1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trái Tim Màu Hổ Phách - Nam Lăng

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35: Ánh trăng rực rỡ
      Tiểu Ái ngắt điện thoại của mẹ, co người ngồi ghế sô-pha tại căn biệt thự, mặt mày nhăn nhó như quả mướp đắng.

      "Em sao vậy?" Dung Kỳ bước xuống cầu thang, từ sau sô-pha hơi khom người về phía .

      "Mẹ trước khi kết hôn được sống chung với , dù có thân thuộc đến đâu cũngphải chú ý đến quy củ phép tắc."

      Tiểu Ái cuống quýt: "Quá đáng sợ! Hôm đó, mẹ vừa kinh ngạc vừa hận, có thể lúc đó cho em bạt tai, vậy mà sau khi chuyện vớihọ, lại có thể bàn ngay đến chuyện kết hôn. Ban đầu em còn nghĩ rằng ít nhất bố mẹ cũng phải choáng váng chút chứ!"

      khẽ mỉm cười, sợi tóc rủ xuống sống mũi, từ góc nhìn của trông vô cùng quyến rũ.

      "Em hoài nghi, đời này còn có chuyện gì làm được ?" Ánh mắt lướt khắp căn biệt thự đẹp lung linh hai tầng: "Tuy nơi này giao thông thuận tiện, giá phòng cũng đến nỗi đắt đỏ, nhưng dù sao vẫn là biệt thự. Dung Kỳ, , gia sản của rốt cuộc có bao nhiêu?"

      " nhiều, cũng chỉ có từng này." vòngqua sô-pha ngồi xuống, kéo vào lòng: "Sauảnh hưởng của chuyện hợp đồng năm ngoái, có đầu tư vài hạng mục khác, nhằm phòng bị vào những khi cần đến."

      Câu đó khiến cho Tiểu Ái liên tưởng đến chuyện Thang Ân Nặc, liền khỏi sa sầm mặt mày: "Năm ngoái và người phụ nữ ong bướm đó từng có quan hệ rất gần gũi đó nha. Ăn cơm, chuyện, còn ở Thuần Quán uống cà phê, hưởng thụ thẻ phòng cao cấp, hừ!" ràngbiết đó là chuyện rất lâu trước đó, cũng biết Dung Kỳ có gì với ả ta, nhưng trong lòngTiểu Ái vẫn thấy thoải mái, lập tức đẩyanh chạy về phía phòng bếp pha trà sữa.

      Thấy từ từ bước vào nhà bếp, Tiểu Ái ra sức khuấy cà phê, vờ như mình rất bận.

      "Sao vậy?" Dung Kỳ đứng sau lưng nên hề biết được ý cười lướt qua khoé môi . Tuy nhiên, cũng nhận ra được lời rảnh rang trong giọng đó của Dung Kỳ.

      "Thế nào? Bây giờ người bạn của tức giận, cáu kỉnh, chỉ hỏi câu vậy là đượcthôi sao?" Tiểu Ái gì, chỉ dùng mũi hừ tiếng.

      "Tiểu Ái, em biết thích cách biểu đạtkhông chín chắn này của em." Những lời hờhững của truyền đến, tức đến run người,thầm nghĩ tên chết tiệt này lại lãnh khốc rồi.Những lời này là hợp tình hợp lý hay sao?

      " thích! Em mặc kệ ! Em cứ như vậyđấy!" vứt thìa xuống, quay đầu trừng mắtnhìn rồi ra ngoài. Nhưng con chưa được hai bước, liền bị kéo giật lại, lưng chạm vào bức tường lát gạch men, chữ đau còn chưa kịp thốt ra, bị hơi thở nóng hổi mềm mại chặn lại giọng .

      nụ hôn nóng bỏng, quấn quýt bất ngờ xảy ra. Cách thức hôn mãnh liệt như vậy chỉ có khi Dung Kỳ ở giường. Nhiều khi bị hônđến mức đầu óc choáng váng, Tiểu Ái lại hoàinghi con người Dung Kỳ luôn ung dung, lạnhlùng trước mặt người khác ấy có lẽ phải là .

      tiến sâu vào miệng , quấn chặt lấy đầu lưỡi của nuốt vào miệng mình, quấn quấn lại dường như thể dừng lại được.

      Cứ hôn như vậy, Tiểu Ái quên mất chuyệnvừa nãy, cả người đều mềm nhũn dựa vào lònganh, để mặc muốn làm gì làm. Những ngón tay thon dài mò mẫm dưới lớp quần áo,trêu chọc qua lớp áo ngực. Nhiệt độ cơ thểtăng cao, những tiếng rên rỉ bắt đầu phát ra từkhoé miệng Tiểu Ái.

      Hai người đều thở gấp nặng nề, môi dichuyển đến bên tai , nhưng lúc đó lại khẽ rìrầm : "Bây giờ em có thể lĩnh hội được chút tâm trạng của khi thấy em và ngườiđàn ông khác ôm hôn rồi phải ?"

      "Á!" Tiểu Ái dần dần hồi tỉnh, trừng mắt nhìn , đôi mắt màu trà gần ngay gang tấc mơ màng, ám muội, vừa chưa dục vọng lại vừa chất chứa trêu đùa. Tiểu Ái hiểu ra: "Lúc nãy cố tình nhắc đến chuyện hợp đồng." Giọng khàn khàn, nghe mà ngay đến cũng phảiđỏ mặt, khiến khỏi mắng thầm mình chẳng ra sao, lần nào cũng bị biến thành bộdạng đứng đắn, là quá xấu hổ.

      khẽ cười, dường như rất vui vẻ, khoảnggiữa hai hàng lông mày đẹp lạnh dãn dần tựa hồ như tách ra thứ đá quý long lanh, lấp lánh, khiến tim đập thình thịch.

      "Tiểu Ái!" đưa trán mình kề bên trán TiểuÁi.

      " làm gì vậy?"

      " muốn kết hôn với em."

      "..."

      " muốn em lấy !"

      "Mà phải, hãy kết hôn với ! Hoặc là, em hãy gả cho nhé!"

      Dung Kỳ quả nhiên là Dung Kỳ, ngay cả cầu hôn cũng đặc biệt có cá tính.

      Tuy nhiên, Tiểu Ái nghĩ lại, câu thích cũng chưa từng chứ đừng .Những chuyện này nhất định phải là người trong cuộc ra mới được. Trân Gia bất luận miêu tảnhư thế nào, bao nhiêu lần cũng đều vôdụng.

      Tuy Tiểu Ái cũng , nhưng người thayđổi quan hệ giữa họ là , lẽ nào bây giờ, lạilà người thích trước sao?

      Tư Nhã thốt ra bốn chữ ngăn cản khuyên :"tuyệt đối được." Bất luận người thay đổi quan hệ là ai trong tình bên nào thích trước luôn là người thua cuộc. Sau này, dù thế nào cũng bị nhớ cả đời, mãi mãi lép vế. Đằng này trường hợp của họ lại là đôi đũa lệch, người quá xuất sắc, còn người kia rất đỗi bình thường, thành bại quá ràng rồi.

      "Nhưng mà, cậu có muốn kết hôn với ấy ?" Tư Nhã nghiêm túc hỏi.

      " muốn!" Tiểu Ái cũng rất nghiêm túc trả lời: "Có ai vừa đương mấy tháng kết hônkhông? Mình mới bao nhiêu tuổi nào? nghiệp vừa bắt đầu scandal bay khắp trời, ngày ngày bị người ta phê bình, đả kích, lúc này còn kếthôn nữa chẳng khác gì tự sát trong cái nghề này. Hơn nữa, còn chưa kết hôn mà ấy phản đối kịch liệt mình đóng những cảnh thânmật, hôn nhau, sau khi kết hôn rồi, xem chừng còn nhốt mình trong nhà, bắt mình làmngười phụ nữ của gia đình ấy chứ!"

      "Hôn nhân là nấm mồ, đặc biệt nó lại là nấm mồ của diễn viên." Tư Nhã từng nghe chuyện Dung Kỳ quan sát cảnh hôn của Tiểu Ái ở thành phố Điện ảnh và Truyền hình: "Vậy hồi đó cậu trảlời ấy thế nào? trai cậu há chẳng phải chơi trò lừa gạt sao? Ngộ nhỡ ấy lậtmặt huỷ vai bộ phim điện ảnh sau này củacậu..."

      Vẻ mặt Tiểu Ái chuyển sang bi thương: "...Dùng thân thể."

      "..."

      "Cứ thế lao đến hôn, sau đó kéo lên tầngtrên, cứ như vậy, thế này thế kia, lặp lặp lại...ngày hôm đó mình mệt muốn chết!"

      "Lợi hại!" Tư Nhã nhịn được vỗ tay,khiến cho mấy vị đồng nghiệp ngồi cạnh cũng phải quay đầu nhìn.

      Tại hội trường lễ trao giải điện ảnh hàng năm, với tư cách là diễn viên mới nổi trong giới showbiz, Tư Nhã rất vinh dự được mời đến. CònTiểu Ái chỉ nổi lên do số lượng lớn tin tức xấu gần đây, trước đó San San từng hỏi có muốn tham gia hay , nếu muốn, San San có cách giúp bước lên thảm đỏ.

      Ý của San San hiểu, Dung Kỳ với tư cách đạo diễn phim điện ảnh, lại có tác phẩm lọt vàodanh sách đề cử, tất nhiên xuất trong vai trò khách quý. Trước đó, thông qua giới truyền thông, Dung Kỳ công khai bài báo mạng, bày tỏ mình thực chỉ do nhà họ Dung nuôi nấng, có quan hệ huyết thống với Dung Tiểu Ái. Nhưng dù như thế nào ánh mắt mọi người nhìn họ vẫn thể thay đổi ngay được.

      Đặc biệt là Dung Tiểu Ái, trước đó scandal quá nhiều, hình tượng trước công chúng lại hềtốt chút nào.

      "Chính vì thế mình càng phải . Lẽ nào phải đứng trước ống kính vài giọt nước mắt, rằng đều tại mình năm đó quá ngốc nghếch, quá ngây thơ hay sao? Hay đột nhiên mai danh ẩntích rồi tuyên truyền với bên ngoài là vì thươngtâm nên ở nhà dưỡng bệnh? Mình chưa từngcho rằng mình làm sai, nên càng địnhtừ bỏ, cơ hội lăng xê tốt như vậy mình đương nhiên bỏ lỡ rồi!"

      Tiểu Ái với Tư Nhã nhưng đó cũng chính lànhững lời mà tự nhủ bản thân. Ngày diễn ralễ trao giải, bước thảm đỏ trong ánh mắt dò xét đầy kinh ngạc, kỳ lạ của mọi người.

      Hai bên hành lang tràn ngập khán giả và cánh truyền thông, vào giờ phút Tiểu Ái xuất ,bầu khí xung quanh có phần hơi khác thường. Tiểu Ái có người cùng, mộtmình chỉ chậm rãi, mà bước chân cònrất khoan thai.

      phải lên bục trao giải nên Tiểu Ái mặc đồ dạ hội. kết hợp chiếc áo lụamỏng kiểu lộ vai trần với quần jean cực ngắn vàboot dài, cộng thêm chiếc mũ bò mái tócxoăn dài màu tím đậm, trông vừa thoải mái vừaphóng khoáng, giống như dự buổi party chúc mừng.

      Tiểu Ái như những ngôi sao khác dịudàng, thân thiết vẫy tay chào khán giả hai bên,cũng giống những người mới non nớt, vì muốn bộc lộ khí chất mà mỗi bước chân đều yểu điệu thướt tha. Khoé miệng hơi cong,bước chân ung dung, dứt khoát tựa như giữa đấttrời có bất kỳ ai hay chuyện gì có thể ảnh hưởng đến việc hưởng thụ cảm giác bướctrên thảm đỏ vào lúc này.

      Nhưng có lẽ vẫn có những điều bất ngờ.

      Cùng với tiếng hít thở kinh ngạc của khán giả vàtiếng rít chói tai của đám con , chiếc xe dựng tại đoạn của thảm đỏ, người đàn ông khuôn mặt đẹp tuyệt, lạnh lùng bước xuống. người là bộ vest kiểu cách thoải mái màu xám tro, bên trong là áo sơmi màu trắngvăn hoa nhàng, cổ áo hơi mở, nhưng cổ là đồ trang sức hiếm khi đeo lên.

      Bên cạnh là Tử Lôi với bộ vest dài thắt lưngmàu tím đậm, ta khoác tay , dáng vẻ khoan thai. Tử Lôi là nữ ngôi sao có tên tuổi,vừa bước đến khiến cho đèn lấp lánh, hai bên hô hoán ngừng. ta rất chậm, mỉm cười vẫy tay chào, đáp lại những người hâm mộ nồng nhiệt.

      Dung Tiểu Ái còn chưa hết thảm đỏ, Aki - nhân vật nam chính trong scandal lại khoác taymột ngôi sao nữ khác xuất . Mọi người tuy ai cũng hiểu lúc bước thảm đỏ cùng ai thìđó chỉ là hình thức do ban tổ chức cầu hợp tác mà thôi. Nhưng lâu trước đó, khi Tử Lôi hợp tác với Aki trong bộ phim "Kỳ sát",cũng có tin đồn rằng nữ ngôi sao gợi cảm, kiêu ngạo này vô cùng thích Dung Kỳ.Quan hệ hai người khá hoà hợp, thường cười nóivui vẻ chuyện trò ở phim trường. Tuy nhiên,những tin suy đoán bắt bóng bắt gió đó bị scandal lãng mạn tại Pháp của Dung Tiểu Ái và Dung Kỳ áp đảo, vì thế mà tạm thời có ai nhắc đến. Nhưng lần này thấy hai người sánh vai xuất , tất cả mọi người đều mang tâm trạng như sắp được xem kịch hay. Vài ngườivốn nhìn Tiểu Ái với ánh mắt thiện cảmdần dần lộ ra vẻ cười cợt đau khổ củangười khác.

      Cũng đúng, Dung Tiểu Ái tuy khá xinh đẹp, trẻtrung, hoạt bát, nhưng trong giới showbiz muônmàu muôn vẻ này, thứ thiếu nhất chính làngười đẹp, ngược lại thứ thiếu nhất chính là những người đàn ông điển trai có đầu óc. Aki cóđịa vị như vậy, thể nào để Dung Tiểu Ái vô danh tiểu tốt, danh tiếng ra sao liênluỵ mãi được.

      Mặc dù nghe được những lời bàn tán xôn xao truyền tới, nhưng đáy mắt Tiểu Ái lại dần lên ý cười.

      Trong thời gian gần đây, có lẽ đây là lần đầu tiên khi thấy Dung Kỳ kề bên người đẹp khác mà lại hề mảy may giận dữ và cũngkhông hề để ý. Thực ra, trước khi đến đây,Dung Kỳ dặn dò, bảo cùng xuất . Tiểu Ái hiểu muốn bảo vệ . Nhưng lúc đóvừa bị lời cầu hôn kèm theo mệnh lệnh hùng hổ của nên chỉ còn cách tìm lí do để thoát thân. Vì cơ hội hiếm có nên hãy cứ để cảmnhận được dịu dàng của những người đẹp khác !

      Tiểu Ái cười thầm, tiếp tục bước. Lúc quakhu vực phóng viên chụp hình được đặt ở vị trítrung tâm của thảm đỏ, bỗng có ngườigọi tên .

      "Dung Tiểu Ái!" Giọng trong trẻo, êm tai, vẫn mang theo du dương trầm bổng sửa được. Tiểu Ái vừa quay đầu, bị đốiphương kéo .

      Người kinh ngạc chỉ có , mà người chủtrì vốn cầm micro phỏng vấn đối phương cũng hết sức bất ngờ. Lập tức rất nhiều máy ảnhvà máy quay hướng về phía Tiểu Ái, chiếc đèn lấp lánh ngừng, hoa mắt lúc lâu mới nhìn người trước mặt. Khuôn mặt tinh tế điển trai với nụ cười rạng rỡ, đôi mắt phượngvừa có vẻ quyến rũ dịu dàng, lại vừa chứa vẻxấu xa lường trước được. Đó là AndoRuki.

      "Cậu quay về từ lúc nào vậy?" Tiểu Ái vô cùngngạc nhiên.

      "Nào, giới thiệu với mọi người!" Chàng thiếuniên nắm lấy vai , rất nhiệt tình chuyệnvới người chủ trì mặt mày rất lúng túng:"Lúc nãy phải hỏi, sinh nhật hai mươi tuổi vào tháng sau tôi muốn món quà gì nhấthay sao? Nhìn , món quà đó chính là đây! Nếunhư ngày đó chị xinh đẹp, gợi cảm này chịucùng tôi hẹn hò ngày, tôi nghĩ chắc mình may mắn cả năm!"

      Người chủ trì: "..."

      Phóng viên: "..."

      Tiểu Ái: "..."

      Khán giả: "..."

      ...

      Người chủ trì đứng hình trong vài giây liền phản ứng lại... Đây là truyền hình trực tiếp, dựa theo kinh nghiệm chủ trì xuất sắc, ta lập tức mỉm cười giúp Ando Ruki điều đình: "Chắc chắn năm đó, lúc Ruki và Dung Tiểu Ái cùng đóngphim "Vũ điệu đào kép" có tình bạn rất tốt đẹp, nguyện vọng sinh nhật lần này là khác biệt đó nha! Nhưng mà thực phải hỏi thử ý kiến của đạo diễn nổi tiếng Aki trước !Ha ha ha... ha ha ha...

      "Sao phải hỏi ta chứ? Đây là chuyện giữatôi và Tiểu Ái mà!” Ando Ruki mang vẻ mặt vui với : "Tiểu Ái, gần nămkhông gặp, chị có nhớ tôi ? Vì chị nên tôi mới quay về sớm đó!"

      Mặt Tiểu Ái nổi lên vài vạch đen.

      Tiểu Ái đưa tay ra ngầm véo cậu ta cái.Thằng nhóc chết tiệt! Vừa quay về làm mưalàm gió rồi, trong tình huống này, cái gì nên ,cái gì nên lẽ nào phân biệt được hay sao? Tiểu Ái liếc mắt nhìn, thấy Nanka - người quản lý đáng thương của cậu ta thu người trong góc.

      Tiểu Ái nhìn thẳng vào mắt ta, hai người bắt đầu đối thoại câm.

      "... Này! là người quản lý đó! Mau quản lýthằng nhóc nhà có được ?"

      "... nhìn tôi giống bộ dạng quản nổi cậu ta hả?"

      "... quản lẽ nào tôi quản sao? Truyền hình trực tiếp đó! phải định lui về ẩndật đó chứ? Chưa từng thấy kiểu đùa giỡn thếnày hay sao vậy?"

      "... Tôi quen rồi, quen mặc kệcô! Dù sao tôi cũng bó tay rồi!"

      Khoé mắt Dung Tiểu Ái bắt đầu giật giật.

      Ando Ruki nhân cơ hội này mờ ám tựa như giả mà cũng như , còn ôm chặt lấy bả vai , hề mảy may quan tâm đến mình bịvéo véo lại ở lưng.

      Người chủ trì ngoài việc cười ngốc nghếch ra còn gì để , đúng lúc đó liếc nhìn Aki và Tử Lôi chầm chậm tới, thầm nghĩcứu tinh đến. Tuy hôm nay, khuôn mặt lạnh lùng của Aki vô cùng lạnh lùng, nghiêm nghị,nhưng Tử Lôi lại cười rạng rỡ. ta vừa nháymắt ra hiệu, đám quay phim liền ngầm hiểu quay ống kính sang.

      Nhân cơ hội đó Tiểu Ái mạnh tay véo cái, chàng thiếu niên bên cạnh buồn rầu hừ mộttiếng, cánh tay quàng vai dần dần buôngxuống. Tiểu Ái lập tức thoát được định bỏ ,nào ngờ động tác của Ando Ruki còn nhanh hơn, chỉ với mấy bước chân kịp ôm lấy eo , rồi ghé đầu bên tai : "Cùng nha! Dùsao chúng ta đều chỉ có mình, trai DungKỳ của chị cũng cùng người khác, chúng ta nên an ủi lẫn nhau."

      "An ủi cái đầu cậu! Tiếng Trung còn chưa sõi câm miệng lại cho tôi!" Tiểu Ái bị Ruki đẩy mấy bước, lần nữa xuất tại trung tâm thảm đỏ, hai bên đều là khán giả và phóng viên. Trước ánh mắt sáng ngời của mọi người, có cách nào đành hất tay Ruki ra bướctiếp thảm đỏ.

      " trai Dung Kỳ của chị và người đẹp Tử Lôithật là xứng đôi đó! Chị nhìn chị ta cười kia, giống như chị ta mới là nữ nhân vật chính trong scandal vậy. Chà! Lạnh quá! Lạnh quá! Ánh mắt của ngài đạo diễn là lạnh băng đó!" Lời của Ando Ruki khiến Tiểu Ái vô thức quay đầu nhìn. Trong vòng vây của người chủ trì, nhà quay phim và phóng viên, ánh mắt sắc lạnh củaDung Kỳ lại hướng về phía và chàng thiếu niên bên cạnh. Ánh mắt đó đâu chỉ là lạnh giá,mà phải là độ tuyệt đối khi vũ trụ giữa dòng sông băng trong truyện "Saint Seiya"[1] nổ tung toả ra.

      [1] "Saint Seiya" - "Áo giáp vàng" là bộ truyệnmâng có tên gốc là "Saint Seiya và Knights ofthe Zodiac" của tác giả Kurmada Masami ngườiNhật. Bộ truyện tranh giành được giải AnimageGrand Prix tại Nhật trong năm 1987. Trong năm 2002, bộ truyện được tái xuất bản bởi công ty Toei Animation cùng với các tập tiếp theo thể theo nguyện vọng của độc giả.

      Tiểu Ái run cầm cập, quay đầu trợn mắt nhìnanh chàng bên cạnh: "Thằng quỷ! Nghĩ rằng cậuđi học về nên người hơn, thế mà bây giờ tôi lại cảm thấy cậu bằng cả đồ vật."

      "Đồ vật gì?" Ruki vẫn rất hiếu kỳ hỏi lại.

      "Bất cứ đồ vật nào đó."

      "Đưa ra kiểu mẫu , để tôi xem có giống hay chứ!"

      Tiểu Ái thuận tay chỉ vào tấm thảm: "Còn bằng cái này. Nó còn có tác dụng được người ta đặt chân lên, còn cậu..."

      "Tôi rất bằng lòng bị chị bước lên, bị chị chàđạp." Ruki cười vô cùng khoái chí.

      "..."

      Hai người lúc bước đến cuối thảm đỏ, Ando Ruki vẫn chưa buông tay, khuôn mặttràn ngập ý cười và trêu đùa chứa chútnghiêm túc: "Tiểu Ái, tôi quay về trước kếhoạch đúng là lựa chọn chính xác. Nghe chịmắng mỏ, tôi cảm thấy rất ư là vui vẻ. Lúc ở , có ai giống chị, họ đều sợ tôi. Nanka cũng vậy, bất kể tôi làm gì, cũng tức giận, chỉ biết dặn dò nhắc nhở công việc vàchuyện học tập phải hoàn thành. là vô vị!Tiểu Ái, lúc tôi ở rất nhớ chị!"Chàng thiếu niên , trong đáy mắt dạt dào phiền muộn và bùi ngùi, nhân lúc Tiểu Ái sững sờ, cậu giang cánh tay nhanh chóng ôm Tiểu Ái, lúc buông ra khoé miệng còn tranh thủ lướt qua môi .

      "Dung Tiểu Ái" Liếc nhìn vẻ mặt nhịn cười của cậu ta, lúc này Tiểu Ái mới hiểu... lại bị trêuchọc nữa rồi. Tiểu Ái còn định nổi đoá thìRuki vào hội trường trao giải trước mộtbước.

      Tiểu Ái đứng tại chỗ suy nghĩ vài giây, chợt nhớra mình còn đứng thảm đỏ, cảnh vừa rồi nhất định bị nhiều người bắt gặp, chừng phóng viên nào đó nhanh taychụp lại. Tuy nhiên, thế nào cũng được, chỉ cầnDung Kỳ thấy là được.

      Tiểu Ái vội vã liếc mắt về phía sau, Nanka đangmang ánh mắt đồng cảm bước vào, sau cái đậpvai mang tính chất an ủi, rồi cùng bước vàohội trường.

      Trong hội trường, những ngôi sao nặng ký đềucó vị trí ngồi đặc biệt, xung quanh họ cũng thường là những ngôi sao. Với cấp bậc của Tiểu Ái nay, tất nhiên thể ngồi ở vị trí đó, do dự biết phải ngồi ở đâu ở mộtgóc, Tư Nhã vẫy tay gọi đến.

      Tại lễ trao giải, hai người bắt đầu rủ rỉ chuyệnriêng. Với lại đây là lần đầu tiên hai đến buổi lễ lớn như vậy, trước đây chỉ có thể thấynhững ngôi sao quy tụ cũng nhau, lấp lánh, chói loá giờ tất cả thành thực khi chính mìnhgia nhập vào thế giới ấy khiến họ hào hứng vô cùng.

      xong chuyện Dung Kỳ cầu hôn, Tư Nhã vàTiểu Ái liền bắt đầu khai quật những chàngđẹp trai hồi học là thần tượng của họ cũng có mặt tại đây.

      Tư Nhã: "Này, nhìn người kia... vào nghề lâunhư vậy nhưng đây là lần đầu tiên mình nhìntrực tiếp ngoài đời đó, đẹp trai quá!"

      Tiểu Ái: " ta rất đẹp trai sao? Khẩu vị của cậu đúng là như mười năm trước đây."

      Tư Nhã lườm Tiểu Ái: "Cậu đối mặt với cáingười trong nhà kia gần hai mươi năm, mỹ quan tất nhiên là biến thái chút!"

      "Ý của cậu là mắng mình biến thái chứ gì?"

      "Cậu có lúc nào biến thái ?" Tư Nhã gian tà nhìn , ánh mắt chiếu vào góc khác: "Nhìn chỗ đó kìa, là Minh Phỉ! Người đànông đó rất đẹp trai nha, nụ cười trong màn hình huỳnh quang mà cũng sáng láng, thân thiết nhưthế."

      Tiểu Ái nhìn theo hướng Tư Nhã chỉ, quả nhiênthấy Minh Phỉ người từng hợp tác cùng côđang chuyện với người, ánh mắt vừa hướng tới nhận ra , vài câu gì đó với người bên cạnh, rồi đứng dậy về phía hai người.

      "Nào, đến rồi đó!" Tư Nhã ác ý lay lay : "Xem ra, ta vẫn nhớ nhung cậu đó! Mình xem "An phượng lãnh nguyệt" rồi, cảnh hôn nhiều quá, đặc biệt là cảnh cậu cưỡng hôn ta, góc quay rất nét..."

      "Cậu có tin ngay tại nơi này mình cưỡng hôncậu?" Tiểu Ái cười nham hiểm, Tư Nhã lập tức biểu mình ngậm mồm. Minh Phỉ đến bên Tiểu Ái chào hỏi rồi cứ thế ngồi xuống.

      " Minh! Đây là chỗ ngồi của người vô danh tiểu tốt đó!" Nghe Tiểu Ái trêu đùa, Minh Phỉ mỉm cười sảng khoái, Tư Nhã xưa nay vẫn nhiệt tình với trai đẹp, nên chủ động giới thiệu bản thân. Minh Phỉ và Tiểu Ái vốn thân thiết, cộng thêm Tư Nhã tính cách hướng ngoại, nêncả ba người chuyện rất hợp. Họ sôi nổi chuyện trò, lúc bình luận về những diễn viên điện ảnh, khi lại tâng bốc lẫn nhau rồi về sở thích cá nhân hàng ngày của từng người. Cho đến khi lễ trao giải bắt đầu, Minh Phỉ cũngkhông quay lại vị trí của mình, vẫn tiếp tục cùng với hai rầm rì chuyện.

      Khi vị khách quý tuyên bố giải đạo diễn xuất sắc nhất, người đàn ông tuyệt mỹ ở hàng ghế cùng lên sân khấu, lúc đó bao người mới đồng loạt dừng chuyện.

      " chẳng hồi hộp!" Tư Nhã vuốt tóc cườimỉm: "Scandal của bọn cậu ầm ĩ như thế, vậy mà ấy vẫn có thể đạt được giải thưởng đó."

      "Aki rất có thực lực!" Minh Phỉ gật đầu khen ngợi.

      "Tôi cảm thấy ấy dường như luôn nhìn vềphía này. Chậc chậc, ánh mắt là sắc nhọn!Ý, ấy sao chỉ cảm ơn là xuống ngayvậy chứ?" Tư Nhã tiếp tục : "Cơ hội tốt như vậy, nên mấy lời bày tỏ cảm xúc mới đúngchứ! Ồ, lại còn về phía bên này nữa, anhMinh, thấy thế nào?"

      Minh Phỉ nhịn cười: "Tôi chỉ cảm thấy, rốt cuộc tôi hiểu. Lúc hợp tác với Tiểu Ái, tại sao mỗi lần có cảnh hôn Aki đều xuất ." xong, và Tư Nhã trao đổi ánh mắt lời. Tuynhiên, lúc này thân hình cao thẳng, mảnh khảnh của Aki đứng bên , tay Aki vẫn cầm giải đạo diễn xuất sắc nhất vừa đạt được, mặt hề có chút vui mừng của người nhận giải.

      Dung Kỳ hơi khom người, vừa lễ độ vừa lạnh nhạt với Minh Phỉ: "Xin lỗi, vị trí này có thểnhường cho tôi được ?"

      mặt Tiểu Ái nổi thêm ba vạch đen, Tư Nhã ngồi bên cạnh lặng lẽ cười ngây ngô, Minh Phỉ còn cách nào khác đành qua Tiểu Ái, ngồi xuống bên Tư Nhã.

      Sau khi ngồi xuống Dung Kỳ gì, chỉ đưa tay ra nắm lấy bàn tay , rồi tiếp tục mang vẻ mặt hờ hững nhìn lên sân khấu, hoàn toàn lờđi những ánh mắt soi mói bắn ra từ tứ phía. TiểuÁi thử rút tay ra, nhưng đó chỉ là mong muốn xa vời.

      Tư Nhã và Minh Phỉ cũng chuyện nữa, bầu khí vừa nãy còn sôi nổi bây giờtạm thời lắng xuống. Trong đầu Tiểu Ái bị ám ảnh bởi ánh mắt trước đó Dung Kỳ quét tới côvà Ando, bắt đầu đứng ngồi yên, cốtìm ra chủ đề cười với : "Giải này kháđẹp đó!"

      Dung Kỳ liếc nhìn , gì, nhưng lại tùy ý đặt giải thưởng vào tay .

      Tiểu Ái ngạc nhiên

      " phải là em thích nó sao?" hững hờ .

      "Nhưng cũng đến mức đưa cho em ở đây,chốc nữa còn có tiệc chúc mừng, với lại đám phóng viên còn đợi chụp hình kìa!"

      "Chẳng sao, cứ ngồi bên này."

      "Nhưng người cùng hôm nay là Tử Lôiđó!" Lời vừa dứt, Tiểu Ái liền bị nắm chặt tay, hài lòng giương mắt nhìn .

      " làm cái gì vậy, em quan tâm, rộng lượngnhư vậy mà còn chưa được à?"

      "Quan tâm?" cười như cười: "Làmuốn quan tâm đến chính em chứ gì? Đừng chorằng vừa rồi thấy việc thằng nhóc kialàm với em."

      Mặt Tiểu Ái đông cứng lại: "Đó là do cậu ta cố ýchỉnh em."

      "Vì thế tiếp theo em định tiếp tục để cậu ta chỉnh hả?" hơi nheo đôi mắt đẹp lại, bên trong đó kèm theo chút cảnh cáo. Thấy côkhông cãi lại nữa, giọng điệu dịu dàng đôi phần: "Lúc đến tiệc chúc mừng cứ theo , nghe thấy chưa?"

      Tiểu Ái uể oải dạ tiếng.

      Đồng ý có nghĩa là nhất định phải làm theo, tiệc chúc mừng bắt đầu chưa được baolâu, Tiểu Ái nhân cơ hội người đông, sau khi nhét giải thưởng vào tay rồi lập tức xoayngười lẳng lặng chuồn .

      Tiểu Ái vốn dĩ đến đây là vì muốn hưởng thụthảm đỏ và tiệc hội, phía sau bị ánh đèn chớp của phóng viên thiêu chết mới lại đó.

      Tiểu Ái tránh xa cánh phóng viên, tìm góctương đối yên tĩnh, khi chưa uống được mấy ngụm sâm panh, Ando Ruki biết từ chỗnào lại đến gần . Nhìn khuông mặt điển traitươi cười của chàng thiếu niên đó, Tiểu Ái thấyđau đầu, lập tức quay đầu bước .

      Bị Ando Ruki ngắm vào, tiệc chúc mừng hômnay thể nào ở lại được nữa, Tiểu Áituy muốn nhưng tại nếu biết cậu ra gây ra những chuyện ầm ĩ nào nữa.

      vội vàng chào Tư Nhã, xuyên qua phòng tiệc ồn ào, rồi hướng về phía cửa chính nhàng chuồn ra ngoài.

      Phòng tiệc nằm ở phía sau hội trường trao giải,trời tối, màn đêm dày đặc được ánh đèn rực rỡ thắp sáng, buổi lễ long trọng mà hoa lệ này vừa bắt đầu. Bên trong đó biết có bao nhiêu đạo diễn, diễn viên nổi tiếng, quy tụgiới truyền thông xuất sắc từ khắp cả nước.Bên ngoài hội trường, những khán giả nhiệt tình vẫn còn chen chúc chờ đợi, những nhân viênbảo vệ mặc áo đen bận rộn lại lại.

      Tuy chỉ là diễn viên vô danh tiểu tốt, nhưngtrước đó cũng được ban tổ chức buổi lễ sắp xếp xe chuyên dụng đưa đến đây. Sau khi rờikhỏi phòng tiệc, chạy thẳng đến gara chuyên dụng dưới tầng hầm. Nào ngờ vừa bước vàohành lang gara, Tiểu Ái liền thấy Ando Ruki đứng dựa ở cửa thang máy vẫy tay cười với mình. Vừa rồi chính vì trốn Ruki nên thang máy, vậy mà vẫn bị cậu ta tìm được, cơn tức giận nổi lên, tiến lên phía trước đá vào chân cậu ta: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì hả? Vô vị quá mức rồi đó!"

      Cậu ta nhanh nhẹn tránh, dường như còn thấy oan ức: "Do Aki nhà chị mọn, chị đá tôilàm gì chứ?"

      " biết ấy mọn mà còn trêu đùa, tôikhông đá cậu đá ai đây hả?"

      "Oa! Chị đánh đấy à?" Ruki tránh ngược tránh xuôi, trong hành lang tầng hầm yên tĩnh,tiếng động của hai người vô cùng vang vọng. Sau khi lẩn tránh tiếp, có vẻ như nghe thấy tiếng bước chân hành lang nên Ruki vội vàng tỏ ý đình chiến. Tiểu Ái cho rằng cậu ta lại giở trò, nhân cơ hội đá cho cậu cái, kết quảvừa quay đầu thấy mấy người bảo vệ mặc áo đen đeo kính râm đứng ở lối hành làngnhìn họ... Gặp phải quỷ rồi, giữa trời tối mà còn đeo kính râm.

      "Là vệ sĩ của cậu à?" Tiểu Ái toát mồ hôi nhưmưa, liệu có bị vây đánh đấy?

      Ruki nheo mắt nhìn lúc: " phải, mấyngười này tôi quen. Chắc là bảo vệ ở nơinày thôi!"

      "Bảo vệ?" Ánh mắt của đối phương hướng về phía Tiểu Ái có phần tốt lành, Tiểu Ái có cảm giác họ phải bảo vệ, lúc hoài nghi, mấy người áo đen đó bước vội về phía , người đàn ông dẫn đầu năng đượclịch cho lắm: " là Dung Tiểu Ái?"

      "Đúng vậy, muốn ký tên sao?" Tiểu Ái nhếch lông mày.

      Người đàn ông đó gì, quay đầu nháy mắt ra hiệu với những người cùng phía sau, hai người lập tức bước lên tóm lấy tay , còncó người cầm khăn bịt mồm .

      Bắt cóc!?

      Những người đó vốn dĩ định bắt cócAndo Ruki, chỉ thấy phiền phức khi Ruki gây rối nên đánh vào gáy, rồi kéo cậu ta hôn mê bất tỉnh trong chiếc xe tải.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36: Người đứng sau lưng

      Lần bắt cóc này, quả nhiên hề giống với lần trước có máy bay tư nhân, nữ tiếp viên hàng dịu dàng và món bò bít-tết thơm phức.

      Sau khi bị ném vào xe, hai mắt Tiểu Ái bị bịt kín mít, đường lắc lư rất lâu, theo suy tính của ,chắc là ra khỏi khu thành phố ồn ào đến vùng ngoại ô yên tĩnh. Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại, mấy người đàn ông đó mở cửa xe đẩy Tiểu Ái ra ngoài, dưới chân là mặt đường vô cùng gồ ghề, sau khi có tiếng mở cửa sắt truyềnđến, bị đưa vào phòng, ném đến góctường. Miếng vải bịt mắt được tháo ra, mấyngười đàn ông đó lấy điện thoại của , némAndo Ruki hôn mê bất tỉnh xuống bên cạnh rồi ra ngoài.

      Sau khi cánh cửa sắt bị khoá lại, Tiểu Ái mớikéo miếng giẻ miệng ra, quan sát bốn xungquanh. Căn phòng này giống như nhà kho , có cửa sổ, trần nhà rất cao, phía trênmở hai khe hở để thông khí, dưới ánh trăng lờmờ, cũng có thể thấy Ando Ruki bên cạnh.Trong phòng chất đống đồ gỗ, Ruki xiêu vẹo dựa vào khúc gỗ nằm bất động.

      Tiểu Ái dịch đến phía Ruki, thấy cậu có vết thương nào, chắc chỉ do mê man bất tỉnh mà thôi. thở dài, ngồi dựa vào khúc gỗ bám toànbụi bặm nền nhà.

      Vào buổi tối lễ trao giải, bị người ta bắt cóctừ gara cá nhân, nghĩ nghĩ lại chuyện này kì lạ. Còn nữa, mấy người đó trước khi ra tay đãhỏi tên , điều này chứng minh rằng họ đến là có mục đích. Là ai? Trong phòng tiệc đều là các ngôi sao nổi tiếng, những người đó có bảnlĩnh trà trộn vào bên trong, có lẽ bắt bừangười nào đó có phải tốt hơn nhiều so với bắt ? Chẳng lẽ bị người ta báo thù sao?

      Tiểu Ái ngẩng mặt lên than ngắn thở dài, biết sớm thế này, thà bị ánh đèn chớp thiêu chết chứ dứt khoát rời Dung Kỳ nửa bước.

      Vì tiếng thở dài liên tục của Tiểu Ái, Ruki nằmbên cạnh tỉnh lại. Trước tình cảnh gianxung quanh thay đổi đột ngột, cậu ta chưa thích nghi kịp nên sững sờ mất vài giây.

      "Hello!" Tiểu Ái giơ tay ra chào: "Chúng ta bị bắt cóc, bây giờ chắc ở vùng ngoại ô.Nhưng mà cậu đừng lo lắng, lúc họ bắt cócchúng ta, chiếc mũ bò của tôi bị rơi hànhlang, Dung Kỳ nhìn thấy tôi, nhất định sẽtìm khắp nơi cho mà xem."

      "Bắt cóc?" Ando Ruki xoa xoa cái gáy bị đánh: "Tôi hiểu, họ muốn bắt cóc, tại sao trực tiếp bắt tôi, mà còn phí tay chân đối phóvới chị chứ?"

      "Rất hiển nhiên là nhằm vào tôi rồi!"

      "Nhằm vào chị?" Cậu cảm thấy vô cùng bấtngờ: "Là ai đần độn đến vậy, lại có thể bắt cócchị mà phải là bắt cóc tôi?"

      "..."

      "Dù sao tôi cũng khá nổi tiếng mà! Còn quyếnrũ hơn chị, những người kia thể nàokhông nhìn ra những điều đó chứ?... Á! Chịdùng cái gì đánh tôi đó?" Dưới ánh sáng yếu ớt, tất cả mọi thứ chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ.

      Tiểu Ái vứt khúc gỗ , rồi đánh bằng haitay: "Cậu mà còn im mồm tôi gõ chocậu hôn mê luôn. Thằng quỷ, chúng ta bây giờđang bị người ta bắt cóc, cậu nghĩ rằng dã ngoại đó à?" Ban đầu vì ra tay giúp đỡ mà Ruki bị liên luỵ nên Tiểu Ái có chút cảm kích,nhưng bây giờ nghe giọng điệu cậu ta như vậy, chỉ muốn đá bay cậu ta phát.

      "Tôi chỉ phân tích mà thôi, người có ngốc đến đâu cũng biết, bắt tôi so với bắt chị cógiá hơn nhiều."

      "Bắt cóc nhất định muốn tống tiền, cũng có thể là báo thù đó!"

      "Báo thù!" Ruki chợt ngộ ra: "Chị thảm rùi, nhất định là người điên nào đó mê mẩn Dung củachị, lát nữa những người đó chừng sẽđến huỷ dung nhan của chị... Á! Chị lại đánhtôi! Này, chị là con đó, sao có thể thô lỗ như vậy chứ?"

      "Cậu mà còn tiếp tục vớ vẩn, tôi có thể thô lỗ thêm chút nữa đấy!"

      Ruki bị chẹn họng mấy câu, tức giận quayđầu thèm để ý nữa, nhưng ngồi nhàm chán như thế được lúc, cậu ta chịu nổi lại lên tiếng: "Này, chị rốt cuộc kết thùchuốc oán với ai vậy? Lúc nãy những người kia thân thủ rất tốt, xem ra đối phương hạ quyết tâmlắm đó!"

      Tiểu Ái cũng nghĩ về vấn đề này, kế hoạchcủa đối phương chu đáo, cẩn thận, mà còn thôngthuộc mọi hoạt động của buổi tối hôm nay, biếtra tay từ đâu, lúc nào. Chắc chắn người đứng đằng sau phải là người trong nghề. Nhưng rốtcuộc người đó là ai chứ? Có ai lại tích tụ oánhận với như vậy, đến nỗi sợ phạm pháp, phải bắt cóc cho bằng được.

      Lẽ nào... là ta?

      Trong đầu Tiểu Ái chợt vụt lên khuôn mặt tuyệt mỹ nhưng lại tràn đầy oán hận. Lần đó ở Sun, Vy An bị Thôi Thái Dạ mắng đuổi sau đókhông thấy xuất nữa, nếu ta ôm hận, lênkế hoạch bắt cóc lần này cũng khá hợp logic.

      "Chị nghĩ đến ai vậy?" Ruki nhận thấy cảm xúc của Tiểu Ái có thay đổi.

      Tiểu Ái trả lời, bên ngoài căn phòng yên tĩnh chợt truyền đến tiếng bước chân loạn xạ,chắc là đám người vừa rồi.

      " vội như vậy, lẽ nào theo lệnh đến huỷdung nhan của chị?" Ando Ruki lên tiếng, rất nhanh sau đó liền bị Tiểu Ái đánh cái.

      Trong khi hai người bị bắt cóc mà tâm trạng lạikhông quá lo lắng, tại nơi khác củathành phố, dưới ánh sáng đèn trong suốt, người ruột gan lại nóng như lửa đốt.

      Trong hành lang gần gara chuyên dụng, phía cảnh sát kiểm tra kĩ trường.

      Căn cứ theo chiếc mũ của Tiểu Ái đánh rơi ở đường hầm cùng những hình ảnh mà máy camera kiểm soát ở góc tầng hầm ghi lại, cảnhsát xác định Tiểu Ái và Ando Ruki bị bắt cóc khoảng gần hai tiếng đồng hồ. Đó là hoạt động bắt cóc có kế hoạch và sắp xếp tỉ mỉ, cẩn thận,còn cụ thể là vì tiền hay vì mục đích nào khác bên cảnh sát thành lập tiểu đội chuyên án tiến hành tìm kiếm phạm vị xungquanh.

      " cứ yên tâm! Bất kể muốn tống tiền hay có mục đích khác, băng nhóm bắt cóc nhất định gọi điện tới." Vì người bị bắt cóc trong đó là ngôi sao nước ngoài, nên phía cảnh sát phái tới xe điều tra chuyên phụ trách theo dõi và nghe trộm. Trong xe, người cảnh sát an ủi Dung Kỳ và Nanka vài câu, rồi hướng dẫn thành viên trong đội bắt đầu triển khai công việc.

      Dung Kỳ ra khỏi xe điều tra, cúi đầu xem điện thoại.

      Chiếc điện thoại được bên cảnh sát lắp đặt thiết bị tiếp nối nghe trộm, chỉ cần đối phương gọi điện đến, trong thời gian nhất định, có thể tìm ra vị trí của họ. hiểu lúc này mình nênbình tĩnh, nhưng sau khi thấy cảnh tượng Tiểu Ái bị bắt cóc trong băng ghi hình giám sát, anhkhông thể nào khống chế được cảm xúc của mình. Cảm giác lo lắng, bất an khiến Dung Kỳgần như phát điên. rút điện thoại nhíu chặt mày suy nghĩ chốc lát, cuối cùng vẫn ấn nút gọisố màn hình.

      "Alo?" Người nhận cuộc gọi lúc sau mớinghe máy, giọng khàn đặc, mang theo mệt mỏi nặng nề, bên cạnh dường như còn có tiếngrên rỉ của phụ nữ: "Chuyện gì vậy, mau ?"Giọng điệu của hề thân thiện chút nào, vì đương nhiên cái tên hiển thị gọi đến phải là người muốn giao thiệp.

      "Cậu nghe cho , chuyện này vô cùng quan trọng, tôi muốn nhờ cậu giúp tôi điều tra gấp người chủ mưu phát tán tin tức đó mạng."

      "Tin tức gì?"

      "Tin quan hệ em của mình và Tiểu Ái."

      "Dung Kỳ! Bây giờ cậu chế giễu mình đấy phải ?" Giọng ở đầu bên kia càng khàn hơn nhưng lại lộ tức giận.

      "Mình cần phải tìm được người đó!" Dung Kỳdừng lại, giọng lạnh lùng rất mệt mỏi songcũng vô vùng sắc bén: "Thái Dạ, hai tiếng trước,Tiểu Ái bị bắt cóc."

      Tiếng bước chân dừng lại ở chỗ nào đó bênngoài cửa, hai người trong phòng tận lực áp má lên chiếc cửa sắt dày lạnh băng, cố gắng nghe nhất cử nhất động ở bên ngoài.

      người bên ngoài có vẻ như chuyện qua điện thoại.

      Theo những gì nghe được hình như tađang bàn luận giá cả với ai đó. Cuộc chuyệndiễn ra được thuận lợi cho lắm, khẩu khícủa người đàn ông đó vô cùng bất bình, thanh thô như tờ giấy ráp.

      "... Ban đầu là người, bây giờ lại thêm người nữa, mà còn là nhân vật phiền phức, cảnhsát đổ xô khắp nơi tìm ... Tôi chỉ nóiđến đây thôi, dù sao nếu trả thêmtiền đến ngày mai chúng tôi thả họ ra... Vậy được. Tuy nhiên để đề phòng bất trắc, chúng tôi lấy tiền trước... được, lần này phải lấy tiền mặt. Tôi quan tâm như thế nào. tóm lại, trước khi trời sángkhông có tiền, tôi lập tức thả người!"

      Điện thoại có vẻ ngắt, người đàn ông và đồngbọn với nhau vài câu, tiếp đó tiếng bước chân lại dần xa.

      Bây giờ Tiểu Ái đại khái hiểu, bên ngoài cănphòng này, ít nhất có ba người canhgiữ, người đàn ông có giọng giống như tờgiấy ráp đó là đại ca, chính xác là người nhận tiền của người khác nên mới bắt cóc .

      Vấn đề là người giật dây rốt cuộc muốn bảo bọnchúng làm gì?

      "Huỷ dung nhan? Mưu sát? Chị thử xem sau khi thủ tiêu chị, bọn họ phanh thây hay là ném xuống hồ?" Ando Ruki được câutốt lành nào, nhưng mà lần này cậu ta rất thôngminh khi chạy đến góc rồi mới mở miệng, đề phòng Tiểu Ái tức giận mà giáng cho trận.

      "Cậu câm miệng ! Cậu cho rằng sau khi chúngthủ tiêu tôi xong thả cậu chắc?" khẽ rít lên mấy tiếng, tâm địa xấu xa nổi lên: "Nóikhông chừng bọn chúng thấy cậu hấp dẫn như vậy, XXOO trước rồi mới giết cũng chừng."

      "Nhưng tôi là đàn ông, chị mới là phụ nữ."

      "Cái đó cũng chẳng sao, lúc debut phảicậu giả đó ư? Hơn nữa, còn vì thế mà được nổi tiếng, chừng bọn chúng đãthèm cậu dãi từ lâu rồi ấy chứ!"

      Bị chọc đúng chỗ đau, Ando Ruki bỗng nổi cơm tam bành: "Đó là công việc. Chị đừng có dùng giọng điệu như vậy mà nhắc tới!"

      "Cậu vẫn được câu nào xuôi tai à?"

      "Bây giờ tôi vì chị mà bị liên luỵ, để tôi xảgiận chút cũng được sao?"

      Câu trả lời cho Ruki là thanh gỗ khá nặng, Ruki lần này để yên nữa cũng tìm mảnh gỗ mặt đất ném lại. Tiểu Ái bị némtrúng đầu gối, đau đến mức phải nghiến răng nghiến lợi, tiếp đó lập tức tìm miếng to hơn ném về phía Ruki.

      lâu sau, mấy người canh giữ ởngoài cửa nghe thấy trong nhà kho phát ra những tiếng lộp bộp kỳ lạ, chúng nhìn nhau, người trong đó bước đến mở cửa, hai người còn lại đứng lùi hai bên, đề phòng người bên trong bất ngờ xông ra tháo chạy.

      Tuy nhiên, tình hình trong căn phòng lại khiếnhọ hơi bất ngờ. Trong tình huống thông thường,bên phía bị bắt cóc nếu đồng tâm hợp lực tìm cách trốn chạy cũng sợ hãi thu ngườitrong góc run lẩy bẩy. Thế nhưng, hai người này thuộc loại nào cả, những đồ gỗ bỏ trong phòng đều bị ném khắp nơi, giống hệt trận chiến. Thấy chúng mở cửa, Ando Ruki phủibụi quần áo, chỉ vào Tiểu Ái : "Cácngười bắt cóc chị ta đến đây nếu muốn làm gì làm chứ, còn mau ra tay nhanh !"

      "Câm miệng! Thằng nhóc chết tiệt!" Lại mộtmiếng gỗ nữa bị ném tới, bởi vì người ném sức cùng lực kiệt nên kết quả cẩn thận ném trúng người đàn ông đó. Tiểu Ái hô lên tiếng "Xin lỗi! Lỡ tay!" Khuôn mặt người đànông đó giật giật, nhưng vì đại ca dặn dò được ra tay nên chỉ quát lên mấy câu nghiêmkhắc, định đóng cửa lại.

      "Đợi chút!" Tiểu Ái gọi lại, rút ra trăm tệ từ chiếc túi bên mình: "Cái đó... thực ra bữa tối tôi còn chưa được ăn, bây giờ thực hơi đói, các người có thể làm chút đồ ăn đêmđem đến đây được ? Cái gì cũng được,đương nhiên nếu là thịt nướng, mì xào càng tốt."

      tờ bạc màu đỏ được đưa đến trước mặt, người đàn ông đó hơi ngớ người ra. làm xã hội đen bao năm nay, những chuyện như đánh nhau, cướp bóc, bắt cóc làm ít, nhưng chưa bao giờ thấy người bị bắt cóc nào có thể buồn cười đến như vậy.

      "Dung tiểu thư! tại là người bị bắtcóc đó!" Người đàn ông để tóc đầu đinh lẩmbẩm.

      "Tôi biết chứ!" Dáng vẻ Tiểu Ái như muốn chỉ có hiểu mà thôi: "Tuy nhiên, theohiểu biết của tôi, ông chủ các người còn chưanhận được tiền, nếu như trước khi trời sáng màkhông nhận được, các người phải thả tôi ra. So với việc để tôi đói đến sáng, bằng bây giờ quan tâm chút, sau này có cơ hội, có thể cần đến giúp đỡ của tôi khôngchừng đó!" xong, Tiểu Ái lại rút ra thêm trăm tệ nữa, hai tờ cùng đưa ra trước mặt : "Tôi chỉ có từng này, giúp đỡ chút nha!"Tiểu Ái ra sức chớp chớp mắt với .

      Trả lời Tiểu Ái là tiếng rầm, cánh cửa sắt bỗng đóng sầm lại trước mặt . Ando Rukiđứng bên cạnh cười vỡ bụng: "Chị lại còn liếc mắt đưa tình với nữa. Buồn cười quá! Ha ha ha!"

      "Câm miệng!"

      "Còn nữa, chị đến để bước thảm đỏ, vậy mà người lại chỉ mang có hai trăm tệ thôi sao, có quá bủn xỉn vậy?"

      "Bước thảm đỏ đâu cần phải dùng đếntiền."

      " Dung nhà chị khắt khe với chị phảikhông?" Ruki vẫn cười: "Nhưng mà khôngsao, nếu như ngày nào đó chịu nổi nữa,chị cứ tìm tôi, tôi cho chị rất nhiều tiền tiêuvặt."

      Lúc Tiểu Ái tìm khúc gỗ định ném lần nữa thìcánh cửa sắt lại mở ra, là người đàn ông đầuđinh lúc nãy, thấy thanh gỗ trong tay , khoé miệng lại giật giật lúc.

      ta đặt ở cửa hai chai nước và hai cái bánh bao: "Thứ cần có, đói bụng ăn cáinày!" Cũng đợi Tiểu Ái trả lời, ta lắc đầu đóng cửa lại.

      Hai người đều ngẩn người, nhưng Tiểu Ái phản ứng trước, trong nháy mắt cầm lấy nướcvà bánh bao: "Thế nào! Lúc này mà chi tiền có thứ để ăn sao? Liếc mắt đưa tình nhiều khi vẫn rất là hữu dụng. Cậu có muốn ănkhông?" Tiểu Ái tỏ vẻ vui mừng khi thấy Ruki ngoảnh mặt : "Cũng tốt, tôi ăn cái, để lại cái dự trữ."

      Ando Ruki chống đỡ đến nửa đêm khôngchịu đựng được nữa, đồ có thể ăn, nhưngkhông uống nước thực chịu nổi. Mấy năm nay cậu rất nổi tiếng, ngày nào cũngcơm no áo ấm, cho dù thỉnh thoảng phải ăn kiêng cũng đến mức giống như bây giờ.Ngồi trong căn nhà kho chứa đồ gỗ mục nát, ăn, uống, ngủ.

      Ruki lẩm bẩm lấy nước từ chỗ Tiểu Ái, lúc đangbị cười nhạo, cánh cửa sắt lại mở ra. Lầnnày bước vào chỉ có ba người canh giữkia, mà còn xuất cả tên đại ca có giọng thô như tờ giấy ráp.

      Trong tay cầm chiếc túi da bò rất dày. Theo trực giác Tiểu Ái đoán bên trong đó chắc chắn là tiền. Mặt sa sầm, xem ra người chủ mưu chuyển tiền đến, và họ chuẩn bị ra tayrồi.

      Quả nhiên, sau khi tên đại ca kia mặt mày mãnnguyện đập đập vào túi da bò liền hướng về đámthủ hạ nháy mắt, hai người đàn ông bước vềphía Tiểu Ái. Khi thấy chúng càng lúc càng tiến đến gần, trong đầu Tiểu Ái nhanh chóng loé lên ý nghĩ. Bất thình lình, giơ tay ra: "Khoanđã!"

      Tên đại ca vốn định quay đầu bỏ liền ngoảnh mặt lại, dựa vào ánh trăng, thấy nhíu đôi mày thô kệch của mình.

      "Tôi muốn bàn chuyện làm ăn với ông!" Tiểu Áinuốt nước bọt, tiếp tục : "Tôi biết, ban đầu nếu người giật dây đằng sau kia tăng thêm tiền, đến lúc trời sáng ông thả chúng tôiđúng ? Bây giờ, số tiền này ông nhậnđược rồi, vậy ông có muốn món tiền nhiều hơnnữa ? Ý của tôi là, ông chắc hiểu hai người bọn tôi là những người như thế nào, tiền là vấn đề. Ông thả chúng tôi, chúng tôi đưa nhiều tiền cho ông."

      Tên đại ca kia có vẻ hứng thú: "Ồ, Dung tiểuthư, định đưa bao nhiêu tiền để mua mạngsống của mình vậy?"

      Tiểu Ái ước lượng độ dày trong túi tiền trong tay ta, chắc có lẽ trăm nghìn tệ,cộng thêm số tiền trước đó, đưa ra con số:"Năm trăm nghìn tệ."

      Người đó bật cười, vẫn là thanh rất khó nghe, hơi giống với tiếng vịt đực kêu.

      "Bé con! Cả người ngay đến năm nghìn tệ cũng có, vậy mà dám năm trăm nghìn tệ." Tên đại ca vừa dặn dò, hai tên thủ hạ lập tức người bên trái, người bên phải nắm chặt tay Tiểu Ái.

      "Bây giờ tôi có nhưng bạn trai tôi có. ấy là đạo diễn quốc tế, chỉ bộ phim điện ảnh vớ vẩn thôi cũng thu nhập tới bảycon số, các người cứ gọi điện hỏi ấy đòitiền! Bắt cóc phải đều vì tống tiền haysao, các người tìm tôi đòi tiền thực sựquá lãng phí..."

      Lần này ngay cả đến Ando Ruki cũng khôngnhịn được, cậu thở dài, kéo Tiểu Ái trong tayhai người đàn ông lại, vô cùng hào sảng rút tờ chi phiếu mỏng và bút trong túi áo ra, kê lên vaiTiểu Ái viết số tiền: "Đây là hai triệu tệ. Các người lấy , sau đó thả chúng tôi, việc này đến đây là kết thúc."

      Tiểu Ái rất ngạc nhiên, hai triệu tệ! Thằng nhóc này điên rồi sao?

      Tên đại ca đó nhận lấy tờ chi phiếu rồi soi dưới ánh trăng nhìn kĩ càng.

      "Đó là , nếu ông thực yên tâm, cóthể đợi khi trời sáng, lúc ngân hàng mở cửa đến lấy tiền rồi thả chúng tôi cũng được." Ando Ruki đặt xong chi phiếu, vẻ mặt nghiêm túc kéo Tiểu Ái ra phía sau. Từ phía sau Tiểu Ái chọc vào vai Ruki, cậu ta chau mày nhìn , tỏ ý nên yên lặng đừng nóng vội.

      Tiểu Ái nhìn chằm chằm vào cái gáy cao hơn rất nhiều của Ruki, chớp chớp mắt. Thằng quỷ!Vào giây phút nguy cấp cũng khá đáng tin đấychứ!

      Hai người cho rằng, tên đại ca kia nhất định sẽđộng lòng, nhưng đối phương lại đem tờ chi phiếu vừa cầm đưa về phía họ mỉm cười: "Xinlỗi! Tiền tôi nhận rồi, chẳng qua coi như cácngười đen đủi, người đó lúc nãy đưa tiền có yên tâm, nhất định muốn chứng kiến tôira tay. Các người cũng biết, chúng tôi là nghềnày cũng có quy tắc của nó, đến trước xếp trước, tiền tôi muốn, nhưng người... tôi thể thả! Ra tay!"

      Bầu khí trong nhà kho bỗng chốc trở nên căng thẳng, hai bên đều trong tư thế chuẩn bị sống chết phen. Ruki mắng chửi vài câubằng tiếng Nhật. Tiểu Ái hiểu, chỉ thấy cậu ta cùng ba người đàn ông bước lên đánhnhau. lùi về phía sau hai bước, tìm khúc gỗ to thô ráp, đứng bên cạnh tập kích khôngngừng. Trong giây lát, tình hình vô cùng hỗn loạn, Ruki lén kéo tiểu Ái giọng : "Đợichút nữa tôi giữ chặt bọn chúng, chị mau chạyđi đấy!"

      Dung Tiểu Ái dám tin liếc nhìn Ruki, lần nữa cậu xông lên vật lộn với đốiphương. Vì đóng phim nên cậu từng theo võ sư học võ, nhưng đối phương người đông thế mạnh, Ruki bây giờ chỉ cố gắng kéo dài thời gian, sau cú đá, cậu bị người ta khốngchế, nhưng đồng thời cũng sống chết giữ chặt đối phương.

      "Lúc này!" Cậu hướng về phía Tiểu Ái hét, trong chốc lát đầu trống rỗng vội cầm khúc gỗ chạy về phía tên đại ca ở bên cửa, vôthức tránh ra lùi về phía sau, Tiểu Ái nhân cơhội đó xong ra ngoài. Tuy nhiên, Tiểu Ái chỉ chạy được mười mấy bước chân... Vào sáng sớm đầu thu ở vùng ngoại ô thành phố, bên ngoài nhà kho bỏ hoang này, lại xuất hiệnmột người quen biết.

      "Tiểu Ái, chạy gấp vậy sao, đâu thế?" Đối phương cười u ám, khuôn mặt vốn điển trai vào lúc này tràn ngập hung tợn méo mó.

      Tiểu Ái chỉ cảm thấy trong đầu rầm rầm, tất cảsự hoang mang, lo lắng đều dường như biến mất hoàn toàn sau tiếng rầm rầm đó, mọi cảm xúc kịch liệt vừa cuồn cuộn kia cũng lần lượt bị nhấn chìm.

      Sao lại có thể là - Hứa Kỷ Dương?

      Cái tên này, kể từ hồi lớp 10 luôn đeo bámcô. Niềm vui mối tình đầu, sau đó là nỗi buồnthất tình, thờ ơ khi làm chân tướng và căm ghét khi gặp mặt, nhưng Tiểu Ái khôngngờ, giờ đây lại có cảm giác như thế này. Ngoài bình tĩnh và nỗi tức giận, khoé môi còn bất giác nở nụ cười lạnh lùng, ngay cả liếc nhìn cái thôi cũng cảm thấy như là điều sỉ nhục.

      " quả nhiên là đồ biến thái!" Tiểu Ái nhìn chằm chằm, chỉ thấy mình năm đó giốngnhư nhân vật chính trong tiết mục dở hơi,quá hối hận!

      " muốn sao tùy , tóm lại ngày hôm nay người gặp phải chuyện biến thái là ! DungTiểu Ái..." Ánh mắt bỗng trở nên u ám lạnhlẽo: "Tôi phải đòi lại đầy đủ tất cả mọi thứ màcô hại tôi mất ."

      "Đồ thần kinh! Tôi hại khi nào?"

      " có, nhưng Dung Kỳ có. cũng quá tuyệt tình đó, chỉ vì xả cơn giận, mà có thểchụp ảnh tôi với người đàn bà khác rồi đưa đến chỗ Thang Ân Nặc. Nhìn bộ dạng thế này chắc là biết gì cả. Hừ, rất vô tội nhỉ? đừng nhìn tôi, lần này tôi nể tình cũnữa đâu!"

      Trong nhà kho, Ando Ruki bị đám người bắt cóc thu phục, người canh giữ cậu, ba người khác đều xông ra vây quanh.

      Tiểu Ái nắm chặt hai bàn tay, im lặng trợn mắtnhìn Hứa Kỷ Dương.

      "Yên tâm, tôi ngốc đến mức giết . được quay về, chẳng qua là..." giơchiếc máy quay phim DV trong tay lên: "... Sau khi để lại đoạn video đặc sắc."

      Lờ mờ đoán ra mưu của Hứa Kỷ Dương,Tiểu Ái liền hung hăng đá mạnh cái, vội tránh nhưng vẫn bị đá trúng bụng dưới, tức tối nhìn thù hằn, đưa máy camera DV cho ngườibên cạnh. "! Kéo ta đến nơi sáng chút, quay đặc sắc vào cho tôi."

      Chiếc DBS màu trắng bạc lao như bay trênđường quốc lộ vào sáng sớm. ghế lái, Thôi Thái Dạ chỉ mặc nguyên chiếc áo sơmitrắng sọc, quần áo trông được chỉnh tề. Nhưng vào lúc này, hoàn toàn có ai chú ý đến những điều đó.

      "Cậu xác định ta lái xe về hướng này chứ?"Thôi Thái Dạ chăm chú nhìn về phía trước,những ngón tay nắm chặt vô lăng nổi gânxanh.

      "Theo lời nhân viên quản lý toà nhà cùng tư liệu giám sát đường từ phía cảnh sát đúng là hướng này." Khuôn mặt Dung Kỳ đóng băng,tựa như bức tượng điêu khắc vô cảm.

      "Ra khỏi thành phố rồi đó, có tin gì mới chưa?"

      "Vẫn chưa, cố gắng nhanh chút! đếnmuộn như vậy mình có dự cảm lành."

      "Biết rồi!" Mặc dù tốc độ xe gần tới 120km/h, nhưng Thôi Thái Dạ hề phản bác, lập tức nhấn ga, phóng xe như điên đường quốc lộ.

      đường, phía sau chiếc DBS màu trắng bạc còn có hai chiếc xe phóng như bay, bên trong có cảnh sát. Vì để tránh đánh rắn động cỏ nên tấtcả xe cảnh sát đều được sử dụng. Sau khi vào phạm vi ngoại ô, Thôi Thái Dạ giảm dầntốc độ, hạ cửa xe xuống, hai người bắt đầu quan sát bốn xung quanh bãi đất hoang yên tĩnh, tối đen như mực.

      "Ở kia có con đường ." Dung Kỳ ra hiệubảo Thôi Thái Dạ dừng xe, sau đó quan sát trênđường.

      "Thế nào rồi?"

      "Có dấu vết bánh xe." Dung Kỳ nhanh như bay nhảy lên xe: "Lái xe về phía đó!"

      Chiếc xe rẽ vào khu đất lầy lội cỏ dại mọcum tùm, phát phía trước lờ mờ có ánh đèn, căn nhà và bóng xe. Thôi Thái Dạ ngay lậptức tắt máy, thông báo cho đám cảnh sát phía sau. Bên phía cảnh sát để lại vài người canh giữ,số còn lại chia làm hai đường, chia nhau bao vây tấn công từ hai hướng trái phải.

      Vào sáng sớm vào vùng ngoại ô hoang vu lạidiễn ra trận hỗn chiến. Hai người đàn ôngđang xiêu vẹo dựa vào góc trước nhà kho hút thuốc, hoàn toàn bị động trước xuất của phía cảnh sát nên rất nhanh sau đó bị đánh úp xuống mặt đất. Tên đại ca ngồi chiếc xebên cạnh nghe tiếng động liền chạy đến, thấy tình hình bất lợi lập tức xoay người lên xe toan tháo chạy, kết quả bị đội cảnh sát khác tómsống.

      Như nghe được động tĩnh bên đó, vài ba ngườiđang ông từ trong căn nhà cũ bỏ hoang bên cạnhcăn nhà kho lại xông ra, nhưng đều bị xử lý gọn từng người .

      Chiếc cửa sắt của căn nhà kho vừa mở, ThôiThái Dạ và Dung Kỳ lập tức xông vào bên trongnhưng chỉ thấy Ando Ruki ngất nằm sõng xoài trong góc phòng.

      Cảnh sát chạy đến khiêng cậu ta ra ngoài, saukhi sợi dây thừng thắt chặt được gỡ bỏ, Rukimới dần dần tỉnh lại, nhìn thấy họ liền thở phào nhõm: "Mọi người cuối cùng đến. Trờiơi, đám súc sinh đó đánh gẫy hai xương sườncủa tôi rồi, mau đưa tôi đến bệnh viện!"

      Thôi Thái Dạ và Dung Kỳ nhìn nhau: "Tiểu Ái đâu?"

      Thấy hai người đồng thanh, Ando Ruki chau mày: "Tiểu Ái? phải Tiểu Ái bỏ chạy ra ngoài báo cảnh sát nên mấy mới tìm được tôi sao?"

      " có! Tiểu Ái, ấy ở đâu?" Dung Kỳ túm chặt quần áo Ruki khiến cậu ta đau đến mức hít khí lạnh, trong giây lát được câu nào.

      Thôi Thái Dạ nắm cổ tay Dung Kỳ: "Cậu bình tĩnh chút nào! Từ từ hỏi cậu ta."

      " có thời gian nữa. Cậu hoàn toàn khôngbiết Hứa Kỷ Dương là loại người như thế nàođâu." ngọn lửa bùng cháy cuồn cuộn trongmắt , nó chứa sốt ruột, lo lắng songcũng lạnh lẽo đến ngộp thở. Thôi Thái Dạ chưatừng thấy Dung Kỳ với dáng vẻ như vậy.Hồi đó ở Mỹ, cho dù có vấp phải việc tồi tệ đếnđâu, cũng chưa từng thấy cậu ta như vậy.

      hỏi được Ando Ruki hướng của TiểuÁi, Dung Ky quay sang hỏi mấy tên bắt cóc. Bọn chúng bị cảnh sát chế ngự mặt đất thể động đậy, chiếc túi da bò đựng tiềncũng rơi mặt đất, những đồng trăm tệrơi khắp nơi dưới đèn đường lờ mờ, giống như những vệt máu khô, gợi cho người ta cảm giác hãi hùng.

      Tên đại ca bị đè mặt đất lầy lội, hai cánh tay bị trói quặt sau lưng, nhưng miệng ngừng phát ra nhưng tiếng cười nhạo báng lạnh lẽo.

      Ánh mắt Dung Kỳ nghiêm lại, ra hiệu cảnh sát buông tay để ta đứng lên: " với tôi người ở đâu? Trong trường hợp này, chắc ôngcũng hiểu cần thiết phải biến việc trởnên trầm trọng."

      Người đàn ông trước mặt mặc âu phục cao cấp, ta có khuôn mặt đẹp, góc cạnh hơn cả phụ nữ. Tuy nhiên đôi mắt màu trà lạnh băng nhìn chăm chăm đó lại khiến cho bất giác run rẩy, trong gian như có sức giãn vô hình giống mùi vị thuốc nổ bao phủ dày đặc. Đừng là cười nhạo, trong chốc lát ngay cả hơi thở cũng dám nữa, chỉ sợ mộtđộng tác cẩn thận, châm ngòi nổ, khiếnhắn thịt nát xương tan, hồn siêu phách lạc.

      " mau!" Dung Kỳ nheo mắt lại.

      Tên đại ca lập tức chỉ về hướng tây nam của nhà kho : " qua cánh rừng kia, có căn phòng, ta bị tên họ Hứa đem đến đó..." do dự lúc, mới : "Nơi đó khásáng, tên họ Hứa đó , quay phim ở đó càng đặc sắc hơn..." dám quá nhưng lúc này, những người ở trường cũng có thể hiểu được.

      "Cái gì?" Thôi Thái Dạ bước bước dài lêntúm lấy cổ áo , nổi giận đùng đùng lay lay người .

      "Thái Dạ!" Lần này, đổi lại Dung Kỳ nắm chặtcổ tay Thôi Thái Dạ. lặng lẽ kéo tay củaThôi Thái Dạ ra khỏi cổ áo người kia, rồi nhàng phủi quần áo của , vuốt thẳng nhữngchỗ nhăn lại. Khuôn mặt đẹp lạnh lùng của anhmang vẻ mặt cười mà như , đôi môi mỏng khẽ cong, mắt nhìn thẳng vào đối phương rồiđột nhiên, tung ra quyền mạnh. Mọingười xung quanh chỉ nghe thấy tiếng phịch cái, giống như thanh xương cốt rạn nứt, tên đại ca kia gục cằm mặt đất kêu la thảmthiết.

      Những người có mặt tại đó còn chưa kịp phản ứng lại Dung Kỳ chạy về phía ngôi nhàđối diện khu rừng . Tốc độ của nhanhnhư bay, trong ánh sáng tối tăm lờ mờ, chỉ thấy bộ vest màu xám tro chuyển mình rồi biến mấttrong khu rừng.

      Thôi Thái Dạ phản ứng lại, gọi cảnh sát rồi cùngnhau đuổi theo.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37: sâu đậm

      Tiểu Ái có cảm giác như mình nằm mơ. tự nhủ như vậy, bởi nếu phải sao có thể thấy Dung Kỳ mỉm cười nhìn mình dịu dàng đến thế! Chẳng phải nghe lời , lẳng lặng mình rời khỏi bữa tiệc, nên mới gây ra cơ này sao?

      "Cảm giác thế nào? Có đau chỗ nào ?" Dung Kỳ cúi thấp đầu xuống, ánh nắng ngoài cửa sổ chậm rãi chiếu lên gáy và khuôn mặt nhẵn bóng như men sứ của , rồi khúc xạ ra những ánh sáng dịu dàng mê người.

      Khi cảm nhận được đầu ngón tay lành lạnh chạm vào má, Tiểu Ái mới kinh ngạc nhận ra mình hề nằm mơ. Đây là . ngây ngốc đó của lọt vào mắt Dung Kỳ lại mang hàm ý khác, trong đôi mắt sâu thẳm loé lên tia đau xót và thương tiếc, ôm chặt , giọng gần như thầm : " sao cả, dù có xảy ra chuyện gì hãy quên nó , ngoan ngoãn ở bên cạnh là được, biết chưa?"

      Dù có xảy ra chuyện gì? Sao lại xảy ra chuyện gì?

      Tiểu Ái chau mày lại, đồng thời đẩy ra: " như thể em bị người ta ức hiếp rồi vậy!"

      Đáy mắt loé lên tia đau thương, chậm rãi hôn lên đầu ngón tay mảnh dẻ của , nhưng gì.

      "Đợi chút!" Tiểu Ái hài lòng, đồ ăn có thể ăn lung tung, nhưng việc thể bóp méo được, Cử động chút, thấy hoa mắt chóng mặt, nên chợt nhớ ra, trước khi ý thức cuối cùng mất , gáy đụng phải hòn đá. "Đúng rồi, Ando Ruki đâu?"

      "Ruki rất an toàn, phòng bệnh khác. Bác sĩ cậu ta bị chấn thương , nằm tĩnh dưỡng là được."

      "Em đợi chút mà?" hài lòng đẩy cánh tay ra, đúng vào lúc này, Thôi Thái Dạ đẩy cửa bước voà, thấy tỉnh, khuôn mặt mệt mỏi lập tức lên nụ cười: "Tỉnh rồi à, đói ? vừa mua chút đồ ăn, đều là những món em thích đó!" ngồi xuống bên mép giường khác, mở hộp nhựa trong tay: "Em xem , muốn ăn gì tự lấy nhé!"

      Lâu rồi gặp, Thôi Thái Dạ vẫn rất đẹp trai, chỉ là người xưa nay luôn chú trọng hình thức mà đầu tóc lại bù xù như vậy, nên cằm còn nhô lên mấy sợi râu lởm chởm, nhưng bi hài nhất vẫn là quần áo của mặc: "Chà, cúc áo sơ mi của còn cài nhầm kìa. Thôi Thái Dạ, bị cướp giật đấy à?"

      Dung Kỳ cười lắc lắc đầu, chỉ nhìn Tiểu Ái âu yếm. Thấy hai người đều bộ dạng kì quái giống nhau, Tiểu Ái thực chịu nổi nữa: " phải các cho rằng, em bị Hứa Kỷ Dương quay cái gì đó đúng ? có! ta hoàn toàn chưa động vào em dù chỉ ngón tay." ra tình hình sau khi bị bắt cóc giống như vở hài kịch vậy.

      Tên Hứa Kỷ Dương biến thái kia, ban đầu cầm chiếc máy quay phim DV định quay video làm chuyện ấy, sau đó tung lên các trang mạng lớn, khiến thể nghiệm tâm trạng nhân vật chính trong lĩnh vực phim cấp ba. Nhưng đáng tiếc, người tính bằng trời tính, tên đại ca kia có bao nhiêu thủ hạ nhưng ta lại muốn tự mình quay. Tên tòng phạm duy nhất theo lại là người đàn ông đầu đinh mang bánh bao cho Tiểu Ái trước đó.

      Trong khu rừng , theo Hứa Kỷ Dương vào ngôi nhà dân, khi hai người phía sau thấy bóng dáng người trước, người đàn ông giữ tay bỗng lôi ra cuốn sổ nhàu nát muốn giúp ta ký tên.

      Ngượng quá!

      Khi người bị bắt cóc phát ra trong những tên bắt cóc lại là fan hâm mộ của mình... Hơn nữa còn là fan hâm mộ đầu tiên, tâm trạng này, thực là... ngượng quá!

      " từng xem phim tôi đóng sao?"

      "Ừm, đầu tiên tôi xem "Vũ điệu đào kép", sau đó xem "An phượng lãnh nguyệt. rất xinh đẹp..." Đối phương chậm rãi , dường như rất xấu hổ.

      "Trông giống với người xấu, tại sao lại ở cùng bọn chúng?"

      "Tôi với họ luôn cùng sát cánh bên nhau, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện người xấu, người tốt."

      Tiểu Ái gật gật đầu: "Được rồi, thời gian gấp rút, tôi ngắn gọn. Tôi cảm thấy là người tốt, tôi rất ngưỡng mộ những người đàn ông như , có cá tính, có phẩm chất, có con mắt tinh tường... Haiz! Tóm lại, tôi với , người tìm tôi có thể bây giờ đường đưa cảnh sát đến đây rồi, các có thể đều bị bắt, nhưng nếu chịu giúp tôi, tôi bảo đảm có thể bình an vô . Dù có bị bắt, cũng bị ngồi tù."

      "Tôi bán đứng em."

      "Ai bảo bán đứng đâu. Bây giờ là bảo làm hùng cứu mỹ nhân. Mỹ nhân ở đây - Tôi nè, phải rất thích, rất ngưỡng mộ, rất sùng bái tôi sao? muốn làm bọn bắt cóc tống tiền bị tôi cả đời căm thù, hay là làm người bạn hùng cứu tôi hả?"

      "Bạn?"

      "Đương nhiên, cứu tôi chính là bạn bè của tôi, có thể cùng tôi ăn cơm, xem phim, uống cà phê, chuyện, ngắm sao, bơi..."

      "..."

      "Được rồi!" Tiểu Ái quyết định sử dụng tuyệt chiêu, kéo cổ áo người đàn ông đó, kiễng chân hôn lên má ta.

      "..." Người đàn ông hít khí lạnh.

      "Thế nào?" liền hôn bên má còn lại của ta.

      "Tôi giúp ." Tình em nhiệt huyết của tên bắt cóc nào đó bị cảm hoá, vào thời điểm mấu chốt chuyển hướng phản chiến, trở thành đồng minh cường tráng, khoẻ mạnh của Dung Tiểu Ái.

      Vì thế, người đồng minh sau khi vào khu rừng , bất ngờ đánh úp tên hèn hạ phía trước, Hứa Kỷ Dương bị ta cướp chiếc máy quay phim DV, đánh cho trận, mặt mũi bầm dập hốt hoảng bỏ chạy.

      "Có dũng khí lắm! Các người cứ đợi đấy!" ta như chạy tìm tên đại ca cứu binh. Tiểu Ái biết thời gian còn nhiều, lập tức kéo đồng minh tân nhiệm chạy về nơi khác. Nhưng vì trời tối như bưng nên chưa chạy được bao xa bị trượt chân, lộn xuống con kênh sâu, cuối cùng va đập vào hòn đá ở dưới đó mà hôn mê bất tỉnh.

      Người đồng minh kia mơ hồ lát, muốn xuống cứu lên, nhưng lại nghe thấy ở đằng xa có tiếng đánh nhau vọng đến. Xem tình hình việc bại lộ, cảnh sát đến, lại biết người dưới kênh còn sống hay chết. Cuối cùng nhát gan chiếm thế thượng phong, dám ở lại lâu, lợi dụng màn đêm nhanh chóng tháo chạy khỏi trường vụ án.

      Chân tướng việc khiến cho hai người đàn ông đều sững sờ. Đương nhiên, lúc Tiểu Ái tường thuật lại, tự động lược phần miêu tả chi tiết dùng mỹ nhân kế để dụ dỗ, chỉ người đàn ông đó tính tình khá tốt, nên mới may mắn thoát nạn.

      "Nhưng mà, khi bọn tìm được em ở dưới con kênh, quần áo của em... đều rách nát rồi, nhìn rất thảm hại..." phải Thôi Thái Dạ muốn nhắc đến, mà chỉ hi vọng phải vì mong mọi người yên tâm mà cố tình dối.

      " hai à! cho rằng chiếc áo voan này dày bao nhiêu chứ? Con kênh đó sâu bao nhiêu, khắp nơi đều là sỏi đá, lúc trượt chân liền bị toạc rách đó, còn nữa... Trước đó em và Ruki cùng đánh nhau với bọn chúng, có thể thảm hại được sao?"

      Trong phòng bệnh chợt yên lặng lúc, Dung Kỳ chống tay lên trái liền khẽ bật cười, Thôi Thái Dạ cũng cười nắc nẻ.

      "Có gì buồn cười chứ?" Tiểu Ái khó hiểu: "Đúng rồi, bắt được Hứa Kỷ Dương chưa?"

      "Lúc bọn đến thấy ta đâu, nhưng chạy sao thoát, đám người kia nhận tội, túi đựng tiền cũng có dấu vân tay , cảnh sát lập hồ sơ tố cáo ." Nhắc đến cái tên này, nét mặt hai người đều thay đổi, người mặt mày bốc hoả, người kia đáy mắt lửa giận cuộn trào, nhưng nhìn chung đều khiến người ta có cảm giác đáng sợ đầy uy nghiêm và u ám.

      Tiểu Ái rất sợ Dung Kỳ nghĩ tai nạn lần này xảy ra sở dĩ đều do nghe lời nên vội vàng chuyển chú ý của họ, liên tục hỏi khi nào mình có thể xuất viện. ràng người bị chẩn đoán là chấn động não mà lại muốn xuất viện thực biết điều chút nào.

      Chỉ là chấn động thôi, đến mức phải như thế sao? Tiểu Ái dùng mũi hừ hừ: "Hai người hoà thuận với nhau từ lúc nào vậy?"

      Chỉ câu đó như khiến khí trong phòng bệnh hơi trầm xuống.

      Dung Kỳ liếc nhìn người đàn ông đối diện từ từ đứng dậy: " đến chỗ bác sĩ hỏi thăm lát, hai người chuyện !" đẩy cửa bước ra ngoài, tạm thời để lại gian cho họ.

      Những cơn gió thu nhàng thổi vào phòng, đem theo mùi hương thanh trong của hoa quế quẩn quanh hai người. Bức tường của phòng bệnh mang màu trắng làm ánh mặt trời chiếc lên đó hơi chói mắt.

      Tiểu Ái nhắm mắt, hít thở sâu rồi lại mở mắt ra: "Em cứ nghĩ rất ghét em, ghét đến mức muốn quan tâm đến bất cứ chuyện gì của em mới đúng."

      Người đàn ông trước mặt mấp máy môi: "Đúng vậy, cũng cho rằng mình hoàn toàn có thể thờ ơ. Thế nhưng, rất kỳ lạ, khi Dung Kỳ gọi điện rằng em bị bắt cóc, những cảm xúc đó đều lặn mất tăm. Lúc đó, ngoài lo lắng cho em còn gì khác nữa cả. Những chuyện trước đây, dường như chẳng còn quan trọng, chỉ cần em bình an vô , em muốn ở bên ai... đều có thể chấp nhận."

      Nụ cười của Thôi Thái Dạ hơi run rẩy, nhìn chỗ khác. Dưới ánh sáng của ban ngày, khuôn mặt càng hốc hác, phía dưới đáy mắt có quầng thâm, mùi thuốc lá người nồng nặc, dường như rất lâu rồi được nghỉ ngơi, thư giãn.

      "Thôi Thái Dạ! Em xin lỗi..." của lúc này so với khi tức giận, phát cáu lại khiến càng buồn hơn. Từ trước đến nay, với bản tính vô tư thẳng thắn, rất hiếm khi suy nghĩ đến tâm tư của những người đàn ông bên cạnh mình. Dù là trước đó, khi đùng đùng nổi giận định đưa gặp bố mẹ tâm trạng cũng bế tắc như bây giờ: "Xin lỗi, ngoài câu đó ra, em biết gì!"

      Nụ cười môi Thôi Thái Dạ càng đậm hơn, đưa tay vuốt mái tóc rối của Tiểu Ái: "Đừng ngốc ngếch nữa, bé con! Thôi Thái Dạ là người như thế nào chứ? Giống như những lời em , chẳng qua chỉ là mối tình mấy tháng, cảm giác về nhau chưa sâu đậm, quay về làm bạn phải càng tốt sao? Hơn nữa..." hơi nghiêng người về phía sau, nụ cười có vẻ ám muội: "Nếu em hỏi Dung Kỳ, em biết tối qua khi cậu ấy gọi điện đến làm gì. Tiểu Ái, thực, cháo thanh đạm, quà vặt thích hợp với lắm!" xoa cằm, ánh mắt liếc nhìn về phía ngực của . Tiểu Ái lập tức hiểu ý , tức giận kéo cao chiếc chăn mỏng lên.

      Sau câu đùa này khí giữa hai người trở nên thoải mái hơn, Tiểu Ái rất hiếu kì với hành động ứng cứu tối qua, vì thế liền hỏi họ làm thế nào mà tìm được ?

      "Là Dung Kỳ tìm được manh mối. Cậu ấy cho rằng, người phát tán mối quan hệ em của em và Dung Kỳ mạng phải tình cờ, mà là trực tiếp chĩa mũi vào hai người, hoặc là chỉ mình em. Cậu ấy bảo điều tra IP của người đưa tin, lĩnh vực này Văn Nhã Địch là chuyên gia, ta đưa ra địa chỉ, thông qua truy xét, bên cảnh sát tìm ra người đó!"

      "Hứa Kỷ Dương?" Tiểu Ái tiếp lời.

      "Đúng vậy! Sau đó bọn tìm đến nhà Hứa Kỷ Dương, phát ra có ở nhà. Rồi sau đó căn cứ theo lời của nhân viên quản lý và tư liệu giám sát đường, xác định lâu trước đó vội vã rời khỏi thành phố. Bọn cứ như vậy mà tìm được em thôi."

      "Chuyện mạng kia, là do Hứa Kỷ Dương làm sao? Cũng khó mà tránh được, Dung Kỳ cắt đứt mối quan hệ với Thang Ấn Nặc của , tất nhiên chó cùng cắn giậu. Chẳng qua, từ lâu biết Dung Kỳ là trai em, tìm đại bức ảnh trước kia là được, hà tất phải phiền phức nhờ người theo dõi chứ? Còn nữa, cũng quá ngu xuẩn, gửi ảnh lên mà lại dùng máy tính của nhà mình, bình thường những người làm chuyện này đều chẳng phải tìm nhà mạng khác sao?"

      Thôi Thái Dạ nhíu mày lại, suy nghĩ lát : "Thực ra, vẫn còn chuyện."

      "Chuyện gì?"

      quay đầu liếc nhìn cánh cửa, Dung Kỳ vẫn chưa quay lại, sau khi đóng cửa đến ngồi bên mép giường: "Trong lúc nhận được địa chỉ IP từ chỗ Văn Nhã Địch đồng thời cũng nhận được tin khác. Em còn nhớ những bức ảnh em và Dung Kỳ Pháp bị người ta chụp được, lúc bọn em vừa quay về, chuyện này ầm ĩ, xôn xao trong nước rồi ?"

      "Vâng!" Chuyện này lúc đầu còn nghi ngờ là do Thôi Thái Dạ làm.

      nhìn vào mắt : "Văn Nhã Địch với , chuyện này... là do chính Dung Kỳ làm." Thấy Tiểu Ái gì mà chỉ nhìn mình, tiếp: "Tiểu Ái, em phải hiểu, tại có ý muốn phá hoại tình cảm của hai người. Ngày hôm qua lúc Văn Nhã Địch chuyện này, cũng tin. ta , trước đó toà soạn đăng những bức ảnh của bọn em, vì lúc đầu bị hacker tấn công nên ông chủ toà soạn tìm cao thủ đến sửa, cao thủ đó vừa hay là đồng nghiệp trước kia của Văn Nhã Địch. Lúc ta giúp ông chủ toà soạn sửa máy tính, tiện tay copy tư liệu của ông chủ đó. Em chắc cũng biết, phải tin tức nào toà báo cũng đăng lên, có số tin đề cập đến chủ đề nóng của các ngôi sao, đôi khi bị người quản lý ngôi sao đó chặn lại trước khi đăng. ta lấy cắp những tư liệu đó là vì muốn tìm ra số tin tức, rồi bán với giá cao cho đối thủ toà soạn..."

      "Vì thế, trong đống tài liệu kia, người bạn cao thủ của Văn Nhã Địch phát ra quan hệ giữa Dung Kỳ với những bức ảnh đó, nên sau cùng với Văn Nhã Địch, và ta lại với phải ?"

      "Em tin tưởng Văn Nhã Địch?"

      ", chỉ đơn thuần là vì chuyện của người bạn thân, khiến em thích ta." Văn Nhã Địch là người căm ghét thứ ba sau Thang Ân Nặc và Hứa Kỷ Dương. "Còn nữa, chàng cao thủ máy tính kia chắc là hacker tấn công vào toà soạn đó."

      "Những chuyện đó quan trọng, quan trọng là ở Dung Kỳ. Nếu chuyện này là , hơi khó tưởng tượng. Cậu ấy là người nghiêm túc, sống nguyên tắc, tại sao lại có thể làm những chuyện như vậy được?" Chính vì những bức ảnh đó khiến Tiểu Ái phải đối mặt với bao lời mắng chửi và áp lực từ khắp nơi. vẫn còn nhớ giọng điệu Văn Nhã Địch khi ta nhắc đến chuyện này, cậu ta với : " có thể theo đuổi lại ấy, cho ấy biết Dung Kỳ là người như thế nào, kỳ thực đạo diễn Aki tên tuổi, cũng chỉ là như vậy mà thôi!"

      Thế nhưng, giờ đây với những điều này phải vì muốn ngư ông đắc lợi, quay lại theo đuổi giống như Văn Nhã Địch . chỉ cho rằng, sau khi Tiểu Ái phải hứng chịu áp lực như vậy hoàn toàn có quyền được biết chân tướng .

      "Tiểu Ái, dù như thế nào, hi vọng chuyện này chỉ là hiểu nhầm, mà dù có như thế nào chăng nữa nghĩ cũng nên để Dung Kỳ đích thân với em."

      Dung Tiểu Ái nghiêng đầu, đưa ngón tay luồn theo mái tóc xoăn dài, mềm mại thờ ơ : " cần hỏi, đó là !"

      Thấy kinh ngạc, Tiểu Ái liền giải thích: " còn nhớ lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, bỏ em lại mình đường ? Tối đó em chạy đến phòng Dung Kỳ, vì cứ nghĩ là em ngủ nên sau đó ấy nhận điện thoại. Nhưng ấy biết, thực ra em chưa ngủ, chỉ do hơi mệt nên muốn động đậy mà thôi. Cuộc gọi đó xem chừng là của ông chủ toà soạn, lúc đó em liền hiểu những bức ảnh ấy từ đâu mà có. Nghĩ lại cùng đúng, chuyện em và Dung Kỳ Pháp hoàn toàn có mấy ai biết, nếu phải do làm, vậy người duy nhất khả nghi chỉ có thể là ấy."

      "Em có vẻ như để ý đến chuyện này?"

      "Lúc mới biết em cũng hơi khó chịu, vì những tin tức đó ảnh hưởng rất lớn đến em, nhưng sau đó em thấy chẳng sao cả. Hơn nữa, em cũng hiểu ấy xuất phát từ động cơ gì mà làm như vậy."

      "Là gì?"

      "Đương nhiên là vì thích em thôi. Mà còn vô cùng thích, có thể vì em mà vứt bỏ nguyên tắc. À! đúng! Cái đó nên gọi là mới phải!" Tiểu Ái hí hửng , trong đáy mắt có chút gì lo lắng cả. Nếu xác định được sâu sắc cách vô nguyên tắc, có điểm dừng giống như lời Trân Gia ngày hôm qua khi bước thảm đỏ sao có thể cho người phụ nữ khác tạm thời mượn vị trí bên cạnh chứ!

      "Em cũng ngại với rằng, ngày hôm đó khi em quan hệ em giữa em và Dung Kỳ bị phát tán mạng, người đầu tiên em nghi ngờ chính là , thứ hai mới là Dung Kỳ. Đương nhiên, ý nghĩ đó vụt qua rất ngắn ngủi, Dung Kỳ đâu phải đồ ngốc, đăng ảnh bọn em Pháp vì muốn công khai quan hệ của bọn em với mọi người, còn phát tán tin quan hệ em có lợi ích gì cho bọn em chứ?"

      "Vì thế mà em hoài nghi ?" Trong lòng Thôi Thái Dạ rất khó chịu.

      "Được rồi! Ít hơn so với nghi ngờ Dung Kỳ, được chưa?"

      "Được rồi!" búng vào trán : "Bây giờ, em có ý định cho Dung Kỳ biết em biết chuyện đó đúng ?" Thấy gật đầu, ánh mắt càng trở nên sâu xa hơn: "Tiểu Ái!"

      "Sao vậy?"

      "Em rất ấy đúng ?"

      Thấy Tiểu Ái ngây người, nắm chặt tay , trong ánh mắt sâu thẳm như toát lên đơn, lạnh lẽo: "Có thể em vẫn chưa ý thức được, cũng có thể những cảm giác đó tồn tại từ rất lâu trước đây, nhưng do em quá quen thuộc rồi nên ngược lại thể nhìn được... Tuy nhiên, Tiểu Ái, lúc này trong mắt , em hoàn toàn là hạnh phúc như vậy rất vui. Tuy người đàn ông đó phải là , nhưng... nếu đối phương là Dung Kỳ, ít nhất còn có thể thua trong tâm phục khẩu phục. Em thấy được bộ dạng cậu ấy ngày hôm qua lúc biết em bị Hứa Kỷ Dương đưa thế nào đâu, cậu ấy đánh gãy cằm của tên đó. Đó là Dung Kỳ phẫn nộ, lo lắng, quan tâm bất cứ điều gì. Năm đó lúc và em ký hợp đồng giả làm tình nhân cũng chính là vì muốn thấy Dung Kỳ như thế, ngờ lâu như vậy mới được chứng kiến. nghĩ..." dừng lại, trong nụ cười uể oải đó như có thêm gian tà: "Bản hợp đồng này, chắc cần thiết phải giữ lại nữa."

      "Hợp đồng? phải vứt từ lâu rồi sao?"

      "Trong chuyện này, dối em." Ý định ban đầu của là cất , đợi đến ngày nào đó mang tới trước mặt Dung Kỳ chọc tức cậu ta. "Chà, bé con, mặt em đến mức biến sắc nhanh như vậy chứ?" Thôi Thái Dạ vừa vừa lùi về phía cửa, mang theo gối và đống quả đặt bàn. kéo cửa ra, nhưng vừa ngước mắt lên thấy Dung Kỳ sắc mặt hơi lạnh lùng chuẩn bị mở cửa, rất ràng đoạn đối thoại vừa nãy cậu ta nghe thấy hết. Thôi Thái Dạ rùng mình: "Thôi! Mình đây, bọn... cậu từ từ thu xếp nha!"

      Bọn cậu? Từ này khiến cho khí xung quanh Tiểu Ái giảm vài độ, ở cửa ra vào, lúc này khuôn mặt điển trai trắng trẻo, hoàn mĩ thay thế cho khuôn mặt ung dung tươi cười của Thôi Thái Dạ.

      Tiểu Ái ôm chăn ngoảnh mặt rồi lập tức ngã xuống: "Á, choáng đầu quá! Em ngất rồi!"

      "Hợp đồng giả tình nhân?" Giọng trong trẻo, lạnh nhạt nhắc lại nhưng từ đó như có phần tìm tòi suy xét. Tiểu Ái ló mắt ra nhìn, bất chợt chạm ánh mắt . Được thôi, dẫu sao cũng thể thoát nổi, chi bằng chuyển bị động thành chủ động.

      Thế nào là chủ động?

      Điều mà Tiểu Ái gọi là chủ động thực chất, mỗi lẫn đều chỉ có mấy chiêu đó. Tuỳ theo mức độ nghiêm trọng của vấn đề mà lựa chọn những biện pháp có mức độ khác nhau.

      Lần này, tất nhiên là loại cao nhất!

      Tiểu Ái vén chăn ra, ngồi thẳng người, trực tiếp ôm người kia ngã giường.

      Sau nụ hôn nông nhiệt, ngộp thở, quần áo của hai người đều rất xộc xệch, Dung Kỳ kéo cánh tay mềm mại quàng cổ mình ra, vẻ mặt vẫn khó coi: "Dung Tiểu Ái! Ngoài cách này ra, em còn cách nào khác khiến tức giận nữa sao?"

      "Cách này phải là điều mà thích nhất ư?" Tiểu Ái vô cùng kinh ngạc. Sau đó, nghe thấy giọng tức giận của : "Đừng cho là lần trước ở biệt thự em chủ động kéo lên tầng có nghĩa là như vậy, lúc đó thực chất biết em nghĩ gì."

      "Em nhớ đến !" Mười ngón tay đan chéo vào nhau chống lên cằm, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn, thâm tình: "Bây giờ em cũng rất nhớ !"

      "Nhớ đến vậy, sao lúc thảm đỏ lại để dắt người phụ nữ khác?"

      "Đó là cầu công việc. là đạo diễn nổi tiếng, nào có thể dắt theo diễn viên vô danh, tiểu tốt như em xuất được chứ, đương nhiên phải kết hợp với ngôi sao nổi tiếng rồi!"

      "Nếu thế, vậy vai dự định cho em, có vẻ như phù hợp với diễn viên vô danh tiểu tốt, có nên..."

      "Em sai rồi! Em thành thực nhận lỗi lầm!" Vẻ nịnh bợ khuôn mặt Tiểu Ái.

      "Ồ! Lỗi lầm như thế nào?" Dung Kỳ nheo mắt, trông có vẻ hơi vui mừng.

      "Em nên hạ thấp bản thân, nên tự ti về thân phận diễn viên vô danh, tiểu tốt của mình. Em nên dũng cảm đứng bên cạnh , nắm tay thảm đỏ." Tiểu Ái có phần kích động, phấn chấn, giống như đọc lời thoại khi đóng phim.

      dùng ánh mắt ra hiệu tiếp tục .

      Tiểu Ái ngâm nga: "Chuyện hợp đồng gì gì kia phải chủ ý của em đâu. Là Thôi Thái Dạ muốn chỉnh em, là em bị đưa vào tròng."

      "Vậy chuyện kết hôn sao?" nhếch mày.

      "Thực ra, thấy em còn rất sao, hơn nữa hoa, nhẫn cưới đến kết hôn, sao chẳng có thành ý chút nào vậy?"

      "Muốn chuẩn bị những thứ đó rất đơn giản, đợi xuất viện mua."

      "Thực ra, vấn đề là em cảm thấy mình vẫn còn hơi , chưa thể hiểu được cảm giác làm vợ..." Trời ơi, ràng đây chính là bức hôn rồi! Tiểu Ái trong lòng thầm chửi rủa, nhưng mặt vẫn cười: "Nhưng mà, em muốn hỏi , rốt cuộc tại sao lại phải kết hôn gấp rút như vậy chứ?" Nghiêm túc mà , còn chưa chính thức tỏ tình. Sao có thể nhảy qua khâu trung gian thẳng đến mục tiêu lớn nhất, lẽ nào do cảm thấy những chàng đẹp trai vây quanh quá nhiều nên có cảm giác an toàn? Sợ có thể thay đổi tình cảm bất cứ lúc nào, cần nữa ư? Đương nhiên, những câu hỏi đó ngại dám .

      Tuy nhiên, đáp án Dung Kỳ đưa ra lại càng đáng ăn đòn hơn.

      "Sau khi kết hôn có thể danh chính ngôn thuận sống chung."

      "..." nên kỳ vọng rồi mà! Lông mày Tiểu Ái nhíu lại: " thể những câu lãng mạn hơn sao, ví dụ như biểu đạt chút tình cảm của đối với em hoặc là tại sao muốn sống cùng em nè?"

      "Tiểu Ái!" mỉm cười, thư thái mà dịu dàng: " nghĩ là em để ý điều đó. Thực ra, từ trước đến giờ chưa từng có ý nghĩ , nhưng với cách nhìn của , ba chữ đơn giản đó hoàn toàn đủ để biểu đạt được toàn bộ tình cảm của đối với em. Từ rất lâu, rất lâu trước đây, thế giới của chỉ có mình em chiếm giữ, kể từ ngày em, hiểu tình cảm này là bi kịch thể thành lời, nhưng lại có cách nào để gạt em ra khỏi trái tim ."

      dùng hai tay vuốt má nhàng, cảm nhận mềm mại của da thịt dưới đầu ngón tay: "Tiểu Ái, em mãi mãi thể biết được yê em nhiều đến nhường nào, cho dù em có thấy như thế nào chăng nữa những tình cảm đó bao giờ thay đổi. Tức giận, lạnh lùng, quan tâm, cấm đoán, thậm chí đuổi em ra khỏi nhà, tất cả những điều ấy đều có nghĩa là khi ấy tình của dành cho em giảm . Đối với , em là người quan trọng nhất, suốt cuộc đời này có thể cùng em sống cuộc sống yên bình hạnh phúc đến đầu bạc răng long, chính là ước mơ duy nhất của tại."

      Tiểu Ái nhìn , thể nào tin nổi vào tai mình, ngờ được nghe những điều này từ chính miệng . Cổ họng bỗng có cảm giác bị nghẹn, ôm lấy , đưa miệng kề lên tai , khẽ mỉm cười: "Dung Kỳ, em cũng !"

      Tiểu Ái cảm nhận được cơ thể có những biến đổi, sau đó cánh tay mạnh mẽ của ôm chặt , đôi môi mềm mại, mát lạnh hoà quyện môi , bắt đầu nụ hôn say đắm và triền miên.

      Lát sau, cửa phòng bệnh bất chợt có thanh truyền đến. Hai người hôn say đắm lập tức dừng lại, nhưng bên ngoài chỉ thấy bà Dung đỡ ông Dung như sắp ngã. Biết tin Tiểu Ái nhập viện, họ vội vàng từ thành phố Z tới đây, chứng kiến cảnh này tránh khỏi bàng hoàng. Bà Dung thấy hai người quay đầu, vội cuống quýt kêu la: "Tiểu Kỳ, mau đến đỡ bố con, cảnh tượng này lần đầu tiên ông ấy thấy, còn chưa thích ứng được. Nào, giúp mẹ đỡ bố con, mẹ tìm thuốc trợ tim!"

      Tiểu Ái mặt nổi mấy vạch đen!

      Thuốc trợ tim! Mẹ ơi, sao mẹ cũng nghĩ giống con vậy?

      Dung Tiểu Ái vốn cho rằng chỉ với câu "em ", khiến thoát khỏi chủ đề kết hôn, nhưng ngờ người tính bằng trời tính.

      Ngày hôm sau, lúc chuẩn bị xuất viện, nhân vật nằm ngoài kế hoạch xuất trước mặt toàn thể thành viên nhà họ Dung.

      Người đàn ông này cắt đầu đinh cực ngắn, tướng mạo bình thường, thân hình cao lớn, vai u thịt bắp, khí chất rất xã hội đen... Trong tay ta cầm quyển sổ, vừa thấy Tiểu Ái lập tức mặt đỏ như quả cà chua, năng lắp ba lắp bắp: "Dung tiểu thư! ... đỡ hơn chưa? Cái đó... vẫn chưa ký tên cho tôi."

      "Người hâm mộ điện ảnh." Bà Dung đắc ý.

      " đúng, nên gọi là fan hâm mộ." Ông Dung hí ha hí hửng.

      Gặp được ân nhân cứu mạng, Tiểu Ái vui mừng khôn xiết: " sao chứ? Bên cảnh sát có tìm làm phiền ?"

      "Lát nữa tôi định tự thú, nhưng mà tôi biết giúp tôi đúng ?"

      "Đúng! Đúng! Đúng!" Tiểu Ái liên tục gật đầu: "Nào, lại đây, tôi ký tên cho ." Sau khi Tiểu Ái ký tên cuốn sổ xong, người đó vẫn chưa có ý định rời , lưỡng lự như còn có lời muốn nhắn nhỉ.

      " muốn cứ !" Dung Kỳ biết ta giúp Tiểu Ái, ánh mắt nhìn đối phương khá thân thiện.

      "Cái đó, ngại quá, tôi chỉ muốn hỏi Dung tiểu thư, khi nào rảnh cùng tôi ăn cơm, dạo phố, xem phim, uống cà phê, chuyện, ngắm sao? Còn nữa, cái đó... hì hì, tôi muốn hỏi lần này lại thơm tôi nữa chứ?..." Giọng của người đó khi thấy ánh mắt dần dần lạnh lùng, đáng sợ của Dung Kỳ càng lúc càng , cuối cùng thể tiếp tục nữa, câu "làm phiền rồi" rồi quay người chạy thục mạng.

      "Dung Tiểu Ái!" Tiểu Ái định rón ra rón rén chuồn theo sau người đàn ông đầu đinh kia lập tức đứng khựng lại sau giọng gầm thét ra lửa.

      "Dung Tiểu Ái! Sao em lại chọc ghẹo người khác vậy hả? thế còn thơm ta nữa."

      "Em có mà..." Tiểu Ái lập tức nũng nịu, mong được thương xót.

      "Được lắm!" dường như hạ quyết tâm: "Sau khi xuất viện chúng ta lập tức mua nhẫn!"

      "Hả?" Tiểu Ái bị bất ngờ, đứng ngây lặng.

      "Bố mẹ! Con và Tiểu Ái chuẩn bị kết hôn, làm phiền hai người thông báo cho họ hàng và bạn bè!"

      Ông bà Dung như bị sét đánh trúng, ngồi thừ người ra.

      " thấy đấy, bố mẹ đều đồng ý!"

      "Im lặng là thừa nhận, coi như bố mẹ đồng ý!" Dung Kỳ nắm chặt mười ngón tay kéo Tiểu Ái: " thôi! Mua nhẫn, sau đó cứ đăng ký trước !"

      hành lang bệnh viện, có người nào đó bị bức hôn, xót xa vô cùng, chỉ biết ép lệ chảy vào trong.

      phải đấy chứ? Nào có ai mua nhẫn xong liền đăng ký ngay ? Vị đại ca chạy phía trước ơi! Dù sao cũng phải chú ý đến hình tượng chút chứ! thấy có bao nhiêu người há hốc miệng nhìn sao? là người quang minh chính đại, là mỹ nam, là đạo diễn nổi tiếng đó nha! Xin để ý đến hình tượng chút có được ?

      Trời ơi! Có chàng trai nào rảnh rỗi, nếu trai đẹp hoàng tử ếch cũng được, cầu xin các người, hãy đến cướp dâu !

      Hết

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :