1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 124 Độc ngực?



      Đại phu nhân nghĩ tới đầu đụng vào ghế phía trước, Bảo Châu cũng bị đụng phát, nhưng da dầy, có trở ngại gìy, ngẩng đầu lên hỏi đại phu nhân: “Mẹ nuôi, có đau hay ?”



      Thẩm Chi Tề nghe Bảo Châu hỏi, mới biết được đại phu nhân bị đụng trúng đầu, vô ý thức quay đầu lại quan tâm bà: “Huệ Quyên, bà sao chớ?”



      “Lão gia, tôi sao.” Khẩu khí đại phu nhân bình thản, dù sao so với trả lời tốt hơn. Lão gia rất nhiều năm có gọi tên bà như vậy, ra còn chưa có quên, trước kia thời điểm bà còn trẻ, khi đó nhà lão gia gặp khó khăn, đúng lúc chán nản, em của ông còn , cha mẹ lại qua đời quá sớm, trong nhà chỉ có mình Thái phu nhân, Thái phu nhân trong nhà thể có nữ chủ nhân quản lý, nên nhờ bà mối tìm con dâu.



      Bà mối tìm được bà, cha bà là bộ đầu ở huyện nha, gả bởi vì thân phận nhà mẹ đẻ thấp kém, thường xuyên bị kỳ thị, khi đó, lão gia luôn lôi kéo tay của bà : “Huệ Quyên, có việc gì về sau khá hơn, em chỉ cần làm vợ của Thẩm Chi Tề là được rồi.”



      Thấy bà sao, Thẩm Chi Tề liền yên tâm, có lưu ý đến chính mình thất thố, nhìn Bảo Châu vẫn ăn ngon lành bị ảnh hưởng chút nào, rất thưởng thức, nha đầu kia đủ trấn định, hổ là con nuôi của ông: “Bảo Châu, ngày mai cha nuôi sai người dẫn con dạo quanh thành phố, thích gì, cha nuôi mua cho con. con muốn cái gì cũng có thể với cha nuôi.”



      “Cái gì cũng có thể sao?”



      “Đúng.”

      “Con muốn ăn kẹo đường.”



      “Được!” Thẩm Chi Tề nghe xong, cười ha ha. Nha đầu kia, tham lam! có táo bạo của thanh niên trẻ tuổi, càng nghĩ càng cảm thấy đứa con nuôi này tệ, thích bộ dạng đơn thuần của . Những lời này ông cũng cùng người khác qua, hoặc là thanh cao, cái gì cũng cần, bộ dạng đừng bố thí bộ tôi. Hoặc là người đến sợ, càng nhiều càng tốt, thậm chí dùng công phu sư tử ngoạm.



      Thấy ứng đối như thế, trong lòng bắt đầu xem thành con ruột đối đãi.



      Lúc về đến nhà, bên kia sớm hỗn loạn.



      Lão gia đau lòng Nhị phu nhân bị chó cắn, mặc dù thời điểm này ở Trung Quốc chưa có giống chó dại, thế nhưng đây cũng là chuyện lớn, lúc về mấy người Thẩm Chi Tề về đến nhà, bác sĩ tới, Trung y Tây y đều mời lên lầu.



      Trong nhà đám người hầu biết Nhị phu nhân bị chó cắn, lo lắng, phần lớn canh giữ ở lầu hai, trước cửa phòng Nhị phu nhân xem náo nhiệt.



      Thẩm Chi Tề thấy trong phòng khách có người, rống lên tiếng, người hầu chạy tới, hỏi ra mới biết được, bước nhanh lên lầu, rất xa chợt nghe tiếng Nhị phu nhân mắng người: “Các người xem náo nhiệt cái gì, đều ra ngoài! Miệng vết thương của tôi nha hoàn thanh lý, để lại thuốc là được rồi.”



      Lão trung y khó khăn : “Cái này nhìn vết thương, lão hủ làm thế nào biết ngài bị cắn có nghiêm trọng ?”

      Tây y cũng : “Tôi sợ bà xử lý miệng vết thương tốt, để cho y tá thanh lý giúp a! Mặt khác tình huống của bà, cần tiêm vac-xin phòng ngừa chó dại, tôi lập tức gọi người mang thuốc được nhập khẩu từ nước Đức tới, có lẽ cũng kịp, hết thảy chỉ có thể nhìn tạo hóa của bà nữa.”



      Nhị phu nhân rất bực bội: “Đồ vô dụng, đều cút cho tôi.”



      Thẩm Chi Tề biết Nhị phu nhân trong lòng bực bội, lại mơ hồ cảm thấy khẩu khí của bà hơi quá đáng, Thẩm gia dùng gia phong nhân từ hòa ái nổi tiếng ở Thái Nguyên, nhưng lúc này cũng thể trách tội nhiều, vào hướng bên giường ngồi xuống, nắm tay Nhị phu nhân : “Bị cắn chỗ nào? Để cho bác sĩ nhìn xem, nghe lời.”



      Nhị phu nhân , chỉ là mặt đột nhiên đỏ lên mảng lớn, mắc cỡ chết người!



      “Chỗ nào? chuyện.”



      “Ngực.” Nhị phu nhân giọng ở bên tai Thẩm Chi Tề ra chữ, sau đó hướng trong chăn chui vào, hừ, đều là tại con chó thối kia, chỗ nào cắn, lại cắn ngực, về sau bà như thế nào gặp người.



      Trước kia bà chỉ nghe qua Độc Nhãn Long, kết quả Tây y , nếu như lập tức uống thuốc xua tán độc tính, khả năng nguy hiểm, chỉ có thể đem chỗ bị cắn cắt bỏ, nếu chữa trị tốt, biến thành độc ngực, độc ngực ah!



      A a a!



      Nhị phu nhân đắp thuốc, nhưng thấy tốt.

      Tây y tình huống khả quan, phải cắt thịt.



      Nhị phu nhân bị dọa đến sắc mặt đều trắng ra, Bảo Châu đột nhiên ló đầu ra : “Con có biện pháp.”



      có biện pháp gì?”



      “Đem lông của con chó cắn dì cắt xuống ít, đốt thành bụi phấn, bôi lên miệng vết thương.” Trước kia ở nông thôn hình như từng nghe người ta qua, biết có đúng hay . ( Đây là phương pháp Đông y, có chút hư cấu, thể nào khảo chứng. )



      “Thiệt hay giả?” Nhị phu nhân nửa tin nửa ngờ hỏi.



      Bảo Châu nhún vai, trả lời vô cùng dứt khoát: “ biết.”



      So với cắt thịt, Nhị phu nhân nguyện ý thử lần: “Được rồi!”



      Con chó phối hợp, bởi vì cắn Nhị phu nhân bị thương, tất cả mọi người dám bắt nó, Bảo Châu ném ra mấy hạt đậu phộng rang cho Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng bay lên, hai ba cái đem lông chó mổ xuống mấy cọng, mọi người vội vàng đem lông chó đốt thành bụi phấn, đem đắp lên vết thương cho Nhị phu nân.



      Ngày hôm sau bác sĩ tới, hỏi tình huống của Nhị phu nhân, còn đau, miệng vết thương cũng hết sưng.

      Nhưng thù này, Nhị phu nhân nhớ kỹ, đối với vú già bên cạnh : “Tôi muốn báo thù.”



      “Ngài muốn làm như thế nào?”



      “Cái đồ nhà quê kia, tôi muốn nó mất mặt trước mọi người, nghe Mộc lão tướng quân cáo lão hồi hương, trở lại Thái Nguyên, hai ngày sau tổ chức buổi yến hội long trọng ở Mộc phủ, đến lúc đó con trai Hậu lão tướng quân, tại nổi tiếng nhất chính là Mộc sư trưởng kia cũng tới tham dự. Khi đó kêu lão gia mang nó theo, nếu như cái đồ nhà quê kia ở trước mặt mọi người bị bêu xấu, tôi nghĩ lão gia cũng bảo vệ nó được!” Nàng đều có diệu kế!



      “Vâng.” Vú già cười đến rất giống Dung ma ma.



      “Bảo Châu a! Lần này nhờ có con, bệnh của dì mới có thể chuyển biến tốt đẹp, tại dì bị thương thích hợp ra ngoài, có yến hội, con thay dì cùng với lão gia a!” Nhị phu nhân miệng niệm nam mô, trong bụng lại bồ dao găm mà .



      Bảo Châu có hứng thú: “ .”



      “Có rất nhiều người thượng lưu, con muốn biết sao?”



      Bảo Châu bên lắc đầu, bên tự mình chơi cờ năm quân.



      “Có rất nhiều đồ ăn, con muốn sao?”



      “Ăn? Có cái gì ăn?” Bảo Châu hai mắt tỏa sáng.

      “Phủ tướng quân đồ ăn đặc biết là thiếu được, tóm lại con nhất định chưa từng ăn qua.” Nhị phu nhân chịu trách nhiệm lừa dối .



      “Con đây muốn , con với Tiểu Hoàng.” Có ăn ngon, Bảo Châu quên Tiểu Hoàng.



      “Được, bất quá, yến hội cũng thể bằng tay ! Phải mang cho chủ nhà phần lễ vật, bất quá con cũng biết, lễ vật mà! Người khác biết có ý nghĩa gì nữa, cho nên con phải tự mình chuẩn bị lễ vật, được với bất kỳ ai, kể cả đại phu nhân và người hầu bên cạnh con.” Bà ước gì Bảo Châu bị bêu xấu, Bảo Châu chính là muốn mang con voi lớn cũng thành vấn đề, tin tưởng lão gia sủng ái Bảo Châu như vậy, cộng thêm bà ở bên châm ngòi thổi gió, có lẽ phản đối.

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 125 Giết ra Cao Phú Soái?



      “Cái này dễ xử lý.” Tặng lễ thôi mà! Trước kia thời điểm cùng ông nội ở quê hương, mỗi khi đến ngày lễ ngày tết, đều cùng hàng xóm xung quanh giúp nhau tặng lễ, dùng bọc giấy gói hơn mấy cái bánh nướng. Bảo Châu vỗ ngực cam đoan nhất định làm được.



      “Vậy tốt rồi.” Nhị phu nhân đợi xem làm được trò gì.



      Đại phu nhân nghe Bảo Châu cũng , nghĩ đến Bảo Châu đến vội vàng, trang phục năng chuẩn bị chu toàn, kêu Bảo Châu tự mình chọn vài bộ trang phục ưa thích.



      Bảo Châu mang theo Tiểu Hoàng dạo phố, đường bị người vây xem.

      kia thoạt nhìn đáng , đỉnh đầu có con chim cực lớn theo, con chim kia bay vô cùng chậm, nơi có ánh nắng, cánh chim mở rộng ra che chắn phía cho tựa như cái dù di động , cái dù này vừa che nắng lại vừa có thể quạt mát.



      Bảo Châu đường dạo, thể biết nóng, đến cửa hàng đầu tiên, Bảo Châu muốn vào, Tiểu Hoàng đáp xuống mặt đất, theo vào trong, nhân viên cửa hàng đời này chưa thấy qua con chim lớn như vậy, dọa lui về sau bước: “Đừng tới đây.”



      “Tiểu Hoàng cắn người đâu.” Bảo Châu cười cười, thò tay đem Tiểu Hoàng ôm vào trong ngực, vào bên trong.



      Thẩm mẹ theo vào, chứng kiến từng dãy quần áo, chỉ vào trong đó kiện để Bảo Châu thử: “Thiếu phu nhân, thử bộ này xem.”



      Bảo Châu buông Tiểu Hoàng, vừa tính cầm lên thử, từ bên ngoài tới, là thiên kim Chu gia, gọi Chu Hân Như, Chu Hân Như vươn tay chỉ vào quần áo trong tay Bảo Châu đối với nhân viên cửa hàng : “Tôi muốn cái này, gói lại cho tôi.”



      Bảo Châu ngẩng đầu nhìn về hướng chị mập mạp, nghĩ thầm chị mập như vậy, có thể mặc sao?



      Có lòng tốt nhắc nhở câu: “Cái này, chị mặc vừa đâu.”



      “Mặc vừa sao? Tao mặc vừa cũng tới phiên mày , đồ nhà quê vẫn nên trở về nông thôn ở !” Sắc mặt Chu Hân Như lập tức trầm xuống, tiến tới gần Bảo Châu, đoạt lấy bộ quần áo, xé nát ném xuống đất giẫm mấy cước, vẻ mặt kiêu ngạo. Người càng mập, càng kiêng kị người khác mình mập, chính là như vậy, tuy người khác cũng biết, thế nhưng người dám ra, đều có kết cục tốt, dì của là Nhị phu nhân Thẩm gia được Thẩm Chi Tề thương nhất, ai dám khi dễ , tìm dượng làm chủ.



      Bảo Châu vốn cũng muốn tranh giành, nhưng hơi quá đáng, Bảo Châu rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng: “Chị quá đáng! Tiểu Hoàng đánh chị ta!”



      Bảo Châu tìm cái ghế dựa ngồi xuống, bên từ trong túi tiền móc ra hạt thông cùng Thẩm mẹ phân ra ăn, bên xem Tiểu Hoàng cùng Chu Hân Như đánh nhau, ra phải là Chu Hân Như đơn phương bị đánh, Bảo Châu bên xem bên hưng phấn hô: “Tiểu Hoàng cố gắng lên! Đánh thắng, có phần thưởng a!”



      Mọi người vây quanh xem…

      Cái gì gọi là thượng bất chính, hạ tắc loạn?



      Bọn họ biết rồi.



      Tiểu Hoàng rất bạo lực, mấy cánh hướng phía Chu Hân Như vung vẩy qua, còn có đụng tới người, Chu Hân Như bị dọa phát té ngã đất.



      Bảo Châu thổi tiếng huýt sáo, tiểu Hoàng lập tức ngưng chiến đến bên cạnh Bảo Châu, Bảo Châu vỗ vỗ đầu Tiểu Hoàng: “Tiểu Hoàng uy vũ! Chị mời cưng ăn khoai lang, cưng hai củ, chị củ, Thẩm mẹ củ là được rồi.”



      Tiểu Hoàng rất hưởng thụ hướng người Bảo Châu cọ xát.



      Chu Hân Như từ mặt đất đứng lên, đối với Tiểu Hoàng cước qua: “Tao muốn hầm cách thủy mày!”



      “Tiểu Hoàng!” Bảo Châu muốn ngăn cản tựa hồ kịp, hốc mắt nhanh chóng đều đỏ.



      Đột nhiên có người tới, thò tay đem Chu Hân Như phen kéo ra, nhìn về phía Bảo Châu, vừa rồi ngang qua phụ cận, nghe có người mang theo con chim vàng dạo phố, hiếu kỳ đến xem, lại ngoài ý muốn gặp được màn như vậy, từ trước đến nay thích chõ mõm vào việc người khác, tiềm thức muốn bảo vệ ngồi vuốt ve chim vàng, ánh mắt của biết vì cái gì, làm cảm thấy rất quen thuộc, ràng chưa từng gặp qua.



      Xem Tiểu Hoàng có bị thương, Bảo Châu bên đem Tiểu Hoàng ôm vào trong ngực, bên ngẩng đầu, nhìn về phía người tốt vừa mới cứu được Tiểu Hoàng, mỉm cười, từ trong túi tiền móc ra nắm kẹo đưa cho : “ là người tốt, tôi mời ăn kẹo.”



      Người thanh niên tiếp nhận kẹo đưa tới, khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”



      Chu Hân Như bị kéo ra định giận dữ, vừa nhìn diện mạo của chàng thanh niên này, lời muốn lập tức bị kẹt ở trong cổ họng, lớn lên có hương vị đàn ông a!



      Đó là gương mặt chữ quốc rất tiêu chuẩn, mày rậm mắt to, sống mũi cao, miệng rộng, tướng mạo rất điển hình của người Sơn Tây, nhưng khí chất lại xuất chúng, lộ ra tư thế hiên ngang, khí thế khiếp người.



      Đáng tiếc chàng thanh niên kia nhìn cũng chưa từng nhìn cái, sau khi nhìn Bảo Châu rời , rất khốc!

      Lúc Bảo Châu trở lại Thẩm gia, vui vẻ , bên ca hát, chuyện vừa rồi, sau khi ăn xong hai củ khoai lang bị ném ra sau đầu rồi.



      Vừa đến cửa, chỉ nghe thấy giọng nữ mang theo tiếng khóc nức nở đối với Thẩm Chi Tề : “Dượng nhất định phải làm chủ cho con, có nhà quê, ta bắt nạt con “



      Nhị phu nhân cũng ở bên cạnh thêm mắm thêm muối: “Lão gia, người này là quá lớn mật, đợi khi tìm được ả ta nhất định thể dễ dàng buông tha, lão gia phải làm chủ cho cháu thiếp nha! Tốt nhất làm cho nhà ả phá sản, lại để ngồi tù! Làm cho ả lang thang đầu đường! Cả đời gả được.”



      “Vậy nếu như gả làm sao bây giờ?” Bảo Châu hỏi.



      “Nếu như gả , vậy khiến cho nhà chồng ả phá sản!” ra chỗ tức giận, Nhị phu nhân vô ý thức tiếp, kết quả nghĩ tới giọng này quen tai ah! Ngẫng đầu, Bảo Châu mê mang nhìn qua bà, nghĩ thầm làm cho Côn Sơn phá sản, khả năng hơi khó.



      “Mày còn dám tìm tới tận cửa? Dượng chính là ả ta, dượng phải làm chủ cho con a!” ngồi ở ghế sa lon thấy Bảo Châu, lập tức cáo mượn oai hùm, quay đầu nhờ Thẩm Chi Tề làm chủ cho , nghĩ thầm chính mày tìm tới tận cửa, còn chết chắc sao?



      Dượng tao để cho mày đẹp mắt!



      giây sau thấy, mặt Thẩm Chi Tề vốn kéo căng lập tức chuyển thành vẻ mặt thương đối với Bảo Châu vẫy tay: “Bảo Châu, đến đây, bên ngoài nóng ? Chu mụ, bà gọi người cầm chén nước ô mai đến.”

      Chu Hân Như lập tức hóa đá…



      Bảo Châu đến bên cạnh cha nuôi ngồi xuống, uống nước ô mai, lắc đầu, cười ngọt ngào: “ nóng.”



      Thẩm Chi Tề tin Bảo Châu là loại người chủ động gây chuyện với người khác, tuy ngẫu nhiên gặp rắc rối, nhưng cũng phải cố tình, liền hỏi Thẩm mẹ bên cạnh Bảo Châu: “ xảy ra chuyện gì?”



      Thẩm mẹ đem chuyện kia kể ra, Thẩm Chi Tề nhìn về phía Chu Hân Như mới vừa rồi còn vênh váo, cảnh cáo : “Đóng kỹ miệng của , lại để cho tôi nghe thấy Bảo Châu nửa câu phải, về sau đừng mơ tưởng lại bước vào Thẩm Phủ nửa bước.”



      “Dượng, dượng bất công!” Chu Hân Như tức giận đến dậm chân ôm hận rời , cũng phải con ruột! Từ đến lớn dượng là người hiểu nhất, tại lại vì người ngoài cảnh cáo , cứ như vậy bỏ qua!

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 126 Vẻ mặt chờ mong



      Nhị phu nhân đợi cháu về, gọi điện thoại với cháu ít chuyện.



      Tinh thần Chu Hân Như lập tức tỉnh táo: “Dì, dì xem, chúng ta trong ngoài phối hợp, làm cho ta ở Thái Nguyên còn chỗ đứng!”



      Yến hội ngày ấy đại phu nhân cùng Nhị phu nhân gọi người đưa quần áo cho Bảo Châu, đều phân phó để mặc dự tiệc, Nhị phu nhân còn đặc biệt lôi kéo tay Bảo Châu, cười ha hả mà : “Bảo Châu a! Trước kia là dì đúng, bộ quần áo này là dì tỉ mỉ lựa chọn, con mặc vào nhất định đẹp mắt, xem như đây là lễ tạ lỗi của dì, nếu con tha thứ cho dì, mặc nó vào dự tiệc, về sau ân oán của chúng ta, như vậy xóa bỏ.”

      Đầy tay đầy mỡ Bảo Châu từ trong hộp bánh bích quy ngẩng đầu lên, đặc biệt rất nghiêm túc hỏi: “Dì Hai, chúng ta có cừu oán sao?”



      Vì cái gì biết a?



      Nhị phu nhân hơi cứng lại nghĩ thầm giả vờ cái quái gì, chúng ta lúa gạo sớm kết lớn rồi, biểu lại cười ha hả gật đầu: “Chúng ta nào có thù oán gì đâu, là sai rồi, tóm lại con nhất định phải mặc, nếu nể mặt dì. Cái này là tơ lụa cao cấp nhất Thái Nguyên, con nhìn màu sắc, giống cái gì?”



      Bảo Châu nhìn đống màu vàng, ăn ngay : “Đại tiện.” (=.=’’)



      “Đây chính là màu vàng kim óng ánh, màu cao quý a!” Nhị phu nhân khóe miệng co lại, nghĩ thầm đây chính là vải ta bỏ ra cả trăm khối mới mua được, ngươi nha đầu ở nông thôn, ngươi biết cái gì! Nếu phải sợ lão gia bà khắt khe, bà cần gì phải lãng phí nhiều tiền cho nha đầu nhà quê như vậy?



      “Hoàng Kim đại tiện.” Hoàng Kim đại tiện cũng là đại tiện, nhưng nhìn thấy Nhị phu nhân thành khẩn như vậy, Bảo Châu bên ghét bỏ, bên cố mà đáp ứng mặc yến hội.



      “Vải này giá trị hơn 100 khối.”

      “Mắc như vậy?” Vì cái gì thoạt nhìn khác với miếng giẻ lau nhà của Thẩm mẹ?



      Yến hội tổ chức vào buổi tối, buổi chiều lúc mặt trời còn chưa xuống núi, Thẩm mẹ giúp Bảo Châu sửa soạn thỏa đáng, Bảo Châu cũng giúp Tiểu Hoàng ăn mặc thỏa đáng, bởi vì là yến hội, Bảo Châu thắt cho Tiểu Hoàng cái nơ con bướm, đeo cái mũ lễ hội, thoạt nhìn khôi hài đáng .



      Thế nhưng Tiểu Hoàng chút cũng biết đáng , lần đầu tiên mang nơ con bướm cùng mũ lễ hội, khiến nó cảm thấy đầu và cổ đều thoải mái, vì vậy nếu có người đứng ở phòng khác Thẩm gia, thấy vô cùng xinh đẹp từ lầu xuống, phía sau theo con chim lớn gật đầu đắc ý, nhưng lại hài hòa lạ thường.



      Trong phòng khách thu thập xong Thẩm Chi Tề cùng Thẩm phu nhân đợi Bảo Châu xuống, thấy Bảo Châu xuống, Thẩm phu nhân đối với vẫy tay, thấy có mặc quần áo mình đưa, chỉ cho là mặc vừa, có quá để ý: “Bảo Châu, chúng ta lên xe.”



      Ba người và con chim lên xe, Thẩm Chi Tề vẫn đối với Bảo Châu có thể thuần dưỡng mãnh thú cảm thấy rất hứng thú, giống như là người Mãn Châu dùng thuần Ưng làm kiêu ngạo, ông thấy có thể đem mãnh thú lớn như vậy phục tùng mình, nhất định là cường giả bên trong cường giả. Thế nhưng mỗi khi trông thấy Bảo Châu bé yếu ớt như vậy, dùng các loại đồ ăn vặt hấp dẫn Tiểu Hoàng, khiến nó lăn qua lăn lại, đều có loại cảm giác thần tượng sụp đổ.



      Thần tượng cái gì, đều là mây bay!



      Giờ phút này Tiểu Hoàng tựa vào ngực Bảo Châu, vì lừa gạt đậu phộng trong tay Bảo Châu, đối với Bảo Châu các loại chơi xấu lăn qua lăn lại.

      Thẩm Chi Tề bị đả kích chết lặng, sớm đêm Tiểu Hoàng thành mãnh thú mà đối đãi, cho nên đối với việc để cho Tiểu Hoàng tham gia yến hội, cũng có dị nghị gì, ông và Mộc gia là mấy đời thế giao, những chi tiết này, Mộc gia để ý, Bảo Châu thích mang mang a!



      con nuôi có thể thuần hóa dã thú, làm ông cảm thấy rất có mặt mũi.



      Đến Mộc phủ, động vật vốn được cho phép vào, nhưng khi Tiểu Hoàng xuất hiên lắc đầu vẫy đuôi vẻ mặt buồn cười chọc cho các tân khách lui tới mỗi người đều tươi cười vui vẻ, có thể là tư thế của Tiểu Hoàng hài hước, cũng có thể là nể mặt Thẩm gia, hai lời chưa cho qua.



      Thẩm Chi Tề vừa tới Mộc gia, đem lão tướng quân thân thường phục chạy ra đón chào cùng Trầm lão gia tử chuyện: “Lão Trầm, ông đến rồi, vị này chính là thiên kim nhà ông? Lớn lên đáng .”



      Thẩm Chi Tề con mắt đều cười: “Là con nuôi của tôi, Bảo Châu, đây là Mộc bá bá của con.”



      “Mộc bá bá.” Bảo Châu kêu tiếng, từ trong bao vải màu xanh da trời móc ra gói quà được bao bằng giấy dầu đưa tới: “Đúng rồi, cái này tặng Mộc bá bá.”



      “Cho bác sao?” Mộc lão tướng quân sững sờ, yến hội này là phu nhân ông kiên trì tổ chức, bản thân của ông cũng thích mời khách thượng lưu trong xã hội rồi thu lễ vật này nọ, mấy ngày hôm trước cố ý , tất cả mọi người đừng đưa lễ, nếu xem ông là bạn bè.



      Thẩm Chi Tề và Thẩm phu nhân cũng đều sững sờ, trước khi bọn họ có nghe Bảo Châu muốn đưa lễ a!

      xong xong, cái này sợ là đắc tội Mộc lão tướng quân rồi, người ta thu lễ, ngươi tiễn đưa cái gì cũng đều làm người ta mất hứng đấy, Thẩm phu nhân lập tức sốt ruột.



      Bảo Châu lại chỉ nhìn xem Mộc lão tướng quân có phát Thẩm phu nhân lo lắng, cùng Thẩm Chi Tề kinh ngạc, ông nội từng qua, khi chuyện với người khác phải nhìn thẳng vào mắt của họ, mới đủ lễ phép, Mộc lão tướng quân tương đối cao, Bảo Châu muốn nhìn ông phải ngẩng đầu lên, nàng ngẩng đầu lên nhìn Mộc lão tướng quân, đối mặt với câu hỏi của ông, bình tĩnh tự nhiên mà : “Phải.”



      Lúc này tựa hồ nắm giữ tốt thời cơ, Chu Hân Như mỉm cười hướng phía này tới, đối với Mộc lão tướng quân vẻ mặt hiếu kỳ thè lưỡi, giả vờ nghịch ngợm : “Mộc bá bá, đây là cái gì? Con có chút tò mò, có thể mở ra cho mọi người cùng xem được ?”



      “Cái này…” Mộc lão tướng quân sợ mở ra ở trước mặt mọi người làm Bảo Châu thẹn thùng, vừa muốn cự tuyệt, Bảo Châu cũng là vẻ mặt chờ mong : “Bác nhìn xem, có thích hay ?”



      “Được rồi!” Sau khi rút lui khỏi quân doanh, tại Mộc lão tướng quân lộ ra bình thản thong dong ít, liền theo tâm nguyện của bọn tiểu bối.



      Mở ra, bên trong là cái bình, cầm nặng, Mộc lão tướng quân mở bình ra, bên trong là dưa muối được làm bằng mầm hoa tiêu.



      Đồ nhà quê! Quả nhiên lễ vật đưa tặng cũng quê mùa, Chu Hân Như ở trong lòng xem thường, lại nghĩ mới vẻ mặt Mộc lão tướng quân vừa rồi còn bình tĩnh, đột nhiên ra kinh hỉ, có bao nhiêu năm, có nếm được đặc sản chính tông quê nhà, thể chờ đợi được gọi người cầm chiếc đũa ra, gắp lên miếng nếm thử, mặt mày lập tức hớn hở: “Ừm, rất chính tông! Vừa tê vừa cau so với đồ ăn bác mua ở ngoài còn muốn chính tong hơn, đây là lễ vật tốt nhất mà năm nay bác nhận được, là chính tay con làm sao?”

      “Dạ.” Bảo Châu gật đầu, trước kia lúc ở nông thôn, ông nội dạy làm mầm hoa tiêu, thời điểm mừng năm mới những vật khác đều tặng nổi, chỉ có thể gói ít thứ này tặng cho hàng xóm.

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 127 Này, Tiểu Hắc!

      “Vì sao con muốn đưa cái này cho bác?”

      “Ăn ngon.” Với tư cách người tham ăn lâu năm , Bảo Châu vẫn cảm thấy ăn ngon so với cái gì đều trọng yếu.

      Quả nhiên ăn ngon, Mộc lão tướng quân thích buông tay đối với Thẩm lão gia cười : “Con nuôi này của ông tệ, người rất thực tế lại đáng , quan trọng nhất là làm đồ ăn ngon, lập gia đình chưa? Tiểu tử nhà tôi năm nay hai mươi mấy, cũng nên cưới vợ rồi, tôi xem Bảo Châu tệ.”

      Thẩm Chi Tề mồ hôi đổ như thác .

      May mắn là giao tình lâu năm, nếu đúng là khó , cũng đồng dạng khẩu khí hay giỡn: “Bảo Châu nha đầu kia có may mắn đó, sớm lập gia đình, đứa cũng sắp biết rồi.”

      “Đáng tiếc!” Mộc lão tướng quân nhìn thoáng qua Bảo Châu, liên tục thở dài hai tiếng, đầu năm nay cải trắng đều bị heo ăn hết rồi!

      Côn Sơn ở Quảng Châu xa xôi hiểu hắt hơi cái, ai mắng ?

      Bảo Châu : “Đáng tiếc cái gì?”

      “Đáng tiếc tiểu tử thúi nhà bác có cơ hội, nếu bác nhất định phải đem con làm con dâu của bác, bác có thể mỗi ngày được ăn đồ ăn con làm rồi.”

      Bảo Châu là làm đại mà ra, ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào làm hai lần mà thôi, cũng xem như may mắn, có đôi khi lần này ăn ngon, lần sau lại nuốt trôi. Thấy người khen tài nghệ nấu nướng của mìn. Bảo Châu cảm giác gặp tri : “Bác biết, Nhược Lan làm đồ ăn mới ăn ngon! Lần tới bác đến Quảng Châu, con mời bác ăn!”

      ?”

      Bảo Châu vễnh môi: “Ai gạt người, đó là chó !”

      “Được.” Đến cái tuổi này, Mộc lão tướng quân tính trẻ con tựa hồ ngày từng ngày trở về. Nghĩ thầm cái này Bảo Châu là có cơ hội, biết Nhược Lan kia con của ông còn có cơ hội hay , đời này ông muốn tìm con dâu thành thực, môn đăng hộ đối cái gì, vẫn là thứ yếu: “Vậy Nhược Lan kia, cũng là ?”

      Bảo Châu gật đầu.

      gả cho người ta?”

      Bảo Châu lắc đầu: “ có.”

      “Lần sau lại hồi trở lại Thái Nguyên, đem tiểu nương kia đưa đến nhà của ta đến chơi.”

      Bảo Châu mỉm cười: “ có vấn đề.”

      Mộc lão tướng quân thấy bên cạnh Bảo Châu là con chim thoạt nhìn có chút buồn cười, thể tưởng tượng nổi hỏi: “Đây là sủng vật của con?”

      “Dạ.” Bảo Châu ngồi xổm người xuống sờ lên đầu Tiểu Hoàng, thấy nó luôn gật đầu đắc ý , cảnh cáo : “Tiểu Hoàng, nếu nghe lời, chị ăn luôn em.”

      Tiểu Hoàng lập tức trung thực, đứng thẳng tắp như người mẫu, sau đó mắt nước lưng tròng nhìn qua Bảo Châu, giống như …, đừng ăn ta.

      Có thể đem chim lớn huấn luyện thành như vậy, này có khí phách!

      Mộc lão tướng quân rất là ngoài ý muốn, chẳng lẽ người tham ăn? Có ăn cùng theo ?

      Mộc lão tướng quân thử nó: “Tiểu Hoàng, với ta! Về sau toàn được nhậu nhẹt ăn ngon.”

      Tiểu Hoàng lườm ông cái, sau đó xoay người dùng bờ mông đối với ông, Tiểu Hoàng nó là con chim có cốt khí, chỉ tiếp thụ Bảo Châu cùng Côn Sơn câu dẫn, những người khác, cần nghĩ.

      Mộc lão tướng quân cảm thấy rất thú vị, con chim này thế nhưng hiểu tính người, còn có tình có nghĩa, chẳng những có tức giận, còn cười ha ha: “Tiểu súc sinh này, thú vị! Thú vị vô cùng.”

      Tiếng cười của Mộc lão tướng quân đưa tới ít người, thấy Mộc lão tướng quân cùng Thẩm lão gia đều vây quanh con chim, tốp năm tốp ba thảo luận, nhiều người như vậy tự nhiên có mấy người biết Bảo Châu, người trong đó giọng cùng đồng bạn : “Tôi nhớ ra rồi, có lần chính là bé này dùng con chim thắng máy bay của Ôn Tư tiên sinh, nghĩ tới tại còn có thể gặp lại ấy!”

      Khẩu khí của người kia mười phần sùng bái, quả thực tựa như nhìn thấy thần tượng, trong lòng số người, bé kia có thể sử dụng con chim đả bại máy bay người phương tây, chính là truyền kỳ trong lòng bọn họ.

      Vấn đề này, rất nhiều người Thái Nguyên nghe qua, Thẩm lão gia trước kia cũng được nghe , bất quá cười bỏ qua, nghĩ tới lại là con nuôi của mình, lập tức có loại cảm giác vinh quang con tôi rất thông minh…

      Tiêu điểm của cả yến hội đàm luận, cơ hồ đều tập trung vào Bảo Châu, vị kia mới xuất trong xã hội thượng lưu, lại là con nuôi của Thẩm Chi Tề, còn được Mộc lão tướng quân thích, nếu như phải lập gia đình, có lẽ vô cùng có khả năng gả vào Mộc gia, trở thành phu nhân Mộc sư trưởng.

      Đây là bất hạnh của , nhưng lại là may mắn của rất nhiều khác, các xoa tay, các loại chờ đợi, sửa sang lại quần áo trang sức cho chỉnh tề, bất đắc dĩ Mộc sư trưởng bận rộn công việc, từ khi yến hội bắt đầu đến bây giờ, có xuống lầu cùng mọi người gặp mặt.

      Lúc này yến hội tiến hành hơn phân nửa, có lẽ ra.

      Nghĩ tới đây Chu Hân Như nhanh chóng chuyển dời mục tiêu, đem trọng tâm đặt ở người Bảo Châu nười, thò tay móc ra tờ mười đồng tiền boa đưa cho vị phục vụ: “ tìm cơ hội, gọi bé kia vào hậu viện, đừng để người khác biết , đây là tiền cho .”

      Phục vụ viên cầm tiền boa gật đầu, đợi Bảo Châu mình từ toa-lét ra lúc, đối với : “Tiểu thư, có người nhờ tôi mời ra phía sau viện, hướng bên này là được rồi.”

      “A.” Bảo Châu ăn quá no bụng, muốn vận động chút, giơ tay duỗi thắt lưng, từ cửa ra ngoài.

      Hậu viện có hồ nước, Bảo Châu ở bên cạnh hồ nước ngồi xuống, lúc cúi đầu, thấy tiểu động vật, vươn tay bắt được cái đuôi của nó: “Mày được , Bảo Châu nhàm chán, chơi với tao hồi a!”

      Chu Hân Như nhìn nhìn chung quanh, thấy trong hậu viện có người khác, lộ ra tươi cười đắc ý, cởi giày, nhàng bước tới gần Bảo Châu, sau đó từ sau lưng thò tay muốn đem Bảo Châu đẩy vào trong hồ nước, Bảo Châu đột nhiên quay đầu, thấy , cong miệng: “ làm gì thế?”

      “Đợi tí nữa biết.” Chu Hân Như vươn tay tới gần lưng Bảo Châu, hung ác nhẫn tâm, muốn đem đẩy mạnh xuống nước.

      “Tiểu Hắc, chúng ta , chị này rất xấu, chúng ta chơi với chị ấy!” Bảo Châu đột nhiên đưa lưng về phía Chu Hân Như đứng dậy, tựa hồ bên lầm bầm lầu bầu bên xoay người lại.

      chết a!” Chu Hân Như vừa muốn dùng sức đẩy, kết quả bởi vì Bảo Châu đột nhiên xoay người lại, theo quán tính ngã về phía trước, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, vất vả ổn định thân thể tính buông lỏng hơi, đột nhiên nhìn thấy tiểu động vật trong tay Bảo Châu, bị hoảng sợ kêu to tiếng: “A! Con chuột!”

      Bảo Châu phảng phất sợ, thấy Chu Hân Như thét lên, bên có lòng tốt trấn an bên đem con chuột đưa tới trước mắt cho Chu Hân Như nhìn: “ xem, Tiểu Hắc cắn người đâu, đừng sợ.”

      Tựa hồ vì phối hợp với lời Bảo Châu , con chuột mở cái miệng đào nhắn đáng của nó, híp mắt nhìn qua Chu Hân Như, bộ dáng đúng như Bảo Châu .

      Chu Hân Như nhìn thấy giống như Bảo Châu nhìn thấy, nhìn thấy là cái miếng mọc dài dính máu, vẻ mặt như ta muốn ăn thịt, hung ác nhìn , tựa hồ tùy thời đều có thể cắn , sợ đến nổi khuôn mặt vặn vẹo như bánh quai chèo.

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 128 Lại gặp mặt



      Bảo Châu nghĩ: “Tiểu Hắc, ấy trông thấy cưng hưng phấn, giống như khiêu vũ.”



      mới khiêu vũ, cả nhà mới khiêu vũ!” Chu Hân Như tức đến toàn thân đều run rẩy, người chút ít thịt mỡ run lên cái, Bảo Châu nhìn sững sờ, cảm thấy biểu diễn đặc sắc a! Còn kém giơ tay vỗ tay.



      Bảo Châu muốn ca ngợi Chu Hân Như, lần đầu tiên vậy mà nghĩ ra hai câu thành ngữ: “Thịt của , biến đổi bất ngờ, bảo tôi xem thế là đủ rồi.” (chả hiểu thành ngữ gì nữa @@)

      Chu Hân Như đột nhiên muốn chết, sau đó thiếu chút nữa được như ý nguyện rồi…



      Bởi vì Chu Hân Như rất may giẫm bước, tiến vào hồ nước.



      “Tiểu Hắc có phải ấy quá hưng phấn hay ?” Nếu làm gì đột nhiên nhảy xuống bơi lội? Làm ô uế quần áo rất khó giặt rửa, này tùy hứng a!



      “Cứu mạng, tôi biết bơi! Cứu mạng.” Chu Hân Như lập tức luống cuống, tuy có chủ ý với Mộc phủ, thế nhưng muốn cứ như vậy chết minh bạch ở trong hồ nước của Mộc phủ, còn là hoa cúc khuê nữ!



      “Tiểu Hắc cưng chơi, chị cứu ấy.” Bảo Châu biết bơi , rất thiện lương muốn kéo Tiểu Hắc xuống nước, dịu dàng đem con chuột đặt tới đồng cỏ bên cạnh hồ nước, con chuột vừa chạm đất lập tức vung chân chuồn mất, quá nguy hiểm, vẫn là mặt đất thú vị hơn.



      Bảo Châu đầu ngã vào trong hồ nước hướng tới phía Chu Hân Như bơi qua, muốn kéo Chu Hân Như lên bờ, bất đắc dĩ Chu Hân Như, nặng, Bảo Châu dùng hết khí lực từ khi sinh ra đem kéo đến bên cạnh, may mắn hồ nước kỳ cũng phải rất sâu, kéo lấy kéo lấy chỉ cần Chu Hân Như còn có thể đứng, bị sặc nước nữa.



      Chu Hân Như cảm giác được chính mình an toàn, vươn tay đẩy Bảo Châu cái: “Ai cần mày giả vờ tốt bụng! Cút!”



      vô sỉ.” Bảo Châu xong bất đắc dĩ từ trong hồ nước leo lên bờ.

      Chu Hân Như hướng hồ nước bên cạnh vài bước, định sau khi lên bờ giáo huấn Bảo Châu phen cho tốt, chợt nghe Bảo Châu đột nhiên mừng rỡ kêu lên: “Ồ! Tiểu Hắc, cưng như thế nào cũng bơi trong nước?”



      “Con chuột ở đâu?” Chu Hân Như dọa lần nữa đặt mông ngã ngồi ở trong hồ nước.



      “Tôi giống như hoa mắt.” Bảo Châu thè lưỡi, vẻ mặt người vô tội .



      Lúc Chu Hân Như từ trong hồ nước bò lên quả thực kiệt sức, Bảo Châu cũng tốt gì mấy, toàn thân đều ướt đẫm.



      Chu Hân Như tựa hồ sợ mất mặt, kéo Bảo Châu vào trong yến hội: “ theo tôi.”



      “Làm gì vậy?”



      theo tôi!” Chu Hân Như phẫn nộ kéo , túm vào trong đại sảnh.



      dữ, tôi muốn theo !”



      phải có thể quyết định.” Chu Hân Như mạnh mẽ kéo Bảo Châu vào yến hội, hai người thoạt nhìn ướt sũng, rất chật vật lập tức đưa tới chủ ý của mọi người, Thẩm Chi Tề vừa thấy bộ dáng này của hai , nhăn mày lại, hỏi Chu Hân Như: “Hai người làm sao vậy?”



      Chu Hân Như ủy ủy khuất khuất : “Dượng, dượng nhất định phải làm chủ cho con, vừa rồi con ở hậu viện ngắm hoa, thình lình bị đẩy vào hồ nước, nếu phải mệnh con lớn, tại khả năng chết rồi, dượng phải làm chủ cho con!”

      Chu Hân Như vừa xong, rất nhiều người đều tụ lại, tựa hồ cảm thấy có trò hay để nhìn.



      Có ít người cảm thấy Chu Hân Như thực ngu xuẩn, cho dù có ân oán cá nhân gì, với thân thế to lớn mà , đều nên về nhà giải quyết, mà phải là làm cho người ngoài chê cười làm mất danh tiếng. Vô luận chuyện này cuối cùng giải quyết như thế nào, Chu Hân Như khả năng đều biến thành đề tài chuyện cùng trò cười của mọi người.



      Nghe như vậy. Thẩm Chi Tề cũng xụ mặt xuống, cảm thấy Chu Hân Như đủ hiểu chuyện: “Có chuyện gì, trở về rồi hãy , để cho lái xe trước đưa hai đứa trở về !”



      Chu Hân Như sợ sau khi trở về chuyện lớn hóa : “Dượng, con muốn ở chỗ này ràng, nhờ mọi người làm chứng, dượng làm chủ cho con.”



      Thấy như vậy, Thẩm Chi Tề đành phải giải quyết ngay tại chỗ, thấy Bảo Châu cũng toàn thân ướt đẫm, liền cảm thấy việc này khả năng đơn giản như lời Chu Hân Như , đợi Thẩm Chi Tề mở miệng, đại phu nhân : “ Bảo Châu đẩy xuống nước, vậy vì sao Bảo Châu cũng toàn thân ướt đẫm.”



      “Chính ta cẩn thận cũng té xuống.”



      “Vậy tại sao Bảo Châu phải đẩy ?” Đại phu nhân đau lòng nhìn xem Bảo Châu, móc khăn ra lau mặt cho Bảo Châu.

      “Con với ta ở cửa hàng quần áo từng có xung đột, ta thừa cơ trả thù con!” Chu Hân Như đáp vô cùng nhanh.



      Đại phu nhân đương nhiên chỉ nghe mình Chu Hân Như , hỏi Bảo Châu: “Con .”



      ấy khiêu vũ, sau đó té xuống, con cứu ấy, ấy rất nặng, nên giảm béo .” Bảo Châu bộ dạng con biết điều nhìn về phía đại phu nhân, nếu như Côn Sơn ở đây, có lẽ thưởng cho viên kẹo a? So với Chu Hân Như năng hùng hồn đầy lý lẽ, Bảo Châu lộ ra trấn định tự nhiên, vẻ mặt thản nhiên, hoàn toàn có vẻ bối rối sau khi bị vạch trần.



      Hai người bên nào cũng cho là mình đúng, trong lúc nhất thời tất cả mọi người thể làm phán đoán, thanh quan khó giải quyết việc nhà, huống chi Thẩm Chi Tề phải quan, Thẩm Chi Tề cảm thấy đau đầu, ông muốn tin tưởng Bảo Châu, lại cảm thấy Chu Hân Như cũng phải hoàn toàn có khả năng.



      Ngay tại thời điểm giằng co, giọng từ phía xa bậc thang truyền đến: “Chuyện này vừa rồi tôi đều nhìn thấy.”



      Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chàng trai trẻ tuổi trong tay cầm chăn lông từ lầu bước nhanh xuống, ăn mặc thân thường phục, nhưng vẫn phẳng phiu như quân nhân, ngũ quan thoạt nhìn rất lập thể, được xưng là tướng mạo khí phách chính là con trai của Mộc lão tướng quân sư trưởng Mộc Thường Khoan, đường về phía trước, người vây xem chẳng biết tại sao, thấy ra, liền muốn lui về sau vài bước, rất nhanh nhường ra lối .



      Mộc Thường Khoan cầm chăn lông đến cạnh Bảo Châu, đưa cho : “Phủ thêm.”



      Sau đó xoay người đối với Chu Hân Như thản nhiên : “Vừa rồi hết thảy, tôi ở lầu xem rành mạch, từ phía sau đẩy ấy xuống nước, lại nghĩ qua là chính mình tiến vào hồ nước, tôi định gọi người tới cứu , thấy ấy nhảy xuống cứu , kéo lên bờ, còn có cái gì để hay sao?”

      Khẩu khí của ràng tuyệt mãnh liệt, lại làm cho người ta có loại cảm giác bức người.



      Như là đao kiếm sắc bén trong lúc vô hình bổ về phía Chu Hân Như sắc mặt trắng bệch, Chu Hân Như biết chính mình nếu như thừa nhận, về sau ở trong xã hội thượng lưu, chỉ sợ vĩnh viễn ngẩng đầu lên được, cố nén hoảng sợ tìm cách ứng phó, quyết đánh đến cùng : “Ngày đó ở trong cửa hàng bán quần áo, tôi cũng gặp , cùng ta là phe a?”



      “Vậy còn nhớ , ngày đó vì cái gì tôi xuất ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :