1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 80 Khó gặp



      Tất cả tài vật đều sung công, bất động sản của nguyên thị trưởng, trừ nhà ở được giao cho tân thị trưởng, còn lại đều lấy ra đấu giá, do chọn người trong tỉnh tới đảm nhiệm cục trưởng cảnh sát, tại có người nhậm chức, vì vậy Lục Côn Sơn trước kiêm nhiệm, còn lại mấy vị trí quan viên chạy trốn, do Lục Côn Sơn chính mình tuyển người là được rồi.



      Lục Côn Sơn vừa nhậm chức chuyện đầu tiên chính là xét nhà, mang theo Bảo Châu, Tiểu Hoàng, còn có A Long, A Hổ cứ như vậy công khai tiến vào nhà nguyên thị trưởng, nhóm cảnh sát trước kia được Bảo Châu giúp đỡ trả tiền mua chức, tại những người đó đều là tâm phúc của Côn Sơn, cũng cùng theo, xét nhà mà! Người phải nhiều chút mới có khí thế.



      Lúc vào, Côn Sơn để cho người lục tung, dù sao biệt thự hoa lệ này, kế tiếp và Bảo Châu còn có thể ở miễn phí thời gian ngắn.



      Nhìn chung quanh chút, để cho thủ hạ chia nhau điều tra xem có cái gì đáng giá .

      Trong sân người hầu trung niên lạnh run đứng ở bên cạnh, Bảo Châu thấy ông bộ dáng rất đáng thương, từ trong túi móc ra nắm đậu phộng đưa cho ông: “Cho ông ăn, ông ngồi !”



      Người hầu trung niên từng gặp qua , này tới đây mấy lần, là rất tốt, lúc này mới yên tâm chút ít nhìn những người khác cũng có phản đối, chỉ ở phía xa ngồi xuống, nhìn bọn lục soát.



      Nguyên thị trưởng nghĩ đến có lẽ thể trở về, những thứ tốt chuyển sạch , chỉ để lại ít đồ dùng trong nhà và bài trí đáng giá, trong hòm sắt rỗng tuếch, trong thư phòng cũng có bất kỳ thứ đáng giá.



      Bọn cảnh sát cơ hồ thu hoạch được gì, lại điều tra mấy phòng khác, có phòng, lưu lại bình phong lớn, nghe là thời kỳ cuối triều Thanh được đại quan dùng qua, xem như đồ cổ, là đồ gỗ tốt, phía còn có hoa văn đẹp đẽ cũng rất nhẵn mịn, còn có cả bút tích của người nổi tiếng.



      Côn Sơn bảo người đem thứ này lén lút khấu trừ lại, tự mình gọi điện báo lại cho Diêm Tích Sơn, Diêm Tích Sơn rất thích đồ cổ gia cổ (đồ cổ dùng trong nhà) mọi người đều biết, : “Nếu gặp đồ hiếm lạ, đặt ở Vận Thành, người biết đáng tiếc, cậu bảo người đưa đến Thái Nguyên, đường dễ dàng gặp đạo tặc cho nên nhất định phải giữ bí mật, càng ít người biết càng tốt.”



      Côn Sơn : “Diêm tỉnh trưởng có lý, vì để cho đồ vật an toàn, thuộc hạ cả gan đề nghị, trước trực tiếp vận chuyển đến chỗ các ngài, đặt ở đó thời gian ngắn.”



      Diêm Tích Sơn đồng ý với ý kiến này, thở dài thở hơi : “Cũng chỉ có thể như vậy, cái này cũng là vì đảm bảo an toàn.”

      “Diêm tỉnh trưởng vất vả.” Côn Sơn xong cúi đầu khom lưng cúp điện thoại, hướng ghế dựa ngồi xuống, cuối cùng lung lay được Diêm Tích Sơn.



      Kế tiếp để các phòng ở kia đều đấu giá sung công, đồ vật trong nhà cục trưởng đồ vật cũng chuyển sạch , đấu giá cũng có bán được nhiêu tiền.



      đồ vật dọn sạch Diêm Tích Sơn cũng tin, quan viên chạy trốn, tự nhiên lưu lại vật gì tốt, có vài tòa nhà cũng tệ, huống hồ vừa mới có bình phong tốt, vui sướng, cũng có trách mắng.



      Ngày hôm đó Bảo Châu và Côn Sơn tùy tiện sửa sang đồ đạc lại chút, chuyển vào biệt thự của thị trưởng ở, trong phòng cái gì cũng có, đồ dùng trong nhà trang trí cũng ít, Bảo Châu cùng Côn Sơn chỉ mang theo đồ dùng hằng ngày và cái giường chính mình và Côn Sơn ngủ quen, lại Thẩm mẹ và Tiểu Đông tự chọn phòng.



      Vừa mang đồ đạc cất kỹ, Thẩm mẹ ddax chạy tới : “Thiếu phu nhân, có người muốn gặp .”



      “Ai a?”



      là người hầu trước kia của nhà này, từng gặp đấy.”



      “Nha.” Bảo Châu hiếu kỳ là ai, mang giày cao gót lộp bộp lộp bộp xuống dưới, ràng có ngã sấp xuống, Côn Sơn ở lầu nghe thanh kia đều cảm thấy trong lòng run sợ.

      Bảo Châu xuống lầu, gặp được người muốn gặp , là người đàn ông trung niên, đối với ông cười cười: “Chúng ta gặp qua, là ông ah!”



      “Lục phu nhân, tôi muốn cầu xin chuyện, con của tôi dính vào chuyện này, bị giam giữ trong lao, vợ tôi ở nông thôn lại đột nhiên bệnh nặng, nhờ người gửi thư cho tôi, muốn trong những ngày còn lại của cuộc đời, có con trai bồi bà ấy hai ba tháng, trong lao nhất định là chịu, tôi chỉ có thể tới cầu và thị trưởng, nếu đáp ứng chuyện này, tôi vô cùng cảm ơn.”



      Những chuyện khác hiểu, nhưng hiếu thuận cha mẹ nhất định là tốt, Bảo Châu “Đợi tôi” xong, giẫm giày cao gót rất nhanh lên lầu, tìm Côn Sơn, ràng lôi kéo Côn Sơn xuống lầu.



      Côn Sơn nghe người nọ xong, nhăn mày lại: “Chuyện này nếu làm tốt, bị chỉ trích, hơn nữa tôi dựa vào cái gì tin tưởng con của ông rời quay lại? Cho dù phái hai cảnh sát theo, vạn nhất chạy, tôi làm sao có thể báo lên cấp ?”



      Người nọ suy nghĩ chút thấy trong phòng khách chỉ có Côn Sơn và Bảo Châu, qua bên tai Côn Sơn thấp giọng : “Tôi biết bí mật của nguyên thị trưởng, ngài chỉ cần giúp tôi, tôi cam đoan con của tôi sau mấy tháng trở lại trong lao.”



      “Tôi đối với bí mật của người khác có hứng thú.” Chẳng qua nếu như chuyện là , vẫn muốn giúp người đàn ông đáng thương này, dù sao đem tội phạm ra khỏi nhà lao, đối với chức vụ tại của , chỉ là chuyện , nhưng bí mật kia của nguyên thị trưởng có hứng thú, phải người thích thám thính riêng tư của người khác.



      “Vậy nếu như đưa tiền? Ta biết nguyên thị trưởng đào tẩu, có rất nhiều thứ tốt nhất thời thể mang , thời điểm dấu đồ đạc, tôi vừa vặn nhìn thấy, tôi biết ở đâu.”

      Côn Sơn nghe xong nở nụ cười: “Vậy ông chút.”



      Người nọ dẫn đến cái giếng phía sau sân , đem đá lớn đặt ở miệng giếng dịch chuyển khỏi, đối với Côn Sơn : “Ngài đừng nhìn bên trong có nước, sâu, chỉ nửa mét thôi, bên cạnh có song sắt, chung quanh dùng xi măng bao bọc rồi, nhưng chỉ cần đập bễ, phát cái hố, vừa vặn ở phía mực nước, người gầy, có thể bò vào, tôi chưa tiến vào bao giờ, nhưng biết vàng bạc châu báu bên trong khẳng định ít, thị trưởng trước kia, mỗi khi đêm khuya sai người đưa rương vào trong, ngài nếu tin có thể gọi người tới đào, sau đó thả con tôi ra cũng được.”



      Côn Sơn nhìn nét mặt của ông, cảm thấy đáng tin, nhưng vẫn cẩn thận gọi A Hổ vào nhà lao lén lút đem con của ông ấy ra, đưa đến cửa thành, đợi khi trời tối, Côn Sơn với em Trí Đường cầm đem búa xuống đâp phá song sắt, bò vào xem xét quả nhiên là vàng bạc tài bảo chất đầy bên trong. Côn Sơn lập tức bảo người cảnh sát cùng với con của người đàn ông trung niên trở lại quê nhà , cần phải coi chừng thể để cho chạy thoát.



      Về phần đồ đạc trong giếng, nửa đêm đều bị đào lên, bày ở bên cạnh miệng giếng, đều là đồ vật khá đáng giá, ngẫu nhiên cũng có rương dùng đồ trang sức của phụ nữ.

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 81 Ngàn chén say?



      Xem những vật này, phần lớn là quan viên khắp nơi đưa tặng cùng tham ô, bạc đào ra hai ba rương, ngọc khí đồ cổ cũng đều có.



      Theo quy cũ, Côn Sơn và mọi người tự chọn vài thứ, còn lại tất cả đưa đến tỉnh thành đổi thành tiền, tạo phúc dân chúng.



      Dù sao Diêm Tích Sơn cũng biết , chính mình nuốt riêng bao nhiêu, dựa vào cái gì mà bất kỳ vật gì đều cho Diêm Tích Sơn chiếm tiện nghi?



      Mọi người nghĩ đến Côn Sơn phát ra trước, khách khí : “ chọn trước a!”



      Côn Sơn nhìn từng đồ vật, có chút hoa mắt, khoát khoát tay lại để cho Bảo Châu chọn: “Bảo Châu em chọn .”



      Bảo Châu cũng bị hoa mắt, chỉ cảm thấy những cái đĩa cái chén kia rất là đẹp mắt, trang trí đồ ăn nhất định đặc biệt ăn ngon, đối với Côn Sơn : “Em muốn những cái chén kia.”



      Côn Sơn lập tức muốn té xỉu, nhiều vàng bạc châu báu như vậy chọn, lại muốn mấy rương chén bể, vợ của đúng là đặc biệt, bất quá vui vẻ là tốt rồi: “Được, chúng tôi lấy mấy cái chén kia, tôi gọi người đến chuyển lên lầu.”



      “Đặt lầu làm gì? Côn Sơn ngốc quá a! Chén đương nhiên phải đặt trong phòng bếp a!” Bảo Châu xong, thủ hạ Côn Sơn cũng hành động, kéo lấy đống đồ vật nhìn như đồ cổ hướng phòng bếp đến…



      Lục Côn Sơn chỉ thoáng cái làm quan lớn, trong nhà náo nhiệt hẳn lên, đông như trẩy hội.



      Phu nhân phó cục trưởng bộ giáo dục đầu tiên đến tìm Bảo Châu chơi mạt chược, đánh thua, thua trả tiền : “Tôi có mang theo tiền, bất quá tôi có mang cái bình hoa đến, giá thành cũng khoảng năm đồng, nhìn xem có thích bình hoa này ? Là thời kỳ Càn Long đấy, hoa văn hình rồng, là trân bảo hiếm thấy.”

      Bảo Châu trong lòng cảm thấy vị phu nhân cục trưởng giáo dục này keo kiệt, năm đồng tiền có thể mua mười cân thịt heo, ràng cầm cái chai bể đến để đổi của được, bất quá phải công nhận là ưa thích cái bình này, nên thu lấy : “Tốt nha!”



      Phu nhân phó cục trưởng thấy nhận lấy liền an tâm, nhận phần đại lễ này, như vậy là có thể cân nhắc chuyện của chồng mình a! Đợi tí nữa lúc ăn cơm nhắc tới chuyện nguyện vọng của chồng mình là muốn thăng quan, nhất định được việc.



      Kết quả buổi trưa lúc ăn cơm, phu nhân phó cục trưởng hé mồm : “Lục phu nhân, chồng của tôi những ngày này luôn ở nhà than thở, làm giáo dục dám là có danh tiếng nhưng nhất định so với người khác tốt hơn, nhưng chức vụ vẫn dậm chân tại chỗ, lăn lộn nhiều năm như vậy vẫn là chức phó cục trưởng, xem…”



      Thăng chức tăng lương còn chưa ra khỏi miệng, phu nhân phó cục trưởng nghẹn họng, lời kia mắc trong cổ họng ra được, chủ yếu là khí thế tích lũy vừa rồi như khí cầu bị đâm thủng, đột nhiên còn hơi , vì sao à?



      Bởi vì đơn giản là Thẩm mẹ đặt ở trước mặt cái đỉa đựng nước tương cư nhiên khắc hai con cá song song nhau là thời Tống triều, giá trị tuyệt đối cao hơn rất nhiều lần so với cái bình đưa tới, cư nhiên dùng để đựng đậu cà vỏ tương! Lại vừa thấy, cái chén đựng súp kia phải thải vân truy nguyệt của Đường triều sao? Còn cái đĩa đựng bánh nướng, hình như là hoa sen thời Hán?



      Trời ạ, nhiều vật dụng đồ cổ như vậy lại có thể dùng để đựng đồ ăn hàng ngày, đây là tiêu biểu của tài đại khí thô, vừa rồi may mắn hết, nếu mất hết thể diện, phu nhân thị trưởng nhất định chỉ đưa chút xíu đồ đến còn muốn làm quan, xem ra ngày khác phải tìm đồ càng tốt tới tặng mới được.



      Bất quá trong lòng cũng suy nghĩ, cái này có phải là phu nhân thị trưởng ra oai phủ đầu, cố ý đem đồ sứ trong nhà mang lên bàn, làm bộ cho xem, nên hỏi: “Lục phu nhân, mấy cái chén đĩa này đẹp, như sao chỉ có cái? Đáng tiếc, nếu có đôi dễ nhìn hơn.”

      biết, phòng bếp còn có mấy rương, có lẽ còn có.” Bảo Châu rất bình thản đáp, gọi người kéo về xong ném cho Thẩm mẹ, chỉ cảm thấy những đĩa chén này rất đẹp, muốn giúp trang trí đồ ăn hàng ngày nhìn bắt mắt hơn .



      Phu nhân phó cục trưởng thấy bình tĩnh như thế cho rằng cố giả bộ bình tĩnh, đồ cổ như thế đều là trân phẩm hiếm thấy, làm sao có thể có mấy rương, vì vậy : “Tôi muốn xem có thể chứ?”



      Bảo Châu gật đầu: “Có thể a!”



      Phu nhân phó cục trưởng phòng bếp quan sát xong, về nhà đối với chồng mình , trong nhà thị trưởng thiếu tiền, vẫn là thành thành làm quan , nhà thị trưởng ngay cả chén đĩa đồ cổ Đường triều, có giá trị liên thành, đều lấy ra để đựng đồ ăn hàng ngày, còn có thể đưa tới thứ gì quý giá hơn?



      Lời này vừa ra phó cục trưởng lập tức thành , hề nghĩ đến đường ngang ngõ tắt, cửa sau này qua nổi, người ta cái gì cũng có, cái bình hoa kia đưa cho Diêm Tích Sơn còn có giá trị, đưa đến Lục gia lại tính là cái gì, như vậy còn thế nào dám tặng lễ, từ nay về sau nhu thuận trung thực, bước từng bước thôi.



      nghĩ tới lại được Côn Sơn trọng dụng, trong lòng thập phần cảm kích lại vui vẻ, gặp người , đưa cái gì đều vô dụng, Lục thị trưởng thiếu tiền, chỉ có làm người tốt mới có thể được trọng dụng.



      Làm những người vốn định đưa tiền tới đều đối nhân xử thế tốt, làm việc đến nơi đến chốn, tại thời cuộc hỗn loạn, ai muốn thừa dịp này thăng quan phát tài, cấp bậc càng cao, kiếm được càng nhiều chất béo…, nguyên đám làm đến nơi đến chốn, Côn Sơn thấy bọn họ làm việc cẩn thận nên an tâm.

      Những người làm đến nơi đến chốn, nghĩ đến thể đưa tiền, vậy đưa thứ khác, ví dụ như mỹ nữ.



      Ngày hôm đó quan viên mời Côn Sơn ăn cơm, trong bữa tiệc vị tiểu mỹ nữ ân cần rót rượu cho Côn Sơn, giọng nũng nịu : “Lục thị trưởng ăn nhiều chút.”



      “Cảm ơn, tôi thể uống nhiều.” Lục Côn Sơn từ chối , là người có vợ thể làm chuyện khiến Bảo Châu vui.



      “Lục thị trưởng khiêm tốn, sớm nghe Lục thị trưởng là ngàn chén say, đến em mời .” Tiểu mỹ nữ xong dùng ngực lớn cọ cọ cánh tay Côn Sơn, bộ dạng tựa hồ phải cố ý.



      thấy chưa cự tuyệt xong người, tiểu mỹ nữ thứ hai lại tới nữa, cái này làm Côn Sơn nhíu mày, vốn nghĩ rằng các chỉ là cẩn thận, nhưng cố ý thể nuông chiều, bất động thanh sắc nghiêng nghiêng bên cạnh, đối với kia : “ kính Triệu bộ trưởng a!”



      Triệu bộ trưởng cười ha hả : “ ấy có thể phục vụ ngài là vinh hạnh của ấy, cháu này của tôi rất nhu thuận hiểu chuyện, Lục thị trưởng nếu thích , có thể thu vào làm thiếp. Nếu sợ Mẫu Dạ Xoa trong nhà phát , dưỡng ở bên ngoài cũng có sao, ấy rất khéo hiểu lòng người.”



      nghe Lục Côn Sơn tuy rất thích vợ ở nhà, nhưng vợ là thứ Mẫu Dạ Xoa, nghe có lần đánh đến mắt Lục Côn Sơn đều đen vòng, phụ nữ như vậy nếu phải còn có chút gia thế, ai thích, cho nên cả gan đem cháu xinh đẹp nhà mình ăn diện đẹp, đưa tới, có thể gả cho thị trưởng làm thiếp, tiểu mỹ nữ cũng nguyện ý, về sau ăn ngon mặc đẹp, ai thích ah!

      Đáng tiếc đoán sai rồi, Côn Sơn thích, có Bảo Châu dám có bất cứ ý niệm nào khác, có người vợ tốt đủ, nhiều hơn chỉ là vẽ rắn thêm chân.

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 82 Giết người răn trăm người



      Côn Sơn nghe xong đối với Triệu bộ trưởng : “Nghe thịt vịt nướng ở đây có thể so sánh với Bắc Kinh sao?”



      “Đúng vậy a! Vừa vặn vừa bừng lên, ngài nếm thử.”



      Côn Sơn có nhìn thịt vịt nướng bàn, mà đối với thư ký theo bên cạnh : “Cậu mời phu nhân tôi tới dùng cơm, lúc nhớ gọi thêm vài món ăn đợi tí nữa phu nhân tôi đến hãy bưng lên.”



      Dù sao nơi này cách nhà thị trưởng cũng xa, về về cũng mất hơn 10 phút, thư ký gật đầu ra ngoài.



      Côn Sơn thấy khí có chút xấu hổ, mỉm cười, đối với Triệu bộ trưởng : “Vợ tôi cũng rất thích ăn vịt nướng, mỗi ngày trong nhà làm tiệc Mãn Hán cho ấy, thịt vịt nướng ở đây có lẽ cách làm giống với ở nhà, tôi gọi ấy tới nếm thử, ông ngại a?”



      cũng gọi người mời, Triệu bộ trưởng còn có thể như thế nào?

      Chỉ có thể xấu hổ gật đầu : “Tôi ngại.”



      Tiểu mỹ nữ vừa rồi nghe vợ sắp tới, bị dọa lui về sau bước, Côn Sơn nhìn cái, khách khí : “ cũng ngồi !”



      hồi Bảo Châu tới, tiến đến cũng chào hỏi, cũng thấy bất luận kẻ nào, trực tiếp ở bên cạnh Côn Sơn ngồi xuống, đối với thịt vịt nướng vừa mới bưng ra, ăn mấy miếng thiếu chút nữa mắc nghẹn, Côn Sơn đau lòng rót chén trà cho vỗ lưng của : “Chậm chút, coi chừng nghẹn.”



      “Em rất thích ăn mùi vị này.” Chậm còn loại vị này nữa.



      vĩnh viễn có các loại ngụy biện, Côn Sơn sủng nịch cầm lấy bánh nướng, chậm rãi đặt miếng dưa leo vào miếng thịt vịt lên sau đó cho thêm nước tương cuốn lại, đưa tới tay : “Ăn vừa thôi, còn có mấy món khác nữa.”



      Bảo Châu lúc ăn cái gì, tốc độ cùng chất lượng tuyệt đối chuyên nghiệp làm người ta theo kịp, chỉ là tốc độ nhanh, mà còn chú ý tới tư thế ăn của Côn Sơn, ví dụ như ăn thịt vịt nướng, trước cuốn cái gì, sau cuốn cái gì, trình tự tuyệt đối loạn, nếm qua lần vĩnh viễn nhớ , có trật tự.



      Lần đầu tiên quan sát ăn cơm Triệu bộ trưởng cùng vị tiểu thư kia đều bị tướng ăn của làm cho sợ ngây người.



      Bảo Châu ăn no xong, bọn họ mới hồi phục lại tinh thần, nhìn những thứ còn lại bàn hai mặt nhìn nhau, trời ạ! Nữ nhân này là heo đầu thai sao? Cũng quá tham ăn rồi, hơn nữa ràng còn mập! Thiên lý ở đâu a!



      Tiểu mỹ nhân thấy, trong lòng các loại hâm mộ ghen ghét hận, ngay cả chỉ uống nước đều mập ra, mỗi bữa chỉ dám ăn nửa bát cơm, vài miếng rau dầu, nhìn phía rất đẹp, kỳ bị đói giày vò. Nghĩ thầm chờ tôi qua cửa, bằng mỹ mạo và thủ đoạn của tôi, là phòng lớn sao, tôi có thể đoạt sủng ái của , muốn khóc đều có địa phương khóc, đồ vô dụng!

      Bảo Châu ăn no xong, chuyện đầu tiên chính là đóng gói, đối với thư ký đứng sau lưng : “Tôi muốn gói lại! Cho tôi ba con vịt, đóng gói.”



      Triệu bộ trưởng nghe xong, vừa mới khép miệng lại, lại mở ra, cái này cũng quá tham ăn !



      Côn Sơn trong lòng minh bạch, Bảo Châu có đồ ăn ngon cho tới bây giờ quên người trong nhà, nhất định là cho Thẩm mẹ con, Tiểu Đông con, Tiểu Hoàng con, nhưng vạch trần, để mặc bọn họ hiểu lầm, vợ có khuyết điểm cũng tốt, quá ưu tú, luôn bị người nhớ thương a!



      Bảo Châu nhấp ngụm trà, lau miệng, lúc này mới chú ý tới Côn Sơn: “ cũng ăn xong rồi sao?”



      Côn Sơn gật đầu: “Ăn vội vả như vậy, buổi sáng lại có ăn sáng?”



      Bảo Châu thè lưỡi: “Em vừa rời giường.”



      Côn Sơn đoán được, khẳng định là do đói mới tỉnh, Thẩm mẹ ở trong cửa hàng lo việc buôn bán, có đôi khi quản .



      Tiểu Đông càng quản được , cho nên chỉ có thể cho phép càng ngày càng coi trời bằng vung, bất quá ngủ nhiều cũng sao, dù sao đêm qua làm tới khuya mới ngủ…

      Bảo Châu ăn no có việc gì làm hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn nhìn bàn tiệc có hai người khác, hỏi Côn Sơn: “Bọn họ là ai?”



      “Vị kia là Triệu bộ trưởng, đó là cháu của Triệu bộ trưởng. Bảo Châu a! gọi em tới là muốn hỏi em vấn đề, nếu có người muốn tặng tiểu thiếp cho , em làm sao?”



      “Vậy thu a!” Bảo Châu cho ánh mắt rất ngốc.



      Côn Sơn lập tức dở khóc dở cười, nên cảm ơn Bảo Châu hào phóng, hay là nên hét lớn tiếng em còn có thể ngốc thêm chút ?



      Đành phải nêu ví dụ cho hiểu: “Nếu như thu tiểu thiếp, về sau có thể mỗi ngày ngủ cùng em, vài ngày cũng gặp em, ăn cơm cũng để gắp đồ ăn cho em. Trong nhà thêm nữ nhân tiêu tiền của , cướp miếng ăn với em, như vậy cũng có thể sao?”



      thể.” Kiên quyết thể, Bảo Châu dù có ngốc cũng biết, sợ hãi bổ nhào qua ôm chặt lấy , cũng mặc kệ nơi này có người ngoài hay : “ là của em.”



      “Vậy nếu người khác kiên quyết đưa cho ?”



      “Đưa cho Tiểu Đông a!”



      “Vậy nếu Tiểu Đông chịu?” Thời gian dần qua Côn Sơn dẫn đường cho suy nghĩ vấn đề này.

      Bảo Châu nghĩ nghĩ : “Cùng em đoạt thịt? Kêu ta chăn heo , cho phép đoạt của em.”



      Đề nghị này Côn Sơn cảm thấy tệ, đối với Triệu bộ trưởng biến sắc : “Triệu bộ trưởng nếu hi vọng cháu mình chăn heo, tôi hào phóng nhận lấy, bất quá chỉ sợ cháu ngài hiểu chăn heo thế nào a!”



      Triệu bộ trưởng xoa xoa mồ hôi trán gật đầu, cái này ông minh bạch, tặng lễ quả nhiên thể đưa loạn, muốn đắc tội với thị trưởng, lập tức gọi cháu về trước.



      Kết quả ngày hôm sau, Côn Sơn tìm lý do cho Triệu bộ trưởng xuống chức, giết người răn trăm người!



      Xem ai về sau còn dám đưa mỹ nữ cho , muốn cửa sau? phải có cửa, mà đầu tiên phải qua cửa của thị trưởng phu nhân.



      Đáng tiếc thị trưởng phu nhân nhìn cái gì đều như mây bay, biết nên tặng cái gì cho tốt.



      Vị phu nhân phó cục trưởng bộ giáo dục, bây giờ là phu nhân cục trưởng, trong nhà trầm tư suy nghĩ, nghĩ đến lời chồng như thế nào cũng thăng chức, vẫn nên đưa chút lễ vật tốt gì đó .



      Nhưng Lục phu nhân cái gì cũng thiếu ah!



      Đồ cổ ngọc khí trân quý khẳng định đều có, nghĩ tới nghĩ lui, nhớ tới Bảo Châu thích nuôi chim, nghe Lục phu nhân nuôi con chim vàng, rất hung hãn.

      đưa con chim ngoan hiền đến, những con thú xinh đẹp, nữ nhân đều thích, nghĩ tới nghĩ lui, vẹt có vẻ thích hợp nhất, nên sai người thành phố lớn mua con vẹt ngoại quốc xinh đẹp biết chuyện về, là chủng loại hoa hướng dương kỳ lạ quý hiếm, bộ dạng rất ưa nhìn, bỏ ra hơn hai ngàn đồng mới mua được.



      Trong Sơn Tây tuyệt đối xem như vật hiếm lạ.



      Đưa đến biệt thự của Bảo Châu, Bảo Châu trông thấy cái con chim con kia lớn lên vô cùng kỳ quái, thích lắm, nhưng vẫn nhận: “Cảm ơn a!”



      “Lục phu nhân, con chim này rất thông minh, gọi là vẹt Hướng Dương, là loại hiếm thấy, biết chuyện. Cho nó ăn nó rồi .” Cục trưởng phu nhân xong, cầm miếng mồi cho nó ăn, đối với nó : “Mau xin chào Lục phu nhân.”



      Vẹt nhìn thoáng qua đồ ăn, quay đầu, rất có cá tính gì.

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 83 tiểu gián điệp đáng



      Cục trưởng phu nhân nóng nảy : “Nó vốn chuyện được đấy, đường đến đây nó còn chuyện với tôi, như thế nào tại lại ?”



      Bảo Châu gọi người cầm cái màn thầu tới, đặt bên cạnh nó: “Ăn !”



      Vẹt nghe nghe lại ra, nó là giống loài cao cấp, bình thường đồ ăn cũng cao cấp, màn thầu? Nó cần!

      Kết quả buổi tối lúc Côn Sơn trở lại, Bảo Châu hướng về phía Côn Sơn kêu tiếng: “Côn Sơn, em rất nhớ .”



      Cái con vẹt kia đột nhiên mở miệng chuyện, học theo giọng Bảo Châu : “Côn Sơn, em rất nhớ .”



      Bảo Châu hóa đá: “…”



      Côn Sơn còn gì để : “…”



      Thẩm mẹ nghe thấy được, rất là ngạc nhiên, qua đối với con vẹt : “Mày còn có thể cái gì? Gọi tên tao được ? Tao gọi Thẩm mẹ.”



      Ai ngờ con vẹt kia đột nhiên há miệng ra, học theo giọng Bảo Châu : “Thẩm mẹ, cho con thêm miếng bánh ngọt, con cho Côn Sơn biết.”



      Bảo Châu quýnh 囧 , NGAO NGAO NGAO!



      Vì cái gì chuyện làm buổi chiều, mình cũng nhớ được, cái con vẹt này lại nhớ rất ràng?



      Côn Sơn nghe xong cười cười, đối với Bảo Châu : “ phải phản đối em ăn đồ ngọt, nhưng số lượng phải có chừng mực, nếu có phải muốn còn răng hay ?”



      Bảo Châu chột dạ cúi đầu xuống: “Em chỉ ăn hết hai miếng, chỉ có hai miếng thôi.”

      “Thẩm mẹ, ăn xong miếng thứ tư, con ăn nữa.” Cái con vẹt kia giống như trời sinh đối nghịch với , lại bắt đầu lặp lại lời lúc trước nó nghe được.



      Bảo Châu lập tức có xúc động muốn bóp chết nó.

      Côn Sơn nghe xong rất thích con vẹt gián điệp này, bảo Tiểu Đông cầm ít đồ ăn đút cho nó: “Con vẹt này đáng , nuôi cho tốt, tôi thích, phần thưởng.”



      Tiểu Đông cho vẹt bữa ăn ngon.



      Bảo Châu tuy rằng tức nó, nhưng đối với con vẹt này tràn đầy hứng thú, cũng chơi đùa với nó, thấy đỉnh đầu của nó màu đỏ, nên kêu nó Tiểu Hồng.



      Mấy ngày kế tiếp, Bảo Châu mặc kệ nơi nào đều mang theo Tiểu Hồng, ngay cả xem hát cũng mang theo nó, vài ngày tiếp theo, Tiểu Hồng có thể hát, nếu cho miếng táo đỏ, ngươi hát câu, nó hát theo ngươi câu. Nếu cho nó hạch đào, ngươi hát câu, nó có thể hát đoạn, năng lực lập lại đặc biệt mạnh mẽ.



      Mấy ngày nay Côn Sơn đặc biệt bận rộn, rảnh quản Bảo Châu, có Tiểu Hồng cũng thấy nhàm chán, thành bên ngoài còn có nhiều dân chạy nạn như vậy, phải nghĩ biện pháp triệt để giải quyết vấn đề cuộc sống của bọn họ, thực phiền não, nghĩ vài ngày cũng ra biện pháp.



      Hôm nay Bảo Châu vừa ôm Tiểu Hồng về đến nhà, Thẩm mẹ bưng lên mấy hộp kẹo lớn, đối với Bảo Châu : “Thiếu phu nhân, đây là của Thẩm tiên sinh, từ tỉnh đưa tới, nhìn thấy, gọi điện thoại cho .”

      Bảo Châu mở hộp ra ăn thử, kẹo bên trong ăn ngon, cao hứng gọi điện cho Thẩm Kỷ Lương: “Thẩm đại ca, kẹo ăn ngon.”



      “Bảo Châu, lần trước gọi người gửi tiền tới cho tôi, nhiều lắm, mua kẹo tốn bao nhiêu, nếu tôi giúp đầu tư xưởng kẹo a! Về sau muốn ăn, trực tiếp đến xưởng lấy mấy hộp, cần tiền, hơn nữa đầu tư nhà xưởng hoa hồng hàng năm rất khách quan đấy, tiền kiếm được, cầm lấy đầu tư, so với gửi trong ngân hàng càng có lời.” Bảo Châu tín nhiệm như vậy, phải giúp đỡ Bảo Châu.



      “Như vậy a! Vậy làm giúp tôi a!” cần tiền cũng có thể ăn được kẹo, cái này tốt!



      Thẩm Kỷ Lương lập tức nhiệt tình, kỳ sớm giúp Bảo Châu liên hệ xong rồi, có nhà lúc trước trầm trồ khen ngợi xưởng Mỹ Quốc thu nhập cao, hơn nữa vô cùng thiếu tài chính, Bảo Châu nếu như chịu đầu tư chẳng khác gì là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi: “Vậy tôi giúp đầu tư, đại khái có thể lấy được 10% cổ phần côngg ty.”



      Bảo Châu hiểu những con số kia, chỉ biết ăn kẹo đường: “ quyết định.”



      Ngày hôm sau thời điểm Bảo Châu mở hộp kẹo ra, phát tấm bảng ghi Farrell chocolate ăn ngon, nếu sau này có thể ăn miễn phí tốt quá, gọi điện cho Thẩm Kỷ Lương: “Tôi thích cái kia gọi là Farrell chocolate, cũng giúp tôi mua chút cổ phần công ty a! Tôi còn có túi tiền , gửi qua cho .”



      Thẩm Kỷ Lương nghĩ tới Bảo Châu vừa có tiền lại tin tưởng như thế, hết sức cao hứng tiếp nhận nhiệm vụ này: “Cái này là vinh hạnh của tôi, tôi tận lực giúp chuyện.”

      Vì vậy Bảo Châu trong nháy mắt gửi túi tiền giấy duy nhất còn lại trong nhà cho Thẩm Kỷ Lương.



      Qua vài ngày, lại phát cái bánh bích quy ăn ngon, gọi điện cho Thẩm Kỷ Lương: “Tôi muốn ăn bánh quy ca-cao, giúp tôi mua cổ phần công ty a!”



      “Cái nhãn hiệu này sắp sụp đổ, đừng mua a! Mấy thanh niên ở phương làm lên, nhưng tài chính chưa đủ, lại thêm thời cuộc loạn, sắp sụp đổ, nếu ưa thích dứt khoát trực tiếp đem máy móc mua về, tôi giúp ra giá thấp, mở nhà máy ngay tại Vận Thành, như vậy có thể tiết kiệm thành phẩm, lại có thể ăn bánh bích quy mới nhất, tôi giúp mời thầy kỹ thuật tới giúp .” Thẩm Kỷ Lương thấy tài đại khí thô, dứt khoát mở nhà máy, như thế cũng có thể nuôi sống ít người, dù sao nhà máy bánh quy ở Sơn Tây còn chưa nghe qua, có lẽ Bảo Châu là nhà đầu tiên rồi.



      “Được! Thế nhưng mà tôi chỉ còn túi bạc.” Những thứ khác dùng hết rồi, chỉ còn lại vàng thỏi.



      “Lại là loại túi lớn đựng 100 cân bột mì?” Các loại chấn kinh làm cho thành thói quen.



      Bảo Châu lắc đầu: “ đúng, phải 200 cân.”



      Thẩm Kỷ Lương nghe xong cảm thấy đủ, : “ gửi tới a! Có lẽ đủ rồi, nhưng vẫn phải trước xây nhà xưởng, hoặc là tìm nhà xưởng.”



      “Được! Về sau tôi có ăn miễn phí bánh bích quy!” Bảo Châu trong lòng vô cùng vui vẻ, bánh bích quy miễn phí, càng nghĩ càng ăn ngon.

      Thẩm Kỷ Lương trong lòng càng ngày càng cảm thấy Bảo Châu thích hợp làm thương nhân, khí thế! con số lớn như vậy lông mày đều nhăn chút, vô cùng có quyết đoán a! Quả nhiên là người thích, bá khí lộ ra ngoài có hay có?



      ra lầm lớn rồi, Bảo Châu đầu tư và mở nhà máy ước nguyện ban đầu chỉ là muốn ăn chùa thôi ~



      Hôm nay bên ngoài có rao bán rượu rum, Bảo Châu nghe thấy muốn ăn, thò tay tìm Côn Sơn đòi tiền: “Côn Sơn, mua rượu rum cho em a!”



      “Mua, em lên lầu lấy tiền a!” người mang tiền, nhớ lầu có bạc và tiền giấy, còn có hai túi a!.



      “Dùng hết rồi.” Cho nên mới thò tay tìm nha!



      “Cái gì?” có nghe lầm chư! Cộng lại có khoảng năm sáu chục vạn, nhanh như vậy dùng hết rồi?



      “Dùng hết rồi a!”



      Côn Sơn suy nghĩ chút, cũng có khả năng này, bây giờ là thị trưởng phu nhân, chi tiêu lớn cũng là phải, nên có truy hỏi số tiền đó tiêu như thế nào, đem vàng bán có thể đổi rất nhiều tiền, nhưng khó đào ra, dấu lần rất tốn thời gian, tiền lương tháng này của còn chưa có, lại phải da mặt dày, lôi kéo Bảo Châu đáng thương về nhà ăn chực.

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 84 Thẩm mẹ rất có năng lực



      Thời điểm cơm nước no nê xong, Côn Sơn học bộ dáng ủy khuất đáng thương của Bảo Châu mỗi lần đói bụng đối với cha của : “Cha, con xài hết tiền rồi, có cơm ăn, cha có thể cho chúng con mượn chút ?”



      Lục lão cha nghe xong, cái này sao phải mượn, trực tiếp bảo quản gia cầm 100 vạn đại dương cho : “Các con đem về dùng, cái gì mượn, đều là người nhà, đủ trở về lấy thêm.”



      “Cảm ơn cha.” Côn Sơn ăn chực xong còn có tiền, vô cùng cao hứng cùng vợ trở về.



      Tháng này giải quyết xong chuyện ăn uống! tốt!



      Rất tốt còn ở phía sau, Lục lão gia nghĩ đến con trai ăn uống, ở bên ngoài chi tiêu lớn, có đôi khi gọi bọn họ về nhà ăn, có đôi khi trực tiếp gọi người đem thức ăn đưa đến biệt thự.



      Về sau Vạn gia nghe , cảm thấy thiệt thòi cái gì thể thiệt thòi con , tiền có thể tiêu hết, đồ ăn mới giúp được, trực tiếp đưa 300 cân gạo, 100 cân bột mì, hai bao cải trắng lớn tới, nghĩ thầm con cũng thể đem những này bán a!



      Bảo Châu thoáng cái có ăn có uống lại có tiền, nên sợ, lần nữa cao hứng lên.



      Côn Sơn vốn có chút bận tâm cứ tiếp tục như thế, sợ tiền lương đủ dùng, kết quả Thẩm mẹ rất có năng lực, cuối tháng lúc tính tiền, kéo đến rương bạc lớn, là tiền kiếm được.



      Tiền lương của Côn Sơn cũng được phát, cũng ném cho Bảo Châu dùng.

      Bảo Châu thoáng cái có tiền, đúng lúc này Thẩm Kỷ Lương gọi điện thoại tới : “Máy móc cùng thầy kỹ thuật đường tới, nhà máy xây tốt chưa, hoặc là tìm được chỗ nào chưa?”



      Bảo Châu nghe xong, hỏng mất, lại quên mất việc này, lập tức gọi điện thoại tới văn phòng thị trưởng, chuyện này cho Côn Sơn biết.



      Côn Sơn nghe xong, là chuyện tốt a!



      lo bên ngoài thành nhiều dân chạy nạn như vậy làm sao có thể bố trí ổn thỏa, có nhà máy bánh bích quy ít nhất trước mắt có thể an trí cho ít người, xây nhà máy, gọi bọn họ đến xây, phát gạch và xi-măng cho bọn họ ai ra sức nhiều, làm việc tốt, mướn người đó, Côn Sơn bảo người ở ngoại tìm miếng đất, đặc biệt bằng phẳng, ngay tại chỗ đó thi công, chuyện nhà máy, làm báo cáo cho Diêm Tích Sơn, Diêm Tích Sơn , số tiền kia do chính phủ ra, sau khi nhà xưởng xây xong, lại cho cá nhân nhận thaùa.



      Côn Sơn thầm đem tiền vốn Bảo Châu dùng thu trở về, tính toán ở đầu chính phủ, đương nhiên máy móc cũng của chính phủ, nhà bọn họ chịu trách nhiệm nữa.



      Nhưng thời điểm đấu thầu Vạn Phú Quý cũng tham gia, ông biết Bảo Châu rất thích ăn, muốn mua cho Bảo Châu.



      Cũng biết là vì cái gì vài người vốn cạnh tranh với Vạn Phú Quý, ngày đó thân thể đều thoải mái, còn mình Vạn Phú Quý, dùng giá quy định ký hợp đồng năm.

      Về sau tinh tế hỏi thăm chút, mới biết được những người này bị người khác gạt, tin tức nho ai nhận thầu này chịu thiệt, nhà máy xây xong phải cần đoạn thời gian a! Cái này phải là ném tiền xuống biển sao? Nếu chậm trễ hơn vài ngày, tổn thất bao nhiêu tiền a! Còn có những dân chạy nạn kia, ở đâu thấy bánh bích quy, nhất định trộm, ngươi đây trộm ta cũng trộm, vậy xưởng bánh bích quy còn có thể tốt à?



      Cho nên mọi người tự cho là rất thông minh đột nhiên thay đổi chủ ý, tất cả giả bộ bệnh .



      Làm cho Vạn Phú Quý chiếm tiện nghi.



      Diêm Tích Sơn chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, cũng có rảnh để ý tới việc này, tiện nghi cho Vạn Phú Quý cùng Lục lão gia, tin đồn là Lục lão gia thả ra đấy, hai thân gia cấu kết với nhau làm việc xấu, đem nhà xưởng làm cho sinh động lên.



      Nhưng rất nhanh chuyện khác lại tới nữa, nhà xưởng chỉ hơi lớn chút, công nhân quá nhiều, mọi người vì muốn có việc làm nên tranh nhau sứt đầu mẻ trán.



      Côn Sơn xin chỉ thị Diêm Tích Sơn, hỏi có cận lại xây thêm mấy cái nhà xưởng hay .



      Diêm Tích Sơn đồng ý xây nhà xưởng, bất quá là vì trấn an dân chúng mà thôi, có nghĩ tới muốn từ nơi này phát tài, nhà xưởng xây xong đều cho vào hoạt động, vậy xây bao nhiêu nhà xưởng tốn bao nhiêu tiền mới đủ a!



      Côn Sơn nghĩ ra chiêu, lại làm cho chính phủ, xí nghiệp các nơi đều phải tuyển ít công nhân, cứ như vậy rất nhiều người đều có việc làm, nên cũng cần phải ở bên ngoài đói khổ.

      Phương pháp này, Diêm Tích Sơn cũng hiểu được tốt, vung tay lên, tất cả xí nghiệp lớn toàn bộ đều tuyển công nhân, chỉ cần làm cho những người kia có miếng cơm ăn là được rồi.



      Nhưng xí nghiệp trong thành mặc kệ a!



      Bọn họ vốn đủ người, Côn Sơn thân là thị trưởng lẽ ra đầu, đúng lúc lại gặp Thẩm Kỷ Lương, Thẩm Kỷ Lương từng ra nước ngoài, nghe Côn Sơn muốn giải quyết vấn đề ăn ở của dân chạy nạn, đây là chuyện tốt a! Chủ động qua nghĩ kế cho .



      Thẩm Kỷ Lương : “Bọn muốn, vậy thu hết a ! Mở nhà máy lớn, thu nhận toàn bộ công nhân.”



      Côn Sơn ở trước mặt người ngoài khóc than thở dài : “Gần đây tôi dư dả.”



      Thẩm Kỷ Lương ngược lại tin, Bảo Châu gởi cho mấy bao tiền, phá sản cũng là hợp tình hợp lý, nên giúp nghĩ kế: “ có người quen ở nông thôn sao, đám địa chủ, ông chủ lớn, chắc có ah! Góp vốn, mở nhà máy mời bọn họ đầu tư, mỗi người cầm chút cổ phần công ty được sao.”



      Côn Sơn nghe xong, thông suốt, đích biện pháp tốt, nhưng gãi gãi đầu; “Nhưng tôi thông thạo.”



      “Tôi giúp, tôi tới giúp quản lý, chỉ cần cho tôi chút cổ phần công ty là được rồi.” tỉnh thành buồn bực lâu, sớm muốn ra làm ăn riêng, muốn lệ thuộc vào gia đình, Vận Thành này núi cao hoàng đế xa, cha của muốn quản cũng quản nổi, hơn nữa càng quan trọng hơn là, nơi này có Bảo Châu a! chỉ cần có thể thường xuyên trông thấy Bảo Châu, kêu nhà vệ sinh cũng sao cả.

      “Thành giao, vậy mở nhà máy gì? Nhà máy rượu thế nào?” Người Sơn Tây mà! Rất nhiều người rất thích uống rượu đấy.



      Thẩm Kỷ Lương là người trí thức, thế nào thích uống rượu: “Làm dấm chua a! Ủ dấm chua, ủ tốt, tôi có thể nghĩ biện pháp bán ra nước ngoài, nay ở nước ngoài giấm chua đều là Nhật Bản làm, cho rằng người Châu Á làm dấm chua!”



      “Rượu cũng kém!” Côn Sơn kiên trì muốn bán rượu.



      Bảo Châu cắn miếng bánh bích vừa giòn giòn vừa mới ngang qua, nghe thấy được thuận miệng câu: “Đều muốn!”



      Vì vậy chủ ý định ra, làm rượu, cũng làm dấm chua, về vấn đề đặt tên, hai đại nam nhân lại tranh luận, Côn Sơn : “Gọi Côn Bảo a! dễ nhớ!”



      Thẩm Kỷ Lương đồng ý, cùng chống đối: “Gọi Lương Bảo cũng rất êm ta!”



      Bảo Châu giỏi chen giữa hai người bọn họ, há miệng : “Gọi Lương Sơn nghe hay!”



      Côn Sơn nghe xong hồi ác hàn, vì cái gì phải cùng với tên của Thẩm Kỷ Lương buộc cùng chỗ a?



      Thẩm Kỷ Lương sau khi nghe xong phát điên! tại sao phải cùng tên của tình địch đặt cùng chỗ? Rất kinh hãi được ?

      Thế nhưng mà vô luận hai người bọn họ sửa như thế nào, những tên kia, Bảo Châu đều thích, Lương Sơn có bao nhiêu sinh khí a! Rống rống!



      Thẩm Kỷ Lương suy nghĩ phương pháp xử lí uyển chuyển, đối với Bảo Châu : “Bảo Châu a! Tên hay như vậy, giữ lại về sau dùng được ? Đừng lãng phí!”



      Côn Sơn khó được theo phụ họa: “Đúng vậy a! Đúng a! Em giữ lại, nhà máy bình thường sao có thể dùng a! xứng!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :