1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 54 Lòng lạnh lạnh…

      muốn dạy tôi?”

      “Đương nhiên.” rất nguyện ý tay nắm tay dạy biết chữ, về sau có kết hôn, có thể cùng nhau đọc báo, thảo luận chút thế cục, tốt. Vì theo đuổi người , để ở chỗ này chờ lâu mấy tháng, cũng thành vấn đề!

      Bảo Châu cũng ghét , cảm thấy người này vô cùng thân thiên, đối với mỉm cười: “Vậy đợi tí nữa thu dọn đồ đạc, cùng tôi về nhà a!”

      Thẩm Kỷ Lương nghĩ tới lại chủ động dẫn mình về nhà, vậy là làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật ah! Rất vui vẻ đáp ứng, đối với : “ ở đây chờ tôi, tôi tạm biệt chủ nhà chút, rồi mang hành lý tới.”

      “Ừm.” Bảo Châu nhìn phần bánh quy chocolate, nên rất dễ chuyện.

      Lúc Thẩm Kỷ Lương xuống lầu nhìn thấy người vừa rồi theo Bảo Châu ôm đến cái bình lớn đặt trong phòng khách, đám người trí thức quay quanh, cái bình tản ra mùi thơm đặc trưng của đồ chua, đều tán thưởng là mỹ vị khó gặp.

      Thẩm Kỷ Lương trong lòng thầm nghĩ chỉ là đồ chua có cần đến mức như vậy , chẳng lẽ có thể ăn ra vàng, qua nếm thử, ngây dại!

      đời này lại có đồ chua ngon như vậy, nếu nắm bắt được cách điều chế, bán ra tỉnh ngoài, khẳng định phát tài lớn rồi, thiếu tiền, vừa thấy mấu chốt buôn bán, cha là thương nhân lớn, từ theo mưa dầm thấm đất, cũng có chút ít nhãn quan, tại quan lớn ăn thịt cá nhiều rồi, những đồ chua này nhất định có thể trở thành tân sủng.

      Nghĩ đến là do Bảo Châu mang đến, cách điều chế có lẽ biết , lúc cùng Bảo Châu trở về, đường hỏi : “Mấy đồ chua kia là làm à?”

      “Đúng vậy a!”

      “Có thể cho tôi biết bí quyết được ? Tôi có thể cùng hợp tác, đem đồ chua của bán đến tỉnh thành.”

      “Tỉnh thành? Tôi có rất nhiều rất nhiều ah!”

      sao, có bao nhiêu, toàn bộ tôi bao hết.” Trong lòng nghĩ nhà của có thể làm bao nhiêu.

      Bảo Châu vì muốn cho dùng tốc độ nhanh nhất nhìn thấy đồ chua đáng của , nên trực tiếp cửa sau, lúc Thẩm Kỷ Lương nhìn thấy hồ đồ chua, bị hù dọa, quá chấn động! Quá bá khí rồi! Nhưng người tình trong mắt là Tây Thi, nhìn thế nào, cũng cảm thấy ưa thích, theo đúng kế hoạch, làm liền làm, có thể đợi, nhưng những đồ chua thể đợi, gửi phong thư trở về, sau đó liên hệ với tiêu cục trong thành, nhận chuyến tiêu đặc biệt này, cần phải trong hai ngày đưa đến, nếu thời tiết nóng nực, hư mất.

      Bảo Châu nhìn thấy trong tay rất nhiều rất nhiều tiền, rất bình tĩnh đưa cho Thẩm mẹ, mua tôm cho con!

      Thẩm mẹ gần đây đối với tuân lệnh tuyệt đối, sáng sớm ngày mai kêu Lục quản gia mua, Thiếu nãi nãi cứ việc yên tâm.

      Thẩm Kỷ Lương lòng nhiệt huyết, lúc nghe thấy câu Thiếu nãi nãi, thiếu chút nữa trượt chân ngã xuống hồ, sau khi ổn định, kích động bắt lấy cổ áo Bảo Châu, vẻ mặt sắp khóc: “ kết hôn?” [​IMG]

      “Đúng a!” Bảo Châu đáp vô cùng dứt khoát.

      Thẩm Kỷ Lương như bị rơi xuống địa ngục [​IMG]! lạnh lạnh… [​IMG]

      rất muốn bỏ chạy, Bảo Châu lại có chút nào phát dị thường lôi kéo tay áo của hỏi: “Thẩm đại ca, ở ngoài biển ngoại trừng tôm ra, còn có cái gì nữa ?”

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 56 Xem phim



      Vừa rạng sáng ngày thứ hai Thẩm Kỷ Lương thức dậy, tinh thần sảng khoái ăn sáng, kết quả phát người nhà này, ngoại trừ Tiểu Đông ở bên ngoài quét sân, chưa có ai thức dậy: “Bọn họ vẫn còn ngủ sao?”



      “Thẩm lão sư dậy sớm rồi, Thiếu nãi nãi chưa tới mười giờ là có rời giường đâu. Thiếu gia dậy muộn quen, Thẩm mẹ thức khuya, nên cửa hàng mở cửa cũng muộn.” trắng ra là, cái nhà này, đều rất lười.



      Thẩm Kỷ Lương luôn được nhà giáo huấn nghiêm khắc, từ dậy rất sớm. Đối với người nhà này, cảm thấy rất thể tưởng tượng nổi, chẳng những chủ tử dậy trể, người hầu cũng có thể ngủ nướng.



      Ngày hôm nay, Thẩm Kỷ Lương mang theo tâm tình thể tưởng tượng nổi dạy Bảo Châu ngày, phương thức dạy học của rất sinh động, Bảo Châu thích gì từ cái đó mà bắt đầu dạy, Bảo Châu thích ăn, chữ đầu tiên Thẩm Kỷ Lương dạy , chính là tên đồ ăn, Bảo Châu bắt đầu có chút nhớ được, nhưng Thẩm Kỷ Lương có biện pháp, ví dụ như dạy ghi tên hai loại bánh bao, ghi đúng ban thưởng cái bánh bao, viết đúng toàn bộ tên các loại bánh bao được thưởng mỗi loại cái.



      Ngày hôm sau, Thẩm Kỷ Lương thức dậy so với ngày hôm qua muộn hơn, Bảo Châu rất vui vẻ nhìn : “Lão sư, hôm nay còn muốn dạy tôi tên các loại đồ ăn nữa chứ? Tôi muốn ăn tất cả thức ăn ngon.”

      Thẩm Kỷ Lương cũng nhếch miệng cười, trở nên gian trá. đùa, phải đáp ứng, sau này học được vài ngày, vài loại nguyên liệu nấu đều ăn qua. Thẩm Kỷ Lương làm bản thực đơn, để nhận thức những chữ thực đơn, Bảo Châu học liên tục được ba bốn ngày viết được hết, Thẩm Kỷ Lương lập tức bảo người làm bàn đồ ăn ngon lớn.



      Buổi tối Côn Sơn trở về, chỉ thấy Bảo Châu miệng toàn dầu mỡ cao hứng chạy tới chạy lui trong phòng, hôm nay trực ca đêm, vừa trở về, thấy hưng phấn như thế, hỏi câu: “Có chuyện gì vui vậy?”



      “Hôm nay em ăn thịt nướng, em có chừa lại cho , mau tới nếm thử.” Bảo Châu tựa như hiến vật quý lôi kéo đến bên bàn ngồi xuống.



      Côn Sơn nhìn thấy cái đầu con heo buồn bực: “Tại sao là đầu heo?”



      “Hắc hắc! Thẩm đại ca đem thịt heo phân cho hàng xóm hết rồi, lúc em phát , chỉ còn lại có đầu heo và mông heo thôi.”



      Lại là cái tên họ Thẩm kia, biết ta an phận, khá tốt sớm có chuẩn bị: “Ngày mai là tết Trung thu, trong thành phố tổ chức chiếu phim điện ảnh, dẫn em xem.”



      “Điện ảnh?” Bảo Châu nhìn thấy qua báo, rất thú vị.



      Côn Sơn gật đầu: “Ừm, tối ngày mai ăn cơm xong, .”



      Bảo Châu ưa thích mới lạ, nên cao hứng muốn ngủ, chạy vào trong sân cùng mọi người tuyên bố ngày mai xem phim.

      Thẩm Kỷ Lương vốn cũng muốn , nhưng lúc này vé xem phim rất khó cầu, Côn Sơn bởi vì là làm trong sở cảnh sát mới miễn cưỡng lấy được hai tấm vé, ở đâu còn phần cho tên bóng đèn như .(giống như kỳ đà cản mũi ý =D)



      Bảo Châu lần đầu tiên xem phim, Thẩm mẹ thể keo kiệt, chọn lấy khúc vải tốt nhất trong tiệm, dựa theo hình vẽ báo, may cho Bảo Châu bộ quần áo kiểu mới nhất. Bảo Châu là người tham ăn, xem phim cũng quên mang đồ ăn, rất khoa trương đem theo rỗ lớn.



      Côn Sơn mở ra nhìn nhìn, vẫn còn chê ít, bên trong có bánh quai chèo Bảo Châu thích nhất, bảo Thẩm mẹ lấy bao ra, sau khi cất kỹ, Côn Sơn giúp mang theo, tay cầm rổ, tay kéo vợ , hướng nơi chiếu phim đến.

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 57 Thị trưởng phu nhân



      Thời điểm này cũng có rạp chiếu phim, chỉ chiếu trong cái sân khá lớn, có rào chắn, ghế vẫn phải có, bởi vì đều là quan chức đến xem!



      Lúc vào cửa, mấy vị phu nhân đứng cách đó xa chuyện nhìn thấy Côn Sơn cầm cái rổ trong tay, nở nụ cười, người trong đó : “Những người này làm tiểu quan đấy, chưa từng bị mất mặt, xem phim mà mang theo rổ, thô tục.”



      người khác : “Bất quá quần áo của vợ cũng tệ.”



      Những thanh này Bảo Châu và Côn Sơn đứng xa đều nghe thấy, kết quả đợi đến khi phim chiếu được 15 phút, lúc mọi người thấy tình tiết thú vị buồn ngủ, chợt ngửi được mùi thơm từ phía sau bay tới, có thanh, chính là tiếng gặm bánh quai chèo.

      Ngồi ở phía trước Côn Sơn chính là lãnh đạo trực tiếp của Côn Sơn, thấy rất nhiều người đều nhìn qua bên này, cảm thấy rất mất mặt, vừa định với Côn Sơn kêu quản tốt vợ , thấy Bảo Châu đột nhiên đứng lên, cầm rổ từ bên người Côn Sơn lách vào tới, từ trong rổ lấy nắm bánh bích quy và kẹo đưa tới trước mặt mấy vị phu nhân nhìn , vẻ mặt tươi cười mà : “Mời mấy vị ăn.”



      Mấy vị phu nhân lập tức chuyển từ mặt đen sang khuôn mặt tươi cười, cảm thấy tiểu nương này rất biết đạo lý, cầm lên miếng nếm thử, quả nhiên phát xem phim như vậy có hương vị hơn.



      Bảo Châu nghĩ thầm mình quả nhiên đoán đúng, mấy người kia nhìn thấy mình ăn nhất định là đói bụng muốn ăn, vì vậy nhìn thấy ai quay đầu nhìn về phía , phát đồ ăn vặt cho người đó, lại sợ có số người muốn ăn nhưng xấu hổ dám mở miệng, nên qua phát cho từng người từng người , người cũng bỏ xót.



      làm như thế, có ít người nhìn trong lòng khỏi cảm thấy nha đầu kia biết a dua nịnh hót, lãnh đạo của Côn Sơn thấy mọi người đều nhận đồ ăn vặt, nghĩ thầm tại nên phát tác.



      Nhưng cũng quá kỳ quái rồi, ở đâu có nửa điểm kỷ luật ? Bất đắc dĩ vợ của cũng thích thú ăn kẹo đường của Bảo Châu cho, nên thể gì.



      Côn Sơn biết Bảo Châu phải loại người vuốt mông ngựa, nghĩ có lý do của mình, theo thôi!



      Sáng sớm hôm sau thời điểm thị trưởng phu nhân gọi người đến mời, Bảo Châu còn ngủ, Thẩm mẹ gọi thức dậy, Bảo Châu dụi dụi mắt, bộ dạng rất khốn khổ: “Thẩm mẹ, sớm như vậy gọi con dạy làm gì?”

      “Thị trưởng phu nhân, phái người đến gọi chơi mạt chược.”



      muốn .” Bảo Châu tại chỉ muốn ngủ, còn chưa tỉnh ngủ, trước kia ở trong thôn có người chơi mạt chược, xem qua vài lần, phải rất thú vị, từng khối lập phương lạnh buốt sờ tới sờ lui, có ý nghĩa gì, cũng phải móng heo còn có thể lấy ra gặm.



      Thẩm mẹ biết muốn rời giường, nhưng thị trưởng phu nhân thể, dụ dỗ : “Nhà thị trưởng có rất nhiều đồ ăn ngon, muốn ăn cái gì đều được.”



      ?” Bảo Châu nghe tới đồ ăn, lập tức bắt đầu mang giày.



      Thẩm mẹ cười chọn bộ quần áo cho thay, vừa định chọn cho bộ xinh đẹp, Bảo Châu nghĩ tới ăn ngon, tùy ý lấy bộ đồ màu sắc sáng lắm, Thẩm mẹ thở dài : “ mặc như vậy trông người lớn, được rồi! Nhưng tôi muốn làm cho kiểu tóc hoa lệ chút, phải cho đúng mực.”



      Kết quả Thẩm mẹ vừa mới chải kiểu tóc đơn giản, còn chưa kịp cài trâm, Bảo Châu đứng lên, hướng phía ngoài chạy .



      Thẩm Kỷ Lương biết tính nôn nóng này của , nên thong thả là thong thả, chờ ở cửa ra vào, thấy ra, mới đưa cái bao lớn vừa mua ở bên ngoài cho : “ đường ăn.”

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 58 Uống nhiều nước



      “Cảm ơn Thẩm đại ca.” Bảo Châu ôm bánh bao vừa ăn, vừa lên xe kéo đợi ở ngoài từ lâu, lúc này thời điểm ô tô còn chưa được thông dụng, nhà thị trưởng cũng chỉ có chiếc, hôm nay thị trưởng lấy xe ra ngoài, nào có xe trống tới đón ?



      Thị trưởng phu nhân gần đây vận may đặc biệt kém, luôn thua tiền, khiến cho trong lòng mọi người hoảng sợ, cũng dám lại đánh với bà nữa. phải sợ chính mình thua tiền, là sợ thắng tiền của bà, nhắm trúng thị trưởng phu nhân vui, lúc này mới làm cho trong nhà thị trưởng ngày xưa đông như trẩy hội có vài phần quạnh quẽ, chỉ có hai vị phu nhân xưa nay có giao tình tốt với thị trưởng phu nhân, thể biểu lộ cảm xúc ra mặt, chỉ có thể kiên trì, các bà cẩn thận thắng thị trưởng phu nhân rất nhiều rồi, nhưng thị trưởng phu nhân lại thua sạch, tuyệt bỏ qua, đành phải cùng đánh.



      Nhưng vẫn là ba thiếu a!



      Phu nhân thự trưởng cảnh sát đột ngột nhớ tới Bảo Châu mới gặp hôm qua, nhìn ngốc như vậy, có lẽ thắng được tiền, nên mới gọi đến.



      Thấy Bảo Châu hướng phía bên này tới, thự trường phu nhân đối với vẫy vẫy tay: “Tới ngồi.”



      Bảo Châu : “Mặt trời lớn, vào trong phòng được ?”



      Thị trưởng phu nhân lập tức mất hứng, các gần đây đều chơi mạt chược trong sân dưới ánh nắng mặt trời, dựa vào cái gì phải . Nhưng nhìn thấy mới tới, hiểu quy củ, nên bỏ qua.



      Thự trường phu nhân nghĩ thầm, cái này còn đến phiên tới chọn sao? Nhưng vẫn cười : “Bên ngoài khí tốt.”

      “Thế nhưng tôi lại thấy nóng.” đường tới đây dưới ánh mặt trời chiếu xuống, nóng sao được, khuôn mặt nhắn đều bị phơi nắng đỏ lên.



      Thị trưởng phu nhân thấy nóng, sợ nóng tới té xỉu trong sân là điềm xấu, mới tình nguyện gọi người đem bàn bài chuyển vào trong phòng, kỳ mặc dù mới tháng mười, nhưng mặt trời rất lớn có thể nơi nào cho khỏi nóng?



      Vào trong nhà, mọi người ngồi xuống, lập tức có nha hoàn tới rót cho mỗi người ly trà.



      Nhìn bộ dáng Bảo Châu sờ bài cũng biết là người mới, thự trường phu nhân trong lòng mừng thầm, thân thiết mà đối với Bảo Châu : “Nghe là vợ của Lục Côn Sơn. là thủ hạ của chồng tôi, tôi gọi là Bảo Châu a! Vị này chính là thị trưởng phu nhân, vị kia là phu nhân cục trưởng bộ giáo dục cục trưởng.”



      “À.” Nếu người sáng suốt khẳng định nhớ kỹ , đợi uống nước xong, Bảo Châu chỉ ngây ngốc gật đầu, trong đầu lại nghĩ đến nhân bánh bao buổi sáng dường như bị thiếu đường…



      Bảo Châu biết chơi mạt chược, chỉ giữ và ném theo cảm tính, khối mạt chược này giống cánh cửa, nhìn xem vừa mắt, thuận tay ném , đợi bắt khối vòng tròn, cái này tròn giống bánh nướng vừng thích ăn, vì vậy giữ bánh nướng lại mặt khác toàn bộ ném , chỉ cần là bánh đều giữ lại, thời gian dần trôi qua gom góp trở thành đầu toàn bộ bánh nướng, kế tiếp ván bài, thự trường phu nhân nhìn bài mình, thầm câu: “Tại sao tôi ống cũng có!”



      “Ống là cái gì?” Bảo Châu hỏi.

      “Chính là tròn.”



      “Tôi có ah! Tôi cho cái.” Bảo Châu rất dễ chuyện, đem bài trong tay mình, đầu đổ qua.



      Thự trường phu nhân rất im lặng nhìn côàng : “Bảo Châu cái này gọi là cùng màu, cùng ống đồng dạng cái này tính là trát, ván này thắng.” ( hiểu mạt chược =.=’’)



      “Cái này là thắng ah! đơn giản ah!” Bảo Châu vừa mới thắng cùng màu chút tâm cơ nào .



      Thự trường phu nhân nghĩ thầm đây mới là ván đầu tiên, thắng cũng chỉ là ngẫu nhiên a!



      Kế tiếp ván thứ hai, Bảo Châu gom góp đủ sau đó đẩy bài trước mặt mình ra: “ đống bánh quẩy, trả thù lao!”



      Ván thứ ba, Bảo Châu gom góp đủ đống chữ, có thể rất bình tĩnh đẩy: “Trả thù lao!”



      Ván thứ tư mặt thự trường phu nhân đều đen rồi, dưới bàn nhàng đá Bảo Châu phát, lại tiếp tục như vậy, chỉ là thị trưởng phu nhân, hai người các bà cũng thua sạch, ra hiệu Bảo Châu thu chút.



      Bảo Châu biết bà vì cái gì đá chính mình, cau mày đem chân lùi về sau tiếp tục đánh, ván thứ năm vị phu nhân cục trưởng bộ giáo dục bắt đầu uống nhiều nước…

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 59 Tiểu quái thú



      buổi sáng, Bảo Châu thắng tiền, sắp xếp thành đỉnh núi , mặt khác ba vị nghiến răng nghiến lợi nhìn , thự trường phu nhân hối hận thôi, sớm biết như vậy gọi đến rồi, tại khiến cho thị trưởng phu nhân càng vui.



      Thị trưởng phu nhân đương nhiên vui, nên muốn giữ các lại ăn cơm : “Tôi có chút mệt mỏi, các người đều trở về ! Ngày khác lại tới chơi.”



      Bảo Châu nghĩ thầm Thẩm mẹ gạt người có ăn ngon, giữa trưa, đều để cho cơm ăn. Ngồi lâu có chút muốn vệ sinh, Bảo Châu hỏi nha hoàn nhà vệ sinh ở đâu, sau đó hướng nhà vệ sinh đến. Mặt khác hai vị phu nhân ra cửa, vị thự trưởng phu nhân nghĩ thầm Vạn Bảo Châu này quá thức thời rồi, về nhà trực tiếp với chồng chỉnh Lục Côn Sơn cho mệt chết!



      Bảo Châu mới từ nhà vệ sinh tới, còn chưa kịp ra ngoài chợt nghe tiếng thét từ trong hoa viên truyền đến, thị trưởng phu nhân ngồi ghế sa lon sợ hãi nhíu mày, gọi người hầu ra xem: “ xem phát sinh chuyện gì?”



      Người nọ sau khi được vài bước, rất nhanh chạy trở về, sắc mặt trắng bệch đối với thị trưởng phu nhân : “ tốt rồi, trong sân biết tại sao lại xuất con chim, rất dữ tợn, mổ bị thương rất nhiều cá trong hồ, còn dọa cho nha hoàn khóc.”



      “Dã thú?” Thị trưởng phu nhân nghe xong trong lòng khỏi sợ hãi, chỗ đó phải cách nơi các bà trước kia thường chơi bài chỉ có gang tấc thôi sao? Lập tức cảm thấy rất may mắn vừa rồi có đánh bài ở trong sân, nếu tại bị cắn chính là mình rồi, trong lòng đối với Bảo Châu lúc trước oán hận đều tiêu tan , mà thay vào đó là vài phần cảm kích.

      Bảo Châu nghe có dã thú nhưng sợ hãi, ngược lại hướng trong sân đến. Trước kia ở nông thôn cũng thường xuyên có dã thú qua lại, thích nhất những động vật đáng kia. Có chút rất ngạc nhiên, vui mừng hướng trong sân chạy tới, chỉ thấy đám cỏ trong sân có con chim toàn thân màu vàng óng ánh, cánh có vết máu bổ nhào về phía trước, bộ dáng rất hung tợn, như lại giống như vùng vẫy giãy chết.



      Thị trưởng phu nhân đứng ở đàng xa đối với người hầu : “Dùng gậy đánh chết con súc sinh kia.”



      “Đừng a!” Bảo Châu qua ngồi xổm xuống, dùng hai tay ôm lấy con chim toàn thành màu vàng, con chim này đáng thương, toàn thân đều là máu, Bảo Châu cũng muốn ăn nó, rất thích ánh mắt của nó, rất kiêu ngạo, như con gà trống lớn kiêu ngạo là bạn chơi duy nhất khi còn bé của , về sau bị nhà đại tỷ hàng xóm trộm giết ăn, lúc ấy Bảo Châu khóc vài ngày, giờ nhìn thấy con chim này, đột nhiên có loại cảm giác con gà trống kia sống lại lần nữa, vươn tay sờ đầu nó vài cái, thần kỳ chính là con chim vừa rồi còn rất hung hăng càn quấy, giờ phút này lại yên tĩnh, rất hưởng thụ trong cái ôm ấm áp của .



      rất thích nó?” Thị trưởng phu nhân thể tưởng tượng nổi nhìn con chim vừa rồi còn rất hung hăng càn quấy, nhưng bây giờ trở nên ngoan ngoãn, còn có con chim kia bị thương làm người Bảo Châu dính toàn máu, tựa hồ rất thích con chim đó, thích đến quần áo quý báu người bị làm ô uế, cũng chút quan tâm.



      Bảo Châu gật đầu vẻ mặt như muốn khóc: “Rất thích, nó bị thương, bà có thể cho tôi chút thuốc hay ?.”



      Thị trưởng phu nhân nghĩ đến vừa rồi gọi người đem bàn mạt chược vào trong nhà, làm cho chính mình tránh thoát kiếp, tuy rằng rất chán ghét cái con chim làm bị thương rất nhiều cá trong hồ của bà, cũng có chút ít sợ hãi con chim kia đột nhiên bay lên công kích chính mình, nhưng biết vì cái gì, nhìn Bảo Châu ôm con chim, hình ảnh đó lại cảm thấy rất hài hòa, giống như trước đây lâu, bà cũng từng quý sủng vật, là con mèo , thế nhưng thị trưởng dị ứng lông mèo, nên phải ném nó về nông thôn, nghe bao lâu sau tìm thấy, biết chết hay là mất tích, việc này vẫn khiến bà khó chịu, thị trưởng phu nhân gật đầu, bảo người đem hòm thuốc đến băng bó cho con chim.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :