1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 159 Tốt như vậy sao?



      Vạn nhất về sau Trí Đường và Hổ Bang có hợp tác, phải càng chết thảm hại hơn sao?



      Côn Sơn làm: “Tôi cảm thấy được việc này cần bàn bạc kỹ hơn, thể nóng vội.”



      Thù đường chủ lại chỉ mong lập tức quyết định: “Côn Sơn cậu là người trẻ tuổi, sao có quyết đoán như thế, chuyện sớm quyết định, sớm giải quyết xong phải rất tốt sao?”



      Côn Sơn : “Nhưng mạng người quan trọng, tôi thấy thể qua loa.”



      “Cậu sợ chết?”



      Côn Sơn hỏi lại: “Đường chủ sợ sao, đường chủ dũng như vậy tự mình thử . Lục Côn Sơn tôi vô dụng làm được chuyện lớn, cho nên cam tâm tình nguyện khoanh tay đứng nhìn.”



      “Lục Côn Sơn cậu đây là trốn tránh trách nhiệm!”



      Bình thường đoạt quyền lợi của , thời khắc mấu chốt muốn chịu chết, nào có chuyện dễ dàng như vậy, Côn Sơn : “Tôi nghỉ ngơi thời gian, thân thủ sớm bằng lúc trước, nếu cương quyết tiến hành, chỉ mất mạng vô ích. Mạng này của tôi mất sao, chỉ sợ đánh rắn động cỏ, làm cho hai bang kết thù kết oán.”



      “Vậy cậu muốn như thế nào?”



      Côn Sơn : “Dùng trí.”



      “Cậu định dùng trí như thế nào?”

      “Tôi chưa nghĩ ra được.” giây sau thay đổi bộ dáng tràn đầy tự tin, cúi đầu xuống , trở mặt như lật sách.



      “Cậu muốn như thế nào mới có thể nghĩ ra được?”



      “Tôi vừa nghĩ tới phải đối mặt với người như vậy, tôi cảm thấy sợ hãi, trừ phi tôi có chút lực lượng.” Lực lượng này, phải xem thành ý của Thù đường chủ.



      Thù đường chủ bên thầm mắng là hồ ly, bên tình nguyện mở miệng: “Nếu là cậu nắm chắc tổn thương bất kỳ người nào trong nội đường vẫn xử lý xong chuyện này, vậy em trong nội đường mặc cậu chi phối.”



      Côn Sơn : “Hình như tôi nghĩ ra chút rồi, cho tôi nghĩ nhiều thêm chút, tối ngày mai tôi giao ra phương án.”



      Thù đường chủ nghe người cố chấp, quả thực thể ép buộc, chỉ có thể theo . ra bây giờ ở trong nội đường, có chút cảm giác nguy cơ, khi muốn quyết định chuyện gì, trừ mấy vị đại gia tâng bóc ra mấy người khác toàn bộ cũng phải rất phối hợp, ví dụ như đưa ra nhiệm vụ, người này xin phép nghỉ, ngươi kia làm được, cũng muốn hỏi ý kiến của bọn họ, nguyên đám biểu có bất kỳ ý kiến, cũng để nghĩ ra kế gì.



      có đôi khi nghĩ, có phải Lục Côn Sơn mặt ngoài thuận theo, sau lưng thao túng cái gì, nhưng tìm người theo dõi Lục Côn Sơn vài ngày, có phát hành tung của có vấn đề, giống như chỉ là thương nhân bình thường, sớm về trễ, phải ở trong cửa hàng, chính là xã giao hoặc về nhà cùng với vợ.



      Làm cho nghĩ, chẳng lẽ mình hoài nghi sai?

      Ngay tại vừa rồi, cảm giác mặc kệ mình hoài nghi có đúng hay , Lục Côn Sơn cũng là kẻ địch thể coi thường, phải cẩn thận đối phó mới được.



      Côn Sơn muốn đối địch với , thế nhưng mắt thấy trong nội đường đều có thu nhập gì, các em sắp ăn khí rồi, cảm giác mình nên hành động.



      Côn Sơn về đến nhà nhốt mình vào trong thư phòng, suy nghĩ đến hơn nửa đêm, rốt cục đại khái viết ra phương án.



      Mấy ngày kế tiếp, Côn Sơn tựa hồ mỗi ngày sớm về trễ, có đôi khi trở về ăn xong bữa tối, còn phải ra ngoài, đêm khuya mới trở về.



      Bảo Châu hỏi, chỉ bên ngoài có xã giao.



      Bảo Châu phải người đa nghi, cũng hỏi , chỉ là có đôi khi nhớ , cảm thấy thời gian ở nhà quá ít.



      Bảo Châu có để ý, Cù thiếu lại lưu ý, lo lắng a!



      Nghĩ là thiếu gia ở bên ngoài…, Thiếu phu nhân làm sao bây giờ?



      buổi chiều nọ Cù thiếu thừa dịp Côn Sơn còn chưa trở lại, truyền thụ cho Bảo Châu hiểu hồ ly tinh đáng sợ như thế nào: “Thiếu phu nhân, xem tờ báo này, tên trùm XX bởi vì Tiểu Tam mà ly hôn với vọ, cũng phải cẩn thận thiếu gia, nếu có Tiểu Tam làm sao bây giờ?”



      Bảo Châu thà lắc đầu, rất tin tưởng Côn Sơn: “Côn Sơn đâu.”



      “Như thế nào ? Đàn ông muốn thay lòng, đó là chuyện trong nháy mắt, ngàn vạn lần phải cẩn thận. Tôi thấy thiếu gia mấy ngày nay sớm về trễ, có đôi khi tinh thần sáng láng ra ngoài, mệt mỏi chịu nổi trở về, lo lắng sao?”



      Bảo Châu nghe như vậy, có chút lo lắng: “ thể nào đâu?”



      “Thiếu gia vừa tuấn, lại có tiền, phụ nữ còn muốn dính vào sao! Cẩn thận thuyền chạy vạn năm, tối nay đợi thiếu gia ra ngoài, tôi và theo dõi , xem rốt cuộc mấy ngày này đâu.” Cù thiếu nói.



      Bảo Châu quá tình nguyện: “Như vậy được sao?”



      Thẩm mẹ ở vừa nghe thấy, đem trà long nhãn trong tay để xuống trước mặt Bảo Châu : “Tôi cảm thấy Tiểu Cù lần này có đạo lý, Thiếu phu nhân ngại xem, chỉ là vài bước thôi, chờ trở về, tôi nấu chè khoai thích nhất.”



      “Tôi muốn .”



      , tôi kêu thầy đến dạy học ngữ.”



      Nghe xong hai chữ ngữ, Bảo Châu cảm giác mình đau cả đầu, lập tức : “Tôi !”

      Kết quả buổi tối biết ăn phải cái gì, vừa cơm nước xong xuôi Cù thiếu bị tiêu chảy, ở trong phòng vệ sinh hồi lâu, ra đụng phải Thẩm mẹ: “Thiếu phu nhân đâu?”



      “Cậu ở nhà? Thiếu gia vừa , Thiếu phu nhân hình như lập tức theo rồi.”



      “Nguy rồi! Muộn như vậy, Thiếu phu nhân gặp nguy hiểm gì a!” Cù thiếu khỏi lo lắng, đều do cái bụng chết tiệt này của !



      Thẩm mẹ rất khách khí giơ tay đấm cái: “Đều tại tiểu tử cậu, nếu Thiếu phu nhân xảy ra chuyện gì, tôi hỏi tội cậu!”



      Đêm khuya, trong phòng họp của Trí Đường vẫn sáng đèn như trước.



      Côn Sơn đợi mọi người đến đông đủ, bên ngồi xuống, bên khiêm tốn đối với mọi người : “Đa tạ các em phối hợp, nhiệm vụ lần này kẻ hèn này may mắn hoàn thành. A Long đem rương trình lên cho Tọa đường đại gia.”



      Tọa đường đại gia là người quản lý tài vụ, ông ở trước mặt mọi người mở rương ra, ngoại trừ phần lấy làm việc thiện, còn lại đều chia cho mọi người, vẫn tương đối khách quan.



      Thời điểm Thù đường chủ cầm được tiền, sờ tiền trong tay, bên cảm thấy Lục Côn Sơn có chút thủ đoạn, bên nghĩ như thế nào đem đè xuống, dù sao có số tiền kia, bọn họ trong thời gian ngắn cần kiếm được món tiền lớn cũng sao rồi. Nghĩ đến liền đối với Côn Sơn : “Tôi thấy năng lực của cậu cũng tệ lắm, nhưng chỉ có A Long, A Hổ giúp cậu, tôi sợ cậu lực bất tòng tâm. Tiểu Trương trẻ tuổi, còn cần rèn luyện nhiều, như vậy , tôi tạm thời để theo cậu học tập a.”

      Trong lòng Côn Sơn biết, Thù đường chủ làm như vậy nhất định có nguyên nhân khác, có thể là để Tiểu Trương lấy danh nghĩ theo học tập, ra là giám thị. Cũng có thể là để Tiểu Trương rất nhanh học được chút bản lĩnh của Lục Côn Sơn , tương lai có thể thay thế .



      như thế nào cho người khác cơ hội này?



      Nếu như bị thay thế, tương lai Lục Côn Sơn có lẽ còn quyền thế, Côn Sơn : “Đa tạ ý tốt của Đường chủ. Công việc của tôi nhiều lắm, Tiểu Trương là phụ tá đắc lực của ngài, Côn Sơn dám đoạt người. Côn Sơn có A Long, A Hổ cũng thấy đủ rồi.”

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 160 Đằng đằng sát khí



      “Côn Sơn, cậu đừng khách khí, chuyện này quyết định như vậy , Tiểu Trương về sau cố theo phó đường chủ học tập.”



      “Vâng.” Tiểu Trương tình nguyện đáp.



      “Đường chủ cái này thực cần, Lục mỗ tôi thực lực có hạn, có tài năng gì đặc biệt, đừng vì tôi mà làm trễ nãi tiền đồ của Tiểu Trương, việc này cho qua a! Trong nội đường có ngài là đủ rồi, tôi chỉ là người bình thường, về sau vẫn phải nhờ đường chủ ngài chống đỡ.” Côn Sơn kiên quyết muốn, làm xong chuyến này, định tiếp tục nghỉ ngơi tốt, hi vọng Thù đường chủ bởi vì vậy mà đối với càng thêm cảnh giác, cho nên phải giấu tài.



      “Trong nội đường vẫn cần cậu hỗ trợ nhiều, tiểu Trương theo cậu học tập, có gì là được.” Thù đường chủ thể xác định nghỉ ngơi lấy lại sức, hay là nghỉ ngơi dưỡng sức, cho nên vẫn muốn cho tiểu Trương theo Côn Sơn, như vậy mới hiểu tình huống của địch, cũng dễ dàng hơn chút ít.



      “Nếu đường chủ như vậy rồi được thôi!” Thù đường chủ cứng rắn như vậy, Côn Sơn đành phải nhận lấy, nhận lấy có nghĩa là có thể ở bên cạnh Côn Sơn, Côn Sơn có ý định điều tiểu Trương cách xa , ví dụ như để cho tiểu Trương quét sân.



      “Quyết định như vậy , hôm nay trước đến đây, tan họp!”



      Kết quả Côn Sơn vừa cùng mấy vị đại gia từ cửa sau ra, chỉ thấy Bảo Châu bị mấy con muỗi cắn nổi đầy mấy mụn đỏ mặt, vừa thấy , nhảy dựng lên hướng phía tới: “Côn Sơn!”

      Côn Sơn cả kinh, ngữ khí cũng khỏi khẩn trương lên: “Sao em ở đây?”



      “Tiểu Cù Tử kêu em theo dõi , sợ nuôi hồ ly tinh.” Bảo Châu vuốt vuốt con mắt có chút mệt mỏi .



      “Xú tiểu tử! Về nhà xem thu thấp như thế nào! Đừng nghe đoán mò, có chuyện đứng đắn.” Côn Sơn đem Bảo Châu ôm trong ngực, cùng mấy vị đại gia gật đầu cáo biệt, ôm Bảo Châu thời gian dần qua trở về, hy vọng có thể tiếp tục gạt Bảo Châu, có số việc, biết tốt hơn.



      Bảo Châu rất dễ bị lừa, Côn Sơn tin tưởng, hơn nữa tin tưởng nghi ngờ: “À, Côn Sơn làm việc vất vả! Về sau mỗi ngày chờ về, em làm bữa khuya cho .”



      vợ tốt như vậy chỗ nào tìm?

      Côn Sơn lôi kéo bàn tay bé của từ từ về: “Ăn khuya cần, hi vọng em có thể ngủ sớm chút, cần chờ . Công việc của cũng sắp xong rồi, về sau có thể thường xuyên ở nhà với em. Nhưng chỗ hôm nay em gặp được cho người khác biết, coi như là bí mật giữa chúng ta được ?”



      Bảo Châu vui vẻ gật đầu: “Được! Em có bí mật!”



      vợ ngốc!” Hai người về đến nhà, Bảo Châu nhìn thấy Thẩm mẹ : “Thẩm mẹ, Côn Sơn có nuôi hồ ly tinh!”



      Thẩm mẹ đỏ mặt xấu hổ nhìn về phía Côn Sơn hỏi: “Thiếu gia, chúng ta cũng là vì muốn tốt cho Thiếu phu nhân, cậu đừng giận Thiếu phu nhân, muốn giận giận bà già tôi a!”



      sao, tôi tức giận, bà già nghỉ ngơi ! Tiểu Cù đâu?” Côn Sơn chút cũng có tức giận Bảo Châu, ngược lại rất quý trọng phần tâm ý này của , chồng nửa đêm về nhà, làm cho rất nhiều người hoài nghi, nếu khẩn trương, mới tức giận. Nhưng họ cù kia ở trước mặt Bảo Châu châm ngòi ly gián cảm tình vợ chồng , đáng giận.



      “Tiểu Cù sợ Thiếu phu nhân lạc, ra ngoài tìm rồi, còn chưa có trở lại.”



      “Thấy còn có chút lương tâm, chờ trở về bà cho biết, tiền lương tháng này khấu trừ phần ba.” Xem tiểu tử kia về sau còn dám càn quấy nữa !



      Côn Sơn cảm thấy đây là chuyện lớn, nhưng có người lại xem đây là chứng cơ phạm tội, ngày hôm sau Thù đường chủ gọi Côn Sơn đến, lời sâu xa: “Côn Sơn này! Trong nội đường có quy củ của nội đường , vợ cậu xông vào trong nội đường chúng ta, vạn nhất ta ra cái gì, đối với tất cả mọi người tốt.”



      “Đường chủ, vợ tôi cái gì cũng biết, ấy lung tung.”



      “Chỉ có người chết mới lung tung.”

      “Ngài có ý gì?” Côn Sơn hỏi rất tỉnh táo, tay vô ý thức mò cây súng trong túi, cho phép bất luận kẻ nào tổn thương Bảo Châu.



      “Ý mặt chữ, ta tìm đến nơi này là thất trách của cậu, cũng là mệnh ta tốt, thấy công lao của cậu lớn, tôi lấy mạng ta, tôi muốn đôi mắt ta. Còn có tôi muốn phạt cậu quỳ trong sân ba ngày ba đêm, cho phép ăn uống.” vất vả bắt được đuôi cá, Thù đường chủ định lợi dụng phen, cơ bản thăm dò tính tình Lục Côn Sơn rồi, mọi người đều tính tình tốt dễ chuyện, có thể nhẫn nhịn. ngược lại muốn xem Lục Côn Sơn có thể nhẫn nhịn bao nhiêu! Tốt nhất có thể nhẫn cả đời, nếu có thể nén giận cả đời, Thù đường chủ thấy mình có thể lưu mạng.



      “Tôi có cần tạ chủ long ân hay ?” Côn Sơn đột nhiên ngẩng đầu, động tác rất nhanh đem cây súng đặt lên ót Thù đường chủ, nắm mạnh vai của : “Ngài còn muốn mắt của vợ tôi?”



      “Mày! Lục Côn Sơn mày to gan, dám cầm súng chỉa vào người tao! Mày đây là quy phạm nghiêm trọng đường quy, mày có tin tao trục xuất mày ra khỏi nội đường! Mau để súng xuống.” Thù đường chủ bên sợ hãi, bên phô trương thanh thế, tin Lục Côn Sơn vì con đàn bà, có can đảm đối với nổ súng.



      “Trừ phi ngài thu hồi mệnh lệnh. Nếu tôi trước móc mắt ngài.” Côn Sơn xong dùng súng ở huyệt Thái Dương của nhàng gõ hai cái : “Cái gì tôi cũng có thể nhẫn. Ngài muốn phạt tôi như thế nào cũng được, ngài là đường chủ tôi có thể nhẫn. Nhưng ai động vào vợ tôi, tôi cho người đó đẹp mặt, ngài cho rằng tôi dám động vào ngài sao?”



      “Vậy mày nổ súng thử xem! Trong sân bốn phía đều là người Trí Đường, mày chạy thoát được đâu!”



      Côn Sơn nghe vậy buông súng xuống, Thù đường chủ cho rằng chịu thua, lại nghe Côn Sơn : “Nếu ngài dám động vợ tôi, tại tôi giết ngài, tôi có rất nhiều cơ hội giết ngài, bên cạnh ngài chừng có người của tôi, tôi ở trong tối ngài ở ngoài sáng, ngài có muốn thử hay ? Ngài xem tôi có thể chạy thoát được . Cho dù chạy thoát, tôi và ngài đồng quy vu tận.”



      Bảo Châu là điểm mấu chốt của , mặc kệ người nào cũng thể đụng vào điểm mấu chốt này.



      Bởi vì là em, cái gì cũng có thể nhẫn, duy chỉ có điểm ấy là thể được.



      Nếu em như tay chân phụ nữ như quần áo, chỉ có bộ quần áo này, ai động quần áo , đừng trách chặt tay chân người đó!



      Thù đường chủ nhìn thấy trong mắt của nồng đậm sát khí, nhất thời dám hành động thiếu suy nghĩ, thái độ hơi mềm hoá, dù sao mạng quan trọng hơn: “Chuyện gì cũng từ từ chuyện gì cũng từ từ! Vừa rồi… vừa rồi bất quá chỉ đùa chút thôi, cậu đừng để trong lòng.”



      “Tốt nhất là vui đùa, nếu đừng nghĩ sống khá giả.” Côn Sơn xong thu súng vào người, động tác vô cùng gọn gàng linh hoạt.

      Từ ngày hôm đó, Côn Sơn rất ít xen vào chuyện trong nội đường nữa, rất ít vào nội đường, muốn tận khả năng tránh Thù đường chủ.



      Thẳng đến có ngày Tiểu Trương đến trước mặt của , Côn Sơn ý đồ của , cho rằng chỉ ngang qua, Côn Sơn vừa muốn , tiểu Trương đột nhiên kéo góc áo lại giọng : “Cậu chờ chút, tôi có lời muốn với cậu.”

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 161 Bán súng ống đạn được?



      .” Côn Sơn đối với tên gia hỏa lấy oán trả ơn này, ấn tượng tốt, từ khi tiểu Trương bị điều đến bên cạnh , Côn Sơn chỉ để ở hậu viện làm việc lặt vặt, cho phép tiếp cận nhà lớn, sợ xảy ra chuyện gì.



      “Đường chủ đối với cậu dậy sát tâm, gần đây cậu cẩn thận chút, đường chủ sai tôi giám thị nhất cử nhất động của cậu, có cơ hội hạ thủ, lập tức báo cáo với .”



      “Tại sao phải cho tôi biết?” Côn Sơn khó hiểu.



      “Có lẽ tôi phải người tốt, tôi thích nợ nhân tình, từ nay về sau, hai chúng thanh toán xong.”



      Côn Sơn gật đầu: “Có thể.”



      Hôm nay Bảo Châu nhận được cú điện thoại, là Mộc Thường Khoan gọi tới, : “Bảo Châu, đến Quảng Châu mở hội nghị sĩ quan, em có rãnh , muốn gặp em.”

      “Có a!” Bảo Châu dư giả nhất chính là thời gian, Mộc Đầu tới đúng lúc, thời gian gặp Mộc Đầu có chút nhớ rồi.



      “Sắp đến giữa trưa, em chọn nhà hàng nào đó , chúng ta gặp mặt.” muốn tới nhà Bảo Châu lắm, thực ra là muốn nhìn thấy hình ảnh thân mật của Bảo Châu và Lục Côn Sơn.



      Bảo Châu đối với ăn rất lành nghề, rất nhanh chọn xong nhà hàng, cúp điện thoại về sau, Bảo Châu hấp tấp lên lầu chọn cho Mộc Đầu phần lễ vật, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn ra cửa, lúc lái xe đưa đến nhà hàng, Mộc Thường Khoan thân quân trang đứng ở trước cửa sổ ở lầu hai nhà hàng gọi : “Bảo Châu, lên đây.”



      Bảo Châu ôm lễ vật lên lầu, kịp thở đem túi lễ vật cho .



      Mộc Thường Khoan nhận lấy, cảm giác nặng, băn khoăn chút s, hiếu kỳ hỏi : “Đây là cái gì?”



      “Tặng cho , lần trước thứ tặng em, em rất thích.” rất thích cây súng kia, nên quyết định tặng phần lễ vật đáp trả.



      Mộc Thường Khoan mở ra xem, ngay cả trải qua ít sóng gió lão luyện, cũng khỏi sững sờ tại chỗ, sau đó có chút lo lắng nhìn lựu đạn, súng máy, cùng với đống lớn vũ khí tiên tiến trong túi, kinh ngạc hỏi : “Tại sao em có thể có những thứ này?”



      “Trong nhà còn rất nhiều, nếu thích, em có thể cho thêm.” Bảo Châu dùng bộ dạng hào phóng ra.

      Mộc Thường Khoan lại giật mình, những vũ khí này với cũng có thể xem như vật quý, như thế nào tiện tay túi, còn có rất nhiều, khỏi hỏi: “Em còn có bao nhiêu?”



      “Hai rương lớn.”



      Mộc Thường Khoan bị dọa sau khi hít sâu hơi, cảm giác được tính nghiêm trọng của chuyện này, người bình thường tại sao có thể có nhiều súng ống đạn dược như vậy? Chẳng lẽ Lục Côn Sơn có thân phận khác? Hỏi Bảo Châu: “Những thứ này, là của Lục Côn Sơn sao?”



      “Là người bạn tặng cho em.”



      “Bạn nào?”



      “Người bạn nước Mỹ.” Bảo Châu đối đáp trôi chảy.



      “Được rồi, trước bất kể là ai đưa cho em, mang nhìn.” Trước mắt cần súng ống đạn dược, nếu như có thể đem số lượng lớn tới tay, đối với chiến kế tiếp, với tư cách viên thuốc an thần, mới có thể tăng sĩ khí!



      muốn mời em ăn cơm! cho phép xạo, nếu em đánh mông !” Bảo Châu cong miệng lên.



      “Được, chúng ta ăn cơm trước!” Mộc Thường Khoan kìm lòng được lộ ra sủng nịch, sờ lên đầu Bảo Châu. Đối mặt với đơn thuần như vậy, nghĩ bất luận kẻ nào cũng đều muốn phải bảo vệ a!

      Ăn xong bữa cơm, Mộc Thường Khoan là quân nhân, thường xuyên bề bộn nhiều việc, cho nên ăn nhanh chóng, nghĩ tới với tốc độ đó, Bảo Châu chút cũng thua kém, cơ hồ là đồng thời đem tất cả đồ ăn bàn quét sạch, loại cảm giác này tốt!



      Bảo Châu vỗ cái bụng tròn trịa, thoải mái tựa vào ghế lộ ra nụ cười thỏa mãn: “ no a!”



      Hai người ngồi lát, Bảo Châu dẫn Mộc Thường Khoan về nhà.



      Đây là lần đầu tiên Mộc Thường Khoan đến nhà Bảo Châu, cái nhà này thoạt nhìn cũng giống nhà của mấy thương nhân khác, phải rất lớn, nhưng so sánh bày trí, phải đặc biệt xa hoa, nhưng cũng quá đơn điệu, có loại cảm giác bình dị.



      Lên lầu hai vào phòng ngủ của Bảo Châu và Côn Sơn, có loại cảm giác rung động, gian phòng bố trí vô cùng ấm áp, bức màn màu ấm điều, thảm trắng mềm mại, khắp nơi đều là đồ ăn vặt cùng các món đồ chơi cho con nít, bàn có cái bình hình như là trong năm trân phẩm ngự dụng của Càn Long, chén đĩa dùng để đựng hoa quả, giống như cũng là đồ cổ quý báu.



      Đối với xa xỉ, đột nhiên có định nghĩa mới, lớn trong thành phố, ở trong phòng, cảm thấy Lục Côn Sơn này biết cách giấu diếm, nhất định phải nhân vật bình thường! là người nào đây?



      Bảo Châu lôi kéo vào kho đồ ăn vặt, gian phòng xê xích với phòng ngủ bao nhiêu, bốn phía bầy đầy các loại đồ ăn vặt, giữa phòng là hai cái rương lớn.

      Bảo Châu mở cái trong đó ra, đẩy đổ ăn vặt phía ra, bên trong các loại vũ khí tiên tiến lộ ra.



      Mộc Thường Khoan nhìn những vũ khí kia, đột nhiên có loại cảm giác mừng như điên tựa như là tìm được bảo tàng: “ tốt quá! Bảo Châu, em có thể bán mấy thứ này cho ?”



      thể.” Lục Côn Sơn về đến nhà, vừa nghe Bảo Châu mang theo người đàn ông mặc quân trang lên phòng ngủ, biết những vũ khí này có lẽ bị Bảo Châu trong lúc vô tình bại lộ. Ai! là thành cũng Bảo Châu, bại cũng Bảo Châu. Chỉ hi vọng bây giờ có thể đem chuyện này giải quyết chu đáo, thuận lợi ngăn chặn miệng của Mộc Thường Khoan, đừng cho lung tung khắp nơi.



      “Vì sao?” Mộc Thường Khoan xoay người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Côn Sơn.



      “Tôi muốn bán vũ khí, thiên hạ này đủ loạn lắm rồi.” Mà muốn cho thiên hạ thêm phiền, tiền cần lương tâm mới trọng yếu, chuyện trái với lương tâm làm.



      “Nhưng cậu bán người khác cũng bán, ví dụ như người Mỹ hay người Đức. Sư bộ của tôi cần gấp lượng vũ khí lớn, cậu bán, tôi cũng chỉ có thể tìm người Mỹ hoặc là người Đức. Cậu nên biết bọn họ rao giá cao cỡ nào, bọn họ đối với quân đội của chúng ta có cảnh giác, bán vũ khí tiên tiến cho tôi, chỉ biết đem đồ lạc hậu bán cho tôi. Mà cậu có hàng tiên tiến, vì sao chịu bán cho tôi? Cậu cũng là người Trung Quốc phải giúp đỡ cho nhau, nếu cậu là người Trung Quốc, cậu hãy bán cho tôi!” Mộc Thường Khoan nghĩ ra.



      “Chính bởi vì tôi là người Trung Quốc, cho nên tôi mới muốn bán cho , tôi muốn thấy thảm kịch người Trung Quốc đánh người Trung Quốc, tôi bán vũ khí cho , cho đánh đồng bào, tôi giết người ta, người ta lại vì tôi mà chết, lương tâm tôi làm sao an ổn?” Cho nên có ý định bán súng ống đạn dược.

      “Cậu bán cho tôi, người Nhật có vũ khí tiên tiến, người Mỹ cũng có! Chúng ta nếu có vũ khí tiên tiến, khi chiến tranh nổ ra, người Trung Quốc phải chịu thiệt, đến lúc đó người chết càng nhiều…. Vũ khí có thể dùng để giết người, cũng có thể bảo vệ tổ quốc.” Mộc Thường Khoan kích động .

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 162 Gian phu?



      Mộc Thường Khoan ngừng chút : “Cậu chút ít cực đoan rồi, dùng chính đồ của mình, phải tốt hơn sao? Người khác tôi biết, nhưng tôi có thể cam đoan với cậu, tay Mộc Thường Khoan tôi, chưa bao giờ dính qua máu của bất luận đồng bào nào, về sau cũng tận lực .”



      muốn bảo vệ Quốc gia, bảo vệ núi sông, phải tên cuồng giết người, cũng có mặt thiện lương, nhưng có đôi khi có số việc chỉ có thể dựa vào vũ lực để giải quyết, nguyện ý cầm lấy đao thương, vì nhân dân mà chiến đấu. muốn nhờ vào vũ khí cướp đoạt cái gì, thầm nghĩ thủ hộ.



      Côn Sơn nghe hắn nói, trầm mặc hồi đối với Mộc Thường Khoan : “Ở đây phải chỗ chuyện, vào trong phòng ngồi !”



      Vào trong phòng, Bảo Châu ngồi ở bên nghe, cái hiểu cái , lại muốn rời , muốn nghe tiếp. Ngoan ngoãn có quấy rầy bọn họ, chỉ là yên tĩnh lôi kéo tay Côn Sơn, ngồi ở bên nghe.



      Mộc Thường Khoán đến khan cả giọng, uống hớp nước, xác định hỏi Côn Sơn: “Cậu bán hay ?”



      bán.” Côn Sơn rất kiên định đáp.

      Bảo Châu nghe xong, hiểu chính trị, nhưng mơ hồ cảm thấy Mộc Đầu làm rất đúng, lắc cánh tay Côn Sơn: “Côn Sơn bán cho ấy !”



      Côn Sơn lắc đầu, sau đó đột nhiên như trút được gánh nặng : “Tôi bán, nhưng tôi có thể tặng cho .”



      Mộc Thường Khoan buồn rầu, nghĩ tới lại đột nhiên chuyển biến lớn như vậy: “Cảm ơn, tôi thay mặt các tướng sĩ cám ơn cậu. Bất quá tôi rất ngạc nhiên, tại sao cậu đột nhiên đáp ứng?”



      “Lời của , tôi nghĩ thông suốt. Huống hồ những súng ống đạn dược này tôi có dùng tới , cho dù có cả đời tôi cũng dùng hết, để đó cũng lãng phí. Hơn nữa xử lý tốt còn biến thành tai hoạ ngầm, muốn, lấy !” Vì nhân dân, nguyện ý góp phần sức lực, tiền quan trọng, dù sao súng ống đạn dược trong nhà cũng nhiều, chỉ có hai rương mà thôi.



      “Lục Côn Sơn, tôi rất hân hạnh được biết cậu!” Mộc Thường Khoan vươn tay ra bắt tay với .



      “Hân hạnh quen biết.” Côn Sơn cùng bắt tay về sau, kêu Bảo Châu xem cục cưng. gọi Mộc Thường Khoan vào thư phòng thương lượng chi tiết vận chuyển, chuyện này phải giữ bí mật, nếu làm tốt có thể có phiền toái lớn.



      Ngày hôm sau biết vị phóng viên nào trùng hợp chụp được ảnh Mộc Thường Khoan và Bảo Châu gặp mặt ở nhà hàng. Tòa soạn báo kia đúng lúc là của chồng Mã phu nhân mở, Mã tiên sinh vừa với Mã phu nhân , Mã phu nhân rất quyết đoán để cho tòa soạn đem tin tức đăng lên, đề mục càng kinh hãi càng tốt, sợ bị người ta tìm phiền toái, nếu lần này Vạn Bảo Châu còn gặp chuyện xui xẻo, tên của đảo lộn lại.

      Bảo Châu là người bản địa còn Mộc Thường Khoan tuy là quân nhân nơi khác, nhưng người kia quân phục tuấn, xem xét chính là tướng lãnh cao cấp, Thiếu phu nhân Lục gia lén lút thần bí ngoại tình với sư trưởng, vượt qua suy nghĩ…!



      Tiêu đề này đủ kinh hãi nha?



      Tiêu đề vừa ra, toàn thành mảnh xôn xao, gièm pha khắp nơi.



      Cha của Bảo Châu nhìn thấy, rất tức giận gọi điện tới Lục gia, đúng lúc Côn Sơn nhận được, Côn Sơn đối với chuyện này rất trấn định; “Đó là người hợp tác làm ăn với con, cũng là bạn của Bảo Châu, con còn nghi Bảo Châu, cha cứ yên tâm !”



      Con rể như vậy, còn có thể như thế nào, hai ngày nữa đến ăn cơm xong, liền treo điện thoại, chơi mạt chược.



      Côn Sơn cũng có để ở trong lòng, cảm thấy là tin đồn thất thiệt.



      Sắp đến giữa trưa, điện thoại Bảo Châu lại vang lên.



      Bảo Châu nhận điện thoại, là Chu sư trưởng lâu gặp, Chu sư trưởng nhớ tới Bảo Châu ở đây, dù sao cũng rảnh, gặp mặt , sẵn tiện mang cho rất nhiều đặc sản địa phương, biết nha đầu kia thích ăn, là ân nhân cứu mạng của , tạ ơn bao nhiêu lần, đều đủ: “Lục phu nhân, có thể hay ? Tại hạ xin mời vị ân nhân cứu mạng ăn cơm trưa.”



      “Được!” Bảo Châu theo hồ lô vẽ hồ lô, mang lễ vật tiến đến.

      Chu sư trưởng nhìn thấy Bảo Châu cao hứng, tại đối với Bảo Châu rất tôn trọng, hoàn toàn có bất kỳ ý xấu nào, chỉ là rất đơn thuần như quan tâm bạn cũ, sau khi ngồi xuống, Chu sư trưởng từ trong tay áo móc ra hộp đưa cho : “Mở ra nhìn xem, có thích hay ?”



      Bảo Châu mở ra, bên trong là vòng cổ kim cương: “Tặng tôi sao?”



      “Đây là phu nhân tôi nhờ tôi chuyển cho , ấy rất cảm ơn cứu mạng tôi. Mấy tháng trước tôi tái hôn, cưới con của tư lệnh, ấy đối với tôi rất tốt, tại tôi sống rất hạnh phúc. ấy , chúng tôi cuộc sống như bây giờ, cho nên kêu tôi nhất định phải chuyển cho . Nếu phải lần này tôi giải quyết công việc, ấy cũng muốn theo tôi gặp .” Chu sư trưởng tại trôi qua tệ, chẳng những được coi trọng, ở trong quân cũng đứng vững vàng, tại có cha vợ làm chỗ dựa, trong lòng của cũng dần dần an tâm.



      Bảo Châu vừa nhận lấy, đột nhiên có phụ nữ bước nhanh tới đối với Bảo Châu cười đến dương quái khí : “Bảo Châu à? Cầm trong tay cái gì, cho tôi nhìn xem.”



      Người phụ nữ xong nhanh chóng từ trong tay Bảo Châu đoạt lấy vòng cổ trong hộp, mỗi người đều Lục Côn Sơn so với chồng mạnh hơn, Vạn Bảo Châu con đàn bà ngu xuẩn này, so càng mạnh. sớm xem Vạn Bảo Châu là cái đinh trong mắt, nghĩ tới hôm nay lại ngoài ý muốn gặp được và người đàn ông khác cười cười ăn cơm, buổi sáng nhìn thấy tờ báo Bảo Châu cùng vị sư trưởng ăn cơm, trong lòng cười biết liêm sỉ, nay thấy cùng người trước mắt này so với người đàn ông báo già hơn chút ăn cơm, trong lòng đối với càng khinh bỉ, nghĩ tới ngay cả đàn ông già như vậy đều ăn được?



      mở hộp ra nhìn, bên trong là vòng cổ kim cương khá lớn , người trước mắt này ăn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, giày vải màu đen, nhìn ra còn có tiền a?

      Trách được Bảo Châu có thể vừa ý tên già như vậy!



      Bảo Châu thích chị dâu này, bỉu môi đoạt lại: “Chị dâu, trả lại cho tôi!”



      “Như thế nào thẹn quá hoá giận rồi, có thể ở đó cùng gian phu cười cười , còn sợ tôi nắm được chứng cớ sao?” Người này chính là Ôn tiểu thư vợ mới cưới của Lục Hoài Ninh, sợ hãi .



      mới là gian phu! Cả nhà đều là gian phu!” Bảo Châu rất tức giận thò tay cướp lại.



      Ôn tiểu thư để cho lấy lại, giơ tay lên cao, rất là đắc ý : “Tùy như thế nào, có bản lĩnh với cha chồng , để cho cha đến chủ trì công đạo cho . Tôi cũng tin cha bỏ qua cho và tên gian phu này.”



      Mở miệng ngậm miệng đều gian phu, mặc dù tại tính tình Chu sư trưởng tốt hơn nhiều, trong lòng cũng tức giận, lời này truyền ra ngoài và Bảo Châu làm sao gặp người?



      phải tú tài, khó có thể cùng người phụ nữ càn quấy trước mắt giải thích, từ trong túi móc ra cây súng, hướng bàn quăng ra, rất bình tĩnh : “Lại bậy, có tin ông đây bắn chết !”



      Ôn tiểu thư bị dọa liên tiếp lui về phía sau: “Tôi, tôi dám…”

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 163 Nổ xe?



      Bảo Châu giơ tay đem vòng cổ đoạt về, tức giận đối với Ôn tiểu thư hô: “Chị dâu, chị xấu! Em với Côn Sơn chị bắt nạt em!”



      Ôn tiểu thư gì, cúi đầu ra khỏi nhà hàng, lập tức tìm Lục Hoài Ninh, khóc lóc khuyếch đại , Bảo Châu như thế nào ở bên ngoài, như thế nào tính cùng gian phu bắt nạt , kêu Lục Hoài Ninh báo thù cho .



      Lục Hoài Ninh tuy thích , nhưng vợ của mình bị người ta sỉ nhục, cảm thấy mất mặt. Vả lại nếu như Bảo Châu còn được cha thương, có khả năng cha cũng chán ghét Côn Sơn, đối với vô cùng có lợi.



      Vừa nghĩ như thế, Lục Hoài Ninh vỗ vỗ vai của : “ tại phái mấy người chặn cửa nhà hàng, để cho bọn họ trốn thoát, có quen với người của cục cảnh sát, có thể cho người cục cảnh sát dùng tội thông dâm bắt bọn họ, đến lúc đó chuyện dễ xử lý!”



      Ôn tiểu thư nghe xong, cảm thấy biện pháp này tốt, sau đó cứ như vậy mà làm.



      Thời điểm Bảo Châu và Chu sư trưởng muốn ra nhà hàng, bị người ở phía ngoài vây quanh, đám thủ hạ của Lục Hoài Ninh thấy hai người bọn họ, đối với Bảo Châu : “Thiếu phu nhân, mời và vị tiên sinh này chờ lát, tại các người thể .”



      “Vì sao?”



      “Đại thiếu gia hoài nghi thông dâm, có lời gì, đến cục cảnh sát !” Người tới rất khốc.

      Chu sư trưởng vốn muốn xông ra ngoài, nghe thấy ba chữ cục cảnh sát, đột nhiên có loại xúc động xem cuộc vui, đối với Bảo Châu : “ có muốn xem kịch?”



      “Xem kịch à? Có 《 Thiên Tiên xứng 》 ?”



      “Có 《 Lấy đá nện chân mình 》, thế nào bọn họ vào bên trong ăn chút điểm tâm rồi tâm , có lẽ rất nhanh trình diễn.” Vừa vặn nhân cơ hội này tranh thủ lúc rảnh rỗi, buổi chiều vốn muốn tham dự yến tiệc, bị vây ở chỗ này, càng dễ dàng kiếm cớ thoái thác, người thô lộ, kêu khoe khoang hay bốc phét, thích,



      Hai người tán gẫu, bao lâu sao người cục cảnh sát và Ôn tiểu thư cùng vào, rất nhiều người đến, với xác nhận của Ôn tiểu thư, mọi người xông vào nhà hàng, trực tiếp đến trước mặt Bảo Châu.



      Cầm đầu chính là phó cục trưởng cảnh sát Quảng Châu, Lục Hoài Ninh ngày thường cho ít thứ tốt, cắn người miệng ngắn, bắt người nương tay. Lục Hoài Ninh có chuyện cần, mang theo người đến, thấy Chu sư trưởng, khẩu khí tốt : “ chính là gian phu à? Người tới mang cho tôi.”



      Chu sư trưởng nghe vậy, khí định thần nhàn nhấp ngụm trà, thản nhiên : “Cậu thử xem xem, tôi có chút hiếu kỳ, cái mũ của cậu bao lâu bị lấy xuống.”



      hù tôi sao? Tôi phải người nhát gan, người tới đem bọn họ mang cho tôi!” Phó cục trưởng làm cái thủ thế mang .



      ” Lục phu nhân xem tôi như thế nào diễn Võ Tòng đánh hổ.” Chu sư trưởng vẫn chút nào kinh hoảng, giật giật cánh tay đối với Bảo Châu nói.

      “Ồ.” Bảo Châu nghe vậy, cho rằng muốn hát hí khúc, tuyệt khẩn trương, vừa ăn củ lạc, vừa nhìn Chu sư trưởng nhanh chóng ra tay đem mấy người trước mắt đánh tới hoa rơi nước chảy, Bảo Châu trầm trồ khen ngợi: “Oa! Công phu của ông giỏi, rất giỏi a!”



      Trong vài phút Chu sư trưởng hạ gục đám, nhìn thoáng qua Ôn tiểu thư run rẩy trốn ở cạnh cửa, rất hài lòng vỗ vỗ tro bụi quần áo đối với Bảo Châu : “ giải quyết xong phế vật, tôi đưa về nhà.”



      “Cảm ơn, giúp tôi đưa cái này cho vợ ông.” Bảo Châu từ trong túi móc ra bọc giấy đưa cho , bởi vì ngại nặng, lần này Bảo Châu học thông minh, chỉ lấy cây sủng lục tinh xảo nho , có qua có lại, phu nhân người ta tặng quà cho , cũng phải đáp lễ.



      Chu sư trưởng tưởng rằng son phấn bột nước, có nhìn kỹ, tiếp nhận để vào trong túi.



      Hai người cùng ra ngoài, chưa được mấy bước, đột nhiên chiếc xe hơi ở trước cửa nhà hàng dừng lại, binh sĩ xuống đối với Chu lữ trưởng hành lễ: “Sư trưởng, yến hội bắt đầu, tư lệnh nghe giữa trưa ngài ở đây ăn cơm, sai tôi tới xem có phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay .”



      có gì, cậu thay tôi đưa Lục phu nhân về nhà, tôi lập tức tham gia yến hội. Về phần ngoài ý muốn, đám cảnh sát tôi là gian phu của Lục phu nhân, tôi đúng là rất bất ngờ, giúp tôi chuyển lời cho bọn họ, hỏi có phải thấy Chu mỗ tôi vừa mắt hay .”Chu sư trưởng xong tạm biệt Bảo Châu, lên xe rời .



      Sau đó Bảo Châu cũng bị hộ tống lên xe đưa trở về.

      Khi đó trong nhà hàng đám người kia cẩn thận chọc tới quan lớn, tập thể đều tránh khỏi kiếp số.



      Ôn tiểu thư mặc dù bị đánh, nhưng và Lục Hoài Ninh lại bởi vì vậy đắc tội con rể Dung Bắc tổng tư lệnh quân khu, Lục Hoài Ninh gần đây vốn kéo quan hệ, nghĩ đến đến cung ứng tốt đẹp của quân đội, Ôn tiểu thư quậy phát như vậy, nổ lực trước kia của Lục Hoài Ninh đều trôi theo dòng nước rồi.



      Tại phía xa Hồng Kông Lục lão gia nghe chuyện này, cảm thấy con dâu lớn rất càn quấy, gọi điện tới mắng Lục Hoài Ninh trận.



      Lục Hoài Ninh rất phiền muộn nên tuần có về nhà.



      Ôn tiểu thư buồn bực, có tịch mình hay ?



      Sau đó phòng khiêu vũ nhảy, lại cẩn thận thời điểm cùng người đàn ông khác ôm ấp, bị Lục Hoài Ninh nhìn thấy, Lục Hoài Ninh trong cơn tức giận bắt đầu thèm để ý tới , xem như tồn tại.



      Ôn tiểu thư làm sao chịu được cơn tức này, trong lúc tức giận về nhà mẹ đẻ.



      Tối hôm đó Côn Sơn muốn ra ngoài, vừa lên xe, Bảo Châu đứng ở ngoài cửa sổ gọi : “Côn Sơn, em muốn xem phim.”



      “Nhưng hôm nay có việc, hôm khác lại với em!” Hôm nay còn có chuyện quan trọng phải làm , đợi lát nữa phải gặp vị hợp tác.

      “Nhưng tại em muốn xem phim.” Bảo Châu bỉu môi , Côn Sơn gần đây bận rộn, muốn cùng Côn Sơn xem điện ảnh.



      “Vậy em kêu Thẩm mẹ hay Tiểu Cù với em, hôm nay được. Qua vài ngày nữa dẫn em về Hồng Kông được ?” Côn Sơn kiên nhẫn giải thích .



      được!” Bảo Châu thở phì phì quay đầu hướng trong nhà chạy.



      Côn Sơn bên thấy kỳ lạ Bảo Châu bình thường rất dễ chuyện, hôm nay sao lại tức giận như vậy, nghĩ đến vợ quan trọng hơn buôn bán, đẩy cửa xe ra vừa định xuống xe, chỉ thấy vật lớn như nắm đấm hướng phía xe ném tới, Côn Sơn vô ý thức giơ chân chạy , chạy 3-4m, đột nhiên tiếng vang lớn, làm chiếc xe của Côn Sơn nổ nát bấy.



      Côn Sơn cũng khỏi bị lực lớn của vụ nổ đánh ngã nhào mặt đất, chờ xoay người lại, chiếc xe hơi bị chia năm xẻ bảy, khói đặc cuồn cuộn mang theo ít tia lửa từ trung bay rơi xuống, bốn phía đều là mảnh vỡ của ô tô.



      Côn Sơn cảm giác được bên tai tựa hồ còn có tiếng bước chân, dứt khoát nằm mặt đất giả chết, đợi tiếng bước chân xa mới đứng lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :