1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tráng sĩ, nóc nhà ngươi có lưu manh - Hạnh Diệu Vị Văn (49/49)Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      *Chương 5: Nấu ăn (hai)

      Từ khi biết Phương Tiểu An biết nấu ăn, Lãnh Cầm và Đinh Việt rốt cuộc quá lo lắng về cuộc đấu nấu ăn với Hoa Mạc. Theo bọn họ, trù nghệ của Phương Tiểu An ai có thể so bì. Nhưng hình như bọn tựa hồ tín nhiệm quá mức Phương Tiểu An.

      Sáng sớm bị thanh băm băm thái thái ở phòng bếp đánh thức, Lãnh Cầm mở to mắt, có chút phiền muộn nhìn đầu giường của mình. Nơi dó có đai lưng tơ tằm, mới sáng sớm bên ngoài mặt trời lên cao, ánh mặt trời chiếu đến sợi tơ. Đó là do lúc trước nàng cố ý treo ở đầu giường, là từ mạng che mặt xé rách thành đai lưng. Lãnh Cầm nghe thanh băm băm thái thái ở bên ngoài, nhìn dây lưng ngừng lắc lư kia, trong lòng có chút hoảng hốt.

      Trước đây nàng cho rằng tới trấn Lâm Nhân sinh sống là có thể tách ra khỏi rất nhiều tình trước đây. Nhưng giờ Phương Tiểu An xuất , Huyện thái gia cũng là người quen từ trước, cuộc sống ở trấn Lâm Nhân tựa hồ còn yên bình nữa rồi.

      Nhớ lại những thứ này, đột nhiên Lãnh Cầm lại nhớ lại việc từ nhiều năm trước, lâu sau nàng mới cười tiếng, lẩm bẩm: “Suy nghĩ nhiều quá rồi, Lãnh Cầm.”

      Nàng ngồi dậy, bắt đầu mặc y phục. Mãi đến khi mặc áo khoác ngoài lên, động tác của Lãnh Cầm mới đột nhiên ngừng lại, vì nàng đột nhiên phát thanh ở phòng bếp còn. chỉ thanh băm băm chặt chặt có mà ngay cả bất kì thanh gì Lãnh Cầm đều nghe thấy nữa.

      Mơ hồ cảm thấy có chuyện xảy ra, Lãnh Cầm tùy tiện cài áo ngoài lại, nhanh chóng đẩy cửa hướng về phía phòng bếp.

      Lúc Lãnh Cầm tới phòng bếp, nhìn thấy cảnh tượng khiến cho người ta kinh hãi.

      tayPhương Tiểu An ấn lên thớt, tay kia cầm con dao phay, thớt còn đồ ăn chưa cắt xong để lộn xộn. Nhưng mà, ánh mắt của Phương Tiểu An chằm chằm nhìn, phải là đồ ăn trước mặt mà là tay , để thớt.

      Phương Tiểu An từ từ giơ dao lên…

      Lãnh Cầm đứng ở ngoài cửa, nhìn động tác của Phương Tiểu An, cảm thấy ràng Phương Tiểu An bình thường. Nàng chú ý tới nếu Phương Tiểu An chặt dao kia xuống tuyệt đối cắt đồ ăn, mà chính là tay .

      “Dừng tay!” Lãnh Cầm gọi tiếng.

      Phương Tiểu An giống như nghe thấy gì, tiếp tục vung dao xuống. Mắt thấy ngay sau đó là cảnh máu me tung tóe.

      Ánh mắt Lãnh Cầm biến đổi, nhanh chóng vọt tới, bàn tay giữ chặt tay cầm dao của Phương Tiểu An, tay kia khóa người Phương Tiểu An, phòng ngừa vùng vẫy. Qủa nhiên, cảm nhận được có người ngăn cản động tác của , Phương Tiểu An đột nhiên vùng lên, thân thể quá mức khổng lồ, Lãnh Cầm nhất thời vô pháp chế được, đành phải dùng hết khí lực ôm trụ lấy thân thể , sau cùng lấy cả người mình đè nặng xuống.

      Hai người vùng vẫy lúc lâu, Lãnh Cầm tách đầu ngón tay cầm dao của Phương Tiểu An ra, lúc này mới cướp được con dao phay của , tiện tay ném vào góc tường. Sau đó, Lãnh Cầm nghiến răng cái, hung hăng đẩy Phương Tiểu An, hai người đồng thời ngã xuống đất.

      Bị Lãnh Cầm hung hăng đẩy ngã, Phương Tiểu An tựa hồ mới thanh tỉnh chút, chớp chớp mắt, ngừng vùng vẫy.

      Đợi khi nhìn người đặt người mình là Lãnh Cầm, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng.

      “Lãnh nương…” Giọng của Phương Tiểu An có chút khàn khàn.

      Lãnh Cầm cũng cảm giác được Phương Tiểu An bình thường trở lại, nhưng nàng vẫn cách nào chắc chắn, cho nên vẫn trừng mắt nhìn Phương Tiểu An: “Huynh có biết huynh làm cái gì ?”

      Ánh mắt Phương Tiểu An có chút né tránh, quay đầu lại nhìn thấy con dao bị ném ở góc tường, do dự chút, : “Là ta…Lại muốn tự sát sao?”

      “Huynh còn nhớ huynh đồng ý với ta cái gì ?” Lãnh Cầm hỏi.

      Phương Tiểu An gật đầu, phun ra câu: “Trước khi báo ân, thể chết…”

      Lãnh Cầm vẫn chịu rời khỏi người Phương Tiểu An, tiếp tục hỏi: “Vậy vừa rồi huynh làm cái gì?”

      xin lỗi.” Khuôn mặt của Phương Tiểu An ngày càng đỏ, thanh cũng trở nên xíu, nhìn nơi khác : “ xin lỗi, phải ta cố ý.”

      “…” Lãnh Cầm cuối cùng gì, xuống khỏi người Phương Tiểu An, thuận tiện kéo người lên.

      Phương Tiểu An huynh quả nhiên đầy đủ ngoan độc, có thể coi tự sát biến thành loại thói quen.

      Nhìn thấy trong lòng Lãnh Cầm tốt, Phương Tiểu An cũng biết gì, chỉ trốn tránh ánh mắt của Lãnh Cầm, lui lại bước: “Lãnh nương, ta muốn tiếp tục nấu cơm.” như vậy, rồi quay sang góc tường nhặt dao phay lên, lấy nước rửa sạch, muốn bắt đầu băm thái.

      Lãnh Cầm nhìn động tác của lúc lâu, cũng mở miệng, chỉ yên lặng đứng ở bên cạnh.

      Phương Tiểu An tiếp tục băm thái, động tác lưu loát nhanh nhẹn, nhanh chóng bỏ đồ ăn thái sẵn bỏ vào trong nồi. yên lặng nấu cơm, Lãnh Cầm cũng yên lặng ở bên cạnh xem. Hai người đều lời nào. Qua lúc lâu, Phương Tiểu An cũng sắp nấu xong đồ ăn, rốt cuộc quay đầu lại nhìn về phía Lãnh Cầm: “Lãnh nương, cần trông coi ta.”

      “Ta tuyệt đối cảm thấy ta làm vậy là cần thiết.” Lãnh Cầm tự tiếu phi tiếu trả lời.

      Khuôn mặt đỏ bừng của Phương Tiểu An từ lúc nãy chưa từng biến mất, nghe thấy Lãnh Cầm như vậy nhất thời biết phản ứng thế nào.

      Lúc này, Đinh Việt ngáp dài từ lầu xuống, đứng ở trước cửa phòng bếp, nhìn hai người trong phòng cười : “Lão đại chào buổi sáng, chào buổi sáng Phương huynh đệ, thế nào? có cơm chưa?”

      Lãnh Cầm và Phương Tiểu An đồng thời quay đầu nhìn , im lặng gì.

      Đinh Việt nhức đầu, vẻ mặt vô tội: “Làm sao vậy?”

      có gì, Đinh Việt, ngươi trông chừng người này, đừng để cho có cơ hội tự sát lần nữa.” Lãnh Cầm xong câu, lập tức xoay người ra khỏi phòng bếp.

      Đinh Việt còn khó hiểu, mắt thấy Lãnh Cầm lên lầu, mới mơ màng nhìn về phía Phương Tiểu An, hỏi: “Lão đại nàng làm bị sao vậy? Sao ta lại cảm thấy nàng tức giận?”

      “Ta cũng biết.” Phương Tiểu An thản nhiên .

      Đinh Việt trợn tròn mắt, lúc này có cảm giác mình bị lừa gạt.

      “Hai quái gia hỏa.” Đinh Việt lại ngáp cái, bưng chiếc ghế ngồi bên canh trông nom Phương Tiểu An nấu cơm. Tuy có chuyện gì xảy ra, nhưng lời của Lãnh Cầm, cho tới bây giờ đều làm theo.

      quá lâu sau, Lãnh Cầm lại từ lầu xuống, Phương Tiểu An rốt cuộc cũng làm xong bữa sáng.

      Ba người ăn sáng tại đại đường trống của khách điếm, im lặng lát, Lãnh Cầm buông đũa xuống câu: "Ta quyết định, khách điếm Lâm Nhân của chúng ta ngày mai mở cửa lần nữa.”

      “Hả?” Đinh Việt lần nữa trợn mắt.

      Phương Tiểu An cảm thấy việc liên quan tới mình, tiếp tục ăn cơm.

      Lãnh Cầm ho tiếng, lại : ‘Đinh Việt, ngươi xem Hạ lão bản bao lâu rồi?”

      “Điều này…Ba tháng rồi.” Đinh Việt nghĩ nghĩ.

      Lãnh Cầm gật đầu : “Đúng vậy, Hạ lão bản ba tháng, từ khi ông ấy rời chúng ta vẫn trông giữ khách điếm, lượng bạc cũng kiếm được. Mà ngân lượng Hạ lão bản lúc để lại cho chúng ta dùng hết rồi.”

      Đinh Việt nghẹn cơm trong cổ, ho khan : “Lão đại, người …Chúng ta còn ngân lượng rồi sao?”

      “Đúng vậy.” Vẻ mặt Lãnh Cầm có chút lo lắng nào cả. Lãnh Cầm lo lắng nhưng Đinh Việt lại lo lắng muốn chết, vẻ mặt đau khổ suy nghĩ, sau đó thăm dò hỏi: “Lão đại, bằng chúng ta kêu tên thợ rèn kia giao thêm bạc cho chúng ta? Hoặc là Lưu lão tám ở trong ngõ? trước giờ luôn ở đây ăn uống , chúng ta thu ít tiền chắc có gì đáng ngại chứ?”

      Lãnh Cầm lời nào, lạnh lùng trừng mắt nhìn Đinh Việt.

      Đinh Việt xấu hổ cười cười, nhìn vẻ mặt Lãnh Cầm như vậy chắc chắn nàng tuyệt đối đáp ứng.

      Đợi cho Đinh Việt nữa, Lãnh Cầm mới : “Chúng ta quyết định như vậy, ngày mai khách điếm mở cửa lần nữa. Hôm nay, Đinh Việt, ngươi cùng Phương Tiểu An mua chút đồ nấu ăn, rượu cần mua, ở trong hầm ngầm của chúng ta vẫn còn rất nhiều."

      Phương Tiểu An nghe thấy Lãnh Cầm gọi tên của , động tác ăn cơm khỏi ngừng chút.

      Thấy Phương Tiểu An phản ứng, Lãnh Cầm cười tiếng: “Phương Tiểu An, huynh muốn báo ân hãy báo ân triệt để , đầu bếp của khách điếm bị Hạ lão bản mang , cho nên tại huynh là đầu bếp của khách điếm rồi.”

      Phương Tiểu An gì, lẳng lặng gật đầu.

      Lãnh Cầm nhìn phản ứng của , lại : “Đến khi chúng ta tỷ thí xong với Hoa Mạc huynh coi như là báo ân xong, thể nào?”

      “Được.” Phương Tiểu An gật đầu.

      Lãnh Cầm lại : “Nếu vậy, Đinh Việt, mấy ngày này ngươi giúp ta trông coi Phương Tiểu An, tuyệt đối đừng để huynh ấy tự sát.”

      “Hắc, lão đại người yên tâm.” Đinh Việt vỗ vỗ ngực.

      Lãnh Cầm gật đầu, nàng ăn xong điểm tâm nên lúc này muốn đứng lên ra khỏi khách điếm. Phương Tiểu An bất động thanh sắc. Đinh Việt lại kinh ngạc hỏi: “Lão đại, người muốn ra ngoài?”

      “Đúng vậy, có chút việc.” Lãnh Cầm thản nhiên .

      Đinh Việt thấy mặt Lãnh Cầm có chút ý cười, nhịn xuống hỏi tiếp. Rất lâu rồi nhìn thấy nụ cười đó của Lãnh Cầm. Tuy đôi khi có vẻ chậm chạp, nhưng Đinh Việt vẫn biết có lúc Lãnh Cầm muốn kể nhiều chuyện. Cho nên nhìn theo Lãnh Cẩm rời khỏi khách điếm, sau đó quay đầu về phía Phương Tiểu An : “Phương huynh đệ, lão đại nàng có lúc chuyện rất độc ác, nhưng tuyệt đối là người tốt, điều ấy ngươi có thể yên tâm.”

      Phương Tiểu An ngước mắt nhìn Đinh Việt, cười : “Ta biết, cám ơn Đinh huynh đệ.”

      Phương Tiểu An tới khách điếm lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cười với như vậy làm Đinh Việt lập tức hơi mơ hồ. Đinh Việt ha ha cười lớn: “Cảm tạ cái gì, về sau đều là huynh đệ nhà.”

      “Ừm.” Phương Tiểu An đáp tiếng.

      Mà ở nơi khác, Lãnh Cầm rời khỏi khách điếm về phía tòa nhà của Huyện lệnh.
      Last edited by a moderator: 31/3/15
      kabi_ng0kTôm Thỏ thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 6: Nấu ăn (ba)

      “Nữ tử Lãnh Cầm này, bướng bỉnh thành tính.” Lúc này trong phủ đệ của tri huyện đại nhân trấn Lâm Nhân, có người như vậy.

      “Ừm.” Cũng có người đáp như vậy.

      Người chuyện là sư gia bên cạnh Huyện lão gia trấn Lâm Nhân, tên gọi Vương Hồ, mới chỉ ba mươi tuổi, diện mạo vô cùng nghiêm túc. Mà Huyện lão gia để ý chút nào trả lời là huyện lão gia trấn Lâm Nhân, Du Tú. Lúc này hai người ở trong hậu viện chuyện, Vương Hồ gấp đến độ tới lui, mà Du Tú chỉ bộ dạng yên tâm thoải mái, cầm bút viết.

      Nghe được câu trả lời của Du Tú, sư gia Vương Hồ nhíu mi liên tục lắc đầu: “Lãnh Cầm này tuy là nữ tử, nhưng lại làm náo loạn trấn Lâm Nhân, người xem Lãnh Cầm được nuôi dạy thế nào? Tại sao lại tạo thành đức hạnh như vậy?”

      “Việc này…” Du Tú nghe đến đó, rốt cuộc từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Vương Hồ, buông bút lông trong tay xuống, khẽ cười : “Ta cũng phải phụ thân của nàng, làm sao ta biết được?”

      Sáng sớm ngày hôm nay, Du Tú mặc toàn thân màu xanh nhạt ngồi dưới tán cây, làn gió thổi qua làm cánh hoa rơi mái tóc của , để ý cười, khuôn mặt thanh tú dễ nhìn làm cho Vương Hồ sững sờ chút. Vương Hồ quen nhìn khuôn mặt này của chủ tử nhà mình, nhưng nghĩ tới ánh mắt ngưỡng mộ của nữ tử trong trấn, lại lắc đầu thầm than. Người nào quá đẹp cũng là tội lỗi, chủ tử nhà mình là ví dụ tốt nhất.

      Du Tú quản Vương Hồ lại miên man suy nghĩ cái gì, xong câu đó lại cúi đầu viết chữ.

      “Ha ha, được tốt quá.” tiếng rất , cẩn thận căn bản nghe được.

      Nhưng Vương Hồ lại nghe thấy, ngẩng đầu nhìn về phía góc tường bên kia, cao giọng hét: “Là kẻ nào?”

      xong lời này chỉ thấy rất yên tĩnh, Vương Hồ nhìn góc tường lại phát thấy gì. Trong lòng cảm thấy kỳ quặc, Vương Hồ quay người về phía Du Tú, : “Lão gia, người có nghe thấy giọng chuyện của nữ nhân ?”

      “Ừm.” Du Tú vẫn tiếp tục viết, nghe thấy Vương Hồ hỏi, theo quán tính đáp lại tiếng.

      Vương Hồ thấy câu trả lời khẳng định của Du Tú, gật đầu thầm: “Qủa nhiên phải ta nghe lầm…”

      “Ừm?” Hình như tới lúc này Du Tú mới phản ứng kịp, nhíu mày hỏi: “Ngươi vừa mới hỏi ta cái gì?”

      “…” Vương Hồ im lặng chút, nhìn cặp mắt trong suốt kia của Du Tú, đành phải nâng trán thở dài tiếng.

      Được rồi, hiểu, Du Tú căn bản là nghe thấy lời .

      Mà ở góc tường kia, nữ tử yếu ớt cười nhìn hai người trong sân chuyện. Nữ tử này mặc bộ y phục ngắn màu vàng nhạt, lưng đeo thanh đoản đao, mái tóc dài dùng trâm màu xanh cài ở sau gáy, dung nhan nàng vô cùng xinh đẹp thanh tú, đôi mắt kia lại vô cùng ngời sáng. Nàng chính là kẻ bất hảo thành tính trong miệng Vương Hồ, là người khiến trấn Lâm Nhân hỗn loạn, Lãnh Cầm.

      Giờ phút này nàng trốn ở góc tường nhìn bộ dáng chăm chú viết chữ của Du Tú, trong đôi mắt biết rốt cuộc là tình cảm gì.

      Lúc này, Vương Hồ lại tiếp tục chuyện: “Ta cảm thấy Lãnh Cầm nên được giáo huấn lần, nếu nàng ta làm tất cả Lâm Nhân trấn được yên bình.”

      “Ừm.” Du Tú vẫn trả lời như cũ.

      Vương Hồ cảm thấy mình chuyện với cọc gỗ, cố gắng muốn Du Tú chú ý: “Lãnh Cầm này mấy ngày trước đánh trận với Hoa Mạc thành Tây, ồn ào tới mức mọi người trong trấn đều xem náo nhiệt, lão gia, người xem việc này…”

      Du Tú nhìn chằm chằm chữ vừa viết xong, hơi cúi mi, hình như cảm thấy chữ kia có chút ổn, lên tiếng : “Ồn ào…Xem ra ồn ào rất tốt…”

      Vương Hồ vốn tưởng lão gia nhà mình có thể ngẩng đầu nhìn mình lần, ai biết lại vẫn phản ứng thờ ơ như vậy, chỉ tiếc rèn sắt thành thép, trong lòng bắt đầu bất mãn, phản bác lại: “Nhưng chuyện này diễn ra cả buổi, trấn rất nhiều người thể buôn bán được!”

      “Nghỉ ngơi chút, cũng rất tốt…” Du Tú dứt khoát vò tờ giấy vừa viết thành cục đặt ở bên cạnh.

      Vương Hồ trừng mắt, thở phì phì, chưa từng bỏ ý định : “Thậm chí hai người bọn họ mang theo thủ hạ của mình đáng bị thương người vô tội qua đường!”

      “Ừm.” Du Tú gật đầu, lại mài mực cầm bút viết lên tờ giấy khác.

      Vương Hồ cảm thấy tưởng tượng nổi, kích động : “Lão gia! Đả thương người đó! Lãnh Cầm đánh nhau cũng được đả thương người qua đường vô tội chứ! Lão gia, làm sao người có thể bình tĩnh như vậy!”

      “Ách…” Du Tú bị kích động viết chữ bị trật chút, viết chữ “Nhân” lại bị xoay vặn, cuối cùng dừng bút, lại ngẩng đầu nhìn Vương Hồ, thở dài tiếng, : “Ngươi vừa mới cái gì?”

      “…” Vương Hồ cảm thấy lúc này tốt nhất là xoay người rời , nhưng lại thể, vai là trách nhiệm giữa bình an cho dân chúng trấn Lâm nhân.

      Hít hơi, Vương Hồ vô cùng ủy khuất ra: “Lão gia, người có thể hay …Có thể lần nghe tôi …”

      “Ừm?” Du Tú lộ vẻ lo sợ.

      Vương Hồ cảm giác sâu sắc vui mừng, tuy nhiên vẫn chỉ là tiếng “Ừm”, nhưng tốt xấu gì tại ngài ấy cũng thay đổi điệu, coi như có chút tác dụng. cố gắng làm cho tâm trạng dịu xuống, ngồi trước mặt Du Tú bắt đầu lặp lại lần những lời vừa .

      “Lão gia, mấy ngày trước Lãnh Cầm đánh nhau với Hoa Mặc thành Tây rồi.”

      Du Tú có phản ứng, chớp mắt lắng nghe, mà lúc này Lãnh Cầm ngồi chồm hổm ở góc tường nghe hai người chuyện, hừ lạnh : “Tên Hoa Mạc kia trêu học ta trước…”

      Vương Hồ tiếp tục : “Bọn đánh trận, tất cả mọi người trong trấn đều xem náo nhiệt, những người buôn bán cũng làm gì được.”

      “Là do mọi người trong trấn quá buồn chán, đánh trận có nhiều người tới xem như vậy.” Lãnh Cầm nghiêm mặt.

      Vương Hồ và Du Tú căn bản biết Lãnh Cầm tồn tại, Du Tú ý bảo Vương Hồ tiếp tục hết, ánh mắt lại đột nhiên lại rơi vào khóm hoa hạnh phía sau Vương Hồ.

      Vương Hồ nhìn phản ứng của Du Tú, thầm nghĩ lão gia nhà mình rốt cuộc nghe mình , tiếp tục: “Tính tình Lãnh Cầm hung dữ, trong lúc đánh nhau còn làm bị thương người vô tội qua đường.”

      “Người nào gặp phải kẻ gào lên muốn tìm ngươi giết, lại đánh cho chưởng?” Sắc mặt Lãnh Cầm ngày càng lạnh lùng, huống chi mình căn bản hề muốn đánh , là chính người kia lao vào quả đấm của nàng.

      Vương Hồ xong, lại nhìn phản ứng của Du Tú, ai người Du Tú lại chăm chú nhìn bụi cây hạnh (*), sau đó quay đầu nghiêm túc với Vương Hồ: “Ngươi nhìn xem…Bông hoa nở ngọn cây giống với hoa nở ở phía dưới.”

      (*) Cây hạnh: Có điển tích về cây hạnh: Đức Khổng Tử thường ngồi dạy học dưới giàn hạnh, vì thế thường dùng chữ này làm chữ gọi về cửa thầy học. Nhà đường cho các học trò đỗ tiến sĩ vào ăn yến tiệc ở vườn hạnh nên mới gọi những người đỗ đạt là hạnh lâm.

      “…” Vương Hồ biết lúc này mặt mình nhất định là màu xanh.

      Lãnh Cầm ngồi xổm ở góc tường nghe lén, nghe thấy câu này của Du Tú, nhịn được bật cười tiếng: “A Tú đúng là chưa thay đổi chút nào…” Cho dù xa cách nhiều năm, nhưng Du Tú vẫn hề để tâm tới mọi việc như vậy. Nhớ lại trước đây bản thân vẫn vì tính tình của mà sinh ra ít hờn dỗi, nụ cười mặt Lãnh Cầm càng thêm tươi rói.

      may mắn, lời cảm xúc của nàng rơi vào tầm nghe cực kì kinh người của Vương Hồ, Vương Hồ nhìn thấy nàng ngồi xổm ở góc tường, trầm giọng quát: “Rốt cuộc là ai?” xong, lão chậm rãi thong thả bước về phía góc tường.

      Lãnh Cầm lui về sau chút, dường như muốn xoay người rời khỏi tòa nhà này, nhưng khi nàng lùi về phía sát tường, động tác của nàng lại dừng lại.

      Vẻ mặt trầm xuống, Lãnh Cầm tiến lên bước, tự làm mình bại lộ dưới tầm mắt của Du Tú và Vương Hồ.

      Vừa nhìn thấy khiến Vương Hồ vô cùng sửng sốt, mà Du Tú đứng sau Vương Hồ cũng hơi cứng đờ người.

      Khóe môi Lãnh Cầm nhếch lên khẽ cười tiếng: “Làm sao vậy? Vương Hồ sư gia?” (Sư gia: người phụ tá riêng)

      Vương Hồ trả lời câu hỏi của Lãnh Cầm mà chỉ tay vào Lãnh Cầm rồi quay đầu với lão gia nhà mình: “Lão gia! Đây đây…Đây chính là tên Lãnh Cầm kia!”

      “Ừm.” Du Tú lên tiếng.

      Lãnh Cầm cũng nhìn Du Tú, sắc mặt hơi có chút biến hóa, nhưng nàng chỉ nhìn về phía Du Tú, khẽ : “Huyện lão gia, ta chính là nữ tử tính tình bất hảo trong lời vị sư gia kia.”

      lâu gặp.” Du Tú dường như để ý tới lời Lãnh Cầm , chỉ thản nhiên câu.

      Nụ cười của Lãnh Cầm rốt cuộc còn lạnh lùng nữa, mà vô cùng chân , nàng tiếp: “Ta chỉ tới tìm huynh để chuyện.”

      “Ừm?” Cho dù Lãnh Cầm đột nhiên xuất Du Tú vẫn duy trì vẻ lạnh nhạt như thường.

      Lãnh Cầm hề kinh ngạc về thái độ đó của , có điều trong lòng vẫn có chút thoải mái, vì sao. Cho nên nàng im lặng chút mới tiếp: “Ân oán giữa ta và Hoa Mạc thành Tây chắc huynh cũng nghe Vương Hồ sư gia qua rồi.”

      “Ừm.” Du Tú gật đầu, có điều lúc này lơ đãng như khi Vương Hồ chuyện.

      Vương Hồ chấn kinh nhìn lão gia nhà mình, trừng mắt lâu mới : “Lão… Lão gia! Hai người quen nhau!”

      “Đúng vậy, có quen.” Du Tú cười cười, giống như chỉ chuyện rất bình thường.

      Lãnh Cầm thản nhiên giống , nàng quay đầu nhìn sang sư gia: “Ngài cảm thấy ta nên quen biết lão gia nhà các ngài sao?”

      Vương Hồ im lặng gì, nhưng vẻ khinh thường trong mắt lão lại cho thấy ý nghĩ .

      Lãnh Cầm để ý tới lão, chỉ tiếp tục xong mục đích của mình: “Ta tới để tiếng, lần này ta và Hoa Mạc thành Tây có cuộc tỷ thí, đặt cược bằng khách điếm Lâm Nhân.” Nàng xong lời này, sắc mặt có chút phức tạp, nhưng vẫn chằm chằm nhìn Du Tú.

      Du Tú dường như hề để ý tới lời của Lãnh Cầm, chỉ nhàng lên tiếng: “Ừm.”

      “Ừm cái gì mà ừm, lúc này phải huynh nên hỏi ‘Sau đó sao’ à?” Lãnh Cầm nản lòng .

      “Ừ.” Du Tú gật đầu, chớp mắt: “Sau đó sao?”

      “…Sau này người kia có thể dùng mưu kế gì ta ràng lắm, nhưng nếu lần tỷ thí này do Huyện lệnh là Huynh tới chủ trì tất nhiên dám giở trò gì.” Lãnh Cầm nghiêm túc .

      Du Tú im lặng chút, thấp giọng : “Ta biết rồi.”

      “Ừm.” Lãnh Cầm lên tiếng.

      Trong khoảng thời gian ngắn hai người đều gì nữa, mà Vương Hồ ở bên cạnh chỉ trợn mắt nhìn mà mở miệng, lão cũng biết mình nên gì. Du Tú quen biết Lãnh Cầm, mà lúc này hai người chuyện như vậy làm hiểu , nhưng nếu muốn hô lên bắt tên du côn đầu sỏ này hình như lại qua được ải của lão gia nhà mình.

      Thấy Du Tú có gì muốn , cuối cùng Lãnh Cầm cúi mắt, lùi về sau bước: “Ta đây.”

      Dứt lời, nàng chờ giây lát thấy Du Tú trả lời, trực tiếp rời - - leo lên tường lộn ra ngoài. Vương Hồ kinh hồn bạt vía nhìn Lãnh Cầm vượt qua tường nhà mình, vài lần muốn ngăn cản nàng ta nhưng có dũng khí, mãi đến khi Lãnh Cầm biến mất thấy đâu, mới quay đầu lại với lão gia nhà mình: “Lão gia, người xem…”

      “Ừm?” Du Tú cười yếu ớt nhìn .

      Vương Hồ nhất thời nổi, đây là phản đối rồi.

      Nhìn thấy Vương Hồ tiếp, Du Tú xoay người tiến tới dưới giàn hạnh, giơ bàn tay nhìn hoa hạnh rơi xuống, nụ cười trở nên vô cùng tinh khiết. Hoa rơi, thanh y, cảnh tượng này vô cùng phiêu dật tinh khôi.
      kabi_ng0kTôm Thỏ thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7: Chưng ()
      (Chưng: nấu chín bằng hơi)

      Khi Lãnh Cầm trở lại khách điếm, Đinh Việt ngồi trước phòng bếp, cúi đầu biết suy nghĩ cái gì.

      Lãnh Cầm tới phía trước , giọng : “Đinh Việt.”

      Đinh Việt cũng trả lời nàng, vẫn cúi đầu như cũ. Lãnh Cầm suy đoán chắc rằng ngủ thiếp , cho nên giơ tay đập vào cửa phòng bếp, chấn động mạnh này cuối cùng đánh thức Đinh Việt. Đinh Việt cuống quít ngẩng đầu, nhìn hai bên chút mới thấy Lãnh Cầm từ cao chăm chú nhìn mình.

      Cười khan tiếng, Đinh Việt khẩn trương đứng lên: “Lão đại, người trở lại.”

      “Đúng vậy.” Lãnh Cầm trả lời, lập tức vừa quay mặt nhìn về phía phòng bếp, vừa : “Phương Tiểu An làm gì…” Nàng còn hỏi xong câu đó, bởi vì ngay sau đó nàng thấy Phương Tiểu An. Lúc này Phương Tiểu An tay giơ dao phay, tay cầm rau củ, ngơ ngẩn đứng ở trong đó. Điều khiến Lãnh Cầm thực chấn kinh chính là bàn tay cầm rau của kia của Phương Tiểu An có ít vết thương, máu thấm ra bên ngoài.

      Lãnh Cầm vuốt trán, xem ra Phương Tiểu An lại bắt đầu rồi.

      Nàng qua đó nắm cổ tay của Phương Tiểu An, giọng được tốt, : “Huynh thể làm người khác an tâm chút sao?” Nàng xong, vừa lấy ra mảnh vải màu trắng, thít chặt lấy cổ tay của Phương Tiểu An, vừa giải thích với : “Như vậy có thể làm máu ngừng chảy chút, huynh theo ta.”

      xong, nàng lên phía lầu hai của khách điếm. Phương Tiểu An ngoan ngoãn hề theo nàng lên lầu, mặt có chút hồng hồng. Còn Lãnh Cầm vừa được nửa đường, lại dừng lại, quay đầu lại nhìn Đinh Việt chết đứng ở cửa phòng bếp, : “ phải ta ngươi trông coi huynh ấy cho tốt sao? Tại sao vẫn xảy ra chuyện?”

      “Việc này, ta…” Đinh Việt vỗ vỗ đầu, nghĩ ra nên cái gì.

      Lãnh Cầm cũng chờ trả lời, thẳng lên lầu. Nàng vào gian phòng phía trong, bắt đầu tìm kiếm đồ trong ngăn tủ. Còn Phương Tiểu An cũng nhanh chóng vào phòng, hề gì chỉ nhìn động tác của nàng.

      lâu sau, Lãnh Cầm rốt cuộc cũng tìm thấy mảnh vải màu trắng, cùng với bình sứ . Nàng quay đầu lại nhíu mày với Phương Tiểu An: “Đưa tay ra cho ta.”

      Phương Tiểu An nhìn nàng, mặt cực kì đỏ, nhìn thấy Lãnh Cầm về phía , cuối cùng Phương Tiểu An mới thỏa hiệp đưa tay ra cho Lãnh Cầm.

      Lãnh Cầm gì chỉ xem xét bàn tay mập mạp của trong tay, tỉ mỉ xử lý miệng vết thương của . Đợi khi băng bó xong nàng mới ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tròn trĩnh của Phương Tiểu An: “Vì sao muốn tự sát?”

      Phương Tiểu An quay mặt , giọng : “Có thể hay …”

      “Ừm?” Lãnh Cầm chờ xong.

      Phương Tiểu An ho tiếng, : “Có thể…buông tay ra trước được ?”

      Lãnh Cầm cúi đầu nhìn tay mình, lúc này tay nàng vẫn nâng bàn tay của Phương Tiểu An, ho tiếng, nàng nhanh chóng buông tay ra. Lui về phía sau bước, Lãnh Cầm : “Được rồi, huynh .”

      Phương Tiểu An nở nụ cười, Lãnh Cầm cũng nhìn ra, tiếp: “Lần này ta muốn dùng dao chặt tay mình…”

      ? Vậy chuyện gì xảy ra với tay huynh?” Lãnh Cầm nhíu mày hỏi.

      biết có phải có chút cảm giác sai lầm hay , nàng xong câu đó nhìn về phía Phương Tiểu An lại thấy chút vô tội mặt . Lãnh Cầm quay lưng lại nhìn vẻ mặt của , thẳng: “Ta cũng thể ở cùng dưới mái hiên với kẻ điên lúc nào cũng có thể tự sát.”

      xin lỗi.” Giọng của Phương Tiểu An rất , qua lúc lâu sau mới : “Là ta…bị gõ cửa nên hoảng sợ, nên mới cẩn thận cắt trúng tay…”

      “…” Lãnh Cầm đen mặt.

      Sau lúc lâu, Lãnh Cầm khoanh tay trước ngực quay người lại, than tiếng: “Tại sao vừa rồi huynh gì…” Được rồ, những lời này cũng nhất định phải hỏi tiếp, bởi vì biểu tình vô tội của Phương Tiểu An cho nàng biết, là vừa rồi nàng cho cơ hội ra.

      Lại vuốt trán, Lãnh Cầm rốt cuộc thỏa hiệp, chuyển đề tài: “Bây giờ tới giờ ăn cơm rồi? Tay huynh bị thương, ta sai Đinh Việt nấu cơm.”

      sao cả, chỉ là vết thương thôi.” Phương Tiểu An thấp giọng .

      Lãnh Cầm liếc cái: “Vết thương ?”

      Phương Tiểu An nhìn tay mình, phía bị Lãnh Cầm bọc lại giống cái bánh bao: “Đúng vậy, vết thương …” là vết thương tới chính cũng tin nổi.

      Kết quả cuối cùng, ba người vẫn là ăn đồ ăn Đinh Việt làm, nếm qua mỹ vị của Phương Tiểu An, giờ lại ăn lại đồ ăn Đinh Việt làm, cái loại so sánh này giống như nâng lên chín tầng mây sau đó đạp xuống đất, mà còn là rơi đầu xuống phía dưới.

      Ba người ăn cơm, Đinh Việt lại nhớ tới sáng sớm Lãnh Cầm ra khỏi nhà, nhịn được hỏi: “Lão đại, hôm nay người xuất môn rốt cuộc là đâu vậy?”

      “Tìm Huyện lệnh đại nhân của chúng ta.” Lãnh Cầm .

      “Người quen biết đại nhân sao?” Đinh Việt kinh ngạc hỏi.

      Lãnh Cầm cũng thèm nhìn , lại tiếp: “Đúng vậy, quen biết.”

      Đinh Việt rụt cổ lại, dò hỏi tiếp: “Nếu vậy, Lão đại tìm vị đại nhân kia làm cái gì?”

      Lãnh Cầm dừng ăn, cuối cùng ngước mắt nhìn : “Qua vài ngày nữa là thi đấu trù nghệ, dù sao cũng phải có người quyết định ai thắng ai thua, phải sao? Còn có người công bằng hơn so với Huyện lệnh đại nhân của chúng ta sao?”

      đúng lắm! Lão đại quen biết vị đại nhân kia, chừng đến lúc đó…” Đinh Việt cứ thế tưởng tượng, khỏi nở nụ cười toét miệng.

      Lãnh Cầm nhìn Đinh Việt ngây ngô cười, tiếp tục vỗ trán, sau đó dời mắt nhìn về phía Phương Tiểu An yên lặng ăn cơm, nàng : “Ta và quen biết nhiều lắm, chỉ là có chút quen mà thôi.” Nàng những lời này xong, Phương Tiểu An ngẩng đầu nhìn nàng cái, nghiêm túc cảm xúc gì.

      Lại lúc im lặng, ba người ăn xong cơm trưa, bên ngoài có người tới tìm Lãnh Cầm. Đinh Việt và Lãnh Cầm chuyện với người đó vài lời, có vẻ như trong trấn lại xảy ra việc gì đó, vài người náo loạn, cần Lãnh Cầm xử lý. Lãnh Cầm hề do dự chút nào, nhanh chóng đáp ứng người nọ, rồi quay đầu với Đinh Việt: “Chăm sóc Phương Tiểu An, ta trở lại ngay.”

      Đinh Việt vốn định cùng Lãnh Cầm xử lý việc này, ngờ lần này Lãnh Cầm dẫn ra ngoài, có chút kinh ngạc thất thần tại chỗ: “Lão đại, người cần ta cùng người?” Ngày thường việc Đinh Việt thích nhất đó là theo Lãnh Cầm, xem nàng xử lý việc lớn việc trong Lâm Nhân trấn, có đôi khi cảm thấy Lãnh Cầm còn giống Huyện lệnh hơn là Huyện lệnh.

      Lãnh Cầm nhíu mi : “Ngươi trông coi Phương Tiểu An chờ ta trở lại là được rồi.”

      “Nhưng…” Đinh Việt có chút cam chịu nhìn Lãnh Cầm.

      Lúc này Phương Tiểu An mở miệng : “Mình ta ở lại là được rồi, ta trông coi khách điếm giúp các ngươi.”

      Lãnh Cầm có chút kinh ngạc với lời Phương Tiểu An , nàng cười: “Huynh tự sát chứ?”

      “Tuyệt đối .” Phương Tiểu An cam đoan.

      “Thế được rồi, lão mập này cam đoan nhất định có việc gì.” Đinh Việt vô cùng cao hứng khi Phương Tiểu An như vậy.

      Lãnh Cầm thở hắt ra, gật đầu : “Được rồi, ngươi theo ta… Phương Tiểu An, huynh phải nhớ kỹ huynh đáp ứng ta, được tùy tiện tự sát.” Những lời này ra vô cùng kỳ quái, nhưng nếu người Phương Tiểu An cái gì cũng kỳ quái nữa rồi.

      Chuyến này của Lãnh Cầm phải sau khi mặt trời lặn rất lâu mới trở về, nàng và Đinh Việt trờ lại khách điếm Lâm Nhân nhìn thấy Phương Tiểu An thu bát đũa. Lãnh Cầm hơi tò mò hỏi: “Phương Tiểu An, huynh làm cái gì?”

      Đinh Việt nhìn thấy Phương Tiểu An thu dọn đồ ăn bàn, trong lòng khổ sở cực điểm: “Phương huynh đệ, giữ lại, giữ lại, chúng ta còn chưa có ăn cơm!”

      Phương Tiểu An nhìn hai người, thấp giọng : “Đồ ăn nguội lạnh, ta hâm nóng rồi bưng ra.”

      Lãnh Cầm nhìn động tác của Phương Tiểu An, sắc mặt có chút phức tạp: “Bây giờ quá thời gian ăn cơm rồi.”

      “Ừm, cho nên đồ ăn lạnh rồi.” Phương Tiểu An để ý lắm tiếp.

      Lãnh Cầm dường như thể nào nhìn nổi bộ dáng lạnh nhạt đó của Phương Tiểu An, nhịn được tiến lại gần, khi Phương Tiểu An vẫn chưa kịp phản ứng, nàng đặt ngón tay lên cánh tay của Phương Tiểu An. Phương Tiểu An nhất thời đỏ mặt, quay đầu : “Lãnh nương, chuyện cần đến gần như vậy…”

      Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt như thiếu nữ mới lớn của Phương Tiểu An, Lãnh Cầm đều nhịn được muốn cười, nàng cố gắng nín cười, : “Chắc hẳn huynh chưa ăn gì, mực chờ chúng ta về phải ?”

      “Ta…Nếm qua rồi.” Phương Tiểu An thấp giọng .

      “Mới là lạ, đồ ăn đều chưa động chút nào.” Lãnh Cầm lườm Phương Tiểu An cái, tay chính xác là những đồ ăn này, nàng tức ngáp cái, : “Thôi, vết thương tay huynh còn chưa tốt, việc nấu cơm tạm thời vẫn giao cho Đinh Việt . Hôm nay có hơi mệt, ta muốn ăn, huynh và Đinh Việt ăn trước .”

      xong câu này, Lãnh Cầm mới mệt mỏi trở về giường, nằm chút thiếp .

      Lãnh Cầm cảm giác ngủ cũng khá tốt, vốn tưởng rằng sáng sớm hôm sau mới có thể tỉnh lại, ai ngờ tới lúc nửa đêm thức dậy - - bị đói tỉnh.

      Qủa nhiên nên ngại phiền toái mà ăn gì, Lãnh Cầm đứng dậy, thay y phục, chính là y phục mặc ban ngày, cực kì tiện lợi mở cửa ra khỏi phòng. Nàng cũng rốt cuộc là giờ nào, chỉ thấy khách điếm tối đen, chắc hẳn mọi người ngủ.

      Nàng thắp ngọn nến, tiện đường tới phòng bếp, nhớ lại vừa rồi Phương Tiểu An làm đồ ăn còn thừa, mình có thể hâm nóng lại. Ai ngờ vừa đẩy cửa phòng bếp ra ngửi thấy chút mùi thơm, Lãnh Cầm sửng sốt bước nhanh vào, nhìn thấy bếp có cái nồi hấp, nhìn thấy bát cháo ở bên trong. Bát cháo này chắc chắn là do Phương Tiểu An làm, cháo rất ấm, còn có thể nhìn thấy hơi nóng bốc lên, hẳn là do Phương Tiểu An nghĩ ra cách mới khiến cháo bị nguội lạnh.

      Lãnh Cầm nhếch môi, nụ cười mang theo chút thỏa mãn, thầm : “Phương Tiểu An cũng ngốc nhỉ.” xong, nàng tiện tay nhấc bát cháo nóng hầm hập lên, tự mình ăn. Có điều vừa lúc ăn cháo, nàng cũng nhìn thoáng qua đống đồ bên cạnh lò bếp, động tác nháy mắt dừng lại.

      Đống bát đũa kia ngoại trừ đồ ăn đêm nay Phương Tiểu An làm bọn họ, còn có chiếc bát tô cùng đôi đũa.

      Nàng vốn tưởng rằng Phương Tiểu An chờ bọn họ về ăn cơm, tự mình ăn rồi cũng chỉ là cậy mạnh hoặc muốn làm bọn họ cảm động mà thôi, tại nhìn thấy đống đồ này, là… nếm qua rồi.

      Quả nhiên nàng nên quá cảm động.
      Last edited by a moderator: 4/4/15
      kabi_ng0k thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8: Chưng (hai)

      Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Lãnh Cầm lên lầu lần lượt gõ cửa đánh thức Đinh Việt và Phương Tiểu An.

      Lãnh Cầm ở dưới lầu đợi từng người lúc, Phương Tiểu An xuống, thân thể vô cùng to lớn cầu thang, giẫm lên bậc gỗ vang lên tiếng ken két. Lãnh Cầm nhìn động tác xuống lầu của Phương Tiểu An, trong lòng kỳ có chút lo lắng giẫm sập cầu thang. Động tác của Phương Tiểu An quả nhiên vô cùng thoải mái, Lãnh Cầm chắc chắn lúc mình gõ cửa phòng Phương Tiểu An còn chưa tỉnh lại, lúc này bất quá mới qua chút thời gian mà ăn mặc chỉnh tề bước xuống lầu, mà mặt hề có chút buồn ngủ nào.

      Phương Tiểu An xuống lầu, khi còn cách Lãnh Cầm chút ngừng lại. Lãnh Cầm nhìn thấy dừng lại, nhịn được cười : “Vì sao tới chút nữa? Sợ ta?”

      Vẻ mặt Phương Tiểu An hờ hững, giọng vẫn trầm thấp như cũ: “Ta đứng ở chỗ này là được rồi.”

      “Được rồi.” Lãnh Cầm than tiếng, sau đó cười cười về phía Phương Tiểu An: “Là tự huynh , huynh đứng ở yên đó, ta qua, chắc là được nhỉ?”

      Phương Tiểu An hơi kinh ngạc, có điều chỉ biểu lộ trong ánh mắt, mặt hề thay đổi chút nào. Dường như muốn lui ra phía sau, nhưng vừa mới chuyển động, Lãnh Cầm thuận miệng : “ phải huynh vừa mới sao? Huynh đứng ở đó là tốt rồi?”

      Phương Tiểu An lời nào, đành phải đứng yên tại chỗ, nhìn Lãnh Cầm càng lúc càng tới gần mình.

      Lúc này, Đinh Việt rốt cuộc cũng mặc xong y phục xuống lầu, thời điểm ánh mắt của tới cửa thang lầu vừa lúc nhìn thấy Lãnh Cầm rất gần tới bên cạnh Phương Tiểu An, khỏi kinh ngạc hỏi câu: “Lão Đại, Phương huynh đệ, các ngươi làm cái gì?” Dường như mỗi lần xuống lầu vào buổi sáng, đều có thể gặp được cảnh tượng đặc sắc.

      Lãnh Cầm ngừng đùa giỡn Phương Tiểu An, quay đầu : “Ta gọi hai người dậy, hai người nên biết là vì cái gì chứ?”

      “Ừm? Vì cái gì?” Đinh Việt chớp chớp đôi mắt, hơi khó hiểu hỏi câu.

      Lãnh Cầm liếc nhìn cái, vừa định mở miệng lại nghe thấy giọng của Phương Tiểu An truyền tới: “Là vì chuyện mở cửa khách điếm?”

      sai.” Lãnh Cầm gật đầu, lập tức nhìn về phía Đinh Việt : “Có phải ngươi nên theo Phương Tiểu An học tập hay ? cần mỗi lần đều cần ta nhắc nhở được ?”

      “Ha ha. Khà khà…Được.” Đinh Việt lùi lại bước, gãi đầu cười gượng.

      Lãnh Cầm mặc kệ , lại bắt đầu sắp xếp: “Như thế này, trước đây trong khách điếm có bốn người là ta, Hạ lão bản, Đinh Việt, còn có Lâm thúc. Bây giờ trở thành ba người cũng có thể hơi bận rộn chút. Ta kí sổ sách, Phương Tiểu An nấu cơm, Đinh Việt ngươi làm tiểu nhị, có việc quan trọng hơn ngươi cũng nhất định phải làm.”

      “Ai?” Đinh Việt chỉ vào chính mình, có chút tin nổi : “Ta…Cái gì gọi là chuyện quan trọng?”

      “Chính ngươi tự xử lý.” Lãnh Cầm mặc kệ câu hỏi của , tiếp tục hỏi: “Hôm qua cho các ngươi mua nguyên liệu xong hết rồi chứ?”

      trông cậy vào cái người hũ nút Phương Tiểu An kia trả lời, Đinh Việt liên tục gật đầu: “ xong, mua quá nhiều rồi.”

      “Vậy là tốt rồi, chúng ta rời giường sớm chút chuẩn bị khách điếm tốt, đến giờ có thể mở cửa rồi.” Lãnh Cầm cười .

      Ba người bận bịu trong trong ngoài ngoài, quả nhiên trước khi hừng đông buổi sáng dọn dẹp xong khách điếm. Trời vừa sáng, ba người mở cửa khách điếm, mời khách vào cửa.

      Khách điếm Lâm Nhân ba tháng mở cửa rốt cuộc lại mở lại, chuyện này lớn cũng lớn, nhưng tại địa phương như trấn Lâm Nhân này, gà mái nhà ai đẻ quả trứng tròn cũng đều bị truyền khắp thị trấn, chuyện này cũng như vậy mà được truyền ra. Rất nhiều người khách từ trước vẫn tới ăn uống trong khách điếm cũng nghe tin chạy tới xem.

      Khách điếm mở cửa bao lâu, việc buôn bán cũng trở nên tốt hơn, người lui tới cũng nhiều.

      Lãnh Cầm nhìn cảnh náo nhiệt trong khách điếm Lâm Nhân, trong lòng cũng có cảm xúc gì. Trước đây Hạ lão bản của khách điếm Lâm Nhân là người hay chuyện, ba bên hai hộ (ý chỉ những người xung quanh) đều ở chung vô cùng tốt, những người ở trấn Lâm Nhân biết Hạ lão bản cũng có mấy người, cho nên danh tiếng của khách điếm Lâm Nhân cũng vô cùng tốt. Đây cũng là nguyên nhân Lãnh Cầm vừa mở cửa lập tức có nhiều người tới khách điếm ăn cơm như vậy.

      Người tới ăn cơm hề ít, có điều người ở trọ ai. Vị trí của trấn Lâm Nhân có chút hẻo lánh, người qua đường lui tới cũng nhiều.

      Ba người bận bịu suốt cả ngày, ngay cả ăn cơm cũng vội vội vàng vàng bớt chút thời gian ăn, tuy rằng vất vả nhưng Lãnh Cầm cảm thấy vô cùng vui vẻ.

      Ngược lại Đinh Việt cảm thấy chút cũng vui, Lãnh Cầm mực ngồi trước quầy, chỉ dùng ngón tay là đủ rồi. Còn quả là phải tả hữu bôn tẩu ( chạy qua lại xung quanh), từng bàn hỏi han hầu hạ, mà Phương Tiểu An lại từ đầu tới cuối im lặng, biết rốt cuộc nghĩ cái gì.

      dễ dàng đợi tới lúc yên tĩnh, trời cũng tối.

      Ba người ngồi trước cái bàn trong khách điếm, tính lời lãi kiếm được.

      Đinh Việt nhìn Lãnh Cầm lát, mí mắt bắt đầu sụp xuống. Lãnh Cầm tính toán xong nhìn Đinh Việt, thấy ngủ thiếp từ lúc nào, tiện đà nàng nhìn về phía Phương Tiểu An, thấy Phương Tiểu An cúi đầu im lặng. Nàng vỗ vỗ bàn, đánh thức Đinh Việt, Lãnh Cầm : ”Mặc kệ thế nào, hôm nay là bắt đầu rất tốt, tiền chúng ta kiếm được ít hơn chút nào so với Hạ lão bản.”

      xong câu này, nàng lại quay sang phía Phương Tiểu An, cười : “Khách nhân đều đồ ăn hôm nay là đồ ăn ngon nhất mà cả đời bọn họ được nếm.”

      Vẻ mặt Phương Tiểu An vẫn bình tĩnh như cũ nhìn thấy thay đổi, chỉ hơi gật đầu với Lãnh Cầm.

      Lãnh Cầm thở hắt ra, đứng lên : “Được rồi, hôm nay tới đây thôi, mọi người cũng mệt mỏi cả ngày, trước tiên ngủ .” Lúc nàng có nhìn ra ngoài cửa, trời tối đen, bên ngoài đèn thắp ít .”

      Phương Tiểu An im lặng chút rồi đứng dậy rời , còn Đinh Việt nhìn Phương Tiểu An rời , lại nhìn Lãnh Cầm, khẽ : “Lão đại, Phương huynh đệ này là bảo bối đó, lúc trước cứu ngờ biết nấu ăn!”

      “Biết nấu ăn là bảo bối rồi hả?” Lãnh Cầm cũng nhiều lời, tự mình lên lầu.

      Đinh Việt nhìn Lãnh Cầm, ngẩn người rồi cũng lên lầu.

      Có điều Lãnh Cầm cũng hề ngủ, biết có phải do cả ngày bận bịu, cho dù lúc trước ăn cơm tối, lúc này lại vẫn hơi đói.

      Ở trong phòng ngây người lúc, Lãnh Cầm cuối cùng vẫn nhịn được đẩy cửa ra ngoài tìm đồ ăn. Nàng nhanh chóng đến cửa phòng bếp, lại nhìn thấy trong phòng bếp có chút ánh sáng. Lãnh Cầm chần chừ hồi, đẩy cửa tiến vào. Bên trong cánh cửa quả nhiên là Phương Tiểu An, tay cầm cái bát, tay kia cầm muôi muốn múc cái gì đó trong nồi vào chén.

      Phương Tiểu An nhìn thấy Lãnh Cầm vào, vẫn như cũ bất động thanh sắc múc thứ gì đó trong nồi vào chén, sau đó bưng bát tới bên cạnh Lãnh Cầm, : “Tới vừa lúc, vừa mới làm xong.”

      Lãnh Cầm nhìn thứ trong bát kia, là cháo nóng hầm hập.

      Lãnh Cầm nhận cái bát, suy đoán: “Chẳng lẽ huynh biết ta nhất định tìm đồ ăn, cho nên mới nấu chờ ta?”

      .” Phương Tiểu An phủ định suy đoán của nàng.

      Lãnh Cầm cũng cãi cọ với , có người khi dối nhận ra, Phương Tiểu An là trong số đó.

      Lãnh Cầm tùy tiện ngồi ở chỗ trong phòng bếp, nhìn Phương Tiểu An dọn dẹp bếp, khỏi hỏi: “Huynh thực đặc biệt làm cho ta? Tại sao huynh lại ăn?”

      “Ta ăn rồi.” Phương Tiểu An vẫn câu này.

      Lãnh Cầm cười cười, đột nhiên : “Chẳng lẽ huynh cũng ngủ được?”

      Động tác của Phương Tiểu An ngừng chút, tựa hồ muốn để ý tới ý tứ của Lãnh Cầm.

      Lãnh Cầm mặc kệ có chuẩn bị hay , chỉ : “Huynh ngủ, bằng ngồi xuống chuyện phiếm với ta.” Khi nàng ánh mắt cũng nhìn về phía Phương Tiểu An, mà nhìn xung quanh mặt đất trong phòng bếp, biết tìm thứ gì ở đó.

      Phương Tiểu An cũng nàng tìm cái gì, cho nên tiến lên, mà chỉ đứng cách nàng chút, khẽ : “Ta cùng chuyện phiếm, ăn nhanh cháo rồi ngủ sớm chút .” xong câu đó, lùi lại mấy bước đến chỗ cửa.

      Lãnh Cầm nhìn ra ý đồ của , chớp chớp mắt : “Huynh phải về ngủ?”

      “Ừm.” Phương Tiểu An trả lời tiếng, xoay người rời .

      Lãnh Cầm cảm thấy thú vị, cũng để ý tới , xoay người húp cháo của mình.

      Phương Tiểu An rời khỏi phòng bếp trở về phòng mình, rốt cuộc cũng ngủ được. ngồi im ở giường, trầm tư lát rồi đứng dậy tới bên cửa sổ, nhờ ánh trăng nhìn ngắm cảnh sắc trong viện. Vừa nhìn lúc lại rất lâu, có lẽ là sợ hãi, có lẽ nghĩ tới việc gì đó, đợi tới khi Phương Tiểu An rốt cuộc xoay người trở về chuẩn bị muốn ngủ, nghe thấy có chút động tĩnh truyền tới từ phòng bếp.

      Chần chờ chút, Phương Tiểu An lại tới phòng bếp.

      Trong phòng bếp có thêm mùi rượu nồng, bàn còn có vò rượu lớn, phía dưới bàn để lung tung vài vò rượu, Phương Tiểu An nhìn Lãnh Cầm say khướt bàn, khẽ : “Lãnh nương.” Nhìn bộ dạng này, có vẻ như Lãnh Cầm uống ít, mà còn trong thời gian lâu.

      “Ừm?” Có vẻ như Lãnh Cầm cũng hoàn toàn say, não đại gục ở bàn ngẩng lên, đợi tới nhìn nhìn thấy người tới là Phương Tiểu An, nàng cười cười, nụ cười vô cùng đơn thuần: “ phải huynh cùng ta chuyện phiếm à?”

      Phương Tiểu An tới, ngồi xuống trước cái bàn nàng ngồi: “Lãnh nương, muốn tán gẫu chuyện gì?”

      “Huynh, chuyện về huynh.” Lãnh Cầm chỉ vào Phương Tiểu An, phun ra ba chữ kia, theo đó còn phun ra miệng đầy mùi rượu. ( Trong bản tiếng Trung, câu đó là “你, 聊你.” nên mới là ba chữ.)

      Phương Tiểu An ngón tay gần trong gang tấc của nàng, cũng đỏ mặt, hai đôi mắt vô cùng sáng ngời, : “ chuyện về ta…Chuyện gì?”

      Ai ngờ trong nháy mắt Lãnh Cầm lại thay đổi đề tài, khẽ : “Ta chuyện về huynh làm cái gì, huynh cũng phải là gì của ta…Huynh chỉ là thần tiên phòng bếp, mỗi lúc trời tối mới xuất , ban ngày ta nhìn thấy huynh, ta làm sao chuyện về huynh…”

      “…” ra Phương Tiểu An cũng chắc chắn Lãnh Cầm có say , bởi vì người say có ý nghĩ ràng như vậy, có điều giờ phút này chắc chắn rồi.

      “Ta và huynh chuyện A Tú .” Lãnh Cầm giữ chặt tay Phương Tiểu An.

      Phương Tiểu An lập tức bị Lãnh Cầm nắm tay, ngớ ra lúc sau mới : “Lãnh nương….” tiếng này cũng gọi xong, Lãnh Cầm dùng lực nhéo vài cái tay , còn thêm: “ mềm.”

      “…” Phương Tiểu An quyết định tiếp tục im lặng.

      Lãnh Cầm thấy , hài lòng tiếp: “Ta cho huynh nghe, A Tú là người trong lòng của ta…”

      “Ừm.” Phương Tiểu An lên tiếng.

      được ừm, lúc này nên ‘Sau đó sao’.” Lãnh Cầm nhíu mày.

      Phương Tiểu An nhìn nàng chút, thỏa hiệp : “…Sau đó sao?”

      “Sau đó…Ta xứng với , ta dám tìm nữa.” Giọng của Lãnh Cầm ngày càng .

      “Ừm.” Phương Tiểu An lẳng lặng nghe.

      Lãnh Cầm tiếp: “Ta chỉ có thể đứng xa xa nhìn , bởi vì tại ta cái gì cũng phải, mà là nhân trung long phượng…” Nàng dừng chút, tiếp: “Kỳ cũng có gì, nhưng mà…Ta dám, dám tìm , dám chuyện cùng …Ta cực kỳ nhát gan đúng ? cho cười…”

      Phương Tiểu An rốt cuộc nghĩ cái gì, cũng gì, sau cùng nhìn Lãnh Cầm từ từ gục xuống bàn, nặng nề ngủ.
      kabi_ng0k thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      *Chương 9: Hấp (ba)

      Ngày hôm sau đương nhiên Lãnh Cầm tỉnh lại trong phòng bếp, thời điểm nàng tỉnh lại nhìn thấy Phương Tiểu An nghiêm túc bận bịu trong phòng bếp.

      Dụi dụi mắt, Lãnh Cầm nhìn bóng lưng Phương Tiểu An, ngáp cái rồi : “Huynh dậy lúc nào?”

      “Được lúc rồi.” Phương Tiểu An quay lưng về phía nàng bận bịu nấu cơm, cũng nhìn nàng, chỉ khẽ đáp. Dừng hồi, Phương Tiểu An lại : “Tối hôm qua uống rượu trong phòng bếp, gục xuống bàn ngủ đêm.”

      Lãnh Cầm đứng lên, vận động thân thể cứng ngắc sau đêm, rồi : “Ta biết.”

      “… biết?” Phương Tiểu An rốt cuộc quay đầu lại, có hơi chút kinh ngạc.

      Lãnh Cầm nhíu mày, buồn cười gật đầu : “Đúng vậy, mỗi lần say rượu xảy ra chuyện gì, ta đều nhớ .”

      “…” Phương Tiểu An yên lặng quay lại bận rộn chuyện của mình, ngày hôm qua Lãnh Cầm nhiều như vậy, nếu nàng biết còn có thể đổi sắc mặt, đúng là hiếm có.

      Lạnh Cầm có vẻ nhận ra nguyên nhân Phương Tiểu An im lặng, nàng ra phía trước, tới bên cạnh Phương Tiểu An khẽ : “Này, An mập mạp, tối hôm qua ta những gì huynh đều nghe được, ta cũng có gì phải ngại ngùng xấu hổ cả.”

      “… gọi ta, là gì?” Phương Tiểu An ngừng động tác lại.

      Lãnh Cầm sửng sốt, nhớ ra mình nên xưng hô như vậy, nhưng lời ra muốn chữa lại cũng muộn, cho nên nàng cười cười : “An mập mạp, xưng hô này rất tốt, huynh thấy thế sao?” Ít nhất là vô cùng…Hình tượng.

      Phương Tiểu An gì, tiếp tục nấu nướng.

      Lãnh Cầm thấy im lặng, cho nên tiếp: “Lời tối qua của ta, huynh được cho bất kỳ ai.”

      “Ừm.” Phương Tiểu An gật đầu.

      Lãnh Cầm nhìn thấy Phương Tiểu An dễ dàng gật đầu đáp ứng, lại muốn dặn dò gì đó, nhưng sau lúc suy nghĩ cũng nghĩ ra muốn gì, vì thế đành thôi. Nàng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ phòng bếp, trời có chút ánh sáng, lại tiếp: “Tên Đinh Việt kia còn chưa dậy?”

      “Ta có đánh thức .” Phương Tiểu An .

      Lãnh Cầm ra ngoài cửa phòng bếp: “Ta đánh thức .”

      Tới khi Phương Tiểu An làm xong bữa sáng, Lãnh Cầm đánh thức Đinh Việt cùng xuống lầu. Ba người tranh thủ thời gian ăn cơm xong rồi mở cửa khách điếm chờ khách nhân vào cửa. ngờ bọn đợi được khách nhân lại đợi phải mấy tên gia hỏa tới quấy rối.

      Cửa khách điếm vừa mở lâu thấy đám người theo nam nhân có ria mép vào khách điếm. Nhìn thấy Lãnh Cầm ngồi trước quầy, cái tên có ria mép kia hơi kinh ngạc nhíu mày, híp mắt cười : “A, Lãnh lão đại tính sổ sách sao?”

      “Ngô lão lục?” Lãnh cầm nhận ra cái tên nam nhân ria mép này, chính là thuộc hạ của Hoa Mạc thành Tây, luôn luôn gây khó dễ với nàng, trước đó vài ngày người này còn đến náo loạn khách điếm lần.

      Ngô lão lục gật đầu: “Xem là Lãnh lão đại ngươi còn chưa quên tiểu nhân ta đây.”

      Lãnh Cầm trả lời, chỉ nhìn , có vẻ đăm chiêu : “Hôm nay ngươi tới là vì chuyện gì?”

      Ngô lão lục tỏ vẻ vô tội nhìn Lãnh Cầm, khoát tay : “Lãnh lão đại à, ở trong mắt ngươi, ta chỉ chuyên tới gây chuyện à? Chỉ là ta mới vừa nghe khách điếm Lâm Nhân các ngươi lại mở cửa, cho nên đặc biệt tới xem. Hơn nữa, thuận tiện ăn bữa điểm tâm, sao chứ?”

      “Thế sao?” Lãnh Cầm để ý tới , quay đầu lại với Đinh Việt: “Đinh Việt, ra đây chào hỏi khách khứa, nhất định phải tiếp đãi tốt.”

      “Đến đây!” Từ trong phòng bếp Đinh Việt chạy ra, vừa mới ngẩng đầu lên thấy đám người Ngô lão lục, vẻ mặt vốn cực kỳ hứng thú trong nháy mắt trở nên suy sụp, cam lòng liếc mắt nhìn Lãnh Cầm: “Lão đại, những kẻ này…Chính là khách khân?”

      “Đúng vậy, là khách nhân.” Lãnh Cầm cường điệu hai chữ khách nhân.

      Đinh Việt có ngốc cũng nhận ra Lãnh Cầm vừa ý, nhìn về phía đám người Ngô lão lục, : “Các ngươi…”

      “Chúng ta thế nào?” Ngô lão lục cười cười, “Khách điếm Lâm Nhân các ngươi vui vẻ tiếp đón khách như vậy sao? Nếu việc này truyền cũng hề tốt với khách điếm các ngươi.”

      “Ngươi…Ngô lão lục, ngươi uy hiếp chúng ta?” Đinh Việt nghe ra ý tứ trong lời của , bất quá Ngô lão lục tuyệt đối phủ nhận, lại còn cười, mà đám người phía sau cũng cười nhạo nhìn và Lãnh Cầm.

      Đinh Việt tức giận đỏ mặt, còn Lãnh Cầm nhìn tình thế này, cũng biết nhiều lời vô ích, chỉ : “Đinh Việt, ngươi sắp xếp hai bàn lấy đồ ăn cho bọn họ.”

      “Nhưng mà…” Đinh Việt còn do dự, bộ dạng vô cùng tình nguyện.

      Lãnh Cầm nhíu mày : “Lời của ta ngươi cũng nghe sao?”

      “Ta…Được rồi.” Đinh Việt nhìn sắc mặt Lãnh Cầm, do dự chút rồi cúi đầu đồng ý, có điều động tác sắp xếp bàn ghế vô cùng từ tốn.

      Ngô lão lục và những người cùng nhìn Đinh Việt thu dọn bàn, khỏi cười : “A, người làm của khách điếm Lâm Nhân này đúng là dùng được nữa, lúc lâu cũng sắp xếp xong, nhìn mấy động tác này xem, là thêu hoa sao?”

      “Ngươi mới thêu hoa.” Đinh Việt trừng mắt nhìn Ngô lão lục, nắm chặt cái khăn lau nện cái bàn.

      Ngô lão lục sửng sốt, lập tức nhíu mày “Đây là chuyện gì xảy ra? Làm ngươi mất hứng rồi hả?”

      “Đinh Việt.” Mắt thấy sắc mặt Đinh Việt càng ngày càng kém, Lãnh Cầm muốn xảy ra chuyện nên gọi dừng lại.

      Đinh Việt nhìn Lãnh Cầm, cuối cùng thở ra hơi, mạnh mẽ lau cái bàn kia, giọng điệu tốt : “Ta cũng dám mất hứng, phải ngươi động tác của ta hơi giống thêu hoa sao? Ta mạnh cho ngươi xem…” Động tác của quả nhiên rất mạnh, giống như muốn dùng sức lực toàn thân để lau bàn, thương thay cho cái bàn kia, két…két…Qủa làm Lãnh Cầm lo lắng chút nữa cái bàn kia gẫy vụn.

      Nhìn Đinh Việt lau xong cái bàn, Ngô lão lục trừng mắt rồi lại trừng mắt, cùng đống người ngồi xuống, sau khi bàn bạc lúc, : “Như vậy , chúng ta thử món ngon nhất của khách điếm các ngươi, thế nào?”

      “Món gì?” Lãnh Cầm cúi đầu kí sổ sách, cũng thèm ngẩng đầu lên hỏi.

      Ngô lão lục : “Mỳ thịt bò.”

      “Mấy người?”

      “Mười người, Lãnh lão đại chắc tính toán chứ?” Ngô lão lục cố ý gây khó dễ với Lãnh Cầm.

      Lãnh Cầm chỉ yên lặng liếc cái, cũng thèm để ý, chỉ quay sang với Đinh Việt: “Đinh Việt, ngươi với An mập mạp, mười bát mỳ thịt bò.”

      “…Được.” Đinh Việt mấp máy môi, vào phòng bếp.

      Ngô lão lục lại nghe ra cái gì, thò đầu ra như muốn nhìn về phía phòng bếp, mở miệng : “An mập mạp?”

      Lãnh Cầm cũng để ý tới , tỏ vẻ nghe thấy câu hỏi của , tiếp tục tính toán sổ sách. Có điều Ngô lão lục cũng chưa từ bỏ ý định, lại đứng dậy đến bên cạnh Lãnh Cầm, khẽ hỏi: “Lãnh lão đại, cái tên An mập mạp rốt cuộc là ai? Đầu bếp của khách điếm Lâm Nhân phải là An mập mạp mà?”

      “Đầu bếp mới tới.” Lãnh Cầm nhíu mày trả lời.

      Ngô lão lục suy nghĩ lát, muốn hỏi lại cái gì, nhưng cuối cùng cũng mở lời, bởi vì vẻ mặt của Lãnh Cầm ngày càng khó coi rồi. Tuy rằng Ngô lão lục vốn dĩ cố ý đến gây chuyện, nhưng nếu như làm cho Lãnh Cầm tức giận, cũng thể dễ dàng ứng phó.

      Ngô lão lục quay lại chỗ ngồi đợi lúc thấy Đinh Việt bưng hai bát tô tới, cả đám người ngửi thấy hương vị kia lập tức nhao nhao nhìn ngó thứ trong tay Đinh Việt. Ngay cả Ngô lão lục cũng cả kinh, chưa từng thấy ai có thể làm cho người khác ngửi thấy hương vị cảm thấy khó quên.

      Đinh Việt đặt bát xuống, sắc mặt xanh mét : “Đây, đồ ăn của các ngươi, trước đưa lên hai bát, còn nữa làm nhé.”

      đám người vội vàng gật đầu, Ngô lão lục đoạt lấy bát trước tiên, với đám thuộc hạ: “Để ta thử xem, món ăn của khách điếm Lâm Nhân rốt cuộc ngon thế nào.” Dứt lời, tiện tay lùa đũa vào trong miệng, có điều vừa mởi bỏ vào trong miệng lập tức kêu lên.

      Mọi người ở bên cạnh nhìn , liên tiếp hỏi: “Lão lục, làm sao vậy? Làm sao vậy?”

      “Có hương vị thế nào?”

      “Ăn ngon?”

      Ngô lão lục dùng vẻ mặt vô cùng khổ sở nuốt xuống, lúc này mới : “Nó…Bỏng chết ta rồi…” Có điều xong câu này, lại cố gắng bình tĩnh lại, đứng dậy tới trước mặt Lãnh Cầm, cúi người xuống khẽ hỏi: “Lãnh lão đại, người đầu bếp này, thiếu tiền chứ?”

      “Ngươi nghĩ sao?” Lãnh Cầm nhìn cái.

      Ngô lão lục nhíu mày, mặc kệ đám thuộc hạ đằng sau tỏ vẻ nghi hoặc và kinh ngạc, chỉ lo chuyện với Lãnh Cầm: “Lãnh lão đại là vì tỷ thí với Hoa lão đại chúng ta cho nên đặc biệt tìm đầu bếp sao?”

      “Thế nào? So với cái tên đệ nhất đầu bếp Lạc Dương của các ngươi tốt hơn rất nhiều, đúng ?” Rốt cuộc Lãnh Cầm cũng nổi giận, nàng ngẩng đầu khiêu khích nhìn Ngô lão lục.

      Ngô lão lục vừa thấy Lãnh Cầm có chút tức giận , trong lòng có chút run, chỉ có điều vẫn lui bước, : “Có thể để chúng ta gặp vị đầu bếp này lần ? Để biết rốt cuộc vị An mập mạp này là ai?”

      “An mập mạp phải để ngươi gọi.” Lãnh Cầm lạnh lùng .

      Ngô lão lục nheo mắt, im lặng lát vẫn quyết định đối đầu với Lãnh Cầm: “Lãnh lão đại, thể cho chúng ta nhìn lần?”

      thể.” Lãnh Cầm từ chối.

      “Xem ra Lãnh lão đại ngươi quả coi người này như bảo bối rồi, ta nghĩ nếu Hoa lão đại chúng ta biết nhất định cảm thấy rất hứng thú.” Rốt cuộc Ngô lão lục cũng ra danh hào của lão đại nhà mình.

      Lãnh Cầm sợ Hoa Mạc, chỉ là nàng biết chắc rốt cuộc Hoa Mạc làm gì với Phương Tiểu An. Dù sao Hoa Mạc vẫn vô cùng cố chấp với khách điếm Lâm Nhân, vì để có được khách điếm chừng có thể giở trò bịp bợm nào đó. Cho nên, Lãnh Cầm trầm giọng : “Tốt nhất các ngươi nên tới náo loạn.”

      “Ta chỉ muốn nhìn lần thôi.” Ngô lão lục kiên trì.

      Ở phía sau, Đinh Việt lại từ phòng bếp ra, trong tay bưng hai bát, mà phía sau bóng dáng khổng lồ. Đinh Việt vừa vừa với người phía sau: “Vốn muốn để huynh giúp ta bưng ra, sao huynh lại muốn bưng ra?”

      vài bước mà thôi.” Phương Tiểu An thản nhiên ở phía sau .

      Trong phút chốc, ánh mắt mọi người trong khách điếm đều dừng người Phương Tiểu An.
      Last edited by a moderator: 7/4/15
      kabi_ng0k thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :