1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 149 trúng đao



      “Có người kêu tôi mua đồ cổ, tôi thấy thích liền mua, đồng hồ bỏ túi cho cha, chén lớn cho Tiểu Hoàng ăn cơm.”



      “Đồng hồ bỏ túi bao nhiêu tiền?” Thấy vẻ mặt Bảo Châu đơn thuần, Cù thiếu sợ bị người ta lừa gạt.



      “Năm đồng.”



      “Cũng may!” phải rất đắt.



      Buổi tối Côn Sơn trở về nhà, Bảo Châu giơ tay ra với Côn Sơn: “Côn Sơn, cho em ít tiền để tiêu.”



      “Tiền của em đâu hết rồi?” nhớ mấy ngày trước mới cho vạn tiền tiêu vặt.



      “Mua chén rồi.”



      “Cái chén gì trị giá vạn?”

      “Chén ăn cơm của Tiểu Hoàng , xem có phải rất đẹp hay ?”



      Côn Sơn nhìn thoáng qua cái chén bóng loáng, đột nhiên có xúc động thổ huyết, mẹ nó!



      Cái tên hỗn đản nào dám lừa gạt vợ !



      Côn Sơn tức giận hậu quả rất nghiêm trọng, tự nhiên là nỡ lớn tiếng với Bảo Châu, chỉ là nhịn đau : “Rất đẹp, rất lớn, rất thích hợp Tiểu Hoàng, ánh mắt của vợ tệ.”



      Bảo Châu thoả mãn gật đầu: “Quả thực rất đẹp, Tiểu Hoàng cũng rất thích, xem nó ăn ngon.”



      Tiểu Hoàng ghé vào chén ăn cơm, bên suy nghĩ tôi mới thèm cái chén bể này, tôi chỉ là thích đồ ăn hôm nay.



      Côn Sơn mỉm cười xoay người, sau đó lạnh lùng nhìn Cù thiếu, ngoài cười trong cười : “Là cậu mua với Bảo Châu à? Làm tốt lắm.”



      Cù thiếu ràng có làm việc trái với lương tâm, bị ánh mắt của quét qua, lại cảm thấy chột dạ : “Thiếu gia, việc này liên quan gì tới tôi, tôi bị oan a.”



      Côn Sơn vỗ vỗ vai của : “Lần sau nếu Bảo Châu lại bị gạt, tôi cho cậu đẹp mắt!”

      Cù thiếu yên lặng cúi đầu vẻ mặt cam lòng, nghĩ thầm lần này tôi là bị oan…



      buổi chiều nọ điện thoại Lục gia vang lên, Bảo Châu và Côn Sơn đều ở nhà, vừa vặn Hạ Nhược Lan ngang qua phòng khách tiếp điện thoại: “A lô!”



      “Bảo Châu, là . bị thương, em có chỗ nào cho trốn được ? đắc tội người ta, ở chỗ này chỉ có thể tín nhiệm mình em.” rất sợ hãi, giọng có chút run rẩy.



      là Thẩm tiên sinh?”



      là ai?”



      “Tôi là đầu bếp, trước kia từng khen tôi làm đồ ăn rất ngon, quên?” Hạ Nhược Lan , nhớ đó là vị tâm địa rất thiện lương, hào hoa phong nhã, đối với ấn tượng rất tốt.



      “Nhớ được, Bảo Châu đâu? Bảo Châu có ở nhà ?”



      “Bảo Châu ở nhà, nếu tin tôi, tôi đón .” Hạ Nhược Lan nói.



      ? sợ bị tôi liên lụy sao?” hơi ngẩn ra, xử lý tốt có thể bị rơi đầu.

      sợ, Bảo Châu thường là người tốt, xem như trai của mình. Nếu xảy ra chuyện gì, Bảo Châu nhất định thương tâm. Bảo Châu đối với tôi có ân, bạn của ấy cũng chính là bạn của tôi, cho tôi biết địa chỉ của , tôi đón .”



      “Cảm ơn.” Trước mắt chỉ có thể thử lần, hi vọng có thể tin được, Thẩm Kỷ Lương cố nén đau nhức người ra địa chỉ của mình: “Tôi trốn trong nhà máy ở vùng ngoại ô, địa chỉ là…”



      Hạ Nhược Lan chút do dự cúp điện thoại, lập tức cầm túi tiền ra ngoài, vừa ra cửa định gọi xe kéo, đụng phải Bảo Châu từ bên ngoài trở về, Bảo Châu thấy : “Chị Hạ , em mua quả điều chị thích nhất, chị có muốn ăn hay .”



      Bởi vì thời gian khẩn cấp, Hạ Nhược Lan bất chấp chung quanh có người, cúi người ở bên tai Bảo Châu kể lại chuyện vừa rồi, Bảo Châu nghe xong Thẩm đại ca gặp nguy hiểm, thò tay ngoắc A Long, A Hổ: “ theo tôi! Ai khi dễ Thẩm đại ca, tôi đánh người đó!”



      A Long, A Hổ nghe thấy phải đánh nhau, lập tức hưng phấn lên xe, rất lâu hai người bọn họ có đánh nhau tay chân bắt đầu có chút ngứa ngấy rồi.



      Cộng luôn lái xe là có năm người chen chúc vào trong xe.



      Lái xe chạy tương đối nhanh, chỉ chốc lát đến chỗ Thẩm Kỷ Lương, lái xe ở bên ngoài đợi, Bảo Châu và ba người khác nhanh chóng vào trong, hôm nay là cuối tuần, Thẩm Kỷ Lương học theo người phương tây, đến cuối tuần cho công nhân nghỉ, giờ phút này trong nhà máy cực kỳ yên tĩnh.



      Mấy người đến cửa phòng làm việc, Hạ Nhược Lan gõ cửa: “Thẩm tiên sinh, có ở đây ? Tôi và Bảo Châu đến rồi.”

      “Mau vào.” Thẩm Kỷ Lương cố gắng đứng dậy mở cửa, suy yếu dựa vào ghế sa lon.



      Bảo Châu thấy tay đều là máu, lập tức luống cuống: “Thẩm đại ca, làm sao vậy?”



      bị trúng đao.”



      Hốc mắt Bảo Châu hồng hồng, giơ tay đỡ , trong mắt lóe ra kiên nghị: “Thẩm đại ca phải sợ, Bảo Châu bảo vệ .”



      Thẩm Kỷ Lương suy yếu cười cười, hơi gật đầu, ra chỉ cần nhìn thấy nụ cười của , cảm giác được hữu của , liền có thể thích ứng bất luận hoàn cảnh nào, dù cho đối mặt đuổi giết, cũng có thể cố gắng rất vượt qua, là trụ cột tinh thần của .



      Là người duy nhất có thể yên tâm dựa vào.



      “Thiếu phu nhân, bây giờ phải là lúc chuyện, tranh thủ thời gian đưa Thẩm tiên sinh đến bệnh viện.” A Hổ nói.



      Thẩm Kỷ Lương lắc đầu: “Đối phương biết tôi trúng đao, nhất định đến bệnh viện mai phục. Tôi thể bệnh viện.”



      “Thẩm đại ca, theo tôi về nhà.” Bảo Châu nói.

      Thẩm Kỷ Lương lắc đầu: “Nếu bị phát liên lụy đến em và Côn Sơn, em có còn chỗ nào khác cho trốn ?”



      Bảo Châu suy nghĩ, lắc đầu.



      Hạ Nhược Lan lại đột nhiên : “Tôi biết có chỗ, tuyệt đối an toàn.”



      “Ở đâu?”



      “Pháp Tô Giới, tôi có người bạn ở Pháp Tô Giới, tôi đưa qua đó trốn thời gian, địch nhân của chắc có lẽ nghĩ đến ở Pháp Tô Giới.” Hạ Nhược Lan , địa bàn của ngoại quốc có lẽ an toàn hơn. Bởi vì người bình thường dám loạn vào đó.



      “Như vậy có thể quá công khai hay , tôi bị thương, ổn.”



      Bảo Châu đột nhiên nghĩ ra chỗ, nghĩ gì đó : “Đại Phương Hạng, Thẩm đại ca trốn ở Đại Phương Hạng a!”



      Hạ Nhược Lan đồng ý: “Chỗ ấy quá hỗn loạn!”



      Thẩm Kỷ Lương tưởng tượng, đúng vậy!



      Đại Phương Hạng thích hợp!

      Quả thực chó ngáp phải ruồi: “Bảo Châu, lần này được cứu rồi! Đại Phương Hạng! Dù sao đối phương thấy mặt , chỉ biết là bị thương, chờ thương thế của tốt lên, cần phải sợ.”



      Chỗ ấy tùy ý có thể thấy được người bị sòng bạc đánh cho đứt tay đứt chân, mỗi ngày đều có thể phát sinh xung đột bạo lực, dù sao đối phương nhìn bộ dáng của , ở Đại Phương Hạng tìm chỗ ở vài ngày, quán thuốc phiện hay kỹ viện cũng được, dùng tiền thuê phòng, có lẽ trốn được.



      Mấy người đỡ lên xe, nhờ người mua ít thuốc trị thương cho , còn gọi cỗ xe kéo đưa đến Đại Phương Hạng, A Hổ thầm cùng Thẩm Kỷ Lương qua, để tránh đường gặp phải mai phục, thấy an toàn tới quán thuốc phiện , A Hổ mới quay đầu ly khai.



      Bảo Châu về đến nhà, đem chuyện này với Côn Sơn, Côn Sơn nghe xong khỏi vì Thẩm Kỷ Lương đổ mồ hôi lạnh: “Bảo Châu, chuyện này em làm đúng, Thẩm Kỷ Lương đối với em rất tốt, chúng ta thể vong ân phụ nghĩa, đợi tí nữa cải trang đến quán thuốc phiện thăm , sợ vội vội vàng vàng người mang theo tiền. Chuyện này, em tạm thời đừng với cha mẹ nuôi, sợ bọn họ chịu nổi.”

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 150 Luống cuống



      Bảo Châu gật đầu: “Em nghe lời .”



      “Em ngủ sớm chút, cần chờ về.” Bởi vì đường khá xa, có lẽ về tương đối trễ.



      Bảo Châu ừ tiếng, nhìn thấy Côn Sơn vào trong kho đồ ăn vặt chọn lấy cây súng lục mang theo, thuận tiện ôm mấy thứ đồ ăn vặt đưa cho : “Giúp em chuyển cho Thẩm đại ca.”

      “Được, em ngủ ! sai người giúp em chiếu cố Thẩm Kỷ Lương.” ở Đại Phương Hạng cũng có em Trí Đường, nhờ bọn họ chiếu cố chút, có lẽ thành vấn đề.



      Bảo Châu còn chưa buồn ngủ, đưa mắt nhìn rời khỏi, mới lười biếng bò lên giường.



      Thời điểm Côn Sơn nhìn thấy Thẩm Kỷ Lương, quả thực nhận ra, chàng trai tóc tai rối bù tựa vào góc tường, sắc mặt trắng bệch, cùng với Thẩm Kỷ Lương trong trí nhớ của quả thực là hai người, Thẩm Kỷ Lương nghe thấy tiếng mở cửa, vốn có chút khẩn trương, nhưng vừa thấy là Côn Sơn, liền trầm tĩnh lại: “Sao cậu lại tới đây?”



      Côn Sơn đóng cửa lại, đem ba lô trong tay đặt xuống bàn: “Tôi thay Bảo Châu tới thăm chút, thuận tiện mang ít đồ tới cho .”



      Thẩm Kỷ Lương mở ra nhìn nhìn, có ít đồ ăn vặt còn có quần áo, cùng với khẩu súng và sắp tiền giấy, Thẩm Kỷ Lương đem tiền mặt trả lại cho Côn Sơn: “ người của tôi còn có tiền, còn có quả lựu đạn.”



      Côn Sơn nhận: “Lưu lại ứng phó nhu cầu bức thiết, đây là đắc tội ai vậy? Nếu có thể giúp được, tôi giúp giải quyết.”



      “Cậu giải quyết được đâu.” Thẩm Kỷ Lương lắc đầu, Lục Côn Sơn tuy phải lương dân, nhưng cũng tên côn đồ quá đáng, mà đối phương, là hắc bang!



      “Là chính phủ?” Nếu là chính phủ có thể với Cù thiếu tìm cậu có lẽ giải quyết được.

      phải.”



      “Đó là bang phái nào?”



      Thẩm Kỷ Lương gật đầu, tuy tình nguyện, nhưng để cho Côn Sơn tiếp tục đoán: “Thanh bang.”



      “Sao lại đắc tội Thanh bang?” Côn Sơn cảm thấy cả kinh.



      “Tôi giúp người bạn vận chuyển vật tư chợ Hồng Vận, cẩn thận đã nghe được thành viên Thanh bang chuyện, đối phương nghe được tiếng bước chân đuổi tới, cái phi đao vung tới, đâm trúng cánh tay của tôi. Bởi vì rất tối, có lẽ thấy ràng bộ dáng của tôi, ở chợ kia rất loạn, tôi thừa dịp trốn trong cái kho chuyên để hàng hoá, tránh thoát truy đuổi, nhưng tôi rất sợ, dám về nhà, tôi trốn trong nhà xưởng ở vùng ngoại ô, bên trong có tiền đủ để tôi trốn nơi khác.”



      Côn Sơn nghe xong : “Chuyện có nghiêm trọng đến mức phải trốn nơi khác, trách được trong thành hôm nay có điểm gì là lạ, tựa hồ tìm người, tôi nghĩ trốn vài ngày có việc gì nữa. Đợi sóng gió qua , lưu lại hoặc là tạm thời trở lại Thái Nguyên đều được, nếu muốn trở lại Thái Nguyên tôi có thể giúp an bài máy bay.”



      “Cảm ơn.”

      trai nuôi của Bảo Châu, lại là bạn của tôi, cần khách khí. Bất quá tôi hơi tò mò, đã nghe được cái gì? Mà bị lùng bắt như vậy?” Côn Sơn hỏi, tin tức Thanh bang, luôn rất chú ý.



      “Tôi nghe được người trong đó , lão Tôn, ngày mai có xe hàng muốn ra.” Những thứ khác tựa hồ rất bình thường.



      Côn Sơn lại cân nhắc, cảm thấy có chút kỳ quái. Lão Tôn kia có phải là ông chủ Tôn ?



      Nếu như ông chủ Tôn là người Thanh bang , vậy ra hàng, khả năng phải hàng bình thường, ít nhất thể nào là đơn giản như bề ngoài.



      Nếu như là hàng lớn, thể có phòng bị, chừng dọc theo đường sớm có mai phục.



      Lại thêm chuyện hôm qua Thẩm Kỷ Lương đánh rắn động cỏ, tối hôm nay nếu như ông chủ Tôn còn muốn dựa theo kế hoạch ra hàng, chỉ sợ Thanh bang có thể so với bình thường càng thêm cảnh giác.



      Mà Trí Đường phụ trách chặn đường hàng hóa ngay tại đêm nay, Tiểu Trương có lẽ còn biết ông chủ Tôn cùng Thanh bang có quan hệ.



      Côn Sơn đứng dậy đối với Thẩm Kỷ Lương : “Lựu đạn cho tôi mượn dùng lát.”



      Thẩm Kỷ Lương thấy phải người đáng tin cậy, chút do dự móc ra đưa cho : “Cầm lấy.”



      “Tôi có việc gấp phải , hôm nào lại tới giải thích với .” Côn Sơn xong rất nhanh ra khỏi phòng, sốt ruột như kiến bò chảo nóng.



      Trong quán thuốc phiện này cũng có người của bọn họ, nhưng Côn Sơn nhất thời tìm thấy người nọ, chỉ có thể đơn thương độc mã về trước, chậm thêm khả năng còn kịp nữa.



      lái xe tới đấy, lái xe tìm Tiểu Trương có lẽ còn kịp.



      Côn Sơn lái rất nhanh, cũng may trễ, đường có nhiều người lắm, Côn Sơn rất nhanh chạy tới nơi Tiểu Trương định chặn hàng hóa, chờ lúc tới, Côn Sơn để ý, lái xe cách nơi chặn hàng hóa 200m vào lối rẽ , sau đó từ trong bụi cỏ bộ qua, mà phải đường lớn, đường lớn vạn nhất gặp phải kẻ địch thể núp.



      đường rất yên tĩnh, xem ra hết thảy còn chưa có phát sinh, Côn Sơn ở trong bóng tối tìm phen, rốt cục phát tiểu Trương trốn trong bụi cỏ, tiểu Trương cầm cây súng trong tay, ghé vào mặt đường đối diện Côn Sơn.



      Côn Sơn thấy xe còn chưa tới, nhanh chóng hướng chạy tới đường đối diện, tiểu Trương vô ý thức giơ súng lên nhắm ngay .



      Côn Sơn : “Là tôi, phó đường chủ.”



      “Ngài đến đây làm gì?” Tiểu Trương cảnh giác , thay đổi chủ ý định đến đoạt công lao của sao?



      “Tôi vừa mới thăm dò được ông chủ Tôn rất có thể cùng Thanh bang có quan hệ, rút lui với tôi! Thừa dịp xe còn chưa tới, còn kịp.” Côn Sơn xong kéo .



      Tiểu Trương lại chịu đứng dậy, khinh miệt nhìn về phía Côn Sơn: “Thanh bang? Phó đường chủ ngài cho tôi là con nít ba tuổi sao, ngài Thanh bang là Thanh bang? Tôi dựa vào cái gì tin tưởng ngài như vậy phải là vì muốn phá hủy công lao của tôi.”



      Côn Sơn tức giận vô cùng muốn giơ quyền đánh ngất xỉu, thế nhưng còn chưa kịp giơ nắm đấm lên, ngoài ý muốn phát , cách đó xa có chiếc xe tải, đột nhiên rất nhanh hướng bên này tới.



      Tiểu Trương lấy kính viễn vọng ra nhìn, sau đó hưng phấn : “Đến rồi!”



      Côn Sơn vội vàng gục xuống, muốn bị người ta phát , bên gục xuống bên đè tiểu Trương cầm súng lại: “Trốn nhanh, đừng lên tiếng!”



      Tiểu Trương chịu, gạt tay Côn Sơn ra, đứng lên định hướng chính giữa đường cái chạy tới.



      Xe vận tải rất nhanh phát phía trước có người đứng ở giữa đường, lập tức thả chậm tốc độ dừng lại.



      Ngay tại thời điểm thả chậm tốc độ, tiểu Trương rất quyết đoán từ trong lòng ngực móc cây súng ra, bắn vào bánh xe của đối phương, có luyện tập qua, bắn rất chuẩn, lốp xe bị bắn, xe vận tải bắt đầu bay hơi trở nên mất cân bằng, ngã trái ngã phải.



      Nhưng lái xe hiển nhiên là người lão luyện, người nọ bảy lần tám lượt bẽ lái, lúc cách tiểu Trương hơn hai thước ngừng lại.

      Sau đó trong đống hàng phía sau xe, đột nhiên chui ra bốn năm người cầm đao cầm súng, bọn họ nhanh chóng nhảy xuống xe, người trong đó hướng về phía Tiểu Trương bắn phát.



      Tiểu Trương nghiêng người, tránh khỏi, chẳng quan tâm kinh ngạc, đám người lập tức tấn công qua.



      luống cuống, cầm vững súng, trong đầu cơ hồ trống rỗng, trong lòng chỉ có ý nghĩ là phải sống, tựa hồ trong vô thức cầm súng bắn tới.

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 151 Thối quá a



      Giải quyết những người này, mới có thể sống, nhưng làm sao có thể chỉ bằng vào thực lực của người đối phó với mấy tên hung thần ác sát trước mắt này.



      luống cuống, đối phương lại tựa hồ như rất bình tĩnh, hẳn là trải huấn luyện nghiêm khắc, cho nên vô cùng tỉnh táo, người trong đó bắn về phía chân tiểu Trương phát súng, đối với đồng bạn : “Bắt sống !”



      Thời khắc mấu chốt, Côn Sơn thấy mọi người đều xuống xe vận tải, có lẽ xe còn người khác, vì chuyển dời lực chú ý, nhanh chóng búng nút lựu đạn, ném tới chiếc xe, sau đó thừa dịp nổ tung, trong thời gian ngắn ngủi lôi kéo tiểu Trương trốn vào bụi cỏ bên đường, tại sắp đến mùa hè, hai bên đường cỏ dại rất cao, chỉ cần ngồi xổm xuống, là cơ hồ nhìn thấy người.

      Đợi người của đối phương kịp phản ứng, bốn phía ngoại trừ tiếng gió ra, ở đâu còn có bóng người?



      Lúc Côn Sơn đỡ tiểu Trương lên xe của mình, chân tiểu Trương vẫn còn chảy máu, theo vết máu có lẽ những người kia rất nhanh có thể tìm đến.



      Côn Sơn nhanh chóng đóng cửa lại, vừa lái xe, vừa hỏi : “ như thế nào rồi?”



      “Còn chưa có chết.” Chút vết thương ấy, còn chịu được, chỉ là ngờ Côn Sơn ràng đều là : “Tại sao phải cứu tôi?”



      “Chúng ta đều là em.” em trong Trí Đường khắp thiên hạ đều là em của Lục Côn Sơn , khi tiến vào Trí Đường, phát lời thề, nhất định làm được.



      câu rất đơn giản, nhưng làm được lại có bao nhiêu?



      Tiểu Trương nghiêng mặt nhìn về phía , trong mắt có dò xét: “Cậu sợ chết?”



      “Sợ, nhưng mạng của cũng rất trọng yếu.” đương nhiên sợ, người có vợ con, như thế nào sợ. Nếu chết , Bảo Châu và cha mẹ phải làm sao bây giờ? Thế nhưng nếu như đến, tiểu Trương khả năng phải chết là thể nghi ngờ, cho nên đến, mỗi tánh mạng đều là bảo vật quý và độc nhất vô nhị.



      “Cậu cho rằng mình là thánh nhân? Nhưng tôi cảm kích.” Tiểu Trương Xùy~~ cười tiếng.



      “Cảm kích hay là chuyện của , có cứu người hay là chuyện của tôi.” Khi Côn Sơn chuyện, đưa đến y quán bí mật của Trí Đường, đại phu trong y quán là người nhà.

      Quy củ cửa sau, bọn họ có cài khóa, mỗi lần đến xem bệnh , nhặt cục đá ở góc tường bên cạnh, hoặc là nửa miếng gạch ngói ném vào bên trong, người bên trong nghe được thanh tự nhiên mở cửa ra.



      Côn Sơn ném cục đá vào, đỡ tiểu Trương xuống xe, bao lâu, chỉ thấy gã đại phu chừng năm mươi tuổi, tóc hơi bạc ăn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn bên cài nút thắt, bên mở cửa, thấy chân tiểu Trương bị thương kêu bọn họ vào, sau đó nhìn trái phải đóng cửa lại, đối với Côn Sơn : “Mau đỡ vào, vết thương như thế nào?”



      “Trúng viên đạn.” Đỡ tiểu Trương trở ra, Côn Sơn giúp đại phu tay, hai người hợp lực giúp lấy viên đạn ra.



      Đại phu : “Tiểu tử này đêm nay ở lại đây, phó đường chủ ngài trở về ! mình tôi chiếu cố là được.”



      Côn Sơn gật đầu, đối với tiểu Trương : “ nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tự mình trở về, hay là muốn tôi kêu người trong nội đường tiếp trở về?”



      Tiểu Trương cảm thấy mất mặt: “Tự chính mình trở về.”



      Côn Sơn gật đầu: “Vậy nghỉ ngơi !”



      Đợi Côn Sơn thanh lý xong vết máu xe, về đến nhà, trời sắp sáng rồi…

      Bảo Châu thức dậy Côn Sơn ngủ ở bên cạnh , nhìn bộ dạng của rất mệt a, Bảo Châu có quấy rầy .



      biết điều mặc xong quần áo xuống lầu ăn cơm, ăn uống no đủ xong, quên kêu phòng bếp chừa lại phần đồ ăn cho Côn Sơn, sau đó vô cùng cao hứng tắm rửa cho Tiểu Hoàng.



      Lúc Côn Sơn tỉnh lại, là giữa trưa, vừa khỏi cửa phòng, Tiểu Đông tới, giọng : “Sơn ca, đường chủ đêm nay gọi họp, hình như có chuyện lớn xảy ra.”



      Côn Sơn tâm lý nắm chắc, ăn cơm xong, thấy Bảo Châu nhàm chán, đối với vẫy vẫy tay: “ với tới cửa hàng ? Trong cửa hàng mới nhập vào số vải, em xem coi có thấy thích cái nào , kêu người làm cho em mấy bộ.”



      Bảo Châu đối với ăn mặc phải rất để ý, thứ để ý duy nhất chỉ có ăn: “Có ăn ngon ?”



      “Mỗi lần có cái gì ăn ngon đều kêu người lập tức đưa về nhà rồi, qua cửa hàng xem chút ! Thấy cái gì ăn ngon cầm về.” Dù sao là cửa hàng của nhà mình, thích cái gì cứ lấy về.



      “Ừ.” Nghe thấy có thể chọn, Bảo Châu vui sướng sờ lên đầu Tiểu Hoàng: “Chị mang cưng ra ngoài tìm ăn ngon a.”



      Bảo Châu theo Côn Sơn đến cửa hàng, quản lý vừa thấy bà chủ đến, lập tức ân cần: “Bà chủ,, bà chủ cần gì?”

      Bảo Châu nhìn trái, lại nhìn phải, đồ ăn vặt ở đây trong nhà đều có, Bảo Châu nhìn về phía Tiểu Hoàng: “Cưng muốn ăn cái gì?”



      Trước ngày trước trong nhà đưa sầu riêng tới, đúng lúc ngày đó Tiểu Hoàng ở nhà, có ăn được sầu riêng, chỉ ngửi thấy trong khí có mùi sầu riêng, mực ghi nhớ, lúc này nó vất vả đến cửa hàng, ngửi thấy được mùi sầu riêng, lập tức bay lên giá đỡ bán sầu riêng.



      Bảo Châu thấy nó muốn ăn sầu riêng, đối với quản lý : “Lấy dao đến.”



      “Bà chủ, sầu riêng rất thối đấy, có cái gì ăn ngon đâu, ngài nếm thử cái khác a? Dưa Hami tệ.”



      “Tôi muốn dưa Hami.”



      Quản lý vừa định thở ra hơi, chợt nghe Bảo Châu tiếp: “Lấy ra cùng sầu riêng cắt chung chỗ a, tôi muốn trộn lại với nhau ăn.”



      “Vâng.” Quản lý đành phải kiên trì lấy, hi vọng Bảo Châu đủ ngốc, để cho lừa gạt vượt qua kiểm tra.



      Quản lý gọi người đem vỏ sầu riêng đến phía sau văn phòng, sau đó nháy mắt lại sai thuộc hạ của mình ngay lập tức tìm sầu riêng, đối với Bảo Châu lừa dối : “Tôi ra phía sau cắt sầu riêng, bà chủ chờ chốc.”



      10 phút sau, Bảo Châu bên ăn vật gì đó bên xem báo chí sớm đem sầu riêng quên đến chín từng mây rồi.

      Nhưng Tiểu Hoàng nhớ a!



      Nó dọc theo mùi sầu riêng, từng bước hướng văn phòng phía sau đến, giờ phút này quản lý vừa mới gọi người đem người vừa mua sầu riêng về cắt xong, chuẩn bị mang sang cho Bảo Châu nếm, Tiểu Hoàng trông thấy sầu riêng, đập cánh bay về phía trước, há miệng cắt vài múi, sau đó rất nhanh ăn sạch , cả dưa Hami đều ăn hết sạch .



      Quản lý nhìn chén đĩa rỗng tuếch, muốn lập tức gọi người lại mua cái ra, còn kịp.



      Bảo Châu chơi đùa nhàm chán nhớ tới Tiểu Hoàng, tìm Tiểu Hoàng, lúc này mới nhớ tới sầu riêng và dưa Hami, thấy chén đĩa trống trơn, lại mắt sắc thấy được sầu riêng trong góc, nghĩ thầm người này động tác chậm a!



      dứt khoát chính mình động thủ, đẩy vỏ sầu riêng hai ba cái, sau đó bị mùi hương kỳ quái hun thiếu chút nữa ngất : “Thối quá a!”



      “Bà chủ, sầu riêng vốn chính là thối đấy.”

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 152 Trả đũa



      “Nhưng hôm nay đặc biệt thối.”



      “Là do tác dụng tâm lý của bà chủ, bà chủ nếm thử xem, ăn mấy miếng thối nữa. đặc biệt ăn ngon đấy, ngày hôm qua tôi cũng vừa mới ăn, rất ngon đấy.” Quản lý yên tâm lừa dối, nghĩ thầm cái kẻ ngu, tôi lừa lừa ai.

      Nhưng quá thúi, Bảo Châu ngửi ngửi, ăn vô, nhìn nhìn vẻ mặt hi vọng của quản lý, cho rằng muốn ăn, rất hào phóng đưa tới: “Như vậy a! Cho ông ăn.”



      Quản lý ngửi được cái mùi thối của sầu riêng, cũng thiếu chút bị hun hôn mê bất tỉnh, cố nén buồn nôn, vừa định đợi tí tôi nữa ăn, chỉ thấy Bảo Châu đem miếng sầu riêng nhét vào , ăn cũng được ném cũng phải.



      Bảo Châu thấy ăn, cho rằng là ngại ít: “Ông chê ít à? Cứ từ từ ăn, tôi mở thêm mấy trái, cam đoan ông ăn đến no bụng.”



      cần! Tôi tại ăn.” Lại đến mấy cái, khả năng phải ngất thôi, vì vậy quản lý ấn lấy da đầu chảy đầy mồ hôi ăn hết trái sầu riêng.



      vốn tưởng rằng chuyện này qua, nhưng tiệc vui chóng tàn, chưa tới năm phút đồng hồ, đột nhiên cảm thấy đau bụng, sau đó bắt đầu dốc sức liều mạng chạy vào nhà vệ sinh, buổi sáng chạy hơn mười chuyến, chạy mệt mỏi, Bảo Châu cùng Tiểu Hoàng đều xem mệt mỏi.



      Lúc Côn Sơn xử lý công việc xong, thấy Bảo Châu và Tiểu Hoàng đều mang vẻ mặt sợ hãi nhìn qua nửa trái sầu riêng, hỏi: “Làm sao vậy?”



      Bảo Châu ngẩng đầu lên, rất chân thành đối với : “Côn Sơn, về sau em bao giờ ăn sầu riêng nữa.”



      “Vì sao?” Côn Sơn khó hiểu.

      Bảo Châu chỉ chỉ quản lý vừa vặn ngang qua: “Ông ta đáng thương, vệ sinh từ trưa tới giờ, có khi nào ông ta bị tiêu chảy tới chết ?”



      “Ông ta ăn hết sầu riêng?” Côn Sơn nhíu mày, từ khi nào sầu riêng nhà bọn họ có công dụng của thuốc xổ rồi? có lý do a!



      Bảo Châu gật đầu.



      “Nhà của chúng ta hay sao?”



      Bảo Châu tiếp tục gật đầu.



      có khả năng, hàng là mấy ngày hôm trước đến. Trừ phi…” Trừ phi người nọ ăn phải hàng mấy ngày hôm trước, nghĩ vậy, Côn Sơn đến trước quầy sầu riêng, giơ tay đẩy ra trai, bên trong xấu, phải mùi vốn có của sầu riêng, là cỗ mùi hơi giống nước gạo, là kỳ quái, vật như vậy người quản lý kia như thế nào ăn vào, trừ phi trong lòng của có quỷ.



      Côn Sơn rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.



      Côn Sơn kêu nhân viên cửa hàng: “Cậu gọi quản lý vào phòng làm việc của tôi.”



      Lúc quản lý vào, Côn Sơn ngồi ở ghế sa lon, bắt chéo chân, xem báo cáo tiêu thụ tháng này, quản lý nơm nớp lo sợ tới, cúi đầu khom lưng cười : “Ông chủ, ông chủ tìm tôi à?”

      Côn Sơn chỉ hỏi câu, đánh khai : “Sầu riêng ăn ngon ? Nếu , những trái sầu riêng kệ kia tôi bắt ông ăn hết toàn bộ!”



      “Tôi sai rồi! Ông chủ tha mạng, tôi khai ra hết.” Tiêu chảy làm quản lý còn khí lực đặt mông ngã ngồi dưới đất, biết chính mình chỉ sợ bị sa thải, nhưng muốn lại ăn sầu riêng nữa! Đời này đều muốn: “Tôi lấy sầu riêng cũ thay thê cho sầu riêng mới tháng này. Là ông chủ Lưu sai tôi làm như vậy đấy, tháng này, mỗi lần có trái cây đắt tiền đưa tới, ông chủ Lưu kêu tôi thay đổi, đem hàng mới vận chuyển , sau đó đem hàng bán hết hoặc là hàng xấu chỉ cần bề ngoài nhìn khác biệt lắm, để đổi, tiền lời kiếm được, chúng ta chia đều.”



      “Hỗn đãn!” Côn Sơn nghe xong tức giận ném cái ly xuống đất, hoa quả bị đổi, đạp đỗ biển hiệu của cửa hàng, cứ thế mãi, ai còn dám đến đây.



      “Ông chủ, tôi biết sai rồi, ông chủ sa thải tôi !” Thấy Côn Sơn tức giận như vậy, mặc dù biết Côn Sơn là thương nhân đàng hoàng, nhưng chẳng biết tại sao vẫn có chút sợ hãi.



      “Sa thải ông? Đợi chuyện này qua ông xéo ngay cho tôi, nhưng trước tiên, nếu ông đem chuyện này xử lý êm đẹp cho tôi, tôi cho ông đẹp mắt.”



      “Ông chủ, ông muốn tôi làm như thế nào.”



      “Thứ nhất đổi hoa quả lại, đem tất cả những thứ nuốt của tôi nhổ ra. Mặt khác tôi còn muốn ông đăng báo xin lỗi tất cả những người bị hại, hơn nữa kể lại từ đầu chí cuối cho khách hàng biết. Sau đó Lục mỗ tôi hoàn trả lại gấp 10 lần tổn thất.” Côn Sơn , chỉ có như vậy mới có thể vãn hồi chút lòng dân, tuy như vậy bị người ta cho là Lục Côn Sơn làm việc cẩn thận, nhưng thành có lẽ càng có thể làm cho người tin phục.

      “Ông chủ, nếu tôi làm như vậy, ông chủ Lưu kêu người đánh tôi đấy.”



      “Ông làm như vậy, tôi tại đánh ông, ông tin có thể thử xem? Ông làm chuyện này, nên nghĩ đến hậu quả, đời có thuốc hối hận.” Dám tính kế với Lục Côn Sơn , nên nghĩ đến có hôm nay.



      Nghe vậy, quản lý mặt như đá, khẽ gật đầu: “Tôi biết nên làm như thế nào rồi.”



      Côn Sơn : “Nếu như sợ bị liên lụy, tôi đề nghị ông trước tiên đưa người thân rời khỏi Quảng Châu, có số việc ông tự mình làm, có thể ít băn khoăn hơn.”



      “Tôi biết.” Hoàn toàn chính xác, đưa người thân , đến lúc đó việc bại lộ, muốn trốn cũng dễ dàng hơn.



      “Ông ra ngoài ! Sau khi đổi hoa quả về, tôi an bài cho ông tiếp nhận phỏng vấn. Thời điểm ra ngoài, gọi Bảo Châu vào đây.” Côn Sơn phất phất tay, để cho ra ngoài.



      Quản lý sau khi rời khỏi, Bảo Châu rất nhanh mang theo Tiểu Hoàng tiến vào.



      Côn Sơn đối với vẫy tay: “Bảo Châu, đến. hỏi em, nếu như người khác cho em ăn hoa quả bị hư, bây giờ em biết được, em muốn đối phương làm như thế nào để em hài lòng?”



      Bảo Châu nghĩ rất đơn giản, phải là muốn bồi thường, cũng phải đánh đối phương trận: “Cho em ăn là được.”

      Côn Sơn nghe xong, cảm thấy có đạo lý a! Trong lòng ngầm hạ quyết định, chờ này lên báo, lập tức giảm giá hoa quả trong ba ngày, giảm tới 50%, quả thực nửa bán nửa tặng, tin tưởng dân chúng vui lòng, mà cũng lỗ!



      Nghe vợ quả nhiên đúng!



      Côn Sơn hôn lên trán Bảo Châu cái: “Bảo Châu, có em tốt.”



      Bảo Châu tựa ở trong lòng của , cười ngây ngô: “Côn Sơn, có cũng rất tốt.”



      “Vì sao?”



      “Được ăn no bụng.”



      Côn Sơn: “…”



      Buổi tối Côn Sơn đến Trí Đường, rốt cuộc biết cái gì gọi là đen thành trắng, Thù đường chủ vừa thấy đến, rất nể tình, đối với : “Côn Sơn, tôi còn lo lắng cậu tới. Tự cậu chuyện lần này là thế nào?”



      Côn Sơn hiểu ra sao: “Tiểu Trương mới tới, tình huống lại đột ngột thay đổi, tôi cảm thấy tình hình nghiêm trọng nên đến xử lý.”

      Thù đường chủ cười lạnh: “Tôi rất đúng! Nếu phải cậu đột nhiên xuất , Tiểu Trương chừng tại đắc thủ rồi, phải cậu muốn sao? Làm gì đột nhiên chạy tới thêm phiền, cậu làm rối loạn kế hoạch của Tiểu Trương, làm cho chúng ta vất vả nhiều ngày uổng phí, cậu có biết hay . Lại còn chuyện tiểu Trương với tôi, tiểu Trương có cái gì sai? Bởi vì cậu, tiểu Trương mới bị bắn trúng a.”

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 153 Có nỗi khổ tâm



      Mấy vị đức cao vọng trọng trong nội đường cũng nhao nhao phát biểu ý kiến, Bồi đường đại gia : “Côn Sơn, lần này cậu có phần quá đáng. Cậu vào nội đường lâu như vậy, lần này như thế nào đúng mực như thế.”



      Quản đường đại gia từ trước đến nay luôn ủng hộ Côn Sơn : “Tôi cảm thấy chuyện này có lẽ có nội tình khác, nghe Côn Sơn .”



      Côn Sơn nghe xong, chút cũng có kinh ngạc, nhàn nhạt đáp lại: “Đường chủ, Tiểu Trương với ngài như vậy sao? Vậy cho ngài biết ông chủ Tôn lão có lẽ có quan hệ với Thanh bang . Lúc chặn xe, xe xuống rất nhiều người cầm vũ khí, tôi đoán là người Thanh bang.”



      Lời ngầm là, mình có thể đối phó nhiều người Thanh bang như vậy sáo?



      Côn Sơn đề cập tới ân cứu mạng, muốn làm cho Tiểu Trương khó xử, nhưng có số việc, thể , bởi vì thích bị oan.



      Mọi người nghe vậy, đều cả kinh, ngoại trừ Thù đường chủ.

      Xem ra Thù đường chủ biết chuyện từ đầu đến cuối, là cố ý trả đũa, muốn Côn Sơn gánh tội thay cho , để khỏi bị cấp trách phạt, tốt nhất mượn cơ hội này ngăn chặn Côn Sơn, dùng tội danh này đá đến phân đường Tam cấp nào đó.



      Lại nghĩ rằng Lục Côn Sơn có chút luống cuống, chẳng những bị quát lớn kinh sợ, ngược lại đạo lý ràng, làm sắc mặt tối sầm, đành phải giả vờ biết, : “Vậy sao? Tiểu Trương bị thương, ràng, xem ra chuyện này là tôi hiểu lầm cậu rồi, bất quá cậu có chứng cớ gì có thể chứng minh lời cậu ? Ví dụ như ông chủ Tôn có quan hệ với Thanh bang. Tôi làm sao biết cậu có phải vì trốn tránh trách nhiệm nên bịa chuyện hay .”



      Hai chữ hiểu lầm đơn giản, muốn dẹp yên?



      Nghĩ Lục Côn Sơn là giấy sao?



      Côn Sơn hi vọng loại chuyện này phát sinh lần nữa, thừa thắng xông lên : “ người bạn của tôi ngẫu nhiên đã nghe được đoạn chuyện, tối hôm qua tôi nghe kể lại, mang theo lựu đạn . Mặc dù đối phương nhiều người vũ khí tốt, may mắn có quả lựu đạn bạn tôi cho, nếu tôi và Tiểu Trương chỉ sợ còn mạng trở về.”



      đến ân cứu mạng, nhưng mọi người nghe xong, tựa hồ cũng minh bạch, là tạm thời dùng lựu đạn cứu được Tiểu Trương. Cái này giống như …, Thù đường chủ ngươi vô năng, thiếu chút nữa hy sinh thủ hạ, là Lục Côn Sơn dốc sức liều mạng bảo trụ thủ hạ của ngươi, ngươi lại trả đũa.



      Thù đường chủ cam lòng: “Đó là người nào? Lại có lựu đạn lợi hại như vậy.”



      “Ngài tra hộ khẩu sao?” Côn Sơn cười , cười rộ lên có chút du côn.



      Thù đường chủ tự giác thú vị, lúc này mới ngừng miệng, cũng có khích lệ Côn Sơn câu, chỉ là đem trách nhiệm giao cho mọi người: “Xem ra nhiệm vụ lần này là chúng ta có chuẩn bị sẵn sàng, có lẽ Tổng đường chủ công việc bề bộn, hỏi tới. Chuyện này mọi người về sau cũng đừng nhắc lại nữa, chúng ta tiếp tục tìm mục tiêu khác a!”



      Người Thanh bang, tự nhiên là dám động vào.



      Côn Sơn muốn lôi xuống, cảm thấy có ý nghĩa, cũng muốn nhìn thấy tình huống chó cùng rứt giậu. Chuyện này đề nghị: “Đường chủ, tôi cảm thấy đầu tiên chúng ta nên tận lực ít xuất , đừng cùng Thanh bang phát sinh xung đột chính diện. Đối với hai phe khả năng đều có lợi.”



      Những lời này, Thù đường chủ cũng đồng ý, thầm nghĩ thăng quan phát tài, muốn trêu chọc Thanh bang: “Các em về sau ra ngoài, cẩn thận chút, bây giờ là thời điểm nhạy cảm.”



      Mọi người gật đầu, Thù đường chủ : “Tan họp a!”



      Côn Sơn đứng lên quay đầu rời , Thù đường chủ gọi lại: “Cậu đứng lại cho tôi!”

      Côn Sơn quay đầu, mực cung kính làm cho tìm ra chút gì để bắt bẽ: “Ngài còn có gì phân phó?”



      Thù đường chủ đột nhiên cảm thấy phiền chán cái khuôn mặt này của , ghét bỏ khoát tay áo: “Được rồi, cậu trở về !”



      “Vâng.” Côn Sơn xoay người rời , về nhà ôm vợ a…



      Tối hôm sau Côn Sơn thăm Thẩm Kỷ Lương, Thẩm Kỷ Lương thấy tiến đến, lúc này mới đem đem súng Côn Sơn cho cắm vào túi.



      Thẩm Kỷ Lương đánh giá chút, đột nhiên cau mày hỏi : “Lục Côn Sơn, cậu đến cùng là người nào?”



      “Vì sao hỏi như vậy?” Côn Sơn cùng pha trò.



      “Nghe ngoại ô có chiếc xe bị nổ, là của ông chủ Tôn. Do cậu làm phải ?” Chuyện này phải thương nhân bình thường làm, bắt đầu phát , ra tuyệt hiểu rõ Lục Côn Sơn. Người bạn thân thiết này, đột nhiên cảm thấy rất lạ lẫm.



      Côn Sơn gật đầu, dù sao dấu diếm nổi : “Ừ.”



      “Đừng với tôi, cậu vì tôi trút giận.”



      phải.” Côn Sơn trả lời vô cùng dứt khoát.

      “Vậy cậu bị điên rồi! Cậu biết đó có thể là xe Thanh bang.” Cùng Thanh bang đối nghịch, trong mắt người bình thường như quả thực là chỉ còn đường chết.



      Côn Sơn rất tỉnh táo ở bên cạnh ngồi xuống, thở dài : “Tôi có nổi khổ tâm riêng của tôi.”



      “Cậu quả nhiên tầm thường, rốt cuộc cậu là người nào? Bảo Châu biết ?”



      Côn Sơn lắc đầu: “Bảo Châu biết, tôi có nổi khổ tâm, tôi cho Bảo Châu, tự nhiên cũng thể cho biết. Nhưng tôi có thể cam đoan với , tôi phải người thương thiên hại lí.”



      “Hi vọng như thế, nếu có ngày tôi phát cậu làm chuyện thương thiên hại lí , Thẩm Kỷ Lương tôi mặc kệ sau lưng cậu có bao nhiêu chỗ dựa, cũng bỏ qua cho cậu.”



      Côn Sơn rất thản nhiên: “Tùy ý , bởi vì chuyện đó phát sinh.”



      Thấy rất kiên định, Thẩm Kỷ Lương hơi nhàng thở ra: “Hy vọng ! Kế tiếp cậu có tính toán gì ?”



      “Tiếp tục như bình thường thôi, thương thế của khá hơn chút nào ?”



      Thẩm Kỷ Lương gật đầu: “ đỡ ít rồi, còn chảy máu nữa.”

      “Vậy là tốt rồi, định lưu lại, hay là về Thái Nguyên tránh đầu gió trước?” tùy thời có thể an bài cho Thẩm Kỷ Lương.



      Thẩm Kỷ Lương suy nghĩ : “Tôi cảm thấy cần phải trở về, tôi muốn tiếp tục ở Quảng Châu, đợi qua hai ngày nữa chuyện này qua , tôi về nhà.”



      “Tùy , thời gian còn sớm, nghỉ ngơi, tôi về trước.”



      Thẩm Kỷ Lương gật đầu: “ với Bảo Châu tôi rất tốt.”



      “Biết .” Có mấy lời, , Côn Sơn cũng biết nên như thế nào. Làm bạn lâu như vậy, chút ăn ý ấy vẫn phải có.



      Côn Sơn ở Trí Đường dần dần bị mất quyền lực, số chuyện lớn, Thù đường chủ tuy vẫn hỏi ý kiến , nhưng tiếp thu ý kiến của , cũng cần làm chuyện gì. Côn Sơn thân là phó đường chủ, thực tế rỗi rãnh cái gì cũng cần làm.



      sốt rột, người bên ngoài nhìn thấy đều vì bị đối xử công bằng mà sốt ruột.



      Nhất là A Long A Hổ theo , A Long vì Côn Sơn kêu oan: “Sơn ca, đường chủ làm như vậy, quả thực đem để vào mắt, muốn làm gì? Chỉ cần ra lệnh tiếng, cho dù là muốn đầu của , em cũng chối từ.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :