1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trâm - Nữ hoạn quan - Châu Văn Văn [Hoàn + Ebook]

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Hoàng Tử Hà dán mắt nhìn giọt mồ hôi từ từ loang ra dưới chân mình, gượng đáp, "Trưởng Tôn hoàng hậu thông tuệ hiền thục, được Thái Tông hoàng đế kính suốt kiếp, điện hạ đương nhiên cũng có thể như bà ấy, được sủng ái đời."


      "Hừ... giờ gì cũng muộn rồi, Dương công công à. Nếu từ đầu ngươi lanh lợi được bằng phân nửa bây giờ, hẳn biết có những chuyện nên , có chuyện nên , có những chuyện quyết định cả sinh mạng của ngươi."


      Lời hoàng hậu vang vọng bên tai như sấm rền, khiến sực hiểu. Thân phận , thân phận ư, tên Lý Thư Bạch chết giẫm, hóa ra y muốn thế.


      Trong nháy mắt, từ tinh thần đến tâm linh thông suốt hẳn, liền quỳ thụp xuống đất, dập đầu lạy hoàng hậu, đoạn thưa, "Xin điện hạ nghe câu này của nô tài, chỉ câu thôi, xong dù hôm nay có chết ở đây, nô tài cũng cam tâm tình nguyện!"


      Hoàng hậu cười nhạt, chậm rãi hỏi, "Câu gì?"


      Hoàng Tử Hà nhìn quanh, đáp.


      Hoàng hậu thong thả giơ tay lên ra hiệu cho mọi người lui ra đợi bên ngoài, sau đó lạnh lùng nhìn , chẳng chẳng rằng.


      Hoàng Tử Hà lại dập đầu lạy hoàng hậu lạy, rồi mới ngẩng lên hỏi, "Nô tài tự biết mình cầm chắc cái chết, dù chết lúc nào ở đâu cũng có khác gì nhau?


      Chỉ biết điện hạ định tội gì cho nô tài?"


      "Còn cần định tội nữa ư?" Hoàng hậu khinh miệt nhìn , như nhìn xuống con sâu cái kiến, "Ngươi biết được bí mật lớn nhất của bản cung, tính là tội chết hay chưa?"


      "Đương nhiên là tội chết." Hoàng Tử Hà cung kính đáp đoạn ngẩng đầu nhìn lên, "Song hôm nay nô tài có câu muốn tâu lên hoàng hậu điện hạ, biết đâu sau khi nghe rồi, điện hạ lại thấy chuyện này vẫn có cơ hội vãn hồi."


      "."


      Hoàng Tử Hà nghe tiếng tim mình đập như trống làng, tự biết tính mạng chỉ trông vào câu này, mong sao lời khuyên của Lý Thư Bạch phát huy tác dụng.


      hít vào hơi sâu, khẽ đáp, "Nô tài vẫn nhớ ba năm trước lúc mười bốn tuổi, lần đầu tiên được điện hạ triệu kiến, bấy giờ điện hạ từng bảo nô tài rằng, nếu ta có con , chắc cũng trạc tuổi ngươi, cũng đáng thế này."


      Ánh mắt hoàng hậu nhìn bỗng đờ ra, sắc mặt cũng phức tạp hẳn lên dưới ánh đèn. Làm thinh hồi lâu, người mới ngập ngừng hỏi, "Ngươi... là kẻ ba năm trước..."


      quỳ rạp xuống, "Tội nữ Hoàng Tử Hà, khấu kiến hoàng hậu điện hạ."


      Hoàng hậu lạnh lùng hỏi, "Ngươi biết ta căm ghét ngươi, chỉ muốn ngươi chết, tại sao lại tiết lộ điểm yếu của mình cho ta?"


      "Bí mật của điện hạ được bệ hạ khoan dung, nô tỳ tin rằng đế hậu tình cảm sâu đậm, chẳng bao lâu lại nồng nàn quấn quýt như xưa. Song bí mật này lại là việc trọng đại can hệ đến sống chết của nô tỳ. Nô tỳ nguyện giao cả tính mạng mình vào tay điện hạ, ngày sau nếu lo ngại nô tỳ gây điều bất lợi với người, chỉ cần buông câu là đủ khiến nô tỳ chết hàng vạn lần, chẳng cần điện hạ đích thân ra tay."


      Hoàng hậu im lặng quan sát vẻ mặt nghiêm trang của hồi lâu mới từ từ đứng dậy đến bên song cửa, trông ra ánh đèn leo lét phía ngoài. Nét mặt nhìn nghiêng của người rất đẹp, như đóa mẫu đơn trắng muốt lặng lẽ nở rộ trong đêm.


      Hoàng Tử Hà câm lặng theo dõi, thầm ước tính xác suất trở mặt của hoàng hậu. Mồ hôi sau lưng vẫn chưa khô hơi lạnh thấm vào da thịt khiến tê tái.


      Chẳng biết bao lâu sau, mới nghe thấy giọng hoàng hậu, nhanh chậm, nặng , vẫn ung dung thấp trầm như thế, vang vọng trong điện, "Có phải ngươi cho rằng chỉ cần giao tính mạng vào tay ta, ta nể tình ngươi còn có chỗ dùng được mà cho qua hết những việc ngươi mạo phạm ta lúc trước hay ?"


      "Hoàng Tử Hà dám!" ngước lên nhìn hoàng hậu, thành khẩn đáp, "Song nô tỳ nghĩ, điện hạ hẳn biết chuyện giữa Thái Tông hoàng đế và Ngụy Trưng, cũng như cái tình giữa Võ hậu và Thượng Quan Uyển Nhi ngày trước. Việc đời biến đổi, thù nhà nợ nước còn cải thiện được, miễn là nô tỳ có thể phục vụ cho điện hạ, chuyện xưa có quan hệ gì đâu?"


      Hoàng hậu chậm rãi đến trước mặt Hoàng Tử Hà, nhìn xuống kẻ quỳ mọp dưới nền đất, ánh mắt lướt dọc người từng tấc, từ đầu xuống vai, xuống eo rồi xuống nữa, lâu sau, người phụ nữ trước giờ vẫn cứng cỏi kiên cường bỗng thở dài thườn thượt, đoạn , " vậy ta cứ nắm lấy cái mạng ngươi trước . Nếu ngày sau ngươi chịu nghe ta sai khiến, ta hẵng thu lại cũng chẳng muộn."


      "Đa tạ hoàng hậu điện hạ khai ân." Hoàng Tử Hà dập đầu, cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra từ tất cả các lỗ chân lông cơ thể. Song chẳng dám lau , chỉ bất động cúi đầu vâng dạ.


      Hoàng hậu chẳng buồn để ý tới , trầm tư hồi lâu mới hạ giọng, "Hoàng Tử Hà, Hoàng Tử Hà... Xét ra , ngươi cũng có công với bản cung."


      Hoàng Tử Hà ngạc nhiên mở to mắt nhìn hoàng hậu. "Nếu có ngươi, có lẽ cả đời ta cũng biết Tuyết Sắc chết, càng biết nó lại... chết bởi tay ta." Hoàng hậu nghiến chặt răng, cuối cùng cũng khó nhọc rặn ra được mấy chữ đó, đoạn thở dài, "Nếu nhờ ngươi vạch trần, chắc phải tới khi chết xuống suối vàng gặp con, ta mới biết mình gây ra tội nghiệt sâu dày như thế. Bấy giờ, ta thực biết còn mặt mũi nào nhìn nó nữa ..."


      Hoàng Tử Hà nín lặng nghĩ, vậy bà lấy mặt mũi nào xuống phủ gặp lại Cẩm Nô vẫn kính bà như trời, bà như mẹ, gặp lại Phùng Ức Nương vì muốn đền đáp ơn bà năm xưa mà chẳng nề ngàn dặm bôn ba hộ tống con bà lên kinh?


      "Thôi ... Còn tính toán gì nữa." Hoàng hậu trở lại sập ngồi xuống, kéo chiếc đệm gấm tựa người bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn dòng Ngân hà sáng rực bên ngoài, ánh đèn lồng lụi cả, chỉ còn dòng ngân hà treo ngược vắt ngang qua phía cung Thái Cực, từng đốm sáng nhoi như những hạt bụi li ti trút xuống bầu trời.


      Rồi tiếng hoàng hậu lại cất lên, từng chữ từng từ như chắt ra từ trong phổi, kiên định mà lạnh lùng, "Ta có thể từ giáo phường bước lên ngai vị cao nhất trong cung Đại Minh cũng ngày từ lãnh cung quay trở lại! Triều Đại Đường này, đời này, kẻ có thể lật đổ ta, còn chưa ra đời đâu!"


      Hoàng Tử Hà quỳ trước mặt hoàng hậu, lòng ngổn ngang bao cảm xúc, nhất thời chẳng biết gì.


      Dưới ánh đèn tàn leo lét, giữa cung điện cổ xưa lạnh lẽo hoang vu, người phụ nữ cứng rắn ấy ngồi ngắm sông Ngân ngoài cửa sổ, trong khắc chợt đưa tay lên bưng mặt, cũng lau sạch những thứ sắp lăn xuống vào lòng bàn tay.


      Đồng hồ nước tí tách giọt, đêm dài đến đâu cuối cùng cũng sắp qua, sao sáng lung linh, sắp đến lê minh.


      Hoàng Tử Hà lặng lẽ dập đầu với hoàng hậu, định đứng dậy lui ra, lại nghe giọng người vang lên trầm thấp, "Hoàng Tử Hà, ngươi bao giờ rơi vào cảnh ngộ tuyệt vọng, đến mức cảm thấy chi bằng chết quách cho rồi chưa?"


      "Thưa rồi... Tuyệt vọng là khi cha mẹ và người nhà nô tỳ đều qua đời, nô tỳ bị quy là hung thủ, bị truy nã khắp nơi. Song nô tỳ nghĩ đến cái chết, mà dù có chết, nô tỳ cũng muốn đeo theo tội danh giết hại cả nhà."


      "Nhưng ta quả thực từng... có lúc nghĩ đến cái chết." Hoàng hậu lặng lẽ ngả người nằm xuống sập gấm, tấm áo lụa bảy lớp hoa lệ huy hoàng phủ lên thân mình, tơ lụa lượt là vây bọc, mái tóc đen tuôn dài như suối buông xõa xung quanh. Nhưng gương mặt trắng muốt lộ tiều tụy cùng mệt mỏi.


      "Ngươi... bao giờ gặp Tuyết Sắc chưa? Có phải nó rất giống ta ?"


      Hoàng Tử Hà lắc đầu, "Đáng tiếc, ấy và nô tỳ người trước kẻ sau lỡ mất nhau ở ngoại giáo phường, chưa từng gặp mặt."


      "Ừ. Ta cũng bao giờ còn cơ hội nhìn dáng vẻ trưởng thành của con nữa." Hoàng hậu thở dài khẽ, "Lần cuối cùng ta trông thấy Tuyết Sắc, nó mới qua sinh nhật năm tuổi. Bấy giờ ta hai mươi ba tuổi, mà Kính Tu - chính là Trình Kính Tu kẻ luôn miệng khẳng định để tâm việc ta xuất thân từ phường ca múa, lại con lớn lên ở nơi này tất hay, muốn ta cùng y rờ i đ i ."


      Hoàng Tử Hà hiểu vì sao hoàng hậu lại kể những chuyện này với mình. Nhưng thấy xung quanh lặng phắc như tờ, giữa cung điện vắng vẻ, dưới đêm dài đằng đẵng, trông được lối trước, cũng chẳng thấy đường sau, ngước lên nhìn Vương hoàng hậu, bất giác sinh lòng trắc , chăm chú nghe người kể tiếp.


      "Vân Thiều Uyển tuy là kỹ viện nhưng chỉ ca múa chứ phải lầu xanh.


      Các tỷ muội đều bán nghệ nuôi thân, hết sức tự trọng. Nhưng sau mấy lần tranh cãi với Kính Tu, ta cũng đành thuận theo y, dẫn con cùng y lên phương Bắc, đến kinh thành thử thời vận. Bởi y cho rằng ở Trường An rộng lớn, tài vẽ của mình nhất định có người thưởng thức. Tiếc rằng đường rất rối ren, lính tráng giặc cướp làm loạn, tiền bạc ta gom góp bao năm đều tiêu tán hết. Lúc đến được Trường An, chúng ta cạn tiền, đành thuê túp lều ở tạm. Thoạt đầu Kính Tu cũng ra ngoài thử vận may, song y quen biết quan hệ, ai chịu tiến cử? Chẳng bao lâu, vì bị ghẻ lạnh ở khắp nơi, y vỡ lẽ, chịu ra ngoài nữa, chỉ ngồi nhà oán trời trách đất. Thời ở Dương Châu, Kính Tu phong lưu hào phóng, hằng ngày chỉ cần vẽ tranh tiêu khiển, đối xử với ta cũng rất dịu dàng, nên tình cảm đôi bên mặn mà hết sức. Song vừa đến Trường An, gia đình nghèo khó trăm khổ, ta chợt phát , ra người đàn ông ta tìm được, đến năng lực sinh tồn còn chẳng có. Bấy giờ Tuyết Sắc lại sinh bệnh, sống trong túp lều lạnh lẽo ẩm thấp đó, ngay cả cây trâm sương lá mà Kính Tu tặng ta làm vật định tình cũng phải đem cầm. Chúng ta ăn đói mặc rét, cơm áo còn chẳng đủ, gì đến việc chữa bệnh cho con... Ta ôm Tuyết Sắc chạy khắp các tiệm thuốc, song vì có tiền nên có quỳ trước cửa tiệm khóc lóc van nài cũng chẳng ai để mắt. Kính Tu chạy đến lôi ta về, ta làm bẽ mặt, ta chỉ còn cách cả đêm ôm ấp con , lau người cho nó, trơ mắt nhìn nó thở khò khè, nhìn sắc trời ngoài song sáng dần lên... Bấy giờ, cũng là đêm dài thế này, tình cảnh giống hệt, tưởng đâu chỉ cần nhắm mắt lại là buông bỏ được hết thảy tuyệt vọng..."


      Chuyện mười hai năm, song bây giờ thuật lại, hoàng hậu vẫn cảm thấy tê tái thấu xương, thấy cõi lòng sâu kín bị rạch nát. Người phủ phục gối, mở to cặp mắt hoang mang thất thần, lời lẽ buột khỏi miệng mơ hồ mà hỗn loạn, như thể chỉ cho mình nghe.


      "Tuyết Sắc phúc to mạng lớn, cuối cùng cũng vượt qua được, song Kính Tu lại vì uất ức mà ngã bệnh. Thấy cả nhà sắp bị đuổi ra đường vì trả nổi tiền thuê căn lều rách, ta đành giấu Kính Tu mình đến chợ Tây tìm cơ hội. Ta vẫn nhớ như in bấy giờ là mùa đông rét mướt, những chiếc lá hòe lần lượt lìa cành rơi xuống lề đường. Có người đàn bà chừng năm sáu mươi tuổi mặc áo thô màu nâu rách nát ngồi ở cửa chợ Tây xin ăn. Bà ta ôm cây tỳ bà cũ nát tróc sơn loang lổ, cất giọng khản đặc hát khúc Trường tương thủ sai lời lạc điệu. Mái tóc vừa bết vừa rối bù xõa xuống vai, càng làm nổi bật gương mặt lem luốc nhăn nheo như rêu khô chồng chất khối đá bị xói mòn. Song chẳng có cách nào khác... Tấm áo rách mình bà ta che nổi cơn gió lạnh như dao cắt, bàn tay lạnh đến nứt toác, bờ môi khô nẻ tím tái, trục cây đàn tỳ bà kia cũng lâu so lại dây đàn xiên xẹo, làm sao gảy ra được khúc ra hồn?"


      Cuối cùng, từ đôi mắt thẫn thờ của hoàng hậu cũng tuôn hai hàng lệ. Người bưng mặt nghẹn ngào, "Ngươi hiểu được... nỗi tuyệt vọng trong lòng ta bấy giờ đâu. Hôm ấy, ta đứng trước mặt người đàn bà nọ rất lâu. Buổi chiều lạnh lẽo u như sắp mưa, chợ Tây cũng vắng ngắt. Ta nhìn bà ấy, tựa như trông thấy chính mình ba mươi năm sau, từ đóa hoa rực rỡ đầu cành, trở thành nắm bã đậu khoác áo rách thều thào... nơi nương tựa, nghèo đói bệnh tật, cuối cùng tê tái mà thê lương chết ở đầu đường, da thịt thầm rữa nát, chẳng ai hay biết ta từng sở hữu dung mạo và tài hoa khiến bao người phải ganh tị..."


      Hoàng hậu thở dài, run rẩy hít hơi sâu, đoạn khó nhọc tiếp, "Kể từ buổi chiều hôm ấy, ta vứt bỏ tất cả ngây thơ, hiểu ra rằng cái gọi là tình , khi đối mặt với thực chẳng chịu nổi đòn. Thứ ta thực cần phải là cùng Kính Tu sống chết có nhau, mà là tiếp tục sống, hơn nữa còn phải sống đủ đầy sung sướng, vĩnh viễn bao giờ phải ôm tỳ bà ăn xin ở chợ Tây!"


      Hoàng Tử Hà lặng lẽ nhìn hoàng hậu.


      "Đúng lúc ấy, ta gặp người bạn cùng học nghệ năm xưa. ấy vốn ngốc nghếch vụng về, dung nhan cũng chẳng lấy gì làm đẹp đẽ, thường hay gảy sai, học hơn ba tháng vẫn đàn xong khúc. Nhưng ấy lấy được người buôn trà, vận áo gấm mới tinh, bên mai gài đóa hoa vàng lớn, đầu cắm bảy tám cây trâm mành mành, trông trọc phú ghê gớm, song vẫn lộng lẫy hơn ta cả trăm lần. ấy ngồi xe ngựa, thấy ta bộ bên đường bèn gọi lại, tỏ vẻ thông cảm pha lẫn khoa trương, hỏi han ta sao lại lưu lạc đến nỗi này, còn hỏi ta có cần giúp đỡ, tìm cho chân dạy tỳ bà hay . Bấy giờ ấy còn chẳng buồn xuống xe, ngồi cao nhìn xuống cười nhạo, song ta vẫn thấy mình may mắn, bởi đến bước đường cùng, nếu ấy, ta cũng chẳng biết tiếp theo đây mình về đâu nữa. ấy dẫn ta đến nhà họ Vương Lang Gia, giới thiệu rằng ta là họ hàng xa, vì cha mẹ qua đời nên lưu lạc đến kinh thành. Nhờ ngón đàn tỳ bà khiến mọi người thán phục, ta được giữ lại, bèn quay về sắp lấy mấy bộ quần áo, đưa cho Kính Tu chút tiền vừa được người bạn kia tiếp tế, dặn rằng khi nào phát lương tháng đưa thêm." Giọng hoàng hậu đầy buồn bã, khẽ đến gần như thể nghe thấy, "Lúc ấy, ta thậm chí với y mình sắp đâu. Tuyết Sắc ôm lấy chân ta khóc lóc, ta đành nghiến răng bế thốc nó lên đặt vào lòng Kính Tu. Y chỉ lặng thinh nhìn ta. Ta ra khỏi cửa, y vẫn rằng. Ta nhịn được ngoảnh lại nhìn chồng con, song chỉ thấy Kinh Tu ôm Tuyết Sắc ngồi giường, ráng chiều rơi rớt chiếu vào mắt y, ánh mắt trống rỗng của y cứ đăm đăm nhìn ta, đăm đăm nhìn ta, mãi đến bây giờ, vẫn rành rành trước mặt..."


      Giọng càng lúc càng khẽ, tưởng chừng nghe thấy nữa. Song ánh mắt lại bừng bừng ngọn lửa đen tối, khiến người ta rung động.


      Hoàng Tử Hà khỏi buột miệng, "Chắc hẳn lúc lìa xa Tuyết Sắc, điện hạ cũng rất đau lòng."


      "Phải, song khi được sung sướng, ta lại chẳng ngó ngàng gì đến nó."


      Hoàng hậu đưa mắt nhìn , mỉm cười lạnh lùng, "Ta dạy đàn ở nhà họ Vương lâu Vận vương tới chơi, vào khoảnh khắc ôm tỳ bà bước ra, ta trông thấy trong mắt vương có gì đó sáng rực lên. Lúc còn ở Dương Châu, rất nhiều người cũng nhìn ta như vậy ta đều phớt lờ, song lúc ấy, chẳng hiểu sao, ta đột nhiên, thoáng... chỉ do dự thoáng, rồi ta nhoẻn cười với vương, ngẩng lên với dáng vẻ đằm thắm mà Kính Tu thích nhất. Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Vương Lân tới tìm ta bàn bạc, rằng Vận vương ngộ nhận ta là con nhà họ Vương, bảo ta cứ đâm lao theo lao mà vào vương phủ. Lão vốn lực bất tòng tâm trước lụn bại của nhà họ Vương, đúng là có bệnh vái tứ phương, nào biết ta xuất thân từ chốn phong trần, càng hay ta có chồng có con, lại dám tìm ta bàn bạc. Nghe Vương Lân , ta cứ như chìm vào giấc mộng, trước mắt lóe lên hình ảnh bà già chơi đàn ở chợ Tây, gương mặt đen đúa ấy, bờ môi héo úa ấy, đôi tay khô xác ấy... Ta bèn nhận lời ngay! Bấy giờ ta tự nhủ, giống như loài thiêu thân lao vào lửa dù có chết, ta cũng nhất định phải chết ở nơi xán lạn huy hoàng! Việc đời thực hoang đường, mười hai năm nay, ta sống trong cung như cá gặp nước, hạnh phúc đủ đầy hơn ai hết. Ta thầm trừ khử người bạn năm xưa tiến cử ta vào nhà họ Vương, chỉ trong mấy năm làm Quách thục phi thất sủng, từ dung hoa đến chiêu nghi, lên quý phi rồi đến hoàng hậu. Nghiễm nhi của ta tuy là con thứ năm của bệ hạ, song lại được phong làm thái tử. Ta biết đời này, nơi thích hợp nhất dành cho ta chính là cung đình? Đứng ngôi cao, được muôn người bái lạy, dù ta có người và con có làm sao? Ta vẫn sống huy hoàng tráng lệ, khiến người trong thiên hạ phải khao khát kia mà!"


      Hoàng Tử Hà khẽ, "Nhưng con lại muốn vào kinh gặp mặt người, dù người có được tất cả, song hai tay vấy đầy máu tươi của thân thích, tỷ muội và đệ tử lẽ nào lòng thấy bi ai hay hổ thẹn ư?"


      "Hổ thẹn? Bi ai?" Đôi mắt lạnh lùng cứng cỏi của hoàng hậu thoáng qua tia ảm đạm. Song ngay lập tức người hếch cằm, cười nhạt liếc , "Mười hai năm trước ta cũng từng ngây thơ lãng mạn như ngươi, cho rằng bên cạnh có chồng có con, dù nghèo đói bệnh tật vẫn là hạnh phúc mỹ mãn. Tiếc rằng... Tiếc rằng người có thể thay đổi, lòng có thể già , chỉ có cuộc sống là phải vật lộn để vượt qua từng ngày! Khi ngươi đứng trước bước đường cùng, ắt hiểu ra tất cả!"

      Hoàng Tử Hà làm thinh hồi lâu, lại hỏi, "Bởi thế, về sau người cũng hề gặp lại Trình Kính Tu và Tuyết Sắc ư?"


      " hề. Sau khi quyết định bước vào Vận vương phủ, ta bèn nhờ người bạn học kia chuộc cây trâm sương lá ra, đưa đến cho họ cùng lộ phí, với họ rằng Mai Vãn Trí chết rồi, cần tìm nữa."


      Hoàng Tử Hà im lặng đợi kể tiếp, song dường như hoàng hậu chẳng muốn kể thêm nữa, cứ ngẩn ngơ nằm duỗi người sập, giữa cung điện huy hoàng, thẫn thờ chìm vào hồi tưởng, lâu, lâu sau mới cúi nhìn xuống, mỉm cười thê lương, "Đúng thế, Mai Vãn Trí chết rồi. Từ đó trở , ta vừa sợ vừa hận tỳ bà, bao giờ đụng đến nữa. đời này chỉ còn Vương Thược, sống giữa thâm cung, cẩm tú phồn hoa, hạnh phúc hơn ai hết. Dù chết, ta cũng chết giữa gấm lụa lượt là, nhà cao cửa rộng. Đời này, ta đến tột đỉnh phồn hoa, muốn gì được nấy rồi."


      Giọng điệu thê lương khôn xiết, song giấu nổi vẻ ương ngạnh.


      Hoàng hậu muốn thêm gì nữa, nên khẽ xua tay, cho Hoàng Tử Hà lui ra.


      Có điều khi đứng dậy khỏi, lại nghe thấy hoàng hậu phía sau, "Lời ta ba năm trước, là đấy."


      All made by KiKo

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      https://cungquanghang.com/


      ngạc nhiên ngoái lại, nhìn về phía người phụ nữ lạnh lùng quyết liệt kia. Hoàng hậu trầm tư cất tiếng, "Bấy giờ ta thấy ngươi vận chiếc áo màu ngân hồng ánh nhũ giữa ngày xuân phơi phới, kiều tiến lại, như đóa đậu khấu mới nảy đầu cành, rung rinh trong gió. Ta chợt nghĩ, nếu Tuyết Sắc ở cạnh ta lúc này, hẳn nó cũng xinh đẹp như thế."


      Đêm ở cung Thái Cực, tĩnh mịch mà lạnh lẽo.


      Hoàng Tử Hà men theo con đường lúc đến, chầm chậm rời khỏi cung điện đìu hiu ấy.


      Những ngôi sao trời lần lượt đổi rời, đèn đuốc dọc đường ra đều tắt cả, tiếng côn trùng nỉ non rả rích ngừng vang vọng giữa màn đêm yên tĩnh.


      Hoàng Tử Hà ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy vô vàn những vì sao.


      Nếu số mệnh mỗi người ứng với ngôi sao trong khoảnh khắc này, dường như vận mệnh mọi người đều chỉ là đốm sáng nhoi đáng kể. Người sống đời chẳng khác gì rơm rác, dù sao sa như mưa, trút cả xuống đồng hoang, cũng chỉ vụt qua trong thoáng chốc, đổi được đôi câu than thở của người ngàn vạn năm sau mà thôi.


      đến cửa cung Thái Cực, cửa ngách từ từ hé mở để bước ra.


      Dưới bầu trời sao, giữa đêm thanh vắng, có bóng người dong dỏng đứng đó. Y nhìn bước ra, vẻ mặt thản nhiên, song vào khoảnh khắc nhận ra , đáy mắt y tựa hồ lăn tăn gợn sóng.


      Hoàng Tử Hà dừng chân, nhất thời bối rối.


      Y bèn tiến lại phía , giọng vẫn lạnh lùng xa cách, "Ngây ra đó làm gì?


      thôi."


      "Vương gia..." Hoàng Tử Hà luống cuống thốt, ngẩng lên nhìn những đường nét ngời ngợi dưới sao, khẽ hỏi, "Vương gia vẫn đợi tôi từ bấy ư?"


      Y quay mặt chỗ khác, "Tiện đường ngang qua."


      Hoàng Tử Hà nhìn ra màn đêm Trường An giới nghiêm, khỏi nhoẻn cười.


      Lý Thư Bạch phớt lờ , quay người về phía xe ngựa.


      Hoàng Tử Hà lật đật chạy theo sau, nghĩ ngợi thoáng, nhịn được lại hỏi, "Lỡ như... tôi chỉ lỡ thôi nhé, lỡ như tôi hiểu được ý vương gia mà bị giết , chẳng phải vương gia uổng công đứng đợi hay sao?"


      Lý Thư Bạch chẳng buồn ngoái lại, chỉ đáp, "Thứ nhất hoàng hậu giờ thất thế phải vào lãnh cung, sao dám ra tay giết kẻ vạch trần thân phận bà ta như ngươi? Nếu làm vậy bà ta phải ăn thế nào với bệ hạ?"


      Hoàng Tử Hà nghĩ bụng, mình chưa từng sống nơi cung đình, đương nhiên biết chuyện này. Huống hồ, nếu chắc chắn sao, việc gì vương gia phải ba lần đá tôi ngã xuống nuớc, việc gì phải đứng đây đợi suốt đêm?


      "Vậy còn thứ hai?"


      "Thứ hai..." Cuối cùng Lý Thư Bạch phải ngoảnh lại, lườm rất sắc. Giữa đêm thanh vắng, cơn gió lộng lặng lẽ lướt qua hai người. "Nếu ngay cả ám hiệu ấy ngươi còn hiểu được, chẳng phải Hoàng Tử Hà."


      Hoàng Tử Hà bất giác mỉm cười.


      Thoát được đại nạn, đêm thực dịu dàng. Hai người ngồi trong cỗ xe lắc lư, nhằm hướng Quỳ vương phủ.


      Chiếc chuông vàng xe đung đưa, con cá màu đỏ lặng lẽ ngủ dưới đáy bình lưu ly, như đóa hoa thầm chìm trong làn nước.


      Ánh đèn phố theo cửa xem chậm lọt vào, rồi lại chầm chậm trôi ra.


      Trong xe thoắt sáng thoắt tối, bóng người khi tỏ khi mờ, thời gian thầm lặng lẽ.


      Ánh sáng dập dềnh như ngưng đọng giữa khoảng hai thước ngăn giữa hai người.


      Lúc này đây, tại cổng thành Trường An, Tiểu Thi bưng tro cốt Tuyết Sắc cũng ngẩng đầu nhìn lên dòng Ngân hà mênh mang. Nàng ghì Tuyết Sắc vào lòng, òa lên khóc lạc cả giọng.


      Cách đó hơn trăm dặm, Trần Niệm Nương hối hả bỏ trốn lặn lội giữa đồng hoang gió lạnh. Ngẩng đầu nhìn con đường mịt mù phía trước, dòng sông Ngân lấp lánh muôn sao, từ nay, bà ta chỉ còn thân mình đời, thứ duy nhất còn níu giữ được, chỉ là hai miếng ngọc nho trong tay mà thôi.

      Cửu Châu muôn dặm...

      Dưới ánh trăng sao... Bao nhiêu thanh...

      Đều bị đêm thâu chôn vùi hết thảy.

      HẾT TẬP 1

      KIKO 30/11/2015
      ichinueDƯƠNGNGOC thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :