuy rất muốn , nhưng chân của bất tiện, kêu Tiểu Trương thay , ngoại trừ tiểu Trương, Bồi đường đại gia và Quản đường đại gia cũng nguyện ý làm chứng, làm mọi người bất ngờ chính là A Thiếu thích tham gia náo nhiệt đột nhiên : “Tôi cũng .”

      đoàn người đến nhà Côn Sơn , chỉ có Thẩm mẹ còn chưa ngủ, Côn Sơn kêu bà trở về phòng ngủ, cố mấy người bạn của mình đến, có thể chơi mạt chược cả đêm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :