1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trâm - Nữ hoạn quan - Châu Văn Văn [Hoàn + Ebook]

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 14 Phố Dài Vắng Lặng

      Mất lúc mới ngoảnh lại, bắt gặp Lý Thư Bạch chằm chằm nhìn mình từ trong cửa sổ. Chẳng biết y đứng đó bao lâu, thấy ngoái đầu, y hơi hất cằm, ý bảo vào.


      Hoàng Tử Hà vội gấp quạt lại, bước vào hiên Tịnh Hữu. Phòng ốc yên tĩnh, ngan ngát mùi trà. Cảnh Hữu đốt ít hương Băng Tiết, khiến cửa sổ lồng hương mát rượi.


      Lý Thư Bạch ra hiệu cho ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Nhìn qua song cửa thấy Cảnh Hữu rời sân, Hoàng Tử Hà liền thẳng vào đề, "Xem ra trong ba ngày nhất định phải phá được vụ án này, vì khi thi thể bị đưa ra khỏi kinh an táng là mất luôn chứng cứ quan trọng."


      Lý Thư Bạch chậm rãi gật đầu, "Trước hết ngươi cứ ra sức điều tra , nếu cuối cùng vẫn được giao hết cho ta, dù sao cũng thể để họ an táng được."


      Hoàng Tử Hà vâng dạ, lại , "Sáng nay Trần Niệm Nương tới tìm, tôi nghĩ nếu có rủi ro gì trong ba ngày chắc chắn phá được vụ án này."


      Lý Thư Bạch "ồ" lên tiếng, nheo mắt nhìn , " ư? Hôm nay Trần nương gì mà tiến triển nhanh thế?"


      "Thứ nhất, tôi ngờ rằng cái xác đó..." Theo thói quen, lại giơ tay lần tìm cây trâm đầu. Thấy đặt tay lên tóc rồi từ từ bỏ xuống vẻ bất đắc dĩ, khóe môi Lý Thư Bạch thoáng cong lên, y rút trong ngăn kéo ra chiếc hộp gấm dài đặt lên bàn, dùng hai ngón tay đẩy đến trước mặt .


      Hoàng Tử Hà nghi hoặc nhìn y, "Gì vậy?"


      "Ngươi mở ra xem."


      "Có liên quan đến vụ án ư?" cầm lên hỏi.


      Lý Thư Bạch quay sang ngắm con cá lặng lẽ bơi lượn trong bình lưu ly bàn, bằng giọng lạnh nhạt và bực bội, "Cứ coi là thế , để cho ngươi tiện phá án."


      Hoàng Tử Hà mở hộp gấm ra, chỉ thấy cây trâm nằm lớp lót bằng tơ gấm. ngỡ ngàng cầm lên xem, thấy cây trâm dài chừng năm tấc, thân trâm bên dưới bằng bạc, phần đầu bằng ngọc chạm hình cỏ thông tâm lá cuốn ngoại trừ hoa văn đẹp đẽ tinh xảo có gì khác cả rất thích hợp với tiểu hoạn quan trong vương phủ như .


      Nhưng vừa cầm lên tay, liền cảm thấy trọng lượng đúng lắm, vội nhìn kỹ lại, lập tức phát ra mấu chốt. ấn vào chiếc lá cỏ thông tâm dưới cùng, chợt nghe cạch tiếng, cây trâm bạc bên ngoài tách ra, để lộ cây trâm bạch ngọc khá mảnh bên trong, cầm vào tay thấy mát mẻ ấm áp, ánh ngọc vào trong.


      Hoàng Tử Hà ngước lên nhìn Lý Thư Bạch, chần chừ hồi lâu mới dè dặt hỏi, "Là... tặng cho tôi ư?"


      Lý Thư Bạch "ừm" tiếng, vẫn nhìn , giọng lạnh tanh, "Lúc nào cũng giơ tay sờ trâm, đến lúc sờ thấy lại dám rút, trông ngứa mắt. Hơn nữa nếu tóc ngươi xổ ra rất dễ bị phát là nữ, sau này cũng khó xử lý."


      Hoàng Tử Hà dường như chẳng lọt tai những lời lạnh nhạt của y, cũng chẳng để tâm y bảo ngứa mắt với mình. chăm chú nhìn y, với vẻ chân thành mà trịnh trọng, "Đa tạ vương gia, đây là thứ giờ tôi cần nhất đấy."


      Thấy Hoàng Tử Hà cất chiếc hộp , Lý Thư Bạch bèn nhắc, "Chẳng biết tay thợ có hiểu ý ta , cũng ngươi dùng hằng ngày có tiện nữa."


      "Tôi vừa xem rồi, rất tiện lợi, thợ làm thực khéo."


      Lý Thư Bạch lại gợi ý, " dùng thử sao biết?"


      "A..." Bấy giờ Hoàng Tử Hà mới hiểu y muốn gì, bèn đưa tay lên giữ tóc, trước tiên cắm cây trâm Lý Thư Bạch tặng lên, sau đó rút cây trâm vốn có bên trong ra, búi tóc vẫn nguyên vẹn.


      lại nắm lấy đầu cây trâm, ngón tay lần theo hoa văn cỏ thông tâm, vừa nắm vừa ấn xuống chỗ lá cuống, tức cây trâm ngọc bên trong bật ra, cây trâm bạc bên ngoài vẫn y nguyên, búi tóc hề suy suyển.


      "Rất tiện dùng, tốt lắm." Hoàng Tử Hà khen, lại giơ hai tay lần đến chỗ cây trâm bạc vừa tách ra, cắm trâm ngọc vào, cách tiếng đóng lại.


      Hoàng Tử Hà vui sướng ra mặt, mải mê vuốt ve cây trâm đầu, mặc cho mỗi lúc giơ tay lên, đôi cổ tay nõn nà lại phơi hết ra ngoài. nhoẻn cười với Lý Thư Bạch, "Đa tạ vương gia! Về sau tôi có thể suy luận phá án ở bất cứ đâu bất cứ khi nào rồi."


      "Tốt nhất là bỏ cái thói đó ." Lý Thư Bạch .


      Hoàng Tử Hà cũng chẳng lấy thế làm điều, lại rút cây trâm ngọc ra, "Nghe Trần Niệm Nương kể xong, tôi cảm thấy vụ án này nổi lên hai điểm rất quan trọng."


      "Thế ư?" Lý Thư Bạch rót chén trà đẩy tới trước mặt .


      Hoàng Tử Hà mải nghĩ đến vụ án, cũng để ý lễ nghi, bèn nhận lấy uống hớp rồi điểm trâm xuống mặt bàn, nhìn chằm chằm vào Lý Thư Bạch, "Cái xác xuất trong điện Ung Thuần phải là Vương Nhược."


      "Ừ, lần trước ngươi nhắc đến điểm nghi vấn này rồi."


      "Nhưng lần này khẳng định được: người chết là Cẩm Nô. Hẳn là vương gia cũng gặp rồi, chính là thiếu nữ chơi tỳ bà ở giáo phường vẫn thân thiết với Chiêu vương ấy!"


      "Khẳng định rồi ư?"


      "Về cơ bản có thể khẳng định rồi. Trước đây tôi vẫn hiểu lắm về vết chai kỳ lạ tay phải cái xác. Mép bàn tay bên dưới ngón út vì sao lại có lớp chai mỏng, rốt cuộc thưòng làm việc gì mới hay chà xát vào chỗ đó? Giờ nghĩ lại , chính là khi dùng móng gảy tỳ bà, phần cuối móng cấn vào mép bàn tay dưới ngón út, lâu ngày da thịt chỗ đó bị ma sát nhiều, tạo thành lớp chai mỏng."


      "Nghe có lý đấy, nhưng nhạc sư tỳ bà dưới gầm trời này nhiều như thế, sao ngươi có thể khẳng định đó là Cẩm Nô?"


      "Vì giờ Cẩm Nô mất tích, mà lúc ta mất tích cái xác kia cũng xuất ở điện Ung Thuần."


      Lý Thư Bạch khẽ gật đầu, "Còn chứng cứ nào đanh thép hơn ?"


      "Còn." Cây trâm tay Hoàng Tử Hà vạch mũi tên giấy, lại viết bên cạnh mấy chữ: phường Sùng Nhân, "Đêm Cẩm Nô mất tích, những đồ ăn ở Chuế Cẩm Lâu mà Chu Tử Tần gói lại đem về đầu độc chết mấy tên ăn mày."


      Chu Tử Tần từng hớt hải đến tìm vì việc này, đương nhiên Lý Thư Bạch còn nhớ. Y gật đầu, "Lần đó ta nhớ các ngươi Cẩm Nô cũng có mặt."


      "Phải, những đồ ăn tôi và Chu Tử Tần đưa đến cho đám ăn mày, chúng tôi đều ăn cả, mọi người tiệc chẳng ai làm sao. Chúng tôi cũng tận mắt nhìn thấy đám ăn mày dùng tay bốc ăn. Như vậy có hai khả năng, là lá sen bọc đồ ăn có vấn đề... Nhưng Chu Tử Tần độc tính của nhựa cây độc tiễn rất mạnh, lá cây dính phải đen sạm, mà lá sen bấy giờ đều mới rửa, còn non xanh, thể dính độc được."


      Lý Thư Bạch gật đầu, "Vậy khả năng kia là tay các ngươi có độc."


      "Đúng thế, bấy giờ có ba người chạm tay vào. Tôi sao, Chu Tử Tần cũng bình yên vô , vậy khả năng duy nhất là chất độc bắt nguồn từ tay Cẩm Nô."


      Hoàng Tử Hà thở dài, " ấy xưa nay hoạt bát phóng khoáng, vậy mà hôm ấy cứ phàn nàn về chuyện cuống đào đâm vào tay. Thực ra, đó hẳn là do tiếp xúc với nhựa cây độc tiễn, độc tính phát tác làm hai tay tê dại rồi. Bằng đôi tay giữ gìn chừng nào, da thịt mỏng manh ra sao, cũng đâu thể bị cuống đào đâm được?"


      "Lẽ nào nhựa độc tiễn dính phải tay cũng thấm qua da làm chết người ư?"


      "Nghe thể. Bởi vậy tôi vẫn có điểm hiểu, là Cẩm Nô trúng độc lúc nào. Tay ấy có vết thương, chất độc hình như lại vào theo đường miệng. Huống hồ hôm đó ấy luôn ở bên cạnh chúng tôi, vậy mà lúc sắp khỏi lại trúng độc... Dựa vào độc tính kiến huyết phong hầu, tuyệt đối thể có người ngang nhiên hạ độc trước mặt chúng tôi được."


      "Bởi vậy ấy trúng độc ra sao, trúng lúc nào, tôi vẫn chưa nghĩ ra."


      "Song ít nhất thân hình phù hợp, đặc điểm bàn tay phù hợp, cái chết phù hợp, hẳn có thể khẳng định được rồi." Lý Thư Bạch gật đầu, đoạn gạt ngay vấn đề sang bên, hỏi tiếp, "Điểm thứ hai mà ngươi là gì?"


      Hoàng Tử Hà lại dùng trâm ngọc vạch mũi tên thứ hai lên giấy, trỏ về hai chữ: Từ Châu, "Đúng như vương gia phán đoán khi trước, chuyện này quả thực liên quan tới hai gia cứu ở Từ Châu."


      "Hở." Lần này Lý Thư Bạch ngạc nhiên ra mặt.


      "Bởi thế tôi và Trần Niệm Nương đợi người vào kinh, chỉ cần ta đến nơi, vụ án này có thể giải quyết dễ dàng."


      "Người nào vậy?"


      "Trình Tuyết Sắc. Cũng chính là họ Trình được gia cứu ở Từ Châu.


      Tôi đợi ta đem bức họa đến. Tôi nghĩ, ấy chính là chứng cứ thuyết phục nhất trong vụ án này."


      Vẻ mặt hết sức nghiêm trang, giọng điệu cũng quả quyết ràng có dự liệu trước.


      Lý Thư Bạch ngước mắt nhìn Hoàng Tử Hà. Nắng len qua rèm, lồng lấy thân hình làm cả người sáng bừng lên, sáng đến mức tưởng chừng soi được hết thảy ô trọc đen tối lẩn lút đời.


      Lý Thư Bạch ngả người ra lưng ghế, thở dài , vậy tốt, hy vọng món tiền cược ta đặt vào ngươi có thể làm ta hài lòng.


      "Tôi nhất định để vương gia thất vọng." Dù sao, nếu muốn lật lại bản án của gia đình vẫn phải trông vào kẻ này, bởi thế Hoàng Tử Hà lập tức bày tỏ tận tụy.


      Tiếc rằng Lý Thư Bạch chẳng buồn để ý đến tận tụy đó chỉ hỏi, "Tiếp theo ngươi định ra tay từ đâu?"


      "Tìm kiếm từ chỗ Cẩm Nô, nhân giờ còn sớm, tôi tới chỗ ở của Cẩm Nô tại ngoại giáo phường* điều tra, xem có thấy manh mối gì ."

      *Giáo phường xuất sớm nhất vào những năm Vũ Đức dưới thời Đường Cao Tổ (618 - 626), được gọi là nội giáo phường, do Thái Thường Tự quản lý. Dưới thời Võ hậu (684 - 704), độ đổi tên thành Vân Thiều Phủ. Thời Đường Trung Tông (năm 705) lại khôi phục tên cũ, đến năm Khai Nguyên thứ hai (714) lại đặt thêm bốn ngoại giáo phường, hai ở Lạc Dương, hai ở Trường An, còn quy định giáo phường do giáo phường sử, giáo phường phó sử được cung đình phái tới coi sóc, chịu quản lý của Thái Thường Tự nữa.


      "Định dùng danh nghĩa gì để điều tra?"


      Hoàng Tử Hà thoáng trầm ngâm rồi đáp, " rằng tôi là hoạn quan ở vương phủ, vương gia nhà tôi từng trao cho Cẩm Nô thứ quan trọng nên giờ tôi đến để tìm."


      Lý Thư Bạch lạnh lùng, " được lôi lệnh tín ra đâu đấy."


      Hoàng Tử Hà hành lễ cáo lui, "Vương gia yên tâm , tôi chỉ cần là người của vương phủ, mọi người đều ngầm hiểu là Chiêu vương."


      "Hừm." Lý Thư Bạch thấy lui ra còn hỏi thêm, " ăn cơm tối à?"


      ", còn nấn ná nữa lúc về gặp giới nghiêm mất." lại nghĩ ngợi thoáng rồi ngoái đầu , "Để khỏi phải dùng tới lệnh tín của vương phủ, tôi xin được tăng thêm hai mươi đồng vào kinh phí tra án."


      Lý Thư Bạch kinh ngạc, "Hai mươi đồng đó dùng làm gì vậy?"


      "Buổi tối về vương phủ phải thuê xe."


      Lý Thư Bạch nhìn , vẻ mặt phức tạp, "Sao ngươi lại khánh kiệt đến mức này?"


      "Vì hoạn quan hạng bét Dương Sùng Cổ từ sau khi theo vương gia đến giờ xu dính túi, nghèo khổ vô cùng." đáp ngay, chút hổ thẹn.


      "Sao bảo Cảnh Dục dẫn đến phòng thu chi ứng trước?"


      "Đợi phê duyệt xong xuôi chắc phải đến tháng sau, chừng đó tôi lĩnh lương mới rồi, nước xa đâu cứu được lửa gần!"


      Lý Thư Bạch nhướng mày, gương mặt luôn thản nhiên trước mọi cuối cùng cũng lộ vẻ bất lực và bực bội. Y mở ngăn kéo, rút ra cái túi ném cho .


      "Đa tạ vương gia!" Hoàng Tử Hà mau mắn bắt lấy, quay người chạy thẳng.


      Thành Trường An dưới triều Đại Đường có hai ngoại giáo phường, các nghệ nhân tỳ bà cầm sắt đều ở ngoại giáo phường phía Tây tại phường Quang Trạch, cách phường Vĩnh Gia nơi ở Quỳ vương phủ xa.


      Hoàng Tử Hà chạy đến nơi. Vì trong giáo phường có đủ cả nhạc công, vũ công, kỹ nữ, nên ngoài cửa cũng có bà lão ngồi cắn hạt dưa, thấy đến bèn giơ tay ngăn lại hỏi "Tiểu công công tìm ai vậy?"


      Hoàng Tử Hà vội hành lễ đáp, "Xin lỗi bà, tôi muốn vào trong tìm Cẩm Nô."


      "Ai da, hôm nay thực là khéo quá, hết người này lại đến người kia tìm Cẩm Nô." đoạn, bà ta giũ sạch vỏ hạt dưa áo đứng dậy hỏi, " phải công công cũng cho Cẩm Nô mượn thứ gì đó, giờ nghe ấy bỏ trốn theo người ta nên đến lấy lại chứ?"


      Hoàng Tử Hà kinh ngạc ồ lên, "Lúc trước có người đến rồi ư?"


      "Còn ư, là đẹp như tiên trời ấy, lão nương cả đời chưa thấy ai đẹp đến thế cả." Bà lão lải nhải hoài thôi. Dung mạo ấy dáng dấp ấy, dù là người trong tranh bước ra cũng còn thua bề lộng lẫy sinh động kia.


      "Bà có biết tên họ ấy ?" Hoàng Tử Hà vội gặng.


      " biết, dầu gì cũng phải chỉ biết suông như công công đâu, người ta còn cầm cả thư Cẩm Nô viết cho năm xưa đến đấy! Lão nương cũng biết chữ mà!"


      Thấy bà lão này hề có ý để mình vào, Hoàng Tử Hà đành cười lấy lòng, rút phần kinh phí trong túi ra dúi cho bà ta, "Bà xem này... Tôi cũng chỉ phụng lệnh mà đến đấy thôi. Vương gia nhà chúng tôi giao cho Cẩm Nô nương vật rất quan trọng, giờ biết tin ấy bỏ , nổi trận lôi đình kia kìa, chuyến này nếu tôi lấy được đồ về, có khi vương gia tống cổ tôi mất."

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      "Ôi chao, vậy được, lão nương bình thường rất thương người, đâu nỡ nhìn người ta chịu khổ." Bà lão nhét đỉnh bạc vào ngực áo xong, tức tươi cười niềm nở, "Đến đây đến đây, để ta chỉ cho công công phòng của Cẩm Nô, là gian thứ ba ở dãy thứ hai đầu phía Đông kia kìa, chưa đầy canh giờ nữa là chúng ta phải đóng cửa bấm khóa, công công tìm mau mau ."


      Hoàng Tử Hà cười đưa đà, luôn miệng vâng dạ rồi rảo bước tới gian thứ ba dãy thứ hai đầu phía Đông. Vừa tới nơi, thấy cửa phòng Cẩm Nô mở toang, hai tiểu a đầu đứng trước cửa tán gẫu.


      Hoàng Tử Hà liền bước đến hỏi, "Hai vị, xin hỏi đẹp như tiên vừa nãy đâu rồi?"


      Hai tiểu a đầu ngoái lại nhìn Hoàng Tử Hà, quan sát bộ đồ hoạn quan người lượt, đoạn cười hỏi, "Ngươi ở đâu vậy? Bên nội giáo phường?


      Hay là công công trong phủ các vương?"


      "Vương gia nhà ta có gửi món đồ ở chỗ Cẩm Nô nương, giờ ấy lại bỏ , nên vương gia sai ta đến tìm, tuy chẳng phải vật hiếm lạ gì, song cũng là thứ vương gia từng nâng niu..." Hoàng Tử Hà khẩn khoản , "Nghe lúc trước cũng có tuyệt đẹp tìm tới đây ư?"


      "Chứ gì nữa, Cẩm Nô vốn dĩ đẹp lắm rồi, ai ngờ còn tiểu muội đẹp đến nhường ấy." Tiểu a đầu bên trái , đoạn ngó vào trong dẩu môi, "Chẳng phải ta qua nhà bên mua ít đồ lặt vặt ư? Sao vẫn chưa về?"


      "Đúng thế, tôi háo hức muốn xem bức tranh kia của ta." A đầu còn lại cau mày.


      Hoàng Tử Hà kinh ngạc hỏi, "Bức tranh gì thế?"


      "Chính là bức tranh vẽ sáu người con nào đó, nghe đâu Dương Châu có mấy nghệ nhân ca múa nhạc nhờ ngộ được đạo lý về ca về nhạc trong bức tranh đó, cuối cùng trở thành truyền kỳ đời đấy."


      Hoàng Tử Hà bật cười, "Vân Thiều Lục Nữ ư?"


      All made by KiKo

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      https://cungquanghang.com/


      "Đúng thế đúng thế, công công cũng biết à? Nhưng công công là tiểu hoạn quan, lại học nhạc học múa, cũng muốn ngắm bức tranh đó để ngộ đạo ư?"


      "..." Hoàng Tử Hà khỏi nghẹn họng, thầm nghĩ chẳng biết lời đồn quái dị kia từ đâu mà ra. đoán mỹ nữ mang bức tranh đến nhất định là Trình Tuyết Sắc, khỏi kinh ngạc trong lòng, chẳng hiểu sao Trần Niệm Nương cùng ta tới tìm mình trước.


      Hai a đầu đợi hồi lâu, thấy người vẫn chưa về, bèn nhấp nhổm muốn .


      Hoàng Tử Hà bèn hỏi, "Ta có thể vào phòng Cẩm Nô ?"


      "Được, được, từ khi ấy , những món đáng tiền và quan trọng chắc đều mang , những thứ để lại cũng bị người trong phường chia nhau cả rồi, kẻ nào kẻ nấy hay lắm, nào là giúp Cẩm Nô thu dọn này kia, thực ra đều tự lấy về dùng. Tôi thấy bên trong đến tám phần là chẳng còn gì hết."


      " vậy, song cũng nên thử vận may phen." Hoàng Tử Hà , đoạn từ biệt bọn họ, bước vào trong nhìn quanh vòng.


      Phòng Cẩm Nô bày biện rất trang nhã, cửa sổ hoa chăng lớp the mỏng màu hồng mân côi, giữa phòng trong phòng ngoài có bức rèm châu ngăn cách.


      Từ cửa chính vào là sảnh , ánh đèn từ sau song hoa hắt vào, ra giáo phường lên đèn.


      Ngay dưới cửa sổ lại đặt kỷ sập, kỷ bày mấy món đồ chơi, trong bình sứ cắm hai cành thạch lựu, giờ héo khô, cánh hoa và lá rụng đầy bàn.


      ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, vừa suy ngẫm về vụ án vừa đợi Trình Tuyết Sắc.


      Trời càng tối, ánh đèn ngoài song rọi vào lại càng sáng. Trình Tuyết Sắc vẫn trở về.


      Cuối cùng Hoàng Tử Hà đợi nổi nữa, quyết định tra xét trước xem sao. đứng dậy, bước đến bên ngăn tủ, mượn ánh đèn bên ngoài hắt vào, mở tủ ra xem.


      Quả như lời hai a đầu kia , những thứ tử tế bên trong bị cuỗm hết cả, chỉ còn mấy bộ quần áo bị bới tung. Lại lục từng bàn ghế giường sập, cũng chẳng thu được gì. mà mọi người kể rằng vừa mới bước vào, có lẽ lấy đồ bỏ rồi.


      Hoàng Tử Hà trầm ngâm lại trong phòng, săm soi tất cả ngóc ngách, cuối cùng trông thấy thứ gì đó lấp lánh trong góc phòng, hắt sáng lấp lóe dưới ánh đèn bên ngoài chiếu vào.


      bèn nằm bò ra đất, với tay vào góc nhà bên dưới giàn hoa, cầm lấy vật phản quang nọ.


      Là nửa thoi bạc.


      Xấp xỉ bằng nửa thoi từng thấy trong điện Ung Thuần, từ vết chặt và độ sáng đủ chứng minh nửa thoi này có thể ghép cùng nửa thoi kia thành thoi bạc hoàn chỉnh.


      vội nhét nửa thoi bạc vào ngực áo, sau đó lại lục soát trong phòng thêm lượt nữa, xác định bỏ sót thứ gì mới bước ra cửa.


      Hớt hải chạy ra kịp trước khi giáo phường đóng cửa. Hoàng Tử Hà mình đứng trước phường Quang Trạch nhìn quanh, thành Trường An sắp đến giờ giới nghiêm, bốn bề vắng lặng, chẳng tìm đâu được cỗ xe để quay về.


      bất lực thở dài, rảo bước về phía Quỳ vương phủ.


      Các hộ trong kinh im phăng phắc, chỉ nghe tiếng trống đóng cổng từ tháp canh vọng lại, từng tiếng từng tiếng vang cả màn đêm. guồng chân chạy qua phố lớn ngõ trong kinh, phường Quang Trạch nằm ở Bắc thành, gần cung Đại Minh và cung Thái Cực, song chẳng lấy gì làm ồn ã, gần như có thể nghe được tiếng chân mình vang vang đường.


      Phía sau vọng đến tiếng người quát hỏi, "Ai vậy?"


      "Muộn thế này còn ở đây làm gì?"


      Hoàng Tử Hà ngoái lại trông thấy tên lính tuần tra đuổi tới, bèn giải thích, "Tôi là hoạn quan ở Quỳ Vương phủ, vì có việc dằng dai lâu quá nên giờ mới vội chạy về."


      Nghe là người của Quỳ vương phủ, thái độ đối phương tử tế hẳn lên, lại hỏi, "Có công văn hay thư tay gì chứng minh ?"


      " cần thư tay, ta biết người này. Là Dương Sùng Cổ Dương công công ở Quỳ vương phủ." Đằng sau có người .


      Nghe giọng , Hoàng Tử bất giác thở dài, quay lại khom lưng hành lễ, "Vương đô úy."


      Hữu đô úy Vương Uẩn ở ty Phòng vệ kinh thành, hôm nay có nhiệm vụ tuần tra bên này.


      Vương Uẩn ngồi lưng ngựa, từ cao nhìn xuống , song hề tỏ vẻ cao ngạo, trái lại sắc mặt rất ôn hòa, giọng điềm đạm, "Dương công công, chiều nay còn thấy nhàn tản đứng trước cửa vương phủ ngắm trời đất sao đến tối lại tất bật tới tận bây giờ."


      "Ừm... Tôi tính sai tốc độ của mình, cứ nghĩ về kịp trước giờ giới nghiêm." Xem ra nấn ná trong phòng Cẩm Nô quá lâu.


      Vương Uẩn gật đầu, ra hiệu cho các hộ vệ tuần tra cứ theo lộ trình ban đầu đến các con phố khác, sau đó giơ tay vỗ vỗ vào mông con ngựa cưỡi, "Lên đây, ta đưa công công về vương phủ."


      "A... cần đâu, đại nhân bận bịu việc công, đâu dám phiền đại nhân đưa tôi về." gượng cười hành lễ rồi hối hả tiếp.


      Tiếng vó ngựa lộp cộp đằng sau, Vương Uẩn vẫn theo.


      quay lại nhìn y, còn y nhìn thẳng ra trước, ôn hòa đề nghị, "Gần đây trong kinh được yên ổn lắm, để ta cùng công công."


      "Đa tạ... Vương đại nhân." khó nhọc nặn ra mấy chữ ấy, rồi nín thinh.


      Phố dài vắng tanh, những ngọn đèn nơi góc phố lặng lẽ tỏa sáng trong đêm.


      Thỉnh thoảng lại cơn gió ùa tới lay động ngọn lửa, đèn đuốc của cả thành Trường An dường như đều lay lắt trong gió, thoắt sáng thoắt tối, chập chờn tựa sóng gợn, bao trùm lấy kinh thành.


      Hai người về hướng Quỳ vương phủ. Vương Uẩn cưỡi ngựa, Hoàng Tử Hà bộ, con ngựa được huấn luyện rất cẩn thận, tính tình cũng ôn hòa, cứ thong thả cất bước mà , trước sau vẫn cùng nhịp với Hoàng Tử Hà.


      Họ bước qua đèn lửa dập dềnh như sóng, băng qua những con đường rộng rãi thẳng tắp ở Trường An. Muôn lầu ngàn gác sáng rực dưới đèn đêm, giữa thành thị phồn hoa nhất trần đời này.


      Phường Vĩnh Gia là nơi tập trung nhiều vương công quý tộc thỉnh thoảng lại nghe tiếng đàn ca từ mấy nhà có tiệc vui, gió đưa tới tai họ tiếng ngân của ca nữ dịu dàng nũng nịu, "Bóng ngô đồng ngoài rèm châu ấy, sương dợm rơi tay biết trước rồi..."


      Hoàng Tử Hà nghĩ vơ nghĩ vẩn, chợt nghe Vương Uẩn cười , "Còn chưa đến mùa hạ, sao có sương thu rồi?"


      Hoàng Tử Hà ngây người thoáng mới hiểu y nhắc tới khúc hát kia.


      Bèn bình luận, "Ý hợp là được, ngoại vật quan trọng gì."


      Y nghiêng đầu nhìn , "Ừm, là ta quá câu nệ vào ngoại vật rồi."


      Dù sao cũng lên tiếng, Hoàng Tử Hà liền hỏi, "Quan tài Vương nương ít hôm nữa phải đưa về Lang Gia, mấy ngày nay hẳn đô úy rất bận, sao còn trực đêm?"


      "Gia đình lớn mà, chỉ cần sắp xếp ổn thỏa là có người thực , cần phải trông nom luôn luôn." Vương Uẩn đáp, đoạn ngước lên nhìn màn đêm trước mặt, "Huống hồ ta rất thích màn đêm ở Trường An, yên tĩnh mà sâu xa hơn ban ngày nhiều, lầu gác lung linh ánh đèn khác chi lầu quỳnh gác ngọc, song cảnh sắc giấu bên trong ra sao con người ta tài nào thấy hết được."


      "Thân ở bên trong đương nhiên quanh co mất phương hướng, chỉ thoát ra mới thấu tỏ thôi."


      Vương Uẩn mỉm cười nhìn , "Dương công công phải lắm, người ngoài nhìn vào tự nhiên ràng."


      Ánh đèn lúc xa lúc gần mơ hồ soi lên nụ cười của y, nụ cười dường như còn chứa đựng hàm nghĩa khác mà chưa được.


      Hoàng Tử Hà chợt thấy ê ẩm cả hai hàm răng. Đối xử với hoạn quan thế này bình thường chút nào. Y nhận ra , hay vẫn còn hoài nghi? Nếu về sau phải đề phòng, nên đề phòng từ đâu đây?


      cúi gằm mặt, dám nhìn y thêm nữa, chỉ đáp "Tôi sắp đến nơi rồi, mời Vương đại nhân về thôi."


      "Được, lần sau đừng quên bẵng thời gian, nấn ná bên ngoài lâu như thế nữa." đoạn, Vương Uẩn ghìm cương dừng ngựa giữa đường, đưa mắt nhìn theo bóng xa dần.


      Hoàng Tử Hà rảo bước chạy đến cửa ngách ở góc Tây Bắc Quỳ vương phủ, gõ cửa bước vào. Lúc khép cửa lại còn ngoái đầu nhìn về phía Vương Uẩn.


      Y vẫn ghìm ngựa nhìn , trong màn đêm, dưới ánh đèn, vẻ mặt ấm áp ôn hòa như gió xuân. Cũng chẳng y ghìm cương đứng đó bao lâu, sau lưng chợt có người cưỡi ngựa thong thả đến gần, "Uẩn nhi, khi nào con về? Trong nhà nhiều việc lắm."


      "Con về ngay đây." Vương Uẩn quay đầu ngựa, theo cha về nhà, "Cha, hôm nay sao cha lại đích thân ra ngoài?"


      Vương Lân thở dài đáp, "Hoàng hậu triệu kiến gấp, ta có thể ư?"


      Vương Uẩn lặng lẽ gật đầu, hai người hai ngựa, chầm chậm thả nước kiệu.


      "Việc giao cho con làm xong chưa?"


      "Thưa giải quyết." Y bình thản đáp, "Dùng thuốc làm tiêu tan ít máu thịt, chắc hẳn ai nhận ra được nữa."


      "Đích thân ra tay ư?"


      "Đương nhiên , con tìm người đáng tin cậy."


      "Đáng tin cậy ư?" Vương Lân lạnh lùng , " đời này, chỉ người chết mới có thể coi là đáng tin mà thôi."


      "Vâng, để con lựa dịp."


      Hai người lặng thinh gì nữa. Phủ đệ họ Vương thấp thoáng đằng xa.


      Cả hai bước vào, đám gác cửa dắt ngựa cho họ, hai cha con men theo hành lang quanh co, thẳng vào nhà trong.


      Ngọn đèn lồng bên viết chữ "Vương" ngang bằng sổ thẳng tỏa ánh hồng xuống mặt đất, khiến tòa phủ đệ quạnh quẽ cũng ấm lên đôi phần.


      Vương Lân , chợt thong thả dừng bước giữa màn đêm, quay lại nhìn Vương Uẩn.

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Vương Uẩn hiểu ra sao, cũng nhìn cha. Vương Lân nhìn đứa con trai cao hơn mình cả nửa cái đầu, lộ vẻ an ủi xen lẫn cảm thương, "Uẩn nhi...


      thực ra ta muốn tay con vấy máu."


      Vương Uẩn mím môi hồi lâu mới đáp, "Con là người nhà họ Vương, phải đứng hàng đầu để che chắn tất cả gió mưa cho nhà họ Vương, chết cũng tiếc."


      Vương Lân vỗ mạnh vào con trai, khen ngợi, "Con giỏi lắm... Tiếc rằng đời này nhà họ Vương chỉ được mình con."


      "Tỷ tỷ tuy là nữ nhi, song kiên nghị quả cảm, giờ lại ngồi ngôi hoàng hậu, vì nhà họ Vương chúng ta, e rằng tỷ tỷ còn vất vả hơn con nhiều." Vương Uẩn .


      Vẻ mặt Vương Lân bỗng trở nên phức tạp, ông ta cau mày hồi lâu mới gật đầu, "Đúng thế, dẫu sao đó cũng là người nhà họ Vương..."


      Vương Uẩn lại , "Nếu A Nhược xảy ra chuyện, cũng là Quỳ vương phi xuất sắc."


      "Đúng thế, mấy đứa con họ Vương đời này đều tầm thường cả, chẳng ai xuất sắc được như nó, khiến Quỳ vương gia thoạt nhìn xiêu lòng." Vương Lân than thở, "Trước đây khi bệ hạ còn là Vận vương, được mời tới nhà ta dự yến, cũng ưng tỷ tỷ con ngay. Đủ thấy đời này vĩnh viễn chỉ có dung mạo tuyệt sắc là có thể hấp dẫn người ta thôi."


      Vương Uẩn nghe cha than thở, nhìn lên lồng đèn đỏ rực treo dưới mái hiên, bất giác lại nhớ đến Hoàng Tử Hà, nhớ lại ba năm trước lúc mới mười bốn tuổi, y len lén theo sau, trông thấy vóc dáng mềm mại mà trong sáng, mảnh mai đỏ thắm như mùa hoa mới chớm.


      Vẻ trong sáng ấy khiến y phải lục lọi trí nhớ. Hoàng Tử Hà thời ấu thơ trong ký ức y từ từ quay đầu lại, sau đó...


      Dung mạo hợp làm với Dương Sùng Cổ. Biến thành người.


      Hoàng Tử Hà và Dương Sùng Cổ, thiếu nữ mười ba mười bốn, hoạn quan mười bảy mười tám; yểu điệu thanh thoát, trắng trẻo nõn nà, đường hoàng tự tin, ngời ngời xuân sắc giữa ngự uyển năm xưa, yếu ớt gầy gò, nét mặt xanh xao, cẩn thận dè dặt bên cạnh Quỳ vương.


      ràng là tiểu hoạn quan trong vương phủ, chẳng hiểu sao hết lần này sang lần khác cứ làm y liên tưởng đến Hoàng Tử Hà, hơn nữa ngay lần đầu tiên gặp mặt, y thấy là lạ. Lẽ nào chỉ vì cả hai đều giỏi phá án, hơn nữa dung mạo viên hoạn quan còn nhang nhác người trong cáo thị?


      Y từng kín đáo phái người điều tra thân phận Dương Sùng Cổ, thấy lai lịch ràng minh bạch cả, là người từ Cửu Thành cung chuyển sang Quỳ vương phủ, chữ ký lúc mới vào cung cũng còn nguyên - có điều bấy giờ Dương Sùng Cổ chưa biết chữ, chỉ vẽ vòng tròn lên giấy mà thôi.


      Còn cả bằng chứng thép, chính là Quỳ vương Lý Thư Bạch.


      Nghi ngờ thân phận Dương Sùng Cổ, khác nào mạo phạm Quỳ vương.


      Nghĩ tới vị hôn thê từng mang lại cho mình vô vàn nhục nhã, Vương Uẩn bỗng ngẩn ngơ. Bấy giờ cha y lại dặn dò, "Uẩn nhi nhà họ Vương sa sút đến độ này, e rằng tổ tiên nơi suối vàng cũng thấy hổ thẹn... Tất cả hy vọng bây giờ đều gửi gắm vào con đó. Dù con thể khôi phục lại vinh quang năm xưa của nhà ta, ít nhất cũng thể để thế lực họ Vương trong triều bị bẻ gãy được!"


      Vương Uẩn nghiêm trang gật đầu, "Nhà chúng ta giờ, trong cung có hoàng hậu, ngoài triều lại có cha, cũng coi là yếu thế."


      "Con sai rồi, thực ra ngoài triều và trong cung, người họ Vương có ảnh hưởng lớn nhất phải là ta và hoàng hậu đâu." Vương Lân mỉm cười khỏi đắc ý, "Con quên ư, còn người nữa khuấy đảo thiên hạ, thay triều đổi đại kìa. Có điều mọi người đều quên rằng, người ấy cũng họ Vương."


      Vương Uẩn cúi đầu làm thinh, hồi lâu mới đáp, "Dạ."


      "Ít hôm nữa, đợi quan tài Vương Nhược rồi, con phải tới thăm hỏi đấy, kẻo người ta lại quên bẵng gia tộc mình." Vương Lân nghĩ ngợi chốc lát lại tiếp, "Người ấy thích nuôi cá, nhớ mang theo mấy con. Cá màu đỏ là tốt nhất."


      "Chẳng biết nhà bếp còn đồ ăn nữa?"


      Về đến vương phủ, Hoàng Tử Hà thấy ruột gan cồn cào. Suốt ngày hôm nay, trừ mấy cái nem bữa sáng và dăm cốc trà bữa trưa, toàn chạy vạy bên ngoài, chưa được hạt cơm nào vào bụng, giờ đói đến hoa cả mắt.


      ôm bụng lần đến nhà bếp xem thử thấy lò nấu nguội ngắt, bóng người.


      "Làm sao qua được hôm nay đây..." Hoàng Tử Hà chỉ hận sao mình hỏi dò Lỗ thẩm xem đồ ăn thức uống cất ở đâu, để đến nỗi bây giờ có bà ta chẳng tìm được gì để ăn.


      Khó khăn lắm mới moi ra được hai cái bánh hấp khô queo trong chạn bát.


      Hoàng Tử Hà mỗi tay cái, vừa ăn vừa về phòng mình ở chái bên.


      Đến cửa, Hoàng Tử Hà thấy trong phòng sáng đèn. Ngạc nhiên rảo bước vào tới nơi, kinh ngạc đến mức suýt tuột tay làm rơi hai chiếc bánh.


      Người đó, người thong dong tự tại thắp đèn đọc sách giữa đêm đó, chẳng phải Quỳ vương Lý Thư Bạch còn là ai?


      Hoàng Tử Hà cứ thế đứng chôn chân trước cửa. Lý Thư Bạch ngẩng lên trông thấy , bèn ngoắc tay gọi lại. nắm chặt hai chiếc bánh hấp mới cắn được mỗi chiếc miếng, dè dặt bước vào hỏi, "Vương gia... nửa đêm đến đây có gì sai bảo?"


      Y đáp, chỉ khẽ hất cằm về phía hộp cơm bên cạnh.


      do dự bưng hộp cơm, mở nắp, nhấc những thứ bên trong ra.


      chén cháo quý phi, đĩa bánh quẩy mật, bát bạch long điệu*, suất trợ đầu xuân**, còn cả tôm nướng và tuyết nhi mà thích nhất, đều nóng hôi hổi.

      *Thịt sống lưng được dần kĩ.

      **Chim cút quay.


      liếc Lý Thư Bạch, thấy y chẳng buồn để ý đến mình, lập tức ném hai cái bánh hấp trong tay , cầm hai đôi đũa ngà trong hộp lên, trước tiên bày đôi trước mặt Lý Thư Bạch, còn đôi giữ lại, găm ngay lấy con trợ đầu xuân.


      Trợ đầu xuân là món ăn rộ lên gần đây ở kinh thành, nguyên liệu cũng có gì lạ, chẳng qua là chim cút quay. Có điều gia vị phải nêm nếm vừa, độ cháy cũng phải vừa tới, lại thêm giờ đói rã ruột, chỉ trong nháy mắt ngấu nghiến xâu xé hết hai con chim cút, bấy giờ mới thở phào nhõm, trở lại tốc độ bình thường bắt đầu nhẩn nha nhai nuốt.


      Lý Thư Bạch buông cuốn sách tay xuống, hỏi, "Có tiến triển gì ?" Hoàng Tử Hà đáp, chỉ nửa thoi bạc trong ngực áo đặt lên bàn, "Tìm thấy trong phòng Cẩm Nô đấy."


      Lý Thư Bạch cầm lấy lật qua lật lại xem xét tỉ mỉ.


      Mặt sau thoi bạc khắc hai hàng chữ. Hàng thứ nhất là: Đặng Vận Hi, Tống Khoát. Hàng thứ hai là: mươi lạng chẵn.


      Hoàng Tử Hà lại lấy trong ngăn kéo giường ra nửa thoi lúc đầu đưa cho y.


      Hai nửa khớp vào nhau, hợp thành thoi bạc hoàn chỉnh. Hàng chữ ở mặt sau cuối cùng cũng đầy đủ, là: phó sử Lương Vi Đống, Đặng Vận Hi, Tống Khoát, nội khố sử thần Trương Quân Ích, đúc bạc hai mươi lạng chẵn.


      Lý Thư Bạch đặt hai nửa thoi bạc xuống, ngẩng lên nhìn , "Tìm thấy ở đâu?"


      "Dưới kệ hoa trong phòng ta."


      " thể nào." Lý Thư Bạch quả quyết .


      "Có đấy, phòng ta bị rất nhiều người lục lọi xáo trộn, kệ hoa sờ sờ ra đó, đáng lẽ thể sót lại nửa thoi bạc." Hoàng Tử Hà uống hớp cháo quý phi rồi mới tiếp, "Bởi vậy, hẳn là Trình Tuyết Sắc vừa rời khỏi đó để lại."


      "Trình Tuyết Sắc?" Lý Thư Bạch hơi biến sắc mặt, " ta vào kinh rồi ư?"


      "Phải, song tôi chưa gặp được ta, chỉ nghe người ở giáo phường xinh đẹp tuyệt trần mang theo bức họa đến phòng Cẩm Nô.


      Nhưng khi tôi tới, ta rồi."


      "Để vuột mất, cũng đành chịu vậy." Lý Thư Bạch cau mày hỏi tiếp, "Sao Trần Niệm Nương báo cho ngươi?"


      "Có lẽ Cẩm Nô và Trình Tuyết Sắc khá thân thiết nên ta tới tìm Cẩm Nô trước chăng?" Hoàng Tử Hà trầm ngâm chốc lát, lại , "Song Trần Niệm Nương hẳn rất sốt sắng về việc của Ức Nương, thế nào cũng lập tức dẫn ta tới chỗ tôi."


      Lý Thư Bạch gật đầu, "Dẫu sao Trần Niệm Nương cũng ở Ngạc vương phủ, ngày mai chúng ta có thể tới tìm bà ấy."


      "Ngoài chuyện đó ra, hôm nay tôi xem qua địa thế ngoại giáo phường, phát được nơi. Bấy giờ trời tối quá mất rồi, tiện tìm kiếm, sáng mai ta đến, nhất định có phát ."


      "Xem ra mai ngươi lại bận rộn cả ngày rồi." Thấy ánh nến leo lét, y bèn gập sách lại, cầm cây kéo bên cạnh lên, cắt bớt sợi bấc đèn cháy đen, xoăn tít, khêu ngọn đèn bàn sáng thêm.


      Dưới ánh nến chập chờn, cả căn phòng yên lặng như tờ. Hoàng Tử Hà mải ăn, chợt ngẩng lên thấy Lý Thư Bạch chăm chú nhìn mình, khỏi khựng lại thoáng.


      Lý Thư Bạch rời mắt nhìn ra chỗ khác, thong dong cầm đôi đũa ngà lên khêu mấy mầm giá đĩa tuyết nhi, bỏ vào chiếc bát trước mặt.


      Hoàng Tử Hà ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng mới khó nhọc lên tiếng, "Đa tạ... vương gia phần cơm cho tôi..."


      " phải tạ." Y ngắt lời, lại nhìn lúc lâu mới chậm rãi , "Xưa nay ta vẫn tin rằng, ngựa phải no bụng chạy mới nhanh."


      Khóe môi giần giật mấy cái, thốt lên, "Vương gia, thực nhìn xa trông rộng."


      "Thế nên ngày mai phải chạy nhanh nữa lên, nhớ là nhà họ Vương sắp đưa Vương Nhược về Lang Gia rồi đấy."


      "Vâng..." Nhắc đến họ Vương, lại nhớ tối nay vừa gặp Vương Uẩn, bèn nắm chặt đôi đũa, ngây ra nhìn ánh đèn chập chờn lát, cuối cùng vẫn khôn hồn kể lại để khỏi lôi thôi thêm.


      Dù thế nào chăng nữa, cũng chỉ là lần gặp tình cờ mà thôi, đâu liên quan tới vụ án.


      Sáng hôm sau trời quang mây tạnh, bầu trời đầu hạ lồng lộng xanh biếc, sáng đến chói mắt.


      Khi Hoàng Tử Hà theo lời hẹn đến chuồng ngựa gặp Lý Thư Bạch, y cưỡi thớt ngựa đen khỏe mạnh, đương chạy nước kiệu để vận động gân cốt.


      Hoàng Tử Hà đứng bên tường rào nhìn Lý Thư Bạch, hôm nay y vận chiếc áo mỏng màu tím nhạt, ánh sáng lưu chuyển làm nổi nền vải dệt đầy hoa văn liên châu* xanh sẫm giữa nền trời lam khói, càng toát lên vẻ thanh cao mà xa cách.

      *Những hình tròn liên tiếp nhau trong vòng tròn lớn. Đại khái có thể hình dung như chuỗi hạt.


      Thấy đến, y liền ghìm cương vung roi trỏ tàu ngựa đằng sau, "Chọn thớt ."


      Hoàng Tử Hà nhìn ngó rồi dắt con ngựa trắng lần trước ra, nhảy lên yên. Lần trước khi đến tìm Chu Tử Tần, cưỡi con khác, và dắt theo con này. Con ngựa này tính tình ôn hòa, biết nghe lời, phi cũng nhanh, dọc đường vẫn theo sát phía sau đến tận phủ họ Chu, hề chểnh mảng nên rất ưng.


      Lý Thư Bạch tỏ vẻ tán thưởng mắt nhìn của , bèn giới thiệu lúc dẫn chạy ra ngoài, "Con ngựa tốt đấy, trước đây ta thường cưỡi, tên là Na Phất Sa."


      "Tên nghe lạ quá."


      "Trong tiếng Đại Uyển, Na Phất Sa nghĩa là tính tình cao quý ôn nhu. Xưa nay nó rất nghe lời, dễ bị người ta tiếp cận thuần phục, bởi thế cũng dễ quên chủ mình là ai."


      Lý Thư Bạch cau mày, chừng như nhớ đến vài việc từ thời xửa xưa nào đó, song ngay lập tức lại giơ tay vỗ vỗ vào con ngựa đen vừa rắn rỏi vừa ngạo mạn của mình, "So với nó, con Địch Ác này tốt hơn nhiều."


      "Địch Ác ư?"


      "Nghĩa là ban ngày, theo tiếng Đại Uyển. Có điều nhìn dáng vẻ nó, gọi là Địch Ác sát lắm." Y thúc ngựa chạy lên thềm, ra khỏi cổng phủ về hướng Tây, Hoàng Tử Hà cũng chẳng hỏi y định đâu, chỉ lẳng lặng chạy cách y nửa thân ngựa.


      "Địch Ác rất ương ngạnh, mới đầu ta phải mất ba ngày bốn đêm mới thuần phục được, dằng dai tới tảng sáng ngày thứ năm nó mới chịu phép, khuỵu gối trước mặt ta." Lý Thư Bạch thản nhiên kể, "Đời này còn ai cưỡi được nó nữa."


      Hoàng Tử Hà quan sát Địch Ác, còn ước lượng xem mình có bao nhiêu khả năng cưỡi được thấy cặp mắt dưới hàng mi dài của nó liếc qua, rồi nó tung vó đá về phía , độc, chuẩn, vững vô cùng, nháy mắt trúng bụng Na Phất Sa. Na Phất Sa hí lên đau đớn, chồm chân tới trước khiến Hoàng Tử Hà suýt nữa ngã nhào, tức giận giơ chân đạp mạnh về phía Địch Ác.


      Địch Ác bị đá trúng cổ, toan nổi giận thấy Lý Thư Bạch ghìm cương, nó đành ngoan ngoãn chạy chậm lại, song hơi thở vẫn phì phò phả ra đằng mũi, ràng hết sức ấm ức.


      Thấy bộ dạng hậm hực của Địch Ác, Hoàng Tử Hà dùng roi trỏ nó cười phá lên.


      Từ khi gặp biến cố, hằng ngày vẫn rầu rĩ vui, đây là lần đầu tiên phá lên cười, khiến Lý Thư Bạch thoáng kinh ngạc, bất giác quay sang chăm chú nhìn hồi lâu.


      Lúc này đây, dưới ánh mặt trời đầu hạ, gương mặt rạng rỡ vô ngần, tựa hồ tất cả nắng thế gian đều lấp lánh vầng trán trong sáng của , chói ngời đến mức khiến người ta lóa mắt.

      Y vội quay mặt , dám nhìn thêm nữa.


      Hoàng Tử Hà hiểu đầu cua tai nheo gì, tròn xoe mắt nghi hoặc nhìn Lý Thư Bạch. Y khẽ hắng giọng ra lệnh, " đến Ngạc vương phủ."

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 15 Bóng Cây Soi Nước

      Ngạc Vương Lý Nhuận vẫn tiếp bọn họ trong gian trà thất bài trí tinh xảo quá độ, nghe Lý Thư Bạch muốn gặp Trần Niệm Nương, y kinh ngạc thắc mắc, "Vì sao?"


      "Có vài chuyện muốn hỏi bà ấy."


      Lý Nhuận bất lực đáp, "Thực vô duyên, Trần Niệm Nương mất rồi."


      "Gì cơ Trần Niệm Nương rồi?" Hoàng Tử Hà kinh ngạc thốt lên. Lý Thư Bạch liếc , đoạn hỏi Lý Nhuận, " khi nào vậy?"


      "Hôm qua. Bà ta gói ghém đồ đạc rời khỏi Ngạc vương phủ, từ mà biệt, chỉ để lại phong thư, để đệ bảo lấy cho hai người xem."


      Bức thư của Trần Niệm Nương lập tức được đưa tới, là thư, thực ra chỉ là tờ hoa tiên trắng, bên viết vỏn vẹn mấy chữ.


      Ngạc vương điện hạ chứng cho,


      Từ khi được vương gia thu nhận, thường ghi nhớ đại ân đại đức, cả đời khó quên. Có điều giờ tâm nguyện hoàn thành, từ nay rời kinh, ngày gặp lại. Sau này núi cao sông dài, chúc vương gia điện hạ phúc thọ dài lâu thiên thu vạn tuế.


      Trần Niệm Nương khấu đầu.


      Nét chữ rất thanh tú, có điều hơi tháu, cảm giác như viết vội. Lý Thư Bạch xem qua lượt rồi đưa cho Hoàng Tử Hà.


      Ánh mắt dừng lại mấy chữ "tâm nguyện hoàn thành", trầm ngâm hồi lâu mới trao trả Ngạc vương, " vậy về sau chắc cũng rất khó gặp được Niệm Nương. Tiếc rằng tài đàn của tôi chưa tinh, vẫn còn muốn học hỏi thêm ở bà ấy."


      Ngạc vương mỉm cười, "Đâu có sao, nội ngoại giáo phường rất nhiều cầm sư, cũng chẳng thiếu cao nhân. Phải rồi, hôm qua là rằm, lúc đệ theo lệ vào cung thỉnh an thái phi, Trần Niệm Nương có gửi lời nhờ đệ tâu rằng, thái phi thích nhất tỳ bà, năm xưa trong Vân Thiều Uyển ở Dương Châu có bức họa Vân Thiều Lục Nữ, có người bên trong hàm chứa nhiều đạo lý về tỳ bà, nếu thái phi thích, mấy ngày nữa bà ta đến trình lên cho thái phi thưởng lãm. Có điều hôm nay đệ vào cung tâu lên, thái phi chỉ cười , bức họa có gì hay mà xem, rồi từ chối."


      "Khi đệ từ trong cung trở về Trần Niệm Nương rồi ư?"


      "Vâng, bởi thế nếu thái phi thích xem, đệ thực chẳng biết lấy đâu ra bức họa ấy nữa," Lý Nhuận cười . Y quả là tốt tính, mỗi khi cười lên, gương mặt đều rạng rỡ thoải mái, ràng hề để bụng chuyện Trần Niệm Nương.


      Lý Thư Bạch gật đầu , "Người rồi, tìm được nữa, hôm nay lại để đệ đích thân pha trà, phải thực lòng cảm tạ."


      " gì thế, Tứ ca đến chơi, đệ cầu còn được nữa là."


      Hai người khách sáo thêm mấy câu rồi Lý Thư Bạch dẫn theo Hoàng Tử Hà ra khỏi cửa.


      Mãi tới khi bóng dáng Lý Nhuận đứng ngoài cửa tiễn chân bị bỏ lại xa tít cuối trời, Lý Thư Bạch mới ghìm cương, cùng Hoàng Tử Hà dừng ngựa ở đầu phố hồi lâu.


      Cả hai trông thấy trong mắt nhau đủ mọi suy đoán về việc này.


      Lý Thư Bạch hỏi, "Hôm qua ngươi muốn tra xét chỗ nào?"


      "Con kênh bên ngoài phường Quang Trạch. Giờ hẵng còn sớm, bên đó chắc có người ra xách nước, để chiều hơn."


      Lý Thư Bạch gật đầu, ngẩng lên trầm ngâm chốc lát rồi quay đầu ngựa chạy về hướng Tây, "Chúng ta đến chợ Tây."


      Hoàng Tử Hà khẽ vung roi phết vào mông Na Phất Sa, "Ơ? Lần này lại xem ảo thuật ư?"


      Y đáp, chỉ hỏi, "Ngươi cảm thấy nghi vấn lớn nhất và khúc mắc nhất trong vụ án này là gì?"


      Hoàng Tử Hà ngay, "Vụ án này tuy lằng nhằng rối rắm, song theo tôi thấy, nghi vấn lớn nhất chính là Vương Nhược làm cách nào biến mất ngay giữa điện Ung Thuần vững như thành đồng, giữa vòng vây của hơn hai trăm hộ vệ. ràng chỉ trong chớp mắt, vừa bước vào gác Đông biến mất được ngay, rốt cuộc là thủ đoạn gì?"


      "Đúng thế, biến mất của Vương Nhược chính là mấu chốt của vụ án này, nếu phá giải được câu đố ấy, có lẽ vụ này sáng tỏ." Lý Thư Bạch thả lỏng cương, mặc cho hai thớt ngựa chầm chậm, tiếp tục , "Gần đây ta cũng nghĩ tới vấn đề này, cảm thấy có lẽ vì màn ảo thuật chứng kiến ở chợ Tây lần trước ảnh hưởng đến chúng ta quá nhiều, thấy trong lồng có cơ quan làm con chim biến mất, nên chúng ta luôn nghĩ theo hướng trong điện Ung Thuần có cơ quan hoặc đường hầm."


      "Nhưng lối suy luận của con người luôn là thế mà, người sống sờ sờ, trong căn phòng hầu như có đồ đạc gì, có mấy chỗ có thể ra vào đây? Bên là khung vuông trang trí để treo đèn lồng, đừng có cửa mái, mà thậm chí còn chẳng có xà nhà. Bốn bức vách hai mặt là tường đất kiên cố, khe hở, còn mặt trổ cửa thông sang đại sảnh. Bấy giờ cửa điện mở toang, chỉ cần có người bước ra đừng thị vệ canh cổng, ngay đám hoạn chầu hầu trong điện cũng trông thấy. Mặt tường cuối cùng trổ ô cửa sổ, bên ngoài có thị vệ canh giữ, xác định có bất cứ ai ra vào. Còn lại bên dưới, đường ngầm hoặc hầm bí mật, chúng ta cũng chưa phát được."


      Lý Thư Bạch kết luận, "Thế mà người cứ khơi khơi biến mất ngay trong gian phòng bốn phương tám hướng đều được vây bọc kỹ càng như lồng chim thế đấy."


      "Phải, sau đó mấy ngày, lại xuất thi thể nhận được diện mạo, song phải người mất tích."


      Trong lúc to bàn tán, hai người đến chợ Tây.


      Cả hai buộc ngựa ở chỗ quản chợ rồi hòa vào dòng người ồn ã, chậm rãi tiến bước.


      Chợ Tây vẫn phồn hoa náo nhiệt như thế, hàng hóa ngồn ngộn, kỳ trân dị bảo, rượu quý Lan Lăng, Hồ mắt biếc. Phong thái xa hoa do đương kim hoàng thượng khởi xướng lan tỏa khắp thành Trường An.


      Chủ tiệm bán cá vẫn ngồi đó cho cá ăn, chẳng buồn ngó ngàng đến khách khứa. Lý Thư Bạch mua ít thức ăn cho cá như lần trước quay lại thấy Hoàng Tử Hà nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp, vốn cũng lười giải thích, song ra đến cửa vẫn bảo, "Con cá kia thích ăn loại này, gần đây hình như béo lên."


      Hoàng Tử Hà cảm thấy khóe môi mình hơi giần giật, liền , "Chúng ta lại đằng kia xem cặp đôi diễn ảo thuật ."


      Đôi phu thê nọ quả nhiên vẫn diễn ảo thuật bên đường, lần này là trò biến trứng gà thành gà con, tuy Hoàng Tử Hà thoạt trông biết là ngón thay kèo đổi cột, nhưng nhìn đám gà con lông mượt chạy nháo nhác dưới đất vẫn thấy đáng vô vàn, vội giúp họ bắt chúng lại bỏ vào lồng.


      Tới khi đám đông tản hết, người đàn bà nhoẻn miệng cười với , song ánh mắt lại liếc về phía Lý Thư Bạch, "Lần này lại muốn học trò gì ư?"


      Hoàng Tử Hà đáp, "Trò biến mất con chim học lần trước vẫn chưa dùng được, thuần phục được chim, đúng là bó tay! biết các vị có trò gì đơn giản dễ làm hơn lần trước ?"


      Người đàn bà phì cười, ngoái lại gọi chồng, "Đem cái lồng kia ra đây, cả miếng vải nữa, đúng rồi, miếng vải đen ấy."


      đoạn thị giũ giũ tấm vải, nhằm chứng tỏ đây là tấm vải đen giấu gì cả, sau đó đem phủ lên chiếc lồng trống , ngẩng lên nhìn Hoàng Tử Hà, cử động, cũng trò chuyện, chỉ cười cười.


      Hoàng Tử Hà biết đây là mánh khóe trong nghề, đương nhiên dễ gì truyền thụ cho mình, bèn chìa tay về phía Lý Thư Bạch - đừng phí lời, tiền lương tháng này của hoạn quan hạng bét vẫn chưa được phát đâu.


      Hoàng Tử Hà vừa đưa mắt Lý Thư Bạch hiểu ý ngay, tiện tay rút trong túi ra nén bạc đưa cho .


      Người đàn bà vừa nhận tiền rạng rỡ mặt mày, tay phải tóm lấy con gà con đưa lại gần chiếc lồng chim phủ vải đen, tay trái khẽ kéo tấm vải đen ra, trước ánh mắt chăm chú của Hoàng Tử Hà và Lý Thư Bạch, thị nhét con gà con vàng óng vào. Đoạn xòe bàn tay như gảy tỳ bà, rút ra khỏi lồng, tỏ ý hai tay tôi đều trống cả.


      Sau lưng thị, tấm vải đen hơi máy động, xem ra con gà chui vào lồng c h i m rồ i .


      Người đàn bà cười với họ, rồi kéo soạt tấm vải đen phủ bên ngoài ra, chỉ thấy trong lồng trống .


      Hoàng Tử Hà vô thức xách cái lồng lên xem xét kỹ càng, song bên trong có gì cả, hơn nữa chiếc lồng này chế tác rất thô sơ, có cơ quan cũng chẳng biết cài vào đâu.


      Người đàn bà cười , "Cái lồng này hề xử lý gì cả, con gà kia cũng mới nở trong trứng ra, chưa từng được huấn luyện. Hơn nữa, mánh khóe này rất giản đơn, bất kể là ai, chỉ cần biết bí mật bên trong đều học được cả."


      Hoàng Tử Hà và Lý Thư Bạch nhìn nhau, ánh mắt đồng thời xoáy vào miếng vải trong tay người đàn bà. Bên trong tấm vải đen, thứ gì đó động đậy.


      Người đàn bà diễn trò cười cười, giũ tấm vải ra, chỉ thấy mặt trong tấm vải có túi , con gà vàng óng kia thò đầu ra từ miệng túi, ngơ ngác nhìn bọn họ đầy vẻ vô tội.


      Hóa ra chỉ là mánh khóe đơn giản như thế, Hoàng Tử Hà khỏi phì cười, lẩm bẩm, "Ra là vậy..."


      Chưa dứt lời, trong đầu lướt qua vô số cảnh tượng...


      Lời tiên đoán của gã đàn ông thình lình xuất tại chùa Tiên Du; tên thích khách thấy tăm tích ở gác Bồng Lai; cây trâm sương lá rơi dưới ngọn giả sơn; điện Ung Thuần được tầng tầng lớp lớp hộ vệ canh giữ... Tất cả đều được sợi dây vô hình xâu lại, quanh co ngoắt ngoéo, dồn dập ập đến trong đầu .


      Cảm giác thấu tỏ thông suốt làm Hoàng Tử Hà chấn động, cứ thuỗn cả người ra.


      Thấy vậy Lý Thư Bạch liền giơ tay vỗ vai , nào ngờ mảy may phản ứng. Y đành kéo tay , quay người thẳng.


      Bàn tay nhắn mà mềm mại, hệt như con chim câu nho ngoan ngoãn nằm trong tay y.


      Bỗng nhiên, y thấy lòng bàn tay mình hơi rịn mồ hôi.


      Hoàng Tử Hà đờ đẫn theo Lý Thư Bạch đến dưới gốc du mới thở ra, câu đầu tiên là, "Tôi phải tìm Chu Tử Tần."


      Lý Thư Bạch chậm rãi buông tay , cau mày hỏi, "Ngươi nghĩ ra cái gì?"


      "Tôi muốn kiểm chứng suy luận của mình, nên cần Chu Tử Tần giúp đỡ."


      đáp, đoạn ngẩng lên nhìn y, "Vương gia muốn về phủ trước ư?"


      Lý Thư Bạch hừ tiếng trước thái độ qua cầu rút ván của , chỉ nhả hai chữ, " về."


      "Vậy vương gia có muốn cùng tôi tìm Chu Tử Tần ?"


      Vẻ mặt lãnh đạm, Lý Thư Bạch quay ngoắt người tìm ngựa của mình, "Dù sao cũng rảnh, ."


      Tên gác cửa Chu phủ vừa thấy bọn họ liền tươi cười chào hỏi, "Dương công công đến đấy ư? Còn vị này là..."


      chỉ cười cười gật đầu chào Lý Thư Bạch. Lý Thư Bạch vẫn ngồi nguyên ngựa xuống, bảo Hoàng Tử Hà, "Ngươi vào , ta ở bên ngoài đợi."


      Hoàng Tử Hà liền tung người xuống ngựa, tiện tay buộc vào cột đá bên cửa.


      Tên gác cửa niềm nở mời, "Thiếu gia dặn, về sau công công đến cứ vào thẳng nhà, nào, để tiểu nhân dẫn đường cho."


      Hoàng Tử Hà cảm tạ rồi theo . Thẳng mạch đến tận góc gần hoa viên thấy mảnh sân bò đầy sắn dây.


      Cổng vào sân mở toang, hai tên hầu ngồi dưới giàn nho chơi bắt dây, loáng thoáng nghe thấy tiếng Chu Tử Tần gọi, "Ta bảo... A Bút A Nghiễn, các ngươi lại đây đỡ giúp ta chút được ?"


      "Thiếu gia, phải chúng tôi muốn giúp, mà tại thứ đó trông ghê quá, chúng tôi dám động vào!" Hai tên hầu chẳng buồn ngẩng lên, cứ chăm chú vào sợi dây đỏ tay.


      Tiếng quát tháo của Chu Tử Tần vang ra tận ngoài cửa, Hoàng Tử Hà cũng nghe mồn , "Hai đứa láo toét cứ chúi vào chơi cái trò đàn bà ấy, chịu tới giúp thiếu gia đây... ôi da, xương cốt ta gãy hết cả rồi..."


      Dường như quen với cảnh này, tên gác cổng điềm nhiên cười với Hoàng Tử Hà rồi chuồn thẳng. Hoàng Tử Hà xăm xăm bước vào sân, gọi với vào bên trong, "Chu Tử Tần mau ra đây, có việc gấp!"


      Giọng Chu Tử Tần từ trong phòng truyền ra, mừng rỡ như được đại xá, "Sùng Cổ, cứu ta với! Mau lên mau lên... cấp cứu cấp cứu! Mau tới giúp ta tay!"


      Hoàng Tử Hà liếc hai tên hầu vẫn thản nhiên chơi bắt dây, rồi bước vào căn phòng nơi phát ra tiếng gọi, thấy Chu Tử Tần bị hai người bằng đồng nam nữ ép vào giữa, đau đớn nằm bò dưới đất, song hai tay vẫn ôm chặt chiếc đầu lâu chịu buông.


      chẳng hiểu là chuyện gì, đành bước vào kéo hai người đồng hình thù kỳ quái sang bên. Người đồng tương đối đặc ruột nên rất nặng, làm mệt phờ phải ngồi xuống nghỉ lát.


      Hôm nay Chu Tử Tần mặc bộ áo gấm Thục nền xanh biếc thêu hoa thược dược màu tím khói, phối với thắt lưng đỏ thắm, dù nằm bò dưới nền đất bụi bặm cũng rực rỡ chói cả mắt. Gã lồm cồm bò dậy, vuốt ve chiếc đầu lâu mừng rỡ , "May mà chưa hỏng, bằng ta xót chết mất. Đây là cái sọ hoàn chỉnh của người trẻ tuổi, ta phải bỏ hai mươi lạng mới nhờ người tìm được đấy, công công xem đường cong hoàn mỹ đầy đặn, hàm răng đều tăm tắp trắng bóc, hốc mắt sâu hoắm..."

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Hoàng Tử Hà nhịn được ngắt lời, "Sao công tử lại thành ra thế này?"


      Chu Tử Tần xót xa vuốt ve chiếc đầu lâu trong lòng, đáp "Lúc cầm cái đầu lâu lên, ta trượt chân ngã, hai người đồng bị chấn động cũng đổ sập xuống. Để bảo vệ cái đầu lâu bảo bối, ta đành dũng cảm quên mình lao tới cứu lấy nó, may mà hồi trước bảo người ta làm đặc ruột, bằng chẳng phải hôm nay bỏ mạng dưới chúng rồi!"


      Hoàng Tử Hà nhìn chiếc đầu lâu hoàn mỹ trắng toát trong lòng Chu Tử Tần, càng thấu hiểu sâu sắc vì sao công tử nhà thị lang dung mạo tuấn tú thân hình khỏe mạnh tính tình cởi mở này đến giờ vẫn chưa định việc hôn nhân - có nào muốn tranh giành vòng tay lang quân với chiếc đầu lâu kia chứ. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân khiến gã bị quăng vào xó hẻo lánh nhất trong nhà.


      "À phải, Sùng Cổ tìm ta có việc gì thế?"


      "Công tử còn nhớ mấy tên ăn mày chết bởi nhựa cây độc tiễn ?"


      Chu Tử Tần tức ôm chiếc đầu lâu nhảy dựng lên, "Đương nhiên rồi! Ta... làm sao quên được chứ! Ta nhất định phải tra ra nguyên nhân cái chết của bọn họ!"


      "Tôi có vài manh mối, nếu công tử muốn biết giúp tôi việc này ." Hoàng Tử Hà bảo gã đặt chiếc đầu lâu xuống rồi đứng dậy ra ngoài, "Nhớ thay bộ áo vải thô gọn gàng vào, càng cũ càng rách rưới càng tốt, đừng mặc cái áo xanh đỏ lòe loẹt này!"


      Chu Tử Tần lấy thớt ngựa trong phủ, rồi ba người thúc ngựa chạy thẳng về phía Đông Bắc thành Trường An.


      Mới được mấy bước, Chu Tử Tần kéo cương ngựa chạy đến gần Hoàng Tử Hà, "Sùng Cổ, có phải tra được cái chết của mấy người ăn mày kia rồi ?"


      "Ừ, có manh mối rồi. Chỉ cần đợi người xuất là đủ." Hoàng Tử Hà gật đầu quả quyết.


      "Đợi người à? Ai thế?" Chu Tử Tần vội hỏi, "Có phải là người rất quan trọng ?"


      Hoàng Tử Hà khẽ gật đầu, "Nếu suy đoán của tôi sai, chỉ cần người đó đến đây vụ án làm khó chúng ta bao ngày nay về cơ bản phá giải được."


      "Là người nào mà có vai trò quan trọng thế?" Chu Tử Tần kinh ngạc nhìn .


      Hoàng Tử Hà chỉ cười cười đáp, "Thực ra mới là suy nghĩ ban đầu của tôi thôi, còn chưa thấy người đâu mà."


      Chu Tử Tần nghi hoặc nhìn , Hoàng Tử Hà cũng thêm nữa, mặc cho Chu Tử Tần tự suy đoán. Địch Ác tính tình nóng nảy, luôn giành chạy đầu tiên, Na Phất Sa theo sát phía sau, còn con ngựa của Chu Tử Tần đành ngoan ngoãn sau cùng.


      Ba thớt ngựa nối đuôi nhau men theo đường phố Trường An mà . Chu Tử Tần đột nhiên vỗ đầu la toáng lên từ phía sau, "Ta biết rồi! Ta biết người sắp đến mà công công là ai rồi!"


      Hoàng Tử Hà kinh ngạc ngoảnh lại nhìn gã, chỉ thấy Chu Tử Tần tay ghìm cương ngựa, tay kia vẫy vẫy liên hồi, mắt sáng rực nhìn , đầy vẻ hào hứng, "Có phải là thiếu nữ ?"


      Hoàng Tử Hà thoáng ngạc nhiên, "Đúng thế."


      "Thiếu nữ mười sáu mười bảy?"


      "Phải."


      " thiếu nữ mười sáu mười bảy vô cùng xinh đẹp!"


      "Hẳn là... rất đẹp." Điểm này Hoàng Tử Hà cũng chắc chắn lắm.


      "Quả nhiên ta đoán trúng rồi!" Chu Tử Tần mừng rỡ tóm chặt lấy tay áo hỏi, "Vậy, khi nào Hoàng Tử Hà đến?"


      "Hả?" ngạc nhiên nhìn gã, nên lời.


      "Là công công đó, thiếu nữ xinh đẹp mười sáu mười bảy tuổi, hễ đến đây làm sáng tỏ được vụ án này, ngoại trừ Hoàng Tử Hà còn có thể là ai chứ?"


      Lý Thư Bạch cưỡi ngựa phía trước, hề ngoái đầu song Hoàng Tử Hà vẫn thấy hai vai y rung rung, như thể gắng nén nhịn để khỏi phá lên cười.


      câm nín, chỉ biết ngẩng đầu nhìn trời.


      Thực dám tưởng tượng khi Chu Tử Tần biết người trước mặt chính là Hoàng Tử Hà, liệu có đánh rơi tròng mắt hay nữa.


      Khi đến gần cung Thái Cực, họ bèn bỏ ngựa xuống bộ, tìm đến con hẻm vắng vẻ.


      Chu Tử Tần ngoái lại nhìn ba thớt ngựa phía sau, hỏi, "Ngựa của chúng ta sao chứ?"


      Lý Thư Bạch vẫn xăm xăm tới, tiện miệng đáp, "Có Địch Ác ở đó, kẻ nào muốn trộm ngựa, trước hết phải chuẩn bị tinh thần bỏ lại chân."


      Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần nhìn nhau, đều thấy khóe môi người kia hơi giần giật.


      Hoàng Tử Hà dẫn hai người kia đến phường Quang Trạch, nơi có ngoại giáo phường rồi dừng lại.


      Chu Tử Tần vừa kéo kéo bộ đồ mặc (vốn mượn của tên làm vườn), vừa theo Hoàng Tử Hà dọc bờ kênh, nghi hoặc hỏi, "Sùng Cổ... nơi này hình như hơi xa chỗ mấy tên ăn mày kia chết phải..."


      "Công tử đừng làm người ta chú ý, nhìn kia kìa."


      Phường Quang Trạch nằm bên ngoài cửa Phượng Hoàng của cung Thái Cực, Hoàng Tử Hà đứng từ xa nhìn về phía lối ra vào giữa cung thành và ngoại giáo phường, tính toán lộ trình ngắn nhất rồi lại vòng sang chỗ cây cỏ um tùm ai để ý ngay cạnh đó, quan sát dấu tích xê dịch mấy hòn đá xung quanh, đoạn chỉ dòng nước chảy qua bảo Chu Tử Tần, "Nhảy xuống ."


      Chu Tử Tần trợn tròn mắt, "Sùng Cổ à, giờ còn chưa đến mùa bơi, hai là ta giỏi bơi cho lắm."


      " cần giỏi, nước ở đây sâu đâu, công tử chỉ cần xuống đó mò lấy thứ lên là được."


      Lý Thư Bạch ngẩng đầu thưởng ngoạn phong cảnh xung quanh, cứ như nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.


      Chu Tử Tần lại hỏi, "Sùng Cổ làm rơi thứ gì xuống thế? Để ta gọi người đến vớt lên cho."


      Hoàng Tử Hà ngắt lời gã, "Tôi muốn tìm vật chứng, có liên quan tới cái chết của mấy tên ăn mày kia."


      chưa dứt lời, Chu Tử Tần bắt đầu cởi quần áo.


      Lần này đến lượt Hoàng Tử Hà ngẩng đầu ngắm trời, Lý Thư Bạch đứng bên điềm nhiên , " bảo ngươi mặc quần áo rách nát rồi, ngươi còn cởi làm gì?"


      "Ô, đúng nhỉ..." Chu Tử Tần lại khoác mớ giẻ rách lên người, "Vương gia, Sùng Cổ, nếu lần sau phải xuống nước, xin hai vị cứ trước, tôi nhờ kẻ nào giỏi lặn."


      "Đừng nhảm nữa, việc này nhất định phải giữ kín, thể để người ta biết được." Hoàng Tử Hà duỗi hai tay ra áng chừng độ dài cây tỳ bà, "Chắc là vật bằng chừng này, có lẽ được bọc kín, dù sao cũng lớn chứ đâu, công tử tìm thử xem."


      "Được." đoạn Chu Tử Tần nhảy ùm xuống nước, ngụp đầu lặn tìm.


      Lý Thư Bạch đứng bờ ngước mắt nhìn trời cao mây trắng cùng những cây du cây hòe xanh um, cảm khái, "Sắc trời bóng mây, khói xanh tan hết, cảnh sắc đẹp thực."


      Hoàng Tử Hà tìm phiến đá tương đối bằng phẳng bên bờ ngồi xuống, cảm thấy giọng điệu vừa đe nẹt vừa dụ dỗ của mình với Chu Tử Tần ban nãy càng lúc càng giống Lý Thư Bạch, lòng khỏi dâng lên niềm thương cảm.


      Chẳng bao lâu sau, Chu Tử Tần từ đáy nước ngoi lên thở hồng hộc , "Con kênh này sâu quá, nước lại bẩn nữa, bên dưới toàn là bùn lầy với cỏ nước, mò tìm khó lắm. Hay để ta gọi mấy người đến soát kỹ cả vùng nước quanh đây xem?"


      " được." Hoàng Tử Hà ngồi xổm bờ, nghiêm túc đáp, "Chẳng phải từ đầu rồi ư, để khỏi đánh rắn động cỏ, chuyện này chỉ hai người chúng ta từ từ tìm thôi."


      Chu Tử Tần nhăn nhó vịn hai tay vào bờ, ngẩng lên nhìn , "Nhưng con kênh này dài như vậy, bảo mình ta lặn ngụp mò tìm thứ còn chưa biết là thứ gì khác nào mò kim đáy biển."


      "Đừng lo, dựa theo lộ trình, phương hướng và nơi cất giấu chỗ này hẳn là lựa chọn hàng đầu của hung thủ, tôi cảm thấy chắc chắn nó ở đây."


      "... Chỗ này ràng cách sông Khúc Giang nơi đám ăn mày chết rất xa, có bắc tám cây sào cũng với tới." Chu Tử Tần còn đương càu nhàu Hoàng Tử Hà vươn tay phải ra ấn đầu gã xuống, làm Chu Tử Tần ngụp đầu xuống nước, những lời định đều hóa thành chuỗi bọt nước ùng ục, chìm vào dòng kênh.


      Chu Tử Tần đập tay đập chân lặn xuống chốc lát, lại nhớn nhác trồi lên, "Dương Sùng Cổ tên khốn này, chẳng dặn dò người ta câu nào cả, chân ta bị rong rêu quấn vào mất rồi!"


      "Hả? thể nào?" Hoàng Tử Hà cũng cuống cả lên, "Xin lỗi xin lỗi, công tử đưa tay đây, tôi kéo lên."


      "Quấn chặt lắm, nặng chết ta mất..." Chu Tử Tần vừa vừa ra sức đập chân, Hoàng Tử Hà tóm lấy tay gã kéo lên, hai người kéo leo, hồi lâu Chu Tử Tần mới giằng ra khỏi vật nặng vướng vào chân, bò được lên bờ.


      Cả hai đều mệt lử, ngồi bệt xuống đất thở hổn hển.


      "Rong rêu gì mà chắc thế? Công tử cao lớn vậy mà suýt nữa bị kéo xuống rồi."


      "Đừng nhắc đến nữa, nặng chết mất, cứ quấn lấy chân ta như vải ấy. Bấy giờ ta nhìn xuống nước chỉ thấy bóng đen to thế này này..." Chu Tử Tần giơ tay làm tư thế vòng ôm, " gỡ ra được..."


      Hoàng Tử Hà nhìn độ lớn mà gã miêu tả, lại ngẫm nghĩ, áng chừng độ lớn vừa nãy mình miêu tả.


      Chu Tử Tần tức ngây ra.


      Hoàng Tử Hà nhìn gã, gã nhìn Hoàng Tử Hà, hai người nhìn nhau hồi lâu, Chu Tử Tần mới đứng phắt dậy nhảy ùm xuống nước, ngụp đầu lặn xuống.


      Hoàng Tử Hà chuẩn bị đón lấy thứ gã mò vớt được Chu Tử Tần đột ngột ngoi lên la lớn, "Mau! Mau lên! Có phát lớn!"


      "Phát gì thế?" Hoàng Tử Hà nhìn Lý Thư Bạch, thầm tính xem có bao nhiêu khả năng y chịu xuống nước giúp tay.


      "Vừa nãy nước đục quá nên ta chỉ lờ mờ thấy cái bóng, giờ cặn bẩn lắng xuống cả, ta mới thấy ! chỉ cái bọc đâu! Còn có cái xác!"


      Lời vừa dứt, Lý Thư Bạch cũng kinh ngạc hỏi, "Cái xác ư?"


      "Đúng thế, hơn nữa lại là xác đầu, tôi nhìn mồn , sai đâu!"


      Thứ quấn lấy chân Chu Tử Tần quả nhiên là cái bọc. Bên trong có cây tỳ bà, hai bộ quần áo, hộp trang sức và tảng đá lớn.


      Đồng thời cũng kéo được từ dưới nước lên xác nữ đầu, bị buộc vào tảng đá khác. Chu Tử Tần cắt dây buộc tảng đá, kéo cái xác lên bờ.


      "Mệt chết được." Gã bò lên nằm vật ra vạt cỏ bên bờ thở hồng hộc.


      "Tảng đá cũng nặng lắm, sao mấy thứ này lại chìm xuống được nhỉ?"


      Hai người kia buồn bận tâm đến gã, ngồi thụp xuống cạnh thi thể xem xét.


      Cái xác bị ngâm trong nước lâu, da dẻ trắng nhợt song còn chưa trương phình. Mình vận chiếc váy lụa mềm mại đẹp đẽ vòng eo thon thả và tay chân mảnh mai cho thấy đây là thiếu nữ trẻ trung yểu điệu.


      "Tử Tần, ngươi khá am hiểu về thi thể, phân tích cái xác này xem." Lý Thư Bạch quay sang bảo Chu Tử Tần.


      Chu Tử Tần nằm dài dưới đất, tiếc rẻ , "Sớm biết có thi thể hai vị phải trước chứ, tôi đem theo dụng cụ." Tử Hà vội giải thích, "Tôi cũng đâu có biết, cứ tưởng chỉ có cái bọc thôi."


      Chu Tử Tần thở dốc bò dậy đến gần thi thể, kiểm tra sơ qua lượt.


      "Người chết là nữ, còn trẻ, cao chừng năm thước ba tấc thân hình... rất đẹp, trong số các thi thể tôi từng khám nghiệm, ấy có thể xếp vào hạng nhất. Số đo hoàn hảo, thêm phân quá dài, bớt phân quá ngắn..."


      " vào việc chính ." Lý Thư Bạch ngắt lời gã.


      "Được thôi, ấy bị chặt đầu trước khi ném xuống kênh. trường vụ án chắc hẳn cách đây xa, hung thủ là tay lão luyện giàu kinh nghiệm. Xem này, vết cắt cổ bằng chằn chặn, gọn ghẽ sắc ngọt, tôi nghĩ muốn tìm trường vụ án này hẳn là rất khó. kẻ nhiều kinh nghiệm như vậy hẳn xóa sạch toàn bộ dấu tích, huống hồ gần đây đều là cây bụi cỏ hoang."


      "Ừm... xác nữ đầu, muốn tìm hiểu lai lịch cũng khó lắm." Hoàng Tử Hà vừa vừa cầm cây tỳ bà trong bọc lên xem. Dây đàn đứt cả, có điều đóa mẫu đơn khảm xà cừ bên vẫn còn nguyên vẹn, tươi rói dưới ánh dương.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :