1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tráng sĩ, nóc nhà ngươi có lưu manh - Hạnh Diệu Vị Văn (49/49)Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      *Chương 20: Chiên (hai)

      “Ta đoán…Sau khi huynh rời khỏi khách điếm Lâm Nhân là nghĩ tới tự sát, đúng ?” Lãnh Cầm đột nhiên cong khóe môi, câu như vậy.

      Lúc này Phương Tiểu An vừa rút tay ra khỏi tay Lãnh Cầm, còn chưa kịp hành động gì bị Lãnh Cầm bắt được. chỉ có như vậy, bàn tay ấm áp của Lãnh Cầm còn chạm tới cổ tay của Phương Tiểu An, hơn nữa rất nhanh nhẹn vén ống tay áo của Phương Tiểu An lên.

      “An mập mạp.” Sắc mặt của Lãnh Cầm khi nhìn thấy cánh tay của Phương Tiểu An đột nhiên thay đổi.

      Phương Tiểu An gì, đột nhiên dùng lực đẩy người cái, khi Lãnh Cầm chưa kịp phản ứng lại rút tay mình về, hơn nữa còn giũ ống tay áo của mình xuống, tiếp tục tỏ vẻ có chuyện gì dọn dẹp bát đũa.

      Lãnh Cầm làm sao có thể để làm như vậy, nhanh chóng : “Huynh rốt cuộc tự sát bao nhiêu lần? cổ tay lại có nhiều miệng vết thương như vậy?” Mà còn là miệng vết thương có mới có cũ, mới nhất là miệng vết thương vừa mới khép miệng.

      Đó tất nhiên là trong khoảng thời gian rời khỏi khách điếm Lâm Nhân.

      Phương Tiểu An mở miệng, Lãnh Cầm vẻ mặt tốt ngăn trước mặt , khoanh hai tay cho Phương Tiểu An bưng bát về phía phòng bếp, : “Huynh hãy trả lời ta trước, đừng tỏ vẻ câm điếc, tại huynh làm việc tại khách điếm Lâm Nhân, chính là người của ta!”

      câu “Người của ta”, dù cho Phương Tiểu An muốn tiếp tục bình tĩnh cũng phải ngước mắt nhìn Lãnh Cầm.

      Lãnh Cầm cũng cảm thấy nàng như vậy có chỗ ổn, nhưng vừa rồi quá kích động ra, bây giờ hối hận cũng muộn, nàng đành đâm lao phải theo lao, nhíu mày : “Huynh muốn chết, còn quay lại làm gì?”

      Động tác của Phương Tiểu An ngừng lại, biết vì sao Lãnh Cầm lại những lời này, lại tự hỏi gì đó.

      Sau khắc, Phương Tiểu An mới : “Nếu ta …Ta muốn chết nữa sao?”

      “Huynh cái gì?” Lãnh Cầm ngờ Phương Tiểu An lại đột nhiên như vậy.

      Vẻ mặt của Phương Tiểu An cực kỳ nghiêm túc, lặp lại lần nữa: “Ta , có lẽ ta muốn chết nữa.”

      “Vì cái gì?” Tuy đây là chuyện tốt, nhưng chuyện này giống như việc Hạ lão bản luôn tiền lại có ngày đột nhiên muốn đốt ngân phiếu của , đều thể tưởng tượng nổi. Lãnh Cầm trước nay đều chưa từng nghĩ rằng Phương Tiểu An cuồng tự sát lại có ngày có thể mình muốn chết nữa.

      Nghe thấy Lãnh Cầm hỏi, Phương Tiểu An mấp máy môi, đỏ mặt thấp giọng : “Ta cũng biết, chỉ là khi ta muốn tự sát ở con suối bên ngoài trấn Lâm Nhân, đột nhiên thấy hối hận.”

      chỉ mình đột nhiên hối hận, lại ra nguyên nhân hối hận.

      Lãnh Cầm muốn mở miệng hỏi, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Phương Tiểu An, lại cảm thấy mình nên hỏi ngay có vẻ ổn hơn. Nhưng nếu hỏi mình lại tò mò muốn chết. Xoắn xuýt trong lòng lát, Lãnh Cầm cuối cùng vẫn hỏi: “Vì sao lại hối hận?”

      “Bởi vì…” Bởi vì tại giây phút muốn tự sát kia, nghĩ tới khách điếm Lâm Nhân, biết vì sao đột nhiên lại nghĩ tới. Nghĩ tới Đinh Việt vui vẻ giúp đỡ mọi người, nghĩ tới Lãnh Cầm tuy mạnh miệng nhưng tâm địa rất mềm yếu.

      Những lời này, Phương Tiểu An da mặt mỏng như giấy tất nhiên nên lời.

      Cho nên Lãnh Cầm đợi lúc lâu cũng chỉ đợi được hai từ, vế sau… còn gì nữa.

      Lãnh Cầm thở hắt ra, nên trông cậy Phương Tiểu An ra.
      .
      .
      Lâm Sinh được Đinh Việt dạo vòng quanh khách điếm rồi vào trong phòng. Khách điếm vốn lớn nên hai người cũng mất nhiều thời gian, đợi khi Đinh Việt đưa Lâm Sinh vào phòng của , hai người mới phát ra Phương Tiểu An chờ ở trong phòng.

      Nhìn thấy hai người đến, Phương Tiểu An đặt thứ gì đó trong tay xuống, với hai người: “Các ngươi đến đây.”

      “A, Phương huynh đệ, ngươi chờ chúng ta ở đây?” Đinh Việt phản ứng trước.

      Phương Tiểu An gật đầu, lại quay sang với Lâm Sinh: “Ta tên là Phương Tiểu An, đầu bếp của khách điếm.”

      “Phương…Phương huynh đệ.” Lâm Sinh có vẻ từ bỏ cách gọi công tử gì đó, đổi thành Phương huynh đệ.

      Phương Tiểu An gật đầu với , lập tức chỉ vào mấy thứ ở bàn: “Đây là Lãnh nương muốn ta đưa cho ngươi, người vừa tới khách điếm nên có rất nhiều đồ chưa kịp mua phải ? Những thứ này đều là đồ dùng thường ngày, ngươi giữ lấy có ích.”

      “Đây…” Lâm Sinh nhìn nhìn đồ bàn, do dự chút mới : “Nhiều như vậy cảm tạ.”

      “Khách khí rồi.” Phương Tiểu An thêm gì, nhanh chóng thu dọn rồi ra khỏi phòng.

      Lâm Sinh tới cạnh bàn, mở bọc đồ ra, nhìn ràng những thứ bên trong. Kia quả nhiên là đồ thường dùng hàng ngày, y phục, giầy, lại có chút đồ lót lẫn lộn trong bao đồ.

      Lâm Sinh nhất thời có cảm giác dở khóc dở cười.

      “Đây…Đây phải là đồ của ta sao?” Nếu tiếng kêu lên như vậy, Lâm Sinh biết Đinh Việt vẫn đứng bên cạnh chưa .

      Lâm Sinh đưa mắt nhìn sang, khó hiểu dò hỏi: “Mấy thứ này là…Của Đinh huynh đệ?”

      “Đây phải là của ta là của ai? Ta nghi ngờ sao lão đại lại đưa nhiều đồ cho ngươi như vậy, hóa ra đều là trộm từ trong phòng ta!” Đinh Việt căm giận hét lên.

      Ánh mắt của Lâm Sinh khẽ biến đổi, dừng chút : “Nếu thế tại hạ trả lại mấy thứ này cho huynh, được chứ?”

      Đinh Việt vốn còn quở trách lão đại nhà mình, lúc này nghe thấy Lâm Sinh những lời này, miệng đầy oán hận nháy mắt nuốt vào. nhìn nhìn Lâm Sinh, lại liếc nhìn y phục trong túi đồ, khoát tay : “Coi như quên , lão đại lấy cho ngươi, kỳ những thứ này cũng là từ râu rồi, tại ta cũng dùng được nữa.”

      “Đinh huynh đệ, tại hạ nhận ra huynh muốn, nếu như vậy bằng để tại hạ trả lại cho huynh.” Lâm Sinh kiên trì .

      “Cái gì muốn! Đinh Việt ta có gì là nỡ, phải là mấy bộ y phục sao? Lâm huynh đệ ngươi lấy , lấy rồi đừng muốn trả lại cho ta nữa! Nếu ta nhất định tức giận.” Đinh Việt tỏ bộ dáng đại nghĩa, vỗ vỗ ngực.

      Lâm Sinh mỉm cười, cuối cùng gật đầu nhận lời.

      Đến lúc này, Lâm Sinh ở lại khách điếm Lâm Nhân. Nguyên bản bởi vì Hạ lão bản rời mà khách điếm có vẻ lạnh lẽo, giờ lại lần nữa trở nên náo nhiệt. Mỗi ngày, Lãnh Cầm lại dậy sớm gõ cửa phòng ba người Phương Tiểu An, chờ đến khi mọi người rửa mặt chải đầu tốt rồi chờ ở dưới nhà ăn bữa sáng. Bữa sáng xong là bắt đầu ngày bận rộn.

      Đinh Việt ở khách điếm Lâm Nhân nhiều năm như vậy nên làm chân chạy có vấn đề gì, còn Phương Tiểu An chỉ phụ trách nấu ăn, tất nhiên có vấn đề. Duy chỉ có người khiến Lãnh Cầm lo lắng chính là Lâm Sinh vừa mới tới khách điếm Lâm Nhân lâu.

      Cái người tên gọi Lâm Sinh này có vẻ giống công tử phú gia, miệng đầy những từ tại hạ, các hạ, công tử nương gì gì đó, khiến Lãnh Cầm cực kì tin tưởng năng lực của . Nhưng mà khiến mọi người ngờ tới là Lâm Sinh này ngoại trừ ngày đầu làm việc làm vỡ cái khay thời gian còn lại gây ra sai lầm lớn nào.

      Lâm Sinh sơ sót, tâm trạng thấp thỏm của Lãnh Cầm cũng hạ xuống, từng ngày từng ngày cuối cùng cũng trôi qua như nhau.

      Mà mỗi lúc trời tối, Lãnh Cầm vẫn làm việc- - nửa đêm tiến vào phòng bếp kiếm đồ ăn.

      biết là bởi vì do khoảng thời gian trước khi Phương Tiểu An thi trù nghệ thành thói quen, hay bởi vì mình quả nhiên dễ cảm thấy đói, mỗi ngày tới lúc nửa đêm, Lãnh Cầm tự giác tỉnh lại, sau đó cảm thấy dạ dày đói khát. Mỗi lần tới thời điểm này, nàng lại khoác y phục lên, người lén lút rời khỏi phòng, xuống lầu vào trong phòng bếp.

      biết rốt cuộc là trùng hợp hay là Phương Tiểu An hữu ý, mỗi lúc trời tối, Lãnh Cầm đều dễ dàng nhìn thấy bát cháo trong đêm tối, mà bát cháo kia còn thường xuyên thay đổi cách làm. Mỗi đêm Lãnh Cầm ăn cháo cũng biết ngấy.

      Đối với điểm này, Lãnh Cầm đương nhiên chú ý tới rồi.

      Cho nên buổi tối ngày hôm đó, đợi đến khi mọi người ăn xong cơm tối lên lầu, Lãnh Cầm lặng yên tiếng động xuống lầu, tới cửa phòng bếp.

      Nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng bếp, Lãnh Cầm vào, cũng rời , chỉ yên lặng đứng chờ ở cửa.

      Qua lúc lâu sau, tiếng động truyền ra ngày càng , chốc lát sau là tràng tiếng bước chân từ từ đến gần Lãnh Cầm. Lãnh Cầm khoanh tay dựa bên cạnh cửa, yên lặng nhìn người ra khỏi cửa.

      ngoài dự đoán của Lãnh Cầm, người ra từ phòng bếp quả nhiên là Phương Tiểu An, mà khi Phương Tiểu An nhìn thấy Lãnh Cầm đứng ngoài cửa, nhanh chóng đỏ mặt.

      “Qủa nhiên là huynh.” mặt Lãnh Cầm mang theo cảm giác thỏa mãn.

      Ánh mắt Phương Tiểu An nhanh chóng dời xuống đất, khuôn mặt ngày càng có xu hướng đỏ bừng. im lặng lúc rồi : “Lãnh nương, những lời này là có ý gì?”

      “Giả ngu?” Lãnh Cầm ngờ Phương Tiểu An lại vẫn giả ngu như vậy, mà còn giả dạng giống chút nào.

      Vĩnh viễn được trông cậy cái hũ nút giải thích việc, đây là kinh nghiệm Lãnh Cầm học người Phương Tiểu An. Cho nên sau khi nhún vai cười xong, Lãnh Cầm vài bước tới gần Phương Tiểu An, khoác tay lên vai Phương Tiểu An, miệng phun ra câu: “Cháo ta ăn mỗi đêm đều là huynh làm, phải ?”

      “Ta…” Phương Tiểu An muốn lại thôi.

      cần nghe câu trả lời của Phương Tiểu An, Lãnh Cầm cũng chắc chắn mình lầm. Cho nên Lãnh Cầm nhanh chóng tiếp tục hỏi: “Vì sao mỗi ngày đều giúp ta chuẩn bị cháo? Vì sao huynh lại biết mỗi tối ta lại tìm đồ ăn?”

      Loại thói quen này vốn là có ai biết mới đúng.

      Phương Tiểu An lùi lại bước, để cánh tay của Lãnh Cầm khoác lên vai rơi xuống, sau đó khẽ : “Bình thường buổi tối ta đều ngủ nông giấc, cho nên thường xuyên nghe thấy tiếng thức dậy.”

      “Hả…” Lúc này xem như Lãnh Cầm sửng sốt chút.

      Nếu phải Phương Tiểu An , Lãnh Cầm cũng biết mỗi đêm nàng đều đánh thức Phương Tiểu An. Nàng vốn tưởng rằng động tác của mình rất nhàng, cũng gây ra tiếng động lớn, lại ngờ vẫn đánh thức người khác.

      Chần chờ khoảng khắc, Lãnh Cầm thăm dò hỏi: “Cho nên huynh giúp ta chuẩn bị cháo, sau đó đặt ở nơi dễ trông thấy, đỡ để ta phải lục lọi ầm ĩ khiến huynh mất ngủ?”

      Phương Tiểu An lời nào, Lãnh Cầm muốn nghĩ như vậy cứ nghĩ, cần thiết phải mở miệng phủ nhận.

      Chỉ là…

      chỉ mặt của Phương Tiểu An đỏ, mà ngay cả mang tai cũng đỏ bừng rồi.
      Last edited by a moderator: 6/5/15
      windlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 21: Chiên (ba)

      Từ sau cuộc chuyện ngày đó, Lãnh Cầm cảm thấy cực kỳ phiền não.

      biết là lấy thứ mấy nhìn thấy Lãnh Cầm ngồi ngẩn người trước quầy, Đinh Việt lo lắng hỏi: “Lão đại, hôm nay rốt cuộc người bị sao vậy?”

      “Ta có thể bị làm sao?” Lãnh Cầm nhanh chóng phục hồi tinh thần, gảy cái bút trong tay, ngước mắt nhìn vẻ mặt lo lắng của Đinh Việt.

      Đinh Việt khẽ ho tiếng, khoát tay : “ có gì có gì, lão đại người bất quả chỉ nhìn chằm chằm sổ sách ngây ngốc rất lâu mà thôi.”

      Động tác của Lãnh Cầm cứng đờ, mặt lên chút xấu hổ, nàng vẫy vẫy tay với Đinh Việt, tỏ ý muốn tránh ra: “Ngươi nhanh làm việc, khách nhân còn chờ đó.” Ngày trước chỉ cần như vậy đảm bảo Đinh Việt lập tức chạy , nhưng hôm nay lại khác, Đinh Việt vẫn như cũ dù bận rộn vẫn ung dung đứng trước quầy.

      Lãnh Cầm nhíu mày, Đinh Việt nhìn thấy phản ứng của nàng, vội hỏi: “Lão đại, đừng nóng, đừng nóng, hazz, từ khi Lâm huynh đệ đến đây việc của ta ngày càng ít, ta phải nhàn rỗi mới tới hỏi chuyện lão đại chút sao?”

      “Lâm Sinh ?” Lãnh Cầm thực chú ý tới lời Đinh Việt , tới lúc ngày nghe thấy Đinh Việt như vậy, nàng mới quay đầu nhìn Lâm Sinh ở trong đại sảnh vội vội vàng vàng. Nàng nhìn nở nụ cười tao nhã trước mặt khách nhân, thường đối đáp với khách hai câu, quả thực còn thuần thục hơn so với Đinh Việt làm tiểu nhị lâu năm.

      Xem ra, năng lực thích ứng của Lâm Sinh phải tốt bình thường.

      Lần này Lãnh Cầm tìm được lý do đuổi Đinh Việt , đành phải để Đinh Việt quấn lấy mình. Đinh Việt nhìn thấy vẻ mặt của Lãnh Cầm kì quái, lại quay đầu sang hỏi: “Lão đại à, người ngơ ngẩn thành bộ dáng này rồi, có việc gì sao?”

      “Ta có việc gì, ngươi muốn sao?” Lãnh Cầm cúi đầu xem sổ sách trước mặt.

      Nhìn thấy phản ứng của Lãnh Cầm, Đinh Việt cảm thấy khác thường. Qua lúc sau, Lãnh Cầm tiếp: “Nếu ở đại sảnh giúp được gì ngươi hãy tới phòng bếp giúp Phương Tiểu An , đồ ăn của nhiều người đều do huynh ấy đảm trách, rất mệt.”

      “A…Lão đại, người có vẻ quan tâm đặc biệt tới Phương huynh đệ đó.” Đinh Việt vừa định tới phòng bếp, được nửa lại nghĩ ra cái này.

      Lãnh Cầm quả muốn giẫm giẫm đá đá cái tên gia hỏa Đinh Việt này, có điều nghĩ lại lời Đinh Việt , vẻ mặt lại ngưng lại, nàng gọi với Đinh Việt lại: “Đợi chút, Đinh Việt!”

      “Lão đại?” Đinh Việt khó hiểu nhìn Lãnh Cầm. Người vừa rồi còn vội vã đuổi xuống phòng bếp là

      [​IMG]

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 22: Xông khói ()

      Lãnh Cầm vốn nhìn hai người đứng đường, lúc này nhìn thấy Đinh Việt dẫn theo Du Tú vào khách điếm, vội vàng cúi đầu làm bộ xem sổ sách, mãi đến khi hai người Du Tú tới gần, nàng cũng chưa ngẩng đầu lên.

      Sau cùng là do Du Tú mở miệng trước gọi Lãnh Cầm, nụ cười của vẫn thanh tao như thường, giọng cũng vô cùng mềm mại: “Lãnh Cầm, bận sao?”

      Mãi đến lúc này Lãnh Cầm mới ngẩng đầu lên, nhìn Du Tú trước mặt, hai mắt hơi trợn to, hơi kinh ngạc : “A Tú? Làm sao huynh lại tới đây?” Lãnh Cầm lời này khiến hai vai Đinh Việt đứng sau Du Tú run lên, lập tức muốn cười to.

      Lúc trước biết là ai muốn ra ngoài đường mời vị đại nhân này vào khách điếm, bây giờ lại muốn làm bộ kinh ngạc, tình huống này có chút buồn cười.

      Có điều ánh mắt Lãnh Cầm quét qua ngay lập tức khiến tiếng cười của Đinh Việt bị nuốt trở lại bụng.

      Lãnh Cầm nhìn Đinh Việt khiến Du Tú nhìn theo, Du Tú chớp chớp mắt : “Lãnh Cầm, muội nhìn cái gì?”

      “Nhìn chuyện ở bên kia đường…” Lãnh Cầm phản ứng rất nhanh, lập tức giãn mặt tươi cười: “A Tú, hôm nay sao huynh lại có thời gian tới khách điếm?”

      Động tác của Du Tú hơi ngừng lại, có vẻ như tự hỏi cái gì, qua lúc lâu sau mới nghiêm túc : “Lần trước ta hỏi muội vấn đề kia, sau khi trở về mới phát ra…Ta còn hai vấn đề muốn hỏi muội.” Cho nên lại tới nữa.

      Hóa ra vốn dĩ Du Tú muốn vào khách điếm, mà Lãnh Cầm lại sợ qua khách điếm, cho nên mặt dày muốn Đinh Việt kéo vào. Lãnh Cầm suy nghĩ, quả thấy mình làm việc thừa rồi.

      Có điều Du Tú biết Lãnh Cầm suy nghĩ cái gì, cụp mắt xuống, lông mi thon dài hơi rung động. Lãnh Cầm nhìn cảnh này, trong lòng hơi xao động, bất tri bất giác nhớ tới chuyện cũ của nhiều năm trước, về nàng và Du Tú.

      “Vấn đề gì?” Sau lúc lâu chần chừ, Lãnh Cầm rốt cuộc hỏi ra miệng.

      Khóe môi Du Tú hơi cong lên, mái tóc trán che mất bên mắt. Lãnh Cầm nhìn trong đôi mắt bị che khuất kia của , tất cả đều là ý cười nhàng, : “Mấy năm nay muội có ý nghĩ muốn tới tìm ta?”

      “Ta…” Lãnh Cầm thể tưởng tượng được Du Tú lại hỏi chuyện như vậy, chớp mắt khiến Đinh Việt bị thiêu đốt phừng phừng kinh ngạc lui về phía sau Lãnh Cầm bước, cảm giác thích hợp.

      Du Tú ra những lời này, rốt cuộc là…Có ý gì?

      Lãnh Cầm ngày thường đối mặt với nhiều bọn côn đồ trong trấn Lâm Nhân cũng đỏ mặt thở gấp, mà giờ khắc này, nội tâm nàng đột nhiên nhảy dựng lên.

      “Ừm.” Du Tú gật đầu, chờ Lãnh Cầm ra nội dung sau chữ “Ta”.

      Lãnh Cầm mấp máy môi, lâu sau mới khẽ : “…Nghĩ tới.”

      Có được câu trả lời như vậy của Lãnh Cầm, Du Tú gật đầu cười cười, lại tiếp tục hỏi: “Thế vì sao muội chưa từng tới tìm ta?”

      “Ta…Ta thấy huynh bình thường bận rộn như vậy, muốn tới quấy rầy huynh mà thôi…” xong câu đó, Lãnh Cầm cảm thấy đầu mình sắp vùi xuống đất rồi. Mà Đinh Việt đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng quỷ dị này, biết vì sao lại nhìn thấy bóng dáng của Phương Tiểu An ngày thường bị Lãnh Cầm đùa giỡn- - chỉ có điều người bây giờ bị đùa giỡn lại là Lãnh Cầm.

      Có điều Tri huyện đại nhân có vẻ giống cố ý khiến Lãnh Cầm đỏ mặt.

      “Ừm.” Lãnh Cầm trả lời xong, Du Tú lại lên tiếng, mặt cũng nhìn ra rốt cuộc nghĩ cái gì. Lãnh Cầm lại tưởng Du Tú nghe xong câu trả lời của nàng gì đó, ai ngờ lại hề đoạn sau.

      Trong lòng Lãnh Cầm có chút căng thẳng, mặt nàng cũng muốn biểu lộ ra bộ dáng gấp gáp, nàng đành phải ho khẽ

      [​IMG]

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      *Chương 23: Xông khói (hai)

      biết vì sao, từ ngày đó về sau, Tri huyện đại nhân rất thích chạy tới khách điếm Lâm Nhân, chỉ cần làm gì xuất ở trong khách điếm, vị trí ngồi vĩnh viễn là ở cái bàn sáng sủa kia.

      Mỗi lần đến thời điểm này, Lãnh Cầm đều tỏ vẻ nặng nề xoắn xuýt lúc, cuối cùng ngồi đối diện với Du Tú, cùng ăn cơm dùng trà, chuyện câu có câu .

      Và mỗi đêm, Lãnh Cầm vẫn vào phòng bếp tìm thứ gì đó để ăn, Phương Tiểu An vẫn làm chút đồ đặt ở chỗ dễ tìm thấy để nàng có thể nhìn thấy.

      Mãi đến hôm nay, nửa đêm Lãnh Cầm tiến vào phòng bếp nhìn thấy cháo Phương Tiểu An làm - - lật tung khắp phòng bếp cũng thấy.
      [​IMG]

      Lãnh Cầm dường như quen Phương Tiểu An ngày nào cũng chuẩn bị sẵn cháo cho nàng, ngày hôm nay lại thấy Phương Tiểu An làm nữa, nhịn được nhướng mày nhìn xung quanh. Trong phòng bếp chỉ có chén đèn dầu, tỏa ánh sáng bàn, ánh sáng chỉ tỏ nửa khuôn mặt của Lãnh Cầm, nửa kia vùi trong bóng đêm.

      Suy nghĩ hồi, Lãnh Cầm ngồi xuống bàn, tay nâng trán, tay đặt mặt bàn.

      Thường ngày Phương Tiểu An chưa từng quên nấu cháo chờ nàng, mà lâu về sau nàng cũng coi việc này là đương nhiên, cho nên lúc này bỗng nhiên mới nhớ ra, công việc thường ngày của Phương Tiểu An cũng phải thế này.

      Im lặng hồi, Lãnh Cầm đột nhiên đứng dậy ra khỏi phòng bếp.

      Cước bộ có chút dồn dập lên lầu, Lãnh Cầm đứng trước cửa phòng Phương Tiểu An liền dừng bước, giơ tay lên muốn gõ cửa phòng Phương Tiểu An. Nhưng tay nàng vừa giơ lên dừng lại, vẻ mặt nàng do dự nhìn cửa phòng trước mặt, lại chậm chạp tình nguyện gõ cửa.

      Lãnh Cầm ngẫm lại cũng tự hiểu mình có chút buồn cười, bất quả chỉ là buổi tối thấy Phương Tiểu An nấu cháo, lại vội vàng thành cái dạng này, thậm chí còn muốn công khai gõ cửa phòng của hỏi tình, tình huống như vậy lại phát sinh người nàng có chút tưởng tượng nổi.

      Ngay lúc Lãnh Cầm do dự, cửa phòng của Phương Tiểu An lại mở ra.

      Cánh tay của Lãnh Cầm nháy mắt cứng ngắc, biết nên để vào đâu.

      Phương Tiểu An đứng phía sau cửa, trong phòng đốt đèn, Lãnh Cầm chỉ có thể mượn ánh sáng của ngọn đèn trong hành lang nhìn thấy khoác tấm áo ngoài, khép hờ mắt nhìn mình. Lãnh Cầm chỉ sửng sốt chút rồi rút tay lại, ho tiếng rồi : “An mập mạp, huynh còn chưa ngủ?”

      “Ừm.” Phương Tiểu An hơi lùi về phía sau bước, ngọn đèn quá mức lờ mờ, Lãnh Cầm cũng nhìn sắc mặt của , có điều căn cứ vào kinh nghiệm trong quá khứ, Lãnh Cầm có thể chắc chắn lúc này Phương Tiểu An đỏ mặt.

      Suy đoán Phương Tiểu An đỏ mặt, lá gan của Lãnh Cầm càng lớn: “Vì sao huynh chưa ngủ? Thức dậy chuẩn bị làm cái gì?”

      Phương Tiểu An trả lời, chỉ ngẩng đầu lên,lúc này ánh mắt càng trở nên trong suốt, trong đó bao hàm rất nhiều thứ tích tụ biết tên.

      Lãnh Cầm thở dài, khoát tay áo : “Thôi, ta hỏi, đỡ để Đinh Việt ta luôn trêu cợt huynh.”

      “Lãnh nương, có trêu cợt ta.” Phương Tiểu An cuối cùng chuyện.

      Lãnh Cầm nhún vai, kỳ trong lòng nàng có chút ý tứ trêu cợt, nhưng khi Phương Tiểu An vừa , nàng có chút xấu hổ ra.

      Qua lúc sau, Phương Tiểu An lại : “Công việc hôm nay có hơi nhiều, cho nên ta quên chuẩn bị cháo cho Lãnh nương, vừa rồi nhớ ra nên chuẩn bị xuống lầu nấu cháo…”

      “Hơn nửa đêm xuống lầu nấu cháo?” Lãnh Cầm thế nào cũng ngờ được lý do này.

      Phương Tiểu An thản nhiên gật đầu.

      Trong khoảng thời gian ngắn, Lãnh Cầm cảm thấy mình có cảm

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      *Chương 24: Xông khói (ba)

      “Ngươi là người ở đâu?” Im lặng chút, Lãnh Cầm lên tiếng hỏi trước.

      Câu hỏi của Lãnh Cầm có chút khéo léo, nàng cũng trực tiếp trả lời câu hỏi của người kia, ngược lại mình lại hỏi vấn đề khác, điều này khiến cho người vừa vào cửa sửng sốt chút, sau đó đột nhiên híp mắt : “ từng gặp Nhậm Lăng…Đúng ?”

      “Rốt cuộc vì sao ngươi lại tìm ?” Lãnh Cầm nhìn người trước mặt, nhịn được hỏi câu.

      Trước mặt đích thị là người nam tử, toàn thân áo xám, nhưng khuôn mặt lại vô cùng thanh thú, chỉ có đôi mắt trừng mắt nhìn Lãnh Cầm, dường như muốn nhìn ra chút gì đó trong mắt Lãnh Cầm. Nhưng Lãnh Cầm cũng trả lời như ý muốn, nàng hừ lạnh tiếng, : “Nếu ngươi muốn tìm , ta có thể cho ngươi, ở trong này.”

      rồi sao?” Nam tử gấp gáp hỏi.

      Lãnh Cầm nhìn vẻ mặt kích động của nam nhân, nhướng mi hỏi: “Ngươi quan tâm ?”

      sai.” Nam tử nhanh chóng gật đầu.

      Lãnh Cầm ngờ thực ra là quan tâm tới Nhậm Lăng. Trước khi chết, Nhậm Lăng từng qua về thân thế của mình, theo lời Lãnh Cầm biết số chuyện về . Nhậm Lăng là nhi, cả đời cũng hề có bằng hữu, thậm chỉ người mà nhất cũng thích nam tử khác. Vừa rồi Lãnh Cầm nghĩ nam tử này tới để bắt Nhậm Lăng, nhưng lúc này nhìn biểu tình của nam tử, có vẻ giống giả bộ.

      Lãnh Cầm giật mình biết có nên ra chuyện của Nhậm Lăng. Phương Tiểu An đứng bên cạnh chuyện: “Làm sao ta biết ngươi quan tâm chứ phải muốn bắt trở về?”

      Lời Phương Tiểu An khiến Lãnh Cầm đột nhiên kinh ngạc, mới vừa rồi nàng thực nghĩ tới khả năng này, nếu phải Phương Tiểu An ra, có lẽ nàng ra chuyện Nhậm Lăng chết. Mà giờ phút nghe được câu hỏi của Phương Tiểu An, nam tử trước mặt cũng trở nên im lặng.

      Nam nhân có vẻ do dự muốn ra , đứng ở cửa rất lâu, mãi tới khi có tiếng bước chân dồn dập truyền tới cách đó xa, cuối cùng mới hạ quyết tâm : “ biết ngươi từng nhìn thấy đồ vật này chưa.” tới đây, giơ tay lấy từ trong người ra đồ vật, sau đó đưa tay ra trước mặt Phương Tiểu An và Lãnh Cầm.

      Lãnh Cầm ngẩn ra, thấy vật tay nam nhân kia.

      Đó là mảnh ngọc bội, nếu nhớ lầm, ngọc bội kia giống như đúc với miếng ngọc bội tìm thấy trong bọc hành lý của Nhậm Lăng.

      “Làm sao ngươi có thể có..” Lãnh Cầm nhíu mày nhìn nam nhân trước mặt.

      Nam nhân mấp máy môi, sắc mặt trở nên trắng bệch: “Qủa nhiên từng nhìn thấy ngọc bội này.”

      “Nhưng chỉ là có ngọc bội, làm thế nào chúng ta tin ngươi?” Khác với Lãnh Cầm kinh ngạc, Phương Tiểu An vẫn lạnh nhạt nhìn nam nhân.

      Nam nhân xem ra có chút lo lắng, vừa nghiêng tai nghe ngóng tiếng động bên ngoài, vừa thấp giọng : “Ta xin các ngươi, cho ta biết A Lăng ở đâu, những người đó sắp đến đây, ta tuyệt đối để bọn họ tìm ra Nhậm Lăng trước, gặp nguy hiểm…”

      Những người đó chắc hẳn là người trong môn phái mà Nhậm Lăng qua, vì để đánh lạc hướng mọi người, Nhậm Lăng đào hôn rồi ăn cắp bảo vật trong môn phái, người trong môn phái tất nhiên dễ dàng bỏ qua cho .

      Nam nhân này xem ra là lo lắng cho Nhậm Lăng, Lãnh Cầm quyết tâm chuyện tình của Nhậm Lăng cho . Nàng liếc mắt nhìn Phương Tiểu An cái, Phương Tiểu An cũng nhìn nàng, trong mắt tràn đầy bình tĩnh.

      Khi Lãnh Cầm do dự, nam tử trước mặt đột nhiên quỳ gối, ngay tại lúc hai người ngờ tới, đột nhiên quỳ gối xuống.

      “Xin các ngươi, cho ta biết…” Nam nhân lại tiếp.

      Lãnh Cầm nghĩ nữa, người nam nhân này quỳ xuống như vậy, vì Nhậm Lăng.

      “Ta thể để bọn họ tìm thấy A Lăng, xin các ngươi cho ta biết đâu, tại bị thương rất nguy hiểm…” Giọng của nam nhân thấp dần, hai mắt khép hờ, khóe mắt có giọt lệ từ từ chảy xuống.

      Hành động này của nam nhân khiến Lãnh Cầm khó lòng mở miệng.

      Nếu lúc này cho biết Nhậm Lăng chết, thế nghĩ thế nào?
      nương?” Nam nhân vẫn thấy Lãnh Cầm đáp lại, khỏi ngước mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

      Lãnh Cầm lùi lại nửa bước, liếc nhìn Phương Tiểu An cái, Phương Tiểu An nhìn lại Lãnh Cầm, cực kỳ nhàng từ từ gật đầu.

      Giọng có chút khô khốc, Lãnh Cầm cuối cùng : “Nhậm Lăng… chết.”

      có đáp lại, nam nhân quỳ mặt đất, cả người run rẩy, sau đó là im lặng. Nam nhân dường như thể tin được lời Lãnh Cầm , lâu sau mới mở miệng, nhưng ngay tại lúc muốn chuyện tiếng bước chân bên ngoài khách điếm ngày càng gần.

      Cắn chặt môi, nam tử đột nhiên đứng dậy, vừa đóng cửa khách điếm lại, vừa : “Giúp ta việc, cho những người đó các ngươi chưa từng gặp Nhậm Lăng, cũng gặp ta.”

      Sau khi xong câu đó, nhanh chóng lên lầu, sắc mặt vẫn im lặng nhưng xanh mét.

      vào phòng của Lâm Sinh và Đinh Việt!” Lãnh Cầm nhịn được hô lên tiếng.

      Phương Tiểu An gì, nhưng lại đột nhiên yên lặng đưa tay nắm lấy đôi tay hơi lạnh của Lãnh Cầm. Lãnh Cầm cảm giác được bàn tay ấm áp phủ lên, trong lòng đột nhiên cảm động. Nàng cúi mắt xuống, giật giật như thể muốn thoát ra. Nhưng Phương Tiểu An lại nắm tay rất chặt, Lãnh Cầm cảm thấy tay bị cầm có chút đau, ngước mắt lên chăm chút nhìn khuôn mặt của Phương Tiểu An, Phương Tiểu An nhàng gật đầu với nàng, giống như muốn Lãnh Cầm hãy an tâm.

      Lãnh Cầm giật giật khóe môi, nhưng gì thêm.

      Hai người dây dưa như vậy chút, ngoài cửa vang lên tiếng người hô: "Chính là nơi này!"

      "Bọn chúng tới." Lãnh Cầm quay sang với Phương Tiểu An câu. Lúc này lầu cũng đồng thời truyền tới tiếng hô ngắn ngủi, giống như tiếng của Đinh Việt, xác nhận Đinh Việt tỉnh lại phát ra tồn tại của nam tử kia, cho nên sợ hãi phát ra tiếng.

      Tất cả xảy ra hết sức nhanh chóng, Lãnh Cầm kịp lắng nghe việc xảy ra lầu tiếng gõ cửa truyền tới.

      "Có người ở đây ? Mở cửa?" Ngoài cửa là tiếng của nam tử trung niên, có chút khàn khàn.

      Phương Tiểu An cúi đầu xuống, bên tai Lãnh Cầm: "Mở cửa ."

      "Chờ chút." nghe theo Phương Tiểu An mở cửa ngay, Lãnh Cầm đột nhiên nắm chặt tay Phương Tiểu An, nghiêm túc: "Người kia vừa lên, có thể chưa trốn kĩ." Lãnh Cầm có chủ ý muốn mở cửa trễ chút để nam tử kia có nhiều thời gian hơn để thân.

      Tuy chưa từng mở miệng nhưng Phương Tiểu An nhận ra Lãnh Cầm có chút đồng tình với nam nhân kia.

      Có lẽ là vì có quan hệ với Nhậm Lăng.

      Cho nên Phương Tiểu An gật gật đầu, hai người đứng ở cửa nín thở gì. Qua lúc lâu, người ngoài cửa dường như càng ngày càng nhiều, càng ngày càng ồn ào. Tới khi người trong số đó muốn phá cửa, Lãnh Cầm rốt cuộc bất đắc dĩ thở dài tiếng, để Phương Tiểu An mở cửa cho bọn họ.

      Mở cửa, đứng ngoài cửa là đội nhân mã, đều cầm đao kiếm trong tay. Mà dẫn đầu là vị lão giả (người được tôn kính), đăm chiêu nhìn Lãnh Cầm và Phương Tiểu An trước mặt, đột nhiên xua tay ý mọi người đằng sau yên lặng.

      Tới khi mọi người phía sau im lặng, lão giả mới khẽ ho tiếng: "Hai vị, chúng ta là người của môn phái Ngọc Châu, chúng ta tới nơi này để tìm người tên là Nhậm Lăng, ta nghĩ chắc hai vị gặp qua rồi?"

      "Ngươi dựa vào cái gì chúng ta gặp qua?" Lãnh Cầm nhíu mày, hề quan tâm người trước mặt là của môn phái nào.

      Vẻ mặt của lão giả có chút thay đổi, vuốt râu, lại : "Chúng ta tìm hiểu trước, người trong trấn cho chúng ta biết, trước đó vài ngày chính mặt họ thấy người nam nhân người đầy máu tới nơi này, hơn nữa còn vào khách điếm Lâm Nhân, nương vẫn còn phủ nhận sao?"

      " sao?" Lãnh Cầm lại .

      "Này..." Thái độ của Lãnh Cầm khiến lão giả có chút bất mãn, có vẻ chưa từng gặp qua nữ tử ngoan có như nàng.

      Lãnh Cầm còn chưa kịp tiếp, Phương Tiểu An ngắt lời: "Người đó tới khách điếm, có điều ngươi cảm thấy khách điếm chúng ta có thể để người toàn thân đầy máu thân phận tiến vào sao? Huống hồ khách điếm Lâm Nhân rất lâu có người ở trọ, đây là chuyện tất cả người trong trấn Lâm Nhân đều biết."

      Ánh mắt Lãnh Cầm khẽ biến, giống như để ý cúi thấp đầu xuống, để người khác nhìn ra chút quái dị trong mắt nàng.

      Phương Tiểu An mấy lời ba xạo này vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm trang, Lãnh Cầm cảm thấy những lời này cũng có chút ý nghĩa.

      Làm như tự hỏi những lời Phương Tiểu An có phải hay , lão giả do dự chút rồi : "Vị này... Tiểu huynh đệ, ngươi ? Các ngươi quả giúp đỡ Nhậm Lăng? Như vậy tại Nhậm Lăng nơi nào?"

      "Thiên chân vạn xác (*)." Phương Tiểu An gật đầu, "Các ngươi vị Nhậm Lăng kia, rốt cuộc đâu ta cũng biết, nhưng ta nhớ về hướng Bắc."

      (*) Thiên chân vạn xác: Muôn vạn lần là .

      "Phía Bắc?" Lão giả lặp lại lần, lại nhìn chằm chằm vào mắt Phương Tiểu An, sau lúc lâu mới gật đầu: "Chúng ta ." xong câu này xoay người ra ngoài, mà người phía sau cũng xoay người theo , câu dư thừa cũng .

      Lãnh Cầm nhìn bóng dáng bọn họ rời , có chút tin nổi : "Cứ như vậy?"

      Lúc này Phương Tiểu An mới thở dài nhõm hơi, sau lát mới bất đắc dĩ cười cười: "Đúng vậy, xem ra cuối cùng lừa được bọn họ rồi."

      "Bọn họ vậy mà vào lục sát trong khách điếm, cũng hỏi chúng ta nhiều." Lãnh Cầm cảm thấy chuyện này quá mức thuận lợi.

      Phương Tiểu An lại giống như lo lắng, chỉ : "Có lẽ bọn họ cho rằng ai có thể dối trước mặt ."

      Những lời này của Phương Tiểu An khiến Lãnh Cầm hơi ngẩn người, ra, vừa rồi trong lòng Lãnh Cầm có cảm giác, khi bị lão giả kia nhìn chằm chằm, nàng cảm thấy bí mật của mình đều bị nhìn thấu. Nhưng Phương Tiểu An lại có thể bình tĩnh dối trước mặt lão giả kia như vậy, khiến Lãnh Cầm ngờ tới.

      Có điều quá nhiều thời gian nghĩ tới những thứ này, khi chắc chắn đám người , Lãnh Cầm và Phương Tiểu An đóng cửa khách điếm lại, sau khi đóng chặt khóa chặt cửa mới nhanh chóng bước lên tầng hai. Hai người vừa lên lầu nghe thấy tiếng Đinh Việt: "Ta này vị thiếu hiệp, Nhậm Lăng đại hiệp ra , ngươi đừng như vậy..."

      "Tránh ra." giọng khác là của người nam tử kia.

      Lãnh Cầm quýnh lên, sợ nam nhân kia đau buồn mà làm bị thương Đinh Việt, cho nên nhanh chóng vào, nhìn thấy Đinh Việt ngăn trước cửa phòng, còn người nam nhân kia cầm kiếm chĩa vào , có vẻ muốn vào trong phòng.

      Gian phòng kia là phòng Nhậm Lăng ở trước khi chết.

      "Này vị đại hiệp, ngươi muốn làm cái gì?" Lãnh Cầm tiến lên dùng tay đẩy kiếm trong tay nam nhân kia ra, tự mình chắn trước mặt Đinh Việt, mà Phương Tiểu An cũng đứng cạnh nàng, yên lặng xem tình huống trước mặt.

      Đôi mắt nam nhân cực kì đỏ, sắc mặt có chút hung dữ, trầm giọng : " A Lăng vốn ở trong phòng này, tránh ra, để cho ta vào nhìn xem."

      "Nhậm Lăng chết, tại người ở trong phòng này là..." Lãnh Cầm mở miệng muốn giải thích, lời còn chưa dứt nghe thấy tiếng cửa phòng mở. Ngay lúc mọi người còn tranh chấp, Lâm Sinh mở cửa ra ngoài, mặt Lâm Sinh có nhiều biểu tình, nhưng ở chỗ người khác thấy được, tay run nhè ...

      Lâm Sinh xuất , ba người Lãnh Cầm cũng gì, nhưng đối với nam nhân kia có vẻ là đả kích nặng nề.

      Nam nhân nhìn thấy Lâm Sinh mở cửa ra, nháy mắt cúi xuống, trường kiếm trong tay cũng rơi xuống đất, quỳ rạp xuống trước mặt mấy người, suy sụp : " phải... phải A Lăng..." Lúc trước cố ý muốn xem phía sau cánh cửa là gì, bất quá chỉ tồn tại tia hy vọng nhoi, hy vọng có thể nhìn thấy Nhậm Lăng mở cửa, hy vọng tất cả những lời Lãnh Cầm đều là lừa gạt , nhưng khi cánh cửa mở ra, khi nhìn người trong cánh cửa phải là Nhậm Lăng, hy vọng của nháy mắt tiêu tan rồi.

      "Vị công tử này, mặc kệ là ngươi muốn tìm cái gì, bên trong phòng đều có người ngươi muốn tìm." Giọng của Lâm Sinh có chút mất tiếng.

      Nam tử đột nhiên mở mắt, trước mắt mọi người, hai dòng nước mắt từ từ lăn xuống. cúi rạp mặt đất, cùng với chút nức nở: "Hô hô, A Lăng A Lăng, nếu như huynh biết ta tới nơi này để cho huynh chuyện gì, huynh có chọn như vậy , lựa chọn chết ?"
      Last edited by a moderator: 12/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :