1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 70 Dưới đầu gối đàn ông là vàng?

      Chu sư trưởng thấy bọn họ nhiều người, đành phải để cho thủ hạ đặt tất cả đồ đạc xuống, chán nản rời , trong lòng nghĩ về sau có cơ hội nhất định phải báo thù này, nhưng những người kia đều che mặt, trời vừa chập tối, thấy hình dáng, về sau muốn báo thù chỉ sợ cũng khó khăn.

      Phần đông huynh đệ Trí Đường lông tóc bị tổn thương lại thu được nhiều sung đạn như vậy, nếu phải Côn Sơn nên xuất lộ liễu, bọn họ muốn ca hát trở về, là thu hoạch lớn a! có những vũ khí này, về sau bọn họ dám buôn bán lớn rồi.

      Đáng thương cho Chu sư trưởng cố ý thuê thuyền đến Sơn Tây, vốn định kiếm số lớn, thắng lợi trở về, kết quả là người có đồng nào đến bên cạnh Hoàng Hà, nghe bọn họ bị cướp người còn đồng, người chèo thuyền nào còn muốn chở bọn họ, kết quả bọn họ thể trở về!

      Chỉ có thể ở lại Sơn Tây.

      Trong lòng Chu sư trưởng nén giận, vừa nghĩ tới Lỗ Nghĩa Tường vô tình là muốn theo , dứt khoát đem quân đội tránh , mọi người đều tự tìm chỗ kiếm tiền mua vé tàu tự mình trở về!

      cũng tìm chỗ làm công, đường đường sư trưởng lập tức biến thành đầy tớ, thực làm người ta thổn thức thôi, nhưng mà cuộc sống của so với những người khác càng khổ sở, thị trưởng Vận Thành nghĩ đến việc đoạt ngàn lượng của mình, tại tự mình chạy tới, làm sao có thể buông tha như vậy? trước kia mượn của tôi ngàn lượng, tại ghi phiếu nợ cho tôi a! Hạn trong vòng ba tháng trả hết, nếu chặt tay chân của .

      Chu sư trưởng nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ tới Bảo Châu, kia ngây ngốc dễ bị lừa, sau khi nghe ngóng là Nhị thiếu nãi nãi của Lục gia, trong nhà có cửa hàng làm ăn rất phát đạt, còn làm đồ chua bán cho tỉnh thành, tìm mượn ngàn lượng có lẽ thành vấn đề.

      Khóc than ai cũng biết, Chu sư trưởng cố ý làm cho mình trở nên rách rưới đến trước cửa nhà Bảo Châu, coi như là nhân vật co được dãn được, lần này thấy được ấm lạnh của thế gian, tính tình cũng có xấu như trước kia, gặp phụ nữ trung niên trong cửa hàng, hỏi bà: “Đại tẩu, xin hỏi Bảo Châu có ở nhà ?”

      “Cậu gọi ai là đại tẩu? Đừng gọi bậy.” Nhìn tuổi của cũng còn , như thế nào lại gọi bà là đại tẩu, Thẩm mẹ hừ lạnh tiếng, lại : “Tên của phu nhân nhà tôi há lại có thể cho cậu kêu sao?”

      “Vậy Nhị thiếu phu nhân có ở nhà ?”

      “Có, nhưng cậu tìm ấy làm gì?” Cũng phải bất luận a miêu a cẩu gì đều có thể tiến vào.

      “Tôi có việc nhờ ấy, bà giúp đỡ chút a! Tôi là đến bước đường cùng rồi.”

      “Được rồi! Giúp cậu lần này.” Thẩm mẹ cao cao tại thượng liếc cái, gọi người vào kêu Bảo Châu ra.

      Bảo Châu vừa thấy , liền lui về phía sau: “Tại sao lại là ông? Tôi rồi, tôi làm vợ bé của ông đâu.”

      “Thực xin lỗi, trước kia do tôi hồ đồ, tại tôi nghèo túng, lại làm ra tiền sắp chết đói, có thể cho tôi mượn ngàn lượng được , để tôi có thể về nhà?” quỳ xuống trước mặt Bảo Châu, nước mắt cũng sắp chảy xuống, đều dưới gối đàn ông là vàng, hi vọng cái quỳ này có thể mang vàng đến cho mình.

      Bảo Châu mặc dù đối với tiền tài có khái niệm gì, nhưng cũng biết ngàn lượng là rất nhiều, lắc đầu: “ được, cho ông tôi chết đói.”

      “Van , bảo tôi làm trâu làm ngựa đều được.”

      Bảo Châu suy nghĩ, cũng biết là trong nhà thiếu người, nhưng nhìn rất đáng thương, từ trong ví móc móc, bên trong có chừng trăm đồng. Bảo Châu đưa toàn bộ cho : “Nhiêu đây đủ ?”

      Chu sư trưởng gật đầu, phải biết tại tiền lương tháng của công nhân bình thường cũng chỉ có hai ba mươi đồng, quả nhiên rất hào phóng, mặc dù nghĩ nhiều như vậy, nhưng so với tốt hơn, trong lòng cười nhạo khờ, vui vẻ vươn tay ra nhận.

      Thẩm mẹ nhìn thấy : “Thiếu phu nhân, lúc trước ta đùa giỡn , tại sao phải cho tiền? Đừng cho , để cho chết đói .”

      “Thế nhưng chết đói chính là mất mạng.” Bảo Châu ngẩng đầu có chút khó xử nhìn về phía Thẩm mẹ.

      Thẩm mẹ : “ chết mới tốt, lại biết có ơn tất báo, cho chỉ uổng phí, chừng giờ phút trong lòng lòng còn mắng ngốc.”

      Bảo Châu lắc đầu: “ trả đấy.”

      Thẩm mẹ lại tin: “ trả? Thời đại này, quân phiệt chẳng khác nào lưu manh, huống chi lại là tên quân phiệt nghèo túng. Tiền của cũng phải từ trời rơi xuống, chính có đôi khi còn nỡ dùng, tội gì cho ?”

      Bảo Châu vẫn cho, đem tiền đưa tới, hỏi : “Ông trả cho tôi phải ?”

      Chu sư trưởng gật đầu, nghe và người hầu chuyện, đột nhiên phát , ra cho mình tiền, ngốc, mà là vì thiện lương, trong lòng thái độ đối với thầm thay đổi, từ khinh miệt, đổi thày tôn trọng cùng tranh thủ thời gian, chỉ trong nháy mắt, cảm kích : “Hôm nay cho tôi tiền, ngày sau nếu Đông Sơn lại vùng lên, nhất định tôi hoàn trả lại nghìn lần.”

      nghe êm tai.” Thẩm mẹ hoàn toàn tin.

      Bảo Châu cảm thấy sao cả, còn rất nhiều tiền, nhiều đến bao tải đều chứa hết, cần, lấy a!

      tuy rằng chán ghét , nhưng vẫn muốn chứng kiến chết a!

      “Mang bút đến.” Chu sư trưởng , nguyện ý ghi giấy nợ, ngày khác huy hoàng, nhất định hoàn trả nghìn lần. Lập chứng từ xong, Chu sư trưởng mang theo lòng cảm ơn, ôm tiền trong lòng thuê thuyền mang theo mười mấy thủ hạ nguyện ý theo lăn lộn, vượt qua Trường Giang về tới quê nhà.

      Tất cả mọi người cảm thấy số tiền của Bảo Châu là bánh bao thịt đánh chó, có về…

      Thời gian tiếp tục như vậy trôi qua, Côn Sơn làm tiểu đội trưởng cảm thấy cũng có ý gì, đội cảnh sát hình chủ yếu là quản ít chuyện ẩu đả, bang phái hoạt động, những vụ án mang tính chất ác liệt, vốn tính là lớn, án lớn cơ bản có , có thể là thanh nhàn vô cùng.

      Côn Sơn rỗi rãnh, dứt khoát thường xuyên bỏ bê công việc.

      Bảo Châu cũng biết chữ được sơ sơ, Thẩm Kỷ Lương ở tỉnh thành cũng coi như danh nhân, gia nghiệp lại lớn, làm sao có thể ở chỗ này lâu được? Cuối cùng phải trở về, ngày hôm đó Côn Sơn cố ý bỏ bê công việc cùng Bảo Châu tiễn , lúc gần , Thẩm Kỷ Lương lưu luyến lôi kéo tay Bảo Châu, hoàn toàn bỏ qua Côn Sơn ở phía sau Bảo Châu trợn mắt nhìn, đối với ý đưa tình mà : “Bảo Châu, chờ qua thọ thần của cha, tôi nhất định trở về.”

      “Ừm, cái này cho .” Bảo Châu rút tay ra từ trong tay Thẩm mẹ tiếp nhận bình đồ chua đưa cho , mỉm cười: “Cái này cầm đường ăn.”

      Cầm bình đồ chua Bảo Châu cho, Thẩm Kỷ Lương mắt nước mắt lưng tròng, muốn ngừng mà được, trong miệng mực : “Tôi trở về đấy, Bảo Châu nhất định phải nghĩ tới tôi!”

      “Yên tâm !” Côn Sơn cười cười, trong lòng lại hừ lạnh tiếng, kiêu ngạo nghĩ, yên tâm ! Có ta ở đây, ấy nhất định nhớ ngươi.

      Ngày đầu tiên Thẩm Kỷ Lương rời , Bảo Châu đích xác có chút nhớ , mọi người có tình cảm, Bảo Châu cũng đồng dạng.

      —-

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 71 Sinh Bảo Bảo?

      Sáng sớm hôm sau bắt đầu trông thấy chén mận đỏ rực lớn, Bảo Châu cái gì cũng đều quăng ra sau đầu, cùng Tiểu Hoàng em quả, chị quả chia nhau ăn, tại Tiểu Hoàng và rất quen thuộc, Bảo Châu đâu nó đều theo, nó dưới chiếu cố của Bảo Châu, cũng có thêm ít thịt, Bảo Châu ôm nó có chút cố hết sức, nhưng vẫn thích mang theo người, chỉ khổ cho Côn Sơn, mỗi lần Bảo Châu cùng Côn Sơn ra ngoài, Bảo Châu thoải mái, còn trong ngực Côn Sơn phải ôm Tiểu Hoàng, bất quá sống chung lâu ngày, Côn Sơn cũng còn chán ghét Tiểu Hoàng, con chim này cũng quá đáng là thứ đồ tham ăn, cùng Bảo Châu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, ai cả đường nên nhìn thấy nó cũng thuận mắt hơn nhiều.

      Nhưng hôm nay Côn Sơn cố ý dậy sớm, cục cảnh sát lát liền bỏ bê công việc trở về, chẳng qua là muốn cùng Bảo Châu ăn thịt nướng, kết quả lúc trở lại, thấy Bảo Châu đem miếng thịt nướng cuối cùng nhét vào trong miệng Tiểu Hoàng.

      Giữa trưa lúc Bảo Châu lại muốn đút cho Tiểu Hoàng ăn thịt, Côn Sơn : “Nó rất béo rồi, để nó giảm béo a!”

      “Giảm béo?” Bảo Châu nhìn nhìn Tiểu Hoàng, quả nhiên có chút mập mạp, gật đầu: “Được rồi! Tiểu Hoàng em phải ăn nhiều rau quả a! Thịt để cho em ăn nữa!”

      “Em cần đút cho Tiểu Hoàng ăn, vậy em đút cho được ?” Côn Sơn rất vô sỉ .

      “Được rồi! Há mồm.” Bảo Châu làm như lừa Tiểu Hoàng dụ dỗ Côn Sơn ăn cơm.

      Tuy Côn Sơn cũng biết loại hành vi này rất vô sỉ, nhưng nhất định phải thừa nhận, rất thoải mái, loại cảm giác được quý trọng được quan tâm được sủng ái này, quả thực rất tốt, sau đó vài ngày tiếp theo, mỗi lần Côn Sơn ăn cơm, Bảo Châu đều kẹp thịt cho , hoặc là cho ăn cơm.

      Lục lão gia có lần giữa trưa ngang qua, muốn tiến vào dùng cơm, trông thấy con trai lớn như vậy còn muốn con dâu đút cơm, ông làm cha lập tức có loại cảm giác rất có lỗi với lão tổ tông, là ông dạy dỗ Côn Sơn cho tốt, lớn đến thể nào lớn hơn mà còn ngây thơ như vậy a!

      Rút kinh nghiệm xương máu, đứng ở cửa ra vào Lục lão gia đưa ra quyết định, phải có biện pháp, làm cho con của ông thành thục… đúng rồi! Côn Sơn còn trẻ! Để lên tỉnh học, tiếp nhận tri thức cao cấp, nhất định có thể thành thục, vào sau khi ăn cơm xong, Lục lão gia tựa ở ghế, đối với Côn Sơn : “Côn Sơn a! Con còn trẻ, chưa có kinh nghiệm sống, cha đưa con tỉnh thành học được ?”

      , con vợ con ở nhà làm sao được?” Ở trước mặt ông, Côn Sơn quen ngang ngược, giờ phút này biểu ra bộ dáng luyến tiếc con dâu, xong lôi kéo tay Bảo Châu nắm ở trong tay, thấy có buông.

      “Tiền đồ? Dù sao cũng có khả năng cho vợ của con cùng ! Nào có con dâu cùng đến trường, con hai mươi tuổi rồi, cũng đến lúc phải hiểu đạo lý, trong nhà cần con quan tâm cái gì, nhưng cũng thể luôn là đứa bé như thế, chuyện này cha phải thương lượng với con, mà là thông báo cho con biết, bây giờ kịp, mùa xuân năm sau phải cho cha.” Lục lão gia xong, cho cơ hội phản đối, đứng lên rời .

      Lưu lại vẻ mặt khó chịu của Côn Sơn: “Mẹ kiếp! Đây ràng là bổng đánh uyên ương, nhưng Bảo Châu em yên tâm, .”

      Côn Sơn ngoài miệng như vậy, trong lòng khỏi lo lắng, nhưng lo lắng cũng có chỗ dùng a!

      Bảo Châu thấy để ý chuyện này, trong lòng cũng sốt ruột lên, nếu Côn Sơn tỉnh thành, ban đêm nằm lên cánh tay , Bảo Châu căn bản ngủ được a!

      Ngày hôm sau Côn Sơn muốn nghỉ làm về nhà lại bị cục trưởng bắt được, thể đưa tin về nhà cho vợ biết, Bảo Châu nhàn rỗi có việc gì nhà mẹ đẻ ăn chực.

      Vạn Phú Quý là 100 lần hoan nghênh, hơn nữa lão gia tử gần đây khẩu vị được tốt, mỗi lần Bảo Châu trở vêf, khẩu vị mới khá hơn chút, cho nên mỗi lần Bảo Châu vừa đến, sai phòng bếp thay đổi phương pháp làm các món ăn ngon, Bảo Châu ăn như thế nào đều mập.

      Điều này làm cho Vạn Phú Quý cao hứng, ăn được là phúc ah!

      Nếu về sau mang thai, đứa được sinh ra nhất định khỏe mạnh,

      đến đứa , Bảo Châu kết hôn cũng mấy tháng rồi, còn chưa có tin tức gì, Bảo Châu đơn thuần có lẽ còn có để ở trong lòng, Côn Sơn lại bề bộn, được ông làm cha phải sớm vì con quyết định, buổi trưa ăn cơm xong, Vạn Phú Quý gọi Bảo Châu vào thư phòng, vẻ mặt tươi cười lấy ra bức tranh vẻ tiểu oa nhi đưa tới cho Bảo Châu xem: “Bảo Châu, có thấy có đáng ?”

      “Đáng .”

      “Vậy con có muốn sinh Bảo Bảo?”

      “Bảo Bảo? Con? Sinh như thế nào?” Từ Bảo Châu có mẹ chiếu cố, ông nội lại là đại nam nhân có dạy , cho nên tuyệt hiểu, tuy rằng nghe cũng muốn sinh Bảo Bảo, thế nhưng có người dạy phải sinh như thế nào a!

      “Khục khục… cái này…” Vạn Phú Quý do dự chút, cái này bảo ông phải mở miệng như thế nào, nghĩ nghĩ, rất nghiêm túc : “Đến hỏi con rể a! Con lột sạch quần áo của nó, ngồi ở người nó, nó dạy con cách sinh Bảo Bảo .”

      “Dễ dàng như vậy a!” Bảo Châu nghĩ thầm cái này rất dễ dàng mà! Bờ mông vừa nhấc đứng lên, cao hứng về nhà ngồi đợi Côn Sơn trở về hỏi thăm nhiệm vụ sinh Bảo Bảo.

      Buổi tối Côn Sơn vừa mới nằm xuống, chỉ thấy Bảo Châu đóng cửa lại, trực tiếp ở trước mặt cỡi sạch quần áo, Côn Sơn lập tức há hốc mồm, cỡi quần áo làm gì? Tuy rằng thân hình của tốt có lời có thể , thế nhưng còn a! Côn Sơn mực tự với mình, còn như vậy mình như thế nào ra tay được?

      là mùa thu, Côn Sơn sợ cảm lạnh, muốn cầm chăn che kín người lại, Bảo Châu rất nhanh nhẹn bò lên giường, đặt mông ngồi ở người , mắt sáng lóng lánh nhìn , tuyệt biết thẹn thùng: “Côn Sơn, dạy em sinh Bảo Bảo a!”

      ngồi an ổn, bờ mông ở phần bụng của nhích tới nhích lui, đòi mạng a!

      Côn Sơn cố nén cảm giác muốn cho Bảo Bảo , nhấc chăn lên đem cùng chính mình bao lại thành đoàn, nhắm mắt lại, bên ôm bên nghiến răng nghiến lợi hỏi : “Là ai bảo em làm thế này?”

      “Cha Phú Quý!” xong đột nhiên ngẩng đầu, rất khát vọng nhìn về phía Côn Sơn: “Côn Sơn, dạy em sinh Bảo Bảo được ?”

      là Nhạc phụ còn có thể cái gì, nhưng vẫn dám mở to mắt nhìn , sợ chính mình nhịn được hóa thân thành cầm thú, còn như vậy, vạn nhất làm bị thương làm sao bây giờ, đành phải lừa gạt : “Nhưng cũng biết, làm sao bây giờ?”

      “A!” Bảo Châu trợn tròn mắt, bất quá rất nhanh nghĩ tới biện pháp, hỏi cha Phú Quý! Hắc hắc!

      Côn Sơn nếu như lúc này mở to mắt nhất định biết đánh chủ ý xấu gì, đáng tiếc dám động, từ từ nhắm hai mắt.

      Vừa rạng sáng ngày thứ hai Vạn Phú Quý gọi điện thoại cho con , hỏi tình hình chiến đấu như thế nào: “Ngày hôm qua con và Côn Sơn thế nào rồi?”

      “Côn Sơn ấy cũng biết, cha Phú Quý cho con biết a!”

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 72 Ôm vào trong ngực

      “Hừ!” Tiểu hồ ly thằng nhãi ranh lại lừa gạt con bảo bối của ông, biết tên kia được tự nhiên cái gì, Bảo Châu còn trẻ lại xinh đẹp như vậy, tên kia ràng còn giả ngu, bất quá tiểu hồ ly làm sao mà đấu qua được lão hồ ly là ông đây, cho dù tiểu hồ ly lại có thể thao túng, nhưng mà lão hồ ly cũng sợ, Vạn Phú Quý : “Đợi tí nữa cha sai người mang qua cho con ít thứ, con lén lút xem, đừng để Côn Sơn phát , xem hết biết cách sinh Bảo Bảo.”

      “Dạ.” Bảo Châu gật đầu.

      Kết quả hồi Vạn Phú Quý sai người đem cái rương lớn qua, Bảo Châu đóng cửa phòng mở ra xem, nguyên rương phải tranh chữ chính là sách, vốn nhìn thấy đều muốn ngủ gà ngủ gật rồi, tùy tiện mở ra cuốn, liền trợn tròn mắt, hình vẽ bên như thế nào có nhiều nam nữ có mặc quần áo lại đánh nhau như vậy, kỳ quái a!

      Chẳng lẽ sinh Bảo Bảo là phải cỡi hết đồ, ôm đánh nhau?

      Bảo Châu thầm ghi nhớ, đem những vật kia ném vào trong hòm, sau đó đem bỏ vào trong tủ treo quần áo, cha Phú Quý thể để cho Côn Sơn phát !

      Nhưng đánh nhau là việc, thế nhưng Bảo Châu vô cùng xác định với công phu mèo quào của có thể đánh thắng được Côn Sơn sao? Hơn nữa cũng nỡ đánh a!

      A! có!

      Lần trước Trương đại tỷ ở bên cạnh phải , chồng uống say, người cao lớn như con trâu, lại bị đánh đến nỗi ngay cả vợ đều nhận ra.

      Cho nên chỉ cần cho Côn Sơn uống rất nhiều rất nhiều rượu là được a!

      Trong lòng Bảo Châu chắc, gọi điện thoại cho Vạn Phú Quý: “Cha Phú Quý, con sợ! Cho ấy uống rất nhiều rất nhiều rượu, được ?”

      Vạn Phú Quý cảm thấy Bảo Châu rất thông minh nha!

      Ai con của ông ngốc, vui vẻ mà : “Ý kiến hay! Bất quá tửu lượng của con được, thể chuốt say , để cho cha, cha bảo phòng bếp làm vài món ăn, chuẩn bị vài hũ rượu ngon, hôm nay các con qua dùng cơm, cha cam đoan làm cho say, hắc hắc!”

      Bảo Châu gật đầu.

      Kết quả hai người bọn họ ăn cơm tối xong, nhưng người say phải Côn Sơn, mà là Vạn Phú Quý, con rể tửu lượng tốt, ông bị chơi khăm rồi, thiếu chút nữa ở trước mặt mọi người nhảy vũ điệu thoát y rồi.

      Trong nhà chúng phu nhân làm gì được ông cả, cuối cùng chỉ phải để Côn Sơn ra tay, đem nhạc phụ đại nhân dìu vào phòng, sau đó lại sai người cầm chén giấm chua tới, đổ vào miệng nhạc phụ hai phần, Vạn Phú Quý hồi ói ra, rượu cũng tỉnh nửa, có làm ầm ĩ nữa, mặt đỏ bừng trốn ở trong chăn chịu ra, thẳng đến con rể ra ngoài, đóng cửa lại, ông mới dám từ trong chăn chui ra, vẻ mặt xám xịt.

      mất mặt!

      Lớn như vậy rồi, cư nhiên tửu lượng lại thua con rể.

      Cũng may thời gian còn rất dài, hôm nay trước ngủ, ông nhịn được rồi!

      Sáng sớm hôm sau Vạn Phú Quý nghĩ đến người nhà đơn bạc đối phó được con rể ngàn chén say, nên gọi điện cho ông thông gia, ý đồ, ràng muốn Bảo Châu sinh em bé, lại bộ khẩu khí đương nhiên : “Ông thông gia a! Tôi thấy Côn Sơn lấy Bảo Châu nhà tôi cũng được khoảng thời gian rồi, như thế nào còn chưa có tin tốt, xem tình hình Côn Sơn còn có chạm qua Bảo Châu, cứ tiếp tục như vậy cháu ngoại của tôi, cháu nội của ông lúc nào mới có tung tích a!”

      Lục lão gia nghe xong thấy có lý! Quăng sổ sách trong tay, kiếm tiền nào có quan trọng hơn việc ôm cháu trai, : “Vậy ông nên làm cái gì bây giờ?”

      “Nếu chúng ta hợp sức? Ngày hôm qua tôi vốn định quá chuốt say Côn Sơn, nhưng tiểu tử nhà ông tửu lượng rất tốt, làm cho lão già như tôi bị say đến biết trời trăng gì luôn, ông thông gia có ý kiến gì hay?” Vạn Phú Quý bây giờ còn có chút ít đau đầu, cũng dám lại thử lần nữa.

      Lục lão gia cười gian: “Cái này dễ thôi a! Đêm nay tôi gọi bọn nó trở về dùng cơm, tôi đến rót rượu, rót say, tôi hạ dược nó, tin dược có tác dụng với nó, đến lúc đó đem nó và Bảo Châu giam vào gian phòng, tới hừng đông mở cửa, hắc hắc!”

      Vạn Phú Quý lập tức bội phục đầu rạp xuống đất, nghĩ thầm trách được thân gia có tiền như vậy, biện pháp quả nhiên so với mình dùng tốt hơn, chẳng những thông minh, hơn nữa hung ác, đối ngoại người ngoan tuyệt, đối với con mình ngoan tuyệt hơn, làm bộ đứng đắn : “Chủ ý này của ông thông gia cũng phải thượng sách! Thế nhưng trước mắt cũng có biện pháp khác, vậy hạ dược gì? Tôi gọi người mua!”

      “Tìm Lưu tú bà ở Thúy Hồng viện, bà ấy có thứ tốt.”

      “Được, việc này tôi gọi người xử lý, những thứ khác giao cho ông thông gia.” Hai lão hồ ly phối hợp làm việc, cảm giác phải là thoải mái bình thường.

      “Được thôi, nhà của tôi còn vò trạng nguyên hồng, luôn nỡ uống, tiện nghi cho tiểu tử Côn Sơn này rồi.” Lục lão gia cười ha ha.

      Vạn Phú Quý : “Ông thông gia, vậy chúng ta đợi ôm cháu a!”

      ———

      “Chậm chút!” Lục Hoài Ninh dìu Côn Sơn ngã trái ngã phải tiến vào phòng, đặt lên giường xong, đầu đầy mồ hôi, đệ đệ này của phải nặng bình thường, móc khăn tay ra bên lau mồ hôi, bên hướng Bảo Châu : “Em dâu, em chăm sóc tốt , nếu có chuyện gì, gọi tôi, tôi ở ngay tại bên cạnh.”

      “Dạ!” Bảo Châu gật đầu.

      Đợi Lục Hoài Ninh rời , đóng cửa lại, từ trong tay áo lấy sách cha cho gọi là sách đông cung đồ gì đó, nhìn nhìn, phát người trong hình vẽ mặc quần áo tư thế đánh nhau đều kỳ quái a!

      Bảo Châu thích ứng, nghĩ tới nghĩ lui, dựa theo phương pháp của mình là được rồi , đợi cỡi đồ của xong, nhào tới trực tiếp cho hai quyền được sao.

      “Nóng quá, tắm rửa !” Côn Sơn uống say khướt nằm ở giường lớn vừa chuyện, vừa bắt đầu cởi quần áo, kỳ quái phải vào thu sao? Như thế nào lại nóng đến vậy?

      Bảo Châu nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy Côn Sơn dùng sức giật đồng phục cảnh sát của chính mình ra, tay của biết nặng , hai nút áo cũng bị văng ra, lộ ra màu da săn chắc bên trong, mùi rượu đậm đặc hỗn hợp có khí tức cương dương của lan tràn khắp phòng, làm Bảo Châu biết vì sao có chút xấu hổ.

      sợ trời sợ đất, lại có xúc động muốn chạy trốn, Bảo Châu gãi gãi góc áo của mình, mở tủ quần áo ra, muốn trốn vào trong, đột nhiên nghe được bên giường truyền đến thanh của vật nặng rơi xuống…

      Bảo Châu quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Côn Sơn từ giường té xuống, cũng may là ngã thảm mềm mại, nếu khẳng định biến bánh thịt rồi.

      “Côn Sơn!” Bảo Châu kịp suy nghĩ lập tức chạy tới, ngón tay trong lúc vô tình chạm vào da thịt nóng hổi của , khuôn mặt nhắn biết vì sao có chút nóng lên, chẳng lẽ phát sốt?

      “Vợ à.” Côn Sơn cảm giác được đụng vào, mơ mơ màng màng vươn tay đem ôm vào trong ngực.

      Bảo Châu đáp : “Ừm, em ở đây!”

      Bảo Châu đáp xong, nhớ tới nhiệm vụ sinh Bảo Bảo, được trước cởi quần áo a!

      Bảo Châu vươn tay tay kéo quần áo của , trong lúc vô tình vặn vẹo, lại làm cho toàn thân càng thêm nóng bỏng, lồng ngực Côn Sơn vừa vặn chống đỡ ở trước ngực mềm mại của , nhích tới nhích lui như vậy, làm sao nhịn được? lại nghĩ là ở trong mộng! Cảm giác chung quanh thế nào ràng được.

      ——

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 73 Gạo nấu thành cơm



      Nếu ở trong mộng, làm gạo nấu thành cơm, có sao?



      “Vợ à, hôn cái…” Có lẽ bởi vì hôm nay uống quá nhiều, lúc chuyện mang theo mùi rượu nồng đậm, hơi thở ấm nóng phun vào tai , xong dùng môi nhàng chạm vào vành tai của chút.



      Bảo Châu rất nghe lời ở mặt hôn cái,



      Gương mặt tuấn mỹ cách gần như vậy, có thể nghe thấy tiếng tim đập của cùng hô hấp trầm đục. Giờ phút này tựa hồ còn bộ dáng lạnh lùng như trước, uống say làm trong ánh mắt có chút kỳ quái, có chút cảm giác xấu xa, nhưng Bảo Châu ghét.



      “Vợ, cho …” Côn Sơn cười nhìn về phía vợ mềm mại trong lòng ngực của , sau đó nâng khuôn mặt nhắn của Bảo Châu lên, hôn như mưa, ôn nhu cùng vội vã, giờ phút này hy vọng lâu rồi, lại vẫn cảm thấy Bảo Châu quá , sợ đả thương nên dám manh động.

      “Cho cái gì?” Bảo Châu nhìn , vừa muốn hỏi , lại lần nữa bị nụ hôn nồng nhiệt của ngăn chặn miệng.



      “Thịt.” xong tay ôm lấy đứng dậy, ném tới giường, sau đó lập tức nhào tới, áp dưới thân thể.



      Thịt?



      Thế nhưng thịt phải ở phòng bếp sao?



      Bảo Châu nhíu mày : “ có phải đói bụng hay ? Em xuống bếp nấu bát mình cho ăn.”



      là đói bụng, nhưng muốn ăn chính là em.” xong lần nữa bắt đầu cướp đoạt, môi cực nóng theo xương quai xanh đường xuống…



      Bảo Châu dần dần kìm lòng được hô hấp trở nên dồn dập, nhưng lại có chút sợ hãi, Côn Sơn muốn ăn như thế nào? có cái gì ngon để ăn sao? phải là muốn cắt thành từng miếng nấu ăn !



      Bất quá Bảo Châu rất nhanh yên tâm lại, là chồng , đối với tốt nhất, làm sao có thể ăn !



      Bảo Châu cảm giác được người mát lạnh, mới phát hóa ra biết từ khi nào quần áo người bị cỡi ra toàn bộ, giờ phút này hai tay của từ từ chạy người , làm thân hình nhắc của run lên, toàn thân tựa như bị lửa thiêu đốt rất khó chịu, rốt cục kìm lòng được vươn tay ôm lấy

      Đúng rồi!



      Cởi quần áo đánh nhau!



      Quần áo cỡi ra rồi, cũng nên làm việc, vốn định phất tay cho quyền, bất đắc dĩ thân thể đột nhiên mềm nhũn, làm còn sức lực, vung vẩy nắm tay , cũng như là đánh vào bông, như là đấm bóp cho .



      Côn Sơn hôn thân thể , xoay người ghé vào người , sau đó cúi đầu xuống lần nữa chìm vào trong rừng cây u…



      “Này! được hôn chỗ đấy!”



      Mặc kệ! Côn Sơn vẫn nghe!



      “Này! được cầm gậy đâm em!” Bảo Châu đau giọng kêu lên.



      Mặc kệ, tiếp tục đâm!



      “Đau quá…” Trong khắc tiến vào, Bảo Châu đau kêu ra tiếng, đau đớn như tê liệt toàn thân.



      Nằm người Côn Sơn thoáng dừng lại, có chút hoang mang, ràng là nằm mơ, vì sao cảm giác lại chân như vậy?

      giây sau nắm đấm của Bảo Châu vung qua, trúng vành mắt của Lục Côn Sơn!



      Con mắt bên trái biến thành mắt gấu mèo. Cảm giác tê rần này làm thanh tỉnh rất nhiều, lý trí ah! Lương tri ah!



      Đều trở về rồi, phải nằm mơ?



      Nguy rồi, bảo bối của !



      Côn Sơn bất chấp đau đớn ánh mắt, đem bảo bối ôm vào trong ngực: “Ngoan, đừng lộn xộn, hồi đau.”



      Bảo Châu vẫn cảm thấy đau, nước mắt rầm rầm rơi xuống: “Ô ô ~ bắt nạt em, cầm gậy đâm em!”



      “Đừng khóc, đều là lỗi của , bảo bối đừng khóc, em muốn cái gì đều mua cho em, ngày mai bảo phòng bếp làm mâm tiệc Mãn Hán cho em ăn được ? Đừng khóc!” Thấy khóc làm cho lòng tan nát, làm bậy a! Cảm giác được người từng đợt nóng lên, phát nhiệt, dù ngu dốt, cũng biết xảy ra chuyện gì, bị người hạ dược, người hạ dược thể là Bảo Châu, nhất định là lão ba hồ đồ kia, hừ! Ngày mai cùng ông tính sổ! Trước mắt an ủi vợ quan trọng hơn, cho dù lúc này đúng là tên dây bắn được, nhưng cắn răng chịu đựng biết chịu được bao lâu?



      “Tiệc Mãn Hán?”



      “Đúng, mấy trăm đồ ăn bày ở trước mặt em, muốn ăn gì ăn.”

      được! Ăn xong được ăn nữa, có thể ngày làm món hay , em ăn được năm.” Bảo Châu lập tức bị mỹ thực câu dẫn.



      “Có thể, em vui vẻ là được.”



      “Vậy đánh nhau với em !” Bảo Châu được tấc lại muốn tiến thước.



      “Đánh nhau? Vì sao?”



      “Trong hình vẽ , mặc quần áo đánh nhau có tiểu bảo bảo.” Bảo Châu vẻ mặt ngây thơ .



      “Hình vẽ gì?”



      Bảo Châu chỉ chỉ dưới giường, lấy ra bản đông cung đồ.



      Côn Sơn cố nén hạ thân trướng đau, tiếp tục cùng Bảo Châu chuyện phân tán lực chú ý của , như vậy cũng cảm thấy đau nữa, nghĩ thầm nếu biết ai cho Bảo Châu những vật kia, nhất định phải lột da người đó: “Ai đưa cho em?”



      “Cha Phú Quý.”



      “Nhạc phụ?” Côn Sơn yểu xìu xuống, lột da nhạc phụ? lột da chính mình còn đáng tin hơn. Lập tức còn tức giận, nhạc phụ đại nhân vất vất vả vả nuôi dưỡng Bảo Châu lớn lên, sau đó gả con bảo bối cho , lại trăm phương ngàn kế đưa lên giường, dễ dàng sao?

      “Ừm.”



      Côn Sơn bên dùng môi dán sát lỗ tai của , bên thò tay kéo chăn qua che người : “Ngủ !”



      thử từ trong thân thể Bảo Châu lui ra ngoài, kết quả khẽ động, Bảo Châu đau đến nước mắt rơi xuống : “Đau!”



      Côn Sơn tiến thối lưỡng nan, lại dám đè người như cũ, ôm ngủ.



      Thời tiết có chút lạnh, trán của lại đổ mồ hôi như mưa, khóe miệng cũng nhếch, giống như rất đau.



      Bảo Châu lau mồ hôi cho : “ rất nóng sao?”



      sao.” Côn Sơn nhàng hôn hôn trán của , giọng điệu vô cùng ôn nhu, rất nhiều, lúc đầu Bảo Châu cảm thấy rất đau, nhưng nghe chuyện lại quên , về sau từ từ chìm vào giấc ngủ.



      Đáng thương cho Côn Sơn đêm này cơ hồ thể ngủ, chỉ cần Bảo Châu khẽ động, liền tỉnh.



      Kỳ Bảo Châu cũng ngủ ngon, trong thân thể có vật cứng cứng lại nóng hầm hập như vậy, làm sao ngủ yên?

      Bảo Châu ngủ được, liền mở mắt ra nhìn thấy nhắm mắt giả bộ ngủ, cùng lông mi khẽ run rẫy.



      Côn Sơn vốn lớn lên tuấn tú, bọn họ lại tắt đèn, dưới ánh đèn chiếu xuống ngủ quan của lộ ra càng thêm ràng, Bảo Châu nhìn xem, nhịn được ở mặt hôn cái.



      Côn Sơn lập tức mở mắt ra: “Còn đau ?”



      đau.” Bảo Châu lắc đầu.



      “Vậy trước hết để cho ra.” giật giật thân thể, vừa muốn ra ngoài, Bảo Châu cảm giác được phần bụng phía dưới có chút cảm giác là lạ, bỗng nhiên nhúc nhích…

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 74 Luống cuống

      Côn Sơn vốn thuyết phục chính mình còn nhiều thời gian, kết quả lại khẽ động, đêm nay tự chủ của dùng hết.

      Nhịn cả đêm, nhịn được, đem rất nhanh kéo vào trong ngực, hai người cũng mặc quần áo, ôm nhau, lập tức cảm thấy càng nóng, Bảo Châu hô hấp cũng trở nên dồn dập.

      Côn Sơn đem chăn kéo sang bên, lôi kéo Bảo Châu chui đầu vào trong…

      (Lược 1000 chữ cấm trẻ em xem…) [ức chế câu này của tác giả [​IMG]]

      Sáng ngày thứ hai, Bảo Châu thức dậy, toàn thân đều bủn rủn, rốt cuộc biết cái gì gọi là cỡi hết đồ đánh nhau!

      Tuy rằng giống với trong suy nghĩ của , nhưng loại cảm giác này thoải mái, ngẫng đầu nhìn thấy quyền chính mình ngày hôm qua cho Côn Sơn, làm con mắt sưng đỏ như gấu trúc, có nên giả vờ phải làm?

      Côn Sơn thức dậy, mở mắt nhìn thấy Bảo Châu bụm mặt, cho rằng hối hận, giọng có chút khàn khàn: “Em hối hận cùng …”

      đợi xong, Bảo Châu chủ động thẳng thắn: “Mắt của có thể giả vờ phải do em làm?”

      Côn Sơn nghe xong nở nụ cười, nắm lấy tay , cười : “Đương nhiên có thể, là chồng em, vì em chống đỡ mảnh trời, về sau em có làm chuyện gì xấu, đều có thể đổ lên người . Chuyện này với cha, là do uống say cẩn thận đâm đầu vào góc tủ.”

      “Côn Sơn, thực xin lỗi!” biết đánh nhau nayf phải là đánh nhau kia.

      Nhìn bộ dáng của vợ bé , Côn Sơn làm sao còn có nửa điểm tức giận, sờ lên đầu của : “Nha đầu ngốc, phải làm, em ngủ thêm lát, với quản gia lưu lại bữa sáng cho em.”

      “Ừm!” Bảo Châu đúng là có chút mệt mỏi, sau khi Côn Sơn rời , Bảo Châu quấn mình trong chăn tiếp tục ngủ.

      Lúc Côn Sơn xuống lầu, Lục lão gia nghe được tiếng động, lập tức đặt tờ báo trong tay xuống, thấy mặt mũi của con trai tràn đầy gió xuân vốn cao hứng , nhưng vừa nhìn thấy nửa bên mặt kia, lại bình tĩnh : “Mắt của con bị sao vậy?”

      “Ngày hôm qua uống say, cẩn thận đập vào cạnh tủ.” Côn Sơn bình tĩnh dối, bên xuống dưới, bên hướng quản gia phân phó: “Bảo Châu vẫn còn ngủ, cần gọi ấy thức dậy, nhưng phải lưu lại bữa sáng cho cố ấy, cơm trưa phong phú thêm chút.”

      Quản gia gật đầu, biểu thị hiểu .

      Lục lão gia cũng tin Côn Sơn tự đụng vào tủ, vết thương kia ràng giống như là bị người đánh quyền, nhưng ông cũng trách tội Bảo Châu: “Là Bảo Châu đánh a! Đừng xấu hổ mà thừa nhận, vợ của con đánh con quyền cũng bình thường, cha giận Bảo Châu, nha đầu kia tính tình tốt, nhất định là do con.”

      Lần đầu tiên Côn Sơn phát lão ba nhà mình gần đây ngoan cố thay đổi vậy mà cũng có thời điểm thông tình đạt lý như vậy, đỏ mặt gật đầu cái, : “Con trước làm.”

      “Đợi chút. Buổi tối ăn ở nhà, hay là về bên đó ăn? Cha gọi người hầm cách thủy đưa qua cho.”

      “Hỏi Bảo Châu a!” ở đâu đều được, Côn Sơn phát , từ khi kết hôn đến nay, cha giống như còn chán ghét , cũng có chán ghét cha như trước, ra người đúng là có thể thay đổi, tại cha cũng càng ngày càng thương Bảo Châu, liên quan đến đứa con trai là , sắc mặt cũng khá tốt, cũng quan tâm.

      “Được, mang theo bữa sáng đường ăn.” Lục lão gia , phải làm ăn sáng sao được?

      Côn Sơn ở bàn cơm chọn lấy hai cái bánh bao, tay cái cầm , nếu là trước kia, Lục lão gia khẳng định hiểu quy củ, nhưng tại nghĩ đến tối hôm qua “Vất vả” cả đêm, phải bổ sung thể lực, có quy củ hay tùy ! Dù sao cũng là ở nhà mình.

      Bảo Châu sau khi tỉnh lại, mặc xong quần áo đẩy cửa ra, bà già canh cửa ở ngoài cười tiến vào phòng dọn dẹp.

      Bảo Châu xuống lấu, mấy bà vợ bé ngồi ghế sa lon chuyện phiếm, thấy bộ dáng thủy nộn non nớt, cũng biết xảy ra chuyện gì.

      Gọi tới, còn gọi phòng bếp đưa bữa sáng tới.

      Bảo Châu vừa ăn bữa sáng, vừa ứng phó các loại đùa giỡn của mấy vợ lẽ, Bát phu nhân nhàng sờ lên gương mặt mặt bóng loáng đỏ như trứng gà của , chậc chậc : “ đêm gặp, Bảo Châu càng xinh đẹp, khuôn mặt nhắn như trứng gà.”

      Ngũ phu nhân với tư cách là mẹ chồng của Bảo Châu, nhìn con dâu trước mắt, càng xem càng thích, chẳng những gia thế tốt, hơn nữa người cũng đơn thuần đáng , còn rất hiếu thuận, có cái gì. Cũng đem hiếu kính, lúc trước làm đồ chua, cũng mang về đây mònh bình lớn, lúc quần áo thịnh hành kiều dáng mới, cũng làm cho mỗi bà bộ, đối với bà là mẹ chồng càng cần phải .

      Ngũ phu nhân từ bên tai tháo xuống đôi bông tai cho Bảo Châu: “ có vật gì tốt, cái này con cầm lấy.”

      “Cảm ơn bà bà, xinh đẹp.” Bảo Châu đối với bà nhoẻn miệng cười.

      Thu đông tới, mắt thấy hơn tháng nữa là bước sang năm mới rồi, trong nhà vô cùng bận rộn, chỉ là lễ mừng năm mới, còn có chuẩn bị chuyện sang năm Côn Sơn phải lên tỉnh học.

      Ngày hôm đó Bảo Châu trong lúc rảnh rỗi ngồi trong sân phơi nắng, Lục gia bên kia đột nhiên gọi điện tới, Thẩm mẹ tiếp điện thoại, quản gia bên kia năm nay mất mùa, ngoài thành ít người chết đói, người ở mấy địa phương chung quanh, đều chen chúc chạy về đây, trong đó ít binh lính càn quấy, lưu manh, ngang qua chuyện ác nào làm, thế nhưng chà trộn trong những người dân chạy nạn, thực khó phát , trước mắt những người này còn khoảng hai ba ngày đến thành, người trong thành, cũng đều hoảng loạn, có ít người chuyển chỗ ở ra bên ngoài, Lục lão gia sợ Bảo Châu và Côn Sơn ở trong tiểu viện yên ổn, cho nên cố ý gọi điện thoại tới, muốn bọn họ lập tức chuẩn bị dọn nhà sang chỗ lớn hơn có tường bao vây, gia đinh cũng nhiều, tóm lại là tốt hơn chút.

      Thẩm mẹ vừa xong với Bảo Châu, Bảo Châu lười biếng muốn động: “ cần, con muôn ở chỗ này.”

      Sau khi Côn Sơn trở về, vốn định khuyên Bảo Châu qua bên kia ở, nhưng thấy lưu luyến ở đây, nên cũng thôi, nghĩ thầm chính mình thân là đội trưởng trong đội cảnh sát hình , ai dám xông vào nhà , muốn sống nữa, cho nên cũng có để ý.

      Kết quả ngày hôm sau cục cảnh sở, cục trưởng là bị bệnh, qua ngày còn chưa tới, mới biết được là mang theo cả nhà , chạy trốn ra ngoài, tiền có, thiên tai đói chết , thế nhưng những bên trong nạn dân kia có rất nhiều ngư long hỗn tạp, nghe thị trấn bên cạnh xuất thổ phỉ đạo tặc, binh lính càn quấy phá phách cướp bóc đốt nhà, quả thực là muốn thừa dịp cháy nhà hỏi của, lúc này , đến lúc đó Vận Thành lâm vào đại loạn, Diêm Tích Sơn trách tội xuống, cũng đừng mong sống nữa.

      vừa , thị trưởng luống cuống, chung quanh có quân đội ah! Quân đoàn Diêm Tích Sơn vốn đóng quân lâu dài ở huyện phụ cận, gần đây có nhiệm vụ điều , tại toàn bộ thành phố chỉ để lại chừng trăm người canh gác cùng chừng trăm người già yếu còn sót lại, như thế nào đẩy lên hứng mũi chịu sào?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :