1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 10 Quanh Vinh thịt heo



      Bảo Châu biết nên trả lời như thế nào, sờ lên cái ót, sau đó dùng ánh mắt rất mê hoặc nhìn , chờ đợi đáp án của .



      “Tôi giỡn với thôi, khúc vải này, tôi tặng cho .” thích ánh mắt bất khuất từ bỏ của .



      tốt quá.” Bảo Châu lập tức nở nụ cười, lúc há mồm lộ ra hai cái răng nanh rất đáng , Lục Hoài Ninh biết tại sao đột nhiên có cảm giác như ôm con mèo trong lòng, mềm lại có tia khác thường, làm cho cách nào hình dung.

      Lục Hoài Ninh quay người lại chưởng quầy giúp chọn khúc vải khác, muốn , Bảo Châu đột nhiên qua, nhàng giữ chặt tay của , sau đó bàn tay hướng lên, rất cẩn thận đem mấy viên kẹo đặt vào lòng bàn tay của : “Mời ăn.”



      “Cảm ơn.” Đây là lần đầu tiên nhận lễ vật như vậy, nhưng lại rất chân thành, giống với những người khác trong lúc tặng quà có ánh mắt nịnh nọt, trong mắt của tràn đầy thiệt tình cảm ơn.



      Đợi chưởng quầy đưa lên lầu, Lục Hoài Ninh mới hồi phục tinh thần, nhìn vải vóc tinh xảo đẹp đẽ bảy biện ở bàn, lại kìm lòng được hỏi vấn đề ngoài lề: “Tiểu nương vừa rồi là người nào.”



      “Nghe là đại tiểu thư Vạn gia.”



      “Vạn gia, chẳng lẽ là…” Lục Hoài Ninh muốn lại thôi, chẳng lẽ là vị tiểu thư của Vạn gia kia? cảm giác mình suy nghĩ nhiều! Nếu , vậy vận mệnh đối với tựa hồ có chút tàn khốc…



      Ngày hôm đó trong nhà giống trống khua chiêng muốn chuẩn bị tiệc tối, là có khách trọng yếu muốn tới.



      Sau giờ ngọ, Vạn Phú Quý thừa dịp còn chút thời gian, gọi Bảo Châu vào thư phòng của mình, đối với Bảo Châu gặm quả táo tiếng: “Ngồi !”



      Thấy Bảo Châu chuyên tâm gặm quả táo, vốn khẩn trương lại có chút thay đổi nào, chuyện này trước khi đón Bảo Châu trở về định rồi, nhưng bây giờ nhìn thấy Bảo Châu tham ăn giỏi ngủ lại đơn thuần đáng , Vạn Phú Quý có chút do dự, cho nên muốn hỏi trước hỏi ý kiến của a!

      Dừng chút, Vạn Phú Quý đến bên cạnh ngồi xuống thành khẩn : “Lần này đón con trở về, chủ yếu cũng là vì tuổi con còn . Đoạn thời gian trước có người đến nhà chúng ta cầu hôn, vốn định chọn trong đứa hai em của con, nhưng cha thấy con tuổi cũng , nên con đáp ứng việc hôn nhân này.”



      Bảo Châu chuyên tâm gặm quả táo, có để bụng “Ah” tiếng.



      Nghe được đáp tiếng, Vạn Phú Quý cho rằng đáp ứng việc hôn nhân này, vốn suy nghĩ rất nhiều biện pháp để bức Bảo Châu đáp ứng, hôm nay thấy đáp ứng sảng khoái như vậy, nghe lời như vậy, làm cho là người làm cha có chút hổ thẹn.



      tuy rằng thực ngu dại, nhưng đáng , nhất thời lại có chút ít do dự : “Kỳ việc này vốn là cho Bảo Nguyệt, nhưng mẹ hai con cảm thấy tuổi nó quá , thích hợp. Cho nên cha mới nghĩ tới con, tại ngẫm lại giống như có chút ổn. Hôm nay người Lục gia qua, đợi tí nữa con nhìn thấy thiếu gia Lục gia, nếu đồng ý, cha để con ủy khuất .”



      Bảo Châu cái hiểu cái gật đầu, lập gia đình hiểu, A Hoa ở trong thôn gả cho Quang Vinh thịt heo ở thôn kế bên, sau đó mỗi ngày đều có thịt ăn, tốt quá!

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 11 Ở rể?



      Lục gia là nhà giàu nhất nhì trong thành. Mà Vạn gia có được nhà cửa xa hoa, cũng có thể xếp hàng thứ mười trong thành. Vốn coi như tệ, nhưng so với Lục gia, khoảng cách rất xa, căn bản thể đánh đồng.



      Cho nên Lục gia lúc trước phái người tới cầu thân, Vạn Phú Quý cao hứng có chút thụ sủng nhược kinh, hai đứa con trong nhà càng thiếu kiên nhẫn từ sau tấm bình phong tranh nhau chạy đến chào hàng, ai muốn bay lên đầu cành biến Phượng Hoàng, đây chính là Lục gia ah!



      Thế nhưng mà Lục gia phái bà mối tới vừa xong, hai chị em mà bắt đầu nhún nhường cho nhau, Lục gia mặc dù tốt, nhưng nếu như đối tượng lập gia đình là đứa con út Lục gia Lục Côn Sơn, tất nhiên thể tốt rồi. Con trai trưởng Lục gia làm kinh doanh có nghề nghiệp, mà con thứ hai Lục Côn Sơn nghề, đọc sách, sống phóng túng quen, đánh nhau ẩu đả cũng là chuyện thường ngày, điển hình là phá gia chi tử.



      Hai đứa con chịu gả, Vạn lão gia lại dám đắc tội Lục gia. Nhị thái thái vì hạnh phúc của hai đứa con mình, mới nhắc tới Bảo Châu, có lẽ đại tiểu thư ở nông thôn có bị chết đói, phái người xem, nếu còn sống gả cho Lục Côn Sơn, giải quyết vấn đề khẩn cấp này, lại tổn thất cái gì, chỉ là môt đứa con ngốc mà thôi.



      Vạn Phú Quý nhìn thấy Lục gia phái quản gia hết sức nghiêm túc tới, muốn chút đầu.



      Lúc này, muốn hối hận còn kịp rồi.



      phái người hỏi thăm chút, nghĩ tới lão gia tử cùng Bảo Châu đều còn sống, lập tức đón trở về, Vạn Phú Quý mới bắt đầu hối hận, tuy rằng có hơi ngốc chút, nhưng ngốc cách đáng ah! Quả thực chính là làm người ta nhìn thấy liền vui vẻ, bộ dáng cũng tốt, như mẹ .

      Tuy rằng ở chung có bao lâu, nhưng vẫn có chút luyến tiếc.



      Sau giờ ngọ bọn nha hoàn phụng mệnh giúp Bảo Châu sửa soạn.



      Mấy bộ quần áo đặt may cũng được đưa tới, nha hoàn hầu hạ Bảo Châu vừa mới giúp mặc xong quần áo, còn chưa kịp chải đầu, chỉ thấy tam thái thái cười mỉm đến, sau lưng còn gọi người bưng cái khay, tam thái thái người rất đẹp, tính tình cũng rất ôn hòa, nhưng cũng có tâm cơ kín đáo, bà nghĩ đến dưới gối mình con, lão gia chỉ có ba đứa con , trong đó hai đứa đều là Nhị thái thái sinh, bà nếu muốn có chỗ dựa, vậy nịnh bợ Bảo Châu có mẹ bên cạnh là còn gì tốt hơn rồi, nghĩ đến buổi tối có yến hội, Bảo Châu vừa từ nông thôn tới, thể làm mất cấp bậc lễ nghĩa, đem vài món châu báu trước kia lão gia trước kia cho mình mang đến: “Bảo Châu, mẹ mang đến cho con ít đồ trang sức. Con chọn thức con thích, mẹ cho con.”



      Bảo Châu nhìn đồ vật trong khay, đều rất đẹp, biết chọn cái gì tốt, lại cảm thấy bộ dạng mẹ ba cười rộ lên rất thân thiết, làm nũng : “Mẹ ba giúp con chọn a!”



      Tam thái thái thấy có chút thân thiết với mình, cười qua, tự tay chọn vòng cổ đeo vào cho , hơn nữa trang sức tinh xảo, lập tức làm hai mắt mọi người tỏa sáng. Vốn Bảo Châu lớn lên nhìn rất tốt, mặt mượt mà như trứng ngỗng, con mắt rất lớn, rất có thần, ngũ quan lớn lên vốn tinh xảo, chỉ do lúc trước có ăn mặc tử tế, cho nên nhìn dung mạo tựa hồ bằng Bảo Nguyệt, lúc này hơi sửa soạn chút, đoán chừng là mười cái Bảo Nguyệt cũng kém với .



      Người đẹp như vậy, chỉ là tiện nghi cho tên phá gia chi tử Lục Côn Sơn.



      Tam thái thái lôi kéo tay của , bên hướng dưới lầu đến, bên thành tâm : “Bảo Châu con xinh đẹp, hổ là ruột thịt trưởng nữ, so với cỏ dại ven đường kia đúng là đẹp mắt.”

      Bảo Châu có chút yên lòng cười cười, tâm tư đều bay đến yến tiệc, nghe hôm nay làm tiệc ngoại quốc, có rất nhiều món trước kia chưa từng ăn qua, nghĩ tới sắp chảy nước miếng ra.



      Thời điểm hai người đến phòng khác, chỉ thấy ghế sa lon người ngồi thành hai bên, phía bên trái là nam nhân trung niên bụng phệ cùng Vạn Phú Quý gì đó, người nọ vẻ mặt bình tĩnh, đầu Vạn Phú Quý lại nhanh chóng chảy đầy mồ hôi chối từ lấy: “Lục lão gia cái phúc này Vạn gia dám nhận, tiểu nữ bản tính ngu dốt, có thể gả cho Nhị thiếu gia là trèo cao rồi, có thể nào lại để cho Nhị thiếu gia hạ mình ở rể Vạn gia.”

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 12 Đây là Bảo Châu?



      “Nghe Bảo Châu là con lớn của Vạn huynh, nhất định là bảo bối của Vạn huynh a! Nếu để cho Bảo Châu đến Lục gia, huynh cũng nhất định rất nỡ. Cho nên đến ở rể, như vậy Bảo Châu còn có thể ở bên cạnh Vạn huynh tận hiếu, hơn nữa Côn Sơn tuổi bây giờ là còn càn quấy, nhưng nam hài tử mà! Qua vài năm trưởng thành hơn, Vạn huynh nếu chê, ngược lại có thể cho Côn Sơn giúp huynh quản lý phần gia nghiệp.” Lục lão gia nụ cười mặt nhàn nhạt.



      Lục lão gia biết sợ hãi, hay là giả giả bộ hồ đồ trong lòng khôn ngoan, Côn Sơn tuy nhiên là đứa phá gia chi tử hết ăn lại nằm, nhưng cũng là con trai ruột của , cũng thể lại để cho về sau chết đói, nhưng phá hoại gia nghiệp gia mình cũng tốt, cho nên muốn dứt khoát tiếp nhận việc hôn nhân để cho Côn Sơn ở rể Vạn gia, từ nay về sau mắt thấy tâm phiền, mà Côn Sơn cũng có gia nghiệp nhà người khác để phá hoại, làm cha hoàn toàn đau lòng.



      Lúc trước chọn trúng Vạn gia, cũng là bởi vì Vạn Phú Quý dưới gối con kế thừa gia nghiệp, đợi Vạn Phú Quý già , tất cả tài sản của Vạn gia đương nhiên là của đứa con rể Côn Sơn, như thế mới chọn trúng Vạn gia về tài lực đều tính xuất sắc mà cầu hôn cho Côn Sơn.

      Vạn Phú Quý bề ngoài cười theo, trong lòng lại tức giận muốn cắn , quả nhiên đoán đúng, cái gì quan hệ thông gia tất cả đều là ngụy trang, Vạn Phú Quý tuy rằng có học hành gì nhiều nhưng ở thương trường lăn lộn hơn chục năm, làm sao hiểu được đây ràng là mưu, hóa ra Lục lão gia ghét bỏ phá gia chi tử chính mình sinh ra, nhìn thấy phiền lòng, muốn ném đến Vạn gia để ăn uống chùa, còn muốn cầm quyền, đừng cửa lớn, cửa sổ đều có.



      Vạn gia gia nghiệp tuy lớn, nhưng có nhiều người muốn nhòm ngó, Vạn Phú Quý ngẫng đầu thấy Bảo Châu từ lầu xuống, duyên dáng kiều đứng bên bàn trà, sinh lòng nhất kế đối với Lục lão gia : “Bây giờ phải là xã hội mới sao? Để cho đám bọn trẻ tự thương lượng là tốt rồi, người trẻ tuổi vui suy nghĩ cũng tốt, người trẻ tuổi đều ở đây, để cho bọn họ tâm rồi sau.”



      Lục lão gia nghĩ thầm thực nhìn ra, Vạn Phú Quý cũng có chút đầu óc,



      Lục lão gia vốn định chuyện hôn nhân do cha mẹ làm chủ, con lớn của Vạn Phú Quý có chút ngu si, nghe qua, như phải vì chút đĩa rau của Vạn gia, ai nguyện ý để cho con trai mình lấy người như vậy, tuy rằng là kẻ ngu, nhưng cũng có mắt nhìn a!



      Hai đứa con trai ngồi ở đó cách xa nhau xa, chính là người ngu cũng chọn con trai trưởng của a!



      Nếu đứa ngốc kia vừa ý con trai trưởng nhà , nhất định là đáp ứng, việc hôn nhân này cho dù thất bại, Vạn Phú Quý chút sai lầm đều có , có thể con lớn nhà ta coi trọng con trai út nhà ngươi nha, mà con trai trưởng nhà ngươi chướng mắt con nhà ta, ta có biện pháp nào?

      Quá hiểm!



      Lục gia ở trong thành gần đây diễu võ dương oai, khi nào chịu qua loại tức giận này, muốn vỗ bàn bỏ , nhưng ngẫng đầu chỉ thấy thiếu nữ duyên dáng kiều, có chút rụt rè đứng chỗ, lập tức phẫn nộ kẹt tại trong cổ họng.



      Tiểu nương kia biết ở đàng kia bao lâu, mặc váy đầm hồng nhạt, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào người , cái bóng sau lưng vẽ phác thảo lấy đường cong lung linh của , hình ảnh kia tựa hồ như là nữ minh tinh trong phim ảnh.



      Ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, tóc mềm mại nửa vén ở sau ót, nửa màu đen như mực rủ xuống vai, ngũ quan rất tinh xảo, người chỉ đeo vòng cổ lưu ly bảy màu, vòng cổ kiểu dáng đơn giản phát ra vầng sáng nhàn nhạt, tôn lên vẻ phấn trang ngọc mài kiều diễm động lòng người của .



      Mỹ nhân như vậy, chính là con ngốc của Vạn gia?



      Lục lão gia có chút thất thần hỏi Vạn Phú Quý: “Đây là Bảo Châu?”
      xixon thích bài này.

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 13 Vận động thần mã



      “Đúng vậy a! Đây là tiểu nữ Bảo Châu.” Vạn Phú Quý rất hưởng thụ ánh mắt người khác đối với Bảo Châu kinh diễm, gật đầu, nhớ ngày đó lần đầu tiên nhìn thấy mẹ Bảo Châu, cũng là kinh diễm có chút thất thần, trước kia vẫn cho là Bảo Châu dáng vẻ nhìn có chút quê mùa, hôm nay ăn mặc tinh tế như thế, ngược lại cùng mẹ năm đó có vài phần tương tự, trong lòng cảm khái , ai cả đường đem việc tưởng niệm vợ chuyển hóa thành đối với đứa con thích, hướng về phía Bảo Châu vẫy vẫy tay: “Bảo Châu tới, con đứng ở đàng kia bao lâu?”

      lát.” Bảo Châu qua, lại vội mà ngồi xuống, tam nương dẫn xuống, cũng có giúp giới thiệu vị khách nhân này, bởi vì tam nương là thiếp thất lại có sinh dưỡng, có tư cách giới thiệu khách quý cho biết, vừa vặn có hạ nhân gọi Nhị thái thái ba thiếu , lại để cho cùng Lục thái thái đánh bài, lúc gần nhắn nhủ Bảo Châu đừng có chạy lung tung.



      thể chạy loạn vậy cũng chỉ có thể đứng tại chỗ, Nhị nương từng qua ngồi dễ tiêu hóa, Bảo Châu muốn đứng đấy đợi tí nữa tốt có thể ăn nhiều thêm vài thứ.



      Tuyệt đối phải như trong lòng Lục lão gia nghĩ, đứa này thực nghe lời, thấy khách nhân chuyện, cũng quấy rầy chỉ đoan trang đứng ở đàng kia, quả nhiên là khí chất của trưởng nữ, Lục lão gia đối với đứa con dâu tương lai này so với trước kia dự đoán thoả mãn hơn nhiều, mang ra ngoài cũng rất có mặt mũi, nghĩ thầm nếu tiểu nương này lấy con trai trưởng của mình cũng tệ nên đối với Bảo Châu vậy rất thân thiết mà : “Bác là bác Lục của con.”



      “Bác Lục khỏe.” Bảo Châu đánh cái bắt chuyện, sau đó tiếp tục đứng đấy.



      Lục lão gia chỉ chỉ người trẻ tuổi ngồi ở ghế sô pha bên trái bị hai chị em Bảo Nguyệt Bảo Trân vây quanh chuyện và người ngồi ở ghế sô pha chính giữa có phản ứng đối với Bảo Châu : “Đó là hai đứa con trai của bác, Hoài Ninh và Côn Sơn, con mới tới, hết thảy còn rất lạ lẫm, có rảnh có thể để cho Hoài Ninh dẫn con ra ngoài chút.”

      Vạn Phú Quý lập tức hiểu ý, Lục lão gia tử là tạm thời đổi chủ ý, muốn đem Bảo Châu nhà kết giao với Lục Hoài Ninh, lập tức thân thiện lên, đối với Bảo Châu : “Con với tâm với Hoài Ninh, nghe Hoài Ninh bây giờ kinh doanh thực phẩm, cha nghĩ các con rất có chuyện để .”



      Thực phẩm?



      Đó phải là ăn sao?



      Bảo Châu lập tức cảm thấy hứng thú, gật đầu, hướng ghế sô pha bên kia đến, trong lòng Vạn Phú Quý thầm đắc ý, đương nhiên biết đồ ăn ngon là tử huyệt của con , có thể đem Bảo Châu gả cho Lục Hoài Ninh cũng quá đáng, hiển nhiên đánh giá cao chỉ số thông minh của Bảo Châu.



      Bảo Châu hướng ghế sô pha bên kia vài bước dừng lại, có chút khó xử nhìn hai người trước mặt, ai là Lục Hoài Ninh?



      Là người bị hai chị em vây lấy, hay là cái người đơn độc ngồi ở đàng kia ngủ gà ngủ gật? Do dự hai giây, Bảo Châu vẫn về hướng Lục Hoài Ninh, rất ràng ah! Người làm kinh doanh đều có tác phong, trước mắt chính là người này a!



      Bảo Châu đến gần chút mới phát là người mới gặp được ngày hôm qua, kinh hỉ nhìn : “Là ah!”



      cao hứng khi gặp lại , tiểu thư xinh đẹp, nguyện ý cùng tôi ra ngoài sân chút ?” Bị Bảo Nguyệt cùng Bảo Trân cuốn lấy đau cả đầu Lục Hoài Ninh ngẫng đầu, nhìn thấy Bảo Châu, lập tức có loại cảm giác cứu tinh đến rồi, cũng biết cha sửa lại chủ ý, muốn đem Bảo Châu gả cho mình.

      “Tốt!” Bảo Châu vui vẻ đáp ứng, vận động thần mã có thể ăn cơm rất nhiều .

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 14 Thú vị!



      Nhìn thấy hai người ra ngoài, Vạn Phú Quý và Lục lão gia trao đổi ánh mắt, giống như có hi vọng.



      Lục Hoài Ninh đối với Bảo Châu chỉ có thể là có chút hảo cảm, cùng tiến vào trong sân, hối hận.



      Quá đường đột rồi, chính mình đối với có bất kỳ tâm tư khác, tùy tiện mời như vậy, vốn chỉ vì muốn tránh hai cái mê trê ở bên trong. Nhưng ở trong mắt những người lớn, dường như giống với lúc trước, tựa hồ biến thành vừa ý Vạn Bảo Châu. Cha từ trước đến nay rất thương , vạn nhất cha cho rằng coi trọng Vạn Bảo Châu mà tự chủ trương đem Vạn Bảo Châu gả cho , vậy cũng phải là việc xấu gì. Nghĩ như vậy Lục Hoài Ninh , tìm cái ghế ngồi xuống, đối với Bảo Châu : “Tôi muốn ngồi xuống nghỉ ngơi hồi , có thể sao?”



      “Có thể ah!”



      “Bảo Châu tiểu thư bình thường có thích gì?”



      “Bắt gà rừng, đào trứng chim.” Bảo Châu trước kia ở trong thôn thích nhất làm hai việc này, hơn nữa làm biết mệt. Vì bắt gà rừng, có thể ở trong rừng cây theo buổi từ sáng sớm cho tới chạng vạng tối, chỉ cần gà rừng ngang qua, rơi xuống hố đào sẵn.



      “Vì cái gì?”

      “Thú vị!” Bảo Châu cho ánh mắt ngươi rất đần.



      “Vậy ngoại trừ những thứ đó ra còn có thích gì khác?” những thứ kia, tại thế giới của cách nào tưởng tượng ra được, thích đọc sách xem báo, ngẫu nhiên khảy đàn Piano.



      Bảo Châu lắc đầu, hỏi : “ thích leo cây ?”



      Lục Hoài Ninh lắc đầu: “ biết.”



      “Vậy leo tường ?” Bảo Châu lần nữa nhíu mày, leo cây cũng biết, đần quá! Leo tường chuyện đơn giản như vậy chắc hẳn là biết !



      “Cũng , người giống như tôi, là thể tùy tiện leo tường leo cây.” Con cái thượng lưu ai làm những chuyện lỗ mãng như vậy, chọc cho người ta cười.



      “A.” Bảo Châu có chút đồng tình nhìn , cuộc sống của có lẽ là rất buồn tẻ? Leo cây được, người nọ sinh ra còn có cái gì vui thú?



      , đột nhiên trận mưa trút xuống, Lục Hoài Ninh chỉ cây đại thụ cách đó xa đối với : “Chúng ta tới đó trú mưa a!”

      “YAA.A.A..! Y phục của tôi còn có lấy vào.” Bảo Châu xong cũng để ý chính mình mặc sườn xám tao nhã, vài bước chạy đến trước cây đại thụ hai tay ôm lấy thân cây mà bắt đầu leo lên.



      Lục Hoài Ninh vừa định nguy hiểm, chỉ thấy bò cao tới năm sáu mét, sau đó rất nhanh từ cành cây khá lớn hướng gian phòng ở sân thượng bò , cành lá rậm rạp thân cây vừa vặn kéo dài đến ban công, động tác leo cây của Bảo Châu cực nhanh, tựa hồ là thói quen, thuần thục thể chê được.



      Chờ từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy Bảo Châu bò lên tới sân thượng lấy quần áo của mình, rồi từ trong phòng cầm cây dù ra hướng về phía ném xuống: “Giúp tôi cầm.”



      Lục Hoài Ninh: “…”



      Bảo Châu xong cũng từ đường cũ bò trở xuống, chỉ chốc lát chạm đất, xuống nhàng, Lục Hoài Ninh lại nhìn kinh hãi. chỉ là cặp đùi đẹp thỉnh thoảng lộ ít ra bên ngoài, có tình nghi đồi phong bại tục. Còn có động tác kia, cùng bản chất dã tính bên trong, làm khỏi nhíu mày. Nhưng chính là có giáo dưỡng từ nên vẫn đưa dù tới: “Cho .”



      “Cảm ơn.” Bảo Châu ngọt ngào cười cười, đem dù bung ra, lưu lại nửa vị trí, mời cùng che chung cây dù.



      Lục Hoài Ninh thấy sườn xám của , nhiễm lên ít bùn đất, có chút vô cùng thê thảm. Bởi vì là mùa hè, cũng có mang áo khoác, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn thân chật vật cùng chính mình vào phòng khách.

      Vạn lão gia thấy bọn họ trở về, vốn định cười , phải ăn cơm lại đây ngồi !



      Kết quả trông thấy Bảo Châu người thân bùn đất, lập tức cứng lại: “Bảo Châu, xảy ra chuyện gì?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :