1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trái tim ai chưa từng điên dại - Mộc Tô Giới (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Trong vấn đề Khoa Mỹ, điều khiến tôi đau đầu nhất chỉ là Lôi Minh lai lịch mà còn có kẻ địch mạnh Triệu Hữu Tài.




      Miếng mồi béo bở của Khoa Mỹ có thể mình Triệu Hữu Tài được xơi.




      Triệu Hữu Tài vốn từng làm việc với tôi ở Cảnh Trình, chỉ có điều kinh nghiệm của dày dạn hơn tôi, từng là cấp của tôi, năm sau khi lên làm Giám đốc Bán hàng khu vực Hoa Nam, tôi cũng được thăng làm Giám đốc Bán hàng khu vực Hoa Đông.




      Chỉ là gã này mặt chuột, quá tinh ranh, thậm chí là quỷ quyệt, tôi, Lâm Thăng và Cảnh Phú Quý sau ra làm riêng, gặp chuyện, thể ở lại Cảnh Trình được nên phải đến Nam Hưng, ông chủ Vạn lập tức phong cho là Phó Tổng Giám đốc, phụ trách toàn Nam Hưng dưới ba triệu tệ, ông chủ Vạn cười rách cả mép, cuối năm thưởng năm mươi nghìn tệ, lại còn nâng kinh phí hoạt động mỗi tháng từ hai mươi nghìn lên thành bốn mươi nghìn chỉ để mời người bên Khoa Mỹ ăn uống, chơi bời, đồng thời điều thêm hai người nữa làm trợ thủ cho để tăng thêm thực lực, Triệu Hữu Tài hiểu hai người này ngoài mặt là trợ lý, nhưng thực ra là giám sát.




      Ông chủ Vạn là người thế nào, thấy Khoa Mỹ có khả năng phát triển tốt, trong lòng vui thầm, nhưng đồng thời cũng sợ mọi nguồn vốn của mình nắm trong tay mình Triệu Hữu Tài, lúc nào nổi hứng lên mang ra làm điều kiện uy hiếp, thậm chí lập công ty riêng có khác nào mình mang dao ra tự giết mình? Chiêu này là trong những sát chiêu mà các ông chủ thường dùng.




      Thực ra Triệu Hữu Tài rất cảm kích cái ơn của ông chủ Vạn, con người tuy khôn nhưng xấu, chỉ muốn lập thành tích cho Cảnh Trình thấy, chọc tức những kẻ từng đuổi , nhưng ông chủ Vạn lại quá đề phòng, thành ra lại khiến Triệu Hữu Tài nảy sinh tâm lý chống đối.




      Thằng cha này có ưu điểm lớn nhất là khiêm tốn, khoe khoang, có mười , giống số thương nhân khác, có mười, bốc phét lên tận trời. Mặc dù ai cũng biết Triệu Hữu Tài có mối quan hệ rất sâu sắc với lãnh đạo cấp cao ở Khoa Mỹ, nhưng bao giờ khoe khoang chuyện này, ngược lại còn rất thận trọng, cho dù là nhân viên lễ tân của Khoa Mỹ ngày lễ tết, cũng mang theo ít đĩa CD thịnh hành hay vé xem nhạc hội làm quà cảm ơn, khiến ngay cả những nhân viên đó cũng trở thành tai mắt của , chuyện lớn chuyện xảy ra ở Khoa Mỹ, đều biết như lòng bàn tay.




      Thế nên tôi vẫn phải úy kị tên này vài phần, luận về kinh nghiệm, quan hệ, năng lực, tuyệt đối đều đứng tôi, là trở ngại lớn nhất con đường bước chân vào Khoa Mỹ của tôi.




      CHƠI MẠT CHƯỢC CŨNG LÀ VIỆC CÔNG




      Chưa đến tám giờ sáng, di động đánh thức tôi dậy, mã vùng là 0532, từ Thanh Đảo gọi tới.




      - Tiểu Phi, con có chuyện gì thế? Thanh Thanh bị tai nạn xe mà con cũng tới thăm nó! – Tôi ấn nút nghe, giọng già nua vang lên.




      Tôi giật mình, bật lên khỏi giường:




      - Bị tai nạn? Nghiêm trọng ? Bị thương ở đâu? – Giây phút đó, mọi nỗi nghi ngờ tôi dành cho Thanh Thanh và gã gian phu của bay biến hết.




      - nghiêm trọng lắm, bị thương ở thắt lưng, chủ yếu là nó sợ quá nên tinh thần tốt lắm.




      - Thế… Bố, vất vả cho bố mẹ quá, con giải quyết mọi việc rồi về Thanh Đảo thăm bố mẹ ngay.




      - Bố mẹ cần con phải về thăm, sức khỏe rất tốt, người con cần thăm là Thanh Thanh, vừa nhắc đến con là phản ứng của nó rất khác trước đây, hai đứa con làm sao vậy? – Tiếng bố vợ có vẻ vui.




      - Con… Giữa bọn con có gì đâu, chỉ là chút xích mích . – Tôi hơi căng thẳng, biết Thanh Thanh kiện ngủ chung” ra chưa, cho nên cố lấy tĩnh chế động.




      - Thế con nhanh lên chút, tâm trạng của Thanh Thanh rất tệ, bố với mẹ con thấy bình thường. – Bố vợ gì nữa, chỉ có giọng là hơi lo lắng.




      - Vâng ạ. – Tôi luôn miệng đồng ý, bước xuống giường, xỏ dép vào rồi ra phòng khách, châm điếu thuốc, tỉnh ngủ hẳn.




      Thanh Thanh về tới Thanh Đảo, tôi có gọi cho ấy cú điện thoại, ấy có nhà, tôi đoán ấy gặp gã sĩ quan quân đội là bạn thanh mai trúc mã của mình, cho nên trong lòng tôi ghen tức lồng lộn, nhưng ngay sau đó lại bị cuốn ngay vào những nỗi lo trong việc làm ăn. Nếu thực phải ly hôn chắc chắn tôi ràng với bố mẹ Thanh Thanh, dù sao hai người họ vẫn đối xử với tôi rất tốt. Lần đó, khi cãi nhau với Thanh Thanh về chuyện hai mươi tệ tiền boa, họ còn giúp cho tôi, tôi thể lặng lẽ biến mất khỏi cuộc đời họ như thế được.




      Giờ là thời khắc quan trọng để giành được gói thầu bên Khoa Mỹ, thể qua loa, chuyện lớn chuyện gì cũng phải coi trọng. Hơn nữa, việc này nối tiếp việc kia, đành phải giải quyết những công việc quan trọng trước.




      Sắp tan làm tôi nhận được điện thoại của Lộ Cường: bảy giờ tối nay, khách sạn Hoa Tuấn, Dương Hồng Năng, ông chủ Hạ, được đến muộn. Thời gian, địa điểm, nhân vật đều phải đầy đủ.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lộ Cường nghiện mạt chược, từng lập kỷ lục khi chơi liên tục bảy mươi hai tiếng đồng hồ, hơn nữa chỉ chơi ở nhà, bao giờ sang Macao chơi Poker, là chơi bài có cái khoái cảm như khi được sờ vào từng quân mạt chược. thường ở vào tình trạng thiếu ba, thế nên toàn nhắn tin cho mấy người bạn mạt chược là ba thiếu , khiến ai cũng mạo hiểm vượt đèn đỏ để tới ngay “ trường”.




      Tôi quen Dương Hồng Năng bàn mạt chược. Lộ Cường giới thiệu, là “người sành sỏi số Châu Hải”. Ấn tượng sâu sắc nhất về là mái tóc được chải cẩn thận và vuốt keo bóng lộn, chừa sợi, tưởng chừng có thể soi gương. đeo cà vạt màu sắc lòe loẹt quanh năm, cho dù là mùa hè nóng đến đâu cũng phải mặc áo sơ mi, cổ tay là chiếc đồng hồ dây xích bằng vàng to tướng, lúc nào cũng có cái ví da cá sấu màu đen giắt túi quần, kiểu cách ăn mặc và kết hợp vô tổ chức này khiến cảm thấy rất thoải mái. Lần đầu gặp nhau, ném cho tôi tấm danh thiếp, tự giới thiệu là “làm điếm”. Tôi khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn tôi, “làm máy nén”. * (Trong tiếng Trung, từ “điếm” và từ “máy” có cách phát giống nhau), Dương Hồng Năng bật cười:




      - Cùng nghề, cùng nghề.




      Chức vụ của Dương Hồng Năng nghe rất kêu: “Chủ tịch Hội đồng quản trị Công ty trách nhiệm hữu hạn Quốc tế Vạn Hải”, bên dưới là địa chỉ và số điện thoại của các công ty chi nhánh tại Hồng Kông, Macao, Đại lục, khiến người ta bất giác nảy sinh cảm giác ngưỡng mộ. Sau đó tôi mới biết cái gã này sở trường là khoác, giống như những gì mặc, cái gọi là Hội đồng quản trị chẳng qua chỉ là vài cổ đông nửa mùa, ngày thường có việc gì làm tới văn phòng của uống trà chơi Poker, còn số điện thoại ở những công ty con tại Hồng Kông, Macao nếu gọi sang phải ông già là bà già nghe máy, chắc là số điện thoại của nhà người thân. Tình huống này tôi từng gặp, năm chỉ cần cho , hai nghìn tệ, họ có thể cầm điện thoại lên và : “Xin chào, đây là Công ty trách nhiệm hữu hạn Quốc tế Vạn Hải”, sau đó bạn phải hỏi thêm câu, người kia :




      - Thưa ngài, ông chủ chúng tôi công tác ở nước ngoài, có chuyện gì hãy gọi thẳng vào số di động của ông ấy.




      Dương Hồng Năng chỉ vài câu là tôi cảm giác cái gã này với tôi có chung sở thích bậy, ba trăm năm trước, chắc chắn chúng tôi lén nhìn con tắm trong gia đình nào đó. Cái cảm giác này rất thích, có lần uống rượu, hứng lên, bất kể xung quanh có mấy người tính tình hiền lành, lên tiếng trình bày về những điều tâm đắc trong “làm máy và cưa ”:




      - Chúng tôi làm máy nén với cưa cũng giống như nhau, ban đầu chỉ cần lắp đặt thử, chuẩn bị về kỹ thuật, dùng hay quan trọng. Sau khi lắp xong, lại dùng vài chiếc thử xem thế nào, tính năng ra sao. Khi nào cùng thử xong lại , lô như thế vấn đề gì, chất lượng giá thành của chúng tôi đều kém hơn người khác, vì sao sử dụng số lượng lớn hơn? Cưa cũng thế, xem nhé, ban đầu chỉ có thể là hôn cái, làm gì khác. Hôn xong, lại , người đẹp, thực quá em, có thể sờ cái ? Sờ xong lại , honey, chẳng nhẽ em đành lòng cho tình của chúng ta lên cao trào sao? Các vị, như thế chẳng phải là thành công rồi sao? Thử nghĩ xem, nếu ngay đầu tiên hể mục đích muốn "xử lý" đối thủ cạnh tranh ai còn dùng máy của ? Nếu ngay từ đầu ra mục đích muốn đưa con nhà người ta lên giường, những đạt được mục đích mà còn bị người ta chửi cho té tát, thậm chí là đánh cho tàn tật, các đúng ?




      Những màn lý luận này của được bàn rượu, miêu tả vô cùng sinh động, mọi người bật cười ha hả, giơ ngón tay cái luôn miệng khen:




      - Cao, đúng là cao minh!




      Hôm nay Lộ Cường rất may mắn, vừa mới chơi thắng liền tù tì mấy ván, cười ngậm miệng nổi, tôi chửi có phải hôm nay máy tính sẵn rồi nên mới lừa bọn tôi tới , đâu có, chắc chắn là các người làm việc gì xấu xa mà chưa rửa tay. Dương Hồng Năng :




      - đúng, ba ngày liền tôi đụng vào đàn bà rồi.




      Lộ Cường quay đầu lại nhìn :




      - Cái gã này khiếp nhỉ, mới ba ngày chưa làm mà thấy lâu rồi? - Sau đó hỏi ông chủ Hạ nãy giờ vẫn chỉ hút thuốc lá, - Ông chủ Hạ, là chuyên gia về tình dục học, xem bình thường mấy ngày làm lần.




      Ông chủ Hạ là Dương Hồng Năng đưa tới, người huyện Phủ Điền, Phúc Kiến, bao thầu cả khoa Tiết niệu Bệnh viện Hâm Quang, nghe Khoa Tiết niệu của tám mươi phần trăm bệnh viện cả nước đều bị người của người họ bao thầu hết. Bây giờ xã hội tiến bộ rồi, sức lực của nam nữ đều gia tăng, chỗ đó dùng nhiều nên dễ mắc bệnh, bởi vậy việc làm ăn của ông ta vô cùng tốt, hơn nữa bệnh gì cũng có thể trị được, trừ HIV. Cái ngành này phải là siêu lợi nhuận, chỉ cần trị được bệnh có mang đầu họ ra chém, họ cũng sẵn sàng, trị được cũng chỉ đành ngậm đắng nuốt cay. Ông chủ Hạ chỉ tốt nghiệp cấp hai, nhưng tính tình thẳng thắn, rộng lượng, thua bạc cũng vẫn đòi thanh toán tiền ăn, bọn tôi cho, Dương Hồng Năng trêu ông:




      - Để thanh toán , ai bảo chúng ta đều là khách hàng tiềm năng của .




      Lộ Cường năng lúc nào cũng rất thẳng thắn:




      - Chuyện này tôi thà thua tiền cho ta chứ muốn làm khách hàng của ta đâu.




      Dương Hồng Năng cười lớn:




      - Phiêu bạt giang hồ, làm gì có ai trúng đao, đừng chắc chắn thế.




      Nhân lúc nghỉ giải lao cho mọi người vệ sinh, tôi hỏi Lộ Cường:




      - Tham gia đấu thầu có những người nào?




      Lộ Cường :




      - Chủ yếu là người phụ trách bên phòng Kỹ thuật và phòng Mua hàng.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi :




      - Cái đó tôi biết, nhưng Lôi tổng có tham gia ? - Theo như kinh nghiệm của tôi, lãnh đạo cấp cao nhất có tham gia hay liên quan trực tiếp tới quy cách đấu thầu. Lộ Cường cười:




      - Chuyện này phải lo, cứ giải quyết tốt chuyện chíp mẫu .




      nhắc tới cái này khiến máu nóng của tôi dồn lên:




      - Kết quả bao giờ có?




      Lộ Cường ngập ngừng lúc:




      - Ngày kia. - Sau đó quên dặn dò thêm câu. - Sau này cái thứ đó nhớ giao tận tay cho tôi, hoặc là người mà tôi chỉ định, đừng có giao cho thằng ranh Hà Tiểu Phóng ấy nữa.




      Lộ Cường nghiêng người ghé sát miệng vào tai tôi:




      - Con chíp mẫu của chắc chắn bị đụng tay đụng chân vào, làm gì có chuyện năm chíp viết sai, là người của Triệu Hữu Tài!




      Chứng nhận kỹ thuật là bước đầu tiên để trúng gói thầu của Khoa Mỹ, chuyện lúc trước tôi lo lắng cuối cùng xảy ra đúng như dự đoán, sau chuyện đó tôi chửi Bành Tiền Tiến ngay trước mặt Cảnh Phú Quý trận, ấm ức khi đó Lộ Cường họp, Hà Tiểu Phóng chủ động bảo Bành Tiền Tiến là cứ giao cho được rồi, tôi nghe thế càng điên tiết:




      - bảo cậu ... nhảy lầu cậu có ? biết suy nghĩ.




      Cảnh Phú Quý cái gã Lộ Cường này cũng chỉ lấy lòng.




      - Ai mà biết mối quan hệ giữa và Triệu Hữu Tài cũng bình thường, ăn hai mang là nghề của chúng nó rồi.




      Tôi lo được nhiều thế, tóm lại là do chúng ta chưa làm tốt! Trong chuyện này, trở thành kẻ ra gì, tức mà ra được, oan cũng chẳng biết kêu ai, vừa tức vừa nóng ruột, lúc đường suýt bị ngã.




      Tôi luôn miệng gật đầu phải, lòng thầm cảm kích, Lộ Cường thầm tiếp:




      - Hàng mẫu mà thông qua lần nữa là các mất luôn tư cách đấu thầu đấy.




      Tôi vỗ vai :




      - Thế nên lần này ông nhất định phải giúp đỡ, tôi ghi nhớ.




      Lúc này, mấy người "xả nước" lục đục quay về, mọi người bắt đầu thảo luận về kết quả của nửa trận trước, Lộ Cường và Dương Hồng Năng thắng tiền, tôi thua chín nghìn hai trăm tệ, ông chủ Hạ thua bảy nghìn tám trăm tệ, lúc này tôi bỗng dưng nhớ ra lời thở dài của Cảnh Phú Quý, bèn hỏi ông chủ Hạ:




      - Hạ, chỗ tiền thua phải chữa cho bao nhiều người mới kiếm về đủ.




      Ông chủ Hạ bật cười hai tiếng, còn chưa kịp trả lời, Lộ Cường :




      - đừng có thăm dò bí mật thương nghiệp của người ta, tóm lại là làm được cái nghề này, mau lên, mau lên, lãng phí thời gian là tôi lại bớt cơ hội kiếm nghìn tệ đấy!




      Đúng lúc mọi người định chuyển ghế để chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo điện thoại của tôi đổ chuông, làm Lâm Thăng gọi tới:




      - có thời gian ? Tổng Giám đốc Tần muốn chuyện với .




      Tổng Giám đốc Tần tức Tần Xuân Vũ nữ chủ nhân của công ty Thanh Quan, có mối quan hệ nhập nhèm với Lâm Thăng. Tôi :




      - bàn với ta là được rồi còn gì?




      Lâm Thăng :




      - tới chút , có tình hình mới.




      Tôi nhìn đồng hồ, chín rưỡi tối, bèn đẩy mấy quân bài ra:




      - Thua hết đạn rồi, mà cũng có chuyện nữa, các thay người .




      TƯ TƯỞNG GIAI CẤP TƯ SẢN CỦA LÂM THĂNG




      Chúng tôi gặp nhau tại quán cà phê Hạt đậu ma thuật, Lâm Thăng thích phong cảnh thư thái của nơi này. Tư tưởng giai cấp tư sản của Lâm Thăng đương nhiên là phải dùng tiền mới có thể thấy , tôi đoán làm ở Cảnh Trình suốt thời gian dài chắc cũng kiếm được hai, ba triệu. riêng ở Quảng Đông mà toàn quốc, làm Trưởng phòng Mua hàng, có ai hiểu đây là mảnh đất màu mỡ. Tiền lương của tầng lớp làm công ăn lương những thấp mà nhiều khi còn đều. Trưởng phòng Mua hàng bình thường ăn uống, chơi bời phải bỏ xu nào, tiền lương giữ nguyên, quan trọng nhất là còn thường xuyên có “lậu”, các lãnh đạo biết ở Đại lục thể làm đến mức tuyệt tình như ở Hồng Kông, bởi vậy họ chỉ đặt ra quy định, “có thể lậu, nhưng đừng lậu có nhiều”. Mặc dù với mọi người rằng người rất giàu có sống ở Nhật Bản, từ quý , thường gửi đồ hàng hiệu về cho nên mọi người cũng chẳng biết là hay giả, nhưng tôi tin, tóm lại tôi chưa bao giờ thấy tới Châu Hải.




      lòng, ban đầu Lâm Thăng bàn thành lập công ty, tôi yên tâm nhất là điểm này, vốn dĩ ăn của công, dùng của người khác là rất bình thường, bây giờ khác rồi, mọi thứ đều là của nhà mình, nếu còn làm như trước nữa được. Tôi vẫn luôn có nút thắt trong lòng, muốn nhưng biết thế nào. Sau đó có cơ hội, trong bữa tiệc khai trương công ty, sau khi hoàn thành hết mọi thủ tục, tôi mượn rượu ám chỉ với Lâm Thăng:




      - Bây giờ công ty của chúng ta rất nhiều việc thể làm như hồi còn ở Cảnh Trình nữa, chúng ta là công ty , phải tiết kiệm chi tiêu, tính toán chi li, đúng , Lâm Thăng.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lâm Thăng phản ứng rất nhanh, lập tức trả lời:




      - Tiểu Phi, tôi cũng nghĩ như thế, bây giờ mọi người chiếc thuyền, về phần mua hàng tôi khống chế, bên bán hàng , tôi yên tâm tuyệt đối.




      Tôi cũng nhận ra ý của trong câu đó, chắc chắn cũng có suy nghĩ tương tự như tôi. Cả ngày bị mấy người bán hàng bám lấy, hiểu trong nghề này cũng có “lậu” để ăn. Tôi cũng hiểu rất rằng ăn uống chút chỉ là vấn đề , nhưng bên mua hàng khó khống chế được việc ăn hoa hồng, ăn cây táo, rào cây sung, có thể trực tiếp khiến công ty bị phá sản. Tôi vỗ vai Lâm Thăng:




      - Thăng, yên tâm, sản phẩm của chúng ta vẫn chưa bán chạy đến độ đó đâu.




      Vừa mới ngồi xuống Lâm Thăng chỉ vào chai rượu vang bàn, :




      - Đây là quà Tần tổng mang tới, là rượu vang sản xuất ở Italy, nó rất khác với các loại rượu khác nên giá thành lên tới hơn ba trăm triệu tệ, tối nay chúng ta phải thưởng thức mới được.




      Tôi nghĩ thầm trong bụng, tài năng thưởng rượu và thân phận của Tần tổng hình như phù hợp với nhau: rượu nổi tiếng vì đắt, còn nghề ta làm lại là nghề thể để người khác biết.




      Tần tổng lặng lẽ ngồi ở góc của sô-pha, biểu cảm tự nhiên, thoải mái, tôi biết ta là nhân vật rất lợi hại, thế nên dám tùy tiện, Lâm Thăng ngay vào vấn đề chính:




      - Là thế này, vừa nãy tôi chuyện với Tần tổng, tình thế bây giờ có thay đổi, có thể chi phí phải điều chỉnh, chuyện này phải có ở đây, tình hình cụ thể Tần tổng với .




      Tôi biết là rượu ngon thể uống dễ dàng.




      Giọng điệu của Tần tổng rất bình tĩnh, ràng, có đầu có cuối, tôi hiểu ngay là chuyện gì, trắng ra, bây giờ tình hình khó khăn, hải quan và hóa đơn đỏ cũng đều khó hơn trước, bởi vậy chi phí của họ đòi tăng thêm hai phần trăm, hơn nữa tiền hàng phải thanh toán toàn bộ, được như trước đây, viết tờ giấy ủy thác thanh toán tiền là có thể dễ dàng qua mặt hải quan.




      Tôi cũng hiểu đại khái về nghề của họ, “hải quan đen”, tìm chỗ vắng vẻ ở Quảng Đông để mang hàng vào, cũng có giấy hải quan bình thường, nhưng mẫu mã, giá thành, số lượng đều ít rất nhiều, bởi vậy phải nộp ít thuế hơn. Hàng giao cho chúng tôi rồi cung cấp hóa đơn thuế, làm như giao dịch trong nước, hóa đơn cũng là , nhưng đều là khai khống, phải là giao dịch thực , hai năm trước họ quản lý lỏng lẻo, cần đối chiếu giữa hàng với giấy tờ, tờ giấy chứng nhận ủy thác thanh toán là giải quyết được, dạo này quản lý gắt gao bởi vậy phải đối phó cách nghiêm túc.




      Tôi tỏ thái độ ngay lập tức, là phải về nhà tính toán lại. Tôi biết mối quan hệ giữa ta và Lâm Thăng bình thường, nhưng chỉ cần tình hình thị trường đúng như thế là tôi hoàn toàn có thể chấp nhận.




      Tần tổng lái con Volvo S80 của ta trước, từ cánh cửa kính của quán cà phê nhìn theo bóng chiếc xe chuẩn bị chầm chậm lăn về hướng đường Cửu Châu, ánh đèn xe lại hắt lên vẻ xanh mướt, từng chiếc xe qua lại, ánh đèn neon của những tòa nhà hai bên đường hắt ra, biến con đường như trở thành bản giao hưởng sắc màu. Mỗi khi đèn xanh ở ngã tư sáng lên, những chiếc xe theo nhiều hướng khác nhau, họ đường tới buổi yến tiệc linh đình hay trở về với gia đình? Tôi thẫn thờ ngắm nhìn ánh đèn đỏ xa dần, nghĩ tới câu hỏi kỳ lạ này. Qua ánh đèn phản quang của cửa kính, tôi thấy Lâm Thăng cầm ly rượu, nhấc lên ngang trán, nghiêng đầu nhìn ánh đèn chùm trần nhà qua ly rượu, tôi quay đầu hỏi :




      - xem có tạp chất hay sao?




      Lâm Thăng dừng chuyển động, vẫn nhìn chằm chằm vào ly rượu:




      - Tôi đối thoại tinh thần, tôi muốn nhìn thấy lịch sử văn hóa chứa trong đó.




      Miệng tôi bật ra tiếng hừ:




      - Chỉ là chai rượu thôi, việc gì phải thần bí như thế, nếu là tôi, tôi uống cạn từ lâu rồi.




      Lâm Thăng lắc đầu, dường như lẩm bẩm mình:




      - Còn thô tục lắm, vô lý lắm.




      Tôi sững người nhìn , thấy đặt ly rượu lên mũi, nhắm mắt lại, hít sâu hơi, sau đó hắt ra tiếng thở dài, :




      - Ly rượu này làm tôi nhớ tới “Đêm phỉ thúy” của Từ Chí Ma, ý thơ hay biết bao.




      Tôi hỏi Lâm Thăng vấn đề, hỏi xong tôi mới thấy mình vừa ấu trĩ vừa ngu xuẩn:




      - Vì sao kết hôn?




      Lâm Thăng ngờ người từng lăn lộn trường đời như tôi bao nhiêu năm mà còn hỏi câu chỉ có những bà hàng xóm mới hỏi này, khựng lại chút rồi :




      - Nếu dùng quan điểm của xã hội tôi muốn treo cổ chết cái cây, theo góc độ kinh tế tôi thích những vụ mua bán mất tiền, thích mua cả lô hàng, còn theo quan điểm Pháp luật học, kết hôn hay chỉ khác nhau về tờ giấy, huống hồ bây giờ tình và tình dục có thể tách riêng. Bổ sung thêm ý, nếu theo chính trị quốc tế sao? nghĩ thử xem, chỉ muốn liên minh với quốc gia hay muốn thiết lập quan hệ đa phương?




      Lúc ra cửa, Lâm Thăng :




      - Bên phía nhà cung ứng có động tĩnh, Hoàng Chính Long chính xác tới Châu Hải vào thứ bảy để ký hợp đồng.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi :




      - Được thôi, đón tiếp theo quy cách cao nhất, bên nào say là nghỉ.




      Lâm Thăng nghe vậy, mặt tươi rói, tôi biết là mình đúng ý , chắc chắn giữ được thể diện trước mặt Hoàng Chính Long. Nhưng ngờ trong ý của tôi còn có ý khác, hôm đó tôi phải chuốc cho say, sau đó nghe rượu say lòng, thừa nhận cú điện thoại đó là do gọi.




      Mấy hôm nay quá nhiều việc nên cảm thấy cơ thể hơi mệt mỏi, tôi định về nhà sớm nghỉ ngoi, nửa đường chợt nhận được điện thoại của Lộ Cường, hỏi tôi làm xong việc chưa, tôi hỏi có chuyện gì, bên đó chẳng phải đủ người rồi sao? Lộ Cường bắt đầu chửi:




      - Đủ cái mẹ gì, vợ Dương Hồng Năng gọi điện bắt về nhà, là con bị sốt cao.




      Tôi tôi thua hết tiền rồi. Lộ Cường vẫn buông tha cho tôi:




      - sao. T + 1, mau lên.




      T + 1 là câu chúng tôi dẫn từ thị trường cổ phiếu, ý là nợ tiền cũng được, nhưng trước sáu giờ sáng hôm sau phải thanh toán hết. Nhưng có tiền đương nhiên là thể chơi, đó phải là tính cách của tôi, cũng phù hợp với thân phận ông chủ của tôi, thế là tôi gọi điện cho Cảnh Phú Quý, bảo mang mười nghìn tệ tới khách sạn Hoa Tuấn cho tôi.




      KIỆN QQ CỦA CẢNH PHÚ QUÝ




      Chín rưỡi sáng, tôi vừa mới vào văn phòng và ngồi xuống, bỗng dưng khối thịt màu tím lướt vào, đập tờ giấy lên bàn tôi:




      - Cảnh Phú Quý bao vợ bé!




      Tôi ngẩng đầu lên, là Dương Huệ, vợ của Cảnh Phú Quý, lời của ta làm tôi giật mình, nhưng đoạn trò chuyện QQ được in ra khiến tôi chú ý:




      Đạp tuyết dấu: Chat webcam ?




      Người Đông Bắc: No.




      Đạp tuyết dấu: Thi thoảng muốn ngắm em.




      Người Đông Bắc: Chồng em ở đằng sau, sợ ta giết chết à?




      Đạp tuyết dấu: Ha ha, trước khi làm chết, chết vì say mê em rồi.









      lời: Nhớ ?




      Đạp tuyết dấu: Yes!




      lời: Nhớ ở đâu?




      Đạp tuyết dấu: Nhớ trong lòng, cơ thể càng nhớ hơn.




      lời: Lưu manh!...




      Có hai bản. Tôi muốn phì cười nhưng cố nén lại, luồng khí nóng dồn lên yết hầu, có chỗ nào giải phóng mà lại thể giải phóng, tôi cố nhịn cúi đầu xuống, ho khù khụ mấy tiếng. Lúc ho tôi nghĩ, cái thằng cha tốt nghiệp trung cấp, ăn uống, cờ bạc, rượu chè, gú, biết này năng tài , lại còn lấy nickname rất oách mạng để tán con nhà lành. Nhưng bây giờ phải là Đạp tuyết dấu nữa, mà chứng cứ rành rành ra rồi.




      Hắng giọng xong, tôi cố làm ra vẻ bình thản:




      - Chuyện này ấy mà… cũng chứng minh được điều gì cả, đúng ? Cậu ấy chỉ đùa mạng thôi.




      Thái độ của tôi khiến Dương Huệ tỏ ra bất ngờ, giậm chân hét lên:




      - thể nào! Thời gian này bình thường, những về nhà muộn mà ở nhà cũng yên ổn, cứ đóng cửa mình trong thư phòng lên mạng, đến tận hai, ba giờ sáng, lại còn lắp webcam với tai nghe nữa, là để chơi điện tử, em nghi ngờ có đàn bà ở ngoài từ lâu rồi, giờ cuối cùng cũng tóm được chứng cứ.




      Năm năm trước Cảnh Phú Quý theo tôi bán hàng ở thị trường Hoa Đông, tôi biết có sở thích quái đản là lên mạng trò chuyện tán . Trước khi tới nơi nào đó, lên mạng chuyện tán mấy đêm liền để khi nào tới nơi, tìm được người bạn ảo chơi trò tình đêm, những nickname chọn cũng rất kêu, ví dụ như “Đàn ông số ”, biến mình thành đế vương vùng Giang Nam, gọi đẹp đất Ngô tới nghênh giá, rồi còn “Đàn ông BMW”, “ Ở khách sạn 5 sao, rảnh rỗi”… khiến rất nhiều tham vọng làm giàu bằng thân xác nhìn thấy là chỉ muốn chui ngay vào xe , lao ngay vào phòng . Gặp mặt xong, nếu đúng ý Cảnh Phú Quý, lôi cái máy cạo râu Philips hoặc món đồ trang điểm của châu u chuẩn bị trước ra:




      - Người đẹp, đây là chút quà gặp mặt, xin hãy nhận lấy.




      Chiêu này sử dụng nhiều lần, bọn đàn bà giả vờ đẩy đưa vài câu là sẵn sàng cùng lên giường vui cuộc mây mưa, nghe như thống kê hoàn chỉnh tỉ lệ thành công lên tới chín mươi phần trăm… Thời gian đó Cảnh Phú Quý thường xuyên thoát khỏi tầm mắt của tôi, mấy lần nửa đêm tôi ngủ ngon bị điện thoại đánh thức dậy:




      - Tránh mặt ngay, mười lăm phút nữa tôi về tới khách sạn. – Đến nỗi tôi thể bò dậy lúc canh ba nửa đêm, ngồi uống rượu bên ngoài khách sạn chờ “làm việc” xong. Nhưng thằng cha này cũng ngược đãi tôi, sau đó thường ném cho tôi hai bao thuốc ngon, còn sẵn sàng kể cho tôi nghe chuyện gặp người đẹp của để làm thỏa mãn tâm lý tò mò của tôi.




      Nhưng cũng có lúc thất bại, đó là ở Vũ Ba, người quen là huấn luyện viên thể dục thẩm mĩ. Hai người hẹn gặp nhau tại quán cà phê Thượng Đảo ở quảng trường Thiên Nhất, đó thân hình đầy đặn, cân đối, ngực to mông nở, đúng tuýp người Cảnh Phú Quý thích, uống cà phê xong, đề nghị dạo phố, bình thường bao giờ đưa vợ shoping, giờ Cảnh Phú Quý vui vẻ đồng ý, mua bộ thể thao của Kappa, mua đôi giày cao gót của Belle, cuối cùng cũng đồng ý theo Cảnh Phú Quý về khách sạn. Cảnh Phú Quý đề nghị tắm chung, xấu hổ đồng ý, kiên quyết đòi tắm riêng, khi Cảnh Phú Quý sung sướng từ phòng tắm ra, mất tăm mất tích, chỉ có tin nhắn trong di động: , em xin lỗi, em nghĩ thông, lần sau với .




      Cảnh Phú Quý thở dài ngã xuống giường. Sau việc đó tôi an ủi :




      - Nghĩ thoáng chút, này cũng có lương tâm, mang ví với điện thoại của cậu , coi như may mắn lắm rồi.




      Sau đó chuyện này đồn tới tai Lâm Thăng, hừ mũi cái rồi làm bài đồng dao chế giễu Cảnh Phú Quý:




      - Bỏ ra hơn nghìn, tay cũng được sờ. giống cái gì, chỉ như con heo! Nếu mà là Lâm mỗ, chỉ vài phút vào tay. Tặng cho câu, cầu chất đừng cầu lượng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :