1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tráng sĩ, nóc nhà ngươi có lưu manh - Hạnh Diệu Vị Văn (49/49)Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10: Hầm ()

      Phản ứng đầu tiên của Lãnh Cầm là nâng trán.

      Nàng giằng co với Ngô lão lục lâu như vậy, chính vì muốn để Ngô lão lục nhìn thấy Phương Tiểu An, ngờ Phương Tiểu An lại tự mình ra ngoài. Sắc mặt nàng tốt nhìn Phương Tiểu An, thở dài: “Huynh ngoan ngoãn ở trong phòng bếp nấu ăn, chạy ra ngoài làm gì?”

      Phương Tiểu An thản nhiên : “Đinh Việt bưng nổi nhiều bát mỳ như vậy, ta giúp bưng ra thôi.”

      “Làm sao vậy?” Đinh Việt cũng khó hiểu, đặt mỳ lên bàn rồi gãi gãi đầu.

      Lãnh Cầm lời nào, Ngô lão lục lại tiếp. nhìn Phương Tiểu An, cười : “Vị này…là đầu bếp mới do khách điếm Lâm Nhân mời tới? An mập mạp?”

      Nghe thấy loại xưng hô này của Ngô lão lục, mặt Phương Tiểu An thay đổi, khẽ : “Phương Tiểu An.”

      “Ôi chao, gọi là gì cũng giống nhau.” Ngô lão lục khoát tay.

      Phương Tiểu An lại im lặng lần nữa. Ngô lão lục lại : “ biết vị An…Phương huynh đệ là đầu bếp từ đâu tới? Sư phụ ở phương nào?”

      Phương Tiểu An trả lời, nhìn Lãnh Cầm, thấy Lãnh Cầm ghét bỏ nhìn Ngô lão lục. thở dài, : “Ta tới từ Trường An.” Ngô lão lục nghe , hơi trợn to mắt, chuẩn bị nghe câu sau của Phương Tiểu An, ai ngờ Phương Tiểu An xong câu đó, lập tức xoay người về phía cửa phòng bếp.

      Ngô lão lục sửng sốt, vội vàng kêu lên: “Vị này…Phương huynh đệ, trong thành Trường An có tửu lâu là Túy Tiên lâu, được vinh danh là thiên hạ đệ nhất tửu lâu, nghe tửu lâu này có được danh xưng này là vì bên trong có vị thiên hạ đệ nhất đầu bếp.”

      Phương Tiểu An ngừng động tác, như thể chưa từng nghe thấy lời .

      Ngô lão lục chưa từ bỏ ý định, lại tiếp: “ biết Phương huynh đệ có quan hệ gì với vị thiên hạ đệ nhất đại trù?”

      Phương Tiểu An vẫn trả lời như cũ, thẳng tới phòng bếp.

      Ngô lão lục nhìn chằm chằm bóng lưng Phương Tiểu An, híp mắt im lặng hồi lâu mới quay sang với Lãnh Cầm: “Lãnh lão đại, xem ra lần này để thắng Hoa lão đại của chúng tôi, các ngươi phí ít tiền bạc rồi.”

      sao?” Lãnh Cầm từ chối cho ý kiến.

      Ngô lão lục phát cáu lên lời, kéo đám huynh đệ khẩn trương ăn mỳ xong lập tức rời khỏi khách điếm Lâm Nhân. Đợi tới khi Ngô lão lục khỏi, Lãnh Cầm mới giao cho Đinh Việt trông chừng khách nhân, còn mình vào phòng bếp.

      Phương Tiểu An tỏ vẻ gì tiếp tục nấu ăn, nhìn thấy Lãnh Cầm vào phòng bếp cũng ngừng động tác. Lãnh Cầm dựa vào cạnh cửa, : “Phương Tiểu An, lần này huynh chọc phải phiền toái lớn rồi.”

      “Phiền toái gì?” Phương Tiểu An cũng tỏ ra kinh ngạc, chỉ thản nhiên .

      Lãnh Cầm vì bộ dáng luôn luôn bình tĩnh của mà cảm thấy bất lực, nàng thở dài tiếng rồi tiếp: “Hoa Mạc rất coi trọng khách điếm này, định cùng ta tỷ thí trù nghệ (tài nấu nướng) là do biết ta thể tìm thấy đầu bếp đối đầu được với . Bây giờ biết ta tìm được huynh, tất nhiên nghĩ biện pháp đối phó với huynh.”

      Phương Tiểu An ngừng động tác, ngước mắt lên nhìn Lãnh Cầm cái: “ sợ ?”

      “Ta mà lại sợ ?” Đối với câu hỏi bất thình lình của Phương Tiểu An, Lãnh Cầm sửng sốt lát rồi trả lời.

      Phương Tiểu An lại tiếp: “Vậy là… sợ gây bất lợi cho ta?”

      “…Ta sợ tới lúc đó huynh thắng được trận đấu.” Lãnh Cầm quay đầu.

      Phương Tiểu An cười cười: “ sao, ta nhất định thắng.”

      Lãnh Cầm bước hai bước tới gần , nghĩ lát rồi hỏi: “Huynh tự tin thế sao?”

      “Ừm.” Phương Tiểu An gật đầu.

      Lãnh Cầm cũng tươi cười, nhưng bất ngờ nhớ ra điều gì, nghiêng đầu hỏi: “An mập mạp, gần đây huynh muốn tự sát nữa?”

      có.”

      “Sau khi báo ân?” Lãnh Cầm lo lắng hỏi.

      Phương Tiểu An há miệng thở dốc, nụ cười cũng trở nên ảm đạm, cuối cùng chỉ câu: “Ta cũng biết.”

      thế khác nào lời vô ích.

      Lãnh Cầm mặc kệ , rời khỏi phòng bếp. Ba người ở trong khách điếm lại tiếp tục bận rộn, mãi tới khi mặt trời xuống núi cũng chưa dừng lại nghỉ ngơi. Đợi tới khi ba người ngủ Thiên Đô tối mịt rồi.

      Đinh Việt được nửa đường lên lầu thấy Phương Tiểu An ra từ phòng bếp, có vẻ muốn ra cửa, lập tức gọi lại: “Phương huynh đệ, ngươi muốn đâu?”

      “Trong phòng bếp còn nguyên liệu, ta ra ngoài mua chút.” Phương Tiểu An ngẩng đầu trả lời Đinh Việt.

      Đinh Việt ha ha cười hai tiếng: “Phương huynh đệ à, nếu thế ta cùng ngươi, ngươi nhớ phải mua cá ở nhà bên trong cùng nhé, cá của nhà đó ngon.”

      “Ta biết rồi, Đinh Việt ngươi ngủ trước .” Phương Tiểu An gật đầu trả lời.

      Đinh Việt lại tiếp vài câu, càng về sau càng nhớ nỏi muốn gì, rồi lên lầu ngủ, chỉ để lại mình Phương Tiểu An dọn dẹp lúc rồi ra cửa. Có điều Phương Tiểu An vừa mới bước ra cửa đụng phải người.

      Ngoài cửa lớn của khách điếm Lâm Nhân có người đứng, nam tử toàn thân áo trắng, nhìn có vẻ lịch nho nhã, bộ dạng cũng vô cùng tuấn tú. nhìn chằm chằm bảng hiệu của khách điếm Lâm Nhân, có vẻ hề phát ra xuất của Phương Tiểu An.

      Phương Tiểu An nhìn thấy nam tử đứng ngoài cửa này, thoáng chần chừ chút, rồi vẫn về hướng chợ. Nhưng ngờ Phương Tiểu An mới vài bước nghe thấy nam tử trẻ tuổi kia mở miệng : “Xin hỏi…Lãnh Cầm nương có ở trong khách điếm này ?”

      Phương Tiểu An dừng bước, quay đầu, đối diện với nam tử kia: “Có.”

      “Cuối cùng tìm được rồi.” Nam tử tươi cười, nụ cười vô cùng đẹp đẽ, nhìn về phía Phương Tiểu An tới, vô cùng lễ độ : “Tại hạ Du Tú, có việc đặc biệt tìm Lãnh Cầm nương.”

      “Ngươi tìm ấy?” Phương Tiểu An cũng biết Du Tú có thân phận gì, chỉ có chút nghi hoặc nhìn người này.

      Du Tú gật đầu: “Vài ngày trước nàng ấy có tới tìm ta lần, hôm qua ta mới nhớ ra, có số việc quên với nàng…”

      “Ngày hôm qua?” Phương Tiểu An hỏi.

      Du Tú tiếp tục vân đạm phong khinh tươi cười: “Đúng vậy, ngày hôm qua. Vốn là hôm qua nhớ ra rồi, nhưng vì phải xử lý vài việc, với lại…Trước đây ta chú ý nghe Vương Hồ chuyện này cho nên nhất thời nghĩ ra rốt cuộc Lãnh Cầm nương ở đâu, cho nên tìm hồi mới tới đây.”

      Phương Tiểu An hiểu gật đầu, rồi lại : “Bây giờ ấy ngủ rồi.”

      “A…Qủa nhiên ta tới chậm.” Du Tú cười cười, bộ dáng để ý lắm.

      Phương Tiểu An gì, nhìn trời, trời tối như vậy muộn mới là lạ đó.

      Có điều Du Tú có ý rời khỏi, lại với Phương Tiểu An chuẩn bị rời : “Đúng rồi, còn chưa hỏi qua, vị công tử này xưng hô thế nào?”

      “Phương Tiểu An.” Phương Tiểu An gật đầu, biết bao lâu rồi được nghe người khác gọi là công tử rồi…Đa phần những người nhìn dáng người của đều gọi là huynh đệ, hoặc là tráng sĩ…

      Du Tú lại tiếp: “Công tử là gì của khách điếm…”

      “Đầu bếp, Phương Tiểu An.” Phương Tiểu An thẳng.

      Du Tú hiểu cười cười, lại tiếp: “Phương công tử muốn ra ngoài?”

      “Ừm, nguyên liệu nấu ăn của khách điếm hết, ta chợ mua ít.” Phương Tiểu An . Sau đó hai người cũng nhiều chuyện với nhau, Phương Tiểu An chỉ vài câu với Du Tú rồi về phía chợ, còn Du Tú vẫn đứng ở trước cửa khách điếm hề rời .

      Mãi tới khi Phương Tiểu An mua đồ trở về thấy cửa lớn của khách điếm mở rộng.

      Phương Tiểu An nhíu mày vào khách điếm, đúng lúc nhìn thấy mình Du Tú ngồi ở bàn trong đại đường, nhàm chán nhìn vân gỗ bàn.

      Phương Tiểu An sửng sốt chút rồi : “Du Tú công tử?”

      Du Tú trả lớn , dường như xuất thần nhớ lại việc gì. Phương Tiểu An lại tiếp: “Du Tú công tử, sao huynh có thể vào trong khách điếm?”

      “Ừm?” Rốt cuộc Du Tú ngước mắt lên nhìn Phương Tiểu An, thản nhiên chỉ vào cửa khách điếm, : “Ta chỉ thấy cửa khách điếm các ngươi khóa…Cho nên vào được…” Phương Tiểu An nghe vậy liền nhớ ra, lúc mình ra ngoài khóa cửa khách điếm.

      tới trước mặt Du Tú ngồi xuống, rồi : “Du Tú công tử tìm Lãnh nương là có việc quan trọng sao?”

      ra cũng phải rất quan trọng…” Du Tú khẽ cười .

      Phương Tiểu An vốn định nếu là việc quan trọng dẫn Du Tú lên lầu đánh thức Lãnh Cầm, lại ngờ Du Tú lại tỏ ra hoàn toàn quan trọng, ngược lại khiến cảm thấy mình lo lắng thừa rồi. Chỉ chốc lát sau, Du Tú lại tiếp: “Phương công tử, đêm nay ta nghĩ là ta nên trở về tốt hơn, có thể để ta ở lại khách điếm Lâm Nhân đêm ?”

      “…Có thể.” Khách điếm phải của Phương Tiểu An, nhưng đây là lần đầu Phương Tiểu An quyết định.

      Vì thế đêm nay, khách điếm Lâm Nhân có vị khách nhân ngủ trọ đầu tiên từ khi mở cửa lại. Mà ngay hôm sau khi Lãnh Cầm tỉnh dậy, bị kinh hách cũng là điều khó tránh khỏi.

      Sáng hôm sau, Lãnh Cầm mặc y phục đầy đủ đẩy cửa bước ra, lúc xuống lầu thấy vị công tử mặc y phục màu trắng ngồi dưới lầu uống trà. Nghe thấy tiếng động, vị công tử này ngẩng đầu lên nhìn, dung mạo thanh tú lên nụ cười nhè , : “Lãnh Cầm, rốt cuộc muội thức dậy.”

      Phản ứng của Lãnh Cầm, sửng sốt, sau đó giống như té từ cầu thang xuống.
      Last edited by a moderator: 9/4/15
      kabi_ng0kwindlove_9693 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: Hầm (hai)

      “A Tú!” Lãnh Cầm lớn tiếng gọi, vội vàng bám lấy thang lầu cạnh mình, sợ mình kích động mà ngã xuống cầu thang.

      Du Tú cười , khẽ : “Lãnh Cầm.”

      Lãnh Cầm từ kinh ngạc lúc đầu dần dần phục hồi lại tinh thần, bước vài bước xuống lầu, khó hiểu : “Huynh…Làm sao lại tới đây?”

      Du Tú nhìn Lãnh Cầm, cười : “Ta nhớ ra có vấn đề muốn hỏi muội, cho nên tìm tới.”

      “Vấn đề gì?” Lãnh Cầm duyên cớ cảm thấy căng thẳng trong lòng, dường như Du Tú hỏi vấn đề quan trọng. Nàng nhìn Du Tú chậm rãi mở lời, dời mắt.

      Du Tú nhìn phản ứng của nàng, sau lúc rốt cuộc : “Ta chỉ muốn hỏi…” vừa tới đây, đột nhiên có người ra từ phòng bếp, chính là Phương Tiểu An vừa nấu xong điểm tâm. Phương Tiểu An nhìn tình huống của hai người, cước bộ ngừng lát, rồi tiếp tục lên phía trước, đặt thứ ở trong tay lên mặt bàn, khẽ : “Ta lên lầu trước.”

      Dứt lời, xoay người lên lầu.

      Lãnh Cầm cảm thấy có đôi khi Phương Tiểu An rất hiểu biết phong hoa tuyết nguyệt.

      Vì thế cả lầu chỉ còn lại hai người Lãnh Cầm và Du Tú. Bởi vì muốn mở cửa đón khách nên gần đây Lãnh Cầm đều thức dậy sớm. Cho nên lúc này trời còn chưa sáng hẳn, ánh sáng chiếu bên ngoài chiếu vào trong khách điếm vẫn mờ mờ ảo ảo, mà trong khách điếm chỉ thắp chén đèn dầu. Dưới ánh đèn, Lãnh Cầm nhìn được khuôn mặt Du Tú.

      Lãnh Cầm phải người nhát gan, nàng tự nhận nàng đỏ mặt giống tên gia hỏa Phương Tiểu An, nhưng biết vì sao, chỉ cần nhìn thấy Du Tú… Nàng loại cảm giác biết làm gì, loại cảm giác này trước đây ở chung cũng có, biết vì sao lúc này lại xuất .

      Du Tú mở miệng, điều này khiến Lãnh Cầm đợi được có phần nóng nảy, nàng : “ phải huynh có chuyện muốn hỏi ta sao?”

      “Ừm?” Du Tú chớp mắt, dời tầm mắt người Phương Tiểu An thu hồi lại. Lúc này Lãnh Cầm quả muốn nâng trán, hóa ra hồi lâu huynh ấy chỉ quan sát Phương Tiểu An sao?

      Du Tú cười cười, giọng dịu dàng như trước: “Đúng, ta muốn hỏi…Lãnh Cầm muội tới trấn Lâm Nhân bao lâu rồi?”

      Lãnh Cầm ngờ đột nhiên Du Tú lại hỏi vấn đề này, ngớ ra lúc mới : “Sáu bảy năm thôi, ta cũng tính qua.”

      Du Tú gật đầu, tiếp: “Vậy muội biết ta tới trấn Lâm Nhân bao lâu rồi?”

      “Nửa năm trước.” Lãnh Cầm những lời này chút do dự.

      “Ừm.” Du Tú lại gật đầu, lập tức buông tay : “Ta hỏi xong rồi.”

      Lãnh Cầm cho rằng hai vấn đề này chỉ để làm nền, vấn đề thực còn chưa bắt đầu hỏi, trong lòng thầm căng thẳng, lại ngờ Du Tú hỏi xong rồi. Nàng kinh ngạc nhìn Du Tú, hỏi lại: “Hỏi xong rồi hả?” biết vì sao, trong lòng Lãnh Cầm hơi có chút mất mát.

      Du Tú tươi cười nhã nhặn, giống như có sức mạnh khiến người khác an tâm: “Đúng vậy, chắc là có gì muốn hỏi nữa.”

      Lãnh Cầm nhíu mày, nàng Du Tú tới đây chỉ vì để hỏi nàng hai vấn đề quan trọng như vậy?

      Bỏ lại phía sau suy nghĩ miên man trong lòng, Lãnh Cầm ngước mắt nhìn bộ dáng thản nhiên của Du Tú, nhịn được hỏi: “Huynh tới lúc nào?”

      “Muội biến sao? Nửa năm trước tới trấn Lâm Nhân…” Du Tú lại ngồi xuống, động tác tao nhã bưng ly trà lên.

      Lãnh Cầm liếc nhìn : “Ta hỏi là huynh tới khách điếm lúc nào.”

      “…Tối hôm qua.” Du Tú cười tiếng, lại bỏ ly trà xuống.

      Lãnh Cầm nhìn cầm lên rồi hạ xuống, nhịn được giơ tay cầm lấy ly trà trong tay , động tác này khiến Du Tú hơi nhíu mày. Bất chợt Lãnh Cầm : “Huyện lão gia cần xử lý công việc trong trấn Lâm Nhân sao?”

      “Cần….” Du Tú ngầng đầu nhìn ly trà trước mặt Lãnh Cầm.

      Lãnh Cầm lại : “Lúc này huynh về phủ Huyện lão gia?”

      “Lập tức trở về.” Du Tú giương mắt nhìn Lãnh Cầm, phát nàng chăm chú nhìn mình.

      Nhìn thấy Du Tú nhìn mình, trong lòng Lãnh Cầm hơi xao động, lập tức mở miệng : “Huynh còn chưa ăn điểm tâm?”

      Du Tú lắc đầu.

      Lãnh Cầm gõ gõ bàn: “Cùng ăn điểm tâm ở đây rồi về?”

      “Ừm.” Du Tú gật đầu, nhàng cười.

      Vì thế Lãnh Cầm muốn Du Tú chờ lát, tự mình lên gọi Phương Tiểu An và Đinh Việt xuống ăn cơm. Lúc trước Phương Tiểu An rời giường chuẩn bị điểm tâm, vì thấy Lãnh Cầm và Du Tú có chuyện muốn cho nên mới trở về phòng, bây giờ Lãnh Cầm lên gõ cửa phòng , lập tức ra ngay.

      Mở cửa ra, Phương Tiểu An chần chừ chút rồi mới với Lãnh Cầm: “Người kia, là A Tú mà ?”

      “Làm sao huynh biết?” Lãnh Cầm chuẩn bị sang phòng Đinh Việt, nghe thấy Phương Tiểu An hỏi quay đầu lại.


      Phương Tiểu An ra những lời này rồi mới thấy hối hận, sắc mặt có chút phức tạp lắc đầu : “Đoán.”

      “Huynh đoán rất đúng.” Lãnh Cầm mặc kệ làm sao đoán ra, dù sao trước mặt say rượu điên loạn như vậy, đúng là chuyện mất mặt mà mình làm, quả mình sợ gì nữa rồi. Cho nên nàng để ý tới phòng Đinh Việt, bắt đầu gõ cửa gọi dậy.

      mình Phương Tiểu An đứng trước cửa, đột nhiên có chút bất đắc dĩ cười cười.

      Du Tú, A Tú, chuyện này thực ra cực kỳ dễ dàng đoán ra.

      dễ dàng đánh thức Đinh Việt dậy, ba người xuống lầu muốn ăn cơm cùng Du Tú, thấy Du Tú có vẻ xuất thần nhìn bộ tranh chữ treo tường của khách điếm. Lãnh Cầm ho tiếng, tới ngồi trước mặt Du Tú, khẽ gọi: “A Tú.”

      “Ừm?” Du Tú lấy lại tinh thần, nhìn về phía Lãnh Cầm.

      Lúc Lãnh Cầm chuyện, Phương Tiểu An và Đinh Việt vừa ngồi xuống, Phương Tiểu An biết người trước mặt là ai, nhưng Đinh Việt còn chưa gặp Du Tú, cũng biết là ai. Cho nên nhìn thấy Lãnh Cầm dùng ngôn ngữ thân mật như vậy để gọi nam tử, kinh ngạc: “Lão…Lão đại?”

      Lãnh Cầm để ý tới Đinh Việt, chỉ quay sang với Du Tú: “Đói bụng chưa?”

      “Chưa đói lắm.” Du Tú tao nhã cười.

      “Lão đại! Rốt cuộc người này là ai?” Đinh Việt cuối cùng nhịn được hỏi, kéo lấy ống tay áo của Lãnh Cầm tò mò cực điểm.

      Lãnh Cầm kiên nhẫn nhìn , : “Huyện lệnh trấn Lâm Nhân, ngươi gặp chưa?”

      “A?” Đinh Việt chớp mắt hai lần.

      Lãnh Cầm nhìn bộ dáng của nhịn được cảm thấy buồn cười, giọng cũng dịu rất nhiều. Nàng nhìn Phương Tiểu An và Đinh Việt, chỉ vào Du Tú ở bên cạnh, : “Vị này là Huyện lệnh đại nhân của chúng ta, Du Tú.” Nàng lại quay sang Du Tú : “Hai người bên cạnh ta là người làm của khách điếm Đinh Việt, còn có đầu bếp Phương Tiểu An.”

      “Phương công tử, Đinh công tử.” Du Tú quay sang hai người cười cười.

      Phương Tiểu An chút hoang mang đáp lễ, hành động này khiến Du Tú thoáng lên chút kinh ngạc, còn Lãnh Cầm cũng ngờ động tác của Phương Tiểu An lại tự nhiên như vậy. Nếu phải vì hình dáng của Phương Tiểu An là công tử thế gia, giống như Du Tú lịch nho nhã. Chẳng qua khí chất của Phương Tiểu An, tao nhã có chút thích hợp, trong sáng mà lạnh lùng – chỉ cần đỏ mặt.

      Ăn xong bữa sáng, Lãnh Cầm chăm chú nhìn Du Tú, Du Tú chuyên tâm tập trung vào đồ ăn, còn Đinh Việt càng khẩn trương nhìn quanh bốn phía, chỉ có Phương Tiểu An vẫn bộ dáng liên quan đến mình.

      Sau bữa sáng, Du Tú trở về phủ của , còn ba người cũng mở cửa buôn bán. Ngoài mặt Lãnh Cầm tỏ vẻ để ý gì, nhưng trong mắt lại thêm phần thất vọng. Điều này Phương Tiểu An nhìn thấy, nhưng gì.

      Từ khi Du Tú đột nhiên xuất , khách điếm Lâm Nhân cũng xảy ra chuyện lớn nào. Việc buôn bán của khách điếm Lâm Nhân nhờ vào tài nấu ăn của Phương Tiểu An nên ngày càng tốt, có khi còn vượt qua cả Hạ lão bản ngày trước. Mỗi ngày ba người chạy chạy lại tới choáng váng đầu óc, hoàn toàn quên chuyện với Hoa Mạc.

      Vốn tưởng rằng Hoa Mạc nhằm vào Phương Tiểu An gây , nhưng vẫn có hành động nào, mãi tới ngày trước cuộc thi đấu.

      Hôm nay sau khi khách điếm đóng cửa, Lãnh Cầm cùng hai người Phương Tiểu An và Đinh Việt về chuyện tỷ thí ngày mai. Lẽ ra với trù nghệ tuyệt vời của Phương Tiểu An bọn họ căn bản có gì phải lo lắng, nhưng ngày mai xảy ra chuyện gì ai có thể chắc chắn. Mà ra khách điếm này cũng phải do Lãnh Cầm quyết định, chủ nhân chân chính là Hạ lão bản. Hạ lão bản coi khách điếm này giống như sinh mệnh, nếu như xảy ra sai lầm gì khiến cho khách điếm về tay Hoa Mạc, Lãnh Cầm nghi ngờ gì Hạ lão bản có thể dùng đao tự sát ngay trước mặt nàng.

      Cho nên, nằm giường lúc lâu, Lãnh Cầm vào giấc ngủ được.

      Trằn trọc hồi lâu, mãi tới khi bao tử của Lãnh Cầm kêu lên hai tiếng, bọn ta còn chưa ngủ, nàng bất đắc dĩ từ giường đứng dậy. Lãnh Cầm nhớ lại trước đó vài ngày mình đều tìm thức ăn vào buổi tối thành thói quen, cho nên đêm nào cũng đói bụng.

      Nhớ lại như vậy, nàng khoác áo ngoài lên, mở cửa xuống lầu tới phòng bếp.

      Ngoài ý muốn, trong phòng bếp còn có ánh sáng. Lãnh Cầm hơi suy nghĩ đoán được Phương Tiểu An vẫn ở bên trong, nhưng biết vì sao chưa ngủ.

      Nàng do dự lát rồi lên phía trước, đẩy cửa phòng bếp.

      Trong phòng quả nhiên là Phương Tiểu An, lần này nấu ăn, mà chỉ lẳng lặng ngồi ở cái bàn duy nhất trong bếp, nhìn đèn dầu bàn, biết suy nghĩ cái gì. Nghe thấy tiếng mở cửa, Phương Tiểu An quay đầu nhìn về phía Lãnh Cầm, hề bất ngờ với việc nàng xuất , : “Lãnh nương.”

      “An mập mạp…Huynh cũng ngủ được?” Lãnh Cầm thẳng về phía trước ngồi trước mặt .

      Phương Tiểu An từ chối cho ý kiến, chỉ thản nhiên : “Lãnh nương, ngày mai tin tưởng ta?”

      Câu hỏi này, trái lại khiến Lãnh Cầm có chút kinh ngạc.
      Last edited by a moderator: 11/4/15
      kabi_ng0k, windlove_9693Tôm Thỏ thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12: Hầm (ba)

      “Sao đột nhiên lại như vậy?” Lãnh Cầm hơi nhíu mày.

      Phương Tiểu An mở miệng, qua lúc lâu sau mới thêm: “Thế này… Sau ngày mai, ta trả xong ân tình của rồi chứ?” Cho dù trong lòng hiểu ơn cứu mạng sao có thể trả dễ dàng như vậy? Nhưng thể vĩnh viễn ngây ngốc ở đây, giờ có khả năng, về sau càng thể.

      Lãnh Cầm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phương Tiểu An, nhịn được nắm chặt tay mình, sau lúc mới : “ ra huynh hề muốn ở đây, đúng ?”

      Phương Tiểu An im lặng, Lãnh Cầm hiểu mình hỏi lại cũng hỏi ra cái gì, cho nên nàng chuyển đề tài: “Được, ngày mai thắng trận đấu, huynh có thể rời khỏi khách điếm Lâm Nhân, từ nay về sau huynh muốn nơi nào , huynh muốn sống sống, huynh muốn chết chết.” Câu sau cùng có chút quá nặng nề, nhất là chữ chết kia, nhưng đợi tới khi Lãnh Cầm hối hận câu đó truyền tới tai Phương Tiểu An.

      Lãnh Cầm chần chừ nhìn sắc mặt Phương Tiểu An, biết vì sao lại lo lắng Phương Tiểu An nghĩ lung tung.

      Phương Tiểu An lại như nghĩ ngợi gì, chỉ thản nhiên cười: “Cảm ơn , Lãnh nương.”

      “Ừm.” Lãnh Cầm gật đầu, hai người lại im lặng lúc.

      Sau đó lại nghe thấy Phương Tiểu An : “Nửa đêm Lãnh nương tới phòng bếp, là vì tìm đồ ăn?”

      “…Đúng vậy.” chuyện hồi, nàng thiếu chút nữa quên.

      Phương Tiểu An thần kỳ đưa tới bát cháo, khẽ : “Đói bụng ăn bát cháo này .”

      “Ừm.” Lãnh Cầm cũng từ chối, nhận lấy bát cháo tay Phương Tiểu An. Phương Tiểu An hề có ý muốn rời , yên lặng ngồi bên cạnh nhìn Lãnh Cầm ăn cháo. Cho dù đôi khi Lãnh Cầm có chút tùy tiện, nhưng Phương Tiểu An thản nhiên nhìn nàng ăn cháo vẫn khiến nàng hơi đỏ mặt.

      Xem ra Phương Tiểu An dường như có tiến bộ, trước nay đều là nàng đùa bỡn , vậy mà lần này lại để cho tên mập này diễn trò hồi.

      Đợi tới khi Lãnh Cầm ăn cháo xong, Phương Tiểu An mới cầm lấy bát cháo từ tay nàng, sau đó đứng lên chuẩn bị rửa chén. Động tác này khiến Lãnh Cầm hơi ngẩn ra, nàng : “Huynh chờ ở đây để rửa chén?”

      “Ừm? thế sao?” Phương Tiểu An nhíu mày, có chút khó hiểu.

      có gì.” Lãnh Cầm thở dài trong lòng hơi, An mập mạp ngày càng khó hiểu, nếu đùa nữa qua đêm nay cũng đùa giỡn được nữa rồi.

      Nghĩ tới đây, Lãnh Cầm dũng cảm ngẩng đầu, hai mắt trực tiếp nhìn mắt Phương Tiểu An.

      “Làm sao vậy?” Phương Tiểu An ngừng động tác.

      Lãnh Cầm cảm thấy mình nên làm khó An mập mạp chút, cho nên nàng nheo mắt, trầm giọng : “Trước đây huynh có hỏi ta, vì sao hỏi huynh rốt cuộc vì sao muốn tự sát. Lúc đó ta rằng nếu ta hỏi huynh cũng cho ta biết, tại sao? Ta hỏi, huynh vẫn muốn cho ta biết sao?”

      “Lãnh nương…” Phương Tiểu An khó xử, nhíu mi lại.

      Lãnh Cầm có ý muốn buông tha, vẻ mặt cố chấp nhìn .

      Phương Tiểu An rốt cuộc thở dài tiếng, cất cái bát được rửa sạch, lau tay rồi ngồi xuống, ngay đối diện Lãnh Cầm. cúi thấp đầu, khẽ: “ ra cũng phải chuyện đại gì, chẳng qua là ta khó có thể chấp nhận mà thôi.”

      “Ừm?” hiếu kỳ là giả, ra trong lòng Lãnh Cầm cực kỳ muốn biết đáp án, chỉ là nàng cảm thấy, Phương Tiểu An chắc cho mình. Hôm nay bất quá nàng chỉ thăm dò chút tiện đà khiến Phương Tiểu An khó xử chút, ai ngờ mở miệng .

      Phương Tiểu An lại : “Khi ta còn rất , phụ thân ta dạy dỗ ta bằng phương thức rất khắc nghiệt, huấn luyện ta. Từ khi sinh ra ta chưa từng được trải qua thời thơ ấu hồn nhiên ngây thơ, thời điểm đó ta cũng biết ta khác biệt so với những người khác.”

      Phương Tiểu An rốt cuộc bắt đầu , Lãnh Cầm nâng cằm lên nghiêm túc nghe.

      “Ta vẫn biết vì sao phụ thân ta lại dạy dỗ ta như vậy, ràng nhà chúng ta ở nơi xa xôi, mỗi ngày trôi qua rất yên bình, nhưng ta cũng biết rốt cuộc phụ thân ta dạy ta nhiều thứ như vậy để làm gì. Mãi cho tới ngày, cha ta đưa ta ra khỏi nơi lớn lên từ , đưa ta tới trước mặt lão nhân.”

      “Phụ thân ta cho ta biết đó là gia gia của ta, ông ấy có cách nào trợ giúp cho gia gia của ta cho nên chỉ có thể giáo dục ta từ , muốn ta lớn lên hỗ trợ gia gia. Từ nay về sau, ta ở bên cạnh gia gia, còn phụ thân ta lại yên tâm rời . Từ đó về sau ta chưa từng gặp lại ông ấy, lúc đó ta mới mười tuổi.”

      Lúc này vẻ mặt của Phương Tiểu An vui hay buồn, yên lặng nhìn ngọn đèn lắc lư bấc đèn, khuôn mặt tròn phản chiếu ánh sáng dịu dàng.

      Lạnh Cầm có chút ngây ngốc, nàng cũng thể lý giải tâm tình của Phương Tiểu An, người bị ở lại bên cạnh gia gia, nhưng lại bị chính phụ thân mình dùng phương thức khắc nghiệt dạy dỗ, sau đó bị cước đá văng . Sau đó phát ra kỳ tồn tại của mình chỉ để trợ giúp người. Tất nhiên khó chịu.

      “Về sau thế nào?” Lãnh Cầm nhịn được hỏi. Nàng cũng huấn luyện khắc nghiệt trong lời Phương Tiểu An rốt cuộc là gì, nhưng tất nhiên hẳn là nấu ăn, nếu vậy trù nghệ của Phương Tiểu An làm thế nào đạt được?

      Phương Tiểu An nhìn Lãnh Cầm, thản nhiên lắc đầu : “Về sau khi gia gia tuyên bố ta là người thừa kế của ông ấy ta chạy trốn tới Lạc Dương, gặp được cha nuôi.”

      “Cha nuôi?” Lãnh Cầm hơi chần chừ, “Vị cha nuôi đó là người dạy huynh nấu ăn?”

      “Ừm.” Phương Tiểu An gật đầu.

      Lãnh Cầm hỏi tiếp, thực ra cần hỏi nàng cũng có thể đoán được, nàng sớm biết Phương Tiểu An và thiên hạ đệ nhất đầu bếp có quan hệ, nhưng ngờ rằng thực ra là nghĩa tử của thiên hạ đệ nhất đầu bếp.

      Phương Tiểu An chú ý tới vẻ mặt của Lãnh Cầm, tiếp tục : “Những ngày ở cùng cha nuôi trong tửu lâu là những ngày ta vui vẻ nhất. Lúc đó nguyện vọng lớn nhất của ta là ngày nào đó có thể mở tửu lâu của riêng mình, mỗi ngày nấu cho người khác ăn.”

      “…Ừm.” nguyện vọng vĩ đại, Lãnh Cầm lời nào, chỉ đáp lại tiếng.

      Ai ngờ đâu, tới đây, Phương Tiểu An lại mở miệng nữa.

      Lãnh Cầm nghe tới thời khắc mấu chốt, lại thấy đoạn dưới. Nàng ngước mắt nhìn bên mặt của Phương Tiểu An được ngọn đèn chiếu sáng, khuôn mặt kia cực kỳ béo, tuyệt đối hề xinh đẹp, nhưng hiểu vì sao lại khiến người ta cảm thấy thoải mái. Chỉ có điều lúc này, gương mặt đó lại mang theo chút u sầu, đậm sâu tới mức như thể vĩnh viễn thể tan được.

      “Về sau thế nào?” Lãnh Cầm hỏi.

      Phương Tiểu An chớp mắt, cuối cùng vẫn thở dài : “Về sau bởi vì chuyện nên ta rời khỏi tửu lâu, nhưng ta vẫn muốn trở lại chỗ của gia gia, cho nên ta tìm quán rượu , ở đó nấu ăn, cũng có thể là vào lúc đó ta gặp lần đầu tiên.”

      Lãnh Cầm sửng sốt, nhớ tới chuyện nhiều năm trước ở quán rượu mình tưởng nhầm Phương Tiểu An là thần tiên.

      Phương Tiểu An cười cười, có vẻ hơi tự giễu: “Nhưng mà ta ở đó lâu, về sau xảy ra chuyện, ta mới biết được sau khi ta khỏi, gia gia ta mực phái người tìm ta. Về sau vì tìm ta mà ông ấy để cho người lạ thừa dịp vào, khiến cơ nghiệp ông ấy gian khổ gây dựng thiếu chút nữa bị hủy.”

      Hai tay Lãnh Cầm nắm chặt, cắn cắn môi.

      Phương Tiểu An rốt cuộc ngoái đầu lại nhìn Lãnh Cầm, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ: “ xem có phải ta rất vô dụng ? Vì trốn tránh trách nhiệm, trốn tránh gia gia của ta nhiều năm như vậy, thiếu chút nữa hại chết gia gia, thiếu chút nữa làm hại ông ấy bị hủy hoại tất cả.”

      Lãnh Cầm biết nghĩ tới cái gì, nhưng trong mắt nàng dần dần gợn sóng, nàng khẽ : “Huynh là cực kỳ vô dụng, có điều huynh có khả năng vì chuyện này mà muốn tự sát.”

      Vậy mà Phương Tiểu An phủ nhận.

      “Còn có nguyên nhân gì?” Lãnh Cầm hỏi.

      Phương Tiểu An đáp, chỉ dời tầm mắt về phía bóng đêm ngoài cửa sổ. Lãnh Cầm nhìn theo tầm mắt của , cửa sổ kia loang lổ lỗ chỗ, từ bên trong có thể nhìn thấy bóng cây già mơ hồ ngoài kia.

      Lãnh Cầm biết bây giờ Phương Tiểu An muốn cho nàng biết, cho nên nàng hỏi tiếp.

      Nhưng hỏi cũng có nghĩa là muốn biết, có nghĩa là thấy khó chịu, hờn dỗi. Ngay sau đó, Lãnh Cầm trả thù giả bộ lấy tay chọc chọc Phương Tiểu An, khiến Phương Tiểu An đỏ bừng mặt, khiến vẻ mặt lạnh nhạt xa cách vừa rồi tan rã.

      Phương Tiểu An dời ghế lui lại khoảng, khép hờ mắt : “Lãnh nương, …”

      “Ta cố ý.” Lãnh Cầm chớp chớp mắt, ra vẻ vô tội.

      Phương Tiểu An tiếp, tất nhiên là lại Lãnh Cầm, bởi vì chỉ cần Lãnh Cầm vừa giơ tay ra chắc chắn thất bại, cho nên dứt khoát giữ yên lặng. Phương Tiểu An im lặng, Lãnh Cầm liền mở miệng : “Huynh thể ở lại? Sau khi báo ân?”

      Phương Tiểu An vẫn im lặng như cũ.

      Lãnh Cầm thấy trả lời, lại cảm thấy vẫn còn hy vọng, lại tiếp: “Ta đưa huynh tiền công, bao ăn bao ở, thế nào?”

      “Đa tạ Lãnh nương có ý tốt.” Phương Tiểu An khẽ .

      như vậy là xin miễn rồi. Lãnh Cầm nghe thấy câu đó, khe khẽ thở dài, buông tay : “Được rồi, nghe huynh.” xong câu này, nàng xoay người rời khỏi phòng bếp, trở lại phòng ngủ.

      Còn Phương Tiểu An vẫn ở phòng bếp ngây ngốc, cả đêm ngủ.

      Cuộc đời này của nơi quá tháng cũng nhiều, khách điếm Lâm Nhân này là trong số đó. muốn nhớ kĩ nơi này, sau này cho dù tới nơi nào cũng quên được.
      Last edited by a moderator: 13/4/15
      kabi_ng0k, inbeibewindlove_9693 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 13: Luộc ()

      Cho dù thế nào, ngày hôm sau vẫn tới.

      Ngày hôm đó, bắt đầu cũng có chuyện gì, Lãnh Cầm dậy sớm ngồi ở đại sảnh dưới lầu, chờ Phương Tiểu An mặc y phục xuống lầu. mình nàng ngồi ở cái bàn thường ngày ba người vẫn ngồi ăn cơm, nhớ lại vài ngày trước bọn họ ngồi ở chỗ này, cùng ăn cơm rồi mở cửa buôn bán. Hôm nay phải chờ mở cửa đón khách, mà là chờ kết quả.

      Nhớ lại như vậy, Lãnh Cầm lại nhìn lên lầu, vẫn yên lặng như cũ có chút tiếng động nào.

      Đinh Việt ngủ muộn chưa tỉnh dậy là chuyện thường, nhưng Phương Tiểu An cũng chưa rời giường là bình thường rồi. Lãnh Cầm hơi nghi ngờ đứng lên muốn lên lầu nhìn ràng, biết vì sao Phương Tiểu An còn chưa xuống.

      Chỉ có điều nàng vừa được nửa đường nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ phía cửa phòng bếp. Lãnh Cầm ngừng động tác, quay đầu nhìn lại thấy Phương Tiểu An chậm rãi ra. nhìn thấy Lãnh Cầm đứng ở bên ngoài, có vẻ ngớ ra chút, rồi lập tức : “Lãnh nương, sớm như vậy dậy rồi?”

      Lãnh Cầm gật đầu, nhìn Phương Tiểu An cả người y phục chỉnh tề, khỏi hỏi: “Huynh vẫn ở trong phòng bếp?”

      “Ừm.” Phương Tiểu An gật đầu.

      Lãnh Cầm nghĩ tới khả năng, nàng hỏi tiếp: “Cả đêm huynh ở phòng bếp, hay là sáng hôm nay thức dậy rồi mới tới đó?”

      “Ta…Cả đêm đều ở đây.” Phương Tiểu An chần chừ chút rồi ra.

      Lãnh Cầm nhíu mày, há miệng định hỏi Phương Tiểu An rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng lời tới miệng lại đổi thành: “Ngay cả huynh cũng lo lắng ngủ yên sao? Trù nghệ của huynh cao minh như vậy, đời này chắc là có mấy người là đối thủ của huynh chứ?”

      “Nhân ngoại hữu nhân (*).” Phương Tiểu An thản nhiên .

      (*): Cả câu là “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân”: trời còn có trời, người còn có người

      Lời của Phương Tiểu An luôn luôn thản nhiên khiêm tốn, tuy rằng đều là bộ dáng bình tĩnh nhưng lại trong trẻo thanh cao, quả khác với cao ngạo. Lãnh Cầm nghe thấy Phương Tiểu An như vậy, cũng kinh ngạc, trải qua mấy ngày ở chung, nếu như có chút hiểu biết như thế về Phương Tiểu An nàng cũng phải là Lãnh Cầm rồi.

      Chỉ có điều ý định ban đầu của nàng là muốn biết nguyên nhân cả đêm Phương Tiểu An ở phòng bếp, ai ngờ Phương Tiểu An lại câu như vậy, ngay cả chút ý muốn giải thích cũng có, quả nhiên chuyện với Phương Tiểu An nên quá lắt léo. Vì thế Lãnh Cầm từ bỏ cách từ từ với Phương Tiểu An, trực tiếp hỏi: “Vì sao huynh ngủ? Huynh ở trong phòng bếp cả đêm làm gì?”

      “Chuẩn bị chút mà thôi.” Phương Tiểu An cúi đầu.

      Hai người chuyện tới đây có chút ngột ngạt, Lãnh Cầm biết gì, Phương Tiểu An cũng là người thích chuyện. Lúc này, Đinh Việt rốt cuộc vừa vừa ngáp từ lầu xuống, mắt buồn ngủ mơ màng vịn vào thang lầu, quay về phía hai người chào: “Lão đại, Phương huynh đệ, chào buổi sáng.”

      “Ừm.” Lãnh Cầm lên tiếng.

      Phương Tiểu An nhìn Đinh Việt xuống tới nơi, nhân tiện : “Ta bưng bữa sáng ra.” Hóa ra chuẩn bị xong bữa sáng, chỉ là chờ bọn họ tỉnh dậy mà thôi. Nhìn Phương Tiểu An xoay người lấy bữa sáng, Lãnh Cầm nhíu mày lời nào, còn Đinh Việt tới trước mặt Lãnh Cầm, khẽ chạm vào cánh tay Lãnh Cầm, nháy mắt ra hiệu : “Lão đại, Phương huynh đệ quả nhiên là người tốt, người nào trở thành thê tử của huynh ấy, chắc chắn rất hạnh phúc.”

      “Ngươi coi trọng huynh ấy hả?” Lãnh Cầm để ý tới Đinh Việt .

      Lần này Đinh Việt bị Lãnh Cầm chẹn họng , xấu hổ cười cười, lại : “Lão đại, người cái gì thế….Là ta tâm nghĩ như vậy…”

      Lãnh Cầm bật cười ha hả, vỗ vỗ bả vai Đinh Việt, : “Ngươi khẩn trương như thế làm gì? Chẳng lẽ bị ta đúng rồi hả? Chẳng qua ta chỉ thuận miệng chút thôi…Có điều ngươi cũng đúng, Phương Tiểu An ngoại trừ ít ra, ra cũng là người tệ.”

      Chẳng qua, mình có hứng thú thôi. Trong lòng Lãnh Cầm bổ sung câu.

      Đợi khi Phương Tiểu An bưng bữa sáng tới, ba người ngồi quanh bàn im lặng ăn. Đinh Việt đột nhiên nhớ ra chuyện, : “Phương huynh đệ, lần này tỷ thí trù nghệ xong, có phải huynh muốn rời ?”

      Phương Tiểu An cầm đũa ngừng chút, ngay cả động tác của Lãnh Cầm cũng ngừng lại, chốc lát sau, Phương Tiểu An khẽ : “Có lẽ .”

      thể ở lại sao?” Ăn quen đồ ăn Phương Tiểu An nấu, Đinh Việt có chút nỡ để Phương Tiểu An khỏi.

      Phương Tiểu An im lặng , Lãnh Cầm lại liếc mắt nhìn Đinh Việt: “Đinh Việt, huynh ấy ở lại hay là chuyện của huynh ấy, đứng để người khác chúng ta là kẻ ác ép người.” Những lời Lãnh Cầm có chút nghiêm trọng khiến Đinh Việt sửng sốt chút, biết vì sao, Đinh Việt lại cảm thấy Lãnh Cầm …Tức giận.

      Ba người ăn xong bữa sáng, Lãnh Cầm thuận tiện : “Các ngươi chuẩn bị , ta nghĩ…bọn Hoa Mạc và người bên huyện nha lâu nữa tới.”

      “Ừm.” Phương Tiểu An im lặng thu dọn bát đũa vào phòng bếp.

      Còn Đinh Việt lại lôi kéo Lãnh Cầm : “Lão đại, người giữ Phương huynh đệ lại? Người sợ sau khi rời tới chỗ người để tự sát sao?”

      thế.” Lãnh Cầm trừng mắt nhìn Đinh Việt.

      Qua lúc lâu sau, bên ngoài khách điếm Lâm Nhân quả nhiên xuất vài người. Chốc lát sau, Du Tú toàn thân áo trắng cùng sư gia Vương Hồ vào trong khách điếm. Ánh mắt của Lãnh Cầm rơi vào người Du Tú, nàng gật đầu với Du Tú, : “Đại nhân, người tới rồi.”

      Nàng chỉ gọi Du Tú là đại nhân, mà phải là A Tú. Du Tú nghe xưng hô như vậy, cũng tỏ vẻ gì.

      Đinh Việt nguyên do, mời Du Tú và sư gia Vương Hồ ngồi xuống cái bàn ở đại sảnh. Lãnh Cầm tiến lên trước : “Đám người Hoa Mạc lâu nữa tới, thỉnh đại nhân chờ lát.”

      Biểu hôm nay của nàng khiến Vương Hồ bên người Du Tú trừng mát, theo ý , Lãnh Cầm bất quả chỉ là người chỉ biết nhiễu loạn trật tự trấn Lâm Nhân, ngờ rằng hôm nay nàng lại khéo léo như vậy.”

      Du Tú yên tâm thoải mái uống trà bàn, bộ dáng có thể chờ đợi bao lâu cũng được.

      quá lâu sau, bên ngoài khách điếm Lâm Nhân lại xuất đám người ngang ngược, đó là Hoa Mạc thành Tây cùng với thuộc hạ của . Hoa Mạc ngay đằng trước, toàn thân mặc y phục màu xám, tóc của cực kỳ ngắn, chỉ buộc sau gáy nhúm, bên hông treo hồ lô rượu. Bộ dạng của Hoa Mạc kỳ cũng quá khó nhìn, đường nét ràng, ánh mắt nhấp nháy.

      Bên cạnh Hoa Mạc là người hay tới khách điếm Lâm Nhân gây , Ngô lão lục. Mà sau lưng Ngô lão lục là nam tử trung tiên toàn thân đầy mỡ, chắc hẳn đó là đầu bếp đối thủ của Phương Tiểu An.

      Nhìn thấy Hoa Mạc tới, Lãnh Cầm nhanh chóng cùng Đinh Việt ra nghênh đón. Đinh Việt ngu ngốc, trước khi Hoa Mạc tới, gọi những tiểu tử dưới trướng Lãnh Cầm tới, cho nên lúc này khi Lãnh Cầm vừa lên phía trước phía sau đám đông theo. Đội ngũ hai bên ít, khiến khách điếm có chút chật chội, có điều lúc này đứng song song có vẻ vô cùng hoành tráng.

      Hoa Mạc mở miệng trước Lãnh Cầm: “Lãnh Cầm, ngươi chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

      “Ừm.” Lãnh Cầm lên tiếng.

      Hoa Mạc nhíu mày, nhìn bộ dáng bình tĩnh của Lãnh Cầm, khỏi tiếp: “Ngươi cần phải ghi nhớ đánh cuộc của chúng ta, người nào thắng khách điếm Lâm Nhân thuộc về người đó, ai cũng thể đổi ý.”

      “Ta nhớ , mong rằng Hoa Mạc ngươi cũng nhớ .” Lãnh Cầm nhìn lại Hoa Mạc.

      “Tốt tốt.” Hoa Mạc gật đầu, lập tức ánh mắt lại dời sang Du Tú, giọng điệu có hơi biến đổi: “Du đại nhân, mong rằng ngài có thể làm theo hai chữ công bằng.” sớm nghe Du Tú là do Lãnh Cầm mời tới, mặc dù biết giữa hai người có quan hệ gì, nhưng tuyệt đối có khả năng Du Tú bao che cho Lãnh Cầm.

      Du Tú nghe Hoa Mạc , nhàng gật đầu, nhưng mở miệng.

      Hoa Mạc vừa cười, vừa quay sang với Lãnh Cầm: “Đầu bếp của người đâu?”

      “Ở phòng bếp.” Lãnh Cầm thản nhiên .

      Hoa Mạc gật đầu, lập tức quay sang với đầu bếp bên kia: “Ngươi cũng tới phòng bếp .” xong lại quay đầu về phía nhóm thuộc hạ ở đằng sau : “Các ngươi nhanh lên , chuyển tất cả mọi thứ vào trong phòng bếp.” Lúc này Lãnh Cầm mới chú ý tới, trong tay nhóm thuộc hạ của Hoa Mạc có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, mới nghĩ ra vị đầu bếp kia cần dùng tới những thứ đó.

      Đinh Việt đứng bên cạnh Lãnh Cầm có chút nóng nảy, giọng vào tai Lãnh Cầm: “Lão đại, người xem nguyên liệu nấu ăn của bọn họ nhiều như vậy, chắc chắn làm món chính rất kì công…Với nguyên liệu trong phòng bếp của chúng ta, Phương huynh đệ có thể làm ra đồ ăn lợi hại hơn bọn họ ?”

      “Đồ ăn có cái gì lợi hại hay lợi hại?” Lãnh Cầm kiên nhân liếc cái. Có điều lát sau, nàng lại giống như an ủi Đinh Việt: “Yên tâm, phải chỉ bát mì Phương Tiểu An có thể làm tới mức đó sao?”

      Đinh Việt cười khổ, giờ cũng chỉ có thể tin tưởng như vậy.

      lâu sau, trận đấu bắt đầu. Bởi vì quy định thời gian trận đấu là hai canh giờ cho nên trong khoảng thời gian này, mọi người đều yên tĩnh ngồi ở đại sảnh uống trà. Bên trong đại sảnh có nhiều người nên khá ồn ào. Người của Hoa Mạc ngồi chỗ, người của Lãnh Cầm ngồi chỗ khác, ở giữa là Du Tú và người của huyện nha. Mọi người ở ba phía tự chuyện với người của mình, chỉ có Lãnh Cầm có chút yên lòng biết nhìn cái gì.

      “Lão đại?" Đinh Việt chuyện với mấy người hồi lâu, quay đầu lại nhìn thấy Lãnh Cầm có vẻ đăm chiêu nhìn chằm chằm về phía huyện nha, khỏi lên tiếng gọi nàng.

      Lãnh Cầm đáp: “Làm sao vậy?”

      phải ta làm sao, mà là lão đại người làm sao vậy? Người lo lắng cho Phương huynh đệ?” Đinh Việt khẽ nhíu mày.

      Lãnh Cầm ngừng động tác, rốt cuộc thu tầm mắt trở về, : “Phương Tiểu An có gì để lo lắng.”

      “Như vậy là người nhìn vị…” Ba chữ huyện thái gia còn chưa ra khỏi miệng, Đinh Việt bị Lãnh Cầm nhét vào miệng. Lãnh Cầm trừng mắt nhìn , lạnh lùng : “ cho ra.”

      Đinh Việt gật đầu liên tục, trong lòng lại oán thầm, tới lúc nào mà lão đại còn có tâm trạng ngắm mỹ nam…

      Lãnh Cầm đương nhiên cố ý ngắm mỹ nam, mà chỉ là nghi hoặc. Vài ngày trước Du Tú tới khách điếm Lâm nhân mấy lời kia. Lúc ấy nàng cũng nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Du Tú chỉ thuận tiện tới hỏi hai vấn đề kia, nhưng bây giờ nghĩ lại….Du Tú hỏi việc đó, dường như có ngụ ý khác.

      Lại đợi chút nữa, thời gian thi đấu rốt cuộc kết thúc. Hoa Mạc liếc mắt nhìn Lãnh Cầm, quay sang Ngô lão lục : “Ngươi mời hai vị đầu bếp ra ngoài.”

      “Vâng.” Ngô lão lục nghe lời vào phòng bếp.

      Đinh Việt nuốt ngụm nước miếng, chớp mắt nhìn theo Ngô lão lục. Lãnh Cầm khẽ nhíu lông mày, nhìn chăm chú về phía phòng bếp. Mọi người ở đây khỏi dời tầm mắt hướng về phía phòng bếp, lát sau, Phương Tiểu An và vị đầu bếp kia tự bưng đồ ăn của mình ra ngoài.
      Last edited by a moderator: 15/4/15
      kabi_ng0kwindlove_9693 thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 14: Luộc (hai)

      Trong lúc này, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào Phương Tiểu An và người đầu bếp cùng..

      Phương Tiểu An coi như nhìn thấy những người đó, bưng thứ gì đó tay thẳng tới bàn trước mặt Du Tú, mà người đầu bếp Hoa Mạc mời tới cũng ngay đằng sau Phương Tiểu An. biết trong phòng bếp rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng trong ánh mắt người đầu bếp kia nhìn Phương Tiểu An có chút cảm xúc kì lạ.

      Du Tú sớm buông ly trà xuống, lúc này cúi thấp đầu, biết suy nghĩ gì. Phương Tiểu An quay đầu nhìn thoáng qua Lãnh Cầm, muốn gì đó lại thôi, rồi nhìn nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Hoa Mạc, lời đặt khay đồ ăn được úp sẵn trước mặt Du Tú, mà người đầu bếp phía sau cũng làm theo như vây.

      Phương Tiểu An đặt đồ ăn xuống, rồi lùi lại mấy bước, đứng ở phía ngoài đám người, cùng đợi Du Tú phân xử.

      Mà Du Tú…Vẫn chưa có động tác nào.

      Tất cả mọi người nhìn hành động của Huyện thái gia, nhưng vị Huyện thái gia tuấn tú trẻ tuổi vẫn nhúc nhích tí nào…Mãi tới khi sư gia Vương Hồ đứng bên cạnh lấy khuỷu tay chạm vào . Du Tú bị Vương Hồ huých cái mới từ từ ngước mắt lên, nhàng liếc nhìn Vương Hồ cái, đợi đến khi nhìn thấy ánh mắt Vương Hồ mới nhàng cười: “Vương Hồ, bao nhiêu lần rồi…Lúc ta ngủ được lải nhải…”

      “Lão gia…” Vương Hồ khóc ra nước mắt, tại lão gia nhà mình thực mất mặt trước dân chúng trấn Lâm Nhân rồi.

      Du Tú đột nhiên nhớ lại tình hình lúc nào, vẻ mặt hề có chút biến hóa nào, cúi đầu nhìn thoáng qua hai món ăn đặt trước mặt mình, giọng nhàng dễ nghe: “Đây là thành quả của trận đấu lần này?”

      “Chính xác.” Người trả lời là Phương Tiểu An.

      Du Tú gật đầu, tay áo bào trắng hơi vén lên, giơ tay lên, từ từ mở nắp đồ ăn. Khi cái nắp vừa hé mở, làn hương ập vào mặt. Hương vị này hòa quyện ít nhiều loại hương vị khác nhau, dường như mọi người chỉ chạm tới hương vị của món ăn, mà còn cảm thấy loại mê hoặc lòng người. Mọi người nhao nhao ló đầu nhìn trong khay có thứ gì, vẻ mặt đều trở nên quái dị, vừa chờ mong, vừa ngấm ngầm nín nhịn.

      Ở đây có người đổi sắc mặt sợ là chỉ có Du Tú, Lãnh Cầm, Hoa Mạc, Phương Tiểu An và vị đầu bếp kia. Vẻ mặt Du Tú thản nhiên nhìn món ăn trong khay, đó là biểu rất bình thường, thưởng thức rất nhiều loại đồ ăn. Món ăn này rất đơn giản, nước canh trong vắt, chính giữa là nguyên liệu nấu ăn có ba màu, nguyên liệu nấu ăn có chút nấm hương, bỗng nhiên khiến cho món ăn có chút linh khí. Đồ ăn có linh khí, đó là lần đầu nhìn thấy.

      Vẻ mặt Du Tú rốt cuộc có chút biến hóa, Lãnh Cầm nhìn vẻ mặt của , trong lòng đương nhiên hiểu, mặc dù Du Tú thông thạo nấu ăn, nhưng là người sinh ra trong thế gia, đương nhiên sớm thưởng thức nhiều sơn hào hải vị, đối với hương vị của đồ ăn cũng cực kỳ kén chọn.

      Lãnh Cầm vốn chắc chắn trù nghệ của Phương Tiểu An do đầu bếp đệ nhất thiên hạ truyền thụ nên tuyệt đối cần lo lắng, nhưng giờ phút này nhìn thấy biểu lộ của Du Tú với món ăn đó, vẫn nhịn được có chút lo lắng.

      “Món ăn rất đẹp mắt.” Du Tú mím môi, thản nhiên .

      Lãnh Cầm nắm chặt hai nắm đấm, mở miệng, lại nhìn thoáng qua Hoa Mạc. Vừa lúc này Hoa Mạc cũng nhìn sang, trong mắt có khiêu khích mà có chút chân tướng.

      Lúc này Du Tú rốt cuộc lại hoạt động, tay của cầm đôi đũa chuẩn bị sẵn bàn, nhàng gắp đồ ăn trong bát canh, có điều khi thực chạm vào, nguyên liệu nấu ăn giống như đóa hoa nở rộ sau cơn mưa. Vốn là nguyên liệu được sắp xếp chỉnh tề bây giờ tách ra từng tầng. Lúc này mọi người mới nhìn những nguyên liệu này kỳ là ba loại màu sắc tinh tế, đỏ trắng vàng, có điều biết rốt cuộc làm từ cái gì.

      Du Tú hề kinh ngạc, động tác có chút chậm rãi gắp chút để vào trong miệng, từ từ nhấm nuốt.

      Tất cả mọi người ở đây đều nhìn theo động tác của , trong khoảng thời gian ngắn khách điếm trở nên cực kỳ yên tĩnh khiến ai nấy đều hít thở thông.

      biết qua bao lâu, Du Tú mới đặt đôi đũa xuống, cười : “ biết là món ăn của ai?”

      “Là của đầu bếp ta mời tới.” Chính mắt thấy món ăn này do đầu bếp mình mời tới bưng ra, Hoa Mạc suy nghĩ trả lời ngay, rồi nhìn phản ứng của Du Tú.

      Du Tú hiểu cười cười, từ chối cho ý kiến, sau đó lại : “Ta nếm món ăn khác.” xong câu này, lại mở nắp đồ ăn khác. Món ăn này lại khiến mọi người cảm thấy được hương vị kích động.

      Nhưng mà, món ăn này rất đẹp mắt. Chỉ là món ăn, lại giống như tạc tượng bằng ngọc lưu ly. Nguyên liệu nấu ăn chỉ là cái đuôi cá, nhưng người nấu ăn lại vô cùng tỉ mỉ, biết dùng phương pháp gì, khiến nó trở nên sống động. Con cá này khác với nơi khác ở chỗ nó chỉ có nửa. Thịt cá óng ánh trong suốt lại thêm bốn phía đặt rất nhiều nguyên liệu khác, phía còn có nước canh, xem ra khiến người khác nhịn được thán phục mãi thôi.

      đẹp.” Du Tú quay sang Vương Hồ bên cạnh nhíu mày, khẽ : “Vương Hồ, ngươi cảm thấy được ?”

      Vương Hồ nuốt nước miếng, cố gắng duy trì vẻ mặt nghiêm túc của mình, gật gật đầu.

      Du Tú thấy Vương Hồ gật đầu, lại đưa đôi đũa tới cho Vương Hồ, : “Ta đành lòng ăn món ăn tinh xảo đó, bằng , Vương Hồ, ngươi hãy nếm thử hương vị của món cá này ?”

      “Ta…” Vương Hồ chớp chớp mắt, sau lúc lâu mới kìm nén đỏ mặt, van nài khuyên nhủ: “Lão gia, là lúc nào rồi, đừng đùa nữa, nếu ta thử món ăn này, thành ra thế nào…”

      “Vậy để ta ăn.” Vương Hồ vốn tưởng Du Tú kiên trì, ai ngờ vừa như vậy, Du Tú thu hồi đũa lại, đưa về phía món cá kia. gắp miếng thịt cá đưa vào trong miệng, lại tiếp tục chậm rãi nhấm nuốt. Ngay cả Vương Hồ ngồi bên cạnh Du Tú cũng trở nên nóng nảy, cuối cùng mới buông đũa xuống, tự tiếu phi tiếu ngước mắt nhìn mọi người bốn phía.

      Cuối cùng cũng nếm xong hai món ăn, trong khoảng thời gian ngắn tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng.

      Lãnh Cầm căng thẳng, bởi vì chuyện này quan hệ tới việc khách điếm Lâm Nhân về tay ai, quan hệ tới việc sau khi Hạ lão bản trở về có khả năng tự sát trước mặt nàng hay . Còn Đinh Việt căng thẳng, bởi vì… Lãnh Cầm căng thẳng nên cũng căng thẳng. Đám thuộc hạ kia căng thẳng, bởi vì việc này quan hệ tới uy tín của Lãnh lão đại và Hoa lão đại.

      Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người nín thở chờ Huyện lão gia mở miệng ra người thắng sau cùng.

      Du Tú dường như cố ý, từ từ chịu mở lời, mà chỉ nhìn chằm chằm vào hai món ăn bàn. Trong lòng Lãnh Cầm có chút lo lắng, bởi vì món ăn kia là do Phương Tiểu An làm. Cuối cùng nàng cũng thể kiên nhẫn được nữa, chờ Du Tú bần thần chút, rồi mở miệng : “Đại nhân, biết người thắng cuộc là ai?”

      “Ừm?” Du Tú nhìn Lãnh Cầm, ăn nhập gì cười cười.

      Lúc này Lãnh Cầm tuyệt đối muốn cười, chỉ chờ ra.

      Du Tủ quả khiến Lãnh Cầm thất vọng, nhanh chóng : “Món ăn này…Chỉ có vẻ ngoài đẹp mắt mà thôi.” Ý trong lời của chính là món cá óng ánh trong suốt kia.

      câu này nghe trong tai mọi người cần cũng biết ý tứ khác – bộ dáng đẹp mắt, cũng phải là món ăn tốt nhất.

      Trái tim Lãnh Cầm lập tức rơi xuống vực, nàng cắn cắn môi dưới, chưa từ bỏ ý định lại chỉ vào món ăn bên cạnh: “Vậy còn món này?”

      “Đây là món ăn vô cùng tốt, ngoại trừ vẻ bề ngoài đều tuyệt hơn món kia.” Du Tú chậm rãi mở miệng.

      Du Tú câu này, càng khiến Lãnh Cầm chìm xuống chút nữa. Nàng nhíu mày, nhìn những người ở nơi này, tiếng cười của Hoa Mạc, còn có tiếng thổn thức ở phía, đều vào trong tai. Nàng vốn tưởng rằng Phương Tiểu An chiến thắng, ai ngờ được lại có kết cục như vậy. Chỉ là, nàng tin.

      Lãnh Cầm tin Phương Tiểu An thất bại.

      Nàng đẩy mọi người ra, thẳng tới trước bàn Du Tú, giơ tay tùy tiện lấy đôi đũa, gắp chút đồ ăn trong hai khay cho vào miệng.

      Sau lát, vẻ mặt của Lãnh Cầm có chút biến hóa.

      “Lão…Lão đại, thế nào? Có phải Huyện lệnh đại nhân đùa giỡn chúng ta…” Đinh Việt nhìn vẻ mặt Lãnh Cầm, nhịn được mở miệng hỏi.

      Lãnh Cầm vốn khép hờ mắt, lúc này nghe thấy tiếng Đinh Việt , mở mắt lên, nhìn chút, cuối cùng : “Thôi, Đinh Việt, chúng ta thua.” Trong giọng của nàng có thêm mỏi mệt.

      , thể nào…” mặt Đinh Việt tràn ngập vẻ thể tin được.

      Lãnh Cầm lắc đầu, thêm gì.

      Hoa Mạc ở bên cạnh nhếch môi, từ từ tới, quay sang với Lãnh Cầm: “Lãnh Cầm, ván này, biết Huyện lệnh thái gia định thắng bại, ngươi đổi ý chứ?”

      Lãnh Cầm nghe thấy giọng của Hoa Mạc, lạnh lùng nhìn chút, hơi cứng ngắc phun ra hai chữ: “ .”

      Dừng lát, Lãnh Cầm lại : “Lãnh Cầm ta được nhất định làm được.”

      Du Tú đứng bên cạnh nhìn hai người, thần than tiếng, bỗng nhiên quay đầu nhìn Vương Hồ : “Vương Hồ, ngươi xem…Có phải ta nghĩ sai rồi ?”

      “Ừm? Lão gia?” Vương Hồ tại sao lão gia nhà mình đột nhiên câu như thế.

      Du Tú cười cười, lập tức dời tầm mắt sang phía đầu bếp vẫn đứng yên gì, vị đầu bếp kia vẫn chỉ cúi đầu nhìn xuống mặt đất, biết suy nghĩ gì. Có điều biết có phải Vương Hồ nghĩ nhiều hay , cảm thấy tay của vị đầu bếp này run nhè .

      Giọng của Du Tú rất nhàng, : “Vị này…đầu bếp đệ nhất Lạc Dương, ngươi xem?”

      Lời dịu dàng của vào tai vị đầu bếp này lại giống như sấm sét, đầu bếp đột nhiên ngẩng đầu lên, trán toàn mồ hôi. Vẻ mặt đau khổ, khẽ : “Đại nhân, này…Là bọn họ nghĩ sai rồi…”

      “Ừm?” Du Tú dường như chú ý nghe , cố tình khiến lập lại lần nữa.

      Vị đầu bếp còn cách nào, đành phải tỏ vẻ ủy khuất nâng giọng : “Ta cùng với Phương…công tử giao kèo lúc ra phòng bếp, món ăn bưng ra là món do ta làm, còn món ăn của Phương công tử, là do ta bưng ra.”

      câu này của cũng lớn, nhưng lại khiến tất cả mọi người nghe được.

      Ý nghĩa chính của nó, chính là người thực chiến thắng là Phương Tiểu An, là phía Lãnh Cầm.

      Trong phút chốc, cục diện thay đổi.

      Hoa Mạc vốn cao hứng nhất thời thay đổi sắc mặt, còn bên phía Lãnh Cầm lại trở nên vui mừng. vài thuộc hạ của Hoa Mạc phục, muốn ầm ĩ ràng, cũng có vài người muốn ra tay đánh người, trong phút chốc tình hình trở nên có chút hỗn loạn. Có điều Hoa Mạc nhanh chóng đứng dậy, ngăn cản người của mình động thủ. Mà Lãnh Cầm cũng quát người bên mình phải biết phải trái. Lãnh Cầm chắn ở trước, lạnh lùng nhìn thoáng qua Hoa Mạc.

      Hoa Mạc híp mắt, nhìn thấy ánh mắt của Lãnh Cầm, nhịn được nhún vai : “Ta tự nguyện chịu thua, ngươi cần tỏ vẻ nham hiểm tiểu nhân như vậy.”

      “Như vậy tốt hơn.” Tuy Hoa Mạc như vậy nhưng thái độ của Lãnh Cầm đối với cũng thay đổi.

      Hoa Mạc quả được làm được, thắng bại lời, rồi gọi thuộc hạ của mình rời khỏi khách điếm Lâm Nhân. mặt có biểu tình dư thừa nào, thay đổi vừa rồi cũng nhanh chóng ảnh hưởng gì tới . Điều này khiến Lãnh Cầm có chút thay đổi cách nhìn về Hoa Mạc.

      Còn Du Tú, sau khi tuyên bố thắng bại bao lâu lập tức rời khỏi khách điếm Lâm Nhân. Lãnh Cầm vốn định mở miệng cảm ơn , nhưng lời tới miệng lại nuốt xuống tất cả, sau cùng chỉ yên lặng nhìn và huyện nha rời khỏi khách điếm.

      Mãi tới khi mọi người rời hết, Đinh Việt mới tới trước mặt Lãnh Cầm, có chút xúc động : “Lão đại, xem ra Phương huynh đệ lợi hại…”

      “Ta rồi cần lo lắng về Phương Tiểu An.” Lãnh Cầm cắt đứt lời của .

      Thời điểm Lãnh Cầm những lời này dường như là ý thức, đợi xong câu đó, nàng mới giật mình nhớ lại, chính mình đồng ý với Phương Tiểu An ước định – đợi sau khi Phương Tiểu An báo ân xong, có thể rời .

      Bây giờ, phải rồi?

      Lãnh Cầm quay đầu tìm kiếm bóng dáng Phương Tiểu An, phía sau nàng có rất nhiều người đứng, đám thuộc hạ này còn chưa khỏi, thấy nàng quay đầu lập tức nịnh nọt cười.

      có Phương Tiểu An, có bóng dáng của .

      “Đinh Việt.” Lãnh Cầm đột nhiên mở miệng.

      Đinh Việt sửng sốt, vội hỏi: “Lão đại, làm sao vậy?”

      Ánh mắt của Lãnh Cầm hơi u ám, khẽ : “ thấy An mập mạp đâu cả.”
      Last edited by a moderator: 16/4/15
      kabi_ng0kwindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :