1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tráng sĩ, nóc nhà ngươi có lưu manh - Hạnh Diệu Vị Văn (49/49)Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15: Luộc (ba)

      “Phương huynh đệ, đâu?” Trong lòng Đinh Việt có chút bất an, trước đó vài ngày khi cứu Phương Tiểu An về, những hành vi tự sát của vẫn rành rành trước mắt, mà bây giờ…Chắc hẳn chạy tới chỗ người…

      Lúc này ngay cả Lãnh Cầm cũng chắc chắn, nàng quay đầu sang phía Đinh Việt : “Chúng ta tìm huynh ấy.”

      “Được!” Đinh Việt đương nhiên đồng ý.

      Lãnh Cầm bước chân về phía, rồi lại nghĩ tới cái gì, với những người phía sau: “Các ngươi đều hỗ trợ, giúp ta tìm vị đầu bếp hôm nay! Mặc kệ dùng biện pháp gì cũng phải tìm ra !”

      Mọi người liên tục đồng ý, cùng theo Lãnh Cầm rời khỏi khách điếm, tìm khắp trấn Lâm Nhân.

      Lãnh Cầm tìm cả ngày. Nàng sắp xếp cả đám người tìm kiếm khắp nơi ở trấn Lâm Nhân, thậm chí ngay cả trong nhà dân thường cũng buông tha, nhưng vẫn thể tìm thấy Phương Tiểu An. Ngay khi Đinh Việt mày chau mặt ủ nhìn Lãnh Cầm, biết nên Lãnh Cầm lại nghĩ tới việc: “Đinh Việt.”

      “Lão đại?” Đinh Việt vội vàng trả lời.

      Lãnh Cầm nghĩ chút rồi : “Ngươi xem, phải An mập mạp rời khỏi trấn Lâm Nhân rồi chứ?”

      Đinh Việt nghe thế, nhịn được chớp mắt, vẻ mặt giật mình: “Lão đại người đúng! Sao ta lại nghĩ ra chứ, chúng ta tìm lâu như vậy, lật cả trấn Lâm Nhân cũng tìm thấy , có lẽ rồi…”

      “Dù là rồi cũng phải tìm về…” Lãnh Cầm ngắt lời , vẻ mặt tốt chút nào.

      Đinh Việt ngừng , ràng cảm giác Lãnh Cầm tức giận.

      Lãnh Cầm có vài lần tức giận, dường như đều vì Phương Tiểu An.

      Đinh Việt vừa định mở miệng, lại nghe thấy Lãnh Cầm : “Chúng ta sang trấn núi nhìn xem, có lẽ Phương Tiểu An vẫn chưa xa.” xong nàng vội vàng về phía đó, đám người lập tức theo, ai cũng dám thêm gì.

      đám người rời khỏi trấn, Lãnh Cầm sắp xếp để mọi người phân công nhau tìm. Dù sao phía ngoài trấn rộng lớn như vậy, ai biết Phương Tiểu An về phía nào. Lãnh Cầm tới con đường mòn phía Tây, cùng Đinh Việt, lâu sau trước mặt có ngã rẽ, Lãnh Cầm nhíu mày : “Đinh Việt, ngươi bên trái, ta bên phải.”

      “Được.” Đinh Việt trả lời, sau đó cất bước .

      Đinh Việt vẫn chưa xa lắm nghe thấy Lãnh Cầm phía sau: “Đinh Việt.”

      “Ừm?” Đinh Việt quay đầu nhìn Lãnh Cầm muốn lại thôi, có chút hiểu.

      Lãnh Cầm nhìn Đinh Việt lát, mới : “Nếu gặp Phương Tiểu An, nhất định phải giữ huynh ấy lại, để huynh ấy khỏi.”

      Đinh Việt gật đầu lia lịa, cười cười : “Lão đại yên tâm, Phương huynh đệ nhất định bỏ !”

      Lãnh Cầm thoáng ngẩn người, cuối cùng mỉm cười gật đầu.

      Bọn họ tách ra lâu, Lãnh Cầm tới khu rừng. Bên ngoài rừng có dòng suối uốn lượn chảy theo dòng, kéo dài tới phía xa xa. Lãnh Cầm nhìn dòng nước, tự chủ dừng bước. Giữa dòng nước có đồ vật gì đó, hình như là mảnh vải màu xám.

      Lãnh Cầm đến gần dòng suối , ngồi xổm xuống, nhìn thấy thứ sắp bị cuốn giữa dòng nước – đó là cái túi gấm. Trong lòng Lãnh Cầm run rẩy, giơ tay vớt túi gấm lên, nắm trong tay. Nếu nhớ lầm, đây là túi gấm của Phương Tiểu An.

      Nàng có tìm nhầm chỗ, Phương Tiểu An thực tới đây, chỉ là biết vì sao lại ném túi gấm lại chỗ này.

      Lãnh Cầm đứng dậy, nhìn phía thượng du của dòng suối, nơi đó kéo dài tới rừng cây, phía bên trong hơi tối, nhìn thấy tình huống trong đó. Lãnh Cầm chần chờ chút, rồi cất bước tiến vào bên trong.

      Lãnh Cầm rất lâu, vẫn thể nào tìm thấy Phương Tiểu An, thậm chí ngay cả dấu vết có người qua cũng có, mãi cho tới khi phía ngoài rừng cây có tiếng Đinh Việt gọi vọng vào, nàng cuối cùng dừng bước, xoay người về.

      Ngoài rừng cây, Đinh Việt sốt ruột nhìn Lãnh Cầm đến, tiến lên nghênh đón, : “Lão đại, thế nào? Người có tìm thấy Phương huynh đệ ?”

      “Ngươi cũng tìm thấy?” Lãnh Cầm nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Đinh Việt.

      Đinh Việt lắc đầu, cười khổ : “Lão đại, việc này…Người nghĩ xem, Phương huynh đệ gấp như vậy, chắc hẳn là muốn ở lại rồi…”

      Trong thâm tâm Lãnh Cầm vốn nhất định phải tìm thấy Phương Tiểu An, nhưng nghe thấy những lời này của Đinh Việt, lại đành im lặng. Lời Đinh Việt khiến Lãnh Cầm phải suy nghĩ lại lần nữa. sai, nếu Phương Tiểu An phải quả có ý muốn ở lại tại sao có thể rời nhanh như vạy, ngay cả tiếng chào cũng có?”

      “Có lẽ huynh ấy muốn ngây ngốc ở đây nữa?” Lãnh Cầm trào phúng cười tiếng.

      Đinh Việt vì những lời bất ngờ này của Lãnh Cầm mà sửng sốt chút, rồi lập tức : “Lão đại, phải người nhất định phải tìm Phương huynh đệ về sao? Bây giờ…”

      “Ngươi đúng, có lẽ huynh ấy muốn ở lại?” Lãnh Cầm cúi đầu.

      Đinh Việt mở miệng, biết phải gì, biết mình ăn vụng về, gì cũng an ủi được Lãnh Cầm. Có điều bộ dáng Lãnh Cầm giống như cần an ủi, nàng nhếch môi: “Nếu Phương Tiểu An rồi để huynh ấy . Dù sao cũng báo ân, chúng ta cũng bị thiệt, phải ?”

      Đinh Việt biết phải dùng lời nào để trả lời nàng, chỉ có thể im lặng.

      Hai người cứ như vậy trở về khách điếm Lâm Nhân, mà những huynh đệ được phái tìm Phương Tiểu An cũng lục tục trở lại, đều có chút thu hoạch nào. Chuyện tìm Phương Tiểu An, cứ như vậy chấm dứt.

      Phương Tiểu An phải rời khỏi khách điếm Lâm Nhân, tuy chuyện này xảy ra vào ngày nào đó, nhưng khi ngày đó đột nhiên tới, Lãnh Cầm và Đinh Việt vẫn có chút quen. Dù sao thành thói quen mỗi sáng sớm Phương Tiểu An rời giường nấu cơm, thói quen này lặng lẽ giống như tên mập bình tĩnh lại hay thẹn thùng.Cho nên ngày thứ hai ăn bữa sáng do Đinh Việt nấu, Lãnh Cầm nhịn được nhíu mày buông đũa xuống.

      “Lão đại?” Đinh Việt hơi khó hiểu với hành động này của Lãnh Cầm.

      Vẻ mặt Lãnh Cầm hơi thay đổi, sau cùng lại thản nhiên : “ có việc gì.” xong câu này, Lãnh Cầm liếc mắt nhìn Đinh Việt cái, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

      Ánh mắt của Đinh Việt từ trước tới nay cũng phức tạp, nhìn chằm chằm Lãnh Cầm, rồi im lặng mở miệng.
      .
      .
      Cuộc sống trở về như trước khi Phương Tiểu An biến mất, Lãnh Cầm đóng cửa khách điếm, tiếp tục buôn bán. Nàng và Đinh Việt vẫn ở trong khách điếm làm việc của mình, ngẫu nhiên giải quyết việc lớn phát sinh hỗn loạn trong trấn Lâm Nhân, hoặc là tới phía Tây của Hoa Mạc giải quyết vài người. Mỗi ngày cứ trải qua như vậy.

      Mãi tới hơn mười ngày sau, cửa lớn của khách điếm bị người đạp mạnh.

      , Lãnh Cầm ngờ có người hơn nửa đêm tới đạp cửa khách điếm, cũng ngờ người kia có thể đạp được cửa lớn ra, càng nghĩ trong tay người kia lại có thanh đao rỉ sắt.

      Thời điểm người nọ giơ chân đạp cửa được nửa, Lãnh Cầm và Đinh Việt ra khỏi phòng, Lãnh Cầm khoác áo ngoài nhanh chóng xuống lầu, vừa mới tới trước cửa người kia đá văng cửa lớn vào.

      Động tác của Lãnh Cầm hơi cứng đờ, ngẩng đầu nhìn thẳng vào người vừa tới.

      Người tới là nam tử, dáng người vô cùng cao lớn, bên ngoài gió to thổi mạnh hơi có mưa phùn cho nên vạt áo ngoài thân hình rám nắng có chút ẩm ướt. Khuôn mặt của nam tử giống như được chạm khắc, đêm khuya nên trong nhà chỉ có đèn lồng đổ xuống ánh sáng hồng hồng chiếu vào khuôn mặt của , nhìn có vẻ khá quỷ dị.

      Lãnh Cầm nhìn chằm chằm vào nam tử, đột nhiên cảm giác được hơi thở nguy hiểm.

      “Ngươi là ai?” Lãnh Cầm mở miệng .

      Hai mắt nam tử trước mặt hơi hồng hồng, nhíu chặt lông mày, có vẻ do dự có nên mở miệng hay . Ở phía sau, Đinh Việt vừa lúc chạy từ lầu xuống, mắt thấy nam tử trước mặt Lãnh Cầm có cầm theo đoản đao, nhịn được quát lớn: “Ngươi là người phương nào! Lại dám xông vào khách điếm Lâm Nhân!”

      “Ta…” Nam tử kia rốt cuộc mở miệng, nhưng giọng lại khàn khàn.

      lời này lại khiến Lãnh Cầm ngẩn người, nàng giơ tay ngăn Đinh Việt vừa chạy tới, khẽ : “ chuyện.” câu này, tất nhiên là với nam tử kia.

      Nam nhân này có vẻ ngờ thái độ của Lãnh Cầm lại cương quyết như vậy, nheo mắt đánh giá cẩn thận Lãnh Cầm đứng trước mắt, nương nhắn xinh đẹp này ngờ người lại có sức mạnh khiến người khác rét lạnh thể bỏ qua. Sau đó, nam tử :”Ta muốn tìm nơi ngủ trọ.”

      “Khách điếm của chúng ta đóng cửa rồi.” Lãnh Cầm liếc nhìn đèn lồng ngoài cửa.

      Nam tử vẫn vào phía cửa của khách điếm, : “Nếu ta nhói ta nhất đnịh phải tìm nơi ngủ trọ sao?”

      Lãnh Cầm vốn tưởng rằng nam tử này nghĩ cách tiến vào, hoặc là giằng co với nàng, hoặc là với nàng nỗi khốn khổ phải tìm nhà trọ, hoặc trực tiếp giơ đao buộc nàng chấp nhận. Ai ngờ, nam tử này, sau khoảnh khắc lại ngã xuống đất.

      “Bịch bịch” tiếng, nam tử yếu ớt ngã mặt đất.

      Lãnh Cầm và Đinh Việt đứng sau lưng nàng đồng thời sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn người nam tử hôn mê bất tỉnh mặt đất.

      “…” Đây là Lãnh Cầm.

      Đinh Việt do dự lúc lâu rồi mở miệng: “Lão đại…”

      “Ừm.” Lãnh Cầm đáp lời.

      “Chúng ta có cần quản cái tên gia hỏa kia ?” Đinh Việt hỏi.

      “… cần.” Lãnh Cầm trả lời.

      “A…” Đinh Việt gật đầu.

      Kết quả, ngày hôm sau, người nam tử kia tỉnh lại, phát mình gian phòng vô cùng đơn sơ. Trong phòng bài trí vô cùng đơn giản, bên trong có rất ít đồ, khiến cho gian phòng có vẻ chật chội. Nam tử cau mày trầm tư lát, có vẻ như nhớ lại chuyện xảy ra trước khi hôn mê, sau cùng cũng nhớ ra.

      tới nơi hẻo lánh trấn Lâm Nhân này, vốn định tìm khách điếm dưỡng thương, ai ngờ trấn này chỉ có khách điếm, mà khi gõ cửa khách điếm lại phát ra khách điếm này nhận khách nhân.

      tranh luận cùng lão bản của khách điếm chút, giữa chừng lại chống đỡ nổi nên hôn mê.

      Nếu như vậy, giờ mình nên bị lão bản khách điếm kia ném đường cái…

      “Ngươi tỉnh rồi.” Lãnh Cầm dựa bên cạnh cửa, lạnh lùng chăm chú nhìn người nam tử này.

      sai, nàng thực nên ném tên này ra đường để cho tự sinh tự diệt, nhưng đấu tranh lúc, nàng vẫn cứu người nam tử này, nguyên nhân…Ngay cả bản thân nàng cũng lắm.

      Nam tử hơi ngẩn ra, sau đó hiểu : “Đa tạ nương cứu mạng.”

      cần.” Lãnh Cầm lại chọc ghẹo nam tử này, nàng lạnh lùng lên tiếng, sau đó định rời khỏi gian phòng, trước khi rời lại dừng bước, khẽ : “Phòng ngươi ở là của vị bằng hữu trước kia của ta ở, phòng khác chưa kịp dọn dẹp nên để ngươi ở chỗ này, khi nào phòng dọn dẹp xong, ngươi lập tức sang đó.”

      Nam tử này có vẻ dễ chuyện hơn so với suy nghĩ của Lãnh Cầm, điều này khiến Lãnh Cầm cực kỳ vui mừng.

      “Đừng làm gian phòng này lộn xộn.” Lãnh Cầm dặn dò lần nữa.

      “Ừm.” Nam tử gật đầu liên tục, cuối cùng lại vội vàng thêm câu: “Ta tên là Nhậm Lăng, xin hỏi quý danh của nương?”

      “Lãnh Cầm.” Lãnh Cầm thản nhiên câu rồi xoay người khỏi phòng của nam tử.

      biết vì sao, khi chuyện với nam tử tên Nhậm Lăng này luôn làm Lãnh Cầm nghĩ tới Phương Tiểu An. Nhớ về lúc trước Phương Tiểu An được mình cứu, cảm thấy phản ứng với Nhậm Lăng có hơi khác biệt, nhớ lại nếu bây giờ người mình chuyện là Phương Tiểu An, mở miệng thế nào.

      Lãnh Cầm vừa nghĩ mình nghĩ quá nhiều, vừa tới phòng bếp. Trong phòng bếp, Đinh Việt bận rộn, quạt lửa, đun ấm thuốc phía , quay sang với Lãnh Cầm: “Lão đại, tên kia dậy rồi?”

      “Ừm, tên là Nhậm Lăng, đừng gọi là tên kia nữa.” Lãnh Cầm gật đầu.

      “Nhậm Lăng?” Đinh Việt sửng sốt.

      Lãnh Cầm híp mắt, suy đoán Đinh Việt nghe qua cái tên này, nếu cũng có khả năng phản ứng như vậy, nàng : “Đinh Việt, ngươi quen người này?”

      Đinh Việt cười hắc hắc, động tác tay dừng lại, đột nhiên có vẻ thần bí : “Ta nghe qua, lão đại, người cũng biết ta rảnh rỗi có chuyện gì thích tìm hiểu bí mật ở giang hồ. Tuy thiên hạ này có rất nhiều chuyện ta chưa thấy qua, nhưng nghe qua.”

      “A…” Lãnh Cầm mặn nhạt đáp lời, lập tức ngước mắt : “Vậy ngươi thử xem, Nhậm Lăng là người phương nào?”

      “Danh sĩ giang hồ Nhậm Lăng, nghe là người võ công tái thế, có lòng hiệp nghĩa, tế thế cứu dân, vô cùng thương vợ chưa cưới của mình…Nhưng những thứ này cũng phải nguyên nhân mấy ngày nay trở nên nổi danh.” Đinh Việt tới chỗ cao hứng, lại thấy Lãnh Cầm hỏi gì, lại phải tự mình bổ sung tiếp: “Vài ngày trước nổi tiếng vì giết đồng môn của mình, sau đó tìm chỗ dấu . tại tất cả mọi người đều đuổi giết , ai biết vì sao lại muốn giết đồng môn của mình.”

      Lãnh Cầm yên lặng nghe Đinh Việt xong, nhíu mày thản nhiên : “Giang hồ? là nơi khiến người ta khó hiểu.”

      thể như vậy…” Đinh Việt vội vàng mở miệng, muốn thay đổi quan điểm của Lãnh Cầm với giang hồ.

      Có điều Lãnh Cầm tiếp tục nghe Đinh Việt chuyện phiếm, nhanh chóng xoay người rời khỏi phòng bếp, chỉ để lại câu: “Ngươi mau bưng thuốc cho Nhậm Lăng, đêm qua ta trông coi tên kia cả đêm, bây giờ muốn ngủ… Khi thương thế của tên gia hỏa kia tốt lên đuổi , ta cũng muốn gây chuyện.”

      “Ai?” Đinh Việt sửng sốt, chớp mắt.
      Last edited by a moderator: 18/4/15
      windlove_9693 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16: Nướng ()

      Chỉ có điều đợi tới lúc Lãnh Cầm đuổi người ra khỏi khách điếm xảy ra việc.

      Ngày thứ hai, mãi tới khi mặt trời lên cao, Lãnh Cầm mới thức dậy, mặc y phục rồi ra gõ cửa phòng Đinh Việt, gọi dậy làm bữa sáng. Nhưng khi nàng về phía phòng Đinh Việt, vừa lúc qua trước cửa phòng Phương Tiểu An ở, nghe thấy có tiếng động phát ra từ trong phòng.

      Lãnh Cầm sửng sốt chút, giơ tay định gõ cửa, tay đưa ra lại đột nhiên nhớ ra giờ người ở trong phòng phải là Phương Tiểu An, mà là người nam tử kia.

      Lãnh Cầm hơi nhếch môi, lộ ra nụ cười ý nghĩa, chậm rãi buông tay xuống, quay lưng .

      Bên ngoài này Lãnh Cầm vừa buông tay xuống ở bên kia Đinh Việt vừa mở cửa phòng ra. Từ khi Phương Tiểu An rời , khách điếm Lâm Nhân có đầu bếp, hai người cũng mở cửa buôn bán cho nên thức dậy trễ hơn. Ngày hôm đó Đinh Việt dậy có thể coi là sớm. Đinh Việt vừa quay đầu sang nhìn thấy Lãnh Cầm đứng trước cửa phòng kia, nhịn được “Oa” tiếng, hỏi “Lão đại, sao người lại đứng ở đó? Muốn giúp Nhâm đại hiệp sao?”

      “Ai muốn giúp ?” Lãnh Cầm hơi nhếch môi tới trước mặt Đinh Việt, sắc mặt hề đẹp mắt : “Đinh Việt, còn chưa nấu bữa sáng?”

      Đinh Việt vò đầu, cười ha ha hai tiếng: “Lập tức .”

      Dứt lời, nhanh như chớp xuống lầu.

      Lãnh Cầm cảm thấy Đinh Việt người này càng ngày càng mặt dày. Trước kia cũng thấy cái miệng có bao nhiêu lợi hại, bây giờ cái gì cũng dám . Có lẽ là vì có quan hệ với thời gian trước Phương Tiểu An ở trong khách điếm, Đinh Việt bị bộ dạng lợn chết sợ nước sôi của Phương Tiểu An ảnh hưởng. Nhớ lại chuyện đó, Lãnh Cầm giật mình cảm thấy mình lại nghĩ về Phương Tiểu An.

      “Phương Tiểu An chết , tên mập đều chết .” Lãnh Cầm thầm tiếng, sau cùng nhìn thoáng qua cửa phòng bên cạnh đóng chặt, rồi tự mình xuống lầu.

      Điểm tâm Đinh Việt làm rất nhanh cũng rất đơn giản. Lãnh Cầm cầm đũa nhìn bữa sáng trước mặt, thể nào động đũa nổi. Ho tiếng, Lãnh Cầm chậm rãi ngước mắt nhìn Đinh Việt: “Đinh Việt, đây là bữa sáng hôm nay…”

      “Ừm, bữa sáng.” Đinh Việt gật gật đầu, nụ cười có chút xấu hổ.

      Lãnh Cầm lại cúi đầu nhìn đống trước mặt mình biết rốt cuộc là thứ gì, nhưng vẫn động đũa. Rất khó ăn, có thể là do trước đó quen đồ ăn của Phương Tiểu An, cho dù bây giờ lâu rồi, nhưng đồ ăn Đinh Việt nấu vẫn rất khó chấp nhận.

      Lãnh Cầm dễ dàng nuốt bữa sáng do Đinh Việt làm, thu dọn chút rôi lên lầu, lại nghe Đinh Việt : “Lão đại, vị Nhậm đại hiệp kia cũng thức dậy rồi nhỉ? Chúng ta có phải đưa cơm lên cho ?”

      “…Ừm.” Lãnh Cầm chần chừ chút mới , bất chợt muốn vào phòng bếp tìm bát cho mang lên.

      Ai ngờ Đinh Việt lại ngăn cản Lãnh Cầm, có dụng ý khác nở nụ cười: “Lão đại à, trong khách điếm chúng ta còn gì ăn nữa, bằng lão đại người ra ngoài mua chút đồ ăn ? Cả ngày ở trong khách điếm cũng buồn chán phải ? Người ra ngoài chút, còn bữa sáng này để ta đưa cho Nhậm đại hiệp được ?”

      Lãnh Cầm quen biết Đinh Việt lâu như vậy nên có thể hiểu Đinh Việt bày trò gì, chắc chắn vô cùng hâm mộ cái người giang hồ võ lâm kia, cho nên muốn thừa dịp đưa cơm hỏi thăm Nhậm Lăng về mấy người giang hồ hiệp khách.

      Lãnh Cầm biết chút mờ ám này của Đinh Việt, nhưng cũng vạch trần , chỉ thản nhiên gật đầu : “Được rồi, ta mua đồ ăn, ngươi chăm sóc tốt cho vị Nhậm đại hiệp kia.” Nàng để cho người kia thoải mái chút, sau đó sớm rời khỏi khách điếm.

      Đinh Việt thấy Lãnh Cầm đồng ý, cao hứng liên tục gật đầu.

      Trong lòng Lãnh Cầm thở dài tiếng, cũng nhiều, đợi cho Đinh Việt bưng cơm lên tìm vị đại hiệp giang hồ kia, nàng mới mở cửa khách điếm chuẩn bị ra ngoài. Nhưng mà…Nàng vừa mới mở cửa khách điếm, nhìn thấy tên gia hỏa mập mạp cúi thấp đầu đứng trước cửa khách điếm. Vừa thấy nàng mở cửa, liền ngẩng đầu lên, đôi mắt to chạm vào ánh mắt nàng.

      Động tác của Lãnh Cầm nháy mắt cứng lại, nàng thế nào cũng ngờ nổi, người tìm rất lâu mà lại có ngày tự xuất trước cửa lớn của nàng.

      Trong chớp mắt, Lãnh Cầm vậy mà biết mình nên cái gì, làm cái gì.

      ngờ Phương Tiểu An lại biết nên gì, làm gì. chăm chú nhìn ánh mắt chằm chằm của Lãnh Cầm, Phương Tiểu An ngày thường luôn bình tĩnh nhưng lúc này lại xuất chút cảm xúc tên. hơi tiến lên bước, khẽ : “Lãnh nương, khách điếm này của các ngươi, vẫn thiếu đầu bếp chứ?”

      Lãnh Cầm hơi vểnh môi, biết rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

      Lãnh Cầm đợi lúc, nhưng nghe thấy Phương Tiểu An đáp lại, khỏi lại gục đầu xuống, thối lui bước, : “…Vậy tôi trước, quầy rầy rồi.”

      Vốn là Lãnh Cầm muốn giáo huấn Phương Tiểu An phen, ai ngờ Phương Tiểu An cứ như vậy, điều này khiến Lãnh Cầm trở tay kịp. Cho nên, giống như kịp suy nghĩ, Lãnh Cầm : “Vài ngày trước khách điếm của chúng ta mới có vị đầu bếp khỏi, tại vị trí kia vẫn trống.”

      Động tác của Phương Tiểu An ngừng lại, đầu bếp trong lời Lãnh Cầm , ràng chính là .

      Vốn là xoay người , lúc này lại quay đầu lại: “Như vậy nương…”

      “Khách điếm của chúng ta có nhiều lợi nhuận, huynh ở lại khác điếm, tiền công cũng nhiều.” Lãnh Cầm vào phía trong khách điếm, tùy tiện ngồi xuống cái bàn, tự tiếu phi tiếu nhìn Phương Tiểu An.

      Phương Tiểu An hiểu ý của Lãnh Cầm, cho nên nhàng câu: “Chỉ cần có nơi để ngủ, Phương mỗ cảm thấy hài lòng.”

      Hóa ra đó là lí do mà tên mập làm rất nhiều đồ ăn ngon kia tự mình trở lại. Lãnh Cầm cảm thấy có chút tin nổi, nhưng nàng lại muốn biểu cảm xúc trước mặt Phương Tiểu An, cho nên nàng ho tiếng, : “Đừng cao hứng quá sớm, tại phòng của huynh có người ở, trước tiên huyunh ở lại phòng bên cạnh phòng Đinh Việt .”

      “Được.” Phương Tiểu An vẫn cúi thấp đầu như cũ.

      Lãnh Cầm muốn sắp xếp cái gì, nhưng lúc này lầu lại vang lên tiếng kêu sợ hãi của Đinh Việt, tiếp theo đó là tiếng đồ sứ vỡ vụn. Lãnh Cầm hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lên phía lầu. Phương Tiểu An chân tướng, bất quá vừa mới trở lại khách điếm, căn bản biết trong khách điếm còn có người khác, chỉ có chút nghi hoặc với câu vừa rồi của Lãnh Cầm “ tại phòng của huynh có người ở, trước tiên huynh ở lại phòng bên cạnh phòng Đinh Việt .”

      kịp nghĩ nhiều, Lãnh Cầm quay sang Phương Tiểu An : “Ta lên xem.”

      Lãnh Cầm ngờ rằng mình vừa đứng dậy bị người kéo tay lại, Phương Tiểu An vẫn bộ dáng thản nhiên như vậy, khẽ : “Ta cùng lên đó.” Giọng của Phương Tiểu An vốn dĩ rất , giống như sợ kinh động cái gì, nhưng giờ phút này ngờ lại có vẻ lớn tiếng.

      Lãnh Cầm vừa ngơ ngác nháy mắt người bị Phương Tiểu An nắm tay lên lầu rồi.

      Hai người vừa lên bậc thang nhìn thấy Đinh Việt ra khỏi phòng Nhậm Lăng, sắc mặt của có chút khó coi, thỉnh thoảng còn quay lại nhìn ngó xung quanh phòng.

      Nhìn bộ dáng thất kinh của Đinh Việt, Lãnh Cầm nhịn được giữ chặt cánh tay Đinh Việt, trầm giọng : “Chuyện gì xảy ra?”

      Đinh Việt cảm giác có người đụng , lập tức kinh hô, suýt nữa chụp cái tát về phía Lãnh Cầm. Lãnh Cầm hừ lạnh tiếng ý quát ngưng lại. Lúc này Đinh Việt mới phát ra người ở trước mặt là Lãnh Cầm. Lấy lại bình tĩnh, Đinh Việt chỉ chỉ vào gian phòng kia : “Lão đại…Lão đại người tới vừa kịp lúc, vị Nhậm đại hiệp ngừng thổ huyết, thể dừng lại được, trong phòng đều là…”

      Lãnh Cầm nhíu mày, lúc này nàng mới phát giầy của Đinh Việt cũng dính rất nhiều máu.

      “Ta vào xem.” Lãnh Cầm im lặng chút, vẫn nên vào.

      Nàng vừa bước bước, mới phát tay mình vẫn bị người nào đó nắm. Ngày thường Phương Tiểu An vẫn dám để nàng đụng chạm, lúc này lại hề cố kỵ. Lãnh Cầm nhịn được : “An mập mạp, huynh và ta cùng vào.”

      Phương Tiểu An gì thêm, vốn là tính cùng vào xem với Lãnh Cầm.

      Chỉ là Đinh Việt đứng bên cạnh hai người nháy mắt sợ ngây người, vừa rồi quá bối rối, chỉ lo cho Nhậm Lăng ở bên trong nên mãi lúc này mới phát chẳng biết từ lúc nào Phương Tiểu An đứng đằng sau Lãnh Cầm.

      “Phương…Phương huynh đệ?” Đinh Việt sợ hãi hô lên.

      Phương Tiểu An gật đầu với Đinh Việt, khóe môi hơi nhếch lên..

      Đinh Việt ngẩn người, cũng muốn cười cười thăm hỏi với Phương Tiểu An, nhưng cười nửa trong lòng nhớ ra lúc này phải là lúc nên cười.

      Lãnh Cầm cùng Phương Tiểu An vào trong phòng, nhìn thấy tình huống giống như Đinh Việt tả lại. Nhậm Lăng vô lực nằm ở cạnh giường, người vẫn mặc áo lót, máu tươi ngừng trào ra từ miệng, còn đồ ăn Đinh Việt mang vào lại rơi đầy dưới cạnh bàn, mảnh vụn đồ sứ rơi đầy đất, đồ ăn và đất nháo nhào, thậm chí lẫn cả máu tươi của Nhậm Lăng. Nhìn cảnh đó khiến người khác có cảm giác buồn nôn.

      xin lỗi…” Mắt thấy Lãnh Cầm và Phương Tiểu An vào phòng, Nhậm Lăng bất đắc dĩ cười cười, ôm ngực câu đứt quãng.

      Lãnh Cầm quả có chút bội phục Nhậm Lăng, vào loại thời điểm này nhớ ra cầu cứu lại còn tiếng xin lỗi với nàng.

      Lãnh Cầm mở miệng : “Trước tiên ngươi đừng gì, ta giúp ngươi tìm đại phu.”

      cần…” Nhậm Lăng giãy giụa có vẻ muốn đứng lên, nhưng mất nhiều máu như vậy, căn bản là chút hơi sức nào.

      Lòng dạ Lãnh Cầm có cứng rắn mấy cũng thể nhìn bộ dáng liều chết của , nhịn được quát ngưng lại: “Dừng lại, Nhậm Lăng! Đừng nghĩ rằng ta cứu ngươi là ngươi có thể chết ở khách điếm của ta!” căn bản biết, người chết trong khách điếm có quan hệ thế nào với nàng và khách điếm.

      Nhậm Lăng ngẩn ra, ngay cả Phương Tiểu An đứng ở bên cũng biết gì.

      Mắt thấy Nhậm Lăng rốt cuộc an phận, lúc này Lãnh Cầm mới quay sang Phương Tiểu An : “Huynh trông chút, ta giúp tìm đại phu.”

      “Ừm.” Phương Tiểu An gật đầu.

      biết tại sao Lãnh Cầm lại yên tâm về Phương Tiểu An như vậy, xong câu đó, Lãnh Cầm chút do dự xoay người chạy ra ngoài. Còn Phương Tiểu An nhìn thoáng qua bóng lưng của Lãnh Cầm, rồi dời tầm mắt nhìn Nhậm Lăng nằm mặt đất giống như bùn nhão.

      Nhậm Lăng nhìn thấy Lãnh Cầm rời , lập tức bắt đầu tiếp tục an phận muốn đứng lên. Phương Tiểu An nhìn động tác của , được lời.

      Mãi tới khi Nhậm Lăng cuối cùng hết hơi sức ngã nhào đất, toàn thâm dính đầy máu của mình, Phương Tiểu An mới qua, giơ tay đỡ . Nhậm Lăng sửng sốt nhìn Phương Tiểu An rồi : “ cần… cần lo cho ta, xin ngươi…”

      cần cầu xin ta, Nhậm Lăng.” Phương Tiểu An khẽ .

      câu này, khiến động tác của Nhậm Lăng ngừng lại.
      Last edited by a moderator: 19/4/15
      windlove_9693 thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 17: Nướng (hai)

      Tới khi Lãnh Cầm kéo lão đại phu chạy về khách điếm thấy cảnh tượng Phương Tiểu An yên lặng dọn dẹp phòng, còn Nhậm Lăng yên lặng ngủ.

      Sắc mặt Nhậm Lăng xanh mét, vết máu khóe môi được lau sạch , y phục cũng đổi thành sạch , chỉ có điều mặt đất còn rất nhiều vết máu. Phương Tiểu An cầm cái khăn lau rửa.

      Đinh Việt dám vào phòng, lúc này đợi cho Lãnh Cầm trở về mới cắn răng theo Lãnh Cầm.

      Nhìn thấy Lãnh Cầm mời đại phu vào phòng, Phương Tiểu An từ từ đứng dậy, đểcái khăn dính đầy máu về đằng sau, khẽ : “Nhanh để đại phu nhìn xem .”

      “Ừm.” Lãnh Cầm nhìn nhìn Phương Tiểu An, có cảm giác lúc này Phương Tiểu An rất khác thường, chắc là mình quá đa nghi, rồi nàng quay lại với đại phu: “Đại phu, mời xem vết thương của .”

      Đại phu gật đầu, quay đầu nhìn người giường, nhịn được nhanh tới trước, giơ tay đặt lên mạch thượng của Nhậm Lăng.

      lâu sau, vị đại phu rút tay về, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng đứng lên. Ánh mắt quét qua ba người Lãnh Cầm, đại phu thở dài tiếng : “Người trẻ tuổi này sao có thể biến thành cái dạng này chứ, hazz, các ngươi…”

      “Làm sao vậy?” Đinh Việt thiếu kiên nhẫn trước tiên, đợi đại phu ra hỏi trước.

      Đại phu liếc nhìn Đinh Việt cái, lại thở dài, sau lát mới : “Qủa ta cứu được người này, ta bất quá chỉ là lang trung bình thường trong trấn, làm sao có thể trị được loại thương tổn này…”

      bị thương tổn gì thế?” Lãnh Cầm hỏi lại, trong lòng hơi căng thẳng.

      Đại phu đáp: “ chắc chắn bị thương nặng, sau đó vội vàng chạy trốn, chăm sóc thân thể của mình cho nên mới tạo thành hậu quả như vậy, ngừng thổ huyết. tại thân thể của quá mức suy yếu, lại còn nhiều máu, chỉ sợ là…”

      chút hy vọng sao?” Phương Tiểu An cũng mở miệng hỏi.

      Đại phu im lặng cuối cùng chậm rãi lắc đầu.

      Lãnh Cầm cũng hiểu , sinh tử có số mệnh, đôi khi bọn họ cũng thể cưỡng cầu. Chỉ là, tuy chỉ quen biết Nhậm Lăng trong thời gian ngắn nhưng vẫn muốn nhìn thấy sinh mệnh trôi qua trước mắt mình.

      Có lẽ là quá mức tàn nhẫn, hoặc có lẽ nàng quá mức yếu đuối, Lãnh Cầm nhớ lại.

      “Nếu vậy xin đại phu hãy tận lực, để cho sống lâu hơn chút.” Đến lúc này, Phương Tiểu An vẫn bộ dạng bình tĩnh, trong nháy mắt khiến Lãnh Cầm cảm thấy Phương Tiểu An là người nhìn quen sinh tử.

      Có lẽ cũng nhất định như vậy.

      Cuối cùng đại phu cũng kê đơn thuốc, sau đó rời khỏi khách điếm Lâm Nhân.

      Lãnh Cầm lệnh cho Đinh Việt sắc thuốc, còn bản thân lại cùng Phương Tiểu An dọn dẹp phòng. Có điều khi Lãnh Cầm ngồi xổm xuống muốn lau vết máu mặt đất Phương Tiểu An cũng ngồi xuống, quay sang nàng thản nhiên : “ chăm sóc Nhậm Lăng , ta lau là được rồi.”

      Lãnh Cầm vốn tưởng rẳng Phương Tiểu An xem nàng là nữ nhân cho nên mới chuyện như vậy, nhưng khi nàng ngước mắt lên nhìn Nhậm Lăng yếu ớt cực điểm nằm giường, rất nhiều lời định nhất thời thể mở miệng được.

      Lãnh Cầm gật đầu, đứng lên đến trước giường.

      Nhậm Lăng còn chưa tỉnh lại, hơi thở suy yếu, như thể lúc nào cũng có thể mất tính mạng. Lãnh Cầm bưng nước ấm, dùng khăn tay cẩn thận lau mồ hôi trán . Giờ phút này nàng cũng phát ra mặt mình có bao nhiêu vẻ ngưng trọng, nhưng Phương Tiểu An thấy rất .

      Phương Tiểu An ngước mắt nhìn nhất cử nhất động của Lãnh Cầm, động tác tay cũng dần dần chậm lại. Lãnh Cầm vừa lau rửa cho Nhậm Lăng, vừa : “An mập mạp, huynh xem… có biện pháp cứu sao?”

      “…Ta biết.” Phương Tiểu An trả lời câu, dừng chút, dường như cảm thấy lời quá mức lạnh nhạt, vì thế bổ sung thêm: “Có lẽ đại phu có y thuật cao minh có biện pháp trị thương tổn của .”

      Dù sao đại phu trong trấn ngày thường chỉ chữa mấy bệnh ho khan đau đầu, còn nội thương ngoại thương giang hồ cực kỳ hiếm gặp. Trấn Lâm Nhân này có vị trí xa xôi, chưa bao giờ gặp qua đại phu giang hồ, càng thể tới thần y.

      Lãnh Cầm cũng biết việc này cực kỳ khó khăn, nhưng biết vì sao trong lòng nhất định chịu thừa nhận.

      Thở dài tiếng, Lãnh Cầm vẫn muốn tiếp Phương Tiểu An lại đứng lên, cúi đầu : “Khăn này lau bẩn quá rồi, ta giặt chút.” mặt đất còn vết máu chưa lau sạch , khăn lau tay Phương Tiểu An biến thành màu đỏ sậm.

      Lãnh Cầm gì hết, nhìn thấy Phương Tiểu An ra khỏi phòng, Lãnh Cầm mới thở dài hơi. Phương Tiểu An là khối cọc gỗ, cọc gỗ rất rất lớn, hoàn toàn mặc kệ trong lòng người khác nghĩ cái gì. Lãnh Cầm oán thầm trong lòng phen, biết vì sao trong ngực rất ngột ngạt.

      Cũng vào lúc này, Nhậm Lăng nằm giường rên rỉ tiếng, từ từ mở mắt ra.

      Nhìn thấy Nhậm Lăng tỉnh lại, Lãnh Cầm buông khăn trong tay ra, khẽ ho tiếng rồi : “Ngươi tỉnh rồi?”

      .. nương…” Gi ọng của Nhậm Lăng nghe rất yếu ớt, lúc nào cũng thở hổn hển.

      Động tác của Lãnh Cầm ngừng lát, vội vàng ngăn tiếp, khẽ : “Trước tiên ngươi đừng gì, đại phu vừa mới tới, Đinh Việt giúp ngươi sắc thuốc.”

      “Ta…Ta sống được nữa, nương cần phí tâm.” Nhậm Lăng có vẻ vô cùng tình huống lúc này của mình, cười khổ lắc lắc đầu.

      Lãnh Cầm nhếch môi, qua lúc lâu sau mới : “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta rồi được chết trong khách điếm của ta, ngươi muốn chết cũng phải khỏe lên, để ta đuổi ngươi , hoan nghênh ngươi chết ở bên ngoài.”

      Nhậm Lâng nghe những lời này, hơi ngẩn ra.

      Lãnh Cầm cũng nhiều, đặt khăn tay ở bên cạnh, đứng lên : “Tóm lại, tại ngươi thể chết được.”

      “Ha ha…” Nhậm Lăng vốn tưởng rằng Lãnh Cầm có thể rất nhiều đạo lý, ai ngờ Lãnh Cầm đứng lên, vẻ mặt ngưng trọng nhưng chỉ câu giống như nhảm vậy.

      “Nhậm đại hiệp tỉnh?” Ngoài cửa truyền tới giọng của Phương Tiểu An. Lãnh Cầm ngước mắt nhìn lại, khẽ gật đầu. Lãnh Cầm chỉ lo nhìn Phương Tiểu An, nên phát trong ánh mắt Nhậm Lăng lóe lên tia kinh ngạc rồi biến mất.

      Thấy Phương Tiểu An cầm cái khăn vào phòng, Lãnh Cầm nghĩ nghĩ rồi : “An mập mạp, trước tiên huynh hãy trông coi Nhậm Lăng, ta xem Đinh Việt sắc thuốc xong chưa.”

      Phương Tiểu An gật đầu, cũng thêm gì.

      Chuyến này của Lãnh Cầm rất nhanh chóng, nàng bưng chén thuốc đen ở trong tay, vẫn còn bốc lên hơi nóng. Nàng đặt chén thuốc ở bàn, quay sang Phương Tiểu An : “An mập mạp, huynh dìu ngồi dậy uống thuốc.”

      “Ừm.” Phương Tiểu An trả lời, tiến lên cẩn thận đỡ Nhậm Lăng dậy, để dựa vào đầu giường.

      Lãnh Cầm thấy Phương Tiểu An nâng Nhậm Lăng dậy rồi mới bưng bát thuốc tới, ngồi xuống cạnh giường, múc muỗng thuốc đưa tới miệng Nhậm Lăng, khẽ : “Có hơi nóng, cho nên uống từng muỗng .”

      “Này… nương, này…” Vẻ mặt Nhậm Lăng khá khó xử, tuy bị trọng thương nhưng vẫn được tự nhiên xoay đầu sang bên cạnh.

      Lãnh Cầm hơi nhíu máy, lập tức hiểu ý muốn nữ nhân bón thuốc cho . Cho nên Lãnh Cầm lại đặt chén thuốc vào tay Phương Tiểu An, còn mình đứng lên ngồi xuống bàn: “Thế này , An mập mạp, huynh tới giúp .”

      Phương Tiểu An cầm lấy chén thuốc, hề gì, ngồi xuống đầu giường của Nhậm Lăng. Khi ngồi xuống…Cả giường dường như bị lún xuống nửa phân.

      Lãnh Cầm làm bộ nhìn thấy, nhìn thẳng vào Nhậm Lăng hỏi: “Vì sao cố gắng sống sót?” Nàng tin lại gặp được người giống như Phương Tiểu An, nhiệt tình tự sát.

      Mà Nhậm Lăng nghe thấy Lãnh Cầm hỏi vấn đề này, vẻ cười khổ mặt lại càng đậm. Nhậm Lăng có chút tự nhiên khi được Phương Tiểu An bón thuốc, khẽ than tiếng rồi : “ nương, ngươi…Có hứng thú nghe ta kể chuyện cũ ?” Tranh thủ lúc này còn có thể mở miệng.

      Lãnh Cầm vốn tưởng rằng ra nguyên nhân, ai ngờ Nhậm Lăng lại phối hợp như vậy, thế nên nàng gật đầu : “Ngươi .”

      Vẻ mặt Nhậm Lăng trắng xanh cười cười: “Ta muốn sống tiếp, bởi vì nếu ta sống sót người mà ta coi trọng nhất thế gian kia, thể sống sót.” Câu này vừa ra từ miệng , Lãnh Cầm nhịn được gục đầu xuống, nhìn .

      Nàng cũng đây là vì sao, có lẽ chỉ là đành lòng nhìn vẻ mặt lúc này của Nhậm Lăng. Bởi vì nghe thấy Nhậm Lăng như vậy, nên biết được nhất định có lý do bất đắc dĩ.

      Qủa nhiên, Nhậm Lăng nhanh chóng tiếp tục : “Ta bất quá chỉ là…Cầu mà thể cầu, cho nên chỉ có thể thành toàn mà thôi.” Trong mắt Nhậm Lăng tràn đầy cảm xúc ràng. Lãnh Cầm có lẽ hiểu, lại có lẽ kỳ hiểu, nàng chỉ gật đầu, gì.

      Phương Tiểu An yên lặng bón thuốc cho Nhậm Lăng, hề gì.

      Nhậm Lăng từ từ chuyện của mình. Lãnh Cầm ngờ lại ra như vậy, có lẽ ngay cả Nhậm Lăng cũng ngờ mình có thể cố của bản thân mình ra. Chuyện cũ của Nhậm Lăng ra rất đơn giản, đó giống như truyện mỗi ngày giang hồ. Nữ nhân thanh mai trúc mã nam tử khác, Nhậm Lăng vì muốn hai người bọn họ ở cùng nhau, nên ngày đại hôn đào hôn, lại lấy thứ trọng yếu của môn phái, để tất cả mọi người tưởng rằng sai, do đó tất cả lực chú ý đều tập trung vào đuổi giết , để ý tới vị nương thích.

      Nhậm Lăng , đến khi những người đó tìm thấy phải chết. Mà vị nương thích kia cũng ở cùng chỗ với nam tử mà nàng rồi. Cho dù là trong võ lâm mọi người câu nệ tiểu tiết, nhưng nếu nương kia bị phát ở cùng chỗ với người khác cũng bị người trong thiên hạ phỉ nhổ. Nhưng nếu làm như vậy ai biết ra trước khi đào hôn nàng ấy ở cùng nam tử khác rồi.

      ra có vẻ bình thường, nhưng Lãnh Cầm nghe lại có cảm giác chua xót trong lòng.

      Dưới con mắt của người khác, Nhậm Lăng là đại hiệp ngời sáng, nhưng lại vụng về như vậy. tuyệt đối có nhiều biện pháp để thành toàn cho hai người kia, nhưng lại dùng cách ngốc nghếch nhất, dùng chính danh dự của mình, còn cả tính mạng để tác thành cho hai người đó.

      Người như vậy, nếu ngày thường nghe câu chuyện này Lãnh Cầm chắc chắn cảm thấy đặc biệt ngu xuất, nhưng lúc này khi đối mặt với Nhậm Lăng nàng lại cách nào mắng nổi chữ.

      Nhậm Lăng xong những thứ này, lại nhanh chóng rơi vào hôn mê. Lãnh Cầm nhìn Phương Tiểu An, sau lúc lâu đột nhiên xoay người xuống lầu.

      Phương Tiểu An vốn biểu lộ gì, nhìn thấy Lãnh Cầm đột nhiên xoay người xuống lầu, cuối cùng khẽ thở dài tiếng.

      Trước khi đại phu , thân thể của Nhậm Lăng chắc chắn chống đỡ nổi tới ngày mai.
      Last edited by a moderator: 23/4/15
      windlove_9693 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18: Nướng (ba)

      Phương Tiểu An đoán sai, Lãnh Cầm là trốn vào phòng bếp.

      vào phòng bếp, Phương Tiểu An nhìn đống vò rượu trước mặt Lãnh Cầm, lại nhìn vò rượu tay Lãnh Cầm, khẽ nhíu mày. Có vẻ do dự khoảng khắc, mãi tới khi Lãnh Cầm muốn cầm vò rượu rót tiếp, Phương Tiểu An giơ tay đè vò rượu lại.

      Lãnh Cầm hơi dùng lực, nhưng thể đoạt lấy vò rượu trong tay Phương Tiểu An. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Phương Tiểu An đứng trước mắt, giọng có chút nặng nề: “Huynh đó trông nom Nhậm Lăng sao? Bây giờ …”

      hôn mê rồi.” Phương Tiểu An khẽ .

      Lãnh Cầm lời nào, nhìn ánh mắt Phương Tiểu An, lúc này nó vẫn trong veo. Bọn họ vì chuyện của Nhậm Lăng mà vất vả cả ngày, bây giờ là buổi tối. Lãnh Cầm có tâm tình ăn cơm, chỉ ngồi trong phòng bếp uống rượu mình. Lúc này, nàng nhìn Phương Tiểu An dưới ánh đèn, lần đầu tiên Lãnh Cầm cảm thấy ánh mắt coi như có khả năng để người khác vào trong lòng.

      Cho nên lúc này, Lãnh Cầm lời vẫn giấu trong lòng ra: “Nhậm Lăng là tên gia hỏa ngu xuẩn.”

      “Ừm.” Phương Tiểu An phản đối chỉ lên tiếng trả lời, sau đó ngồi xuống trước mặt Lãnh Cầm.

      Lãnh Cầm lại có ý muốn cầm lấy vò rượu, nhưng tay của Phương Tiểu An vẫn đặt vò rượu như cũ. Lãnh Cầm cố gắng lúc rồi buông tha. Nàng khẽ cười tiếng, trong mắt dường như nhìn thấy ý cười, nàng : “Nhậm Lăng chết tiệt, cái gì mà giang hồ, cái gì mà đại hiệp ta đều hiểu. Nhưng mà Nhậm Lăng nên chết.”

      Phương Tiểu An gật đầu, lẳng lặng nghe Lãnh Cầm chuyện.

      biết vì cái gì, Lãnh Cầm cảm thấy bản thân mình đối diện với Phương Tiểu An đều giữ được bí mật, đối mặt với đôi mắt kia của Phương Tiểu An toàn bộ bí mật đều kêu gào hết. Nàng hề uống rượu, ràng là thanh tỉnh, nhưng nàng muốn mượn những thứ rượu này để ra chút.

      Có lẽ Phương Tiểu An chỉ coi như nàng say.

      Cho nên đêm nay, Lãnh Cầm còn rất nhiều, Nhậm Lăng nên chết, nếu có thần y có thể cứu được Nhậm Lăng tốt biết bao. Nàng còn mình chán ghét những thứ giang hồ ngụy biện, cùng về…Du Tú.

      Mãi đến khi Lãnh Cầm tới mệt lả, cuối cùng mới nằm úp sấp mặt bàn nghỉ ngơi. Chỉ là nàng nghỉ ngơi bao lâu ngủ thiếp . Phương Tiểu An nhìn bộ dáng ngủ say của Lãnh Cầm, có chút cảm xúc phức tạp lóe trong mắt. đứng lên, rời khỏi phòng bếp. bao lâu sau, lại trở về phòng bếp, cầm áo ngoài màu xám của mình tay, sau đó nhàng đắp lên người Lãnh Cầm.

      Làm xong những việc này, Phương Tiểu An mới thở dài tiếng, từ từ lên lầu đến ngoài cửa phòng Nhậm Lăng. Thực ra khi Lãnh Cầm bắt đầu chuyện trời tối rồi. tại hai người hàn huyên lâu như vậy, sớm là đêm khuya yên tĩnh. Đinh Việt bởi vì buổi sáng bị cảnh tượng Nhậm Lăng thổ huyết dọa sợ nên trở về phòng ngủ từ sớm, cho nên ai biết Phương Tiểu An vào phòng của Nhậm Lăng.

      Bước vào phòng, Phương Tiểu An khép cửa phòng lại, châm đèn lên, từ từ tới trước giường Nhậm Lăng.

      Sắc mặt lúc này của Nhậm Lăng lộ ra vẻ xanh tái, còn sinh khí, hơi thở yếu tới mức tựa hồ có. Với tình trạng này, Lãnh Cầm và Đinh Việt vốn nên ngồi canh trước giường Nhậm Lăng. Nhưng Đinh Việt nhát gan dám tiến vào, còn lúc này Lãnh Cầm bị Nhậm Lăng làm kinh động nên dường như quên việc này. Cho nên lúc này ở trong phòng Nhậm Lăng, chỉ còn lại mình Phương Tiểu An.

      Phương Tiểu An ngồi xuống trước giường Nhậm Lăng, khẽ : “Nhậm Lăng.”

      biết là do Nhậm Lăng hôn mê quá sâu, hay là trùng hợp mà Phương Tiểu An vừa ra lời này, lát sau Nhậm Lăng tỉnh lại, chớp hai mắt nhìn Phương Tiểu An trước mặt. mặt Phương Tiểu An nhìn ra cảm xúc gì, Nhậm Lăng hơi nhíu mày, có vẻ vô cùng khó chịu, qua lúc lâu sau mới có sức lực mở miệng: “Là ngươi…”

      Phương Tiểu An gật đầu, lại : “Ta có thể cứu ngươi.”

      Những lời này của khiến Nhậm Lăng cứng đờ người, Nhậm Lăng lập tức cất giọng khàn khàn: “Ngươi rốt cuộc là ai…”

      “Ngươi, muốn ta cứu ngươi ?” Phương Tiểu An để ý tới câu hỏi của Nhậm Lăng, chỉ câu như vậy.

      Mà những lời này cũng khiến Nhậm Lăng im lặng rồi.

      lâu, có lẽ là lâu sau, Nhậm Lăng rốt cuộc ra quyết định.

      .
      .
      Ngày thứ hai, lúc Lãnh Cầm tỉnh lại, hề hoài nghi việc mình ở trong phòng bếp. Nàng dụi dụi mắt, đứng lên, phát ra người có khoác thứ gì đó. Đợi tới khi nàng nhìn y phục kia lại vì động tác của nàng mà trượt xuống.

      Nàng hơi nhíu mày nhặt y phục đó lên, sau đó mới phát ra là chiếc áo xám rộng rãi của Phương Tiểu An--chỉ có y phục của Phương Tiểu An mới rộng rãi như vậy.

      Cau mày nhớ lại chút, Lãnh Cầm mới nhớ ra mình quên việc quan trọng gì.

      Nhậm Lăng.

      Lãnh Cầm bước nhanh ra khỏi phòng bếp, nhìn về phía phòng lầu hai của Nhậm Lăng, chạy tới đó. Đợi khi nàng đến cửa, nàng mới dừng bước. Nàng quên, hôm qua vị đại phu kia những lời đó. Thân thể Nhậm Lăng quá kém, chắc chắn… chống đỡ nổi tới ngày hôm sau.

      Mà bây giờ, trời sáng choang.

      Chính mình biết rành rành, lại xuống lầu uống rượu, hoàn toàn quên mất việc này. Trong chớp mắt, Lãnh Cầm cảm thấy mình lại tàn nhẫn như vậy.

      Đẩy cửa ra, có lẽ phải đối mặt với cơ thể lạnh lẽo của Nhậm Lăng.

      tự chủ thở ra hơi, Lãnh Cầm cuối cùng đẩy cửa ra.

      Bên trong cánh cửa, vậy mà lại có Nhậm Lăng.

      Bên trong cánh cửa, ngồi bên cạnh giường là Phương Tiểu An, thân thể có chút mập mạp nên chặn tầm mắt của Lãnh Cầm. Lãnh Cầm hơi hoảng loạn tới đẩy Phương Tiểu An ra, nhìn giường bóng người, mờ mịt hỏi: “Tại sao lại vậy? Nhậm Lăng đâu?”

      muốn cho người khác thấy bộ dáng trước khi chết.” Phương Tiểu An mở miệng, Lãnh Cầm mới thấy giọng của khàn khàn.

      Phương Tiểu An dường như có chút mỏi mệt. Lãnh Cầm chỉ nghĩ ở đây trông Nhậm Lăng cả đêm, cho nên mới mỏi mệt như vậy. Chỉ là mặc dù Phương Tiểu An Nhậm Lăng sống hay chết, nhưng có thể đoán được tất cả. Nhậm Lăng muốn để người khác thấy bộ dáng khi chết. Như vậy, là người lén lút rời .


      Chỉ là thân thể Nhậm Lăng như vậy, có khả năng nơi nào?

      “Huynh giúp khỏi đây?” Lãnh Cầm nhanh chóng hỏi.

      Phương Tiểu An hề phủ nhận.

      Lãnh Cầm hiểu, hiểu phải vì Phương Tiểu An cứu người, mà là do đưa người rời khỏi nơi này, tới chỗ người, độc mà chết. Nhưng trái ngược với phản ứng của Lãnh Cầm, Phương Tiểu An chỉ thản nhiên : “ , muốn sống.”

      Cho nên mới là do .

      Tâm trạng của Nhậm Lăng có lẽ Phương Tiểu An hiểu được, nhưng mà Lãnh Cầm lại hiểu.

      Lãnh Cầm nghe những lời này, đột nhiên nàng ngước mắt lên hỏi: “Như vậy còn huynh? Phương Tiểu An, huynh muốn sống hay ?” Ngay sau đó ngay cả Lãnh Cầm cũng ngờ nàng lại đột nhiên hỏi câu như vậy.

      Phương Tiểu An cũng ngời, cho nên lúc nghe thấy câu hỏi này, Phương Tiểu An cũng lập tức trả lời.

      Im lặng lúc lâu, ngay tại lúc Lãnh Cầm cho rằng Phương Tiểu An trả lời, đột nhiên mở miệng: “Nếu ta lưu luyến sinh mạng bây giờ hẳn tái xuất ở nơi này rồi.” xong câu này, Phương Tiểu An xoay người ra khỏi phòng.

      Lưu lại mình Lãnh Cầm.
      .
      .
      Giờ Ngọ ngày hôm sau, Lãnh Cầm hiếm khi kéo cả Đinh Việt và Phương Tiểu An ra khỏi khách điếm, về phía ngọn núi cách trấn Lâm Nhân xa.

      Đinh Việt vô cùng khó hiểu nhìn Lãnh Cầm cả người y phục màu trắng, khẽ ho tiếng : “Lão đại, người mặc như vậy, chẳng lẽ là muốn đưa tang vị Nhậm đại hiệp kia…”

      sai.” Lãnh Cầm liếc mắt nhìn Đinh Việt cái, mặc dù trong lòng có chút tức giận Đinh Việt nhát gan, nhưng cũng đành lòng mắng , nên chỉ than tiếng. Sau đó, nàng lấy từ trong bọc quần áo ra khối ngọc bội.

      Ngọc bội này là sau khi Nhậm Lăng được cứu, Lãnh Cầm tìm thấy trong túi đồ của . Biết rằng Nhậm Lăng lựa chọn mình yên lặng ra , nàng quyết định thay Nhậm Lăng thu xếp mọi việc, cũng chính lúc đó phát ra khối ngọc bội này.

      Lãnh Cầm đưa Phương Tiểu An và Đinh Việt tới nơi có phong cảnh đẹp nhất, đào hố chôn ngọc bội xuống, lúc chôn đặc biệt đào hố sâu, hơn nữa còn cố sức lấp bùn đất, sợ rằng ngọc bội chôn quá nông bị người khác đào lên. Nàng làm xong những việc này rồi mới quay sang với hai người: “Mặc dù ta biết Nhậm Lăng, nhưng ở cùng chúng ta, ở trong khách điếm vài ngày, ta chỉ là…Làm chút chuyện sau cùng cho mà thôi.”

      Ánh mắt Đinh Việt có chút ẩm ướt, biết vì sao. nhìn hành động của Lãnh Cầm đoán được nguyên nhân, chỉ là mở lời. Hôm qua khi Nhậm Lăng ra chuyện cũ của mình, Đinh Việt ở đó cho nên biết Nhậm Lăng có nỗi khổ gì, chỉ là đơn thuần tiếc thương cho vị hiệp khách. nghĩ nghĩ rồi : “Lão đại, bằng chúng ta tìm cho Nhậm đại hiệp khối bia , khi còn sống quang vinh như vậy, mà lại chết thế này…”

      “Ta nghĩ chắc chắn cần.” Lãnh Cầm lắc đầu, cười khổ.

      Nhậm Lăng hề để ý những thứ này, Lãnh Cầm có thể đoán được, nàng bất quá cảm thấy sau khi ra nơi yên nghỉ cũng có, cho nên mới đem chôn ngọc bội của Nhậm Lăng, coi như là mộ của , coi như trong đó có chôn cất linh hồn của .

      Dọc đường Phương Tiểu An đều mở miệng, lúc này nghe thay Lãnh Cầm chuyện, khỏi yên lặng quay đầu, nhìn ánh mặt trời sau giờ ngọ chói chang, nhìn ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây chiếu xuống mặt đất, loang lổ vùng. Những màu sắc đó bao trùm lên Lãnh Cầm lập mộ cho Nhậm Lăng, cảm thấy có cảm xúc ý nghĩa.

      “Chúng ta trở về thôi.” Lãnh Cầm .

      Ba người im lặng về khách điếm. Ngày lại ngày trôi qua, có Phương Tiểu An, khách điếm lại bắt đầu mở cửa lần nữa. Tất cả dường như đều giống như trước đây.

      Giống như chưa từng gặp qua Nhậm Lăng, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.

      Nhưng mà tháng sau, khách điếm Lâm Nhâm lại nghênh đón người, người muốn ở lại khách điếm Lâm Nhâm.

      Người đó là nam tử từ nơi khác tới, bộ dáng vô cùng cao lớn, nhưng toàn thân lại gầy gò da bọc xương. đứng ngoài khách điếm, biết chờ cái gì. Mãi tới khi Lãnh Cầm bớt bận rộn mới để ý đến . Nàng đến cạnh , cẩn thận nhìn nam nhân này, đôi má gầy gò, hốc mắt hơi lõm xuống, nhìn có vẻ vô cùng tiều tụy, nhưng hai mắt lại mang theo chút quen thuộc khó hiểu.

      Nam tử nhìn thấy Lãnh Cầm tới, quay đầu về phía Lãnh Cầm gật đầu, vô cùng khéo léo ôm quyền : “Lãnh nương, biết khách điếm của nương có thiếu người hay ?”

      “Thiếu người?” Lãnh Cầm nghĩ nghĩ, Phương Tiểu An và Đinh Việt đều bận rộn trong khách điếm, có vẻ thiếu ai cả.

      Nam nhân hiển nhiên cũng phát Lãnh Cầm hiểu lầm ý của mình, nhanh chóng : “Tại hạ muốn…Muốn khách điếm giúp việc, tại hạ có thân thích trong thành này, chỉ muốn vào trong khách điếm làm chân chạy bàn, đổi lại nơi có ăn có ngủ.”

      “Chân chạy?” Lãnh Cầm sửng sốt, ở trong khách điếm này lâu như vậy mà đây là lần đầu tiên gặp người muốn vào khách điếm làm chân chạy bàn.
      Last edited by a moderator: 23/4/15
      windlove_9693 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      *Chương 19: Chiên ()

      “Phụt…” Đinh Việt uống ngụm nước nhịn được phun thẳng ra, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lãnh Cầm, lại nhìn nam tử phía sau Lãnh Cầm cười vô cùng chân thành, vội vàng lau miệng hỏi: “Lão đại, người xem vậy chăng?”

      Lãnh Cầm liếc mắt nhìn Đinh Việt cái, khẽ nhíu mày : “Ngươi còn thế này phun ra hết đó…Có phải hay ngươi đừng hỏi ta, hỏi .” Ý nàng đương nhiên là nam tử phía sau mình.

      Theo như lời Lãnh Cầm vừa nghe được, người nam tử này là muốn ở lại khách điếm Lâm Nhân làm chân chạy.

      Thời gian Đinh Việt ngây ngốc ở khách điếm Lâm Nhân cũng tính là ngắn, trước kia theo Hạ lão bản, đến bây giờ theo Lãnh Cầm, có rất ít người muốn tới làm ở khách điếm Lâm Nhân. Theo như lời mọi người trong trấn Lâm Nhân, khách điếm Lâm Nhân có tiếng là ngoài phong quang trong hà khắc, dù cố gắng nhưng thực tìm thấy người làm. là vì khách điếm Lâm Nhân có nhiều người náo nhiệt cho nên người làm thường xuyên bận chịu nổi, mỗi lần đều mệt tới mức chịu nổi mới có thể kết thúc công việc. Mà nguyên nhân khác là, khách điếm Lâm Nhân có vẻ nhiều khách, nhưng chủ yếu là khách quen, Hạ lão bản muốn lấy nhiều tiền, cho nên cho dù đồ ăn có lúc lên giá ông ấy cũng mở miệng đòi thêm bạc.

      Vài năm trước khách điếm Lâm Nhân còn có mấy người muốn tới làm, đến bây giờ tất cả mọi người đều biết người làm ở khách điếm này có phí bao nhiêu sức lực cũng có kết quả tốt, nên có ai trở lại nữa.

      Mà nam tử trước mặt này, vừa nhìn biết là người bên ngoài, nếu cũng muốn tới đây rồi.

      “A, tên gọi vị huynh đệ này là gì?” Đinh Việt càng lúc càng hào hứng, nhịn được quan sát người nam tử này.

      Nam tử mặc cả người bộ y phục áo vải màu vàng nhạt, tóc dài ở sau ót dùng khăn vuông cuốn lại, lại thêm nữa vốn gầy gò, hai mắt hơi hõm xuống, xem ra vô cùng nghèo túng. Nam tử này nhìn Đinh Việt, khách khí cười : “Vị huynh đệ này, tại hạ tên là Lâm Sinh.”

      “Lâm Sinh?” Đinh Việt lập lại cái tên này lần, gật gật đầu, trong nụ cười có chút hài lòng.

      Xem ra vị nam tử này cực kì thành , Đinh Việt đột nhiên cảm thấy nếu để nam tử này hỗ trợ ở khách điếm cũng rất tốt. Cho nên quay đầu sang với Lãnh Cầm: “Lão Đại!”

      “Ừm?” Lãnh Cầm nhìn Đinh Việt đột nhiên nháy mắt ra hiệu với mình, nhịn được sửng sốt chút.

      Đinh Việt sờ sờ gáy, vội ho tiếng rồi : “Lão đại người sao lại ý của ta chứ, đó đó đó.” Đinh Việt vừa vừa đùn đẩy Lâm Sinh, kéo Lãnh Cầm sang bên, thấp giọng : “Lão đại, người có thể suy nghĩ cân nhắc lưu Lâm Sinh này lại ?”

      “Ngươi muốn giữ lại?” Lãnh Cầm hiểu ý của Đinh Việt, hơi nhíu mày.

      Đinh Việt cười hô hô mấy tiếng, lại phát ra thanh của mình hơi lớn, quay đầu lại nhìn Lâm Sinh, thấy Lâm Sinh hoang mang nhìn mình, khỏi cười cười với Lâm Sinh: “ có việc gì có việc gì, Lâm huynh đệ, ngươi cứ từ từ nhé.”

      “Được.” Lâm Sinh lễ phép trả lời, lập tức cúi đầu xuống.

      Lãnh Cầm nhìn động tác của Đinh Việt, cảm thấy hơi buồn cười, nhân tiện : “Ta nhìn ngươi sao lại giống lừa gạt thế?”

      “Ta phải lừa gạt ai cả lão đại, sao người lại…” Đinh Việt dùng vẻ mặt oan uổng nhìn Lãnh Cầm, vội vàng : “ phải là ta muốn giữ người này lại sao? tại khách điếm chúng ta chỉ có đầu bếp Phương Tiểu An, việc buôn bán bây giờ khủng khiếp. Mỗi ngày ta lo trong lo ngoài cũng dễ dàng.”

      “Ngươi ngại mình quá bận rộn hả?” Lãnh Cầm chắp tay sau lưng, tự tiếu phi tiếu nhìn Đinh Việt.

      Đinh Việt chưa kịp nghĩ gì, gật đầu : “Đúng vậy, mỗi ngày bận rộn eo mỏi lưng đau…” Câu này vừa vuột ra khỏi miệng, phát ra sắc mặt Lãnh Cầm cực kỳ…vi diệu, lập tức hiểu ra Lãnh Cầm có vẻ tức giận, lại vội vàng giải thích: “Lão đại, người đừng hiểu lầm, ta có trách người sắp xếp quá nhiều việc cho ta làm, chỉ là ta…”

      “Ngươi vội vàng giải thích như vậy làm gì?” Lãnh Cầm lại .

      “Ta…” Đinh Việt chớp mắt, cảm thấy tâm tư của Lãnh Cầm khó nắm bắt, có điều Phương Tiểu An so với Lãnh Cầm còn khó nắm bắt gấp vạn lần.

      Lãnh Cầm nhìn bộ dáng nổi lời nào của Đinh Việt, rốt cuộc lắc đầu cười cười: “Đinh Việt, bộ dáng của ngươi cực kỳ ngốc…”

      “Là sao.” Đinh Việt cười khan tiếng, biết mình nên gì.

      Lãnh Cầm điều chỉnh lại biểu tình, lại tiếp: “Ta vốn muốn giữ Lâm Sinh này lại.”

      “A?” Lần này Đinh Việt bị sững sờ.

      Lãnh Cầm cười cười: “Ta biết mỗi ngày ngươi đều bận bộn nên sớm nghĩ muốn tìm người làm chạy bàn, chỉ là ngươi cũng biết tìm người khó khăn thế này. Hôm nay dễ gì có người muốn hộ trợ cho khách điếm Lâm nhân, sao ta có thể để ?”

      Biểu vừa rồi của Lãnh Cầm là trêu đùa Đinh Việt.

      Đinh Việt cảm thấy từ sau khi Phương Tiểu An tới đây, Lãnh Cầm càng ngày càng thích trêu đùa người khác.

      Nhìn thấy Đinh Việt còn lời nào để , Lãnh Cầm lại xoay người với Lâm Sinh: “Lâm Sinh, ta sai tên của ngươi chứ?”

      có, Lãnh nương.” Lâm Sinh lắc đầu.

      Lãnh Cầm có chút nghi hoặc: “Ngươi chắc là người bên ngoài hả?”

      “Tại hạ là người Hàng Châu.” Lâm Sinh gật đầu.

      “Hàng Châu.” Lãnh Cầm nhìn về phía Lâm Sinh chút, biết nghĩ đến chuyện gì. Qua lúc lâu sau, Lãnh Cầm mới tiếp: “Chúng ta muốn hỏi ngươi vấn đề, ngươi là người ở ngoài tới, làm sao biết tên của ta?”

      Vừa rồi lúc ở ngoài cửa, Lãnh Cầm nghe Lâm Sinh gọi nàng là Lãnh nương, mới đầu nàng còn để ý, nhưng tại nghe thấy lại cảm thấy kỳ quái.

      Lâm Sinh trái lại chút hoang mang, cúi đầu : “Ta tới trấn Lâm Nhân này lập tức tìm hiểu nơi nào cần người, vị lão bá liền cho ta chỗ này, còn tên Lãnh nương.”

      ra là thế.” Lãnh Cầm cũng để ý lắm, lại : “Ngươi có thể làm những gì?”

      “Ta cái gì cũng có thể học.” Lâm Sinh ngẩng đầu cười cười.

      Lâm Sinh khiến Lãnh Cầm khẽ nhíu mày. Lãnh Cầm còn chưa Đinh Việt đứng bên cạnh ra: “Cái gì cũng có thể học, chẳng lẽ là ngươi biết cái gì?”

      …Ta biết tính sổ sách.” Lâm Sinh phủ định lời Đinh Việt .

      “…” Lãnh Cầm cũng biết mình nên gì.
      .
      .
      Mặc kệ thế nào, Lãnh Cầm vẫn nhận cái người này vào làm.

      Chuyện này tới lúc nghỉ ngơi buổi tối Phương Tiểu An mới biết.

      Nhìn Lâm Sinh yên lặng ngồi bên bàn ăn có vẻ vô cùng khéo léo, cánh tay bưng đồ ăn của Phương Tiểu An hơi dừng chút, cước bộ cũng ngừng lại, : “Vị này chính là…”

      “Lâm Sinh.” Lâm Sinh ngẩng đầu với Phương Tiểu An, lại nho nhã lễ độ cười cười.

      Phương Tiểu An gật đầu, thoáng nhìn qua Lãnh Cầm, nhìn thấy bộ dáng thản nhiên của Lãnh Cầm, nhân tiện : “Lâm Sinh công tử, là người mới tới làm?”

      “Làm sao ngươi biết?” Đinh Việt kinh ngạc.

      Phương Tiểu An nhiều, đặt đồ ăn tay lên bàn, sau đó lại vào bếp bưng đồ ăn khác lên, mãi đến khi bày xong đồ ăn mới ngồi xuống. Lãnh Cầm nhìn bộ dáng muốn của Phương Tiểu An, : “Tốt, ăn cơm , ăn xong cơm Đinh Việt ngươi đưa Lâm Sinh làm quen chút với khách điếm, dọn dẹp căn phòng bên cạnh Phương Tiểu An cho Lâm Sinh ở đó.”

      “Được.” Đinh Việt gật đầu liên tục.

      xong câu này, Lãnh Cầm nghĩ tới cái gì, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Lâm Sinh: “Này…Ngày thường khách điếm cũng kiếm nhiều bạc, nên tiền công hàng tháng cũng cao.”

      “Chỉ cần có chỗ có thể ở được là đủ rồi.” Lâm Sinh nhanh nhẹn trả lời.

      Lãnh Cầm chính là chờ đợi những lời này của , vì thế cực kỳ sảng khoái gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

      Sau khi ăn xong, Đinh Việt liền dẫn Lâm Sinh lên lầu dọn dẹp phòng, còn Phương Tiểu An ở lại dọn dẹp bát đũa bàn. Lúc Phương Tiểu An dọn dẹp Lãnh Cầm ở lại bên cạnh yên lặng nhìn dọn dẹp.

      Mới đầu Phương Tiểu An còn có thể coi như nhìn thấy Lãnh Cầm, nhưng tới lúc dọn tới trước mặt Lãnh Cầm, tay đột nhiên bị Lãnh Cầm nắm trong tay.

      “Lãnh nương.” Phương Tiểu An ngước mắt, đôi má hơi hồng hồng khiến Lãnh Cầm cảm thấy hào hứng.

      Lãnh Cầm muốn cười, kìm nén lúc rốt cuộc nén lại, nàng : “Làm sao vậy?”

      “Có thể thả tay ra …” Phương Tiểu An quay đầu nhìn sang chỗ khác, tay phải bị Lãnh Cầm nắm hơi giật giật. Lãnh Cầm nhận ra động tác của , nhíu mày hỏi: “Phương Tiểu An, phản ứng của huynh cực kỳ có vấn đề.”

      “Lãnh nương.” Phương Tiểu An gọi Lãnh Cầm lần thứ hai.

      Vẻ mặt Lãnh Cầm khẽ biến, lát sau bật cười: “Tên của ta rất dễ nghe sao? Huynh lại gọi ta nhiều như vậy?”

      “…” Phương Tiểu An ràng lại im lặng.

      Lãnh Cầm cảm thấy khoảng thời gian này Phương Tiểu An càng ngày càng im lăng, trước kia Phương Tiểu An ngẫu nhiên có thể đỏ mặt, làm người khác càng nhìn càng muốn trêu cợt. tại càng ngày càng lạnh rồi. Lãnh Cầm có vẻ quen nhìn Phương Tiểu An bình tĩnh như vậy, cho nên lúc này nàng dùng lực nhéo nhéo cổ tay Phương Tiểu An.

      Nhìn vẻ mặt ngày càng đỏ của Phương Tiểu An, Lãnh Cầm cảm thấy đùa tốt.

      Phương Tiểu An hề biết là trêu đùa, muốn rút tay về nhưng lúc vùng vẫy lại mở lộ cổ tay áo ra, lộ ra cổ tay hơi thô của Phương Tiểu An, còn ánh mắt của Lãnh Cầm lập tức rơi cổ tay Phương Tiểu An.

      Cổ tay của Phương Tiểu An cực kỳ thô, màu da cực kỳ trắng, mà phần cổ tay trắng nõn kia lại có vài vết thương mới khép miệng bao lâu.

      Lãnh Cầm ngập ngừng, nhanh chóng kéo cổ tay tới trước mặt mình, nàng nhíu mày : “Đây là vết thương từ lúc nào?”

      Phương Tiểu An hơi mím mím môi, lại lần nữa có ý rút tay về, lại bị Lãnh Cầm gào lên: “Dừng tay!”

      Động tác của Phương Tiểu An ngừng lại, cuối cùng ngừng hẳn.

      Lãnh Cầm nghĩ lát là hiểu vết thương của Phương Tiểu An là có từ khi nào, nàng : “Mấy ngày nay chúng ta đều trông chừng huynh, huynh có khả năng bị thương trong mấy ngày này, như thế…Đó là lúc sau khi tỷ thí, khoảng thời gian huynh rời khỏi khách điếm lưu lại thương tích?”

      Phương Tiểu An gì, Lãnh Cầm đoán lại im lặng, cho nên tiếp: “Vết thương này, là chính huynh làm?”

      Phương Tiểu An vẫn mở miệng.
      Last edited by a moderator: 29/4/15
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :