1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 134 Con trai trở lại



      “Vậy vì sao em gả cho ? tốt hơn ?”



      nhìn rất đẹp.”



      “Vậy vì cái gì?” (=.=’)



      rất tham ăn.” Bảo Châu mỉm cười, hồi tưởng lần đầu tiên gặp Côn Sơn, Côn Sơn rất tham ăn, ông nội từng qua, tham ăn là phúc.



      Mộc Thường Khoan buồn bực, dừng hồi lâu mới hỏi: “Vậy em thích sao?”



      Bảo Châu trả lời vô cùng nhanh: “Rất thích rất thích thích.”



      biết, em cần tiễn , tự là được rồi.” Mộc Thường Khoan xong xám xịt rời .

      Bảo Châu “a” xong tiếng quay về, lúc trở lại phòng vẫn nghĩ ra, hỏi Côn Sơn: “Mộc Đầu giống như tức giận, tại sao lại tức giận?”



      “Có lẽ phải tức giận, chỉ là khổ sở.”



      “Khổ sở cái gì?”



      cũng biết.” Côn Sơn rất yên tâm lừa dối , xong sờ lên mái tóc mềm mại của Bảo Châu, giọng ngủ ! Đem Bảo Châu ôm vào trong ngực, thói quen giơ cánh tay ra làm gối đầu cho , thời gian có Bảo Châu bên cạnh, thể nào ngủ ngon, luôn thường xuyên nửa đêm tỉnh lại, sờ soạng bên cạnh có Bảo Châu, liền ngủ được nữa, hôm nay cuối cùng có thể ngủ ngon giấc rồi.



      Sáng sớm hôm sau đại phu nhân mang theo Bảo Châu Mộc phủ đánh bài, ngoài ý muốn biết được sáng sớm hôm nay Mộc Thường Khoan đột ngột mang theo theo hành lý trở lại Hắc Long Giang, ngay cả chào hỏi đều qua.



      Mộc phu nhân thấy con trai rồi, lại nghe Bảo Châu là có chồng, nên yên tâm nhiều hơn, thái độ đối với Bảo Châu lại thân thiết lên, cho dù Bảo Châu thắng bà ít tiền, Mộc phu nhân thủy chung vẫn mang theo mỉm cười.



      Mộc phu nhân trong lúc rảnh rỗi, giữ hai người lại ăn trưa, buổi chiều trong sân thưởng hoa ăn điểm tâm, thời gian ngày rất nhanh trôi qua.



      Buổi tối lúc Bảo Châu trở lại Thẩm gia, Côn Sơn cùng Thẩm Chi Tề đánh cờ, Thẩm Chi Tề là cao thủ, từ trưa đến giờ Côn Sơn có thắng qua ván. Thẩm Chi Tề mặc dù thắng rất là cao hứng, nhưng mặt ngoài vẫn khiêm nhường : “Côn Sơn con cần luôn nhường, như vậy cha thắng vinh quang gì.”

      “Con đâu có nhường, là cha nuôi kỹ nghệ siêu quần.” Trời biết từ trưa tới giờ chơi cờ với Thẩm Chi Tề có bao nhiêu nhàm chán, muốn thắng ván! Nhưng thực hiểu nhiều về cái này.



      Nghe Côn Sơn muốn dẫn Bảo Châu trở về, Thẩm Chi Tề vốn đồng ý, muốn giữ bọn họ lại chơi thêm vài ngày.



      Côn Sơn trai sắp kết hôn, dù sao cũng phải trở về tham dự hôn lễ của trai a.



      Điều này cũng đúng, Thẩm Chi Tề muốn thả , rồi lại có chút cam lòng, liền : “Chúng ta đánh cờ, thắng cha bàn, cha cho con dẫn Bảo Châu .”



      Lúc Bảo Châu trở lại, Côn Sơn đảo mắt nhìn , bên cùng Bảo Châu chuyện bên tiếp tục đánh cờ: “Hôm nay thú vị sao?”



      “Thú vị. Côn Sơn xem, đây là em thắng được đấy.” Bảo Châu lấy cái túi mang trong người ra cho xem, bên trong đều là tiền, nhìn vẻ mặt khoa trương của .



      Tâm tình Côn Sơn trở nên tốt hơn hào phóng khen tặng : ” Bảo Châu nhà rất tài giỏi.”



      “Ngày mai em càng tài giỏi!”



      Việc đánh bài kiếm tiền này, chỉ là giải trí bình thường thôi, Côn Sơn hi vọng Bảo Châu xem đây là nghề: ” Bảo Châu nhà tại rất thông minh, đừng để cực khổ, nếu đau lòng , em chơi cả ngày cũng mệt mỏi, tắm , đợi tí nữa giúp em lau tóc.”



      “Ừm.” Nhìn Bảo Châu chạy lên lầu, Thẩm Chi Tề cố ý nhường, làm đàn ông có thể như Côn Sơn dễ dàng, hôm nay trước hết tha lần, dù sao còn nhiều thời gian, ông có dự cảm cuối cùng có ngày Côn Sơn lại trở về Sơn Tây, đến lúc đó còn có cơ hội ở chung.



      Thấy cha nuôi nhường mình, Côn Sơn phá lệ dụng tâm chơi cờ, cuối cùng rốt cục thắng ván này, Thẩm Chi Tề : “Đừng vui mừng quá sớm, cha có chuyện muốn con làm.”

      “Cha nuôi mời .”



      “Kỷ Lương cũng trưởng thành rồi, con và Bảo Châu có rảnh rỗi giúp nó xem xét xem nhà ai có con tốt, thích hợp với nó, giới thiệu.” Ông sớm muốn con trai lập gia đình.



      “Trước mắt có người.” Đoạn thời gian trước nghĩ đem Hạ Nhược Lan gả ra ngoài, Thẩm Kỷ Lương là đối tượng tốt, nhưng chỉ sợ Thẩm gia đồng ý.



      “Nhân phẩm như thế nào?”



      “Rất tốt, chỉ là gia cảnh tốt lắm.”



      “Gia cảnh là thứ yếu, người tốt, Kỷ Lương hài lòng là được.” Thẩm Chi Tề đời vinh hoa phú quý gì cũng trải qua, bây giờ nghĩ lại tất cả đều là mây bay, con trai thích mới trọng yếu nhất.



      Côn Sơn mỉm cười: “Con đặt biệt lưu ý, xin cha nuôi yên tâm.”



      Cho tình địch đường lui, tự nhiên cam tâm tình nguyện, đáng tiếc bên cạnh Bảo Châu chỉ có Hạ Nhược Lan, nếu có hai người tốt, người cho Mộc Thường Khoan, người cho Thẩm Kỷ Lương, vậy chẳng phải thiên hạ thái bình rồi sao?



      Sáng sớm hôm sau hai người mang theo Kiều Kiều và Tiếu Tiếu trở về Vận Thành chuyến.



      đơn thuần là mua đặc sản cho Vạn lão gia tử, Côn Sơn nghĩ đến sư phó còn chưa gặp được Bảo Châu và hai cục cưng nên muốn người nhìn thấy.



      Sư phó lớn tuổi rồi, tại gặp, tương lai cũng biết còn có cơ hội , dù sao sư phó ngoại trừ có thân phận ngầm ra, bên ngoài là hội trưởng bảo vệ thương hội, thương nhân mang theo vợ con quang minh chính đại cùng hội trưởng hội bảo vệ thương hội ăn bữa cơm, chắc có lẽ làm cho người ta hoài nghi.



      Cửa hàng trước kia của Côn Sơn và Bảo Châu còn chưa có bán, Côn Sơn nỡ bán, muốn giữ lại làm kỷ niệm.

      Nhà lớn của Lục gia cũng còn có bán, tòa nhà rất lớn kia, chào giá cao, ở đây gặp hạn hán như vậy, phải dễ bán, Côn Sơn hỏi Bảo Châu: “Ở nhà lớn ? hay là ở nhà trước kia của chúng ta? Dù sao đều có người định kỳ quét dọn.”



      “Nhà trước kia .” hơi nhớ cửa hàng trước kia.



      “Vậy ở đó.” Bởi vì có người thường xuyên quét dọn, nên cửa hàng rất sạch , Côn Sơn đem Bảo Châu cùng bọn dàn xếp tốt, trong phòng ghi cho sư phó bái thiếp, điện thoại trong nhà sớm thể dùng.



      Hai cục cưng hơi dính giường ngủ mất, Bảo Châu rảnh rỗi có việc gì làm cùng Thẩm mẹ tìm hàng xóm chơi, Thẩm mẹ cầm ít điểm tâm mang từ Thái Nguyên về, phân cho các bạn hàng xóm.



      Các bạn hàng xóm thấy Bảo Châu trở về, rất nhiệt tình lại có chút ngoài ý muốn, vị đại thẩm : “Bảo Châu, cùng người nhà định chuyển về đây sống à?”



      Bảo Châu lắc đầu: “Côn Sơn chỉ ở ngày.”



      “Vậy nhà ở Quảng Châu bên kia có khỏe ?”



      “Rất tốt! Có ăn có uống, rất tốt đấy.” Bảo Châu đối với cuộc sống bây giờ rất thỏa mãn.



      “Như vậy cũng tốt, đúng rồi! Thẩm mẹ, vài ngày trước có người tới tìm bà là con trai bà, chúng tôi biết các người chuyển nơi nào , nên cho biết, rất thất vọng, bà lưu địa chỉ lại đây, nếu con trai bà có đến nửa, tôi đưa cho .” Đại thẩm nhiệt tình nói.



      “Được! Cảm ơn bà!” Thẩm mẹ tranh thủ thời gian để lại địa chỉ, hy vọng có thể sớm ngày cùng con trai đoàn tụ. tại cuộc sống tốt rồi, cái khác muốn, chỉ trông cho on có thể sớm ngày đoàn tụ.

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 135 Bên trong có lão hổ?



      “Thẩm mẹ, bà cũng đừng quá lo lắng, tôi thấy con của bà mặc quân phục, có lẽ cuộc sống rất tốt.” người hàng xóm .



      “Vậy là tốt rồi.” Thẩm mẹ cười cười, trong lòng vui vẻ, cuối cùng có tin tức.



      Côn Sơn ở đây có xe, vốn và Bảo Châu cũng phải người được chiều chuộng gì, nhưng hai cục cưng kiều nộn, tại là cuối tháng tư, trời nóng nực, sợ làm hai đứa sinh bệnh.



      Côn Sơn cố ý mướn chiếc xe ngựa, xe ngựa rất nhanh đến nhà hàng ước định.



      Côn Sơn mang theo gia quyến trực tiếp lên lầu hai, lúc đẩy cửa ra, Mộc lão gia tử tới, ông vừa nhận được thư mời lập tức xuất phát đến nhà hàng này, đx lâu gặp Côn Sơn, làm ông có chút tưởng niệm đồ đệ này, ông có chín người đồ đệ, tại mấy người Côn Sơn cực kỳ có tiền đồ.



      Côn Sơn đột nhiên trở về, mời ông gặp mặt, ông làm sao đến?



      Mộc lão gia tử nhìn thấy Côn Sơn vừa định hàn huyên, thấy trong ngực Côn Sơn ôm đứa bé, kinh hỉ trận hỏi: “Đây là Kiều Kiều mà con nhắc trong điện thoại a?”



      Côn Sơn gật đầu: “Mang đến cho ngài xem, đây là Kiều Kiều, trong lòng Bảo Châu ôm chính là Tiếu Tiếu.”

      Mộc lão gia lúc này mới chú ý tới trẻ đứng sau lưng Côn Sơn, lớn lên rất xinh đẹp, đứa cũng đều rất đẹp. Thấy Côn Sơn săn sóc thay Bảo Châu kéo ghế ra, Bảo Châu quan tâm hỏi Côn Sơn có nóng .



      Mộc lão gia cuối cùng thở dài hơi, Côn Sơn có phúc khí, vợ con chỉ đều có, người vợ này nhìn thế nào, cũng đều hiền lành, thực giống ngu dại như lời đồn .



      Bảo Châu thấy ông nhìn mình, lễ phép bắt chuyện: “Lão bá, chào ngài, con là Bảo Châu.”



      cần phải khách khí.” Bữa cơm này Mộc lão gia tử ăn rất thoải mái, lúc gần trong lúc vô tình nhìn thấy người Bảo Châu đeo viên đá bạch ngọc năm đó ông cho Côn Sơn càng vui vẻ, hòa ái đối với Bảo Châu : “Hoan nghênh con về sau thường xuyên trở lại Vận Thành chơi, có chuyện gì có thể tới tìm lão già này.”



      “Cảm ơn bá bá, bá bá có rảnh đến Quảng Châu chơi.” Lão bá này thân thiết ah!



      “Được!” Nhưng trong lòng của ông tinh tường, đoán chừng là có cơ hội, lần này từ biết biết khi nào mới có thể gặp lại…



      Buổi tối Côn Sơn cùng Bảo Châu ăn cơm xong ngồi trong sân chơi, Mộc lão gia sai người đưa tới hai cái khóa vàng, Tiếu Tiếu cái, Kiều Kiều cái.



      Côn Sơn quý trọng đeo vào cho hai cục cưng, khóa vàng của Tiếu Tiếu có khắc Phượng, Kiều Kiều chính là rồng.

      Sáng sớm hôm sau Côn Sơn mang theo Bảo Châu về tới Quảng Châu.



      Bọn họ trở về nhà, ngũ phu nhân lập tức nghênh đón nhìn Bảo Châu vài lần: “Hơi mập lên chút, nhưng mập cũng tốt, nhìn xem rắn chắc. Đêm Kiều Kiều cho mẹ ôm cái.”



      Bảo Châu đem Kiều Kiều đưa tới, ngũ phu nhân ôm Kiều Kiều thích buông tay, lại nhìn Tiếu Tiếu trong lòng Côn Sơn, phân phó vú em ôm trở về phòng .



      Côn Sơn thấy cha hỏi ngũ phu nhân: “Mẹ, cha con đâu rồi?”



      “Lão gia ở trong thư phòng phiền lòng, con và Bảo Châu lên khuyên nhủ ông ấy a! trai con chọn chính là cái Ôn tiểu thư kia, khẩu khí rất lớn, há miệng muốn biệt thự lớn.” tại Lục Hoài Ninh cơ hồ bắt đầu lại từ đầu, ở đâu ra biệt thự lớn, Lục lão gia cũng định cho, ở trong thành Quảng Châu mua cái biệt thự cho Lục Hoài Ninh, lại nghĩ bị cái ác bá đem mảnh đất kia cưỡng chiếm , bắt đầu xây phòng ốc.



      Hết lần này tới lần khác cậu của người nọ quyền cao chức trọng, ai cũng dám động vào .



      Thái độ Ôn tiểu thư rất kiên quyết, có biệt thự lấy chồng.



      Vốn Lục Hoài Ninh cũng phải thể, nhưng bây giờ thiệp cưới phát ra ngoài rồi, nếu đột nhiên tuyên bố hủy bỏ, phải thay đổi dâu, vậy làm sao ăn đây?



      Còn trở thành trò cười trong thành Quảng Châu sao.

      Hôm nay đâm lao phải theo lao, Lục Hoài Ninh sốt ruột, đại phu nhân càng sốt ruột hơn, đại phu nhân thường xuyên ở trước mặt Lục lão gia đề cập đến chuyện này, khiến cho Lục lão gia rất phiền lòng, có biện pháp.



      Côn Sơn nghe xong, cảm thấy khó giải quyết, lén tìm đường chủ nghe ngóng về tên ác bá kia.



      Đường chủ : “Tên kia thường xuyên chiếm đoạt của cải người khác, cậu là thị trưởng, ai dám đụng vào ? Tuy nhiều lần tôi muốn giáo huấn chút, nhưng vì liên quan rất rộng, tại chưa phải thời cơ tốt nhất để ra tay. “



      Côn Sơn nghe xong, liên tiếp vài ngày cũng là phát sầu, tất cả các phần lễ lớn đưa ra ngoài, phải tặng , là bị trả về.



      Phiền muộn đến có tâm tư sinh hoạt vợ chồng.



      đêm nọ, Bảo Châu phiền muộn ghé vào người Côn Sơn, lầu bầu cái miệng nhắn: “Côn Sơn, gần đây sao chơi tinh đánh nhau với em nữa?”



      phiền lòng, qua vài ngày a!” Côn Sơn vỗ vỗ bờ vai của , mày như trước nhíu lại.



      phiền cái gì?”

      “Em hiểu được đâu, mà em cũng cần phải hiểu.” chỉ cần Bảo Châu an an ổn ổn, vui vui vẻ vẻ sống là được rồi.



      “Ai em hiểu?” Bảo Châu nhếch miệng, phải là ác bá sao? Ngày mai giải quyết, sau đó Côn Sơn có thể cùng chơi tinh đánh nhau! Hắc hắc!



      Côn Sơn có để ý, đắp chăn cho : “Ngủ !”



      Sáng hôm sau, khi Côn Sơn thức dậy, Bảo Châu có trong phòng, khó được dậy sớm như thế.



      Côn Sơn dụi dụi mắt, mặc quần áo xuống lầu, nhìn thấy Bảo Châu, sau đó trong trong ngoài ngoài tìm lần, vẫn phát Bảo Châu, mới sáng sớm, Bảo Châu có thể nơi nào?



      Tùy ý hỏi cái nha hoàn: “Có nhìn thấy Bảo Châu ?”



      “Thiếu phu nhân sáng sớm mang theo A Long A Hổ ra ngoài rồi.”



      ấy ra ngoài làm gì? Nguy rồi!” Côn Sơn đột nhiên nhớ tới lời tối qua Bảo Châu , phải là muốn tìm tên ác bá kia tính sổ a? Đây phải là dê vào miệng cọp sao?



      Quảng Châu này rất hỗn tạp, ngoại trừ phồn hoa, cũng có mặt nghèo khó cùng sa đọa.

      Bảo Châu nhìn về cái hẻm phía trước tên là Đại Phương Hạng, khó hiểu hỏi A Long: “ run cái gì? Bên trong có lão hổ sao?”



      có lão hổ mà có thứ so với lão hổ đáng sợ hơn, bởi vì nghe nơi này là địa phương hỗn loạn nhất Quảng Châu, ngư long hỗn tạp, cảnh sát nhắc đến đều biến sắc, trước kia đến điều tra mấy lần, kết quả đều chiếm được chỗ tốt, về sau chịu qua giáo huấn đến nữa.



      Ai vào gặp may!



      Nơi tối tăm nhất đời này là nơi cờ bạc, mà ở trong đó có dầy đặc sòng bạc, đổ khách (người đánh bạc) tùy ý có thể thấy được, người thua chỉ còn lại bộ đồ lót hoặc là bị băm tay băm chân ném chỗ nào cũng có, mặt đất lờ mờ có thể thấy mấy vết máu.



      Bên cạnh sòng bạc chính là kỹ viện, mấy giữa ban ngày cũng dám đứng đường mời chào khách nhân, ăn mặc vô cùng thiếu vải, lớn lên cũng được xem là xinh đẹp, giơ tay kêu gọi lôi kéo! Trăm người vào có chín mươi mốt người đừng nghĩ ra được!

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 136 Xem như ngươi lợi hại



      Trong quán ăn tùy ý cũng thấy được người hút thuốc phiện, trong góc kia tốp năm tốp ba người nằm đất, mười phần phê do độc nghiện phát tác, người ngang qua nếu cẩn thận, có thế bị bọn họ đột nhiên bổ nhào gắt gao cuốn lấy, thẳng đến đem tất cả những thứ có giá trị người vơ vét sạch mới thôi.



      Cho dù là A Long và A Hổ là đại nam nhân như thế đến nơi này, đều cảm thấy rất sợ hãi.

      Đáng tiếc Bảo Châu hồn nhiên biết, vừa vào trong, vừa hiếu kỳ nhìn hai bên đường.



      Từ giây đầu tiên Bảo Châu bước vào hẻm Đại Phương Hạng này, kẻ nghiện ngồi trong góc cách hẻm 10m để ý , tuy bên cạnh mang theo hai người đàn ông, nhưng thấy này chỉ là phu nhân nhà giàu yếu đuối, cướp của , nhất định có thể đủ cho mấy người bọn họ hút thuốc phiện vài ngày, đối với đồng bọn cách đó xa nằm sấp ngủ mặt đất hoặc dựa ở góc tường dùng tay ra hiệu mục tiêu xuất .



      Bảo Châu từng bước tới, bọn họ tùy thời hành động, như là con cá sấu chuẩn bị công kích con mồi, từng chút di dời thân thế, chờ đợi thời cơ tốt để tấn công.



      Trong đó người cách Bảo Châu gần nhất, chỉ có 2m, đột nhiên vươn tay ra định ôm đùi Bảo Châu .



      Đột nhiên thứ gì từ người Bảo Châu rớt xuống, người nọ mắt nhìn thấy đồ vật rơi xuống, kinh hãi tay ngừng ở giữa trung, nếu như nhìn lầm, đó là thanh súng lục!



      Súng lục nhắn tinh xảo, tiếng nện mặt đất thanh thúy, tuyệt đối là hàng thiệt!



      Bảo Châu nghe thấy thanh cúi đầu nhìn thấy người đàn ông thoạt nhìn rất gầy nhìn đồ vật của mình rơi xuống, Bảo Châu cho rằng thích, nhặt lên ở trước mặt quơ quơ : “ cũng thích phải ? Rất đáng a?”



      Kẻ nghiện thuận theo gật đầu, cười làm lành : “Đúng vậy a! Đúng vậy a! Rất đáng !”

      Súng lục như thế nào đáng ?



      là đáng sợ được ?



      thấy Bảo Châu đem thanh súng lục nhặt lên như là món đồ chơi rất tùy ý hướng trong túi áo ném vào, lập tức cảm thấy đáng sợ hơn , người có thể lấy súng lục làm đồ chơi, đó là cảnh giới gì? Hẳn là cao thủ a! Vạn nhất là nữ sát thủ, hoặc là tay súng thần…



      Kẻ nghiện dám nghĩ tiếp, rất may mắn chính mình có thò tay ôm lấy chân Bảo Châu, tuy thoạt nhìn vẻ mặt tươi cười, nhưng bởi vì chuyện vừa rồi, càng cảm thấy Bảo Châu là thâm tàng bất lộ, sợ vạn nhất mất hứng cái bắn chính mình, kẻ nghiện kinh sợ bỏ chạy.



      Chờ chạy xa, Bảo Châu vẫn còn buồn bực hỏi A Long: “ tại sao phải chạy?”



      “Bởi vì có súng.”



      khối sắt này?” Bảo Châu đem cây súng kia ở trước mặt A Long quơ quơ.



      A Long rất im lặng, đương nhiên Thiếu phu nhân biết là súng: “Đúng vậy! Thiếu phu nhân giữa ban ngày, trước tiên nên cất súng lại! Nếu lỡ để cho cảnh sát nhìn thấy, tịch thu đấy.”



      “Ờ.”

      “Đúng rồi Thiếu phu nhân, tại sao có cây súng này vậy?”



      “Đây là của Mộc Đầu đấy, tôi nhìn thấy thú vị, Mộc Đầu tặng cho tôi.” Bảo Châu thích đồ chơi này, rất nặn, rất có khí phách!



      A Long lần nữa im lặng: “…”



      Kết quả bọn họ chưa được mấy bước, lại đụng phải kỹ nữ, lên muốn lôi kéo A Long và A Hổ vào trong. Hai người chịu , đối với kỹ nữ : “Chúng ta hôm nay có nhiệm vụ trong người, ngày khác !”



      “Chị em chúng tôi mặc kệ, dù sao tiến vào hẻm Đại Phương Hạng này chính là người của tôi!” Kỹ nữ mặc , kéo lấy A Long và A Hổ hướng kỹ viện vào.



      Bảo Châu chỉ câu , hai kỹ nữ kia lập tức thả A Long và A Hổ, Bảo Châu : “Hai người phải mới vừa quên mang túi tiền sao?”



      mang tiền chơi cái rắm!” Hai kỹ nữ dùng sức đẩy A Long A Hổ, ra.



      “Nguy hiểm , cảm ơn thiếu phu nhân cứu giúp.” Hai người thở dài hơi nhìn về phía Bảo Châu, vô cùng may mắn chính mình hôm nay khi bị Bảo Châu kéo , quên mang theo túi tiền.



      Bảo Châu khoát khoát tay, chỉ vào sòng bài : “Hai người tên bại hoại kia ở trong đó?”

      A Long kiên trì gật đầu: “Vâng, thế nhưng Thiếu phu nhân muốn vào sao? Nếu như bị thiếu gia biết, ba người chúng ta xong đời.”



      “Đến đều đến rồi.” Bảo Châu xong dẫn đầu vào.



      A Long sau khi tiến vào, chỉ vào người đàn ông đánh bạc đối với : “Là .”



      Người nọ họ Cù, hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, ăn mặc vô cùng sang trọng, giọng rất lớn. Người bình thường gọi Cù thiếu, giờ phút này vị Cù thiếu gia kia đánh bạc đến tối tăm mặt mày, chỉ vào cái sàng bàn : “Tiểu! Tiểu! Tao lần này đặt tiểu! Mở ra, mau mở ra!”



      Bảo Châu nhìn thoáng qua chiếu bạc, lại nhìn Cù thiếu, đột nhiên tiến lên vươn tay ở trước mắt quơ quơ.



      “Tiểu nha đầu, làm gì vậy hả? Đứng sang bên chơi.”



      , đem đất của Lục gia trả lại cho tôi! Tôi .” Bảo Châu quật cường nhìn về phía . Lúc A Long A Hổ muốn xông lên ngăn cản còn kịp, đành phải ra sau lưng Bảo Châu, tận lực bảo hộ chu toàn.



      Cù thiếu nghe vậy cười nhạo: “Chỉ bằng mày? Mày là người của Lục gia? Dám cùng tao giành đất? Mày là con nít ranh đến cọng lông của gia còn đụng được, cút được bao xa cút .”



      Chẳng ngờ Bảo Châu lại đứng ở trước mặt : “Trả tôi, tôi .”

      “Nghĩ hay lắm, có khả năng, gia hôm nay tâm tình tốt, có thời gian hao tổn cho mày, bên đợi , đợi gia phát tài, có lẽ cho mày chút ít!” Hôm nay vận may của siêu cấp thuận, mới lát thua đống.



      đợi, người sáng suốt cũng biết đó là lừa gạt thôi.



      Bảo Châu lại cho là , đứng ở bên chờ, chờ nhàm chán xem đánh bạc, nhìn lát sau đó lại cảm thấy nhàm chán ngáp cái, có chút kiên nhẫn mà : “ chừng nào phát tài? Tôi cũng chờ tới đói bụng rồi.”



      “Mày cho rằng dễ dàng như vậy à! Mày đến thử xem, nếu mày có thể thắng nhà cái liên tục ba lượt, tao lập tức đem đất trả lại cho mày!” Cù thiếu thuận miệng mắng.



      Lại nghĩ Bảo Châu từ trong túi móc ra tờ tiền giấy hướng bàn đặt xuống, nghĩ nghĩ tùy ý mở miệng: “Tôi đặt tiểu.”



      “Mở! Hai ba bốn, tiểu!”



      Cù thiếu kinh ngạc cảm thấy chỉ là trùng hợp thôi, như trước có để ở trong lòng khiêu khích đối với Bảo Châu : “Có bản lĩnh mày tiếp tục thắng !”



      Lượt thứ hai Bảo Châu thuận miệng : “Đại.”



      “Khai mở! Bốn năm sáu, đại! thắng được tiền.”

      Bảo Châu rất bình tĩnh dưới ánh mắt Cù thiếu vô cùng bình tĩnh, tùy ý đặt cửa: “Tiếp tục đại.”



      “Sáu sáu sáu! Đại!” Đừng Cù thiếu, chính nhà cái cũng kinh ngạc phen, này vận may quá tốt a!



      Cù thiếu tuy thất bại, nhưng rất cam lòng, thua như vậy, kêu làm sao chịu nổi, thế nhưng nếu như nuốt lời, Cù thiếu về sau như thế nào lăn lộn giang hồ tiếp, cắn răng : “Xem như mày lợi hại, đất Lục gia lão tử cần.”

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 137 Lập tức biến mất



      “Ừm.” Bảo Châu gật đầu, vui vẻ ra ngoài, cuối cùng có thể trở về nhà ăn cơm.



      Cù thiếu cảm thấy kinh ngạc, gọi : “Mày cần tao lập chừng từ sao? sợ tao chơi xấu à?”



      sao?” Bảo Châu xoay đầu lại, rất chân thành hỏi.



      khuôn mặt nhắn đơn thuần như vậy, làm cho người ta đành lòng tổn thương, đáng tiếc ác bá, đùa: “.”



      “Tôi đây cũng chơi xấu.” Bảo Châu học bộ dáng của ra.



      Cù thiếu vui vẻ: “Nhà tao cũng bắt đầu xây rồi, mày muốn chơi xấu như thế nào?”

      “Dỡ xuống được sao?” Bảo Châu cho cái biểu tình thực ngốc, người khác có lẽ dám, nhưng là Bảo Châu. A Long và A Hổ hoàn toàn tin tưởng Thiếu phu nhân làm được.



      Nhưng Cù thiếu tin: “Chỉ bằng mày? Nếu mày dám hủy , tao trả lại mày, tao còn đăng báo gửi lời cảm ơn, nhưng tao chỉ cho mày thời gian ngày. Tao xem ai dám giúp mày hủy nhà tao, ai giúp mày, tao làm ngày mai lập tức cút khỏi Quảng Châu.”



      Ở Quảng Châu vẫn chưa có người nào dám khiêu khích .



      nha.” Bảo Châu xong tiếp tục dây dưa, mang theo A Long A Hổ nghênh ngang ra hẻm Đại Phương Hạng.



      A Long cùng A Hổ có chút mê mang, cảm thấy vấn đề này đáng tin cậy. Hủy nhà đâu phải là chuyện trong ngày có thể làm xong.



      Hơn nữa vạn nhất thực hủy , đắc tội với người thể đắc tội tốt.



      Bảo Châu ở phía trước, hai người theo phía sau, vừa vừa thương lượng, chờ bọn họ thương lượng tốt, ngẫng đầu, thấy Bảo Châu đâu.



      Lập tức bối rối: “Thiếu phu nhân! Tiểu tổ tông của tôi, chạy đâu?”



      Hai người vội vàng tìm hồi, tìm mười mấy phút cũng tìm được.

      Mà thành Nam, Thẩm Kỷ Lương vừa mới từ Hồng Kông trở về, mỏi mệt chịu nổi, mang theo hành lý hướng trong nhà tới, chưa được mấy bước phát trước cửa nhà mình có người ngồi, nhìn kỹ đúng là Bảo Châu, vạn phần kinh hỉ hỏi: “Bảo Châu, sao em lại đến? Mau vào trong.”



      “Thẩm đại ca, em có chuyện hỏi .” suy nghĩ cả ngày, vẫn nghĩ ra được, làm sao có thể trong vòng ngày dỡ xuống căn nhà.



      “Em .” Thẩm Kỷ Lương rót cho chén trà nóng, vẻ mặt nhiệt tình , cho dù là lên núi đao xuống vạc dầu, đều nguyện ý vì Bảo Châu làm.



      “Như thế nào mới có thể trong vòng ngày dỡ xuống căn nhà?”



      “Cái này đơn giản, cần ngày, chỉ cần quả lựu đạn là được. Lần trước thời điểm xây nhà máy cần hủy mấy căn nhà cũ, dùng qua. Chỉ cần nhàng ném vào mục tiêu, mục tiêu lập tức nát bấy.” Thẩm Kỷ Lương cách nhàng.



      “Thần kỳ như vậy?”



      “Lại tiếp, trong nhà vừa vặn còn có mấy quả lần trước chưa dùng hết, lấy cho em xem.” Thẩm Kỷ Lương cho rằng Bảo Châu chỉ là tham mới lạ nhìn xem mà thôi, vào kho hàng sau hoa viên cầm mấy quả lựu đạn cho Bảo Châu xem: “Em xem chính là vật này.”



      xong Thẩm Kỷ Lương đột nhiên nhớ tới chính mình có mang quà về cho Bảo Châu, đối với : “Em chờ chút, lấy đồ.”



      Kết quả đợi Thẩm Kỷ Lương cầm quà ra, trong phòng ở đâu còn thấy bóng dáng Bảo Châu?

      Đồng dạng thấy, còn có mấy quả lựu đạn bàn…



      Thẩm Kỷ Lương lập tức phát điên chạy ra bên ngoài đuổi theo, kêu to: “Bảo Châu! Lựu đạn phải đồ chơi đâu!”



      Thế nhưng bên ngoài còn thấy bóng dáng Bảo Châu.



      Cù thiếu tâm tình rất tốt về nhà, tới tới, nhìn thấy tiểu nha đầu hôm nay ở trong hẻm Đại Phương Hạng, xem thường nhìn cái: “Sao mày lại tới đây?”



      “Tôi đến cho biết, tôi làm được.” nhảy lên cỗ xe kéo muốn Cù gia, xe kéo trở đến đây, quả nhiên là ở đây rồi!



      “Làm được cái gì?” Cù thiếu nhất thời kịp phản ứng, buổi sáng bất quá chỉ đùa câu thôi.



      “Nhà a! dỡ xuống trả lại cho Lục gia, tôi hủy rồi!” Bảo Châu cố ý đến chuyện này, xong có thể về nhà ăn cơm rồi, giúp Côn Sơn làm xong chuyện này, Côn Sơn nhất định rất vui vẻ.



      “Ai giúp mày hủy ? Tao làm nó đẹp mắt!” cảm thấy bằng sức mình làm được, chẳng lẽ trong thành Quảng Châu này còn có người dám đối nghịch với .

      “Nó giúp tôi hủy đấy.” Bảo Châu từ trong túi quần rất tùy ý móc ra quả lựu đạn cho xem, vật này chơi vui, nhàng ném cái vào trong nhà, căn nhà lập tức sập đổ, thú vị a!



      Cù thiếu nhìn vật trong tay , thiếu chút nữa dọa té ngã đất.



      Cái kia, chính là lựu đạn!



      “Mày làm nổ nhà tao?”



      “Đúng vậy! Tôi chỉ ném cái, căn nhà biến thành tro tàn, có phải rất thú vị .” Bảo Châu xong thấy kinh ngạc nhìn chằm chằm món đồ chơi trong tay mình, cho rằng ưa thích. Bảo Châu rất hào phóng cầm quả nhét vào trong tay của : “ thích sao? Cái này cho , tôi đây!”



      Bảo Châu xong giơ tay gọi chiếc xe, vui sướng rời .



      Lưu lại Cù thiếu hóa đá, trong gió phát điên rống to: “Nhà của tao!”



      Vốn xây được hơn phân nửa rồi, Bảo Châu vừa ra tay, căn nhà của lập tức biến mất…



      Có đôi khi họa phải đến mình, Cù thiếu thất hồn lạc phách nắm quả lựu đạn trong tay, từ từ về nhà, có chú ý tới, có nhiều thứ trước mặt mọi người là thể lấy. Ví dụ như lựu đạn.

      Trong thành Quảng Châu phát sinh vụ nổ!



      Chuyện này đúng là chuyện lớn a.



      Thị trưởng rất nhanh nghe được, dưới giận dữ phái cục trưởng cảnh sát tập hợp toàn bộ cảnh lực lập tức tìm kẻ chủ mưu, thấy ai khả nghi lập tức bắt về, nhất định phải bắt được tên khốn kiếp kia! Thằng này nhất định là phần tử cực đoan đối với đảng đối với nhân dân rất bất mãn, bắt được nhất định phải xử đẹp .



      Sau đó vừa vặn thời điểm Cù thiếu còn chưa tiến vào cửa nhà, bị đám cảnh sát phụng mệnh điều tra bắt lấy: “Phía trước người kia! Chính là ! Các em bắt lại cho tôi.”



      “Bắt tao? Bọn bây bắt tao làm gì?” Bị chịu đả kích vẻ mặt Cù thiếu gia khiếp sợ, phảng phất còn chưa có từ chuyện vừa rồi bình phục lại.



      “Chúng ta tại hoài nghi ném lựu đạn ở trong thành Quảng Châu, ý đồ làm thành Quảng Châu hỗn loạn, mang !” đám cảnh sát rất quyết đoán đem Cù thiếu bắt trở về cục cảnh sát, phen thẩm vấn. Cù thiếu đương nhiên thề thốt phủ nhận, nhưng chứng cớ vô cùng xác thực, ai tin tưởng lời của mình .



      Nhưng dù sao đó là Cù thiếu, cấp để tỏ lòng coi trọng, lập tức đem chuyện này báo cho Lý thị trưởng cậu của Cù thiếu biết, Lý thị trưởng nghe thấy là cháu ngoại của mình làm, rất tức giận!



      Lý thị trưởng tự mình đến cục cảnh sát, vẻ mặt Cù Thiếu sốt ruột vừa thấy Lý thị trưởng đến, thiếu chút nữa hai mắt lưng tròng: “Cậu, cậu nhất định phải cứu cháu! Lần này cháu bị oan a!”

      “Im miệng! Lúc trước những chuyện vô liêm sỉ kia, tao đều giúp mày gánh vác, mày biết hối cải coi như xong. Vậy mà càng ngày càng quá đáng.” Lý thị trưởng rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 138 Thoáng chốc đỏ lên



      “Cậu lần này cháu là bị oan. Cháu nổ nhà cháu làm cái gì? Nhà kia là của cháu đấy!” Nổ nhà của mình, thể nào nổi a? Cù thiếu cảm thấy rất oan, trước kia làm qua ít chuyện xấu, nhưng lần này thực phải làm.



      “Là nhà của mày sao? Vậy đỡ hơn chút.” Sắc mặt Lý thị trưởng hơi dễ chịu lại, lời xoay chuyển: “Tao làm sao biết mày nổ nhà của mày làm gì. Tóm lại lần này mày hơi quá đáng. Nếu tao xử phạt mày, tao làm sao còn mặt mũi nhìn mẹ mày ở suối vàng? Khi mẹ mày còn sống luôn nhắc nhở tao phải quản giáo mày nghiêm. Tao cho mày hai con đường, là ngồi tù, hai là tao đưa mày Mỹ du học, tránh đầu gió.”



      “Cháu muốn ngồi tù, cũng muốn Mỹ. Lần này phải là cháu làm! Cậu muốn cháu như thế nào cậu mới bằng lòng tin tưởng cháu?” Cù thiếu rất bực bội gãi gãi đầu, thấp giọng quát.



      “Nhà kia có phải bị lựu đạn nổ ?”



      “Phải.”



      “Vậy thời điểm mày bị bắt , trong tay có phải cầm lựu đạn ?”



      “Phải, bất quá…” đợi Cù thiếu xong, Lý thị trưởng ra kết luận: “Nhân chứng vật chứng ràng, mày còn muốn cãi?”

      “Quả lựu đạn kia phải của cháu! Là cho cháu! Đúng rồi, là Thiếu phu nhân Lục gia, ta cho nổ căn nhà đó xong, sau đó cho cháu lựu đạn.”



      “Ở Quảng Châu còn có người dám chọc giận Tiểu Bá Vương như mày sao?” Lý thị trưởng tin, cảm thấy hợp lý, huống chi: “Làm sao có hung thủ tự mình đem vật chứng giao cho người bị hại? sợ bị bắt sao? bịa chuyện, mày cũng phải suy nghĩ chút. Lần này quá hợp lý, mày chọn, tao giúp mày chọn. Mày cũng trưởng thành rồi, cả ngày nhàn rỗi cũng được. Ngày kia tao cho mày du học. Học tốt, đừng trở lại làm tao mất mặt xấu hổ.”



      Cù thiếu nước mắt ah!



      Rống tiếng, đừng muốn nước ngoài!



      bé kia hèn hạ, lại dùng loại thủ đoạn này để hãm hại , hại bị người ta hiểu lầm, làm cậu tức giận ném ra nước ngoài!



      Quả thực so với còn vô sỉ!



      Đừng để đời này gặp lại, nếu trốn xa bao nhiêu hay bấy nhiêu, thể trêu vào, bằng còn trốn nổi sao?



      Lại nói Bảo Châu gặp Cù thiếu xong, vui vẻ về nhà, vừa vào cửa thấy Côn Sơn ở trong phòng tới lui, bộ dạng rất lo lắng.



      Bảo Châu biết chạy đâu rồi, gọi người tìm lâu, còn chưa có tung tích, làm cho người ta lo lắng!

      “Côn Sơn, làm gì vậy?”



      “Bảo Châu! Em rốt cục trở về rồi!” Côn Sơn tiến lên vài bước, lôi kéo tay xem xét, xác định có bị thương, thở dài hơi, lập tức phát cáu lên. Nha đầu kia làm người ta lo lắng!



      phen ôm lấy lên lầu, trở về phòng.



      Trở lại trong phòng, đóng cửa cái, mặt nghiêm, đặt Bảo Châu xuống giường, chính mình ở bên giường ngồi xuống, có chút nghiêm khắc hỏi : “Em chạy đâu? Em có biết rất lo cho em !”



      Bảo Châu cảm thấy ủy khuất: “Em muốn giúp giải quyết công việc!”



      biết em muốn giúp , nhưng loại địa phương như Đại Phương Hạng phải nơi em có thể , A Long A Hổ trở về. Em hồ đồ coi như xong, hai người bọn họ còn hồ đồ theo em, phạt bọn họ quét hầm cầu sau hậu viện, em , nên phạt em như thế nào đây?” Thời điểm mang người đuổi tới Đại Phương Hạng, tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài. Sau đó biết được sớm rời khỏi, lúc về đến nhà, A Long A Hổ trở về, lại lạc mất Bảo Châu rồi, hôm nay khẩn trương sắp điên rồi.



      “Côn Sơn, em biết sai rồi. Vậy phạt em ăn cơm được ?” Bảo Châu giơ tay từ phía sau quấn lên eo của , cái đầu rủ xuống trầm thấp ghé vào đầu vai của , lời mềm mại .



      Côn Sơn bụng hỏa khí, lập tức tiêu tan hơn phân nửa: “Được rồi, tha cho em, cho phép có lần sau.”

      “Vậy em có thể ăn cơm chứ?” Bảo Châu cười ngẩng đầu hỏi .



      phải em vừa ăn sao? Phạt em ăn cơm!” Xem lần sau còn dám tùy hứng như vậy nữa ! Chọc tới tên họ Cù kia, cũng phải dễ đối phó.



      “Vậy được ăn điểm tâm ?” còn hình như có mấy hộp bánh bích quy chưa ăn.



      thể, bởi vì buổi tối chúng ta ăn mì.” Là cho phép ăn cơm, chưa để cho ăn mì. Tức giận là chuyện , vợ bị đói mới là chuyện lớn, bất quá hù dọa chút mà thôi.



      “Côn Sơn, tốt.” Bảo Châu bổ nhào qua người Côn Sơn ở mặt hôn cái.



      “Em còn có thứ rất tốt, muốn xem ?” Côn Sơn ôm ngồi đùi mình, tay linh hoạt chui vào cổ áo của , cả ngày hôm nay phải lo lắng sợ hãi, muốn an ủi chút, quá đáng a?



      Mặt Bảo Châu, thoáng chốc đỏ lên, vùi đầu trong ngực của .



      Côn Sơn vui vẻ định bỏ quần áo vướng bận người , lại cảm giác trong túi áo có vật nặng. Hướng bên trái túi sờ sờ, là súng: “Bảo Châu, sao em có súng?”



      “Mộc Đầu cho đấy.”

      “Tịch thu.” Côn Sơn tiện tay quăng súng lên mặt đất, đồ của tình địch, đương nhiên phải tịch thu, chẳng lẽ lưu cho Bảo Châu làm kỷ niệm, nhìn vật nhớ người sao?



      Hôn cái miệng nhắn của Bảo Châu, muốn thoát quần áo của , đột nhiên sờ đến trong túi quần của giống như cũng có vật rất nặng, chẳng lẽ lại là cây súng?



      Côn Sơn thò tay sờ mó, vốn tùy ý liếc qua cái, lại sợ đến trượt tay, thiếu chút nữa nắm vững, vất vả ổn định, Côn Sơn vươn tay ở mông vỗ hai cái: “Thành khai báo, lựu đạn này ở đâu ra? Cũng là Mộc Thường Khoan cho sao?”



      “Của Thẩm đại ca đấy, cái này thú vị! Em ném cái, căn nhà lập tức biến mất.”



      Côn Sơn nhất thời có loại dự cảm rất xấu: “Em dùng qua rồi?”



      Bảo Châu gật đầu: “Ừm!”



      “Nổ cái gì?”



      “Là căn nhà mảnh đất của cha, em rất uy phong nha!”



      Côn Sơn nghĩ thầm xong đời, Cù thiếu là tên ác bá như vậy, nổ nhà của , xem ra phải cẩn thận phần mộ tổ tiên nhà mình, nhưng Bảo Châu hiểu chuyện, Côn Sơn cũng sợ dọa , nên lừa gạt : “Đúng, Bảo Châu nhà uy phong nhất!”

      xong, Côn Sơn đem lựu đạn cất thỏa đáng.



      Vừa rồi có tà niệm gì, tại chút cũng có, ủ rũ mặc quần áo chỉnh tề lại cho Bảo Châu và chính mình, nghĩ đến giữa trưa có lẽ có ăn cơm, sớm đói bụng, mình cũng ăn. Hết giận cũng hiểu được đói, lôi kéo Bảo Châu xuống lầu, đối với Thẩm mẹ : “Bà kêu phòng bếp làm chút bánh nướng ngon miệng đem ra, tôi với Bảo Châu đều đói bụng, nhớ làm thêm cải trắng Bảo Châu thích nhất.”



      “Vâng.” Vốn thấy vẻ mặt Côn Sơn tức giận lôi kéo Bảo Châu lên lầu, Thẩm mẹ còn có mấy phần lo lắng, nghĩ hai người bọn họ có lẽ có việc gì rồi, liền yên lòng, gật đầu phòng bếp phân phó.



      Hai người vừa ngồi xuống, Thẩm Kỷ Lương tới, thấy Bảo Châu liền cực kỳ tức giận hỏi: “Lựu đạn của đâu rồi?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :