1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 60 Được tấc lại muốn tiến thước



      Thị trưởng phu nhân sợ con chim kia đả thương người, may mắn là Bảo Châu mực ôm trong tay, vuốt ve vững vàng, bên ôm, bên cùng chim chuyện: “Mày đừng sợ , lát nữa về nhà với tao, tao làm nhiều đồ ăn ngon cho mày, nuôi mày cường tráng khỏe mạnh.”



      Thị trưởng phu nhân thất bảo vệ con chim, khỏi cảm thấy có chút an ủi, lưu Bảo Châu lại ăn cơm, thấy bên toàn máu, còn đưa bộ quần áo để cho thay, phái người tiễn trở về, trong lòng đối với tùy tiện này có thêm phần hảo cảm.



      đường Bảo Châu ôm con chim lớn màu vàng thích buông tay, đặt tên cho nó là Tiểu Hoàng.



      Buổi tối Côn Sơn thấy con chim kia nhìn rất được, Bảo Châu thích nuôi a!



      Lúc ăn cơm, nghe Bảo Châu thắng ít tiền, mà Tiểu Hoàng lại làm bị thương rất nhiều cá chép của nhà thị trưởng, cảm thấy băn khoăn, : “ sai người mua mấy con cá bồi thường cho nhà thị trưởng.”



      Côn Sơn nhớ sư phụ của mình thích nuôi cá chép, nên nhờ sư phụ chọn vài con, bảo người đưa sang nhà thị trưởng.

      Cá chép còn chưa chọn tốt, Côn Sơn gặp rắc rối to, cục trưởng gần đây thổ phỉ lộng hành, Côn Sơn ah! Cậu dẫn người đánh ! Tôi xem trọng cậu, đánh nhau giỏi như vậy, đánh thổ phỉ có lẽ có vấn đề gì !



      Đánh nhau cùng đánh thổ phỉ có thể đồng dạng sao?



      Côn Sơn cũng dễ để chà đạp như vậy, cười : “Đánh thổ phỉ là chuyện tốt a! Đáng tiếc từ trước đến nay tôi học vấn, nghề nghiệp, sau khi tiến vào sở, học cũng kỹ càng, gần đây thân thể tốt lắm, tôi thấy cục trưởng nên tìm người khác dẫn đội a!”



      Cục trưởng thu lại khuôn mặt tươi cười, nghĩ thầm vợ ngươi thắng vợ ta nhiều tiền như vậy, buông tha ngươi, ta như thế nào còn mặt mũi gặp mặt vợ a!



      Vỗ bàn : “Mày thực ?”



      “Tôi muốn , thế nhưng thân thể của tôi tốt.” Lục Côn Sơn bắt đầu ngụy trang suy yếu, bộ dáng tiều tụy do bệnh.



      Cục trưởng : “Tao tìm bác sĩ cho mày, khám xong là tốt rồi, thôi!”



      “Cho dù thân thể tốt, nhưng vợ tôi giống như đứa , tôi sợ tôi trông chừng ấy chạy loạn khắp nơi, nghĩ như vậy như thế nào còn có tâm tư đánh thổ phỉ, đừng hại các em.”



      Cục trưởng thở phì phì : “Tao đây lại gọi mấy em trông coi vợ của mày cho chạy loạn, vậy là ổn! đánh thổ phỉ a!”

      “Nhưng mà tôi có súng có pháo, đây phải nộp mạng sao? Tôi nộp mạng cũng có sao, cha tôi nếu tìm cục trưởng ngài phiền toái, tốt.” Côn Sơn giảo hoạt , cha Lục lão gia dậm chân cái, cũng có thể làm cho cả Vận Thành run chuyển.



      Cục trưởng tưởng tượng, tệ ! chính mình nghĩ tới điểm này, chỉ muốn dạy dỗ , vạn nhất Lục Côn Sơn thực bị thổ phỉ đánh chết, Lục gia trong cơn tức giận thuê hai tên sát thủ, cũng đừng hòng sống nữa. Nghĩ thầm muốn sung cho súng a!”Súng, tao cấp, chút với phòng đạn dược cấp cho mỗi người cây súng, như vậy được rồi nha!”



      “Vậy có thể cấp thêm đại bác , khẳng định rất uy phong.” Côn Sơn được tấc lại muốn tiến thước , muốn cục trưởng bất mãn, bảo đánh thổ phỉ? Dựa vào cái gì, thổ phỉ núi rất nhiều người tốt đều là cướp của người giàu chia cho người nghèo, có mấy người còn là bạn của , bảo đánh bạn của mình, nghĩ cùng đừng nghĩ, dứt khoát giả ngu.



      “Có cần cho mày thêm thêm hai cân thịt bò bình rượu ?” Cục trưởng tức đến mặt đỏ rần.

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 61 Côn Sơn giả ngu



      “Tự nhiên thể tốt hơn rồi, bất quá hai cân ăn đủ no, mỗi người hai cân được.” Côn Sơn nhìn như trì độn hắc hắc cười rộ lên, học theo bộ dạng của vợ giả ngây giả dại, muốn giống bao nhiêu có bấy nhiêu.



      “Cút ngay cho tao!” Cục trưởng nổi giận, trừng mắt : “Mày cho là lão tử mở nhà máy công nghiệp quân hay sao? Người ta là chuyên gia còn có mấy khẩu pháo, tao cục trưởng nho lấy đâu ra đại bác, còn thịt bò! Nằm mơ , lúc trước tao chỉ nghe vợ của mày là cực phẩm trong cực phâmk, biết mày cũng là tám lạng nửa cân, cút!”



      “Cục trưởng muốn tôi cút?” Vẻ mặt của dường như cục trưởng tuyệt đối nỡ để mình cút.



      “Xác định.” Cục trưởng tức đến mức muốn đá mông .



      “Vâng.” Côn Sơn mang theo vẻ mặt ủy khuất chịu tin lui ra ngoài, làm tâm tình cục trưởng càng tệ, hứa với vợ phải giáo huấn Lục Côn Sơn cho tốt. Hôm nay về nhà chắc chắn bị vợ đá vào thư phòng rồi, nghĩ đến dáng người đầy đặn của bà vợ ở nhà, tâm tình của càng tệ hơn!



      Tâm tình Côn Sơn rất tốt, thay đồng phục cảnh sát, đến phòng tài vụ thông báo việc mình vừa mới bị khai trừ, phòng tài vụ nằm ngay bên cạnh phòng cục trưởng, vừa rồi cũng loáng thoáng nghe thấy cục trưởng bảo Côn Sơn cút, tại có gan đến hỏi cục trưởng có phải khai trừ hay , Lục Côn Sơn là Tiểu Bá Vương cũng thể trêu vào, vội vàng đem tiền lương tháng này thanh toán cho , đồng phục cảnh sát cũng dám kêu lập tức cởi ra, ôn tồn : “Lục thiếu gia, đồng phục cảnh sát phiền toái ngài sau khi trở về, gọi người đưa tới.”



      “Khách khí, hôm nào mời uống rượu.” Từ sở cảnh ra, Côn Sơn tâm tình càng tốt đường ca hát về nhà, từ chức xong có thời gian mỗi ngày ở cùng Bảo Châu, càng dễ dàng giám sát cái tên Thẩm Kỷ Lương kia, để cho quá thân cận vợ mình.



      Dù sao bọn an bài nội ứng trong sở cảnh sát rồi, cũng cần ở đó, vốn cũng muốn tìm cơ hội rời , mỗi ngày quản mấy việc trộm đạo nhặt, quản đến nổi sắp ngủ gà ngủ gật rồi, vừa vặn có cái cớ, sau khi cha biết, cũng trách .



      Côn Sơn khi về đến nhà, Bảo Châu học xong chương trình học buổi sáng, Thẩm Kỷ Lương biết ham chơi, bình thường chỉ dạy buổi, luôn giữ lại buổi để cho chơi, càng bố trí bài tập làm phiền não, dù sao chỉ cần vui vẻ là được rồi, ngày hôm qua cẩn thận ngủ gật trong lúc học, nước miếng làm ướt nửa cuốn Hồng Lâu Mộng do vị danh gia dùng kiểu chữ hoa mai viết, Thẩm Kỷ Lương cũng chỉ đem phơi nắng cho khô, câu cũng nặng , chỉ tướng ngủ của Bảo Châu càng phát ra xinh đẹp.

      Thời điểm Côn Sơn tiến vào sân, Bảo Châu trêu chọc con chim còn bị thương, bên bắt côn trùng cho chim ăn, bên nghe Thẩm Kỷ Lương sợ người khác làm phiền ở bên cạnh : “Chim này dường như là loại chim vàng khó gặp, sinh đẻ tới…”



      Bảo Châu nghe xong bất quá cười cười rồi quên, lại có thể sợ người khác phiền ước chừng nửa giờ về kiến thức chim vàng, đến Côn Sơn trốn ở bên cạnh nghe lén sắp ngủ luôn, trong lòng khỏi bội phục tài ăn của người này, làm người trí thức làm gì cho đáng tiếc, bệnh viện chuyên môn trị liệu cho người mắc chứng mất ngủ khẳng định sớm phát tài.



      Nhưng trong lòng càng thêm cảm thấy phải đề phòng, người nam nhân có thể sợ người khác làm phiền đối với vợ lầm bầm lầu bầu, đống lời vô ích đều có thể đến nửa giờ, ngươi có nên lo lắng hay ? Đây là nhảm, nếu lời tâm tình, chừng ngày đều hết.

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 62 Trung thực

      Lúc này Côn Sơn càng thêm xác định chính mình khiến cho bị đuổi việc là đúng, ngáp cái, Côn Sơn qua ngồi xổm xuống, vươn tay sờ sờ con chim vàng, đích xác rất đẹp, thoạt nhìn so với ngày hôm qua tựa hồ tinh thần đỡ ít rồi, quay đầu đối với Bảo Châu : “Vợ à, về.”

      Nếu là ngày thường Bảo Châu sớm nhào vào trong ngực của rồi, hôm nay chỉ nhàn nhạt “À” tiếng, tiếp tục cho Tiểu Hoàng ăn.

      Côn Sơn muốn , tao so đo với mày, cũng càng thể cùng động vật so đo, mày vừa tới, trong lòng Bảo Châu thấy mới lạ cho nên xem tao, qua vài ngày mới lạ nữa, để ý tới tao thôi, dù sao động vật, có thể hơn được ông chồng sống sờ sờ sao?

      Kết quả buổi tối lúc ngủ, Côn Sơn vừa muốn ôm , chỉ thấy Bảo Châu ôm chim vàng trong ngực bò lên giường, ở bên cạnh nằm xuống, miệng lẩm bẩm; “Tiểu Hoàng đừng sợ, ngoan ngoãn ngủ, chị và kể chuyện cười cho em…”

      Côn Sơn hắc tuyến rớt xuống!

      Sáng ngày thứ hai, Côn Sơn mơ mơ hồ hồ tỉnh lại cảm giác trong ngực mảnh ấm áp, duỗi miệng muốn hôn trán Bảo Châu cái, kết quả hôn đến miệng lông, lập tức tỉnh, vừa mở mắt, chỉ thấy cái con chim vàng tên là Tiểu Hoàng rất ác hàn nhìn xem , làm như là bị cái gì sạch đụng vào, nó tuy rằng là con chim, thế nhưng đạo lý nam nam bài xích, nó coi như chỉ là động vật cũng là trời sinh biết đến, người này ràng gặm lông của nó, chẳng lẽ có cái gì cổ quái? được a! Nó là con chim tinh thần và thể xác đều rất khỏe mạnh, vẫn là con chim có phong cách, ngoại trừ ưa thích mùi hương của nữ chủ nhân, ai cũng thích, cái tên gia hỏa này cả người đầy mồ hôi bẩn cho phép đánh chủ ý lên nó. (chim mà cũng YY quá :v)

      Côn Sơn thò tay muốn bắt Tiểu Hoàng sắp rớt xuống giường, nhưng Tiểu Hoàng cho bắt, né tránh cái, chính mình rớt xuống dưới giường, nó đau kêu lên: “Ngao ngao ~ “

      Bảo Châu nghe được thanh tới, thấy Côn Sơn để tay ở bên giường, Tiểu Hoàng té xuống, Tiểu Hoàng tranh thủ thời gian đáng thương nhìn về phía nữ chủ nhân, giống như nữ chủ nhân làm chủ cho tôi a!

      Bảo Châu ôm lấy Tiểu Hoàng đáng thương trừng mắt nhìn Côn Sơn: “Nó như thế nào té xuống hả? Lúc nãy còn ngủ ngon giấc a!”

      “Khả năng mộng du!” làm sao biết cái con tiểu gia hỏa kia tại sao phải lăn xuống, làm như là cọp ăn thịt người bằng.

      “Ai! Xem ra sau này em vẫn nên mang Tiểu Hoàng ngủ, nếu lại té xuống mấy lần, nện thành bánh thịt đấy.” Bảo Châu băng bó kỹ cho Tiểu Hoàng xong, ra ngoài gọi Tiểu Đông làm cho Tiểu Hoàng cái giường rơi ra ngoài.

      Vừa mới được băng bó kỹ Tiểu Hoàng hung hăng trợn mắt nhìn Côn Sơn , kêu ah ah, giống như tôi chán ghét , mới mộng du, mông chim rơi đau quá ah!

      Hừ! Đợi thương thế nó tốt lên, xem nó mổ nát mông !

      Côn Sơn nghe nó kêu cảm thấy phiền, còn muốn ngủ thêm lát, hôm nay lại cần làm, cũng bụng dạ hẹp hòi trừng Tiểu Hoàng: “ được kêu, ngoan ngoãn ngủ, nếu giữa trưa ăn thịt chim kho tàu.”

      Tiểu Hoàng tuy rằng nghe hiểu, nhưng mà ánh mắt đáng sợ kia muốn bắt nó nuốt sống , nó vẫn là hiểu đấy, toàn thân run lên, sau đó trung thực…

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 63 Hiểu lầm



      Bảo Châu phân phó Tiểu Đông xong, trở về phòng, thấy Côn Sơn cùng Tiểu Hoàng trái phải nằm ở giường, cái dựa vào tường, cái dựa vào bên cạnh giường, Tiểu Hoàng tựa hồ lại ngủ rồi, thở dài, thất vọng : “Tiểu Hoàng, em tại sao lại ngủ, chị có lấy bánh nướng hành tây cho em.”



      Tiểu Hoàng dám kêu, nhắm mắt lại ngửi mùi thơm bánh nướng, trong lòng hận, phải nó muốn ăn bánh, mà là nó muốn bị ăn ah!



      Bảo Châu cho rằng nó ngủ, đối với Côn Sơn : “Côn Sơn chúng ta ăn sáng thôi! Tiểu Hoàng làm sao bây giờ?”



      “Em đặt ở chỗ đó, nó đói bụng tự nhiên ăn.” Côn Sơn nhìn thoáng qua Tiểu Hoàng làm bộ ngủ, nghĩ thầm đây bất quá là mới bắt đầu, làm cho nó chịu khổ, bằng leo lên đầu nam chủ nhân là đây. Nhưng cân nhắc đến Tiểu Hoàng vẫn còn bị thương, Côn Sơn có cướp đoạt quyền lợi ăn uống của nó, lại để cho Bảo Châu đặt đồ ăn xong, khép cửa nửa, hai người mới ra ngoài.



      Tiểu Hoàng đáng thương thở phì phì kéo thân thể bị thương, chậm rãi hướng đồ ăn dưới giường tới gần, nghĩ qua là lại rớt xuống, lúc này rớt vào trong mâm bánh nướng, bánh bột ngô đủ mềm, như cái nệm che chở nó, cũng may cái đĩa làm bằng đồng, nếu là đồ sứ, nó tại tiêu rồi, Tiểu Hoàng đau nhức cũng khoái hoạt ăn bánh nướng trong mâm, trong lòng vui thích nghĩ vẫn là nữ chủ nhân tốt.



      Tiểu Hoàng rất thông minh, thông minh vượt qua dự liệu của mọi người, nó dưới tỉ mỉ chiếu cố của Bảo Châu, khôi phục rất nhanh, ngày hôm sau có thể nện bước rì rì tản bộ trong sân,, ngày thứ ba có thể bay đến mặt bàn, ngày thứ tư chính mình bay loạn mấy cái cây ở trong sân , nó thích bay tới bay lui cây, nhưng Bảo Châu tay cầm đồ ăn ở trước mắt của nó tay vẫy, nó rất tựu bay qua ăn đồ ăn đặt lên bàn, hoặc là cầm tay.

      Tối hôm đó trong sân có chuột làm cho Bảo Châu cách nào ngủ yên, Bảo Châu lăn qua lăn lại, Côn Sơn thấy ngủ được, từ giường đứng lên, khoát áo ra ngoài.



      muốn đánh con chuột sao?” Bảo Châu dụi dụi mắt hỏi.



      tiểu.” Côn Sơn xong, đem màn thả xuống, đến nhà kho tìm cái túi cũ, cùng đòn gánh, bước chân nhàng vào phòng, lại vội mà trèo lên giường, ngồi xổm người xuống, lỗ tai rất linh mẫn nghe động tĩnh trong phòng, sau đó nhanh chóng phán đoán, dùng đòn gánh hướng dưới giường quơ, bao lâu con chuột bị đuổi tới bên cạnh túi vải và chui vào trong, Côn Sơn thu lại túi vải, ra cửa.



      Chờ sau khi trở về, vén chăn lên nằm xuống ôm Bảo Châu mơ mơ màng màng ngủ, vẻ mặt vui vẻ chịu đựng, vì làm cái gì, tựa hồ cũng là đáng giá.



      Nghĩ nghĩ lại ở mặt của hôn cái, cho rằng đó là phần thường mình bắt chuột.



      Sáng ngày thứ hai Bảo Châu bắt đầu phát trong nhà tựa hồ còn chuột rồi, Lục mỗ lừa dối : “Con chuột dọn nhà.”



      Bảo Châu muốn tin tưởng, thấy Tiểu Hoàng ra vẻ oai phong từ trong cánh cửa khác ra, lập tức có đáp án: “Nhất định là Tiểu Hoàng ép con chuốt di dời, Tiểu Hoàng thực nghe lời! Tiểu Đông, giữa trưa cho Tiểu Hoàng thêm đồ ăn.”

      cũng muốn thêm đồ ăn.” Côn Sơn kháng nghị .

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 64 Hóa bi phẫn thành giấc ngủ



      “Vì sao?” Bảo Châu cho rằng mỗi ngày ăn tốt! phải đủ phong phú sao?



      cao hứng.” cười đến rất vô sỉ.



      Bất quá Bảo Châu có ý kiến, ăn được là phúc.



      Vô duyên vô cớ thêm cái màn thầu Tiểu Hoàng hưng phấn cùng nam chủ nhân có tiền đồ của nó đồng dạng, cả phòng chạy loạn, kết quả đến buổi tối nó thảm rồi, trong phòng Bảo Châu lại có chuột, Bảo Châu ôm lấy Tiểu Hoàng từ gian phòng bên cạnh, ném xuống dưới giường của mình, sau đó bò lên giường tiếp tục ngủ.



      Sáng sớm hôm sau, trong phòng chết chú chuột, nhưng Bảo Châu cảm thấy Tiểu Hoàng nghe lời, bởi vì tối hôm qua vẫn có rất nhiều con chuột nhao nhao, hơn nữa ai bảo nó làm cho chuột chết?



      Đuổi được sao?



      Nghĩ đến nhất định là Tiểu Hoàng ăn no nên lười biếng, liền gọi phòng bếp, hôm nay bớt cái màn thầu cho nó.



      Tiểu Hoàng kỳ cũng có cắn con chuột, đêm qua Bảo Châu vừa lên giường, nó cũng ở dưới giường ngủ rồi, con chuột rất đáng thương vừa vặn từ bên người nó ngang qua, nó trong lúc ngủ mơ lật người cái, vì vậy ngày hôm sau dưới giường có con chuột bị đè bẹp chết.

      Giữa trưa Tiểu Hoàng vô tội ít cái màn thầu, buồn bực cả buổi chiều, buổi tối, Bảo Châu lại để nó dưới giường bắt chuột.



      Cả ngày buồn bực nên ban đêm Tiểu Hoàng quyết định hóa bi phẫn thành giấc ngủ, đêm ngủ ngon, hơn nữa những con chuột thấy tiểu muội của mình bất hạnh bị con đại gia hỏa làm thành nệm ngủ chết rồi, cũng cũng dám đến gần, vì vậy sáng ngày thứ ba, thịt thịt mất khối, đến ngày thứ tư, ngày thứ năm, rốt cuộc còn phát trong phòng có chuột chết Bảo Châu ngược lại bình tĩnh, cho Tiểu Hoàng đồ ăn, đều dựa theo tiêu chuẩn ngày thứ ba.



      Tối ngày thứ sáu, những con chuột thương lượng cái tên đại gia hỏa kia tựa hồ cũng có lại đè chết những thành viên trong tộc chuột khác, chừng đó chỉ là con hổ giấy thể dùng, vì vậy lá gan mập lên, lúc qua dưới giường, cũng vòng đường xa nữa, có chút lớn mật, thậm chí giẫm người Tiểu Hoàng .



      Tiểu Hoàng ngủ được nửa mê nửa tỉnh, cảm thấy có cái gì giẫm nó, vừa mở mắt, phát đám chuột rất hung hăng càn quấy, đám chuột thấy nó mở mắt ra cũng sợ hãi, khiêu khích nhìn nó, sau đó ở người nó nhảy tới nhảy lui.



      cái cánh của Tiểu Hoàng đảo qua, mặt đất nằm xuống ba bốn con chuột bị thương…



      Còn lại bỏ chạy, Tiểu Hoàng cũng mặc kệ chúng.



      Kết quả sáng ngày thứ bảy, Tiểu Hoàng ngoài ý muốn nhận được rất nhiều ban thưởng đến từ Bảo Châu, giác ngộ.

      Sau đó bắt đầu cố gắng bắt chuột, nó là chim, phải mèo, bắt chuột phải nghề chính, cố ý bắt, ngược lại bắt được, dứt khoát ngủ ngon, kết quả nó vừa ngủ, những con chuột nhịn được hướng phía nó tới, trong đó chú chuột nghĩ đến đêm qua, muội muội bị cánh nó chụp chết, thở phì phì qua, nâng lên bờ mông, ở đầu Tiểu Hoàng kéo mấy viên phân chuột,



      Vừa muốn , Tiểu Hoàng có chút mở mắt ra, muốn thò tay bắt, phát có thêm vài con chuột hướng phía nó tới, dứt khoát giả bộ ngủ, đợi chúng tiếp cận, hai cánh đập, như là loại máy bay chiến đấu hướng về phía những con chuột lại đập lại đánh, đêm nay thành quả chiến đấu mười phần khả quan, những con chuột chạy được xa bao nhiêu hay bấy nhiêu.



      Ngày hôm sau Bảo Châu lại bảo Tiểu Đông làm nhiều đồ ăn hơn cho nó.



      Thế nhưng tiệc vui chóng tàn, có vài ngày, chuột trong phòng đều bị nó đập, chạy hết rồi, nó muốn tranh công cũng còn cách.



      Tối ngày hôm đó, con chuột đói nổi, ngửi mùi bánh ngọt thơm ngào ngạt bàn, mạo hiểm tánh mạng vụng trộm tiến đến, Tiểu Hoàng nghe được tiếng bước chân của con chuột, lập tức tỉnh, con mắt sáng ngời nhìn về phía con chuột.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :