1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 90 Báo ân đến rồi

      Côn Sơn cảm thấy Bảo Châu còn , muốn đợi vài năm: “Chờ thời gian nữa !”

      vội, nhưng Lục lão gia sốt ruột a!

      đả thông được con trai, ngược lại tìm con dâu, lúc Côn Sơn ở nhà, ông gọi điện cho Bảo Châu; “Bảo Châu a! Con cũng nên sinh đứa bé , con nếu sinh cho Côn Sơn đứa bé, cha cho con hai nhà hàng, nhà hàng kiểu Trung Quốc, nhà hàng kiểu Tây. Muốn ăn loại nào, cứ việc ăn thoải mái, chẳng những ăn cơm cần bỏ tiền, còn có thể kiếm tiền, con có chịu a?!”

      Bảo Châu rất nhanh bị mỹ thực câu dẫn, nhưng có phương pháp xử lý nhanh hơn: “Con lập tức kêu Côn Sơn mở nhà hàng.”

      Lục lão gia: “…”

      Lục Côn Sơn thể mở nhà hàng cho Bảo Châu, bởi vì chịu làm lại, Tôn thị trưởng nghĩ ngạo mạn làm bộ làm tịch, trong cơn tức giận, cắt chức phó thị trưởng của , để tâm phúc của thay thế.

      Tổng đường chủ Trí Đường cảm thấy Lục Côn Sơn là người tài có thể sử dụng, ở lại Vận Thành nơi chung quanh có quá nhiều chất béo đáng tiếc, trực tiếp phát phong thư bí mật thông báo, gọi phân đường cấp ở Quảng Châu, vẫn đảm nhiệm phó đường chủ, hơn nữa Quảng Châu bởi vì vài năm trước xảy ra việc lớn, cho nên chỉ lưu lại chức phó đường chủ, cho nên Côn Sơn vốn là Hữu đường chủ, nhảy lên trở thành phó đường chủ duy nhất.

      Quảng Châu chính là địa phương vừa lớn lại vô cùng giàu có, hơn nữa nước sâu a! Nhiều tiền a!

      Lục Côn Sơn nghĩ đến ra ngoài va chạm với xã hội cũng tốt, nên đáp ứng, ý định mang theo Bảo Châu cùng , lại kêu thêm mấy thuộc hạ trung thành và tận tâm, Tiểu Đông, Thẩm mẹ, A Long, A Hổ, đều dẫn theo.

      Côn Sơn về nhà với lão ba: “Cha a! Con tự biết mình vô năng, muốn ra ngoài lần, con muốn Quảng Đông học làm kinh doanh.”

      Lục lão gia tuy nhìn bộ dáng nước mắt nước mũi của , có chút cảm động, nhưng con trai ông, ông còn biết sao?

      Trực tiếp cự tuyệt: “ được!”

      “Cha a! Lần này con nhất định sửa!”

      bàn nữa! Xa như vậy!”

      “Cha a! Cha để con , năm sau con cho cha ôm cháu trai.” Lục Côn Sơn ra đòn sát thủ.

      Lục lão gia lập tức khuất phục, “Được rồi! Con được phải làm được cho cha!”

      Côn Sơn rất xác định gật đầu; “Cha tin tưởng con của cha !”

      Lục lão gia bán tín bán nghi đồng ý Quảng Châu, nhà ở cửa hàng đều phải xử lý, nhất thời dễ dàng rời khỏi, nhà xưởng có thể giao cho Thẩm Kỷ Lương quản lí, yên tâm.

      Ngôi biệt thự này là của thị trưởng trước vốn thuộc về , cũng cần quản, lần này biết khi nào mới có thể trở về, cửa hàng vẫn phải giữ lại, vạn nhất về sau còn trở về cũng có nơi để ở, đồ dùng trong nhà đều đưa đến hai bên tòa nhà, còn đồ vật thích đều mang theo, lại làm cho người rầu rĩ chính là Bảo Châu, ngay cả mấy chén đĩa đều muốn mang, nhưng ưa thích, Côn Sơn còn có thể cái gì, vậy mang a!

      Vì vậy Bảo Châu mang theo đống lớn đĩa chén hồ lô bồn, hơn nữa hai con sủng vật, chuẩn bị cùng chỗ mang .

      Thời khắc mấu chốt thực lực của Côn Sơn liền ra, tìm tiểu đệ trong Trí Đường, nghe là thiếu gia nhà có tiền, cho mượn chiếc xe hơi, tính cả lái xe cho mượn luôn, như vậy ngồi xe thuận tiện.

      ngày trước khi , Thẩm Kỷ Lương đến nhà, nhìn thấy Bảo Châu đem hành lý đặt trước phòng, cảm thấy đặc biệt lưu luyến, lại thương cảm, quả thực muốn khóc: “ phải rồi hả?”

      Bảo Châu gật đầu, cười ha hả : “Ừm, Côn Sơn chúng tôi phải Quảng Châu. có rảnh cũng tới chơi a!”

      Thẩm Kỷ Lương cảm thấy khó, cái này cũng quá xa: “Ai! Các người thể sao? Tôi lưu luyến , ngươi rồi, tôi ở đây còn có ý nghĩa gì nữa? Bất quá chờ dàn xếp tốt , nhất định phải viết thư cho tôi, tôi nhất định tới tìm .”

      Côn Sơn ở bên nghe, nghĩ thầm tôi tuyệt đối để Bảo Châu viết thư cho cậu, vất vả, mới thoát khỏi tình địch này a!

      Thẩm Kỷ Lương sau khi ăn cơm xong, Côn Sơn đuổi , Thẩm Kỷ Lương cái gì đều , muốn nhìn nhìn Bảo Châu.

      Nhưng Côn Sơn còn muốn ngủ ngon giấc, sáng sớm ngày mai phải lên đường rồi, đối với Thẩm Kỷ Lương : “Bảo Châu ăn khuya muốn ăn bánh trôi, cũng biết thứ đó chỗ nào bán ngon nhất?”

      Đều là đồ tham ăn Thẩm Kỷ Lương tự nhiên là biết đến: “Quẹo vào căn nhà thứ ba.”

      “Tôi tìm thấy, mua !” Côn Sơn xong, bắt đầu chuẩn bị đóng cửa.

      Kết quả Thẩm Kỷ Lương chưa được mấy bước đột nhiên kịp phản ứng, vừa mới chuyển thân, Côn Sơn nắm tay Bảo Châu hướng trong phòng ngủ đến, hơn nữa rất nhanh đem cửa phòng đóng lại!

      Thẩm Kỷ Lương thuận theo, dứt khoát ngồi xổm ở góc tường, lớn tiếng tiếp tục đối với Bảo Châu chuyện, đóng cửa, cũng phải cùng Bảo Châu chuyện: “Bảo Châu a! chuyến này, phải nhớ nghĩ tới tôi a, Quảng Châu nhiều muỗi, phải cẩn thận…”

      Côn Sơn nghe cảm thấy phiền, cầm mấy viên thức ăn vứt vào trong lồng cho Tiểu Hồng : “Ngoan, hát !”

      Côn Sơn hát mở đầu, Tiểu Hồng bắt đầu học giọng Bảo Châu, bắt đầu hát dân ca Sơn Tây, đáng thương Thẩm Kỷ Lương giọng , rất nhanh bị tiếng hát của Tiểu Hồng át tiếng.

      Côn Sơn mừng thầm, đem Bảo Châu đặt ở giường, kéo rèm cửa lại: “Ngủ !”

      “Nhưng Thẩm đại ca …”

      cần phải lo cho , cùng Tiểu Hồng chơi.” Côn Sơn lừa dối xong, rất chịu trách nhiệm ôm Bảo Châu nhắm mắt lại nằm ngủ.

      Kết quả vừa rạng sáng ngày thứ hai, vất vả đuổi Thẩm Kỷ Lương, lại nghênh đón vị tình địch đến tiễn đưa —— Chu sư trưởng.

      Chu sư trưởng nghe bọn họ phải , cố ý tranh thủ thời gian ra roi thúc ngựa chạy tới, tiễn Bảo Châu, lần đó sau khi chán nản trở về, vốn mất hết can đảm, vợ nhà thấy nghèo túng, liền chạy theo người khác, con tuổi còn , đột nhiên mất mẹ nên bị bệnh, may mắn là Bảo Châu cho ít tiền, cầm những số tiền kia, chữa bệnh cho con, tiền còn dư lại, mua chức quan , hầu hạ bên cạnh vị quân trưởng, kết quả vận khí rất tốt, gặp đám sơn tặc, Chu sư trưởng tại thời điểm nguy nan, giúp quân trưởng ngăn cản đao, lập tức lập công, từ tùy tùng nhảy lên trở thành tâm phúc, khôi phục chức vụ sư trưởng, về sau đánh mấy chiến, đều thắng, liền nhanh chóng trở thành lữ trưởng, lúc này là tới báo ân.

      Nếu phải Bảo Châu cho những số tiền kia, tại con có khả năng bệnh chết, mình cũng biết ở nơi nào chịu khổ.

      Thời kỳ khó khăn nhất, những thuộc hạ ngày xưa đối với nghênh đón nịnh hót, tất cả nghe thấy tới bái phỏng liền đóng cửa gặp, thân thích bằng hữu cũng sợ mượn tiền, nên tìm các loại lý do trốn tránh .

      Cha mẹ của trước kia song vong , bây giờ chỗ nương tựa, nếu phải còn có con, trở thành người đơn.

      Là Bảo Châu cho phần tiền kia, giúp có động lực sống tiếp, từ nay về sau từ bỏ tất cả những thói quen tốt trước kia, ngạo mạn tự đại cũng bị mất, trở thành người tốt, bạn bè cũng dần dần nhiều hơn, vài thủ hạ cũ cũng trở lại bên cạnh rồi.

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 91 Phát tài





      Vốn định về sau càng phát đạt, mới đến cảm ơn , nhưng vừa nghe phải , liền lập tức đến, đồng thời cũng có quên phải báo ân, kết quả mang theo số lượng lớn người ngựa, ở ngoài thành chờ khi xe của Côn Sơn cùng Bảo Châu đến, thiếu chút nữa hù dọa Bảo Châu và Côn Sơn.



      trăm người ăn mặc quân trang, trong tay còn cầm súng, cầm đầu ngăn chặn đường của bọn họ, còn lại bao vây bốn phía, đem bọn họ vây chính giữa, gọi người như thế nào sợ hãi?



      Côn Sơn trong lòng cảm thấy, có phải do chuyện chính mình cướp tài sản của tham quan, bị bại lộ hay ?



      Cho nên những người này tới bắt ?



      Lập tức từ trong túi móc súng ra, kết quả đám quân nhân vây quanh bọn họ, đột nhiên chỉa họng súng xuống, có lại hướng về phía bọn họ, sau đó tách ra hai bên, chỉ thấy cách đó xa có người, hướng phía bên trái cửa xe của bọn họ tới, cũng mặc thân quân trang, người nọ tới, cười đối với Bảo Châu : “Lục phu nhân, chúng ta lại gặp nhau, hôm nay tôi tới là muốn đặc biệt cảm ơn , mời xuống xe chút, đây là phần lễ vật tôi tặng cho , đường ăn!”



      Chu lữ trưởng vừa xong, chỉ thấy hai binh sĩ bê con dê nướng tới, đặt xuống trước cửa xe.



      Bảo Châu lập tức nước miếng đều muốn chảy xuống, cách cửa xe ngửi thấy được mùi thơm rồi, nhìn thoáng qua Côn Sơn, thấy Côn Sơn gật đầu, lập tức xuống xe, ánh mắt có rời khỏi con dê.

      Chu lữ trưởng lại để cho người đưa qua cây dao , đưa cho Bảo Châu; “Đây là cho , tôi còn chuẩn bị những vật khác nữa.”



      Chu lữ trưởng chỉ chỉ chiếc xe hơi đậu cách đó xa: “Tôi còn chuẩn bị rượu và bánh bột ngô, đều xe, các nhiều người như vậy ngồi chiếc xe quá chật, để cho xe của tôi đưa các Quảng Châu.”



      Côn Sơn cũng muốn ngồi xe của tình địch, từ chối : “Chúng tôi chen chúc là có thể ngồi, cần làm phiền .”

      cần khách khí, Lục phu nhân là ân nhân của tôi, tôi chỉ là muốn báo đáp ơn cứu mạng của Lục phu nhân mà thôi! Cậu cần sợ hãi. sau, tôi cũng phải đưa cho cậu.”



      vừa như vậy, Côn Sơn thể thêm gì, chỉ có thể để cho Bảo Châu nhận.



      Chu lữ trưởng thấy Bảo Châu nhận, : “Tôi thiếu nợ tiền của , hôm nay tôi hoàn trả gấp trăm lần, xe có vạn đồng tiền mặt, xin nhận lấy.”



      Bảo Châu đương nhiên nhận, có gì phải xấu hổ, nàng đối với khái niệm tiền tài lớn, chỉ biết là số tiền kia, đoán chừng có thể chất đầy phòng, vui rạo rực nhận lấy. Nghĩ thầm về sau ai tìm mình vay tiền, mình đều cho mượn, lợi tức này so với ngân hàng cao thiệt nhiều a!



      Chu lữ trưởng xong, nhìn về phía Côn Sơn, : “Kỳ cậu cần , cậu có muốn vào quân của tôi hay ? Tôi bạc đãi cậu.”



      “Ý tốt của , tôi nhận trong lòng là được rồi.” Côn Sơn lắc đầu, tạm đến, là rất muốn Quảng Châu, cho dù muốn , cũng tiếp nhận công việc do tình địch cung cấp, mất mặt quá!



      Chu lữ trưởng cũng miễn cưỡng, đem thành công bày ra ở trước mặt kẻ thất bại, vốn chỉ muốn khoe khoang, có ý định như vậy, cho nên cũng bắt buộc: “Vậy mong các người thuận buồm xuôi gió, nếu Bảo Châu có gặp khó khăn gì có thể tìm tôi.”

      “Ah!” Bảo Châu ôm nguyên con dê nướng thơm ngào ngạt lên xe, cắt miếng đưa cho Côn Sơn, sau đó đưa cho Tiểu Hoàng chân con dê, Tiểu Hoàng bây giờ ở giai đoạn trưởng thành, ăn đặc biệt nhiều.



      Côn Sơn vừa ăn thịt dê nướng, vừa lấy rượu ra uống, cảm giác vô cùng sung sướng, giống như nhậm chức, mà là du lịch.



      Chờ bọn họ đến Quảng Châu, là buổi tốt ngày thứ ba, Côn Sơn vốn định mua căn nhà dàn xếp tốt mới đưa tin về, lúc đến là ban đêm, trước hết tìm khách sạn, ngủ đêm ngày mai sau.



      Kết quả bọn họ vừa mới đến ở trong khách sạn nằm trong địa bàn của Trí Đường, còn chưa nằm xuống, người phục vụ mang bình nước ấm đến gõ cửa: “Xin hỏi khách nhân nghỉ ngơi chưa? Tôi đưa nước đến cho ngài đây.”



      “Còn chưa.” Côn Sơn nghĩ đến vạn nhất nửa đêm Bảo Châu khát nước, mở cửa để cho người tiến vào.



      Vị phục vụ kia đặt bình nước xuống, sau đó dùng góc độ Bảo Châu nhìn tới, thủ thế đánh vài đường quyền thành thạo chỉ thành viên trong Trí Đường mới biết cho Côn Sơn xem.



      Côn Sơn lập tức biết đối phương nhận ra là người nhà, cũng thủ thế cho xem.



      Đối phương hai mắt tỏa sáng, đối với : “Tiên sinh, chúng tôi có thuốc lá cao cấp, ngài có muốn nhìn xem hay .”



      “Nhìn xem.”

      “Mời xuống lầu.”



      Côn Sơn gật đầu, đối với Bảo Châu : “Em ngủ trước, tí nữa ngủ.”



      biết.” Bảo Châu xong tiếp tục cúi đầu trêu chọc Tiểu Hồng, Tiểu Hồng ngồi xe có chút chóng mặt, buổi tối có ăn cái gì, Bảo Châu rót chút nước sôi, ngâm gạo kê cho nó ăn.



      Côn Sơn đóng cửa lại, theo người nọ tiến vào gian phòng, người nọ đối với hành lễ: “Hoan nghênh phó đường chủ đến Quảng Châu.”



      “Miễn lễ, cậu quá khách khí, làm sao cậu biết là tôi?”



      “Đại danh của ngài, tiểu đệ tự nhiên nghe qua, đường chủ sớm , nếu như mấy ngày nay có người mang theo nhà già trẻ tới đây an cư, hơn phân nửa chính là ngài.” Tổng đường chủ tự mình sai người tới, bọn họ tự nhiên thể khinh thường, nghe Lục Côn Sơn ở Sơn Tây có mua bán lớn, thậm trí còn được làm thị trưởng, hơn nữa rất được dân chúng ủng hộ, cho nên bọn họ đối với người này, cũng ngưỡng mộ lâu.



      “Khách khí, đường chậm trễ ít thời gian, hôm nay mới đến. Giúp tôi hỏi thăm đường chủ, ngày mai tôi tìm căn nhà , dàn xếp tốt xong, đến nội đường đưa tin.”



      “Tìm nhà? cần, đường chủ chuẩn bị xong nhà ở cho phó đường chủ, khu đông phố mười ba số 37, biệt thự xinh đẹp, ngài cùng phu nhân đến ở là được rồi.”



      “Như vậy ngại.”

      có việc gì, nhà là sở hữu của nội đường, ngài cứ yên tâm ở đấy, khu đông phố mười ba, biệt thự đường đó, cơ bản đều là người của Trí Đường ở, những nhà kia, đều là từ thương nhân Nhật Bản lấy được, phân tiền tốn!” Đối với những người Nhật đáng giận kia, phải dùng thủ đoạn phi thường, bọn họ chèn ép dân chúng, Trí Đường chèn ép bọn họ, sau đó lại đem tiền phân cho người nghèo, số còn thừa tự tiêu.



      “Cao minh.” Như vậy an tâm rồi, vốn mua nhà ở Quảng Châu cũng là chuyện rất mạo hiểm , phải biết tại cả nước thế cục rất loạn, hôm nay mua nhà, ngày mai nếu khởi chiến, khả năng trở thành đống phế tích, đáng đồng.



      Nhưng nếu cắm rễ lâu dài ở chỗ này, thuê nhà ở thích hợp, đặc biệt là nhà lại nhiều người như vậy, có chỗ rộng rãi mỗi tháng cần thu phí, mới có thể ở lại an tâm.



      “Vậy sáng sớm ngày mai ngài nội đường chuyến a! Lấy chìa khóa có thể lập tức vào ở rồi.”



      “Cảm ơn.”



      Thấy Côn Sơn ngạo mạn kiêu căng, người nọ cũng thêm vài câu với .

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 92 là lợi hại



      Ở đây phải Sơn Tây, dân cư đông đúc, có đủ các loại người thường xuyên buôn bán, trong nội đường đại gia và đường chủ bình thường đều có thân phận khác, bề ngoài xem ra đều là nhân tài kiệt xuất, đây là bọn họ ngụy trang, lợi dụng thân phận để núp, bọn họ càng có thể hoàn thành công việc của mình cách xuất sắc, cùng bảo vệ tốt cho chính mình.

      Người nọ còn , đường chủ nhìn qua là viện trưởng thư viện rất có văn hóa, đức cao vọng trọng, có người nghĩ tới ông cùng bang phái có quan hệ.



      Nơi này phân chia chức vụ so với Vận Thành nhiều hơn, trong nội đường bình thường dựa theo chức quan để sắp xếp chỗ ngồi.



      Đường chủ là người đứng đầu, phụ trách quyết định những việc trọng đại, sau đó là phó đường chủ với tư cách tham mưu cùng người nối nghiệp.



      Tiếp theo là đại gia quản lí tài vụ, lương hướng. Bồi đường đại gia, phụ trách thông tri các nơi, quản lý mọi chuyện vụn vặt trong nội đường. Quản đường đại gia là người phụ trách chuyện thưởng phạt. Chấp đường đại gia, chuyên phụ trách công việc huấn luyện. Lễ đường đại gia, phụ trách giáo dục lễ nghi. Hình đại gia, chấp chưởng hình pháp.



      Còn có chúng đệ tử, tổng cộng có hơn tám nghìn người, nhưng có thể xuất nhập tiền đường chỉ có chừng trăm người, tất cả đều là quản cấp hai, nhiều người dễ bị phát , có thể xuất nhập chủ đường tham dự hoạt động kế hoạch trọng yếu, có hơn ba mươi người, đều là quản cấp , cùng với hộ vệ tùy thân của đường chủ.



      như vậy, Côn Sơn bề ngoài là nhậm chức, ngầm là được thăng chức, hơn nữa thăng liền ba cấp. Ngày hôm qua nhìn thấy vị tiểu đệ kia, ra đó là ông chủ của nhà hàng, quản cấp ba, nhưng bởi vì giúp bang phái trong khu vực, cho nên cũng có thể thường xuyên ra vào trong nội đường.



      Lần đầu tiên vào trong nội đường, nhất định phải đến sớm, trước khi trời chưa sáng, ra cửa sau chờ, sau đó đợi đến lúc cửa trước mở, lại vào, là được.

      Bình thường người Trí Đường có thói quen, trước thương lượng cửa sau mở lại cửa trước, bởi vì việc cần làm của bọn họ đều thể làm ngoài sáng, nếu có thành viên bang phái đến, cũng có thể sớm chút phát , bình thường thời điểm gà gáy, bọn họ thương lượng cửa sau, hừng đông lại mở cửa trước, như có nhân vật lớn đến, hoặc là có đại xảy ra, cửa lớn đặt mấy khối gạch với tư cách biểu thị, cục gạch chất càng cao, đại biểu địa vị càng cao, thấp nhất một viên gạch, đại biểu cho đệ tử cấp cao xa nhà bình an trở về hoặc quản ở nơi khác đến xin giúp đỡ, bình thường cần để ý. Hai khối gạch, là có mua bán lớn, nhìn thấy cái này, ban đêm phải tới họp. Ba khối gạch đại biểu Tổng đường có mệnh lệnh khẩn cấp, tất cả quản cấp hai cùng các vị đại gia, phái người tới lấy tin tức, giữa trưa phải tới họp. Bốn khối gạch đại biểu có khách quý tới cửa, mọi người buổi sáng phải tới đủ, giữa trưa chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi khách mới.



      Đệ tử mở cửa, thấy ngoài cửa có người đứng, là khuôn mặt xa lạ, liền hỏi: “Người đến từ phương nào?”



      “Lục Côn Sơn đến đây nhậm chức phó đường chủ, làm phiền tiểu ca thông báo tiếng.” Côn Sơn .



      Người nọ nghe xong, hành lễ với cái rồi : “Phó đường chủ mời vào trong.”



      Người nọ mời Côn Sơn tiến vào, đóng cửa lại, dẫn đến đại sảnh, lại đối với đệ tử phụ trách quét dọn : “Cậu nhanh thông báo với đường chủ có khách quý tới cửa.”



      Đệ tử kia nhìn thoáng qua Côn Sơn, tranh thủ thời gian chạy ra ngoài.



      Người nọ lại tự mình châm trà cho : “Phó đường chủ mời uống trà, tôi là Bồi đường ở đây.”

      “Bồi đường đại ca khách khí, tôi và về sau đều là người nhà.” Côn Sơn cử chỉ thoả đáng .



      bao lâu, đường chủ đến, mặc thân áo dài màu xám, râu ria hoa râm, cạo đầu trọc, mang kính viễn thị, hoàn toàn chính xác có cảm giác là giáo viên dạy học, nghe ở vùng này được xem như là lão tiền bối đức cao vọng trọng, thân thể còn vô cùng cường tráng, quả thực bước như bay. theo phía sau là nam nhân thoạt nhìn gầy yếu, thực tế hai chân linh hoạt, thân công phu cao.

      Côn Sơn đối với đường chủ hành lễ: “Đường chủ, Lục Côn Sơn vừa tới, bái kiến đường chủ.”



      “Khách khí, phó đường chủ mời đứng lên, ngồi.” Đường chủ khuôn mặt tươi cười nghênh đón, Tổng đường chủ ông những năm này lớn tuổi, càng phát ra nhân từ, lộ ra chút nhu nhược, để bù đắp cho những vai diễn hung ác, ông nhìn người trẻ tuổi trước mắt này, vốn lo lắng tuổi còn , khỏi táo bạo, hôm nay vừa thấy liền an tâm, là người lòng dạ thâm sâu vừa có tính nhẫn nhịn, lại thông minh, biểu người kiêu ngạo siểm nịnh, người còn trẻ mà biết biểu như vậy tại quá ít.



      “Đường chủ mời.” Côn Sơn lần nữa ngồi xuống.



      Bồi đường đại gia cũng ngồi xuống, đường chủ hỏi Côn Sơn: “Cậu muốn dùng thân phận gì ở lại chỗ này? Tôi giúp cậu an bài. Địch nhân hàng đầu bây giờ của chúng ta là người ngoại quốc, bọn muốn chèn ép dân ta, chúng ta nghĩ biện pháp chèn ép bọn , làm bọn dám lại bước lãnh thổ Trung Quốc. Cho nên thân phận của cậu rất quan trọng, cậu nghĩ ra chưa?”



      “Tôi chỉ biết chút công phu quyền cước, nhưng ở đây có lẽ ít võ quán.” Côn Sơn .

      “Vậy làm kinh doanh a! Cậu muốn buôn bán gì? có sao, chỉ cần cậu muốn, tất cả mọi người giúp cậu.” Mọi người trong Trí Đường rất nghĩa khí, Côn Sơn muốn làm cái gì đều có vấn đề.



      “Giá cả thị trường bên này, tôi hiểu nhiều, vợ tôi trước kia mở cửa hàng may mặc, ngoài ra ở Sơn Tây tôi có nhà máy rượu, nhà dấm chua, ngài thấy tôi nên làm gì tốt?” Cái khác Côn Sơn hiểu.



      Đường chủ suy nghĩ chút : “Nhà máy rượu bên này cũng có nhiều, dấm chua ở bên cạnh cũng thua gì nước ngoài rất dễ bán. Cậu nghĩ kỹ xem còn có cái gì?”



      Côn Sơn lắc đầu: “Rượu của chúng tôi phần lớn là rượu trái cây, đặc biệt chuẩn bị cho nữ giới. Dấm chua cũng là quả dấm chua, khách nữ dùng lau mặt tương đối nhiều.”



      Đường chủ nghe xong, cảm thấy rất mới lạ : “Vậy có thể, mở hai cửa hàng, trước làm ít bán thử xem, khi cậu có nguồn tiêu thụ bán nhiều hơn, tốt đổi nghề, tiệm vải bên này nhiều lắm, cậu cạnh tranh được.”



      Côn Sơn cảm thấy cái này cũng được, đồ nhà mình, lấy ra bán, chút cũng uổng phí, cần tìm phương pháp, tuyệt đối bán được giá thấp nhất, nghĩ đến nhạc phụ trong nhà phải còn mở xưởng bánh bích quy sao? Quay đầu lại cũng có thể mang ra ít bán cũng được.



      Kế tiếp là quá trình quy cũ, Côn Sơn làm xong tất cả quy trình, thấy chư vị đại gia cùng quản cấp hai ở đây, sau khi ăn cơm xong, Côn Sơn từ cửa của nội đường trở về khách sạn.



      Lúc mở cửa phòng, Bảo Châu ngủ trưa, giữa trưa Côn Sơn gọi cho đồ ăn ăn ngon, buổi sáng Côn Sơn lưu lại tờ giấy phải ra ngoài gặp bạn bè cũ, Bảo Châu có chút hoài nghi nào, ăn ngon ngủ ngon, chơi đùa với Tiểu Hoàng, Tiểu Hồng chút, ngủ.

      Côn Sơn đánh thức , cho biết: “Bảo Châu, tìm được chỗ ở rồi, đợi lát nữa dẫn em xem, sau đó chúng ta mua vật dụng hàng ngày.”



      Bảo Châu nghe xong, cảm thấy Côn Sơn là lợi hại a!



      Nhanh như vậy sắp xếp xong chỗ ở.



      Bảo Châu theo nhìn xem, rất ưa thích bể bơi kia, có chút giống bể bơi trước đây ở nhà. Bảo Châu tư duy cùng người khác giống nhau, : “ có cái ao này, chúng ta lại có thể bán dưa muối rồi!”

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 93 Làm trở ngại chứ giúp gì?



      , quên làm dưa muối ở Sơn Tây bán vô cùng tốt, thế nhưng nếu như còn bán dưa muối có thể hay quá phiền toái: “ quyết định mở cửa hàng bán rượu cùng dấm chua, nếu lại thêm cửa hàng bán dưa muối, vừa mới bắt đầu có thể hay quá nhiều?”



      bán rượu và dấm chua à? Em đây còn có bánh bích quy và quần áo Thẩm mẹ làm!” ước gì đem tất cả những thứ mình có được đều lấy ra biểu ở trước mặt mọi người, để cho người ta biết có bao nhiêu thứ tốt.



      “Những thứ này nếu đều lấy ra bán mà , chúng ta phải mở năm sáu cửa hàng sao, chỉ sợ tài chính đủ.”

      “Vậy chỉ mở nhà, được sao? Đều đặt cùng chỗ bán!”



      “Như vậy có được ?” Nào có chỗ nào bán hỗn tạp như vậy, Côn Sơn muốn thử xem có thể thuyết phục hay : “Từ trước đến nay đều là cửa hàng kim khí bán kim khí, cửa hàng thực phẩm chỉ bán thực phẩm, cửa hàng rượu chỉ bán rượu, em bán như vậy rất hỗn loạn.”



      “Nhưng chơi vui nha! cảm thấy sao? Như vậy thời điểm em mua dấm chua, nhìn thấy có rượu thuận tiện mua, nhìn thấy có dưa muối, có thể mua chút để nhắm rượu. Mua dưa muối nhìn thấy bánh bích quy , có thể mua chút làm đồ ăn vặt a! Nếu sợ mập thể mặc y phục, thuận tiện làm bộ quần áo trở về!” Bảo Châu cau mày nhìn về phía , phải rất thú vị sao? Ít nhất Bảo Châu chính mình cảm thấy vậy.



      vừa như vậy, giống như cũng tồi, cửa hàng cái gì cũng có, có lẽ nổi tiếng a! Dù sao cũng đặc biệt mà!



      Côn Sơn có chút động tâm, : “Vậy nghe lời em, đợi tí nữa gọi điện thoại về, đem hàng hóa đều định ra, trước mở cửa hàng thử xem.”



      Bảo Châu cao hứng ở mặt hôn cái: “Tốt a!”



      Côn Sơn lại mang vào nhà nhìn kỹ lần, xem cần dùng cái gì.



      Đại khái sắp xếp xong, Côn Sơn rất quyết đoán mang theo Bảo Châu đến cửa hàng bán đồ, chỉ vào mảng lớn đồ dùng trong cửa hàng : “Thích gì, em dùng ngón tay chỉ cái, chính là của chúng ta.”



      Như vậy vui ?

      Bảo Châu đầu tiên vào cửa hàng, nhìn tới nhìn lui có thứ gì ưa thích, chỉ mua cây đèn bàn bình hoa , kết quả đường nhìn sang, đều có gì ưa thích.



      Côn Sơn cảm thấy quá xoi mói rồi, muốn tùy tiện mua ít tạm dùng trước là được! Trời sắp chuyển đen.



      Chỉ thấy Bảo Châu sôi nổi đến trước mặt người đàn ông trung niên ngồi ở gốc cây khóc, ở trước mặt ông ngồi xổm xuống, hiếu kỳ hỏi ông: “Chú vì sao lại khóc? xấu hổ a!”



      “Tiểu nha đầu sang bên!” Trong lòng ông khổ sở, đêm qua bão ngang qua Quảng Châu, làm gác treo đồ của ông sụp đổ, trong lòng buồn rầu.



      “Cháu phải tiểu nha đầu, cháu có ý tốt hỏi ông, ông xem thử cháu có giúp được ? Hung dữ cái gì mà hung dữ? Cháu giúp chú nữa!” Bảo Châu có chút tức giận mụốn rời .



      Người kia ; “ giúp được tôi? Tôi có đống đồ dùng trong nhà được nhập khẩu từ Italy, hai ngày trước vừa xuống hàng, kết quả ngày hôm qua hồi gió lớn làm gác treo đồ bị ngã, đêm nay nghe có mưa, mưa xuống những đồ nhập khẩu kia toàn bộ đều bị hỏng, còn có thể bán cho ai a! Trời lại sắp chuyển mây đen!”



      “Bán cho tôi a!” Bảo Châu vừa vặn cần đồ dùng trong nhà.



      ? Tiểu nha đầu, có thể mua bao nhiêu?”



      “Chú có bao nhiêu?”

      “Đại khái ba mươi mấy cái, đều là đồ tốt.”



      “Cháu đây đều muốn.” Như vậy, ông chú thoạt nhìn đáng thương này cũng cần khóc a!



      ? Đều muốn! Nếu mua hết, tôi giảm phân nửa số tiền cho !” tiểu nha đầu mà muốn mua toàn bồ? khoác lác gì hả? Biết có nhiều quý sao? Ông tùy tiện lấy cái ra cũng mất hai năm tiền lương của người bình thường rồi.



      Bảo Châu biết giảm phân nửa là bao nhiêu, quay đầu sang hỏi Côn Sơn về phía này: “Côn Sơn! Côn Sơn! Giảm phân nửa là bao nhiêu a?!”



      “Ước chừng là nửa nửa a!” quá phức tạp, Bảo Châu hiểu.



      Bảo Châu nghe xong cảm thấy tệ, đối với ông chú kia : “Nhanh mang cháu ! Cháu mua toàn bộ!”



      Kết quả lúc Bảo Châu móc tiền ra, nước mắt của ông chú kia đều chảy ra, Bảo Châu cho rằng ông cảm động : “ việc gì đâu, cần quá cảm động, nếu chú áy náy tặng cháu chút gì đó a! A! Cháu thích cái bàn dài kia!”



      Ông chú sắp hộc máu, cái gọi là giá cải trắng bùng nổ, chính là giá nhảy lầu cũng sai biệt lắm, ông muốn khóc, nha đầu kia cư nhiên còn muốn ông tặng đồ, ô ô ~

      Ông tức giận : “ tặng tặng! là người có tiền, thích gì tự mua, tội gì phải tới chèn ép chút tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng bé chúng tôi.”



      Côn Sơn vốn muốn cho cao chút, bình tĩnh mà xem xét, lấy giá tại của Bảo Châu ra, kiếm lời, ông chủ lỗ lớn, nhưng vừa nghe ông như vậy, Côn Sơn cảm thấy ông chủ này là đáng đời, cũng chưa kể tới giá, đối với Bảo Châu : “Cái bàn kia đẹp, đừng mua.”



      “A, thế nhưng em muốn dùng nó làm giường cho Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng càng lúc càng lớn rồi, thể ngủ trong cái nôi được nữa.”



      mua cho Tiểu Hoàng cái giường lớn, em có thể an tâm, “



      Lòng Bảo Châu đích xác hài lòng: “Ừm, vậy cũng mua cho Tiểu Hồng cái, nó thích ngủ trong lồng.”



      “Được.” Côn Sơn gọi người kéo đồ dùng trong nhà, nắm tay Bảo Châu, hướng biệt thự đến…



      Dàn xếp xong xuôi, Côn Sơn đề nghị mời hàng xóm chung quanh đến ăn bữa cơm, Bảo Châu thích nhất nhiều người cùng nhau ăn cơm, người trong khu này có tập tục, rất thích hộ gia đình mới tới cho hàng xóm chung quanh mỗi người chút lễ vật , thuận tiện thông báo mời khách là được.



      Nhưng vấn đề này lại làm khó Lục Côn Sơn, nên tặng vật gì tốt đây?



      Các vị cơ bản đều là đại gia trong nội đường, chung quanh còn có ít thương nhân lớn, hiển nhiên thể tặng mấy cân thịt heo như người bình thường được, tặng tiền lại quá mức thực dụng, hơn nữa những người kia thiếu tiền.

      Côn Sơn hỏi Bảo Châu: “Em nên tặng gì cho hàng xóm?”



      “Có cái gì cho cái đó a!” Bảo Châu cho ánh mắt thực ngốc, vào nhà chơi.



      Côn Sơn có để ý, kết quả buổi chiều thuê xong cửa hàng, khi trở về, Bảo Châu còn chưa có trở lại, A Hổ Thiếu phu nhân tặng quà cho hàng xóm, lúc ấy Côn Sơn có loại dự cảm tốt, hỏi: “Tặng cái gì? Đừng là vàng thỏi a!”



      Nhà bọn họ, cái khác nhiều lắm, chỉ có vàng thỏi là nhiều, được chở tới đây, đường chủ muốn đem tiền gửi vào ngân hàng Thụy Sĩ, an toàn chút ít! Bọn họ có thể hỗ trợ. Nhưng Côn Sơn từ chối nhã nhặn, Bảo Châu thích tiêu tiền, dù sao tại sai biệt lắm có 800 khối vàng, chỉ cần Bảo Châu tiêu hết toàn bộ là được.



      A Hổ : “Lần trước có mang đến chút ít chén đĩa hồ lô bồn, Thiếu phu nhân , tặng cho mỗi nhà cái.”



      Côn Sơn lập tức rất có xúc động phun máu, cái này được coi là lễ vật gì a! Nồi chén hồ lô bồn? !



      có thể tưởng tượng tất cả nhà thu được lễ vật lúc này có biểu lộ giống như táo bón, nghĩ thầm, quay đầu lại phải cùng các vị đại gia giải thích, vợ của mình có tính trẻ con. Đây phải làm trở ngại chứ giúp gì sao?

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 94 Nằm ở trong đống tiền khóc than



      Nghĩ đến đợi Bảo Châu trở về, phải đánh mông của .



      Kết quả lúc Bảo Châu trở lại, thấy sớm như vậy trở về ngồi trong phòng khách, qua ôm lấy: “Côn Sơn, về rồi à!”



      Tức giận của lập tức biến mất: “Ừm, nghe em đưa lễ vật cho mọi người, nhất định rất mệt! Ăn cơm !”

      “Ừm.” Bảo Châu lôi kéo vào cửa hàng.



      Ngày hôm sau buổi tối Côn Sơn đến Trí Đường, cho rằng nhìn thấy các vị đại gia đen mặt, kết quả những người kia đều đối với tươi cười đón chào, quá khách khí, người trong đó : “Phó đường chủ, phu nhân ngài tặng lễ vật, phu nhân tôi rất thích, tôi cũng rất ưa thích, ngài là quá khách khí.”



      phần lễ mọn mà thôi.” Côn Sơn tự cho là rất đúng .



      Mọi người lại cảm thấy quá khiêm tốn, người trong đó : “Ngài tặng tôi chính là chén thời kỳ Càn Long, tôi vô cùng ưa thích.”



      cần khách khí, thích là tốt rồi!” Côn Sơn lúc này mới tỉnh ngộ, hóa ra những bình bình lọ lọ kia đều là đồ cổ, Bảo Châu nhất định là biết, nhưng mà Thẩm Kỷ Lương và cha của vì cái gì cũng nhận ra. Lại để cho những người này chiếm tiện nghi, nhưng nghĩ nghĩ, người ta ưa thích là tốt rồi, có lẽ những đồ cổ kia tặng ra ngoài cùng vô duyên a!



      Bất quá cái đó về sau mới so sánh được, cũng chỉ là mất sợ lông chín trâu thôi, về sau biết chính mình may mắn dùng những đồ cổ kia lôi kéo những người này, tặng những đồ cổ kia, chỉ là đáng giá, còn có tình nghĩa a! Đồ cổ có thể biểu đạt tình nghĩa, người chỉ có thiệt tình tôn kính ngươi, mới có thể tặng ngươi lễ vật quý trọng.

      Bọn họ được lễ vật, buổi tối lúc mọi người cùng nhau tới nhà Côn Sơn ăn cơm, mỗi người cũng mang theo kiện lễ gặp mặt, đều chênh lệch với lễ vật Bảo Châu tặng bao nhiêu.



      Lúc những người này nhìn thấy Bảo Châu, đều cảm thấy hâm mộ Côn Sơn, có được vợ bé xinh đẹp a!



      Lại thấy đơn thuần đáng , có trước có sau, rất là thú vị, đối với Côn Sơn cũng hâm mộ nhiều hơn phần, lấy được vợ như vậy hạnh phúc ah!



      Bữa tiệc này, tất cả mọi người ăn rất tận hứng, bọn họ sống ở Quảng Châu lâu rồi, ăn cái gì cũng đều rất tinh tế, giống như hôm nay, ăn nhiều hơn mấy cái bánh nướng lớn như cái ki hốt rác, hơn mười cân mì sợi được đựng trong cái chậu lớn bưng lên, trộn chung với các loại tương bàn, vừa đồ sộ lại rất muốn ăn.



      Rượu là được lấy từ trong xưởng rượu, phải hàng hiệu, cũng uống rất ngon, bọn họ cho phu nhân mình uống rượu trái cây, rất được nữ giới khen ngợi.



      Vài ngày sau, trong lịch sử đệ nhất gia chỉ là tiệm tạp hóa khai trương, mà tên của Bảo Châu được đặt cho cửa hàng siêu cấp.



      Cửa hàng siêu cấp khai trương ngày đầu tiên, hàng xóm chung quanh đều đưa lẵng hoa tới, chất đầy khắp nơi, nghi thức cắt băng, mời được nữ minh tinh nổi tiếng đến cắt băng.



      Cho nên người biết cửa hàng siêu cấp là có ý gì, cho rằng đây là mánh khóe, kết quả vào, bọn họ liền ưa thích, cái gì cũng có, có dấm chua, có rượu, có đồ ăn, có bánh bích quy, thậm chí còn có quần áo may sẵn.

      Vừa mới bắt đầu mọi người chỉ là tham gia náo nhiệt, tùy tiện mua điểm đồ vật trở về, cũng có cử động được cái gì, về sau ngày bình thường khách hàng dần dần nhiều hơn. Ví dụ như lại muốn mua dấm chua lại muốn mua rượu đồ ăn người, chẳng muốn chạy, nhớ tới tại đây có thể nhà giải quyết tới rồi.



      Mà chút ít người thời điểm đến mua quần áo, hỏi đồ chua, muốn mua chút về ăn.



      Buôn bán càng ngày càng tốt.



      Côn Sơn vốn nghĩ sau khi mọi người cảm thấy hết mới lạ đến nữa, nghĩ tới về sau, truyền mười, mười truyền trăm, người tới mua đồ càng nhiều.



      Côn Sơn đầu óc còn dùng tốt, tranh thủ thời gian khuếch trương thành quy mô lớn, cửa hàng quá , đổi thành ba cửa hàng.



      Thẩm Kỷ Lương giống như là quân sư của Côn Sơn, Côn Sơn gọi điện cho Thẩm Kỷ Lương, hỏi cửa hàng quá lớn, có nên tăng thêm lượng hàng hóa hay , Thẩm Kỷ Lương : “Thêm lượng bằng gia tăng chủng loại, ngại làm thành thị trường cỡ lớn, nhưng ông chủ chỉ có mình cậu, như vậy khách hàng cũng cần mỗi lần mua đều tính tiền, trực tiếp mang đồ đưa qua, cùng chỗ tính tiền, phải dễ dàng hơn sao.”



      Côn Sơn nghe xong cảm thấy có lý hỏi; “Thế nhưng tôi phải đâu tìm nhiều loại hàng như vậy?”



      “Chiêu thương, chính phủ làm được, chẵng lẽ cậu sao? Chính phủ có đại công trình phải đều để cho tất cả công ty lớn cạnh tranh sao? Cậu cũng có thể như vậy, công khai xử lý mở hội chiêu thương, vật đẹp giá thấp, mỗi dạng thương phẩm chọn hai dạng đại biểu là được rồi.”



      Côn Sơn nghe xong cảm thấy rất có thể thực : “Phương pháp tốt!”

      “Như vậy người khác muốn cũng phải khai mở, cậu có thể mở chi nhánh cho họ, cái này nếu làm tốt, có thể nổi tiếng toàn thế giới.”



      Côn Sơn nghe xong cảm thấy rất có đạo lý, buổi tối cùng các vị đại gia làm kinh doanh trong nội đường thương lượng, bọn họ quyết định đem hàng hóa của mình đều trực tiếp bán ít cho Côn Sơn, như vậy hàng hóa thoáng phát nhiều lên, hơn nữa công khai chiêu thương có được ít hợp tác, cửa hàng siêu cấp của Côn Sơn càng làm càng lớn, trực tiếp mở năm sáu cửa hàng lớn như vậy, đem mấy cửa hàng kia đều hợp lại cho thuê với giá cao, hai lầu kết hợp, lầu bán thực phẩm, lầu hai bán vật dụng hàng ngày.



      Trong tiệm ngoại trừ rổ cái gì cũng đều bán, mọi người sợ đồ vật nhiều khó di chuyển, có thể mang theo rổ vào chọn đồ đạc, vì vậy buôn bán liền tốt hơn, rất nhiều người tìm tới cửa, muốn đầu tư Côn Sơn cần, sợ người ta có cổ phần công ty nhiều hơn nuốt cửa hàng của chính mình.



      Khai mở chi nhánh, cầu, đầu tư, nhận phân chia, chỉ nhận tiền mặt, chuyển tiền lần cho , mới thừa nhận chi nhánh đó, có thể cung cấp hàng cho , cùng chỗ hưởng dụng, đầu năm nay, đầu tư cái gì, cũng thể tin cậy quá mức, vạn nhất khởi chiến, lập tức trở thành phế tích, nơi nào tìm người trả tiền, cho nên tiền đến tay, mới là tiền.



      Tiền cuồn cuộn mà đến, bạn bè khắp nơi có nhiều hơn, thương trường, những người kia ba ngày hai bữa đều gửi thư mời Côn Sơn cùng Bảo Châu, phải khai trương, là con trai kết hôn, con dâu sanh con, cứ tiếp tục như vậy được a! Tặng lễ vật cho người đáng là bao, nhưng ngày mười người như vậy rất nhanh phá sản. Côn Sơn biết những người này thấy có tiền, nên muốn kiếm chát chút, ngay cả người quen biết cũng phát thiếp mời cho .

      Tiếp tục như vậy được a!



      Còn có vô số người muốn ký sổ cùng vay tiền, mỗi ngày chỉ phải nghĩ lí do đối phó với bọn họ, khiến Côn Sơn đau đầu.



      Côn Sơn thuận miệng hỏi Bảo Châu: “Vợ à, nếu như người khác nhớ thương túi tiền của em, em làm gì?”



      “Xài hết!”



      “Xài hết!”



      “Xài hết!” Bảo Châu rất cố chấp.



      Côn Sơn rất im lặng, vợ bá đạo a! Thế nhưng làm sao để tiêu hết?



      rất buồn rầu: “Vậy nếu tiêu hết sao?”



      “Nếu thế giả bộ xài hết!”



      Bảo Châu thuận miệng câu, lại làm hai mắt Côn Sơn tỏa sáng, đối với khóc than! Làm bộ xài hết, ai mời , theo người đó vay tiền! Diệt ha ha!

      Côn Sơn suy ra ba, muốn khóc than đầu tiên phải tiêu sạch tiền, vậy tiêu a, mua phòng ốc, mua nhà xưởng, mua cửa hàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :