1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 95 Như được đại xá



      Đương nhiên còn phải mua ở địa phương an toàn, muốn nước ngoài, trong nước lại cơ hồ có địa phương an toàn, Côn Sơn vận khí được, Bảo Châu từ trước đến nay vận khí tốt, Côn Sơn cầm tấm bản đồ cho : “Em nhìn xem những chỗ này, muốn nơi nào? Có lẽ chúng ta lâu ở nơi đó.”



      Bảo Châu nhìn địa đồ ; “Phải có biển, em muốn ăn cá.”



      Vì vậy những khu đất liền đều bị loại bỏ, Bảo Châu còn : “ được lạnh.”



      Vì vậy Đại Liên (thuộc tỉnh Liêu Ninh) bên kia cũng đều thích hợp, Bảo Châu lại : “ được xa, chẳng muốn .”



      Vì vậy chỉ có thể ở trong vùng duyên hải tỉnh Quảng Đông, Côn Sơn cũng có cái nhìn của mình: “ được quá phồn hoa, mua nổi, cũng thể tăng tỉ giá đồng bạc gian.”



      Bảo Châu thuận ngón tay chỉ vào thôn trang bản đồ: “Cái tên này dễ nghe.”



      Côn Sơn cúi đầu xem xét, chính nó —— Hồng Kông!

      Vì vậy Côn Sơn cũng bởi vì Bảo Châu tiện tay chỉ, mua đất ở Hồng Kông, xây nhà kho, sửa biệt thự, vì để cho dân bản xứ tán thành cùng thích, còn cúng khoản tiền làm từ thiện, thành lập bệnh việ loại .



      Tất cả mọi người cơ hồ đều cho rằng Côn Sơn điên rồi, đó là thuộc địa của quân , chỗ ấy ngư long hỗn tạp, tuy nhiên là thuộc địa, nhưng vẫn là nơi rất lạc hậu, náo nhiệt.



      Chỗ ấy, mua làm cái gì?



      Người khác hỏi, Côn Sơn lấy lý do đều giống nhau, trong đêm nằm mơ, mơ thấy chỗ kia về sau rất phồn hoa, cũng thể , lý do chỗ đó là bởi vì Bảo Châu muốn ở cạnh bờ biển, có cá ăn !



      Vì vậy Lục Côn Sơn trở thành đại danh từ thể dựa vào, người khác đều cảm thấy ngốc, đời này nhiều nơi có thể mua như vậy, vì cái gì hết lần này tới lần khác muốn cái làng chài kia.



      ngu xuẩn!



      Ngay cả ông già ở nhà đều gọi điện thoại tới mắng : “Mày cho tao nghe mày mua nhiều ruộng đát ở cái làng chài như vậy để làm gì, hay là mày điên rồi?”



      “Cha, tiền là dùng để tiêu xài, chỉ cần tiêu vui vẻ là tốt rồi!”



      “Phá gia chi tử! Bảo Châu cũng quản mày!”

      “Hôm qua Bảo Châu mua chiếc xe hơi.” Nếu dùng tiền, và Bảo Châu đều kém, Bảo Châu ngày hôm qua tham gia yến hội, nghe người khoe khoang ô tô của họ tốt, liền : “Nếu vậy đem chiếc đến cho tôi! Tôi trả thù lao!” Vì vậy thương nhân người thu nửa tiền đặt cọc xong hấp tấp giúp chuẩn bị.



      Lục lão gia nghe xong, lập tức có chút hối hận, như thế nào tìm cho Côn Sơn người so với còn phá sản hơn?



      Nhưng mà có biện pháp, Bảo Châu gả, hơn nữa cái con dâu này ngoại trừ phá sản chút, mặt khác đều tốt đấy!



      Công bên dần dần nhiều hơn, Côn Sơn có đôi khi về nhà vô cùng muộn, bắt đầu vào tham dự ít kế hoạch lớn, ví dụ như làm sao hủy diệt cây thuốc phiện được vận chuyển từ nước pháp tới. Hoặc như thế nào từ trong tay người lừa gạt tiền tài của người Châu Á đoạt về.



      tới nơi này cũng phải bài trí.



      Lúc bận rộn, có đôi khi hai ba ngày đều trở về nhà, sợ Bảo Châu nhàm chán, đón mẹ của mình là ngũ phu nhân đến đây, tại điều kiện tốt rồi, muốn chiếu cố mẹ nhiều hơn, mẹ ở trong nhà được sủng, lưu lại cũng ngày tốt lành, cha lại cần mẹ, dứt khoát đón đến sống chung trải qua ngày tốt lành, lại mua ba bốn người hầu, hầu hạ trong nhà, như vậy là hưởng phúc rồi.



      Ngũ phu nhân tự nhiên là nguyện ý đến, ở trong nhà, mỗi ngày phải chơi mạt chược chính là nghe hí kịch, lão gia lại thích bà, nên rất nhàm chán.



      Bắt đầu sợ cho bọn thêm phiền toái, nhưng Côn Sơn cùng Bảo Châu đều khuyên bà, đến nơi này về sau, lập tức cảm thấy sai, thời điểm lần đầu tiên vào trong sân, còn tưởng rằng lạc vào trong công viên , khi nhìn thấy Bảo Châu ngồi ở bàn đu dây chơi đùa với Tiểu Hồng, mới biết được là về đến nhà rồi!

      Bảo Châu nhìn thấy mẹ chồng, rất thân mật thả Tiểu Hồng xuống, qua ôm cổ bà, làm nũng : “Mẹ, mẹ đến rồi! Con rất nhớ mẹ a!”



      “Đứa này!” Ngũ phu nhân ngại ngùng cười cười, nhàng buông ra, đánh giá chút : “Mấy tháng gặp, Bảo Châu tựa hồ đầy đặn hơn tí, đầy đặn tốt, có phúc khí.”



      Côn Sơn đem hành lý của mẹ giao cho A Hổ, vào, kéo tay của mẹ vào bên trong: “Bên ngoài trời nóng, vào chuyện.”



      Buổi tối ngũ phu nhân hào hứng bừng bừng cùng con trai những chuyện phát sinh gần đây trong nhà, đến mười giờ đêm, còn có ý muốn ngủ, Bảo Châu ở bên cạnh nghe đến sắp buồn ngủ luôn, Côn Sơn thấy bộ muốn ngủ dám ngủ, săn sóc kêu ngủ: “Em ngủ trước !”



      “Thế nhưng và mẹ còn chưa ngủ.” Bảo Châu giọng đối với Côn Sơn .



      “Chúng ta chuyện của chúng ta, em ngủ , mẹ, hôm qua Bảo Châu ngủ ngon, để cho em ấy ngủ trước !” Côn Sơn sủng nịch có thừa mà .



      Ngũ phu nhân thấy mệt nhọc, cũng ép buộc, vừa vặn cùng Côn Sơn vài lời tri kỷ: “ thôi!”



      “Mẹ, con mẹ!” Bảo Châu như được đại xá, giơ chân, hướng lầu đường chạy chậm lên…

      Nhìn bóng lưng Bảo Châu rời , ngũ phu nhân chuyển chủ đề : “Tuổi con cũng còn nữa, hôm nay nghiệp, Bảo Châu lại còn , con nếu nỡ cho nó sanh con, liền nạp thiếp a! Nạp người sấp sỉ tuổi con, thành thục chững chạc chút, Bảo Châu tính tình quá trẻ con, đủ đoan trang, tuy hoạt bát đáng , nhưng chỉ làm trò cười, thể làm việc lớn. Mẹ nghe bên này có rất nhiều có văn hóa, con nạp người có học thức, về sau cũng có thể giúp đỡ con và Bảo Châu quản lý việc nhà.”



      Sắc mặt Côn Sơn lập tức thay đổi, vui vẻ vừa rồi lập tức biến mất sạch , : “Mẹ, đề nghị này con chấp nhận, con Bảo Châu, con thể tổn thương ấy, con sao có thể lại rước nữ nhân về, làm ấy vui, cha lấy nhiều người, trong nhà gà chó yên, mẹ nhìn cảm thấy ầm ỹ sao? Lúc trước nhiều người từ bỏ, chán ghét con! Chỉ có Bảo Châu ở giữa cả và con, lựa chọn người xuất sắc là con, làm người phải học được cảm ơn, con làm bất luận chuyện gì để Bảo Châu vui. Con cái sau này có, dối gạt mẹ, là con muốn có con, Bảo Châu rất muốn, ấy quá , con đành lòng để cho ấy vào lúc này chịu khổ.”



      “Đây cũng là ý tứ của cha con, bây giờ con nghiệp, Bảo Châu hiểu nhiều chuyện, tìm người hiểu chuyện, có khả năng giúp đỡ con. Mẹ và cha con đều là vì muốn tốt cho con”



      cần, Bảo Châu tính tình đơn thuần, phải là đối thủ của những nữ nhân kia, về sau nếu như ấy bị lừa dối rời nhà trốn , hoặc là xảy ra chuyện gì, ai có thể đền Bảo Châu khác cho con. Con chỉ cần ấy. Nữ nhân cần nhiều, thổ lộ tình cảm người là đủ.” Chuyện này vô cùng kiên trì, để cho Bảo Châu chịu bất luận ủy khuất gì.



      Ngũ phu nhân vẫn muốn khuyên: “Bây giờ con xem như thành công, lúc trước phải ở rể, tại cũng cần dựa vào Vạn gia ăn cơm, vì sao còn muốn chịu đựng như vậy nữa?.”

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 96 có?



      “Con có chịu đựng, Bảo Châu chưa từng làm cho con tức giận, ấy có đồ ăn ngon đều nghĩ tới con, ấy rất thương con, con cũng rất thương Bảo Châu a! ấy mà rời con sống được.”



      “Vậy nếu như cha con cố ý muốn con nạp thiếp sao?”



      “Nạp! Con công khai tuyên bố, đối xử tử tế thiếp thất, nếu như ai còn muốn gả vào, vậy mời đến. Ai hủy hạnh phúc của vợ con, con phá hủy cuộc sống của người đó, mẹ đưa tới mấy người, con đưa mấy người, người cũng lưu, nếu ai dám lưu lại, con giam ta cả đời, cho ra khỏi cửa phòng. Nếu như cha mẹ muốn bức con viên phòng, con cướp ngân hàng, để cho chính mình ngồi tù, con nhất định phản bội Bảo Châu, trừ phi con chết.” Côn Sơn ra, uy hiếp cha mẹ của , phải vạn bất đắc dĩ, làm như vậy.



      “Côn Sơn, con tội gì phải kiên quyết như vậy?”



      “Ta được làm được, có muốn thử hay , tùy tiện các người! Phiền toái mẹ đem lời này, chuyển cáo cho cha con, con mệt mỏi nghỉ ngơi trước, ngủ ngon.” Côn Sơn xong, cũng quay đầu lại lên lầu, chán ghét chuyện chính thất tiểu thiếp tranh đấu, đời này, chỉ lấy một người vợ. Chính là Bảo Châu!



      Giữa lúc nửa mê nửa tỉnh, cảm giác được vị trí bên cạnh lún xuống, Bảo Châu mở đôi mắt mông lung buồn ngủ ra, nhìn cái, sau đó đem đầu tựa vào cánh tay : “Mẹ ngủ?”



      “Còn chưa, đánh thức em?”



      phải, chỉ là , em muốn ngủ.” Bảo Châu rất thành , quen có Côn Sơn ngủ cùng.



      “Nhanh ngủ ! Bất quá gần đây, em như thế nào luôn mệt mỏi? phải là bị bệnh a!” Côn Sơn lo lắng hỏi, Bảo Châu trước kia so với còn sôi nổi hơn, thích ăn bữa khuya, lát ngủ, gần đây làm sao vậy?



      biết.” Bảo Châu xong lại ngáp cái.



      “Em có phải có hay ?”



      “Có cái gì?” Bảo Châu khó hiểu hỏi.



      “Bảo Bảo.” Côn Sơn cười cười, chừng, Bảo Châu mang thai Bảo Bảo.



      “Bảo Bảo? vậy chăng?” Bảo Châu đột nhiên mở to mắt.



      làm sao biết? Bất quá hi vọng em mang thai, như vậy mười tháng sau, Bảo Bảo chúng ta, ra ngoài theo chúng ta chơi.” Côn Sơn cười cười, cẩn thận từng li từng tí đặt tay lên bụng chút cũng nhô lên của , động tác rất nhu hòa.



      “Này là con trai hay con ?” Bảo Châu có chút hưng phấn nhìn xem .

      Côn Sơn lắc đầu, tại làm sao biết được, có hay còn chưa chắc chắn, bất quá; “ hy vọng là nha đầu.”



      “Vì sao?”



      “Nha đầu giống em rất đáng .”



      thích con trai?”



      đều thích, nhưng ngươiem còn trẻ, chúng ta từ từ có, muốn có đứa con trước, vừa nhu thuận, lại tri kỷ.”



      “Ách, nhưng em cũng thích bé trai.” Bảo Châu rất thích tiểu bảo bảo, nam hay nữ đều ưa thích.



      “Ngủ ! Sáng mai tìm đại phu kiểm tra cho em.” Côn Sơn , tìm Trung y, cũng yên lòng rồi.



      Sáng ngày thứ hai, Thẩm mẹ đến gõ cửa phòng của bọn họ: “Thiếu gia, Thiếu phu nhân, nên rời giường, ngũ phu nhân dậy rồi, tự mình làm bữa sáng, chờ hai người xuống ăn.”



      biết.” Côn Sơn bò dậy mặc quần áo, thấy Bảo Châu ngủ thoải mái, nên có gọi , nếu là mang thai, nên ngủ nhiều chút.



      Bảo Châu nghe thấy tiếng mặc quần áo, cũng chỉ trở mình, liền lại ngủ rất ngon.

      Côn Sơn sửa chăn lại cho , mở cửa xuống lầu ăn điểm tâm.



      Dưới lầu, dọn xong ba bát mì, ngũ phu nhân tự mình xuống bếp làm cho bọn họ, mặt còn có thịt nướng, phối hợp đĩa dưa muối .



      Lúc Ngũ phu nhân bưng nước trứng gà luộc từ phòng bếp ra, thấy chỉ có mình ngồi, hỏi: “Bảo Châu đâu?”



      “Vẫn còn ngủ.”



      “Con cũng quản nó, như thế nào bây giờ còn ngủ? Con có mẹ tự mình xuống bếp ? Nó trước kia phải rất thích ăn mì mẹ làm sao? Có phải đêm qua với nó cái gì, nên giờ nó giận mẹ rồi?” Ngũ phu nhân hồ nghi.



      “Cái gì con cũng chưa , mẹ yên tâm. Chuyện kia con làm như chưa từng nghe qua.”



      “Vậy là tốt rồi, mẹ gọi nó thức dậy, bữa sáng nhất định phải ăn, lẽ ra nó nên làm cho con.” Ngũ phu nhân , nữ hài tử có lẽ phải chịu khó chút Bảo Châu này, Côn Sơn xuống lầu rồi, có làm bữa sáng coi như xong, cư nhiên còn ngủ!



      “Mẹ, đừng . Con có gọi ấy.” Côn Sơn xong đem tô mì đặt ở vị trí ngồi của Bảo Châu kéo đến trước mắt mình: “Con ăn giúp ấy, đợi tí nữa mẹ làm cái khác cho ấy a!”

      được, thể để con cố, cũng thể làm hư nó, mẹ gọi nó xuống!” Ngũ phu nhân xong đứng dậy.



      “Mẹ ngồi xuống ! Bảo Châu dường như có thai, mẹ để cho ấy ngủ thêm lát.” Côn Sơn xong khóe miệng nổi lên vẻ đắc ý, quả thực là mừng rỡ như điên, nhưng còn điều thấp thỏm yên, bởi vì còn chưa biết thiệt giả.



      “Dường như? Vậy nhanh gọi đại phu đến, khám cho Bảo Châu cái, nếu là , vậy cha con nhất định hết sức cao hứng.” Ngũ phu nhân cười cười.



      Côn Sơn sai Tiểu Đông mời đại phu tới, hôm nay cũng làm, dù sao ngày , cửa hàng cũng chạy được.



      Tiểu Đông mời đại phu, Côn Sơn muốn đợi thêm nữa, buông bát đũa, đối với ngũ phu nhân: “Mẹ, con lên xem Bảo Châu thức chưa.”



      thôi!”



      Đẩy cửa ra, Bảo Châu vẫn còn ngủ, cái này hoàn toàn nằm trong dự liệu, Côn Sơn tìm cho váy dài, qua, nhàng gọi : “Thức dậy ! Tiểu Đông gọi đại phu rồi, đại phu bắt mạch xong, ăn bữa sáng rồi ngủ tiếp. Quần áo em tự mặc, hay là giúp em mặc?”



      Bảo Châu rất lười, giơ cánh tay lên, muốn Côn Sơn mặc cho , dù sao cũng phải lần đầu tiên : “ đến.”

      Côn Sơn mặc đồ cho xong, lôi kéo vào phòng tắm rửa mặt, bên cầm khăn cho lau mặt, bên thở dài: “Em cũng sắp làm mẹ rồi, lười như thế, làm sao tốt được!”



      Đợi rửa mặt cong, Côn Sơn ra ngoài đem chăn gối xếp lại xong, làm chồng mười phần vất vả, vừa làm chồng, vừa phải làm cha mẹ, bất quá vợ bé đáng , nguyện ý vì Bảo Châu vất vả.



      Lúc Côn Sơn kéo Bảo Châu xuống lầu, đại phu còn chưa tới.



      Ngũ phu nhân thấy xuống, : “Đại phu còn chưa tới, trước ăn bữa sáng a! Tới ăn bánh quẩy!”



      Bảo Châu vừa mới tỉnh ngủ cũng thấy đói bụng, nhưng lúc ngồi xuống, ngửi được mùi bánh quẩy béo ngấy, cảm thấy nước chua trong dạ dày biết như thế nào lại bốc lên, muốn ói lại ói ra, chỉ là nôn ọe: “Ụa…”

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 97 Hoa hoa càng khỏe mạnh



      Côn Sơn bị sắc mặt vàng như nến hù dọa, tranh thủ thời gian qua đở lấy : “Bảo Châu, làm sao vậy?”



      “Em cũng biết, chỉ là ăn vô.” Bảo Châu cũng rất ủy khuất, ngày bình thường thích ăn bánh quẩy nhất, lúc này vậy mà vừa nhìn thấy có khẩu vị.



      Ngũ phu nhân ngược lại có ghét bỏ kiêng ăn, : “Cái này là bệnh trạng nôn oẹ, tám phần là , muốn bánh quẩy, cũng đừng ăn muốn ăn chút gì , mẹ sai phòng bếp làm.”

      “Chè trôi nước! Bánh hạt vừng.” Bảo Châu đột nhiên muốn ăn cái kia, may mắn nơi này là Quảng Châu, bữa sáng phong phú lại tinh xảo, bánh hạt vừng chè trôi nước có thể dễ dàng tìm ra, Thẩm mẹ xung phong nhận việc mua chè trôi nước.



      Bà mới ra ngoài, ngay tại cửa ra vào đụng phải Tiểu Đông mang theo đại phu tiến đến.



      Lão đại phu bắt mạch cho Bảo Châu, mạch đập biểu mang thai, rất bình tĩnh : “Chúc mừng vị phu nhân này, có thai hơn hai tháng, đứa rất khỏe mạnh.”



      Bảo Châu giật mình, sờ lên bụng chính mình, khóe miệng có chút giơ lên, nhìn về phía Côn Sơn, rất trẻ con đối với cười: “Chúng ta có Bảo Bảo rồi!”



      “Bảo Châu, cám ơn em!” Côn Sơn cao hứng để ý có người khác ở đây, nhàng hôn lên trán , lại ôm vào trong ngực, cảm ơn đại phu xong liền gọi điện thoai cho cha và nhạc phụ,



      , giờ phút này hưng phấn tựa như đánh máu gà, vừa nghĩ tới trong cái bụng bằng phẳng của qua mười tháng nữa sinh ra tiểu bảo bảo hoạt bát nhảy loạn, cũng vô cùng kích động.



      Đầu tiên gọi về Lục gia, nghe thấy Bát phu nhân bắt máy: “Này?”



      “Bát nương, là con. Bảo Châu mang thai, cha có ở nhà ? Kêu ông ấy nghe.”

      “Ah nha! là quá tốt. Đợi chút, dì gọi.” Bát phu nhân xong để điện thoại xuống, lầu kêu Lục lão gia xuống, Lục lão gia nghe xong, vô cùng cao hứng.



      Lục lão gia : “Mang thai? là chuyện tốt, nuôi Bảo Châu cho tốt, nhân sâm tổ yến tùy tiện ăn. Cha lần trước đề nghị, nếu con muốn, tạm thời gác lại a!”



      “Cảm ơn cha, đời này con nạp thiếp”



      Dập máy xong, lại gọi điện cho nhạc phụ, Vạn Phú Quý nghe xong cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “ tốt quá! Rốt cục mang thai!”



      Cúp xong điện thoại về sau, Côn Sơn vẫn rất kích động, Lục gia có hậu rồi, tuy nhạc phụ muốn đứa mang họ Vạn, nhưng ai dám đây phải đứa của Lục gia ?



      Vạn gia có hậu sinh, hiểu được tâm tư của nhạc phụ, cho nên cũng thèm để ý cái này, chỉ cần cả nhà vui vẻ là tốt rồi, dù sao Bảo Châu mang thai đứa thứ hai mang họ Lục.



      Bảo Châu lần đầu mang thai, Côn Sơn có đôi khi muốn làm, cả ngày chỉ muốn ở trong nhà cùng và Bảo Bảo, chờ Bảo Bảo sinh ra.



      Ngũ phu nhân đối với con mình gì, đây là vừa mới bắt đầu, con trai khẩn trương như thế.



      chỉ như vậy, Côn Sơn vốn thích đọc sách gần đây lại ôm quyển sách, quả thực chịu buông tay, ra tác phẩm nổi tiếng sao? 《 Sổ tay người mẹ 》!

      Côn Sơn dụng tâm học, hiệu quả cũng tệ lắm, khi rảnh rỗi lật ra xem chiếu theo đó lại với Bảo Châu, cái gì cà phê cái gì cho phép uống! Đồ đạc nặng cho phép mang, vệ sinh cũng mua cái bồn cầu ngoại quốc lớn cho ngồi, để tránh xoay người làm bị thương đứa .



      Làm cho Bảo Châu suy sụp nhất chính là, rất thích ăn đồ ngọt, tại cư nhiên vừa ngửi thấy muốn ói, nhìn thấy dưa chua lại rất có khẩu vị! Dưa chua ngâm trong hồ bơi trở thành bảo vật trong nhà.



      Côn Sơn cố ý hỏi qua đại phu phụ nữ có thai ăn nhiều đồ chua có sao , đại phu có việc gì, mà Bảo Châu hôm nay ưa thích ngâm nấm mèo, khả năng ngày mai thích ngâm rong biển, khiến cho trong nhà khắp nơi chất đầy dưa muối, cũng may ngũ phu nhân thương mang thai, đều chiều ý , Bảo Châu có thai, chuyện nạp thiếp, bà tạm thời có ý định ra, nếu động thai khí, vậy tốt.



      Mặc dù như thế, Bảo Châu vẫn thường xuyên cảm thấy rất nhàm chán, hôm nay gọi điện cho Côn Sơn: “Em nhàm chán!”



      dạo phố mua đồ giết thời gian a! Dù sao trong nhà có xe, emmuốn mua gì đều được.” nghĩ đến chính mình gần đây lừa được thương nhân nước Mỹ, buôn bán kiếm được món lời lớn, muốn mua cái gì đều được, ngay cả mua máy bay đều thành vấn đề.



      “Được rồi!” Bảo Châu cúp điện thoại, vừa vặn có vị phu nhân họ Tiền gọi điện thoại tới: “Bảo Châu a! Hôm nay nơi này có yến hội, cũng tới chơi cho vui! Bạn bè của tôi muốn nhìn chiếc ô tô xa hoa nhất nước của chút, tôi bọn họ tin, hôm nay nơi này có nho tốt nhất nước Mỹ.”

      Bảo Châu ăn đồ chua cũng sắp ngán, rất sảng khoái đáp ứng: “Tôi lập tức tới!”



      Bảo Châu vốn muốn gọi mẹ chồng cùng , ngũ phu nhân ghét bên ngoài quá nóng: “Con là được rồi! Thẩm mẹ còn có Tiểu Đông các người theo Bảo Châu.”



      Mấy người Bảo Châu lên xe, yến hội được tổ chức tại hoa viên của vị quan lớn.



      Bảo Châu vừa xuống xe, mọi người sớm đứng ở trong hoa viên chờ xem náo nhiệt vây tới, đánh giá chiếc xe cao cấp mơi nhất Nước của , đều cảm thấy xinh đẹp, Lục tiên sinh này ra tay thực xa xỉ a! Vậy mà mua cho phu nhân chiếc xe mắc như vậy, cái này so với vàng bạc châu báu quý hơn biết bao nhiêu lần.



      Có người : “Xe này rất quý a!”



      Có người : “Chồng đối với tốt.”



      Chỉ có đứng ở bên cạnh châm chọc, cho Bảo Châu chùm nho : “Lục phu nhân đây sao? Nếm thử cái này, dượng tôi cố ý gọi máy bay chở từ nước Mỹ tới đây đấy.”



      Bảo Châu rất khách khí nhận lấy ăn thử, sau đó nở nụ cười: “Ăn ngon.”

      “Đương nhiên! Đây chính là máy bay chở đến, cho dù có xe tốt, cũng làm được, nước Mỹ rất xa, máy bay phải hai ngày.” bé kia khoe khoang , ám chỉ ô tô của vô dụng, ăn được loại nho này.



      Bảo Châu nghe xong, cũng có tức giận, thần kinh có đôi khi rất thô: “Loại nho này tôi thích, máy bay tôi cũng muốn mua.”



      Mọi người tự cho là chỉ giỡn, kết quả hồi Bảo Châu gọi điện thoại cho vị thương nhân người lần trước tới nhà : “Arnold tiên sinh, ông có thể giúp tôi mua máy bay ?”



      “Cái gì?” Vị thương nhân kia cảm giác mình nghe lầm a! Máy bay? Ô tô cũng rất hợp thói thường rồi.



      “Máy bay, tôi muốn ăn nho nước Mỹ.”



      “Cho nên muốn mua máy bay?” Arnold há hốc mồm, người vì ăn nho mua máy bay, đoán chừng toàn bộ thế giới chỉ có mình Bảo Châu a! sở dĩ lần trước giúp , chủ yếu là bởi vì cảm thấy bé này rất thú vị, rất đáng . Cho nên cam tâm tình nguyện kê lót tiền giúp mua xe, thủ tục tiến hành phức tạp, thế nhưng mua máy bay thủ tục lại càng thêm phức tạp a….

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 98 Có xe có phòng có máy bay



      “Ừm được!” Côn Sơn tiền trong nhà tùy tiện tiêu.



      “Chỉ là muốn ăn nho có thể mua chút là được, nhưng máy bay khả năng bay được xa như vậy, lớn chút rất mắc. Muốn mua máy bay nước Mỹ, tôi có thể giới thiệu cho bằng hữu của tôi ở nước Mỹ.”

      có sao, có vàng khối, đem đổi mấy bay của người Mỹ!



      Bảo Châu rất bá khí: “Tôi cần loại , tôi muốn loại lớn.”



      Lớn càng mắc, Arnold cảm thấy Bảo Châu phải cùng bằng hữu của gặp mặt lần, dù sao đây phải số lượng : “Tôi chuyện với bằng hữu của tôi trước, xem có thể gặp hay .”



      “A, tôi chờ .”



      Bảo Châu cúp điện thoại bao lâu, Arnold gọi điện tới, vị tiên sinh kia bằng lòng gặp , hơn nữa mời và chồng đến dự tiệc, địa điểm định tại nhà hàng Pháp nổi danh nhất ở Quảng Châu, thời gian là tối ngày mai.



      Ngày hôm sau Bảo Châu quấn quít lấy Côn Sơn cùng với mình, Côn Sơn cho rằng chỉ là gặp mấy bạn bè bình thường, có để ý, Bảo Châu muốn , nha!



      đường Bảo Châu câu, làm thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, Bảo Châu : “100 thỏi vàng biết có đủ hay ?”



      “Em mua cái gì?”



      “Máy bay.”

      Côn Sơn rất im lặng, dừng chút lại hỏi: “Em mua máy bay làm cái gì?”



      “Ăn nho Mỹ.”



      Ngụ ý, mua máy bay là vì ăn nho ở nước Mỹ, Côn Sơn: “…”



      Sau khi bọn họ đến nhà hàng, kết quả vị thương nhân kia đối với nghiệp của Côn Sơn cảm thấy hứng thú, nghe qua tên người Châu Á này, quả thực là cực phẩm trong giới kinh doanh! Vừa vào ngành kinh doanh kiếm được món tiền lời rất lớn.



      muốn ở Trung Quốc kiếm tiền, cần hợp tác là người Trung Quốc, có tài chính có thanh danh.



      chọn Côn Sơn.



      Lúc Côn Sơn cùng Bảo Châu vào ghế lô, bên cạnh vị người Mỹ kia có người da đen ngồi, Bảo Châu cho là mình mang theo chồng, người ta cũng mang phu nhân theo, há miệng câu: “Vị này chính là phu nhân à?”



      Người Mỹ cứng đờ: “…”



      Người da đen nghe hiểu nàng cái gì, lại để cho người Mỹ phiên dịch, người Mỹ phiên dịch cho người da đen: “ ấy là bạn hợp tác của tôi.”



      Người da đen nghe xong liên tục : “yes! yes!”

      Người Mỹ sợ ngây người, Bảo Châu xem ánh mắt của bọn họ, mập mờ a, Wow!



      Chẳng những gặp được chuyện tình vượt qua chủng tộc, cư nhiên còn vượt qua giới tính, bất quá là người tốt, loạn ra ngoài! Tối đa cho Thẩm mẹ, sau đó Thẩm mẹ có thể cho số hàng xóm xung quanh biết thôi.



      Bảo Châu vỗ bả vai người Mỹ cái : “Vợ của cường tráng ah! Nếu ai đánh , đóng cửa thả vợ!”



      Người Mỹ lập tức có xúc động thổ huyết: “ phải tôi…”



      Kết quả còn chưa hết, ngẫng đầu thấy Bảo Châu, chỉ còn lại Lục Côn Sơn ngồi ở đó, đây phải ngay cả cơ hội giải thích cũng có sao?



      Người Mỹ hỏi Côn Sơn: “Phu nhân đâu?”



      ấy vệ sinh rồi.” Vốn Côn Sơn còn đối với Bảo Châu gặp hai người đàn ông ngoại quốc, có chút khó chịu, may mắn chính mình có cùng, bằng thế nào? Nhưng nhìn đến bộ dạng kinh ngạc của hai người này, thừa nhận có phần thoải mái. Được rồi! thừa nhận nghe hiểu người Mỹ phiên dịch cho người da đen, bất quá rất xấu, có ý định cho Bảo Châu tình hình thực tế, có đôi khi hiểu lầm là chuyện tốt đẹp.



      Người Mỹ tự giới thiệu, đối với vươn tay: “Xin chào, tôi gọi Kiệt Mỗ, là thương nhân người Mỹ, là Oak bạn của tôi người Châu Phi, đồng thời cũng là cấp trước kia của tôi. Chúng tôi gặp , là có số buôn bán có lợi nhuận muốn cùng làm.”

      “Buôn bán gì?”



      “Kim cương. có quyền khai thác kim cương, mà tôi có đầy đủ tài chính và nhân lực, có tài chính cùng thị trường. Chúng ta chỗ hợp tác như thế nào?” rất thích thị trường Trung Quốc này, nhưng kim cương, loại vật này, mình bán, quá mạo hiểm, thành phẩm cao, dễ dàng bị người tranh mua cùng trộm cắp . Đại bộ phận người Châu Á tin người ngoại quốc, việc buôn bán của bọn họ cũng tốt, bởi vì kim cương là đồ vật cực quý, có người tiêu số tiền rất lớn vào người mình tin, bọn họ vẫn muốn tin tưởng thương nhân quốc gia mình, đặc biệt là người có uy tín, có xí nghiệp lớn.



      Thế nhưng xí nghiệp lớn rất có thực lực, chỉ muốn độc chiếm, mà phải hợp tác, Côn Sơn lại vừa ra đời lăn lộn, lại có chút ít thực lực, so sánh rất dễ lừa dối.



      Côn Sơn nghe xong cảm thấy có chút hứng thú: “Buôn bán tốt như vậy, như thế nào lại tìm tôi? Tôi đến Quảng Châu cũng mấy tháng.”



      “Cảm thấy là người tốt.” Nhưng ra là cảm thấy có kinh nghiệm, mình có thể chiếm được nhiều lợi hơn chút.



      Côn Sơn nghe xong biết là lời dối, cũng vạch trần, đầu năm nay lợi ích mới là : “ định hợp tác như thế nào?”



      “Rất đơn giản, bên Châu Phi, do phụ trách cung cấp kim cương thô. cung cấp nguồn khai thác, tôi mở nhà máy gia công, phụ trách tiêu thụ. Đầu tư phí tổn, chúng ta cùng gánh vác, phụ trách cung cấp kim cương thô miễn phí cho chúng ta. Có được lợi nhuận, chúng ta cùng nhau chia ra.”



      “Chia làm sao?”

      bốn, tôi bốn, chỉ là phụ trách tiêu thụ, nên được hai.”



      Côn Sơn nở nụ cười, dáng tươi cười lạnh lùng, rất khách khí : “ xem tôi là đồ ngốc sao? Chúng ta mỗi người ba phần, còn lại phần dùng khuếch trương nhà máy, nếu như có thể đảm bảo cung cấp lường kim cương ổn định tính toán tới lâu dài.”



      Kiệt Mỗ nghe như vậy, lập tức biết gặp được người khẩu Phật tâm xà, người này tuyệt dễ đối phó như bề ngoài: “ ba, tôi và 3.5, nếu bàn nữa.”



      “Tôi thay đổi chủ ý. ba, cũng ba, tôi bốn, nếu thiếu phân tôi cũng làm. Tôi có thể ở trong nước cung cấp bảo hộ, cam đoan cửa hàng của tôi tuyệt đối an toàn, có người dám trộm cắp.” Côn Sơn , kim cương là đồ tốt ah! So với vàng còn mắc hơn, xem ra nên chuyển sang kinh doanh kim cương, rương kim cương so với mười thùng vàng còn đáng giá hơn, lại càng dễ mang .



      “Thật sao?” như vậy, mạo hiểu rất nhiều, người Mỹ có chút động tâm.



      “Thật , chúng ta có thể ký hiệp nghị.” Côn Sơn rất nghiêm túc, chút thực lực ấy Trí Đường có, mở nhà máy trong địa bàn của mình, hoặc là , đem những kim cương này làm thành dây chuyền để trong tiệm vàng ở bên trong bán, xem ai dám động tay chân vào!



      “Để tôi suy nghĩ thoáng chút.”



      Côn Sơn : “Xin cứ tự nhiên!”

      Lúc này Bảo Châu tiến đến, sau khi ngồi xuống, hỏi máy bay: “ có thể giúp tôi mua máy bay sao?”



      Kiệt Mỗ xác định nhìn thoáng qua Lục Côn Sơn: “ cần máy bay sao? Nếu như phải dùng vào việc buôn bán tôi khuyên đừng mua, giá của chiếc máy bay đủ mua vườn nho.”



      Côn Sơn gật đầu: “Mua.”



      sợ bởi vì vậy mà thiếu hụt chi tiêu sao?”



      “Đáng lo phá sản, tôi vốn chính là hai bàn tay trắng, tất cả mọi thứ của tôi đều là phu nhân tôi cho đấy. có máy bay, có thể ăn các loại hoa quả mới lạ ở khắp nơi, nho Bắc Kinh, nho Tân Cương. Có lẽ còn có điểm tâm nước ngoài.” Vợ của mang Bảo Bảo, ăn phong phú chút đương nhiên tốt.

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 99 Lục lão gia tức giận



      Nghe thấy thế, Kiệt Mỗ có phản cảm, mà là cảm thấy có tình có nghĩa, đối với vợ tốt, giống như những thương nhân bình thường thương trường coi trọng sĩ diện, đối với người trong nhà rất keo kiệt lại lạnh lùng, hoàn toàn trái lại, rất tình.



      Người Mỹ rất thích bạn hợp tác vừa sảng khoái lại hào khí, Kiệt Mỗ tự nhiên cũng thế, trong bữa tiệc biểu thị giúp Bảo Châu mua máy bay, cụ thể đợi phía nước Mỹ trả lời lại chuyện, hơn nữa nhận tiền thù lao, cho rằng đó là lễ vật gặp bạn mới.

      Sau khi Côn Sơn trở về, lại qua ba ngày, lâu đến chính đều cảm thấy có hi vọng, Kiệt Mỗ gọi điện thoại tới, tỏ vẻ nguyện ý hợp tác, với tư cách lễ gặp mặt, thời điểm lần nữa vào nhà Bảo Châu chuyện, cho Bảo Châu viên kim cương lớn như quả trứng bồ câu.



      Bảo Châu nhớ tới trong phòng bếp có hấp màn thầu, chỉ lấy tặng là có lễ. Bảo Châu tự cho là rất hào phóng, bảo phòng bếp đem màn thầu đóng gói rất nhiều, sau đó bảo người hầu đưa cho , người hầu cảm thấy màn thầu keo kiệt, tự chủ trương gói bao dưa chua, người hầu ba bước thành hai bước đuổi theo : “Kiệt Mỗ tiên sinh, ngài còn có ăn cơm trưa a! Thiếu phu nhân sai tôi đem cái này cho ngài, đói bụng có thể trực tiếp ăn.”



      Kiệt Mỗ nhìn cơm trưa của tiểu nương cho , mỉm cười, có lẽ là bởi vì mỉm cười dưới ánh mặt trời, lộ ra đặc biệt sáng lạn chói mắt, hiểu vì sao cảm thấy tiểu nương này là người rất tốt: “Cảm ơn.”



      Kiệt Mỗ tiếp nhận bao vải lên ô tô chính mìn, mở ra xem, có dưa chua, có màn thầu, màn thầu vẫn còn nóng, lập tức cảm thấy làm bạn với Bảo Châu cũng tệ lắm, có cấp bậc lễ nghĩa a! Tuy đồ vật tặng, đáng tiền, nhưng có lòng thành a!



      Kiệt Mỗ và Côn Sơn hợp tác, khai thác kim cương, dùng máy bay vận chuyển khả năng tương đối an toàn còn có thể tiết kiệm máy bay, chính tạm thời có ý định muốn mua máy bay, nhưng nếu dùng máy bay Bảo Châu mua lấy ra vận chuyển kim cương tựa hồ là người keo kiệt, Kiệt Mỗ nghĩ tới biện pháp vẹn toàn đôi bên, thuê!



      Tìm Bảo Châu thuê máy bay, dùng danh nghĩa công ty cho thuê, cần rồi, chính là thuê vài ngày, tháng cũng đều được, bình thường tùy tiện Bảo Châu muốn làm gì làm.



      Vì vậy Bảo Châu mua máy bay, còn chưa tới nhà nhận được đơn thuê.

      Muốn lấy lại vốn, Côn Sơn cảm thấy nhất định khó, cùng tổng bộ Trí Đường báo cáo chuẩn bị xong, ngoại trừ chính mở cửa tiệm bán kim cương, chi nhánh của Trí Đường ở các nơi cũng cầm ít hàng ra bán, lợi nhuận cao a!



      Côn Sơn vốn phụ trách tiêu thụ, cái này, nguồn tiêu thụ có, an tâm hơn nhiều.



      Côn Sơn mua máy bay về sau, khóc than lợi hại hơn, ai tìm vay tiền, có lần uống say rượu, đầu nóng lên, toàn bộ tích góp đều cầm lấy mua máy bay, tìm vay tiền? Ngươi vẫn là nên tự mình kiếm tiền hơn!



      Nghe mắc nợ , người đến quý phủ tìm và Bảo Châu thoáng cái ít rất nhiều.



      Hai người bọn họ mừng rỡ thanh nhàn, bất quá ngẫu nhiên hai người tìm tới cửa, tỏ vẻ đồng ý dùng giá thấp mua máy bay của .



      Xem là kẻ đần?



      Cầm mấy vạn đồng bạc lại muốn mua máy bay còn chưa nhìn thấy của , nằm mơ à?



      bỏ ra 100 khối vàng a! Năm cân khối đấy, đều bỏ ra 100 khối, lần trước ở Hồng Kông mua đất xây nhà, cũng dùng chừng trăm khối, nhìn thấy muốn cố gắng kiếm tiền, bất quá nếu bán kim cương mà , hơn nữa cơ hồ là bán độc quyền, rất nhanh lấy lại vốn liếng!



      Lúc này đây Côn Sơn , dù sao lão ba từ trong miệng người khác biết được chuyện này, càng tức giận , cho nên đợi người khác , chính ra tay trước, cố ý gọi điện thoại trở về : “Con mua máy bay, qua vài ngày đến nhà rồi, tới lúc đó phái người đón cha tới chơi a!”

      “Cái gì? Mua máy bay? Mày cư nhiên dám mua máy bay. Mày còn bao nhiêu tiền?” Lục lão gia lập tức tức giận đến dựng râu trừng mắt, cái tên phá gia chi tử này! Từ làm người ta bớt lo! Mua cái đồ chơi lãng phí tiền bạc kia làm cái gì?



      “Tiêu hết rồi.” Lão ba phải Bảo Châu dễ lừa dối, tự nhiên cho lão ba biết có bao nhiêu tài sản, để tránh lão ba đem lòng sinh nghi, nhiều tiền như vậy, bình thường có khả năng kiếm được nhiều nhanh như vậy. Cũng thể cho lão ba, đây là chủ ý của Bảo Châu, lão ba đối với Bảo Châu có ý kiến rồi, cho nên dứt khoát ôm toàn bộ trách nhiệm vào người.



      “Hồ đồ!” Lục lão ba nghe xong thiếu chút nữa bệnh tim phát tác, đặt mông ngã ngồi mặt ghế.



      “Khả năng còn thiếu ít nợ, bất quá có sao, sắp tới con bán kim cươn, máy bay có thể lấy ra vận chuyển kim cương.”



      Lục lão gia còn có khổ sở xong, đột nhiên bị tin vui này khiến cho im ắng lại, ông biết kim cương là cái gì, ông từng bỏ ra ngàn khối để mua viên kim cương lớn cỡ trân châu cho đại phu nhân, chỉ ít như vậy có thể mua được căn nhà rồi, vật kia rất quý.



      Nhất định kiếm được rất nhiều tiền!



      Nhưng nghe mạo hiểm rất lớn, sợ vào hàng giả, cho nên dù cho có người muốn làm kim cươn, nhưng cũng chậm chạp có ra tay, nghĩ vậy ông tranh thủ thời gian hỏi: “Mày xác định phải gạt tao? Đầu năm nay lừa đảo nhiều, có phải hay là bán đồ giả cho mày?”

      “Chắc có lẽ , bạn hợp tác của con, thuộc về mình khai thác, cona phái người qua khảo sát, có lẽ rất nhanh có tin tức.”



      Lục lão gia nghe xong, lập tức yên tâm nhiều hơn.



      Cái tên tiểu tử này, tựa hồ thành thục hiểu chuyện hơn trước.



      Trong nội tâm là vui, là giận, giận con trai chuyện lớn như vậy lại cùng chính mình thương lượng, tự mình quyết định. Nhưng khi nghĩ lại, con trai lớn rồi, nếu lúc nào cũng hỏi người lớn như thế nào trưởng thành?



      Nghĩ đến mình cũng nên buông tay để cho con trai trưởng rèn luyện chút, đối với Côn Sơn : “Qua vài ngày, con phái người láy máy bay tới đón cha, cha chơi vài ngày, để trai con luyện tập tốt.”



      Ông lớn tuổi, cũng nên thử buông tay để người trẻ tuổi tự rèn luyện thực tế, Côn Sơn chẳng phải rèn luyện rất tốt sao, Hoài Ninh nhất định cũng có thể.



      máy bay có thể ngồi nhiều người, gọi điện thoại, nhạc phụ bận tạm thời đến, cha lần có thể mang rất nhiều người tới, Lục lão gia nghĩ đến nhà già trẻ lâu ra ngoài chơi, mang theo tất cả đám bà lớn, xuất phát!



      Hò hét lên máy bay, dưới rất nhiều ánh mắt hâm mộ của hàng xóm xung quanh, mặt mũi tràn đầy đắc ý lên máy bay, tiểu tử này a!



      Càng ngày càng có tiền đồ, tệ!

      Ai!



      Nếu phải trông nom việc nhà về sau giao cho con trai trưởng, giờ phút này ông cũng muốn cho Côn Sơn kế thừa sản nghiệp của ông.



      vinh quang!



      Dĩ vãng những bạn bè kia luôn , con trai nhà ai rước lão ba đến tỉnh thành chơi, con trai nhà ai phát đạt lái xe tới đón, tại Côn Sơn gọi người lái máy bay tới đón, mấy thứ ô tô kia a! Xe ngựa ah! Đều chỉ là đồ chơi trẻ con.



      Sau khi đến nơi, Lục lão ba thiếu chút nữa lại tức giận, đây phải Quảng Châu!



      Lừa đảo!



      Xú tiểu tử, lại dám lừa gạt ông!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :