1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tráng sĩ, nóc nhà ngươi có lưu manh - Hạnh Diệu Vị Văn (49/49)Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      *Chương 39: Thịt (ba)

      “Lãnh nương.” Sư Hồi Tuyết lên tiếng, tự tiếu phi tiếu nhìn Lãnh Cầm tiến gần tới .

      Lãnh Cầm giật mình, trừng mắt nhìn Sư Hồi Tuyết.

      Vốn dĩ Lãnh Cầm cảm thấy người trước mắt vô cùng giống với người trong lòng, vậy nên nàng mới đột nhiên chuyện với người đó, nhưng nàng ngờ, Sư Hồi Tuyết lại trả lời nàng như vậy, thế

      “Ngươi là…Rốt cuộc ngươi là ai?” Lãnh Cầm hề nhận ra trong tiếng của mình có chút run rẩy.

      Sư Hồi Tuyết trả lời, chỉ thản nhiên cười nhìn Lãnh Cầm.

      Mà Đinh Việt ở đằng sau Lãnh Cầm, vốn mơ hồ rốt cuộc phản ứng kịp, nhìn vẻ mặt của Sư Hồi Tuyết, mở to hai mắt lớn tiếng : “Là ngươi! Ngươi là Phương huynh đệ! Đúng ?”

      Ánh mắt Sư Hồi Tuyết hơi trầm xuống, lập tức gật đầu : “Đinh huynh đệ, ngươi quả nhiên nhớ ta…”

      “Huynh đệ của Đinh Việt ta, cả đời đều nhớ !” Đinh Việt khẽ cắn môi mở miệng .

      Vẻ mặt Đinh Việt có chút kích động, vốn còn muốn gì nữa lại bị Cổ Thậm của Bắc môn phái ngắt lời. Nam tử này nhìn cảnh tượng trước mắt vô cùng hỗn loạn, khỏi mở miệng : “ ra Sư thiếu hiệp quen biết những người này?”

      Sư Hồi Tuyết nghe vậy, hơi ngẩn ra, khẽ : “Coi như quen biết, ta từng ở khách điếm này thời gian.”

      Khi Sư Hồi Tuyết những lời này, Lãnh Cầm vẫn đứng trước mặt , nghe chuyện, nhìn vẻ mặt , ý nghĩ trong lòng đều là bộ dáng ba năm trước khi rời của .

      Phương Tiểu An khi đó trầm mặc, nội tâm, luôn luôn là người yên lặng trong phòng bếp. Khi đó nàng luôn nghĩ mọi cách để trêu đùa đỏ mặt, vì lí do gì, chỉ là muốn người này cần lúc nào cũng nghiêm mặt, luôn luôn tự giác…muốn gỡ bộ mặt lạnh nhạt của người này xuống.

      Nhưng mà, tuy rằng người này có vẻ lạnh nhạt nhưng lại luôn đối tốt với nàng, biết nàng nửa đêm tìm đồ ăn nên luôn luôn chuẩn bị cháo đặt ở phòng bếp cho nàng. cũng luôn luôn ở bên nàng, giúp nàng đưa ra ý kiến, nghe nàng tâm cảm tình với Du Tú.

      giờ…Người đó, có còn như thế ?

      giờ Phương Tiểu An trở thành Sư Hồi Tuyết, có còn là Phương Tiểu An hay ?

      “Nếu mọi chuyện ràng ta xin cáo từ.” Khi mọi người còn phân tích quan hệ giữa Hạ lão bản và Hạ Hoàn Nguyệt, Sư Hồi Tuyết mở miệng .

      Những lời này của Sư Hồi Tuyết khiến Cổ Thậm ngẩn người, vội vàng : “Rời ? Sư thiếu hiệp muốn đâu?”

      “Lần này ta vì Hạ Hoàn Nguyệt nên mới tới, nếu Hạ Hoàn Nguyệt ở đây đương nhiên ta tìm tiếp rồi.” Khi Sư Hồi Tuyết những lời này, quay đầu lại nhìn Đới Linh Sương đằng sau . Ánh mắt Đới Linh Sương hơi trầm xuống, nhưng mở miệng.

      Lúc này, Hạ lão bản từ lúc đầu vẫn mở miệng, đột nhiên : “Sư thiếu hiệp, ngươi có thể đồng ý với Hạ mỗ hai việc được ?”

      Tuy rằng tên tuổi của Hạ lão bản lâu xuất giang hồ nhưng uy tín vẫn còn đó. vừa mở lời mọi người nhìn qua . Hạ lão bản hoàn toàn để ý tới ánh mắt của mọi người, lại tiếp với Sư Hồi Tuyết: “Nếu Sư thiếu hiệp phát ra hành tung của Hạ Hoàn Nguyệt, có thể cho tại hạ biết trước được ?”

      Sư Hồi Tuyết do dự, gật đầu : “Được.”

      “Này…” Cổ Thậm có chút lo lắng, định ngăn cản.

      Sư Hồi Tuyết liếc mắt nhìn Cổ Thậm cái, mở miệng : “ cần lo lắng, Hạ lão bản, ...còn muốn đối phó với Hạ Hoàn Nguyệt hơn bất kì ai trong chúng ta.”

      Sư Hồi Tuyết xong câu đó, thấy Cổ Thậm còn muốn gì nữa, nên mở miệng : “Hạ lão bản, chuyện thứ hai…Là cái gì?”

      Hạ lão bản gật đầu, đột nhiên ngẩng đầu chỉ Lãnh Cầm bên cạnh, : “Nghe nàng chuyện.”

      “Hạ lão bản...” Đột nhiên nghe thấy Hạ lão bản như vậy, Lãnh Cầm khỏi ngẩn người. Nàng quả có rất nhiều điều muốn với Sư Hồi Tuyết, nhưng sau khi thấy thái độ đó của Sư Hồi Tuyết, đột nhiên cảm giác lo sợ.

      Lãnh Cầm vậy mà cũng cảm thấy khiếp sợ, nếu như bình thường nàng tuyệt đối cho phép.

      Nhưng lúc này, nàng lại có chút xác định rồi.

      Trong mấy năm qua, Lãnh Cầm luôn luôn tìm kiếm tung tích của Phương Tiểu An, nhưng luôn luôn thất vọng, bất luận thế nào cũng tìm thấy . Thời khắc đầu tiên khi tỉnh lại, nàng ngay lập tức muốn tìm Phương Tiểu An, nhất định phải cho biết, người trong lòng nàng chính là Phương Tiểu An, còn là Du Tú, từ nay về sau chỉ có thể là Phương Tiểu An.

      tại, nàng tìm thấy Phương Tiểu An, nhưng Phương Tiểu An… còn là Phương Tiểu An trước kia nữa rồi.

      là Sư Hồi Tuyết, là Thiếu chủ Tháp Dạ , đại danh đỉnh đỉnh trong chống võ lâm, là người được mọi người gọi là thiếu hiệp.

      còn là đầu bếp Phương Tiểu An nữa, còn là người chỉ nấu ăn trong khách điếm Lâm Nhân nữa, còn là Phương Tiểu An nấu cháo cho nàng nữa rồi.

      Còn có thể gì?

      “Lãnh nương?” Sư Hồi Tuyết nhìn Lãnh Cầm, hơi nghi ngờ .

      Lãnh Cầm phục hồi tinh thần, đưa mắt nhìn xuống đất, : “Ta chỉ muốn hỏi huynh, huynh có từng nghĩ tới việc tìm ta?” Giờ khắc này, khi nàng ra lời, đột nhiên lại nhớ lại ba năm trước, khi đó Du Tú tới khách điếm Lâm Nhân, đặc biệt muốn hỏi nàng chuyện, đó là hỏi những lời này.

      Bây giờ nhớ lại, có lẽ khi đó tâm trạng của Du Tú cũng giống như nàng bây giờ?

      *Chương 40: Bóc ()

      có.” Ngay lúc suy nghĩ của Lãnh Cầm bay xa Sư Hồi Tuyết mở miệng như vậy.

      hề che dấu điều gì, cũng hề do dự, cứ như vậy ra, , có.

      Lãnh Cầm nở nụ cười đau khổ, trong lòng hề cam chịu, nhưng đều hóa thành có gì. Nàng vốn nghĩ chỉ cần Sư Hồi Tuyết nàng lập tức ra tình cảm giấu trong ba năm qua, nàng rất hối hận, rằng người mà ba năm qua nàng vẫn luôn nhớ là , người trong lòng nàng là .

      Nàng ngờ lại nhận được hai chữ “ có” này.

      Giờ khắc này cho dù có muôn vàn ý nghĩ cũng thể mở miệng được.

      “Ta…ta hiểu.” Lãnh Cầm hơi mím môi, sắc mặt trắng bệch, nàng quay lưng , : “Lời ta muốn đều xong, Tiểu An…Sư thiếu hiệp, huynh có thể rồi.”

      “Ừm.” Sư Hồi Tuyết vẫn như cũ hề nhiều. Nhưng ba năm trôi qua, hoàn toàn biến thành người khác, còn quan hệ với khách điếm Lâm Nhân, với người của khách điếm này.

      Im lặng xoay người, Sư Hồi Tuyết quay sang Đới Linh Sương : “Đới thúc thúc, chúng ta thôi.”

      Đới Linh Sương nhìn bộ dáng của Sư Hồi Tuyết, chăm chú nhìn Lãnh Cầm đứng bên cạnh, cuối cùng chậm rãi gật đầu.

      Sư Hồi Tuyết ra phía cửa lớn của khách điếm, về phía xe ngựa, mà Đới Linh Sương vội vàng sát sau lưng . Bước chân của Sư Hồi Tuyết có chút dồn dập, như thể trốn tránh thứ gì. Những người khác nhận ra nhưng Đới Linh Sương lại có thể thấy ràng.

      vạch trần Sư Hồi Tuyết, Đới Linh Sương chỉ yên lặng theo sát sau lưng . Nhưng khiến mọi người ngờ tới, khi hai người vừa ra khỏi khách điếm nghe thấy tiếng Đinh Việt truyền ra: “Lão đại, người làm gì…”

      Giọng này tới đột ngột khiến Đới Linh Sương hơi ngẩn ra, nhưng chỉ có Đới Linh Sương dừng bước, Sư Hồi Tuyết hề dừng lại. vẫn về phía xe ngựa, có ý định quay lại, cũng có ý định dừng bước.

      Đới Linh Sương muốn mở miệng, thấy bóng dáng bước ra từ khách điếm, nhanh chóng vượt qua để bắt kịp Sư Hồi Tuyết.

      Lần này Sư Hồi Tuyết rốt cuộc dừng lại, trầm mặt xuống, quay sang bóng dáng kia, : “Lãnh nương, có ý gì?”

      Lãnh Cầm tỏ vẻ thản nhiên, mở miệng : “Ta có quyền ngăn cản mọi người rời , nhưng chắc hẳn ta có quyền…Cùng các huynh rời chứ?”

      Sắc mặt Sư Hồi Tuyết có hơi thây đổi, nhìn Đới Linh Sương được lời, trầm ngâm chút mới : “Lãnh nương, chuyện trong giang hồ cần tham dự vẫn tốt hơn, đây phải là chuyện thú vị.”

      “Huynh nghĩ rằng ta muốn tham gia sao?” Lãnh Cầm khẽ cười tiếng.

      Sư Hồi Tuyết dường như cảm thấy lúc này Lãnh Cầm có chút cố tình gây , nên xoay người quay sang Đới Linh Sương : “Đới thúc thúc, chúng ta nhanh khỏi nơi này, chút nữa chỉ sợ đuổi kịp Hạ Hoàn Nguyệt nữa.”

      Lãnh Cầm thấy thái độ của Sư Hồi Tuyết vẫn như vậy, nhịn được cắn môi, tiếp tục : “Nếu phải người ở trong lòng ta muốn quản chuyện này ta lại há ở chỗ này làm phiền?” Khi Lãnh Cầm những lời này đám người giang hồ cũng đuổi tới, tất đều nghe thấy lời này của Lãnh Cầm. Lãnh Cầm hơi đỏ mặt, nhưng vẫn quyết định thể chùn bước.

      Nhìn bộ dáng kiên định của Lãnh Cầm, Sư Hồi Tuyết suy nghĩ chút ý tứ trong lời của Lãnh Cầm, hỏi: “Lãnh nương như vậy là…Du Tú công tử cũng tham gia chuyện này?”

      Lãnh Cầm vừa nghe những lời này của Sư Hồi Tuyết, biểu tình mặt có chút cổ quái, vừa có chút ủy khuất vừa hơi bất đắc dĩ. Sư Hồi Tuyết nhìn vẻ mặt của nàng, trong chớp mắt cảm giác như ba năm về trước.

      Ba năm trước, khi Lãnh Cầm và cùng ở trong phòng bếp chuyện, lúc đó Lãnh Cầm nàng thích Du Tú, nhưng dám mở miệng.

      giờ, mặt nàng lại xuất biểu tình như vậy, vẫn lại là…Vì cũng người sao?

      Lãnh Cầm muốn tiếp để ngăn cản ý nghĩ của Sư Hồi Tuyết, nàng lớn tiếng : “Phương Tiểu An…Ta phải thể nào huynh mới tin tưởng ta? Ta…”

      Lãnh Cầm thể xong, bởi vì lời nàng vừa ra khỏi miệng bị tiếng khác ngắt lời: “Chư vị! Mới vừa rồi nhận được thư chiến của tên ma đầu Hạ Hoàn Nguyệt, chư vị mau qua nhìn thư này!” đệ tử vội vàng chạy tới, trong tay cầm tờ giấy.

      Mọi người lập tức quay đầu nhìn người đó, mọi người vốn còn nghe Lãnh Cầm chuyện với Sư Hồi Tuyết cũng nhanh chóng quay đầu , có vẻ muốn nghe Lãnh Cầm tiếp.

      Ánh mắt Lãnh Cầm hơi tối sầm lại, nhìn thấy người đó đưa bức thư giao cho Sư Hồi Tuyết. Sư Hồi Tuyết nhận lấy rồi ngước mắt lên : “Hạ Hoàn Nguyệt ba ngày sau…Quyết trận thắng thua tại khách điếm Lâm Nhân.”

      “Khách điếm Lâm Nhân?” Người kinh ngạc mở miệng là Đới Linh Sương.

      Sắc mặt Sư Hồi Tuyết khẽ biến thành tránh xanh gật đầu, lập tức nhìn về phía Lãnh Cầm.

      Lãnh Cầm nghe thấy cũng hơi ngẩn người sau đó bật cười, nàng nhếch khóe môi : “Xem ra, tên ma đầu Hạ Hoàn Nguyệt lại giúp ta sao?”

      “Đừng bậy.” Sư Hồi Tuyết nhíu mày .

      Lãnh Cầm quan tâm, nhún vai : “Ta bậy cũng sao cả, quan trọng là…huynh ở lại phải ? Ở lại khách điếm Lâm Nhân, chờ Hạ Hoàn Nguyệt tới tử chiến trận?”

      Sư Hồi Tuyết nhìn mọi người, thấy vẻ mặt mọi người đều đều tỏ vẻ bắt buộc, : “Lãnh nương, chúng ta mong Đinh huynh đệ và bị cuốn vào cuộc chiến này, hy vọng các ngươi hãy rời khỏi khách điếm trước, đợi khi chuyện của Hạ Hoàn Nguyệt qua rồi hãy trở về, được ?”

      điểm cũng được.” Lãnh Cầm kiên trì .

      Sau đó Đinh Việt cũng xuất cắn răng : “Lão đại sai, chúng ta !”

      Sau đó Hạ lão bản cũng thản nhiên : “Ta cũng , còn Lãnh Cầm…”

      Hạ lão bản tới đây lại im lặng, nhìn sang Lãnh Cầm, nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Lãnh Cầm, khỏi thở dài hơi, tiếp: “Sư thiếu hiệp, nghĩa nữ của ta hề muốn rời , nếu các ngươi muốn đuổi nàng ta chỉ có thể …Khách điếm Lâm Nhân chào đón các ngươi. Nếu các ngươi muốn ở lại trong khách điếm chờ tên Hạ Hoàn Nguyệt kia tới chỉ sợ phải nghĩ cách khác rồi.”

      “Ngươi…” Đới Linh Sương có chút bất mãn với lời này của Hạ lão bản, hơi nhíu mày lại.

      Hạ lão bản nghe thấy tiếng Đới Linh Sương, lập tức quay đầu có chút khiêu khích nhìn . Hai người, người vì Lãnh Cầm suy nghi, người che chờ Sư Hồi Tuyết, đều chịu lui nhường bước. Còn Sư Hồi Tuyết im lặng nhìn hai người, lại nhìn Lãnh Cầm và Đinh Việt, cuối cùng thở dài : “Đới thúc thúc, khi như vậy, chúng ta ở lại khách điếm này . Bọn họ chịu rời , nếu tới lúc đó có xảy ra chuyện gì có chúng ta bảo vệ cũng tốt hơn.”

      “…Được.” Đới Linh Sương thu hồi ánh mắt, lên tiếng.

      Mọi người đều đồng ý với ý kiến của Sư Hồi Tuyết, nhao nhao bày tỏ ý nếu như Hạ Hoàn Nguyệt muốn đả thương người của khách điếm bọn họ ra sức bảo hộ. Nhưng những lời này Lãnh Cầm đều nghe vào tai, nàng chỉ nhanh chóng tới trước mặt Sư Hồi Tuyết, nhíu mày : “ khi như vậy, Tiểu An, huynh hãy ở lại gian phòng trước kia huynh ở , gian phòng đó ta giữ lại cho huynh, có bất kì kẻ nào ở qua.”

      Sư Hồi Tuyết im lặng gì, nhìn Lãnh Cầm, biết rốt buộc suy nghĩ điều gì.
      Last edited by a moderator: 10/6/15
      B.Cat thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      *Chương 41: Bóc (hai)

      Kết quả cuối cùng, tất cả mọi người đều ở lại khách điếm Lâm Nhân.

      Tuy khách điếm Lâm Nhân là khách điếm duy nhất ở trấn Lâm Nhân nhưng bình thường cũng có nhiều người ở lại, vì trấn Lâm Nhân ở nơi hẻo lánh, ngày thường người qua đường rất ít, nên người ở lại cũng quá nhiều. Người trong trấn chỉ vào ban ngày tới khách điếm ăn uống, uống chút rượu, nếu muốn ở lại khách điếm tuyệt đối có khả năng.

      Vì vậy, giờ là lần đầu tiên khách điếm Lâm Nhân có nhiều người ở lại.

      Lãnh Cầm nhanh chóng đưa Sư Hồi Tuyết tới chỗ ở của từ trước khi là Phương Tiểu An. Ý tứ của Lãnh Cầm rất ràng, nàng chỉ quan tâm duy nhất tới Sư Hồi Tuyết, trước sau hỏi có hay cần thứ gì đó, sau đó mới rời khỏi phòng.

      Những người giang hồ còn lại đều nhìn thấy cảnh tượng này, nhao nhao suy đoán Thiếu chủ Tháp Dạ có quan hệ sâu xa gì với nữ tử này hay .

      Tất nhiên Lãnh Cầm hoàn toàn để ý tới ánh mắt ngờ vực của những người đó, nhanh chóng kéo Đinh Việt tới phòng bếp.

      tới phòng bếp, Lãnh Cầm mới với Đinh Việt mục đích của nàng, hóa ra nàng muốn học nấu mì. Vốn dĩ Đinh Việt cũng muốn giúp đỡ Lãnh Cầm làm liều như vậy - - nhưng nhìn thấy phản ứng của Sư Hồi Tuyết. Tuy rằng trước nay có quan hệ tốt với Phương Tiểu An, nhưng cũng nhận ra trong ánh mắt của Sư Hồi Tuyết có xa cách ràng. Nhưng Đinh Việt vẫn coi trọng Lãnh Cầm nhất, chỉ cần nàng chau mày Đinh Việt ngoan ngoãn nghe lời dạy nàng nấu mì.

      Hai người ở trong phòng bếp cả buổi, rốt cuộc trong tiếng thở dài bất đắc dĩ của Đinh Việt và tiếc hít khí của Lãnh Cầm, hai người nấu xong.

      Lãnh Cầm phải lần đầu tiên nấu mì, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nấu ra bát mì bình thường như vậy. Trong lòng nàng có vài phần đắc ý, bưng bát mì lên nhìn chút rồi cong khóe môi : “Đinh Việt, đa tạ ngươi.”

      “Cảm ơn ta làm cái gì…” Đinh Việt lẩm bẩm.

      Lãnh Cầm còn cười, lập tức : “Mì này ngươi được ăn, ta bưng lên cho Tiểu An.”

      “Ừm.” Đinh Việt cũng biết mình ngăn cản được Lãnh Cầm, vậy nên chỉ gật đầu.

      Ví như Lãnh Cầm có thể khuyên được Phương Tiểu An trở về cũng là chuyện tốt. Chỉ là biết Sư Hồi Tuyết giờ, cũng là Phương Tiểu An lúc trước, có thể bị lấy lòng bởi bát mì hay .

      Lãnh Cầm nhanh chóng bưng mì lên lầu hai, đứng trước cửa phòng Sư Hồi Tuyết, đưa tay ra gõ gõ cửa phòng.

      Trong phòng nhanh chóng có tiếng bước chân, lâu sau cửa được mở ra. Sư Hồi Tuyết trắng bệch mặt đứng trước cửa, có vẻ như mới nghỉ ngơi lát, mái tóc dài búi lỏng sau ót, chỉ chừa vài lọn tóc ở cạnh má. giờ mặc trường bào, chỉ còn lớp áo trong, khuôn mặt lại nho nhã, càng có cảm giác ấm áp.

      Trong lòng Lãnh Cầm vô cùng thích bộ dáng này của Sư Hồi Tuyết, nàng híp mắt cười : “Tiểu An, huynh vừa mới tới thị trấn, chắc còn chưa ăn gì phải ?”

      Nàng tới đây, giơ bát mì trong tay lên, khẽ : “Đây là mì ta nấu, huynh ăn chút ?”

      “Đa tạ ý tốt của Lãnh nương, có điều ta hề đói.” Sư Hồi Tuyết im lặng lát rồi trả lời.

      Ánh mắt Lãnh Cầm trầm xuống, nàng cũng ép buộc, chỉ khẽ hỏi lại: “ ?”

      .” Sư Hồi Tuyết gật đầu.

      Lãnh Cầm cười khổ tiếng, nhìn thoáng qua bát mì trong tay còn bốc lên hơi nóng, trong lòng cảm thấy có chút đáng tiếc, nàng dừng chút rồi : “Ta nghĩ rằng…Cho dù huynh tin tâm ý của ta cũng nên đối xử xa cách với ta như vậy.”

      “..” Sư Hồi Tuyết trả lời, ánh mắt mang theo cảm xúc gọi tên, lẳng lặng nhìn Lãnh Cầm.

      Lãnh Cầm cắn cắn môi, suy nghĩ lát rồi : “Trước kia huynh chưa bao giờ như vậy, phải sao?”

      Sư Hồi Tuyết nhìn vẻ mặt của Lãnh Cầm, biết có phải ảo giác hay nhưng lúc này lại cảm thấy đau lòng trong ánh mắt nàng. Lãnh Cầm chỉ thế rồi bất đắc dĩ xoay người sang chỗ khác. Cũng vào lúc này, Sư Hồi Tuyết nhìn bóng lưng của nàng, nhịn được lên tiếng : “Lãnh nương, để bát mì lại .”

      Động tác của Lãnh Cầm cứng đờ, đột nhiên xoay người lại, ngơ ngẩn nhìn Sư Hồi Tuyết, sau đó cong khóe môi: “Được.”

      Lãnh Cầm đặt bát mì lên bàn, lại nhìn Sư Hồi Tuyết vài lần rồi mới quay về phòng mình. Trong lòng nàng có chút cao hứng, mãi đến khi khép cửa phòng lại còn muốn nhìn ánh mắt kia của Sư Hồi Tuyết, có chút thương tiếc, còn có xin lỗi và bất đắc dĩ.

      Lãnh Cầm suy nghĩ, có lẽ Sư Hồi Tuyết kỳ vẫn thích mình.

      Nghĩ như vậy, Lãnh Cầm càng thêm quyết tâm tiếp tục cố gắng khiến Sư Hồi Tuyết hiểu tâm ý của mình. Trong đầu nàng có rất nhiều cách nhưng thực ra rất có ổn định tâm trạng, nàng lại mở cửa ra khỏi phòng, xuống dưới lầu giúp Đinh Việt và Hạ lão bản chào hỏi khách khứa.

      Cả ngày hôm đó, Sư Hồi Tuyết hề ra khỏi phòng. Lãnh Cầm vẫn nghĩ cách vào phòng , lúc đưa trà lúc lại đưa đồ ăn. chăm sóc cẩn thận như vậy khiến Đới Linh Sương ở phòng bên cạnh cảm thấy vô cùng cảm động.

      Mà trong quá trình này, Sư Hồi Tuyết hề thêm gì, chỉ nhìn Lãnh Cầm ra ra vào vào, còn mình thản nhiên ngồi bàn cầm bút viết gì đó.

      Lãnh Cầm cũng nhận ra vốn dĩ sắc mặt Sư Hồi Tuyết tái nhợt, sau đó ngày càng khó coi hơn.

      Tới buổi tối, tất cả mọi người uống say thành đoàn. Hạ lão bản và Đinh Việt đem mấy người say quá về phòng. bao lâu sau tất cả mọi người cũng trở về phòng, chào hỏi tiếng, Đinh Việt và Hạ lão bản cũng về phòng.

      Khách điếm Lâm Nhân đột nhiên trở nên yên tĩnh.

      Lãnh Cầm khoác áo ngồi trong phòng, biết vì sao cảm thấy thoải mái trong lòng. Tuy vào ban ngày thái độ của Sư Hồi Tuyết với nàng có chút tốt hơn, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt khiến nàng thể nào yên lòng.

      Suy nghĩ lát, Lãnh Cầm vẫn quyết định đứng dậy, khoác y phục sau đó ra ngoài.

      Đèn trong hành lang vẫn còn sáng, đèn trong các phòng đều tắt, chỉ có ánh đèn hắt ra từ phòng của Sư Hồi Tuyết.

      Lãnh Cầm hơi kinh ngạc nhìn căn phòng đó, rồi tới. Cửa phòng khóa, Lãnh Cầm giơ tay đẩy đẩy, trong phòng vang lên tiếng va chạm. Khi đẩy cửa ra, vốn dĩ Lãnh Cầm chuẩn bị đối mặt với thờ ơ của Sư Hồi Tuyết, ai ngờ…Trong phòng lại hề có ai.

      Trong phòng bóng người, bàn giấy trắng vẫn xếp gọn gàng, đầu giường đặt quyển sách mở, nhưng có ai.

      Lãnh Cầm nhíu mày, muốn lên tiếng gọi, lại đột nhiên nghe thấy tiếng từ xa truyền tới, nàng khỏi dừng động tác, cẩn thận nghe.

      Tiếng kia thực là của Sư Hồi Tuyết.

      Lãnh Cầm chỉ hơi ngẩn người, sau đó nàng nhanh chóng về phía hậu viện - - nếu như nghe lầm tiếng đó truyền tới từ hậu viện.

      Dọc theo đường tới hậu viện, Lãnh Cầm tập trung tìm Sư Hồi Tuyết, ngước mắt lên lại phát người yếu ớt dựa vào cây, tiếng nôn mửa truyền tới, thân thể người đó có chút run rẩy trong gió đêm, khiến Lãnh Cầm vô cùng lo lắng.

      “Tiểu An!” Lãnh Cầm vội vàng tới, nhìn Sư Hồi Tuyết khó nhọc nôn khan, nhưng biết giúp đỡ thế nào.

      Lúc này Sư Hồi Tuyết vô cùng khó chịu, biết Lãnh Cầm ở bên cạnh , nhưng căn bản có sức lực chuyện với nàng, chỉ có thể nhắm mắt chờ đợi đợt buồn nôn này qua .

      biết có phải ông trời nghe thấy tiếng lòng của hay , lâu sau, rốt cuộc bình thường lại, còn nôn, dựa vào thân cây thở hổn hển. Mà Lãnh Cầm lo âu đứng bên cạnh , bộ dáng muốn lại thôi.

      “Lãnh nương, thất lễ rồi.” giọng của Sư Hồi Tuyết có chút khàn khàn, vô cùng yếu ớt.

      Lãnh Cầm chớp mắt, nháy mắt dâng lên tầng hơi nước trong mắt, nàng : “ cho ta biết, sao lại thế này, được ?”
      Last edited by a moderator: 11/6/15
      B.Cat thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      *Chương 42: Bóc (ba)

      “Lãnh nương…” Sư Hồi Tuyết nhíu mày, như hiểu tại sao Lãnh Cầm lại như vậy.

      Lãnh Cầm đương nhiên cho cơ hội giả ngu, đột nhiên nhào tới ôm chầm lấy , giọng run rẩy : “Huynh thành như thế này còn tưởng rằng ta nhìn ra cái gì sao?”

      “Lãnh nương.” tiếng này của Sư Hồi Tuyết, giống như tiếng thở dài.

      Lãnh Cầm ôm Sư Hồi Tuyết, Sư Hồi Tuyết cũng đẩy nàng ra, chỉ có điều ôm lại nàng. Hai người đứng hồi lâu mới có động tác. Lãnh Cầm ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt rất gầy của Sư Hồi Tuyết, : “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến huynh nhất định đẩy ta ra? Rốt cuộc vì cái gì khiến huynh gầy như vậy?”

      Lãnh Cầm sớm xác định tâm ý của bản thân, nàng là người ngang ngược, chỉ cần xách định tấm lòng của mình dễ dàng buông tha. Mặc kệ là Phương Tiểu An ngày trước hay là Sư Hồi Tuyết tại, chỉ cần là chính , đó chính là người trong lòng nàng.

      Nhưng mà, thèm để ý, là chuyện thể nào.

      Việc mà Lãnh Cầm quan tâm đó là rốt cuộc vì sao Sư Hồi Tuyết lại trở nên gầy yếu như vậy.

      Sư Hồi Tuyết trả lời Lãnh Cầm mà lại chuyển đề tài: “Lúc này Lãnh nương nên lo lắng chuyện này, mấy ngày nữa Hạ Hoàn Nguyệt tới khách điếm, tất nhiên liên lụy tới nhiều người vô tội, đến lúc đó mong rằng bảo vệ mình cho tốt.”

      “Phương Tiểu An!” Lãnh Cầm cau mày ngắt lời Sư Hồi Tuyết, khi Sư Hồi Tuyết còn chưa kịp phản ứng lại, nàng lại ôm chặt lấy , lớn tiếng : “Ta mặc kệ cái gì Hạ Hoàn Nguyệt, tên gia hỏa kia trước kia hại ta bỏ lỡ huynh, bây giờ ta lời muốn với huynh từ ba năm trước!”

      Sư Hồi Tuyết hơi dùng lực, đẩy Lãnh Cầm ra khỏi lòng mình, nhưng vừa mới ói nhiều như vậy nên còn sức lực, chẳng những đẩy Lãnh Cầm ra được mà ngược lại làm mình lui về sau bước, mà Lãnh Cầm lại vội vã giơ tay giữ chặt lấy .

      Hai người nhất thời gì, chỉ còn lại tiếng hô hấp mệt mỏi.

      lâu sau, Lãnh Cầm thấp giọng : “Mặc kệ huynh có tin hay , ta…”

      tới đây, Lãnh Cầm chớp chớp mắt, nhưng rốt cuộc tiếp được.

      Sư Hồi Tuyết vốn dĩ chăm chú nghe, lúc này đột nhiên tỉnh lại, lùi về sau mấy bước, đứng cách khoảng rồi mới từ từ : “Lãnh nương, đêm khuya, vẫn nên trở về phòng nghỉ ngơi .” xong câu này, đợi Lãnh Cầm trả lời, xoay người định rời khỏi sân.

      Nhưng đằng sau lại có tiếng bước chân, Lãnh Cầm dùng tay giữ chặt lấy Sư Hồi Tuyết, cắn môi : “Ba năm trước huynh dạy ta thăm dò tâm ý của A Tú, kết quả cuối cùng huynh có biết là gì ?”
      “Ta biết.” Sư Hồi Tuyết khẽ .

      Lãnh Cầm cong khóe môi : “Ta cho huynh biết, thời điểm đó, ta đổi ý rồi.”

      Thân thể Sư Hồi Tuyết hơi cứng lại, nhưng mở miệng hỏi, chỉ lẳng lặng đứng yên tại chỗ, ngay cả vẻ mặt cũng thay đổi.

      Lãnh Cầm lại biết Sư Hồi Tuyết hề bình tĩnh như vẻ ngoài, bởi vì tay của nàng bị nắm, hơi hơi chặt lại. buông tha tia cảm xúc nào mặt Sư Hồi Tuyết, Lãnh Cầm lại với câu: “Khi ta vượt qua được sống chết tỉnh lại, ta phát ra ra ta cũng phải chỉ lòng có A Tú.”

      “Có người còn quan trọng hơn cả A Tú, cách nào quên được, chỉ là khi ta còn chưa khẳng định được, ta chỉ biết là ta thể mất người đó.”

      “Về sau, ta tìm rất lâu nhưng người đó hề xuất lại, ta mới dần dần hiểu vì sao mình lại muốn tìm người đó.”

      “Vì sao?” Sư Hồi Tuyết rốt cuộc cúi mặt xuống nhìn về phía Lãnh Cầm, trong đôi mắt trong suốt in bóng dáng của nàng.

      Lãnh Cầm nghe thấy hỏi, nhịn được bật cười, tiếng cũng dịu dàng hơn rất nhiều: “Bởi vì ta là người hề nhận ra tình cảm của chính mình, có lẽ rất nhiều người cũng như vậy, đôi quý trọng, sau khi mất mới biết được mình ngốc nghếch thế nào.”

      “Ta chính là, ta thích huynh, Tiểu An, đúng là ta ngốc nghếch tới lúc huynh rời ta mới hiểu được.”

      Những lời này biết tự trong lòng biết bao lâu, mỗi lần đều nghĩ tới ánh mắt sau cùng kia của Phương Tiểu An. Mỗi lần Lãnh Cầm đều hối hận, vì cái gì lúc hôn mê mình dốc hết toàn lực với Phương Tiểu An câu, cần rời , nàng thích .

      giờ khi ra những lời này, Lãnh Cầm cảm thấy áp lực trong lòng chớp mắt biến mất thấy nữa, trước mắt nàng chỉ có Sư Hồi Tuyết, mặc y phục trắng đứng dưới gốc cây đại thu, dù thân hình khác ngày trước nhưng vẫn là Phương Tiểu An của nàng.

      “Lãnh nương.” Đợi lâu, Lãnh Cầm mới đợi được Phương Tiểu An mở miệng câu.

      Lãnh Cầm bình ổn hơi thở, đợi câu tiếp theo của Phương Tiểu An.

      Nếu phải trước nay Phương Tiểu An phải là người thích trêu đùa người khác Lãnh Cầm quả nghĩ Sư Hồi Tuyết đùa giỡn nàng, kêu nàng đợi cả buổi nhưng cũng thấy đáp lại.

      Ngay lúc Lãnh Cầm mất tính nhẫn nại, Sư Hồi Tuyết rốt cuộc mở miệng: “ thích Phương Tiểu An là vì cái gì?”

      Lãnh Cầm nghiêm túc nhìn Sư Hồi Tuyết, : “Huynh ấy rất mập, nhưng khiến người khác cảm thấy rất thuận mắt, cực kỳ thân thiết. Huynh ấy có trù nghệ rất tốt, lại săn sóc chu đáo. Huynh ấy biết buổi tối ta luôn luôn mất ngủ nên ban đêm nấu cho ta bát cháo, mỗi tối ta đều có thể ăn cháo nóng.”

      “Huynh ấy là nam tử, nhưng lại thẹn thùng như nữ tử, mỗi lần bị ta đụng vào đều chạy rất xa, như thể sợ ta phi lễ huynh ấy vậy.”

      “Huynh ấy lại thông suốt muốn chết, ràng trong lòng thích ta nhưng ra, chỉ yên lặng giúp ta cai quản khách điếm, ràng trù nghệ tốt có thể tới đại tửu lâu Lạc Dương nhưng lại cam tâm ở khách điếm này sống qua ngày, lấy tiền công chỉ đủ đầy bụng.”

      “Huynh ấy thích ta, lại còn giúp ta thăm dò nam tử khác, sau cùng lại vì ta mà chuyển độc sang cơ thể mình…”

      Lãnh Cầm tới đây, nghẹn ngào được nữa, mặt mang theo ý cười mà nụ cười khiến Sư Hồi Tuyết nhịn được nhíu mày.

      Sư Hồi Tuyết khẽ : “ giờ ta thể đối xử với giống như Phương Tiểu An nữa rồi.”

      Lãnh Cầm chỉ cảm thấy lạnh buốt trong tim, hình dung ra cảm giác, chỉ cảm thấy mất mác.

      Sư Hồi Tuyết thể đối xử với nàng như trước, thể nấu cháo cho nàng, thể ở cùng nàng khi nàng buồn, chắc chút động chạm của nàng mà đỏ mặt, thể yên lặng ngồi bên cạnh nàng nữa. Đây phải là thể còn thích nàng nữa sao?

      Dù tất cả là do nàng để vuột mất, nhưng ngay cả như vậy, nàng vẫn rất đau khổ.

      “Tiểu An, huynh …” Lãnh Cầm ra lời này mới phát ra giọng của mình khàn khàn thế nào.

      Nhưng những lời này vừa mới ra miệng bị Sư Hồi Tuyết ngắt lời, : “Người mà thích, Phương Tiểu An, thay đổi. có cách nào nấu cháo tiếp, cũng thể làm ra đồ ăn ngon, thể ở lại khách điếm giúp nữa rồi. tại quen tiếp xúc với người khác, còn động chút là đỏ mặt, cũng thể dễ dàng tha thứ và nam tử khác ở cùng chỗ nữa. Sư Hồi Tuyết chính là như vậy, còn thích nữa ?”

      Những lời này, đối với Lãnh Cầm mà giống như mây mù gặp ánh nắng, trong chớp mắt chua xót gì đó hóa thành hư vô.

      “Thích.” chút do dự, Lãnh Cầm gật đầu .

      Mặc kệ là Phương Tiểu An hay là Sư Hồi Tuyết, nàng cũng có cách nào dứt bỏ.
      Last edited by a moderator: 11/6/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      *Chương 43: Ướt ()

      Sau đêm gặp lại, Lãnh Cầm rốt cuộc hoàn thành tâm nguyện ba năm qua, ra những lời trong lòng mình với Phương Tiểu An.

      Từ lúc đầu có chút kháng cự, đến sau cùng bất đắc dĩ, Sư Hồi Tuyết rốt cuộc tới bên cạnh Lãnh Cầm.

      Vì vậy, sáng sớm hôm sau, sau khi mọi người tỉnh lại thấy Lãnh Cầm chạy qua chạy lại trong phòng bếp, hồi lâu sau mới lau mồ hôi bưng bát cháo ra, tới phòng Sư Hồi Tuyết.

      Hôm qua tất cả mọi người đều thấy lời và việc làm của Lãnh Cầm với Sư Hồi Tuyết, cũng đoán được vị Lãnh nương này và vị Thiếu chủ có quan hệ gì đó. Nhưng Sư Hồi Tuyết đối với Lãnh Cầm lạnh nhạt. Mọi người cũng chú ý tới Lãnh Cầm nữa, ai ngờ ngay khi Lãnh Cầm bưng cháo tiến vào phòng Sư Hồi Tuyết bao lâu thấy Sư Hồi Tuyết mở cửa phòng ra, lần này lại là Lãnh Cầm và Sư Hồi Tuyết đồng thời ra khỏi phòng.

      Vẻ mặt Lãnh Cầm ràng mang theo đắc ý. Nàng nhìn nhìn những người trong võ lâm ngồi trong đại sảnh, rồi quay đầu lại tiếp tục chuyện với Sư Hồi Tuyết. Hai người chuyện rất nhiều, có điều bọn họ ép tiếng xuống rất thấp, những người ngồi ở xa đều nghe thấy gì.

      Hai người hành động thân mật như vậy tất nhiên Đới Linh Sương cũng nhìn thấy.

      Hai người chuyện rất lâu, Sư Hồi Tuyết cuối cùng lộ vẻ mệt mỏi, Lãnh Cầm lại giúp Sư Hồi Tuyết trở về phòng nghỉ ngơi. Cho dù Sư Hồi Tuyết chưa bao giờ mở miệng Lãnh Cầm cũng nhận ra từ lúc trở lại, thân thể Sư Hồi Tuyết còn được như lúc trước.

      Đợi khi chắc chắn Sư Hồi Tuyết nghỉ ngơi, Lãnh Cầm mới ra khỏi phòng , ai ngờ nàng vừa ra khỏi phòng Sư Hồi Tuyết đối diện với đôi mắt vô cùng phức tạp.

      Người đứng trước mặt Lãnh Cầm là Đới Linh Sương, là người cùng Sư Hồi Tuyết tới trấn Lâm Nhân. Sư Hồi Tuyết vẫn gọi là “Đới thúc thúc” nên quan hệ giữa bọn họ hề bình thường. Lãnh Cầm đại khái cũng nghĩ tới chuyện gì, định mở lời với , nhưng vừa định lại vị ngăn cản.

      Đới Linh Sương nhìn nàng, hơi nghiêng đầu.

      Lãnh Cầm thấy bộ dáng của , hiểu ý gật đầu, theo xuống lầu dưới.

      Hai người xuyên qua đại sảnh, tới hậu viện gặp Hạ lão bản, Hạ lão bản bất quả chỉ ngước mắt nhìn hai người rồi lập tức cười rồi cúi đầu. Lãnh Cầm đằng sau Đới Linh Sương, nhìn thấy tóc đằng sau gáy có chút hỗn độn, khiến người khác cảm thấy cực kì thoải mái.

      bao lâu sau, hai người tới bên cạnh bàn đá. Đới Linh Sương nhanh chóng ngồi xuống, rồi quay đầu ý Lãnh Cầm ngồi xuống.

      Lãnh Cầm có khoảnh khắc do dự, nhanh chóng ngồi xuống, tiện đà nhìn chằm chằm Đới Linh Sương.

      Đới Linh Sương nhìn vẻ mặt của Lãnh Cầm, khỏi bật cười, vốn dĩ còn nghiêm túc nháy mắt tiếp tục được nữa. nhún vai, có chút bất đắc dĩ buông tay : “Về A Tuyết, ta nghĩ nương có nhiều vấn đề muốn hỏi ta?”

      Lãnh Cầm hơi sững sờ, ánh mặt chợt trở nên kiên định gật đầu : “ sai.”

      “Vừa lúc ta cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nương, chúng ta mỗi người hỏi lần, như thế nào? Ai cũng thiệt thòi phải ?” Đới Linh Sương tự tiếu phi tiếu .

      Lần đầu tiên Lãnh Cầm nghe thấy cách như vậy của Đới Linh Sương, nàng nhanh chóng cong khóe môi: “Được.”

      “Ừm.” Đới Linh Sương gật đầu, “ nương hỏi trước .”

      “Rốt cuộc thân thể Tiểu An xảy ra vấn đề gì?” Lãnh Cầm chút khách khí hỏi, điều thứ nhất chính là điều nàng quan tâm nhất nay.

      Đới Linh Sương làm như vậy ngờ Lãnh Cầm lại hỏi như vậy, ngạc nhiên : “ biết?”

      Lãnh Cầm cũng sửng sốt: “Làm sao ta có thể biết?”

      Đới Linh Sương nghe vậy, nán lại hồi lâu mới cười khổ : “Xem ra biết, ta còn tưởng biết rồi. Ba năm trước lúc Sư Hồi Tuyết trở lại Tháp Dạ , người có rất nhiều vết thương. Những vết thương đó nghiêm trọng lắm, thương tổn trí mạng chính là độc người .”

      bị Hạ Hoàn Nguyệt hạ độc, độc này vô cùng nguy hiểm, dù A Tuyết có nội lực bảo hộ nhưng vẫn gây tổn thương rất lớn tới cơ thể . chắc chắn trúng độc trong thời gian dài, khi chúng ta nhìn thấy sắp tắt thở. Chúng ta cũng nghĩ hết các biện pháp,
      [​IMG]

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      *Chương 44: Uớt (hai)

      Mãi tới ngày trước ngày ước định của Hạ Hoàn Nguyệt, Lãnh Cầm cảm thấy những ngày qua giống như trong mộng cảnh.

      Ba năm, Lãnh Cầm luôn luôn hối hận lúc trước mình thể giữ Phương Tiểu An lại. Mà tại Sư Hồi Tuyết ở ngay cạnh nàng, nàng lại cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều chân thực, cảm giác như chỉ cần mình vô ý trợn mắt phát ra những ngày qua chỉ là mộng ảo.

      Sư Hồi Tuyết hiển nhiên cũng nhận ra Lãnh Cầm lo được lo mất, mỗi khoảng khắc Lãnh Cầm kéo áo cho rời khỏi, luôn luôn nắm tay nàng để nàng yên tâm.

      Tay Sư Hồi Tuyết cực kì ấm, còn nhiều thịt như lúc trước nhưng vẫn khiến người ta an tâm như cũ.

      Từ lúc hai người ràng Sư Hồi Tuyết có hơi kháng cự, cho tới bây giờ lại chặt chẽ rời, Lãnh Cầm cuối cùng thành công giữ Sư Hồi Tuyết bên người. Chỉ là, Lãnh Cầm phát , hai người ở chung càng nhiều số lần Sư Hồi Tuyết đỏ mặt cũng càng ngày ít.

      Sau cùng nàng thể thừa nhận vẻ trong trẻo thẹn thùng của Sư Hồi Tuyết bị người ta phá hủy, mà người khiến hư hỏng…Thực ra chính là nàng. . .

      “Lão đại, người nghĩ gì vậy?” Đinh Việt nghiêng đầu nhìn vẻ mặt mờ mịt của Lãnh Cầm, nhịn được ra.

      Lãnh Cầm giật mình, buông con dao ra, lúc này mới quay đầu với Đinh Việt: “Ngày mai là ngày Hạ Hoàn Nguyệt và Tiểu An ước định quyết chiến, đúng ?”

      Đinh Việt nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Nếu nhớ nhầm chắc là như vậy.”

      Lãnh Cầm lộ ra bộ dáng trầm tư, nghĩ lát mới : “Ta có chút lo lắng.”

      Đinh Việt lập tức nghĩ ra Lãnh Cầm lo lắng chuyện gì, giơ tay muốn chạm vào bả vai nàng, nhưng tay vừa nâng lên lại hạ xuống. Trầm ngâm lát Đinh Việt mới : “Lão đại, nghe những người đó , võ công của Phương huynh đệ dù phải là vô địch thiên hạ nhưng cũng là địch thủ hiếm có, đối phó với đại ma đầu kia nhất định
      [​IMG]

      *Chương 45: Ướt (ba)

      [Tieutam: Chương này ngọt đừng hỏi ^^]

      Cho dù mong muốn nhưng ngày quyết chiến vấn đến.

      Lãnh Cầm dậy rất sớm, mặc y phục đầy đủ rồi tới gõ cửa phòng Sư Hồi Tuyết. Nàng giơ tay muốn gõ cửa nhưng do dự lát lại hề động. Cũng vào lúc này, cửa phòng bên cạnh bị đẩy ra, Đới Linh Sương cầm kiếm ra vừa lúc thấy bộ dáng do dự của Lãnh Cầm.

      Ấp úng cười cười, Đới Linh Sương dịu dàng cười với Lãnh Cầm, : “Muốn gõ cửa , trước nay A Tuyết ngủ rất sâu, vào nó cũng chưa chắc tỉnh dậy.”

      “…Có thể sao?” Lãnh Cầm há miệng, biết tại sao Đới Linh Sương lại đề nghị như vậy. Nàng thừa dịp Sư Hồi Tuyết ngủ say xông vào như vậy, nam quả nữ có chút hợp lý, xem ra Đới Linh Sương lại muốn nàng trực tiếp vào.

      Đới Linh Sương nhíu mày, thêm gì chỉ xoay người ra khỏi phòng.

      Lãnh Cầm bất quá chỉ suy nghĩ chút, rốt cuộc cắn chặt răng đẩy cửa ra.

      Lãnh Cầm tin lời Đới Linh Sương , vốn tưởng rằng lén lút vào nhìn thấy bộ dáng ngủ say của Sư Hồi Tuyết, ai ngờ nàng vừa đẩy cửa ra nhìn thấy Sư Hồi Tuyết ngồi trước giường, y phục chỉnh tề nhìn nàng. Nàng ngẩn ra chút mới lớn tiếng : “ phải Đới đại hiệp huynh ngủ rất say sao?”

      “Đới thúc thúc gạt nàng.” Sư Hồi Tuyết bất đắc dĩ cười cười. Từ sau khi bị thương giấc ngủ trở nên cực kì nông. Vừa rồi khi Lãnh Cầm đứng trước cửa phòng bồi hồi lúc bị đánh thức, chỉ lên tiếng thôi.

      Lãnh Cầm rốt cuộc cảm thấy có chút xấu hổ, vội vàng xoay người sang chỗ khác. Mắt thấy nàng định khỏi phòng, Sư Hồi Tuyết vội vàng kêu lên: “Lãnh Cầm, nàng tới tìm ta có chuyện gì?”

      “Ta…” Động tác của Lãnh Cầm ngừng lại, dừng bước, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, Sư Hồi Tuyết đứng dậy, về phía Lãnh Cầm. Lãnh Cầm nhìn thấy tới gần, lại lùi về sau hai bước.

      Sư Hồi Tuyết lần đầu tiên thấy bộ dáng e lệ của Lãnh Cầm, phút chốc cảm thấy Lãnh Cầm rất đáng . H ắn nhịn cười, : “Nàng muốn với ta chuyện gì sao?”

      “…Đúng, đúng.” Lãnh Cầm vội vàng gật đầu.

      Sư Hồi Tuyết lại : “ chuyện gì?”

      Lãnh Cầm nhìn khuôn mặt đẹp của Sư Hồi Tuyết, cắn chặt răng cúi đầu xuống, lấy miếng ngọc bội từ trong ngực, đưa tới trước mặt . Nàng làm tất cả động tác câu cũng , mãi đến khi đặt ngọc bội vào tay Sư Hồi Tuyết, nàng mới hơi quay đầu sang chỗ khác, lúng túng : “Đưa cho huynh.”

      Sư Hồi Tuyết nhìn ngọc bội bị nhét vào lòng bàn tay mình, nhịn được bật cười, khẽ ừ.

      Lãnh Cầm bị cười đến đỏ mặt tai hồng, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu liền muốn trả thù. Nàng đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Sư Hồi Tuyết, trong ánh mắt hề có ý tốt. Sư Hồi Tuyết mơ hồ phát Lãnh Cầm muốn làm gì, nhưng còn chưa kịp hành động thấy Lãnh Cầm giơ tay về phía mình, hai tay nàng nắm chặt y phục của .

      Chỉ trong nháy mắt, gò má Sư Hồi Tuyết giống như ráng mây đỏ ửng.

      Nhìn thấy Sư Hồi Tuyết đỏ mặt, Lãnh
      [​IMG]
      Last edited: 21/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :