1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 49 Bỏ hết cả tiền vốn



      Lục lão gia lời đáp ứng, khó được dịp con trai có việc tìm ông hỗ trợ, nhưng giáo viên dạy học cũng phải dễ tìm như vậy, từ từ lưu ý, vạn nhất tìm người bậy bạ dọa con dâu ông chạy mất làm sao bây giờ?



      Sau khi Trương lão sư bị sa thải, Bảo Châu lại bắt đầu cuộc sống nhàn rỗi có việc gì chạy đến nhà chồng nhà mẹ đẻ, hai nhà đều rất thích , có cái gì ăn ngon chơi tốt gọi , vì vậy làm người hầu hai nhà mệt muốn chết, có đôi khi chạy đến trong tiệm, mới biết Bảo Châu được nhà khác gọi ăn cơm, phải được gì sao?



      Côn Sơn dứt khoát mua cho cái điện thoại, hai nhà tự nhiên là có, vì vậy, Bảo Châu có thêm niềm vui thú, chính là canh giữ điện thoại, người ta là ôm cây đợi thỏ, là ôm điện thoại đợi ăn, bình thường hơn mười giờ sáng, xem chừng Bảo Châu có lẽ tỉnh ngủ, có đồ ăn ngon nên gọi đến, nếu mười giờ ai gọi , lúc này phòng bếp trong nhà mới chuẩn bị phần cơm trưa cho , bữa tối vợ chồng son tự ăn ở nhà, nhưng ngẫu nhiên hai nhà có đồ tốt vẫn gọi bọn họ sang.



      Ngày hôm đó chín giờ rưỡi Bảo Châu thức dậy, bên gặm bánh bao, bên điện thoại gọi tới, Bảo Châu tiếp: “Nghe?”



      “Nhị thiếu nãi nãi, hôm nay trong nhà làm tiệc rượu đãi khách, lão gia cố ý phái người từ Thượng Hải chở mấy con tôm Hùm về, mất nhiều công sức, lão gia nghĩ đến thích đồ tươi ngon, bảo phòng bếp cố ý lưu lại cho con, tới ăn, hay là gọi người đem qua?”



      “Tôm Hùm có lẽ là rất lớn?” Bảo Châu nghe xong cũng cảm thấy rất hứng thú.



      “Đúng vậy a! Bờ biển mới có.” Vốn là muốn mua cua, nhưng lão gia nghĩ đến phòng đều ăn mặc nhã nhặn có ý tứ dùng tay cầm lấy con cua ăn, cho nên cố ý tốn số tiền lớn mua mấy con tôm Hùm về.



      “Tự chính mình lấy, tôi muốn giữ lại cho Côn Sơn xem.” Bảo Châu có thứ tốt, luôn quên chồng mình.

      “Vậy được, tôi giúp chuẩn bị.” Quản gia rất dễ chuyện, chủ yếu là vị Thiếu nãi nãi này mười phần hòa khí, trong nhà bất kể chủ tử hay hạ nhân, ngoại trừ đại thái thái đều rất thích Nhị thiếu nãi nãi.



      Lục lão gia gần đây bỏ ra số tiền lớn, muốn gia nhập vào tỉnh thành rất nổi danh, người làm ăn cũng muốn học làm sang chút, vì để gia nhập thành công, lần này ông có thể bỏ hết cả tiền vốn, mời mấy người trí thức nổi tiếng ở tỉnh thành về nhà, định bao ăn bao ở, để cho bọn họ ở chỗ này chơi nửa tháng, tất cả phí tổn ông đến chi trả.



      Đám người trí thức tối hôm qua đến, nghỉ ngơi cả đêm sáng sớm hôm nay, tất cả mọi người ở sau hoa viên nhà Lục lão gia, nhìn những thực vật xinh đẹp, vừa nịnh nọt Lục lão gia, vừa ngâm thi tác đối, học đòi văn vẻ.



      người, tựa như quan tâm, nhìn mọi người trước mắt, đáy lòng cảm thấy bọn họ đều giống như đám hề, lấy lòng mọi người, nhàm chán cực kỳ, trong lòng thực vì tương lai Trung Hoa mà cảm thấy lo lắng.



      vốn muốn đến đây, nhưng thay vào đó có thể tránh việc cha mẹ luôn thay đổi biện pháp muốn nhanh chóng thành thân, những nữ nhân khuê các kia, cảm thấy quá khô khan, du học trở về, lại quá nhiệt tình, trái phải đều thích.



      Trong đầu phiền muộn, cho nên bọn họ khuyên tới đây vui chơi, giờ phút này trong lòng có chút hối hận, nhìn những người thấy rượu thịt bước lung lay, ở đâu có bộ dáng nửa phần trí thức, ràng là bị vinh hoa phú quý làm cho mờ mắt.



      Lúc này mọi người thảo luận cái gì là câu thơ tình cảm động nhất, tất cả có tất cả lý, có người thấy ngẩn người, khẽ đẩy phát, cười hỏi ý kiến của : “Kỷ Lương huynh có cao kiến gì?”

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 50 Ngày mai lại đến chứ?



      Người con trai mở miệng : “Lưỡng tình nếu là lúc lâu dài, há sợ sớm tối.”



      Tình trong câu thơ, nhất câu này, là thâm tình cho dù thể sớm tối bên nhau, cũng nhất định quên.



      xong đối với mọi người : “Tôi có chút cháng váng đầu, mọi người cứ tiếp tục, tôi trở về phòng nghỉ ngơi lát.”



      Mọi người để rời , sau khi rời khỏi hoa viên, người con trai cảm giác mình thoải mái ít, muốn trở về phòng đọc sách, nghe thấy giọng nữ giòn giòn giã giã truyền đến, bé kia bên đuổi theo cái gì đó, bên hô: “Đừng chạy a! Này! Đứng lại! Mày đứng lại cho tao đem hấp, đứng lại tao cắt mày thành từng khối kho tàu ăn.”



      bạo lực a!



      phải hấp là kho tàu, kẻ đần mới chạy a?



      kìm lòng được thăm dò nhìn, chỉ thấy cách đó xa có mặc đầm Hoa Kì nhảy dựng lên đuổi theo con tôm hùm bò rất nhanh mặt đất, chuyện này vốn cũng quan hệ gì đến , chỉ là thấy bé kia tựa hồ biết nên bắt tôm hùm như thế nào, dùng tay trực tiếp chụp đầu tôm hùm, khẽ kêu tiếng: “Coi chừng bị nó cào bị thương.”

      “A!” Bảo Châu ngây ngốc, nghĩ tới bị tôm hùm cào bị thương.



      thấy tay chảy máu, vốn định bắt lấy tay của giúp băng bó, nhưng lại sợ mạo phạm người đẹp, chưa kịp suy nghĩ nên làm sao, thấy kia tới bên tường dùng móng tay gảy vào vách tường làm tro bụi rơi vào vết thương máu chảy nữa.



      thấy mặc quần áo hoa lệ lại tuổi, tưởng là thiên kim của Lục gia, muốn tiến lên tự giới thiệu, thấy ngồi xổm xuống bắt tôm hùm, lần này có kinh nghiệm, bắt cái đuôi!



      Tôm hùm bị bắt đuôi liền vung vẩy, khí lực nó lớn thiếu chút nữa lại làm bị thương Bảo Châu, nam tử bên thấy nguy hiểm, chờ lúc định tiến lên hỗ trợ, để tôm hùm xuống, sau đó tháo khăn lụa choàng cổ xuống, lần nữa hướng tôm hùm đánh tới, sau đó dùng khăn lụa đem tôm hùm trói lại, còn thắt cái nơ con bướm.



      lớn đến thế, nhưng chưa từng gặp qua nào như vậy, bị thương ở tay có khóc, ngược lại thử nghiệm, lần lại lần thẳng đến chế ngự được mới thôi, lần đầu được, lần thứ hai, lần thứ hai được lần thứ ba, nghị lực như vậy so với những người trí thức như bọn họ càng thêm kiên định, nam tử thấy ôm tôm hùm vào trong ngực, hỏi: “Nếu như bắt được nó, làm sao?”



      Bảo Châu cho ánh mắt rất đần, sau đó : “Bắt lấy nó a!”



      “Nếu bắt được nữa?”



      để cho Côn Sơn bắt.”

      biết Côn Sơn trong miệng Bảo Châu là ai, : “Vậy nếu Côn Sơn cũng bắt được sao?”

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 51 Lầm lớn rồi!



      “Vậy để cho mọi người cùng nhau bắt, nhất định phải bắt được.”



      “Vì sao nhất định phải bắt được?”



      “Bởi vì thú vị.” Cho nên phải bắt được, Bảo Châu nhìn thấy con tôm to như vậy, ôm trong ngực như bảo bối.



      Nam tử há hốc miệng, chẳng lẽ biết khăn lụa dùng trói con tôm rất quý báu sao? Khăn lụa quý báu bị càng tôm đâm lủng mấy lổ .



      “Vậy tôi trước.” Thừa dịp chuyện, Bảo Châu lập tức với tạm biệt, sợ nhào đầu về phía trước đoạt tôm hùm của mình.



      Nhìn thấy hướng ngoài cửa đến, nam tử hỏi: “ ở chỗ này sao?”



      Bảo Châu gật đầu: “Ừ.”

      Nam tử lưu luyến rời mà : “Vậy còn trở lại ?”



      “Có đồ ăn ngon tới.”



      “Vậy ngày mai tới, tôi ở chỗ này chờ , tôi mang đồ ăn ngon cho .” Mặc kệ là con nhà ai, coi như là con cưng, cũng ghét bỏ, bé này, đáng .



      “Được a!” Bảo Châu xong, ôm tôm hùm hấp tấp trở về, sau khi trở về, Bảo Châu thấy Côn Sơn còn chưa có trở lại, sợ tôm hùm chết khát, trực tiếp ném vào trong hồ bơi nhà mình.



      Thẩm mẹ lần đầu tiên nhìn thấy loại sinh vật này, lại còn sống, nghe là bắt ở bờ biển, đối với Bảo Châu : “Nước biển có vị mặn, nuôi như vậy sống nổi đâu.”



      “Thẩm mẹ lấy muối ra cho con đổ vào.”



      “Vâng.” Thẩm mẹ bê bình muối lớn rót vào trong hồ.



      Mặt trời quá lớn, tôm hùm lại mới đến, tự nhiên bơi thoải mái, Bảo Châu ngồi xổm ở bên cạnh xem, cảm thấy nó bơi quá chậm, chẳng lẽ là muối đủ?



      Thẩm mẹ ở phía trước buôn bán bận rộn, Bảo Châu thể gọi bà, cầm ngân phiếu, từ cửa chạy ra ngoài, tìm được cửa hàng bán muối, đối với chưởng quầy : “Cho tôi gánh muối.”

      nương mua nhiều muối như vậy làm cái gì?”



      “Nuôi tôm.”



      Chưởng quầy tin, nuôi tôm mà cần nhiều muối như vậy sao, nhưng đây chính là khách hàng lớn, thu tiền xong, lập tức phân phó người gánh muối theo Bảo Châu, những người khác nhìn thấy, nhận thức được Bảo Châu, đây phải người vợ may mắn của Côn Sơn sao? có ngốc cũng nên mua nhiều như vậy a! Chẳng lẽ là muối muốn tăng giá? Lục Côn Sơn biết được tin này? Cho nên trước hết để cho vợ mua về dự trữ?



      Nghĩ đến muối là thứ thể thiếu được, Bảo Châu đằng trước vừa , những người kia ở phía sau chạy vào cửa hàng muối, mỗi người mua vài túi, chưởng quầy bên há hốc mồm, bên cười ngậm miệng lại được, hôm nay là vận may gì a? Cư nhiên lại có nhiều người đến mua muối với số lượng lớn như vậy, nếu phải biết hàng nhà mình còn rất nhiều, cho rằng xảy ra chuyện gì!



      Bảo Châu bảo người đem toàn bộ muối đều đổ vào trong hồ, nhìn dưới hồ tầng lại tầng trắng như tuyết, là đẹp mắt, kết quả lát sau, liền buồn rầu , lúc Côn Sơn trở lại, thấy buồn rầu ngồi xổm bậc thang, hốc mắt hồng hồng, như là vừa khóc, qua ở trước mặt ngồi xổm xuống, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Làm sao vậy? Ai bắt nạt em à?”

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 52 Dưa chua ăn mừng



      “Tôm chết đuối.”



      “Tôm làm sao có thể chết đuối?” Côn Sơn cảm thấy nhất định là vừa nằm mơ.



      .” Bảo Châu rất phiền muộn ngẩng đầu, lôi kéo tay của vào hồ xem.



      Côn Sơn cúi đầu nhìn, phía dưới hồ có con tôm hùm còn động đậy, thân thể bị cát mịn màu trắng chôn nửa, bất quá đây cũng phải là chuyện gì đáng lo, chết ăn thôi! Chính là những hạt cát tinh vi màu trắng này, ngược lại rất khó giải thích: “Những hạt cát này từ đâu em có được, rất giống muối.”



      chính là muối.”



      “Bành!” tiếng, Bảo Châu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Côn Sơn đầu cúi cạnh bể bơi, tại rốt cục tin tưởng tôm có thể bị chết đuối rồi, chính xác mà là bị mặn cho đến chết a!



      Bảo Châu cho rằng kích động: “Côn Sơn, sao lại kích động như vậy? vì tôm chết mà buồn đúng ?”



      Côn Sơn khóc ra nước mắt, ai cho biết cái hồ này, về sau còn có thể bơi lội sao?



      Ngày hôm sau toàn thành Nghiêm gia tựa hồ trong vòng đêm tăng gấp 10 lần, rất nhiều người nghe muối tăng giá, lại quý nên đều mua mấy bao để trong nhà, có người muốn đầu cơ trục lợi, thậm chí mua hơn mười bao, nhất thời bao cũng khó cầu, Côn Sơn nhìn hồ nước muối sau nhà, tính búng nút lọ rút sạch nhưng lại nỡ, đây chính là nước muối có độ tinh khiết cao, lãng phí rất đáng tiếc, có thể dùng lại nhưng biết dùng như thế nào.

      Dứt khoát giao cho Bảo Châu giải quyết, vừa ra đến trước cửa dặn dò Bảo Châu đừng lãng phí, còn có thể dùng được, dù sao Bảo Châu làm việc yên tâm, có biện pháp chó ngáp phải ruồi.



      Thẩm mẹ nhìn thấy hồ nước muối, hỏi Bảo Châu nên làm cái gì bây giờ.



      Bảo Châu nhớ tới thời điểm trong thôn, rất nhiều người đều làm nào là cá ướp muối dưa chua gì gì đó, cũng có thể ah! Dẫn Thẩm mẹ cùng Tiểu Đông ra cửa, chợ, người bán thức ăn ở chợ quen biết Bảo Châu, ngẫu nhiên đến mua thức ăn, mọi người đều biết là người dễ chuyện, cái gì cũng đều mua, nhưng thấy tiểu tử Tiểu Đông khôn khéo, bọn họ cũng dám đòi hỏi nhiều.



      vị đại thúc lên phía trước ; “Lục thái thái, mua thức ăn? xem ớt nhà tôi rất tốt? Bán rẻ cho chút, phân tiền cân, nếu mua nhiều, mười cân tặng cân.”



      Bảo Châu nhìn ớt đỏ rực cảm thấy nhất định ăn ngon, khoát tay xa hoa : “Toàn bộ đều mua , lát nữa đưa tới nhà con .”



      Đại thúc cho rằng đùa rồi, Thẩm mẹ cũng đứng ra thanh toán nửa số tiền, đại thúc lập tức vác ớt hướng nhà Bảo Châu đến, Thẩm mẹ gọi Tiểu Đông về nhà mở cửa, thuận tiện nhìn xem cân, xấu cũng thể trả tiền.



      Tiểu Đông hiểu , bên thở dài nhiều ớt đỏ như vậy phải ăn như thế nào, bên theo vị đại thúc kia.



      Những người khác thấy Bảo Châu hôm nay hào phóng như vậy lập tức nhao nhao qua, đề cử đồ vật nhà mình, có nấm, cải xanh, đậu giác, dưa leo, củ cải trắng, tỏi đầu, quế, ai đến Bảo Châu cũng có cự tuyệt, nhìn thấy ăn được mua tất cả, thời điểm còn muốn mua thêm gì đó, Thẩm mẹ : “Cầm hết rồi, hay là thôi !”

      Bảo Châu cũng đành phải thôi, về đến nhà, nhìn các loại rau quả đều ngâm mình phơi nắng trong hồ bơi nhà mình, là vui mừng, chuyển cái ghế ngồi ở bên cạnh ngắm nhìn, càng xem càng có khẩu vị.



      Buổi tối Côn Sơn trở về nhìn thấy hồ đồ ăn các loại, trán đổ mồ hôi cuồn cuộn, tự với mình, phải tỉnh táo, đây phải .



      Nhưng nhiều đồ chua như vậy, phải ăn đến năm nào tháng nào mới hết ah!

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 53 Đầy ngập nhiệt huyết!



      Nhưng ngay cả như vậy Côn Sơn cũng Bảo Châu câu, luôn sợ ở nhà nhàm chán, cho nên thích giày vò như thế nào cứ giày vò a! Còn bận rộn giúp làm thành cái giá đỡ bằng trúc, gác ở bể bơi thượng diện, lại dán giấy báo, như vậy để tro bụi thổi vào.



      Vừa rạng sáng ngày thứ hai, thời điểm ăn mì, Bảo Châu cầm cái thìa lớn ở trong hồ tùy ý đào thìa đồ chua bỏ vào trong chén, cho mọi người nếm thử, Côn Sơn là người đầu tiên thí nghiệm, kẹp lên miếng củ cải trắng, cho vào trong miệng khẽ cắn, phát đặc biệt ngon, củ cải trắng có chút vị cay của ớt, lại có chút mùi thơm của gừng: “Ăn ngon.”

      Bảo Châu nhận được khen ngợi cười tươi như hoa, nhớ tới người con trai hôm trước bảo hôm nay có đồ ăn choc ho , mang chút cho bên nhà công công nếm thử cũng tốt, Bảo Châu rất khí phách bảo Tiểu Đông ôm bình đồ chua lớn theo phía sau.



      Lúc Bảo Châu đến đó, nam tử ngày ấy ngồi ở ghế dài trong hoa viên, ánh mắt có chút thấp thỏm yên, rất sợ kia thất ước, vạn nhất quên, phải đâu mới có thể tìm được ? hỏi qua nha hoàn trong phủ, các đều quý phủ có tiểu thư, cũng có nha hoàn nào mười lăm mười sáu tuổi, vậy kia là ai?



      Mang theo bụng nghi vấn, đường đường là đệ nhất tài tử Sơn Tây Thẩm Kỷ Lương liên tục mất ngủ hai đêm, lúc Bảo Châu nhìn thấy , có chút nhận ra : “Là sao?”



      đến rồi? , cái này cho .” Thẩm Kỷ Lương đưa tới hộp sắt trong tay còn nóng, đây là gọi điện thoại lại trong nhà ra roi thúc ngựa đưa tới, bên trong là các loại bánh bích quy, đều là nhập từ ngoại quốc, ở đây khó có được.



      “Cảm ơn.” Bảo Châu mở nắp hộp ra, cầm ít miếng bánh bích quy ăn.



      Thẩm Kỷ Lương thấy ăn rất vui vẻ, an tâm, lúc trước còn sợ thích bánh quy chocolate: “ cảm thấy ăn ngon ?”



      “Ăn ngon, mặc dù có chút đắng.” Nhưng cũng khó ăn, Bảo Châu liếm liếm ngón tay, vẫn chưa thỏa mãn .

      Thẩm Kỷ Lương dừng chút, lấy dũng khí hỏi : “ tên gì? Là người ở nơi nào?”



      “Tôi gọi Bảo Châu, nhà ở phía bên ngoài kia.” Bảo Châu chỉ chỉ phương hương ở ngoài tường.



      “Tôi gọi Thẩm Kỷ Lương, có thể gọi tôi là Thẩm đại ca.”



      “À! Thẩm đại ca cũng đọc báo à?” Bảo Châu phát tờ báo mặt ghế như là phát đại lục mới.



      “Bảo Châu cũng đọc báo?” Thẩm Kỷ Lương rất thích xem báo, chẳng lẽ cũng có thích này.



      “Xem, thế nhưng tôi xem hiểu.” chỉ nhìn tranh vẽ, chữ muốn nhìn, nhưng khi nhìn hiểu, nếu có thể hiểu tự mình đọc truyện cười.



      Thẩm Kỷ Lương nghe xong, có giễu cợt , ngược lại cảm thấy đây là cơ hội tốt tiếp cận : “Vì sao muốn xem báo?”



      “Bởi vì tôi muốn biết ah!” muốn biết có truyện cười mới chưa? Côn Sơn bận rộn nhiều việc, có đôi khi có thời gian đọc báo cho ra ngoài rồi.



      Thẩm Kỷ Lương lại lý giải thành, nha đầu thế nhưng lại có lòng quan tâm thế cục, nhiệt huyết tràn đầy càng thêm kích động cùng sôi trào lên, đối với : “Vậy tôi dạy cho !”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :