1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 119 Bảo Châu đói bụng



      chỉ là cảm thấy Lục Hoài Ninh ban đầu ở Vận Thành lòng dạ hiểm độc có lương tâm, càng là vì tại rơi đài, ai nguyện ý theo .



      Đại phu nhân tìm thấy người có thể chọn tốt, từ người bên cạnh ra động tác bàn tính, nghĩ Vạn gia phải còn có hai đứa con chưa có gả sao? Thương lượng với Lục lão gia, Lục lão gia cảm thấy được, theo Vạn lão gia thương lượng, Vạn Phú Quý tuy ưa thích gì tiểu tử Lục Hoài Ninh kia, nhưng chỉ cần con mình thích là được, ông có ý định đem Bảo Nguyệt gả cho Thẩm Kỷ Lương .

      Đây là Lục lão gia giật dây bắc cầu, Lục lão gia lấy đá đập chân mình, cũng có ý tứ đem đen thành trắng, chỉ có thể chọn đứa con út của Vạn gia là Vạn Bảo Trân.



      Vạn Phú Quý sai người đến trường với Bảo Trân, Bảo Trân nhớ tới Lục Hoài Ninh tuấn, tuy tại xuống dốc, nhưng trước kia vẫn rất tệ, tại đối tượng khó tìm, lại là thứ xuất, có thể gả cho con trai trưởng của Lục gia, cũng coi như miễn cưỡng đáp ứng.



      Đại phu nhân nghe xong, vừa muốn buông lỏng hơi, cảm thấy việc này có thể thành công.



      Kết quả vừa bàn bạc với con trai, Lục Hoài Ninh đồng ý, muốn lấy đứa thứ xuất, đó chính là đối với vũ nhục, muốn!



      Đại phu nhân như thế nào cũng thuyết phục được con trai, đành phải khai với Lục lão gia, Lục lão gia tức giận hất tay, kêu đại phu nhân tự mình giải thích bồi tội với Vạn gia, sau đó hôn của Lục Hoài Ninh ông hỏi qua nữa, ai cưới ai a! Đến lúc đó thông báo ông đến dự lễ là được rồi.

      Đại phu nhân trong lòng nghĩ có lẽ còn có chỗ cứu vãn, tạm thời xin lỗi, nhưng cũng có buộc con trai cưới Vạn Bảo Trân. Mà là tìm bà mối ở Quảng Châu, trai Lục Côn Sơn muốn tìm vợ.



      Tìm tới tìm lui, tìm được hộ biết chi tiết về Lục Hoài Ninh, cho rằng em trai lợi hại như vậy , trai có lẽ cũng kém, lại xem Lục Hoài Ninh lớn lên nhã nhặn tuấn tú, cảm thấy hẳn là con rể tốt, liền đồng ý, nhà là con duy nhất của phó cục trưởng bộ giáo dục nào đó ở Quảng Châu, gia thế cũng coi như chấp nhận được.



      Đại phu nhân lại tự mình quyết định cho Lục Hoài Ninh .

      Là muốn con kia hay là muốn Vạn Bảo Trân, Lục Hoài Ninh trong lòng vẫn tương đối vừa ý với vị thiên kim phó cục trưởng kia hơn, gia thế coi như tạm được, dung mạo cũng có thể chấp nhận.



      phải là độc nhất vô song, lúc này có vị Vũ tiểu thư ở phòng khiêu vũ nhìn thấy Lục Hoài Ninh làm gác cửa, vốn cảm thấy lớn lên tệ, cái này lại càng hài lòng, ám chỉ nguyện ý gả cho , nhưng chỉ có thể làm vợ, thể làm thiếp, có nguyên tắc của mình.



      Lần này tới ba cái lựa chọn, Lục Hoài Ninh ngược lại biết nên lựa chọn như thế nào, nghĩ đến mọi người đều Bảo Châu có phúc khí, muốn hưởng chút vận may của , gọi điện thoại mời đến phòng khiêu vũ, hỗ trợ nhìn cái, vị Vũ tiểu thư kia nhất định là ở đây ca hát khiêu vũ, Vạn Bảo Trân cần giới thiệu cho Bảo Châu, còn vị tiểu thư kia cố ý mời đến.



      Bảo Châu chưa từng qua phòng khiêu vũ, nên muốn nhìn cái, việc này có thông báo với Côn Sơn, là Lục Hoài Ninh đột nhiên quyết định, kêu liền .

      Trong nhà ngày xưa có hai cận vệ phụ trách bảo hộ Bảo Châu, mặc kệ đâu cơ bản đều cùng theo, là người được chọn từ trong Trí Đường, hôm nay lại trùng hợp người bị tiêu chảy, người bận công việc, cho nên ai cùng.



      Lục Hoài Ninh dẫn theo Bảo Châu đến phòng khiêu vũ.



      Bảo Châu ngồi xuống liền xem biểu diễn, đài ca hát, khiêu vũ, các lộ đùi làm cho chăm chú nhìn xem, thế cho nên vị thiên kim tiểu thư có khả năng trở thành chị dâu của nhất bị lãng quên, thẳng đến khúc kết thúc, Bảo Châu mới có thể lấy lại tinh thần, vị thiên kim tiểu thư kia tựa hồ đối với có chút bất mãn, cảm thấy quá quê mùa, đây là em dâu của Lục Hoài Ninh sao?



      Về sau còn phải gọi tiếng chị dâu, cho nên lấy tiếng chị dâu là làm giá đỡ: “Em chính là Bảo Châu à! Em có thể gọi chị là chị dâu, hoặc là Ôn tiểu thư.”



      “Ôn tiểu thư.” Bảo Châu vô ý thức trả lời, biết vì cái gì thích ánh mắt người này, nhìn Bảo Châu giống như là nhìn con chó con mèo.



      Tùy ý chuyện với nhau vài câu về sau, Ôn tiểu thư toa-lét, Lục Hoài Ninh thừa cơ hội hỏi : “Em dâu, em cảm thấy nếu ấy trở thành chị dâu của em như thế nào?”



      Bảo Châu lắc đầu, ăn ngay : “ thích.”



      “Vì sao?”



      “Chính là thích.”

      “Vậy em thích ai? Em của em?”



      Bảo Châu gật đầu lại lắc đầu, thích hai đứa em của mình, thế nhưng thích em trở thành vợ của , biết vì cái gì cảm thấy thích hợp, bàn tay bé chỉ khiêu vũ đài: “ ấy rất được!”



      ta?” Rất trùng hợp, đó chính là vị Vũ tiểu thư thích , nếu phải hiểu Bảo Châu, nghĩ là Bảo Châu trước đó điều tra qua.



      Bảo Châu gật đầu: “Đúng a!”



      “Vì cái gì?”



      ấy xinh đẹp.”



      “Ôn tiểu thư cũng rất đẹp a!”



      Bảo Châu lắc đầu: “Nụ cười của ấy rất đẹp.”



      “Em của em tươi cười cũng xinh đẹp.”



      Bảo Châu lại lắc đầu: “Tâm linh của ấy rất đẹp.”

      Lục Hoài Ninh cảm thấy già mồm át lẽ phải, chỉ gặp mặt lần ở đâu có thể nhìn ra tâm linh có đẹp hay , cảm thấy Bảo Châu hoàn toàn bậy, vẫn dựa theo ý nghĩ của mình, lấy vị Ôn tiểu thư kia.



      chuyện vị vũ tiểu thư kia hướng phía bọn họ tới, đối với Lục Hoài Ninh dịu dàng cười cười: “Lục thiếu, hôm nay như thế nào rảnh rỗi đến?”



      “Tới ngồi chút, ấy là em dâu tôi.” Lục Hoài Ninh dăm ba câu liền xem như giới thiệu.



      “Nhị thiếu phu nhân xin chào, tôi gọi Hạ Nhược Lan, gọi tôi Nhược Lan là được rồi.” Vị vũ tiểu thư kia đối với Bảo Châu nhoẻn miệng cười, vừa rồi chú ý tới là cùng với Lục Hoài Ninh đến, tiểu nha đầu rất có trọng lượng.



      Trước kia gặp Lục Nhị thiếu gia, là người trầm ổn, nghĩ tới Lục Nhị thiếu gia thích như vậy.



      Bảo Châu đối với nhiệt tình chào hỏi: “Xin chào, vừa rồi hát bài gì? Nghe hay.”



      “Là 《 Hoa Hồng Đêm 》, nếu thích , có thể thường xuyên đến xem.”



      Ôn tiểu thư vừa vặn từ toa-lét ra, gặp Bảo Châu lôi kéo vũ tiểu thư, có chút khuyên bảo đối với Bảo Châu : “Bảo Châu, tại sao em lại cùng người này chuyện, em là bình dị gần gũi, chừng người ta nghĩ em là người tự lấy đá đập chân, bị lợi dụng tốt.”



      Bảo Châu thích thái độ của Ôn tiểu thư, thực rất nghiêm túc suy tư chút, vẻ mặt bị thương ngẩng đầu hỏi : “Cho nên xem tôi là người tự lấy đá đập chân?”

      “Cái này… làm sao có thể. Bảo Châu, cái này vui đùa tuyệt buồn cười, thời gian còn sớm, nếu chị sai người trước đưa em trở về ? Miễn cho Lục thiếu lo lắng. Chị muốn ở lại cùng Hoài Ninh ngồi lát.” Ôn tiểu thư lập tức có chút xấu hổ, nghĩ tới trắng ra như vậy, đúng rồi, đứa ngu ngốc làm sao được lời ý, biết Lục Nhị thiếu gia vừa ý cái gì.



      “Tôi đói bụng.” Bảo Châu nghe vậy, cũng có lập tức rời , bây giờ là ban đêm, về nhà cũng kịp cơm tôi, xem là đồ ngốc à?

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 120 Mỹ nữ đầu bếp nữ

      phải em vừa ăn hết đĩa bánh đậu xanh sao?” Ôn tiểu thư .

      Bảo Châu gật đầu, hùng hồn mà : “Nhưng lại đói bụng.”

      “Nhị thiếu phu nhân nếu chê, tôi mời ăn bữa khuya, tay nghề của tôi cũng tạm được, nhà tôi ở cũng xa.” Hạ Nhược Lan thấy dường như là đói bụng mở miệng , đối mặt với đáng như vậy, tựa hồ vô ý thức muốn đối xử tốt với .

      tốt quá!” Bảo Châu xong, đứng lên muốn theo Hạ Nhược Lan ra ngoài.

      chờ tôi chút, tôi ra phía sau thay quần áo.” Hạ Nhược Lan , tại mặc bộ đồ hở ngực hở lưng như vậy, ra ngoài hợp với thuần phong mỹ tục, nếu liên lụy Nhị thiếu phu nhân Lục gia cùng chỗ bị mắng, tốt.

      “Tôi cũng muốn .” Bảo Châu có chút hưng phấn, hấp tấp đuổi tới.

      “Cậu thầm bảo vệ ấy cho tốt, ngàn vạn lần thể để cho ấy xảy ra chuyện, nếu ấy thiếu sợi tóc, lão gia nổi giận lên, cũng phải cậu có thể gánh chịu được.” Lục Hoài Ninh thể bỏ mặc Ôn tiểu thư, lại dám lãnh đạm Bảo Châu, đành phải kêu người tranh thủ thời gian đuổi kịp bảo vệ Bảo Châu, từ đầu đến cuối, có liếc nhìn Hạ Nhược Lan cái, có lẽ để ở trong lòng.

      Hạ Nhược Lan thay quần áo rất nhanh, hai người chuyện phiếm vài câu, là đến nhà Hạ Nhược Lan, căn phòng lớn, lại bố trí vô cùng ấm áp, làm cho người ta cảm thấy ấm áp, Bảo Châu tùy ý tới gần ghế sô pha, ghế sô pha rất mềm, thoải mái làm cơ hồ tùy thời có thể ngủ.

      chờ chút.” Hạ Nhược Lan vào phòng bếp, bận rộn hồi, lúc ra Bảo Châu ngủ, sợ người nhà lo lắng, nhàng lay tỉnh Bảo Châu: “Đến ăn khuya, ăn xong tôi gọi xe kéo đưa về.”

      Bảo Châu vuốt vuốt đôi mắt mông lung: “Trời sáng?”

      Hạ Nhược Lan cười cười: “Còn sớm, nếm thử bánh ngọt táo đỏ này, biết hợp hợp khẩu vị của .”

      Bảo Châu cười híp mắt bắt đầu ăn: “Ăn ngon.”

      “Nếu thích tôi gói lại ít, cho mang về ăn!” Khó gặp được phu nhân nhà giàu bình dị gần gũi như vậy, lộ ra cỗ cảm giác thân thiết.

      Bảo Châu gật đầu như bằm tỏi: “Nhược Lan tốt, làm đồ ăn cũng rất ngon.”

      “Trước kia cha tôi ở kinh thành làm đầu bếp, về sau kinh thành xảy ra chuyện, liền mang theo chúng tôi chạy trốn tới Quảng Châu, lại nghĩ tới nghiện thuốc phiện, về sau cứ như vậy. Nếu thích có thể thường xuyên đến.” Vì cung cấp nuôi dưỡng em trai học, làm vũ nữ, em trai học ở xa, bình thường đều ở mình.

      “Nhược Lan, làm đầu bếp cho tôi được ?” Ăn ngon như vậy, ăn cả đời tốt.

      “Sao được, chớ giễu cợt tôi.” hồi, Hạ Nhược Lan đưa ra ngoài, tự mình tiễn lên xe kéo, cho tiền xe mới cùng Bảo Châu cáo biệt: “Tôi có bạn bè gì, nếu chê, về sau chúng ta làm bạn bè a!”

      Bảo Châu gật đầu: “Ừ!”

      Lúc Bảo Châu vào cửa, xa xa nghe thấy Lục Hoài Ninh bị mắng.

      Lục lão gia: “Tìm thấy Bảo Châu, tao lột da của mày ra! Phòng khiêu vũ là địa phương nào, mày lại để cho con vũ nữ kia mang nó , não mày bị úng nước phải ?”

      “Cha, con…” Còn đợi giải thích.

      Lục lão gia lại : “Còn dám kiếm cớ? Xem tao đánh gãy chân của mày?”

      “Cha, con biết sai rồi.”

      “Ai, Bảo Châu cũng thiệt là, lớn như thế rồi, còn ham chơi chạy loạn, lão gia chờ nó trở lại ông nhất định phải cho nó biết.” Đại phu nhân ở bên nhìn được, nghĩ thầm là con dâu bảo bối của ông tự mình muốn theo vũ nữ con tôi làm sao có thể giữ? Thấy Lục lão gia tức giận như vậy, nghĩ thầm Bảo Châu lần này khả năng gặp xui xẻo rồi, đại phu nhân là điển hình vết sẹo tốt rồi quên đau nhức, đối với Bảo Châu cảm kích sớm còn tia, trong lòng ác độc nghĩ, lão gia nổi giận như vậy đợi Bảo Châu trở về, khẳng định bị mắng cho trận.

      Lục lão gia nghiêm mặt gì, trong lòng cũng có chút oán trách Bảo Châu hiểu chuyện.

      Lục Hoài Ninh vẻ mặt khổ sở, đột nhiên liếc mắt nhìn Bảo Châu đứng ở cửa xem náo nhiệt: “Em dâu, trở về rồi hả?”

      Lục lão gia thở dài hơi, đối với Bảo Châu vẫy tay: “Mau tới đây, con chạy đâu vậy? Có bị thương a?”

      Bảo Châu lắc đầu, từ trong lòng ngực móc ra bao bánh ngọt táo đỏ đưa cho Lục lão gia vẻ mặt chờ mong: “Cái này ăn rất ngon.”

      Lục lão gia thần sắc vui mừng, con dâu tốt như vậy tìm ở đâu a! Lập tức đem tia oán trách vừa rồi đối với Bảo Châu ném ra sau đầu, sủng còn kịp: “Con trở về là tốt rồi, có đói bụng ? Cha sai người làm đồ ăn khuya cho con, Côn Sơn ra ngoài tìm con rồi, Hoài Ninh con lái xe gọi em con về.”

      Đáng thương Lục Hoài Ninh vừa bị mắng chập, lại bị phái ra ngoài tìm người, bên ra ngoài, bên nhịn được trong lòng nghĩ: Bảo Châu là con ruột của cha a? Con là do cha nhặt được à?

      Côn Sơn về đến nhà, thấy Bảo Châu cực kỳ khỏe mạnh mặc đồ ngủ ở trong phòng cục cưng giúp chúng nó đắp chăn, mới chính thức yên tâm, từ phía sau, thò tay ôm vào trong ngực: “Vợ à.”

      “Hửm?”

      rất nhớ em.” Thời điểm nghe bị mất tích, lo lắng đến sắp điên, loại cảm giác vô lực lại sợ hãi này, lần thứ hai tìm tới , khắc này thậm chí cảm thấy được gia tài bạc triệu cũng bằng bình an của , may mắn bình an vô trở về rồi, lúc này ôm , đột nhiên rất muốn cả đời đều muốn buông ra.

      “Em mệt.” Bảo Châu mặc ôm, Côn Sơn ôm thoải mái a!

      “Chúng ta ngủ.” Côn Sơn xong ôm lấy vợ trở về phòng, Bảo Châu vừa nằm xuống lập tức liền ngủ.

      Côn Sơn thương hôn hôn trán của , ở bên cạnh nằm xuống, bàn tay lớn nắm bàn tay bé của , tựa hồ như vậy mới an tâm chút.

      Từ nay về sau Bảo Châu cơ hồ luôn luôn hướng phòng khiêu vũ chạy tới, xem biểu diễn chỉ là lý do phụ, ăn chực mới là chủ yếu, thường xuyên xem biểu diễn đến ngủ gục, Hạ Nhược Lan tan việc lại đánh thức dậy, làm bữa khuya cho .

      thời gian như vậy, Côn Sơn chịu được, có mấy lần về nhà vợ vẫn còn ở nhà người ta ăn khuya, tuy đều là nữ, nhưng trong lòng luôn cảm thấy là lạ, dứt khoát vung tay lên, mời Hạ Nhược Lan đến ở trong nhà chuyên làm đồ ăn cho Bảo Châu.

      Hạ Nhược Lan vốn cũng tham, làm đồ ăn cho Bảo Châu hoàn toàn là hứng thú, tiền lương chỉ cần bằng với đầu bếp khác là được rồi, người Lục gia phúc hậu, bao ăn bao ở, tiền lương cũng đủ để cung cấp nuôi dưỡng em trai học.

      Tuy thu nhập bằng phòng khiêu vũ, nhưng thanh danh lại êm tai chút ít.

      Em trai nghe xong cũng rất tán thành, nấu cơm cho người ta, dù sao so với bồi rượu cũng tốt hơn.

      Bạn bè Bảo Châu nhiều lắm, cái này nhiều hơn người bạn tốt, cả ngày kề cận Hạ Nhược Lan chơi.

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 121 Đánh mông ai



      Côn Sơn cảm thấy cứ thế mãi, địa vị của chỉ sợ khó giữ được, nghĩ nghĩ, nghĩ ra kế sách hay, tìm cơ hội tìm cho Hạ Nhược Lan nhà chồng tốt, về sau có nhiều thời gian cùng Bảo Châu như vậy nữa.



      Kết quả đợi tìm nhà chồng cho Hạ Nhược Lan, Thẩm gia gọi điện thoại tới, Thẩm phu nhân nửa tháng này bị bệnh, muốn gặp Bảo Châu, Côn Sơn mấy ngày nay trùng hợp có chuyện được.



      Nghe xong, khó xử, cái này thôi!



      Sợ vợ có về, a!

      Lại thể nào nổi, dù sao cũng là mẹ nuôi của Bảo Châu, hỏi Bảo Châu: “Vợ à, mẹ nuôi em bị bệnh, em có muốn thăm bà ?”



      Bảo Châu gật đầu: “Muốn, mẹ nuôi hiểu em nhất.”



      “Thế nhưng sợ cha nuôi cho em trở về.” khó xử .



      “Chuồn êm?” giống như lần trước.



      “Nhưng lần này ở bên cạnh em, em có thể chạy thoát sao?” Có lẽ lần này trở về, để cho bọn họ đơn giản chuồn à nha!



      Bảo Châu liếc trắng mắt, như rất đần: “Có Tiểu Hoàng.”



      Côn Sơn vỗ tay cái: “Vậy phái người đưa em .”



      “Còn cục cưng?” Bảo Châu chỉ chỉ hai đứa con đáng nằm trong nôi, nở rời xa cục cưng a.



      “Em chiếu cố tốt chính mình là được rồi, nhanh chóng trở về, và các con đều nhớ em, nếu cha nuôi cho em trở về, giải quyết xong công việc lập tức tìm em.” lưu luyến, nhưng có biện pháp, lại để cho Thẩm mẹ cùng chiếu cố Bảo Châu.



      Nếu Bảo Châu chạy, có lẽ Thẩm Chi Tề cũng làm khó Thẩm mẹ, tự nhiên thả bà trở về.

      Bảo Châu đăng ký Thái Nguyên trước, Côn Sơn lưu luyến lôi kéo tay của , biết vì cái gì, linh cảm phải lâu mới có thể gặp lại Bảo Châu, nhưng lại thể dựa vào trực giác làm việc, đường đổi ý, lôi kéo nhiều lần phân phó : “Trời lạnh nhớ phải mặc thêm quần áo, ai khi dễ em cho mẹ nuôi, nhớ cục cưng gọi điện thoại về nhà, muốn ăn cái gì sai người lái máy bay tùy thời đưa qua cho em, bệnh của mẹ nuôi chuyển biến tốt, em tranh thủ thời gian trở về.”



      Bảo Châu gật gật đầu, chân thành : “Em rất nhớ , như nhớ đồ ăn vặt ở Quảng Châu.”



      Côn Sơn: “…”



      Trong lòng cùng đồ ăn xếp cùng chỗ, biết nên khóc hay nên cười.



      Thẩm mẹ thấy bọn họ còn chưa xong, có chút sốt ruột ở phía xa hô: “Bảo Châu, tất cả mọi người đợi .”



      “Đến đây.” Bảo Châu xong, nhanh chóng ở mặt Côn Sơn nhàng mổ phát, sau đó rất nhanh chạy lên máy bay.



      Còn lại mình Côn Sơn, lưu luyến nhìn bầu trời, chuyến này, khi nào mới có thể trở về?



      Đừng làm cho đợi vợ hóa đá a…

      Bảo Châu mang theo bao lớn bao xuống máy bay, lập tức có người đến đón trước sau có mấy chiếc xe mở ra sẳn, đây chính là thiên kim Thẩm gia, thể qua loa được.



      Bảo Châu vừa đến Thẩm gia, Chu mụ người bên cạnh Thẩm phu nhân lập tức chạy ra chào đón: “Tiểu thư, rốt cuộc tới, phu nhân mới vừa rồi còn nhắc tới .”



      “Tôi thăm mẹ nuôi!” Bảo Châu kích động đem rương chính mình mang tới đặt ở bên cạnh, nhanh chóng chạy lên lầu.



      Lên lầu, Bảo Châu chạy vọt tới phòng mẹ nuôi, tùy tiện mở cửa vào, Thẩm phu nhân nằm ở giường nghỉ ngơi, nghe được thanh vừa quay đầu thấy Bảo Châu hoạt bát nhảy loạn, lập tức cảm thấy tinh thần của mình tốt hơn nhiều: “Bảo Châu, mau tới đây.”



      “Mẹ nuôi.” Bảo Châu ngọt ngào kêu tiếng, sau đó rất nhanh chạy tới nhào vào trong ngực của bà, Bảo Châu từ có mẹ, có thể là hữu duyên, nhìn thấy Thẩm phu nhân đặc biệt thân thiết.



      Thẩm phu nhân buông Bảo Châu ra gọi người dâng trà: “Chu mụ mau kêu tiểu Cúc dâng trà, pha trà hoa quả Biểu thiếu gia đưa từ nước Đức tới, lại mang ít điểm tâm Bảo Châu ưa thích đến.”



      “Vâng, ” Chu mụ muốn gọi người làm, Bảo Châu : “Trà là được rồi, con có mang theo điểm tâm.”



      Bảo Châu xong mở rương hòm chính mình mang đến, bên trong đều là bánh ngọt đồ ăn vặt, Bảo Châu lấy ra cho bà xem: “Đây là bánh lão, đây là bánh hạnh nhân, đây là bánh đậu xanh, kẹo vừng, con mang theo nặng , em ăn hết những thứ này, bệnh nhất định tốt lên, lúc con bị bệnh, chỉ cần cho con ăn ngon , con đặc biệt khỏe nhanh.”



      Thẩm phu nhân lần này bệnh tới như núi sập, là bị tức, do vợ lẽ chọc giận. Trong nhà vợ lẽ phải là đèn cạn dầu, ước gì bà ngã xuống, để có thể phù chính, cố ý làm cho lão gia hiểu lầm bà, bà cùng lão gia cãi nhau trận bị bệnh.

      Người hầu trong nhà thấy nhà mẹ đẻ của bà bằng vợ lẽ lại bị bệnh như vậy, càng nịnh bợ vợ lẽ, đối với bà là đại phu nhân bằng mặt bằng lòng, những ân cần hỏi han kia, rất nhiều đều lộ ra quan hệ lợi ích, cảm giác rất giả dối.



      Hôm nay Bảo Châu đưa đến cho bà nhiều đồ ăn như vậy, Thẩm phu nhân cảm thấy đây mới là người thiệt tình quan tâm bà, trong lòng đối với Bảo Châu càng thương, tuy xưa nay bà quá thích ăn đồ ngọt, mấy ngày nay bị bệnh, cơm cũng ăn ngon, ngày chỉ miễn cưỡng uống mấy ngụm cháo, lúc này Bảo Châu mang rương đồ ăn lớn đưa tới trước mặt bà, màu sắc đẹp mắt, Thẩm phu nhân phá lệ ăn hết ngụm, lại phát đặc biệt ngon miệng: “Ăn ngon.”



      “Mẹ nuôi thích a! Lại nếm thử cái này, đây là kẹo râu rồng xốp giòn rất thú vị đấy.” Bảo Châu thấy bà chỉ nhìn xem, làm mẫu cái cho bà xem, ngụm cắn xuống, động tác quá mạnh kẹo đường xốp giòn dính đầy mặt mũi, Bảo Châu dùng đầu lưỡi cuốn cái, ăn ngon.



      Thẩm phu nhân nhìn xem ăn, cũng cảm thấy muốn ăn, cầm khối kẹo râu rồng bắt đầu ăn, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, lại thở dài: “Ai…”



      “Mẹ nuôi, mẹ làm sao vậy?”

      “Có con cũng hiểu.” Sắc mặt suy yếu ủ dột, nghĩ tới bà cũng có ngày hôm nay.



      “Bảo Châu hiểu , có thể nghe.” Đây là Côn Sơn , có lẽ có rất nhiều chuyện hiểu, bởi vậy lại là người có thể giải bày tâm .



      Dù sao để trong lòng cũng khó chịu, Thẩm phu nhân : “Nếu như Côn Sơn, chê con xấu, thích con nữa, con làm gì?”



      đâu.” Bảo Châu ngọt ngào cười cười, đối với Côn Sơn rất tín nhiệm.



      “Nếu như?”



      để cho ất ăn cơm! Làm cho ấy đói thành người quái dị!” Sau đó hai người quái dị, có thể cùng chỗ đến già rồi!



      Quả nhiên thực tế, nhưng hỏi chút cũng sao, lúc này lại rảnh rỗi, hỏi: “Vậy nếu có người đoạt Côn Sơn của con, con làm gì?”



      “Cướp về.”



      “Nếu như người ta để cho con cướp?”



      “Đánh mông của người đó!” Bảo Châu chút do dự mà , Côn Sơn là của , ai động vào Côn Sơn, đánh mông người đó.

      “Vậy nếu Côn Sơn thích ta, thích con nữa, làm sao?”



      làm cho ấy lại thích con.” Bảo Châu nghĩ cách trực tiếp lại đơn giản.

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 122 cam lòng



      “Nếu như thích con nữa? Thậm chí muốn gặp con?”



      để cho ăn cơm.” Tưởng tượng ra cảnh Côn Sơn rời khỏi , phải làm sao? muốn rời xa Côn Sơn, cho nên cũng cho Côn Sơn rời xa .



      Bảo Châu quả nhiên bưu hãn, Thẩm phu nhân theo kịp, bà làm sao dám bỏ đói lão gia nhà mình, chỉ có thể than thở, lại thích cùng Bảo Châu chuyện phiếm, trò chuyện với Bảo Châu chút, bà cảm thấy thời gian tựa hồ qua nhanh hơn bình thường.



      Buổi chiều ánh mặt trời rất tốt, Bảo Châu cùng Thẩm phu nhân ngồi trong sân phơi nắng, Bảo Châu thích náo nhiệt, bày rất nhiều điểm tâm vừa uống trà, vừa ăn bánh, đọc truyện cười báo cho Thẩm phu nhân nghe: “ đứa bé có nhủ danh là Đậu Đậu, thân thể tốt, vì để dễ nuôi sống, mụ mụ nuôi hai con chó tên là đậu đậu, thế nhưng ngờ chồng bà cũng sinh bệnh, kết quả là mụ mụ đến từng nhà, trực tiếp mang hơn phân nửa chó trong thôn về nhà cũng gọi đậu đậu. Về sau chỉ cần nhà ai vừa gọi đậu đậu, nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt cùng đàn chó vây quanh bốn phía nhìn mình.”



      Thẩm phu nhân nghe xong, có lẽ hình ảnh quá mạnh mẽ, nhịn được cười lên tiếng.

      “Quả nhiên là nông dân, kể câu chuyện cũng rất tục khí.” Cách đó xa người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi mặc sườn xám hướng phía bên này tới, đầu mang đầy châu ngọc, chỉ cài cây trâm phỉ thúy, là khuynh quốc khuynh thành, tay của bà ôm con chỏ màu lông thuần trắng, là giống ngoại quốc, lớn lên tựa như con hồ ly , xấu xí.



      Bảo Châu nhận thức bà, hô tiếng: “Dì hai.”



      Nghe thấy xưng hô này, người phụ nữ thiếu chút nữa trượt chân, bà như thế nào thành dì hai?



      Bảo Châu phải mẹ nuôi con, con gọi dì là dì đúng rồi, mà dì lại xếp thứ hai, cho nên dì là dì hai a! Hết lần này tới lần khác đại phu nhân cùng lão gia sủng ái , cảm thấy có gì, lần trước đến tùy ý gọi như vậy, tại muốn sửa đổi cũng phải chuyện sớm chiều.



      Mà Bảo Châu biết, Nhị phu nhân đời này hận nhất chữ, đó là hai, phải thứ nhất, cho nên vô luận được sủng ái như thế nào, nhà mẹ đẻ hiển hách ra sao. Người ở bên ngoài đều thấy thân phận của bà bằng đại phu nhân, những nơi quan trọng, người đầu tiên chuyện, vẫn là đại phu nhân.



      Lúc này nghe tiếng dì hai, trong lòng Nhị tức giận vô cùng, mặt ngoài lại thể phát tác, cái này dù sao cũng là con nuôi của lão gia, toạc ra là ngoại nhân, là khách của lão gia.



      Lão gia hiếu khách, bà cũng thể làm quá mức, chỉ là ở đây người, vài câu cũng ai nghe thấy, nghĩ vậy, bà dùng ngón tay chỉ Bảo Châu, rất khinh thường mà : “Nha đầu nhà quê kia, tôi cảnh cáo , tốt nhất cách xa tôi chút, nếu tôi khách khí.”

      xong, Nhị phu nhân cố ý đem chó trong ngực quăng lên mặt bàn, Bảo Châu sợ con chó bị thương, thò tay ôm lấy con chó : “ đáng a!”



      Cái con chó kia tựa hồ cảm kích, há mồm hướng kêu to, rất có ý khinh bỉ.



      Bảo Châu lại cho rằng nó đói bụng: “Mày đói bụng đúng ? Tao cho mày ăn điểm tâm?”



      Con chó giương cổ lên, ở trong mâm đựng điểm tâm giơ lên chân bắt đầu ị, rất là tiểu nhân đắc chí kêu hai tiếng.



      Có thể là mặt chó lớn lên quá manh nha, thấy nó ngẩng đầu hướng về phía chính mình kêu, cho rằng nó là muốn ăn cái gì đó, Tiểu Hoàng mỗi lần đói bụng cũng ngẩng đầu hướng về phía gọi.



      Nhưng ăn điểm tâm, vậy ăn cái gì?



      Đúng rồi, chó phải ưa thích ăn đại tiện sao?



      Bảo Châu biểu lộ ra tao hiểu, phen nhấc nó xuống đến nhà vệ sinh, quăng con chó vào trong hầm phân, bộ dạng cần cảm kích tao, đối với con chó bị rơi vào trong hầm phân thể tự thoát ra được, sắp bị thối đến choáng váng, phất phất tay: “Mày cứ từ từ ăn, tao trước.”



      Con chó nhanh khóc: “…”

      Sau lưng Bảo Châu, Nhị phu nhân hóa đá, nhìn tiểu bạch cầu quý của bà cả người đều là phân ra sức giãy dụa, muốn tới gần nhưng sợ thối, tính rời , nghĩ tới móng vuốt của con chó lắc ở người Nhị phu nhân, vì vậy xa cũng có thể nghe được Nhị phu nhân gần đây chuyện rất dịu dàng dùng thanh phát điên đối với Bảo Châu rống to: “Tôi muốn giết !”



      Đại phu nhân thấy màn này trong lòng buồn cười, đây chính là tự tìm đấy, cho dù có muốn tìm lão gia cáo trạng, cũng là có lý, đối với Bảo Châu cười ngoắc: “Đỡ mẹ trở về phòng , buổi tối uống chút rượu, chúc mừng?”



      Bảo Châu vẻ mặt mê mang: “Chúc mừng cái gì?”



      có gì.” Tâm tình Đại phu nhân rất tốt kêu Bảo Châu dìu trở về, khóe miệng có chút giơ lên, có gì mới lạ nữa. Hừ! Lão Nhị, cái này xem như là báo ứng a!



      Nhưng rất nhanh phiền toái liền đến, người nào đó cùng cái con chó kia đều cam lòng!



      Con chó vừa được tắm rửa sạch , Nhị phu nhân tức giận gọi người thừa dịp lúc Bảo Châu ở trong phòng ôm nó vào, nghĩ thầm cắn chết , lão gia có biết, mình có thể là chó tự vào, cùng mình quan hệ, xem còn dám đối nghịch với tôi.



      Con chó vui sướng chạy vào trong phòng, thấy có người, bò lên giường, bắt đầu cắn ga giường cùng chăn nệm , cắn a cắn a! cắn đến vui sướng, đột nhiên bước có lui tốt, từ giường té xuống, cũng may bị gãy xương!



      Nhưng lại đánh thức Tiểu Hoàng ngủ trưa dưới gầm giường, cái kia cũng phải là gãy xương đơn giản như vậy!

      loại tình huống càng nguy hiểm đó chính là thời điểm Tiểu Hoàng ngủ.



      Nó có đôi khi, mộng du…



      Giờ phút này con chó chút nào phát giác nguy hiểm chậm rãi tới gần, từ mặt đất đứng lên, muốn bò lên giường, leo đến nửa có nắm vững ga giường, móng vuốt lại vung đến gối đầu, mắt thấy gối đầu lung lay sắp đổ về hướng nó, nó rất có ý thức an toàn hướng dưới giường tránh , thời điểm lui về sau, móng vuốt dẫm vào cái đuôi của Tiểu Hoàng.



      Tiểu Hoàng cảm giác được cái đuôi có chút thoải mái, móng vuốt đập qua, trúng ngay mông con chó , nếu bây giờ dùng từ để hình dung nhất định chính xác là: Tàn khốc…



      Con chó toàn thân đau đớn lăn qua lăn lại, lăn qua lăn lại, vốn lăn đến bên giường, sắp rời xa vùng nguy hiểm, đột nhiên đầu óc nó co lại, muốn quay đầu lại nhìn xem địch nhân là ai, lại dám ở địa bàn của nó đánh cái mông của nó, nhìn còn đỡ, vừa thấy dọa đến chân đều sắp rút gân, ai đến cho nó biết, cái con quái vật khổng lồ kia như thế nào lại nằm dưới gầm giường?



      Nhưng nhìn hai mắt đóng chặt, chẳng lẽ là ngủ rồi? Hay là bị thương.



      dám đến gần, rất xa đối với Tiểu Hoàng kêu gào hai tiếng: “Gâu Gâu!”



      than rất , Tiểu Hoàng tưởng rằng con muỗi kêu nên có để ý, trở mình tiếp tục ngủ.

      Thấy nó để ý tới mình, chẳng lẽ vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn?



      Con chó lập tức đem ý thức an nguy để sang bên, can đảm về phía trước vài bước, đến bên tai Tiểu Hoàng, đối với lỗ tai của nó dùng sức hét lớn tiếng: “Gâu!”

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 123 Xảo ngộ



      Tiểu Hoàng để ý tới nó, cho là mình ngủ nghe nhầm, kỳ xem đó là khúc hát ru cũng tệ, Bảo Châu có đôi khi ẩu tả, đem Tiểu Hoàng ngủ đặt ở gần máy quay đĩa cực lớn, máy quay đĩa hát cứ hát, nó ngủ cứ ngủ, dần dà thành thói quen.

      Cho nên chút tạp ấy đối với Tiểu Hoàng mà , chỉ tựa như muỗi kêu.



      “Gâu Gâu! Uông uông uông! Uông uông…” Con chó kêu to đủ loại kiểu, kêu chừng hơn 10 phút sau, giọng trở nên khàn khàn, mình cũng còn khí lực, nghĩ thầm cái con chim to này nhất định là bị giọng hùng hậu của nó hù dọa, nên giả chết.

      Nếu như thế nào còn chưa tỉnh?



      Con chó đôi chân hướng Tiểu Hoàng tới, chuẩn bị nâng chân lên cho Tiểu Hoàng ngâm trong nước tiểu…



      Có từng nghe qua câu: đừng giả vờ gặp sét đánh chưa?

      Người cũng vậy mà chó cũng thế, nó có gặp sét đánh, lại như bị quạt ba tiêu đột nhiên quạt cái, hồi gió lớn nổi lên, lúc rơi xuống đất cách xa giường bảy tám mét xa, hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra, chỉ cảm thấy thình lình trước mắt mảnh cát bay đá chạy, sau đó bị bay ra ngoài.



      Lại sau đó, nó ngã ngồi ở góc tường.



      Con chó dọa bỏ chạy, chạy vài bước, thấy trong phòng có gì đuổi theo nó, cúi đầu nhìn dưới giường.



      Giờ phút này Tiểu Hoàng chìm trong ngủ, vẫn nhúc nhích, tựa hồ tất cả chuyện phát sinh vừa rồi cùng nó quan hệ, nó chỉ là biết điều ngủ.



      phải nó, trong phòng còn động vật nào khác a!



      Chẳng lẽ là quỷ?



      Con chó dọa bỏ chạy ra ngoài, lại bi kịch phát , biết từ lúc nào, cửa bị khóa.



      Nhị phu nhân ngồi ở trong phòng đợi Bảo Châu bị chó cắn, hưng phấn dạo cả phòng , bà vòng vo hơn mười vòng, còn có nghe được tin Bảo Châu bị chó cắn, đối với bà vú già bên cạnh : “Đến hỏi tiểu nha đầu kia có ở trong phòng phòng.”



      Sau lúc hỏi, bà vú trở về bẩm báo: “Tiểu thư, bọn nha hoàn , tiểu thư đến trưa đều ở trong phòng đại phu nhân, lúc hoàng hôn, lão gia gọi điện thoại buổi tối trở về ăn cơm, đại phu nhân mới dẫn tiểu thư ra ngoài ăn cơm, vừa bao lâu.”

      Nhị phu nhân ngồi yên, bà đương nhiên biết đêm nay lão gia trở lại ăn cơm, trong nhà bà là lớn nhất.



      Bà nhàn rỗi có việc gì, liền nghĩ dù sao trong nhà cũng có người khác, trước tiên đến phòng Bảo Châu nhìn xem, nhất định rất mất trật tự!



      Đối với bà vú : “, chúng ta nhìn xem.”



      Trời dần dần tối, Tiểu Hoàng ngủ giấc thức dậy, phát trong phòng tối như mực, Bảo Châu ở trong phòng, nhưng nó đói bụng, thói quen cánh đẩy cửa sổ ra, bay ra ngoài kiếm đồ ăn.



      Đáng thương con chó luôn xem Tiểu Hoàng là kình địch, lúc thấy nó đứng lên dọa đến lạnh run, kết quả Tiểu Hoàng cũng phát trong phòng còn có động vật khác, có lẽ trong mắt của nó cũng chưa từng xuất con vật này, bỏ qua nó bay ra ngoài.



      Nhìn thấy Tiểu Hoàng bay ra ngoài, con chó hâm mộ ghen ghét hận a! Đó là tự do a! Đó là ăn a!



      Thế nhưng nó cũng biết chính mình thể mọc cánh, nếu học theo Tiểu Hoàng hướng ngoài cửa sổ nhảy, sợ trực tiếp té xuống biến thành thịt bánh, ngày mai cầm lấy cho Tiểu Hoàng ăn.



      Trong phòng đen sẫm, Tiểu Hoàng , con chó sợ hãi, lạnh run co lại trong góc.



      Nhị phu nhân hiếu kỳ gọi người mở cửa ra.

      Con chó tưởng rằng Bảo Châu trở về, có hay ?



      Nhìn thấy ánh sáng lập tức từ trong khe cửa đối với người nào đó ở bên ngoài thấy bóng dáng, vừa sợ hãi lại vừa phẫn hận ngụm cắn xuống, sau đó rất nhanh toàn bộ sân đều nghe được tiếng Nhị phu nhân lần nữa kêu to: “A! Đau quá! Chó chết mau tránh ra, cứu mạng a!”



      Trong nhà hàng bầu khí tao nhã, Bảo Châu cùng đại phu nhân ăn cơm, đồ ăn là tiệc chính tông cung đình, Bảo Châu vừa tới, với tư cách khách từ phương xa đến dùng cơm, bữa tiệc này đại phu nhân tự nhiên phải đãi cách trịnh trọng.



      Vốn định đãi ở nhà, nhưng lão gia ở nhà, con hồ ly tinh kia làm ầm ĩ, hai người ăn cũng hài lòng, liền ra, nhà hàng này trước kia đại phu nhân thường tới, cho nên tự nhiên có vị trí trước, là ở trong góc có bình phong ngăn cách.



      “Đây, lại ăn nhiều chút, đồ ăn này bên ngoài có đâu.” Đại phu nhân thương gắp thức ăn cho Bảo Châu.



      Bảo Châu cúi đầu mãnh liệt ăn, tay trái cầm bánh nướng Sơn Tây, tay phải kẹp lấy món ăn cung đình nổi tiếng, gật đầu: “Ăn ngon , mẹ nuôi cũng ăn .”



      Đại phu nhân tùy ý ăn Kỷ Lương muốn trở về thăm mẹ, nghĩ đến tại nghiệp của nó vừa mới cất bước, mẹ gạt nó chỉ là bện , để nó an tâm công tác. Lúc con ở Quảng Châu, thấy nó có khỏe ?”

      “Rất tốt, vừa trắng lại mập.” Đây là lời , Thẩm Kỷ Lương ba ngày đầu đến nhà Bảo Châu ăn chực, rất thích đồ ăn Nhược Lan làm, mập vòng, cái cằm đều ra, Bảo Châu nhìn thấy cảm thấy rất thân thiết, tựa hồ thấy được chính mình trước kia.



      “Đứa này trước kia ăn như thế nào cũng mập, xem ra tâm tình tốt!” Mập là chuyện tốt! Tốt hơn gầy!



      Có liên quan tới tâm tình sao?



      Bảo Châu chỉ cảm thấy có liên quan với Nhược Lan: “Là Nhược Lan làm tốt hơn.”



      “Nhược Lan là ai?” Chẳng lẽ con trai của bà nghĩ thông suốt, rốt cục kết giao bạn ?



      Thẩm mẹ ở bên : “Là nữ đầu bếp trong nhà.”



      Đại phu nhân cảm thấy thất vọng, theo lời của Thẩm mẹ rất có khả năng làm con dâu bà a? Trong trí nhớ của bà nữ đầu bếp đều người tầm ba bốn mươi tuổi trở lên, thân thể mập mạp, nơi nào nghĩ đến là trẻ tuổi xinh đẹp.



      Mấy người từ sau tấm bình phong ra, tính rời , trùng hợp gặp Thẩm Chi Tề, trong lòng đại phu nhân còn tức giận, muốn gặp ông, tính giả vờ phát rồi rời , nhưng Bảo Châu cũng biết, rất xa thấy Thẩm Chi Tề ngọt ngào gọi là tiếng: “Cha nuôi!”

      Thẩm Chi Tề ngẩng đầu thấy ba người, mới nhớ tới chuyện Bảo Châu đến Thái Nguyên.



      Ông chán ghét đại phu nhân, nhưng cái đó và con nuôi quan hệ, dù sao cũng thể ở trước mặt con nuôi ầm ĩ với vợ, dàn xếp ổn thỏa đối với Bảo Châu : “Các người tới ăn cơm? Định à! Lên xe của cha, cùng nhau trở về a!”



      Đại phu nhân vốn định , tôi kêu lái xe chờ ở bên ngoài , cần phải lên xe của ông.



      Nhưng Bảo Châu phen kéo đại phu nhân chui vào xe của Thẩm Chi Tề.



      Thẩm Chi Tề ngồi ở vị trí kế bên tài xế, lại cùng đại phu nhân chuyện, đại phu nhân cũng muốn chuyện với ông.



      khí có chút xấu hổ, Bảo Châu nghĩ nghĩ, quyết định hi sinh bản thân, từ trong túi tiền lấy ra ít quai chèo bên bắt đầu gặm bên hỏi Thẩm Chi Tề: “Cha nuôi, cha ăn ?”



      Thẩm Chi Tề lắc đầu, tùy ý cùng Bảo Châu hàn huyên vài câu.



      Lái xe biết là nghe bọn họ chuyện, tập trung, hay là như thế nào, lại thấy được cách đó xa có đứa chơi đùa ở giữa đường, thiếu chút nữa đụng vào, may mắn dưới tình thế cấp bách giẫm phanh lại, xe theo quán tính lên phía trước.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :