1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 85 Cái gọi là tiện gả



      Bảo Châu nghe xong, càng cảm giác mình thông minh, : “ có sao, cứ lấy tên này cho nó tiện gả lần a!”



      Côn Sơn nâng trán, nghĩ đây là cái tên hay muốn lãng phí sao?



      Thẩm Kỷ Lương nghe xong, càng ngồi xổm trong góc vẽ vòng tròn nghĩ cách, có nên giả vờ thầy dạy Bảo Châu phải là hay ? Hai chữ tiện gả này, phải dùng như vậy được ?



      Thẩm Kỷ Lương chiêu này được, Côn Sơn áp dụng chiêu lợi hại hơn, buổi chiều Côn Sơn rất vô sỉ đem tất cả bánh của Bảo Châu giấu , với : “Đổi tên nhà máy lại, nếu để cho em ăn đồ ăn vặt.”

      Bảo Châu lắc đầu biểu thị để ý: “Côn Sơn, muốn ăn lấy a! Em còn có rất nhiều đấy.”



      xong tiện tay từ dưới ghế sô pha cầm ra hộp kẹo, mở nắp ra, bắt đầu ăn, còn cho viên: “ có muốn hay ?”



      Côn Sơn: “…”



      Côn Sơn cắn răng, nghĩ thầm chỉ có thể ra tuyệt chiêu!



      Buổi tối Côn Sơn cùng Bảo Châu chơi tinh đánh nhau giường, thời điểm đánh đến lửa nóng, Côn Sơn đột nhiên ngừng lại, nhúc nhích, Bảo Châu ở lúc thoải mái nhất, thấy đột nhiên ngây ngốc như thế.



      Côn Sơn vẻ mặt vô tội giang tay ra, : “ còn khí lực rồi, vừa nghĩ tới tên của và Thẩm Kỷ Lương đặt cùng chỗ, liền có cảm giác, em nên xử lý thế nào?”



      Bảo Châu: “…”



      Côn Sơn xoay người ở bên cạnh nằm xuống, thò tay làm gối đầu cho : “Ngủ !”



      Bảo Châu cảm thấy toàn thân đều nóng hầm hầm, muốn phát tiết, lật qua lật lại ngủ được, đành phải tội nghiệp cầu Côn Sơn: “Côn Sơn, em ngủ được, chúng ta tiếp tục đánh nhau được ?”

      Côn Sơn : “Thế nhưng mà tên đó thích, có cảm giác nữa.”



      Bảo Châu nghĩ nghĩ chỉ có thể thỏa hiệp, : “Em đây nghe lời , được sao?”



      Côn Sơn vui vẻ, lần nữa xoay người ghé vào người



      Sáng sớm hôm sau, nhìn vẻ mặt xuân phong đắc ý của Côn Sơn cùng sắc mặt đỏ ửng của Bảo Châu, Thẩm Kỷ Lương cảm thấy, chi bằng gọi Lương Sơn.



      Côn Sơn đêm qua chỉ lo “này nọ í é í é”, buổi sáng hôm nay mới nhớ tới phải chọn tên, thuận miệng lấy tên cho nhà máy là Hảo Vận (vận may), Thẩm Kỷ Lương ủ rũ gật đầu, Bảo Châu dám lung tung, vì vậy tên nhà máy liền gọi Hảo Vận, Côn Sơn là đổng trong công ty, Thẩm Kỷ Lương là tổng giám đốc.

      (đổng : thành viên trong ban quản trị)



      Tên chọn xong rồi nên đòi tiền, đây là vấn đề khó khăn a!



      Côn Sơn dẫn theo Thẩm Kỷ Lương, ngày đầu tiên tìm người hợp tác, có người nguyện ý.



      Hay giỡn, ai cũng biết là lấy tiền nước dội lá môn, bọn họ mới muốn, nhao nhao đều lấy cớ mình có tiền.



      Thẩm Kỷ Lương : “Ở đây được, là bởi vì nơi này chân chính có tiền mà người dám mạo hiểm quá ít, Thái Nguyên a! Chỗ đó có nhiều kẻ có tiền, thu phục mấy người có bối cảnh là được.”

      Côn Sơn nghe xong cũng có chút động tâm, nhưng công vụ bề bộn có thời gian a!



      Việc này vốn cũng vấn đề gì, còn có Thẩm Kỷ Lương mà!



      Thế nhưng mà Bảo Châu chưa từng qua tỉnh thành, muốn chơi.



      Côn Sơn lo lắng theo Thẩm Kỷ Lương, vạn nhất bị lừa bán sao.



      Đành phải lại để cho Thẩm mẹ theo, cửa hàng để Tiểu Đông tạm làm quản lý vài ngày.



      Nhưng lại sợ hai người an toàn, nên để cho Tiểu Hoàng cùng , Tiểu Hoàng hung mãnh, mấy người đàn ông đều đánh lại.



      Bảo Châu muốn tỉnh thành, mấy bà lớn nhà Vạn gia cùng Lục gia đưa xuống danh sách mua sắm lớn, nhờ Bảo Châu giúp các bà mua.



      Bảo Châu đến tỉnh thành, Thẩm Kỷ Lương vốn có ý muốn ở nhà mình, trong nhà có phòng trọ.



      Nhưng Bảo Châu lớn như vậy còn chưa từng ở khách sạn kiên trì muốn ở khách sạn, Thẩm Kỷ Lương cũng có biện pháp.



      Thẩm mẹ đương nhiên cam tâm tình nguyện ở khách sạn rồi, bà ũng chưa từng ở qua chỗ đó.

      Thẩm mẹ gọi gian phòng, hai gian lãng phí a!



      Trong phòng có hai cái giường, Bảo Châu cái, Thẩm mẹ cái, đáng thương cho Tiểu Hoàng phải ngủ ở ghế sô pha.



      Sau đêm mới lạ trôi qua, sáng sớm hôm sau Bảo Châu thức dậy đặc biệt sớm, lúc Thẩm Kỷ Lương phái người tới đón, Bảo Châu ăn xong bữa sáng, đây là từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên ăn bánh mì, ưa thích khỏi phải , nhất là thứ ở bên trong bánh mình gọi là hot dog gì đó.



      Chỉ là đáng thương Tiểu Hoàng, lúc Bảo Châu ăn hot dog, đem bánh mì ném cho nó ăn, khiến cho nó ngửi được mùi thịt, lại ăn toàn bánh mì, đau lòng, có lãng phí hay ? Cho nên chỉ cần cho nó cơ hội, nó nhất định ăn .



      Thẩm Kỷ Lương thập phần coi trọng Bảo Châu, còn năn nỉ cha của cho chiếc ô tô duy nhất trong nhà, để lái xe tới đón , Bảo Châu cùng Thẩm mẹ lên xe, xe còn có Tiểu Hoàng nằm trong lòng Bảo Châu, Côn Sơn , Tiểu Hoàng là sứ giả bảo hộ , cho nên mặc kệ tới chỗ nào, đều phải mang theo Tiểu Hoàng.



      Lái xe lúc thấy Tiểu Hoàng khóe miệng co lại, vốn định cho biết thể mang theo sủng vật, thế nhưng nhớ tới lời thiếu gia cái gì cũng để tùy , được cái gì.



      Lúc các tới, Thẩm Kỷ Lương ở bên ngoài chờ rồi, bên trong tổ chức yến hội long trọng, người có danh tiếng ở Thái Nguyên đều tới tham gia, đương nhiên ngoại trừ Diêm Tích Sơn bận rộn, nhân vật như vậy, dễ dàng lộ diện.

      Thẩm Kỷ Lương bảo Thẩm mẹ cùng lái xe ở bên ngoài chờ, may mắn hôm nay Bảo Châu mặc sườn xám, cũng coi như phù hợp, Thẩm Kỷ Lương cũng cần vội vàng tìm quần áo cho , cứ như vậy để vào, chủ yếu hôm nay là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp.



      Ba nhà kinh doanh lớn ở tỉnh Thái Nguyên bên trong có hai vị, người chưa tới chính là cha , Thẩm Kỷ Lương muốn để cho người ta làm kinh doanh là bằng tiền của người nhà.



      Thời điểm Thẩm Kỷ Lương kéo Bảo Châu trẻ tuổi xinh đẹp tiến vào đại sảnh, biết có bao nhiêu người yên lặng nhìn hai người trai tài sắc, bọn họ thoạt nhìn rất xứng đôi, đương nhiên nếu bé kia trong ngực ôm con chim cực lớn càng hài hòa hơn.





      Con chim kia lớn lên giống Chim Ưng, toàn thân đều màu vàng, lông vũ vô cùng xinh đẹp, ràng là con chim hung hãn, thế nhưng ôm nó lại tuyệt sợ hãi, mặt mũi tràn đầy tươi cười, tổ hợp kỳ quái a!



      Rất nhiều ánh mắt đều bị hấp dẫn nhìn qua, giới thiệu từng người cho Bảo Châu: “Đây là ông chủ Trương, đây là Vương phu nhân, vị này chính là Trương tiểu thư, đây là Bảo Châu, phu nhân Lục thị trưởng Vận Thành, là phía đối tác của công ty tôi.”



      Vận Thành xa như vậy, cho nên người đối với Bảo Châu cảm thấy hứng thú nhiều lắm, lại là vợ của người khác, vốn có nam nhân đối với có chút hứng thú, cũng đều nhìn qua mà e sợ, rất đẹp, nhưng thoạt nhìn thanh thuần như vậy, cũng phải có thể chơi trò tình cảm, cho nên đều trốn tránh.



      Các nữ nhân ở đây đều phú quý, đối với thị trưởng phu nhân ở nơi bé đến, để vào mắt, đối với thái độ tính là tốt.

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 86 So máy bay



      Thời điểm Thẩm Kỷ Lương thấy thời cơ thích hợp tìm người lôi kéo tài chính, kêu Bảo Châu ngồi ở ghế sa lon, từ từ ăn, chờ .



      Những phu nhân tiểu thư kia vốn thân thiện, sau khi Thẩm Kỷ Lương rời sắc mặt liền thay đổi, mang theo chút ít trào phúng, người trong đó nhìn bộ dạng Bảo Châu ăn bò bít-tết, khỏi nở nụ cười : “Lục phu nhân rất ít khi bò bít-tết a!”



      Bảo Châu có nghe được châm chọc trong lời của , mà gật đầu: “Đúng là thường ăn, gần đây chỉ ăn tiệc Mãn Hán.”



      Vị phu nhân kia căn bản tin lời , quan phu nhân của thị trấn bé, làm sao ăn được tiệc Mãn Hán, là khoác lác a!



      Nhìn tư thế Bảo Châu cắt bò bít-tết lại nở nụ cười: “Dao nĩa đều dùng thuần thục, có cần tôi dạy ?”



      Bảo Châu lắc đầu: “Chỉ là quen, bình thường đều là người khác cắt cho tôi.”



      Vị phu nhân nhìn giống đùa, trong lòng mang theo kinh ngạc, cũng dám xem thường hỏi: “Vậy có sản nghiệp gì?”



      biết.” Bảo Châu lắc đầu, để ý mấy thứ kia, cửa hàng của là do Thẩm mẹ quản lý, những tài liệu về cổ phần công ty kia còn chưa xem, bỏ ở nhà, cũng biết tổng cộng có bao nhiêu.

      phải là có sản nghiệp riêng a!”



      Bảo Châu nghĩ nghĩ rất chân thành hỏi : “Tôi có cổ phần công ty, cái này có được tính khkông?”



      “Công ty nào?”



      “Nghe là Mỹ Quốc gì đấy.” Bảo Châu cũng lắm.



      có bao nhiêu cổ phần?” Vị phu nhân kia cả kinh, Mỹ Quốc đúng là công ty tốt tháng trước nghe mở chi nhánh đến Thượng Hải, dậy sống trong xã hội thượng lưu đám tranh nhau mua, cổ phần công ty giá trị khẳng định .



      “Thẩm đại ca hình như là mười cái gì đó.”



      “10%?”



      Bảo Châu gật đầu: “Ừm, chính là cái này.”



      Đám bà lớn hai mặt nhìn nhau hồi, thấy giống như là xạo, đều cảm thấy thể tưởng tượng nổi, có người hâm mộ, có người ghen ghét.



      đến đây, Bảo Châu nhớ tớ trong bao còn có mấy viên kẹo, lấy ra phân cho các ăn: “Các có muốn ?”

      Đám bà lớn nhìn mấy viên kẹo trong tay , thứ này dường như trong cửa hàng có bán a!



      phu nhân trong đó : “Những viên kẹo này làm sao có?”



      “Công ty cho, là ăn thử.” Thời điểm người trong công ty đưa tới như thế, bảo ăn thử xem có được , rồi làm đánh giá, mỗi loại đưa ít tới.



      Đám bà lớn lúc này mới tin tưởng thân phận địa vị của tiểu nương kỳ cũng tính chênh lệch, đối với mới thân thiện chút.



      Bảo Châu thấy các hỏi nữa tranh thủ thời gian cúi đầu ăn từng ngụm từng ngụm, ông nội , người khác hỏi phải trả lời, thế nhưng ăn cơm cũng rất quan trọng, may mắn các đều hỏi xong.



      Bảo Châu vừa ăn, vừa đút đồ ăn cho Tiểu Hoàng ngồi ghế sa lon, lúc này là thời điểm thân thể Tiểu Hoàng phát triển, sức ăn rất lớn, bình quân Bảo Châu ăn miếng thịt, Tiểu Hoàng ăn hai miếng, có bạn như vậy, Bảo Châu nhìn thấy cũng muốn ăn ngon, cho nên lúc có đồ ngon, bình thường quên Tiểu Hoàng.



      Ăn cái gì, tân sủng Tiểu Hồng hoàn toàn phải đối thủ của Tiểu Hoàng, cho nên Bảo Châu như trước vẫn cảm thấy mang Tiểu Hoàng vô cùng tốt, đặc biệt là lúc ăn cơm.



      Nữ nhân đều ưa thích đồ vật xinh đẹp, đám bà lớn cũng đồng dạng, phu nhân của ông chủ Trần là người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, rất thích những động vật thú vị kia, nhìn thấy Tiểu Hoàng vô cùng ưa thích, tới hỏi Bảo Châu: “Tôi có thể sờ sờ đầu của nó ?”

      “Có thể.” Bảo Châu gật đầu, Tiểu Hoàng rất thích nữ, nhất là mỹ nữ.



      Trần phu nhân tuy vừa xinh đẹp lại có tiền, nhưng bạn bè rất ít, người nơi này đều cảm thấy ăn mặc quá cởi mở, ăn quá lớn mật, cho nên nhìn thấy gương mặt xa lạ mang theo chim to tới tham gia yến hội, loại cảm giác tìm được đồng loại, chỉ có người lớn mật, mới dám mang theo sủng vật đặc biệt như thế đến yến hội a!



      Trần phu nhân sờ lên đầu Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng biết điều tùy ý cho vuốt ve, Tiểu Hoàng thích ánh mắt , màu lam, rất dịu dàng.



      Trần phu nhân đối với Bảo Châu càng thêm cảm thấy hứng thú: “ từ đâu tới đây?”



      “Vận Thành.”



      “Tôi chưa từng , thú vị ?”



      “Thú vị.” Ít nhất Bảo Châu cảm thấy thú vị.



      Trần phu nhân mắt nhìn xa xa xuyên qua đám người nhìn Thẩm Kỷ Lương, hỏi Bảo Châu: “ là chồng sao? Rất đẹp trai a!”



      Bảo Châu lắc đầu: “Đó là Thẩm đại ca, chồng tôi ở Vận Thành.”



      vì sao cùng đến?”

      ấy bận việc.”



      Trần phu nhân thở dài hơi, cảm thấy Bảo Châu đáng thương, thường xuyên có chồng ở bên cạnh, giống như , chồng của Trần phu nhân buôn bán lớn, là trong ba người giàu có nhất ở tỉnh, Trần phu nhân là vợ kế, năm Trần tiên sinh mười tám tuổi lưu lạc sang nước Pháp, khi trở về vợ trong nhà bởi vì mệt nhọc quá độ qua đời, về sau vì việc buôn bán, cưới tiểu thư quý tộc Pháp đối với luôn chung tình, chính là Trần phu nhân.



      Tình cảm của hai người lại tốt, văn hóa khác biệt làm cho Trần phu nhân cùng người nhà của hợp nhau, Trần phu nhân thấy cảnh thương tình hỏi: “Vậy tại sao tới đây?”



      “Côn Sơn để cho tôi tới đây kiếm tiền.”



      Trần phu nhân cảm thấy rất thẳng thắn, làm ra vẻ, liền rất thích nàng , hiếu kỳ hỏi: “ kiếm tiền làm cái gì? Thiếu tiền tiêu?”



      “Mở nhà máy.”



      Trần phu nhân đối với nhà máy ở thành thị phải rất có hứng thú, lại ưa thích cùng Bảo Châu chuyện phiếm, trước khi chia tay, hẹn Bảo Châu ngày mai cùng chơi.



      Bảo Châu thuận miệng đáp ứng , lúc Thẩm Kỷ Lương cùng rời khỏi, xe rất uể oải : “Vừa đến tiền, ai cũng kiếm cớ, ai!”



      Sáng sớm hôm sau Trần phu nhân kêu xe tới đón, Thẩm mẹ quen khí hậu, Bảo Châu ôm Tiểu Hoàng xuất phát.

      Đến nơi mới phát bên cạnh mảnh đất bằng lớn có rất nhiều người ngoại quốc và Trung Quốc đứng, Bảo Châu biết bọn họ, chỉ nhận thức Trần phu nhân, thấy những người kia tốp năm tốp ba vây lại chỗ gì đó, Bảo Châu qua hỏi Trần phu nhân: “Trần đại tỷ, bọn họ làm sao vậy?”



      thương nhân tên là Ôn Tư ở nước ngoài làm máy bay tư nhân, tại đó là thứ chạy nhanh nhất. Ồn ào muốn tìm người thi đấu, thầy của tôi vốn mua chiếc máy bay, muốn lấy ra khoe khoang chút, cho nên tiếp nhận khiêu chiến của , thế nhưng ạm thời chiếc máy bay kia có chút cố, có thể thể tới được, Ôn Tư bỏ qua người Trung Quốc vô năng.” Trần phu nhân xong, bây giờ lo lắng, trước mắt nhìn thấy muốn mất thể diện.



      Bảo Châu chưa thấy qua máy bay, hỏi Trần phu nhân: “Máy bay là cái gì?”



      Trần phu nhân chỉ chiếc máy bay cách đó xa: “Cái đó gọi là máy bay , có thể bay bầu trời.”



      Bảo Châu nghe xong, cũng cảm thấy có cái gì, phải chỉ bay thôi sao?



      Đối với Trần phu nhân : “Vậy hãy để cho bay ! Tôi cùng so!”

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 87 Đánh bậy đánh bạ



      muốn cùng so máy bay?” Trần phu nhân thể tin tưởng nổi, người lần đầu tiên trông thấy máy bay xác định có máy bay?



      Bảo Châu rất chân thành gật đầu, phải là máy bay thôi sao! Đồ vật biết bay, cũng có.



      Trần phu nhân trong lòng cao hứng nếu như là , mặc kệ Bảo Châu thắng thua, ánh mắt giới truyền thông cũng lại đặt người Trần gia nhà , ít nhất vinh nhục Trần gia được bảo trụ.



      Trần phu nhân liên tục xác nhận xong, đối với Ôn Tư truyền đạt ý tứ của Bảo Châu, Ôn Tư nghe xong nhìn về phía ngồi trong góc ngủ gà ngủ gật, cảm thấy rất thể tưởng tượng nổi, nhưng vẫn đồng ý, ở Trung Quốc muốn tìm người có thể cùng so máy bay rất khó, này biết tự lượng sức mình, nhất định thua thôi!



      Những người khác nghe xong cũng đều rất thể tưởng tượng nổi, nhao nhao biểu thị chú ý việc này, ánh mắt thoáng cái toàn bộ vây quanh Bảo Châu, thậm chí có phóng viên tòa soạn báo người nước ngoài, cảm thấy rất hứng thú chụp cho Bảo Châu tấm hình, tiêu đề nghĩ kỹ, 《 Trung Quốc ngu xuẩn thua rối tinh rối mù! 》.



      Ôn Tư rất kích động kêu Trần phu nhân hỏi Bảo Châu khi nào bắt đầu, thể chờ đợi được phải giành lấy chiến thắng.



      Trần phu nhân cũng biết máy bay của Bảo Châu đặt ở đâu, có lẽ cần chuẩn bị chút, qua hỏi Bảo Châu: “Máy bay của ở đâu? Khi nào có thể bắt đầu trận đấu?”



      Bảo Châu lười biếng ngáp cái : “ tại a! So xong còn phải ăn cơm trưa.”



      xác định?”

      Bảo Châu gật đầu.



      Trần phu nhân phiên dịch ý tứ của Bảo Châu cho Ôn Tư, Ôn Tư nếu Trung Quốc này nắm chắc như vậy, vậy bắt đầu a!



      Bảo Châu muốn ăn cơm trưa, nên thể so xa, chỉ có thể so với cự li gần, địa điểm do Bảo Châu định, Bảo Châu , vậy bay đến Vận Thành a!



      Ôn Tư có ý kiến, đắc ý : “Máy bay của tôi qua lại Vận Thành chỉ cần ba giờ, tại là máy bay tốt nhất thị trường, ba giờ sau, đợi tí nữa máy bay của tôi chuyển ít đặc sản của Vận Thành về cho mọi người.”



      Bảo Châu nghe Trần phu nhân phiên dịch xong, : “Hôm nay nóng quá, tôi muốn máy bay của tôi lấy cho tôi bộ váy, còn có Tiểu Hồng nhà chúng tôi.”



      Bảo Châu xong vỗ vỗ lưng Tiểu Hoàng, lúc máy bay Ôn Tư cất cánh, chỉ thấy con chim to màu vàng bay vọt lên , người cột con diều, con diều ghi hai chữ to —— máy bay. :))



      Mọi người đều há hốc mồm 囧, cái này là máy bay trong truyền thuyết của Lục phu nhân sao? khỏi quá giỡn chơi !



      Trần phu nhân nhìn thấy, cũng biết mất mặt a!



      Hận thể chưa từng gặp qua Bảo Châu, hối hận đến nổi ruột trong bụng xanh lè, cái con chim kia cho dù bay được nhưng cũng chỉ là con chim thôi! Chẳng lẽ có thể bay qua máy bay sao?

      Ôn Tư nhìn xong, đùa cợt đối với Bảo Châu : “Nha đầu, trở về học vườn trẻ !”



      Kết quả hai giờ sau, Tiểu Hoàng thắng lợi trở về bên cạnh Bảo Châu, lưng còn có con vẹt Hướng Dương màu hồng rất đẹp, Bảo Châu vỗ vỗ cánh của nó, tháo dây buộc người nó xuống, ngoài ra lưng Tiểu Hoàng còn có đồ ăn vặt, quần áo, thậm chí còn có chút bánh bích quy mà Bảo Châu thích.



      Bảo Châu cầm chia cho mọi người ăn, ngoại trừ Trần phu nhân, những người còn lại đều từ chối, trời cực nóng ăn bánh bích quy làm gì.



      Trần phu nhân đặt ở trong bọc, tại có ý định ăn, hứng thú của mọi người đều đặt vào trận đấu này.



      Đợi Bảo Châu ăn uống no nê xong, máy bay Ôn Tư rốt cục trở về, mọi người dựa theo thời gian mà , là Bảo Châu thắng.



      Ôn Tư là người vô cùng ngạo mạn phục Bảo Châu, : “ ta ràng là dùng chim, thể tính là máy bay!”



      Trần phu nhân : “Nhưng máy bay của thua bởi con chim, máy bay như vậy, còn nó là mạnh nhất thế giới, đừng làm trò cười!”



      “Máy bay của tôi có thể chở người, của ta có thể sao?”



      Trần phu nhân đem lời này truyền đạt cho Bảo Châu, Bảo Châu câu giết chết luôn toàn trường: “Máy bay của tôi là cần người điều khiển, được a!”

      Thời điểm Trần phu nhân phiên dịch, cố ý đem chữ chính giữa tỉnh lược, vì vậy trong giới máy bay, nhiều hơn vị khách quý, gọi là máy người điều khiển, cảnh giới cao cấp nhất của máy bay là cái gì?



      Đó chính là tự động a!



      cần người điều khiển tốt!



      Trần phu nhân từng đọc tờ báo ở nước Pháp, thấy vị chuyên gia thiết kế máy bay vô cùng nổi danh, ông từng muốn thiết kế máy cần người điều kiển, đó là cả giới máy bay mộng tưởng a!



      Mà bây giờ Bảo Châu thực giấc mộng này, dùng biện pháp đơn giản nhất, đánh bại máy bay tư nhân thượng đẳng.



      Ôn Tư nghe xong gật đầu nhận thua tâm phục khẩu phụ!



      Trần phu nhân cao hứng, cảm thấy Bảo Châu vãn hồi mặt mũi của Trần gia , Bảo Châu đến kiếm tiền, tượng trưng đưa lên ít lễ vật lấy danh nghĩa là bạn bè a!



      Trần phu nhân , khách sạn làm gì, tới nhà của tôi ở a! Còn tiền bạc tôi có thể giúp giải quyết, vấn đề mà tiền có thể giải quyết, đều phải là vấn đề.



      Bảo Châu cũng còn cảm thấy khách sạn mới lạ, nên theo Trần phu nhân tới Trần gia.

      Với tư cách khách quý được an bài gian phòng xa hoa, Thẩm mẹ cùng Tiểu Hoàng và Tiểu Hồng cũng được an bài rất tốt, Trần phu nhân phân phó, muốn ăn cái gì cứ ăn, bao ăn bao ở, buổi chiều còn mang dạo Thái Nguyên.



      Trần phu nhân an bài xong cho , gọi cú điện thoại cho chồng mình, kể lại chuyện phát sinh hôm nay, Trần tiên sinh vốn tâm tình rất tốt, cảm thấy rất mất mặt, cho nên hôm nay vốn tới trường bay, nghe xong máy bay tới được, tâm tình rất buồn bực nên lặng lẽ ra về, muốn mất mặt a!



      Lúc này Trần phu nhân đem chuyện này kể lại cho nghe, tâm tình Trần tiên sinh lập tức thay đổi tốt hơn, Trần phu nhân chuyện Bảo Châu muốn mở nhà máy ở Vận Thành cho chồng nghe, Trần tiên sinh rất dễ chuyện, nên gọi điện kêu Thẩm Kỷ Lương chút nữa đến phòng làm việc của chuyến, muốn cùng chuyện.



      Lúc Thẩm Kỷ Lương nhận được tin tức, cao hứng tưởng rằng nằm mơ, cư nhiên được Trần tiên sinh tự mình tiếp kiến, lại chuyện hợp tác, kết quả phen đàm luận xong, Trần tiên sinh đồng ý đầu tư, đối với công nhân miễn phí có hứng thú, cảm thấy rất có lợi nhuận, về sau khảo sát thực tế, đầu tư, ít nhất 500 vạn, mà nguồn tiêu thụ cũng phụ trách nửa, cái gì làm tốt, nếu muốn có thể phụ trách mang thứ đó bán nước Pháp, có phương pháp, nhà cái gì cũng có, chỉ có nhà máy rượu và dấm chua, để cho người Pháp quen uống rượu nho, nếm thử rượu mạnh của Trung Quốc, cũng là lựa chọn tệ.



      Thẩm Kỷ Lương đường đều bay trở về, về đến nhà, gọi cho Côn Sơn : “Chuyện thành công! Bên Thái Nguyên đồng ý đầu tư rồi! khảo sát xong đầu tư, ít nhất 500 vạn.”



      Côn Sơn nghe xong, kích động lên!



      Tiền a!

      Trần phu nhân giữ Bảo Châu ở lại Thái Nguyên chơi vài ngày, trong thành kẻ có tiền cũng biết, tại trong giới thượng lưu nhiều hơn , còn có thủ đoạn, gần đây trở thành bạn thân của Trần phu nhân, để nhận tiền đầu tư.

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 88: Tiểu tặc may

      Từ trong bát cơm ông chủ Trần bới ra tiền, đây chính là so với lên trời còn khó hơn, người kia lợi hại a! !

      Vì vậy Bảo Châu may mắn, ở Thái Nguyên thành công, có vài ngày sau, tờ báo đưa tin Bảo Châu dùng con chim đả bại máy bay nước Pháp phát , lập tức ở nước ngoài đưa tới hồi sóng to gió lớn, thậm chí có ít quốc gia mua nổi máy bay, lén lút bắt đầu huấn luyện diều hâu nhà mình, hi vọng ngày kia, cũng có thể huấn luyện thành bộ dáng thần kỳ như thế.

      Thậm chí có truyền thông nước ngoài đuổi tới Thái Nguyên muốn gặp Bảo Châu, lại nghe người hầu Trần gia báo lại, Bảo Châu trở về Vận Thành, nhóm truyền thông lập tức chạy tới Vận Thành, nghĩ thầm tôi dù sao cũng đến Trung Quốc rồi, nhất định phải gặp được phu nhân thú vị kia.

      Kết quả lúc bọn họ chạy tới, chỉ nhìn thấy được vị phu nhân xinh đẹp lại thông minh kia, còn chứng kiến dân chạy nạn ngoài thành rất có trật tự xây nhà xưởng, lại người nào lười biếng, người Trung Quốc quả nhiên mười phần cần cù! nào biết rằng ai ra sức xây nhà máy, về sau mới có thể đến làm việc!

      Ông chủ Trần gọi người đến xem qua, cảm thấy rất tồi, trực tiếp đóng gói thiết bị gửi từ nước Pháp đến, người Pháp ưa thích đồ có mỹ cảm, bất kể là dấm chua hay rượu, phải tất yếu đóng gói xinh đẹp. Thời điểm máy móc được đưa tới, nhà xưởng còn chưa có xây dựng tốt, đều đặt trong kho hàng của Lục gia, Côn Sơn suy tính, dùng xe kéo lôi vào nhà kho với tốc độ ốc sên bò, muốn cho mọi người nhìn xem, xây dựng nhà máy, có bao nhiêu tốt! Thiết bị có bao nhiêu tiên tiến.

      Đám ông chủ lúc trước muốn đầu tư chủ nhao nhao đứng ra muốn kiếm chén canh, nhưng chậm, Côn Sơn thấy lợi nhuận tốt, kéo cha mình vào, đoạt lấy phần cổ đông lớn, những người khác tiến đến cũng chỉ là cổ đông thôi, nhưng do tài chính tràn đầy, vì vậy hai nhà máy thoáng chốc lớn mạnh.

      Ông chủ Trần rất có thủ đoạn, người Pháp thích gì làm cái đó, ví dụ như táo ngâm dấm, thành phẩm so với nước Pháp thấp hơn nhiều, giá cả so thị trường nước Pháp cũng rẻ hơn chút, phi thường bán chạy.

      Côn Sơn làm việc cho chính phủ, cũng nâng đỡ nhiều cho nhà máy, chính sách mềm dẻo cái gì, Diêm Tích Sơn cảm thấy giải quyết vấn đề nạn dân, cao hứng cho nhà máy mới xây này, miễn thuế ba năm.

      Chủ yếu cũng là nể mặt ông chủ Trần thôi, vì vậy cơ bản có làm gì Côn Sơn, thoáng cái dựa vào có được 20% cổ phần, trở thành kẻ có tiền.

      Người có cái tiền, có tặc nhớ thương.

      Tối hôm đó, tên trộm đầu tiên vào rình nhà Bảo Châu, đầu tiên theo tường bò vào, phát cửa lớn đóng chặt, lầu có chỗ có thể để vào ah!

      có học mở khóa, vậy cũng chỉ có thể bò cửa sổ, bò a bò, bò rất lâu, rốt cục hai tay bấu víu vào biên giới ban công, vừa muốn đem chân đặt vào bên trong, đột nhiên có bàn tay, sắc bén lại lạnh buốt đặt vai của .

      Hơn nửa đêm ah!

      Giữa trung đột nhiên có bàn tay lớn ah!

      Đêm rất đen, nhìn cũng dám quay đầu lại xem, trực tiếp bị dọa hai tay vừa trợt, từ biên giới ban công rớt xuống, ngã gãy cái chân, bị người phát rồi, về sau gặp người , Lục thị trưởng rất tà môn, nửa đêm có cái gì cái gì cái gì.

      Làm cho lòng người bàng hoàng, đám ăn trộm cũng dám vào xem nữa.

      ra chỉ cần vừa quay đầu lại phát , con chim vàng đứng vai của , dùng loại ánh mắt vừa sùng bái lại hiếu kỳ nhìn xem .

      Tiểu Hoàng kỳ có muốn hù dọa , hôm nay Tiểu Hoàng ghét bỏ bên trong quá nóng, nằm ngủ ở cây, đột nhiên nghe được gì đó, liền mở mắt ra, nhìn thấy có người có kỹ xảo tốt bò lên ban công, nó cảm thấy rất lợi hại, nghĩ tới xem chút, kết quả nó đụng cái, người kia liền té xuống, nó phải cố ý, có nên giả vờ phải nó làm hay ?

      Nếu chủ nhân đánh mông nó đấy, vì vậy Tiểu Hoàng vô sỉ, rất chịu trách nhiệm bay mất, bất quá trước khi bay , nó có chút thiện lương nho , chính là đối với bên trong kêu to vài tiếng, giúp người kia kêu cứu ah! Xem thương thế của .

      Đáng thương tên ăn trộm, vừa phải nghĩ biện pháp đứng lên, chạy trốn, trong phòng đèn liền sáng, vừa vặn bị bắt.

      Côn Sơn rất có lương tâm trước tiên đưa vào bệnh viện, chờ thương thế tốt lên, nếu đem chân của đánh gãy lần nữa, sau đó cứ như vậy để ý tới nữa, cảm thấy ăn mặc rách nát có chút đáng thương.

      Lời này Côn Sơn xong cũng quên, nhưng lại là ký ức mới mẻ của tên ăn trộm, cả ngày lo lắg hai chân của mình, sợ bị cắt đứt, kinh hãi quá độ vượt qua hai ba tháng, gầy hơn mười cân, từ nay về sau nhắc tới Lục Côn Sơn cùng Lục gia liền biến sắc…

      Hai tháng sau, cư nhiên có tên lá gan đặc biệt lớn, kỹ thuật ăn trộm đặc biệt tốt, nghĩ muốn trộm được số tiền lớn, về sau ở trước mặt đồng đạo có thể khoe khoang phen.

      đồng dạng vốn là leo tường vào, trình tự cùng tên trước trước đồng dạng, nhưng là có bò ban công, kỹ thuật tốt hơn, trực tiếp nạy cửa vào, vào, chỉ thấy đĩa trái cây , có vẻ như là từ đời Đại Tống, làm sao có thể? Tuy rất giống, nhưng nếu là đồ như thế làm sao có thể đặt ở chỗ này?

      Lừa gạt hả?

      thị trưởng nho , làm sao có thể có tiền đến tình trạng kia, quyết định bỏ qua.

      Kết quả lên thang lầu, lên tới nửa, chỉ nghe thấy thanh khủng bố, ở giữa trung bay tới thổi , hồi bên đông bên tây, thanh kia lúc nam lúc nữ, lúc nam : “Ta muốn giết chết ngươi!” Nữ thê lương buồn bã : “Ngươi hai ba năm trước cũng giết chết ta rồi, tại ngươi như thế nào còn có thể giết chết ta? Ta muốn ngươi nợ máu trả bằng máu, móc trái tim của ngươi để ăn mới được!”

      Tên ăn trộm nghe xong, hoảng sợ từ thang lầu trực tiếp lăn xuống dưới.

      Các vị lầu cũng nghe thấy, nhưng vẫn ngủ rất bình tĩnh như trước, vì sao rồi hả?

      Từ ba ngày trước, lúc xem phim kinh dị, dẫn theo Tiểu Hồng, mỗi khi đến đêm đều lặp lặp lại như vậy, mọi người từ bất an, diễn biến thành yên tâm thoải mái như tại, nó nếu kêu, mọi người còn ngủ được nữa.

      Đáng thương tên trộm kia, bị té thê thảm, từ nay về sau, tin tức thị trưởng có quỷ, bắt đầu đồn ra, những người a dua nịnh hót, đến ít , mọi người cũng mừng rỡ thanh nhàn, chẳng muốn giải thích…

      Ngày tốt lành của Côn Sơn, cũng lâu lắm, Diêm Tích Sơn thấy nạn dân được an bình rồi, nghĩ Lục Côn Sơn chưa tính là người có thể tin được. nên điều người tâm phúc tới làm thị trưởng, Lục Côn Sơn thoái cái từ thị trưởng biến thành phó thị trưởng, nếu phải trong nhà có chuyện ma quái, khả năng tại phòng ở cũng trở thành của thị trưởng mới.

      Côn Sơn có gì phục, phó thị trưởng phó thị trưởng a!

      làm chức phó thị trưởng, lại quản vệ sinh, khi đó Vận Thành có bộ vệ sinh, phải gọi xã vệ sinh, ràng là tước quyền lực quyền lợi của .

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 89 Ngạo kiều?



      Vì vậy Côn Sơn đội chiếc mũ phó thị trưởng, mỗi ngày xã vệ sinh làm, công việc rất nhàng, nhìn ở đâu có quét sạch sẻ là chức vụ của phòng phó trưởng, Côn Sơn cao hứng báo danh cái, mất hứng, đều ở nhà, dù sao dưới tay có bảy tám chục bác phụ trách làm vệ sinh, phòng phó trưởng trông coi vậy là đủ rồi.



      Bất quá từ khi Côn Sơn quản vệ sinh về sau, có người lại dám khi dễ đám người làm vệ sinh nữa, ai dám khi dễ bọn họ, chính là khi dễ Lục Côn Sơn, ai khi dễ Lục Côn Sơn, chính là cùng toàn thể quần chúng gây khó dễ.



      Phải biết Lục phó thị trưởng đối với dân chúng có thể là vô cùng tốt, dân chúng đều kính .



      Vì vậy nhàn rỗi ở nhà Côn Sơn lại bắt đầu các loại hoạt động, thời gian càng nhiều, mỗi ngày hướng Trí Đường chạy, Trí Đường nhìn thấy nhàm chán, kêu điều tra, gần đây có đại quan nào muốn ngang qua , Côn Sơn sau khi nghe ngóng xong, theo người trong bang chém giết, trong thành có tên gia hỏa nào tội ác chồng chất, bị bọn họ biết, cũng bị đập cho trận.



      Nhất thời ngoài thành huyên náo, người xấu có tiền, cũng dám loạn động, trong thành loạn như vậy, bọn họ tìm tân thị trưởng, đưa chút đồ, nhất định phải giúp chúng ta bắt được đám ác đồ kia, tân thị trưởng mới đến vui tươi hớn hở nhận tiền đáp ứng, phái người thăm dò, nhưng người phái , chẳng phải là cục cảnh sát hay sao? Trong cục cảnh sát, mười người có bảy là người của Lục Côn Sơn, mật báo còn sai biệt lắm.



      Kết quả bỏ ra tháng, cùng đại lượng cảnh lực, lại bắt được ah!



      Uy tín của tân thị trưởng a!



      Rớt xuống ngàn trượng!

      Những người xấu có tiền kia tiếp tục may, trong cơn tức giận, nịnh bợ nữa



      Dân chúng cũng thích tân thị trưởng này, chưa bao giờ ra thể nghiệm và quan sát dân tình, luôn tiền hô hậu ủng xuất hành hoặc là trở về văn phòng, cũng ăn quán ven đường.



      Kỳ bọn họ hiểu lầm, tân thị trưởng tiền hô hậu ủng, là sợ chính mình có trời cũng bị đoạt!



      ăn quán ven đường, là vì có ngày tâm tình của rất tốt tìm quán ven đường ăn, kết quả ăn ra trúng con sâu, là người vô tội ah!



      Nhưng lời đồn đãi mặc dù như thế, vẫn dám ăn quán ven đường, cũng dám mang theo người xuất hành, giỡn, người chỉ có cái mạng, bảo hộ cho tốt, treo vô cùng nhanh!



      Nhưng lời đồn đãi cứ tiếp tục như vậy, đối với rất bất lợi a!



      Vì vậy suy nghĩ biện pháp, khai đao Lục Côn Sơn, cậu nếu trong nửa tháng tra ra vụ này, tôi khai trừ cậu, chính phủ cần người ăn ngồi rồi.



      Côn Sơn nghe xong, tra án?



      Tra chính mình?

      trực tiếp từ chức, đối với tân thị trưởng : “Tôi có đọc qua sách gì, so với ngài cũng ngu ngốc hơn, việc này tôi làm được, ngài tìm người khác a! Gần đây thân thể tôi quá thoải mái, muốn hướng ngài cáo từ, thư từ chức, ngày mai tôi đưa đến.”



      Tân thị trưởng lập tức có loại cảm giác bị đánh kịp trở tay, dân chúng vốn đối với phản cảm, nếu lại xảy ra việc này, dân chúng đối với càng phản cảm, tân thị trưởng vừa đến, đầu tiên điều thị trưởng tiền nhiệm quản xã vệ sinh, tại sai người thăm dò án, người ta cũng phải tham trường (người chuyên điều tra án), đây phải bới móc sao?



      Vừa tính thu hồi lời của mình, Côn Sơn cất bước ra.



      Côn Sơn khi quyết định chuyện gì, chín con trâu cũng kéo trở lại, vì phòng ngừa bị tân thị trưởng phái người tìm được, Côn Sơn trực tiếp mang theo Bảo Châu đến nhà nhạc phụ trốn, bọn người Thẩm mẹ tắc trốn ở Lục gia.



      Vạn Phú Quý nhìn thấy con và con rể trở về ở, rất vui vẻ, sai người làm thêm vài món ăn, trong bữa tiệc đối với Côn Sơn : “Vậy mới tốt chứ, làm làm! Mặc kệ bọn họ cần, mặc kệ nhà bọn họ có rất nhiều tiền, cần phải chịu đựng, chỉ cần hai người các con sống tốt là được, cần phải ăn nhờ ở đậu, chịu khi dễ! Ở trong lòng của cha, con rể vĩnh viễn đều là thị trưởng, so với tên họ Tôn kia mạnh hơn trăm lần.”



      “Cảm ơn nhạc phụ.” Côn Sơn cùng Vạn Phú Quý tiếp xúc lâu, mới phát nhạc phụ là người rất dễ thân cận.



      “Các con cứ an tâm ở đây, ở trong phòng của Bảo Châu, thích ở bao lâu đều được, chỉ cần cha con đừng tìm cha phiền toái là được rồi.”

      Vạn lão gia tử cũng cao hứng, cháu cùng cháu rể, đều ở trong nhà rồi, về sau có thể mỗi ngày nhìn thấy, tốt ah!



      Bữa cơm này, ăn có chút ấm áp.



      Lục lão gia rất nhanh biết được, gọi điện thoại cho Côn Sơn, trực tiếp mắng chập: “Chuyện lớn như vậy, mày cũng cho tao tiếng, chạy đến nhà nhạc phụ mày trốn tránh làm cái gì? Mày gạt tao coi như xong, như thế nào cả mẹ mày cũng biết, mày còn coi tao là cha mày sao? Nếu phải nhạc phụ mày gọi điện thoại đến, tao còn biết mày ở đâu. Tôn thị trưởng tự mình đến mời, mày phải cho người ta mặt mũi, Tôn thị trưởng vẫn còn ở nhà của tao, mày trở về cho tao!”



      “Con bị bệnh!”



      “Buổi sáng mày con khỏe!” Lục lão gia tin , như thế nào cũng hi vọng con trai có thể có tiền đồ ít, cho dù chỉ là trưởng phòng nho cũng so với có việc làm tốt hơn.



      “Thế nhưng mà tại con bị bệnh.” Giả bộ bệnh mà! tự nhiên biết, từ trốn học , học được biện pháp này.



      thêm gì nữa! Ngày mai làm cho tao!”



      .”

      “Vì sao?”



      muốn !” Côn Sơn rất kiêu ngạo .



      “Tao đánh chết mày cái này thằng ranh con, mày chờ đó cho tao!” Lục lão gia xong, cúp điện thoại, xông xuống dưới lầu, mang theo mấy gia đinh bắt , Tôn thị trưởng thấy, trong lòng ước chừng là yên tâm, rời .



      Kết quả Côn Sơn so với khỉ còn tinh ranh hơn, cha của còn chưa tới, cùng nhạc phụ tiếng, mang theo vợ ở khách sạn, để Lục lão gia vồ ếch chụp hụt, Vạn Phú Quý khuyên ông: “Tiền quan trọng, hay con trai quan trọng?”



      “Con trai.”



      “Vậy ông vì cái gì mà ép buộc nó?!” Vạn Phú Quý gọi người pha cho thân gia ly hạ hỏa



      Đóng cửa lại, đối với Lục lão gia nói.



      Lục lão gia : “ phải tôi muốn ép buộc nó, là do nó lớn như vậy còn lêu lỏng được chuyện gì a! Chức vụ luôn làm đến nửa bỏ chạy, tôi rất lo lắng!”



      “Ông cần lo lắng, tôi nghĩ rồi, tôi dưới gối có con trai, Côn Sơn mặc dù có chút lêu lỏng, nhưng đối với Bảo Châu tốt, Bảo Châu là con tôi, đợi Côn Sơn cùng Bảo Châu có con, mang họ Vạn, có thể kế thừa hương khói của nhà tôi là được rồi, những gia nghiệp này của tôi, đều cho con của bọn nó, ông còn buồn Côn Sơn chỗ nương tựa?”



      Lục lão gia nghĩ tới ông có loại ý định này, bất quá nghe ông như vậy, liền yên tâm nhiều hơn, con trai tìm được nhạc phụ tốt, đây vốn là ông hi vọng Côn Sơn ở rể, cho nên chuyện đó cũng sao cả : “Vậy được rồi! Tôi ép nó nữa, thực hy vọng có thể nhanh được ôm cháu trai.”

      Vạn Phú Quý : “Tôi cũng vậy! biết Bảo Châu lúc nào có thể mang thai.”



      Hòa thượng chạy được nhưng miếu chạy được, Côn Sơn dù sao cũng phải về nhà a!



      Kết quả sáng sớm hôm sau lúc về nhà, bị tóm được, Lục lão gia lần này có lại kiên trì muốn làm, chỉ : “Côn Sơn a! Con cũng trưởng thành rồi, sinh cho cha cháu trai a! Chỉ cần các con sinh cháu trai cho cha, con thích làm gì, cha đều mặc kệ con.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :