1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 154 Khiêu chiến?



      Côn Sơn nghe vậy cười cười: “Nào có nghiêm trọng như vậy, ra như vậy cũng rất tốt, tôi cần phải hao tổn khí lực, ở nhà với vợ, chơi đùa với con, làm chút buôn bán cũng tệ. Nhàn rỗi cũng là loại hạnh phúc.”



      A Long ủng hộ: “Nhưng người khác khi dễ lên đầu , còn nhịn?”



      Côn Sơn gần đây đọc sách, xem sách nhiều cũng làm tâm hồn rộng mở hơn, : “Hàn Sơn hỏi Thập Đắc: thế gian có người phỉ báng ta, ức hiếp ta, nhục ta, cười ta, khinh ta, lừa ta, ta phải làm như thế nào? Thập Đắc viết: chỉ cần nhẫn , tránh , thuận theo , nhịn , cần để ý đến , tiếp qua vài năm, ngươi lại xem .”



      A Long nghe được phải rất hiểu, nhưng mơ hồ minh bạch chút: “Cho nên muốn nhẫn , tránh , thuận theo , nhịn , để ý đến ? Tiếp qua vài năm có lẽ càng đem để vào mắt.”



      Côn Sơn lắc đầu, rất có tự tin: “ , cậu cứ đợi xem. Người chính khí làm đại , cần có chí lớn, cần nhìn xa, cần thâm tàng bất lộ, cần quang minh lỗi lạc, “



      “Nhưng phải người chính khí.” A Long cảm thấy là tà khí.



      “Nhưng Trí Đường là người chính khí.” Người chính khí thế giới có thể thuận theo người tà khí bao lâu? Lục Côn Sơn chính là muốn nhìn Thù đường chủ qua vài còn có thể lên mặt như trước hay .



      như vậy, vì sao còn muốn đối phó ông chủ Lưu?” Côn Sơn để báo chí phỏng vấn quản lý, cũng kêu người đưa quản lý cục cảnh sát lấy khẩu cung, chuyện huyên náo rất lớn.

      Côn Sơn : “Ông chủ Lưu khác, ông chủ Lưu là cáo già, so với đường chủ khó đối phó hơn nhiều, đường chủ tôi nhịn , bởi vì là người trong nội đường, tôi là thuộc hạ lại là em, thể ra tay với , cho nên tôi lựa chọn đợi, nhưng ông chủ Lưu giống vậy, vừa phải người chính khí, cũng phải em tôi, cần cố kỵ.”



      A Long sau khi nghe, cảm thấy Côn Sơn có lý: “Sơn ca, như vậy em an tâm rồi, dù sao đời này em quyết định theo .”



      “Tôi biết, chúng ta là em.”



      Côn Sơn vừa xong, rốt cục ông chủ Lưu đứng ngồi yên gọi điện thoại tới, thở hổn hển : “Lục Côn Sơn chúng ta gặp mặt.”



      Côn Sơn gật đầu, tâm tình tệ: “Có thể, ông đến cửa hàng của tôi , cửa hàng ở thành nam, địa chỉ tôi nghĩ ông rất quen thuộc a?”



      “Cậu đến công ty của tôi !” Ông chẳng muốn , nghĩ thầm Lục Côn Sơn mày ngay cả công ty cao ốc đều có, còn muốn đấu với tao? Ngoan ngoãn đến đây ?



      Côn Sơn cũng có kiên trì, khách khí : “ tại người sốt ruột hình như phải tôi, muốn gặp tôi, phải theo như quy củ của tôi đến.”



      “Mày! Lục Côn Sơn mày đừng khinh người quá đáng!” Ông chủ Lưu nổi giận.

      Côn Sơn như trước bảo trì tâm tình tốt: “Tới hay tùy, mười giờ tôi đến cửa hàng, 11:30 rời , quá hạn đợi.”



      xong Côn Sơn rất quyết đoán cúp điện thoại, đối với số người, vẫn nên hung ác chút tốt hơn.



      Côn Sơn cúp điện thoại xong, đón xe đến cửa hàng, thời điểm mười giờ hai mươi, thư ký gõ cửa: “Ông chủ, ông chủ Lưu đến rồi.”



      “Mời ông ta vào !” Côn Sơn xong, tiếp tục vùi đầu làm việc.



      Chờ nghe thấy đẩy tiếng đẩy cửa mới ngẩng đầu lên, đối với ông chủ Lưu ra hiệu mời ngồi, sau đó kêu thư ký châm trà.



      Đối với lãnh đạm tiếp đãi, ông chủ Lưu đen mặt ngồi xuống, ấn tượng của ông đối với Lục Côn Sơn là người trẻ tuổi rất ngạo mạn, chính cái văn phòng này, cho quản lý dưới tay ông dùng, ông còn cảm thấy keo kiệt, người trẻ tuổi này dùng văn phòng keo kiệt như vậy, còn dám cùng ông khiêu chiến?



      Nếu phải ông lười vận chuyển hoa quả, hà tất gì động đến hoa quả của ?



      Thư ký châm trà xong đóng cửa lại ra, Côn Sơn uống ngụm trà, ngẩng đầu nhìn ông chủ Lưu: “Ông chủ Lưu, có chuyện mời .”



      “Tao đây khách khí, Lục Côn Sơn mày có ý gì?” Ông từ trong túi móc ra giấy triệu tập đến tòa án, ông vốn tưởng rằng chuyện qua thời gian ngắn dẹp yên, hoặc là Lục Côn Sơn hổn hển tìm tới tận cửa, nhưng có, ông liền bắt đầu yên tâm, nghĩ tới sáng hôm nay lại nhận được lệnh triệu tập.

      “Ý mặt chữ.” Ánh mắt Côn Sơn lạnh lùng, còn chưa đủ sao?



      “Chỉ bằng mày cũng dám kiện tao? Có phải mày muốn ở Quảng Châu tiếp tục lăn lộn?” Ông chủ Lưu ở Quảng Châu cũng coi như là nhân vật lớn có uy tín, Lục Côn Sơn chẳng những tìm người đăng báo, còn để cho tòa án triệu tập ông, cái này với ông mà , hơi quá đáng, phải ông chỉ đổi có chút hoa quả thôi sao?



      muốn ở Quảng Châu tiếp tục lăn lộn chính là ông, ông trộm đồ còn có thể năng hùng hồn đầy lý lẽ, Lục mỗ tôi bội phục. Nếu như ông nghĩ phương pháp xử lý, là uy hiếp tôi. Tôi đây chỉ có thể cho ông biết, ông sai rồi. Ông hỏi thăm chút, Lục Côn Sơn tôi là như thế nào lăn lộn thương trường cho tới nay, nếu sợ uy hiếp, tôi có tất cả như tại, ông uy hiếp tôi, bằng về nhà tiếp tục mơ mộng còn đáng tin cậy hơn.” Lục Côn Sơn rất nể tình , người khác đánh mặt của , chẳng lẽ phải đưa mặt ra cho đánh?



      “Vậy mày cứ thử xem, mày cho rằng tờ giấy triệu tập có thể hù đến tao, Lục Côn Sơn mày quá ngây thơ rồi! Tao đứng vững ở Quảng Châu hơn mười năm rồi, mày chỉ là người mới tới, cùng tao đấu? Mày có bao nhiêu cân lượng?”



      Côn Sơn nhún vai : “Tôi trăm năm mươi hai cân ba lượng, hôm trước vừa cân qua. Cho dù ông là đại thụ ngàn vàng, tôi cũng muốn nhổ tận gốc. Có lẽ tôi có nền móng như ông, nhưng tôi có can đảm, ông có rễ, tôi có đao, rễ ông có bao nhiêu, tôi từng đao từng đao từ từ cắt sạch toàn bộ.”



      Lục Côn Sơn vẫn là bộ dạng cười, nhưng ông chủ Lưu chẳng biết tại sao đột nhiên có loại cảm giác bị người bóp cổ, người trẻ tuổi này người có sát khí, sát khí làm việc nghĩa được chùn bước, phần sát khí này ông có, ông e sợ, tựa hồ lần này chọc phải nhân vật làm ông đau đầu, nhưng ông có chỗ dựa: “Chỗ dựa của tao, ra sợ hù đến mày.”

      Côn Sơn sắc mặt như thường : “Là Cảnh Triệu Văn, đúng ?”



      “Làm sao mày biết?” Ông chủ Lưu giật mình.



      Trí Đường có tình báo chuyên thu thập tin tức, Côn Sơn muốn biết, dễ như trở bàn tay, nhưng muốn nhiều chỉ : “Ngẫu nhiên thấy ông cùng chuyện, nhưng ông cảm thấy vứt bỏ quân cờ như ông sao? Ví dụ như tôi tiến đến tìm nơi nương tựa, với thanh danh bây giờ của ông, ông cảm thấy chọn tôi hay là chọn ông? “



      Sao khi bị đăng báo, buôn bán của ông chủ Lưu rất nhanh rớt xuống ngàn trượng, buôn bán trong cửa hàng của Côn Sơn lại bắt đầu náo nhiệt, mỗi người đều Lục Côn Sơn làm kinh doanh luôn giữ chữ tín. Nếu như , chỉ sợ người khác biết hoa quả xảy ra vấn đề, so sánh với nhau, tác phong làm việc của ông chủ Lưu lộ ra hèn hạ, hơn nữa hoa quả nhà ông cao hơn so với nhà Côn Sơn bán rất nhiều, càng lộ ra giảo hoạt rồi, báo chí bình luận ông đều dùng hai chữ gian thương, thậm chí có người thích cửa hàng của Côn Sơn cầm hoa quả bị hư ném vào trong cửa hàng ông chủ Lưu.

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 155 Lãng đắc hư danh



      Ông chủ Lưu buôn bán bằng trước kia, thanh danh cũng xấu, mặc dù tại ông mua được nhà báo, bôi nhọ cửa hàng Côn Sơn, nhưng Côn Sơn nhanh chóng dẹp yên, Côn Sơn lập tức nhờ người đăng bài phản bác, và sau đó mời dân chúng đến tham quan cửa hàng, toàn bộ quá trình, để cho bọn họ nhìn thấy đồ của Lục gia có bao nhiêu mới mẻ, sợ bị kiểm tra bị cân nhắc.



      Kể từ đó buôn bán rất tốt.



      Ông chủ Lưu nghe vậy bả vai dần dần xụ xuống, sắc mặt rất khó coi hỏi Côn Sơn: “Mày muốn như thế nào mới có thể rút đơn kiện?”

      “Tôi muốn giết gà dọa khỉ, giết người răn trăm người. Ông phải tỏa ra chút thành ý, tôi mới rút lại đơn kiện.” Nếu làm nhiều trò như vậy, là vô ích sao? Ít nhất phải trả chút phí vất vả a!



      “Mày !” Ông lão Lưu chờ sử dụng công phu sư tử ngoạm.



      “Bồi thường tất cả tổn thất cho tôi, hơn nữa đăng báo xin lỗi.”



      “Cứ như vậy?” Ông chủ Lưu có chút tin, vì sao gắt gao cắn ngụm mạnh?



      Côn Sơn gật đầu, cảm thấy nên tha cho người được tha, có giáo huấn là tốt rồi, muốn chính là mặt mũi: “Đúng, nhưng lần sau ông còn dám lập kế tôi, có dễ dàng như vậy đâu.”



      “Tôi biết, tôi lập tức xử lý, cho cậu đáp án thoả mãn.”



      Côn Sơn gật đầu, kêu thư ký tiễn khách.



      Giải quyết chuyện này, Côn Sơn ngáp cái cầm lấy chìa khóa xe, chuẩn bị trở về nhà ăn cơm…



      Gần đây ít người tìm Bảo Châu rồi, Bảo Châu cần cải trang dạo phố nữa.

      Nhưng cứ như vậy dạo phố cũng có ý nghĩa, sau đó Bảo Châu bắt đầu nhàm chán, Côn Sơn thấy nhàm chán, vừa vặn hôm nay có buổi tiệc từ thiện, nên mang Bảo Châu cùng .



      Trước kia rất ít xã giao, nhưng vì vững chắc nền móng, gần đây bắt đầu xã giao, Trí Đường bên kia cần , cũng tịch mịch a!



      Đầy người nhiệt tình có chỗ phát huy, đến thương trường, nhiều bạn bè hơn, nhiều con đường lựa chọn hơn.



      Đêm đó, Côn Sơn mang theo Bảo Châu sửa soạng rất xinh đẹp cùng nhau dự tiệc, Cù Thiếu nhàn rỗi nhàm chán, cũng theo, tại quen với ánh mắt khinh bỉ của người khác, các ngươi thích khinh bỉ khinh bỉ a! theo Thiếu phu nhân có ăn có uống, thời gian biết có bao nhiêu tiêu sái.



      Đến đại sảnh, Côn Sơn mang theo Bảo Châu bắt đầu chuyện với nhân vật chính, đưa Bảo Châu đến ghế sa lon, cúi đầu đối với : “ tìm người bạn, nghe đến rồi, chút trở lại, muốn ăn cái gì, kêu tiểu Cù lấy cho em.”



      Bảo Châu gật đầu, nhìn xem mỹ thực bốn phía, sớm bắt đầu chảy nước miếng, phất phất tay: “ !”



      Cù thiếu hỏi Bảo Châu muốn ăn cái gì, rất thành thục cầm đĩa đến bên kia chọn đồ ăn cho .



      Côn Sơn và Cù thiếu vừa rời , mấy vị phu nhân tiểu thư hướng bên này tới, vừa rồi rất xa các thoáng đánh giá, vị Lục phu nhân này rất ít lộ diện, thoạt nhìn rất thời thượng, bất quá nghe là người chỉ đến những nơi bé, lên được mặt bàn, thấy và hạng người như Cù thiếu ở cùng chỗ, cũng biết là mặt hàng gì rồi.

      Mấy vị phu nhân tiểu thư ăn mặc lấp lánh đến trước mặt Bảo Châu, ở bên cạnh ngồi xuống, người trong đó híp nửa mắt nhìn : “Lục phu nhân, nhìn cái gì vậy?”



      Bảo Châu nhìn cách đó xa, có chút nghi hoặc : “Vừa rồi hình như tôi nhìn thấy Tiểu Cường, như thế nào thấy nữa?”



      Vị phu nhân kia biết Tiểu Cường là cái gì, cho rằng nhìn người nào đó, để ý, : “Lục phu nhân chồng tài giỏi như vậy, có lẽ Lục phu nhân cũng rất tài giỏi, biết Lục phu nhân tốt nghiệp từ trường nào?”



      “Tôi có được học.” Bảo Châu khẽ cúi đầu , tuyệt cho đó là nhục, ông nội con tài mới là đức, đáng tiếc về sau hơi thất đức rồi, nghĩ tới đây, cảm thấy có lỗi với ông nội, ông nội xin lỗi, cháu có thể kiên trì con tài mới là đức mỹ đến cùng được.



      Mấy vị phu nhân thấy cúi đầu, cho rằng tự ti, trong lòng càng cao hứng, cảm giác về ưu việt vụt dâng lên, các tuy nhất định đều là sinh viên, nhưng trường cấp hai. Trường cấp 3 bình thường đều trải qua, so với nghèo quê mùa này, càng lộ ra có văn hóa hơn.



      vị phu nhân khác ý xấu lừa dối : “ được học cũng sao, có học được tài nghệ nào ?”



      Bảo Châu lắc đầu, lão ba trước kia giáo huấn Bảo Nguyệt đánh mạt chược tính toán cái gì, cái đó gọi tài nghệ, chỉ là kỹ thuật phá sản, về sau ngàn vạn lần đừng đề cập cái này, coi chừng người ta xem thường mày.

      Bảo Châu nhớ rất ràng, đó là kỹ thuật phải tài nghệ, đừng đề cập tới.



      Đám bà lớn cười đến khóe miệng cong lên, con nuôi này của Thẩm Chi Tề, quả thực hư danh, còn bằng các nữa.



      vị tiểu thư hỏi : “Vậy bình thường thích làm gì?”



      Bảo Châu trả lời vô cùng nhanh; “Ăn cơm, ngủ, đánh Tiểu Hoàng.”



      “Tiểu Hoàng là cái gì?”



      Bảo Châu sờ lên cái ót, nghĩ nửa ngày, sau đó khinh bỉ liếc nhìn cái: “ đần quá a! Tiểu Hoàng là Tiểu Hoàng!”



      Chúng phu nhân lập tức cười vui, các có nghe Thiếu phu nhân Lục gia này có chút đặc biệt, dễ nghe chút là hồn nhiên, khó nghe hơn là cái đứa ngốc, vốn tưởng rằng là đồn đãi, xem ra thực đúng là ngốc .



      Đám bà lớn vui cười đủ , tiếp tục trêu ghẹo , người trong đó : “Nghe Cù thiếu thành tùy tùng của , vừa rồi tôi cũng nhìn thấy , yến hội còn theo, chẳng lẻ muốn đút cơm cho ?”



      Bảo Châu có trả lời, bởi vì nhìn thấy Cù thiếu bưng mâm đồ ăn thơm ngào ngạt hướng phía tới, Cù thiếu tới, lạnh lùng nhìn thoáng qua đám bà lớn, cảm thấy các có ý tốt.

      Sau đó người đàn ông này giây trước còn mặt lạnh, giây sau rất nịnh nọt, thay Bảo Châu bưng đồ ăn lên, dọn xong đồ ăn đối với cung kính làm cái tư thế xin mời: “Thiếu phu nhân mời hưởng dụng.”



      Bảo Châu rất khách khí dùng nĩa cắm miếng cà rốt : “Cà rốt già rồi.”



      “Vậy nếm thử củ cải trắng.” Giờ phút này Tiểu bá vương nổi tiếng táo bạo ở thành Quảng Châu, trở nên vô cùng dễ chuyện.



      Bảo Châu nếm miếng súp, khẽ nhíu mày: “ nóng.”



      “Tôi giúp khuấy cho nguội lại.” Cù thiếu dùng thìa thay nhàng đem súp khuấy mát, động tác mười phần chuyên nghiệp.



      Làm cho đám bà lớn vốn muốn chế giễu, lập tức trở nên hâm mộ ghen ghét hận.



      có mặt mũi a?



      Yến hội lớn như vậy, lại chỉ có mình dẫn theo tùy tùng, phải các muốn mang, mà là yến hội bình thường đều có quy định, cho phép mang tùy tùng vào.



      Nhưng Cù thiếu khác, người ta là cháu trai của thị trưởng đại nhân, thân phận bày ra đó, muốn vào người khác cũng khó mà cái gì.

      Tuy nhân phẩm lớn, nhưng lớn lên cũng tệ lắm.



      Mỹ nam như thế, lại còn là mỹ nam có thân phận, cư nhiên làm tùy tùng cho , hầu hạ chu toàn, quả thực rất có mặt mũi!
      lhngan0401 thích bài này.

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 156 Côn Sơn trả thù



      Bảo Châu ăn được nửa chỉ huy Cù thiếu: “Tiểu Cù Tử, tôi muốn uống nước trái cây.”



      “Tiểu nhân lập tức lấy.”



      Cù thiếu vừa , đám bà lớn hai mặt nhìn nhau, vừa rồi các có nghe lầm hay ?



      này lại gọi Cù thiếu là Tiểu Cù Tử, cách gọi giống như là thái hậu gọi tiểu thái giám bên cạnh, quá uy phong! Quá có khí thế, các cũng muốn a!



      Bảo Châu thấy bọn họ nhìn mình chằm chằm, cho là bọn họ đói bụng, đem chén đĩa dời đến bên cạnh: “Có nước miếng của tôi, muốn ăn tự mình lấy.”



      Các vị phu nhân lúc này mới nhớ tới, đó là kẻ đần mà!



      Đùa giỡn chút cũng được a!

      Nếu là buổi tiệc từ thiện, đấu giá là thiếu được, trong mấy vị phu nhân, trùng hợp có vị mang theo tranh chữ đến, vị phu nhân kia : “Lục phu nhân, tôi có cướp đồ ăn của , chút nữa có thể nhờ giúp việc?”



      .” Chỉ cần đoạt đồ ăn của , Bảo Châu rất dễ chuyện.



      “Tôi có bộ tranh chữ , đợi lát nữa lấy ra đấu giá, muốn mời vị tiểu thư khí chất xuất chúng giúp tôi trình bày bộ tranh chữ kia, tôi cảm thấy rất phù hợp, có thể làm phiền giúp tôi chuyện này?” Vị phu nhân kia tỏ vẻ rất thành khẩn.



      Hỗ trợ, Bảo Châu là cam tâm tình nguyện, Thẩm mẹ luôn chỉ làm trở ngại chứ giúp được gì, trong nhà bình thường cho hỗ trợ, rất nhàn rỗi, có chút ngứa tay rồi, có thể giúp người khác làm việc, rất vui vẻ : “Được!”



      “Đợi lát nữa tôi gọi, nhớ lên đài nha.” Có trò hay để xem!



      Bảo Châu gật đầu: “Được!”



      Côn Sơn và người bạn mấy câu xong, trở lại bên cạnh Bảo Châu, thấy ăn sai biệt lắm, trong mâm chỉ còn lại có vài miếng cà rốt, biết thích ăn cái này. muốn lãng phí, cũng muốn Bảo Châu làm chuyện thích, cho nên ăn, Côn Sơn tự mình ăn, tiếp nhận nĩa trong tay , hai ba miếng giúp giải quyết hết cà rốt trong mâm.



      Bảo Châu dựa vào vai Côn Sơn: “Em hơi mệt.”

      “Chúng ta về nhà?”



      được.” đáp ứng vị phu nhân kia.



      “Vậy em dựa vào vai nghỉ ngơi .” Côn Sơn hỏi nguyên nhân, đoán chừng có nguyên nhân để lưu lại.



      lát sau, buổi từ thiện bắt đầu đấu giá, lúc đưa vật phẩm thứ hai lên, vị phu nhân kia đối với Bảo Châu vẫy tay, Bảo Châu đứng dậy, đợi Côn Sơn kịp phản ứng, vài bước lên đài.



      Vị phu nhân kia đối với mọi người cười cười, đem bộ tranh chữ giao cho Bảo Châu, đối với mọi người : “Tôi cố ý mời Lục phu nhân đến giúp chúng ta biểu diễn bộ tranh chữ của Lý Đại Sư, xin mời Lục phu nhân đến giúp tôi biểu diễn a!”



      Bảo Châu đem tranh chữ mở ra, dọc theo sân khấu vòng, sau đó trở lại giữa sân khấu, nhớ trước kia mẹ nuôi mang tham dự tiệc từ thiện, hình như người khác biểu diễn như thế. Biểu diễn xong, Bảo Châu chuẩn bị đem tranh chữ thu lại, vị phu nhân kia đột ngột : “Cứ như vậy chấm dứt, tựa hồ hơi tiếc nuối, Lục phu nhân có thể giúp mọi người giảng giải chút về bộ tranh chữ này ?”



      Bảo Châu nhìn thoáng qua bức tranh chữ, học theo bộ dáng của lão ba chỉ tranh chữ : “Tác phẩm này tệ! Chữ tốt a!”



      “Tốt chỗ nào?”

      Bảo Châu: “Chỗ nào cũng tốt.”



      Vị phu nhân kia : “Vậy có thể đọc vài câu cho chúng tôi nghe ?”



      “Yên ba mặt sông phong núi gần, yên khóa trọng lâu họa ý sâu.” Bảo Châu nhìn nhìn chữ, đọc lên câu, chỉ có hai câu, bởi vì câu thứ hai có chữ biết.



      Vị phu nhân kia trong lòng đắc ý, hỏi ô: “Vậy còn câu thứ hai?”



      “Chim nhạn bắc nhớ lại quá khứ xưa, mùa xuân ngày đó ấm áp xanh biếc X thành.”



      Vị phu nhân kia nghe được chữ X, trong lòng hả hê, cố ý hỏi Bảo Châu: “Vừa rồi đọc thành gì? Tôi có nghe .”



      “Chữ nào?



      “Chính là chữ này, biết đọc cái gì ?”



      biết là cái gì.” Bảo Châu thành lắc đầu.



      Vị phu nhân kia dương dương đắc ý : “Đọc 鬭, 鬭 thành là địa danh.”



      Bảo Châu cảm thấy rất nhàm chán, chu cái miệng nhắn : “ biết còn hỏi tôi, nhàm chán a!”

      (mấy câu thơ mình edit chính xác lắm mọi người bỏ qua nha ^^)



      Bảo Châu xong chu miệng xuống dưới đài, chung quanh tiếng nghị luận và cười nhạo lập tức như măng mọc sau mưa.



      Côn Sơn bước nhanh qua , đem kéo vào trong ngực: “ có việc gì, phải là biết chữ thôi sao?”



      Bảo Châu hốc mắt hồng hồng, nhìn ánh mắt mọi người, cảm giác mình làm cho Côn Sơn mất mặt, cẩn thận từng li từng tí hỏi : “Có phải em làm xấu hổ muốn chết đúng ?”



      Côn Sơn lắc đầu, hào phóng : “Chữ kia cũng biết, nếu mất mặt, chúng ta đều mất a.”



      “Côn Sơn, tốt.”



      “Chúng ta ăn cái gì , vừa rồi có món điểm tâm em ưa thích, chúng ta tìm xem.” Ánh mắt Côn Sơn đảo qua mọi người, có số chữ biết sao? cũng phải giáo sư đại học, những chữ khoa tay múa chân kia, biết cũng rất bình thường a. Ở đây tất cả mọi người đều đọc được hết sao?



      Côn Sơn kìm nén tức giận trấn an Bảo Châu xong, Côn Sơn đối với Hoắc thiếu ngoắc ngoắc tay: “Tới, giao cho cậu nhiệm vụ.”



      .”



      “Về nhà vào trong thư phòng ở lầu hai đem quyển bách gia trăm họ đến cho tôi!” Dám khi dễ vợ , cũng đừng trách Lục Côn Sơn gây khó dễ!

      Cù thiếu và Côn Sơn càng ngày càng có ăn ý, : “Để tôi sai người đến nhà của tôi mang Tam Tự kinh, bản chép tay của danh nhân cổ đại tới, ông đây lớn như vậy, lần đầu tiên làm việc thiện. Thiếu gia, ngài nhất định phải cho tôi thêm tiền lương!”



      Côn Sơn nghe xong, cảm thấy rất hài lòng, tiểu tử này lần này đủ thông minh, rộng rãi : “Tiền lương cho cậu thêm trăm bạc.”



      “Cám ơn thiếu gia.” vui vẻ a!



      Vui cười xong, lại buồn bực, tại sao phải cầm bản Tam Tự kinh giá trị mấy trăm đồng bạc, đổi trăm đồng bạc, nghĩ tới nghĩ lui, giống như có chút thiệt thòi.



      Nhưng ai kêu có người dám khi dễ Thiếu phu nhân nhà a?



      Khi dễ Thiếu phu nhân nhà , quả thực chính là gây khó dễ với !



      Làm việc thiện, Côn Sơn lời chối từ, cha của cũng thế, nghe muốn dẫn Bảo Châu tham dự tiệc từ thiện, Lục lão gia rất hào phóng cầm kiện đồ cổ mà ông cho rằng cũng tệ lắm đưa cho Lục Côn Sơn cầm lấy đấu giá, lúc Côn Sơn đem đồ vật ra đấu giá, dưới đài còn có người nghị luận Bảo Châu biết chữ.



      Đợi thời điểm vật đấu giá của Cù thiếu mang đến, mọi người cảm thấy buồn cười, Tam Tự kinh cũng mang lên, cái đồ chơi cho con nít kia cũng dám lấy ra. Quả nhiên là tại xuống cấp rồi, ngay cả thứ tốt cũng có, cười chết người ta.



      Kết quả chuyên gia xem xét, là triều đại XX, chính trị gia XX, bản chép tay của văn học gia, dưới đài lập tức an tĩnh, vật kia lập tức làm tăng giá trị con người lên gấp trăm lần, có hay ?



      Dưới đài người có uy tín danh tiếng, nhìn thấy bản Tam Tự kinh, tựa hồ cũng có chút hứng thú, muốn chụp ảnh, Cù thiếu làm cái tư thế chờ chút.

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 157 Giữ chặt



      Đối với vị phu nhân vừa rồi làm cho Bảo Châu bị trò chê cười : “Mã phu nhân, biết tôi có vinh hạnh mời phu nhân lên trình bài bản 《 Tam Tự kinh 》do đại sư XX viết .”



      Đây là trả thù trắng trợn!



      Như thể tiếp nhận khiêu chiến, nếu cả 《 Tam Tự kinh 》 cũng biết, còn mặt mũi ở đây lăn lộn sao?



      Cù thiếu ràng là gây khó dễ , có ý tốt, miễn cho người khác này kia, Mã phu nhân tình nguyện lên sân khấu, chế nhạo hỏi Cù thiếu: “Cần tôi giúp ngài đọc Tam Tự kinh sao?”



      cần phiền toái như vậy.” Cù thiếu mở ra, : “Phiền toái Mã phu nhân hỗ trợ đọc hai câu cuối cùng này thôi.”



      Mã phu nhân thấy mình nhắm mắt đều có thể đọc, há miệng đọc: “Nhân di tử, kim mãn… mãn…”

      Sau đó lại nghẹn hognj, chữ phía sau kia, có thể là qua nhiều năm, quên mất chữ gì rồi, sốt ruột suy nghĩ kỹ hồi, nhớ ra được, cuối cùng xấu hổ cúi đầu, giọng : “Nhớ .”



      “Là chữ doanh.” Cù thiếu xong, dừng chút đối với rất khách khí : “Tam Tự kinh đều nhận thức được hết, chậc chậc! Nếu tôi là , còn mặt mũi đứng đây.”



      Mã phu nhân che mặt chạy , hôm nay quá mất mặt rồi!



      Có thể là bởi vì màn hài kịch như thế, bản 《 Tam Tự kinh 》kia lại được ra giá đến cực cao, cuối cùng Côn Sơn dùng gần ngàn đồng lấy được, thời điểm Côn Sơn cầm 《 Tam Tự kinh 》 : “Về nhà cho con của tôi nhìn lại, nếu lớn lên nhận thức được đầy đủ, chẳng phải là ném mặt ông đây sao.”



      Ngày hôm sau Mã phu nhân nghe người ta học lại lời Côn Sơn , tức đến xanh mặt.



      Mất mặt a!



      vốn là muốn Bảo Châu mất mặt, kết quả nghĩ tới chính càng mất mặt, nghe còn lên báo.



      Chút xấu hổ của Bảo Châu so với , quả thực là chín trâu mất sợi lông.



      Bảo Châu được học, đọc sai còn có thể chấp nhận, nhưng là người tốt nghiệp từ trường trung học nổi tiếng, cả 《 Tam Tự kinh 》 cũng đọc được rất mất mặt!

      tớ báo, Mã phu nhân nổi tiếng, Bảo Châu phạm sai, sớm bị người ta ném ra sau đầu.



      Cho nên ngàn vạn nên xem thường 《 Tam Tự kinh 》, nhìn thấy dễ dàng, kỳ cũng có thể gây chết người!



      Mã phu nhân cam long, muốn xoay chuyển tình thế, tại mặt của có vết bẩn, nếu có thể cho Bảo Châu vết bẩn càng lớn, có thể thoát thân rồi!



      Mã phu nhân cùng mấy vị khuê mật bàn bạc, vị trong đó : “Mã phu nhân, vừa vặn tôi có người họ là thiên tài, mấy ngày nữa họ tôi đến Quảng Châu mở buổi triển lãm, mang mấy số đồ trở về, chúng ta nhớ thiết kế chuyện nhìn vào ngay cả con nít cũng làm được, nhưng thực tế lại cực kỳ khó khắn, sau đó để cho ta làm, khẳng định làm được!”



      “Cái chủ ý này tốt, lần này tôi muốn ả trở thành trò cười cho thiên hạ!”



      Thời điểm Bảo Châu nhận được thiếp mời, vốn muốn , đối với yến tiệc có hứng thú gì, nhưng Cù thiếu kiên trì muốn , đối với triển lãm khoa học kỹ thuật cảm thấy hứng thú, thích mấy chuyện mới lạ.



      Côn Sơn công việc bề bộn, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, liền theo, thuận tiện mang theo Tiểu Hồng.



      Thường xuyên mang theo Tiểu Hoàng ra ngoài, mang Tiểu Hồng, Tiểu Hồng có chút tức giận, Bảo Châu lần này cố ý mang nó theo, Tiểu Hồng cao hứng, rất đắc ý đứng vai Bảo Châu, hăng hái kêu: “Bảo Châu tốt! Bảo Châu hay! Bảo Châu tuyệt!”



      Tiến vào đại sảnh triển lãm, Bảo Châu bị ngăn lại, nhân viên công tác : “Vị này rất xin lỗi, ở đây thể mang sủng vật vào.”

      “Tiểu Cù Tử tự chơi , tôi mang Tiểu Hồng ra bờ sông chơi.” .



      Mã phu nhân từ xa thấy Bảo Châu, làm sao để , giơ tay giữ chặt : “Lục phu nhân đừng vội a! Ai thể mang sủng vật vào? Tôi được được.”



      Bảo Châu à xong tiếng, bị mạnh mẽ lôi kéo vào.



      Lúc triển lãm sắp bắt đầu, Mã phu nhân kéo qua bên, chỉ vào mấy món đồ chơi võ đài bên cạnh đối với : “Cái kia là ma phương, rất thú vị, có muốn chơi thử ?”



      Bảo Châu nhìn thấy đài có mấy bạn chơi, có chút động lòng: “Có thể chứ?”



      “Đương nhiên là có thể, hơn nữa thắng có phần thưởng, nghe là điểm tâm nước ngoài.”



      Bảo Châu nghe thấy có ăn, lập tức lên đài.

      Mã phu nhân đối với nhân viên đài liếc ra hiệu cái, nhân viên lập tức cầm cái ma phương bị đánh vô cùng xốc xếch cho Bảo Châu, nhân viên giải thích cách chơi cho xong, đối với : “Người đầu tiên tháo ra được chiến thắng, phần thưởng là điểm tâm nước ngoài. Những người dự thi khác có phần thưởng an ủi, là bánh ngọt thủy tinh. Nhưng nếu qua giờ tháo ra được, có bất kỳ phần thưởng nào.”



      Bảo Châu nghe xong, bánh ngọt thủy tinh thường xuyên ăn, so với điểm tâm ngoại quốc cảm thấy hứng thú hơn, hai ba lần xoay giải quyết xong, ném lên bàn, đòi phần thưởng từ nhân viên, nhân viên công tác bên kinh ngạc bên bưng hộp chocolate cho , Bảo Châu thấy là nhãn hiệu nhà mình, còn hứng thú, trực tiếp chia cho mấy bạn bên cạnh: “Cho mấy em ăn.”



      Bảo Châu xong vỗ vỗ tay xuống đài, mọi người vốn nghị luận người lớn lại tranh giải thưởng với bọn nhưng khi thấy đem bánh chia cho mấy đứa , lập tức cảm thấy này thiện lương a! Vì để cho mấy đứa đều có bánh, lại tự mình lên đài chơi đồ chơi con nít.



      Mã phu nhân rất im lặng, nhưng chưa từ bỏ ý định, tỉ mỉ an bài trò hay, cứ như vậy kết thúc cam lòng , nhưng kết thúc rồi.



      Bảo Châu xuống đài thấy Mã phu nhân, nhìn quanh bốn phía tìm Cù thiếu, rốt cục ở bên trong võ đài tìm được Cù thiếu, đó có rất nhiều người, cả trai lẫn mở ra món đồ chơi khó nhất, tổng cộng có bốn dạng, phải toàn bộ giải ra mới được.



      Bảo Châu vỗ vai cái: “ chơi cái này à?”



      “Thiếu phu nhân, tôi giải được, nếu đến thử xem? Tôi thích phần thưởng của giải quán quân.” đại nam nhân, dựa vào Bảo Châu quen, ở số phương diện, năng lực Thiếu phu nhân vô cùng nổi bật.

      “Cái này rất đơn giản a!” Bảo Châu đến chỗ ngồi, bắt đầu chơi, bên chơi, nhân viên công tác bên ở bên cạnh giảng quy tắc trò chơi cho , đợi , Bảo Châu hoàn thành xong bốn dạng, hướng bên cạnh đặt xuống, đối với nhân viên công tác : “Tôi làm xong rồi.”



      Nhân viên công tác kinh hãi cái cằm thiếu chút nữa rơi xuống, thể tin nhìn về phía : “ chờ chút, tôi gọi nam tiên sinh.”



      Nhân viên công tác rất nhanh gọi người họ thiên tài đến, người họ đồng dạng thể tin nhìn về phía Bảo Châu: “ chỉ cần vài phút hoàn thành bốn dạng?”



      Bảo Châu gật đầu: “Đúng a!”

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 158 Muốn chết?



      Mỗ biểu ca quá tin tưởng, đối với : “Trong thời gian ngắn như vậy, như thế nào hoàn thành được?”



      Bảo Châu lắc đầu; “Tôi cũng lắm.”



      “Vậy có thể thử lại lần nữa ? Tôi muốn nhìn chút.”



      “Có thể a! Nhưng phần thưởng phải nhân đôi!” Bảo Châu thừa cơ xảo trá, Tiểu Cù Tử thích phần thưởng, cũng muốn phần.

      “Được.” Đối phương hào phóng đáp ứng.



      Bảo Châu tìm cái ghế trống ngồi xuống, trước cầm lấy khối gỗ bàn rất nhanh bắt đầu lắp ráp, nhanh như chóp hoàn thành. Sau đó là trò chơi xếp hình, cái này càng đơn giản, thuần thục. Tiếp theo là hoa dung đạo, và cửu liên hoàn, cần cố hết sức hoàn thành trận đấu, vừa để xuống bàn, cười ha hả hướng người họ thiên tài kia đòi phần thưởng: “Cho tôi !”



      “Nơi này là phần, tôi còn nợ phần, để hôm khác tôi sai người mang đến cho .” Nam nhân gọi người đưa giải thưởng đến cho Bảo Châu, Bảo Châu đưa cho Cù thiếu, Cù thiếu vui vẻ mở ra, là cái bật lửa rất thích, cái bật lửa rất tinh xảo, phía khảm nạm bảo thạch phong cách tất đặc biệt, rất cao cấp.



      Bảo Châu thấy cũng ưa thích gật đầu, kêu Cù thiếu đem địa chỉ đưa cho người kia, mang theo Tiểu Hồng rời .



      Người họ kia lại đột nhiên tự giới thiệu: “Vị phu nhân này xin dừng bước, tôi tự giới thiệu chút, tôi gọi là Hà Phóng. Có thể vinh hạnh mời ăn cơm , tôi có vài vấn đề muốn thỉnh giáo .”



      Thiên tài rất tịch mịch, nhà vật lý thiên tài, từ chỉ số thông minh rất cao, có địch thủ nào, cho nên cảm giác rất tịch mịch, hôm nay gặp được Bảo Châu, đột nhiên có cảm giác gặp được đồng loại, có vấn đề học thuật rất cao sâu muốn thỉnh giáo Bảo Châu.



      Bảo Châu nghe được ăn cơm, dừng bước, nhìn thời gian sắp giữa trưa, đối với vẫy tay: “Nhưng ăn ở đâu?”



      Sau bữa cơm thần tượng trong lòng cứ như vậy sụp đỗ, Bảo Châu trừ ăn ra quả thực cái gì cũng biết, đừng tới vấn đề vật lý, chính là vật lý, cũng biết là cái gì, hỏi Hà Phóng: “Vật lý là cái gì? Có thể ăn được ?”

      Hà mỗ rất bị tổn thương: “…”



      Càng bi thương hơn chính là Mã phu nhân bị chịu đả kích, uổng công an bài, may mắn trường có phóng viên, nếu Bảo Châu lại nổi tiếng rồi.



      Tuy Bảo Châu thể trở thành thần tượng trong lòng Hà Phóng trong thời gian dài, nhưng trở thành bạn của , thiên tài đơn, Bảo Châu ăn xong bữa cơm cùng hàn huyên vài câu, lại có thể thành lập hữu nghị.



      Bảo Châu là như thế này trò chuyện với : “Vật lý là cái gì?”



      “Có thể làm số chuyện rất có khả năng xảy ra trở thành có khả năng, ví dụ như làm cho bóng bàn lung lay trung.”



      “Vậy có thể lung lay quả táo ?” Bảo Châu tưởng tượng rất nhiều quả táo và bánh kẹo lơ lững trung, có lẽ rất đẹp.



      “Có thể thử xem, tôi xây dựng phòng thí nghiệm vật lý, nghiên cứu điện ly nguyên tử, thông qua đó có thể làm cho nhiều vật thể chuyển động trở nên có thể chuyển động, chờ phòng thí nghiệm của tôi tốt hơn, tôi dẫn tham quan.”



      Bảo Châu hỏi: “Lúc nào mới tốt hơn?”



      “Bây giờ tôi còn lôi kéo tài trợ khắp nơi, đợi có nguồn tài trợ có thể làm số thí nghiệm lỡn, ví dụ như công trình thuỷ lợi phát triển và mở rộng.”

      Bảo Châu hiểu. Nhưng tài trợ Bảo Châu hiểu, chính là muốn tiền a!



      nhớ trong nhà còn có rất nhiều tiền, vừa nghĩ tới có thể làm cho quả táo lơ lửng, cũng có chút thể chờ đợi được muốn xem rồi, thuận miệng : “Tôi tài trợ cho !”



      chịu tài trợ tôi?” Rất nhiều người cũng tin , cảm thấy làm phòng thí nghiệm là ý tưởng hão huyền, có nghĩ đến này nguyện ý giúp đỡ , cho dù có bao nhiêu tiền nữa, vẫn rất vui vẻ, cảm giác được khẳng định quá tốt.



      Bảo Châu gật đầu: “ cần bao nhiêu?”



      Hà Phóng đưa hai ngón tay ra, nghĩ có chồng, bị nhà chồng trông coi, khả năng có bao nhiêu tiền, nghĩ chính mình tuy thiếu tiền nhưng thể tham lam 2000 đồng là được rồi, ở trong lúc khó khăn này coi như là món tiền khá lớn.



      Bảo Châu biết giơ hai ngón tay là ý gì, mời về nhà, sau đó kêu người lên lầu kéo túi tiền mặt và bạc đưa tới trước mặt của : “ xem có đủ , đủ tôi lấy thêm cho .”



      Hà Phóng mở túi ra xem, như thế nào đủ, quả thực quá đủ rồi, kích động nắm lấy tay Bảo Châu: “Lục phu nhân, là tri kỷ của tôi, sau khi nghiên cứu thành công, ta nhất định lập tức phái người đưa tới cho xem, tài trợ số tiền này cho tôi, ngày, tôi trả lại cả vốn lẫn lãi, tôi tin tưởng tôi có cơ hội xoay người.”



      Bảo Châu gật đầu: “Tôi rất chờ mong.”

      Đợi lúc Côn Sơn phát , còn kịp nữa, túi tiền của bay vào trong túi người khác.



      Bất quá tiền chính là để tiêu, thân là người đàn ông, sao có thể trách vợ dùng tiền?



      Vợ có bản lĩnh tiêu, phải có bản lĩnh kiếm tiền mới được!



      Được rồi! phải cố gắng kiếm tiền, cố gắng làm việc, mới có thể nuôi tốt vợ bé của !



      Gần đây Côn Sơn đem thời gian đặt vào công việc rất ít quản chuyện trong nội đường, và Thù đường chủ cùng chí hướng, hơn nữa Thù đường chủ đối với nổi lên cảnh giác, muốn càng làm mâu thuẫn trong nội đường thêm sâu sắc, chỉ có rời xa.



      Nhưng nhượng bộ rồi, Thù đường chủ lại chủ động trêu chọc , hôm nay Thù đường chủ sai người đem gọi tới nội đường, đối với : “Côn Sơn! Gần đây có chuyện tốt, tôi cảm thấy thích hợp để cậu làm, cậu tới nhận a!”



      “Chuyện gì?”



      “Chúng ta nhận được tình báo, Nhị đương gia Hổ Bang và ông chủ Đường tối mai ở bến tàu Phú Quý giao dịch thuốc phiện, số lượng cực lớn, hai người này đều là tội ác tày trời, tôi muốn tìm người thay tiiu xử lý bọn . Hổ Bang là bang phái mới xuất , lại là thế lực ác, có thể tiêu diệt bọn họ khi thế lực của bọn họ chưa phát triển là tốt nhất. Nếu cậu có thể ở thời điểm bọn giao dịch, thừa cơ hủy đám thuốc phiện kia, đem tiền cướp về, tôi nghĩ bọn tổn thương nguyên khí, đối với chúng ta mới có lợi.” trắng ra là tìm người chịu chết, xem có thể có vận may tốt , vạn nhất chuyện này thành công càng tốt.

      Vốn cũng muốn, là sau khi nhận chức, công trạng có bao nhiêu, Tổng đường bên kia ra mặt, nếu có thu hoạch lớn cắt chức .



      Cho nên vì tự bảo vệ mình mới nghĩ tới chủ ý tệ hại này, nếu chủ ý này càng ít người hi sinh càng tốt, vậy hãy để cho người làm a!



      muốn người làm, chính là cái đinh trong mắt làm! Lỡ có chết , cũng đau lòng!



      Côn Sơn lại ngốc, đơn thương độc mã đối nghịch với hai thế lực lớn, muốn tìm cái chết chắc?



      Hổ Bang tuy chỉ là bang phái mới phát triển lên, nhưng Tổng đường của người ta ngay tại Quảng Châu, hơn nữa phát triển rất nhanh, hủy buôn bán của người ta còn cướp tiền, đây phải muốn chết là cái gì?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :