1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 5 Em , em thực đáng xấu hổ



      Cái này tốt, tuy là nha đầu ở nông thông đáng để người chú ý, nhưng vạn nhất chuyện này kinh động đến lão gia, bà tất nhiên bị mắng cho trận. Bà tranh thủ thời gian vươn tay ngăn cản : “Bảo Châu a! Đừng tìm sông, gian phòng kia con hài lòng đúng ! Mẹ lập tức gọi người sửa sang lại lần nữa, bảo đảm cho con thoả mãn, ngàn vạn lần đừng với cha con, đêm nay để con chịu ủy khuất cùng Bảo Nguyệt em con chen chúc phòng rồi.”



      “Dạ.” Tuy rằng thích ở đây, nhưng ông nội từng qua, làm người phải thích ứng trong mọi tình cảnh, vì vậy cũng chỉ phải cùng em ở chung phòng rồi.



      Nhìn thấy Bảo Châu vẻ mặt có chút chán nản gật đầu, Nhị thái thái mới thở dài hơi, nghĩ thầm về sau ai với bà nha đầu này là kẻ ngu, bà cãi lại đến cùng,ngu đần ở chỗ nào, rất khôn ranh có!



      Tạm thời vẫn nên cắt xen bất gì vật gì của , vốn mua những thứ đồ sử dụng qua này tốn ít tiền, tại lại phải đặt mua lần nữa, hơn nữa chỉ có thể thành thành đặt mua hoàn toàn mới, thể lần nữa tìm nhân viên thu chi đòi tiền, Nhị thái thái chỉ có thể ngậm bồ hòn có khổ tự chịu, nếu đủ tiền, bà chỉ có thể chính mình tìm cách thôi.



      Bất quá chờ xem, Vạn Bảo Châu dù thông minh cũng bất quá chỉ là khách qua đường trong cái nhà này, bà Nhị thái thái mới là là nữ chủ nhân ở đây, rồi ôm lấy đầu ngón tay tính tính toán toán, ngày tốt lành của Vạn Bảo Châu chỉ sợ cũng sắp chấm dứt…



      Buổi tối Bảo Châu lần đầu tiên dùng bồn tắm lớn nên đặc biệt hưng phấn ngâm đến giờ đồng hồ cũng chịu ra, Bảo Nguyệt trong lòng thầm mắng chưa thấy qua các mặt của xã hội, ngồi ở trước bàn trang điểm bôi sơn móng tay hôm nay chỉ còn lại chút thời gian.



      lát sau người hầu đưa tới hai chén tổ yến, đây chính là huyết yến tốt nhất, đều là chứa trong chén , quý giá hiếm thấy, và Bảo Trân trước kia mỗi ngày chỉ được ăn chén như vậy, thừa dịp Bảo Châu tắm, nếu làm chút ít tay chân, thực xin lỗi chính mình rồi, đây là cơ hội ngàn năm khó gặp ah!

      Bảo Nguyệt nghĩ đến liền mở nắp hai chén tổ yến ra, đổ nửa chén tổ yến qua chén còn lại, sau đó trộn lẫn vào ít nước trà lạnh bàn, nghĩ đến chuyện xảy ra giữa trưa làm cho nàng có tức giận, ngẩng đầu nhìn bốn phía, thấy có người khác, tranh thủ thời gian cúi đầu xuống, tay giơ lên cái nắp lên làm vật che chắn, tay cầm cái chén, nhổ ra mấy miếng nước bọt vào bên trong, sau đó cầm lấy thìa quấy chút, muốn đậy nắp lại.



      Chỉ thấy Bảo Châu đẩy cửa phòng tắm ra, Bảo Nguyệt nghe tiếng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sửng sốt, nghĩ thầm ngươi cũng tới đúng lúc a! sớm muộn như vậy, dọa kêu to tiếng.



      Cúi đầu xuống còn muốn đổi chén tổ yến trong tay còn kịp rồi, bởi vì động tác của Bảo Châu rất nhanh, tới cầm lấy chén tổ yến còn lại ngồi vào bên cạnh mở cái nắp, nhìn tổ yến trong chén, cái hồng vù vù này là gì?



      Lại nhìn Bảo Nguyệt bên cạnh giơ cái thìa cả buổi có đưa vào trong miệng, ngẩng đầu hỏi: “Đây là cái gì?”



      “Đây chính là cực phẩm huyết yến, chị nhất định có ăn qua a! Ăn nhiều thêm chút! Về sau sợ muốn ăn cũng khó.” Bảo Nguyệt liếc .



      Bảo Châu nếm miếng, hương vị có chút giống lòng trắng trứng, thế nào ưa thích nổi, nhưng ông nội từng thể lãng phí đồ ăn, vẫn nên ăn hết, từng miếng từng miếng thời gian dần trôi qua ăn hết vào trong miệng.



      Bảo Nguyệt nhìn ở trong mắt, nghĩ thầm cái chén này mình bỏ thêm “Nguyên liệu” vốn là chuẩn bị cho Bảo Châu, chính mình nhất định là ăn trôi, dù sao chuyện làm, cho dù phát sinh chuyện ngoài ý muốn, chẳng lẽ liền làm khó sao?



      Bảo Nguyệt đem cái chén trước mắt mình đẩy qua cho Bảo Châu, mỉm cười : “Bảo Châu, chị thích như vậy giúp ta đem phần này ăn luôn !”

      Bảo Châu nhìn nhìn , có chút tình nguyện : “Chị ăn no rồi.”



      “Thế nhưng mà em ăn vô, chị ở nông thôn chịu nhiều khổ rồi, biết lãng phí lương thực là đáng xấu hổ đấy.”



      Bảo Châu gật đầu, hơn nữa đối với điều này rơi xuống cái kết luận: “Cho nên em , em thực đáng xấu hổ.”
      xixon thích bài này.

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 6 lại ăn người



      Bảo Nguyệt: “…”



      Bị cài lên danh hiệu đáng xấu hổ Bảo Nguyệt dứt khoát đáng xấu hổ đến cùng, cố nén phẫn nộ trong lòng đối với Bảo Châu cười : “Cho nên chị nhất định phải giúp em ăn xong! Cho dù là cho em mặt mũi cũng được.”



      Bảo Châu cau mày đáp ứng, trước kia ở trong thôn có loại thuyết pháp, đứa nào lãng phí lương thực, nửa đêm bị đái dầm, sợ Bảo Nguyệt đái dầm, nhưng buổi tối phải ngủ chung giường, Bảo Châu ngửi được mùi thối, chỉ có thể cố mà làm đáp ứng.



      Bảo Nguyệt nghĩ thầm cái này ngươi chết chắc rồi.

      Bảo Châu sầu mi khổ kiểm bưng chén tổ yến lên, sắp đưa vào miệng, đột nhiên nhớ tới quần áo tắm lúc nãy còn có giặt sạch, đem tổ yến thả xuống, vài bước chạy vào phòng tắm, còn chưa kịp đem quần áo ngâm nước, bị Bảo Nguyệt phát bắt được: “Chị phải muốn ăn sao? Tại sao lại để xuống? Chẳng lẽ sợ em hạ độc thành.”



      “Quần áo của chị còn chưa có giặt, đợt chút nữa giặt xong, đói bụng lại ăn.” rất no.



      Bảo Nguyệt nghe như vậy, nghĩ thầm tôi đây chờ giặt xong lại ép ăn, ra trong nhà là có người giặt quần áo, nhưng dựa vào cái gì phải cho Bảo Châu, thích giặt để cho giặt a!



      Bảo Nguyệt nghe xong buông tay Bảo Châu ra, xoa eo trở về trong phòng, ngẩng đầu nhìn nhìn thấy hai cái chén để bàn nữa, chắc là bị người hầu lấy rồi! Tức chết !



      Hừ!



      Chờ xem, hôm nay coi như gặp may.



      Đêm khuya, nhưng tối nay có người khó có thể ngủ, trong quán rượu đơn sơ, người con trai uống say như chết.



      Người này là nổi danh ác ôn, trộm đạo, đánh nhau đả thương người ở trong thành, chuyện ác nào làm, là con trai út của Lục lão gia, với danh xưng là Tiểu Bá Vương Lục Côn Sơn.

      Lúc này Tiểu Bá Vương sớm thành con quỷ say rượu, nửa thân thể ghé vào bàn rượu, tóc tai lộn xộn, cách ba mét đều có thể ngửi thấy được hỗn hợp mùi mồ hôi cùng mùi rượu trộn lẫn người .



      Cũng may bởi vì đêm khuya trong tiệm người khách nào khác, hù đến người khác.



      Nhưng chủ quán cũng đau đầu ah! Cái thằng này uống say gục xuống bàn chịu , bọn họ lại dám đuổi người, sợ vạn nhất phát điên, làm bị thương chính mình.



      Gã sai vặt lau chùi sạch trong quán cuối cùng chỉ còn cái bàn, rất khó xử, nhịn được hỏi chưởng quầy tính sổ sách ngồi ở góc rất xa: “Chưởng quầy, như thế nào còn chưa ah!”



      “Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai ah! Cậu ở nơi này xem , vạn nhất muốn nện cửa hàng để cho nện, đừng cản, quay đầu lại tìm cha đòi tiền là được rồi, tôi ngủ đây.” Chưởng quầy cũng chống đỡ nổi nữa. Vốn mệt mỏi cả ngày rồi, kết quả còn đụng với ôn thần như vậy, đánh cũng được, đuổi cũng xong, chỉ có thể tự nhận may.



      Gã sai vặt lớn lên gầy, chỉ còn lại mình ở trong quán, rất sợ, giật giật ống tay áo chưởng quầy: “Đừng ah! Chưởng quầy, tôi sợ hãi.”



      “Cái này có cái gì phải sợ? lại ăn người!”



      “Xác định? Tôi sợ đánh tôi.” Gã sai vặt nhanh khóc, nghe tên Lục Côn Sơn này, bắt được ai cũng dám đánh, chính là bắt được đầu bò ngăn cản đường của , đều có thể bị cắt bỏ chân bò, người như vậy, sợ hãi.

      “Có đạo lý, tôi tránh trước, ở đây phải vất vả cậu rồi.” Chưởng quầy xong muốn ngủ.

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 7 Nhưng mà cái gì?



      Đột nhiên nghe được hồi tiếng bước chân vụn về phía này, thanh thời gian dần trôi qua tới gần, chưởng quầy vô ý thức quay đầu lại, thấy là bộ dáng thanh tú, mặc sườn xám màu lam nhạt, tóc thắt thành những bím , vừa đen lại mượt, tiến vào, nhìn về phía Lục Côn Sơn ghé vào trước bàn tựa hồ ngủ rồi, vốn là nhíu nhíu mày, về sau than tiếng, ngẩng đầu nhìn hướng chưởng quỹ : “Có thể làm phiền chưởng quầy cho chiếc chăn, trong đêm dễ bị cảm lạnh.”



      Chưởng quầy gật đầu, gọi tiểu nhị lấy chăn ra, lại đối với : “ là nha hoàn của Lục gia?”



      gật đầu: “Xem như, cũng phải.”



      Chăn rất nhanh được đem tới, ôm chăn cảm kích đối với chưởng quầy mà : “Cảm ơn chăn mền của các người. Hai người ngủ ! Tôi ở đây trông coi là được rồi, lúc sau nếu thiếu cái gì tôi hỏi là được, tôi gọi Diệp Dung Thanh.”



      Chưởng quầy cùng tiểu nhị liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy này giống loai người lường gạt đáp ứng : “vậy đa tạ nương rồi, chăm sóc tốt , có chuyện gì, cứ lớn tiếng gọi, chúng ta ra.”

      Sau khi chưởng quầy và tiểu nhị rời , nha hoàn tên Diệp Dung Thanh nhàng mở chăn mỏng ra, cẩn thận từng li từng tí hướng người khoác lên.



      giấc ngủ rất sâu, thế nhưng mà chăn vừa rơi xuống vai , lập tức tỉnh, bởi vì nghe thấy được hơi thở của , chỉ cần tới gần, cho dù là trong mộng, cũng có thể cảm giác được hữu của , Lục Côn Sơn sờ cái trán, mở mắt ra nhìn về phía , tựa hồ hơi có chút kinh ngạc: “Dung thanh, sao em lại tới đây?”



      Nha đầu kia hơi sững sờ, sau đó lập tức lui lại mấy bước : “Thiếu gia, đêm nay lại ở nhà, lão gia rất tức giận, đại tiểu thư Vạn gia hôm nay vào thành, cố ý muốn dặn dò , bảo mấy ngày nay đừng gây chuyện thị phi, lại ở nhà. Tôi thừa dịp tất cả mọi người ngủ, ra tới tìm , nghĩ đến từng qua, thích tới đây uống rượu nên tới thử thời vận.”



      ta đến rồi tính sao, muốn làm gì, cùng ta quan hệ. Với em cũng chút quan hệ, Dung Thanh tới tìm , em đối với phải hề có cảm giác, mặc kệ ta là thiên kim tiểu thư hay là gì. tại chỉ cần câu của em, em có nguyện ý gả cho hay ?” đột nhiên bắt lấy tay của , có chút kích động , những lời này giấu ở trong lòng lâu rồi, mực có cơ hội .



      Diệp Dung Thanh lắc đầu: “, lão gia tức giận.”



      cao hứng là được rồi. Em nếu đồng ý, lập tức với cha, muốn kết hôn với em, cha nếu đồng ý, chúng ta bỏ trốn, tuyệt để em chịu ủy khuất, em nếu đồng ý, đưa tay cho .” Lục Côn Sơn , từ đến lớn, ngoại trừ mẹ ra, người quan tâm nhất chỉ có Dung Thanh, thích , biết. Những năm qua, cho là mình làm đủ nhiều rồi, chẳng lẽ còn hiểu lòng của sao?



      Diệp Dung Thanh nhìn về phía tay duỗi ra, trong giây, muốn đem tay mình giao cho , giao cho thiếu gia người luôn đối xử tốt với , nhưng được, có băn khoăn của , trước mặt, rút lui: “, em thể đáp ứng .”

      “Vì cái gì? Em cũng như bọn họ chán ghét sao?” vẻ mặt bi thương nhìn về phía .



      Diệp Dung Thanh lắc đầu: “ phải, em có chán ghét , thế nhưng mà…”



      “Nhưng mà cái gì?”

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 8 Tiểu nha đầu đáng thương



      “Thế nhưng mà đại thái thái , bà cảm thấy em nhu thuận lanh lợi, ý định để cho đại thiếu gia muốn em, đợi đại thiếu gia cưới vợ, em có thể làm thiếp.” Diệp Dung Thanh giọng như muỗi kêu, nhưng ngay cả như vậy, nguyên đám chữ đả thương người, vẫn nghe rành mạch.



      Lục Côn Sơn đột nhiên muốn ngửa mặt lên trời cười to, châm chọc, như vậy liền chịu nổi sao?



      khó thở nhìn về phía , cười ra tiếng: “ tốt! Em muốn làm vợ của , lại nguyện ý làm thiếp cho cả, chẳng lẽ làm vợ của , còn bằng làm thiếp của cả?”

      Diệp Dung Thanh muốn lắc đầu, nhưng lại vô lực, rất đúng, hoàn toàn chính xác ở trong mắt , làm vợ của Nhị thiếu gia được sủng ái, còn bằng làm thiếp của đại thiếu gia, bởi vì tuy rằng là nha hoàn, nhưng mỗi người đều thông minh nhu thuận lại xinh đẹp. tốt như vậy, tại sao phải chịu người khác khi dễ, cũng chênh lệch gì so với cái mọi người gọi là tiểu thư kia, vì cái gì thể trở nên nổi bật, ở Lục gia chỉ có dựa vào núi đại thiếu gia, mới có thể trở nên nổi bật.



      Trong lòng tuy rằng đối với Côn Sơn có vài phần ưa thích, nhưng phần ưa thích này cùng vinh hoa phú quý so sánh với nhau, quá rẻ mạt rồi.



      gật đầu: “Vâng, em chính là nữ nhân vì tư lợi như vậy, xứng có được tình của thiếu gia ngài. Người giống như ngài, mặc dù đối với em tốt, nhưng lại thể cho em thứ em muốn. Ngài quên em !”



      !” muốn lại nhìn thấy .



      Bác !



      Lại là bác , vì cái gì mỗi lần thích gì, đều biến thành của đại ca ?! Khi còn bé món đồ chơi là như thế, quyền kế thừa cũng là như thế, tại ngay cả người trong lòng đều là như thế này, có thứ gì thực thuộc về



      Sáng sớm hôm sau Vạn Phú Quý bảo quản gia mang Bảo Châu và lão gia tử tiệm may tốt nhất trong thành may mấy bộ quần áo, về nhà, quyết thể lại keo kiệt như trong quá khứ.



      Lão gia tử sống đến từng tuổi này, vẫn là lần đầu trông thấy nhiều tơ lụa như vậy, nhìn vải vóc gì cũng đều cảm thấy đẹp mắt, lại luôn hướng người Bảo Châu khoa tay múa chân, ông lớn tuổi, mặc cái gì cũng được, Bảo Châu còn lại có mẹ chăm lo, tự nhiên có nhiều quần áo là tốt, vì vậy đối với quản gia : “Cho Bảo Châu mua a! Tôi lão già này mặc đồ tốt như vậy cũng là lãng phí, biết còn có thể sống thêm được mấy năm.”

      Quản gia thiện ý khuyên ông: “Lão gia tử, ngài đừng lo lắng, đại tiểu thư muốn bao nhiêu bộ đồ đều có thể, ngài cũng chọn mấy bộ cho mình a!”



      Bảo Châu đau lòng cho ông nội, theo quầy ngàn chọn vạn tuyển cầm lấy khúc vải ôm đến trước mặt ông nội: “Ông nội mua cái này a! Ông mặc, đẹp mắt.”



      Lão gia tử nhìn vải vóc cũng hiểu được rất đẹp, tơ lụa màu đỏ thẫm, phía thêu mấy chữ phúc, nhìn rất vui vẻ: “Vậy ông may bộ này.”



      “Dạ.” Bảo Châu cười gật đầu.



      Chưởng quầy mời người khách khác vào hướng phía bên này xem xét, lập tức tới, đối với Bảo Châu và vạn lão gia tử : “Hết sức xin lỗi, vải này có người đặt may rôi, các vị đổi khúc khác a!”



      Bảo Châu nhìn xem ưa thích, có buông tay, mà là chặt chẽ ôm vào trong ngực, ngẩng đầu đáng thương nhìn vị chưởng quầy, cũng chuyện, chỉ là đong đầy nước mắt nhìn qua , giống như cho phép đoạt vải của tôi.

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chhương 9 Đổi với ?



      Chưởng quỹ bị nhìn có chút chột dạ, vốn khúc vải này có người đặt, đoán chừng là học đồ sơ ý, lại bỏ vào quầy, xem Bảo Châu ôm vào trong ngực như trân bảo, cũng thể nào đoạt lại, nhìn thoáng qua Vạn quản gia đứng ở bên cạnh, Vạn quản gia quen biết ah! Là quản gia nhà giàu trong thành, biết tiểu nương này khẳng định cũng là người thể đắc tội, nhưng vị khách nhân kia càng đắc tội nổi.



      Vạn quản gia thấy chưởng quầy nhìn mình, chỉ chỉ Bảo Châu và Vạn lão gia tử giới thiệu với : “Chưởng quầy, vị này chính là đại tiểu thư, vị này chính là Lão thái gia nhà tôi.”



      “Lão thái gia khỏe, đại tiểu thư khỏe.” Chưởng quầy càng thêm khó khăn, hai bên cũng phải là người có thể đắc tội được.



      do dự thấy vị khách quý tiến vào cửa, tranh thủ thời gian tiến lên vài bước nghênh đón vị trẻ tuổi mặc âu phục chào hỏi: “Lục đại thiếu gia, ngọn gió nào thổi ngài tới? Mời vào bên trong.”



      “Vải mẹ tôi đặt có rồi chưa?” Lục phu nhân vì sinh nhật của chồng, nên cố ý tới đây đặt vài khúc vải gấm tơ lụa quý, mẹ bảo hôm nay có lẽ hàng về rồi rồi, bảo làm xong việc thuận tiện tới lấy, mẹ muốn tự thân dùng vải này làm bộ quần áo cho cha.



      Chưởng quầy chỉ chỉ khúc vải Bảo Châu ôm trong tay: “Đây là vải của ngài, ngài đến vừa vặn, vị Vạn tiểu thư này, cũng vừa ý với khúc vải này, người xem việc này…”



      Ai cũhg đều biết lục đại thiếu là cực kỳ có phong độ thân sĩ, chừng đổi với tiểu nương này.



      Bảo Châu nghe khúc vải có quan hệ với người kia, ngẩng đầu đánh giá vài lần, đó là người tao nhã, lớn lên mặt mày thanh tú, mang mặt tươi cười ôn hòa lại lễ phép, ràng mặc áo sơmi cực kỳ đơn giản, lại phát ra phần cao quý giống người thường.

      Trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên Bảo Châu nhìn thấy đại thiếu gia Lục gia Lục Hoài Ninh.



      Bảo Châu chưa từng biết cái từ cao quý, nhưng lại biết bộ dáng của cùng mỹ nam tử trong kịch nam lớn lên tựa hồ là giống nhau, hiển nhiên như trong kịch nam miêu tả là Hứa Tiên , là nhân vật Thiên Tiên.



      Bảo Châu lần đầu tiên đối với có chút hảo cảm, ánh mắt thẳng tắp nhìn xem , lại dùng ngón tay chỉ vải trong lòng ngực của mình: “Cái này, cho ta. Được ?”



      Ánh mắt Lục Hoài Ninh nhìn thẳng vào khuôn mặt nhắn của , màu da phải rất trắng, ngũ quan lại lớn lên rất tinh xảo, giống thục nữ khuê phòng bình thường có loại ôn nhu, thoạt nhìn có sức sống sáng ngời như ánh mặt trời. khỏi có chút bị cuốn hút, bao lâu có nhìn thấy loại ánh mắt sáng ngời này, trong thoáng chốc dường như cảm giác trở lại sân trường, chỉ có ở trong sân trường mới có thể nhìn thấy ánh mắt sáng ngời như thế a!



      phía trước vài bước, Bảo Châu lại lui về mấy bước: “ cho phép đoạt vải của tôi.”



      rất thích vải này?”



      Bảo Châu chút do dự gật đầu: “Rất thích.”

      “Vì cái gì?”



      “Ông nội mặc vào rất đẹp mắt.” Bảo Châu chỉ chỉ ông nội đứng ở bên cạnh mình.



      “Vậy nếu như tôi lấy khúc vải này?” nhìn trong mắt có loại chấp nhất, kìm lòng được muốn trêu chọc , xem có thể kiên trì bao lâu.



      “Tôi lấy điểm tâm đổi với được ?” Tối hôm qua ôm hộp KẸO bảo bối cơ hồ đêm ngủ.



      “Tôi nếu đổi sao?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :