1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 129 thể tin được



      Chu Hân Như phản bác được: “…”



      “Bởi vì muốn khi dễ tay tấc sắt, cùng với động vật đáng này.” Mộc Thường Khoan xong sờ lên đầu Tiểu Hoàng.



      Tiểu Hoàng chột dạ cúi đầu, nếu như nó được xem là động vật , vậy con gì mới được xem là dã thú?



      Chu Hân Như sắc mặt rất khó coi: “ đương nhiên giúp đỡ ta!”

      “Tôi giúp ai hết, người tâm địa ác độc như vậy, Mộc gia về sau chào đón đến.” từ trước đến nay đối nhân xử thế cầu rất nghiêm khắc, nhất định phải làm đến cương trực công chính, nếu sao có thể trị quân.



      đến đến!” Chu Hân Như chật vật đứng lên, nhìn về phía Thẩm Chi Tề, bộ dạng đáng thương: “Dượng!”



      “Chuyện của mình, tự mình giải quyết. Nhưng có điểm, về sau đừng đến gần Bảo Châu.” Ông xen vào chuyện Chu Hân Như, hôm nay nếu phải Mộc Thường Khoan, chỉ sợ bị Chu Hân Như giấu giếm làm tổn thương Bảo Châu.



      “Cả dượng cũng giúp ta!” Chu Hân Như tức giận kéo áo khoác người Bảo Châu xuống thảm, sau đó ra sức xé lễ phục người Bảo Châu, Nhị phu nhân từng qua, lễ phục này bà tìm người “Gia công” qua, xé nát.



      Khí lực Chu Hân Như , kéo mạnh tay áo Bảo Châu. Rất nhanh tiếng tơ lụa bị xé rách vang lên, trong tay của Chu Hân Như nhiều hơn miếng vải rách, Chu Hân Như thầm nghĩ còn mất mặt ? Nhất định là áo rách quần manh rồi, kết quả ngẩng đầu nhìn lên ngây ngẩn cả người.



      Bên trong lễ phục rách rưới của Bảo Châu, còn mặc bộ lễ phục khác, Chu Hân Như kinh hãi nên lời: “ như thế nào lại…”



      “Mẹ nuôi bảo tôi mặc, thế nhưng dì hai lại bảo tôi mặc cái kia.” Bảo Châu thấy nhìn chính mình, giơ tay đem quần áo rách người xé xuống hai ba lần hướng mặt đất quăng ra, bộ lễ phục hào phóng đoan trang màu quả hạnh xuất ở trước mặt mọi người. thể cự tuyệt mẹ nuôi, lại cảm thấy cự tuyệt dì hai cũng tốt, cho nên đều mặc vào.

      Đại phu nhân nhìn thấy cao hứng: “Bảo Châu nhà chúng ta quả nhiên là tiểu thư khuê các, rất phong cách.”



      Cái gì gọi là tiểu thư khuê các?



      Chính là đây!



      Dù cho bị người oan uổng, nhưng câu cãi lại cũng có, bình tĩnh tự nhiên giải thích.



      Quần áo bị người xé nát cũng sợ, bên trong còn có đồ dự bị.



      Vô luận ở trong tình huống nào, đều có thể thản nhiên tại chỗ, đoan trang hào phóng, đây mới gọi là danh viện*!

      (danh viện theo mình nghĩ là xinh đẹp nổi tiếng, bạn nào biết nghĩa chính xác giúp mình nha @@.)

      Chu Hân Như còn sững sờ ở đàng kia, tựa hồ như thế nào cũng nghĩ tới Bảo Châu có chuẩn bị, Thẩm Chi Tề có phần nhìn nổi bộ dạng người đàn bà chanh chua của Chu Hân Như, là mất hết mặt mũi, nếu có Bảo Châu, hôm nay Thẩm gia sợ cũng phải bị kéo xuống nước, mặt lạnh đối với Chu Hân Như : “Còn quay về?”



      Chu Hân Như cũng cảm giác mình quá mất mặt, xám xịt xoay người chạy ra khỏi yến hội.



      Thẩm Chi Tề vài câu đường hoàng: “Hôm nay để mọi người chê cười, xin lỗi các vị.”

      Mộc lão tướng quân thấy chuyện được dẹp yên, đối với mọi người : “Tất cả mọi người giải tán ! Bữa tiệc tiếp tục.”



      xong, Mộc lão tướng quân đối với phu nhân mình : “Bà sai người mang bộ quần áo cho Bảo Châu thay đổi, đừng để cảm lạnh.”



      “Bảo Châu, theo .” Mộc phu nhân đồng ý, đối với Bảo Châu mỉm cười vẫy tay, tự mình mang lên thay quần áo.



      “Dạ.” Bảo Châu theo Mộc phu nhân lên lầu, Mộc phu nhân lấy ra bộ đồ của con mình cho mặc: “Trong tủ quần áo này đều là chuẩn bị cho con , nó xuất ngoạt, còn chưa trở lại, những quần áo này đều còn mới, thấy bộ hồng nhạt này, phù hợp với con, mặc thử .”



      Bảo Châu thử xong ra, rất vừa người, tựa như được làm riêng cho , Mộc phu nhân tán thưởng: “Đẹp mắt, bộ đồ này tặng cho con, chuyện dù sao cũng xảy ra ở Mộc gia, bộ đồ này coi như là lễ vật bù đắp cho kinh hãi của con.”



      Kinh hãi?



      Chỗ nào có kinh hãi?



      Vì sao phát ?



      Bất quá Côn Sơn từng qua, cầm lễ vật của người khác, nhất định phải cám ơn, Bảo Châu gật đầu : “Cảm ơn .”

      bé này rất có quy củ, bà cảm thấy rất ưa thích: “Sau này có mời mẹ nuôi con đến quý phủ chơi mạt chược, con nhớ phải cùng nha!”



      “Dạ được!” Rất lâu có chơi mạt chược, Bảo Châu cảm thấy có chút ngứa tay rồi.



      thôi!” Mộc phu nhân đẩy cửa ra cùng Bảo Châu ra bên ngoài, thấy Mộc Thường Khoan đứng ở ngoài cửa cách đó xa, Mộc phu nhân hỏi con trai: “Con lên đây làm gì? Sao ở dưới lầu tiếp khách?”



      Mộc Thường Khoan cúi đầu giải thích tiếng: “Mẹ, con có chuyện muốn hỏi ấy, nên lên đây.”



      xong Mộc Thường Khoan đột nhiên đến trước mặt Bảo Châu, vẻ mặt vội vàng hỏi: “Bọn họ gọi là Bảo Châu?”



      Bảo Châu gật đầu: “Đúng vậy a!”



      có phải họ Vạn , trong nhà còn có ông nội, trước kia ở nông thuộc thuộc Vận Thành?” chữ dừng lại chút, ngữ khí rất chậm. Sợ dọa , trong lòng cũng phiên giang đảo hải (*dời sông lấp biển), thậm chí có chút dám tin tưởng, nhiều năm như vậy, có thể gặp lại sao?



      “Làm sao biết? là thầy tướng số?” Bảo Châu nhìn về phía .



      “Đồ ngốc, là Mộc Đầu, là Mộc Đầu ca ca của em, em quên?” Mộc Thường Khoan mỉm cười, sau đó đột nhiên ôm vào trong ngực, nhiều năm như vậy, cách thiên sơn vạn thủy, có thể cùng gặp lại, tốt!



      Lúc bởi vì cừu gia hãm hại, cha từng lần mất quyền, bị đuổi giết, để bảo vệ mạng , cha cho quản gia ôm ra ngoài tị nạn, quản gia mang theo từ Hắc Long Giang về tới quê hương của mình ở nông thôn thuộc Vận Thành.



      Bởi vì chạy nạn, tiền người của và quản gia đều tiêu hết, ngay tại thời điểm bọn họ sắp chết đói, ở trong năm tháng thiên tai lớn, có tiểu nha đầu mặc áo bông cũ nát, cho củ khoai lang nóng hổi.

      và quản gia chia đều của khoai lang này, chính là dựa vào củ khoai lang kia giúp bọn họ cố gượng mấy ngày, rốt cục nghênh đón mưa xuống, khô hạn giảm bớt, rất nhanh số cây ra quả, dựa vào ăn quả dại, bọn họ có thể sống sót, nếu như phải Bảo Châu cho củ khoai lang kia, khả năng bọn họ chết đói.



      Về sau mới biết được, củ khoai lang kia là lương thực trong ngày của Bảo Châu.



      Năm đó tám tuổi, ba tuổi.



      đói bụng, đem đồ ăn cho , bữa cơm ân huệ như vậy, cả đời khó quên, trong lòng sớm thầm thề, về sau nhất định phải báo đáp.



      Về sau, và quản gia ở trong thôn chừng bảy năm, cùng Bảo Châu sớm chiều làm bạn, sau đó, cha viết thơ giết chết cừu gia, kêu bọn họ nhanh chóng về nhà. Thời gian bảy năm, làm cho đứa ngây thơ trở thành thiếu niên hiểu chuyện, lúc ở đầu thôn cùng Bảo Châu cáo biệt, thầm hạ quyết tâm, chờ đến ngày, trở thành bá chủ phương, quyền thế vững như Thái Sơn, nhất định đón .



      Lại nghĩ tới, về sau phát đạt, trở về tìm Bảo Châu, lại nghe theo ông nội rời khỏi thôn , từ đó về sau còn tin tức.



      Nhưng ngờ tới hôm nay lại ngẫu nhiên gặp được, giờ khắc này rất kích động.

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 130 Mềm mại rối tinh rối mù



      Mộc Thường Khoan chặt chẽ đem Bảo Châu ôm trong ngực, cúi đầu, lặp lặp lại lặp : “Bảo Châu, là Mộc Đầu ca ca của em. rốt cuộc tìm được em rồi. là Mộc Thường Khoan, em còn nhớ ? Lúc em ba tuổi, đưa cho củ khoai lang. Khi em năm tuổi , mang em lên núi chơi, thiếu chút nữa để lạc mất em. Thời điểm em tám tuổi , làm cho em cái ghế. Mấy năm trước em ở đầu thôn tiễn …”



      đến cuối cùng có chút nghẹn ngào, những hình ảnh kia tựa hồ cũng xa, mồn trước mắt.



      Trong trí nhớ, bé chải bím tóc, cùng trưởng thành xinh đẹp trước mắt chồng lên nhau, làm cảm thấy hư ảo!



      Bảo Châu con mắt lóe sáng: “Ngày đó phải , em cho năm cái bánh bao lớn.”



      “Đúng, em còn nhớ .” Mộc Thường Khoan mỉm cười buông ra, nghĩ thầm tìm được là tốt rồi, hôm nào thăm ông nội của , sau đó ôn lại chuyện xưa.



      Bảo Châu cũng cười, nhưng lại nghĩ chuyện khác: “ trở về mang máy xay gió và xâu mứt quả cho em. Máy xay gió đâu?”



      Mộc Thường Khoan dở khóc dở cười: “Nhiều năm gặp, em lại chỉ nghĩ máy xay gió và xâu mứt quả, em nhớ tới ?”

      Bảo Châu nháy đôi mắt to, rất nhanh : “Nhớ a!”



      Tâm tình Mộc Thường Khoan vừa chuyển tốt, chợt nghe Bảo Châu tiếp: “Em nghĩ chừng nào mang máy xay gió cùng xâu mứt quả trở về.”



      “Em cái tiểu nha đầu này, qua nhiều năm như vậy ngược lại chút cũng thay đổi. Hôm nào bổ sung toàn bộ cho em.” là tiểu nha đầu tim phổi, Mộc Thường Khoan sờ mái tóc mềm mại của , trong lòng cũng là mềm mại rối tinh rối mù.



      “Em đây mời ăn cơm!” Có qua có lại, Bảo Châu .



      Mộc Thường Khoan : “Phải là mời em, hôm nay tính, quá gấp gáp. Ngày khác mời em ăn bữa ra trò. Đúng rồi gia tại ông em khỏe ?”



      Bảo Châu gật đầu: “Ông nội rất khỏe, bữa ăn tới ba chén cơm.”



      “Vậy là tốt rồi, hôm nào thăm ông. Đúng rồi em như thế nào lại cùng với người của Thẩm gia?” Đứng gả cho thiếu gia Thẩm gia? Nhưng hình như nghe thiếu gia Thẩm gia chưa có kết hôn a!



      “Cha nuôi dẫn em và mẹ nuôi tới dùng cơm.”



      Mộc Thường Khoan còn muốn gì đó, rốt cục bị Mộc phu nhân nhịn được cắt đứt, nếu phải tận mắt nhìn thấy, bà tuyệt tin , con trai rất ít khi cười của bà, lại có lúc cười liên tục như vậy, lúc hai người bọn họ chuyện, có loại ăn ý, làm người bên ngoài rất khó chen vào.



      Nếu là con ruột của Thẩm gia làm con dâu bà, vẫn là môn đăng hộ đối, nhưng tại giống với lúc trước, nghe khẩu khí của con trai, bé này tựa hồ là người ở nông thôn, trong lòng liền lập tức sinh ra vài phần xa cách, đối với Mộc Thường Khoan : “ như vậy, con quen biết với Bảo Châu?”

      “Mẹ, ấy chính con thường nhắc tới là người có ân với con, là dùng củ khoai lang cứu con và Từ thúc.” Mộc Thường Khoan nhiệt tình giới thiệu Bảo Châu với mẹ mình.



      Mộc phu nhân đối với Bảo Châu cười cười: “Bảo Châu, rất cảm ơn con cứu con của ta. Bất quá tại thời gian còn sớm, các con ngày khác lại ôn chuyện a! Dưới lầu đoán chừng rất nhiều khách khứa đợi chúng ta tiếp đón, cha mẹ nuôi của Bảo Châu có lẽ cũng chờ sốt ruột rồi.”



      Mộc Thường Khoan chỉ lo xem Bảo Châu, có chú ý tới khẩu khí của mẹ thay đổi.



      Bảo Châu càng để ý, Bảo Châu có chút mệt nhọc, ngáp cái, theo Mộc phu nhân hướng dưới lầu đến, muốn ngủ!



      đường trở về, Bảo Châu ngồi ở trong xe ngủ, tựa vào vai đại phu nhân.



      Thẩm Chi Tề sợ cảm lạnh, cởi áo khoác đưa cho đại phu nhân: “Phủ thêm cho Bảo Châu, đừng để cảm lạnh.”



      “Đứa này, ngủ ngon.” Đại phu nhân mỉm cười, nhàng phủ thêm áo cho Bảo Châu.



      Thẩm Chi Tề : “Đứa này, bị người tổn thương. Chịu ủy khuất, cũng khóc náo, rất có phong thái của người quý tộc.”



      Đại phu nhân gật đầu, sau đó qua lát ngẩng đầu hỏi Thẩm Chi Tề: “Lão gia định xử lý chuyện của Hân Như thế nào?”



      “Từ nay về sau, cho phép nó tới gần Bảo Châu trong vòng mười bước. Đứa này cũng là do bị tôi và dì của nó làm hư, càng ngày càng chịu nổi. May là hôm nay Mộc gia có tra hỏi đến cùng, nếu ở trong sân Mộc gia, đây phải là đánh vào mặt Mộc huynh sao? Quả thực là để cho Mộc gia mặt mũi, nếu nghiêm trị, là có thể đưa xử theo pháp luật đấy. Nhưng Mộc huynh nể mặt tôi, bỏ qua cho nó. Nhưng nó đắc tội Mộc Thường Khoan, sợ là ở Thái Nguyên, trong xã hội thượng lưu còn chỗ cho nó đứng nữa, có lẽ cũng còn ai mới nó dự yến tiệc.” ra lần này cũng phải cố ý mời Chu Hân Như, nào có mặt mũi kia, bất quá là mời cha , tham dự thay mà thôi. Lại nghĩ tới chọc phải phiền toái.



      Vấn đề này, thể cứ như vậy cho qua, ông cũng phải cho Mộc gia vài phần mặt mũi, nghĩ nghĩ, Thẩm Chi Tề : “Trong vòng tháng cho phép dì nó gặp nó, là để tránh hiềm nghi. Tôi nghĩ Chu gia có biện pháp trừng trị, đóng cửa suy nghĩ đoán chừng là thiếu được.”



      Quả nhiên bọn họ vừa về nhà, người hầu Chu gia mấy lần gọi điện tới, hỏi Thẩm Chi Tề về chưa, khẩu khí rất sốt ruột.



      Thẩm Chi Tề gọi điện qua, an ủi Chu lão gia vài câu, chợt nghe Chu lão gia : “Hân Như quả thực quá càn quấy rồi, hôm nào tôi làm bữa tiệc, mời cả nhà ông ăn bữa cơm, xem như là an ủi Bảo Châu.”

      “Bảo Châu ngược lại sao, bên Mộc gia ông định làm như thế nào?”



      “Đưa lễ vật, đến nhà tạ lỗi. để cho nha đầu kia ra ngoài trong tháng.” ra ngoài sợ bị người ném trứng thối, ra khỏi cửa cũng xem như là loại bảo hộ.



      Thẩm Chi Tề nghe xong : “Ông làm như vậy cũng thỏa đáng, tôi nghĩ liên lụy đến ngươi Chu gia. Mộc gia cũng là người đạo lý, chắc có lẽ cùng ông so đo.”



      Chu lão gia thở dài: “Chỉ mong như vậy! Đợi chuyện này dẹp loạn về sau, tôi tìm nhà cách xa nơi này, đem nó gả đinh, cả ngày khỏi phải thấp thỏm lo lắng.”



      Cúp điện thoại, Thẩm Chi Tề phòng đại phu nhân, thấy bà còn chưa ngủ, tắm tắm xong mặc áo ngủ ngồi ở trước gương bôi hương phấn, liền hỏi: “Bảo Châu ngủ rồi à?”



      “Uống ít canh rừng, nằm ngủ rồi.” Bà có chút kinh ngạc lão gia hôm nay như thế nào tới phòng bà, lại thông minh hỏi ra, hỏi lên lộ ra lạnh nhạt.



      Thẩm lão gia lâu có ở lại phòng đại phu nhân ngủ, ngẫu nhiên thấy bà mặc dạng áo ngủ có chút khêu gợi, tóc dài xõa vai, đột nhiên cảm thấy bộ dạng bà tại tuy xinh đẹp bằng vợ lẽ, nhưng lại có nét thùy mị, cái loại giơ tay nhấc chân đều tự nhiên tản mát ra mị lực nữ tính thành thục, là vợ lẽ có được.

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 131 Cùng Bảo Châu cùng nhanh chóng



      Đột nhiên có xúc động muốn ngủ lại, tướng lãnh mang thoát, đối với đại phu nhân : “Đêm nay ngủ lại đây.”



      Đại phu nhân mừng rỡ như điên, ân cần qua đối với ông : “Lão gia, tôi đây lập tức sai người mang nước nóng vào?”



      thôi!” Thẩm lão gia vỗ tay của bà, mặt bà trong lúc vô tình toát ra vui sướng, thỏa mãn rất lớn lòng hư vinh đàn ông. Hóa ra đại phu nhân chỉ đoan trang, còn nhu tình như nước…



      Đêm khuya, vốn nên im ắng, ở sâu trong căn nhà truyền đến từng đợt thanh chuyện với nhau, là phòng hợp của Trí Đường cấp ở Quảng Châu, bên ngoài có người đứng cách ba mét canh chừng từ xa, để cho bất luận kẻ nào có phận tới gần.



      Trong phòng sáng ngời, giờ phút này Côn Sơn ngồi ở ghế bên trái đường chủ, những người khác ngồi theo thứ tự.



      Lúc này đường chủ chuyện: “Nhiệm vụ lần này, mọi người hoàn thành rất tốt, trước mắt chỉ còn có chút việc, Côn Sơn còn lại xin nhờ cậu rồi.”



      “Hiển nhiên dốc sức vì đường chủ.” Côn Sơn biểu vô cùng khiêm tốn, vì nhiệm vụ lần này ba bốn ngày chưa có chợp mắt, thậm chí có thời gian gọi điện cho Bảo Châu, cũng biết Bảo Châu ở Sơn Tây bên kia, có khỏe mạnh . tại kết cục định, thở dài hơi, có chút nhớ vợ rồi.



      “Người em, cậu khách khí. Đúng rồi, hôm trước Chấp đường đại gia muốn phân đường cấp, chọn đại biểu Tổng đường học tập kiểu súng ngắn mới nước Mỹ. Mọi người cảm thấy ai phù hợp?”

      đại gia : “Tôi ở tuổi này thích hợp học mấy đồ chơi Tây Dương kia, Côn Sơn cùng A Thiếu đều còn trẻ, để cho người trẻ tuổi thôi!”



      Cùng đường đại gia : “Ta đề cử a thiếu, luân(phiên) tư lịch, a thiếu là chúng ta Quảng Châu phân đường tư lịch nhất lão đệ tử trẻ tuổi, năm tuổi tựu nhập đường.”



      Bồi đường đại gia : “Tôi đề cử Côn Sơn, cống hiến của Côn Sơn đối với nội đường mọi người rõ như ban ngày.”



      Lễ đường đại gia : “Tôi đề cử A Thiếu, A Thiếu rất thông minh, học võ khí có lẽ rất mau lên tay , có thể cho chúng ta nở mày nở mặt.”



      Đường chủ : “Côn Sơn so với A Thiếu hơn, nên để cho người .”



      Mấy vị nhân vật trọng yếu đều có các ủng hộ. A Thiếu được hai phiếu, Côn Sơn hai phiếu, cái này khó xử rồi, lúc đường chủ rầu rỉ, Côn Sơn : “A Thiếu là Chấp đường đại gia, nhân viên phụ trách tổ huấn. Để ấy học, rồi trở về dạy cho chúng ta, là thích hợp nhất.”



      A Thiếu luôn gì ngẩng đầu nhìn thoáng qua Côn Sơn, mặt đạm mạc như trước nhìn ra biểu lộ gì. Tính tình của ở trong nội đường nổi danh quái gở, nhưng xác thực rất có tài hoa cơ hồ mọi thứ tinh thông, làm chuyện gì đều quyết đoán và có đạo lý, cho nên mỗi năm nhàng an vị lên vị trí Chấp đường đại gia.



      Chuyện cứ như vậy định ra, đường chủ tuyên bố: “Vậy do A Thiếu .”

      Tan họp về sau, Quản đường đại gia kéo Côn Sơn đến chỗ hẻo lánh, với : “Tiểu tử cậu ngốc a! Đường chủ tuổi cao, xem tình huống mau lui xuống. Lúc này cậu nên tranh thủ tiến vào Tổng đường học tập, ở trước mặt Tổng đường chủ thể , tương lai chức vị đường chủ của cậu đoán chừng ổn thỏa hơn nhiều.”



      nhất định là tôi.” Trước khi Nhâm đường chủ lui xuống bình thường do phó đường chủ thay, nhưng có đôi khi, cũng là người được Tổng đường trực tiếp đưa tới.



      “Làm sao phải cậu? Gần đây, tôi là nhìn ở trong mắt đấy, những người trẻ tuổi trong nội đường, cậu là người có công lao lớn nhất, đầu óc linh hoạt nhất. Đường chủ dường như cũng hướng vào cậu làm người nối nghiệp, tất cả mọi người đều nhìn thấy.” Côn Sơn người này luôn chịu khó, phân thua hơn kém, xem như là người biết chuyện, trong lòng của ông đối với vị hậu sinh này rất là bội phục.



      “Có phải hay , phải tôi và ngài định đoạt. , tôi thỉnh ngài uống rượu.” Côn Sơn sao cả, là của lấy, phải , cũng quá thất vọng, dù sao tuổi của so với những người khác, tựa hồ có chút quá .



      “Cậu tiểu tử này, làm sao lại để bụng!” Quản đường đại gia thở dài, nhưng rượu vẫn là muốn uống.



      Côn Sơn cười cười; “Có rượu là được rồi, trước đó vài ngày tôi làm vò rượu ngon, tôi nghĩ ngài nhất định ưa thích.”



      Sáng ngày thứ hai Bảo Châu phải tự nhiên thức dậy, mà là bị Thẩm mẹ đánh thức : “Thiếu phu nhân, mau thức dậy.”



      muốn, con còn muốn ngủ.” Bảo Châu ôm chăn lười biếng trở mình, tiếp tục ngủ.



      “Còn ngủ! Trong nhà có khách tới, chờ dưới lầu muốn gặp , Thẩm lão gia tự mình sai tôi tới gọi xuống dưới.”



      “Côn Sơn đến rồi?” Bảo Châu kinh hỉ đứng lên, còn có mặc quần áo tử tế chợt nghe Thẩm mẹ : “ phải thiếu gia, là vị Mộc thiếu gia ngày hôm qua, Mộc Thường Khoan. là Thiếu phu nhân từng có ân với , thiếu cái máy xay gió và xâu mứt quả, hôm nay cố ý đưa tới.”



      “Xâu mứt quả!” Vừa nghe đến ăn ngon, Bảo Châu lập tức có xúc động chảy nước miếng, động tác cực nhanh mặc quần áo tử tế, mở cửa ra ngoài. Đồng dạng thân là đồ tham ăn, vừa nghe thấy ăn, tiểu Hoàng lập tức từ dưới gầm giường chui ra bước nhanh đuổi theo Bảo Châu, muốn cùng .



      “Ai ôi!!! Thiếu phu nhân của tôi, nút thắt! Nút thắt sai rồi.” Thẩm mẹ vài bước đuổi theo, giúp Bảo Châu đem quần áo sửa sang lại thỏa đáng sau mới để xuống dưới.



      lát sau, Mộc Thường Khoan nhìn thấy Bảo Châu trước sau, hai bóng dáng lớn , tựa hồ lúc này mới cảm giác mình có nằm mơ, đối với Bảo Châu dịu dàng vẫy vẫy tay: “Bảo Châu tới, mua cho em máy xay gió và xâu mứt quả.”



      “Mộc Đầu, đến sớm.” Bảo Châu ngáp cái xong, đối với ngọt ngào cười cười, thò tay lấy máy xay gió cùng xâu mứt quả.



      Xâu mứt quả ăn ngon, chỉ là hơi cứng, Bảo Châu ngụm cắn xuống, thiếu chút nữa gãy mất hai cây răng.

      Bảo Châu sờ lên cây răng thiếu chút nữa bị gãy, có chút nào tức giận ngồi xuống ăn điểm tâm, bữa sáng có bánh quẩy cùng sữa đậu nành ưa thích, Bảo Châu giơ tay lần lượt lấy cái cho Mộc Thường Khoan: “Cho , rất giòn.”



      rất giòn.” Còn rất ngọt, nhìn Bảo Châu tươi cười, cảm thấy bánh quẩy trong tay đều biến ngọt rồi.



      Bảo Châu ăn xong điểm tâm tâm tình rất tốt, hôm nay tâm tình đại phu nhân cũng rất tốt, thoạt nhìn rạng rỡ hơn mọi ngày.



      Thẩm lão gia tự nhiên cũng thế, vợ chồng già rồi, nghĩ tới tối hôm qua vậy mà làm ông tìm được cảm giác lúc động phòng trong đêm tân hôn, cái đó gọi là hạnh phúc.



      Đáng thương Nhị phu nhân bởi vì bị thương sợ khách nhân trông thấy, chỉ dám trốn trong phòng, mang theo hai mắt thâm quầng phiền muộn ăn điểm tâm, tuy bà có vì chuyện của Chu Hân Như mà bị liên lụy , như Chu Hân Như kia, sợ là bà thể tiếp tục dùng được nữa.



      Bảo Châu ăn rất nhanh, cho nên rất nhanh ăn xong điểm tâm.



      Tiểu Hoàng cùng Bảo Châu sống chung trong thời gian dài, ăn cái gì cũng rất nhanh, cơ hồ tốc độ ngang với Bảo Châu.

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 132 Đại phú đại quý



      Thấy Bảo Châu ăn xong, Mộc Thường Khoan : “Gân đây ở Thái Nguyên diễn vở kịch ‘Ngọc mãn viên’, vừa vặn cho gia phụ hôm trước có hai vé, gia phụ cho , nếu em nguyện ý, buổi tối tới đón em xem.”

      “Được!” lâu chơi với Mộc Đầu Bảo Châu miệng đầy đáp ứng.



      Mộc Thường Khoan thấy đáp ứng, vẻ mặt tươi cười rời .



      Bảo Châu ăn no rồi vào trong sân tắm cho Tiểu Hoàng.



      Bảo Châu hồ đồ, Thẩm lão gia lại hồ đồ, ông vẫn rất thích Côn Sơn làm con rể, ông gọi điện thoại mật báo: “Côn Sơn a! Hôm qua cha dẫn Bảo Châu tham dự yến tiệc, gặp phải con trai Mộc gia, người ta dường như vừa ý Bảo Châu rồi, xem bộ dáng là thanh mai trúc mã.”



      “Rất có khả năng a?” Muốn lừa gạt trở lại Thái Nguyên sao?



      “Tối nay con trai nhà Mộc gia mời Bảo Châu xem kịch, Bảo Châu đáp ứng con tự mình xử lý a!” Thẩm lão gia xong cúp điện thoại, xem cậu có tới hay , cậu còn vội vàng sao, hắc hắc!



      Côn Sơn sao có thể vội, nhưng còn muốn kiểm tra thiệt giả, lập tức gọi điện về bên Hồng Kông, kể cho Vạn lão gia tử nghe, hỏi ông: “Ông nội, Bảo Châu có thanh mai trúc mã nào ?”



      Vạn lão gia tử tuy lớn tuổi, lại đối với Mộc Thường Khoan ấn tượng rất sâu: “Là có người, họ Mộc!”



      “Là dạng người gì?” Xem ra đúng là có.

      “Để ông kể cháu nghe a! Trước kia khi Bảo Châu chưa gả cho con, ở nông thôn, ông vì chuyện chung thân của lo lắng. phải vì Bảo Châu ngốc, Bảo Châu tuy cái khác được, nhưng bộ dáng lại xinh đẹp, đáng tiếc xinh đẹp đều vô dụng.”



      “Vì sao?”



      “Thầy tướng số nó vượng phu lại khắc chồng!”



      có khả năng.” Côn Sơn tin, cảm thấy Bảo Châu gả cho , rất vượng.



      , thời điểm Bảo Châu còn trong bụng mẹ, mẹ Bảo Châu và phụ nữ có thai trong xóm, chỉ phúc vi hôn cho Bảo Châu và đứa trong bụng của người phụ nữ đó.

      Lúc mẹ Bảo Châu sắp chuyển dạ, đêm khuya đói bụng, xuống giường tìm đồ ăn, trời tối có đốt đèn, cẩn thận ngã phát, liền sớm sinh ra Bảo Châu. đến cũng lạ, những đứa trẻ khác sinh ra đều khóc to, nó lại nhếch môi tim phổi cười ngây ngô, đoán chừng là dó bị ngã choáng váng.



      Đứa được chỉ phúc vi hôn kia sinh ra lại là , thầy tướng số rất buồn bực, ràng đoán chắc cái thai kia nhất định bé trai, như thế nào trở thành bé , chỉ phúc vi hôn đều ngâm nước nóng rồi, mọi người cũng có để ý, chỉ cảm thấy là ngoài ý muốn.



      Về sau lúc Bảo Châu vừa được ba tuổi, cùng bé trai bên nhà chơi đùa, bé trai giả trang chú rể, Bảo Châu giả trang tân nương, kết quả chú rể còn chưa chạm vào vai Bảo Châu, đột nhiên đám chim con từ bầu trời bay qua, ở đầu của bé trai đó kéo vài đống thối thối, đành phải về nhà tắm rửa, kết quả ở trong thùng tắm biết như thế nào ngủ quên, thiếu chút nữa vì vậy chết đuối.



      Bé trai đó khóc náo Bảo Châu đúng, nó là sao chổi, ai chọc phải gặp may.



      Vốn chỉ là ngoài ý muốn, mọi người cũng để ý, nhưng khi Bảo Châu năm tuổi, có tên lưu manh ở thôn bên cạnh đùa giỡn nó, thò tay muốn sờ khuôn mặt nhắn của Bảo Châu, kết quả biết như thế nào, đột nhiên dưới chân xuất con rắn độc, há mồm cắn tên kia ngụm, làm tên kia nằm giường hơn ba tháng.



      cố liên tiếp phát sinh, nếu tiếp tục là ngoài ý muốn có nhiều người tin tưởng, trong thôn mọi người , nha đầu kia có phải là sao chổi hay a!



      Cái này truyền mười, mười truyền trăm, trong lúc nhất thời mấy bạn cũng chịu chơi chung với Bảo Châu, chỉ sợ gặp xui xẻo.



      Ông cảm thấy vấn đề này thể hàm hồ, cầm ngày tháng năm sinh của Bảo Châu tìm thầy tướng số nổi danh nhất trong huyện, nhìn xem bát tự, có phải là sao chổi hay .



      Thầy tướng số kia, nghe xong lời ông , hiếu kỳ đánh giá Bảo Châu hồi, thở dài : khó trách! Khó trách a!



      Ông liền hỏi khó trách cái gì.



      Thầy tướng số mệnh cách mâu thuẫn, có đều mệnh cách này đúng là hiếm thấy, trong vạn người cũng khó tìm được người.

      Vừa tốt, lại tốt. Bảo Châu trời sinh si ngốc, nhưng ông trời có đức hiếu sinh, cho nó khuyết điểm, cũng cho nó ưu điểm.



      nó có mệnh đại phú đại quý, tương lai nhất định có thể gả người nhân trung chi long, lên như diều gặp gió. Cho nên vượng phu cũng khắc chồng. Khắc tất cả nam tử bình thường, chỉ vượng cho người duy nhất. Cho nên nam tử bình thường, chỉ cần phải người trong số mệnh của nó, ai có ý đồ với nó, đều gặp xui xẻo. Cái phần phúc khí kia, phải người bình thường có thể nhận được.



      Phải đợi nó gả cho người ta về sau, mới khắc những người theo đuổi nó.



      Kể từ đó, hàng xóm xung quanh cũng sợ Bảo Châu nữa, mấy đứa khác cũng dám chơi với Bảo Châu.



      Trong thôn nhiều bé trai như vậy, về sau cũng chỉ có Mộc Đầu, chính là tiểu tử họ Mộc kia, người thổ lộ với Bảo Châu, là rất thích nó.



      Mọi người bởi vậy đều lo lắng Mộc Đầu sắp gặp xui xẻo, nhưng vài ngày trôi qua, Mộc Đầu ràng chút việc đều có, tất cả mọi người Mộc Đầu này tương lai là nhân trung chi long, về sau lấy Bảo Châu thành kiêu ngạo quan phu nhân.



      Ngay cả ông cũng cảm thấy như vậy, ngầm đồng ý cho hai đứa nó lui tới, Mộc Đầu rất chiếu cố Bảo Châu, có cái gì ngon, thú vị, đều cầm đến chia cho Bảo Châu.



      Thế nhưng về sau Mộc Đầu lại trở về thành phố lớn.

      Có lẽ trở về nữa.



      vợ tốt như vậy, Mộc Đầu muốn, những người khác có thể muốn.



      Ông thầy tướng số kia Bảo Châu mệnh tốt, tương lai là đại phú đại quý, gả cho nhân trung chi long.



      cách khác, người lấy nó, phải là nhân trung chi long sao!



      Ai cưới Bảo Châu có thể trở thành nhân trung chi long, kẻ đần mới muốn, mặc dù nó hơi si ngốc, vẫn có rất nhiều người nguyện ý muốn, chuyện vui hồi , rất nhiều người đều sớm quên rồi, có ít người cảm thấy có tà môn như vậy a! Có lẽ trước kia là truyền nhầm.



      Vì vậy đến nhà cầu hôn!



      Người đầu tiên đến chính con trai của viên ngoại, ông cảm thấy tệ, vừa định đáp ứng, người đó biết có phải do quá kích động hay , lúc lên phía trước, cẩn thận trượt chân, ngã xuống, vốn cũng có gì, nhưng hết lần này tới lần khác chân lại bị ngã gãy.



      Nhà viên ngoại cảm thấy đây phải dấu hiệu tốt, đỡ tiểu tử kia, mang theo đống sính lễ, chạy.



      Về sau cũng có nhiều bà mối đến nhà nhưng tất cả đều bỏ chạy.



      Ngay của bà mối Trương có chút danh tiếng trong huyện thành và bà mối Lý đều đến tham gia náo nhiệt, ở trong đống đối tượng, ông nhìn trúng con trai huyện trưởng, về sau có thể ăn ngon uống sướng nha!



      Kết quả đáp ứng xong, lại xảy ra chuyện!



      Con trai huyện trưởng mở cửa hàng đột nhiên bị người ta châm lửa đốt cháy sạch!



      Lần đầu tiên là trùng hợp còn cho qua được, lần thứ hai, có trùng hợp như vậy nha? Mọi người thấy việc này rất là tà môn.

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 133 Tan nát con tim



      Huyện trưởng đại nhân cũng hiểu được việc này kỳ quặc, vì vinh hoa phú quý, vạn nhất làm mất mạng con trai của mình tốt, tranh thủ thời gian từ hôn.



      Nhưng vẫn còn có ít người ôm hy vọng vạn nhất tôi là nhân trung chi long tiến đến cầu thân, cái này giống như bảo vật, tuy tỉ lệ lấy được rất thấp, nhưng vẫn có người nguyện ý thử.



      Nhưng có ngoại lệ, Vạn lão gia tử đáp ứng người người may , về sau mệt mỏi, dứt khoát vô luận ai đến cầu hôn, tất cả đều đáp ứng, ai gặp xui xẻo chính là ý lang quân trong định mệnh của Bảo Châu nhà ông!



      Sau đó đám lại đám con trai cầu hôn tất cả đều gặp xui, những người này nhiều đến nổi bệnh viện trong huyện thành cùng nơi xem bệnh của Trung y đại phu đều chật kín hết người, bác sĩ cùng các thầy thuốc quả thực khi nhắc tới Bảo Châu đều biến sắc.



      Kể từ đó, ai cũng dám lại cầu hôn nữa.

      Đám bà mai mối cũng dám đến thăm, Bảo Châu ngồi trong nhà cái gì đều làm, nhưng lại trở nên nổi tiếng!



      Thẳng về sau, con của ông muốn tìm hôn cho Bảo Châu.



      Ông ôm hy vọng, nghĩ tới con cưới Bảo Châu vậy mà chút chuyện đều có.” Vạn lão gia tử , bây giờ ông còn buồn bực, đời này chẳng lẽ có hai nhân trung chi long hay sao? Có lẽ chỉ hai người, nhưng Côn Sơn và tiểu tử Mộc gia kia đều có thể .



      Nghe Vạn lão gia tử vừa như vậy, trong lòng Côn Sơn lo lắng tăng lên ngàn vạn lần, xem ra tên tình địch này tầm thường a!



      Chính mình phải tranh thủ thời gian đến xem Bảo Châu mới được.



      Sau khi cúp điện thoại, Côn Sơn bên gọi người chuẩn bị máy bay, năm giờ rưỡi chiều xuất phát, bên mặc quần áo tử tế ra ngoài, chuẩn bị tốc chiến tốc thắng đem công việc làm cho xong.



      Nghe phải về Sơn Tây, Vạn lão gia tử : “Lúc về thuận tiện trở lại quê nhà chuyến, mang ít đặc sản trở về cho ông a.”



      Côn Sơn gật đầu: “Vâng.”

      Buổi tối hí kịch rất đặc sắc, đáng tiếc Bảo Châu hiểu lắm, thời điểm mọi người xem kịch, Bảo Châu tựa ở mặt ghế nằm ngáy o..o…, hoàn hảo là ở mình trong rạp , có quấy rầy đến người khác.



      Nếu vị này trong xã hội thượng lưu ở Thái Nguyên, đêm thành danh, khả năng làm cho rất nhiều người rớt mắt kính ra nhìn.



      Thấy ngủ rồi, Mộc Thường Khoan nhếch miệng mỉm cười, cởi áo khoác phủ thêm cho , sau đó cũng xem kịch nữa, lẳng lặng nhìn Bảo Châu nằm ngáy o..o…, ngắm nhìn khuôn mặt nhắn của , trong lòng của vô cùng bình thản, cứ như vậy nhìn xem , nếu có thể xem cả đời tốt!



      Đợi Bảo Châu tỉnh lại, kịch bắt đầu tan cuộc, Bảo Châu dụi dụi mắt, nhìn thấy dưới lầu còn người, hỏi Mộc Thường Khoan: “ muộn rồi sao?”



      “Tàm tạm, có phải rất nhàm chán hay ? Vốn muốn mang em cưỡi ngựa, nhưng lại sợ hù dọa đến em.” chưa từng theo đuổi nào, biết nên làm như thế nào mới tốt.



      Bảo Châu gật đầu: “Em xem hiểu.”



      “Xem hiểu có sao, cũng có nhìn kỹ, lần sau dẫn em cưỡi ngựa, bây giờ đưa em về.”

      “Cưỡi ngựa? Có thể mang theo Tiểu Hoàng ?”



      “Có thể.”



      Mộc Thường Khoan lái xe đưa Bảo Châu đến trước cửa nhà Thẩm gia, Bảo Châu vừa định vào trong, bị gọi lại: “Chờ chút, có chuyện muốn …”



      “Chuyện gì?”



      , …” định , muốn kết hôn với em, hộp quà trong túi áo móc ra nửa, lại đột nhiên nghe thấy người con trai đứng ở trước cửa Thẩm gia gọi Bảo Châu: “Bảo Châu.”



      “Côn Sơn! Côn Sơn sao lại tới đây?” Bảo Châu kinh hỉ vạn phần hướng về phía Côn Sơn chạy tới, sau đó dụng lực nhảy lên, hai tay ôm cổ , hai chân câu lấy người , rất là trẻ con.



      Côn Sơn hưởng thụ đem ôm chặt, cười : “Sợ em nhớ , cho nên đến xem.”



      Mộc Thường Khoan bên yên lặng đem hộp quà thả lại trong túi, bên bất động thanh sắc hỏi Bảo Châu: “Vị này là ai?”



      đợi Bảo Châu giới thiệu, Côn Sơn nhàng buông Bảo Châu ra, đổi thành nắm chặt tay Bảo Châu, tay kia vươn ra bắt tay với Mộc Thường Khoan, người này so với tưởng tượng của càng ưu tú, quả nhiên thể phòng bị. phải tin Bảo Châu, mà là quá quan tâm Bảo Châu: “Xin chào, tôi là Lục Côn Sơn, chồng của Bảo Châu.”

      “Em, kết hôn?” Mộc Thường Khoan ngay cả thái sơn trước mặt sụp đổ mặt cũng đổi sắc, nhưng lúc này khó tránh khỏi lộ ra kìm chế được. Người đợi nhiều năm như vậy, lại kết hôn. Vì sao có người cho biết?



      Bảo Châu gật đầu: “Mộc Đầu, chồng em có phải tốt a.”



      Mộc Thường Khoan lập tức có xúc động thổ huyết.



      Côn Sơn cảm thấy đả kích địch nhân, tốt nhất thẳng đảo Hoàng Long, nửa điểm cũng được chậm trễ, đối với Bảo Châu cười cười: “Biết em nhớ mỹ thực Quảng Châu, nên mang đến.”



      “Em còn nhớ cục cưng.”



      “Cũng có mang đến, cha mẹ nuôi ở bên trong chơi với cục cưng. Mộc tiên sinh nếu có hứng thú, vào ngồi chút a! Có lẽ còn chưa nhìn thấy cục cưng của tôi và Bảo Châu, đó là đôi long phượng thai rất đáng .”



      Mộc Thường Khoan tin, đả kích tên tiếp tên, trái tim của , lạnh, nhưng có số việc trừ phi tận mắt nhìn thấy, nếu khó mà tin được.



      Vào trong, chỉ thấy trong phòng khách Thẩm gia ngoại trừ bầy đầy cả bàn mỹ thực Quảng Châu, tay đại phu nhân và Thẩm Chi Tề lúc này còn ôm đứa chơi đùa.



      Hai đứa bé lớn lên vô cùng đáng , Mộc Thường Khoan lại muốn khóc, dùng ngữ khí thể tin hỏi Bảo Châu: “Đây đều là con của em?”



      Bảo Châu gật đầu: “Mộc Đầu xem, Tiếu Tiếu nhà em đáng , Kiều Kiều lớn lên giống Côn Sơn xinh đẹp.”



      Mộc Thường Khoan: “…”

      Côn Sơn vui vẻ, lúc ăn bữa ăn tối, gắp thức ăn cho Bảo Châu.



      Bảo Châu ăn lấy ăn để, thấy Mộc Thường Khoan nhúc nhích chiếc đũa, thò tay kẹp cái bánh cho : “Mộc Đầu, ăn.”



      Thấy Bảo Châu quan tâm mình, Mộc Thường Khoan vẫn rất cao hứng, há mồm ăn hết ngụm.



      Lúc Mộc Thường Khoan định trở về, Bảo Châu cùng Côn Sơn tiễn ra ngoài, vài bước, Mộc Thường Khoan đối với Côn Sơn : “Có thể làm phiền tránh lát, tôi có mấy câu muốn với Bảo Châu.”



      Bại tướng dưới tay, Côn Sơn muốn bỏ đá xuống giếng, gật đầu, đối với Bảo Châu : “ xem cục cưng ngủ chưa.”



      Đợi Lục Côn Sơn rời khỏi, Mộc Thường Khoan kéo Bảo Châu qua bên hỏi : “ cho biết vì sao em gả cho ? Có phải người trong nhà ép buộc em ?”



      Bảo Châu lắc đầu.

      “Hay là nhà bức em?” Nếu như phải do tự nguyện, Mộc Thường Khoan nguyện ý mang , tiếc bất cứ giá nào. Thậm chí nguyện ý nuôi dưỡng hai đứa con của và Lục Côn Sơn, chỉ cần phải do tự nguyện gả , nguyện ý vì làm tất cả mọi chuyện.



      Bảo Châu lại lần nữa lắc đầu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :