1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trái tim ai chưa từng điên dại - Mộc Tô Giới (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi vội vàng uống mấy ngụm nước cho ướt họng, cố nuốt cái cảm giác buồn cười xuống, nhân tiện suy nghĩ đối sách. Đầu óc tôi tập trung nhanh chóng vào câu hỏi của Dương Huệ: Cảnh Phú Quý ngày nào cũng ở với tôi, biết vô lý quá, thừa nhận chuyện này chỉ có thể bình tĩnh xử lý, chuyện to hóa , chuyện hóa có. Nghĩ xong đối sách, tôi nhàng thả lỏng cơ thể:




      - Chuyện này chắc chắn chỉ là đùa thôi, công ty nhiều người cũng thế, tin em chờ gọi người vào hỏi cho xem. – Lôi kéo người khác làm tấm đệm là chiêu tôi thường dùng, người phạm lỗi trăm người chửi mắng, nhiều người phạm lỗi chẳng ai trách nửa lời, tuy rằng hay lắm, nhưng vào lúc quan trọng áp dụng nó là hợp lý nhất. chờ Dương Huệ trả lời, tôi đứng lên ra ngoài cửa, gọi:




      - Vương Diệu, Bành Tiền Tiến, hai cậu vào đây chút!




      Hai gã này lấp ló ngoài cửa nghe trộm từ lâu, vừa nghe tôi gọi là lập tức vào ngay, chưa chờ hai người hỏi, tôi lên tiếng hỏi trước:




      - Có phải các cậu cũng thường xuyên lên mạng tán ?




      Hai người có vẻ hoảng hốt, Vương Diệu :




      - Dạ… đâu dám ạ! Giờ làm việc…




      Đây phải là đáp án mà tôi muốn có, miệng tôi khẽ “ừ” cái dài rồi quay sang Bành Tiền Tiến, nháy mắt với , nhìn tôi, rồi nhìn Dương Huệ, trong lòng hiểu bảy, tám phần, lập tức :




      - Dạ vâng, dạ vâng, em còn lên mạng lấy vợ nữa cơ, cưới ba bà vợ, sinh được mười đứa con!




      Tôi lập tức có ý định thăng quan tăng lương cho thằng nhóc này, vội vã với Dương Huệ:




      - Nghe thấy chưa? Nghe thấy chưa? Nó còn cưới ba người vợ, còn sinh mười đứa con! Thằng Quý là gì, chỉ là đùa với mấy đứa con thôi mà, em buồn cười quá!




      Sắc mặt Dương Huệ chuyển sang bán tính bán nghi, nhưng vẫn chưa hết lo lắng:




      - Gần đây lúc nào ấy cũng giữ rịt điện thoại bên người, cả lúc tắm hay vệ sinh cũng mang theo, tối qua ra ngoài rồi là cả đêm về, điện thoại cũng tắt máy!




      Tôi nghe thấy thế giật mình, việc ngày càng phức tạp, còn đơn giản như tưởng tượng. Lần trước trong bữa cơm, gã cao thủ trinh thám phản đối chuyện ngoại tình Dương Hồng Năng nêu ra “ba tín hiệu lớn” chứng tỏ đàn ông ngoại tình:




      - là chuyện tiếp khách hay làm thêm đột nhiên nhiều lên; hai là thích chải chuốt, tiền tiêu nhiều hơn; ba là khư khư giữ lấy điện thoại, vệ sinh cũng mang theo.




      Nếu hai đặc điểm trước chủ yếu là nhằm vào tầng lớp công chức, dân văn phòng, đối với các ông chủ mấy phù hợp, nhưng điểm thứ ba phù hợp với mọi đàn ông, ai cũng như ai. Mười giờ tối qua tôi gọi điện bảo mang tiền tới, cho dù có mua đường mấy vòng chưa đến mười giờ cũng phải về tới nhà, khi đó tôi còn ngạc nhiên, cái gã này bình thường thấy mạt chược là cứ như mọc đinh ở mông, sao hôm nay lại ngoan ngoãn về nhà thế? Hóa ra tới chỗ người tình có tên là “ lời”. Cái nàng “ lời” này tôi gặp mấy lần, tên là Thẩm Tịnh, bán quần áo ở chợ gần Củng Bắc, có quan hệ già nhân ngãi, non vợ chồng với người Hồng Kông, người đó hai tháng mới tới Châu Hải lần, ở ba, năm ngày lại vứt cho dăm ba nghìn tệ, lúc nào có ở đấy nàng thuộc về Cảnh Phú Quý.




      Cũng may tôi sở trường xử lý những nguy cơ kiểu này, hoàn toàn tỏ vẻ hốt hoảng, chỉ chậm rãi :




      - Chuyện này, ừm, là thế này, với điện thoại di động công ty có cầu, đó là đổ chuông năm tiếng mà nghe bị phạt tiền, em nghĩ thử xem, bọn họ chuyên bán hàng, lúc nào cũng phải liên lạc với khách hàng, điện thoại di dộng là vũ khí, điện thoại kêu tiếng là kiếm được bao nhiêu tiền, nếu em nhận đơn hàng đâu có chờ em, thế nên điện thoại lúc nào cũng phải mang theo là đúng rồi, mang theo cả lúc tắm, lúc vệ sinh là biểu tôn trọng nghề nghiệp, là đáng biểu dương, đúng ? – Lời vừa dứt Vương Diệu vội vã chen vào:




      - Lần trước em còn bị phạt mất trăm tệ đây này, thế nên bây giờ em phải đặt điện thoại ở chế độ rung và để chuông mức to nhất, dám để lỡ cuộc điện thoại nào.




      Thằng ranh này cuối cùng cũng phản ứng kịp, tôi nhìn cái khen ngợi, rồi quay đầu lại nghiêm túc :




      Tối qua cậu ấy tiếp khách với , uống say quá, nôn ọe khắp nơi, sợ cậu ấy về nhà làm phiền tới em nên bảo cậu ấy tới chỗ ngủ rồi, dù sao bây giờ cũng chỉ có mình, em biết mà. Di động của cậu ấy là tắt, gần đây cậu ấy vất vả nhiều việc của công ty, muốn cậu ấy nghỉ ngơi khỏe. Tuy rằng Cảnh Phú Quý có nhiều điểm đúng, nhưng điểm này cần nhắc nhở em chút, em phải thông cảm hơn cho cậu ấy, đừng quản chặt quá, đúng ? Đương nhiên, nếu cậu ấy thực làm chuyện có lỗi với em là được, ừm, trưa nay cậu ấy tỉnh rượu, lập tức kéo cậu ấy tới cho em hỏi, em dâu thấy được ?




      Cảnh Phú Quý vì muốn lôi kéo tôi cùng lên mạng tán nên đầu tư hẳn tám trăm tệ, mua địa chỉ QQ có ba số tám mạng cho tôi, còn đặt biệt danh cho tôi là “Người đàn ông thành công, trưởng thành”, cả hai yếu tố có khả năng “sát thương” tốt nhất tới đàn bà tôi đều có cả. Nhưng tôi dùng được tuần mất kiên nhẫn, :




      - nhìn thấy, sờ được, kẻ tệ như cậu cũng biến mình thành người đàn ông tuyệt thế được lấy gì đảm bảo rằng tự xưng là tiên nữ hạ phàm phải là khủng long?




      Cảnh Phú Quý :




      - Chờ lâu tất có hiền thê, tán lâu tất gặp tiên nữ, huống hồ cậu có thể kiểm tra trước webcam.




      Tôi webcam càng được, ngộ nhỡ ngày nào tôi nổi tiếng, thường xuyên xuất các phương tiện truyền thông, những chuyện xấu xa này bị người ta đào bới ra có phải là hủy hoại thanh danh của tôi? Clinton chính là ví dụ nhãn tiền!




      lập tức tặng tôi hai từ:




      - Nhổ vào.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      chuyện mạng với tôi hề có tác dụng thực tế, nhưng đối với gã này lại khác, nó tăng kiến thức văn chương của lên rất nhiều. vốn chỉ có trình độ trung cấp, ngoại trừ khả năng tính nhẩm cần đặt bút ra, chẳng có sở trường nào khác. Để luyện được mấy câu lấy lòng các người đẹp, lên mạng sưu tầm mấy bài thơ cổ, những câu danh ngôn, thời gian sau này còn gần như xuất khẩu thành thơ, thơ Đường, Tống từ, ca dao, tục ngữ cứ thế tuôn ra, cảm thán, sớm biết văn học có công hiệu như thế hồi học cố học cho tốt, nhưng bây giờ vẫn còn kịp:




      - chuyện QQ nửa năm còn hơn hai năm học văn. – Đây là cảm nhận thực tế của Cảnh Phú Quý, đến nỗi người con bên kia mỗi lần hỏi có phải xuất thân con nhà dòng dõi văn chương hay , đều thẳng ra rằng xuất thân trong gia đình bán hàng tạp hóa, đối phương ai tin, cho rằng khiêm tốn. Vì việc này mà Cảnh Phú Quý cũng than:




      - Đời bây giờ kiểu gì thế nhỉ, tôi chẳng ai tin, dối ai cũng tin sái cổ!




      Trong lòng Dương Huệ, hình tượng của tôi tương đương với cái thẻ tín dụng ngân hàng với mức độ tin cậy là 5A, mức cao nhất, bình thường Cảnh Phú Quý chỉ cần ở với tôi là ấy hỏi gì thêm. Hôm nay đẳng cấp tín dụng của tôi lại lần nữa phát huy tác dụng vào thời khắc quan trọng, thêm vào đó là trong tay tôi còn có thêm hai siêu cao thủ lừa đảo để dấu vết nên cuối cùng tâm trạng của Dương Huệ cũng ổn định trở lại. việc giải quyết được đến mức này coi như khá tốt rồi, tôi cũng phải mừng với nhanh trí của mình, hề cảm thấy xấu hổ vì mình vừa lừa gạt người phụ nữ đáng thương.




      Dương Huệ bán tín bán nghi ra về, tôi vội vàng gọi di động cho Cảnh Phú Quý, vẫn tắt máy, liền nhắn tin cho cái tin: Gọi điện lại ngay, có chuyện lớn!




      Nửa tiếng sau Cảnh Phú Quý mới ló cái đầu bẩn về công ty khiến mọi người đều nhìn bằng con mắt sửng sốt, tôi lập tức lôi vào văn phòng:




      - Sao trả lời điện thoại?




      Cảnh Phú Quý móc điện thoại ra hết pin rồi, tôi chỉ vào tờ giấy bàn, đọc xong, mặt biến sắc, miệng kêu chết rồi chết rồi, rồi rầu rĩ vò đầu, ngồi phịch xuống sô-pha.




      Tôi nghiêm túc chỉ ra hai cái sai của :




      - Thứ nhất, làm việc gọn ghẽ; thứ hai, di động tắt máy. Cậu thử nghĩ xem, cậu mở máy cho dù cậu tán cũng có thể dối là họp ở công ty. Hơn nữa, là người phải chịu trách nhiệm với gia đình, ngộ nhỡ nhà cậu bị cháy, bị cướp cần tìm cậu làm thế nào?




      Cảnh Phú Quý bị tôi cho hồi, mặt mũi tái mét, hai mắt đờ đẫn, rít hết điếu thuốc này sang điếu khác:




      - Chuyện này cậu phải giúp tôi, là cậu cũng có trách nhiệm, nếu phải tối qua cậu giục gấp quá tôi đâu có quên tắt QQ mà chạy ra ngoài.




      Tôi :




      - Xin ông, tôi giúp ông rồi, nếu giờ Dương Huệ làm ầm lên ở công ty rồi.




      - Chuyện này sao mà tình cờ thế, lúc tôi ra ngoài ấy với con ngủ rồi, ai ngờ ấy lại xem máy tính của chồng, con mẹ nó, sao mà đen đủi thế biết – Cảnh Phú Quý lẩm bẩm , hối hận vô cùng.




      Tôi chắp tay sau lưng lại lại trong phòng, :




      - Đừng trách nọ trách kia nữa, vô ích thôi! Mấu chốt bây giờ là làm thế nào để xóa tan nghi ngờ của Dương Huệ!




      Cảnh Phú Quý ngẩng đầu lên:




      - Đúng, cậu đúng, làm thế nào đây?




      - Chuyện này đúng là rất nghiêm trọng, nhưng cũng phải là hết cách. – Tôi cúi đầu lẩm bẩm. m lượng của Cảnh Phú Quý nâng cao lên:




      - Chuyện này cậu giỏi nhất rồi, cậu với Lưu Hân bị bắt quả tang ngay trường mà cậu còn lo được, tôi thực rất khâm phục cậu, I phục You, cậu mau xem làm thế nào?




      Cái gã này bây giờ vẫn còn có tâm tư để mấy thứ vớ vẩn đó nữa, tôi ngăn lại:




      - Cái gì mà bảo là tôi sở trường nhất? Đúng là linh tinh! Thực lòng với cậu, chuyện của tôi với Lưu Hân tới giờ vẫn chưa được với Thanh Thanh! Tôi cảnh cáo cậu, câu này sau này được trước mặt Thanh Thanh, cứ làm như tôi là cao thủ lừa gạt bằng. Tôi cố ý làm ra vẻ phô trương, Cảnh Phú Quý gật đầu như bổ củi:




      - Đúng thế, đúng thế, à , đâu. – Ngừng lúc. – Thế làm thế nào? Tôi cũng bắt chước cậu, làm bài thơ?




      - Làm thơ? Thôi cho tôi xin. Cậu phải là tôi, Dương Huệ phải Châu Thanh Thanh.




      Từ sau khi dựa vào bài thơ mà đánh đổ trái tim Châu Thanh Thanh, hứng thú của tôi dành cho thơ ca bỗng dưng dâng cao bất tận. Sau đó mới biết, sở dĩ Thanh Thanh chọn tôi là vì ấy xuất thân từ gia đình gia giáo, bố mẹ đều làm trong ngành giáo dục. Từ Thanh Thanh sống trong khí văn chương, hơn nữa bố với , người thích làm văn đều có trái tim lương thiện, có phẩm chất cao thượng thể làm được bài văn hay, nếu biết làm thơ lại càng đáng quý hơn.




      Tôi biết bố Thanh Thanh có đúng , nhưng cho dù thế nào, làm thơ ít nhất cũng mang lại cho tôi nhiều lợi ích. tuần sau, Đỗ Thông của Ban Văn học trường thông qua chàng đồng hương, biết chuyện này là do tôi làm, thế là cứ kiên quyết kéo tôi vào hội, mặc dù câu chữ còn hơi non nớt nhưng tình chân thành, nếu có thể tham gia vào bọn họ, sau thời gian rèn luyện chừng còn có thể thành Lý Bạch, Liễu Vĩnh ấy chứ. Lời khiến lòng tôi như nở hoa, quan trọng nhất là tôi nghĩ cái “món” này công hiệu như thế, nếu luyện tốt sau này chẳng phải càng khiến Thanh Thanh say mê tôi hơn?

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Khi đó tôi vẫn còn là thanh niên bồng bột, làm sao, cũng hiểu tâm lý phức tạp của người khác, cho nên tôi cảm kích đồng ý luôn. Lăn lộn giang hồ nhiều năm, cuối cùng tôi cũng biết lúc nào nên “nhấc lên”, lúc nào nên “ra tay”, bây giờ chiêu này tôi sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn. Cảnh Phú Quý còn tưởng Lưu Hân “chơi” được với tôi? Hừ, tôi là Gia Cát Lượng tái thế, chuyện giả vờ hồ đồ, chuyện lớn phải tính toán kỹ càng, hổ ra tay đừng tưởng là mèo ốm!




      - Hôm nay tôi cho cậu thấy. – Nhìn Cảnh Phú Quý muốn nặn ra bài thơ xin lỗi, thế là máu lửa bốc lên, tôi thầm quyết định, mặc kệ việc Cảnh Phú Quý lắp bắp, tôi dừng lại chút, :




      - Cũng may là Dương Huệ biết cậu ở đâu, nếu ấy thông minh chút là cậu toi rồi, sau này có chuyện đó phải trước với tôi tiếng, có tính toán trước ông trời cũng phải chịu cậu.




      Cảnh Phú Quý gật đầu như bổ củi:




      - Là lỗi của tôi, là lỗi của tôi. – lập tức đứng lên đưa cho tôi điếu thuốc Trung Hoa, hai tay cung kính bật lửa cho tôi.




      Tôi rít hơi rồi trịnh trọng :




      - Tiễn Phật tiễn tới Tây phương, giúp người phải giúp đến cùng, chỗ khó của tôi, tôi tự mình nuốt rồi, tôi hứa giúp cậu diễn vở kịch này trọn vẹn trước mặt Dương Huệ.




      Cảnh Phú Quý nghe thấy vậy, ngạc nhiên:




      - Cậu còn có cái khó gì? Chẳng phải là chuyện của Lưu Hân sao? – Tôi :




      - Thôi bỏ , nữa, ra cậu cũng giúp được.




      Cảnh Phú Quý nghe thế càng sốt ruột:




      - Sao cậu biết là tôi giúp được? Nếu cậu còn coi tôi là bạn ra xem nào, chừng tôi có thể giúp cậu nêu ý kiến.




      - Chuyện của tôi phiền phức cũng phiền phức, đơn giản cũng đơn giản, nhưng bắt cậu phải làm cứ như thể tôi giúp cậu, cậu phải báo đáp lại tôi vậy.




      Cảnh Phú Quý giận dữ giậm chân:




      - Sao mà cậu lắm lời thế hả, rốt cuộc là chuyện gì, hai chúng ta thế nào rồi mà còn những điều này.




      Tôi ghé sát tai thầm vài câu, nghe xong dịch người ra nhìn tôi:




      - Chuyện này à, ừ, tôi hứa với cậu! - Cảnh Phú Quý cúi đầu nghiến răng, có vẻ mấy tình nguyện nhưng cũng thể làm.




      Lúc Cảnh Phú Quý ra ngoài, tôi vỗ vai :




      - Yên tâm , chuyện này là vì tin tưởng cậu nên tôi mới bảo cậu làm!




      Cảnh Phú Quý mệt mỏi đáp lại:




      - Tôi thà được tin tưởng như thế, giờ tôi cũng chẳng còn cách nào khác, đành mặc cậu sắp đặt vậy.




      Tôi chặc lưỡi cái, cau mày:




      - gì thế! Chẳng nhẽ tôi lại hại cậu?




      LÔI KÉO TRIỆU HỮU TÀI




      ràng là giải quyết phiền phức của Cảnh Phú Quý, nhưng thực chất là giải quyết khó khăn của mình. Có có lại, đúng là trí tuệ. Trong phút chốc, tinh thần tôi sảng khoái hẳn.




      Tôi gọi điện cho Triệu Hữu Tài:




      - Triệu, lâu lắm rồi gặp, thấy hơi nhớ , tối nay có thời gian , ra ngoài uống vài ly.




      trả lời:




      - Cậu nhớ tôi cũng được, nhưng đừng có ý gì bình thường! Tôi có cái sở thích quái dị đó đâu.




      Tôi thở dài, :




      - Đúng là chỉ có chuyện với mới có cái cảm giác “ chuyện nho nhã”, Lâm Thăng chỉ biết ra vẻ thanh cao, Hoàng Lực, Cảnh Phú Quý chỉ biết mấy cái trò ăn uống, gú hạ cấp nhất của con người, như , như !




      Triệu Hữu Tài cười ha hả:




      - Quá khen rồi, chỉ cần là cậu gọi dù bay tôi cũng phải bay tới.




      Tôi :




      - đừng bay, tối nay hai chúng ta cùng máy bay là được rồi. - cười ha hả trong điện thoại rồi cúp máy.




      thực lòng, Triệu Hữu Tài rất biết gãi đúng vào chỗ ngứa của tôi, cái trò giả làm con cháu của thiên hạ chẳng có ai đứng , ở điểm này chắc chắn là thầy của tôi. Hồi còn ở Cảnh Trình, có lần vì đòi gấp khoản tiền, sau khi áp dụng mọi chiêu vô hiệu, đưa vợ con tới văn phòng của “Thượng đế”, ngồi xuống, buông ra câu “ trả tiền ”. Tất cả các khách hàng tới bàn công chuyện với công ty đó đều bị kéo lại long trọng giới thiệu về tình hình của công ty, sau đó con trai cũng ở bên phối hợp, khóc lóc đòi ăn KFC, bà vợ chửi:




      - Tiền ăn cơm còn chẳng có, còn đòi ăn KFC! Mày ép mẹ phải làm gà cho mày cắn phải !




      Khiến mọi người đều tỏ ra thương hại và chỉ trích ông chủ kia vô lương tâm, thất đức. Cuối cùng ông chủ trốn được nữa, đành phải trả tám triệu tệ, buổi tối còn mời cả nhà tới sơn trang Thuận Phong ăn uống trận ê hề, thỉnh cầu duy nhất là: Ngày mai ngồi thêm ngày nữa để thanh minh cho công ty!




      Câu chuyện này sau đó được lan truyền khắp công ty Cảnh Trình, Chủ tịch Hội đồng quản trị đích thân chủ trì cuộc họp tuyên dương, kết thúc cuộc họp, ông hiệu triệu mọi người:




      - Hãy học theo tinh thần bao giờ từ bỏ, chưa đạt được mục đích chưa chịu buông tay, hy sinh gia đình để cứu gia đình lớn, hy sinh cái tôi để cống hiến cho công ty, hãy học theo tinh thần của ấy “Tôi là chủ của công ty, chuyện của công ty cũng là chuyện của tôi”, - Ông ta ngừng nhắc nhắc lại cụm từ “học tập”, còn thêm vào đó “tinh thần”, “khí phách”, khí thế sôi sục. Khi đó tôi nghĩ, nếu tôi gặp phải chuyện như vậy, tôi làm gì? Chắc chắn tôi làm được như thế, trong lòng tôi vẫn có giới hạn: Trước mặt khách hàng tôi có thể hạ thấp bản thân, nhưng tuyệt đối đánh cược cả người nhà của mình!

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Buổi tối tôi thuê phòng trong nhà hàng Tương Ngạc ở đường Cửu Châu, mang theo chai Ngũ Nương Dạ, vừa mới ngồi xuống Triệu Hữu Tài :




      - Cậu Phi, trong điện thoại cậu bốc tôi lên tận mây xanh, rồi lại mang theo rượu, ràng là chuẩn bị sẵn rồi mới tới. - Câu này khiến tim tôi thoáng run, nghĩ bụng: Con bà nó, đúng là khôn như ròi. Tôi giả bộ thản nhiên, :




      - Chỉ là bữa cơm thường, hai em cứ thoải mái uống rượu, chuyện thôi.




      Từ sau hôm Lâm Thăng hỏi tôi chuyên bên Khoa Mỹ, tôi quyết định phải lôi kéo nhân vật quan trọng Triệu Hữu Tài này về phía mình mới mong có phần thắng. Tuy rằng là đối thủ cạnh tranh của tôi, nhưng Nam Hưng cũng phải của , chỉ là người làm thuê, đây chính là cửa ra. Chỉ có điều cửa ra này phải dùng lựu đạn hay phải dùng hỏa tiễn để phá tôi vẫn còn cân nhắc.




      Ban đầu bọn tôi chỉ uống rượu, toàn chuyện phiếm, tuyệt nhắc câu nào liên quan tới công việc. Tôi tấn công vào tình cảm, về chuyện vui khi chúng tôi cùng tới Phổ Đà Sơn, rồi còn chửi gã Phó Tổng Giám đốc Vương, người đuổi Triệu Hữu Tài :




      - Con bà nó, ngoài việc bắt bẻ người khác chẳng được cái bản lĩnh gì!




      Sau đó tôi dần dần lái câu chuyện về chủ đề chính:




      - đúng là có con mắt nhìn xa trông rộng, ban đầu tôi chỉ nhìn thấy Khoa Đạt, bây giờ nó được nữa rồi, địa vị của Nam Hưng tại Khoa Mỹ nay đều do tay xây dựng, lợi hại! Mặc dù luôn rất khiêm tốn, nhưng trong lòng tôi hiểu lắm.




      - phải tôi lợi hại, là vận may, đều nhờ vào vận may, chừng ngày nào đó Khoa Đạt lại nổi lên, chẳng phải họ có hợp tác với Panasonic nữa sao? - Triệu Hữu Tài tiếp chiêu, cho tôi lý do để tiếp.




      - Đúng thế, hy vọng là vậy. Có điều bây giờ mọi người đều chơi trận chiến giá thành, chán lắm, người bị thương chỉ có chúng ta thôi, còn người đắc lợi là Khoa Đạt, Khoa Mỹ, tổ chức đấu thầu lần là họ cười thầm lần.




      - Đúng thế, hôm nay giảm hào, ngày mai tôi giảm năm xu, cứ thế chỉ lưỡng bại câu thương, đúng là vô nghĩa.




      Cuối cùng Triệu Hữu Tài cũng tiếp chiêu, chỉ có điều cái gã này ranh ma lắm, chỉ phụ họa, chủ động, tôi nghĩ chắc quyết xem tôi diễn màn kịch này tới đâu. Dù sao cũng là tôi hẹn , bây giờ là đại ca ở Khoa Mỹ, có quyền chủ động, dựa vào các mối quan hệ với thực lực của tôi nay vẫn miễn cưỡng có thể đấu lại với Nam Hưng. Tôi chửi thầm trong lòng mấy câu, thấy tình thế như vậy, tôi chuyển chủ đề:




      - lòng, ban đầu lúc tôi mới làm về bán hàng, là dìu dắt tôi, dạy tôi rất nhiều đạo lý, tôi lúc nào cũng cảm tạ và khâm phục .




      - Phi, nặng lời rồi, có phải cậu chửi tôi ?




      - Đâu dám ạ? Năm xưa nếu khuyên nhủ, chắc tôi đánh gã Giám đốc của Quốc Vũ rồi, làm gì có tôi ngày hôm nay!




      lòng vòng hồi lâu cuối cùng cũng trở lại vạch xuất phát, khi chai rượu gần cạn, tôi thấy thời cơ đến, ràng chút với được, bèn vừa rót rượu vừa :




      - Người em, thấy hai nhà chúng ta cùng liên kết với nhau được ? Sức mạnh của Ức Lập, Quảng Châu quá , thể gây ra sóng gió, tôi chẳng coi chúng ra gì.




      Đúng là tôi hiểu hơi ít về Ức Lập, đại bản doanh của họ đặt ở phương Bắc, điều hòa Hải u ở Thanh Đảo do tay họ lũng đoạn thị trường, bây giờ họ đủ lông đủ cánh, muốn bay về phương Nam, ngoại trừ trận chiến giá thành, tôi nhất thời nghĩ ra họ còn có chiêu thức gì nữa, thực lòng, nếu hiểu thực lực của họ phương án của chúng tôi có làm hay tới đâu cũng chỉ là giấy rách. Quan trọng phải là giá thành bên nào thấp nhất, mà là bên trong phải có người đỡ cho bạn, việc bạn cần làm là cung cấp cho người đó tài liệu để đỡ cho bạn, đó chính là độc chiêu của việc đấu thầu. Hồi làm ở Khoa Đạt, từng có công ty tên là “Mậu dịch Đại Dũng” muốn chen chân vào giành thị phần của chúng tôi, nhưng thể nào chen được, cuối cùng họ chơi trò ăn được đạp đổ. Tối hôm đó có người đưa cho tôi giá thành, đúng là thấp hơn bên chúng tôi hai giá. Sáng sớm hôm sau, tôi fax đơn giá này cho khách hàng lớn của Đại Dũng, vị khách hàng đó lập tức hỏi ông chủ Dương Đại Dũng là có chuyện gì:




      - Vì sao giá cho Khoa Đạt lại thấp như thế? có định làm nữa ?




      Dương Đại Dũng thất sắc, luôn miệng là nhân viên nghiệp vụ của mình làm sai, lập tức đuổi việc ! Sau đó ông ta thăm dò biết việc này do tôi làm, gọi điện thoại tới hỏi thăm mẹ tôi, rồi lại hỏi tôi làm gì? Tôi hỏi thăm lại mẹ ông ta, giọng điệu trả lời rất bình tĩnh:




      - Ông chủ Dương, vạn vật đều có trật tự, chuyện gì cũng phải đạo lý, hành vi làm loạn thị trường đó của ông là được, cho dù là với lý do gì. Với lại tôi có năm khách hàng lớn, tôi chỉ gửi cho người, xét về phương diện nào tôi làm thế cũng đủ nhân từ lắm rồi, ông nên cảm ơn tôi mới đúng, chắc ông muốn tôi gửi nó cho bốn nhà còn lại?




      Lời của tôi vừa dứt, Dương Đại Dũng nghiến răng nghiến lợi :




      - Được, được! Cậu có lý, cậu giỏi! - Giằng co thời gian dài mới hiểu đầm nước này quá sâu, thể từ bỏ.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Khi tôi , Triệu Hữu Tài cứ nhìn tôi chăm chú, lời nào, dường như muốn thông qua thần thái để thăm dò thế giới nội tâm của tôi. Thái độ của nằm trong dự đoán của tôi, lời tôi vẫn còn chừa phần, Ức Lập của Quảng Châu tuyệt đối hề đơn giản, tôi cố ý dùng cách khinh địch để lắng nghe cao kiến của , nên biết rằng con người ai cũng có sở thích khoe khoang thông minh của mình.




      - Lý tổng, chuyện liên kết tôi có vấn đề gì, quan trọng là liên kết như thế nào? - Triệu Hữu Tài đá quả bóng về phía tôi, trong lòng tôi lại thầm chửi hồi, hết cách rồi, tôi đành trình bày kế hoạch của mình:




      - Điều kiện giá thành của chúng ta như nhau, mọi người chia nhau năm mươi phần trăm thị phần, như thế tuy rằng thị phần của công ty thứ nhất ít hơn chút, nhưng hạ giá thành có thể đảm bảo được lợi nhuận, chắc chắn ít hơn mức lợi nhuận nếu đạt được bảy mươi phần trăm thị phần với giá thành thấp. Ngoài ra… - tới đây tôi dừng lại, nhìn chăm chú, đôi đũa đưa lên nửa của Triệu Hữu Tài cũng dừng lại:




      - Ngoài ra cái gì?




      Tôi trả lời ngay, nhấp ngụm rượu rồi buông ra câu:




      - Triệu, ở Nam Hưng là người làm công, tôi bạc đãi đâu.




      Triệu Hữu Tài cúi thấp đầu, tiếp tục gắp thức ăn. Tôi cũng gì nữa, vùi đầu vào uống rượu, điện thoại di động bất chợt đổ chuông, tin nhắn tới, là của Hoa, tôi cúi đầu đọc Triệu Hữu Tài bỗng dưng mở miệng:




      - Cậu thực tưởng rằng Ức Lập thể làm nên chuyện gì chăng? Nếu đưa ra giá thấp sao?




      Tôi buông điện thoại xuống:




      - Vậy sao? Nghiêm trọng thế sao? Về điểm này tôi chưa nghĩ đến, cao kiến của thế nào?




      - Lý tổng, cậu là người thông minh, nhanh nhẹn như thế mà còn chưa nghĩ đến cái đầu óc cục gạch của tôi hết cách rồi.




      Cuộc trò chuyện cuối cùng có kết quả, nhưng câu quan trọng nhất chịu nghe, mục đích ban đầu đạt được, tôi nhớ lại lý thuyết làm máy và cưa của Dương Hồng Năng, rất nhiều chuyện phải cứ ra tay là được, mà cần có thời gian và công sức kinh doanh.




      Ở cửa, tôi đưa hai tay ra nắm chặt lấy tay Triệu Hữu Tài, sau đó lại lắc lắc mấy cái:




      - Chúng ta mãi mãi là bạn tốt, mãi mãi! - Triệu Hữu Tài cũng đưa bàn tay kia nắm lại, là đúng thế, đúng thế.




      nhớ tôi từng đọc câu như thế này ở đâu: Khi bạn có mục đích, cái gì phải bạn thành phải, cái gì vốn là như thế bạn bao giờ . Đối với Triệu Hữu Tài thế, chứ đối với Cảnh Phú Quý và Lâm Thăng, tôi chưa bao giờ vậy, chưa bao giờ có những động tác mà người ngoài nhìn vào, tưởng chừng nó rất chân thành.




      LÝ TƯỞNG VÀ THỰC




      Để hòa giải cho Cảnh Phú Quý và Dương Huệ, tôi thấu chi cả chữ tín của mình. Sau khi thống nhất lời với Cảnh Phú Quý tôi tới hẳn nhà họ, giống như tổ trưởng tổ hòa giải của khu phố, hết nước hết cái:




      - Dương Huệ này, mấy cái thứ ở mạng toàn là đồ ảo, chỉ đùa cho vui thôi, hôm đó Bành Tiền Tiến gì em cũng nghe thấy rồi, đúng ? Con người thằng Quý dám làm chuyện gì có lỗi với em đâu, huống hồ nếu cậu ấy dám là người đầu tiên đồng ý, làm gì chờ tới lúc bị em phát . - Sau đó tôi lại quay đầu qua với Cảnh Phú Quý, - Cậu xem đúng Quý!




      Cảnh Phú Quý luôn miệng đúng thế, đúng thế, rất khiêm tốn chấp nhận lời phê bình. Tôi lại tiếp tục lên tiếng:




      - nhờ người bạn bên Cục Công an điều tra địa chỉ IP của cái QQ đó rồi, “Người Đông Bắc” ở Hắc Long Giang, “ lời” ở Tân Cương, xa xôi như thế, mà hai chỗ này Cảnh Phú Quý đều chưa tới bao giờ, làm gì có cơ hội tiếp xúc, em bọn họ có làm được việc gì cụ thể , thể nào làm chuyện đó qua khí được, đúng em dâu?




      Biểu cảm của Dương Huệ tươi tắn trở lại, nhưng vẫn chưa buông tha:




      - Nhưng mà lời họ nghe kinh tởm lắm!




      Điểm này thể làm khó được tôi:




      - Tục ngữ , “Cái gì làm, làm , chó hay sủa chẳng bao giờ cắn người”. Cậu ấy nghe càng ghê càng chứng tỏ cậu ấy cho sướng miệng thôi, làm được trong thực tế!




      Đàn bà giỏi làm nũng, đàn ông thích dối, tôi phát ra mình bẩm sinh có khả năng dối, lúc mặt rất nghiêm túc, đỏ, tim đập mạnh, ai tin tôi nổi cáu với họ. Lâm Thăng bảo tôi:




      - Như thế có mệt ? Lời dối vô tận, lời là bờ, dối câu phải dùng năm câu để hoàn thiện, dối năm câu phải dùng hai mươi câu để hoàn thiện, đến sau cùng ngay cả bản thân cũng biết lời nào là , lời nào là giả, ngộ nhỡ bị phát có phải càng xấu mặt hơn ?




      Tôi :




      - dám đảm bảo là chưa bao giờ dối ? Huống hồ dối chắc chắn là xấu à? - ! Ít nhất là từ việc của Cảnh Phú Quý tôi cũng thấy phải, nếu làm to chuyện lên với , với Dương Huệ, với con của họ và gia đình hai bên đều chẳng có ích gì cả, công ty cũng được yên ổn! Thế nên đây là cục diện “đa phương có lợi” chứ phải “song phương có lợi”.




      Thấy nước mắt của Dương Huệ ngưng, lúc này tôi đánh mắt ra hiệu cho Cảnh Phú Quý, lập tức nhân cơ hội đó, thề thốt và đảm bảo rằng đó chỉ là đùa giỡn cho vui, xong còn thấy thường ngày vợ vất vả nhiều nên Tết này định đưa cả nhà Hàn Quốc chơi, để thỏa mãn sở thích những bộ phim Hàn của đồng chí vợ, ngày nào cũng say mê Bae Yong Joon. Thế là Dương Huệ toét miệng ra cười:




      - Đồ xấu xa, ai đồng ý Hàn Quốc với rồi hả!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :