1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trâm - Nữ hoạn quan - Châu Văn Văn [Hoàn + Ebook]

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 8 Nghiêng Ngả Thiên Hạ

      Cung Đại Minh.

      Gác Bồng Lai, nơi ở của hoàng hậu.

      Hoàng Tử Hà theo các cung nhân nườm nượp nối đuôi nhau thành hàng dài bất tận, cùng Vương Nhược Tố Khởi và mấy thị nữ nhà họ Vương, dọc thềm bạch ngọc mà lên, bước vào cửa điện Cửu Gian.

      Đập vào mắt là bức bình phong mười hai tấm bằng gỗ trầm cực lớn chạm đến tận đất, bên khắc hình mười hai thần hoa hướng về phía núi Côn Luân chầu Vương Mẫu giữa cảnh hoa tiên mây khói mịt mờ. Hoàng Tử Hà theo sau Vương Nhược, dừng bước trước bình phong, cúi đầu đứng đợi, thấy xung quanh im phăng phắc.

      Hoàng Tử Hà ngẫm lại những lời mơ vừa rồi của Vương Nhược. Phùng nương, xem ra ắt là Phùng Ức Nương, nhưng huyết sắc mà nàng là có ý gì?

      Đương nghĩ ngợi, chợt thấy chéo áo lụa đỏ thắm quết qua nền nhà trải thảm Ba Tư dày dặn, người bên cạnh đều lũ lượt quỳ xuống, dám ngẩng đầu lên.

      Biết là hoàng hậu đến, Hoàng Tử Hà bèn quỳ xuống như mọi người, cúi đầu nhìn những hoa văn mây ráng y phục của hoàng hậu.

      Với các cung nữ theo hầu, hoàng hậu đến sau bức bình phong, ngồi xuống sập trầm hương lưu ly thất bảo, bưng chén trà sứ, trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng, giọng êm như suối chảy, chậm rãi mà trầm tĩnh, "A Nhược, trông sắc mặt muội tốt đâu. Còn bảy ngày nữa là thành hôn, sao chẳng thấy vẻ hân hoan của tân nương đâu cả?"

      Vương Nhược nghiêng mình ngồi vào mép sập cùng hoàng hậu, khẽ đáp, "Bẩm hoàng hậu điện hạ, vì có vài chuyện vặt nên gần đây thần thiếp lo lắng quá độ, làm phiền điện hạ phải hỏi han."

      Hoàng hậu chăm chú quan sát nàng hồi lâu, rồi im lặng nắm lấy tay nàng.

      Hoàng Tử Hà len lén ngẩng lên liếc trộm, thấy vẻ mặt hoàng hậu tuy vẫn lạnh lùng xa cách nhưng trong mắt lại thấp thoáng nét trìu mến.

      Hai tỷ muội nhà này dung mạo khác nhau, tuổi tác cũng chênh lệch cả mười năm, nhưng tình cảm hình như khá thân thiết.

      Kinh thành rộng lớn, hạng vô công rỗi nghề rất nhiều, lời ong tiếng ve cũng lắm, tội gì phải nghĩ ngợi.

      Hoàng hậu nắm lấy tay Vương Nhược, ấp trong hai bàn tay mình, dịu dàng như vỗ về chú chim non. Hoàng Tử Hà trông thấy, lòng lại dâng lên cảm giác khó tả, ngẩn người ra, chợt nghe hoàng hậu hỏi, "Kẻ nào là người của Quỳ vương phủ phái đến hầu vương phi?"

      Tố Khởi và Hoàng Tử Hà vội thưa, "Là chúng nô tài."

      Hoàng hậu đưa mắt nhìn về phía hai người, ánh mắt dừng lại lâu hơn ở Hoàng Tử Hà, song cũng chỉ trong chớp mắt, đoạn , "Vương phi còn ít tuổi, sau này về vương phủ, các ngươi phải chú ý chăm sóc.

      "Dạ." Cả hai vội đáp.

      Vương Nhược cũng góp lời, "Sùng Cổ và Tố Khởi đều hết lòng hết sức với muội, gần đây họ chăm lo cho muội nhiều lắm."

      "Ừm, có gì vui cứ với ta." Hoàng hậu , đoạn cầm tay Vương Nhược đứng dậy, "Bảy ngày nữa là vu quy rồi, ta có chuẩn bị cho muội mấy thứ này, vào nội điện xem thử."

      Các cung nữ thị tòng phải đợi bên ngoài, nội điện vừa rộng vừa sâu, thanh vọng ra rất , sao nghe được. Chẳng bao lâu sau, mấy nữ quan của hoàng hậu bước ra, mời mọi người sang sảnh bên dùng cơm.

      Đồ ăn trong cung khác hẳn bên ngoài, chế biến tinh tế, song ăn vào lại thấy nhạt nhẽo vô vị, Hoàng Tử Hà ăn được mấy miếng đặt đũa xuống. A hoàn Nhàn Vân ngồi cạnh huých khuỷu tay vào người , "Chúng ta ra cửa ngắm cảnh được ? Hình như từ đây nhìn xuống có thể bao quát cả hồ Thái Dịch, nhiều người cả đời còn được thấy đâu."

      giờ, tuy mang thân phận hoạn quan, nhưng vì thường lui tới nhà họ Vương nên Hoàng Tử Hà cũng quen biết sơ sơ với Nhàn Vân. A hoàn này mồm mép tép nhảy chẳng được mấy ai ưa, bởi thế nhân có Hoàng Tử Hà càng muốn kéo cùng.

      Vừa lúc Hoàng Tử Hà cũng muốn ăn thêm nữa, bèn cùng Nhàn Vân ra cửa, đứng tựa lan can nhìn về phía Bắc.

      Hôm nay trời quang mây tạnh, hồ Thái Dịch lăn tăn gợn sóng, hòn đảo giữa hồ chẳng khác Bồng Lai tiên đảo, càng tô điểm thêm cho cảnh quan chung.

      "Đẹp quá chẳng trách mọi người đều hoàng cung là nơi đẹp nhất dưới gầm trời này." Nhàn Vân dang hai tay ra như muốn ôm hết đất trời vào lòng mình.

      Hoàng Tử Hà nhìn xuống lầu gác trùng điệp bên dưới, tán đồng, "Đúng vậy, đẹp quá." Có điều quá trang nghiêm quá nguy nga, khiến người ta cảm thấy chẳng phải cõi người mà như lầu quỳnh gác ngọc sao với tới thiếu hẳn hương sắc nhân gian.

      Hai người mải ngắm, chợt thấy Trường Linh trong các nữ quan của hoàng hậu bước ra bảo, "Hoàng hậu vừa sai người dọn dẹp sảnh bên để vương phi nghỉ ngơi lát. Nếu các vị muốn ngắm cảnh xuống hẳn ven hồ Thái Dịch mà xem, nhớ đừng xa quá đấy."

      Nhàn Vân nghe được phép xuống hồ, liền vui vẻ hỏi, "Thực ư? Thế tốt quá!"

      Trường Linh quay lại gọi cung nữ luống tuổi tên là Trường Khánh, sai ta đưa hai người dạo. Hoàng Tử Hà và Nhàn Vân theo Trường Khánh tới bên hồ Thái Dịch, vừa bước lên chiếc thuyền gỗ hải đường nghe thấy hồ có người gọi to, "Triệu thái phi giá lâm, mọi người phía trước tránh đường!"

      Bọn họ ngẩng lên nhìn, thấy con thuyền đến, đầu thuyền có viên hoạn quan lớn tuổi đứng, sang sảng gọi bảo mình.

      Ba người vội xuống thuyền, đứng nghiêm bến đợi Triệu thái phi cập bờ. Thuyền tới nơi, mấy hoạn quan và cung nữ bước lên trước sau đó là thiếu nữ mặt tròn mắt hạnh, Hoàng Tử Hà nhận ra là Kỳ Lạc quận chúa. Lại nhớ đến lời đồn trong kinh, Kỳ Lạc quận chúa muốn nhờ Triệu thái phi hứa hôn bèn ra sức quấn quýt lấy lòng, ngày ngày tới chép kinh hộ. Gần đây nghe vì chuyện của Quỳ vương phi mà quận chúa rầu rĩ thành bệnh, nào ngờ hôm nay lại vào cung.

      Viên hoạn quan lớn tuổi đỡ Triệu thái phi ra khỏi khoang thuyền. Thái phi là người nhu mì kiều diễm, cười có vài nếp nhăn, ánh mắt cũng đượm phần mệt mỏi, song khóe miệng vẫn rất tươi.

      Mười ba tuổi vào cung, mười lăm tuổi sinh con trai, hai mươi tư tuổi thành thái phi, thậm chí còn có điện riêng trong cung Đại Minh, so với các phi tử bị đẩy đến cung Thái Cực và cung Hưng Khánh sau khi tiên hoàng qua đời ràng là hơn hẳn.

      Hoàng Tử Hà và Nhàn Vân vội bước đến bái kiến. Triệu thái phi nghe là người của Quỳ vương phủ liền mỉm cười quan sát cả hai, sau khi hỏi tên tuổi lại nhìn Hoàng Tử Hà, "Ngươi chính là tiểu hoạn quan Dương Sùng Cổ phá vụ án Bốn phương trong kinh đấy ư?"

      "Vâng." Hoàng Tử Hà cúi đầu thưa.

      "Ồ sáng sủa tinh tươm đấy, xưa nay Quỳ vương rất biết nhìn người." Bà ta lại hỏi, "Hôm nay các ngươi theo Quỳ vương phi vào cung à? Khéo quá, đến đây rồi, ta gặp nương họ Vương xem sao, sau này ấy cũng là người trong hoàng gia rồi."

      đoạn Triệu thái phi tươi cười dẫn người đến gác Bồng Lai. Hoàng Tử Hà đợi các thị tùng qua hết mới cất bước theo sau, thình lình có ai nắm lấy tay áo, liền đó là tiếng cười khẽ, "Dương công công, lại gặp nhau rồi."

      Hoàng Tử Hà ngoái lại, ra là thiếu nữ ôm cây tỳ bà, gương mặt bầu bĩnh, ánh mắt long lanh, hớn hở nhìn quanh ngó quất, đầy vẻ hoạt bát lanh lợi.

      Hoàng Tử Hà nhận ra là Cẩm Nô, nghệ nhân tỳ bà ở giáo phường từng theo Chiêu vương Lý Nhuế bữa trước vội gật đầu chào hỏi. Cẩm Nô che miệng cười, thào, "Hôm nay Triệu thái phi muốn nghe tỳ bà nên Chiêu vương gia sai tôi tới."

      Triệu thái phi là thân mẫu Chiêu vương Lý Nhuế, điều này Hoàng Tử Hà cũng biết. Hai người vừa vừa chuyện, chỉ thoáng chốc đến gác Bồng Lai, hoàng hậu đích thân ra đón.

      Hoàng Tử Hà đứng dưới thềm, thấy Vương Nhược theo sau hoàng hậu, bước xuống thềm giữa các nữ quan và cung nữ. Ai nấy áo gấm quần lụa, dung mạo tựa hoa nhưng nổi bật nhất vẫn là hoàng hậu, nhan sắc như soi sáng cả ngày xuân, ngay Vương Nhược trẻ trung hơn hẳn mà cũng át nổi.

      Hoàng hậu đứng cao nhìn xuống bọn Hoàng Tử Hà bên dưới. Gác Bồng Lai nằm bên bờ hồ Thái Dịch, gió hồ đưa tới thổi tung quần và tay áo hoàng hậu, bảy lớp áo lụa như đóa mẫu đơn đỏ rực nở rộ trong gió, êm đềm bao bọc phong tư tuyệt thế của người, vẻ hoa lệ như có như , tưởng chừng sắp biến thành tiên bay mất.

      Hoàng Tử Hà bất giác quên hết lễ nghi, cứ ngây ra mê mải ngắm hoàng hậu, sao rời mắt được. Bỗng chốc có cảm giác mình lấm bụi bé mọn hẳn lại.

      Chợt Cẩm Nô bên cạnh khẽ "a" lên tiếng, rất thanh bị đè nghẽn trong cổ họng, gần như thể nghe thấy.

      Hoàng hậu thờ ơ lướt mắt qua bọn họ, nhìn về phía Triệu thái phi, "Thái phi giá lâm, thần thiếp ra đón từ xa, là thất lễ!"

      "Ôi chao, ta thích các người câu nệ mấy thứ lễ tiết ấy đâu, giờ hoàng hậu là chủ hậu cung, thân già này mỗi dịp lễ tết còn phải trông vào bổng lộc và gấm lụa của hoàng hậu ban đấy mà." Triệu thái phi tươi cười, vừa đùa vừa nắm tay hoàng hậu lên điện.

      Hoàng Tử Hà theo vào.

      Thái phi và hoàng hậu ngồi . Thái phi chăm chú nhìn Vương Nhược, hỏi han chuyện trò với nàng, thỉnh thoảng còn bật cười vui vẻ. Kỳ Lạc quận chúa đứng cạnh họ, gương mặt vốn tươi tắn giờ lại sa sầm, song khăng khăng chịu lánh ra ngoài, cứ đứng lì ở đó bất động như người gỗ.

      Trong điện có vui có buồn, song đám người dưới coi như biết, chỉ im lặng đứng đợi. Bọn Hoàng Tử Hà thuộc nhân trong cung nên đều phải chờ bên ngoài.

      Để ý thấy mồ hôi lăn dài mặt Cẩm Nô, làm trôi cả phấn son, Hoàng Tử Hà bèn thào hỏi, "Sao thế?"

      "Tôi... hình như nóng quá." Cẩm Nô đáp, giọng khàn khàn.

      ngày xuân cảnh đẹp, lại có gió mát từ hồ phả vào thể là nóng lắm, song Hoàng Tử Hà vẫn rút khăn tay đưa ra. Cẩm Nô nhận lấy, hai tay bất thần run lên. Lau xong mồ hôi trán, nhận thấy vẻ thắc mắc của Hoàng Tử Hà, Cẩm Nô bèn gượng cười chống chế, " sao đâu. Có lẽ là bệnh cũ tái phát, tôi... mắc căn bệnh, thỉnh thoảng lại tái phát, về nghỉ lát là khỏe thôi."

      Hoàng Tử Hà gật đầu, ngẩng lên nhìn bầu trời xanh biếc đầu. Bỗng loáng thoáng nghe tiếng Cẩm Nô lẩm bẩm, " thể nào... thể nào là người ấy được..."

      "Ai cơ?" tiện miệng hỏi.

      "Chắc là người giống người mà thôi..." Nhận ra mình vừa lỡ lời, Cẩm Nô ngập ngừng hồi lâu mới run run hỏi, "Người vận áo đỏ kia, hẳn là... Vương hoàng hậu?"

      "Ừm." Hoàng Tử Hà khẽ đáp.

      "Vậy người ở phía sau... là Quỳ vương phi?"

      Hoàng Tử Hà lại gật đầu, chăm chú nhìn Cẩm Nô, mong có thể đọc ra điều gì đó qua nét mặt, nhưng chỉ thấy toàn những hoang mang và hoảng hốt, hồi lâu mới nghe lẩm bẩm khẽ, " thể nào... Nếu là như vậy, Quỳ vương phi sao có thể là ta..."

      Vốn tính nhạy bén, Hoàng Tử Hà cảm giác bên trong nhất định có tình, song Cẩm Nô chỉ là nghệ nhân mới đến kinh thành ít lâu, làm sao hiểu được tình gì chứ?

      định lên tiếng hỏi, đột nhiên thấy nữ quan Trường Linh bước ra hỏi, "Ai là Cẩm Nô?"

      "Là tôi..." Cẩm Nô vội thưa.

      "Thái phi triệu ." Trường Linh , lại nhìn sang Hoàng Tử Hà hỏi , "Sao ngươi còn chưa vào hầu hạ vương phi?"

      Hoàng Tử Hà vội vâng dạ. Cẩm Nô thoáng chần chừ, rồi kéo tay Hoàng Tử Hà. Hoàng Tử Hà cảm giác được tay Cẩm Nô đổ mồ hôi lạnh toát, mềm nhũn cả ra. biết Cẩm Nô chẳng còn sức ôm tỳ bà nữa, bèn cầm giúp, rồi dắt tay Cẩm Nô vào đại điện.

      Đợi hành lễ xong, Hoàng Tử Hà mới đưa móng gảy ngọc và đặt cây tỳ bà vào lòng Cẩm Nô, đoạn về phía Vương Nhược thấy sắc mặt nàng cũng tái nhợt như đóa hoa tàn, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn xuống đất như thể dám nhìn thẳng vào bất cứ ai - kể cả hạng xướng ca nhoi như Cẩm Nô.

      Hoàng Tử Hà thầm thở dài, lùi ra sau lưng Vương Nhược. Kỳ Lạc quận chúa đứng ngay gần đó, vẻ thù địch toát ra ràng đến nỗi phải ngoái đầu nhìn, chỉ thấy ánh mắt đầy oán hận của quận chúa găm vào người Vương Nhược, như thể muốn dùng ánh mắt ấy để lột da xẻo thịt nàng.

      Thấy Hoàng Tử Hà nhìn mình, Kỳ Lạc quận chúa chẳng những hạ ánh mắt xuống, còn trừng trợn nhìn với vẻ gây hấn, mối căm hờn che giấu ấy khiến Hoàng Tử Hà ngấm ngầm bội phục, đành rời mắt nhìn chỗ khác.

      Triệu thái phi cười bảo Vương hoàng hậu, "Đây là nghệ nhân giáo phường, có ngón tỳ bà tuyệt hay, người trong thiên hạ sao bì kịp. Chiêu vương rất thích nghe ta chơi đàn, còn ngày sau ắt thành quốc thủ."

      "Vậy ư? Trẻ như thế là quốc thủ, lẽ nào thực có tài nghệ kinh người?"

      Hoàng hậu cười , ánh mắt hờ hững lướt qua Cẩm Nô ngồi nép bên dưới.

      Cẩm Nô ôm tỳ bà, hơi khom lưng cúi đầu thưa, "Cẩm Nô dám. Cẩm Nô học nghệ tinh, có giỏi đến đâu chăng nữa cũng hơn được sư phụ, sư phụ Cẩm Nô mới thực là quốc thủ."

      Bấy giờ hoàng hậu mới lộ vẻ hứng thú, liếc mắt nhìn thêm mấy lần, song cũng hỏi han. Triệu thái phi cười hỏi, "Sư phụ ngươi là thánh thủ nào thế?"

      "Sư phụ Cẩm Nô là nghệ nhân tỳ bà ở Vân Thiều Uyển Dương Châu, tên gọi Mai Vãn Trí, chẳng hay các vị ngồi đây nghe bao giờ chưa? Cẩm Nô là đệ tử duy nhất của người."

      Hoàng Tử Hà chưa từng nghe cái tên Mai Vãn Trí, nhưng năm chữ Vân Thiều Uyển Dương Châu khiến lòng chấn động. Trần Niệm Nương và Phùng Ức Nương đều là người của Vân Thiều Uyển, Cẩm Nô lại cũng đến từ nơi đó, quả là khéo .

      Mọi người xung quanh có phản ứng gì với cái tên này, riêng Triệu thái phi dường như rất thích Cẩm Nô, lại cười bảo, "Vậy nhất định là ngươi có thiên bẩm nên mới lọt mắt xanh sư phụ ngươi."

      "Thưa phải, năm ấy Cẩm Nô mới năm tuổi, quê nhà gặp nạn lụt, cha mẹ dẫn theo Cẩm Nô chạy nạn đến ngoại ô Dương Châu, cả nhà đói đến nỗi chỉ còn thoi thóp, đành cắm cọng cỏ đem bán Cẩm Nô*..."
      *Thời xưa, người nào muốn bán mình cắm cọng cỏ lên đầu làm dấu, ai muốn mua trông thấy hỏi và ra giá.

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Cẩm Nô ôm chặt cây tỳ bà, bình thản kể, "Bấy giờ đúng lúc sư phụ ngang, tình cờ vén rèm xe lên, liếc thấy tay Cẩm Nô liền bảo dừng xe lại, bước xuống nắm tay Cẩm Nô săm soi hồi, chẳng nhìn đến mặt kêu người lấy tiền trả để mua Cẩm Nô. Sư phụ bảo rằng, Cẩm Nô, đôi tay này của con sinh ra để gảy tì bà, ông trời sinh con ra chỉ vì việc ấy thôi."


      Ánh mắt mọi người đương nhiên đều đổ dồn vào đôi tay Cẩm Nô. Chỉ thấy tay trắng trẻo, xương khớp cân xứng, ngón rất dài, lòng bàn tay còn có phần lớn hơn tay phụ nữ thông thường. Cẩm Nô đặt ngang cây đàn tỳ bà trong lòng, tay trái khẽ nhấn cần đàn, tay phải cầm móng gảy lướt dây. Lúc này bàn tay thôi run rẩy, gương mặt cũng ửng hồng. Ngón tay lướt , tốc độ gảy khiến người ta trông được đôi tay nữa, tiếng đàn tinh tinh tang tang tuôn ra như vô vàn hạt châu lớn rơi lanh canh xuống thềm điện, hạt nào hạt nấy khác hẳn nhau, có hạt êm dịu, hạt thư thái, hạt trôi chảy, hạt mềm mại, muôn vàn cảm giác trào dâng trong khoảnh khắc, đài cao, giữa sảnh hoa, tiếng vọng văng vẳng ngây ngất lòng người.


      Khúc đàn dứt, song mọi người vẫn còn chìm đắm lâu, khó mà định thần lại được. Ngay Vương Nhược cũng phải mất lúc mới buông tiếng thở dài.


      Triệu thái phi mỉm cười nhìn Vương hoàng hậu, "Thế nào?"


      Bấy giờ Hoàng Tử Hà mới phát ra, cả điện chỉ mình hoàng hậu vẫn bình tĩnh thản nhiên, nghe Triệu thái phi hỏi mới đáp, "Quả tồi, có điều thiếp nghe thấy hay."


      Hoàng Tử Hà nhớ lại lời người khác từng , bệ hạ chuộng yến tiệc chơi bời xa hoa, song hoàng hậu tính tình lại lãnh đạm thanh tĩnh, chẳng hứng thú gì với mấy chuyện ca múa tiệc tùng, quả nhiên là thực.


      Cẩm Nô đặt cây tỳ bà xuống, quay mặt lên điện hành lễ, thưa rằng, "Năm xưa sư phụ từng tiếng tỳ bà của Cẩm Nô chỉ có vô tận phồn hoa, có tĩnh mịch bình đạm, hẳn đây là hạn chế trong ngón đàn của Cẩm Nô."


      Hoàng hậu , "Giờ ngươi đương độ thanh xuân, dung mạo đẹp đẽ, lại ở giữa kinh thành nô nức phồn hoa, lĩnh ngộ được mới là tốt đó."


      Triệu thái phi cười, "Hoàng hậu phải, kẻ chưa trải qua đại bi đại khổ, sao lĩnh ngộ được tĩnh mịch bình đạm? Tiểu a đầu này cả đời hiểu nổi mới tốt!"


      Cẩm Nô lại hành lễ toan lui ra, song Triệu thái phi , "Hôm nay dẫu sao cũng rảnh rỗi, ngươi kể chuyện sư phụ ngươi , giờ sư phụ ngươi còn ở Dương Châu ư? Tài đàn của bà ta giỏi như thế, khi nào mời bà ta vào cung đàn cho ta nghe khúc?"


      Cẩm Nô gượng cười thưa, "Sư phụ Cẩm Nô qua đời rồi."


      Triệu thái phi tỏ vẻ luyến tiếc, "Tiếc quá, ta thích nhất là tỳ bà, cũng từng ban dụ cho con cháu họ Tào năm xưa vào cung, khốn nỗi nhân tài họ Tào mai cả. Nghe giọng điệu ngươi, hẳn sư phụ ngươi phải có tài nghệ trác việt?"


      "Thưa phải. Ngón tỳ bà của sư phụ Cẩm Nô, đời ai bì kịp. Nếu thái phi có nhã ý, Cẩm Nô xin kể hầu giai thoại năm xưa của người."


      Hoàng hậu lộ vẻ sốt ruột, quay sang khẽ hỏi Vương Nhược, "Muội mệt ? Có muốn nghỉ ngơi lát ?"


      Vương Nhược lắc đầu đáp, "Muội về cũng chỉ nằm đấy thôi chi bằng ngồi lại nghe kể chuyện."


      Kỳ Lạc quận chúa ác khẩu chêm vào câu, "Phải đấy vương phi giờ nên ở chỗ đông người hơn, để khỏi..."


      Để khỏi thế nào, Kỳ Lạc hết, song ai nấy đều hiểu cả, ngay Triệu thái phi cũng đưa mắt nhìn sang.


      Cẩm Nô ngồi xuống ghế, ôm cây tỳ bà rủ rỉ kể, "Mười sáu năm trước, giữa Dương Châu phồn hoa, sư phụ và năm tỷ muội khác cùng lập ra Vân Thiều Uyển, sáu người được xưng tụng là Vân Thiều Lục Nữ. Về sau sư phụ xuất giá sinh được con , gặp lúc tiên đế ban chiếu triệu kiến, năm người trong Vân Thiều Lục Nữ phụng chiếu lên kinh, chỉ mình sư phụ vừa sinh nở, ở cữ tại nhà. Bấy giờ ở Dương Châu còn phường ca vũ khác tên là Cẩm Lý Viên, vì người người đều cảnh phồn thịnh của Dương Châu đều ở Vân Thiều, bọn họ phục, bèn tìm đủ ba mươi sáu ca kỹ người Hồ đem về. Hằng năm đến ngày Đông chí, cung Giang Đô mở cửa để nam phụ lão ấu khắp nơi lũ lượt vào chơi, nắm tay nhau đạp ca*, là lễ lớn mỗi năm lần ở Dương Châu. Mà trước khi đạp ca, ắt phải bầu chọn ra kỹ viện nổi tiếng nhất Dương Châu diễn tấu mở màn. Năm ấy, theo lệ vẫn là các vũ cơ của Vân Thiều Uyển múa mở màn đại điện cung Giang Đô. Khi điệu múa đầu tiên còn chưa kết thúc lầu gác phía đối diện chợt trỗi nhạc lên, ba mươi sáu ca kỹ người Hồ kia, có mười hai người gảy đàn hầu và thổi sênh thổi sáo, còn hai mươi tư vũ cơ mặc sức ca múa. Những người Ba Tư nọ chân trần, khoác voan mỏng, eo lưng thon thả, lại thêm tóc vàng mắt xanh, xoay tròn như gió, toát lên vẻ phong tình quyến rũ riêng. Tức cả đám người xem nhao nhao chạy sang bên kia, thi nhau ngắm nhìn phong tư các vũ cơ người Hồ, khiến cảnh tượng náo loạn cả lên, ồn ào huyên náo. Bấy giờ đội vũ cơ của Vân Thiều Uyển cũng luống cuống tay chân, đành thõng tay đứng đài chẳng biết làm sao cho phải. Năm ấy Cẩm Nô mới tám tuổi ở cùng với sư phụ và đứa con đầy tháng ở hậu điện, nghe thấy đằng trước náo loạn, sư phụ bèn giao đứa vào tay Cẩm Nô, ra cửa xem thử, thấy mọi người xôn xao túm tụm ở bên kia. Ba mươi sáu Hồ cơ tiêu sáo rộn ràng, eo lưng mềm mại, lại liếc mắt đưa tình với khắp mọi người, khiến người xem bên dưới nhao nhao khen hay, khí sôi nổi vô cùng. Trái lại bên này vắng hoe vắng ngắt, chỉ có mấy người xem thu dọn chuẩn bị chạy nốt sang bên kia. Thấy cảnh đó, sư phụ liền bước tới bên ca kỹ, đón lấy cây tỳ bà trong tay ta rồi ngồi xuống chiếc ghế kê gần đại điện, gảy tỳ bà theo điệu đạp ca. Tiếng tỳ bà vừa cất lên vang khắp cung Giang Đô, khiến chim chóc giật mình bay vút lên, muôn núi ngàn khe đều vọng tiếng; chỉ sau đôi ba câu, hai mươi tư vũ nữ Ba Tư kia loạn hết vũ điệu, ra sức lắc hông lại theo kịp tiết tấu; chưa hết nửa khúc mười hai nhạc cơ kia cũng chẳng tấu nổi nữa, hầu sênh sáo đều im bặt. Cả cung Giang Đô chỉ nghe thấy tiếng tỳ bà thánh thót vang vọng, như mưa hoa ngập trời, trân châu tuôn chảy. Khúc nhạc chưa dứt tuyết lả tả rơi giữa ngày Đông chí, những bông tuyết tung bay, xoay vần theo tiếng tỳ bà, tựa hồ khói bụi tục thế đều được tiếng nhạc đưa thẳng đến chín tầng mây, thấu tai trời, dưới trùm muôn người. Cả ngàn người trong cung Giang Đô đều im phăng phắc đứng dưới trời tuyết đổ mà nghe, ai dám thở mạnh, chỉ e làm rối loạn tiếng đàn."

      * hình thức nghệ thuật vừa múa vùa hát theo điệu nhạc.


      Nghe Cầm Nô tả, mọi người giác cũng nín thở, ngay Triệu thái phi còn vỗ tay tấm tắc, "Quả là thần kỳ!"


      Hoàng Tử Hà thầm hình dung ra cảnh tượng ngày hôm ấy, khỏi mê mẩn tâm thần, cõi lòng rung động hồi lâu.


      "Thưa phải, cả đời này, có lẽ Cẩm Nô chẳng thể nào nghe lại khúc tỳ bà hôm ấy nữa." Cẩm Nô mỉm cười, gương mặt đầy vẻ ao ước, "Khúc đạp ca kết thúc, dư còn văng vẳng, sư phụ lại tấu thêm khúc, lần này tiếng tỳ bà cao vút ngạo nghễ như lúc trước mà chuyển thành trong trẻo ngân nga, như thôi thúc chân tay du khách, khiến mọi người đều chộn rộn muốn vận động. Các vũ cơ Vân Thiều Uyển điện định thần lại, lập tức theo lệ xếp thành từng tốp, nhảy múa mở đầu màn đạp ca. Du khách khắp cung thoáng chốc như mê như say, nắm tay nhau nhảy giữa trời tuyết theo tiếng nhạc, bắt đầu đạp ca suốt đêm. Về sau, ở Dương Châu có lời đồn, khúc tỳ bà của Mai Vãn Trí chống được cả điệu múa ma mị của trăm người."


      "Ta tin." Kỳ Lạc quận chúa thình lình ngắt lời Cẩm Nô, " đời sao lại có tiếng tỳ bà thần diệu đến thế hẳn là ngươi bịa đặt."


      Cẩm Nô im lặng, chỉ mỉm cười cúi đầu nhìn xuống đất.


      "Có lẽ ngày tháng lâu dài, tô đẹp thêm cho ký ức rồi chăng?" Hoàng hậu hờ hững , đoạn quay lại dặn nữ quan Trường Linh đứng hầu phía sau, "Bảo người của nội giáo phường đưa đến cây tỳ bà nội phủ, ban tặng Cẩm Nô nương."


      Cẩm Nô vội bái tạ, lại thưa, "Cây tỳ bà này của Cẩm Nô tên gọi 'Thu lộ hành sương', là quà sư phụ tặng ngày trước bấy nhiêu năm nay dùng mãi quen, e rằng đổi được."


      Hoàng hậu liền , "Vậy bảo nội phủ đưa mấy món như móng gảy bằng ngọc, dây đàn và phấn hương thông đến đây, mấy thứ này hẳn là dùng được."


      Cẩm Nô lại bái tạ lần nữa. Triệu thái phi vẫy tay , "Được rồi, gặp Quỳ vương phi rồi, ta cũng nên về nghỉ thôi. Vương phi cũng lo bồi bổ tinh thần , mấy ngày nữa là đại hỉ rồi, đến chừng đó ta sai người tới uống rượu mừng."


      "Đa tạ thái phi." Vương Nhược kiều vái tạ.


      Triệu thái phi lại dẫn cả đám người khỏi. Trường Linh ra hiệu cho Cẩm Nô về trước, đồ vật trong cung ban thưởng sau này đưa tới tay.


      Hoàng Tử Hà cũng theo Vương Nhược đứng dậy, cùng nàng sang sảnh bên nghỉ ngơi.


      Bước xuống thềm, Kỳ Lạc quận chúa còn bằng giọng đủ lọt tai Vương Nhược, "Xinh đẹp có gì lạ đâu, con thấy dung mạo nghệ nhân này còn hơn khối thiên kim nhà khác."


      Vương Nhược hiểu Kỳ Lạc châm chọc mình, song vẫn giữ vẻ điềm nhiên, chỉ riêng Cẩm Nô nãy giờ ngơ ngẩn trầm tư, lúc này chợt cười nhạt thưa, "Quận chúa đùa rồi, luận về dung mạo đến lượt Cẩm Nô, sư phụ mới thực là giai nhân nghiêng thành nghiêng nước."


      "Sư phụ ngươi ư?" Kỳ Lạc quận chúa nào để Cẩm Nô vào mắt, chỉ , " đời giờ, trừ hoàng hậu điện hạ, còn kẻ nào dám xưng nghiêng thành nghiêng nước chứ?"


      "Quận chúa rất phải." Cẩm Nô bị mai mỉa song chẳng lấy làm điều lạ, chỉ cười cười quay sang nhìn Hoàng Tử Hà, đôi mắt cong lên như hai vành trăng non, "Dương công công, còn nhớ lần trước tôi ? Tôi biết rất nhiều đem lòng ngưỡng mộ Quỳ vương gia, ví như mấy tỷ muội ở Dương Châu và trong giáo phường. Nếu công công có thể khiến Quỳ vương năng lui tới giáo phường tốt quá."


      Hoàng Tử Hà đáp, chỉ mỉm cười gật đầu.


      Mãi tới khi Cẩm Nô khỏi, Kỳ Lạc quận chúa mới nhảy dựng lên, "Ả ta... ả ta các tỷ muội giáo phường ngưỡng mộ... ngưỡng mộ Quỳ vương là có ý gì chứ?"


      Hoàng Tử Hà lặng thinh, bụng bảo dạ, có thể đem kẻ xướng ca vô loài ra ví với Quỳ vương phi, tại sao ấy thể lấy các tỷ muội giáo phường ra ví với ?


      Nhìn theo dáng điệu tha thướt của Cẩm Nô, lòng Hoàng Tử Hà vừa thấy khoan khoái vì hả giận, vừa lo thay cho Cẩm Nô đắc tội với Kỳ Lạc quận chúa.


      Vương Nhược sang sảnh bên nghỉ ngơi. Hoàng Tử Hà và bọn Tố Khởi, Nhàn Vân, Nhiễm Vân ngồi bên ngoài đợi sợ quấy rầy nàng.


      Tố Khởi cùng nữ quan Trường Linh ngắm nhìn những mẫu hoa trang trí mới trong cung. Giờ là buổi chiều, đêm qua Hoàng Tử Hà lại ngon giấc nên lơ mơ buồn ngủ. Chợt sau tấm bình phong ở nội điện vang lên tiếng loảng xoảng, tiếp đó là tiếng chim kêu, rồi đến tiếng thét kinh hoàng của Vương Nhược.


      Hoàng Tử Hà giật mình sực tỉnh, lúc đứng phắt dậy Tố Khởi và Trường Linh vứt đám cung hoa chạy vào trong điện. hốt hoảng chạy theo, chỉ thấy Vương Nhược co rúm sập, run lẩy bẩy, đệm là nắm tóc mai bị cắt.


      Trường Linh trỏ ra ngoài song, kinh hoàng , "Bên kia... Tôi thấy thích khách từ bên kia vượt song chạy trốn!" Hoàng Tử Hà vội chạy đến bên cửa sổ xem xét, chỉ thấy phía sau là khoảnh sân vắng tanh vắng ngắt.


      lập tức quan sát kỹ bên dưới khung cửa và mái cong bên , xem có thích khách nấp ở đó , song chẳng hề thấy ai cả. Hoàng Tử Hà lấy làm ngạc nhiên, nơi rộng thế này, thứ gì cũng đập ngay vào mắt, có chỗ nào thân, nếu thích khách bị Trường Linh bắt gặp lúc vượt tường nhảy ra nhất định thoát được tầm nhìn của .


      Song trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, thích khách chạy đâu?


      do dự quay đầu nhìn Vương Nhược, chỉ thấy nàng ôm chặt lấy chăn, ngồi bên mép giường, bóng chiều nhập nhoạng hắt lên mặt, mớ tóc bị cắt xổ tung, lọn dài lọn ngắn buông xõa bên mai, sao vén lại được, phủ bóng mờ xuống má nàng, càng lộ vẻ yếu ớt.


      Hoàng hậu từ chính điện chạy sang, nghe bọn họ thuật lại đầu đuôi liền nổi trận lôi đình, "Ngay tại cung Đại Minh này, giữa thanh thiên bạch nhật mà lại có thích khách đột nhập hòng gây hại cho vương phi! Đám người ở ty Phòng vệ làm cái gì vậy hả!"


      Tất cả đều nín thít, dám lên tiếng.


      "Ta phải yết kiến bệ hạ, chuyện này thể coi thường được." đoạn hoàng hậu thẳng ra cửa điện, chợt ngoái lại nhìn lướt qua mọi người, bảo, "Nếu chuyện này lan truyền ra, hẳn lời đồn đại xôn xao trong kinh càng nghiêm trọng. Truyền chỉ của ta, lệnh cho mọi người trong cung được tiết lộ ra ngoài. Vĩnh Khái, ngươi lập tức đến vương phủ báo cho Quỳ vương, mời vương gia vào cung ngay."


      Đại hoạn quan Vĩnh Khái vâng dạ rồi hối hả chạy .


      Đợi hoàng hậu khỏi, tất cả mới xúm lại trấn an Vương Nhược, Nhàn Vân cảm kích , "Hoàng hậu suy nghĩ chu đáo thực, người săn sóc vương phi tận tình như thế nhất định bảo vệ vương phi bình yên vô mà."


      Vương Nhược xem chừng hoảng sợ quá độ, chỉ ngồi ngây ra năng gì.


      lâu sau, ý chỉ của hoàng đế đến, "Quỳ vương phi trước hết cứ vào ở trong điện Ung Thuần cung Đại Minh, phái Nội Đình điều trăm quân thủ vệ trong kinh do Phòng vệ ty hữu đô úy Vương Uẩn đích thân thống lĩnh; Quỳ vương phủ lại điều thêm trăm hộ vệ trong vương phủ, hai trăm người ngày đêm luân phiên bảo vệ điện Ung Thuần, đề phòng vạn nhất.


      "Tốt quá rồi, có hai trăm người ở đây, cung Đại Minh lại sẵn có ba ngàn ngự lâm quân ngày đêm bảo hộ, kẻ khả nghi thể trốn được." Nhiễm Vân mừng rỡ động viên. Vương Nhược cũng đành gượng cười cho qua chuyện.


      Điện Ung Thuần là ngôi điện nằm ở góc Đông Nam cung Đại Minh, vốn dùng làm nhà kho trong cung nên tường vách rất cao rất dày, có thể xem là nơi nghiêm ngặt nhất.


      Mặt phía Tây là trọng điểm bảo vệ, bởi nơi này kề cửa lớn trong cung, nếu có người ngoài xâm nhập, hẳn phải vào theo hướng này. Có điều thiết kế điện rất chặt chẽ, mặt Tây là bức tường cao gấp ba người, chỉ mở cửa ngách, giờ có hai trăm lính phòng vệ, nên ngoài việc hạ lệnh khóa chặt cửa ngách, cho bất cứ kẻ nào ra vào, bên trong bên ngoài cửa còn phái mỗi bên tám người canh gác, có thể là vững như thành đồng.


      Mặt Bắc quay về phía nội cung, song cũng được canh gác nghiêm ngặt, ngoài hai lớp cửa đóng chặt còn có lính gác. Hơn nữa, dù là người tuần phiên buổi tối sau khi cài cửa bấm khóa, cũng được ra vào nữa, để tránh có người trà trộn vào đội tuần tra.


      Theo sắp xếp cụ thể tổng cộng có ba phòng tuyến bao quanh Vương Nhược - trong cùng là các cung nữ và hoạn quan ở nội điện và các lầu gác xung quanh, luôn luôn trông chừng nàng. Tiếp theo là ba mươi người ở ngoài đại sảnh, phân tán tại các hành lang và chốt gác, bất cứ lúc nào cũng có thể trông thấy người ra vào nội điện và lầu gác. Ba mươi người đứng dọc theo mé trong tường cung, lại có ba mươi người tuần tra mé ngoài. Mỗi toán gồm chín mươi người, cùng tám đội trưởng, hai thủ lĩnh phụ trách. Tổng cộng hai trăm người chia làm hai toán luân phiên.


      Điện Ung Thuần vốn lấy gì làm rộng, nay lại có hai trăm thủ vệ liên tục canh gác, khó tránh cảm giác chật như nêm cối.


      "Trong điện được lục soát kỹ, có bất cứ ai lẻn vào cả, xin vương phi yên tâm!" Hai vị thủ lĩnh của cấm vệ quân và hộ vệ vương phủ bẩm báo với Vương Nhược và Vương Uẩn.

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Vương Uẩn nghe vậy cũng đứng dậy cáo từ Vương Nhược, "Sắp khuya đến nơi rồi, muội nghỉ sớm , ta ra đằng trước điện xem sao."


      Vương Nhược và Hoàng Tử Hà tiễn đến cửa, nhìn theo mãi đến khi khuất bóng.


      Hoàng Tử Hà đứng ở cửa điện nhìn ra đám thủ vệ lố nhố đứng ngoài hành lang hay nép trong hòn giả sơn, trận thế bao vây tầng tầng lớp lớp như thế, khiến hình ảnh chiếc lồng chim trong tay kẻ thần bí ở chùa Tiên Du lại ra trước mắt . Có điều, ai mà ngờ được, chiếc lồng trúc tía ken dày như thế, lại có cơ quan bí mật, chỉ cần động tác là có thể xoay chuyển càn khôn, trộm rồng tráo phượng.


      Mà Vương Nhược cũng chẳng khác gì con chim trong lồng kia, mình ngồi trong nội điện, nhìn các cung nữ hối hả thắp đèn, vẻ trầm tư.


      Hoàng Tử Hà bước đến gần, hỏi khẽ, "Vương phi nhìn gì vậy?"


      Vương Nhược thôi nhìn mấy ngọn đèn, từ từ ngẩng lên nhìn , trong cặp mắt long lanh lệ thấp thoáng ánh đèn lấp loáng, "Sùng Cổ, ta..."


      Cổ họng nàng nghẹn lại, giọng khàn khàn, khẽ đến gần như thể nghe tiếng, "Ta cảm thấy tháng vừa qua cứ như giấc mộng phù sinh vậy. Có được những thứ mà nằm mơ cũng sao tưởng tượng nổi, nhưng chỉ trong nháy mắt tất cả lại trở thành ảo mộng, như ngọn đèn bấc chẳng mấy chốc lụi tàn."


      Hoàng Tử Hà nghe ra vô vàn xót xa trong giọng của Vương Nhược, niềm xót xa đó, dường như còn giấu nỗi bi ai sâu thẳm.


      Gió từ ngoài cửa nhè thổi vào, ngọn đèn chầm chậm xoay tròn trong gió, lập lòe chớp tắt.


      Gió nổi đèn xuân leo lét, mưa qua sầu cũ lưu niên. Hoàng Tử Hà nhìn gương mặt cúi gằm của Vương Nhược, thiếu nữ đương độ tuổi hoa rực rỡ thế này mà lại như rơi xuống vực thẳm, băng mỏng thế ư?


      Tuy chẳng biết tâm hồn nàng thực ra sao, Hoàng Tử Hà vẫn khỏi thương xót, bèn giọng khuyên nhủ, "Vương phi yên tâm , giờ vương phi ở trong cung Đại Minh, có bấy nhiêu binh sĩ hộ vệ cẩn mật, đến con ruồi còn bay vào được, sao có thể xảy ra chuyện gì chứ?"


      Vương Nhược gật đầu, song vẻ mặt vẫn đầy tâm . Hoàng Tử Hà cũng chẳng biết phải an ủi thế nào, chỉ cảm thấy hình như hoàng hậu nghiêm trọng hóa vấn đề thành ra làm tăng thêm áp lực cho Vương Nhược. định vỗ về nàng mấy câu, chợt ngẩng lên, trông thấy Lý Thư Bạch thình lình xuất giữa ánh đèn sáng trưng như ban ngày phía ngoài.


      Y bước đến cửa nội điện nhìn vào bên trong, Nhàn Vân, Nhiễm Vân vội vàng hành lễ, Tố Khởi đỡ Vương Nhược đứng dậy hành lễ với y.


      Dưới ánh đèn trông thấy ánh mắt Vương Nhược khi nhìn Lý Thư Bạch chẳng khác nào viên ngọc được lọc rửa, phát sáng lấp lánh mê người. Song vẻ mặt nàng lại vừa thẹn thùng vừa đượm phần thê lương, nửa vui nửa buồn, đến nụ cười cũng che lấp được nét âu sầu thấp thoáng giữa đôi mày.


      Lý Thư Bạch nhìn nàng, gật đầu chào, song chẳng năng gì, chỉ ra hiệu cho Hoàng Tử Hà ra ngoài.


      Hoàng Tử Hà vội hành lễ với Vương Nhược rồi bước ra, cùng Lý Thư Bạch dọc theo con đường lát đá xanh ở đình giữa, băng qua đống giả sơn, đến hành lang ở đại sảnh. Nơi này cách nội điện của Vương Nhược chừng năm trượng, đứng đây có thể trông mồn tất cả động tĩnh bên ấy.


      Lý Thư Bạch nhìn sang phía đó, hỏi, "Tối nay định sắp xếp thế nào?"


      "Tố Khởi, Nhàn Vân, Nhiễm Vân hầu hạ vương phi ngủ ở gác bên trái, tôi và bọn An Phúc ở gác phải, hai bên chỉ cách nhau sảnh , có chuyện gì cũng có thể trông chừng lẫn nhau."


      "Ừm, ta tin trong cung Đại Minh này, giữa vòng vây trấn giữ của binh lính, dưới trông chừng của mọi người mà vẫn có thể xảy ra chuyện đâu." Lý Thư Bạch , đoạn cau mày, "Còn bảy ngày nữa là đến hôm nạp phi rồi, giờ hoàng hậu lại bày vẽ rình rang thế này, việc thành ra hơi phiền phức."


      Hoàng Tử Hà bận nghĩ xem là phiền phức gì, Lý Thư Bạch hờ hững tiếp, " định trong hai ngày tới đưa vụ canh thiếp kia ra, dù sao thời gian cũng cấp bách rồi."


      Giọng y vô cảm, bình thản như chuyện thời tiết, buồn bã, chẳng căm ghét, lại càng lộ vô tình.


      Nhớ đến khuôn mặt yếu đuối mơ màng của Vương Nhược. Hoàng Tử Hà nhịn được hỏi khẽ, "Lẽ nào vương gia muốn đợi đến thời khắc sách lập vương phi vạch trần chân tướng ư? Nếu làm vậy e rằng khiến hoàng hậu và cả nhà họ Vương bẽ mặt."


      "Ta thầm giải quyết chứ, sao có thể làm mất thể diện nhà họ Vương Lang Gia được."


      Hoàng Tử Hà chưa biết gì, ngoái đầu lại thấy Vương Nhược từ trong nội điện đến. Gió đêm lạnh lẽo thổi tung vạt áo và tơ tóc, nàng vận xiêm y vàng, tóc búi lỏng, bên mai gài cây trâm hình sương đọng lá, dẫn theo Nhiễm Vân, băng qua đám giả sơn trong sân, tiến về phía họ.


      Thân hình nàng chỗ nở chỗ thon vừa vặn, cao hơn những bình thường cả nửa cái đầu, dáng lại như gió lướt qua mặt nước, uyển chuyển mê người. Đến trước mặt họ, nàng kiều bái chào, khẽ, "Tham kiến Quỳ vương gia."


      Lý Thư Bạch gật đầu ra ý miễn lễ. Vương Nhược đứng dậy ngước nhìn Lý Thư Bạch, , "Đa tạ vương gia đích thân tới thăm hỏi, Vương Nhược cảm kích vô cùng. Thiết nghĩ cung Đại Minh canh phòng nghiêm ngặt, lại có bấy nhiêu binh lính của vương phủ cũng như cấm vệ quân ngày đêm bảo hộ, ắt thể có sơ hở, xin vương gia cứ yên tâm."


      Miệng vậy song cặp mắt Vương Nhược nhìn Lý Thư Bạch vẫn mở to, lộ nét bi ai và kinh hãi như nai run sợ, thậm chí còn toát ra vẻ bịn rịn khó tả.


      Hoàng Tử Hà có thể đoán được, nếu lúc này Lý Thư Bạch quả thực nghe theo lời Vương Nhược mà khỏi, hẳn nàng đau lòng thất vọng biết bao.


      May sao Lý Thư Bạch chỉ mỉm cười bảo nàng, "Chắc chắn rồi, phải lo gì nữa. Nàng về nghỉ , từ mai cứ yên lòng ở lại trong cung nhé."


      "Vâng." Vương Nhược sửa lại vạt áo, vái lạy.


      Rèm mi dày dài che khuất đôi mắt nàng, ánh đèn thoáng qua đáy mắt như sóng gợn, trong khoảnh khắc, Hoàng Tử Hà cứ ngỡ đó là giọt lệ.


      Vương Nhược đứng dậy, xuôi tay vào nội điện, thêm gì nữa.


      Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà nhìn theo bóng nàng vòng qua giả sơn giữa cơn gió đêm lạnh lẽo, chậm rãi song hề dừng lấy bước. đến cửa điện, dường như nàng có phần hoảng hốt, vô ý vấp phải ngưỡng cửa, Nhiễm Vân vội đỡ lấy nàng, giúp nàng nhấc cao xiêm lên.


      Bấy giờ Lý Thư Bạch mới thôi nhìn theo, dặn dò, " có bấy nhiêu người trông coi, vậy ta về phủ đây, nơi này giao cho ngươi trông chừng nhé."


      "Dạ." Hoàng Tử Hà đáp, song vẫn nhìn vào điện. Chỉ thấy Nhàn Vân bưng hộp cơm thẳng ra nhà bếp đằng sau, Nhiễm Vân cầm đèn soi bên ngoài, vừa soi vừa lẩm bẩm gì đó.


      Hoàng Tử Hà đứng bên kia hòn giả sơn hỏi với sang, " tìm gì thế?"


      Nhiễm Vân khum tay lên miệng làm loa, đáp to, "Cây trâm sương lá của vương phi thấy đâu nữa!"


      Hoàng Tử Hà liền vẫy vẫy tay với Lý Thư Bạch, "Tôi giúp họ tìm."


      Lý Thư Bạch rằng, chỉ đưa mắt nhìn theo bóng rảo bước ngang qua sân.


      Hoàng Tử Hà băng qua hòn giả sơn, vừa nhìn thấy dưới đất có vật gì lấp lánh, hình dạng như gân lá, làm bằng vàng, ở giữa chạm rồng, bên điểm xuyết hai viên trân châu như đôi giọt sương, chính là cây trâm vừa cài bên mai Vương Nhược.


      vội nhặt lên, đến đưa cho Nhiễm Vân.


      Nhiễm Vân nhận lấy, cả hai cùng bước tới cửa điện thấy Nhàn Vân bưng hộp cơm quay lại, rầu rĩ mở ra cho họ xem, "Đầu bếp bị thanh lọc đuổi cả rồi, chỉ tìm thấy mấy miếng bánh trong tủ thôi, các người ăn tối chưa?"


      "Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi, nhìn xem eo mình bao nhiêu rồi?" Nhiễm Vân giễu cợt.


      Nhàn Vân trả đũa, "Hừ, năm xưa Dương quý phi châu tròn ngọc trịa, nghiêng nước nghiêng thành đấy thôi."


      "Hạng như đòi bì với Dương quý phi à? Huống hồ, bà ấy là người cách đây cả trăm năm rồi, giờ ai còn chuộng mốt giai nhân béo nữa! Nhìn eo vương phi nhà chúng ta kia kìa, ấy mới là đẹp."


      Hoàng Tử Hà tiến vào nội điện, thấy gác bên trái lặng phắc, liền rảo bước đến cửa nhìn xem.


      Trong gác đặt chiếc giường bằng gỗ hải đường có tua rua buông rủ, bên là chăn gấm gối thêu được gấp ngay ngắn; chiếc sập khắc hoa nạm xà cừ bỏ kê bên song cửa; tấm thảm rợp rợp hoa rơi vàng rắc bày chiếc bàn thấp và hai cái đệm gấm; tủ áo bằng gỗ tử đàn chạm hoa cỏ bốn mùa kê trong góc tường.


      Ánh đèn lồng sáng ngời mà lạnh lẽo như thủy ngân soi sáng cả căn phòng, song ai.


      Vương Nhược vừa bước vào đây trước con mắt bấy nhiêu người, vậy mà chỉ tích tắc lặng lẽ biến mất trong phòng kín, tựa như làn khói xanh tan nhòa vào khí.


      Cả đám người phía sau còn đương ngây ra, Hoàng Tử Hà xăm xăm bước tới, mở toang cửa tủ áo nhìn vào trong, đoạn rạp mình nhìn xuống gầm giường, cuối cùng chuyển ra sau sập, đẩy bật cánh cửa sổ đóng chặt nhìn ra ngoài, vừa khéo trông thấy hai tên thị vệ ưỡn ngực đứng nghiêm bên ngoài.


      ngẩng lên, thấy Lý Thư Bạch đứng ở đại sảnh dặn dò gì đó. Như thể liếc thấy động tĩnh bên này, y quay sang nhìn .


      vẫy tay ra dấu với y, cho biết xảy ra chuyện.


      Lý Thư Bạch liền rảo bước băng qua sân tới, thấy căn gác trống , lập tức sai mọi người tìm kiếm trong sảnh và hai căn gác hai bên. Điện Ung Thuần chẳng lấy gì làm rộng rãi, chỉ lát lục soát hết các ngóc ngách, nhưng Vương Nhược vẫn biệt tăm.


      Chợt nghe tiếng chân hối hả bên ngoài rồi Trường Linh nữ quan hầu hạ hoàng hậu và vài người nữa vội vã chạy vào, "Xảy ra chuyện gì vậy?"


      Trông thấy Lý Thư Bạch đứng đó, Trường Linh hấp tấp hành lễ, đoạn đưa mắt nhìn Nhàn Vân như dò hỏi.


      Nhàn Vân liền đáp khẽ, "Vương phi... chẳng biết đâu mất rồi."


      Trường Linh hoảng hốt kêu lên, "Nô tỳ đương phụng mệnh hoàng hậu kiểm lại ít hoa trang trí và y phục đưa tới cho vương phi, sao... mới có chốc, lại trước mắt bấy nhiêu người, mà..."


      Lý Thư Bạch ra lệnh, "Ngươi quay về bẩm với hoàng hậu , bên này ta cho người lục soát lần nữa, nếu tìm thấy hồi báo ngay."


      "Để lại vài người giúp tìm kiếm , ta phải về gác Bồng Lai ngay bây giờ."


      Trường Linh , đoạn ra hiệu cho mấy cung nữ ôm quần áo phía sau mình đặt đồ đạc xuống, rồi chỉ dẫn hai ba người về trước.


      Theo phân công của Lý Thư Bạch, bấy nhiêu người lật lật lại tra xét từng bụi cỏ, từng viên gạch, từng cái cây đến mười mấy lần, song thấy mảy may manh mối.


      Quả như tiên đoán, Vương Nhược biến mất trước ngày thành hôn, hơn nữa còn ở ngay giữa cung Đại Minh, trong vòng vây bảo vệ của binh lính.

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 9 Thu Lộ Hành Sương

      lúc sau, trong các đại thái giám của hoàng hậu là Vĩnh Tế cũng tới. Điện Ung Thuần lố nhố nào là hoạn quan, cung nữ, cấm vệ quân, hộ vệ vương phủ, gần như phải chen vai thích cánh nhau. Thấy tình cảnh ấy, Lý Thư Bạch chịu nổi, bèn giơ tay ra hiệu cho tất cả lui ra, chỉ để lại mười mấy người do Vương Uẩn chỉ huy sục sạo tìm kiếm mọi dấu vết có thể trong điện.


      Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà ra đứng ngay trước cửa quan sát kỹ xung quanh.


      Điện Ung Thuần yên tĩnh trở lại, giữa đêm khuya trông chẳng khác gì cung điện bình thường, cả điện có bảy gian đằng trước và bảy gian đằng sau, bố cục oai nghiêm nên có phần thô cứng, được nối thông bằng hai hành lang trái phải, tạo thành chữ khẩu. Nhằm làm dịu thiết kế cứng nhắc này, những người thợ thủ công lát con đường bằng đá xanh ở sân giữa, hai bên đặt hòn giả sơn.


      Giả sơn cao, chỉ có hai khối đá vượt đầu người, còn lại là đá vừa và bày lẫn lộn với nhau cho đẹp mà thôi bởi vậy đứng ở khu phía trước có thể thấy mồn khu phía sau.


      "Bấy giờ chúng ta đứng dưới mái hiên đại sảnh, gần hành lang, nhìn theo Vương Nhược dọc con đường lát gạch xanh vào nội điện. Vì Vương Nhược ngủ tại gác trái nên khi được phần tư đường vòng qua giả sơn, song chúng ta vẫn có thể trông thấy bóng dáng. Quả thực chúng ta thấy ấy vào gác trái, quay ra nữa."


      Lý Thư Bạch gật đầu tỏ ý xác nhận.


      "Ngay sau khi Vương Nhược vào cửa điện, Nhàn Vân lại bưng hộp đồ ăn đến nhà bếp. Sau đó, Nhiễm Vân xách đèn lồng ra tìm trâm. Đến đây có nghi vấn phải đặt ra, tại sao đương lúc tình hình nhạy cảm phải cảnh giác cao độ thế này mà cả Nhàn Vân lẫn Nhiễm Vân lại cùng ra ngoài, sao nghĩ tới việc để người ở lại cạnh Vương Nhược?" Hoàng Tử Hà , đoạn bước đến bên bàn ngồi xuống, định giơ tay rút trâm cài tóc vẽ ký hiệu theo thói quen, nhưng vừa đưa tay lên chạm phải chiếc mũ hoạn quan bằng sa đầu, bất giác khựng lại sau đó cầm lấy cây trâm sương lá đặt bàn vẽ sơ đồ điện Ung Thuần.


      Lý Thư Bạch theo dõi, hơi cau mày. Hoàng Tử Hà bận tâm, ung dung thuật lại mọi chuyện khi ấy, "Sau đó tôi lên tiếng hỏi, họ bèn kể chuyện tìm trâm, tôi đến sau hòn giả sơn phát thấy cây trâm, bèn cầm lấy đưa cho họ, bấy giờ Nhàn Vân cũng vừa mới quay về, đem theo bánh hồ đào."


      bức phác họa mờ đến mức gần như thể nhìn thấy, lại vạch đường từ nội điện đến nhà bếp bên cửa ngách, "Nhà bếp của điện Ung Thuần nằm ở góc Tây Nam, ngay sát tường, các đầu bếp đều bị đuổi vì lý do an toàn. Nhàn Vân lần đầu vào cung, vậy mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy tìm thấy điểm tâm dù nhà bếp có ai để hỏi han, chẳng là vì may mắn hay có giác quan đặc biệt với đồ ăn?"


      Lý Thư Bạch liếc cây trâm trong tay vô thức vạch vạch lên bàn, thản nhiên hỏi, "Ta tưởng ngươi còn phán đoán nào khác nữa kia?"


      "Còn nữa, nội điện gồm ba phần, từ trái sang phải lần lượt là gác trái, sảnh , gác phải. Thực ra nội điện có bảy gian, hai gian bên trái và hai gian bên phải dùng làm gác, chỉ có ba gian giữa được coi là sảnh. Gác trái cấu tạo như phòng ấm, bốn vách tường dày dặn, hơn nữa chỉ có cửa sổ, nằm cùng phía với cửa lớn của nội điện, nhìn thẳng ra sân giữa và sảnh lớn. Bởi thế, nếu muốn ra vào gác trái chỉ có con đường là qua sảnh . Trong lúc tôi, Nhàn Vân, Nhiễm Vân ba người đứng sờ sờ ở cửa sảnh ấy trừ cách xuyên tường, chỉ còn biện pháp duy nhất là trèo cửa sổ ra ngoài."


      "Ngoài cửa sổ chẳng những có hai người trông giữ từng giờ từng khắc, mà ngay hành lang đại sảnh cũng luôn luôn có người canh giữ, ta lại đứng ở chính hành lang đó, nếu cửa sổ mở ra, ta và những người khác trông thấy trước tiên."


      "Còn khả năng nữa, là ở nội điện có đường hầm." Hoàng Tử Hà quăng cây trâm xuống, cùng Lý Thư Bạch quay lại gác trái, quan sát căn gác chỉ có cửa chính, cửa sổ, hề có chỗ nấp.


      "Đường hầm hả, có thể lắm." Lý Thư Bạch ngồi xuống chiếc ghế thấp, tự rót trà uống. Thấy đại gia đây chẳng giúp được việc gì, Hoàng Tử Hà đành bấm bụng tự kiểm tra từng mảng tường, thậm chí bê cả tủ quần áo ra, gõ gõ vào mảng tường phía sau tủ hồi lâu.


      Lý Thư Bạch ung dung uống trà, nhìn như xem vở kịch chút liên quan đến mình. Thấy ngón tay sưng lên vì gõ, Hoàng Tử Hà định xoa xoa lát Lý Thư Bạch quăng cho vật. bắt lấy xem thử, ra là nửa thoi bạc, vuông vắn dày dặn, ước chừng nặng đến mười lạng. nằm bò dưới đất, gõ bạc xuống nền gạch, chăm chú lắng nghe vọng bên dưới, song chẳng thu được gì. Ngay cả phần gạch xanh dưới thảm, cũng lật thảm lên gõ gõ từng viên .


      Lý Thư Bạch vẫn thờ ơ như , khi kiểm tra đến bên dưới chỗ ngồi của y, y bèn bưng chén trà chạy sang đệm gấm đối diện để ngồi, coi như thấy.


      Hoàng Tử Hà tìm đến mệt lử mà chẳng thu hoạch được gì, đành đứng dậy ngồi xuống trước mặt Lý Thư Bạch, đặt nửa thoi bạc kia lên bàn, "Vương gia ra đường sao còn đem theo bạc thoi, mà lại là nửa thoi vậy?"


      "Đương nhiên ta đâu có mang." Lý Thư Bạch đáp, đoạn trỏ ba chén trà đương úp, "Thấy nó đặt ghế, dùng chén trà úp lên, ta cầm chén uống trà mới phát ra đó."


      "Lạ , ai lại để nửa thoi bạc này bàn chứ?" lật qua lật lại săm soi, thấy phía sau thoi bạc theo thông lệ có đúc chữ, ở đây là: Phó sử Lương Vi Đông... Nội khố sứ thần Trương Quân Ích. Đúc bạc hai...


      Lý Thư Bạch cầm lấy thoi bạc, quay mặt có chữ về phía , "Để tránh việc ăn bớt ăn xén khiến bạc đủ trọng lượng, khi đúc người ta phải khắc tên sứ thần và ba phó sử lên thoi bạc, để có bằng cứ mà tra."


      "Tôi biết, bởi thế nửa thoi còn lại hẳn có tên hai vị Phó sử khác và chữ 'mươi lạng', xem ra đây là thoi bạc hai mươi lạng do kho bạc trong đại nội đúc thành." Hoàng Tử Hà vừa vừa ước chừng trọng lượng thoi bạc.


      Lý Thư Bạch trỏ vào tên hai người thoi bạc, "Nhưng trong những người phụ trách đúc vàng bạc ở đại nội, ai có tên như thế này cả."


      "Người phụ trách đúc bạc ở đại nội nhiều như vậy, lẽ nào vương gia đều biết cả ư?"


      "Rất trùng hợp, trước đây bên kho bạc từng xảy ra vụ nhận hối lộ, ta phụng mệnh dẫn theo mấy chục người chuyên tính toán thu chi ở bộ Hộ vào cung, đối chiếu tất cả sổ sách bao năm nay trong đại nội. Đồng thời cũng xem qua tư liệu về việc đúc vàng bạc và tiền đồng của bản triều từ khi khai quốc đến giờ nên ghi nhớ hết tên họ những người phụ trách đúc bạc, thậm chí kẻ chủ quản các kho phủ địa phương cũng nhớ cả."


      Bản lĩnh nhìn qua là thuộc đáng sợ của kẻ này, Hoàng Tử Hà đích thân thể nghiệm, cầm nửa thoi bạc trong tay săm soi hồi, lẩm bẩm, "Lẽ nào đây là bạc tự đúc?"


      Song lập tức, lại lắc đầu phủ định suy đoán này, "Nếu là tự đúc, nhất định khắc tên của chủ nhân, chứ ai giả mạo làm sứ thần trong kho bạc đại nội - trừ phi đây là loại bạc giả lõi chì ngoài phố."


      "Cũng phải, thoi bạc này được chặt làm đôi, vết chặt vẫn là bạc ròng, xét theo trọng lượng cũng có chênh lệch." Nhìn vắt óc nghĩ ngợi, Lý Thư Bạch giơ bốn ngón tay ra, "Xem ra đây cũng là điểm cần chú ý - nửa thoi bạc chưa lai lịch."



      "Sao lại là nửa thoi nhỉ?" Hoàng Tử Hà lẩm bẩm, cảm thấy khả năng đột phá từ phương diện này rất mong manh, bèn đặt nửa thoi bạc xuống cạnh cây trâm sương lá rồi ngẩng lên hỏi Lý Thư Bạch, "Tiếp theo đây, vương gia định làm gì?"


      " đến việc này, quả thực ta cũng cần chuẩn bị chút. Ngày mai có đoàn sứ giả Thổ Phồn vào kinh, bộ Lễ nhờ ta giúp họ ra mặt tiếp đãi." Y đứng dậy, thong thả phẩy vạt áo, "Từ đầu ta rồi thôi, chuyện này giao cả cho ngươi đấy, giờ quả nhiên đến bước xấu nhất trong dự liệu, ngươi phải phụ trách giải quyết ổn thỏa chuyện này - ít nhất cũng phải tìm biết xem Vương Nhược thế nào."


      Hoàng Tử Hà đứng dậy theo y, " mình tôi ư?"


      "Nội Đình và Đại Lý Tự nhất định nhúng tay vào, đến lúc đó ta tiếng với họ, để ngươi luôn được tham gia - phải rồi, nếu phát thấy thi thể gì đó cứ tìm Chu Tử Tần."


      Khóe môi Hoàng Tử Hà khỏi giần giật - vương phi tương lai bảy ngày nữa là gả cho y, trong nháy mắt biến mất ngay trước mặt, vậy mà y vẫn quan tâm tới việc thi thể xuất trước hết, chẳng hiểu là hạng người gì nữa!


      Tình hình bây giờ như mớ gai rối beng, đâu đâu cũng là manh mối, song đâu đâu cũng lại là thép tấm, chẳng biết phải bắt tay từ chỗ nào.


      Hoàng Tử Hà quay vào điện Ung Thuần, sục sạo khắp các ngóc ngách, lại tưởng tượng ra vô số cách giấu giếm manh mối, chuồn ra ngoài qua cửa sổ hoặc cửa chính rà soát lại đầu đuôi câu chuyện mấy lần, song vẫn chẳng thu được điều gì.


      Thân thích của hoàng hậu, vương phi tương lai của Quỳ Vương biến mất đầy bí ngay trong hoàng cung mà Nội Đình bó tay hết cách. Theo ý chỉ của hoàng hậu, Nội Đình chỉ tra xét điện Ung Thuần mà còn lục lạo khắp cung Đại Minh, nhưng kết quả trắng tay cứ như được định sẵn. Đương nhiên thể dỡ cả điện Ung Thuần ra, nhưng tất cả đồ đạc cần thiết bên trong đều bị gỡ bỏ rồi lại lục soát kỹ lần nữa, song chẳng thu được gì. Chẳng bao lâu sau, Đại Lý Tự thiếu khanh Thôi Thuần Trạm cũng dẫn theo đám thôi thừa tri vào cung Đại Minh, tiến hành thẩm tra.


      Theo lời Lý Thư Bạch căn dặn, Hoàng Tử Hà tới gặp Đại Lý Tự thiếu khanh Thôi Thuần Trạm.


      Trước đây trong vụ án Bốn phương, gặp Thôi Thuần Trạm lần, người này khoảng ba mươi tuổi, thuộc gia tộc họ Thôi ở Bác Lăng, là con cháu thế gia, thiếu niên đắc chí, luôn toát lên tinh thần nhiệt tình hăng hái. Vừa gặp y, trước mắt lên hình ảnh Vương Uẩn, cảm thấy hai người này nhang nhác nhau.


      Vì Hoàng Tử Hà là người của Quỳ vương phủ, trước đây lại từng phá được án Bốn phương, nên Thôi Thuần Trạm hết sức nể vì , còn mời ngồi, cười , "Công công tuy trẻ tuổi song năng lực phá án thực khiến người ta bái phục. Lần này Quỳ vương để công công tham gia, hy vọng công công hết sức tương trợ."


      Hoàng Tử Hà vội đáp, "Nếu có chỗ nào cần tới, tôi nhất định dốc cạn sức mọn."


      Theo lệ Đại Lý Tự lại lặp lại quá trình cũ lượt, Tố Khởi, Nhàn Vân, Nhiễm Vân cùng mọi người trong cung đều bị triệu tới căn vặn cặn kẽ lần nữa. Song lời khai của họ vẫn vậy, có gì khác, chỉ là vương phi đến điện Ung Thuần, Quỳ vương gia tới thăm, vương phi mình ở trong gác phía Đông, những người khác vừa ra ngoài chốc lát vương phi biến mất.


      Khi ấy, Hoàng Tử Hà cùng Lý Thư Bạch và hơn ba mươi người dưới sân đều phát được Vương Nhược ra vào lúc nào, thậm chí mấy viên hoạn quan ở gác phải, chỉ cách sảnh , cũng hề nhận thấy bên gác trái có gì khác lạ.


      Hai thị vệ đứng canh bên ngoài cửa sổ gác Đông bấy giờ cũng nghiêm chỉnh chấp hành nhiệm vụ, quả quyết bản thân hề rời mắt khỏi khung cửa sổ, chính là khung cửa sổ mà Hoàng Tử Hà mở ra xem sau khi có chuyện.


      "Vương đại nhân dặn chúng tôi phải trông chừng kỹ cửa sổ, nên chúng tôi dám rời mắt!" Các thị vệ khẳng định.


      "Quả nhiên vẫn là Vương Uẩn suy nghĩ chu đáo - tiếc rằng đề phòng muôn lối, cuối cùng vương phi vẫn xảy ra chuyện." Thôi Thuần Trạm than thở. Hoang mang vì có manh mối, bối rối quay sang nhìn Hoàng Tử Hà, "Đúng là chuyện quái gở... Chẳng biết công công có phát ?"


      Hoàng Tử Hà lắc đầu, "Trước khi đại nhân đến, tôi và vương gia kiểm tra nhiều lần, song chẳng thu được gì cả, chỉ uổng công."


      Khi tra hỏi xong mọi người trời sắp tối. Tìm kiếm lâu cũng chẳng phát được gì, chỉ có binh sĩ lục soát nhà bếp phía sau trình lên miếng gỗ cháy sém, rằng tìm được trong bếp lò.


      Thôi Thuần Trạm đón lấy xem xét rồi ngán ngẩm lắc đầu, "Đồ ngốc! Nhà bếp đốt vài mẩu gỗ vụn có gì quan trọng? Thế mà cũng đem đến cho bản quan à!"


      Hoàng Tử Hà nghe liền đón lấy xem kỹ, là mẩu gỗ cháy gần hết, bề ngoài đen sì, nhưng vẫn giữ được đường nét cơ bản, mang máng thấy giống hình móng ngựa, đằng trước là mặt vát cháy vênh cả lên, đằng sau cong hình bán nguyệt.


      còn đương săm soi Thôi Thuần Trạm , "Nhà bếp trong cung thỉnh thoảng cũng lấy những đầu mẩu gỗ vụn làm củi đun, ta thấy cái này có lẽ là phần còn lại của món đồ gỗ nào đó thôi, có gì lạ."


      Hoàng Tử Hà gật đầu, đoạn giao mẩu gỗ cho người của Đại Lý Tự, dặn dò, "Cứ giữ lại , biết đâu cần đến."


      "Dương công công phải, cứ giữ lại ." Thôi Thuần Trạm ưng thuận, rồi quay sang bảo người sắp xếp tài liệu hôm nay chỉ đến đây là dừng.


      Hoàng Tử Hà bèn cáo từ, Thôi Thuần Trạm vội gọi lại cười , "Hôm nay hiếm hoi được lần gặp mặt, sau này còn phải hợp tác lâu dài, ta định mời công công ăn được chăng."


      giờ Hoàng Tử Hà là người do vương phủ phái đến tham dự vào vụ án này, đương nhiên đành phải nhận lời. Nhưng khi đến Chuế Cẩm Lâu ở chợ Tây, thấy trong phòng ngăn có mấy người ngồi, khỏi ngán ngẩm.


      Cẩm Nô ôm tỳ bà ngồi bên xem như cũng là người quen, ngoài ra còn có Chu Tử Tần vận áo gấm thanh thiên viền nẹp hồng phấn, đeo thắt lưng vàng nhạt, hào hứng phân tích làm sao để phân biệt được thời gian tử vong thông qua vị thịt và mức độ thối rữa, hoàn toàn đếm xỉa đến cảm giác của người khác khi nhìn gà vịt cá thịt ngồn ngộn bàn.


      người mỉm cười đứng dậy đón Hoàng Tử Hà và Thôi Thuần Trạm, phong thái ung dung văn nhã như giữa gió xuân, chính là Vương Uẩn.


      "Sùng Cổ!" Vừa thấy Hoàng Tử Hà, Chu Tử Tần mừng rỡ quên cả câu chuyện , rối rít vẫy tay với . "Vừa nghe có vị Dương công công ở Quỳ vương phủ giúp Thôi huynh làm án, ta nghĩ ngay là công công, quả nhiên sai!"


      Hoàng Tử Hà phớt lờ chỗ trống bên cạnh Vương Uẩn, khăng khăng chọn ngồi cạnh Chu Tử Tần phối đồ xanh hồng lòe loẹt trông rất đáng sợ, miệng , " ngờ công tử cũng ở đây."


      All made by KiKo

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      https://cungquanghang.com/


      Thôi Thuần Trạm cười , "Tử Tần có khả năng quan sát tinh tường các trường xảy ra vụ án, đặc biệt còn có nghiên cứu sâu sắc về thi thể, Đại Lý Tự cũng thường phải nhờ vả đệ ấy. Tiếc rằng chẳng bao lâu nữa Tử Tần phải theo Chu đại nhân vào Thục, về sau bọn chúng ta kinh khó lòng gặp được nữa, nhân hôm nay phải uống thêm mấy chén đấy."


      Chu Tử Tần nhìn y đầy khinh bỉ, "Mỗi lần đều là bọn đệ uống, huynh toàn ỷ nhà có sư tử Hà Đông, xưa nay chỉ hai chén xong, cái danh sợ vợ nhất kinh thành chẳng huynh còn ai nữa!"


      Thôi Thuần Trạm cười ha hả, ràng chẳng hề phật ý cứ luôn miệng hỏi khi nào Chu Tường cha gã lên đường, lúc nào bày tiệc đốt đuôi*...

      *Tiệc đốt đuôi là loại yến tiệc đặc thù từng thịnh hành ở thành Trường An đời Đường, do quan mới nhậm chức hoặc mới được thăng chức chiêu đãi những bạn bè và đồng liêu tới chúc mừng. Cái tên "đốt đuôi" kỳ lạ có ba cách giải thích, là khi hổ biến thành người, phải đốt đuôi ; hai là khi dê nhập bầy mới, phải đốt cháy đuôi cũ mới được tiếp nhận, ba là cá chép vượt vũ môn, phải chịu bị lửa trời đốt trụi đuôi cá, mới có thể hóa rồng.

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Đợi tám món ăn nóng sốt đưa cả lên, mọi người cùng cạn chung, Vương Uẩn mới cất tiếng hỏi, "Chẳng hay việc Quỳ vương phi mất tích đến giờ có manh mối gì chưa?"


      Thôi Thuần Trạm lắc đầu, "Xem ra vẫn cần thêm ít thời gian nữa." Vương Uẩn lộ vẻ lo lắng, song cũng tỏ thái độ nhiều.


      Nhìn đĩa cá mới bưng lên, Chu Tử Tần ồ tiếng, "Hôm nay Lý thẩm vẫn phụ trách làm cá ở nhà bếp vắng ư?"


      Tiểu nhị ngạc nhiên hỏi, "Sao Chu công tử biết vậy, hôm nay nhà Lý thẩm có việc, là người khác làm cá đấy."


      Chu Tử Tần nhăn mặt, "Thoạt nhìn là biết người mới làm, phần bụng cá ta thích nhất bị khuyết này, ngươi xem đường cắt xiên xẹo, lớp mỡ và da bụng đều bị phá hỏng cả, mùi hương và vị ngon đặc biệt ở bụng cá bị hủy hoại hết! Còn nữa còn nữa, các vị xem, cả sợi đen ở hậu môn cũng lọc sạch, nào có được tay nghề điêu luyện như Lý thẩm!"


      Người quanh bàn đều cười gượng, Vương Uẩn đổi chủ đề, "Dương công công và Tử Tần quen nhau ư?"


      Hoàng Tử Hà ngồi cạnh Chu Tử Tần, bất lực nhìn gã gắp miếng cá to được lọc sạch vào bát mình, "Có duyên gặp mặt lần thôi."


      Thôi Thuần Trạm cười, "Tử Tần với ai cũng có thể vừa gặp thân, chúng ta quen rồi."


      Chu Tử Tần nghiêm mặt phản bác, "Đệ và Sùng Cổ là bạn bè vào sinh ra tử, như người bình thường đâu."


      Cùng quật mồ có lần thôi mà? Từ lúc nào thành vào sinh ra tử vậy? Hoàng Tử Hà nhăn mặt, chỉ cắm cúi ăn cá trong bát. Chu Tử Tần vẫn ra rả bên tai . " phải ta tự khoe chứ, về ngón lọc xương cá ta là hạng nhất kinh thành, thậm chí nhất cả thiên hạ đấy. Trước đây bị gia phụ nhốt ở nhà, cho theo ngỗ tác ra ngoài học hỏi, hằng ngày chỉ còn trò nghiên cứu gà vịt cá do nhà bếp làm - trâu có trăm linh tám chiếc xương, gà có trăm sáu mươi tư chiếc, cá chênh lệch nhiều hơn, ví như con cá diếc hôm nay, đừng tưởng cá diếc lắm xương, thực ra nó đều có quy luật phân bố cả, ta dạy công công cách nhé, tuyệt chiêu độc môn của ta đấy, bí truyền bí truyền, chính là thịt lưng cá có thể chia lớp mà gỡ ra, đương nhiên thao tác rất quan trọng..."


      Mọi người vừa nghe gã huyên thuyên,vừa uống rượu cười đùa, khí tiệc khá vui vẻ, chẳng bao lâu dẹp hết những lời thảo luận liên quan đến việc vương phi mất tích, biến thành buổi họp mặt chè chén. Hoàng Tử Hà thấy vẻ mặt Vương Uẩn có phần bất đắc dĩ, song nhìn chung vẫn miễn cưỡng rặn ra được nụ cười.


      Chẳng ai lại khơi mào, "Hôm nay trong kinh đồn ầm lên, mọi người có nghe ?"


      "Đồn cái gì?" Tất cả liền hỏi.


      "Đồn đại về Kỳ Lạc quận chúa đó."


      Mọi người dĩ nhiên biết Kỳ Lạc quận chúa xưa nay vẫn tự cho mình là Quỳ vương phi tương lai, song cuối cùng lại được thỏa nguyện, đều mỉm cười đầy ý, ồ lên tiếng.


      Cẩm Nô cười , "Ôi chao, quả là khéo. ra , hôm qua thiếp đến đàn tỳ bà hầu thái phi, vừa khéo gặp Kỳ Lạc quận chúa trong cung."


      "Té ra lúc vương phi mất tích, Kỳ Lạc quận chúa cũng ở trong cung?" Thôi Thuần Trạm hỏi.


      "Đúng thế, nghe quận chúa đến chép kinh giúp thái phi. Nghe trước đây nàng ấy đút lót cho các cung nhân thân cận của người nên mới nhận được việc này. Quỳ vương gia cứ mười ngày lại vào cung thỉnh an thái phi lần, đến lúc đó nàng ấy có thể bắt chuyện."


      Mọi người đều cảm thán, "Quả là si tình mà."


      "Hơn nữa nghe nàng ấy cũng tỏ với thái phi tình cảm của mình dành cho Quỳ vương, thái phi có ý tác hợp. Tiếc rằng cuối cùng vận mệnh an bài, Quỳ vương đến lượt nàng ta. Từ khi Quỳ vương và Vương nương định ngày thành hôn, nàng ấy cũng lấy cớ bị ốm, dạo vào cung nữa, nào ngờ hôm qua lại vào, vừa gặp lúc vương phi mất tích. Sau khi xảy ra chuyện, nghe Kỳ Lạc quận chúa còn đích thân đến điện Ung Thuận ngó nghiêng..." Cẩm Nô kể, đoạn lấy cây tỳ bà che miệng cười, "Thiếp cũng theo đến xem, đùa chứ, vẻ mặt quận chúa lúc đó thực là như trút được gánh nặng, cầu được ước thấy."


      "Phải đó, trong kinh đồn rằng Quỳ vương phi mất tích trước ngày thành hôn, người thích nghe tin đồn này nhất chính là ta chứ ai." Ngoại trừ Vương Uẩn, cả đám đàn ông ngồi quanh đều cười khanh khách, dẫu Vương Uẩn sờ sờ ở đó, họ cũng giấu nổi thú ngồi lê đôi mách.


      Hoàng Tử Hà bất lực nhìn bọn họ, thầm điểm qua mọi điều về Kỳ Lạc quận chúa lượt rồi tạm ghi nhớ trong lòng. Ngẩng lên thấy giữa cả bàn tiệc ồn ào, Vương Uẩn vẫn chăm chú nhìn mình, dưới ánh đèn, chỉ thấy y da dẻ như ngọc, tóc đen như nhung, gương mặt đứng đắn, phong thái nghiêm túc. Giữa nam nhân nên thân, y càng lộ vẻ xuất chúng, từ đầu đến chân toát ra phong độ cao quý của con cháu quý tộc thời Tấn cùng khí chất siêu phàm thoát tục hơn hẳn mọi người.


      Cảm thấy hàng mi giật lên cái như có ai đó cầm kim chích vào mi mắt, Hoàng Tử Hà vội quay đầu né tránh ánh mắt y, làm bộ điềm nhiên cùng Chu Tử Tần nghiên cứu cấu tạo xương cá.


      Tới khi cơm no rượu say đến đầu giờ Dậu. Tiểu nhị đến thêm nến, Cẩm Nô lại ôm tỳ bà so dây tấu khúc sau cùng.


      "Ôi chà, thời tiết này đúng là rầu cả người." Cẩm Nô gảy thử mấy , bất lực , "Cả ngày mưa rả rích, dây đàn lại lỏng, còn thêm ẩm thấp, tiếng càng chẳng ra gì."


      Hoàng Tử Hà quay lại hỏi, "Có cách gì ?"


      "Lấy phấn hương thông lau lượt là được." Cẩm Nô rút trong ngực áo ra chiếc hộp tinh xảo, dùng ba ngón tay nhón nhúm phấn hương thông, xoa kỹ lên trục đàn, lại , "Thứ phấn hương thông này quả là đồ trong cung có khác, công công xem, đến hộp đựng cũng đẹp thế này, tôi nhận được phải cho ngay vào ngực áo cất kỹ."


      Hoàng Tử Hà sao hiểu nổi tâm lý thích khoe khoang của Cẩm Nô, đành ngắm nghía cây tỳ bà, tấm tắc, "Cây Thu lộ hành sương này đẹp ghê."


      "Phải đó, là của sư phụ tôi cho mà. Đời này kiếp này tôi chỉ dùng nó thôi, những cây khác tôi gảy quen, vì thế tay và động tác của tôi chỉ phù hợp với nó." Cẩm Nô mỉm cười, nhón phấn hương thông lau hồi lâu đôi mày khẽ cau, nhưng lập tức lại nhoẻn miệng cười, ôm cây tỳ bà vào lòng, dùng móng ngọc gảy gảy dây đàn, tiếng nhạc vui vẻ linh hoạt tuôn ra.


      Khúc đàn dứt, Thôi Thuần Trạm bèn nâng chén chốt lại, "Ơn vua mênh mông, gắng gánh trọng trách. Các vị ngồi đây, chúng ta nhất định phải dồn toàn bộ lực lượng phá cho được án này để khỏi phụ coi trọng của bệ hạ điện hạ và Quỳ vương, hy vọng mọi người đều có thể tích cực hiến kế sớm ngày kết án, đặng báo hoàng ân!"


      Bữa ăn bằng tiền công quỹ lần này đến đây là kết thúc.


      Người của Đại Lý Tự tính tiền, sau khi tiễn hai vị đại nhân Thôi Thuần Trạm và Vương Uẩn, quanh bàn chỉ còn lại Chu Tử Tần, Hoàng Tử Hà và Cẩm Nô bấy giờ xếp lại cây tỳ bà.


      Chu Tử Tần nhìn mấy món ăn còn chưa động đũa bàn, gọi tiểu nhị lại bảo, "Có thứ gì như lá sen ? Gói con gà nướng, cá nướng và đĩa móng giò kia lại cho ta."


      Cẩm Nô phì cười, "Té ra lời đồn trong kinh đúng thực. Chu tiểu gia quả là tiết kiệm."


      "Gà vịt thịt cá cũng có tôn nghiêm, đời nào lại cam lòng để thế cho biến thành nước gạo chứ?" Chu Tử Tần chẳng hề phật ý, cười , "Cái trước mặt đó, phải, chính là đĩa đào đó, gói lại giúp ta."


      " đào cũng có tôn nghiêm ư?" Cẩm Nô nhìn mấy ngón tay trắng nõn của mình, miễn cưỡng đổ đào lên lá sen gói lại đưa cho Chu Tử Tần, đoạn cau mày, "Ôi chao, mấy quả đào chết giẫm này cuống cứng quá đâm cả vào tay tôi rồi."


      "Ta biết tay mềm, nhưng ai ngờ đến đào mà còn sợ đâm đau. Cảm ơn cảm ơn." Chu Tử Tần tiện miệng , dùng dây buộc túm cả lại, xách lên theo hai người ra.


      Hoàng Tử Hà cố ý chậm lại phía sau, khẽ hỏi Cẩm Nô bấy giờ đương mải xoa tay, "Cẩm Nô nương, xin hỏi lúc nào rảnh, ta có thể đến chơi chăng?"


      "Ồ, Dương công công cũng hứng thú với tỳ bà sao?" Biết là hoạn quan, song Cẩm Nô vẫn theo thói quen đẩy đưa nhàng mà yểu điệu.


      Hoàng Tử Hà đáp, "Có vài chuyện muốn hỏi ."


      "Về sư phụ tôi ư?" Cẩm Nô hỏi.


      Hoàng Tử Hà hoàn toàn hứng thú với sư phụ nào đó, chỉ cười , "Đương nhiên là về... các tỷ muội khi trước của , mấy người ngưỡng mộ Quỳ vương gia đó."


      "Đến thăm được, mời Quỳ vương gia đích thân đến hỏi, tôi nhất định chỉ ra là nào ngưỡng mộ gia."


      Cẩm Nô thổi thổi bàn tay, nhoẻn cười, "Được rồi, tôi trước đây."


      "Cẩm Nô nương." Hoàng Tử Hà ngăn nàng lại, hỏi khẽ, "Hôm ấy gác Bồng Lai, từng câu khiến ta chú ý..."


      "Gì cơ?" Cẩm Nô ngây ngô vô tội nhìn Hoàng Tử Hà.


      " , vương phi sao có thể là... ta." Hoàng Tử Hà ghé tai , giọng rất khẽ, nhưng từng câu từng chữ đều hết sức ràng.


      Nét mặt Cẩm Nô tức cứng lại, trợn trừng mắt nhìn Hoàng Tử Hà hồi lâu mới cụp mắt xuống đáp, "Công công đừng ra ngoài, kẻo tôi lại mang tội.


      Thực ra tôi chỉ... chỉ cảm thấy Kỳ Lạc quận chúa có tướng vương phi hơn, nên mới thuận miệng thế thôi."


      Hoàng Tử Hà còn định gặng thêm Cẩm Nô vội vã vòng qua, bước lên cỗ xe ngựa cạnh đó, bảo gã phu xe, "Còn quay về giới nghiêm mất, mau thôi!"


      Hoàng Tử Hà bất lực nhìn cỗ xe xa dần, lòng thầm tính toán xem phải làm sao mới tạo được cơ hội tiếp cận hỏi han lần nữa.


      Xe ngựa nhà họ Chu đợi sẵn trước cửa, Chu Tử Tần đứng trước cửa xe hỏi , "Sùng Cổ, định về thế nào đây?"


      Hoàng Tử Hà tiện miệng đáp, "Tôi thuê xe về Quỳ vương phủ."


      "Ta tiện đường, để ta đưa công công." Gã làm hiệu cho lên xe.


      Hoàng Tử Hà phì cười hỏi, "Tiện đường chỗ nào?"


      "Quỳ vương phủ ở phía Bắc, nhà công tử phía Tây mà."


      "Giờ ta đâu có về nhà." Gã đoạn ra hiệu cho lên, tên đánh xe chẳng đợi ra lệnh thành thạo cho xe lăn bánh, nhằm hướng hồ Khúc Giang ở phía Bắc mà .


      Thành Trường An tối mịt, trăng mới ló, tiếng người vừa lặng. Bên ngoài bờ tường hồ Khúc Giang, con đường lổn nhổn sỏi đá ven sông, có mấy tên ăn mày sưởi ấm, hoặc đứng hoặc ngồi, kẻ nào kẻ nấy đều gầy trơ xương.


      Xe ngựa dừng lại, Chu Tử Tần nhảy xuống, đặt mấy gói đồ ăn trong tay lên chiếc bàn đá cạnh bờ sông, còn mở cả gói gà nướng ra, rồi quay về xe.


      Gã đánh xe theo lệnh đánh xe đến Quỳ vương phủ trước.


      Hoàng Tử Hà vén rèm xe lên, nhìn ra phía sau.


      Đám ăn mày bị mùi thơm ngào ngạt hấp dẫn, xúm đông xúm đỏ quanh chiếc bàn đá vui sướng ăn ngồm ngoàm, tên nào tên nấy đều hân hoan.


      Hoàng Tử Hà khỏi nở nụ cười, "Thực nhìn ra ngoài nghiên cứu thi thể, công tử còn làm những việc thế này nữa."


      "Ồ, chỉ tiện thể thôi mà." Gã thờ ơ xua tay.


      Dọc phố treo hàng dãy đèn lồng, chiếu sáng rực mặt đường. Xe ngựa lóc cóc băng qua mấy con phố dài, thỉnh thoảng lại có chút ánh sáng lọt qua rèm xe lờ mờ rọi vào trong. Nụ cười vô tư của Chu Tử Tần thoắt thoắt dưới ánh đèn, toát lên vẻ dịu dàng mà đơn thuần, đầy hồn nhiên của thiếu niên.


      Hoàng Tử Hà bất giác chạnh lòng thương cảm. Thầm nghĩ nếu kẻ từ chứng kiến quá nhiều thủ đoạn tàn nhẫn, tâm địa hiểm độc như mình gặp được người như Chu Tử Tần sớm hơn, chừng tấm lòng bớt đôi phần cứng rắn.


      Về đến Quỳ vương phủ sắp canh hai. Hoàng Tử Hà múc nước tắm rửa, lại giặt quần áo phơi phóng xong xuôi tới khi ngủ quá canh ba.


      Các hoạn quan khác đều phải chen chúc hai ba người trong gian phòng, chỉ mình được Lý Thư Bạch dặn dò trước nên mình phòng, chẳng phải lo lắng điều gì, tha hồ yên tâm ngủ. Nào ngờ trời vừa tảng sáng có người đập cửa thình thình, "Dương Sùng Cổ! Dậy mau dậy mau!"


      Hoàng Tử Hà đầu óc còn đương mơ màng, nhỏm nửa người dậy, "Ai thế?


      Có chuyện gì vậy?"


      "Vương gia có lệnh, gọi ngươi lập tức đến cửa cung Đại Minh đợi sẵn."


      Hoàng Tử Hà vỗ trán thở dài, khổ kể xiết, "Vương gia hẳn lên chầu chứ?"


      "Hôm nay bệ hạ được khỏe, bỏ buổi chầu sớm nên gia bảo ngươi đến đó đợi. Ai da, tiểu hoạn quan như ngươi quản việc của gia làm gì?


      Ngươi cứ tới đó là được rồi."


      "Vâng vâng vâng..."


      Hối hả chạy đến cung Đại Minh mặt trời lên cao. Lý Thư Bạch đứng trước cửa cung trò chuyện với người Hồi Hột, hai người dùng toàn tiếng Hồi Hột chẳng ai hiểu gì, chuyện rất vui vẻ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :