1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 44 xấu hổ kinh khủng



      Đương nhiên !



      Bảo Châu là ngôi sao may mắn của , quả thực muốn cái gì đến cái đó!



      Cao hứng tay ôm Bảo Châu vào trong ngực, ở mặt của , hôn cái: “Đương nhiên , cảm ơn em, lần này nhờ có em rồi!”



      “Ngày mai có thể báo danh, phải nhớ ah!” Bảo Châu xấu hổ đỏ mặt nhìn , xấu hổ kinh khủng a! A ồ ồ, Côn Sơn vui vẻ , nếu lần sau giúp mua thêm cái?



      “Nhất định nhớ .”



      Ngày hôm sau thời điểm mang theo hai tùy tùng nhậm chức, Côn Sơn mới phát chẳng những tất cả cảnh sát trẻ đến nhậm chức đều đối với đặc biệt tốt, hơn nữa vào mới biết bởi vì Bảo Châu hào phóng, trong cục cao hứng cho chức vụ đội phó đội cảnh sát hình .



      Tuy rằng làm đội phó rất mệt, cái gì cũng phải xen vào, nhưng cũng có chức vị, hơn nữa hai thủ hạ của vận khí rất tốt đều phân đến đội này, Côn Sơn vào đội ngũ, dưới tay lại có hai người nhà, những người khác nghe qua tiếng xấu của , cho nên cũng phục.

      Mà mấy cảnh sát mới được phân đến đội tuần tra chịu qua ân huệ của Bảo Châu, có lần Côn Sơn lấy cớ ban đêm đem mấy người kia gọi vào bên chuyện chuyện phiếm, để cho thủ hạ được Côn Sơn an bài, từ trong phòng thay đồ của đội tuần tra, trộm mấy bộ quần áo, công khai vào đem quần áo cho huynh đệ chịu khổ ở bên trong thay đổi, mũ đè thấp, rất ung dung ra ngoài.



      Chuyện này mới đầu trong cục tuy rằng giận chó đánh mèo đội tuần tra, nhưng rốt cuộc mất người như thế nào cũng biết, cũng có phạt nặng, dù sao vừa mới vào, cũng đều là dùng tiền để vào, các lãnh đạo cũng thể trừng phạt, huống hồ có câu có trách nhiệm, có trừng phạt…



      Sau khi Lục lão gia nghe con trai út nhà mình trở thành tiểu quan trong sở cảnh sát, đối với đứa con trai này so trước kia coi trọng nhiều hơn, nghe Bảo Châu cũng có công lao, đối với Bảo Châu càng thêm hài lòng, tốt xấu gì tại con trai cũng phải có việc làm rồi, thường xuyên gọi Bảo Châu và Côn Sơn qua ăn cơm.



      mặt Ngũ thái thái sáng sủa ra, cảm thấy lúc này mới chính thức đem con dâu để vào mắt, vốn trong lòng bà thích, ngại ngốc, tại cảm thấy ngốc cũng có ngốc phúc, ngốc sao lại chọn con trai bà, thường xuyên gọi Bảo Châu vào phòng cùng bà tâm , ăn điểm tâm, uống trà chiều gì gì đó, Côn Sơn có công việc nên càng trở nên bận rộn, Bảo Châu cũng phải có việc làm, đó là thường xuyên bị mấy bà bà cùng mấy di thái thái gọi chơi mạt chược.



      Nhóm di thái thái Lục gia, đánh chính là , nhưng nước phù sa lưu ruộng người ngoài, bình thường các bà cùng người ngoài đánh, tự mấy người trong nhà đánh, Lục lão gia cũng thích đám bà lớn cả ngày ở nhà người khác đánh bài, muốn tìm người đều tìm thấy, nên có ý kiến việc này, dù sao các bà xác thực rất rãnh rỗi, cùng ở nhà có việc gì làm, tranh cãi nhau, tốt hơn cho các bà chơi mạt chược!

      Bảo Châu rất ngốc, bộ mạt chược đều nhận thức được đầy đủ, thường xuyên nghĩ ra, nhưng lại thắng đống tiền lớn, làm đám bà lớn dở khóc dở cười.



      Dần dà đám bà lớn đánh mạt chược với nữa, chỉ ngẫu nhiên gọi đến quý phủ chơi.



      Cho nên Bảo Châu lại có chuyện làm, cả ngày chơi với trứng gà giả Côn Sơn cho , khi còn bé ở trong thôn rất thích bắn bi, cũng biết cái này là dương chi bạch ngọc rất trân quý, cũng may là chưa tạo hình, nên tầng bên ngoài, bị giày vò cũng có sao.



      Thẩm mẹ mỗi lần nhìn thấy bộ dáng Thiếu nãi nãi chơi viên đá, chỉ cảm thấy Thiếu nãi nãi là tính trẻ con, cũng chơi cùng .



      Hôm nay lúc Côn Sơn trở lại, chỉ thấy hốc mắt hồng hồng ngồi xổm trong góc, bộ dáng rất đáng thương, vội vàng qua ngồi xổm xuống, vươn tay nắm cả bờ vai của sốt ruột hỏi: “Bảo Châu, làm sao vậy? Ai khi dễ em? cho biết, làm cho chủ cho em!”

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 45 Các loại chèn ép

      thấy trứng gà giả đâu.” Trong mắt Bảo Châu ngậm lấy nước mắt ngẩng đầu, rất bi thương nhìn .

      “Để ở đâu thấy?” Nghe được là viên đá quý sư phụ tặng, Côn Sơn cũng khẩn trương lên.

      “Ở kia.” Bảo Châu chỉ chỉ góc trong sân.

      Côn Sơn thở dài hơi, trong nhà là tốt rồi, trong nhà sớm muộn đều có thể tìm ra, kêu Thẩm mẹ hỗ trợ tìm, cuối cùng tìm được ở phía sau bồn hoa, Côn Sơn đưa viên đá cho Bảo Châu, cười cười: “Về sau đừng có để mất nữa.”

      “Ừm, em muốn làm cái lồng sắt, bỏ trứng gà giả vào, về sau muốn nhìn lại lấy ra, như vậy mất rồi.”

      “Vậy gọi người làm cái lồng bằng sắt cho em.” Trứng gà cũng lớn, thích, gọi ông chủ tiệm bán ngọc khí chọn lựa mấy viên ngọc châu, đính vào dây thừng phủ lên lồng sắt bỏ trứng gà giả vào, cho làm vật trang sức cũng có sao.

      Bảo Châu nghe xong, cảm thấy tốt: “Wow!”

      “Em sao lại muốn chơi cái này?.” có thể làm cũng chỉ có đem sủng lên trời.

      “Em nhàm chán a!” Tiểu Đông cho làm việc, Thẩm mẹ cũng cần hỗ trợ, có việc cho Bảo Châu làm, chỉ có thể chơi với trứng gà giả, Bảo Châu đem trứng gà giả mất ôm vào trong ngực, như bảo bối.

      “Xem ra cần tìm chút việc cho em làm, em phải thích nghe truyện cười sao? tìm thầy giáo đến dạy em học chữ được ? Về sau em có thể tự mình đọc.” Cũng coi như tìm ít chuyện cho nàng làm đỡ buồn chán.

      Ngày thứ hai lúc Bảo Châu về nhà mẹ đẻ chơi, Vạn Phú Quý nghe sau đối với Côn Sơn : “ cần phiền toái như vậy, Bảo Châu biết chữ là do cha làm cha có dạy tốt, để cho nó cùng Bảo Trân Bảo Nguyệt đến trường học a! Học phí cha trả.”

      Côn Sơn có chút lo lắng: “Bảo Châu theo kịp tiến độ, cũng thể để cho Bảo Châu học tiểu học, bị người ta chê cười, vẫn là nên mời người về nhà dạy a!”

      gần đây rất bận, nếu tự mình dạy.

      Vạn Phú Quý gật đầu cũng chỉ có thể như thế, nhưng học phí vẫn nên để ông bỏ ra, cho con chút tiền học phí là việc nên làm, bàn xong chuyện , Vạn Phú Quý hướng Côn Sơn hỏi chuyện cửa hàng của Bảo Châu: “Cửa hàng buôn bán tốt ?”

      “Buôn bán tốt, Thẩm mẹ quản lý ngay ngắn ràng.”

      “Như vậy cũng tốt, vậy công việc của con thế nào rồi?” Vạn Phú Quý hỏi, hôm nay nhìn con rể, tựa hồ cũng càng ngày càng hài lòng, ở chung lâu ngày, cảm thấy hề giống trong truyền thuyết là người ngang ngược.

      “Còn trong quá trình thích ứng.” Quả trong quá trình thích ứng, lãnh đạo cấp ghét bỏ phải tốt nghiệp trường quân đội, các loại chèn ép, cũng may mà có nghị lực, đơn giản chống đỡ được bao nhiêu cứ chống bấy nhiêu, hơn nữa lúc trước Bảo Châu mua chức vị cho rất nhiều người, Côn Sơn lại giỏi xã giao nên rất nhanh liền xong chuyện, uống rượu ăn cơm ai đến cũng có cự tuyệt, ba ngày hai bữa xin mời khách, quan hệ dưới cũng tệ lắm, dần dần đứng vững vàng.

      “Vậy là tốt rồi, hai người các con tính lúc nào sinh cho cha mấy đứa cháu đây?”

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 46 Lão gia, được!



      Côn Sơn nóng vội, bởi vì Bảo Châu còn , tựa như đứa bé, chính mình còn chiếu cố được, nhưng dám thẳng với nhạc phụ, chỉ : “Bảo Châu lúc nào muốn, đều được.”



      Con của mình, Vạn Phú Quý còn biết sao?



      Ai! Hy vọng ôm cháu của ông bao giờ…



      Lục Côn Sơn mời cho Bảo Châu nữ lão sư, dạy biết chữ là được, toán học cái gì cũng cần, có dạy Bảo Châu cũng học được, phải xem thường Bảo Châu, mà là hiểu rất tính , thứ thích khả năng cả đời đều học được, thứ thích rất nhanh hiểu được.



      Thời điểm nữ lão sư nhìn thấy Lục Côn Sơn rất ngượng ngùng nhìn , cam đoan có thể đem Bảo Châu dạy thành tài: “ cứ yên tâm ! Vạn đồng học thoạt nhìn thông minh, tôi dạy tốt.”



      Bảo Châu thích ánh mắt nữ lão sư nhìn Côn Sơn, biết vì cái gì, cảm thấy toàn thân đều thoải mái, làm nũng ôm lấy cánh tay Côn Sơn, lắc: “Em đột nhiên muốn học nữa, được ?”



      được, Bảo Châu đừng cáu kỉnh, chờ trở lại mua cho em kẹo đường được ?” Lục Côn Sơn cười vỗ vỗ đầu của .

      “Được rồi!” Nghe thấy kẹo đường, miễn cưỡng đáp ứng.



      “Vậy làm phiền Trương lão sư rồi.” Côn Sơn xong đem cánh tay của mình từ trong tay Bảo Châu nhàng rút ra, hướng ngoài cửa , sắp đến muộn.



      Côn Sơn vừa , Trương lão sư đối với tươi cười Bảo Châu lộ ra rất qua loa, cầm bảng đen vào phòng, bắt đầu dạy ghép vần: “Tập theo tôi, ah ah ah ah, phân bốn điệu, thử xem.”



      “Ah ah ah ah!” Bảo Châu a theo, như heo bị mổ.



      Trương lão sư thiếu chút nữa ngã xuống đất, nghĩ thầm ra cái gì, cắn răng đối với : “Đọc theo tôi, ah ah ah ah! Thanh phải có điểm dừng.”



      “Ah! Ah!” Bảo Châu thử hô hai câu.



      Trương lão sư rất hài lòng gật đầu: “Tiếp tục, chúng ta học đặt câu, đặt câu hiểu ? Chính là dùng chữ hoặc là cụm từ, tạo thành câu.”



      Bảo Châu gật đầu, sau đó: “Ah ah ah ah ah ah ah! Cứu mạng ah!”



      “Thiếu nãi nãi làm sao vậy? Tôi đến bảo vệ !” Tiểu Đông ở trong sân sớm nghe được tiếng kêu thảm thiết của Bảo Châu lập tức giơ cây chổi vọt vào, tro bụi lao thẳng lên bộ sườn xám màu trắng sáng của Trương lão sư.

      “Cậu vào làm gì? quấy rối! Lão sư chúng ta tiếp tục a! Chơi vui!” Bảo Châu thèm tình liếc cái, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Trương lão sư hóa đá.



      Khóe miệng Trương lão sư co giật, áp chế xem thường trong lòng, đối với cười rất giả dối, bên nâng chén trà lên uống, vừa : “ nhìn xem có thể tạo câu cá biệt hay , sau đó thêm ít chữ đem câu kéo dài ra.”



      Bảo Châu cảm thấy rất đơn giản, hạ bút thành văn: “Ah! Lão gia, được!”



      “PHỐC!” Trương lão sư bất hạnh phun trà ra, là những lời này cảm giác hình ảnh quá mãnh liệt rồi, Trương lão sư suy nghĩ đây là ngoài ý muốn a! Nâng chung trà lên lại uống hớp.



      Vừa muốn nuốt, chỉ nghe thấy Bảo Châu kéo dài câu: “Ah! Lão gia được, chút mà!”

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 47: muốn giết người



      “PHỐC!” Mặt Trương lão sư đen lại, ngụm trà lần nữa cẩn thận phun lên sườn xám quý báu, hủy, toàn bộ hủy! Chết tiệt! muốn giết người, ngẩng đầu hung ác nhìn Bảo Châu: “Những điều này là ai dạy ? là đồi phong bại tục.”



      “Cha tôi.” Lần trước cha Phú Quý giúp mẹ mát xa chân, nghe thấy câu như thế, nhưng mà cho rằng có cái gì đồi phong bại tục a!



      Cha ta… vậy là ông chủ rất có tiền?



      Quả là thượng bất chính, hạ tắc loạn! Cha và con đều rất tục khí!



      Bảo Châu cau mày đối với việc nữ lão sư lầm bầm: “Tôi thích cha tôi như vậy, ông ấy thương mẹ ba tôi giúp bà mát xa chân, vì cái gì được? tại là lúc nào rồi? Trương lão sư thực cổ hủ!”



      Trương lão sư nhìn chung quanh, có người khác ở đây, sợ , vẻ mặt ghen ghét nhìn Bảo Châu: “Cổ hủ? tôi cổ hủ? là đứa ngốc nghếch, ngu xuẩn lớn như vậy ngay cả chữ Hán cũng nhận ra, còn dám tôi cổ hủ? Nếu phải trong nhà có tiền, có thể ở trong phòng tốt như vậy, gả cho nam nhân ưu tú như thế sao?”



      Bảo Châu rất bình tĩnh cau mày, vuốt cái ót nghĩ nghĩ : “Cho nên tôi phải vì mọi thứ bằng tôi, mà cảm thấy có lỗi sao?”



      Trương lão sư tức giận nhào đầu về phía trước muốn tát Bảo Châu cái, Bảo Châu bình thường ham chơi, cho nên thể lực tốt, rất linh hoạt né tránh, cái tát của Trương lão sư làm bình hoa bàn rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh , lập tức hoảng sợ thôi nhìn xem Bảo Châu, giống như muốn che dấu : “ phải tôi đập bể đâu.”



      Bảo Châu gật đầu, có trả lời, quả thực tính là do đập bể, mà là chụp bể!



      Thấy Bảo Châu truy cứu truyện này, Trương lão sư an tâm, với tư cách đền bù tổn thất, Trương lão sư rất dụng tâm dạy học.



      Khi Côn Sơn trở về, nhìn thấy bình hoa bị vỡ hỏi chuyện gì xảy ra.

      Trương lão sư muốn bồi thường, vì cái bình kia thoạt nhìn rất quý giá, nên : “Tôi có thấy , có thể là Vạn đồng học cẩn thận đánh vỡ đấy.”



      Ngay tại lúc cho rằng Côn Sơn phát giận, chỉ thấy nam nhân cao lớn tuấn mặc đồng phục cảnh sát, đột nhiên ngồi xổm xuống, phát bắt được hai tay Bảo Châu, khẩn trương kiểm tra : “Khá tốt có làm bị thương tay của em.”



      Bảo Châu đỏ mặt nhìn Côn Sơn nhu tình trước mắt, tình vừa rồi toàn bộ quên, rất vui vẻ mở hai tay ra đầu nhập trong ngực của : “Côn Sơn, em rất nhớ .”



      “Nha đầu ngốc, mới mấy giờ gặp.” Ngoài miệng răn dạy , trong lòng Côn Sơn lại rất hưởng thụ, liếc qua Trương lão sư còn ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ : “Thời gian còn sớm, Tiểu Đông tiễn Trương lão sư ra ngoài!”



      Sau đó ôm Bảo Châu vào phòng, tiến vào gian phòng Côn Sơn từ trong lòng ngực lấy ra cái lồng sắt làm riêng cho , Bảo Châu thích buông tay đem trứng gà giả thả vào, rất vừa, quá lớn sợ Bảo Châu thể di chuyển, Côn Sơn làm cái lồng sắt hình nửa vòng tròn cửa có trục cuốn, thời điểm kéo ra, lồng sắt trực tiếp mở ra nửa, cái gì đều có thể yên tâm , lúc đóng lại khẽ bóp khóa cổ định ở hai bên là được, vô cùng tinh xảo, lồng sắt còn có đính bốn viên đá quý.



      Nhìn món đồ chơi xong, Côn Sơn kiểm tra chút xem hôm nay học được cái gì, quả thực vô cùng thê thảm, tổng cộng mới nhớ được có ba chữ, trong đó có hai chữ ghi sai, đành phải thừa dịp buổi tối rảnh rỗi, tự tay dạy , biết vì cái gì, Côn Sơn dạy rất dễ hiểu, như Trương lão sư dạy như thế nào cũng hiểu.

      Ngày hôm sau Trương lão sư lại đến giờ dạy học, đến nước bọt bay tứ tung, bên ghi bên giải thích, Trương lão sư viết đầy bản đen, thoả mãn quay đầu lại, chỉ thấy Bảo Châu ghé vào bàn học ngủ rất say.



      Trương lão sư tức đến mặt mũi trắng bệch, cũng gọi dậy, chính mình hướng bên cạnh ngồi xuống, ác độc nghĩ, học nghe giảng, tôi phải cáo trạng!



      Lần này nhất định phải chết!

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 48 Thượng bất chính, hạ tắc loạn

      Buổi chiều Lục Côn Sơn trở về, Bảo Châu còn gục xuống bàn nằm ngáy o..o…, Trương lão sư thừa cơ xen vào, đến phòng ngoài đối với Lục Côn Sơn : “Lục tiên sinh, Vạn đồng học rất khó dạy, buổi sáng học, lại ngủ, buổi chiều vẫn tiếp tục ngủ, ngài nhìn cái, phải chuyện với ấy cho tốt a.”

      Lục Côn Sơn nghe xong chân tay tiến vào thư phòng, thấy vẫn còn ngủ, mà người có vật che chắn, vội vàng đem áo khoác cởi ra choàng lên người , sau đó quay đầu rất nghiêm túc đối với Trương lão sư : “ làm lão sư như thế nào? Nhìn thấy ấy mệt, bảo ấy nghỉ ngơi, ngủ gục bàn, lại khoác thêm áo cho ấy, vạn nhất cảm mạo sao?”

      “…” Trương lão sư thể bình tĩnh nổi, cái này là người nào a!

      Côn Sơn thở dài tiếng : “ trở về ! Hôm nay tiền lương bị khấu trừ.”

      Trương lão sư nước mắt a! Đều sắp rớt xuống, vì cái gì học ngủ gục chút trách móc đều có, trái lại bị đôi mắt lạnh buốt trừng cho chột dạ.

      Sau khi Trương lão sư rời , Côn Sơn đến trước bàn ngồi xuống, ở mặt đỏ rực của , vụng trộm ấn xuống nụ hôn , Bảo Châu của thực đáng .

      Cũng may phải buổi tối, nếu ngủ như vậy bị muỗi cắn, bàn cũng có gối đầu, sao có thể ngủ thoải mái?

      Ngày thứ ba Trương lão sư vào thư phòng có xúc động muốn chạy trốn, chỉ thấy Bảo Châu mười phần vui vẻ nằm ở cái giường mềm mại, người đắp chăn tơ tằm mỏng, bên nghe lão sư giảng bài, bên ngủ gà ngủ gật, ngại Côn Sơn trách móc Trương lão sư cũng chỉ có thể tùy ,

      Ngày thứ tư, Bảo Châu nhàn rỗi nhàm chán, bên cạnh giường mang lên cái bàn thấp, bàn bày đầy các loại đồ ăn vặt, Bảo Châu tựa ở giường, ăn mệt mỏi nghe giảng bài, tỉnh ngủ ghi mấy chữ, cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua có thể gọi là tiêu dao.

      Lần này Trương lão sư muốn báo cáo với Côn Sơn : “Vạn đồng học hôm nay khi học hồi ngủ gà ngủ gật, hồi ăn đồ ăn vặt, mười phần vui vẻ.”

      Côn Sơn nghe xong về sau rất hài lòng cho Trương lão sư ánh mắt tôi rất vui mừng : “Trương lão sư, vất vả cho rồi, về sau cứ dạy như vậy, ấy vui vẻ, cuối tháng tôi tăng lương cho .”

      Ngày thứ năm, Bảo Châu thuận tiện đem con dế mèn cầm đến chơi, Trương lão sư hữu khí vô lực đứng ở đài, sau đó gần mực đen cũng học bắt đầu lăn lộn, lúc Bảo Châu vui đùa, ngồi ở bên uống trà đọc tiểu thuyết, lúc Bảo Châu ngủ, may vá thêu hoa.

      Ngày thứ sáu, Trương lão sư có kinh nghiệm ngồi đối diện Bảo Châu bắt đầu vừa ăn vừa chơi, hai người can thiệp lẫn nhau, cũng bình an vô .

      Thẳng đến ngày Côn Sơn tâm huyết dâng trào muốn kiểm tra thành quả Bảo Châu học tập, mới phát , ngay cả ba chữ ngày đầu tiên nhớ kỹ đều quên, chớ chi là chữ khác, Côn Sơn yên lặng lén lút núp trong bóng tối nhìn hai người các cái gọi là học cho tới trưa, thở dài, nghĩ thầm thượng bất chính, hạ tắc loạn, Trương lão sư này quá được, ràng chủ động mang theo Bảo Châu chơi, như thế nào làm gương sáng cho người khác? Xem ra nên đổi người.

      Côn Sơn nghĩ đến lão cha nhà mình, thường xuyên chơi chữ, ông nhanh chóng giới thiệu lão sư cho Bảo Châu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :