1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trái tim anh không phải sắt đá - Lam Chi Noãn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6: Động lòng xuân

      Vương Dung nháy mắt ra hiệu với Ôn Tâm liên tục, nếu phải phía dưới bàn bị ngăn cách, biết là nàng đá chân Ôn Tâm bao nhiêu lần nữa. Đương nhiên Ôn Tâm hiểu ý của nàng, nên làm mặt quỷ với Vương Dung.

      "Mấy chữ trong tên của nghĩa là gì thế?" Ôn Tâm liếc mắt nhìn Thạch Mục Hàn bên cạnh, hỏi cách tự nhiên, chắc có trả lời câu hỏi của mình .

      "Thạch là tảng đá, Mục là chăn thả, Hàn là lạnh lẽo." đợi Thạch Mục Hàn lên tiếng, Từ Kinh Lâm tranh trả lời trước, nhưng lại bị Vương Dung ở bên cạnh hung hăng nhéo cho trận. Từ Kinh Lâm nhìn nhà mình nháy mắt liên tục, mới biết được mình lắm lời rồi.

      Ngược lại, hai người kia lại chú ý đến nháo động của hai người bên này.

      Sau khi Thạch Mục Hàn nghe xong, khóe miệng hơi nhếch lên, gật gật đầu ngầm thừa nhận.

      "Viễn thượng hàn sơn thạch kính tà, bạch vân sinh xử hữu nhân gia. Đình xa tọa ái phong lâm vãn, sương diệp hồng vu nhị nguyệt hoa (*). Nhất định là ba mẹ rất thích bài thơ này của Đỗ Mục, mới đặt cho cái tên này." Ôn Tâm phân tích như .

      (*) Bài Sơn Hành ( đường núi) của Đỗ Mục. Dịch Nghĩa: Xa trong núi lạnh, đường đá chênh chênh. Giữa nơi lửng lơ mây trắng có nhà người ở. Dừng xe ngồi ngắm cảnh rừng phong buổi chiều. Lá bị sương làm đỏ hơn cả hoa tháng hai. Dịch Thơ: Núi lạnh đường lên dốc tà. Trong mây lơ lửng vài nhà. Dừng xe ngồi ngắm rừng phong thẫm. Lá nhuộm sương thu đỏ tợ hoa.

      "Tên này là do ông nội của đặt." Vẻ mặt của Thạch Mục Hàn chút biểu cảm nhả ra mấy chữ.

      Trong phút chốc Ôn Tâm hóa đá tại chỗ, mà Vương Dung và Từ Kinh Lâm phía đối diện lại nhìn hai người với bộ dạng xem kịch vui. Bình thường bọn họ đều lĩnh giáo qua miệng lưỡi leo lẻo của Ôn Tâm kia, cuối cùng cũng xuất người khiến cho nàng phải cam chịu, nghĩ sao cũng cảm thấy rất buồn cười. lát sau Ôn Tâm mới lại phấn chấn tinh thần tiếp: "Ra là vậy à, vậy nhất định là ông nội của rất thích bài thơ này rồi."

      Lần này, Thạch Mục Hàn lại phản bác lại, khóe môi hơi nhếch lên, "Vậy tên của em có nghĩa là gì."

      Khó khăn lắm mới thấy có hứng thú với tên của mình, Ôn Tâm xốc lại tinh thần ngay lập tức, "Trong tên của em Ôn nghĩa là ấm áp, Tâm là tình , thế cho nên em đích thực là người có hai trái tim, hơn nữa còn vô cùng ấm áp."

      "À...." Ngón tay thon dài của Thạch Mục Hàn chơi đùa với cốc nước thủy tinh hồi, mắt vẫn nhìn phía trước hờ hững .

      ràng là ta hỏi , sau khi trả lời nhiệt tình như vậy đổi lại chữ "À..." của người nọ, Ôn Tâm hơi phẫn uất, làm cho buồn bực giống như ăn bế môn canh (từ chối cho khách vào nhà), bỉu môi ra sức ăn lẩu.

      Bộ dạng thở phì phì của Ôn Tâm, làm cho Từ Kinh Lâm và Vương Dung thấy buồn cười. Trái lại vẻ mặt của cái người chọc tức vẫn hờ hững lạnh lùng, thong thả ăn lẩu.

      Thỉnh thoảng Ôn Tâm liếc mắt nhìn trộm người bên cạnh, sao đời này có thể có người ăn lẩu cũng có thể ăn cách ung dung thong thả như vậy chứ.

      Nhưng mà thể thừa nhận, dáng vẻ của vô cùng đẹp, ngũ quan như được chạm trổ, góc cạnh ràng, lúc giơ tay nhấc chân lộ ra thần thái tao nhã mạnh mẽ, quả là vật phát sáng thu hút chú ý của người khác.

      Đúng ngay lúc liếc trộm , ngờ cũng nghiêng đầu sang, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau đó, giống như đứa làm chuyện xấu bị người khác bắt được, ngay lập tức yếu ớt đẩy ánh mắt trôi dạt sang chỗ khác. Vì thế bỏ lỡ nụ cười tủm tỉm dễ phát giác khuôn mặt lạnh lùng tuấn kia.

      "Lát nữa chúng ta đâu đó chơi ." Hai mắt Vương Dung sáng rực, hỏi với vẻ mặt chờ mong.

      "Đúng đấy, hai người các cậu là chủ nhà, thế nào cũng phải tiếp đãi bọn tôi cho tốt chứ." Từ Kinh Lâm ngồi bên cạnh cũng thêm mắm thêm muối.

      Lúc nào ta và lại biến thành "Hai người các cậu", Ôn Tâm nghĩ như vậy nhưng vẫn : "Các cậu muốn chỗ nào hả?"

      Vương Dung suy nghĩ hồi rồi , " cần khu đồ lưu niệm gì đó, cũng cần leo núi, tốt nhất là thú vị chút, cũng cần khu vui chơi, hai người các cậu có chỗ nào hay để giới thiệu ."

      "Vườn bách thú Hồng Sơn." Ôn Tâm và Thạch Mục Hàn nghe xong cầu, lại cùng lúc ra câu trả lời. xong, Ôn Tâm có cảm giác trường hoàn toàn yên tĩnh, có ba con quạ đen bay qua chầm chậm.

      "Được à, vườn bách thú Hồng Sơn, quyết định vậy ." Vương Dung cao giọng reo lên, ánh mắt cong tít lên như trăng lưỡi liềm, bộ dáng hồn nhiên đó của vô cùng đáng .

      Về sau Ôn Tâm mới biết quyết định này sáng suốt đến cỡ nào, thứ nhất lễ Giáng Sinh dạo chơi trong vườn bách thú với muôn vàn loài hoa đặc sắc, thứ hai Vương Dung là người cực kỳ thích động vật , vừa đến vườn bách thú người nọ giống như là đến Thiên đường vậy, lôi kéo Từ Kinh Lâm chụp ảnh bên này bên nọ, hoàn toàn quan tâm đến .

      Hai người kia ngọt ngọt ngào ngào, chàng chàng thiếp thiếp, chỉ còn lại Ôn Tâm và Thạch Mục Hàn cạnh nhau, khí có hơi gượng gạo.

      Trầm lặng lúc lâu sau, Ôn Tâm mới tìm được đề tài, " ra lần trước em có xem chơi bóng rổ, em ở khoa Trung văn."

      "À...." vẫn trả lời cách lễ độ, trong lời lộ ra trong trẻo mà lạnh lùng.

      Ôn Tâm thêm nữa, lần đầu tiên sợ mình quá nhiều, làm cho người khác cảm thấy phiền chán.

      Có lẽ cảm giác được trầm mặc của , đôi mắt sắc bén nhìn lướt qua bàn tay trắng nõn của , khóe môi nhếch lên, "Nhẫn của em đẹp đấy."

      lúc sau Ôn Tâm mới phản ứng lại, nhìn đông ngó tây cả buổi, xác định vài thước xung quanh có ai, mới dám khẳng định chuyện với mình.

      có đeo chiếc nhẫn ở ngón tay cái của bàn tay trái, ra cũng có kiểu dáng gì, chỉ là chiếc nhẫn bạc thôi, nhưng mà ai cũng khen nó đẹp hết, trước đây đều chảnh chọe là tại vì tay đẹp, nhưng mà bây giờ lại hơi thờ ơ, bởi vì chiếc nhẫn này vốn là của Quách Phi Nhiên, cảm thấy nó quá đẹp nên chiếm lấy, ngón tay quá , chỉ có thể đeo vừa ngón cái thôi.

      Dường như đeo lâu ngày nên cảm thấy hòa hợp, lâu lắm rồi có để ý đến chiếc nhẫn này, ra có thể tháo xuống, nó cũng chỉ là đồ trang sức thôi.

      "Cảm ơn khen." Ôn Tâm trả lời cách ỉu xìu, ánh mắt nhìn xa xa, nhìn qua là biết chất chứa đầy tâm rồi. Đây là lần đầu tiên Thạch Mục Hàn chủ động chuyện với , nhưng ngờ rằng trọng tâm chủ để lại xoay quanh chiếc nhẫn mà bạn trai cũ tặng mình.

      Đương nhiên Thạch Mục Hàn nhận ra đơn chợt lóe rối biến mất trong ánh mắt của , thông minh như cũng đoán được chiếc nhẫn kia bất thường.

      "Tâm Tâm, cậu mau tới đây, con gấu trúc rất đáng đó...." Vương Dung vừa nhảy nhót vừa gọi Ôn Tâm. Vẻ mặt Từ Kinh Lâm tràn đầy cưng chiêu nhìn Vương Dung.

      Ôn Tâm chạy chậm đến bên cạnh hai người, còn Thạch Mục Hàn thong thả theo sau lưng .

      Sau khi nhìn thấy dáng điệu thơ ngây của con gấu trúc, bước của lập tức thay đổi, Vương Dung kéo Ôn Tâm phía trước, Từ Kinh Lâm và Thạch Mục Hàn phía sau hai người.

      Vương Dung thầm bên tai Ôn Tâm: "Tâm Tâm, Thạch Mục Hàn cũng được lắm phải , mình giao cho cậu nhiệm vụ, thu phục ta."

      Ôn Tâm trợn mắt lườm , lo lắng quay đầu nhìn thoáng qua hai người phía sau, xác định bọn họ cách hai khoảng nên nghe được lời của Vương Dung, đỏ mặt khẽ: "Cậu bậy bạ gì đó, cái gì mà thu phục chứ, cậu biết mình vừa thất tình lâu à."

      "Loại người bạc tình bạc nghĩa như Quách Phi Nhiên, cái người vứt bỏ cậu kia, mau chóng vứt ta lên chín tầng mây ." ra Vương Dung rất tức giận chuyện Quách Phi Nhiên thầm rời khỏi Ôn Tâm, đương nhiên đại mỹ nữ như Ôn Tâm phải kết đôi với đại soái ca như Thạch Mục Hàn rồi.

      Ôn Tâm thở dài hơi , "Đâu có dễ dàng như vậy."

      "Cách tốt nhất để quên người là lập tức người khác đấy, phải cậu thích nghe Trần Dịch Tấn hát sao, chẳng lẽ chưa từng nghe qua bài “Tình cảm thay đổi” của ấy sao." Vương Dung thu hồi ý cười mặt, nghiêm túc . "Tâm Tâm, làm người quan trọng là nhìn về phía trước, hơn nữa mình thấy cậu cũng hơi có ý với Thạch Mục Hàn á, phải thế sao hôm nay cậu lại bất thường như vậy chứ."

      "Mình khác thường chỗ nào chứ." Ngoài miệng Ôn Tâm chịu thừa nhận, ra trong lòng rất ràng, hôm nay nhất cử nhất động của đều lộ ra vẻ bình thường.

      "Người nào đó cúi đầu dịu dàng, giống như đóa hoa sen nước e thẹn chịu nổi gió lạnh." Đôi mắt Vương Dung sáng ngời nhìn Ôn Tâm, tiếp tục trêu ghẹo.

      Trong phút chốc hai gò má của Ôn Tâm ửng hồng, "Còn lung tung nữa xem mình có đánh cậu ." xong, Ôn Tâm đưa tay ra giả bộ như muốn đánh nàng.

      Vương Dung là người lanh lợi nhanh chóng trốn ra sau lưng Từ Kinh Lâm, la to: " Kinh, cứu em."

      Hai người rượt đuổi đùa giỡn xung quanh Từ Kinh Lâm, chạy vòng quanh vài vòng, Ôn Tâm mất trọng tâm, suýt chút nữa té ngã đất, may mắn có cánh tay mạnh mẽ rắn chắc đỡ lấy .

      Ôn Tâm mỉm cười với Thạch Mục Hàn cứu phen, "Cảm ơn." Nhưng mà vẻ mặt Thạch Mục Hàn vẫn thờ ơ, nhún vai, trong ánh mắt dường như muốn : " bộ cũng được sao?"

      Ôn Tâm cũng để tâm, chỉ tức giận với Vương Dung: " náo loạn nữa."

      Đương nhiên Vương Dung biết tức giận, ngay lập tức ló đầu ra từ sau lưng Từ Kinh Lâm, nũng nịu : "Tâm Tâm, thôi, chúng ta xem hươu cao cổ."

      dạo rất lâu trong vườn bách thú, Vương Dung vẫn còn chưa thỏa mãn bị Ôn Tâm kéo ra ngoài, nàng còn lưu luyến với mấy con khỉ tinh nghịch cả buổi, lúc muốn xem cá heo biểu diễn, lúc muốn chụp hình với voi, nếu kéo nàng ra ngoài đoán chừng bốn người bọn họ đều bị nhốt lại trong vườn bách thú luôn rồi.

      Nhưng may mà vườn bách thú Hồng Sơn cách nhà ga xa, bọn họ vẫn đuổi kịp chuyến tàu trở về Tô Châu.

      Bốn người thong thả chạy tới nhà ga, sau khi ăn bữa KFC mà Ôn Tâm và Vương Dung thích nhất đến no nê, lại đứng đợi ở nhà ga. Ôn Tâm và Vương Dung ngồi cùng chỗ, ngăn cách hành lang, Thạch Mục Hàn và Từ Kinh Lâm ngồi đối diện với họ.

      "Tâm Tâm, cân nhắc đến lời đề nghị của mình, chẳng lẽ cậu muốn làm Vương Bảo Xuyến chờ chồng trong đau khổ suốt mười tám năm sao." Vương Dung vẫn tha, suốt đường luôn thủ thỉ với Ôn Tâm, khuyên thu phục chàng Thạch Mục Hàn này.

      Ôn Tâm mím môi, , "Biết rồi, để mình cân nhắc."

      Rốt cục cũng nghe được ý của Ôn Tâm, Vương Dung như trút được gánh nặng thở ra hơi nhõm. Hai người nhìn nhau cười, đồng thời nhìn sang Thạch Mục Hàn phía đối diện.

      Thạch Mục Hàn biết nội tình, đưa mắt nhìn sang phía đối diện, vẻ mặt lạnh lùng, chỉ cảm thấy cơn gió mát thổi qua sau lưng.

      Lúc vào cửa soát vé, Ôn Tâm và Vương Dung đứng ôm nhau, trong mắt hai người đều lóng lánh nước, dáng vẻ lưu luyến rời, ngược lại Từ Kinh Lâm an ủi : "Sắp đến kì nghỉ đông rồi, về Tô Châu là gặp nhau rồi mà."

      Ôn Tâm vỗ vỗ lưng Vương Dung, : "Được rồi, mau vào ."

      Vương Dung buông Ôn Tâm ra, đôi mắt đẹp nhìn Thạch Mục Hàn, "Giao nhiệm vụ đưa Ôn Tâm trở về an toàn cho , phải chăm sóc tốt cho Tâm Tâm đó."

      Từ Kinh Lâm đứng bên cạnh cũng thêm vào, "Tảng đá, phiền cậu đưa Tâm Tâm về trường ha."

      Thạch Mục Hàn trả lời, ngược lại vẻ mặt Ôn Tâm bất đắc dĩ , "Mình cũng phải là con nít."

      Thạch Mục Hàn mỉm cười, rốt cuộc Từ Kinh Lâm và Vương Dung cũng vào cửa soát vé, vừa vào cửa Vương Dung quay đầu lại mấp máy môi ra hiệu với Ôn Tâm: "Cố lên."

      Ôn Tâm gật gật đầu, mỉm cười với nàng, Vương Dung mới chịu kéo Từ Kinh Lâm vào trong.

      Nhìn theo bóng dáng của họ, trong lòng Ôn Tâm chợt dâng lên chút chua xót, nếu ngày đó gặp được Quách Phi Nhiên ở sân bay, có phải cũng đưa tiễn như vậy , hay là có chuyện như vậy. Nhưng mà đời này có rất nhiều chuyện đâu thể nào nếu như được.

      Thạch Mục Hàn liếc nhìn Ôn Tâm, có thể thấy đau thương trong đôi mắt , lạnh lùng : " thôi." Sau đó về phía trạm xe buýt. Hôm nay lái xe đến.

      Trăng lưỡi liềm treo phía chân trời, xung quanh là vầng sáng mờ mờ, hết sức mông lung.

      đường trở về, sau khi lên xe buýt, Ôn Tâm và Thạch Mục Hàn đều trầm mặc.

      Ôn Tâm mở cửa sổ ra, nhìn ra phong cảnh bên ngoài, gió thổi mái tóc dài phất phơ, chạm vào gương mặt tuấn tú của Thạch Mục Hàn, ngửi được mùi hương trong lành sạch tóc , có loại cảm giác yên bình khó thành lời.

      lâu sau, Ôn Tâm mới chậm rãi , " có cảm thấy ngay cả những cơn gió ở thành phố Nam Kinh này cũng ưu sầu hay ."

      "Nữ sinh khoa văn mấy em đều như thế này sao?" Mắt Thạch Mục Hàn vẫn nhìn về phía trước, thờ ơ .

      "Mẹ nó, chị đây chính là nữ thanh niên văn chương đấy được à." Vừa dứt lời, Ôn Tâm mới cảm thấy hối hận, trước đây chỉ cần có người nữ sinh khoa văn là kiểu thế này thế nọ, đều trả lời giống như vậy, bây giờ cũng ra cách lưu loát rồi.

      Thạch Mục Hàn nhìn gì, khóe miệng lạnh lùng lại nhếch lên thành vòng cung đẹp mắt. Mà Ôn Tâm suýt chút nữa đắm chìm vào trong nụ cười mê hoặc đó, thể tự kềm chế, chỉ có thể làm bộ quay đầu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, trái tim lại đập điên cuồng.

      Nụ cười ấm áp của , đủ để sưởi ấm cả trời đông giá rét của em.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7: Lớp học đêm

      Editor: Thoa Xù

      Gió đêm hơi lạnh, đèn lên rực rỡ, phủ lên bầu trời đêm đông giá rét cảm giác mát lạnh và bí .

      Bởi vì đại học S là trạm cuối, cuối cùng xe buýt chỉ còn lại hai người Thạch Mục Hàn và Ôn Tâm.

      "Ghi số di động của cho em , lỡ như lần sau Vương Dung và Kinh Lâm đến, chúng ta có thể cùng đón, đúng rồi, sẵn tiện lưu số QQ luôn ." chiếc xe buýt yên tĩnh, giọng của vang lên quá thanh tao kỳ ảo.

      Ôn Tâm biết nhân vật như Thạch Mục Hàn, chắc chắn chủ động hỏi số điện thoại của , cho nên lấy di động của mình ra, đánh đòn phủ đầu, dường như sợ rằng qua tối hôm nay hai người bao giờ gặp nhau nữa.

      "Đưa di động cho ." Thạch Mục Hàn từ chối, cầm lấy di động Ôn Tâm đưa cho. Nhanh chóng lưu số di động của mình, còn thêm luôn số QQ, cuối cùng vẻ mặt biểu cảm gì câu, " thường dùng QQ, chơi blog."

      "À..." Ôn Tâm gật gật đầu, nhận lại di động, cười thầm, nhưng mà trong lòng bốn bề sóng dậy.

      Xe dừng ở trạm cuối, hai người trước sau xuống xe.

      Bóng đêm từ từ bao phủ, những cửa hàng gần trường học vẫn rất nhộn nhịp, vẫn còn rất nhiều sinh viên lại trong sân trường, rất phong độ đưa đến cửa ký túc xá nữ.

      "Cảm ơn đưa em về." Giọng của Ôn Tâm khe khẽ dịu dàng lay động hòa vào trong gió đêm.

      "Hình như em quên rằng chúng ta cùng đường. Tạm biệt." cách sâu xa, sau đó xoay người rời .

      Ánh đèn chiếu xuống mờ mờ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng từ từ khuất xa của . Bóng dáng của bị kéo ra rất dài, có lẽ bóng dáng bị kéo dài của đêm nay lan tỏa khắp trong lòng , sau đó từ từ bén rể nẩy mầm.

      Chỉ mong chúng ta chung đường, chỉ mong còn có thể gặp lại. Ôn Tâm nghĩ như vậy, đứng lặng người rất lâu.

      Mới lấy lại tinh thần, chuẩn bị về ký túc xá, vừa hay lại nhìn thấy Thang Mỹ Gia và Vương Mạo mới hẹn hò về, sau khi chào hỏi Vương Mạo xong, và Thang Mỹ Gia cười cười cùng nhau trở về ký túc xá.

      Trở về ký túc xá, Trần Nhược Khê chơi Phi xa, Triệu Tiểu Mẫn cũng vừa mới trở lại từ Vũ Hán, sắp xếp quần áo.

      Ôn Tâm nhanh chóng rửa mặt cho xong, rồi trèo lên giường bật máy vi tính lên. Việc đầu tiên là vào QQ xem trang của Thạch Mục Hàn.

      Nick name của là Viên Đá Lạnh, Ôn Tâm thầm nghĩ đến bộ dáng lạnh lùng kia của , rất tương xứng với nick name này.

      Đúng như lời , hoạt động trang của ít đến đáng thương luôn, album ảnh có bức ảnh nào, bài đăng cũng rất ít, ngược lại bảng tin có rất nhiều nữ sinh nhắn lại, đêm nay cũng có người nhắn lại, Ôn Tâm mỉm cười, biết nhân vật như chắc chắn có rất nhiều người thích. Sớm biết như vậy nên nhân tiện hỏi xin địa chỉ blog của mới phải, Ôn Tâm buồn bực bản thân mình ngu ngốc.

      Sau đó mình ngẩn ngơ nhìn trang cá nhân của lâu, cuối cùng lúc rời khỏi, vẫn vào phần lượt khách truy cập gần đây, xóa bỏ lịch sử ghé thăm của mình.

      "Các cậu xem nếu sau khi chia tay, nhanh chóng thích người khác, có phải là bạc tình lắm vậy." Ôn Tâm thản nhiên .

      "Tâm Tâm, cậu có biến nha...." Thang Mỹ Gia tháo trang sức nhìn thấy dáng vẻ Ôn Tâm hơi trầm tư, tò mò hỏi: "Mau thành khai báo, cậu nhìn trúng người nào rồi hả?"

      Ôn Tâm lập tức lắc đầu, thẳng : " có, chỉ là tùy tiện hỏi thôi mà." xác định được rốt cuộc bây giờ trong lòng mình nghĩ gì.

      "Tâm Tâm, mình cũng tán thành cậu và Quách Phi Nhiên, tuổi xuân của thể chờ được. Chờ đợi chính là chuyện khiến người ta nguội lạnh và già nua nhất." Thang Mỹ Gia trịnh trọng với Ôn Tâm, kinh nghiệm tình cảm của nàng có vẻ phong phú, trong chuyện tình chịu quá nhiều đau thương, cho nên có rất nhiều cách lý giải đối với chuyện tình .

      "Vậy phải Tiểu Khê vẫn đợi Tiểu Phong Phong nhiều năm như vậy sao." Ôn Tâm xoay người sang hướng Trần Nhược Khê chơi Phi Xa.

      Trần Nhược Khê thầm mến chàng tên là Châu Như Phong, nàng vẫn thân thiết gọi chàng này là Tiểu Phong Phong. Lại lần, Tiểu Phong Phong của chia tay, tuyên bố QQ là tan nát cõi lòng vì kia, vậy mà cũng có thể khiến cho Tiểu Khê khóc như mưa, giống như nàng mới chính là người bị uất ức vậy.

      Nếu là người bình thường phải nên vui mừng sao, bây giờ bên cạnh có ai khác, rốt cuộc mình cũng có cơ hội rồi, nhưng mà bạn học Trần Nhược Khê lại như vậy, thương nên chỉ muốn mãi mãi hạnh phúc, muốn chút đau khổ nào.

      Điều này đạt tới mức độ quá cao rồi, thậm chí có rất nhiều người thể hiểu được.

      Mà lúc này Trần Nhược Khê tạm ngưng trò chơi, nhìn Ôn Tâm, có hơi đau khổ : "Tâm Tâm, chuyện mình thích ấy trở thành thói quen, thói quen mơ mộng về người, cho nên dù trong cuộc sống của mình có xuất người con trai xuất sắc hơn ấy gấp trăm lần, trong mắt mình chấp nhận, nhưng mà mình lại cam lòng chấp nhận. Đây là nguyên nhân mà đến giờ mình vẫn còn độc thân, cậu hiểu ."

      "Tiểu Khê, cậu chính là thần tượng của mình." Ôn Tâm nhìn Trần Nhược Khê bằng ánh mắt vô cùng sùng bái.

      "Trời càng ngày càng lạnh, hay là chuyện tình để sưởi ấm ." Lúc này Triệu Tiểu Mẫn vừa phơi quần áo sân thượng xong, mỉm cười bước vào, la to lên.

      " chết ." Ba người còn lại cùng ra, vô cùng ăn ý.

      Ký túc xá cũng tắt đèn, may mà có điện dự phòng, cho nên mọi người bật đèn bàn lên, nhưng mà bốn người tiếp tục về chủ đề vừa rồi nữa, mỗi người vội vàng làm việc riêng của mình, sau đó đều tắt đèn ngủ.

      Đêm khuya mười hai giờ, bóng tối bao phủ ký túc xá. Ôn Tâm lặng lẽ nhớ đến cái tên Thạch Mục Hàn, mỉm cười chìm vào giấc mộng. từng , từ nay về sau tình của thích ứng trong mọi hoàn cảnh, thế Thạch Mục Hàn xuất chính là ông trời ban cho mối lương duyên rồi.

      Ôn Tâm thể thừa nhận Thạch Mục Hàn là cái tên khó đọc, đặc biệt là lúc dùng giọng Tô Châu để đọc cái tên này.

      Bởi vì trong mấy ngày sau đó, Ôn Tâm luôn lặng lẽ soi gương và đọc cái tên Thạch Mục Hàn này. Biểu cảm gương mặt khác nhau, thẹn thùng, dịu dàng, bất cần, dí dỏm, làm bộ tức giận, lúc vẻ mặt của
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8: Gặp bạn cũ

      Editor: Thoa Xù

      Hoàng hôn từ từ lắng xuống, Ôn Tâm bỏ hai tay vào trong túi, chậm rãi con đường mòn của trường.

      qua con đường hẹp quanh co, bên ngoài chính là sân bóng rổ, lúc này có rất nhiều nam sinh chơi ở đó, nhưng có bóng dáng mà luôn nghĩ tới, cho nên Ôn Tâm ỉu xìu ngồi khán đài, nâng má ngẩn người, nhưng trước sau vẫn gặp được .

      Lúc này đèn đường sáng lên, dưới ánh đèn mờ nhạt dung nhan của lộ ra nét đáng rung động lòng người.

      Lúc này, đột nhiên cảm thấy ánh sáng trước mắt bị che khuất, vừa ngẩng lên thấy ba nam sinh mỉm cười nhìn .

      "Bạn học, cậu tên gì? Lớn hơn à? Ở khoa nào?" nam sinh nhuộm tóc vàng nhìn Ôn Tâm, hỏi.

      Ôn Tâm sớm xem kiểu bắt chuyện như vậy là bình thường, đứng dậy, lạnh nhạt , "Cho hỏi cậu đây tra hộ khẩu sao."

      "Trời lạnh như thế, mình ngồi đây để làm chi? Bọn mình mời cậu uống nước được ?" Nam sinh kia lại từ tốn mở lời.

      "Là Ôn Tâm sao." Ôn Tâm chưa kịp từ chối, chợt nghe giọng nam êm tai vang lên.

      Ôn Tâm nương theo ánh đèn, nhìn thấy người tới, mi thanh mục tú, đường nét ràng, khóe miệng hơi nhếch lên, mặc bộ đồ thể thao màu đen.

      Người đó vẫn giống như trước đây, có nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, nhưng mà dường như dáng vẻ non nớt của cậu học sinh ngày trước được cởi bỏ, người đó đứng lại, cao hơn trước đây chút, mang mắt kính gọng đen, cho nên cả người càng toát ra vẻ khí thế hơn, tuấn chững chạc.


      "Học trưởng." Mấy nam sinh kia kính cẩn chào hỏi người vừa tới.

      "Tưởng Triết, sao cũng ở đây." Ôn Tâm cũng vô cùng ngạc nhiên gọi người đó.

      "Đúng là em à, Tâm Tâm, còn sợ mình nhận lầm người đó!" Tưởng Triết cũng mỉm cười đáp lời, vừa nãy lúc chơi bóng thoáng thấy khán đài, lâu gặp, càng ngày càng rạng rỡ.

      "Học trưởng, hai người quen nhau sao?" Vẻ mặt của ba nam sinh lúc này hơi ngượng ngùng.

      "Đây là thanh mai trúc mã của ." Sau khi nghe Tưởng Triết giới thiệu như vậy, Ôn Tâm bật cười.

      Mấy nam sinh kia nghe xong, lập tức cười , "Học trưởng, bọn em vẫn còn lớp tự học buổi tối, trước đây." xong, ba người lập tức chạy mất dép. Trong đó có người thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn hai người.

      Tưởng Triết là hàng xóm trước đây của nhà Ôn Tâm, lớn hơn hai tuổi, hai người cùng nhau lớn lên, có thể gọi là thanh mai trúc mã, nhưng mà sau này gia đình Tưởng Triết chuyển từ Tô Châu đến Nam Kinh, bọn họ cũng mất liên lạc, nhưng ngờ, hóa ra bọn họ đều thi vào đại học S, duyên nợ đời người chính là kỳ diệu như vậy, vậy mà họ lại gặp nhau ở đây.

      Ôn Tâm xuống bậc thang, mỉm cười, "Tưởng Triết, là khéo nha, vậy mà tụi mình lại học chung trường đại học, sao mấy tháng nay cũng chưa gặp ha, bây giờ học năm ba?"

      Tưởng Triết gật gật đầu, sau đó trêu chọc , " lâu gặp rồi, bé nước cũng trở thành đại mỹ nữ rồi. Cho nên mới người nên gặp sớm hay muộn gì cũng gặp được."

      Ôn Tâm trừng mắt với Tưởng Triết, lập tức : " học khoa nào? Em học khoa tiếng Trung."

      "Kiến trúc, mấy cậu vừa nãy là đàn em trong khoa của , cũng là sinh viên năm nhất như em." Tưởng Triết nhún nhún vai, điềm nhiên .

      "A, em phải đến lớp tự học buổi tối rồi." Lúc này Ôn Tâm mới ý thức được là còn sớm nữa.

      " đưa ngươi ." Tưởng Triết với giọng điệu thong thả, khiến cho người ta có cảm giác như ngập trong gió xuân.

      " cần đến lớp tự học buổi tối sao?" Ôn Tâm hoài nghi nhìn .

      "Chỉ có năm nhất mới đến lớp tự học buổi tối, có tác dụng với sinh viên già tụi ." Tưởng Triết mỉm cười trả lời.

      "Vậy sau này phải nhờ học trướng chiếu cố nhiều hơn rồi." Ôn Tâm nhịn được trêu ghẹo .

      "Vậy phải xem em có ngoan hay rồi, học muội." Tưởng Triết đưa tay nhéo nhéo đôi má trắng nõn của , đây là động tác trước đây hay làm, cũng nhiều năm rồi, hai người vẫn nhìn nhau cười như trước kia, cũng biết động tác này có gì kỳ lạ.

      Từ sân bóng đến chỗ học mất chừng mười phút, đường Ôn Tâm và Tưởng Triết cười cười , xa nhau khoảng thời gian gần năm năm, giữa bọn họ có rất nhiều chuyện để , ngờ trong phút chốc đến cửa phòng học rồi.

      Ôn Tâm mỉm cười chào tạm biệt Tưởng Triết, chậm rãi bước vào phòng học, ra trong phòng học vẫn chưa có ai, sau đó Bao Lam và bốn người bên ký túc xá của Lục Ngư cũng đến, ký túc xá của họ có tiếng chăm chỉ chịu khó. Ôn Tâm mang theo cái gì hết, nhưng mà theo tình hình thường ngày, Thang Mỹ Gia mang theo mấy quyển tiểu thuyết tới lớp tự học buổi tối, Ôn Tâm thầm nghĩ rằng đợi lát nữa lấy quyển đọc giết thời gian.

      Đúng lúc này, Bao Lam về phía Ôn Tâm, mỉm cười với vẻ mặt hề có ý tốt, "Sao cậu có thể cùng với chủ tịch hội học sinh khoa kiến trúc vậy?" Biệt danh của Bao Lam là thám tử, có thể ấy là người đứng đầu tin tức giải trí bát quái. Hồ sơ tài liệu về tuấn nam mỹ nữ của ngôi trường này, ấy luôn là người dốc sức để nắm được tin tức đầu tiên.

      "Cậu Tưởng Triết là chủ tịch hội học sinh à?" Ôn
      [​IMG]

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :