1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 144 Đại thiếu gia giặt rửa bít tất

      “Cái này dễ thôi! Tôi lập tức đăng báo tìm người, hai người đợi tin tức tốt của tôi a!” Người Mỹ kia nghe xong, kêu bọn họ lên lầu với , là khách quen ở đây, lầu có phòng cố định cho , bên trong có điện thoại.



      Đến gian phòng, người Mỹ gọi điện thoại đánh tới tòa soạn báo, tên Lục Côn Sơn, đầu dây bên kia : “ cần đăng báo nữa, vừa rồi có người Trung Quốc nhờ chúng tôi đăng báo tìm kiếm vợ , người đó tên Lục Côn Sơn, tôi đem địa chỉ của cho ngài biết.”



      “Cảm ơn.” Người Mỹ móc ra bút máy, yên lặng viết địa chỉ xuống, cúp điện thoại, đối với Bảo Châu : “Tôi nghĩ, tôi biết chồng ở đâu rồi, tôi an bài xe, đưa hai người trở về.”



      Bảo Châu nghe xong Cù thiếu phiên dịch, cả người đều nhỏm: “Cảm ơn, là người tốt.”



      Cù thiếu hỗ trợ phiên dịch xong, người Mỹ mỉm cười, người tốt?



      rất nhiều năm có nghe được người khác hình dung như vậy, nếu như cũng coi là người tốt, vậy nước Mỹ này chỉ sợ có người xấu, tiểu thư này thú vị, muốn làm bạn với , suy nghĩ : “Tôi tự mình đưa trở về!”



      “Được! Tôi làm tiệc Trung Quốc cảm ơn !”



      Người Mỹ rất nhanh gọi người sắp xếp xe, đưa Bảo Châu và Cù thiếu đến khách sạn nơi Côn Sơn ở.



      Người kia hộ tống Bảo Châu đến trước của phòng, Bảo Châu hưng phấn gõ cửa.

      Cửa rất nhanh được mở ra, trong phòng là chàng trai thoạt nhìn thất hồn lạc phách, trong khắc nhìn thấy Bảo Châu, tất cả lo lắng sợ hãi tựa hồ có biến mất, vươn tay ôm chặt vào lòng, phảng phất như muốn vĩnh viễn khảm vào lòng : “Bảo Châu, cuối cùng em trở về rồi, em trở lại, sắp phát điên rồi.”



      Chưa quen cuộc sống nơi đây, rất lo lắng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.



      sau khi vệ sinh xong trở ra, ở rạp chiếu phim đợi lâu thấy bóng dáng đâu, về sau mới biết rạp chiếu phim kia có hai cửa, đoán chừng cửa khác chờ, sau đó lạc, lần này là quá sơ suất.



      Bảo Châu tựa ở vai của , hưởng thụ vỗ vỗ bờ vai của : “Côn Sơn ngoan, Bảo Châu biết điều!”



      “Nha đầu ngốc của , trở về là tốt rồi, đói bụng chưa, bên ngoài có phải rất nóng ?” cúi đầu hỏi đống lớn.



      Đứng ở ngoài cửa Cù thiếu và người Mỹ đối với mình được để ý tới, rất là im lặng, thẳng đến người Mỹ thể nhịn được nữa ho khan tiếng, Côn Sơn mới chú ý tới bọn họ, nhận ra được Cù thiếu : “Tại sao lại ở chỗ này?”



      “Tôi đánh bạc bị thua. trở thành người hầu của vợ cậu rồi.” Cù thiếu da mặt rất dầy hướng ghế sa lon ngồi xuống, với làm người hầu cũng so với việc ở nước Mỹ tốt hơn. Hi vọng thị trưởng cậu đừng vì vậy mà tức giận ói máu, là bị ép buộc!



      Lục Côn Sơn rất im lặng: “ là nghiêm túc?”

      “Đúng.”



      Côn Sơn thấy còn có người ở bên ngoài, tạm thời khó mà cái gì, đối với đứng đứng ngoài cửa : “Xin chào, cho hỏi ngài là?”



      “Côn Sơn, ấy là người tốt! Là ấy đưa em về đấy!” Bảo Châu ngồi ở trước bàn trà gặm quả táo nghe vậy qua, lôi kéo tay Côn Sơn giới thiệu bạn tốt vừa quen được.



      Côn Sơn nghe vậy gửi tới lời cảm ơn: “Cảm ơn , rất cảm ơn! Mau vào ngồi.”



      cần cảm ơn, tôi nghĩ bất luận kẻ nào nhìn thấy bé thú vị như vậy cũng đều hỗ trợ đưa về.” Người Mỹ nhướng mày nói.



      Người bên cạnh và Bảo Châu đều ra ngoài tìm Bảo Châu , Côn Sơn tự mình rót cho chén trà: “Tóm lại cảm ơn , còn chưa thỉnh giáo họ gì.”



      “Tôi gọi Bách Lai.” có danh thiếp.



      “Tôi là Lục Côn Sơn, thương nhân Trung Quốc.” Côn Sơn có lấy danh thiếp ra, đưa danh thiếp tiếng Trung cho người ngoại quốc, có thể là đối với đối phương tôn kính.



      Bảo Châu gặm xong quả táo, bụng còn đói như lúc trước, ngẩng đầu lên đối với Côn Sơn : “ với ấy, em muốn mới ấy ăn tiệc Trung Quốc.”

      Côn Sơn phiên dịch xong, hỏi Bảo Châu: “Lúc nào?”



      “Ngày mai.” Hôm nay Bảo Châu quá mệt mỏi.



      Côn Sơn chuyển cáo xong, vị Bách Lai tiên sinh kia lời đáp ứng, bảo ngày mai nhất định đến đây dự tiệc.



      Tiễn Bách Lai tiên sinh , Côn Sơn lạnh lùng nhìn về phía Cù thiếu bộ dạng đại gia ngồi ở ghế sa lon, phải rất chào đón.



      “Người hầu của Bảo Châu chính là người hầu của tôi, giúp tôi đem bít tất ngày hôm qua giặt sạch.” Đơn giản cùng Bảo Châu ăn chút đồ ăn, Côn Sơn nhíu mày, đối với Cù thiếu lộ vẻ vô lại nói. Ai kêu khi dễ Lục gia, nghĩ tới cũng có ngày hôm nay.



      “Cậu là nhân lúc cháy nhà hỏi của!” Cù thiếu làm.



      Bảo Châu nghe xong lười nhác : “Thuận tiện giúp tôi rửa sạch chén đĩa, cám ơn!”



      Cù thiếu bùng nổ: “Ông đây phải đầy tớ! Đánh nhau quậy phá, sống phóng túng là nghề của ông, cái khác miễn bàn !”



      Giờ phút này Lục Côn Sơn còn bị uy hiếp, dù sao Bảo Châu cũng phải tìm về, Côn Sơn cảm giác mình nợ cái gì: “Vậy tạm biệt! thong thả tiễn, Bảo Châu em ?”

      “Lãng phí lương thực, đừng được!”



      Cù thiếu buồn bực, bởi vì ràng bị ghét bỏ rồi, tức giận nghĩ, tao là được rồi, bây giờ là bọn mày kêu tao , tính vi phạm lời hứa.



      Kết quả chưa được mấy bước, có nguyên tắc dừng bước, bởi vì có người đẩy cửa vào, hơn nữa là mỹ nhân —— Hạ Nhược Lan!



      Cù thiếu vừa nhìn thấy hai mắt đều sắp rớt ra, mỹ nhân duyên dáng kiều, mặc thân sườn xám, hướng phía đến, biểu tình thoạt nhìn tựa hồ có chút vội vàng, há to miệng, muốn chuyện, rồi lại biết nên cái gì, mặt lập tức đỏ như đít khỉ.



      Sau đó mỹ nhân cũng có vì mà dừng lại, ngay tại thời điểm vô cùng tiếp cận, đột nhiên lướt qua , bước nhanh chạy đến bên cạnh Bảo Châu, hỏi han ân cần: “Bảo Châu, trở về tốt! Thiếu gia rất lo, chúng tôi cũng rất lo lắng cho .”



      “Chị Hạ, em cũng nhớ chị.” Bảo Châu đối với Hạ Nhược Lan cười cười.



      Mỹ nhân lập tức biểu lộ càng thêm ôn nhu, nếu như Bảo Châu chưa lập gia đình, Cù thiếu nghĩ hai người bọn họ quan hệ bình thường.



      Thấy có người vẫn nhìn chăm chăm chính mình, Hạ Nhược Lan nhìn thoáng qua Cù thiếu, hỏi Bảo Châu: “Đó là ai vậy?”

      Bảo Châu suy nghĩ biết nên hình dung như thế nào, nhìn về phía Côn Sơn, Côn Sơn thản nhiên : “Người qua đường, người đó chuẩn bị ra, giúp mở cửa .”



      “Mày mới là người qua đường! Cả nhà mày đều là người qua đường! ấy là ai?” Cù thiếu chỉ chỉ mỹ nhân, hỏi Côn Sơn.



      “Nữ đầu bếp nhà chúng tôi.”



      “Ông đây đột nhiên muốn nữa.” Có nữ đầu bếp xinh đẹp như vậy nhìn ngắm mỗi ngày, còn cái rắm? Tốt nhất là có thể làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, nếu có thể lấy về nhà làm vợ, chậc chậc!

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 145 Đổi lão đại?



      “Nhưng mà chúng ta cần kẻ ăn ngồi rồi.” Côn Sơn nhún vai, trong lòng hiểu bảy tám phần, xem ra nhà bọn họ ngoại trừ Vũ tiểu thư là vũ công làm đầu bếp ra, còn có thêm vị đại thiếu gia làm người hầu.



      Quả nhiên chỉ thấy Cù thiếu thở dài, vẻ mặt táo bón hỏi Côn Sơn: “Bít tất ở đâu? Ta giặt, được chưa?”



      Côn Sơn gật đầu, chỉ chỗ.



      Cù thiếu chậm rì rì hướng chỗ đặt bít tất đến, vừa , khóe miệng vẫn còn có chút giơ lên, giống như tìm được bảo vật, trong lòng : mỹ nhân, đến đây!

      Ngày hôm sau Bảo Châu mở tiệc chiêu đãi Cách lai tiên sinh ăn cơm, đồ ăn đều là các món Trung Quốc.



      Hạ Nhược Lan cẩn thận sợ người Mỹ ăn quen, còn phối hợp châm trà, Bách Lai cảm thấy rất tri kỷ, bữa cơm khách và chủ đều vui, ăn cơm xong, Bách Lai hỏi bọn họ muốn ở lại bao lâu.



      Bảo Châu ngày mai đến Hảo Thời ăn chùa.



      Bách Lai : “Vậy đáng tiếc, về sau đến Mỹ có thể tới tìm tôi, tôi mời ăn cơm, muốn tìm tôi, có thể đến tìm ông chủ của sòng bạc kia, cho biết tôi ở đâu.”



      Bảo Châu gật đầu tỏ vẻ nhớ kỹ, lần sau nhất định ăn chùa.



      Hỏi ngày mai khi nào bọn họ , Bách Lai tiên sinh đứng dậy cáo từ, lại ngày mai có tiễn hay .



      Bảo Châu đóng gói phần điểm tâm Trung Quốc cho làm bữa khuya: “Cái này cầm lấy ăn.”



      “Cảm ơn, người bạn Trung Quốc của tôi.” thích Bảo Châu đơn thuần, đó là người bạn mà cần, cùng chỗ có thể thả lỏng, cần lo lắng bị ám toán.



      Bách Lai tiên sinh rồi, Kiệt Mẫu và vợ sớm đến tiễn đưa Côn Sơn cùng Bảo Châu, lúc chuyện với nhau, Côn Sơn nhắc tới vị Bách Lai tiên sinh vừa rồi: “Đúng rồi, có biết người tên Bách Lai ?”



      Kiệt mẫu lắc đầu: “Tôi chưa từng nghe qua người này.”



      Thế nhưng Côn Sơn như trước cảm thấy người đàn ông gọi Bách Lai này phải người bình thường! Cảm thấy về sau tựa hồ còn gặp lại.



      Ngày hôm sau, ngay lúc đoàn người Bảo Châu chuẩn bị lên máy bay, đột nhiên xuất mấy người mặt áo đen khiêng hai rương đồ lớn đến trước mặt bọn họ, dùng tiếng Trung sứt sẹo đối với Bảo Châu : “Bách Lai tiên sinh sai chúng tôi mang đến phần lễ vật cho và chồng , tôi giúp đem lên máy bay a!”



      Bảo Châu gật đầu: “Được! Bách Lai đại ca khách khí a!”



      Đồ đạc nhanh chóng được đưa lên máy bay, sau đó mấy người mặt áo đen nhanh chóng rời , động tác nhanh nhẹn như là quân nhân trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.



      Côn Sơn mặt ngoài gì, nhưng trong lòng thầm lưu ý, sau khi lên máy bay, đợi mọi người được dàn xếp tốt, Côn Sơn hiếu kỳ lôi kéo Bảo Châu đến phía sau máy bay nhìn lễ vật, hai cái rương rất lớn lại còn rất nặng, Côn Sơn mở nắp cái rương lên, bên trong dĩ nhiên là tràn đầy rương các loại đồ ăn vặt nước Mỹ, có cả nho khô và quả đào Bảo Châu rất ưa thích.



      Bảo Châu cao hứng: “Thiệt nhiều đồ ăn ngon a!”



      Côn Sơn thể là cao hứng hay là thất vọng, luôn luôn có chút cảm giác quá như ý, có thể là đối với Bách Lai tiên sinh chờ mong quá cao…

      Máy bay trải qua thời gian ngắn xóc nảy, thuận lợi tới nhà máy Tây Ni Á.



      Hảo Thời người thành lập nhà máy nhiệt tình tiếp đãi bọn họ, hơn nữa giúp Bảo Châu giới thiệu hoàn cảnh nhà máy, bởi vì lượng tiêu thụ chocolate rất tốt, tại nhà máy với Hảo Thời làm trụ cột mở chi nhánh ở trấn Hershey, nhà máy của Hảo Thời là niềm kiêu hãnh của trấn này.



      Hảo Thời phát đạt như vậy, trong tay Bảo Châu có nắm giữ cổ phần của công ty cũng theo nước lên thuyền lên, tuy chỉ có 10%, nhưng cũng có thể xem như tiểu phú bà rồi.



      Ở lại chỗ Hảo Thời vài ngày, Bảo Châu cùng Côn Sơn quyết định về nước.



      Lúc Hảo Thời đưa cho Bảo Châu rất nhiều chocolate với tư cách đáp lễ, Bảo Châu đem những chocolate kia đặt vào hai rương đồ ăn Bách Lai tiên sinh tặng, cùng chỗ mang về nước.



      Trở lại Quảng Châu, Côn Sơn thuê chiếc xe vận tải, đưa hai cái rương lớn kia về nhà.



      Đến nhà, hai rương khổng lồ như vậy, để chỗ nào là vấn đề, Thẩm mẹ nhìn hai rương đồ ăn xin chỉ thị Côn Sơn: “Thiếu gia, những thứ này nên để ở đâu?”



      Côn Sơn nghĩ đến đồ ăn vặt của Bảo Châu nhiều đến trình độ chứa đầy gian phòng, tại xem ra còn nhiều hơn nữa, dù sao lầu vẫn còn phòng trống, vung tay lên: “Mang tới căn phòng sát vách phòng của tôi, về sau đó chính là kho chứa đồ ăn vặt của Bảo Châu, gọi người đến phòng đó mở cánh cửa thông với phòng tôi, về sau Bảo Châu ăn vụng cũng thuận tiện.”

      Bảo Châu nghe xong cũng hiểu được tốt, liên tục gật đầu: “Em thích.”



      Chuyện giải quyết xong, Côn Sơn kêu gia đinh hỗ trợ đem hai rương kia mang lên phòng, liền hề quản chuyện này, vừa trở về, công việc rất bận rộn.



      Bảo Châu cũng bận rộn, vội vàng xem hai cục cưng, vài ngày gặp con rồi, rất là tưởng niệm, vào phòng, hai cục cưng nằm giường ngoan ngoãn ngủ trưa, có lẽ do tiếng mở cửa của Bảo Châu quấy rầy đến bọn họ, hai đứa bé vừa thức dậy nhìn thấy mẹ mình, vẻ mặt tươi cười vươn bàn tay mập mạp bé ra, cầu ôm.



      Bảo Châu thò tay, bên cái đem hai cục cưng ôm tay, bên hôn cái, vài ngày thấy, hai cục cưng dường như hơi lớn hơn…



      Côn Sơn vừa về đến còn chưa ngồi nóng ghế, Tiểu Đông tới đối với Côn Sơn : “Thiếu gia, mấy ngày trước nhà Vương tiên sinh bên cạnh đưa tới cái hộp gấm, nhất định phải đợi cậu trở về, kêu tôi tự mình đưa cho cậu, là đồ cổ quý giá, nhất định phải để cậu giúp giám định.”



      “Lấy ra !” Vị Vương tiên sinh kia, chính là Quản đường đại gia trong nội đường, nếu xảy ra chuyện lớn, chắc có lẽ vội vả liên lạc với như vậy.



      Hộp gấm được đưa lên, Côn Sơn kêu tất cả hạ nhân lui ra ngoài, mở rương ra, bên trong là ấm trà được làm từ đất sét, Côn Sơn mở ấm trà ra, bên trong có tờ giấy, đó viết: “Thời tiết muốn thay đổi, sét đánh lại trời mưa, “

      Phía đều là tiếng lóng của Trí Đường, thời tiết thay đổi có ý tứ là có biến hóa, sét đánh có ý là phải chuyện tốt như là sấm sét giữa trời quang, trời mưa cũng là có chuyện tốt, sét đánh thêm trời mưa, xem ra chuyện này rất nghiêm trọng!



      Côn Sơn lập tức viết tờ giấy, hẹn gặp mặt, rồi sai người đem hộp gấm trả về.



      giờ sau, ở ngoại ô sườn núi , Côn Sơn gặp Quản đường đại gia, thấy đối phương khẽ nhíu mày, khỏi hỏi: “ xảy ra chuyện gì?”



      “Lão đường chủ mấy ngày trước đột nhiên phát bệnh dậy nổi, từ bỏ chức vụ. Chúng ta đều muốn cậu làm đường chủ, nhưng tổng đường chủ ở Thượng Hải nghe về sau, lại đột nhiên tuyên bố điều người từ Thượng Hải tới, trở thành đường chủ.” Cho nên trong lòng của vì Côn Sơn cảm thấy tức giận bất bình, chỉ là , những người khác trong nội đường cũng có cảm giác này.

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 146 Cự tuyệt bồi thường



      Côn Sơn nghe vậy tuy bất ngờ, nhưng cũng chỉ khẽ thở dài cái: “Bệnh tình của lão đường chủ tại như thế nào?”



      ổn định rồi, nhưng bác sĩ thể vất vả.”



      Côn Sơn gật đầu: “Ngày mai tôi tìm cơ hội thăm ông ấy.”



      “Đây là tự nhiên, nhưng mà vị trí Đường chủ vốn nên là của cậu, nhưng bây giờ đột nhiên bị người khác thay thế, trong lòng cậu có nguội lạnh ?”

      “Có lẽ đường chủ mới, có năng lực hơn tôi.” khó thụ là giả, nhưng có thể thế nào?



      “Có năng lực? Tuy tại cậu có nguồn cung cấp kim cương, thế nhưng cậu còn cung cấp phỉ thúy cho tiệm vàng, coi như là công trình lớn trong nội đường. Mà đường chủ mới tới này, ngoại trừ xu nịnh thúc ngựa, thành tích bất quả cũng chỉ là cung cấp thủy tinh phải sao? Tạm tới trước kia cậu cung cấp kim cương, chính là nguồn cung cấp phỉ thúy, làm cho nội đường có ít lợi ích, so với thủy tinh mà , biết lợi ích cao hơn gấp bao nhiêu lần! Tổng đường chủ cấp , lại chỉ nhìn thấy tên kia cung cấp thủy tinh, mà quên công lao của cậu trong nội đường!” Đừng Côn Sơn, làm quản đường còn vì Côn Sơn bất bình.



      Côn Sơn nghe xong, nhún nhún vai biểu thị bất đắc dĩ: “Đây cũng là chuyện thường tình, mặc dù lòng tôi có chút nguội lạnh, nhưng sớm có chuẩn bị tâm lý. Thời trẻ qua mau, người nào tốt ngàn ngày. Về sau tôi giữ chức vụ khác là được, ngài và các em trong nội đường cần thiết vì tôi mà tổn thương hòa khí với đường chủ mới, dù sao là đường chủ, chúng ta đều là thuộc hạ.”



      “Người em, các em tự nhiên cũng biết quan hệ lợi hại, nhưng có số việc thể phòng. Cậu vốn là đường chủ được mọi người chọn lựa, tại bị thay thế, tôi nghĩ đường chủ mới có bao nhiêu biểu tình với cậu, có thể là trấn an, hoặc là cười nhạo, cậu phải chuẩn bị tâm lý tốt.”



      Côn Sơn gật đầu: “Tôi biết , cám ơn ngài.”



      “Chúng ta đều là em, còn cảm ơn cái gì. tại lão đường chủ lui xuống, tân đường chủ còn chưa tới, tại trong nội đường cậu là lớn nhất, có mấy chuyện còn chờ cậu quyết định.”

      Côn Sơn : “Đợi lát nữa tôi thông báo với mọi người mở cuộc họp vào buổi tối, mọi người cùng nhau quyết định.”



      “Tôi thông báo là được rồi.” chuyện công việc xong, liền chuyện phiếm: “Tân đường chủ còn đường tới, đoán chừng hai ngày nữa tới đây, cậu trở về là tốt rồi. Nếu đến lúc đó nghênh đón tân đường chủ tới nhận chức, nếu thấy cậu, chỉ sợ bị trị tội.”



      Côn Sơn gật đầu, lòng có suy nghĩ riêng: “May mắn là kịp, ấn tượng đầu tiên tương đối quan trọng.”



      Vài ngày sau, tân đường chủ đến, họ Thù.



      Đó là chàng trai so với Côn Sơn lớn hơn bao nhiêu, thoạt nhìn biết ăn , nhưng quá mức biết ăn , lại làm cho người cảm thấy có chút bốc phét, đủ trầm ổn, vừa tới đối với Côn Sơn hành lễ hỏi: “Cậu là phó đường chủ Lục Côn Sơn?”



      “Vâng.” Côn Sơn gật đầu.



      tệ tệ, lớn lên tuấn tú lịch .” Thù đường chủ mặt ngoài như vậy, trong mắt lại có nửa điểm khích lệ chân thành, ngược lại lộ ra chút ít châm chọc.



      Côn Sơn kiêu ngạo siểm nịnh ở bên nghe phát biểu ý kiến của mình.



      Kế tiếp chính là thông lệ hoan nghênh, ăn qua bữa tối đơn giản, mọi người bắt đầu họp, ra số mục tiêu mới, Côn Sơn đưa ra ý kiến của mình: “Ông chủ Tôn mặc dù có chút gian xảo, nhưng đến mức là đại gian đại ác, tôi cảm thấy ông ấy thích hợp trở thành mục tiêu kế tiếp của chúng ta.”

      “Tôi lại cảm thấy ông chủ Tôn rất phù hợp, ông ta làm người keo kiệt, lại tham lam, có lẽ rất dễ bị lừa.” Thù đường chủ lại có cùng ý kiến, vừa tới, lại trẻ tuổi, vì ngồi vững vàng vị trí này, vừa lên đài muốn làm số động tác lớn, cái gì gọi là động tác lớn? Làm thịt thương nhân lớn, để cho các em, mỗi người đều có thể nhận số tiền phi nghĩa, cắn người miệng ngắn, tiền đó là của , vị trí này đoán chừng an ổn.



      “Nhưng chúng ta phải kẻ gạt, nếu như lấy danh nghĩa chính nghĩa lừa gạt tài sản của dân chúng bình thường, chúng ta cùng lừa đảo có gì khác nhau? Như ông chủ Tôn, tuy ông ấy gian xảo nhưng có đến mức cần chúng ta ra mặt giáo huấn.” Côn Sơn làm, đây là điểm mấu chốt của .



      Côn Sơn vừa , các đại gia từng trải trong nội đường đều làm, bọn họ cũng đều có điểm mấu chốt, Quản đường đại gia đầu ủng hộ Côn Sơn: “Tôi cũng đồng ý, ông chủ Tôn tính là đại gian đại ác.”



      “Ông chủ Tôn so với mục tiêu trước kia của chúng ta, ông ấy được xem là người xấu. Đường chủ, ngài có thể chọn người khác ? Có thể bàn bạc kỹ hơn.” Gần đây Lễ đường đại gia đối với Côn Sơn ấn tượng bình thường cũng nhịn được nữa ra. Nếu như Côn Sơn trong mắt , bất quá là người có vài phần may mắn, tân đường chủ này, chính là bao cỏ.



      Thù đường chủ mất hứng, nghĩ thầm tôi vừa lên nhận chức, Lục Côn Sơn cậu mang theo đám lão gia lấy công việc ra làm khó xử tôi, cậu đây là có chủ tâm muốn làm tôi mất mặt sao?



      có loại tâm lý này, càng kiên trì ý nghĩ của mình: “Tôi vẫn cảm thấy ông chủ Tôn rất thích hợp, nhà ông ta tiền tài bạc triệu, nhưng có nghe phía sau ông ta có bao nhiêu người tài giỏi.”

      Ngụ ý là, người này có lẽ dễ giải quyết, là quả hồng mềm.



      Tọa đường đại gia muốn cuốn vào phe phái cùng thị thị phi phi bên trong : “Đường chủ, phó đường chủ đều có đạo lý, bằng bàn bạc kỹ hơn a! Việc này có thể tạm thời gác lại vài ngày , đợi thương lượng ra kết quả, ra quyết định tiếp theo.”



      Quan mới đến đốt ba đống lửa là ý nghĩ của Thù đường chủ, : “Việc này tôi cảm thấy cần lại thương nghị, hôm nay có thể quyết định.”



      Côn Sơn : “Vị ông chủ Tôn kia, tôi cảm thấy phải nhân vật tầm thường, người có thể đứng vững ở Quảng Châu hơn nữa nhanh chóng lớn mạnh, tôi cảm thấy khả năng ông ta có hậu trường vững chắc .”



      mực gì, từ trước đến nay trầm mặc ít Chấp đường A Thiếu đột nhiên mở miệng: “Kỳ ở Quảng Châu ác nhân có tiền còn rất nhiều, ví dụ như Điền Tỉnh Vưu Đạo thương nhân đến từ Nhật Bản, hôm trước say rượu quậy phá đường, đánh chết người, nện bị thương đứa bé, tụ tập đám lưu manh, đả thương mười mấy người quần chúng vây xem, hơn nữa cự tuyệt bồi thường cùng xin lỗi, thái độ cực kỳ hung hăng càn quấy.”



      “Tôi cảm thấy ông chủ Tôn hình như thích hợp hơn, những người khác có ý kiến gì ?” Thù đường chủ nghe xong, cảm thấy là nhân vật thể trêu vào, lần buôn bán đầu tiên chỉ muốn kiếm nhiều tiền, còn muốn dễ dàng đắc thủ, lần đầu tiên chọc vào người Nhật, vạn nhất làm tốt, thể ăn với Tổng đường chủ bên kia đề bạt .



      Tọa đường đại gia tiếp tục bảo trì trung lập, phát biểu ý kiến.

      Ngoài ý muốn chính là Bồi đường đại gia đột nhiên phát biểu ý kiến, : “Ở đây đường chủ lớn nhất, tôi nghe theo đường chủ.”



      Côn Sơn vẫn đồng ý đấy, khuyên nhủ: “Đường chủ có số việc thể nóng vội, nếu ngài thể thành công được.”



      Thù đường chủ nổi giận, trong lời có gai: “Nghe trước kia cậu cung cấp kim cương trong nội đường, kiêu ngạo! Rất đáng kiêu ngạo! Bất quá đó đều là quá khứ. tại tôi mới là người đứng đầu ở đây.”

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 147 cách nào dự tính



      “Vậy vạn nhất xảy ra chuyện gì?” Xảy ra vấn đề phải là được, trước kia phát sinh qua mấy lần, mỗi lần đều trả cái giá lớn. Nhưng gặp chuyện may đại giới thường là máu thậm chí là tánh mạng. Nếu như thể có mười phần chắc chắn, vậy chính là đem tánh mạng ra đùa giỡn.



      “Tôi là đường chủ, nếu cậu nhát như vậy để mình tôi gánh vác.” Thù đường chủ thể nói.



      Bởi vì khư khư cố chấp, mục tiêu bị ép buộc định xuống, hành động lần này kế hoạch cần kỹ càng, mọi người mở buổi họp, xác định phương án cụ thể.



      Bởi vì lần này hành động lớn, cho nên toàn bộ phân đường đều tham dự, mà phải phân công cho vài người, nhưng mà bộ phận nguy hiểm nhất, biết là quan báo tư thù hay vì sao, Thù đường chủ giao cho Côn Sơn: “Cậu phụ trách chặn hàng hóa, cậu mang theo hai thủ hạ của cậu cùng , đến lúc đó vận chuyển hàng hóa đưa đến nửa đường, cậu cướp hàng về cho tôi.”

      “Ba người làm sao đủ?” Côn Sơn có chút thể nhịn được nữa.



      “Chế ít? Đó là năng lực của cậu đủ.” Thù đường chủ xong, chỉ vào người đàn ông theo : “Đây là Tiểu Trương, ở bên cạnh tôi rất nhiều năm, địch mười, Tiểu Trương cậu cướp hàng về cho tôi, mình cậu được ?”



      “Thuộc hạ, thể chối từ.” Tiểu Trương là người trải qua sóng to gió lớn ở Thượng Hải, đến chỉ là tùy tùng đơn giản như vậy, muốn chính là vị trí của Côn Sơn, khi Lục Côn Sơn phạm sai lầm, mà công lao của càng lúc càng lớn, dựa vào đường chủ tín nhiệm, vô cùng có khả năng thay thế Lục Côn Sơn, đây là cơ hội lập công, tự nhiên muốn.



      Côn Sơn cảm thấy ổn: “ người sao được, Tiểu Trương huynh đệ, tôi cho thêm mấy người với !”



      cần, mình tôi là đủ rồi.” dựa vào cái gì để cho thủ hạ của Lục Côn Sơn khử công lao của ?



      Côn Sơn thấy vô cùng kiên quyết, thở dài, cũng thể cái gì nữa.



      Sáng ngày thứ hai Côn Sơn thức dậy, giơ tay sờ vào chỗ bên cạnh, kết quả thấy Bảo Châu, lại mò tới đụng vật nặng, Côn Sơn vừa mở mắt, cảm giác mình nhất định là sinh ảo giác rồi, bởi vì đồ vật ở bên giường, dĩ nhiên là cây súng máy.



      Đặt súng máy ở giường, ngoại trừ Bảo Châu, Côn Sơn nghĩ ra còn có ai.



      có chút bực bội hướng phòng vệ sinh gọi: “Bảo Châu!”

      “Đến ngay đây.” Bảo Châu bên súc miệng, bên đến trước mặt Côn Sơn, hỏi : “Chuyện gì?”



      “Cái này lại là Thẩm Kỷ Lương đưa cho em?”



      Bảo Châu lắc đầu: “Lấy trong đống đồ ăn vặt, rất thú vị phải ? Bên trong còn có rất nhiều.”



      “Cái gì!” Côn Sơn tin, đứng dậy tiến vào phòng đặt đồ ăn vặt, mở rương lên, đồ ăn vặt ở bên trong sớm bị Bảo Châu quậy tùm lum tùm la, trong đám hỗn độn đó, đúng là có vài cây súng máy.



      Côn Sơn đem đồ ăn vặt ra bên ngoài thanh lý, sau đó bình tĩnh nữa, bởi vì trong rương, ngoại trừ lớp đồ ăn vặt ở phía ra, cư nhiên phía dưới đều là súng ngắn, thuốc nổ, lựu đạn, súng máy, súng trường, cái gì cần có đều có. đống súng ống đạn được ở bên trong, còn có tấm giấy nhô lên, Côn Sơn mở ra xem, đó viết: nghe Trung Quốc rất loạn, với tư cách người buôn bán vũ khí, tôi nghĩ đây là lễ vật hữu dụng nhất , tặng cho người bạn Trung Quốc của tôi.



      Côn Sơn nghĩ tới vị Bách Lai kia địa vị to lớn như thế, lại là người buôn bán vũ khí!



      Côn Sơn kêu Bảo Châu gọi A Long A Hổ gọi qua, sau đó để Bảo Châu rời , kêu xuống lầu ăn điểm tâm. Có số việc, biết tốt hơn.



      A Long A Hổ nhìn thấy rương lớn súng ống đạn dược cũng sửng sốt hồi lâu, ngươi xem ta ta xem ngươi, qua hồi lâu, hai người bọn họ mới hỏi Côn Sơn: “Sơn ca, bây giờ nên làm gì?”

      Côn Sơn : “ đống súng ống đạn dược như vậy, nếu đưa về trong nội đường, chỉ sợ bị đường chủ cho rằng đây là thủ đoạn uy hiếp của tôi. Huống hồ đây là lễ vật Bách Lai tặng Bảo Châu, có liên quan gì tới nội đường, tôi định tạm thời trước đặt ở chỗ này, hai người chọn thứ ưa thích mà dùng, đừng quá rêu rao.”



      Hai người mỗi người chọn lấy khẩu súng, A Long : “Đường chủ tại kiêu ngạo như vậy, Sơn ca có những thứ này chúng ta tại sao phải sợ ? có thể lợi dụng người buôn bán vũ khí bên Mỹ, có kim cương, chúng ta có thể làm súng ống đạn dược, cũng đều là mua bán lớn.”



      Côn Sơn lại cảm thấy đây phải ý kiến hay: “Súng ống đạn dược và kim cương giống nhau. Súng ống đạn dược nếu dùng đúng chỗ, có thể gây nên hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Có thể bảo vệ người, cũng có thể hại người, tạm thời tôi có ý định bán súng ống đạn dược. Những vật này chúng ta dùng để phòng thân là được. Tôi kiếm tiền mạng người. Mặc dù đối với Thù đường chủ có chút bất mãn, nhưng uy hiếp , tôi cảm thấy phải hành động sáng suốt.”



      Hai người thụ giáo, là hai người bọn họ nghĩ rất đơn giản, A Long : “Toàn bộ nghe Sơn ca an bài.”



      “Chuyện này, tạm thời thể cho bất luận kẻ nào.” muốn ngoại trừ mấy người thân thiết ra, để người khác biết. A Long A Hổ theo cũng phải ngày ngày hai.



      Hai người gật đầu, bọn họ biết tầm quan trọng của chuyện này.



      Kho đồ ăn vặt của Lục gia kỳ cũng là kho lưu trữ các loại súng ống đạn dược, nếu như bị người khác biết, hậu quả khả năng cách nào dự tính.

      Bảo Châu gần đây nổi tiếng, là do Cù thiếu ban tặng.



      Lại nói sau khi Cù thiếu trở về, cậu rất nhanh biết, tìm Cù thiếu chuyện, mày là thiếu gia, ở Mỹ học hành cho tốt, vì cái gì chạy tới Lục gia làm người hầu? là làm mất mặt tao.



      Cù thiếu : có biện pháp, cháu đánh bạc với người ta bị thua, người ta muốn bắt cháu gán nợ, muốn gán nợ cháu tình nguyện gán nợ cho người Trung Quốc, ấy thắng người khác, cháu là đại nam nhân phải giữ lời hứa, đành phải theo ấy trở về.



      Thị trưởng tiên sinh tuy tức giận, nhưng cẩn thận suy nghĩ, tiểu tử này ít nhất còn có mấy phần tín nghĩa, đàn ông phải biết giữ tín nghĩa, nên để mặc .



      Lời này vừa bị người khác nghe xong, người qua đường giáp với người ất: Tôi cho cậu nghe chuyện này, Tiểu Bá Vương họ Cù kia, đánh bạc thua người ta, thiếu phu nhân của Lục gia lợi hại, lại có thể thắng người đó, tại Tiểu Bá Vương làm người hầu cho Lục gia.



      Người qua đường ất nghe xong cho người qua đường Bính: nghe chưa? Thiếu phu nhân Lục gia dùng địch trăm, đại danh đỉnh đỉnh Cù thiếu đánh bạc liên tục bị thua, tại làm người hầu cho Lục gia rồi!



      Bính cho đinh: Thiếu phu nhân Lục gia, ở sòng bạc dùng địch ngàn, hô mưa gọi gió! Cù thiếu thua táng gia bại sản, ở Lục gia làm người hầu gán nợ rồi.



      Cứ như vậy truyền mười, mười truyền trăm, truyền đến truyền , Bảo Châu trở thành thần thánh, khiến cho rất nhiều người đều ở Quảng Châu cho rằng là tiểu đổ thần, ít dân cờ bạc mộ danh mà đến, Bảo Châu đối với bài bạc tại có hứng thú, người bên ngoài bị gia đinh ngăn cản, nhưng lúc các phu nhân tiểu thư có chút quen biết đến chuyện với , thường xuyên kéo đến chuyện bài bạc.

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 148 Vừa rồi nguy hiểm

      Bảo Châu phiền, Côn Sơn nhìn xem cũng phiền, dứt khoát công bố Bảo Châu bị bệnh, đóng cửa từ chối tiếp khách, lúc này mới có được thời gian thanh tịnh ngắn ngủi.

      Nhưng giả bộ bệnh, phải xuất ra thành ý đúng ?

      Côn Sơn : “Em muốn ra ngoài có thể, nhưng nhất định phải cải trang, nếu bị dân cờ bạc phát em, có phiền toái.”

      Bảo Châu gật đầu, biểu thị ghi nhớ.

      Vì vậy ngẫu nhiên mọi người nhìn thấy gã đàn ông râu ria xồm xàm mang theo tùy tùng thoạt nhìn rất nghèo nàn đường dạo chơi. Có đôi khi là hai tên ăn mày, nhưng tất cả mọi người đều nghĩ đến lai lịch của bọn họ.

      Đúng vậy!

      Đó chính là Bảo Châu và tùy tùng Cù thiếu của , nhưng người ở Lục gia bình thường gọi Cù thiếu, bọn người Côn Sơn gọi Tiểu Cù, Bảo Châu trực tiếp gọi Tiểu Cù Tử.

      Càng nghe Bảo Châu kêu tên này, chẳng biết tại sao, có đôi khi thực cảm giác mình là thái giám được nuôi, nhưng mỗi lần nhìn thấy nữ đầu bếp xinh đẹp kia, lại khắc sâu nhớ , người đàn ông!

      Hơn nữa còn là người đàn ông chưa vợ!

      Bảo Châu ham chơi, Cù thiếu càng ham hơn, mỗi lần muốn nơi nào chơi, chỉ cần lừa gạt Bảo Châu chút, mỹ kỳ danh cùng Thiếu phu nhân dạo phố, lại có thể được cung cấp chi phí, dùng tiền của người khác sống phóng túng, với chỉ có lợi có hại.

      Sáng hôm nay vừa ăn xong điểm tâm, Cù thiếu vỗ bàn than thở: “ nhàm chán a! Thiếu phu nhân có buồn bực a?”

      “Khá tốt!”

      “Thế nhưng tôi sợ buồn bực đến hỏng mất, nếu tôi với ra ngoài chút !” Kỳ là chính bản thân sắp buồn bực muốn chết.

      “Đấu dế mèn thú vị.”

      “Bọn họ hôm nay đấu dế mèn nữa, tôi với phố đồ cổ được ? phải sắp tới sinh nhật Thiếu gia sao? mua quà sinh nhật cho a! Đồ cổ phố rất thú vị đó.” Cù thiếu lừa gạt nói.

      Bảo Châu nghĩ nghĩ : “ phải tháng trước sinh nhật Côn Sơn vừa mới qua sao?”

      “A, tôi nhớ lầm rồi, là lão gia.” dối chân như vậy, cũng phải sớm chiều luyện thành đâu.

      “À, vậy thôi!”

      “Thiếu phu nhân, lần này chúng ta giả trang thành gì a?” Cải trang có thể làm cho đẹp hơn, cũng có thể làm cho hình tượng người đàn ông tốt của lập tức sụp đỗ, lần trước Thiếu phu nhân kêu giả trang tên ăn mày, hại ở trước mặt Hạ Nhược Lan còn mặt mũi. Lần này đừng quá mức kinh khủng như vậy nữa được ?

      “Bên ngoài gió lớn, tôi muốn mang khăn che mặt.” Bảo Châu xong từ trong tủ áo của lấy ra bộ trang phục của phụ nữ Nepal đem mặt che cực kỳ chặt chẽ, sau đó từ trong hộp trang sức móc ra nhiều chiếc nhẫn đeo vào tay, là vợ của trùm dầu mỏ, đoán chừng cũng có người tin.

      được đâu!” Với tư cách tùy tùng phải dán râu quai nón vào a!

      “Vậy cũng muốn mang khăn che mặt sao?”

      mang theo cái khăn che mặt, được rồi!

      vẫn là dán râu quai nón tốt hơn, vì vậy hai người ăn mặc vô cùng giống người Ả Rập từ cửa sau Lục gia ra ngoài, sau khi quẹo vào con hẻm, nghênh ngang kêu hai chiếc xe kéo đến phố đồ cổ.

      Vừa đến phố đồ cổ, Bảo Châu lập tức bị rất nhiều đồ cổ đủ loại kiểu dáng trong các cửa hàng trước mắt hấp dẫn, đủ loại đồ chơi rực rỡ muôn màu.

      bọn họ là người bán hàng rong, kỳ trong đám người bán hàng rong ít người mượn danh lừa đảo.

      Giá trị mấy món đồ nhái lại bị bọn họ khoác thành giá trị bảo bối liên thành, do đó lừa dối khách hàng mắc lừa.

      Những người bán hàng rong nhìn thấy hai người ăn mặc vô cùng giàu có, còn là người phương tây hiểu giá thị trường, lập tức có xúc động tiến lên chào hàng .

      người trong đó lập tức tiến lên nhiệt tình chào hàng: “Vị phu nhân này, thấy là người thích sưu tầm đồ cổ, nơi này tôi có bảo ngọc gia truyền, nếu muốn tôi có thể bán với giá tiện nghi cho .”

      “Bao nhiêu?” Bảo Châu nhìn thoáng qua khuyên tai bằng ngọc xấu xí tay , nhìn thấy người bán hàng rong ăn mặc lôi thôi, có vẻ rất nghèo, Bảo Châu nghĩ đứng ở chỗ này nóng, mua khối về sau cũng có thể đem tặng người khác.

      Người nọ vươn năm ngón tay.

      “Được.” Bảo Châu móc ra năm phân tiền ném cho , cầm khuyên tai ngọc rời .

      Người bán hàng rong khẽ giật mình, đợi kịp phản ứng, lập tức đuổi theo, lớn tiếng quát lớn Bảo Châu: “Vị phu nhân này đùa với tôi sao? Đây chính là bảo ngọc trị giá 500, nếu phải vợ của tôi sinh bệnh cần dùng tiền gấp , tôi bán cho đâu!”

      “Vậy sao?” Thế nhưng nhìn thế nào cũng chỉ là miếng ngọc bị hư a! Bảo Châu nhìn về phía Cù thiếu: “Tiểu Cù Tử, ?”

      Cù thiếu rất khách khí cho ra hai chữ: “Ngọc hư, Thiếu phu nhân người này xem là kẻ đần đấy.”

      Bảo Châu nghe vậy thò tay tìm người nọ đòi tiền: “Trả tiền.”

      Người bán hàng rong đem năm phân tiền ném trả lại cho Bảo Châu, giơ tay đòi Bảo Châu trả ngọc, Bảo Châu trả lại ngọc xong định lên phía trước, lại bị người nọ nắm cánh tay kéo lại: “Muốn , dễ dàng như vậy, sờ ngọc của tôi, phải trả tiền, có 500 văn tiền, hôm nay thể rời khỏi chỗ này.”

      “Sờ soạng cũng phải trả tiền?” Bảo Châu hai mắt vụt sáng lên hỏi, thiên hạ này có chuyện tốt như vậy?

      “Đúng.”

      Bảo Châu từ trong tay áo móc ra khối ngọc bội đặt vào tay người kia, sau đó nhanh chóng cầm lại, vươn tay ra hướng người bán hàng rong : “Trả tiền! 5000!”

      “Dựa vào cái gì?” Người bán hàng rong sắp nổ tung.

      sờ ngọc của tôi.”

      Người bán hàng rong gào thét: “Tôi có kêu cho tôi sờ! tính!”

      “Tôi đây cũng có kêu cho tôi sờ! Trả tiền đây!” Bảo Châu hùng hồn nói.

      Người bán hàng rong rút ra thanh đao đe dọa Bảo Châu: “ có sợ , nếu cút, tôi làm đẹp mắt!”

      Bảo Châu rất bình tĩnh nhìn cây đao kia : “Đao hư.”

      rất đúng , cây đao kia có vết nứt.

      Người bán hàng rong giơ đao lên muốn hù dọa Bảo Châu, cầm đao hướng bay múa, cũng tin còn có thể tiếp tục bình tĩnh.

      Kết quả nghi hoặc nhìn Bảo Châu, khoa tay múa chân, Bảo Châu từ trong túi tiền móc ra nắm đậu phộng xào, bên chia cho Cù thiếu ít, bên hỏi Cù thiếu: “ diễn xiếc sao?”

      Cù thiếu lại có bình tĩnh như Bảo Châu, người ta tức giận được , lôi kéo Bảo Châu bỏ chạy, chạy đoạn ngắn, lúc sắp đến cửa hàng đồ cổ khác Cù thiếu thả tay Bảo Châu ra: “Vừa rồi nguy hiểm , chúng ta uống chút trà a!”

      Trà lạnh Quảng Châu rất nổi tiếng, khắp nên đều có quán trà lạnh, Cù thiếu cùng Bảo Châu đến quán trà lạnh, Cù thiếu kêu ngồi xuống, còn đứng dậy gọi trà và ít điểm tâm, chờ đem điểm tâm bưng lên, nhìn trái phải thấy bóng dáng Bảo Châu đâu, lập tức bối rối: “Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân ở đâu?”

      lập tức bất chấp mọi thứ, xé râu ria giả xuống, khắp nơi tìm Bảo Châu, Cù thiếu tìm a tìm, chờ đến lúc tìm còn kiên nhẫn, nản chí muốn buông tha cho tìm kiếm, Bảo Châu trong tay ôm cái lớn chén, trong chén còn có cái đồng hồ bỏ túi, từ trong cái hẻm tới, Cù thiếu gặp được mới nhàng thở ra: “Thiếu phu nhân, đâu vậy hả?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :