1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 104:Bí quá hoá liều

      Bạn bè buôn bán của Côn Sơn quả thực kéo đến muốn đạp nát nhà , tên của hai cục cưng cũng đặt xong, nữ gọi Vạn Kim Ngân, do Vạn Phú Quý đặt, mặc dù có chút ảo não lúc trước chính mình vì cái gì chọn đứa thứ hai lấy họ mình, như vậy Vạn gia có con trai a! Bất quá có lẽ số ông vậy, cũng chẳng trách ai, con cũng rất tốt, đáng như Bảo Châu.

      là con có thể trông nom việc nhà, thế nhưng em bé còn như vậy, ông già rồi, cũng thể đợi đến lúc em bé lớn lên tự mình giao cho nó, tìm luật sư sớm lập di chúc, mỗi bà vợ và con đều được chia 1% tài sản của ông, đủ lo cho ăn ở nửa đời sau của bọn họ rồi, còn lại toàn bộ đều cho Vạn Kim Ngân, do Bảo Châu làm giám hộ, Lục Côn Sơn quản lý , đợi sau khi cục cưng trưởng thành giao lại cho nó.

      ở bên kia thời tiết oi bức, mất mùa vô cùng nghiêm trọng, dứt khoát đợi đến lúc thời tiết hơi chuyển biến tốt, tài sản cửa hàng cùng ruộng đồng còn có nhà cửa toàn bộ bán , đổi thành tiền mặt sau đó học theo Côn Sơn, ở Hồng Kông xây biệt thự lớn gần nhà Côn Sơn dưỡng già, sau đó thuê căn nhà hai lầu ở Quảng Châu, dưới lầu là mặt tiền cửa hàng, lầu dùng cho thê thiếp nguyện ý ở Hồng Kông ở, đồng ý theo ông ở Quảng Châu làm chút ít buôn bán, cửa hàng kia cách chỗ ở của Côn Sơn rất gần, ông qua lại cũng thuận tiện, nhưng cũng thể nhà già trẻ đều cùng con rể ở cùng chỗ, cho nên cách tường cũng là có quan hệ gì, có chuyện gì đứng ở lầu hô to tiếng, Bảo Châu cũng có thể nghe được.

      Ông lớn tuổi, cần nhiều tiền như vậy làm gì? Dùng ít tiền mở cửa hàng chơi cổ phiếu, đại bộ phận tiền mặt cho Bảo Châu, Bảo Châu cầm tiền của cha, nỡ tiêu, cảm thấy lợi nhuận vất vả mới có được, hỏi Côn Sơn, Côn Sơn sai người cho đổi thành thùng kim cương lớn cho vào ngân hàng Thụy Sĩ , cái này bảo đảm giá trị tiền gửi, tiền lãi hàng năm cũng có thể chờ lễ mừng năm mới lấy ra làm tiền lì xì gửi cho nhạc phụ, đủ ông ăn uống năm, Vạn Phú Quý tình nguyện cho con nhiều tiền như vậy, con biếu lại cho ông món tiền nho , làm lòng của ông cao hứng ah! Con tặng a! Hiếu thuận! Chính mình kiếm được tiền, nhiều hơn nữa cũng có tí sức lực nào! Ông lớn tuổi, đời này cái gì cũng trải qua rồi, nay còn duy nhất cửa tiệm này, ông quyết định bán phở và thịt dê, nhớ ngày đó lúc ông lần đầu gặp mẹ Bảo Châu, chính là gánh trọng trách khắp nơi thét to bán những thứ này.

      Trong nhà thê thiếp có chút chịu được cuộc sống như vậy, cảm thấy ông bị chập mạch rồi, làm chuyện có tiền đồ như vậy, có số người cầm phần tiền thuộc về mình bỏ chạy.

      Bên người chỉ còn lại có hai bà vợ và con .

      sau cục cưng thứ hai, đối với Bảo Châu cùng Côn Sơn mà , đây là chuyện tốt a! Cao hứng a!

      Lục lão gia cũng cao hứng a! Lục gia có hậu rồi!

      nhưng lại nghĩ tới con trai trưởng nhà ông như thế nào tại còn chưa cưới vợ, có con dâu ở đâu ra cháu a! Vì vậy Lục Hoài Ninh bắt đầu xui xẻo nằm cũng trúng đạn. Lục lão gia vốn là gọi điện thoại trở về, với : “Hoài Ninh ah! em dâu con sinh long phượng thai, con lúc nào mới cưới vợ sinh cho cha đứa cháu a?”

      Trong khoảng thời gian này Lục Hoài Ninh có tâm tư cưới vợ! Vì sao? Côn Sơn ở Quảng Châu quá thành công, làm hại luôn bị hàng xóm láng giềng cùng các bằng hữu lấy ra so sánh với em trai, là người được hi vọng nhất, lại bằng em trai luôn bị người nhà thế nào coi trọng, mỗi người đều em trai của cậu mua xe, em trai cậu mua mảng đất lớn xây phòng ở, nhà kho, em trai cậu mua máy bay rồi, cậu mua được cái gì a? Cho nên gian khổ phấn đấu a!

      Nơi nào còn tâm tư cưới vợ, phải nghĩ biện pháp vượt qua em trai, nhưng bất luận làm như thế nào đều so ra kém em trai.

      Côn Sơn mở tiệm vàng, cũng mở tiệm vàng, nhưng tiệm vàng ở Vận Thành cơ hồ bị tiệm vàng Trí Đường nắm độc quyền, làm cũng chỉ là buôn bán bình thường, Côn Sơn bán đồ vật lộn xộn, ở quê hương cũng học được, nhưng đồ của Côn Sơn cơ bản đều giá rất cao. bắt đầu mở cửa hàng bán tùy tiện ít đồ, buôn bán coi như cũng được, nhưng giá cả hoàn toàn so ra kém Côn Sơn, tiền kiếm được bằng sợ lông chín trâu của Côn Sơn , cho nên cũng bán giá cao!

      Thế nhưng lại ít người mua, ở đây người giàu có hạn, mỗi năm lại gặp hạn hán, buôn bán rất khó khăn, làm sao có thể so với Quảng Châu thành phố lớn, người giàu nhiều.

      lo lắng suy nghĩ, thủ hạ có người ra cái chủ ý cho mua quặng mỏ a!

      Cái này kiếm được tiền ah! Kéo xe quặng có hơn mười vạn, vì vậy cắn răng cái, gạt Lục lão gia mua quặng mỏ, bởi Lục lão gia cho phép người trong nhà dính tới ngành này, vì sao? Tuy kiếm nhiều tiền, nhưng đào quặng nguy hiểm a! Có đôi khi thậm chí là mất cả mạng, lún cái gì đấy, vạn nhất gây chuyện tốt, hại đến mạng người a! Chuyện tổn hại đức như vậy, Lục gia muốn!

      nhưng Lục Hoài Ninh bị bức đến cuống cuồng rồi?



      Kết quả vừa mới ký hiệp ước mua bán, lại nghe được tin tức tốt và tin tức xấu. tin tốt là Côn Sơn ,tiểu tử kia phá sản như vậy còn giám mua máy bay , nghe mắc nợ , ha ha!

      Tin tức xấu là, tên kia mua máy bay là vì bán kim cương, ~~~~( 】_ 【)~~~~

      Cùng với kim cương so sánh ,quặng mỏ của bằng~ Bất quá cũng nhụt chí, kim cương ai cũng có thể bán sao? Bán hết! Hi vọng bán hết!

      Kết quả nguồn tiêu thụ cực tốt, cả nước các nơi đều nhập hàng từ Lục Côn Sơn, nghe Lục Côn Sơn bán kim cương thu nhập ngày có thể so với làm trong tháng Ghen ghét cùng hâm mộ a, tại chỉ có thể gửi hi vọng ở Hồng Kông – địa phương rách nát đáng tiền kia! Bị giảm giá trị! Bị nước biển cuốn trôi nơi Lục Côn Sơn mua vậy tốt quá, biển động cái gì, ngày qua ngày trông mong ah! Kết quả biển động gỗ ra, thời tiết Vận Thành khô hạn, nghe rất nhiều người bởi vậy dọn đến cạnh sông ở, có nước uống, tuy nước chất lượng tốt, nhưng cũng chỉ có thể nhắm mắt uống đại, cũng thể chết đói a!

      Kết quả bởi vậy nhà cửa ở Vận Thành mực sụp đỗ!

      Nếu như khi đó có thứ gia tăng, cái này nhất định chính là giá nhà, đáng tiếc Lục Hoài Ninh biết !

      Nghĩ thầm hết đợt khô hạn này, nhất định đáng giá a!

      Quả nhiên qua thời gian ngắn, thời tiết bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, giá nhà bắt đầu lên cao, nghĩ tới Vạn Phú Quý lại đem nhà cửa đều bán , quyết định phái người giấu tên mua, đem tiền có được từ khai thác mỏ đều cầm lấy mua phòng ở , nghĩ thầm người khác bán nhà ở Vận Thành a! Ta mua toàn bộ,:đợi giá nhà cao, ta bán ha ha!

      Kết quả may cho , có vận may a!

      Thời tiết chuyển biến tốt đẹp bao lâu lại bắt đầu khô hạn, sau đó nghe vị đại sư đức cao trọng vọng đưa ra lời tiên đoán, Vận Thành khô hạn đến ba năm, lòng người bàng hoàng a!

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 105 Đại ác bá?



      Ai có phòng ở đều bán với giá thấp, bắt đầu là giá cải trắng ! Sau đó giá cải trắng khá hơn rồi, đến giá thổ huyết! Giá thổ huyết khá hơn , kế tiếp là giá nhảy lầu a.



      Mua rất nhiều phòng ở Lục Hoài Ninh sắp nhảy lầu, thế giới điên cuồng như thế, bảo làm như thế nào bây giờ?



      Bỏ ra nhiều tiền như vậy, giống như nước đỗ lá môn a?



      tại cũng sắp phát điên rồi, tâm tư cưới vợ, trả lời với lão ba: “Cha, tại chuyện kinh doanh của con sắp được rồi a, qua thời gian ngắn nữa sau.”



      “Kinh doanh so với hôn nhân đại trọng yếu hơn sao?”



      “Thế nhưng con có thời gian.” Cũng có tiền, tài sản tư nhân của sai biệt lắm, chỉ còn lại có quặng mỏ thôi, cưới vợ phải dùng tiền ah!



      “Là nghiệp bận rộn quá hả?”



      Lục Hoài Ninh gật đầu: “Vâng!”



      Lục lão đầu nghĩ chuyện kinh doanh quan trọng, chung thân đại của con trai cũng trọng yếu ah! với : “Như vậy ! Con đem sản nghiệp của chúng ta tìm thời cơ tốt bán toàn bộ, dù sao tại cha ở chỗ này quen, cũng muốn trở về, vừa vặn có thông gia làm bạn, ở đây tùy tiện mở mấy cái cửa hàng được rồi. Gia sản về sau tự nhiên vẫn là của con, nhưng trước gửi tiền cho cha, cha bảo Côn Sơn đem tiền gửi vào ngân hàng Thụy Sỹ, ăn tiền lãi có thể nuôi sống nhà rồi.”



      “Cha, nhưng mà việc buôn bán của con…”



      “Con phải mình ở bên ngoài làm kinh doanh sao? tại người ngoại quốc đều muốn con cái tự lực cánh sinh, cha thấy lúc Côn Sơn ra khỏi nhà có cầm của cha phân tiền, tại kinh doanh rất phát đạt đó thôi, con làm cả so với Côn Sơn tự nhiên là mạnh hơn , cha xem trọng con! Hãy cố gắng lên!”



      “Cha…” Lục Hoài Ninh rất muốn khóc a, đây phải biến tướng đoạt quyền sao? Cha những số tiền này là để dành cho , còn có cái gì để a!



      Đúng rồi, Lục Hoài Ninh suy nghĩ cái chủ ý: “Cha, tại phòng ở bán chạy, con bán hết ah! Đợi thời gian !”



      “Đợi tới khi nào? được!”



      ” Nếu lại để cho Côn Sơn thử xem? Con là còn cách nào.” rất nghĩ a! Côn Sơn làm tốt, cha nhất định cho Côn Sơn đẹp mắt a, hắc hắc! tại giá phòng thấp như vậy, xem Côn Sơn phải làm như thế nào!



      Lục lão gia nghe xong cảm thấy chủ ý này tốt, Bảo Châu cũng hết tháng ở cử rồi, Côn Sơn nơi nào nhất định là phải dẫn theo Bảo Châu đến nơi đấy, con cái của , ông và thân gia mỗi người mang đứa là được rồi: “Vậy hãy để cho em của con .”



      Lục lão gia chuyện với Lục Côn Sơn, Lục Côn Sơn liền đáp ứng: “Con lập tức bắt đầu làm chuyện này, con trước phái người trở về nghe ngóng chút về giá nhà ở Vận Thành, tìm thời cơ tốt lên đường, tranh thủ tốc chiến tốc thắng.”



      Lục lão gia tại rất ưa thích bộ dáng của con trai, có khí phách quyết đoán, ngược lại Lục lão gia nghĩ tới con trai trưởng có chút văn nhược : “Tốt! thôi! Cha đem chuyện này toàn bộ giao cho con xử lý, khế ước mua bán nhà và khế đất tại cha lấy cho con, chìa khoá phòng ở tại ở chỗ con, tìm lấy là được.”



      Côn Sơn làm việc hiệu suất rất cao, gọi điện thoại cho Mộc lão gia tử ở Vận Thành, hỏi thăm sức khoẻ : “Sư phụ, thân thể người tại có khỏe ?”



      “Còn có thể, lần trước con gọi người đưa tới nhân sâm sơn dã , rất có tác dụng, đỡ nhiều rồi.” Côn Sơn đứa này rất có tình nghĩa a! Dù cho tại ở Quảng Châu, đều có quên sư phụ này, thường xuyên gọi điện thoại đến hỏi han ân cần, có vật gì tốt, cũng gọi người đưa tới, có đôi khi các loại đồ ăn thuốc bổ rất khó kiếm, có đôi khi là các loại đồ cổ tranh chữ quý hiếm, tuyệt đối hợp ý, làm sư phụ như ông hết sức cao hứng, gặp ai ông cũng Lục Côn Sơn có tình có nghĩa a! Đến thành phố lớn còn có quên người sư phụ này, Lục Côn Sơn người rất tốt a!



      “Vậy là tốt rồi, con mới được đôi đồ chơi văn hoá hạc đào, bộ dáng tệ, lần sau mang về cho sư phụ. Qua vài ngày nữa có thể con trở về chuyến, đến lúc đó tìm sư phụ uống rượu.”



      “Con muốn trở về? Chuyện gì?”



      “Cha con sai con đem tài sản ở Vận Thành bán , ông muốn ở luôn bên này…” Côn Sơn đem chuyện lão cha bảo trở lại hỗ trợ đem phòng ở bán kể cho Mộc lão gia tử nghe.



      Mộc lão gia tử nghe xong, \nhíu mày : “Vận Thành liên tục khô hạn, giá nhà thị trường rất thấp, chỉ sợ rất khó bán , thấp đến nổi con muốn bán cũng ai mua, vẫn là chờ thời gian !”



      sao, con đem giá cả nâng lên chút là được, tìm coi ai tiêu tiền như rác, lợi nhuận tí, có thể cho cha con dưỡng lão là được.”.



      “Con muốn tìm ai coi tiền như rác? thể làm chuyện thiếu đạo đức .” Đây đây là quy tắc của bọn họ.



      Côn Sơn : “Con tìm bọn bất lương là được, Sơn Tây bên kia có tên nào là đại ác bá?”



      Mộc lão gia tử nghĩ nghĩ, ở Sơn Tây chân chính có tiền mà còn là ác bá, chỉ có hai người , đều là làm quặng mỏ : “ người là em vợ Diêm Tích Sơn, người này rất hung hăng càn quấy. Thường xuyên khất nợ tiền công, còn đánh người, nhưng chỗ ở của ở Thái Nguyên .



      Côn Sơn hỏi; “Vậy còn người là ai?”



      ” Tướng quân Nhật Bản tên là Sato Thứ Lang. Là người cai quản Sơn Tây, mở nhiều nhà máy quặng mỏ, nếu gặp chuyên may, đều làm qua loa, vụng trộm chôn thi thể, phân tiền cũng cho gia đình người gặp nạn, nếu chết , trực tiếp cho ném ra khỏi quặng mỏ, chết sống đều quản, cũng khất nợ tiền lương công nhân, trả tiền lương thấp, còn thường gọi thủ hạ đánh người, làm cho người lao động khổ cực như vậy, lại cho công nhân ăn toàn là nước cháo, rất nhiều người muốn nghỉ việc, có ít người chạy trốn, có ít người đột nhiện thần bí mất tích. Phái người trà trộn vào điều tra qua, mất tích cơ bản đều bị giết.

      Nhưng người bình thường dám xử lý , rất nhiều phân đường chủ phản ánh với ta chuyện này, ta thấy thời cơ chưa tới nên xuống tay, dù sao cũng là người Nhật, gặp nhiều phiền toái. Muốn làm phải dùng trí thể dùng sức mạnh, tốt nhất có thể nhổ tận gốc đuổi khỏi Sơn Tây.” Nếu Côn Sơn giúp đỡ vấn đề làm ông đau đầu bấy lâu được giải quyết, là thể tốt hơn được rồi a.



      Côn Sơn đúng là dám làm, đến Quảng Châu về sau, lá gan càng lúc càng lớn, người tội ác chồng chất như vậy, làm thịt là đúng: ” Chính là ! Chúng ta cần có kế hoạch kỹ càng, nhổ tận gốc, tuy phải sớm chiều, nhưng chỉ cần có kế hoạch hoàn hảo, dựa theo trình tự mà làm, từng bước từng bước làm dao động, cũng có thể đấy, muốn giải quyết dứt khoát, dùng liên hoàn kế, giết trở tay kịp, tối đa ba tháng, phải giải quyết hết.”



      Mộc lão gia tử cảm thấy rất có đạo lý: “Vậy tính toán phương hướng , cụ thể lát nữa con lại thỉnh giáo chút đường chủ ở Quảng Châu, hỏi xem có phương pháp nào xử lý. Nếu có tiếp viện từ bên ngoài, lấy được tiền, con bán được nhà, Những thứ khác hai bên mỗi bên nữa a “



      Côn Sơn gật đầu, cúp điện thoại, gọi điện thoại cho đường chủ Quảng Châu bên này, xem có thể xin giúp đỡ hay , hai bên cùng chỗ hợp tác, cùng lúc làm cho hai tên ác nhân biến mất.

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 106 bất ngờ



      Côn Sơn vừa gọi điện, đường chủ khoa trương rồi, “Lần trước nhiệm vụ kia cậu làm rất vui lòng người, thập phần xuất sắc. Tổng đàn chủ hết sức vui mừng nhìn lầm người.”



      “Nào có, là công lao của mọi người. Trước mắt thuộc hạ có kiện muốn cùng đường chủ thương lượng, là mua bán lớn.”



      “A, mua bán gì?”



      “Là như thế này…” Côn Sơn đem chuyện này lại với , lấy được tiền, hai bên mỗi người nửa, bọn họ mỏ vàng đều làm qua, mỏ than tựa như bữa ăn sáng, lợi nhuận có nhìn ở trong mắt, xét thấy người nọ quá đáng giận, mượn mấy nhân vật lợi hại ở phân đường Vận Thành là tốt rồi, ngắn hạn cấp cho mấy tháng, lợi nhuận sao cả, huynh đệ Trí Đường trong thiên hạ, đều là người nhà.



      “Kỳ tôi cảm thấy được cần mấy tháng, có chuyện gì, gọi điện thoại giúp nhau nghĩ kế là được, tôi tận lực trong nửa tháng đem nhiệm vụ hoàn thành, trở lại, chỉ là giả sử hướng ngài xin nửa tháng.”



      ! Buổi tối tụ tập cùng chỗ triển khai cuộc họp, cùng Vận Thành bên kia mở hội nghị qua điện thoại, đem kế hoạch ra.”



      Côn Sơn sau khi cúp điện thoại, từ sân thượng nhìn xuống dưới, tháng ba ánh mặt trời mùa xuân vụn rơi vãi cây hoa đào trong sân, ánh sáng xuyên thấu qua cành lá thẩm thấu xuống dưới, Bảo Châu ngồi dưới tàng cây vừa ăn điểm tâm, vừa xem sách cười ngây ngô đọc chuyện cười cho hai cục cưng nằm trong nôi nghe.



      Nhìn hình ảnh xinh đẹp này, có chút đành lòng quấy rầy, đáng tiếc rất nhanh Bảo Châu phải cùng trải qua khoảng thời gian nơm nớp lo sợ, cho nên càng cảm thấy trân quý thời gian tại, đứng ở ban công đối với hô: “Ánh mặt trời tệ, chút xem phim a!”



      “Tốt!” Bảo Châu sớm nhàm chán rồi, thay đổi quần áo, cao hứng bừng bừng theo ra bên ngoài chạy, ôm cục cưng, Côn Sơn ôm đứa, từ khi có cục cưng, Tiểu Hồng cơ bản có cùng Bảo Châu ra ngoài, Bảo Châu muốn chiếu cố cục cưng, ở đâu còn có thời gian chiếu cố Tiểu Hồng, vẫn là Tiểu Hoàng có bản lĩnh , có thể tự lực cánh sinh, trước kia nó bay theo ô tô, tại có đôi khi lười nằm ở mui xe, lái xe , nó ở mui xe nằm ngủ, chẳng muốn bay…



      Buổi tối, Côn Sơn cùng mấy vị đại gia trong nội đường thương lượng thoáng phát, định ra loạt kế hoạch, bước đầu tiên là cho bên Sơn Tây xuất mã. Tung tin tức giả, Diêm Tích Sơn muốn thu mua quặng mỏ, người có thể bán, tranh thủ thời gian bán a! nỡ bán, nhanh chóng làm buôn bán khác a!



      Đương nhiên vấn đề này phải ai cũng có thể , khiến khủng hoảng, tìm mấy nhân vật có máu mật, ở trước mặt người Nhật run rẫy chút, làm ra bộ dạng khủng hoảng, lại sai người trà trộn vào bên cạnh Diêm Tích Sơn tìm cơ hội thích hợp chuốt rượu cho người Nhật, đợi thời điểm người Nhật mắc tiểu xông vào nhà vệ sinh, có thể nghe được vị nhân viên kia cùng người khác viên đối thoại, tự nhiên là Diêm Tích Sơn muốn thu mua quặng mỏ, đến lúc đó vạn nhất giằng co, người Nhật có chứng cớ, người của bọn họ đại khái có thể thừa nhận là được!



      Đến lúc đó người Nhật hoảng hốt, Côn Sơn ra tay.



      Thời điểm bên kia kế hoạch vừa mới bắt đầu áp dụng, Côn Sơn bên này cũng lặng yên bắt đầu công tác chuẩn bị, mang theo Bảo Châu cùng bọn người Tiểu Đông còn có mấy tên thủ hạ về đến nhà.

      Trong nhà vẫn như cũ, bởi vì nhà lớn của Lục gia thường xuyên có người tới quét dọn, nên có bẩn, Thẩm mẹ nấu nước, Tiểu Đông quét dọn, ngồi máy bay làm Bảo Châu mệt mỏi, tìm chăn hướng giường nằm xuống, ngủ trưa trước!



      Buổi chiều Côn Sơn mình muốn dạo nhà lớn chút, kết quả phát trong nhà cũng chỉ có người là gương mặt quen, ngoài ra còn có hai bộ mặt lạ hoắc, rất buồn bực hỏi “Những người khác đâu rồi?”





      “Đại thiếu gia đám bà lớn của lão gia lâu có trở về ở, đem nô bộ còn lại đều giải tán, chỉ lưu lại mình tôi canh ̉ng, hai người kia là đại thiếu gia nghe ngài sắp trở về, tạm thời mời về hỗ trợ quét dọn đấy.”



      Côn Sơn lập tức trong lòng có chút thoải mái, trong nhà nhiều người hầu làm hơn mười năm như vậy, người tuổi lớn lắm còn có thể tự lực cánh sinh, nhưng người lớn tuổi phải sinh hoạt như thế nào: “Vậy phí phân phát là bao nhiêu?”



      người năm đồng bạc.”



      “Ít như vậy! Ở đâu đủ, cha tôi biết chuyện này sao?”



      “Tôi biết, đại thiếu gia có lẽ hướng lão gia báo cáo a!” cũng phải rất ràng.



      Côn Sơn vào nhà gọi điện cho Lục lão gia, Lục lão gia nghe xong tức giận: “Tiểu tử này cánh cứng cáp rồi, sao có thể đuổi bọn họ như vậy, quá tự ý rồi, ràng đều cho cha biết, con lập tức phái người tìm bọn họ, ai nguyện ý làm việc mang về, người lớn tuổi, cho khoản tiền dưỡng lão, tính toán lại sổ sách với cha.”

      Côn Sơn liên tục gật đầu: “Vâng! Con biết, xử lý tốt chuyện này.”



      trai con quá hư tưởng nổi rồi, may mắn chìa khóa kho bạc chưa cho , con đến thư phòng của cha tìm, phía sau ba bức tranh có cơ quan, hướng bên trái vặn ba cái cơ quan, hướng bên phải vặn nửa, có mặt tường mở ra, bên trong nối thẳng tầng hầm ngầm, tất cả đều là vàng bạc châu báu, đồ cổ tranh chữ mà cả đời này cha kiếm được, con trước phái máy bay chở toàn bộ đến Hồng Kông.” Ông rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, trước đem vàng bạc châu báu đều vận chuyển đến rồi sau, vốn định giao cho con trai trưởng cái chìa khóa kho bạc này, từ nay về sau rất khó cho con trai trưởng, tức giận! Tên tiểu tử kia khi còn bé đáng , như thế nào trưởng thành, đáng như vậy! Ác độc như vậy! Đối đãi hạ nhân, quá nhẫn tâm.



      Cúp điện thoại, Côn Sơn kêu người nhà đến hỗ trợ vận chuyển, hỏi vị lão bộc kia: “Vậy nhà cửa của tôi là ai quét dọn?”



      “Nghe Tống tiên sinh thấy trong sân nhà ngài rất hoang vu , dùng tiền mướn hàng xóm bên cạnh lúc có thời gian, hỗ trợ chăm sóc chút.”



      Côn Sơn nghe xong, trong lòng kiếm cớ cho Lục Hoài Ninh, có lẽ là trai bận quá, chẳng quan tâm những chuyện nhặt này a!



      Lại hỏi: “ tôi ngày thường ở chỗ này sao? Thấy thế nào có chút quạnh quẽ.”



      “Đại thiếu gia bình thường ở trong nhà máy quặng mỏ bên kia.”



      “Ông chỗ nào?” Côn Sơn cho là mình nghe lầm, lúc nào lão ba cho phép bọn họ làm chuyện đó, tuy rằng kiếm được tiền, nhưng mạo hiểm cũng rất lớn, vạn nhất quặng mỏ xảy ra chuyện, bồi thường tiền là , ném tánh mạng người ta lương tâm Lục gia nhà khó có thể bình an.

      “Quặng mỏ à? Nhị thiếu gia cũng ràng lắm sao? Chẳng lẽ đại thiếu gia cũng có hướng lão gia báo cáo?” Người nọ nghe xong, lập tức cảm thấy đại thiếu gia sắp gặp chuyện may.



      Côn Sơn cảm thấy cha nhất định là biết, cả trước kia rất đáng tin cậy, tại thế nào lại hồ đồ như vậy?



      Chuyện này nếu cho cha biết, khẳng định cha nổi giận, nghĩ thầm trước nhìn kỹ hẵn a!



      Hỏi địa chỉ quặng mỏ, gọi điện thoại về nhà cùng Thẩm mẹ tiếng đừng để Bảo Châu chờ ăn cơm xong, mướn cỗ xe ngựa hướng quặng mỏ của trai chạy .

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 107 Người nào đó rất bị tổn thương



      Quặng mỏ cách nhà rất xa, phải mất ba bốn giờ ngồi xe ngựa, lúc Côn Sơn đến là sáu giờ chiều, mặt trời sắp xuống núi rồi, chung quanh quặng mỏ có gì khác ngoài nhà máy, chỉ là so sánh với chỗ hoang vu có người ở khá hơn, làm cái cửa gỗ, dùng cọc gỗ vây quanh vòng, có mười mấy người qua lại dò xét trông coi, giống kiểu quặng mỏ tựa như ngục giam, những người trông coi kia, nguyên đám bộ dáng rất là thần khí, có số người trong tay cầm gậy gộc số người cầm roi.



      Côn Sơn lập tức có loại cảm giác xấu, còn cách cửa lớn 5~6 mét, Côn Sơn xuống xe, trả tiền cho xa phu, lại để cho chờ mình hồi, xa phu thấy đơn chiếc bóng lại mặc âu phục, sợ bị đả thương, giọng : “Ngài cẩn thận chút, nơi này tục xưng Tiểu Địa Ngục, tôi khuyên ngài vẫn là nên .”

      “Tiểu Địa Ngục? Giải thích thế nào?”



      “Ngài là người xứ khác a!” Nhìn làn da trắng nõn, cử chỉ lại ưu nhã, tiếng tuy rằng mang chút ít khẩu Sơn Tây, lại ngẫu nhiên nhảy ra đôi lời của vùng khác.



      Côn Sơn lắc đầu, ở Quảng Châu bên kia bình thường ra ngoài đều ngồi xe, đích xác trắng lên ít, cử chỉ ăn học theo đường chủ: “Tôi là người địa phương, chỉ là hơn năm có trở về rồi.”



      “Khó trách, ngài biết a! Ở phụ cận gần đây có hai Địa Ngục là quặng mỏ trong tay người Nhật gọi là Đại Địa Ngục, quy mô rất lớn. Nơi này là tiểu Địa Ngục, quy mô trung đẳng, nhưng quản đối với những thợ mỏ kia động chút là đánh chửi cùng người Nhật đồng dạng ác độc. biết vì cái gì cư nhiên còn là người Trung Quốc.”



      Côn Sơn nghe xong thẳng nhíu mày, trai như thế nào biến thành như vậy?



      Côn Sơn giọng sao, tôi đây.” xong hướng cửa lớn đến, hai người thủ vệ, trông thấy rất văn nhã, hơi khách khí chút: “Tiên sinh, ngài tìm ai à?”



      “Tôi tìm Lục Hoài Ninh.” Sắc mặt của bắt đầu có chút khó coi.



      “Ngài là?”



      “Lục Côn Sơn.”

      “Ngài là em trai ?” phải Nhị thiếu gia Lục gia là người có khí chất cả ngày như du côn vô lại, bộ dáng lại đen sao? Người này nhìn thế nào cũng đều nhã nhặn đấy, lại trắng nõn hữu lễ, như người đọc sách.



      “Như thế nào giống? Nếu thử xem quả đấm của tôi?” cười , người nọ lại tin.



      cần! Ngài chờ chút! Tôi vào giúp ngài thông báo!” người trong đó, mở cửa vào thông báo, lát sau ra, : “Ông chủ mời ngài vào.”



      Côn Sơn cảm ơn, mặt lạnh tiến vào, đường đến văn phòng cũng là phòng ở của trai hơi dài, dọc theo đường vào, xa xa có thể nhìn thấy căn phòng lớn, chính là nơi ở của Lục Hoài Ninh, mà dọc theo con đường này, có thể nhìn thấy nhân công cõng lưng cái sọt vận chuyển, hoặc là ở xe tải bỏ bê công việc tất cả đều gầy như que củi, ăn đủ no mặc đủ ấm, quần áo cũ nát, ánh mắt trống rỗng, người còn có miệng vết thương.



      Đến bên trong, chỉ thấy Lục Hoài Ninh ngồi ngay ngắn ghế sa lon ở văn phòng xa hoa của , thấy ra, tự mình rót cho chén trà, : “Nếm thử xem, trà này của , mặc dù phải trà mới năm nay, nhưng đầu năm lại phi thường phổ biến.”



      muốn khoe khoang ở trước mặt Côn Sơn, tại Côn Sơn bất quá có tiền, lá trà tốt như vậy vẫn rất ít gặp đấy, Côn Sơn lại ngụm đều có nếm, chỉ là nhìn xem , mặt biểu tình mà : “May mà còn uống được trà!”



      vì sao uống được? Em đến khí trời à? Muốn thu hoạch, nhất định phải có trả giá.” Lục Hoài Ninh cảm thấy có cái gì, ở đây khí tốt, khắp nơi đều là tro bụi sao? Tuy cũng rất chán ghét, nhưng ở quặng mỏ này cũng có biện pháp, vừa bắt đầu chán ghét càng về sau cũng thích ứng gần nửa năm.

      “Vì trả giá có thể từ thủ đoạn sao? nhìn xem công nhân bên ngoài đều thành cái dạng gì rồi hả? Nguyên đám gầy như que củi, mình đầy thương tích! ở trong loại hoàn cảnh này, như thế nào ăn ngon ngủ ngon? thực còn ăn ngủ được tiếp ? , như thế nào biến thành như vậy?” Tàn nhẫn như vậy, cùng người Nhật có gì khác nhau, ra hôm nay tới, là muốn nghe trai giải thích, rất muốn nghe trai tất cả đều là hiểu lầm, là bị ép bất đắc dĩ mới làm như thế, thế nhưng mắt thấy mới là . cũng có bị người bức hiếp, vẫn tốt đẹp, thậm chí còn có thể mỉm cười uống trà.



      Loại lời này, Lục Hoài Ninh phải lần đầu tiên nghe được, có thể tập mãi thành thói quen, bình tĩnh đối mặt, : “Côn Sơn, em đem chuyện này quá nghiêm trọng, em có thể tìm đến, cho thấy em biết chuyện, bên ngoài như thế nào về , rất ràng. Em cần phải nghiêm trọng hóa vấn đề, bọn họ là tự nguyện làm việc cho , đưa cho bọn họ tiền lương, làm việc dụng tâm, cố gắng bị ăn roi, cũng có cái gì đáng lo, người Nhật bên kia so với làm ngoan tuyệt hơn nhiều, giết người, có giết.”



      cùng người nào so tốt? So với người Nhật? trai, là người Trung Quốc a! còn nhớ ? sao có thể giết hại đồng bào của mình? em quá nghiêm trọng, chẳng lẽ trong mắt đây là việc ? nếu còn là trai em, đem cái nhà máy này đóng cửa , bồi thường tinh thần và thể xác bị tổn thương cho đám công nhân.” Côn Sơn hết sức tức giận.



      “Kiếm tiền mà! Thủ đoạn hung ác chút, sao có thể kiếm được tiền?”



      “Thế nhưng cũng thể làm chuyện thương thiên hại lí này! Nếu cha mà biết, hậu quả như thế nào ngươi có nghĩ tới ?”



      “Em trai, em gần đây trọng nghĩa khí, nhớ khi em còn bé, rất chiếu cố em, chuyện này đừng cho cha biết! Nếu cũng nhận người em trai này.” Quặng mỏ của tại có thể kiếm tiền, tuy cửa hàng là quản lý, nhưng hôm nay khắp nơi gặp nạn mất mùa, kiếm được cũng nhiều, thể buôn bán lớn, làm sao có thể vốn bốn lời? Đối với Côn Sơn biết , mỗi người đều đứa em này vô liêm sỉ, nhưng vẫn hiểu , thằng này có ưu điểm duy nhất chính là có tình có nghĩa, có thể vì em hai mặt cắm đao, Côn Sơn đến tìm , nhất định là còn chưa với cha.

      cả, cần gì phải như vậy!” Côn Sơn ngẩng đầu, trợn mắt nhìn.



      Lục Hoài Ninh trầm lặng : “Em cho rằng muốn sao, nếu phải bởi vì em ở Quảng Châu, làm quá tốt, quá thành công, vừa có ô tô, vừa có máy bay, cần gì liều mạng như vậy?”



      Côn Sơn cảm thấy buồn cười: “ như thế, ngược lại là lỗi của em rồi? Em chưa bao giờ cùng với ganh đua, càng có ý muốn chèn ép , em mực đem trở thành là trai của em, nếu em cần gì sa đọa như tên phá gia chi tử? Em bất quá là hi vọng dao động vị trí của . Hôm nay em ở nơi xa, cho rằng có thể trở lại chính mình, ăn trộm cướp đoạt, có cùng tranh đoạt. Tự nhận là có lỗi với nửa phần, lại oán em, chỉ có thể , lòng dạ hẹp hòi! Em so với , lại so với em, em đây cũng có cách nào, còn việc lấy lý do này giết hại dân chúng, em thể nhịn được nữa! muốn đóng cửa nhà máy?”

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 108 Vật chất an ủi



      đóng! Đây là dùng nhiều tiền mua được, em đóng đóng sao, vậy mặt mũi của đặt ở đâu? Em thành công? Em thành công, chính là cho thấy thất bại, em em sai vậy là ai sai? Vốn cha cảm thấy rất có năng lực, tại có em, cha khẳng định cảm thấy chênh lệch chút ít rồi. Cha nếu trở lại, còn muốn bán tất cả tài sản, dọn đến Quảng Châu Hồng Kông, tương đương quyền lợi của thầm bị mất, trở thành đại thiếu gia hữu danh vô thực, nếu phải em ở Quảng Châu Hồng Kông, cha vì sao phải đến đấy?” tuyệt muốn bị người ta chê cười, có gia nghiệp để cai quản, ít nhất còn có quặng mỏ của chính mình, tại đây vẫn kiếm được tiền đấy.

      Côn Sơn cảm thấy thay đổi, trở nên tự ti lại ích kỷ, đem sai lầm đều đẩy lên người , thế nhưng trai có nghĩ tới hay , những điều này đều là tự nghĩ: “Cha cho tới bây giờ chưa qua tốt, cha cho em biết, vẫn là người thừa kế trong lòng ông. Vô luận như thế nào cha cho tới bây giờ đều có mắng , những thứ kia chỉ là do tự nghĩ. Bây giờ quay đầu lại còn kịp, em có thể cho cha, nhưng nhất định phải đóng cửa nhà máy quặng mỏ! Nếu đừng trách em để ý tình nghĩa huynh đệ, hướng cha tố giác , đến lúc đó cha mới đối với thất vọng cực độ, tuyệt đối thể trở thành người thừa kế.”



      đóng! Em chết tâm , vô luận như thế nào, chính cha tự mình đến khuyên cũng vô dụng.” Lục Hoài Ninh quyết tâm, muốn tiếp tục khai mở tiếp.



      “Vậy có biện pháp rồi, xác định đóng?”



      đóng!”



      Côn Sơn đứng dậy; “Em cho ngày để cân nhắc, ngày mai nếu thay đổi ý định, gọi điện thoại cho em! Mặt khác tất cả chìa khóa trong cửa hàng và nhà cửa đều đưa lại cho em.”



      Lục Hoài Ninh đến ngăn kéo tìm sổ sách và chìa khóa đưa , dù sao khế ước mua bán nhà ở trong tay cha, cầm cũng vô dụng: “Cụ thể gì đó đều được viết ở trong, đây là chìa khóa.”



      Côn Sơn nhận lấy, chỉ : “ tự giải quyết cho tốt a! Em về trước.”



      Lục Hoài Ninh cũng có ý định lưu lại ăn cơm: “ thong thả, tiễn.”

      Từ quặng mỏ ra, Côn Sơn thầm thề, phải làm chỗ này biến mất!



      tiếc bất cứ giá nào, nếu như trai ăn mềm, vậy cũng chỉ có thể dùng bạo lực thôi.



      Ngày hôm sau, Lục Hoài Ninh chưa có gọi điện tới, Côn Sơn nghĩ vẫn là trong lúc cấp bách rút ra thời gian gọi cú điện thoại cho : “Uy?”



      “Uy, ai?”



      “Là em.” Côn Sơn thở dài .



      “Có chuyện gì ? Nếu hỏi chuyện quặng mỏ, câu trả lời của vẫn như cũ, em đừng mơ tưởng thay đổi chủ ý.” Lục Hoài Ninh .



      “Quả có ý định quay đầu lại?” Côn Sơn cảm thấy tiếc hận, trai phải đến bước đối đầu này…



      có khả năng, nếu có chuyện gì khác treo máy đây.”



      “Đợi chút, ngày mai trong nhà tổ chức yến hội, mời quan lại quyền quý ở Vận Thành cùng phụ cận tới dùng cơm, xem ai có hứng thú mua bất động sản, địa sản, có muốn trở về hay ?” Côn Sơn , kỳ thầm xin vị có quyền thế làm bẫy, ngày mai bất quá chỉ là màn kịch, để tránh người ta đem lòng sinh nghi.

      Loại cơ hội có thể nịnh bợ quan lại quyền quý, từ trước đến nay bỏ qua, nhưng mà Côn Sơn thành công càng cho thấy thất bại, cho nên muốn : “ được, mọi người cứ tận hứng.”



      Yến hội ngày hôm sau, Côn Sơn tốn ít tâm tư, bày rượu và thức ăn rất nhiều đều là vận chuyển bằng đường hàng đến, hải sản rượu tây đều có giá rất cao, khách mời vui vẻ, tất cả mọi người cảm thấy lần này Lục Côn Sơn trở về rất có biến hóa, khỏi trở nên nhã nhặn nhiều hơn, cách ăn mặc cũng rất chú ý, hơn nữa chuyện rất hòa khí, vốn còn lo lắng bộ vênh váo tự đắc, mọi người lập tức thầm nhàng thở ra.



      Các tới tham gia yến hội, nguyên đám bu tới, Bảo Châu vốn ngồi trong góc cùng Thẩm Kỷ Lương chuyện, đàm luận đến mỹ thực, đến cao hứng, cúi đầu nhìn đồ ăn trong chén đĩa cơ hồ sắp thấy đáy , đứng dậy, định tìm đồ ăn, ngẩng đầu cái liền nhìn thấy chuyện với Côn Sơn, đều sắp ôm nhau luôn rồi, đương nhiên là ôm Côn Sơn, Côn Sơn tại từ chối né tránh.



      Nếu người khác khẳng định lên kéo tóc, mắng to hồ ly tinh.



      Bảo Châu tư duy có chút bình thường a!



      qua đẩy Côn Sơn ra, kêu Tiểu Hoàng tới, đối với kia : “Côn Sơn là của tôi, muốn ôm, tôi có thể cho mượn Tiểu Hoàng ôm chút.”



      nhìn thứ đứng cạnh Bảo Châu, mãnh thú nhanh chóng chớp động cánh cực lớn, lập tức “Ah! Có quái thú!” Quát to tiếng, rất bị kích thích chạy ra ngoài.



      Tiểu Hoàng rất vô tội nhìn Bảo Châu, ủy ủy khuất khuất, quái thú? Nó là quái sao? Là vua trong các loài chim mới sai biệt lắm!

      Bảo Châu nhìn nó đáng thương, thò tay từ bàn nắm con gà nướng ném cho nó, an ủi tâm linh bị thương của nó.



      Từ nay về sau, chiêu này Côn Sơn trăm dùng trăm linh, nào muốn tìm chuyện phong hoa tuyết dạ cùng thương nhung nhớ, trực tiếp đem Tiểu Hoàng gọi tới, Tiểu Hoàng cái gì đều cần làm, chỉ cần trừng mắt những kia là được, ánh mắt sắc bén dùng rất tốt, cho dù là người có da mặt dày, đều kiên trì được ba phút.



      Tiểu Hoàng mỗi lần đuổi , Côn Sơn ban thưởng cho nó bàn tiệc, về sau cũng cần người gọi, Tiểu Hoàng chỉ cần vừa nhìn thấy bên cạnh Côn Sơn có ngoài trừ Bảo Châu đều đuổi.



      Người biết đều Côn Sơn vợ, là người tốt.



      biết, còn tưởng rằng là người nào đó được chim đến cực độ!



      Tiểu Hoàng rất bị tổn thương, nó thích rất bình thường được , nó thích chim mái, thế nhưng Tiểu Hoàng trưởng thành lớn như vậy, vốn là hiếm thấy, nơi nào tìm cho nó con chim mái? Cái này rất phiền toái, Côn Sơn nghĩ tới, nhưng còn chưa có thực tế, đợi về sau có rảnh phái người tìm, nếu có thể tìm được con mái, rồi sau!



      Nó bi thương hai mắt đẫm lệ uông uông nhìn xem Côn Sơn hoặc là Bảo Châu, cầu vật chất an ủi —— tiệc!



      Kế hoạch bước đầu của Côn Sơn trước mắt còn có thể làm, yến hội ngày thứ hai, Côn Sơn thỏa hiệp cùng ông chủ Lưu ở địa phương tuyên bố đêm nay muốn ký hợp đồng, chuẩn bị đem nhà cửa và ít tài sản trong tay bán cho vị kia, giá cả mặc dù so với trước kia hơi thấp, nhưng so với thị trường nay giá cả cao hơn nhiều.



      Tất cả mọi người cảm thấy rất hợp lý, vô luận là giá cả, hay là người mua sắm, ông chủ Lưu sớm từng qua muốn mở rộng kinh doanh, bất đắc dĩ luôn tìm thấy vị trí thích hợp.

      Mà gia sản Lục gia nhiều như vậy, khẳng định giống những người bán rải rác bình thường khác, bán dễ dàng như vậy.



      Ban đêm, trong đại sảnh quán rượu vang lên hòa ưu nhã, các tân khách vui sướng trò chuyện với nhau, trận yến hội này mặc dù so với hôm qua hơi kém chút, dù sao vội vàng, nhưng thập phần náo nhiệt, bạn bè của hai nhà ở thương trường đều đến, Lục Hoài Ninh vẫn có tới, cảm thấy mất mặt, đến lúc đó mọi người nghị luận lên , Lục Hoài Ninh có năng lực, ràng người ở tại Vận Thành, kết quả còn phải nhờ em trai xa trở về giải quyết.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :