1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tráng sĩ, nóc nhà ngươi có lưu manh - Hạnh Diệu Vị Văn (49/49)Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      *Chương 25: Bung ()

      “Ngươi rốt cuộc là…” Lãnh Cầm cảm giác có chút bình thường, trong lòng hiểu người nam tử này nhất định có quan hệ bình thường với Nhậm Lăng. Nhưng trước khi chết Nhậm Lăng chuyện, hề đề cập tới người nam nhân như vậy, mà Đinh Việt từng cho nàng lời trong giang hồ, cũng tới Nhậm Lăng có quan hệ thân mật với nam nhân nào.

      Đinh Việt nhìn tình huống trước mắt, cho dù vừa mới tỉnh dậy biết lúc trước xảy ra chuyện gì nhưng cũng đoán đại khái được chút. chớp mắt, kéo kéo Lâm Sinh đứng đờ đẫn sang bên, kéo về phía sau mình, rồi mới giọng : “Vị này thực tìm Nhâm đại hiệp? Nhưng mà Nhâm đại hiệp phải …”

      “Nhậm Lăng nhất định còn sống!” Nam nhân kia lớn tiếng , giọng vô cùng khàn, nhưng lại chứa sắc bén.

      Giống như giọng the thé thống khổ của nữ nhân.

      Mọi người ngẩn ra, chỉ nghe thấy Phương Tiểu An thở dài tiếng, còn có tiếng khóc nức nở của nam nhân kia.

      Sau lúc im lặng, Lâm Sinh mở miệng : “Nếu nhìn thấy người mà ngươi muốn tìm ngươi gì với ?”

      Lâm Sinh vừa mới mở miệng, tầm mắt mọi người tập trung người . Lúc này lẳng lặng đứng sau Đinh Việt, đôi mắt vừa trống rỗng lại vừa tràn ngập chờ mong, dừng ánh mắt người nam nhân nằm rạp trước mắt.

      Nam nhân ngước mắt lên đối diện với Lâm Sinh, trong thoáng chốc dường như tất cả mọi người đều tồn tại, trong mắt chỉ là hình ảnh hai trong mắt đen.

      Mọi người mở miệng lâu, Lâm Sinh lại lặp lại: “Nếu người đó chết, ngươi muốn với cái gì?”

      “…Ta cho , cuộc đời này ta chỉ vì người mà mặc hỉ phục, chỉ vì môt người đạp khắp Thiên Sơn.” Gi ọng trầm thấp, nam nhân ra câu. Mà lúc ra câu này, hai tròng mắt vẫn rời khỏi Lâm Sinh.

      Lãnh Cầm bất giác nắm chặt tay Phương Tiểu An, nhìn biểu tình của nam nhân, cũng nhìn sang Lâm Sinh. biết có phải cảm giác sai hay , nàm cảm thấy khi nam nhân kia ra những lời đó, biểu tình của Lâm Sinh có chút biến hóa, nhưng việc biến hóa lớn, trong đôi mắt ôn hòa ngày thường có chút nhu hòa.
      Lúc đó Lãnh Cầm đột nhiên hiểu điều gì đó, nhìn Lâm Sinh, ánh mắt này cực kỳ giống với Nhân, đột nhiên phát ra mình sơ xuất rất nhiều.

      Lâm Sinh, Nhậm Lăng, thay đổi hình dạng, có nhiều chỗ thay đổi nhưng cải trang thành.

      Lãnh Cầm hiểu , làm thế nào Phương Tiểu An lại hiểu ? Người duy nhất ở đây hiểu , cũng chỉ có Đinh Việt. ngơ ngẩn nhìn Lâm Sinh, người thường ngày luôn giúp đỡ sao có thể đột nhiên hỏi vấn đề kỳ quái như vậy.

      Nhưng Lâm Sinh lại để ý tới nghi ngờ của Đinh Việt, đột nhiên tiến lên bước, ra khỏi phía sau Đinh Việt, cúi mắt xuống : “Người kia là ai?”

      “Là huynh, Nhậm Lăng.” Nam nhân ràng từng chữ từng chữ .

      Có lẽ vừa rồi nam nhân này vẫn chưa xác định Lâm Sinh rốt cuộc là ai, nhưng khi Lâm Sinh hỏi vấn đề này ra, hoàn toàn chắc chắn - - ngoại trừ người kia, có người nào biết những lời nghĩa là gì.

      Những lời này của nam nhân khiến người vẫn chưa hiểu là Đinh Việt đột nhiên lùi lại mấy bước, suýt nữa giẫm lên chân Nhậm Lăng cách đó xa.

      “Nhậm Lăng…Nhậm đại hiệp.” Đinh Việt thể tin nổi nhìn Lâm Sinh, lại muốn tìm ra đáp án nên hướng mắt nhìn Lãnh Cầm và Phương Tiểu An, nhìn thấy vẻ mặt của hai người, lúc này mới tin những lời này là . Hóa ra Lâm Sinh là Nhậm Lăng, nhưng biết vì sao Nhậm Lăng chết, mà làm cách nào biến thành bộ dáng tại như vậy.

      Nhậm Lăng cũng muốn giấu diếm thân phận của mình, lúc này bị nam nhân kia vạch trần cũng chút kinh hoảng, lại tiếp tục : “Th ế còn Đoàn Nghiêu Thanh?”

      “Đoàn Nghiêu Thanh?” Nam nhân sửng sốt chút, như thể ngờ lúc này Nhậm Lăng lại tới cái tên đó, nghĩ nghĩ lúc mới mỉm cười : “Chẳng lẽ từ trước tới nay huynh đều tưởng rằng người ta là Đoàn Nghiêu Thanh, cho nên mới đào hôn?”

      Hai chữ đào hôn đặc biệt chói tai, đám người Lãnh Cầm lên tiếng lắng nghe, trong đầu suy nghĩ nam nhân này rốt cuộc có thân phận thế nào, tại sao lại nhắc tới đào hôn…

      “Người trước mắt là nữ tử.” Lãnh Cầm đột nhiên cảm giác bên tai có người giọng . Nàng đột nhiên cả kinh, giơ tay xoa lỗ tay, dường như có thể cảm nhận được hơi thở của Phương Tiểu An phả vào tai cảm giác tê dại, mà khi nàng ý thức được Phương Tiểu An gì, khỏi mở to hai mắt.

      Người nam nhân này, là nữ giả nam trang?

      Qủa nhiên, sau phút chốc, Nhậm Lăng lại tiếp: “Ta biết nàng muốn cùng ta ở cùng chỗ, cho nên để tránh cho nàng chán ghét vứt bỏ, bằng tự ra rời .”

      “Chán ghét mà vứt bỏ?” Nữ tử giả trang kia tức giận tái mặt mấp máy môi, đột nhiên đứng lên, để ý ánh mắt có vẻ xa cách của Nhậm Lăng, chỉ bước nhanh tới trước mặt , mở miệng : “Nhậm Lăng ngươi có thể ngu xuẩn hơn nữa hả, lại ta chán ghét mà vứt bỏ ngươi!” xong câu này, nàng đột nhiên kiễng chân, đôi môi in lên môi mỏng của Nhậm Lăng.

      Lãnh Cầm nháy mắt cảm thấy mình quả kém hơn so với nữ nhân này rất nhiều - - nàng có dũng khí hôn Du Tú. Chuyện trước mắt xảy ra quá đột ngột, vậy nên khiến Lãnh Cầm kịp suy nghĩ, chỉ cảm thán câu như vậy.

      Thu lại tầm mắt, Lãnh Cầm hơi tự nhiên thối lui, bên cạnh truyền tới tiếng ho khẽ, Lãnh Cầm phát ra là Phương Tiểu An.

      Cảm nhận được Lãnh Cầm nhìn mình, Phương Tiểu An hơi gật đầu, ánh mắt giao nhau có chút hiểu .

      “Đinh Việt, Tiểu An, chúng ta xuống.” Lãnh Cầm giọng mở miệng, nhưng cho dù thế vẫn khiến hai người Nhậm Lăng nghe thấy. Nụ hôn kích động của hai người cứng ngắc, lập tức nữ nhân kia càng ôm chặt lấy Nhậm Lăng, hoàn toàn để ý tới hành động của mấy người Lãnh Cầm.

      Còn Phương Tiểu An nắm tay Lãnh Cầm chặt - - vì nghe thấy xưng hô của Lãnh Cầm thay đổi.

      Từ đầu tới cuối Đinh Việt vẫn giữ nguyên biểu tình cứng ngắc đờ đẫn, bộ dáng hiểu tình hình, nghe thấy Lãnh Cầm gọi mới phản ứng lại, theo hai người Lãnh Cầm xuống lầu, để trọn tầng lầu cho hai người này vừa sinh ly tử biệt.
      .
      .
      Vào phòng bếp, đóng cửa lại, Lãnh Cầm mới mở miệng: “Lâm Sinh chính là Nhậm Lăng?” Tuy vừa rồi sớm biết, nhưng Lãnh Cầm vẫn nhịn được hỏi ra miệng, phải thể xác nhận, nhưng việc này quá mức tưởng tượng. ràng chắc chắn cứu được Nhậm Lăng, bọn họ đều cho rằng Nhậm Lăng chết, ngờ Nhậm Lăng lại sống lại, hơn nữa lại thay đổi thân phận ở lại trong khách điếm Lâm Nhân.

      Để khiến Lãnh Cầm an tâm, Phương Tiểu An nhanh chóng gật đầu : “Đúng, Lâm Sinh chính là Nhậm Lăng.”

      “Hai người có thể ? phải Nhậm đại hiệp sớm…Làm sao có thể sống lại?” Đinh Việt hiểu nổi, mê mang chuyển dời tầm mắt, lúc nhìn Phương Tiểu An, lúc lại nhìn Lãnh Cầm tìm kiếm đáp án.

      Ai cũng chú ý tới, ánh mắt của Phương Tiểu An có hơi thay đổi, nhưng ngay lập tức từ từ lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng biết vì cái gì, vì sao người chết lại sống lại, trở thành Lâm Sinh tại.

      Dù trong lòng còn nhiều điều chưa , nhưng Lãnh Cầm cũng biết lúc này hỏi cũng được gì, chỉ có thể đợi tự Nhậm Lăng ra. Tuy nhiên trong lòng nàng cũng có chút tức giận bị Nhậm Lăng lừa gạt, nhưng cũng rất vui mừng, mặc kệ là tức giận vì bị lừa gạt nhưng người sống mới đáng cao hứng.

      Mà Nhậm Lăng và nữ nhân kia phát triển tình cảm thế nào, Lãnh Cầm cảm thấy mình cũng cần lo lắng. Dựa theo cuộc đối thoại của hai người có vẻ như tất cả mọi người hiểu nhầm nàng ấy.

      Ba người cứ suy đoán như vậy, ở trong phòng bếp cả đêm. Tới khi Lãnh Cầm mệt rã rời, Đinh Việt muốn Lãnh Cầm lên lầu ngủ, nhưng Lãnh Cầm lại sống chết muốn lên, đúng hơn là muốn lên lầu nghe tiếng của hai người kia.

      Kỳ Đinh Việt và Phương Tiểu An đều hiểu , Lãnh Cầm chỉ là muốn quầy rấy tới hai người rất dễ dàng mới gặp được nhau.

      Cho nên cần nghĩ ra biện pháp, Đinh Việt lấy ra áo khoác vải bông để ở dưới lầu, đưa cho Lãnh Cầm để nàng đắp tạm, nhưng Phương Tiểu An lại chuẩn bị cái khác, dọn cho Lãnh Cầm chỗ ngủ. Ba người cứ như vậy ngủ dưới lầu đêm.

      Mãi cho đến sáng ngày hôm sau, Lãnh Cầm ngáp ngủ tỉnh dậy.

      Phòng bếp phải nơi thích hợp để ngủ. Lãnh Cầm nghĩ tới tối hôm qua muốn ngủ, nhưng nàng vẫn lên lầu, thậm chỉ còn kéo Phương Tiểu An và Đinh Việt ở dưới lầu ngủ đêm. Lãnh Cầm ngủ mình trong phòng bếp, còn Đinh Việt và Phương Tiểu An ngủ bên ngoài đại đường. Lãnh Cầm khoác áo ngoài mà Đinh Việt tìm cho nàng, cũng chải đầu ra ngoài phòng bếp.

      Bên trong đại sảnh, Phương Tiểu An có vẻ thức dậy từ lâu, ngồi mình cạnh cửa sổ ngơ ngẩn biết suy nghĩ cái gì. Lúc này là sáng tinh mơ, cửa sổ của khách điếm vẫn chưa mở ra, Phương Tiểu An đối diện với cửa sổ, thứ nhìn thấy được cũng chỉ là tầng sươn mù mỏng che cánh cửa.

      Còn Đinh Việt ngủ ở quầy, lúc này vẫn chưa tỉnh lại.

      Trong lòng xao động, Lãnh Cầm tới bên cửa sổ, ngồi đối diện với Phương Tiểu An, khẽ : “ xin lỗi, ta nên gọi bọn họ xuống lầu mới phải.”

      “Ta vốn tưởng rằng là người hiểu phong tình.” Phương Tiểu An nghe thấy Lãnh Cầm câu xin lỗi, nhịn được .

      Ngày thường Phương Tiểu An đều tỏ ra nghiêm nghị, cho dù dối cũng tỏ vẻ tự nhiên, lúc này những lời này khóe môi lại hơi nhếch lên, có chút ý tứ vui đùa, khiến cho Lãnh Cầm kinh ngạc trong lòng.

      Cọc gỗ Phương Tiểu An này, đột nhiện có cảm giác thông suốt.

      Có chút bất mãn ho khẽ tiếng, Lãnh Cầm : “Cho dù ta hiểu phong tình, cũng biết được chuyện đương, sắc đẹp trước mặt, tất cả mọi người đều vướng víu? Sao ta lại thức thời như vậy?”

      Phương Tiểu An nghe Lãnh Cầm , đôi môi xao động nụ cười.

      Lãnh Cầm nhìn Phương Tiểu An tươi cười, bất giác thở dài hơi: “Ta đúng là chưa từng nhận ra huynh cũng có lúm đồng tiền.”

      Nụ cười của Phương Tiểu An tắt lịm, đứng lên : “Là sao.” Những lời này của phải câu hỏi, mà cũng có vẻ muốn nghe Lãnh Cầm trả lời.

      Lãnh Cầm nhớ lại mặt Phương Tiểu An quá nhiều thịt nên mình mới chưa từng nhận ra có lúm đồng tiền, có điều suy nghĩ lại cảm thấy thích hợp, hóa ra từ trước giờ Phương Tiểu An chưa từng cười như vậy, cho nên mình mới nhận ra khi cười thế nào.

      Nghĩ như vậy, Lãnh Cầm phát ra mình lại nghĩ mấy thứ nhàm chán, khỏi lắc đầu : “Đinh Việt.”

      Tiếng của Lãnh Cầm , nhưng Đinh Việt nằm ngủ ở quầy có chút động tĩnh nào.

      Lãnh Cầm hơi nhíu mày, quay đầu lại nhìn Đinh Việt. Lúc này Đinh Việt nằm úp sấp quầy, ngủ say sưa.

      “Đinh Việt.” Giọng của Lãnh Cầm lớn hơn chút.

      Đinh Việt rốt cuộc cũng có phản ứng, mở mắt ngẩng đầu mơ màng nhìn Lãnh Cầm. Lãnh Cầm nhìn bộ dạng của Đinh Việt cảm thấy buồn cười, nhưng kìm nén cười ra tiếng, chỉ : “Đinh Việt, ngươi lên lầu xem hai người Nhậm Lăng dậy chưa?” Tuy như vậy nhưng Lãnh Cầm tin rằng hai bọn họ cả đêm ngủ.

      Đinh Việt vừa mới tỉnh, đầu óc có chút mơ hồ, cũng để ý Lãnh Cầm cái gì, suy nghĩ lên lầu. Có điều sau lát nghe thấy tiếng Đinh Việt kinh hô lầu. Lãnh Cầm và Phương Tiểu An kinh ngạc, hai người ngẩng đầu nhìn lên, thấy Đinh Việt dựa vào lan can lầu hai sợ hãi kêu, chỉ vào nơi nào đó lầu.

      Mà ở bên kia, nữ nhân khoác áo ngoài của Nhậm Lăng, mắt hẹp dài hơi híp lại, lười biếng đứng trước mặt Đinh Việt, tóc dài rối tung làm nổi bật khuôn mặt thanh tú của nàng.

      Nữ nhân này ràng là người tối qua ầm ĩ muốn gặp Nhậm Lăng. Phương Tiểu An và Lãnh Cầm nàng là nữ giả nam trang, Lãnh Cầm tuy là tin nhưng ngờ nàng mặc nam trang và nữ trang lại khác nhiều như vậy.

      *Chương 26: Bung (hai)

      “Cho nên có thể , ra là nương tử chưa qua cửa của Nhậm Lăng?” Lãnh Cầm tin nổi nhướng mày, nhìn nữ nhân ngồi trước mặt mình, nghĩ chút lại nhìn Nhậm Lăng bên cạnh, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ.

      Đúng là có sẹo rồi quên đau, tất nhiên là Nhậm Lăng, trước đó vài ngày còn chết sống lại, hôm nay mặt mày hớn hở rồi.
      d d l q d
      Nữ nhân chú ý tới tầm mắt Lãnh Cầm nhìn về phía Nhậm Lăng, lắc mình cái chắn trước mặt Nhậm Lăng, đề phòng nhìn Lãnh Cầm : “ phải là chưa qua cửa, do A Lăng rời trước khi chúng ta thành thân, có điều…”

      Nữ nhân cũng tiếp, Lãnh Cầm cũng đoán được, nàng bĩu môi, thầm nghĩ mình cũng muốn cướp đoạt Nhậm Lăng của nàng ta, tội gì phải căng thẳng như vậy.

      Lãnh Cầm hiểu được, mất mà có lại mới căng thẳng.

      Vốn tưởng rằng mình đánh mất Nhậm Lăng, d * d * l * q *d ngờ nàng có thể gặp lại , chạm vào , cho nên càng sợ được mất, càng sợ hãi người này rời , sợ hãi bị người khác đoạt lấy.

      “Tiểu Tinh, đừng náo loạn.” Nhậm Lăng từ đằng sau nắm eo của nữ nhân, nở nụ cười trầm thấp.

      Cảm nhận được hơi thở ấm áp đằng sau, nữ nhận cười lùi nửa bước, giơ tay nắm lên tay của Nhậm Lăng đặt eo, khẽ : “Ta có nháo, chúng ta vốn là phu thê, chẳng lẽ chàng dám nhận?”

      “Ta có…” Nhậm Lăng dở khóc dở cười.

      “Như thế chàng để ta hết, nếu chàng chính là quỵt nợ.” Trong mắt nữ nhân lên chút giảo hoạt.

      Nhậm Lăng bất đắc dĩ thở dài, rốt cuộc gật đầu.

      Hai người kia thủ thỉ xong, hoàn toàn để ý bên cạnh có nhiều người nhìn như vậy, mãi lúc này mới quay ra nhìn mọi người. Nhậm Lăng im lặng, nữ nhân kia mở miệng trước: “Ta tên là Tô Tịnh, từ ước định với Nhậm Lăng, chuyện giữa chúng ta, ta nhớ mọi người đều biết.”

      Nàng xong, ánh mắt Nhậm Lăng khẽ biến, câu, nhưng tay phải vươn ra, nắm chặt tay nữ nhân.

      Cảm nhận được bàn tay của Nhậm Lăng, Tô Tịnh cười tiếng, ngoái đầu nhìn thoáng qua Nhậm Lăng có chút xanh mặt, rồi tiếp: “Nhưng A Lăng hiểu lầm tình cảm của ta, nghĩ rằng người trong lòng ta là Đoạn Nghiêu Thanh, cho nên mới nghĩ ra nhiều biện pháp như vậy để ta cùng Đoạn Nghiêu Thanh ở cùng chỗ.”

      “Nhưng huynh ấy vẫn biết, kỳ người mà ta để ý từ đầu đến cuối chỉ có người là huynh ấy.” Những lời này nàng cho mọi người nghe, cũng chính là cho Nhậm Lăng nghe.

      Nhậm Lăng nghe nàng , hơi nhắm mắt lại rồi mở ra, trong mắt tràn ngập ý cười.

      “Tất cả đều là hiểu lầm?” Lãnh Cầm lườm Nhậm Lăng cái, nhớ lại trước đó vài ngày Nhậm Lăng còn suýt nữa chết ở khách điếm của mình, trong lòng biết nên cười hay nên thế nào. Có điều Nhậm Lăng nhìn thấy rất , chỉ cười tao nhã.

      “Như vậy kế tiếp các ngươi muốn làm gì?” Đinh Việt nháy mắt, lúc này mới có cơ hội chen mồm vào.

      Nghe thấy câu hỏi của Đinh Việt, Tô Tịnh có vẻ sớm dự đoán hỏi như vậy, cực kỳ nhanh chóng trả lời: “Tối qua chúng ta bàn bạc xong.”

      Tới lúc này, Nhậm Lăng mới mở miệng: “Ta thay đổi hình dạng, từ bỏ thân phận Nhậm Lăng này, nhưng Tiểu Tịnh , trong môn phái của chúng ta có rất nhiều rắc rối, trong thời gian này bọn ta thể tiếp tục ở đây.”

      “Cho nên?” Đinh Việt chờ câu sau của .”

      Nhậm Lăng tiếp tục : “Tiểu Tịnh muốn trở lại môn phái, chờ thêm thời gian nữa cho việc bình ổn lại, nàng mới có thể rời .”

      “Vậy còn ngươi?” Lãnh Cầm cũng chen lời .

      Nhậm Lăng ngẩn ra, còn chưa trả lời, nghe Tô Tịnh : “Lãnh nương, ta hi vọng, có thể để A Lăng ở khách điếm của , dùng thân phận Lâm Sinh ở lại thời gian, có thể chứ?”

      Nhậm Lăng sớm vứt bỏ thân phận trước đây, tại là Lâm Sinh, ngoại trừ khách điếm Lâm Nhân còn nơi nào để .

      Lãnh Cầm nhớ lại những điều này, đôi mắt hơi tối lại, cuối cùng gật đầu.

      Tô Tịnh có được đồng ý của Lãnh Cầm, mặt lộ vẻ vui mừng quay lại gật đàu với Nhậm Lăng. Nhậm Lăng dù có tâm nặng nề vẫn quay về phía Tô Tịnh cười cười. Trong lòng Lãnh Cầm hiểu Nhậm Lăng vì sao lại thế, liền hỏi: “Nhậm Lăng, ngươi yên tâm để Tô Tịnh nương mình phiêu bạt giang hồ sao?”

      “Ta khiến chàng yên tâm.” Giọng của Tô Tịnh phóng đại chút, như thể muốn chứng mình cái gì đó cho Nhậm Lăng.

      Lãnh Cầm hiểu cười cười, gì tiếp. Mà ở bên cạnh Lãnh Cầm, Đinh Việt so với ai khác đều thích xem tình cảm nam nữ ái muội, cười toét miệng. Chỉ có Phương Tiểu An, từ đầu tới cuối đều mực yên lặng chỉ nhìn mấy người trước mặt, nhìn bọn họ cãi lộn và vui cười, có vẻ như lúc này giống như người ngoài cuộc.
      .
      .
      Tô Tịnh và Nhậm Lăng quả suy xét tốt tất cả, bao lâu sau, Tô Tịnh cầm hành lý rời khỏi khách điếm, còn Nhậm Lăng đứng ở ngoài cửa khách điếm nhìn bóng lưng của nàng xa xa biến mất giữa đám đông, ánh mắt lâu hề thu hồi lại.

      Đinh Việt đứng ở bên cạnh , lấy tay thúc vào cánh tay Nhậm Lăng, hơi tò mò hỏi: “Lúc này ngươi chắc cao hứng muốn chết rồi??”

      Tuy lúc đầu có chút kính sợ với Nhậm Lăng, nhưng ở chung với Nhậm Lăng lâu như vậy, kính sợ cũng dần trở thành thân thiết.

      Nhậm Lăng nghe Đinh Việt , cười cười, lúc sau mới : “Cao hứng, giống như nằm mơ vậy.”

      “Ha ha.” Đinh Việt gãi gãi đầu, muốn gì đó, mà biết lúc này tài ăn của mình thành phá hoại khí. Có điều Lãnh Cầm cũng cho Đinh Việt cơ hội . Nàng nhìn thấy hai người đứng ngoài cửa khách điếm lâu như vậy, lên tiếng thúc giục: “Khách nhân đều vào cửa rồi, hai người các ngươi còn muốn ngẩn người đến lúc nào?”

      “Đến đây!” Đinh Việt vội vàng đáp lời, nhanh chóng kéo Nhậm Lăng trờ vào khách điếm, bắt đầu ngày mới bận rộn.

      Bọn họ đều biết, Tô Tịnh nhanh chóng trở về.
      .
      .
      Mà ngay lúc chuyện của Nhậm Lăng được giải quyết xong, Lãnh Cầm lại phát ra chuyện của mình cũng được giải quyết rồi.

      Trong chuyện này đầu sỏ là Du Tú, là Huyện lão gia của trấn Lâm Nhậm Lăng.

      tới Du Tú, Lãnh Cầm luôn cách nào bình tĩnh. Từ ngày đó khi Du Tú tới khách điếm, còn hỏi hai vấn đề, giống như bị nghiện, mỗi buổi sáng sau khi thăng đường đều tới khách điếm, hơn nữa ngồi xuống là ngồi rất lâu.

      Mỗi lần đến lúc này, căn cứ vào cách đối đãi với Huyện lão gia thể quá lạnh nhạt, Lãnh Cầm luôn tự mình tới ngồi đối diện với , nhìn dùng trà dùng cơm, cùng chuyện chút.

      Mà thần kỳ nhất, mỗi lần Du Tú tới khách điếm đều có mục đích.

      Mỗi lần tới khách điếm, Du Tú đều chuyện lúc, sau đó mình quên hỏi Lãnh Cầm vấn đề, sau đó Lãnh Cầm cùng ngồi xuống ăn cơm với .

      “Lần này huynh muốn hỏi ta chuyện gì?” Lãnh Cầm ngước mắt nhìn Du Tú lịch ăn uống, mặt làm bộ như có chuyện gì, kỳ trong lòng sớm thiên hồi bách chuyển (*). Lãnh Cầm thích Du Tú, đây là bí mật chỉ mình nàng mới biết, có thể ở đây quang minh chính đại nhìn Du Tú ăn uống, nàng đương nhiên cảm thấy thỏa mãn.
      (*) Thiên hồi bách chuyển: Ý chỉ tâm tư rối bời, thay đổi liên tục

      Chỉ là…Trong lòng nàng có giọng mực nhắc nhở mình xứng với Du Tú, cho nên nàng vừa chờ mong mỗi ngày có thể ăn cơm cùng Du Tú, vừa mâu thuẫn hy vọng Du Tú xuất tại khách điếm nữa.

      Đương nhiên, Du Tú biết tâm tư của Lãnh Cầm, chỉ mỉm cười : “Hôm qua ta quên hỏi muội, muội còn nhớ trước ở hậu viện, ta chuyện gì ?”

      Lại tới nữa, vấn đề của Du Tú.

      Lãnh Cầm cho dù vẫn thích Du Tú, lúc này cũng nhịn được cảm thấy đau đầu vì vấn đề của Du Tú.

      Lãnh Cầm nhớ nhiều chuyện Du Tú từng với mình, từ ngày đó khi bị Đinh Việt mời vào khách điếm, mỗi ngày Du Tú đều tới hỏi hai vấn đề, mà mấy vấn đề này luôn luôn khiến Lãnh Cầm khẽ xao động trong lòng.

      Vấn đề mà Du Tú hỏi luôn luôn quái lại, đều là xảy ra từ trước, đều là những việc khiến người khác nhớ nổi, nhưng lại khiến Lãnh Cầm muốn trốn tránh.

      Ví dụ như, ngày nọ Du Tú hỏi nàng: “Có biết ngày đó muội leo lên tường vây hậu viện của ta, câu đầu tiên với ta là gì?”

      Lãnh Cầm vắt hết óc cũng nghĩ ra đáp án này, sau cùng đành phải từ bỏ.

      Mà câu hỏi lúc này của Du Tú cũng khiến Lãnh Cầm vắt hết óc, hơi cắn răng, ánh mắt Lãnh Cầm có chút tránh né lắc đầu với Du Tú: “Ta nhớ .”

      “A…” Du Tú thưởng trà, lại im lặng, mãi đến khi Lãnh Cầm lần thứ hai, mới từ từ gật đầu: “Nhớ vậy coi như hết.”

      “..Được rồi.” Lãnh Cầm kỳ rất muốn hỏi Du Tú, rốt cuộc khi đó mình gì, nhưng nhìn vẻ mặt của Du Tú lúc này có vẻ nên hỏi.

      Có chút ảo não gõ gõ bàn, Lãnh Cầm đứng lên : “Đồ ăn hết rồi, xem ra đủ, ta tìm Phương Tiểu An gọi đồ.” Dứt lời, nàng muốn về phía phòng bếp.

      Ngay tại lúc nàng xoay người, Du Tú đột nhiên giơ tay, nắm chắc cổ tay Lãnh Cầm.

      Lãnh Cầm nhất thời giống như người bị điểm huyệt, vẻ mặt cứng ngắc, tựa hồ trong chớp mắt tất cả người trong khách điếm đều thấy nữa, trước mặt nàng chỉ có mình Du Tú, mà trong đầu nàng vang lên nhịp đập trái tim mình.

      Du Tú, nam nhân ôn như như vậy, nhưng lại đột nhiên nắm lấy tay nàng, điều này làm Lãnh Cầm có chút tưởng tượng nổi.

      “Có việc gì?” Lãnh Cầm hồi phục tâm trí, hỏi câu.

      Du Tú mỉm cười, sau đó buông cổ tay Lãnh Cầm ra, khẽ : “ Phương công tử làm thêm sườn xào chua ngọt .”

      “…Ừm.” Lãnh Cầm im lặng chút, rốt cuộc đồng ý đáp tiếng - - nàng quả nhiên nên ôm ấp quá nhiều hy vọng với cọc gỗ Du Tú này. Nàng cho rằng Du Tú có chuyện quan trọng muốn với mình, ai ngờ lúc này lại nghe thấy câu biết làm người ta nên khóc hay nên cười.

      Nàng tới phòng bếp, quay sang Phương Tiểu An : “Sườn xào chua ngọt, còn có đồ ăn sở trường của huynh, mang lên hết .”

      “Được.” Lúc này Phương Tiểu An xắt thức ăn, nghe thấy tiếng Lãnh Cầm cũng thuận miệng trả lời, ngay cả ngẩng đầu cũng có. biết có phải vì vừa rồi ở cạnh Du Tú phải kìm nén hay , lúc này thấy Phương Tiểu An nhìn mình, Lãnh Cầm cảm thấy trong lòng có chút tức giận.

      Ngay tại lúc Lãnh Cầm chuẩn bị mở miệng gọi Phương Tiểu An Phương Tiểu An hình như có cảm giác ngẩng đầu lên, với Lãnh Cầm: “Huyện lão gia lại tới?”

      tới lúc rồi.” Lãnh Cầm chút để ý đáp.

      Phương Tiểu An hơi mím môi, động tác trong tay cũng chậm lại, qua lúc lâu sau cũng thấy Lãnh Cầm rời . Phương Tiểu An mới : “Mỗi ngày đều tới khách điếm, Lãnh nương, chưa từng nghĩ vì sao lại tới đây sao?”

      “Vì sao?” Lãnh Cầm ngẩn ra - - sao nàng chưa từng nghĩ tới điều này?

      Chỉ là, nàng dám xách định.
      Last edited by a moderator: 19/5/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 27: Bung (ba)

      thích Huyện lão gia, phải ?” Phương Tiểu An trả lời câu hỏi của Lãnh Cầm, lại hỏi ngược lại Lãnh Cầm.

      Biểu tình của Lãnh Cầm nháy mắt thay đổi, nàng nhìn chung quanh chút, nhìn thấy Đinh Việt vừa qua cửa phòng bếp nhanh như chớp, lại nhìn Nhậm Lăng đãng vội vàng trong đại sảnh, đột nhiên cảm thấy nên lời.

      Khuôn mặt tinh xảo dễ nhìn hơi hồng lên, Lãnh Cầm ấp a ấp úng chịu ra. Phương Tiểu An nhìn vẻ mặt của nàng, hiểu gật đầu : “Ngày đó uống say ra người kia tên A Tú, quả nhiên là Huyện lão gia.”

      “…Đúng thế nào.” Lãnh Cầm còn tưởng rằng Phương Tiểu An phát ra, mình cũng né tránh, kìm nén trong lòng đều ra: “Lúc trước A Tú mà ta , muốn cùng huynh ấy ở chỗ, nhưng lại cảm thấy mình xứng với huynh ấy… tính sao đây? Huynh hỏi chuyện này rốt cuộc là có ý gì?”

      Nàng để ý lớn tiếng với Phương Tiểu An, đôi mắt mở lớn, con ngươi đen nhìn thẳng vào mắt Phương Tiểu An.

      Phương Tiểu An đặt dao phay trong tay xuống, thở dài tiếng : “Ta chỉ muốn , vị Huyện lão gia kia chừng cũng thích .”

      câu của Phương Tiểu An khiến Lãnh Cầm sửng sốt lúc lâu.

      Có lẽ do ở lại trấn Lâm Nhân lâu, sống cuộc sống bình thản ở khách điếm lâu rồi, nên giờ Lãnh Cầm luôn làm theo bản năng, cảm thấy mình chỉ là nữ nhân bình thường, mà Du Tú là công tử thế gia cao chạm tới, Huyện thái gia. Cho nên Lãnh Cầm chưa từng nghĩ tới Du Tú thích mình.

      Mà bây giờ Phương Tiểu An như vậy, nghĩ kĩ lại, Lãnh Cầm khỏi nắm chặt hai nắm tay.

      Lời Phương Tiểu An cũng phải có khả năng.

      Ban đầu Du Tú gặp mình, trong mắt có cảm giác ràng, mà mỗi lần đến khách điếm đều lấy lí do cổ quái. Mỗi lần hỏi mấy vấn đề quái lạ, kỳ Lãnh Cầm nên sớm phát mới phải.

      Nhưng trong lòng Lãnh Cầm vẫn còn chút tự ti, cho nên chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó.

      tại - -

      “Huynh ?” Vẻ mặt Lãnh Cầm chắc chắn nhìn Phương Tiểu An, Phương Tiểu An nhìn biểu tình của nàng, trong nháy mắt cảm thấy nếu mình “Đó là giả” Lãnh Cầm ăn sống nuốt tươi mình.

      Phương Tiểu An gật dầu, khẽ : “Ta như vậy, có lẽ nên thăm dò lần.”

      Im lặng chút, Phương Tiểu An khép hờ mắt : “Nếu như ngài ấy thích , mà lại biết tâm tư của ngài ấy, lãng phí thời gian như vậy, chẳng phải hai người hối hận sao?”

      Do dự chút, Lãnh Cầm mở to mắt nhìn Phương Tiểu An, trong chớp mắt cảm thấy Phương Tiểu An vô cùng có lý, khỏi : “Huynh ta nên thăm dò thế nào?”

      Vẻ mặt Phương Tiểu An có chút kỳ quái, Lãnh Cầm nên lời là vì cái gì, nhưng Phương Tiểu An suy nghĩ nên thăm dò tâm tư Du Tú thế nào, cho nên nàng cũng gì, chỉ yên lặng chờ Phương Tiểu An trả lời. Nhưng lúc này Nhậm Lăng lại tới, nhìn hai người im lặng, : “Làm sao vậy? Sao đều ngây ngốc ở đây? Phương huynh đệ, bàn khách ngoài cửa đợi lâu, gọi ta vào giục huynh.”

      “Ừm.” Phương Tiểu An trả lời, tiếp tục vùi đầu nấu ăn.

      Lãnh Cầm mấp máy môi, còn muốn hỏi lại, nhưng lúc này bận rộn cũng thích hợp hỏi tiếp, vì thế nàng nghĩ nghĩ : “Phương Tiểu An, đêm nay huynh có thể trả lời ?”

      “Ừm?” Phương Tiểu An hơi hơi gật đầu.

      Lãnh Cầm bỗng nhiên bật cười, phất tay với Phương Tiểu An: “Buổi tối ta chờ huynh ở phòng bếp.” xong, nàng nhanh chóng rời khỏi phòng bếp, để lại mình Phương Tiểu An yên lặng cắt cắt đồ ăn, chỉ là tay thái ràng chậm lại.

      Nhậm Lăng đứng bên cạnh hiểu nổi nhìn Lãnh Cầm khỏi, lại nhìn động tác của Phương Tiểu An, nhịn được hỏi: “Phương huynh đệ, hai ngươi các ngươi…”

      “Làm sao vậy?” Phương Tiểu An ngước mắt thản nhiên .

      Nhậm Lăng khoác tay áo, cười khổ: “ có gì.”

      cũng biết, chuyện của mình cũng làm xong, chuyện của người ngoài vẫn nên tham dự vào.

      Lại về Lãnh Cầm, sau khi rời khỏi phòng bếp tới ngồi ở bàn trong góc tường. Còn Du Tú vẫn ngồi ở chỗ cũ. nhìn thấy Lãnh Cầm trở lại, gợi lên khóe môi cười : “Muội vừa đâu thế? Ta còn tưởng muội lên lầu rồi.”

      phải vừa rồi ta sao? Ta tìm Phương Tiểu An gọi chút đồ ăn.” Lãnh Cầm hơi đỏ mặt.

      Du Tú cười rất êm tai, dịu dàng an tĩnh, khiến Lãnh Cầm động đậy trong lòng. Quay đầu nhìn vào mắt Du Tú, Lãnh Cầm khẽ : “ chút nữa đồ ăn có ngay…”

      “Ừm.” Du Tú gật đầu, vẫn như cũ nở nụ cười lương thiện.

      Trong lòng Lãnh Cầm vẫn còn nghe thấy lời Phương Tiểu An.

      “Ta chỉ muốn , vị Huyện lão gia kia chừng cũng thích .”

      Có lẽ, Du Tú ra là thích mình.

      Nhưng mà, như vậy sao?

      Lãnh Cầm có chút phiền muộn lấy tay chọc chọc mặt bàn, giống như chú ý nhìn Du Tú chăm chút thưởng trà, bộ dáng muốn lại thôi. Nếu Phương Tiểu An , có phải chính là mình có cơ hội ở bên Du Tú?

      Mà ở bên Du Tú, cái lựa chọn này có vẻ xa xôi, xa xôi đến mức mình cũng chưa từng nghĩ tới.

      Càng nghĩ càng biết làm sao, Lãnh Cầm vô cùng uể oải, mệt mỏi gục xuống bàn.

      “Lãnh Cầm, muội làm sao vậy?” Khi Lãnh Cầm nằm úp sấp hồi lâu, Du Tú rốt cuộc phát ra nàng bình thường, đặt ly trà trong tay xuống, thu lại nụ cười.

      Lãnh Cầm cứng đờ cả người, lúc sau mới rầu rĩ : “…Muốn ngủ.”
      .
      .
      Lãnh Cầm dùng lý do muốn ngủ này để đuổi Du Tú, nhưng thực ra trong lòng nàng có rất nhiều ý nghĩ ngừng quay cuồng, khiến cả ngày nàng đều hoảng hốt thôi. Lãnh Cầm phải nữ nhân quả quyết, cũng phải nhát gan như chuột, nhưng mỗi khi nàng nghĩ đến Du Tú, đều vô thức mệt mỏi.

      Kết thúc công việc cả ngày, ăn xong cơm chiều, Lãnh Cầm hồi hộp ngồi trong phòng lát, rốt cuộc hạ quyết xuống lầu tới phòng bếp.

      Trong phòng bếp, đèn vẫn còn sáng. Lãnh Cầm suy đoán Phương Tiểu An sau khi ăn cơm xong cũng lên lâu, mà vẫn chờ ở trong phòng bếp.

      Cước bộ dừng chút, Lãnh Cầm khẽ kho tiếng rồi mới đẩy cửa vào phòng bếp.

      Qủa nhiên Phương Tiểu An bận rộn trong phòng bếp, nhìn có vẻ nấu cháo, bởi vì Lãnh Cầm nhìn thấy cầm cái bát trong tay, là bát cháo ngày thường nàng vẫn ăn. Lãnh Cầm nhìn bộ dạng của Phương Tiểu An, biết vì sao tâm trạng phiền não lại trở nên bình tĩnh.

      Nàng đóng cửa phòng bếp lại, sau đó tới cái bàn duy nhất, quay sang cười với Phương Tiểu An: “Qủa nhiên huynh ở trong này, vốn là ta ta chờ huynh, ngờ lại biến thành huynh chờ ta.”

      Phương Tiểu An gì, vẫn bận rộn nấu cháo như cũ, chỉ quay đầu nhìn nàng cái, bày tỏ mình nghe nàng chuyện.

      Lãnh Cầm cũng vô cùng quen thuộc tính tình của Phương Tiểu An, vốn thích chuyện, nàng cũng miễn cưỡng. Có điêu do dự lát, Lãnh Cầm ngước mắt nghiêm túc : “Ban ngày huynh với ta, có lẽ A Tú thích ta.”

      “Ta đúng là như vậy.” Phương Tiểu An hề phủ nhận.

      Lãnh Cầm cắn cắn môi, lập tức ý thức được động tác của mình có vẻ hơi yếu ớt, vì thế nàng ưỡn thẳng lưng, chụp tay xuống bàn, trầm giọng : “Thế huynh xem, ta nên thăm dò thế nào mới có thể biết được tâm tư của A Tú?”

      Lúc này Phương Tiểu An bắt đầu múc cháo từ trong nồi ra, vừa múc vừa khẽ : “Có thể nhận ra, Huyện lão gia là người có chuyện gì đều dấu ở trong lòng, nếu như hỏi trực tiếp ngài ấy tất nhiên gì.”

      “Cho nên..” Lãnh Cầm cúi đầu, chờ Phương Tiểu An tiếp.

      Trong lòng Lãnh Cầm kinh ngạc, Phương Tiểu An và Du Tú chỉ gặp nhau mấy lần, mà Phương Tiểu An có thể nhìn ra tích cách của Du Tú, hơn nữa còn căn cứ vào tính cách của Du Tú, chỉ cho nàng như thế nào khiến Du Tú . Đây phải chuyện người đầu bếp bình thường làm được.

      Phương Tiểu An nhìn thấy vẻ kinh ngạc mặt Lãnh Cầm, tiếp tục : “Còn nhớ trước kia làm thế nào lời trong lòng với ta ?”

      “Say rượu?” Lãnh Cầm nghe tới chỗ này, trong lòng khẽ động.

      Lại nhớ đêm kia, Lãnh Cầm uống rượu liền mượn chuyện say rượu rất nhiều trong phòng bếp này, nếu Du Tú có đáp lại có thể Du Tú để ý nàng, chỉ là che giấu ý nghĩ của mình quá sâu cho nên mới mỗi ngày chuyện cùng nàng. Mà nếu Du Tú đáp lại, Lãnh Cầm liều chết thừa nhận. Đây cũng có thể là biện pháp tốt.

      Chỉ là…

      “Ta phải làm vậy sao?” Lãnh Cầm vẫn yên tâm.

      Từ khi Phương Tiểu An trở về lần này, có vẻ giống với trước đây. Trước kia Phương Tiểu An bị Lãnh Cầm trêu chọc đỏ mặt, nhưng bây giờ tình huống này ngày càng ít, có lẽ Phương Tiểu An bị Đinh Việt phá hư?

      Nhưng mặc kệ thế nào, Lãnh Cầm quyết định giả say để lời lòng với Du Tú, lại ra quyết định khác, đó là - - sau này có cơ hội nhất định đùa giỡn Phương Tiểu An, thể khiến mình yếu thế.
      Last edited: 19/5/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 28: Chiên ()

      Qua đêm suy nghĩ, Lãnh Cầm rốt cuộc nghe theo gợi ý của Phương Tiểu An, quyết định lần giả say thử lòng Du Tú.

      Có ý nghĩ như vậy, Lãnh Cầm nhanh chóng xốc lại tinh thần, sáng sớm ăn cơm xong ngồi ở trước quầy.

      Công việc của Huyện nha hề ít, thường ngày nhanh nhất tới lúc ăn cơm trưa Du Tú mới tới khách điếm. Mỗi ngày Lãnh Cầm đều chờ trước quầy, nhưng đây là lần đầu tiên nàng căng thẳng chờ đợi thời điểm đó như vậy. cho cùng vẫn phải phân tâm suy nghĩ, Lãnh Cầm cảm thấy trong lòng mình nhảy bình bịch, hoàn toàn giống ngày thường.

      Nàng khỏi cúi đầu hít sâu hơi, sau đó để ý nữa, chuyên tâm tính sổ sách.

      Đinh Việt bận bịu mang thức ăn lên, lúc qua Lãnh Cầm, nhịn được ghé mắt nhìn Lãnh Cầm, : “Hazz, lão đại, hôm nay sao người lại như mất hồn mất vía vậy?”

      “Hả?” Lãnh Cầm nghe vậy hơi ngẩng đầu, cau mày thốt lên: “Đinh Việt, gần đây ngươi cực kỳ thích chõ mõm vào việc người khác nhỉ?”

      “À, à đương nhiên phải.” Đinh Việt thấy vẻ mặt Lãnh Cầm thay đổi, vội vàng khoát tay .

      Lãnh Cầm có chút kiên nhẫn, cúi đầu, trầm giọng : “Vậy ngươi hãy làm việc của mình .”

      “Biết rồi à.” Đinh Việt nhún vai, trong lòng cảm thấy từ khi Phương Tiểu An và Nhậm Lăng tới đây, Lãnh Cầm càng ngày càng trở nên dễ tính - - đương nhiên, tuyệt đối muốn trêu đùa lão đại nhà mình, chỉ cảm thấy phản ứng của Lãnh Cầm có chút thú vị hơn trước kia.

      Thấy Đinh Việt về phía đại sảnh bên kia, lúc này, Lãnh Cầm mới thở hắt ra, quay đầu nhìn sang phía bên đường cái. Trấn Lâm Nhân có địa thế hẻo lánh, trong trấn có rất nhiều người trẻ tuổi có chí hướng ra ngoài làm ăn, cho nên ở lại trong trấn phần lớn là phụ nữ và trẻ em. Giờ là sáng sớm, đường lớn cũng có nhiều người, nhìn có vẻ tiêu điều.

      Lãnh Cầm thở dài tiếng, đường lớn rốt cuộc có mấy người, dùng đầu ngón tay cũng đếm đủ, trong số đó hề thấy bóng dáng Du Tú.

      “Sao Lãnh nương lại thở dài?” giọng dịu dàng truyền tới.

      Lãnh Cầm quay đầu sang, nhìn thấy Nhậm Lăng toàn thân áo xám, bưng chồng bát bẩn ở cạnh mình, chăm chú cười cười. Lãnh Cầm lại thở dài tiếng, phát ra mình đứng trước cửa khách điếm thiêu đốt tâm trí bát quái của mọi người.

      Nhìn thấy Lãnh Cầm liên tục thở dài, lâu trả lời, Nhậm Lăng lại : “Nếu Lãnh nương có tâm , dù thế nào cũng đừng nên giấu trong lòng.”

      “Ừm.” Lãnh Cầm mệt mỏi trả lời, tuy nhiên người thích giấu tâm trong lòng chính là Nhậm Lăng.

      Nhìn phản ứng của Lãnh Cầm, Nhậm Lăng há miệng thở, có vẻ còn muốn tiếp, nhưng lại có gì phát ra.

      Nhậm Lăng đứng bên cạnh Lãnh Cầm lúc rồi , Lãnh Cầm lại theo quán tính quay đầu nhìn về phía đường lớn.

      Vừa nhìn, Lãnh Cầm suýt nữa bị nghẹn thở.

      vì gì khác, đơn giản là vì ở phía bên đường lớn, bóng dáng về phía khách điếm này. Người nọ mặc y phục màu xanh nhạt, áo khoác trắng, cầm quạt giấy trong tay, bộ dáng thiếu gia thế gia, vô cùng phiêu dật.

      Bước chân của người nọ hề nhanh, chỉ từng bước tới, thỉnh thoảng còn quay đầu chào hỏi vài người đường, đôi mắt hơi híp lại, khóe miệng nhếch lên, trong mắt Lãnh Cầm thấy vô cùng quen thuộc.

      Quay về nhiều năm trước, mình vẫn luôn đối mặt với nụ cười đó của Du Tú, hai người cũng hề có kết thúc.

      hiểu vì sao trong lòng Lãnh Cầm bắt đầu nhảy dựng lên, hơn nữa càng có vẻ hơn khi Du Tú càng tiêu sái tiến đến.

      Dường như chỉ qua vài nháy mắt, Du Tú tới trước mặt Lãnh Cầm, đôii mắt đen chăm chú nhìn Lãnh Cầm:’’Lãnh Cầm’’

      ‘’Ừm, ách, A Tú.’’ Lãnh Cầm trả lời, lập tức cảm thấy trả lời như vậy quá mức mất tự nhiên, lại kìm nén câu:’’ Hôm nay huynh tới sớm.’’ Lời vừa ra khỏi miệng, Lãnh Cầm có chút hối hận, cảm thấy lời vừa rồi giống như oán giận Du Tú tới sớm, nhưng ý của nàng phải như vậy. Nàng chỉ cảm thấy Du Tú tới sớm, như vậy nàng thăm dò tâm tư Du Tú sớm chút rồi…….. Chỉ cần nghĩ như vậy, trong lòng Du Tú có chút căng thẳng.

      Cho nên chờ Du Tú trả lời, Lãnh Cầm lại vội vàng giải thích:’’ phải ta huynh nên tới sớm, chỉ là ...Ta chỉ là ngờ huynh lại rảnh buổi sáng….’’ Lãnh Cầm khoát tay áo, nửa lại ý thức được biến thành oán giận Huyện lão gia làm việc đàng hoàng, cho nên vội vàng dừng câu chuyện, nhưng nàng dừng quá nhanh, thiếu chút nũa cắn phải đầu lưỡi của chính mình.

      Du Tú ngơ ngẩn nhìn Lãnh Cầm lẩm bẩm, hồi lâu sau mới chớp mắt, :’’ Lãnh Cầm, muội muốn cái gì?’’

      ‘’Ta chỉ muốn ...’’ từ trước tới nay Lãnh Cầm chưa bao giờ bất lực như vậy, trong lòng nàng mắng sắc đẹp hại người, cuối cùng cố gắng khiến mình trấn định. Nàng cụp mắt xuống :’’ có gì, huynh ăn gì chưa?’’

      ‘’Ừm, chưa ăn, lúc khá vội, nên quên.’’ Du Tú trả lời.

      Lãnh Cầm giật mình, joir:’’ Ta cùng huynh ăn cơm nhé?’’

      ‘’ thể tốt hơn, có điều……...muội cũng chưa ăn sáng sao?’’ Du Tú quay đầu sang có chút chần chờ hỏi.

      Lãnh Cầm vừa thầm để bát mì thịt bò kia gặp quỷ , vừa khẳng định lại lần nữa:’ Đúng vậy, ta chưa ăn, vừa rồi dậy muộn bọn họ ăn hết rồi.’’

      ‘’Ừm, vậy vừa lúc cùng ăn .’’ Du Tú cười .

      Câu trả lời của Lãnh Cầm đương nhiên là đồng ý.

      Hai người ngồi xuống bàn trong góc. Đinh Việt nhìn thấy động tác của hai người, biết ý nuốn của hị, thấy Lãnh Cầm ra hiệu, nhanh chóng chạy tới phòng bếp, kêu Phương Tiểu An nấu vài món ăn. Mà Du Tú lại có vẻ đăm chiêu nhìn Lãnh Cầm, khẽ :’’ Lãnh Cầm, hôm nay muội khỏe?’’


      ‘’hả?’’ Lãnh Cầm ngẩn người, hơi mờ mịt nhìn Du Tú .

      Du Tú , chỉ chỉ Lãnh Cầm vì căng thẳng mà sắp vặn gẫy mười ngón tay.

      Lãnh Cầm đỏ mặt, nhanh chóng đặt hai tay về phía sau lưng, khẽ ho tiếng:’’ Ách, ta chỉ cảm thấy như vậy rất thú vị, phải khỏe.’’

      ‘’Ừm.’’ vẻ mặt Du Tú cũng nhìn thấy gì, sau khi đáp lại tiếng, lại cúi đầu tập trung thưởng trà.

      ra Du Tú mỗi ngày đều ngồi ở vị trí này thành thói quen. Mỗi ngày, ngoại trừ Du Tú cũng có mấy người ngồi ở vị trí này, cho nên Lãnh Cầm lén đổi bàn trà này thành lá trà thượng hạng. còn Du Tú cũng biết chuyện lén lut này của Lãnh Cầm, chỉ nghĩ trà tròn điếm này đều như vậy.

      Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều gì. Vốn dĩ Lãnh Cầm còn có chút căng thẳng, sợ hãi mình thể thăm dò được tâm tư của Du Tú, lại sợ nếu mình thăm dò được, phát ra Du Tú kỳ thích mình. Nhưng đợi sau khi hai người yên tĩnh lát, Lãnh Cầm đột nhiên cảm thấy lo lắng của mình còn nữa rồi.

      Hưởng thụ thời khắc yên tĩnh này, ánh mắt Lãnh Cầm tự giác nhìn sang phía Du Tú. Du Tú có khuôn mặt cực kỳ đẹp , cụp mắt xuống lên chút dịu dàng, lông mi rất dài, khi chén trà bóc hơi lên, lượn lờ giữa hai hàng lông mày của , tựa như chút gió xuân.

      Ngắm mỹ nam là hưởng thụ, Lãnh Cầm vẫn kiên trì như vậy, lúc này loại kiên trì này của nàng càng trở nên mãnh liệt.

      Sau lúc lâu, Đinh Việt mới bưng đồ ăn lên, nhìn thấy vẻ mặt của Lãnh Cầm và Du Tú cũng kinh ngạc. Mấy ngày nay sớm thành thói quen nhìn bộ dáng đờ đẫn trước mặt của Lãnh Cầm và Du Tú, giống như nhìn thấy gì. Cho nên chỉ đặt đồ ăn ở bàn, nhanh chóng vội vàng chào hỏi bàn khách khác.

      Nhìn thấy đồ ăn tới, Lãnh Cầm khẽ động, khẽ hỏi Du Tú trước mặt:’’ huynh có cảm thấy hơi thiếu gì ?’’

      ‘’Ừm?’’ Du Tú nhìn đồ ăn trước mắt, ánh mắt cũng nhìn sang Lãnh Cầm, chỉ thấy Lãnh Cầm xong câu này cũng gì nữa, Du Tú thuận miệng :’’ Thìa sao?’’

      Lãnh Cầm nhìn Du Tú nhìn về phía mình, trong lòng có chút yên tâm, nhưng nghe thấy câu sau của Du Tú có chút nhịn được nâng trán:’’ Huynh có cảm thấy, nếu có rượu càng thú vị hơn ?’’

      Lãnh Cầm vừa xong, nhìn kỹ phản ứng của Du Tú.

      Nhìn ánh mắt của Du Tú có chút quái dị nhìn mình, Lãnh Cầm xê dich tiếp:’’….làm sao vậy?’’

      ‘’Lãnh Cầm, bây giờ là sáng sớm.’’ Du Tú cười tiếng, chắc có ai sáng sớm tinh mơ muốn uống rượu chứ? chỉ và nàng phải sâu rượu.

      ‘’Ta biết.’’ mặc dù mặt ngày càng đỏ, Lãnh Cầm vẫn kiên trì, hơn nữa còn nhanh chóng gọi Nhậm lăng tới, Phương Tiểu An mang rượu chuẩn bị ngày hôm qua lên.

      Vì thế dưới kinh ngạc của Du Tú, Lãnh Cầm ngửa đầu lên bắt đầu uống rượu.

      Lúc Lãnh Cầm liều mạng chút rượu vào miệng , Nhậm Lăng và Đinh Việt ở trong phòng bếp.

      Nhìn Phương Tiểu An chăm chú xào rau, Đinh Việt có chút thâm ý nhíu mày, cố ý lớn tiếng :’’ Bây giờ lão đại và Huyện lão gia uống rượu cùng nhau đó, biết lão đại nghĩ thế nào, chuẩn bị làm cái gì. Phương huynh đẹ à, ngươi có biết ?’’

      ‘’Biết chuyện gì?’’ Vẻ mặt PHương Tiểu An bình tĩnh , đổ đồ ăn vừa xào xong vào troang đĩa.

      ‘’ biết lão đại định làm gì.’’ Đinh Việt nhắc nhở.

      Phương Tiểu An tỏ ra hiểu, chỉ đặt đồ ăn vào trong tay Đinh Việt, ai ngờ Đinh Việt lại đưa tay về sau nhận:’’ Ta vừa mới ở bên ngoài bận bịu mệt chết được, ngươi phải để ta nghỉ ngơi chút chứ, đừng bảo ta bưng thữ ăn nữa’’

      Phương Tiểu An im lặng nhìn thoáng qua Đinh Việt, im lặng lát rồi quay sang nhìn NHậm Lăng. Nhậm Lăng nhiệt tình với việc vặt trong khách điếm nhiều hơn Đinh Việt rất nhiều, Phương Tiểu An vừa nhìn , tự giác tới nhận lấy chén đĩa, xoay người vào trong đại sảnh.

      Nhìn thấy NHậm Lăng bưng đồ ăn tới, Đinh Việt vui vẻ, nhanh chóng nháy mắt với Phương Tiểu An:’’Phương huynh đệ, kỳ ngươi thích lão đại nhà ta đúng ?’

      ‘’Đinh huynh đẹ, ngươi đừng bậy.’’ Phương Tiểu An bình tĩnh tránh khỏi câu hỏi của .

      Đinh Việt cười tươi, khoát tay :’’ Được rồi được rồi, ta hỏi, ta biết là được rồi, có điều ta hy vọng ngươi và lão đại ở cùng chỗ, tốt hơn so với Huyện lão gia nhiều.’’ Phương Tiểu An nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng mặt lại đỏ bừng, cho dù giọng lạnh nhạt hơn nữa nhưng phản ứng như vậy cũng rất khó để che dấu.

      Lần đầu tiên Phương Tiểu An cảm thấy có chút quãn bách trước mặt Đinh Việt.

      Đinh Việt có lẽ bận bịu mệt mỏi, dễ dàng mới vào được phòng bếp nên muốn ra ngoài nữa, khiến Nhậm Lăng mình người bận rộn ở bên ngoài, lại ở trong phòng bếp tán gẫu về mối quan hệ của Lãnh Cầm và Phương Tiểu An.

      biết qua bao lâu, NHậm Lăng đột nhiên tiến vào, cho hai người tin tức:’’Lãnh cố nương say rượu, nắm tay Huyện lão gia, thế nào cũng chịu buông ra’’

      Nghe được tin tức này, vẻ mặt của Phương Tiểu An và Đinh Việt đều thay đổi.
      Last edited: 19/5/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      *Chương 29: Chiên (hai)

      Phương Tiểu An và Đinh Việt nghe được tin này kinh ngạc, có điều Phương Tiểu An nhanh chóng kéo Đinh Việt chuẩn bị ra ngoài xem, khẽ với : “Đừng ra đó.”

      “Ngươi cái gì?” Đinh Việt quả thể tin được vào tai của mình, ngờ Phương Tiểu An lại mình cần ra ngoài, khi mà Lãnh Cầm chuyện với Huyện lão gia.

      Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Đinh Việt, Phương Tiểu An im lặng lát rồi : “Chiêu này là ta dạy ấy.”

      “Cái gì?” Đinh Việt phát ra mình chỉ có thể hai chữ này, thể lý giải cách nghĩ của cọc gỗ Phương Tiểu An.

      Phương Tiểu An thấy Đinh Việt tạm thời muốn lao ra ngoài nên kéo y phục của Đinh Việt nữa, ngước mắt nhìn hai người Đinh Việt và Nhậm Lăng, giải thích: “Lãnh nương thích Huyện lão gia, cái này ai cũng có thể thấy. Để ấy mỗi ngày đều vật lộn với tấm lòng của mình, bằng để ấy làm ràng rốt cuộc vị Huyện lão gia kia nghĩ thế nào về mình.”

      “Cho nên ngươi ra chủ ý này?” Đinh Việt trừng to mắt, đối với quyết định này của hai người bọn họ, đúng là biết chút nào.

      Phương Tiểu An nhanh chóng gật đầu.

      Đinh Việt mấp máy môi, vẻ mặt có vẻ hề tình nguyện, có điều sau cùng vẫn nhìn khuôn mặt phúng phính của Phương Tiểu An, lẩm bẩm: “Thôi, dù sao nếu lão đại và Huyện lão gia kia ở cùng chỗ người hối hận cũng phải là ta.”

      Mà người hối hận là ai, trong lòng bọn họ đều biết .

      Phương Tiểu An giả vờ như hiểu lời Đinh Việt , cúi đầu nấu đồ ăn. Trong khoảng thời gian ngắn, phòng bếp trở nên im ắng.

      Vào lúc này, bên trong đại sảnh của khách điếm, Lãnh Cầm vẫn tiếp tục uống rượu.

      Du Tú nhìn Lãnh Cầm lôi kéo y phục của mình, đôi mắt đen dừng ở ánh mắt trong veo của Lãnh Cầm, dịu dàng : “Lãnh Cầm, buông tay được ?”

      buông.” Lãnh Cầm chỉ buông ra mà còn nắm chặt hơn, thậm chí nàng còn dùng lực, dường như chuẩn bị xẻ Du Tú ra, để lại gần mình hơn chút. Nhưng mà tuy sức lực của Lãnh Cầm , nhưng nhờ mình kéo Du Tú mà Du Tú lại nhúc nhích chút nào. Nàng vừa kéo cái kéo mình tới trước mặt Du Tú, đứng vững nên bổ nhào vào lòng Du Tú.

      Cú ngã này khiến Du Tú và Lãnh Cầm đều ngây ngẩn cả người.

      Nhưng may mắn Lãnh Cầm chỉ sửng sốt chút, bởi vì nàng ý thức được, mình còn giả say.

      Được người mình thương ôm trong lòng, mặc kệ nghĩ cách gì, Lãnh Cầm ràng nằm úp sấp người Du Tú, thừa cơ hội ăn đậu hũ Du Tú chút, vừa sỗ sàng : “Huynh muốn ta buông tay, vì sao?”

      “Hử?” Du Tú nhìn Lãnh Cầm, có chút khó hiểu chớp mắt.

      Lãnh Cầm cảm thấy mình ám chỉ đủ với người này, lại tiếp tục : “Ta có say.”

      Trước đây gặp qua nhiều người say, Lãnh Cầm cũng biết người nào say cũng câu như vậy “Ta có say”, cho nên Lãnh Cầm quyết định khiến Du Tú nghĩ mình say, nàng mới mở miệng thăm dò.

      Nhưng mà, để cho Lãnh Cầm thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của mình, Du Tú lại khẽ thở phào, bất đắc dĩ cười cười: “Tốt, ta còn tưởng muội say.”

      Lãnh Cầm nghe vậy, giống như bị sét đánh.

      Du Tú hẳn biết người mình say lại càng say sao?

      Cũng quan tâm Du Tú có biết đạo lý này hay , dưới tình thế cấp bách, Lãnh Cầm đột nhiên giơ tay xoa đầu Du Tú, vẻ mặt nghiêm túc với : “ sai, ta uống say rồi!”

      Du Tú cứng người lại, giống như muốn cười nhưng lại cố nhịn.

      Lãnh Cầm cảm thấy như vậy bị lộ, lại giả bộ vô lực ngã vào lòng Du Tú, khẽ : “ A Tú, đầu ta choáng váng…” Ở trong đại sảnh muốn hỏi gì cũng tiện, Lãnh Cầm quyết ý lừa gạt Du Tú lên lầu rồi mới thăm dò.

      Ai ngờ Du Tú nghe thấy Lãnh Cầm , lại : “ Như vậy để ta gọi Phương huynh đệ và Đinh huynh đệ đến đưa muội lầu?”

      cần!” Lãnh Cầm mở mắt to, nắm chặt lấy áo ngoài của Du Tú.

      Du Tú hơi buồn cười nhìn Lãnh Cầm trước mặt, rốt cuộc : “ Như vậy để ta đưa muội lên lầu nghỉ ngơi, được ?”

      “ Ừm.” Lãnh Cầm chờ đợi chính là những lời này của Du Tú.

      Du Tú đưa Lãnh Cầm lên lầu, nhưng Du Tú lại tới nhầm phòng, nếu phải Lãnh Cầm gắt gao víu cửa phòng minh cho Du Tú tiếp tục chỉ sợ đưa Lãnh Cầm tới phòng của Đinh Việt.

      Hai người vào phòng, Du Tú đặt Lãnh Cầm cố ý mệt mỏi giường, thuận tay lấy chăn đắp cho Lãnh Cầm. Lúc này mới xoay người xuống lầu. Nhưng Lãnh Cầm rất khó khăn mới lừa lên lầu, làm sao có thể dễ dàng để xuống lầu?

      Nàng khẽ gọi tiếng “ A Tú!”, nắm chặt lấy áo của Du Tú, hai mắt khép hờ, đôi má lún đồng tiền, : “ A Tú, vì sao huynh để ý đến ta?”

      Cả người Du Tú hơi cứng lại, lập tức dừng bước, nhưng quay đầu lại nhìn Lãnh Cầm.

      Lãnh Cầm nhắm mắt lại, nhìn thấy vẻ mặt của Du Tú, nhưng ràng cảm giác được Du Tú dừng bước, trong lòng nàng dâng lên cảm giác khác thường, nên lời là vì sao. Có lẽ là do sắp biết được tâm ý của Du Tú, có lẽ….

      Trong lúc còn mông lung, trong lòng lại có cảm giác mất mát, mà nguyên nhân tại sao lại có cảm giác đó, nàng cũng biết được.

      Lãnh Cầm bỏ lại phía sau những ý nghĩ mơ hồ trong lòng, ngừng cố gắng : “ Vì sao sau khi gặp nhau, huynh với ta những chuyện ngày trước?”

      “Lãnh Cầm…” Du Tú đứng bên cạnh đột nhiên khẽ than tiếng, biết rốt cuộc vì nghĩ tới chuyện gì, lại vẫn cảm thấy cách nào đối phó nổi với hành động này của Lãnh Cầm.

      Lãnh Cầm trong lỏng cuồng loạn nhảy dựng lên, thậm chí bàn tay nắm áo Du Tú cũng run lên. lau sau, Lãnh Cầm tiếp: “ A Tú, Huynh có thể….”

      Lãnh Cầm xong lời này cũng tiếp, biết như thế nào.

      Mà lúc này, Du Tú rốt cuộc ngồi xuống trước giường Lãnh Cầm, khuôn mặt tuyệt đẹp có chút sủng nịnh, : “Lãnh Cầm, đừng giả say nữa.”

      ….

      câu này của Du Tú khiền Lãnh Cầm mặt đỏ tai hồng.

      Lãnh Cầm rốt cuộc đỏ mặt mở mắt ra, lại xấu hổ muốn ngồi dậy. Nàng mím mím môi, nhìn vẻ mặt tự tiếu phi tiếu của Du Tú, thể nào mở miệng được.

      “Lãnh Cầm?” Du Tú lại gọi tiếng.

      Lãnh Cầm rốt cuộc mệt mỏi ngồi dậy, mặt tràn đầy vẻ cam lòng, : “ Làm sao huynh biết… Ta giả say?”

      Bởi vì quá ràng rồi.

      Du Tú nhớ lại, nhưng muốn đả kích Lãnh Cầm, chỉ có thể tùy tiện lấy cớ: “ Bởi vì ta hiểu muôi, lúc muội say càng lúc càng mạnh, càng nhiều, vô lực dựa vào người khác như vậy.”

      “ Ta…” Lãnh Cầm thể phủ nhận, trước đây khi này say trước mặt Phương Tiểu An ra rất nhiều chuyện của mình và Du Tú.

      Du Tú có hơi bất đắc dĩ an ủi, khẽ : “ Vì sao muội giả say?”

      “ Ta…” Lãnh Cầm nóng mặt, nhưng thể nên lời.

      Du Tú thấy vẻ mặt của nàng kỳ quái, đoán rằng nàng muốn ra, vì thế khẽ gật đầu noi: “ Được, ta ép muội ra, ta xuống lầu trước, muội uống nhiều rượu như vậy, dù say cũng dễ chịu lắm?”

      Lãnh Cầm sửng sốt, lập tức nhìn thấy Du Tú khỏi, Lãnh Cầm có hơi kích động khẩn trương nắm chặt tay.

      Hai người, người định , người thất thần, nhưng mà … lâu vẫn có động tác nào.

      Lãnh Cầm đợi lúc, rốt cuộc mở miệng: “ Sao huynh còn chưa ?”

      Du Tú hơi ngẩn người, cúi đầu, Lãnh Cầm nhìn theo tầm mắt của thấy tay mình vẫn còn nắm lấy áo ngoài của , mà áo ngoài bị nàng nắm lâu như vậy hơi nhàu nhĩ.

      Lãnh Cầm hơi xấu hổ buông tay, cười khan tiếng, kỳ trong lòng nàng cảm nhận được cái tên gia hỏa Du Tú này quên bị nàng túm áo ngoài cho nên lâu như vậy vẫn được

      Áo ngoài rốt cuộc được buông ra, nhưng Du Tú vội , đứng tại chỗ, đôi mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt của Lãnh Cầm .

      Khuôn mặt Lãnh Cầm cực kỳ đỏ khiến cho nàng giờ phút này có vẻ vô cùng kiều mỵ.

      Du Tú nhìn chăm chú. Lúc Lãnh Cầm cho rằng tiếp tục nhìn, lại đột nhiên mở miệng: “Lãnh Cầm, hôm nay ta tới khách điếm, là có chuyện muốn hỏi muội.”

      “…”Lãnh Cầm coi như thấy gì, Du Tú ngày nào cũng những lời này, mỗi ngày lại hỏi ra vấn đề càng ngày càng tối nghĩa khó hiểu.

      Nhưng hôm nay, Du tú đột nhiên : “ Hôm nay chuyện mà ta muốn hỏi muội là…”

      “Lãnh Cầm, muội có đồng ý ở cùng ta như trước ?”

      Vấn đề của Du Tú trước giờ đều cần nghĩ cũng có thể trả lời, nhưng vấn đề này, Lãnh Cầm lại ngẩn người, trả lời được.

      Ờ cùng như trước, như trước kia là như trước nào?

      “ A Tú?” Lãnh Cầm khỏi khẽ gọi tiếng.

      Du Tú đột nhiên bật cười, sau đó cúi người vén tóc cho Lãnh Cầm, dịu dàng : “ Như trước, là lúc chúng ta chưa tách ra. Muội còn nhớ những lời trong rừng đào ?”

      Rừng đào.

      Lãnh Cầm hơi híp mắt lại, đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra rất lâu trước kia.

      Lúc đó nàng mới mười mấy tuổi, mỗi ngày đều đến rừng đào tìm Du Tú. Rừng đào kia rất lớn, Du Tú mỗi lần đều tùy ý chọn gốc cây nào đó để ngồi, mỗi lần nàng đều mất rất nhiều thời gian để tìm , bất luận có tốn bao nhiêu công sức. Khi đó nàng , bất luận tới nơi nào nàng cũng nhanh chóng tìm tới Du Tú.

      Du Tú có lúc để nàng tìm rất lâu, người trốn sau gốc đào, nhìn bộ dáng Lãnh Cầm tìm .

      Sau khi Lãnh Cầm biết Du Tú khiến cho mình tìm lâu lắc, nàng giận dỗi về sau huynh trốn tránh ta mà ta tìm được huynh trực tiếp cưới huynh về nhà.

      Thời điểm đó nàng vẫn còn rất , hiểu được cưới và gả có gì khác nhau, cũng hiểu được hàm nghĩa của từ cưới này, cũng có lúc hiểu gì mới có thể ra những lời khờ dại như vậy.

      Lúc này nhớ lại, Lãnh Cầm mới phát ra mình những lời đó, đúng là mất hết cả mặt mũi rồi.

      Chỉ là…

      “ Ta chỉ muốn hỏi… Lãnh Cầm muội tới trấn Lâm Nhân bao lâu?”

      “ Muội biết ta ở trấn Lâm Nhân từ lúc nào?”

      Lần đầu tiên Du Tú tới khách điếm tìm nàng hỏi hai vấn đề đó, Lãnh Cầm khẽ xúc động, vẫn cảm thấy những nghi hoặc được miêu tả sinh động trong đầu.

      Có lẽ, chỉ là có lẽ, Du Tú hỏi nàng như vậy, kỳ là muốn nàng nhớ lại lời hứa năm náo?

      “ Lần sau nếu huynh còn trốn ta nửa, nếu ta tìm được huynh trực tiếp cưới huynh về nhà!”

      Cưới… Về nhà.

      Lãnh Cầm suýt nữa trở thành người đầu tiên bị ký ức của mình làm nghẹn chết
      Last edited by a moderator: 18/5/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      *Chương 30: Chiên (ba)

      Trong lòng còn nhiều suy đoán nhưng Lãnh Cầm vẫn quyết định hỏi: “A Tú, lời huynh …” Là có ý gì.

      Nhưng nàng ngước mắt lên nhìn mới phát ra, Du Tú tự tiếu phi tiếu nhìn nàng, bộ dáng giống như giải thích gì.

      Lãnh Cầm cực kỳ bức bách, bỗng nhiên nhớ ra mình từng mặc cho ai làm gì cũng cảm thấy bức bách. Càng khổ đau hơn là lại thấy bức bách vì sắc đẹp trước mắt, Lãnh Cầm sau lúc sửng sốt, biết ma xuy quỷ khiến gì lại câu: “Huynh là muốn…Gả cho ta sao?”

      “Khụ.” Dù Du Tú là người như vậy nhưng nghe những lời này của Lãnh Cầm cũng sững sờ chút, im lặng, Du Tú cười : “Muội giả say, phải là để hỏi ta có thích muội hay sao?”

      “Huynh…” Lãnh Cầm mím chặt môi tránh cho mình kinh hãi kêu lên, trong đầu nghĩ cách nhưng thiên hồi bách chuyển (*) rồi. ( thể thay đổi)

      Du Tú nhìn bộ dáng của Lãnh Cầm, cũng ép hỏi nàng, chỉ lẳng lặng nhìn, bên trong đôi mắt trong suốt chỉ có ảnh ngược của nàng.

      Cuối cùng Lãnh Cầm ràng tâm tư của Du Tú, người quấy nhiễu lâu như vậy, suy tư lâu như vậy cũng hiểu vấn đề, giờ khắc này, Lãnh Cầm có chút ngỡ ngàng.

      thể bởi vì sao, Lãnh Cầm chỉ cảm thấy, có thứ gì đó thất bại rồi.

      Nhưng ràng là nàng lên thỏa mãn.

      “Lãnh Cầm.” Du Tú đột nhiên mở miệng, gọi tiếng.

      Lãnh Cầm giơ tay lên, nhưng nửa đường lại lùi lại, nhìn thấy Du Tú vẫn đứng yên tại chỗ, nàng mới chắc chắn : “Du Tú, huynh có biết huynh ? Huynh có biết người trước mặt huynh là ai ? Huynh… thích ta?”

      Đúng rồi, cảm giác thỏa mãn này nhất định là do chuyện xảy ra quá mức bất ngờ, cho nên mình mới yên tâm. Lãnh Cầm tự thầm trong lòng.

      Du Tú chớp chớp mắt, lại mở miệng, dường như muốn tự Lãnh Cầm từ từ nghĩ ràng.

      Lần đầu tiên Lãnh Cầm cảm thấy đầu mình đủ dùng, toàn bộ suy nghĩ đều bị khuấy đảo lên, chỗ vướng mắc là vì cái gì.

      “Ta…” Lãnh Cầm từ từ buông tay xuống, cánh tay kia ràng run rẩy…

      Cho tới giờ Lãnh Cầm mạnh mẽ như vậy, cũng chỉ có loại thời điểm này mới có thể run rẩy.

      Dường như trong đầu đều trống rỗng, Lãnh Cầm há miệng thở dốc : “Ta…Ta cũng thích A Tú, từ lúc còn rất bắt đầu, ta muốn lấy huynh về nhà. cho huynh nhìn nương khác, cũng để nương khác nhìn huynh…”

      Chỉ là, tới lúc ra những lời này, Lãnh Cầm mới phát lời và tình cảm của mình có chút bất đồng.

      lâu lâu trước đây, nàng nghĩ như vậy, nhưng mà…

      Còn tại?

      “Lãnh Cầm?” Du Tú cười hì hì, lên phía trước khẽ chạm vào trán Lãnh Cầm. trán Lãnh Cầm vốn có tóc mái, Du Tú vừa chạm vào, tóc kia cứ như vậy buông xuống, thêm chút quyến rũ.

      Nụ cười của Du Tú vẫn treo khóe môi. Mà lúc Lãnh Cầm ngơ ngẩn nhìn Du Tú, phát ra mình từng cái gì mà xứng với Du Tú, lo lắng Du Tú thích mình, những lời đó kỳ chỉ là lấy cớ.

      Nếu thế , rốt cuộc nàng do dự cái gì?

      Du Tú biết nhìn ra mơ màng trong mắt Lãnh Cầm, vẫn để ý lắm, khẽ : “Lãnh Cầm, ngày mai ta trở lại.”

      “Ngày mai?” Lãnh Cầm lẩm bẩm.

      Du Tú cười , thu lại bàn tay, gật đầu : “Ừm, ngày mai.”
      .
      .
      Vì thế cả ngày hôm đó, Lãnh Cầm đều trải qua trong hoảng hốt.

      Mãi cho tới buổi tối.

      Theo thói quen ngồi trong phòng bếp, Lãnh Cầm vẫn như cũ ăn cháo mà Phương Tiểu An chuẩn bị, bộ dáng tâm nặng nề.

      Vốn rằng Lãnh Cầm cảm thấy mình xứng với Du Tú, nhưng vẫn nhịn được chú ý tới , hi vọng Du Tú cũng thích mình. Sau đó Phương Tiểu An gợi ý cho nàng, muốn nàng giả say để Du Tú ra lời trong lòng. Chiêu giả say này thất bại, nhưng Du Tú ra lời lòng.

      Nhưng những lời lòng này, tuy rằng chính là lời trước kia nàng muốn nghe, nhưng lại khiến nàng nảy sinh cảm xúc ràng.

      Rốt cuộc là vì cái gì.

      Lãnh Cầm đột nhiên đặt hai tay lên bàn, vùi đầu vào trong vòng tay.

      biết qua bao lâu Lãnh Cầm mới ngẩng đầu lên, vừa ngẩng đầu thấy bóng đen đứng ngoài cửa sổ, bởi vì ánh sáng đèn trong phòng bếp nên in bóng cửa sổ. Lãnh Cầm chớp mắt cái chợt ngẩn ra, nghĩ nghĩ chút rồi khẽ gọi: “Tiểu An, vì sao huynh vào?”

      Người bên ngoài là Phương Tiểu An, hoàn toàn cần nghi ngờ, bởi vì ngoại trừ Phương Tiểu An, ai có bóng dáng khổng lồ như vậy.

      Người nọ ở bên ngoài quả nhiên có thân hình to lớn, lâu sau, cửa phòng bếp bị đẩy ra, Phương Tiểu An mặc bộ y phục áo vải xám rộng rãi đứng ở cửa, vẻ mặt vẫn trầm tĩnh như cũ, nhìn ra cảm xúc gì.

      “Vì sao tiến vào?” Lãnh Cầm hỏi lại.

      phải ảo giác, Lãnh Cầm ràng cảm thấy mình có chút khác thường so với ngày thường. Ngày thường nàng nghĩ nhiều, bao giờ cảm thấy gương mặt Phương Tiểu An có mang theo chút ai oán.

      Có lẽ là căng thẳng, căng thẳng vì mình có lẽ ở cùng chỗ với Du Tú, làm nương tử chưa qua cửa.

      Phương Tiểu An gì, chỉ từ từ bước về phía Lãnh Cầm, cầm bầu rượu lên, uống ngụm.

      “Ừm?” Lãnh Cầm lâu có được câu trả lời, khỏi nhíu nhíu mày.

      Phương Tiểu An nhìn vẻ mặt của nàng, cuối cùng cười : “Như thế nào? Ngài ấy thế nào?”

      “Huynh ấy huynh ấy…Thích ta.” Lãnh Cầm nghiêng đầu câu.

      Nụ cười của Phương Tiểu An cũng tan biến, thản nhiên : “Ừm.”

      xong từ này, lại mở miệng, mà Lãnh Cầm vốn còn muốn tiếp lại bị từ “Ừm” này ngăn lại toàn bộ. lâu sau, Phương Tiểu An mở miệng : “Như thế ta nên chúc mừng và ngài ấy, ngài ấy cuối cùng cũng thích .”

      “Đúng vậy, A Tú thích ta, ta nằm mơ cũng muốn đáp án này.” Lãnh Cầm mấp máy môi, sắc mặt dưới ánh đèn biết vì sao lại hơi đỏ ửng.

      “Giấc mơ trở thành có cảm giác rất tốt hả?” Phương Tiểu An cúi đầu nhìn bầu rượu trong tay mình.”

      Lãnh Cầm bật cười, nàng túm lấy bầu rượu trong tay Phương Tiểu An, tiếp: “Ta cũng biết vì sao, lúc nghe A Tú thích ta, ta lại cao hứng như tưởng tượng, ta còn nghĩ ta cao hứng tới nỗi nên lời, ta vẫn cho rằng như vậy…”

      “Nhưng mà, vậy mà ta, so với tưởng tượng của ta lại bình tĩnh rất nhiều…Tiểu An, ta thậm chí còn biết rốt cuộc mình muốn cái gì nữa.” Lãnh Cầm yên lặng cúi đầu , nhưng nghe thấy tiếng trả lời của Phương Tiểu An.

      Nàng hơi khó hiểu nhìn Phương Tiểu An, lại nhìn thấy Phương Tiểu An đỏ bừng mặt nhìn bàn tay trống của .

      Vốn trong tay cầm bầu rượu, nhưng bầu rượu bị Lãnh Cầm đoạt mất rồi.

      Lãnh Cầm nghĩ nghĩ lát liền hiểu khi mình cướp bầu rượu trong tay Phương Tiểu An cẩn thận chạm vào tay , cho nên…Phương Tiểu An lại đỏ mặt rồi. Rất lâu chưa từng trêu đùa Phương Tiểu An, Lãnh Cầm đúng là thiếu chút nữa quên Phương Tiểu An khẽ đụng liền đỏ mặt.

      Trong lòng có rất nhiều suy nghĩ toán loạn đột nhiên biến mất, Lãnh Cầm bật cười “xì” tiếng.

      Phương Tiểu An nghe thấy tiếng cười của Lãnh Cầm lại càng đỏ mặt, bất đắc dĩ nhìn phản ứng của Lãnh Cầm, gắt gỏng: “Vì sao lại mất hứng?”

      Tiếng cười của Lãnh Cầm dần dần lại, nàng chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Phương Tiểu An, lâu sau mới thở dài tiếng : “ biết, ta biết, có lẽ vì ta quá tham lam, ta nghĩ là chưa đủ thôi. Tiểu An, huynh có nguyện vọng gì ? Có muốn thực .”

      “…Có lẽ là có.” Phương Tiểu An nặng nề lên tiếng.

      Lãnh Cầm chớp mắt, vẻ mặt tò mò nhìn Phương Tiểu An.

      Trong lòng Phương Tiểu An hiểu nàng muốn ra nguyện vọng của mình, cũng giấu diếm, ra: “Nguyện vọng lớn nhất của ta, là ngày nào đó có thể ung dung cường đại đứng trước mặt cha ta, chỉ trích ông ấy, vì sao lại đối xử công bằng với ta như vậy.”

      Lãnh Cầm nhịn được cảm thấy buồn cười, xem ra người bình tĩnh như Phương Tiểu An cũng dấu nguyện vọng như vậy.

      Còn đợi Lãnh Cầm đặt câu hỏi, Phương Tiểu An lại mở miệng: “Vẫn còn nguyện vọng nữa, gần đây mới bắt đầu.”

      “Ừm?”

      “Ta muốn, thử thứ, có lẽ là người, có lẽ là loại tình cảm.” Lúc Phương Tiểu An những lời này nhìn Lãnh Cầm, đôi mắt đen láy của khiến trong chớp mắt Lãnh Cầm nghĩ tới ánh mắt của Du Tú nhìn nàng vào ban ngày.

      Cũng giống nhau trong suốt nhưng đen láy, cũng giống nhau, trong đáy mắt chứa thứ tình cảm biết tên.

      Nhưng lại bất đồng, có thứ gì đó giống như vậy.

      *Chương 31: Nhúng ()

      “Tiểu An.” Lãnh Cầm đột nhiên gọi tiếng.

      Phương Tiểu An lẳng lặng nhìn Lãnh Cầm, chờ câu tiếp theo của nàng, nàng im lặng lúc rồi : “Ta cũng có giấc mơ, cũng như huynh có hai giấc mơ, trước kia ta muốn có ngày có thể rời khỏi trấn Lâm Nhân, tại…Ta lại muốn tiếp tục ở lại khách điếm Lâm Nhân.” Nhưng mà, nếu nàng và Du Tú ở cùng chỗ khách điếm Lâm Nhân còn giống như trước nữa sao?

      Phương Tiểu An cũng rốt cuộc trong lòng Lãnh Cầm gì, chỉ hơi cúi đầu, tránh khỏi ánh mắt Lãnh Cầm, khẽ : “ có thể vẫn tiếp tục như vậy, Đinh Việt chắc rời , Nhậm Lăng cũng , ta cũng .”

      “…Ừm.” Cho dù nhận được câu trả lời của Phương Tiểu An nhưng Lãnh Cầm vẫn đủ an tâm, loại cảm giác trống rỗng còn hữu, giống như lúc nào cũng có thể bạo phát.

      Lãnh Cầm mím môi gì, nhìn Phương Tiểu An quay mặt , khuôn mặt kia dưới ánh đèn có vẻ dịu dàng.

      “Ngày mai, trong lòng muốn thế nào cứ như làm như vậy.” Phương Tiểu An an ủi nở nụ cười với nàng.

      Lãnh Cầm cho tới bây giờ cũng chịu biểu lộ yếu ớt trước mặt người khác, lúc này lại bất ngờ dịu ngoan, chỉ nhu thuận gật đầu.
      .
      .
      Sáng sớm ngày thứ hai, Lãnh Cầm rời khỏi giường, đứng ở trước giường nhìn ra bên ngoài, trời còn chưa sáng hẳn, chỉ loáng thoáng thấy cảnh phía bên ngoài, đường lớn mới có vài bóng người bày hàng quán, hề có thứ gì khác.

      Biết Du Tú có khả năng xuất lúc này đường lớn nhưng Lãnh Cầm vẫn lẳng lặng nhìn, tay bám vào bệ cửa sổ, tay nắm chặt. Lãnh Cầm có chút căng thẳng, đôi mắt dừng ở nơi chưa từng rời .

      Mãi tới khi mặt trời lên cao, bầu trời sáng ngời, nàng mới đột nhiên phục hồi tinh thần.

      “Lãnh nương, dậy chưa?” Ngoài cửa vang lên tiếng của Phương Tiểu An, khiến Phương Tiểu An thoáng ngẩn ra trong vài phút.

      đợi Phương Tiểu An hỏi lại lần nữa, Lãnh Cầm chớp chớp mắt : “Ta dậy rôi.”

      “Ừm, vậy xuống lầu dùng cơm , chờ lúc nữa đồ ăn nguội.” Giọng của Phương Tiểu An vẫn giống như trước, hề thay đổi, nhưng nghe vào trong tai Lãnh Cầm lại khiến nàng có cảm giác luống cuống.

      Lãnh Cầm cuống quít lên tiếng, nghe thấy tiếng Phương Tiểu An bước xuống lầu.

      Đợi tới khi Phương Tiểu An cách khá xa, Lãnh Cầm mới từ từ thở dài hơi.

      Chuẩn bị chút, Lãnh Cầm mới nhàng mở cửa phòng. Phương Tiểu An quả nhiên ở bên ngoài, nàng nhìn xung quanh chút rồi mới ra khỏi phòng, sau khi thở dài tiếng rồi mới xuống lầu. Ở dưới lầu, Phương Tiểu An sớm làm xong bữa sáng, Đinh Việt và Nhậm Lăng chờ nàng. Lãnh Cầm nhìn lúc mới phát ra vẻ mặt ba người rất khác nhau.

      “Làm sao vậy?” Lãnh Cầm lùi lại nửa bước, hỏi câu.

      Vẻ mặt của Phương Tiểu An cũng thay đổi lớn, chỉ thản nhiên : “ có gì, ăn cơm .”

      Trong lòng Lãnh Cầm vẫn có chút nghi hoặc như cũ, nhưng vẫn ngồi xuống, bưng bát cơm lên ăn đồ ăn Phương Tiểu An nấu, đồ ăn kia vẫn mỹ vị như thường ngày nhưng biết vì sao hôm nay lại có chút thấy ngon. Cứ như vậy giằng co im lặng lâu, sau cùng vẫn là Đinh Việt phá vỡ im lặng : “Lão đại, hôm qua người và Huyện lão gia, là…”

      Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Đinh Việt, Lãnh Cầm hiểu những lời nàng với Phương Tiểu An ngày hôm qua, Phương Tiểu An cũng hề cho Đinh Việt. Chuyện này cũng có gì, Phương Tiểu An giúp nàng giữ bí mật, vốn là chuyện phải làm nhưng Lãnh Cầm lại có cảm giác phiền muộn.

      Nàng suy nghĩ, vì sao Phương Tiểu An ra chuyện của Du Tú?

      Ho khẽ tiếng, Lãnh Cầm vẫn quyết định ra, nàng khẽ : “Hôm qua A Tú với ta, huynh ấy thích ta, huynh ấy đợi câu trả lời của ta.”

      “Trả lời gì…” Đinh Việt theo quán tính muốn hỏi vấn đề này, hỏi được nữa lại cảm thấy mình có chút ngốc, còn có thể trả lời cái gì? Tất nhiên là hỏi Lãnh Cầm có thích rồi.

      Nhìn biểu của Lãnh Cầm, Đinh Việt cần đoán cũng biết đáp án của nàng là gì. Đinh Việt nhìn thoáng qua Phương Tiểu An im lặng gì: “Như thế…Người muốn ở cùng chỗ với Huyện lão gia ? Khách điếm Lâm Nhân làm sao bây giờ?”

      “Ta…” Lãnh Cầm cụp mắt xuống, đây là lần đầu tiên Lãnh Cầm cụp mắt xuống trước mặt Đinh Việt.

      Đinh Việt có chút sửng sốt, mà Nhậm Lăng lại ngồi bên cạnh khuyên nhủ: “Nếu Lãnh nương thích Huyện lão gia, theo lý mà chúng ta nên cố chấp giữ ấy lại…”

      “Ta có cố chấp!” Đinh Việt đột nhiên lớn tiếng câu. Đinh Việt chưa từng lớn tiếng chuyện như vậy trước mặt Lãnh Cầm, bây giờ ra, chỉ…mà còn khiến mấy người trước mặt sửng sốt, ngay cả chính cũng ngờ.

      Đinh Việt xấu hổ đứng lên, nhức đầu, há miệng thở dốc rồi bất đắc dĩ ngồi xuống.

      Lúc này Lãnh Cầm mới : “Ta cũng rời khỏi khách điếm Lâm Nhân, mà còn…Dù cho ta có rời phải vẫn còn Hạ lão bản sao? Dù sao ta vốn cũng phải chủ nhân của khách điếm này, người chủ chân chính là Hạ lão bản. Vài ngày trước ta nhận được thư của Hạ lão bản, trong thư có thể mấy ngày nữa ông ấy trở lại.”

      Hạ lão bản là ai, Đinh Việt biết rất . Có điều Nhậm Lăng hoàn toàn biết, chỉ yên lặng nhìn mấy người. Còn Phương Tiểu An biết , Lãnh Cầm là con nuôi của vị Hạ lão bản này, mà Hạ lão bản là chủ nhân chân chính của khách điếm Lâm Nhân.

      Lãnh Cầm như vậy, Đinh Việt cũng còn lời nào để tiếp.

      Cứ yên lặng ăn cơm như vậy lúc lâu, ngoài cửa khách điếm đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

      Tiếng gõ cửa kia dùng lực cũng lớn, cũng hề vội vàng, nhưng rơi vào trong tai mọi người lại khiến ai cũng giật mình.

      Chắc chắn người gõ cửa là Du Tú. Lãnh Cầm nghĩ như vậy, lại nhất thời muốn ra mở cửa, mà ba người bên cạnh cũng đứng dậy.

      “Ta .” Im lặng lúc, Lãnh Cầm vẫn đứng lên, về phía cửa lớn của khách điếm Lâm Nhân.

      Tầm mắt mọi người đều dừng cửa, Lãnh Cầm ngoái đầu nhìn thoáng qua ba người, ánh mắt như vô ý dừng chút mặt Phương Tiểu An. Phương Tiểu An vẫn bĩnh tình nhìn nàng như cũ, có lẽ là có chút tình cảm gì đó, nhưng Lãnh Cầm lại nhìn ra.


      Thu lại tầm mắt, Lãnh Cầm hơi dùng lực, mở cửa lớn.

      Ngoài cửa - -

      phải Du Tú.

      Đứng ngoài cửa là nam tử cả người mặc y phục màu lam rộng thùng thình, mái tóc đen dùng cây trâm tùy ý buộc lại. Bộ dáng của cực kỳ đẹp, màu da trắng nõn giống như nam tử bình thường, đôi mắt hơi híp lại, dài nhưng mị hoặc. Mà có thể dễ nhìn thấy nhất đó là cổ tay áo của có thêu đóa hoa sen màu vàng.

      Người này đương nhiên Lãnh Cầm có quen biết, chỉ là trước nay nàng chưa từng nhìn thấy người này mặc y phục bắt mắt như vậy.

      “Hạ…Lão bản.” Lãnh Cầm gọi câu

      Nam tử trước mặt hơi nheo mắt lại, khi nghi thấy xưng hô như vậy lại nheo lại hơn, nhưng mở miệng, chỉ liếc mắt nhìn Lãnh Cầm cái, sau đó nhìn vào trong khách điếm. Ở cái bàn trong khách điếm, ba người Phương Tiểu An cũng chăm chú nhìn .

      Nhìn thấy nam tử kia mở miệng, Lãnh Cầm há miệng còn muốn tiếp cái gì, lại đột nhiên nghe thấy tiếng gọi ở đường lớn cách đó xa: “Lãnh Cầm.”


      Gi ọng dịu dàng dễ nghe này khiến người khác cảm thấy an tâm. Lãnh Cầm quay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn vào đôi mắt hàm chứa nụ cười yếu ớt của Du Tú. Du Tú có vẻ cũng vừa tới, vừa về phía Lãnh Cầm, vừa gọi nàng.

      Lãnh Cầm nhìn thấy Du Tú, trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên, nàng còn chưa kịp phản ứng thấy Du Tú tiếp: “Lãnh Cầm lúc ta trở về, nhìn thấy đầm sen bên ngoài phủ Tri huyện nở hoa, muội có muốn xem cùng ta ?”

      Lãnh Cầm nghe vậy ngẩn người ra, lập tức nhìn nhìn Hạ lão bản, theo lý mà Hạ lão bản trở lại nàng nên cao hứng mới đúng, nhưng lúc này nàng lại hoàn toàn cảm thấy cao hứng, nàng chỉ cảm thấy việc đột nhiên rối tung lên, khiến nàng phải nhanh chóng trốn tránh.

      “Được.” Lãnh Cầm gật đầu, trả lời Du Tú.

      Du Tú nhìn vẻ mặt của Lãnh Cầm, chớp chớp mắt cuối cùng gật đầu : “Ừm.”

      Lãnh Cầm cười cười với Du Tú, lập tức xoay người với Hạ lão bản: “Hạ lão bản, ta biết người vừa về nên luôn, nhưng mà ta…” tới đây, nàng cũng thêm gì nữa, chỉ cắn cắn môi, quay về phía Đinh Việt: “Đinh Việt, ngươi còn mau mời Hạ lão bản vào trong? Hạ lão bản biết Phương Tiểu An và Nhậm Lăng, ngươi muốn để ai tới trước hả?”

      “…A…” Đinh Việt ấp úng đáp, bất quá dời tầm mắt về phía Hạ lão bản.

      Lãnh Cầm xong những lời này, nhanh chóng kéo tay Du Tú về phía khác.

      Nàng hiểu ra mình chạy trốn thứ gì, nhưng có biện pháp nào sao?

      Nàng cảm thấy trước mắt tất cả mọi việc đều loạn, nàng cần yên lặng suy nghĩ chút.
      .
      .
      Ngay tại lúc Lãnh Cầm nhanh chóng kéo Du Tú khỏi, Đinh Việt cũng bước nhanh tới trước mặt Hạ lão bản vẫn yên lặng, vẻ mặt tươi cười sáng lạng : “Hạ lão bản, ngài có thể trở lại! Ngài có biết trong lúc ngài ở đây, ta và lão đại thiếu chút nữa chết đói, nếu phải gặp được Phương huynh đệ…”


      “Hạ lão bản, đó là thân phận của ở đây?” Nam tử vẫn được coi là “Hạ lão bản” đột nhiên lạnh lùng mở miệng câu.

      Mới nghe những lời này, Đinh Việt cảm thấy người trước mắt có cái gì đó đúng, mà tuy Phương Tiểu An và Nhậm Lăng biết Hạ lão bản nhưng cũng thấy thứ gì đó thích hợp. Nhậm Lăng nhìn Phương Tiểu An cái, Phương Tiểu An cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn Nhậm Lăng.

      Đinh Việt đột nhiên phát ra, tiếp: “Hạ lão bản, hôm nay ngài làm sao vậy? mấy lời mơ hồ, chẳng lẽ ngài ra ngoài bao lâu mà …”


      “Hạ Hoán Vân ra ngoài?” Nam tử mở miệng lần nữa, hàn ý trong giọng khiến người ta nhịn được run lên.

      Đinh Việt trừng to mắt nhìn nam tử trước mắt, dường như chưa từng gặp qua .

      Nhưng , chính xác cũng chưa từng gặp qua nam tử này, nhưng giống như đúc Hạ lão bản.

      Hạ Hoán Vân, đó là tên của Hạ lão bản.

      Thấy Đinh Việt trả lời, người nọ trầm giọng : “Ta là Hạ Hoán Nguyệt, gọi Hạ Hoán Vân ra gặp ta.” Giọng của lớn nhưng tĩnh lặng và xa cách trong đó khiến người khác cảm thấy nếu làm trái với người này, kết cục tất nhiên tốt.
      Last edited by a moderator: 24/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :