1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 139 Trong lòng đặc biệt ngọt



      Bảo Châu : “Dùng quả, Côn Sơn giữ quả.”



      “Vậy còn quả đâu?”



      “Cho họ Cù rồi.”



      Côn Sơn nghe vậy càng thêm sốt ruột, vốn nghĩ có lẽ vận khí tốt, lúc Bảo Châu làm nổ nhà có người nhìn thấy, họ Cù biết, vấn đề này giả vờ biết, coi như xong.

      Trước mắt xem ra là thể thực được : “Em nổ nhà của , còn tự tay đem chứng cứ cho ?”



      Bảo Châu gật đầu.



      Côn Sơn và Thẩm Kỷ Lương bó tay vơi Bảo Châu rồi!



      Lần này khả năng gặp họa lớn rồi!



      Thẩm Kỷ Lương : “Côn Sơn nếu thừa dịp cảnh sát còn chưa tới, hai người trốn a!”



      Côn Sơn lắc đầu: “ nhà lớn bé của tôi, tôi trốn trong nhà làm sao bây giờ? Huống hồ chuyện này, cũng thể hoàn toàn trách Bảo Châu. Họ Cù khinh người quá đáng, được lên tòa, lấy trứng chọi đá cũng phải đánh! Tôi , cũng để Bảo Châu ngồi tù.”



      Nghe xong lời này, tâm tình của mọi người lập tức trở nên trầm trọng, nơm nớp lo sợ vài ngày, suốt đêm đều ngủ ngon, chỉ sợ có người đến bắt Bảo Châu.



      Kết quả có người đến bắt Bảo Châu. Ngày thứ ba, Côn Sơn còn chiếm được tin tức, là họ Cù bị cậu đuổi ra nước ngoài, lên thuyền, chắc có lẽ có sai.



      Buổi chiều ngày thứ ba, có lẽ Lý thị trưởng nghĩ đến chuyện này huyên náo quá lớn, xử lý chút, thể làm dân chúng hết phẫn nộ, chẳng những phái người đến cho Lục lão gia tử trả lại đất còn cấp cửa hàng mặt tiền cho ông, là đền bù tổn thất cho ông.

      Lục lão gia cảm thấy ngu sao nhận, nhận xong, lén gọi Côn Sơn vào trong phòng: “Cửa hang này, con xem xử lý như thế nào?”



      Cái cửa hàng này là thứ ngoài ý muốn, theo đạo lý mà là Bảo Châu đoạt về, cửa hàng này phải cho Bảo Châu mới đúng.



      Nhưng đất kia là cha mua cho trai, nếu Bảo Châu lấy, trong lòng trai và chị dâu trong tương lai có thể thoải mái, dứt khoát hào phóng, dù sao trong nhà cũng thiếu cửa hàng có hai mặt tiền: “Cho trai a! Con muốn chị dâu tương lai cao hứng. Bảo Châu để ý những thứ kia.”



      Lục lão gia nghĩ nghĩ thấy cũng đúng: “Vậy cho Hoài Ninh a! Chị dâu con, cực kỳ mọn, cha nhìn thấy đau đầu, nếu cho Bảo Châu, sợ nó lại làm ầm ĩ.”



      “Chị dâu tuổi trẻ, có lẽ về sau hiểu chuyện hơn.” Côn Sơn an ủi vài câu.



      Lục lão gia lại thở dài: “ trai con làm sao lại thích loại người này? Cha cảm thấy đó còn bằng nữ đầu bếp của Bảo Châu.”



      trai có ý nghĩ riêng của mình.”



      Chuyện này giải quyết, kế tiếp chuyện quan trọng nhất chính là hôn của Lục Hoài Ninh, so với hôn lễ đơn giản lúc trước của Côn Sơn, hôn lễ Lục Hoài Ninh có thể được gọi là xa hoa phiền phức.



      Cảm giác lớn nhất của Bảo Châu đối với hôn lễ chính là bữa tiệc này ăn ngon!

      Làm ăn rất phiền muộn, Côn Sơn cho rằng cảm thấy mệt mỏi, săn sóc dán ở bên tai : “Mệt mỏi sao, đợi tí nữa kêu lái xe đưa em về trước, em ngủ trước, phụ trai tiếp đón khách khứa.”



      Bảo Châu lắc đầu: “ ngon, em chưa ăn no.”



      Côn Sơn cũng hiểu được thể ăn, bữa tiệc vốn là Lục lão gia định chuẩn bị, dâu lại thân thích đúng lúc mở nhà hàng, nên kéo đến nơi này. Bữa tiệc này xem như tạm được, Côn Sơn cũng ăn quá no. Bởi vì trong bữa tiệc thể gọi đầu bếp làm món khác, như vậy cho là biết lễ phép. Cũng may lúc ra, sợ tiếp khách quá lâu, Bảo Châu đói bụng, nên có mang theo mấy bọc bánh bích quy, giờ phút này từ trong túi tiền lấy ra lén lút ở dưới mặt bàn đưa cho .



      Bảo Châu nhận lấy, giấu vào trong túi áo, giống như làm kẻ trộm, trong lòng đặc biệt ngọt…



      Thời gian này trôi qua tốt, đột nhiên xảy ra chuyện lớn, bạn hợp tác của Côn Sơn ở bên Châu Phi gọi điện thoại tới , quốc gia của bọn họ, tháng hai năm nay bắt đầu nội chiến, ở trong nước thế lực chủ yếu phân thành hai, là người ủng hộ bộ đội vũ trang của chính phủ, thế nhưng bên chính phủ lập tức liên tiếp thất bại, khả năng rất nhanh khu vực khai thác kim cương của bọn họ bị tổ chức chiếm lấy, đoán chừng trong thời gian ngắn, cách nào khai thác bình thường thậm chí làm buôn bán nữa.



      Khu vực khai thác mỏ đoán chừng bị tổ chức chiếm lĩnh cùng khống chế, bọn họ có thể bị ép tạm ngừng buôn bán kim cương.



      Sau khi Côn Sơn nghe xong, làm ra quyết định, tung tin đồn, chỗ ấy kim cương đào xong, sau đó tìm người vận chuyển mấy xe đất lấp lên khu vực khai thác mỏ có kim cương, đợi chuyện này qua rồi sau.

      Trước mắt cũng chỉ có thể như vậy, buôn bán của Côn Sơn với người phương tây bị ép kết thúc, trong tiệm vàng của Trí Đường, thoáng chốc đáng mất nguồn cung cấp kim cương, giá cả kim cương trong nước bắt đầu tăng mạnh, trong tháng tăng gấp mấy chục.



      Côn Sơn xem báo chỉ có thể lo lắng suông, bởi vì cũng thể can thiệp vào việc nội bộ của nước khác a!



      Nguồn cung cấp kim cương có, Trí Đường mặt ngoài gì, đây phải cái sai của Côn Sơn, nhưng có người lại đối với nhiệt tình như trước nữa.



      Côn Sơn biết đạo lý người trà lạnh, mặc dù có chút buồn bực thực vô kế khả thi, vừa vặn trong khoảng thời gian này trong nội đường có nhiệm vụ gì, Côn Sơn dứt khoát xin nghỉ, định mang Bảo Châu ra nước ngoài du lịch.



      Bạn hợp tác của Côn Sơn là Kiệt Mẫu ở nước Mỹ gọi điện thoại tới mời sang đó chơi, người bạn khác của Côn Sơn lại mời nước Pháp.



      Bảo Châu hiểu những nước kia, đến hỏi Thẩm Kỷ Lương, Thẩm Kỷ Lương nghĩ nghĩ : “ nước Mỹ a! Trước kia giúp em mua cổ phiếu của công ty chocolate bên đó, em là cổ đông lớn, giúp em với bên đó, khi em qua có lẽ được ăn miễn phí.”



      Bảo Châu rất có tiền đồ bị bốn chữ được ăn miễn phí hấp dẫn sâu, cúp điện thoại đối với Côn Sơn : “Chúng ta nước Mỹ.”



      “Được, nhưng vì sao đột nhiên muốn nước Mỹ?”

      “Thẩm đại ca , có thể được ăn miễn phí.”



      “Ý kiến hay!” Côn Sơn nghe xong, cảm thấy vợ mình thời điểm chăm lo công việc, liền đồng ý, đáng tiếc hai đứa con còn quá , nước Mỹ lại quá xa, nếu có thể dẫn chúng theo.



      Lúc Côn Sơn mang theo Bảo Châu nước Mỹ, thuận tiện dẫn theo Hạ Nhược Lan, sợ Bảo Châu ăn quen đồ ăn nước Mỹ. A Long A Hổ tất nhiên cũng , A Long theo bên cạnh Côn Sơn , A Hổ tạm thời phụ trách bảo hộ an toàn cho Bảo Châu.



      Thẩm mẹ vốn cũng muốn , nhưng trước xuất phát ngày đột nhiên bị cảm mạo, hơn nữa Tiểu Hoàng cũng cần có người chiếu cố, nên thể .



      đoàn người lên máy bay của Côn Sơn, theo thanh rung động rầm rầm, bay nhanh lên trung…



      Đến nước Mỹ bên kia, vừa xuống máy bay, Bảo Châu thấy trước mắt đều là người ngoại quốc hưng phấn: “Côn Sơn, xem! Thiệt nhiều người phương tây a!”



      Côn Sơn mỉm cười: “Đợi tí nữa em thấy nhiều hơn nữa….”



      Kiệt Mẫu biết bọn họ hôm nay tới, để tỏ lòng hữu hảo cùng coi trọng, sớm kêu người tới đón, người đến chính là người da đen, thấy đoàn người xuất , lập tức chạy ra chào đón, xong ngụm tiếng Trung quá thuần thục: “Chào mọi người, là Lục tiên sinh và cả nhà sao?”

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 140 Oan gia ngõ hẹp



      Côn Sơn gật đầu: “Đúng vậy.”



      “Ông chủ của chúng tôi vì các vị đặt xong khách sạn, mời lên xe a!” Người da đen xong mời bọn họ lên trước sau hai chiếc xe.



      đường Bảo Châu lần đầu tiên nhìn thấy loại xe so với tàu điện còn bá đạo hơn, so với tàu điện còn lớn hơn, đối với Côn Sơn : “Côn Sơn, con bò kia tốt!”



      “Là xe vận tải cỡ lớn.”



      “Côn Sơn mua cho em a!” Bảo Châu xem xét liền động lòng.



      “Em muốn mua cái đó làm gì?” có buôn bán kim cương, thu nhập của Côn Sơn thoáng cái giảm đáng kể, nhưng duy trì chi tiêu hàng ngày cho gia đình vẫn có vấn đề, phần lớn tích góp của sớm gửi vào ngân hàng Thụy Sĩ. Lập tức muốn mua chiếc xe vận tải lớn cho , khả năng hằng ngày phải tiết kiệm lại. Nhưng nếu vợ nhất định muốn mua, phản đối, Bảo Châu vui vẻ mới là trọng yếu.



      “Em muốn ở trong đó chơi mạt chược.”



      “Được, mua.” Côn Sơn suy nghĩ, cảm thấy tệ, ngoại trừ dùng để cho chơi mạt chược, còn có thể trải cái giường lớn, đặt thêm bồn cậu, như vậy thành cái nhà. Mệt mỏi nằm ngủ, đói ăn, về sau công tác có thể mang theo Bảo Châu, sợ nhàm chán nữa.

      Vì vậy ‘căn nhà di động’ đầu tiên thế giới được ra đời, lúc nghe Côn Sơn muốn mua xe tải lớn, Kiệt Mẫu còn tưởng có công việc gì quan trọng cần thiết, trong lòng khỏi rất bội phục Côn Sơn, người Trung Quốc này trong lúc gặp khó khăn lại có chút nào bị đả kích, ngược lại càng bị áp chế bùng nổ càng mạnh, bắt đầu lại lần nữa, nhanh như vậy quyết định mua xe tải làm buôn bán khác!

      (nhà di động còn gọi là motorhome, các bạn có thể hỏi google ca ca biết cái này nhá)



      Phải học theo tấm gương của a!



      Vì vậy nhiệt tình : “Tôi giúp cậu mua! Tôi có người quen, lần này cậu định buôn bán cái gì? Tôi có thể tham gia ?”



      Bảo Châu nhíu mày: “Chơi mạt chược cũng coi như buôn bán sao?”



      “Chơi mạt chược là cái gì?” Kiệt Mẫu biết, tuy ngẫu nhiên đến Trung Quốc, nhưng đều là ở phố người phương tây , đối với văn hóa Trung Quốc biết rất ít.



      Bảo Châu khinh bỉ: “Cả chơi mạt chược cũng biết, tôi dạy cho !”



      Sau đó Bảo Châu dạy cái là đến trưa, Kiệt Mẫu học rất hứng thú, văn hóa Trung Quốc quả thực rất thú vị! Bảo Châu dạy chơi mạt chược, Côn Sơn ngồi ở bên cạnh làm bồi luyện, chơi đến giữa trưa, mắt sắp rớt ra.



      Trước khi chia tay, Kiệt Mẫu : “Lục phu nhân, chơi mạt chược rất thú vị! Ngày mai chúng ta tiếp tục chơi mạt chược a! Tôi muốn giới thiệu với phu nhân của tôi.”



      Ngày hôm sau, Kiệt Mẫu mang theo phu nhân đến tìm Bảo Châu chơi mạt chược, Côn Sơn cho rằng chỉ là nhất thời cuồng nhiệt mà thôi. để ý tới.

      Ngày thứ ba, phu nhân Kiệt Mẫu và Bảo Châu còn có A Long A Hổ ở phòng khách chơi mạt chược, Kiệt Mẫu gọi Côn Sơn qua bên, hỏi : “Bây giờ cậu có tính toán gì ?”



      “Tôi biết.” Côn Sơn nhún vai, đây là lần đầu tiên tới nước Mỹ, cảm thấy tất cả mọi thứ ở đây đều mới lạ, quả thực bị hoa mắt, cũng biết nên làm gì, hay chỉ đơn giản là đến đây để giải sầu mà thôi.



      “Cậu có thị trường, tôi ở bên này cónguồn cung cấp, chúng ta làm chút gì đó, ta cảm thấy cam lòng.” Đây là cách Kiệt Mẫu suy nghĩ, thị trường Trung Quốc giống như miếng thịt dê béo bỡ, mà tại chỉ có thể trơ mắt ếch ra nhìn, thể cắn lấy, cảm giác vô cùng sốt ruột.



      Côn Sơn cũng cân nhắc chuyện kéo dài hợp tác, nhưng bây giờ, có đường nào: “Các có ô tô rất tồi, nhưng Quảng Châu có người làm, tôi thể đoạt bát cơm người khác.”



      Kiệt Mẫu cũng biết có thể làm gì: “Máy móc cỡ lớn sao?”



      Côn Sơn rất hiểu năng lực của mình: “Ca-nô của tôi làm được cái kia, nếu như vận chuyển máy móc, cần ca-nô cỡ lớn, mà thuê ca nô, chi phí rất cao, mạo hiểm cũng lớn, vạn nhất ca-nô bị chìm, hoặc ở Quảng Châu thể mở thị trường, tôi phá sản. Tôi muốn đầu tư thấp, lợi nhuận cao. Tốt nhất thứ đó cũng , có thể dùng máy bay của Bảo Châu vận chuyển.”



      Kiệt Mẫu suy nghĩ, cái này nghĩ ra, đành phải : “Vậy ở thêm vài ngày, suy nghĩ a! Tôi vẫn cảm thấy chúng ta có thể ở chỗ này làm thành số buôn bán lớn lâu dài, dự cảm của tôi rất linh đấy.”



      “Hy vọng !” trong cuộc sống có khi phải chờ đợi, nhưng , cố gắng nắm bắt.

      Lúc hai người xuống lầu, Bảo Châu thắng tối tăm mặt mày, nhàm chán tựa lưng vào ghế ngồi, thấy Côn Sơn xuống, qua lôi kéo tay của : “Côn Sơn, em nhàm chán!”



      dẫn em xem phim.” Côn Sơn kéo , cũng hiểu được nhàm chán, chưa quen cuộc sống nơi đây, ngữ của tạm được, Bảo Châu dốt đặc cán mai, hai người cùng người khác trao đổi rất có trở ngại. hơi hối hận mang theo Bảo Châu đến nước Mỹ rồi.



      Lại nói Cù thiếu bị cậu ép buộc đến nước Mỹ gần đây cảm thấy vô cùng nén giận, lúc ở Quảng Châu, muốn bắt nạt ai bắt nạt.



      Đến bên này xen lẫn trong đám bạn học người phương tây và người da đen, dáng người vốn cao lớn, đột nhiên trở nên bé, chịu đủ loại sỉ nhục, bị cười nhạo, bị đả kích, ai muốn khi dễ , khi dễ.



      Phiền muộn thể phiền muộn hơn, muốn chết .



      Sau đó làm như vậy, bi quan đứng giữa đường cái, nhắm mắt lại, lẳng lặng chờ đợi chiếc ô tô có mắt nào đó đè nát chướng ngại vật là , nhưng mà đợi hồi lâu, lại có bị đụng. Từng chiếc xe như biểu diễn kỹ thuật đặc biệt từ bên cạnh sưu sưu chạy qua.



      nhụt chí thở dài hơi, tới cột điện bên đường, nhắm mắt lại, lúc chuẩn bị đụng đầu vào, bàn tay bé từ phía sau lưng vỗ vỗ bờ vai của : “ có nhìn thấy Côn Sơn ?”



      Cù thiếu đã nghe được giọng quen thuộc, lại có để ý, đây chính là nước Mỹ.

      Ở đâu có người quen biết , cho rằng chỉ là bình thường tìm người thôi, nhắm mắt lại khoát tay áo: “Cút ngay! Tao biết.”



      “À.” Giọng kia có chút thất vọng a xong tiếng quay đầu rời .



      Đợi nào…!



      thanh này hình như là tiếng Trung Quốc, phải nghe hiểu tiếng nước ngoài!



      Chẳng lẽ gặp được đồng hương rồi?



      Có câu đồng hương gặp đồng hương hai mắt lưng tròng, chẳng lẽ ông trời thấy đáng thương, cố ý an bài đồng hương đồng bệnh tương liên đến cứu vớt linh hồn bị tổn thương của ?



      Cù thiếu mở mắt ra, mặt mũi tràn đầy hi vọng nhìn về phía bóng lưng rời , lập tức hai mắt tỏa sáng, xem ra còn là phụ nữ, nhổ ra ngụm nước miếng ở lòng bàn tay, chà xát tay trái, chà xát tay phải, sau đó lấy nước miếng dùng ngón tay chải đầu, rất nhanh chải vuốt phen đầu tóc sớm bị gió thổi mất trật tự chịu nổi, tạo ra tư thế tự nhận là đẹp trai nhất, bao hàm nhu tình gọi phía trước tiếng: “ , có cần tôi giúp gì ?” :))



      Bảo Châu nghe vậy xoay người, nhìn thấy là chút cũng sợ hãi, ngược lại cảm thấy có loại cảm giác thân thiết khi nhìn thấy người quen cũ: “Họ Cù, có thấy Côn Sơn ?”

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 141 So với thống khổ càng thống khổ



      “Là !” Cù thiếu vừa thấy Bảo Châu, chỉ có ý nghĩ duy nhất là phải chạy nhanh thôi. Đáng tiếc vẫn chậm bước, Bảo Châu vừa nhìn thấy , như người sắp chết đuối vớ được cái cây, giơ tay nắm chặt cổ áo của , gắt gao nắm chặt.



      chạy cái gì? Là tôi a!” ra Bảo Châu cảm thấy tệ, cảm thấy giữ chữ tín! Bởi vì trả lại đất cho Lục gia phải sao?



      “Tôi biết là .” Vẻ mặt Cù thiếu đau khổ, ủ rũ .



      Cũng bởi vì là , cho nên mới muốn chạy a! bị cậu ném tới nước ngoài ngàn dặm rồi, cái nha đầu này sao lại như hôn tan bám theo ! chạy đến nước Mỹ, lại bị bắt được! Trời xanh ah! sầu não.



      nhớ tôi ? giúp tôi tìm Côn Sơn a! thấy ấy đâu nữa.” Vừa rồi xem hết phim ra, Côn Sơn đột nhiên mắc tiểu, kêu ở trước cửa rạp chiếu phim chờ , thế nhưng chờ lâu, cũng trông thấy Côn Sơn ra, sau đó khắp nơi tìm cũng thấy người, còn bị dòng người xô đẩy, đẩy ra tới bên đường, sau đó biết phương hướng nữa, nhà cửa bên trái và bên phải có gì khác nhau, lòng sợ hãi trái chút, phải chút, a! a! đến nơi đây.



      “Côn Sơn là ai?”



      “Chồng tôi.”

      “Tôi nhớ ra rồi, là con dâu Lục gia! Con trai trưởng Lục gia hình như gọi Lục Hoài Ninh, Lục gia còn có đứa con trai gọi Lục Côn Sơn phải ? Đợi nào…! Người mua máy bay, lại mua ca-nô, là chồng ?”



      Bảo Châu lắc đầu, trong lòng tự nhủ, lầm rồi, máy bay là tôi mua đấy, ca-nô cũng là tôi mua!



      Cù thiếu lại cho rằng Bảo Châu tên Lục Côn Sơn mua ca-nô lại mua máy bay phải chồng .



      là đáng tiếc, nếu như chồng là ông chủ lớn Lục Côn Sơn kia, vậy phát tài rồi. Vừa nghĩ tới trước mắt hại đến tình cảnh như ngày hôm nay, muốn giết người. Tuy đáng sợ, nhưng đáng sợ hơn ngày trước! Huống chi nơi này là nước Mỹ, tuy quá quen thuộc, nhưng nha đầu kia và ông chồng nổi tiếng của càng quen thuộc a!



      Cậu của lần này nhẫn tâm, ngoại trừ học phí và phí ăn ở ra, cả đồng tiêu vặt cũng cho . chi tiêu lớn, chút xíu phía ăn ở này sao đủ nhét kẽ răng, sớm tiêu hết rồi.



      Nếu kẻ có tiền, bắt cóc tống tiền!



      Nhưng phải!



      lại biết chồng ở đâu?



      Làm sao tìm được?

      Lại làm gì phải giúp tìm chồng?



      có cách!



      Đem bán ! Bán để trút mối hận trong lòng!



      Cù thiếu đầu tiên nghĩ đến chính là đem bán vào khu điếm, đối với Bảo Châu : “Tôi nghĩ Côn Sơn của ở chỗ này, tôi mang a!”



      “Được!”



      Cù thiếu nghênh ngang dẫn Bảo Châu tới ổ mại dâm ở vùng ngoại ô New York, chỉ vào Bảo Châu dùng ngữ thuần thục với ông chủ: “Ông chủ, đây là em họ của tôi, từ Quảng Châu đến đây tìm việc làm, ở đây ông có thiếu người ? Cái gì nó cũng có thể làm, nếu ông thiếu người, tôi bán nó cho ông.”



      Ông chủ đánh giá Bảo Châu chút, bé Phương Đông gầy gầy, lớn lên rất tươi ngon mọng nước, cảm thấy cũng tệ lắm đối với Cù thiếu : “Tôi cho cậu 500 đôla.”



      ngàn!” Cù thiếu muốn nhân cơ hội kiếm số tiền.



      Ông chủ suy nghĩ, cảm thấy Bảo Châu cũng tệ lắm, cò kè mặc cả : “800!”

      “Thành giao!” Tay bắt sói, bán là người ngu.



      Thấy ông chủ đưa tiền cho Cù thiếu, Bảo Châu hỏi : “Người phương tây này vì sao cho tiền?”



      Cù thiếu chịu trách nhiệm lừa dối : “Tôi có số việc phải rời khỏi đây lát, nhờ ông chủ chiếu cố , tôi sợ ông ấy chiếu cố tốt, ông ấy có thể cho tôi tiền thế chấp, nếu ông ấy chiếu cố tốt , tiền thế chấp này thể lấy lại. Nhưng yên tâm, tôi nghèo như chí nghèo, tôi nhất định rất nhanh trở lại đón !”



      “Tốt như vậy!” Bảo Châu nghe xong, thấy ăn mặc dường như nghèo hèn ít, thương hại , cảm thấy dễ dàng, vỗ vỗ bờ vai của : “ chịu khổ, tôi báo đáp tốt!”



      Bảo Châu xong phen đoạt lấy tiền trong tay , bỏ chạy, từ ở nơi có giao thông thuận tiện, sớm quen với địa hình nên chạy cực kỳ nhanh.



      Đợi Cù thiếu phục hồi tinh thần lại, Bảo Châu cầm tiền chạy biết tung tích.



      Cù thiếu lập tức có loại cảm giác đại họa lâm đầu, vừa tính học theo Bảo Châu chuồn , bị ông chủ người da đen cường tráng cước đá ngã xuống đất: “Tiền của ông đây, tụi bây cũng dám lừa ! Người tới đánh cho tao! Đánh mạnh vào!”



      vừa xong, mấy người đàn ông da đen cường tráng vô cùng từ lầu lao xuống, đánh Cù thiếu trận nhừ tử.

      Lúc đánh chỉ còn lại có nửa cái mạng, Cù thiếu đột nhiên nhớ tới trong túi của còn có đồng hồ hàng hiệu, lập tức lấy ra, giơ tay lên cho ông chủ xem: “Đừng đánh nữa! Tôi dùng cái này gán nợ.”



      Ông chủ nhìn nhìn, phát là đồ tốt, ở cái mông của hung hăn dùng sức đá cước : “Coi như mày mạng lớn, hôm nay trước hết tha cho mày mạng, lần sau còn dám gạt bố mày, bố mày để đàn ông luân phiên chà đạp mày!”



      Cù thiếu liên tục gật đầu, cố nén đau đớn đứng lên, khập khiễng từ từ ra khỏi ổ mại dâm, phải đủ bình tĩnh, mà là đau đến có khí lực gì nữa.



      con chó từ bên cạnh chạy qua, khinh bỉ nhìn cái, chạy nhanh .



      Cù thiếu đột nhiên nhớ tới câu, so với thống khổ càng thống khổ chính là tuyệt vọng.



      tuyệt vọng từ trong túi tiền móc ra cây dao , nhận mệnh nhắm mắt lại, định chấm dứt cuộc đời, đột nhiên giọng làm cực kỳ sợ hãi vang lên, Bảo Châu giơ tay vỗ vỗ phía sau lưng của : “Họ cù, làm gì vậy?”



      “Cắt thịt.” mình là khối thịt may.



      “Thịt người thể ăn đâu, ăn cái này a!” Bảo Châu giơ tay đưa lên cái bánh mì nướng lớn, cùng nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời.

      Cù thiếu buông dao trong tay xuống, khó hiểu nhìn về phía “Tại sao còn quay lại? quay lại làm gì?”



      “Mua bánh mì cho a!” Bảo Châu thấy bộ dạng rất nghèo, cho nên rất có lòng tốt mua đồ cho ăn, vừa vặn tay có tiền, thuận tay lấy dùng chút, Bảo Châu xong, cầm số tiền còn dư lại đưa cho : “Cho .”



      Cù thiếu tiếp nhận tiền, thấy định tới ổ mại dâm vừa rồi, nghĩ thầm ông đây bị đánh trận rồi, tiền đó coi như tiền thuốc men. Nếu lại để cho Bảo Châu trở về, phải thua lỗ sao?



      ta làm ăn lỗ vốn, đối với Bảo Châu gọi tiếng: “Quay lại đây!”



      phải có chuyện cần làm sao?”



      “Đột nhiên tôi muốn làm nữa. với tôi!” Cù thiếu thở dài, phen kéo Bảo Châu hướng đường cái đến.



      Bảo Châu vài bước, chỉ chỉ mặt của hỏi: “ đánh nhau?”

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 142 Người nào thua?



      mới đánh nhau!” Chuyện bị đánh mất mặt như vậy, thừa nhận, vì vậy tức giận quát.



      cắt thịt sao?”



      có ý kiến?”



      Bảo Châu quan sát chút : “ cắt có quy tắc gì cả!”



      khối xanh miếng tím , chút cũng đều!



      Cù thiếu rất có xúc động thổ huyết, tất cả còn phải do ban tặng! này cư nhiên còn dám nhìn có chút hả hê!



      được!



      Cứ như vậy cam lòng, chuyện lần này có lẽ là ngoài ý muốn, lần sau nhất định phải đem Bảo Châu bán ! Bán cái giá tốt!



      tới tới, Cù thiếu đếm tiền Bảo Châu đưa cho , hỏi : “Còn 100 đôla đâu?”



      “Mua bánh mì cho rồi.”



      Cù thiếu giơ chân: “Bánh mì gì mà 100 đôla! bị gạt rồi! Ở đâu, dẫn tôi ! Tôi phải tới đó…”



      Lúc buổi chiều Cù thiếu lần thứ hai muốn bán , mang tới nhà hàng, sau khi thương lượng xong với ông chủ, đối với Bảo Châu : “Chỗ ở của tôi , thể ở được, ở chỗ này a! Có rảnh giúp ông chủ rửa chén lau nhà, tôi giúp tìm Côn Sơn.”

      Bảo Châu gật đầu, làm biểu tình yên tâm : “Tôi biết.”



      “Lần này được lại đột ngột chạy giúp tôi mua bánh mì nữa!”



      Bảo Châu gật đầu, Cù thiếu yên tâm lấy tiền của ông chủ, lúc ông chủ vừa đem tiền đưa tới.



      Chỉ thấy Bảo Châu vào phòng bếp giơ tay lấy thùng dầu gạo rót vào khe nước, thấy ông chủ nhìn về phía mình, Bảo Châu hướng mỉm cười ngọt ngào, giống như tôi rất tài giỏi a!



      Da đầu Cù thiếu lập tức run lên, có kinh nghiệm lần trước, dám lại chạy trốn, thành thành đem tiền trả lại cho ông chủ đối với : “Cái tai họa này, có lẽ tôi nên mang .”



      Ông chủ lại giơ tay đòi tiền : “Đổ thùng dầu của tao, muốn chạy ! dễ dàng như vậy, làm công gán nợ, hay trả tiền, tự mày quyết định!”



      Cù thiếu tội nghiệp từ trong túi tiền móc sắp đôla vừa rồi bị đánh mới được ra, đau lòng rút tờ đưa cho ông chủ.



      Ông chủ này rất tham từ trong tay lấy thêm tờ mới hung dữ với hai người : “Còn mau cút !”



      Cù thiếu gia rất phiền muộn mang theo khỏi nhà hàng, càng buồn bực chính là Bảo Châu cái đuôi này giờ phút này rất nhàng vừa theo phía sau , vừa vui vẻ hát tiểu khúc.

      Cù thiếu hỏi; “ làm gì đổ dầu của người ta?”



      “Đó là nước gạo, tôi thấy ở đây có heo, nên đổ a! Chẳng lẽ muốn uống?” Sớm biết như vậy chừa cho ít rồi.



      Cù thiếu rất bi thương, bất quá tưởng tượng vốn là thiếu phu nhân mười ngón dính nước mùa xuân nước, nhìn thấy mấy thứ bẩn thỉu ném cũng rất bình thường.



      Thế nhưng lại rất may lần nữa gặp xui, hi vọng lần thứ ba lại thất bại, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ tới nơi để !



      tại nước Mỹ còn chưa có Las Vegas, nhưng có An tearing Avenue (từ này mình chắc安撕拉大街), chỗ ấy tập trung toàn bộ các sòng bạc sa hoa nhất New York, sòng bạc ở đây hơi đặc biệt, bởi vì có số người có tiền lại muốn đánh bạc, cho nên cái gì cũng có thể lấy ra làm tiền đặt cược, chỉ cần có người muốn, có thể đánh bạc.



      quyết định đem Bảo Châu làm thẻ đánh bạc, tới đánh cược lần! Thua, Bảo Châu bị người mang , có tổn thất, thắng có tiền, đương nhiên tiền chỉ của mình !



      Lần này cần làm việc, cũng cần làm kỹ nữ, chắc có lẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn a?



      Vì có thể đánh bạc lớn chút, Cù thiếu còn cố ý bỏ ra 200 đôla sai người trang điểm xinh đẹp cho Bảo Châu.

      Vì vậy đêm đó ở trong sòng bạc vô cùng sa hoa, mọi người có thể chứng kiến người bé ăn mặc xinh đẹp, cùng người đàn ông bị thương ăn mặc có phần cũ nát cùng vào sòng bạc. Nhưng vừa mới tiến vào, Cù thiếu bị ngăn cản, bảo vệ sòng bạc thân thiết đối với Bảo Châu : “Tiểu thư, người hầu của thể vào.”



      Bảo Châu nghe hiểu nhìn về phía Cù thiếu kêu giải thích, Cù thiếu mặt táo bón đối với Bảo Châu : “Bọn họ lớn lên quá xấu, thể vào.”



      “Vậy vào được hả?”



      Cù thiếu : “Bị làm phiền! Tôi cũng thể vào.”



      Bảo Châu chẳng những có khổ sở, ngược lại thở dài : “ cho tôi vào là đúng, ánh mắt bọn họ tốt, như vậy có thể nhìn ra tôi chỉ thắng thua, là chỉ thua thắng.”



      mới chỉ thua thắng rồi!” Cù thiếu hướng nổi trận lôi đình hét lớn, xong Cù thiếu từ trong túi tiền móc ra 100 đôla đưa cho gã bảo vệ trong đó, vênh váo tự đắc : “Nhìn cái gì! Đây là đại gia thưởng cho mày đấy, ta bất quá là tỳ nữ rửa chân cho tôi thôi, giúp tôi lấy cái nơ con bướm đến.”



      Người nọ bên cảm thấy kinh ngạc, bên lấy cái nơ con bướm đến. Ở chỗ này, nơ con bướm đại biểu chính là thẻ đánh bạc, mặc kệ là vật gì, chỉ cần bị dán nơ con bướm, vậy nó chính là chỉ thẻ đánh bạc.



      Cù thiếu tiếp nhận nơ con bướm, chút do dự dán lên vai Bảo Châu, lôi kéo đến trước chiếc bạc, vừa mới bắt đầu trong túi áo của còn có hai trăm đô, muốn thử vận may, kêu chia bài giúp đem tiền đổi thành thẻ đánh bạc, ván thứ nhất thua, ván thứ hai vẫn vậy.

      Khi chơi, Bảo Châu ở bên cạnh xem, nhìn nhìn, lại thấy vai mình dán nơ con bướm, cảm thấy cái nơ con bướm hồng phấn này đẹp, vừa rồi lúc Cù thiếu dán lên vai , cảm giác mình có chút đủ nghĩa khí đoạt thứ tốt của , thấy mình thể quá ích kỷ, mình độc chiếm đồ tốt là đúng.



      quyết định mỹ đức lần, vì vậy gọn gàng linh hoạt báo đáp Cù thiếu đối với trượng nghĩa, đem nơ con bướm vai giật xuống ra, tiện tay hướng lưng Cù thiếu vỗ cái, tiếp tục ở bên xem cuộc chiến.



      Cù thiếu đánh bạc được đến tối tăm mờ mịt, căn bản có chú ý tới động tác của Bảo Châu, còn tưởng rằng là ai đụng phải lưng của mà thôi, chơi lát, ván này lại thua, thẻ đánh bạc dùng hết.



      Thua sợ còn có tiền đặt cược, Cù thiếu có nhìn Bảo Châu phía sau , chỉ là nhìn đối thủ phía trước hỏi người ở chỗ này: “Ai muốn cùng tôi đặt cược, lần này thẻ đánh bạc là người sống, thắng, vậy là của người đó.”



      Làm bất ngờ chính là người đánh cược với phải ông chú hèn mọn bỉ ổi nào đó, mà là phú bà trung niên, phú bà rất giàu, xác thực là rất ổn trọng, lại ổn vừa nặng như cái ván cửa cực lớn ngồi xuống vị trí đối diện Cù thiếu, có chút khiêu khích nhìn về phía : “ đẹp trai, em cược với !”

      (từ trọng còn có nghĩa là nặng)



      Phú bà ném qua cái mị nhãn, Cù thiếu cảm giác da gà nổi lên thân, gặp qua ghê tởm buồn nôn, nhưng chưa từng thấy người nào buồn nôn đến như vậy, gương mặt thịt của phú bà trang điểm đậm như cái bánh bao, theo bà chuyện, run run lên, rất là sinh động.



      Bất quá có thua người chịu thiệt hại chính là Bảo Châu, sợ cái gì, chiếu đánh bạc lầm, kết quả vẫn là thua.

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 143 Có dám hay ?



      Phú bà rất vui vẻ đối với Cù thiếu ngoắc ngoắc ngón tay: “ đẹp trai, theo em nha!”



      Cù thiếu rất buồn bực chỉ vào Bảo Châu: “Có phải hiểu lầm hay ? Thẻ đặt cược của tôi là ấy.”



      người của ấy có nơ con bướm, muốn trốn nợ?” Nếu phải thấy tiểu tử này trẻ tuổi, tuy mặt bị thương, nhưng lớn lên cũng tệ lắm, mới cùng đánh bạc.



      Cù thiếu rất buồn bực, hỏi Bảo Châu: “Nơ con bướm tôi dán lên cho đâu rồi?”



      Bảo Châu mỉm cười chỉ chỉ lưng của : “Tôi dán lại lưng !”



      Cù thiếu nước mắt a!



      muốn nhảy từ 3000 mét xuống…



      Phú bà bắt lấy : “ theo em!”



      , chờ chút! Tôi có mấy lời muốn , chỉ mấy câu thôi.” biết lần này khả năng đời này trở thành tiểu bạch kiểm, bây giờ Bảo Châu là phao cứu mạng duy nhất của . Nghĩ đến vận may của tệ, Cù thiếu đối với phú bà kia : “ cứ dẫn tôi như vậy, tôi cam lòng, nó là em tôi, nếu có thể thắng được nó, tôi theo . có dám cùng nó đánh cược ? Thắng chúng ta cùng nhau theo , thua thả tự do cho tôi.”

      “Chỉ bằng nó! Bà đây tung hoành sòng bạc hơn mười năm, sợ con nít ranh miệng còn hôi sữa sao? Đánh đánh, bà đây thắng, nó đấm lưng, ấm giường.”



      Cù thiếu kiên trì đáp ứng, bộ dạng sắp khóc hỏi Bảo Châu: “Tôi đối với có tốt ?”



      Bảo Châu suy nghĩ, cho ra câu trả lời cảm thấy là đúng nhất: “Qua qua loa loa.”



      “Tôi có ngược đãi ? có chửi, mắng a? Tôi mua cơm cho ăn, mua quần áo cho mặc!”



      Bảo Châu nghĩ nghĩ, hình như là vậy, gật đầu: “Ừm”



      “Cho nên tại tôi gặp nạn, nhất định phải cứu tôi, chỉ cần thắng người đàn bà kia, chính là cứu tôi mạng!”



      “Thế nhưng tại tôi hơi đói, có tâm tình bài bạc.”



      thắng, tôi mua cơm cho !”



      “Tôi muốn ăn món Quảng Đông!” Bảo Châu gặm mấy miếng bánh mì nướng, vô cùng tưởng niệm mỹ thực Quảng Châu.

      “Được! muốn ăn cái gì cũng được, chỉ cần thắng ả ta!”



      Bảo Châu nghe vậy cầm thẻ đánh bạc lên, rồi lại rất nhanh buông xuống, trán Cù thiếu toát mồ hôi nhễ nhãi phát điên hỏi : “Lại sao thế? Bà của tôi ơi!”



      “Bả vai tôi mỏi hết rồi.”



      “Tôi giúp xoa bóp.” Cù thiếu lập tức nịnh nọt, trước kia đều là người khác hầu hạ , nào có chuyện hầu hạ người khác?



      xoa bóp Bảo Châu rất thoải mái, quả thực buồn ngủ, sau đó Bảo Châu cứ như vậy trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, bắt đầu cùng phú bà đánh bạc, phú bà thấy như vậy để bụng, căn bản có để vào mắt, ván đầu tiên Bảo Châu thắng.



      Cù thiếu lập tức thả lỏng tinh thần, nghĩ thầm bà , tại tôi sợ bà nữa, đối với Bảo Châu : “ thôi! Tôi dẫn ăn cơm!”



      Bảo Châu đương nhiên chịu.



      Phú bà lại cam lòng, thắng muốn chạy? Ai chơi xấu, phú bà : “Ba bàn thắng hai, chúng ta tiếp tục, nếu đừng mơ tưởng ra khỏi đây, sòng bạc này là bạn thân của cha tôi mở đấy.”



      Cù hiếm thấy ván đầu tiên Bảo Châu thắng nhõm, liền hề coi vào đâu, tìm cái ghế dựa ở bên cạnh Bảo Châu ngồi xuống xem bọn họ đánh bạc, đối với Bảo Châu cũng có ân cần như vừa rồi.

      Tuy Bảo Châu có vận may cờ bạc, nhưng bắt đầu xuống dốc, ván này, Bảo Châu hơi đói trong đầu luôn nghĩ đến các loại đồ ăn, có tâm tư đánh bạc, sau đó đơn giản thua ván.



      hòa nhau, tại ván cuối cùng, quan trọng nhất, Cù thiếu nóng nảy, Bảo Châu lại ngáp mấy cái liền, vô cùng bình tĩnh đánh ván cuối, có thể là đánh bạc nhiều , có chút nhàm chán, cảm thấy có ý nghĩa gì, có bao nhiêu hứng thú,



      Thời điểm bắt đầu, Bảo Châu vẫn còn híp nửa mắt ngáp, tư thái đánh bạc vô cùng bình tĩnh ưu nhã.



      Nhưng Cù thiếu có nửa phần bình tĩnh của , chỉ biết hạnh phúc cả đời của mình ngay tại ván bài này, Bảo Châu đặt cược trước, Cù thiếu linh cơ khẽ động, đối với Bảo Châu : “ nghĩ muốn cái gì?”



      Bảo Châu nhìn cái: “ có cái gì?”



      Nghe như thế, Cù thiếu lập tức cúi đầu, bây giờ là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, muốn thế lực có thế lực, muốn tiền có tiền, cũng chỉ còn lại có thân xác này. nhìn Bảo Châu lại nhìn vị phú bà kia, sau đó ra cái quyết định khó khăn: “Nếu thắng , tôi thuộc về !”



      Bảo Châu nghĩ ra: “Tôi cần để làm gì?”



      “Tôi có thể đấm lưng cho !”



      Bảo Châu tưởng tượng, hình như cũng có lợi, đưa tay duỗi thắt lưng, ván này nhàng thắng.



      Phú bà tức giận phẩy tay áo bỏ , Cù thiếu gia triệt để thở dài hơi, cảm thấy trong thời gian ngắn trở lại sòng bạc, mạo hiểm quá lớn, quý tánh mạng, rời xa cờ bạc!



      Hai người định , người đàn ông Mỹ ngăn cản hai người bọn họ lại, đối với Bảo Châu : “Tiểu thư, tôi muốn mời đánh ván!”



      Cù thiếu muốn , mấy người mặc đồ đen bảo vệ đối phương bao vây bọn họ, bộ dạng đánh bạc đánh người. Cù thiếu đành phải nơm nớp lo sợ với Bảo Châu: “ muốn đánh bạc với .”



      Bảo Châu mệt mỏi: “Tôi chơi nữa!”



      Cù thiếu cẩn thận từng li từng tí đem lời Bảo Châu phiên dịch cho người kia, đánh giá Bảo Châu chút, ra vừa rồi lúc lầu nhìn xuống dưới lầu, thấy được, ở bên trong đống người Mỹ, bé Phương Đông nhắn xinh xắn này quan tâm thắng thua thậm chí lười biếng đặt tiền cược tư thế rất là ưu mỹ.



      loại dự cảm!



      Đây là cao thủ, ở trong sòng bạc lăn lộn nhiều năm như vậy, rốt cuộc tìm được cao thủ!



      Thần sắc bình tĩnh có đem bài bạc coi vào đâu hấp dẫn , ném thẻ đánh bạc ra: “Tiền đánh cuộc của tôi là trăm vạn đôla, tôi thua nó thuộc về , thua cần trả thẻ đặt cược.”



      Thiên hạ lại có chuyện tốt như vậy, Cù thiếu phiên dịch cho Bảo Châu nghe, thuận tiện cho Bảo Châu hình dung : “ trăm vạn đôla có thể cho mỗi ngày ăn cơm ở các nhà hàng cao cấp nhất thế giới. Hơn nữa có thua bọn họ cần trả gì cả, thắng, tất cả tiền thuộc về !”



      Bảo Châu nghe thấy ăn ngon, miễn cưỡng ngồi xuống đánh bạc ván, chỉ biết rất đánh cược đơn giản là đại tiểu, người đàn ông nước Mỹ kia vậy mà cũng nhẫn nại chơi với đại tiểu, là dân cờ bạc lâu năm, đánh bạc đại tiểu làm khó được .



      ván kết thúc, Bảo Châu thắng được trăm vạn đôla, cũng làm cho phần đông dân cờ bạc sợ hãi thán phục, trong tiếng khen ngợi đem tiền trả cho người đàn ông nước Mỹ kia, : “Tôi cần tiền, ta muốn Côn Sơn , có thể ?”



      Cù thiếu ở bên cạnh cố nén xúc động thổ huyết, phiên dịch cho vị người Mỹ kia, người Mỹ nghe xong rất bất ngờ hỏi Cù thiếu: “Côn Sơn là cái gì?”



      “Chồng của ấy, sau khi ấy đến nước Mỹ thất lạc chồng.” Cù thiếu giải thích , nếu như đời này nhất định rơi vào trong tay Bảo Châu, phối hợp chút, có lẽ tương lai ăn ít khổ chút.



      “Chồng của ấy ở thành phố nào?”



      “Ở đây, gọi Lục Côn Sơn.”
      xixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :