1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tráng sĩ, nóc nhà ngươi có lưu manh - Hạnh Diệu Vị Văn (49/49)Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      *Chương 32: Nhúng (hai)

      Khi mấy người chuyện trong khách điếm Lãnh Cầm cùng Du Tú đường tới phủ của Du Tú.

      Lúc này trời sáng , Lãnh Cầm theo sau Du Tú, cúi đầu biết nghĩ cái gì. Du Tú được đoạn, mới nhận ra Lãnh Cầm bên cạnh hơi khác thường, nâng khóe môi, với Lãnh Cầm: “Lãnh Cầm.”

      “Ừm.” Lãnh Cầm vốn còn suy nghĩ làm thế nào để Du Tú mở miệng, lúc này nghe thấy Du Tú gọi nàng, vội vàng ngước mắt lên nhìn lại. Du Tú thấy vẻ mặt được tự nhiên lắm của nàng, cũng nghi hoặc nhiều, chỉ khẽ : “Muội ngủ ngon sao?”

      “…A, có chút.” Ánh mắt Lãnh Cầm hơi né tránh.

      Nàng đương nhiên ngủ ngon, cả buổi đều nghĩ là chuyện thể nào, chỉ cần nhắm mắt lại nhớ tới ánh mắt của Du Tú, càng kì quái hơn là đôi mắt của Du Tú dần dần biến đổi, cặp mắt đẹp kia dần trở thành của Phương Tiểu An, cũng chăm chú nhìn nàng.

      Du Tú nhìn Lãnh Cầm, gì, chỉ đột nhiên giơ tay, nắm bàn tay phải của Lãnh Cầm.

      Trái tim Lãnh Cầm đột nhiên nhảy dựng lên, hai gò má đỏ ửng, nàng càng cúi đầu thấp hơn. Vốn dĩ nàng đằng sau Du Tú, lúc này thành nắm tay, nàng đứng bên cạnh Du Tú, hai người cách nhau gần.

      Lãnh Cầm cảm giác ràng nam nhân bên cạnh mình có mùi hương vô cùng dễ chịu, mùi đàn hương.

      Mùi hương này trước kia có, cho nên khi ngửi thấy mùi hương này, Lãnh Cầm thể sửng sốt.

      Du Tú nắm chặt tay Lãnh Cầm, hai người thẳng gì, mãi tới khi tới hồ nước cạnh phủ Du Tú, Du Tú mới : “Lãnh Cầm, tới giờ muội vẫn chưa từng hỏi ta, về chuyện xảy ra mấy năm nay.”

      Động tác của Lãnh Cầm hơi cứng lại, nàng ngờ lúc này Du Tú lại đột nhiên với nàng những lời này.

      Nhìn thấy Lãnh Cầm im lặng trả lời, Du Tú ảm đạm cười: “Ta có ý gì khác, ta chỉ muốn , Lãnh Cầm, muội cần trả lời ta ngay lập tức, muội hỏi ta về chuyện xảy ra mấy năm nay, cũng nhớ những lời trước kia…”

      rất chậm, lại khiến Lãnh Cầm cảm thấy lạnh lẽo.

      Lãnh Cầm ngước mắt nhìn , nhìn khuôn mặt tuấn tú của có chút trống vắng. Lãnh Cầm giật giật môi nhưng mở miệng, nàng dường như có thể nghĩ ra tiếp theo Du Tú muốn với nàng chuyện gì, có lẽ là thầm nén giận.

      Du Tú ngày thường đẹp, Lãnh Cầm vốn căng thẳng cũng đột nhiên bình tĩnh lại.

      Nhưng mà Du Tú cuối cùng vẫn gì, chỉ có trong đôi mắt lên chút bất đắc dĩ, giơ tay chạm vào trán Lãnh Cầm. Khi làm động tác này, Lãnh Cầm nhìn thấy mái tóc của Du Tú lấp lánh dưới ánh mặt trời.

      Sáng sớm hôm nay nhìn thấy Hạ lão bản, cũng là màu tóc như vậy…

      Nghĩ tới đây, máu trong người Lãnh Cầm như thể bị đông cứng lại.

      Hạ lão bản, nếu nàng nhớ lầm màu tóc của Hạ lão bản là màu xám trắng, bởi vì trán có rất nhiều tóc bạc.

      Nhưng sáng sớm hôm nay Hạ lão bản đứng ở trước cửa lại có tóc đen, mặt cũng lộ ra vẻ hờ hững chưa từng có, nàng đúng là nhận ra.

      Người kia, phải là Hạ lão bản.

      “A Tú…” Lãnh Cầm đột nhiên mở miệng, giọng có chút run rẩy.

      Du Tú lên tiếng, tiếng rất .

      Lãnh Cầm đột nhiên xoay người, có chút gấp gáp : “A Tú, ta đột nhiên nghĩ ra…” Những lời này nàng cũng xong, có lẽ là do quá mức lo lắng, có lẽ là vội vàng muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nàng nhanh chóng chạy về.

      Du Tú nhìn động tác của nàng, hơi đưa tay ra nhưng giữ nàng lại, mặc cho bóng dáng kia nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của mình.

      Khóe môi nhếch lên cuối cùng khôi phục bình tĩnh, trong đôi mắt tràn ngập vẻ u sầu.
      .
      .
      Lãnh Cầm chạy về khách điếm, nhưng khi nàng trở về lại nhìn thấy “Hạ lão bản”, cửa khách điếm mở rộng, đồ đạc bên trong cũng bị động vào, nhưng mà… có ai.

      Tay chân trở nên lạnh lẽo, Lãnh Cầm gọi tiếng, nghe thấy ai trả lời, người đường kinh ngạc quay đầu nhìn nàng, nàng cũng hề quan tâm.

      Nàng kéo người đường lại, gấp gáp hỏi: “Ngươi có biết những người trong khách điếm đâu rồi ?”

      Người đường này nhíu mày nhìn nàng, ngay tại lúc nàng nghĩ người nọ đột nhiên mở miệng : “Lúc trước hình như có người rời khỏi khách điếm này, có điều… đâu ta nhìn kỹ…”

      Lãnh Cầm xoay người nhìn về phía khách điếm Lâm Nhân, nhanh chóng vào trong, xem xét trong quầy, giấy bút ở quầy vẫn ở yên chỗ cũ, cũng hề có chút tin tức bọn Phương Tiểu An lưu lại. Lãnh Cầm ngay lập tức xem xét tất cả các phòng trong khách điếm, đều tìm thấy chút dấu vết nào.

      mình nàng đứng trong đại sảnh trống , lần đầu tiên có cảm giác bị vứt bỏ.

      Tìm khắp nơi trong khách điếm đều tìm thấy chút thông tin nào của bọn Phương Tiểu An, giống như ba người bọn họ đột nhiên biến mất, chút dấu vết nào.

      Lãnh Cầm suy sụp nhìn bàn trống trong đại sảnh, cuối cùng khẽ cười tự giễu.

      Đứng mình trong đại sảnh lúc, Lãnh Cầm đột nhiên đứng dậy vào trong phòng bếp của khách điếm. Tuy biết vì sao người giả mạo Hạ lão bản lại đến, cũng biết Phương Tiểu An vẫn ổn hay gặp nạn, nhưng tại nàng chỉ có thể gắng sức tìm.

      Mà phòng bếp là nơi duy nhất nàng chưa tìm.

      Giơ tay đẩy cửa phòng bếp, Lãnh Cầm nhanh chóng vào, mùi vị đặc trưng của phòng bếp phả vào mặt, đó là hương vị mỗi buổi tối bọn họ đều được ngửi. Rất giống mùi hương người Phương Tiểu An. Lãnh Cầm cũng có thời gian suy nghĩ những thứ này, nàng nhanh chóng tìm kiếm. Vốn dĩ nàng cũng ôm ấp nhiều hi vọng, ai ngờ nàng lại tìm thấy phong thư cạnh cốc trà bàn.

      Bối rối lát, Lãnh Cầm mở phong thư ra, cẩn thận đọc lần, nhưng vừa nhìn thấy, trong lòng lại ngổn ngang trăm mối.

      Thư này là do Phương Tiểu An viết, trong thư chỉ ngắn gọn mấy hàng chữ, đại ý cảm kích Lãnh Cầm chăm sóc thời gian quan, nhưng có lý do thể rời .

      Đây…Đây là phong thư lời từ biệt.

      Hai tay Lãnh Cầm khẽ run lên, phong thư trong tay nàng rơi xuống, rơi xuống bàn. Phong thư này, nếu nàng đoán sai, chắc chắn là do Phương Tiểu An chuẩn bị trước, chỉ còn chờ khi cáo biệt đưa ra, chỉ là đúng lúc hôm nay bị nàng phát .

      Như vậy xem ra, Phương Tiểu An sớm có ý muốn rời .

      Lãnh Cầm ràng còn nhớ Phương Tiểu An đêm qua, hai tròng mắt trong suốt với nàng: “ có thể vẫn tiếp tục như vậy, Đinh Việt chắc rời , Nhậm Lăng cũng , ta cũng .”

      như vậy, chẳng lẽ lại lừa nàng sao?

      Lãnh Cầm tâm tình lúc này của mình, chỉ biết trong đầu chỉ vang lên tiếng của Phương Tiểu An, câu kia của Phương Tiểu An, ai rời , nhưng tại chớp mắt tất cả ra thấy nữa.

      Hai tay nắm chặt, Lãnh Cầm cắn răng với mình, nhất định phải tìm thấy ba người Phương Tiểu An.

      Sau khi tìm thấy, hỏi Phương Tiểu An, vì sao phải rời , vì sao ràng quyết định rời nhưng lại vậy.

      Chỉ là…

      Lãnh Cầm nắm chặt tay, thậm chí đầu ngón tay đâm vào trong lòng bàn tay, có chút đau đớn. Lãnh Cầm cầm phong thư kia lên, cần thận đặt lá thư vào trong ống tay áo, lập tức ngoái lại nhìn bên ngoài phòng bếp.

      Cũng ở phía sau, phía bên ngoài truyền tới chút tiếng động, giống như tiếng ai đá phải ghế.

      Lãnh Cầm hơi nhíu mày, vội vàng chạy ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Đinh Việt.

      Đinh Việt đứng ở trong đại sảnh khách điếm, đôi mắt có chút đờ đẫn vô lực, thậm chí có chút sợ hãi. Lãnh Cầm thấy vẻ mặt này của , khỏi cả kinh : “Đinh Việt, ngươi làm sao vậy? Phương Tiểu An và Nhậm Lăng đâu? Người kia…Kẻ giả mạo Hạ lão bản rốt cuộc là ai? tới đây có mục đích gì?”

      “Ta…Lão đại, người mau…” Đinh Việt hình như muốn với Lãnh Cầm cái gì, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại ngừng lại, lại Lãnh Cầm rời khỏi đây.

      Lãnh Cầm đương nhiên chịu, nàng hề cho rằng mình có lý do rời , huống chi, nàng nhất định phải nhìn thấy Phương Tiểu An. Nàng nhìn thấy Đinh Việt thở hổn hển, hơi nữa cả người lung lay, liền tiến lên đỡ lấy rồi ấn ngồi xuống ghế, lúc này mới hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi ta rời khỏi.”

      “Vâng…” Đinh Việt thấy bộ dáng này của Lãnh Cầm, nhẫn nhịn, : “Người kia phải Hạ lão bản, là đệ đệ của Hạ lão bản, tới để…Tìm Hạ lão bản trả thù.”

      “Trả thù?” Lãnh Cầm ngẩn người.

      Đinh Việt gật đầu, tiếp: “Chúng ta Hạ lão bản có ở đây, tin, cái gì mà chỉ cần bắt chúng ta lo Hạ lão bản trở lại tìm .”

      “Cho nên liền bắt các ngươi ?” Lãnh Cầm cảm thấy có chút đúng lắm, nghĩ nghĩ lát rồi : “Nhậm Lăng sao? Cho dù ngươi và Phương Tiểu An có võ công nhưng công phu của Nhậm Lăng cũng kém chứ? Các ngươi cứ như vậy bị bắt sao?”

      Đinh Việt đau khổ lắc đầu: “Sau có thể dễ dàng như vậy? Ta vốn định liều chết với , ai ngờ Phương Tiểu An lại đột nhiên mở miệng, biết Hạ lão bản ở đâu, đưa người tìm Hạ lão bản.”

      biết?” Vẻ mặt Lãnh Cầm có chút cổ quái.

      Đinh Việt nhức đầu, mặt có chút mồ hôi: “Chúng ta cũng biết, Phương huynh làm sao có thể biết? Ta nghĩ cố ý như vậy để kéo người nọ kia, mà ta lại chạy về cho người biết chuyện xảy ra.”

      “Ngươi trốn được?” Lãnh Cầm có chút tin nổi.

      Vẻ mặt Đinh Việt vẫn trắng bệch, hình như bị dọa , nghe thấy Lãnh Cầm hỏi chỉ khẽ : “Chuyện này…Ta cũng biết làm sao ta trốn về được, lúc ta chạy thấy người nọ xuất thủ nhưng chiêu thức lại bị Nhậm Lăng ngăn lại, chắc là ba người bọn họ đánh nhau rồi.”

      Những lời này của Đinh Việt khiến lòng Lãnh Cầm bị co rút.

      “Ngươi ba người bọn họ…Đánh nhau? Ở chỗ nào?” Lãnh Cầm lắc lắc hai vai Đinh Việt.

      Đinh Việt ngơ ngẩn nhìn Lãnh Cầm, có vẻ đăm chiêu : “Lão đai, ngươi…Phản ứng như vậy làm gì? Nhậm Lăng tốt xấu gì cũng là người trong giang hồ, võ công nghe cũng thấp, chắc là có vấn đề gì.”

      “Nhưng còn Phương Tiểu An? Phương Tiểu An biết võ công!” Lãnh Cầm đột nhiên gào lên, xong câu này, nàng cũng có chút kinh ngạc bưng kín miệng.

      Nàng lo lắng cho Phương Tiểu An, trước nay chưa từng lo lắng, dường như mất Phương Tiểu An là chuyện thể tưởng tượng nổi…

      Đinh Việt cũng ngẩn ra, sau đó cười khổ lắc đầu, : “Ở khu rừng bên ngoài trấn, gần cạnh con suối.”

      “..Ta biết rồi.” Lãnh Cầm vội vàng đáp, xoay người chạy ra bên ngoài khách điếm.

      Mà lúc nàng vừa mới bước ra khỏi khách điếm, nàng ngừng bước. Trước mặt nàng có nam tử đứng, tóc xám trắng, y phục khoác hờ bên ngoài, bộ dáng vừa ra khỏi giường nhưng khuôn mặt lại vô cùng tuấn dật.

      Nam tử đó đương nhiên là Hạ lão bản thực , Hạ Hoán Vân. nhìn thấy Lãnh Cầm kinh hoàng như vậy, nhìn được nhếch môi trêu đùa: “Làm sao vậy? Lãnh nương của chúng ta vội vàng chạy tìm tình lang sao?”

      “Ngươi, cái lão nhân đứng đắn!” Mới nghe Hạ Hoán Vân , Lãnh Cầm dù kiên cường hơn cũng đột nhiên biến thành ủy khuất. Nàng cúi đầu, nước mắt chảy xuống.

      Lúc này Hạ Hoán Vân mới nhìn ra vẻ thích hợp, nhanh chóng nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy? Sao lại khóc? Là ai có thể khiến Lãnh nương khóc vậy? Ta bội phục .”

      Lãnh Cầm vốn còn muốn khóc, nghe Hạ Hoán Vân lại nhịn được muốn bật cười mắng . Nhưng bây giờ phải lúc nên cười, nhếch môi giữ chặt tay Hạ Hoán Vân : “Hạ lão bản, nhanh theo ta cứu người!”

      “..Hả?” Hạ Hoán Vân trơ mắt nhìn mình bị Lãnh Cầm kéo ra bên ngoài khách điếm Lâm Nhân.

      *Chương 33: Nhúng

      Lãnh Cầm kéo Hạ lão bản về phía khu rừng bên ngoài trấn Lâm Nhân, chỉ chốc lát sau rời khỏi trấn, khu rừng ngay trước mắt. Khu rừng này ngày thường chỉ là rừng cây , hiểu sao giờ phút này lộ ra chút u.

      Lãnh Cầm hơi cắn cắn môi, quay sang nhìn Hạ lão bản, nhưng gì chỉ kéo vào trong rừng.

      Hạ lão bản nhìn vẻ mặt căng thẳng của Lãnh Cầm, do dự lát nhưng nhịn được gọi lại: “Chuyện này…Lãnh Cầm à, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi cho ta biết , kéo ta tới đây để làm gì…”

      “Phương Tiểu An, Phương Tiểu An và Nhậm Lăng gặp nguy hiểm.” Lãnh Cầm đột nhiên lên tiếng trả lời.

      “Hả?” Hạ lão bản hơi sững sờ, hiểu Lãnh Cầm cái gì, “Phương Tiểu An là ai? Nhậm Lăng là ai? Có nguy hiểm là có ý gì?”

      “Ngài có thể gì được !” Lãnh Cầm quay đầu lại trợn mắt nhìn , khó có thể yếu ớt trong mắt.

      Hạ lão bản thức thời ngậm miệng, cười gượng nhìn mặt Lãnh Cầm, cảm thấy người cha nuôi như bất lực. Bất quá chỉ im lặng lát, rồi lại chịu ngồi yên hỏi: “Vậy ngươi cũng nên cho ta biết, chúng ta đâu chứ?”

      “Tới dòng suối, cứu Phương Tiểu An.” Lãnh Cầm trầm giọng , trong giọng có chút kiên quyết.

      Hạ lão bản nhíu chặt lông mày nhìn Lãnh Cầm, lên phía trước Lãnh Cầm, vẻ mặt trầm nhưng lời ra miệng lại đứng đắn: “Ta biết y thuật, hai biết võ công, ngay cả thi từ ca phú cũng quá tinh thông, ngươi muốn ta giúp ngươi cứu người thế nào…”

      “Ngài…” Lãnh Cầm hơi ngẩn ra, bước chân cũng chậm lại.

      Nàng đúng là hồ đồ, lúc trước chỉ lo quan tâm tới Phương Tiểu An, lại quên dù mình dẫn theo Hạ lão bản cũng chắc chắn cứu được Phương Tiểu An, hoặc có thể người kia sớm chắc chắn mình dẫn theo Hạ lão bản cứu người…Như vậy nếu nàng đưa Hạ lão bản , phải là hại Hạ lão bản sao?

      Hạ lão bản còn muốn gì nữa, lại đột nhiên đập vào sau lưng Lãnh Cầm, đau khổ dừng bước, xoa xoa chỗ đau trước ngực, lẩm bẩm : “Đây là chuyện gì vậy, Lãnh Cầm tốt của ta…”

      “Ngài, ngài ở đây chờ ta.” Lãnh Cầm lo lắng câu, rồi buông tay kéo Hạ lão bản.

      “Hả?” Hạ lão bản hiểu hỏi câu.

      Lãnh Cầm lại nghĩ tới biết lúc này Phương Tiểu An thế nào, có thời gian dây dưa ở đây với Hạ lão bản, đành nhanh chóng giải thích: “Phương Tiểu An và Nhậm Lăng là bằng hữu của ta, lúc ngài có mặt bọn họ ở khách điếm hỗ trợ ta, tại bọn họ bị người có vẻ ngoài giống hệt ngài bắt , ta phải cứu bọn họ.”

      Lúc này hai mắt Hạ lão bản nheo lại rất , trong con ngươi lóe sáng tinh quang, Lãnh Cầm có thể nhìn thấy chút lạnh lẽo trong đó.

      Cha nuôi của nàng, ngày thường đều tít mắt trêu chọc người trong trấn, vậy mà cũng có ánh mắt lạnh lẽo như vậy, khiến Lãnh Cầm bất ngờ.

      Ngay lúc Lãnh Cầm còn ngơ ngẩn nhìn Hạ lão bản Hạ lão bản : “Người đó tên là Hạ Hoàn Nguyệt? Sao ngươi sớm?”

      “Hạ Hoàn Nguyệt? Làm sao ta biết?” Lãnh Cầm cắn răng .

      Hạ lão bản cười khổ tiếng, thu lại chút lạnh lẽo trong đôi mắt, giơ tay ra, ngay lúc Lãnh Cầm còn chưa kịp phản ứng, giơ tay nắm tay nàng, trầm giọng : “Mặc dù biết hai người mà ngươi nhưng ta tuyệt đối để Hạ Hoàn Nguyệt gây thương tổn họ.”

      Hạ lão bản lúc này là Hạ lão bản mà Lãnh Cầm chưa từng gặp qua, cường đại mà bình tĩnh.

      Lãnh Cầm để mặc Hạ kéo nàng , về phía sâu trong khu rừng.
      .
      .
      Nam tử giống bộ dáng của Hạ lão bản, thực ở cạnh bờ suối. Khi Hạ lão bản dẫn theo Lãnh Cầm đuổi tới nơi nhìn thấy cảnh tượng nam tử kia vào Nhậm Lăng đánh nhau. Nhậm Lăng tay cầm nhánh cây, dáng người nhàng phiêu dật, tuy chỉ mặc y phục vải thô nhưng vẫn phiêu diêu. Mà đối diện với là Hạ Hoàn Nguyệt, trong tay có bất kì vũ khí nào, chỉ dựa vào tay áo dài so chiêu với Nhậm Lăng, nhưng có vẻ hề tốn sức.

      Hạ Hoàn Nguyệt hề tốn sức nhưng trán Nhậm Lăng đổ đầy mồ hôi. Lãnh Cầm đứng ở phía xa nhìn hai người giao đấu, trong lòng lo lắng tìm kiếm bóng dáng Phương Tiểu An. Nhưng chỉ thấy hai người, hề nhìn thấy bóng dáng của Phương Tiểu An.

      Lãnh Cầm còn tìm kiếm, Hạ lão bản khẽ : “Người trẻ tuổi kia phải là đối thủ của Hạ Hoàn Nguyệt. Lãnh Cầm, chút nữa ta gọi ta, ngươi mau chóng đưa người trẻ tuổi kia rời khỏi đây.”

      Tuy tâm nặng nề nhưng Lãnh Cầm vẫn thấy trong câu này của Hạ lão bản có chút bình thường.

      Ngẩng đầu nhìn lại Hạ lão bản, Lãnh Cầm nhìn thấy khuôn mặt của Hạ lão bản cứng lại, vẻ mặt tái nhợt, giống như nhìn thấy người cực kì muốn gặp lại. Lãnh Cầm còn muốn mở miệng cái gì nhưng Hạ lão bản mở miệng : “Hạ Hoàn Nguyệt, dừng tay.”

      “Hừ.” Hạ Hoán Vân giao đấu cùng Nhậm Lăng, sớm phát ra Lãnh Cầm và Hạ lão bản, nhưng chỉ lúc này nghe thấy Hạ lão bản mở miệng, mới dời mắt nhìn về phía hai người bọn họ, rồi bức Nhậm Lăng lui vài bước.

      Võ công của Nhậm Lăng cũng tính là yếu, nhưng vừa rồi đấu cùng rất lâu cũng có chút mệt mỏi. Huống hồ chiêu này của Hạ Hoán Vân dốc toàn lực nhưng cũng dùng tới tám phần công lực, Nhậm Lăng bị đánh lùi lại nhưng bị thương.

      Tới khi Nhậm Lăng đứng lại mới kinh ngạc ngước mắt nhìn về phía Lãnh Cầm.

      Lúc này Hạ lão bản vài bước đứng trước Lãnh Cầm, chắn trước nàng, còn mình lại lạnh lùng đối mặt với Hạ Hoán Vân, trầm giọng : “Hạ Hoàn Nguyệt, bây giờ ngươi còn tìm tới đây làm gì? Ta còn là Hạ Hoán Vân năm đó, ngươi còn sao?”

      “Là sao? Ngươi phải Hạ Hoán Vân? Như vậy tính mạng của sư phụ ngươi cũng muốn cứu, phải ?” Trong giọng của Hạ Hoàn Nguyệt có chút trào phúng.

      “Ngươi gì?” Vẻ mặt của Hạ lão bản đột nhiên thay đổi, nghi hoặc nhìn Hạ Hoàn Nguyệt.

      Hạ Hoàn Nguyệt gì, chắp tay sau lưng nhìn Hạ lão bản.

      Lãnh Cầm nghe hiểu bọn họ gì, chỉ thừa dịp này giọng gọi Nhậm Lăng. Nhậm Lăng nghe thấy, về phía Lãnh Cầm, để ý tới hai người nào đó đối chọi gay gắt. Lãnh Cầm hỏi Nhậm Lăng: “Ngươi thấy thế nào? Có bị thương ? Phương Tiểu An, huynh ấy… cùng ngươi sao?”

      thấy Phương huynh đệ nữa.” Nhậm Lăng khẽ nhíu mày.

      Lãnh Cầm ngẩn ra, nhanh chóng hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tiểu An, huynh ấy…Sao có thể thấy đâu?”

      “Vừa rồi người kia vừa câu với chúng ta thấy vừa ý nên động thủ. Ta muốn Phương huynh đệ trốn , ai ngờ đánh lúc thấy tung tích Phương huynh đệ , cũng biết đâu rồi.” Nhậm Lăng .

      Lãnh Cầm chỉ thấy trong lòng lạnh lẽo, lại biết phải gì, đành phải thấp giọng : “Ta muốn tìm .”

      “Lãnh Cầm.” Ngay lúc Lãnh Cầm ra lời này, Hạ lão bản đứng trước mặt hai người họ, trầm giọng mở miệng. Hạ lão bảnắn quay đầu nhìn bọn họ nhưng tiếng chỉ cho Nhậm Lăng và Lãnh Cầm nghe thấy, : “Làm theo lời ta .”

      Vừa rồi Hạ lão bản , đợi gọi người kia nhanh chóng đưa Nhậm Lăng khỏi.

      Chỉ là…

      Dưới tình huống này, Lãnh Cầm hiểu dù thế nào mình cũng rời .

      Để Hạ lão bản đứng với nhân vật vô cùng lợi hại thế này, Lãnh Cầm thể nào yên tâm, huống chi cũng biết rốt cuộc Phương Tiểu An ở nơi nào, nếu tìm được Phương Tiểu An về Lãnh Cầm tuyệt đối trở về.

      Hạ lão bản thấy hai người vẫn có ý định rời , định lên tiếng bảo bọn họ chạy , lại nghe thấy Hạ Hoàn Nguyệt mở miệng: “Hạ Hoán Vân, ngươi thầm cái gì đó? Nhiều năm gặp mà ngươi trở nên nhát như chuột vậy sao?”

      “Ta vốn là người nhát như chuột, bây giờ ngươi mới biết sao?” Hạ lão bản chuyện tuyệt đối ậm ờ, mặt có chút cười cười vô lại.

      Hạ Hoàn Nguyệt để ý tới những lời , tiếp tục : “ tại là tà đạo đứng đầu, ngươi biết ?”

      biết.” Hạ lão bản vô cùng bình tĩnh lắc đầu.

      Lãnh Cầm ngạc nhiên trao đổi ánh mắt với Nhậm Lăng. Nhậm Lăng nghe tới vị thủ lĩnh tà đạo, đó mà nhân vật truyền kì trong giang hồ, tuy danh tiếng lớn nhưng người này có bao nhiêu đáng sợ, tất cả mọi người trong giang hồ đều biết.

      người hơn hai mươi tuổi đánh bãi vị thủ lĩnh tà đạo trước, cũng đoạt thành trì, hơn nữa dẫn dắt tà đạo đối kháng với chính đạo, giết chết mấy trăm cao thủ chính đạo, người này…Thâm sâu lường được.

      Nhậm Lăng biết Hạ Hoàn Nguyệt, nhưng Lãnh Cầm biết.

      Lãnh Cầm phải người trong giang hồ, cho nên nàng chỉ có thể suy đoán. Nàng nghĩ người này nhất định có võ công cực cao, mà giống với Hạ lão bản như vậy, nếu phải là huynh đệ song sinh nàng cũng có cách giải thích nào khác.

      Mà nếu người này là thủ lĩnh tà đạo, như vậy xuất thân của Hạ lão bản cũng hề đơn giản.

      “Hạ Hoán Vân, như vậy ta hỏi ngươi, ngươi cũng biết sư phụ ngươi, sắp bị ta giết?” Trong giọng của Hạ Hoàn Nguyệt chất chứa thứ gì đó, giống như oán giận, lại giống như u sầu.

      Hạ lão bản lắc đầu, vẻ mặt thoáng trở nên u ám hơn.

      Nhậm Lăng và Lãnh Cầm nhíu mày, nghe hai người chuyện.

      Nhậm Lăng có hứng thú, có nghĩ Lãnh Cầm có hứng thú nghe hai người này chuyện. Nhìn thoáng qua Hạ lão bản, Lãnh Cầm khẽ : “Hạ lão bản, người có chắc sống sót trong tay người này ?”

      “Ngươi xem?” Hạ lão bản quay đầu nhìn Lãnh Cầm, khóe môi nhếch lên, trong lời cũng có chút ý cười.

      Lãnh Cầm mím môi, im lặng chút cuối cùng hơi ngước mắt, quay sang nhìn Nhậm Lăng : “Ngươi ở lại giúp Hạ lão bản, ta tìm Phương Tiểu An.”

      “Này…” Nhậm Lăng có chút lo lắng nhìn Lãnh Cầm.

      Lãnh Cầm gật đầu với Nhậm Lăng, tiếp tục đè thấp tiếng : “Cha nuôi của ta thích cậy mạnh, ta mặc kệ võ công của ông ấy thế nào, có phải là đối thủ của người này hay , ngươi nhất định phải…Giúp ta trông coi ông ấy, đừng để ông ấy khinh địch rồi chết ở chỗ này.”

      “…Được.” Nhậm Lăng tình nguyện đáp ứng Lãnh Cầm, nhưng nhìn thấy trong đôi mắt nàng có vẻ kiên trì, vẫn gật đầu.

      Nhân được câu trả lời của Nhậm Lăng, Lãnh Cầm cũng nán lại chờ câu trả lời của Hạ lão bản, xoay người chạy về phía rừng sâu. Lúc này Hạ lão bản cuối cùng quay đầu lại nhìn Lãnh Cầm chạy càng ngày càng xa, sờ sờ cái mũi cười khổ : Đứa này, lại vì người mà ngay cả cha nuôi cũng cần rồi.” Những lời này cực kì thương cảm, nhưng ra từ miệng Hạ lão bản lại có chút trêu đùa.

      Nhậm Lăng lẳng lặng đứng sau Hạ lão bản, lúc này cũng cười cười xen vào : “Phương huynh đệ tuyệt đối xứng đáng để Lãnh nương vì làm như vậy.”

      Hạ lão bản muốn hỏi theo lời Nhậm Lăng, rốt cuộc là Lãnh Cầm vì Phương Tiểu An mà vứt bỏ cha nuôi là đúng, hay là Lãnh Cầm quan tâm tới Phương Tiểu An là đúng. Nếu như vế trước là đúng còn mặt mũi nào.

      Hạ lão bản dời tầm mắt về phía Hạ Hoàn Nguyệt yên lặng đứng. Hạ Hoàn Nguyệt thấy rốt cuộc Hạ lão bản cũng nhìn về phía mình, cười khẽ tiếng, cao giọng : “Lần này ta tới là muốn ngươi xuống núi.”

      “A…?” Hạ lão bản nhíu mày, cũng hỏi gì.

      Hạ Hoàn Nguyệt sớm biết phản ứng như vậy, cũng ngờ lại hỏi gì, cho nên Hạ Hoàn Nguyệt tiếp tục : “Chúng ta giống nhau, mà ta dùng khuôn mặt này của ngươi giết rất nhiều người tự xưng là chính đạo, mà lâu nữa, ta còn dùng khuôn mặt này giết sư phụ mà ngươi tôn kính nhất. Hạ Hoán Vân, đến mức này ngươi quả chịu xuống núi cứu người sao?”

      Sắc mặt Hạ lão bản cuối cùng hơi thay đổi, giọng của có chút khô khốc: “Vì để ép ta ra tay?”

      “Vì để ngươi ra tay.” Hạ Hoàn Nguyệt khẳng định gật đầu, lập tức bổ sung thêm: “Vì để ngươi xuất thủ, ta giết tổng cộng 99 người võ lâm chính đạo, sư phụ ngươi chính là người thứ trăm.”

      Cho dù là người nhẫn nại như Nhậm Lăng lúc này cũng bị mài mòn. Cho nên ngay sau đó, Hạ lão bản phóng người lên, hóa thành luồng sáng đánh thẳng vào Hạ Hoàn Nguyệt. Mà lúc đó khi thấy Hạ lão bản xuất thủ, Nhậm Lăng cũng vung nhánh cây ra, tấn công về phía Hạ Hoàn Nguyệt.

      Trong rừng cây, dưới ánh mặt trời loang lổ, ba người đấu ở chỗ, nhưng lại khiến đại thụ xung quanh lắc lư liên tục.
      .
      .
      Khi ba người giao đấu, Lãnh Cầm cũng lo lắng tìm tung tích Phương Tiểu An.

      Nàng men theo dòng suối, lật từng bụi cỏ, tiếp tục về phía rừng sâu. Nàng cũng biết Phương Tiểu An tới chỗ nào, cho nên lúc này nàng cũng chỉ suy đoán, dựa vào ý nghĩ của mình để tìm.

      Lãnh Cầm chưa từng gấp gáp như vậy. Lần trước Phương Tiểu An rời , tuy rằng nàng nóng vội nhưng trong lòng vẫn nghĩ Phương Tiểu An dễ dàng tự sát như vậy cho nên mới cảm thấy hoảng hốt. Nhưng bây giờ, thấy Phương Tiểu An, Lãnh Cầm bất luận thế nào cũng thể yên tâm.

      Lại dọc theo bờ suối đoạn nữa, Lãnh Cầm nhìn thấy nhánh cây chĩa ra ngoài, nhìn thấy lá cây có vết máu loang lổ.

      Trong lòng trầm xuống, Lãnh Cầm nhẫn nhịn cảm giác buồn nôn giơ tay chạm vào vết máu lá. Vết máu khẽ đụng ngón tay, màu máu đỏ tươi, có thể thấy thời gian chưa lâu. Trong rừng cây này bình thường có rất ít người tới, mà nơi này cách chỗ Nhậm Lăng và Hạ Hoàn Nguyệt giao đấu đoạn, chắc hẳn phải của bọn họ. Như vậy vết máu này, nếu phải do Hạ Hoàn Nguyệt dẫn theo người khác tới nhất định là của Phương Tiểu An

      Trong lòng Lãnh Cầm có chút bối rối, xoa xoa vết máu lên thân cây, định lau vết máu kia, nhưng đầu ngón tay đỏ tươi trong lúc nàng suy nghĩ biến thành đỏ sậm. Lãnh Cầm xoa thế nào cũng hết.

      Lãnh Cầm cúi đầu nhìn xuống ngón tay, thở dài cúi người xuống dòng suối, giơ tay chạm vào dòng nước.

      Mắt thấy màu đỏ dần biến mất, Lãnh Cầm muốn đứng dậy tiếp tục về phía trước đột nhiên thấy ảnh ngược của người trong nước. Người nọ đứng ngay sau lưng nàng, thân hình vĩ đại, vốn dĩ nhìn lắm vì ánh mặt trời che khuất.

      Lãnh Cầm đột nhiên cả kinh, nháy mắt quay đầu đối diện với đôi mắt trong suốt, trong đôi mắt kia có kinh ngạc, còn có chút muốn.

      Lãnh Cầm kịp suy nghĩ vì sao trong đôi mắt kia lại có cảm giác muốn từ bỏ, chỉ ngơ ngẩn nhìn Phương Tiểu An, đột nhiên giơ tay vòng lấy người trước mắt: “Tiểu An.”

      “…Lãnh…Lãnh Cầm.” Phương Tiểu An cũng ngẩn ra, hai tay lơ lửng trong trung, cảm nhận được sức nặng của nữ nhân trong lòng đặt thân mình/ Nữ nhân này luôn cường thế bá đạo, chưa bao giờ yếu ớt hoảng sợ ôm lấy mình như vậy.

      luôn cảm thấy, mình chỉ có thể cách xa nữ nhân này, chứ chưa từng nghĩ tới nữ nhân này lại đột nhiên ôm chặt lấy mình.

      Trong lòng Phương Tiểu An cũng hiểu được lúc này phải lúc xúc động, hơi ngẩn ra chút rồi : “Lãnh nương, sao lại ở đây?”

      “Ta nghe Đinh Việt Nhậm Lăng và huynh bị cái người giống Hạ lão bản kia bắt , ta lo lắng các ngươi xảy ra chuyện…Huynh lại bị thương? Máu này là chuyện gì xảy ra?” Lãnh Cầm rốt cuộc buông Phương Tiểu An ra, cúi đầu quan sát cả người có vết thương gì, thuận tay còn ăn đậu hũ .

      Phương Tiểu An lập tức đỏ mặt, cúi đầu : “Ta bị thương gì, Lãnh nương, ở đây vô cùng nguy hiểm, vẫn nên về trước và Du Tú công tử, hôm nay chính thức ở cùng chỗ, phải sao?”

      “Ta…” Lãnh Cầm nghẹn lời.

      Phương Tiểu An cho rằng Lãnh Cầm phản ứng như vậy là vì Du Tú, cho nên lại cúi đầu thấp hơn, : “Lãnh nương, ta sao, , nên vì ta mà làm các ngươi chậm trễ…”

      “Ngậm miệng.” Lãnh Cầm đột nhiên tiếng, cắt lời Phương Tiểu An.

      Phương Tiểu An khó hiểu ngước mắt lên: “Hả?”

      “Theo ta về khách điếm.” Lãnh Cầm biểu tình bá đạo muốn quay về khách điếm, gì thêm với Phương Tiểu An, kéo tay lôi về phía trấn Lâm Nhân. Mà Phương Tiểu An sau lưng nàng, biết vì sao, dường như có cách nào sử dụng chút hơi sức nào.

      Có lẽ, chỉ vì muốn rời khỏi bàn tay này
      Last edited by a moderator: 25/5/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      *Chương 34: Xào ()

      Khi Lãnh Cầm nắm tay Phương Tiểu An quay lại khách điếm, Lãnh Cầm đột nhiên nghe thấy tiếng gió rít.

      Nếu như bình thường nghe thấy tiếng gió rít cũng phải chuyện gì đáng ngại nhưng lúc này Lãnh Cầm lại cảm thấy nguy hiểm. Nàng theo bản năng quay đầu lại nhìn thấy mũi tên bay về phía hai người.

      Lãnh Cầm nháy mắt hiểu đó phải là tiếng gió, mà là mũi tên phá gió bay tới.

      Gần như do dự, Lãnh Cầm quay sang Phương Tiểu An gào lên: “Mau tránh ra!” Nàng xong lời này đồng thời giơ tay muốn đẩy Phương Tiểu An ra, lại phát Phương Tiểu An vẫn bình tĩnh đứng yên chỗ cũ. Lúc này nàng dùng sức ít, nhưng cũng thấy động đậy chút nào.

      Lãnh Cầm sợ hãi trong lòng, nàng dứt khoát nhảy bổ vào người Phương Tiểu An, ôm chặt lấy .

      Toàn bộ động tác này kỳ chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, đợi tới khi Lãnh Cầm phản ứng được nàng ở trong lòng Phương Tiểu An, còn Phương Tiểu An cũng dùng tay ôm chặt lấy Lãnh Cầm, tay kia bình thàn giơ ra bắt lấy mũi tên.

      Sức mạnh của mũi tên kia rất bá đạo, Lãnh Cầm cảm nhận được toàn bộ nhưng lúc này Phương Tiểu An có thể cầm vững vàng ở trong tay, khiến Lãnh Cầm cảm thấy kinh ngạc. Lãnh Cầm nháy mắt biết mình hiểu sai về Phương Tiểu An, Phương Tiểu An chỉ là đầu bếp đơn giản, có võ công, mà võ công còn hề thấp.

      “Phương…Tiểu An.” Lãnh Cầm cảm thấy giọng của mình có chút khô khốc.
      Phương Tiểu An cúi mặt xuống nhìn nữ nhân trong lòng, nữ nhân này giờ phút này cũng nhìn , trong mắt có cảm xúc chưa bao giờ thấy qua. Trong lòng Phương Tiểu An hiểu lúc này phải lúc những thứ này, nhanh chóng nới lỏng cánh tay ôm Lãnh Cầm, nhìn lại Lãnh Cầm, ngước mắt lên nhìn về phía mũi tên phóng tới, trầm giọng : “Ngươi bại lộ hành tung, còn muốn nấp tới lúc nào?”

      Phương Tiểu An xong câu đó, lâu sau từ trong đám cây cối có người ra. Người này toàn thân mặc đồ đen, đầu quấn chiếc khăn màu trắng, có vẻ trầm lặng. vẫn chưa mở miệng, chỉ giương cung tên lên, hai mắt nhìn chằm chằm hai người.

      Hai tay Lãnh Cầm ôm Phương Tiểu An càng chặt hơn, nàng im lặng nhìn Phương Tiểu An, nghĩ xem kế tiếp Phương Tiểu An làm gì.

      Phương Tiểu An cảm giác được cả người căng lên, cho rằng Lãnh Cầm sợ hãi.

      Lúc này, Phương Tiểu An rốt cuộc mở miệng, nhìn chằm chằm người nam tử giương cung trước mắt: “Ngươi chính là thuộc hạ của người lúc trước, người đó là thủ lĩnh tà đạo Hạ Hoán Vân, ngươi là thuộc hạ tinh thông cung tiễn bên cạnh Hạ Hoán Vân, là Diệp hộ pháp.”

      “Ta tuân mệnh người đó vẫn đứng gác tại chỗ này.” Ánh mắt của hề rời khỏi Phương Tiểu An.

      Lãnh Cầm nhìn Phương Tiểu An chớp mắt, tia sáng trong mắt lóe lên mất mác. Vừa rồi khi Hạ Hoán Vân ra thân phận của Phương Tiểu An hề có ở đó, mà lúc này lại có thể ra thân phận của Hạ Hoán Vân, chắc rằng có hiểu biết về chuyện trong võ lâm nên mới có thể dễ dàng nhìn ra thân phận của đối phương.

      Mà Phương Tiểu An xong, nam tử trước mặt cũng hề phản bác, chắc chắn Phương Tiểu An trúng rồi.

      ràng là thời điểm nguy cấp nhưng Lãnh Cầm vẫn cảm thấy lạnh lẽo trong lòng. Phương Tiểu An là người trong giang hồ, Phương Tiểu An có võ công thâm sâu khó lường. Ngày thường phong thái Phương Tiểu An để lộ ra giống với người bình thường, Lãnh Cầm nên phát sớm mới phải.

      Phương Tiểu An và nàng.. ngờ lại có nhiều ngăn cách như vậy.

      Ba người đứng đối diện lâu, rốt cuộc vẫn động thủ.

      Ngay lúc Lãnh Cầm ngước mắt lên định với Phương Tiểu An mũi tên trong tay Diệp hộ pháp đột nhiên bắn ra, bay thẳng về phía Phương Tiểu An. Phương Tiểu An hoàn toàn bối rối, như thể chú ý vung tay về phía mũi tên. Vốn là người mập mạp nhưng lúc này lại làm người khác cảm thấy nhàng phiêu dật.

      Nhưng khi Phương Tiểu An vừa mới đỡ mũi tên kia tiếng xé gió lại truyền tới liên tiếp. Vì thế Phương Tiểu An buông Lãnh Cầm trong lòng ra, tự mình vọt về phía Diệp hộ pháp. Diệp hộ pháp cũng để Phương Tiểu An lại gần, nhún chân thi triển khinh công lùi về phía sau, nháy mắt lùi rất xa. Nhưng Phương Tiểu An cũng có ý muốn bỏ qua, cũng dùng khinh công bay tới. Hai người, lùi truy đuổi, rời khỏi chỗ của Lãnh Cầm rất xa.

      Ngay lúc Lãnh Cầm sắp nhìn thấy tung tích của hai người, Phương Tiểu An đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Lãnh Cầm. Tuy chỉ trong nháy mắt nhưng Lãnh Cầm ràng nhìn thấy Phương Tiểu An khẽ nhếch môi, câu.

      mau.” Chỉ có hai chữ.

      Lãnh Cầm ngơ ngẩn đứng tại chỗ, giống như còn chưa kịp ra khỏi kinh ngạc.

      Ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện khiến Lãnh Cầm cách nào tập trung tinh thần xử lý. Du Tú biểu lộ tình cảm với nàng, khách điếm xuất người có vẻ ngoài giống với Hạ lão bản, Hạ lão bản trở về khách điếm, Phương Tiểu An kỳ giỏi võ công. Những việc này đều khiến Lãnh Cầm khó có thể tiếp thu.

      Nàng đúng là biết bước tiếp theo mình nên làm thế nào.

      Nàng nên như vậy.

      Lãnh Cầm nhìn bụi cỏ rậm rạp dưới chân, nhìn đám cỏ non xanh mướt, đột nhiên cảm thấy tất cả đều có chút buồn cười. Nàng hiểu mình phải kiểu nữ nhân yếu đuối, gặp chuyện là ỷ lại vào người khác. Nàng là Lãnh Cầm, nàng trải qua rất nhiều đau khổ, nàng biết cái gì đúng cái gì sai.

      Nàng có thể hiểu chính mình, lúc này muốn làm cái gì đó để hối hận.

      Im lặng chút, Lãnh Cầm chạy về phía Phương Tiểu An đuổi theo Diệp hộ pháp.
      .
      .
      Có vẻ như cố dình, Phương Tiểu An đuổi theo Diệp hộ pháp, lại trở về nơi Hạ lão bản và Hạ Hoàn Nguyệt giao đấu.

      Chân Phương Tiểu An vừa đặt xuống nền đất Diệp hộ pháp lắc mình đứng sau lưng Hạ Hoàn Nguyệt, giương cung bắn tên, động tác như nước chảy mây trôi. Mấy mũi tên nhanh chóng phóng . Phương Tiểu An nghiêng người sang. Cũng vào lúc này, Nhậm Lăng giao đấu cùng Hạ lão bản và Hạ Hoàn Nguyệt bị Hạ Hoàn Nguyệt đánh chưởng bay ra ngoài.

      Ba người Phương Tiểu An, Hạ lão bản, Nhậm Lăng đứng bên, còn Hạ Hoàn Nguyệt và Diệp hộ pháp đứng bên kia. Trong khoảng thời gian ngắn tại nên thế hai bên đối lập.

      “Hừ, tốt tốt.” Hạ Hoàn Nguyệt nhìn ba người trước mắt, nháy mắt ra hiệu với Diệp hộ pháp đứng sau. Hai người yên lặng chuyển động, nhanh chóng tấn công về phía ba người. Tuy rằng bên Hạ lão bản có ba người nhưng đây là lần đầu tiên họ cùng chiến đấu, mọi người cũng thế võ của nhau, nhanh chóng rơi xuống thế hạ phong.

      Khi Lãnh Cầm đuổi tới nhìn thấy năm người giao đấu khó phân thắng bại. Điều khiến Lãnh Cầm lo lắng là Nhậm Lăng và Hạ lão bản bị thương trong lúc giao đấu, y phục hai người đều loang lổ vết máu. Lãnh Cầm đứng ở bên ngoài nhìn nhưng trong lòng vô cùng lo lắng.

      Nàng chưa từng thống hận mình vô dụng như vậy, nhìn thấy ba người dùng tính mệnh hợp lại, nàng muốn giúp cũng giúp được.

      Năm người đánh lâu, Phương Tiểu An dường như tìm thấy sơ hở của hai người Hạ Hoàn Nguyệt, khi mọi người còn chư kịp phản ứng Phương Tiểu An vứt bỏ phòng ngự, thừa dịp đánh úp Hạ Hoàn Nguyệt. Nhưng lại thất bại, liên tiếp bị Hạ Hoàn Nguyệt đánh lại, nhưng lại tung chưởng về phía Diệp hộ pháp đằng sau Hạ Hoàn Nguyệt.

      tiếng ho khụ, Diệp hộ pháp phun ngụm máu ra, ngã xuống đất dậy nổi, mà đồng thời Phương Tiểu An cũng kêu lên tiếng đau đớn lùi lại mấy bước, được Hạ lão bản và Nhậm Lăng đỡ phía sau.

      Lãnh Cầm rốt cuộc thừa dịp này tiến lên, suy nghĩ gì ôm lấy cánh tay phải của Phương Tiểu An, hơi tức giận : “Huynh làm cái gì? Bị thương nghiêm trọng ? Có thể…”

      “…Ta sao.” Phương Tiểu An ngẩn ra chút rồi lắc đầu khẽ .

      Lãnh Cầm nhìn Phương Tiểu An đỏ bừng mặt, nhất thời quên mất mình định gì.

      Mà đúng lúc này, khóe mắt Lãnh Cầm lóe sáng, phẫn nộ nhìn Hạ Hoàn Nguyệt.

      Ngay sau đó, người nào đó ngày càng tiến gần, nhưng ai có thể ngăn cản, Hạ lão bản thể, Nhậm Lăng thể, còn Phương Tiểu An lại quay lưng về phía Hạ Hoàn Nguyệt, cho dù phát ra cũng khó né tránh.

      “Tiểu An.” Lãnh Cầm đột nhiên khẽ gọi tiếng, ánh mắt bỗng trở nên kiên định.

      Vẻ mặt Phương Tiểu An cũng hơi thay đổi, dường như cảm giác được Hạ Hoàn Nguyệt tấn công phía sau. Chỉ là trong lòng hiểu , võ công của Hạ Hoàn Nguyệt rất cao, mà trước trước mặt mình là Lãnh Cầm. Lúc này có thể nghiêng người nhưng cho dù tránh được công kích của Hạ Hoàn Nguyệt rơi vào người Lãnh Cầm.

      Cho nên, thể tránh.

      Nhưng Lãnh Cầm cho phép. Thời khắc đó, Lãnh Cầm biết lấy đâu ra sức mạnh, đẩy Phương Tiểu An ra, mà chính nàng cũng ngốc, tuyệt đối ở yên đỡ kiếm của Hạ Hoàn Nguyệt. Vừa đẩy Phương Tiểu An ra, Lãnh Cầm thuận tiện lùi về phía sau.

      Cảm giác đau đớn truyền tới từ cánh tay, Lãnh Cầm khẽ nhíu mày, nhưng may mắn mình chỉ bị thương ở cánh tay, còn Phương Tiểu An bị thương.

      Bên tai lại truyền tới tiếng cười lạnh của Hạ Hoàn Nguyệt: “Ngươi dám đả thương Diệp hộ pháp, được được, thân kiếm này có độc, ta muốn nhìn xem ngươi làm thế nào!” Nghe tới đó, sắc mặt Lãnh Cầm hề tính là đẹp, vốn cảm thấy yên tâm lại thể, có điều nàng lại nghĩ may mà người bị thương là nàng ta, phải Phương Tiểu An.

      Lãnh Cầm ngã xuống đất, muốn đứng lên, nàng muốn hỏi Phương Tiểu An có bị thương , nhưng mà giống như lời Hạ Hoàn Nguyệt , kiếm kia đúng là có độc. Chỉ trong chốc lát, Lãnh Cầm cảm thấy cánh tay mất cảm giác, trong đầu cũng như bị say xe.

      “Tiểu An.” Lãnh Cầm khẽ gọi.

      Bên tai như có người đáp lại, nhưng Lãnh Cầm nghe gì, nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, lập tức mất ý thức.

      Lúc này nàng còn chưa biết, đợi tới khi nàng tỉnh dậy, có rất nhiều chuyện thay đổi.
      *Chương 35: Xào (hai)

      Lãnh Cầm mơ hồ cảm thấy mình nghe thấy tiếng gì đó, giống như tiếng đánh nhau của đám người, rất ầm ĩ, nàng cảm thấy hơi phiền não.

      May mà nhưng phiền não này rất nhanh bị đè ép xuống, bởi vì có đôi tay vẫn ôm chặt lấy nàng. Dường như nàng ở trong lòng người, mà người kia đưa nàng rời xa những tiếng động ầm ĩ này. thanh ồn ào cuối cùng cũng còn nữa, ý thức của Lãnh Cầm cũng dần dần biến mất.

      biết qua bao lâu, nàng mới nghe được tiếng động, chắc chắn đó là tiếng người , giọng kia cực kì quen tai, chỉ là biết có phải người nàng nghĩ trong lòng .

      Người nọ bên tai nàng: “Lãnh Cầm, bọn họ đều độc này giải được, nhưng ta cứu nàng.”

      Khi giọng kia vang lên, Lãnh Cầm thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp bên tai, hơi thở phả quanh tai, khiến nàng là mơ hay là thực. Lãnh Cầm muốn mở to mắt, muốn biết người bên cạnh rốt cuộc là ai, nhưng chỉ động tác mở mắt mà nàng cũng thể làm được.

      “Nàng nhất định tỉnh lại, Lãnh Cầm.” Những lời này còn chưa dứt, ngay lập tức Lãnh Cầm cảm thấy đôi môi ấm áp ấn lên trán mình. Lãnh Cầm căng thẳng nhắm chặt hai mắt, trong lòng nhớ lại rốt cuộc là ai lại làm như vậy. Nhưng nàng còn chưa kịp suy nghĩ gì cảm giác đôi môi kia dần dần xuống, sau cùng chạm vào đôi môi của mình.

      Đôi môi của nàng và của người đó sát vào chỗ, lâu sau, Lãnh Cầm có thể cảm giác đôi môi người đó dần dần lạnh hơn.

      Nàng động đậy được, mắt mở ra được, cũng ra lời, nhưng lại có cảm giác chưa bao giờ có.

      Người kia, người hôn môi của nàng, sau lúc lâu, lâu, cuối cùng cũng rời .

      Ý thức của Lãnh Cầm cuối cùng trở nên mơ hồi, nàng nghĩ lại, rốt cuộc người đó là ai, nhưng sau khi tỉnh lại suy nghĩ cũng chưa muộn.
      .
      .
      Đó là lần Lãnh Cầm ngủ lâu nhất. Khi nàng tỉnh lại nhìn thấy người dựa ở đầu giường ngủ gật, tay vẫn cầm khăn tay, biết vốn định làm gì. Lãnh Cầm có chút choáng váng. Sau khi cảm giác choáng váng qua , Lãnh Cầm gọi: “Đinh Việt, Đinh Việt.”

      “A?” Đinh Việt ngủ cũng sâu, Lãnh Cầm vừa gọi hai tiếng tỉnh lại, sau đó mơ hồ nhìn Lãnh Cầm trước mắt.

      Lãnh Cầm nhướng mi trầm giọng : “Ngươi ngủ ngon ?”

      Đinh Việt biến sắc, nhớ tới cái gì, mặt đột nhiên vui vẻ : “Lão đại! Lão đại, người rốt cuộc tỉnh lại rồi! Người có biết người ngủ hai ngày rồi !”

      “Hai ngày?” Lãnh Cầm biến sắc, nhớ lại chuyện trước khi mình hôn mê.

      Nàng nhớ lúc đó Hạ Hoàn Nguyệt kiếm có độc.

      Mà bây giờ nàng còn sống, như vậy…

      “Là ai cứu ta?” Lãnh Cầm đột nhiên hỏi.

      Nụ cười mặt Đinh Việt cứng lại, khẽ ho tiếng : “Lão đại, nếu tỉnh dậy cần quan


      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 25/5/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      *Chương 36: Xào (ba)

      Trấn Lâm Nhân vẫn như cũ là trấn Lâm Nhân, chỉ là thiếu Phương Tiểu An mà thôi.

      Cho dù Lãnh Cầm tình nguyện nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận chuyện Phương Tiểu An rời . Sau khi biết tin Phương Tiểu An rời , nàng tìm khắp trấn Lâm Nhân, tìm trọn vẹn ba tháng, vẫn hề có tin tức của Phương Tiểu An.

      Thời gian dài nhưng chưa từng từ bỏ, nhưng Lãnh Cầm cũng biết Phương Tiểu An có chí lớn, mà thiên hạ này rộng lớn, nàng nên tìm từ chỗ nào?
      .
      .
      Thời gian cứ như vậy trôi qua, tháng, hai tháng, năm, hai năm.

      Hai năm trôi qua, khách điếm Lâm Nhân vẫn là khách điếm Lâm Nhân như cũ, vẫn là Lãnh Cầm như cũ.

      Lại là ngày mùa hề, Đinh Việt khoanh tay ngồi hóng mát bên cạnh giếng ở hậu viện của khách điếm, bàn đá có nửa quả dưa hấu, bên cạnh có vỏ dưa hấu hỗn độn.

      Khi Lãnh Cầm vào hậu viện nhìn thấy cảnh tượng đó, mà cảnh này hề đẹp.

      “Đinh Việt.” Lãnh Cầm nâng trán than tiếng.

      Lúc này Đinh Việt cũng nhìn thấy Lãnh Cầm đến, cười cười: “Lão đại à, người ở bên ngoài giúp Hạ lão bản làm việc, sao lại chạy đến đây?”

      Lãnh Cầm thiếu chút nữa bị câu này của Đinh Việt làm nghẹn chết. Nàng trừng mắt liếc Đinh Việt, : “Những lời này nên để ta hỏi ngươi mới phải? Ngươi mới là tiểu nhị, phải ta.”

      “Ách, lão đại, người cũng biết trời nóng nào có nhiều khách như vậy? phải nhìn ta rất nhàn nhã sao?” Đinh Việt vò đầu cười gượng.

      Lãnh Cầm buồn cười nhìn bọ dáng của Đinh Việt, nhịn được bật cười, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh Đinh Việt.

      Đinh Việt nhìn nụ cười mặt Lãnh Cầm, bĩu môi: “Người cũng phải nhìn thấy, khách điếm có Nhậm Lăng hỗ trợ đủ rồi, Nhậm Lăng bằng ba ta rồi.”

      “Ngươi có vẻ rất cao hứng.” Lãnh Cầm xoa xoa tay khẽ .

      Đinh Việt từ chối cho ý kiến nhún vai.

      Lãnh Cầm lại cười cười, cầm miếng dưa hấu lên, đôi mắt nhìn thẳng vào Đinh Việt, giống như để ý : “Đáng tiếc, hai ngày tới ngươi được nhàn nhã như vậy nữa.”

      “Vì sao?” Đinh Việt khó hiểu nhìn Lãnh Cầm.

      Lãnh Cầm chớp mắt, buồn cười : “Ta vừa mới nghe Nhậm Lăng , vị Tô Tịnh nương sắp tới khách điểm rồi.”

      “Tô Tịnh nương…Là nương ngày trước tới khách điếm náo loạn muốn tìm Nhậm Lăng? Nữ cải nam trang?” Đinh Việt nghĩ nghĩ rồi trừng to mắt.

      Lãnh Cầm gật đầu.

      Đinh Việt chép miệng, sau lúc lâu mới suy sụy ngồi ghế đá, lẩm bẩm : “Tô Tịnh nương tới đây, tất nhiên Nhậm Lăng làm việc tốt, như vậy tất cả đổ vào thân ta rồi…”

      “Đinh Việt, ngươi cực kỳ thông minh.” Lãnh Cầm cười cười.

      Đinh Việt bất đắc dĩ thở dài, nhìn Lãnh Cầm hớn hở biết cái gì.

      Lãnh Cầm duỗi tay, đứng lên : “Tốt, có lẽ hôm nay Tô Tịnh nương tới, ta bảo Chu thúc chuẩn bị nhiều đồ ăn, nghe lần này Tô Tịnh nương tới là có chuyện quan trọng phải làm.”

      “Ừm.” Đinh Việt yếu ớt lên tiếng. Chu thúc vốn là đầu bếp của khách điếm Lâm Nhân. Trong khoảng thời gian Phương Tiểu An ở khách điếm là lúc Hạ lão bản mang Chu thúc ra ngoài nên Lãnh Cầm mới để Phương Tiểu An làm đầu bếp tạm thời.

      Đinh Việt nhìn Lãnh Cầm rời khỏi sân, vào phòng bếp, ánh mắt cũng hơi thay đổi.

      Đinh Việt cũng phải đần độn, đoán được, lúc trước Lãnh Cầm nghe Phương Tiểu An rời có biểu tình như vậy là vì cái gì. Mà Phương Tiểu An rời lâu như vậy, từ lúc đầu điên cuồng tìm kiếm, càng về sau càng im lặng tuyệt vọng. Đinh Việt đều nhìn thấy .

      Cũng mãi tới hai năm sau, vẻ u sầu trong mắt Lãnh Cầm mới phai nhạt chút.
      .
      .
      Lãnh Cầm cũng sai, Tô Tịnh nương quả nhiên tới trước khi trời tối. Khi Tô Tịnh tới khách điếm, Lãnh Cầm đứng trước quầy cùng Hạ lão bản tính sổ sách, vừa nghe thấy tiếng ngẩng đầu lên, nhìn thấy ngay Tô Tịnh mặc y phục màu đỏ bước vào khách điếm.

      Dù sao trước đó chỉ thấy vài lần, mà qua hai năm, dù Tô Tịnh thay đổi nhiều Lãnh Cầm cũng nhận ra nàng ngay. Có chút nghi hoặc nhìn vẻ mặt vui mừng của Tô Tịnh, Lãnh Cầm mở miệng : “Nhậm Lăng, mau tới chào khách…”

      Lãnh Cầm nửa liền ngừng lại, vì nàng quay đầu lại thấy Nhậm Lăng đứng cạnh nàng, ngơ ngẩn nhìn nữ nhân trước mắt. Mà nữ nhân cũng cười cười nhìn Nhậm Lăng, lâu sau, hốc mắt nàng ươn ướt, : “Làm sao vậy? nhận ra ta sao? Lâu như vậy cũng gì.”

      Nhậm Lăng cũng dịu dàng cười, tiến lên ôm nữ nhân vào lòng, cằm dán vào trán nàng, ấp úng : “Nhận ra, sao ta dám biết…Tịnh nhi.”

      “A Lăng.” Nữ nhân này, đương nhiên là Tô Tịnh.

      Hai người lâu gặp nhau, giờ khắc này gặp lại, đùng là quên hết mọi người bên cạnh.

      Cửu biệt trọng phùng, đương nhiên có nhiều lời muốn . Tô Tịnh vừa mới tới khách điếm, còn chưa kịp mấy câu với mọi người bị Nhậm Lăng kéo lên lầu hai, hai người ở trong phòng cũng biết rốt cuộc làm cái gì.

      Lãnh Cầm kinh ngạc nhìn Nhậm Lăng ngày thường ôn nhuận như ngọc, hoàn mỹ tới độ nhìn thấy tật xấu nào, vậy mà lại nắm tay Tô Thịnh lên lầu, vẫn quên quay lại nhe răng cười với Lãnh Cầm: “Lãnh nương, chuyện dưới lầu xin phiền và Đinh huynh đệ rồi.”

      Sau đó… Hắn cũng quay đầu lại, tiêu sái ôm mỹ nhân trong lòng.

      Lãnh Cầm quả thật tin được đây là Nhậm Lăng, cửu biệt trùng phùng, củi khô lửa nóng, chuyện gì sẽ phát sinh, Lãnh Cầm cần nghĩ cũng biết rồi.

      Thở dài một tiếng, Lãnh Cầm cúi đầu xuống nhìn sổ sách trước mặt.

      Nhưng việc này xảy ra, Lãnh Cầm cũng nhìn tiếp được nữa. Nàng đột nhiên nghĩ tới chuyện xảy ra hai năm trước, lúc đó Nhậm Lăng vừa tới khách điếm Lâm Nhân, vẫn là giang hồ hiệp khách, một lòng cho rằng người mình lại thích người khác, để thành toàn cho nàng nên đã tự nguyện hy sinh tính mạng mình. Lãnh Cầm cũng từng thấy thương xót, nhưng sau đó mới biết Nhậm Lăng vốn chưa chết, là do Phương Tiểu An cứu hắn.

      Chuyện này mới đầu Lãnh Cầm cũng biết, nhưng sau khi Phương Tiểu An rời , Lãnh Cầm vô cùng lo lắng, biết Phương Tiểu An bị độc phát sẽ chết ở chỗ nào. Vì để nàng yên tâm nên Nhậm Lăng mới nói cho nàng biết chuyện này.

      Hóa ra ngay từ đầu Nhậm Lăng đã đoán được Phương Tiểu An là người trong võ lâm, cho nên khi Phương Tiểu An cứu hắn, Nhậm Lăng hề ngạc nhiên, còn giúp Phương Tiểu An giấu giếm thân phận.

      Mà hiện tại, Nhậm Lăng cuối cùng cũng tìm được vật cần tìm, có được hạnh phúc của chính mình, khiến Lãnh Cầm cũng cảm thấy xúc động.

      Có đôi khi, có vài thứ cứ cách xa ta như vậy.

      Đáng tiếc…

      “Suy nghĩ cái gì?” Giọng nói dịu dàng vang lên bên ngoài khách điếm.

      Lãnh Cầm ngước mắt lên nhưng nhìn người ngoài cửa, chỉ khẽ hỏi: “Suy nghĩ hai người Nhậm Lăng và Tô Tịnh nương, rốt cuộc ai ăn sạch ai.” cần ngẩng đầu, Lãnh Cầm cũng biết người tới là ai.

      “Ừm.” Người nọ nói gì thêm, chỉ thản nhiên trả lời, lập tức bước vào khách điếm.

      Đến lúc này Lãnh Cầm mới che giấu chút ảm đạm trong đôi mắt, ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân mới bước vào khách điếm. Hôm nay nam nhân này chỉ mặc y phục đơn giản màu trắng, trong tay cầm một chiếc quạt giấy, đai lưng màu đen đeo đồ trang sức nào. Tầm mắt chậm rãi chuyển dời, Lãnh Cầm nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia, ngũ quan kia đều vô cùng quen thuộc với Lãnh Cầm.

      Nhưng lúc này nam nhân nhìn về phía sau Lãnh Cầm, biết nghĩ đến chuyện gì.

      Lãnh Cầm nhíu mày nói: “Đẹp mắt ?” Du Tú có bệnh cũ, lúc nói chuyện tập trung, Lãnh Cầm cũng thành thói quen rồi.

      “Ừm, nam nhân ngồi ở bàn thứ ba cầm quạt giấy, đó viết một bài thơ.” Dường như hề suy nghĩ, Du Tú trả lời.

      Vốn dĩ Lãnh Cầm muốn nghe Du Tú trả lời rồi cười nhạo tật xấu này của hắn, nhưng một câu này lại khiến Lãnh Cầm hiếu kỳ, nàng hỏi: “Viết bài thơ nào?”

      “Song lâm bỉ thượng nhân, thi hướng chuyển thân cận. Trúc lý kinh thanh trễ, trước cửa sơn sắc xuân. Cuốn mành rêu điểm tịnh, cầm đũa dược mạ tân. Ghi nhớ vô sinh lý, trở về hỏi thân này.” (*) Du Tú thản nhiên nói xong, giọng nói mềm nhẹ có chút lười nhác. Lãnh Cầm nghe hắn nói xong, có cảm giác nói nên lời.

      (*) Bài thơ này xin phép để nguyên như Convert, vì ta rành thơ phúc ^ ^

      Mấp máy môi, Lãnh Cầm cười cười nói: “Có điều ở khá xa mà huynh vẫn nhìn rõ chữ cây quạt sao?”

      “Ừm.” Du Tú nghe thấy Lãnh Cầm cười, cuối cùng thu lại tầm mắt, thản nhiên cười với Lãnh Cầm: “Trước kia từng đọc bài thơ này, cho nên liếc mắt là có thể nhìn rõ.”

      Nhìn thấy Lãnh Cầm nói gì, Du Tú chỉ cười cười, nói tiếp: “Muội làm gì thế?”

      “Tính sổ sách, sáng sớm Hạ lão bản đã ra ngoài, để lại mấy người chúng ta bận rộn, bây giờ thì tốt rồi, ngay cả Nhậm Lăng cũng dùng được nữa.” Mặc dù Lãnh Cầm nói như vậy nhưng cũng tỏ ra bất mãn, chỉ nhẹ nhàng cười.

      Du Tú cũng cười, nhưng nói gì thêm.

      Từ sau khi Phương Tiểu An rời khỏi đây, quan hệ giữa Du Tú và Lãnh Cầm biến thành tình trạng này, tiến thêm bước nào, cũng hề giống bất hòa.

      Hai người cứ nói chuyện như vậy, lâu sau Đinh Việt rốt cuộc cũng ra từ hậu viện, đã gần tới lúc ăn cơm trưa. Bởi vì Du Tú có chuyện phải xử lý nên kết quả bị sư gia nhà mình chạy tới gọi về, còn Hạ lão bản cũng trở về, cùng ăn cơm chỉ có Lãnh Cầm, Đinh Việt, Chu thúc và hai người Nhậm Lăng.

      Năm người làm thành vòng tròn nhàn nhã ngồi ăn cơm. Ngược lại Đinh Việt rất kinh ngạc vì Tô Tịnh đã tới, ngừng hỏi Tô Tịnh về chuyện trong võ lâm. Còn Tô Tịnh vì vừa gặp Nhậm Lăng cho nên tâm trạng vô cùng tốt, bất luận Đinh việt hỏi gì đều vui vẻ trả lời.

      Hỏi một hồi lâu, Đinh Việt mới thăm dò hỏi: “Tô nương, kỳ thật ta vẫn muốn hỏi , kẻ độc ác tà đạo Hạ Hoàn Nguyệt trước kia tới gây sự với Hạ lão bản, hiện giờ hắn thế nào? Liệu có đại hiệp chính đạo nào chế phục hắn ?”

      “Hừ, cái tên độc ác đó có thế lực rất lớn, tạm thời động vào hắn được. Nhưng hiện nay người trong Tháp Dạ Ẩn đọ sức với hắn, chắc hắn sẽ chống cự được bao lâu nữa.” Tô Tịnh nhướn mày.

      Đinh Việt có vẻ càng hứng thú, hứng trí bừng bừng muốn tiếp tục hỏi thì Lãnh Cầm lại cắt ngang: “Đinh Việt, ngươi hỏi chuyện này làm gì? Ngươi cũng phải người trong giang hồ.”

      “Ôi chao, hỏi cho đã nghiền thôi.” Đinh Việt vò đầu cười, lập tức lại quay sang Tô Tịnh nói: “Tô nương nói một chút , Tháp Dạ Ẩn rốt cuộc là cái gì?”

      “Tháp Dạ Ẩn là nơi rất có uy danh giang hồ. Chủ nhân của Tháp Dạ Ẩn là tuyệt thế cao thủ, tên là Sư Vân, hiện giờ đã hơn sáu mươi tuổi, nghe nói hiện giờ trụ ̣t của võ lâm đều là đồ đệ của Sư Vân.”

      “Người này có vẻ rất lợi hại, xem ra Hạ Hoàn Nguyệt xong đời rồi hả?” Đinh Việt xoa xoa tay, cười vô cùng sáng lạn.

      Tô Tịnh nhìn Nhậm Lăng, cười gật đầu nói: “Đúng vậy, có điều người của Tháp Dạ Ẩn giao đấu với Hạ Hoàn Nguyệt cũng phải là tiền bối Sư Vân, mà là tôn tử của hắn.” (Cháu trai)

      “Tôn tử?” Đinh Việt kinh hô một tiếng, “Người này có thể đánh thắng được Hạ Hoàn Nguyệt?”

      “Sư Vân làm sao có thể để tôn tử nhất mạo hiểm? Nếu hắn dám để người này đối với với Hạ Hoàn Nguyệt thì chứng tỏ có tín nhiệm với người đó.” Tô Tịnh cười cười nói.

      Vẻ mặt Đinh Việt thay đổi, lẩm bẩm: “Thật ra muốn nhìn người này lớn lên trông như thế nào, tuổi còn trẻ mà có thể đối phó với đại ma đầu kia, chuyện trong võ lâm thật sự thú vị…”

      Lãnh Cầm vẻ mặt của Đinh Việt, nhịn được than nhẹ một tiếng. Nàng đương nhiên Đinh Việt có chí hướng ra ngoài giang hồ, nhưng từ khi sinh ra Đinh Việt đã bắt đầu ở bên cạnh nàng, đồng ý với cha mẹ nàng phải chăm sóc cho nàng, cho dù muốn vào giang hồ cũng rời nàng nửa bước, thật ra nguyên nhân cũng là do nàng khiến hiện giờ Đinh Việt chỉ có thể hỏi thăm tình hình qua Tô Tịnh, có thể khiến hắn thèm muốn thế giới kia thế nào.

      Nghĩ một chút, Lãnh Cầm mới khẽ nói: “Như vậy tôn tử của chủ nhân Tháp Dạ Ẩn, tên là gì?”

      “Sư Hồi Tuyết.” Tô Tịnh đáp.

      Động tác của Lãnh Cầm hơi ngừng lại, tiện đà cười cười: “Tên người này lại có chút phong nhã.”
      Last edited by a moderator: 27/5/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      *Chương 37: Thịt ()

      Bất luận thế nào, Tháp Dạ , Sư Hồi Tuyết, Sư Vân, những thứ này đối với Lãnh Cầm đều ở khoảng cách rất xa.

      Nàng tuyệt đối thể ngờ lâu sau mình tiếp xúc rất nhiều với chúng.

      Ngày hôm sau trấn Lâm Nhân nghênh đón rất nhiều người từ bên ngoài tới, bọn họ tay cầm đao kiếm, có người lộ vẻ sát khí, có người mặt tràn trề vẻ quang minh chính đại, biết rốt cuộc tới trấn Lâm Nhân làm gì.

      Lãnh Cầm biết chuyện này từ trong miệng Đinh Việt. Sáng sớm Đinh Việt gõ cửa phòng Lãnh Cầm, vẻ mặt kinh hoàng với nàng: “Lão đại lão đại, bên ngoài có rất nhiều người trong võ lâm tới đây, ầm ĩ muốn ở trọ, hơn nữa còn cầm bức họa hỏi người đường tìm người được vẽ.”

      Lãnh Cầm hơi ngẩn ra lát rồi mới mặc thêm áo ngoài, với Đinh Việt: “Chúng ta xuống xem chút.”

      “Chờ chút, lão đại.” Đinh Việt lập tức xuống lầu, có ý muốn lại thôi đứng ở cửa phòng.

      Lãnh Cầm nhíu mày, thấp giọng : “Làm sao vậy?”

      Ánh mắt Đinh Việt hơi né tránh, đột nhiên như quyết định điều gì đó, lớn tiếng : “Lão đại, người đừng nên xuống, những người này đều là người trong võ lâm, y phục còn có vết máu, xem ra là mấy tên gia hỏa nóng tính. Nếu như bọn họ là người chính đạo tốt, nhưng nếu gặp phải người tà đạo …”


      “Hạ lão bản còn chưa về, ta ai ?” Lãnh Cầm nhíu mày trả lời.

      Đinh Việt giật mình, tiện đà nhắm mắt vỗ ngực: “Ta !”

      Lãnh Cầm cười cười, trong mắt chứa dịu dàng, nàng : “Được rồi, chúng ta xuống thôi.” Nàng quan tâm Đinh Việt gì. Vẻ mặt Đinh Việt như bị đả kích, cuối cùng vẫn phải theo Lãnh Cầm xuống lầu.

      Lúc này dưới lầu đứng đầy người, đều là người bên ngoài trấn, đám khách quen nhìn thấy đám người cầm đao kiếm này tiến vào cũng sớm bị dọa chạy. Trong khách điếm đều là người trong võ lâm. Bọn có lẽ phải là môn phái, thậm chí còn phân ra nhiều thế lực.

      Lãnh Cầm xuống dưới lầu. Mấy người cầm đầu nhìn thấy nàng, lớn giọng hỏi: “Đây là lão bản của khách điếm Lâm Nhân?”

      “Là ta.” Lúc này Hạ lão bản có ở đây, Lãnh Cầm đều với bên ngoài như vậy.

      Những người đó trao đổi ánh mắt chút, sau đó nam tử mặc trường bào màu xanh đen tiến lên, lấy từ trong người ra bức họa, với Lãnh Cầm: “ nương, có nhận ra nam nhân này?”

      Bức họa kia từ từ bị kéo ra, người trong bức tranh được vẽ toàn mỹ, phong thái tuấn, mắt phượng thâm thúy nhếch lên, mang theo ý cười khinh miệt, chính là Hạ Hoàn Nguyệt.

      Ánh mắt Lãnh Cầm hề biến đổi, nàng ngẩng đầu với nam nhân trước mắt: “Các ngươi tìm người này làm gì?”

      như vậy, nương nhận ra người này?” Nam nhân cười .

      Lãnh Cầm nhíu mày, gì.

      Nam nhân này có hơi nóng nảy, lại :
      " nương có thể cho chung ta biết, người này rốt cuộc ở đâu ?"

      " cho ta biết trước, các người tìm làm gì?" Lãnh Cầm vẫn kiên trì trả lời.

      Nam nhân thấy Lãnh Cầm có chút sợ hãi, khỏi nhíu mày, nhìn lại người phía sau, mấy người thấp giọng gì đó, sau đó mới quay lại với Lãnh Cầm: "Nam nhân này là thủ lĩnh tà đạo, tên là Hạ Hoàn Nguyệt, ta tội ác tày trời, giết rất nhiều người đức cao vọng trọng trong võ lâm. Chúng ta là phụng lệnh chưởng môn truy sát tên ác nhân này!"

      Lãnh Cầm khẽ cau mày, lập tức mở miệng định , nhưng lúc này khóe mắt quét tới người vào từ cửa lớn.

      Lãnh Cầm hơi sửng sốt, phản ứng đầu tiên là nâng trán.

      "Hạ... Hạ lão bản." Khi Lãnh Cầm còn chưa kịp ngăn cản, Đinh Việt mở miệng gọi.

      Người vào từ ngoài cửa, toàn thân mặc y phục màu xám, đầu tóc màu trắng xám tùy ý buộc đằng sau ót, nhìn vô cùng lếch thếch, phải Hạ lão bản là ai. Mà vừa rồi Hạ lão bản bước vào khách điếm cảm thấy tức giận bình thường, muốn lặng lẽ rời bị Đinh Việt gọi lại. Trong thời gian ngắn, tất cả mọi người trong phòng đều dời tầm mắt tới người Hạ lão bản.

      Hạ lão bản nổi, chỉ có thể cười gượng: "Đinh Việt, ngươi gọi ta làm gì?"

      Sắc mặt Đinh Việt trắng nhợt, mơ hồ nhận ra bản thân làm việc nên làm, nhưng cũng chỉ cười khổ. Mà nam tử vừa rồi chuyện với Lãnh Cầm bỗng thay đổi sắc mặt, những người phía sau cũng lôi vũ khí ra, nắm chặt chờ đấu với Hạ lão bản.

      Hạ lão bản thực vô tội, vừa mới vào trong khách điếm, chưa hiểu chuyện gì bị người ta nhìn chòng chọc. nhức đầu : "Trước tiên các ngươi đừng như vậy với ta, tốt xấu gì cũng cho ta biết xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ cái tên Hạ Hoàn Nguyệt kia làm ra chuyện gì sao?"

      "Hạ Hoàn Nguyệt, ngươi còn xằng bậy gì?" Nam nhân ngắt lời Hạ lão bản, ràng coi Hạ lão bản là Hạ Hoàn Nguyệt.

      Hạ lão bản giật mình, nhưng phủ nhận, ngược lại trở nên yên lặng, chắp tay sau lưng với đám người: "Các ngươi cho ta biết, ta rốt cuộc làm cái gì? Sao các ngươi lại chạy đến nơi hẻo lánh này giết ta?"

      "Hạ Hoàn Nguyệt! Ngươi giết Võ lâm minh chủ Giang Hữu tiền bối, còn treo đầu ông ấy lên đầu tháp, tội ác này khiến người thần đều căm phẫn! tới mấy nay năm ngươi dùng thế lực của ngươi tàn sát võ lâm chính đạo, vô số oan hồn..." Người nọ vừa tới tội ác của Hạ Hoàn Nguyệt, muốn dừng cũng dừng được.

      Nhưng Hạ lão bản cho tiếp, sắc mặt tái nhợt cắt lời: "Ngươi ... Hạ Hoàn Nguyệt giết Giang Hữu, ... giết Giang Hữu?"

      "Chính là việc ngươi làm, chẳng lẽ ngươi muốn phủ nhận?" Người nọ hoàn toàn coi Hạ lão bản là Hạ Hoàn Nguyệt.

      Hạ lão bản đột nhiên cười tràng dài, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lãnh Cầm và đám người, ánh mắt vốn lười biếng đột nhiên trở nên sắc bén, nghiến răng nghiến lợi : "Bất luận các ngươi có tin hay , ta phải Hạ Hoàn Nguyệt, tên ta là Hạ Hoán Vân, có thù đội trời chung với Hạ Hoàn Nguyệt."

      Những lời này của Hạ lão bản chứa đầy sức mạnh khiến cả phòng đầy người đột nhiên im lặng.

      Sau lúc lâu, có người đột nhiên : "Hạ Hoán Vân, phải là Đại đệ tử của Giang Hữu sao?"

      "Tịch Nguyệt Kiếm Hạ Hoán Vân?"

      Lãnh Cầm hơi ngẩn người, tuy rằng hai năm trước nàng biết Hạ lão bản là người trong võ lâm, vì nguyên nhân nào đó mới tới đây cư, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy tên giang hồ của Hạ lão bản.

      Tịch Nguyệt Kiếm Hạ Hoán Vân, Lãnh Cầm chưa từng thấy Hạ lão bản chạm vào kiếm lần nào.

      đám người trong võ lâm cũng do dự, biết có nên tin lời Hạ lão bản hay . Họ thương lượng hồi lâu, mới có người : "Ngươi làm cách nào chứng minh ngươi là Hạ Hoán Vân?"

      Hạ lão bản liếc nhìn người đó, chắp tay sau lưng lời nào. Sau lát mới : "Ta có cách chứng minh."

      "Hạ lão bản..." Lãnh Cầm sửng sốt, thực ra biết giúp Hạ lão bản thế nào. Hạ lão bản nhìn phản ứng của nàng cũng chỉ khẽ lắc đầu.

      Ý tứ kia cực kỳ ràng, cần Lãnh Cầm giúp .

      Đinh Việt và Lãnh Cầm nhìn mình Hạ lão bản bị đám người trong võ lâm vây quanh, im lặng biết nên làm gì. Nhậm Lăng và Tô Tịnh cũng biết đâu. Lãnh Cầm cũng hiểu lúc này Tô Tịnh và Nhậm Lăng thể xuất , khắp thiên hạ đều cho rằng Nhậm Lăng chết, Nhậm Lăng tuyệt đối thể là người làm chứng.

      Nhưng lúc này ngoại trừ Nhậm Lăng và Tô Tịnh Lãnh Cầm cũng nghĩ ra có người có thể giúp Hạ lão bản.

      Cũng vào lúc này, trong đám người có nam tử lúc đầu chuyện với Lãnh Cầm, đột nhiên buông vũ khí xuống, : "Các vị nghe ta lời."

      "Ngươi muốn cái gì? Chẳng lẽ ngươi tin người này phải Hạ Hoàn Nguyệt mà là Đại đệ tử của tiền bối Giang Hữu sao? Thế giải thích thế nào về vẻ ngoài của giống hệt Hạ Hoàn Nguyệt?" Có người khác bất mãn mở miệng .

      Nam tử mỉm cười, lại : "Tuy thể xác định chắn chắn nhưng ta cảm thấy người này phải Hạ Hoàn Nguyệt."

      "Ngươi cái gì? Ngươi dễ dàng như vậy bị tên gian ác này lừa gạt?"

      "." Người nọ thu kiếm vào vỏ, "Theo tin tức của chúng ta, khi Hạ Hoàn Nguyệt chạy trốn đến trấn này bị thương rất nặng. Hơn nữa nếu người này là Hạ Hoàn Nguyệt tuyệt đối đứng đây cho chúng ta giết."

      "Hừ, đừng tự cho là mình thông minh."

      Trong đán người có giọng bất mãn, nhưng cũng có người bị nam tử này thuyết phục, trong khoảng thời gian ngắn chia thành hai phe. Mọi người tranh chấp rất lâu. Ba người Lãnh Cầm, Đinh Việt và Hạ lão bản đứng bên ngẩng đầu nhìn bọn họ tranh cãi. Lãnh Cầm và Đinh Việt tới trước mặt Hạ lão bản.

      Ánh mắt phức tạp nhìn Hạ lão bản, đột nhiên cảm thaay tức giận. Mình vì suy nghĩ mà người này lại hề lo lắng an nguy của chính mình, coi như nàng lo lắng vô ích.

      Lãnh Cầm nghĩ như vậy, nhịn được quay đầu nhìn ra đường lớn.

      Lúc này những người đó cuối cùng cũng tranh cãi ra kết quả, lâu sau, nam nhân mặc y phục xanh đen lại bước ra, đứng cách ba người đoạn: "Theo ta biết thiếu chủ Sư Hồi Tuyết của Tháp Dạ nhanh chóng tới khách điếm. từng giao đấu với Hạ Hoàn Nguyệt. Rốt cuộc ngươi có phải Hạ Hoàn Nguyệt hay chờ chút nữa Sư thiếu hiệp tới biết ."

      "Được được." Hạ lão bản gậy đầu đáp.

      Lãnh Cầm nghe hai người chuyện, bàn tay trong tay áo đột nhiên nắm chặt.

      Người tên Sư Hồi Tuyết kia, nghe vào trong tai Lãnh Cầm luôn luôn có cảm giác khác lạ.

      Những người này vẫn yên tâm về Hạ lão bản, tất cả mọi người đều ở trong đại sảnh của khách điếm, cầm vũ khí trong tay nhìn Hạ lão bản, để Hạ lão bản rời nửa bước.

      Hạ lão bản có chút dở khóc dở cười, nhưng lúc này hoàn toàn có tâm trạng đùa. im lặng ngồi ở đại sảnh, bên cạnh là Lãnh Cầm và Đinh Việt cũng im lặng. chờ đợi cái tên Sư Hồi Tuyết kia tới, để chứng minh mình phải là Hạ Hoàn Nguyệt.

      Lúc này, thực muốn đích thân tìm tên Hạ Hoàn Nguyệt kia, tự tay giết .
      Last edited by a moderator: 29/5/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      *Chương 38: Thịt (hai)

      Khi mọi người ở khách điếm Lâm Nhân ở đầu trấn Lâm Nhân bụi tung mù mịt, chiếc xe ngựa tiến vào trấn Lâm Nhân.

      Người điều khiển xe ngựa là nam tử khoảng chừng ba mươi tuổi, áo ngoài màu trắng, khuôn mặt như được điêu khắc, toàn thân tỏa ra khí phách cường tráng. người dính đầy bụi cát, nhưng mặt có chút ủ rũ.

      Người này vừa rồi còn lái xe ngựa rất nhanh, tới khi tiến vào trấn Lâm Nhân ta mới khống chế xe ngựa chạy chậm lại. vừa ghì dây cương vừa quay về phía thùng xe với người ngồi bên trong: “A Tuyết, chúng ta tới trấn Lâm Nhân rồi.”

      “Đới thúc thúc, người lái xe cả đêm cũng mệt rồi, trước tiên hãy tìm nơi nghỉ ngơi chút.” Bên trong xe ngựa truyền tới giọng dịu dàng của nam tử.

      Nam nhân lái xe nghe xong lời đó chỉ cười cười : “Năm đó lúc ta truy lùng nghiệt dư của ma giáo từng phi ngựa liên tục ba ngày ba đêm chợp mắt, cũng sao cả, bây giờ mới có đêm có gì đáng ngại. Nhưng ngươi…”

      “Đới thúc thúc…” Rèm xe hơi lắc lư, người bên trong xe ra thò đầu ra xem xét. Đây là nam nhân chỉ mới hơn hai mươi tuổi, mặc trường bào, khuôn mặt cực kỳ tinh tế, chứa chút nhu. Vạt áo của khá rộng, tôn lên thân thể có chút gầy yếu, vẻ mặt cũng hơi tái nhợt, như thể mới bị bệnh nặng.

      Nam nhân ngồi trong xe ngựa là người mà đám người ở khách điếm Lâm Nhân chờ đợi, Sư Hồi Tuyết. Còn người lái xe là trong những đệ tử của Sư Vân, tên gọi Đới Linh Sương, chính là cao thủ cùng thời với Tịch Nguyệt Kiếm Hạ Hoán Vân.

      Nhìn thấy Sư Hồi Tuyết ra khỏi xe ngựa, Đới Linh Sương nhíu nhíu mày: “Bên ngoài gió lớn, ngươi ngồi yên trong xe ngựa là được.”

      tới trấn Lâm Nhân, Đới thúc thúc, ta muốn nhìn nơi này chút.” Sư Hồi Tuyết chịu ngồi yên ở trong, vẫn cố chấp nhìn Đới Linh Sương. T

      rong lòng Đới Linh Sương biết mình bất lực với , đành phải từ bỏ, nhưng trong miệng vẫn lo lắng: “ gầy gò như vậy rồi cũng biết tự chăm sóc mình cho tốt, lão gia biết ngươi như vậy cho nên với giao cho ta theo ngươi.”

      Sư Hồi Tuyết nghe vậy chỉ khẽ cười, cũng nhiều.

      Đới Linh Sương thấy bộ dáng của , nhịn được thở dài tiếng, cũng nhiều lời.

      Hai người chạy xe ngựa trong trấn lâu xuyên qua khu phố xá sầm uất tới khu có vẻ yên tĩnh. Lúc này Sư Hồi Tuyết vẫn mực yên lặng đột nhiên mở miệng : “Đới thúc thúc, dừng lại chút được ?”

      “Làm sao vậy?” Đới Linh Sương có chút nghi hoặc nhìn thoáng qua Sư Hồi Tuyết. Từ lúc tiến vào trấn Lâm Nhân, có vẻ có tâm nặng nề. Đới Linh Sương chỉ nghĩ lo lắng chưa bắt được ma đầu Hạ Hoàn Nguyệt, nhưng lúc này mới phát lo lắng vì có chuyện riêng.

      Tuy trong lòng còn nghi hoặc nhưng Đới Linh Sương vẫn dừng xe ngựa.

      Xe ngựa dừng đúng con đường đằng trước khách điếm, bốn chữ bảng hiệu vừa mạnh mẽ vừa có lực: “Khách điếm Lâm Nhân.”

      Sư Hồi Tuyết vừa bước xuống xe ngựa, ngước mắt nhìn bảng hiệu kia, trong mắt giấu cảm xúc nào đó tên, vừa có vẻ u sầu, vừa có vẻ hoài niệm. cũng nhìn lâu, thu hồi ánh mắt, cúi đầu biết suy nghĩ cái gì. Thở dài tiếng, mới khẽ :

      “Đới thúc thúc, nếu như nghĩ tới người
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :