1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 65 Nổi giận



      Con chuột nghĩ thầm lần này xong đời, khẳng định bị đập chết thôi, lại nghĩ rằng Tiểu Hoàng nhàng trừng nó , đuổi nó ra ngoài, nó tranh thủ thời gian chạy.



      Tiểu Hoàng phải đột nhiên nhân từ, nó chỉ là phát nếu đuổi tận giết tuyệt, về sau triệt để có phần thưởng, có lẽ nuôi cho mập, dưỡng nhiều, đợi chuột nhiều hơn, chậm rãi đập, tốt nhất ngày dọa con, như vậy mỗi ngày phải đều có phần thưởng sao!



      Mang theo cảm xúc vui vẻ như vậy, Tiểu Hoàng học cách mở con mắt nhắm con mắt, con chuột chỉ cần tiến đến ăn vụng là được, những địa phương khác nó mặc kệ!



      Ngày hôm đó sở cảnh sát thanh nhàn, nhìn tình huống tất cả đội huấn luyện, thổ phỉ tại đánh, về sau có đánh cũng sợ có phòng bị!



      Kết quả lúc cục trưởng kiểm tra trung đội, phát cảnh sát ở đây, tốp năm tốp ba đều đánh bài chuyện phiếm, tức giận, bắt được người hỏi: “Mấy đứa mày tại sao ngồi ở chỗ này chơi? cần làm việc sao?”



      Mọi người vốn đối với việc cục trưởng khai trừ Côn Sơn có nhiều bất mãn, hỏi người này đúng lúc là A Hổ người trung thành nhất với Côn Sơn, A Hổ ngoại trừ Côn Sơn, ai cũng sợ, cục trưởng cũng đồng dạng, : “Chuyện chúng tôi lãnh đạo mặc kệ, chúng tôi có người quản.”



      Cục trưởng nghe xong phát cáu : “Lãnh đạo mấy đứa mày là ai? Kêu đến gặp tao.”



      “Vương đội trưởng hôm nay còn chưa tới, nghe lại bị bệnh, tháng này nghỉ hai ngày , có đến cũng ở được hai giờ.”



      Bị bệnh? Là lại giả bộ bệnh a! Cục trưởng vốn nghĩ đến là em họ của , ngẫu nhiên giả bộ bệnh cũng có cái gì, nhưng mà mỗi ngày đều giả bộ bệnh như vậy, còn có đem là cục trưởng để vào mắt hay , cho rằng em họ hồ đồ chơi bời cũng quá mười ngày nửa tháng, vậy mà tại biến thành nhận tiền lương làm việc, cục trưởng tức giận đối với thư ký bên cạnh : “Cậu cho Vương đội trưởng, về sau cần đến nữa, sinh bệnh phải ở nhà nghỉ ngơi, công việc này thích hợp với , đưa tiền lương tháng này cho .”

      “Vâng.” Thư ký gật đầu ra ngoài, kỳ trong cục tất cả mọi người quen nhìn cái tên Vương đội trưởng kia, bởi vì có cục trưởng làm chỗ dựa cả ngày kiêu ngạo, có đem tất cả để vào mắt, hừ! Rốt cục có thể ra ngụm ác khí, mọi người bỏ đá xuống giếng đều coi như tệ, làm sao có người nào đứng ra vì chuyện.



      Cục trưởng giải quyết xong phiền toái trong nhà, lại nghĩ tới Côn Sơn, hỏi A Hổ: “Vậy đội phó các người đâu? Cũng tới?”



      “Lục đội phó phải bị ngài khai trừ sao? được vài ngày rồi.”



      “Cái gì? Tao khai trừ khi nào?” Lục Côn Sơn nếu đến, dầu gì cũng là Nhị thiếu gia của Lục gia, chỉ là cục trưởng nho , dựa vào cái gì dám cùng Lục gia gây khó dễ? có lý do a!



      , ngài phải kêu cút sao?”



      “Hỗn đãn! Tao kêu cút, là bảo trở về trung đội, mày gọi cái thằng ranh con đó về cho tao.”



      “Vâng.” A Hổ vui mừng rạo rực gọi.



      Vào cửa, chỉ thấy Côn Sơn cũng có chán nản và buồn khổ như bọn nghĩ, rất nhàn hạ thoải mái ngồi dưới tàng cây bên uống trà, bên nhìn chằm chằm Thẩm Kỷ Lương dạy Bảo Châu viết chữ, A Hổ chạy kịp thở tới đối với : “Chúc mừng Sơn ca, cục trưởng chưa từng khai trừ , bây giờ lập tức có thể trở về làm.”

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 66 Nặng trịch



      .” Gọi đến là đến, gọi , coi là con khỉ trong gánh hát sao? Côn Sơn kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn cái, cười ha hả mà : “Chạy mệt nha! Ngồi xuống nghỉ ngơi.”



      “Sơn ca, như thế nào hưng phấn?”



      “Cái này có cái gì tốt để hưng phấn, làm cảnh sát còn bằng ở nhà làm tiểu bạch kiểm, để cho Bảo Châu nuôi, vừa nhàn nhã lại tự tại.” Lời này nếu cha nghe xong, sợ là lại muốn đánh mông , nhưng cũng quá bất ngờ, Lục Côn Sơn phải chính là như vậy sao? học vấn nghề nghiệp, làm việc lại thích bỏ dở nửa chừng, Lục Côn Sơn như vậy mới có thể gọi là có ít người yên tâm, áo ngoài này khoác vai rất nhiều năm, muốn mực bỏ xuống…



      A Hổ còn biết ?



      Nhất định lại là cái cớ, nhưng chuyện Côn Sơn quyết định, bình thường bọn cũng thay đổi được, đành phải : “Sơn ca, phải suy nghĩ kỹ!”



      “Tôi rất hiểu, tôi có vợ xinh đẹp, có tiểu viện khang trang, còn muốn những thứ kia để làm cái gì, chỉ cần vợ tôi chê tôi lười là được rồi.” Côn Sơn xong nhìn thoáng qua Bảo Châu: “Vờ à, em có chê lười ? Nếu ghét bỏ, sở cảnh sát làm việc.”

      Bảo Châu lắc đầu, cảm thấy ngốc: “Trong nhà thiếu tiền, em lười cũng lười, em tại sao phải ghét bỏ ?”



      Côn Sơn nghe xong, trong lòng ấm áp, nếu phải trong sân quá nhiều người, muốn, ôm lấy hôn cái, híp nửa mắt đối với A Hổ : “Cậu nghe được? Trở về cho cục trưởng, ta đùa chán, tham gia náo nhiệt nữa.”



      Cục trưởng sau khi nghe, cảm thấy Côn Sơn có thể là giận lẩy, dù sao chức vị đội trưởng nhận cũng sao, phái người gọi , cũng coi như cho bậc thang.



      Lục lão gia nghe xong, gọi điện thoại, giáo huấn Côn Sơn trận, trong lời vẫn có chút ưa thích đứa con trai này : “Mày đừng hòng lại có lý tưởng, cưới vợ rồi, ngoan ngoãn làm.”



      “Con .”



      “Mày dám! Nếu mày , tao nhận mày làm con nữa.”



      “Cha, những lời này, cha rất nhiều lần rồi.” Côn Sơn bị uy hiếp, khẽ nhướng mày khiêu khích.



      “Tao đây đem Bảo Châu gọi về nhà ở, cho mày ở nhà mình! Câu này mới lạ ! Lừa Bảo Châu so với mày dễ dàng hơn nhiều, dùng đồ ăn ngon là đủ, mày có muốn thử chút hay ?”



      “Lão hồ ly!” Côn Sơn thấp giọng chửi bới tiếng, xem như đáp ứng.

      “Làm rất tốt, tại các con ở tiểu viện có chút coi là gì, chỉ cần con làm việc tốt, cha mua cho con tòa nhà lớn, như thế nào?” Cưỡng bức thêm dụ lợi, hai bút cùng vẽ, tin thành chút.



      cần, ở đây quen.”



      “Vậy cho con ngàn đồng, con muốn xài như thế nào xài.”



      “Con cần!”



      phải do mày quyết định!”



      Ngày hôm sau Lục lão gia gọi người đem cái rương lớn qua, Côn Sơn kêu người đem trở về, Lục lão gia thừa dịp lúc ở nhà lại đưa đến.



      Bảo Châu vừa mới tỉnh lại nhìn thấy trong sân có cái rương lớn, hỏi Thẩm mẹ: “Đó là cái gì?”



      Thẩm mẹ cũng vừa thức dậy: “Nặng trịch đấy, biết.”



      Thời điểm này vừa đúng lúc có người đưa cá tới, Bảo Châu nghĩ đến lần trước bởi vì Tiểu Hoàng làm cho thị trưởng phu nhân giống như có chút vui, coi như nhận lỗi cũng được, tuy rằng biết trong rương là cái gì, nhưng lễ tình trọng a! Cái lễ trọng, thành ý càng trọng a! Dứt khoát liền tặng cả cá và rương hòm, gọi người mang , tự mình theo bọn họ đến nhà thị trưởng phu nhân.

      Kết quả vừa đến cửa lớn bị cản lại, canh cửa phải là gia đinh ngày ấy nhìn thấy, mà là mấy binh sĩ lạ hoắc, người trong đó đến gần Bảo Châu, dùng thương trong tay ra hiệu: “Xin chớ tới gần.”

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 67 Tự mình đa tình



      “Vì sao? Tôi tới tặng đồ cho người bên trong, vậy có thể giúp tôi chuyển vào được ?”



      “Cái này có thể.”



      “Cảm ơn!” Bảo Châu có tâm cơ gì tự nhiên cười , lại để cho người đem mấy con cá chép vàng đưa tới, còn có cái rương lớn phía sau.



      Người nọ kiểm tra chút, thấy là mấy cái cá chép và rương bạc, cao hứng gọi người khiêng vào, nghĩ thầm người này là mạnh vì gạo, bạo vì tiền, lãnh đạo bọn rất ít đến đây, ngay cả thị trưởng đều vừa vặn biết đến, người này ràng rất nhanh đưa lễ vật tới, tương lai khẳng định có tiền đồ.



      Bên trong người khách nào đó tới nhìn đồ đạc, biểu vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có chút để ý đến: “Những vật này, là ai đưa tới? Lại biết hành tung của tôi.”



      “Là trẻ tuổi, còn có thể gọi trở về, có cần gọi đến?”



      “Kêu đến.” Người khách kia ra, muốn nhìn xem là ai thức thời như vậy, lễ đều đưa đến nơi đây rồi, mặc dù có chút ít, nhưng hành động lần này đáng giá khen ngợi, nếu như những nơi qua, những người khác nếu đều tặng đồ cho như vậy, là quá tốt.



      Bảo Châu vốn quay đầu được bước, lại bị người gọi về, hôm nay tâm tình cũng tệ lắm, có tức giận, vừa vặn khát nước, vừa vào, cũng có giống mọi người nghĩ đút lót quan lớn, mà là quay đầu đối với thị trưởng phu nhân ngồi nghiêm chỉnh : “Đường đại tỷ, có nước ? Em khát nước.”



      Thị trưởng phu nhân mặt biểu tình gọi người rót chén nước cho , trong lòng lại cao hứng giờ phút này đến đến, người khách tới thăm họ Chu, là theo chân Lỗ Nghĩa Tường ở Hà Nam là sư trưởng náo khởi nghĩa, đến nhà là bái phỏng, ba câu có hai câu rời kinh phí khan hiếm, thị trưởng cùng phu nhân trong lòng đều mất hứng, ngươi người tỉnh Hà Nam chạy đến Sơn Tây ta đòi tiền, khỏi quá tối a! Hình như người ta là sư trưởng, nếu ra tiền, vạn nhất tức giận, xử bắn bọn họ cũng phải là được, lúc này Bảo Châu đến phải đúng lúc sao?



      Thấy Bảo Châu đợi nước, cũng thể cứ để đứng như vậy, giới thiệu cho Chu sư trưởng kia: “Nhanh hành lễ, vị này chính là Chu sư trưởng.”



      “Chu tiên sinh xin chào! Tôi gọi Bảo Châu.” Bảo Châu tùy ý đối với cười cười, hoàn toàn biết sư trưởng là cái gì, chỉ cho là người này tên gọi sư trưởng,



      Chu sư trưởng trong lòng buồn bực, cho tôi chút quà tặng, lại là tiểu bối, cư nhiên dám gọi Chu tiên sinh, mà vẻ mặt sùng kính cúi đầu tiếng Chu sư trưởng, là chơi đùa cái gì, mặt lạnh nhìn về phía : “Lễ là đưa hay sao?”



      “Đúng vậy a! Thị trưởng phu nhân, có thích ?”

      “Tôi…” Nghe thấy đó là đưa cho mình, thị trưởng phu nhân vô cùng đau đớn, thế nào cứ đúng dịp như vậy, muộn khắc tốt rồi, tại chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu sư trưởng mang lễ vật vốn thuộc về rồi, trong lòng đối với phần tâm tư này của Bảo Châu vẫn nhận được, mấy cá chép lớn lên đặc biệt đẹp mắt, thị trưởng nhà vừa rồi nhìn thoáng qua, thích buông tay.



      Chu sư trưởng mất hứng, cái gì cư nhiên phải cho mình sao?

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 68 Nước đổ lá môn



      Nhưng mặc kệ, cả tháng nay nếm mùi thất bại, trước mắt đúng là thời điểm phải dùng tiền, tiền này tuy rằng nhiều lắm, nhưng với , cũng có thể đủ cho và mấy trăm huynh đệ miễn cưỡng chống hơn mười ngày, từ khi theo Lỗ Nghĩa Tường khởi nghĩa, chưa có trải qua ngày tốt lành nào, tuy rằng Lỗ Nghĩa Tường cho chức vụ sư trưởng, nhưng sư trưởng dưới tay mang hơn ngàn người, vốn cũng rất là keo kiệt, trận chiến này lại tổn thất mấy trăm huynh đệ, chỉ còn năm sáu trăm người , đáng giận Lỗ Nghĩa Tường thấy thất bại, chẳng những đền bù tổn thất cho , cư nhiên ngay cả quân lương sáu tháng cuối năm cũng cắt xén , mắt thấy có cơm ăn, nên mang theo ít huynh đệ đến những tỉnh thành chung quanh Hà Nam vài vòng, kiếm ít tiền dùng.



      Nghĩ tới đây, đối với thị trưởng : “Huynh đệ tôi, sắp chết đói, số tiền này nếu ấy cho thị trưởng, thị trưởng coi như là cho tôi mượn! Người tới khiêng .”

      chỉ cần tiền, cần cá, dùng ánh mắt sai khiến thủ hạ, thủ hạ tranh thủ thời gian tới đem rương bạc khiêng , trong lòng thị trưởng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại lời nào để , ít nhất mấy con cá chép rất đáng tiền vẫn còn, cũng coi như trong may mắn trong bất hạnh.



      suy nghĩ chút tiền ấy, có chút ít, nhìn bộ dạng trì độn của Bảo Châu, ăn mặt rất thời thượng, khẳng định có tiền, chắc là tiểu thư con nhà giàu, vậy càng tốt, cưới làm vợ bé, đồ cưới khẳng định ít, nghĩ tới đây, cũng có vội , đặt mông ngồi xuống đối với Bảo Châu : “ năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”



      “Mười lăm.”



      Tuổi hơi chút, nhưng chỉ cần có tiền là được, nghĩ như vậy Chu sư trưởng đối với Bảo Châu cười cười: “Có thể thuận tiện, tôi đến nhà của ngồi chút?”



      được.” Bảo Châu thích ánh mắt của người này nhìn mình, giống như coi như rương bạc kia.



      Chu sư trưởng nổi cáu, mình có thể vừa ý , là vinh hạnh của vậy mà lại dám cự tuyệt, nếu phải đây là ở nhà người ta, tuyệt đối vỗ bàn đứng lên, nhưng giờ phút này cũng chỉ có thể phẫn nộ trừng mắt : “Vì sao? thiệt cho biết, lão tử vừa ý rồi, muốn cưới làm vợ bé.”



      “Vợ bé? Đại thúc a! Đầu óc thúc có phải hồ đồ rồi ?” Bảo Châu cười lườm cái, sau đó cầm lấy quả táo trong đĩa trái cây bàn trà, bắt đầu gặm, chút lo lắng nào, Côn Sơn từng qua, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng phải bình tĩnh, giao cho là được rồi.



      Thị trưởng phu nhân nghe xong, thôi rồi! Chu sư trưởng khẳng định tức giận, đừng ở nhà đại khai sát giới ah!

      Tranh thủ thời gian đối với Chu sư trưởng : “Sư trưởng a! Bảo Châu hiểu chuyện, ngài chớ trách, nhưng ấy đúng là thể làm vợ bé của ngài, ấy có chồng rồi.”



      “Có chồng?” Chu sư trưởng giật mình.



      Bảo Châu gặm quả táo, lại lấy chùm nho, đứng lên, đối với thị trưởng phu nhân : “Cảm ơn chiêu đãi, tôi về trước, các người chậm rãi trò chuyện nha…!”



      xong đợi mọi người phản ứng, chạy nhanh như làn khói ra ngoài, hoàn toàn có theo nghi lễ.



      Lúc Chu sư trưởng muốn gọi người bắt lại, còn kịp, chạy nhanh như cướp, đảo mắt ra cửa, Chu sư trưởng nhận đồ của người ta, cũng dám làm thị trưởng khó xử, hừ lạnh tiếng : “ nàng này chạy thực mau, thời gian cũng còn sớm, huynh đệ của tôi còn phải nơi khác, ăn cơm, cáo từ.”



      Thị trưởng ước gì nhanh chóng đuổi tên ôn thần này , lưu mới là lạ: “Chu sư trưởng khách khí, tôi tiễn ngài tới cửa.”



      Đưa Chu sư trưởng , thị trưởng thu hồi vẻ mặt cười như hoa nở, gọi người đóng cửa lại hừ lạnh tiếng: “Ai mà thèm quản ngươi! Đáng thương cho ngàn lượng của ta a! Ai! Trôi theo dòng nước!”

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 69 Nộp vũ khí đầu hàng giết



      Thị trưởng phu nhân cũng chán ghét người vừa rồi: “Cái người này cũng quá đáng rồi, khẳng định gặp chuyện may, con dâu Lục gia mà cũng dám muốn, có đầu óc. Cũng may Bảo Châu vừa mới xuất , nếu ngàn lượng này, chúng ta biết còn phải tổn thất bao nhiêu “



      Thị trưởng cũng rất có loại cảm giác này, đối với thị trưởng phu nhân : “Phần lễ này của Lục Côn Sơn tuy bị Chu sư trưởng cướp , nhưng chúng ta vẫn nhận phần tình này của , bây giờ người biết điều như vậy nhiều lắm. cho chức vụ tốt để làm, vợ của cũng tệ, đơn thuần, em có nhàn rỗi, có thể gọi ấy đến chơi.”



      Thị trưởng phu nhân nhớ kỹ, gật đầu: “Em cũng rất thích ấy, nha đầu kia có chút phúc khí.”



      Côn Sơn về đến nhà thấy Châu rầu rĩ vui ngồi trong sân, qua ngồi xuống bên cạnh : “Bảo Châu nhà tôi hôm nay sao thế, sinh bệnh rồi hả?”



      Bảo Châu lắc đầu, chỉ là giữa trưa ăn quá no mà thôi.



      Côn Sơn nhớ tới Thẩm mẹ vừa rồi có hôm nay Bảo Châu qua nhà thị trưởng, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì vui: “Có phải ở nhà thị trưởng xảy ra chuyện gì?”

      Bảo Châu lắc đầu: “ có gì! Chỉ là có người đầu bị hư, kêu em làm vợ bé của , bất quá em có bị bệnh, cho nên thèm ý đến .”



      “Vợ bé? Là tên khốn kiếp nào?” Lục Côn Sơn rất ít khi ở trước mặt Bảo Châu mắng thô tục, nhưng nghe được câu như thế, hỏa khí lập tức bốc lên, tên khốn nào có mắt, lại đánh chủ ý lên Bảo Châu nhà , coi là người chết sao?



      “Tên gọi Chu sư trưởng, nhưng đáng ghét, lễ vật em cho thị trưởng phu nhân đều cầm .”



      “Chu Sư Trưởng?” Trong lòng Côn Sơn suy ngẫm xung quanh đây dường như có người tên Chu Trưởng. Chẳng lẽ là Chu sư trưởng ở Hà Nam theo Lỗ Nghĩa Tường sau khi bị đánh bại trở về, khắp nơi tìm người vay tiền, vơ vét tài sản? Có lẽ nhất định là rồi, nghe mấy ngày trước người nọ mang theo đám người đến ở trong nhà gia đình giàu có ở huyện Bình Lục phía trước, ngang ngược ăn chùa ở hai ba ngày, lúc gần còn đem mấy thứ đáng giá trong nhà người ta dọn , quả thực so với thổ phỉ còn thổ phỉ hơn.



      Nếu ở Hà Nam, vốn cũng muốn xen vào, nhưng ta đến địa bàn Vận Thành, lại đánh chủ ý lên vợ , hừ hừ! Chính ta đụng vào họng súng, nên đừng trách quá ác độc.



      Vận Thành phân đường bây giờ là phân đường cấp, nhân lực vật lực đều đủ, muốn bắt tên sư trưởng nghèo túng kia, chỉ là việc cỏn con, cũng tốt, tuy nghèo túng, nhưng súng ống đạn dược cũng ít, cho các em thay đổi khẩu vị cũng được.



      làm liền làm, buổi chiều cùng Mộc lão gia tử bàn bạc, tất cả mọi người đồng ý, nghỉ ngơi quá lâu, có vận động gân cốt, lập tức phái người chia làm hai đội, đội mai phục ở đường phía trước, đội chặn đường lui của , hai mặt giáp công.

      Chu sư trưởng có chuẩn bị tác chiến, thu được bao nhiêu tiền chán nản trở về phủ, đột nhiên nhảy ra bảy tám trăm người cầm súng cầm pháo, làm cho và năm sáu trăm em bị bao vây, còn có mười mấy người cầm tên đứng sườn núi, mũi tên còn đốt lửa.



      Chu sư trưởng lúc này bị dọa cho kinh sợ, chưa đánh đầu hàng: “Tôi đầu hàng, đừng đánh tôi!”



      “Nộp vũ khí đầu hàng giết, đem vàng bạc của cải mày vơ vét được và tất cả sung ống đạn dược đặt mặt đất…” Côn Sơn đứng đỉnh núi, cầm loa hô.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :