1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trái tim ai chưa từng điên dại - Mộc Tô Giới (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ba tháng sau là “Trận chiến Tô Châu”, bên đối tác mời tôi với Cảnh Phú Quý uống rượu, qua ba tuần rượu, tôi đã ngà ngà say, một thiếu phụ yểu điệu mà tôi ngắm nãy giờ đứng lên tới kính rượu tôi, nói là chưa bao giờ uống rượu, hôm nay vì tôi mà phá lệ một lần. Tôi lập tức nâng ́c lên, buột miệng nói:




      - Cảm ơn đã dành tặng lần đầu quý giá này cho tôi?




      Khi đó tôi chưa tròn ba mươi, vẫn còn sung sức lắm, ban ngày ngồi máy bay, tàu hỏa, tắc-xi gặp khách hàng, tối về là uống rượu, sauna, hộp đêm, ăn chơi bạt mạng.




      Tất cả những thứ này đều nhờ có Lâm Thăng. Là phúc hay là họa, chỉ có mình tự biết. Tôi hiểu vì sao Lâm Thăng đã giúp tôi, lại còn hại tôi?




      Tôi nói:




      - Tối hôm đó Thanh Thanh nhận được điện thoại của một người đàn ông nên mới chạy tới khách sạn, cho rằng người đàn ông này là ai? - Tôi vào văn phòng của Lâm Thăng, hỏi thẳng hắn như thế.




      - Một người đàn ông gọi điện thoại? Thật ? - Lâm Thăng đứng lên, có vẻ rất kinh ngạc.




      Tôi nhìn hắn chằm chằm, nói:




      - Đúng, Châu Thanh Thanh chính miệng nói với tôi như thế, hơn nữa người đó còn dùng số điện thoại công ̣ng ở cạnh hộp đêm Kim Bích.




      Lâm Thăng cúi đầu, cau mày suy nghĩ, lẩm bẩm:




      - Đàn ông gọi điện thoại? Kim Bích? Hôm đó ai cũng uống say, lẽ là người trong nội bộ chúng ta? Chuyện này… - Sau đó hắn đột ngột ngẩng đầu lên:




      - Chẳng lẽ nghi ngờ tôi?




      Tôi trả lời, vẫn nhìn hắn trân trối, tôi muốn nhìn ra điều gì đó từ gương mặt hắn. Một lúc sau tôi quay người châm một điếu thuốc, thong thả nhả một vòng khói rồi chậm rãi nói:




      - Đâu dám? Tôi với có quan hệ gì? Tôi chỉ muốn nhờ phân tích giúp tôi thôi.




      Điện thoại của Lâm Thăng đột ngột đổ chuông, hắn vội vã nói phải ra ngoài có chút việc, tới cửa còn dừng lại một chút, sau đó quay đầu nhìn tôi:




      - Tôi đã cảnh cáo rồi mà nghe, đáng đời, đây là ông trời trừng phạt vì đã vượt rào!




      Sau khi “sự kiện ngủ chung” xảy ra, tôi, Lâm Thăng và Cảnh Phú Quý có nói về chuyện này, tôi lại lại trong phòng, sau đó nghiến răng nói:




      - Con mẹ nó, thằng nào mà thất đức, tao tìm ra tao giết cả nhà mày!




      Nhìn dáng vẻ của Lâm Thăng, cuối cùng tôi cũng hiểu, cái hắn gọi là “ông trời” ́ch thị là gã khốn nạn Lâm Thăng.




      CHUYỆN CŨ CỦA THANH THANH




      Duyên tới nên trân trọng, duyên đừng nhớ nữa. Sau nhiều năm bôn ba, trái tim mềm yếu của tôi giờ đã cứng rắn như thép, nhưng khi phải đối mặt với việc chia tay Thanh Thanh, những hồi ức trong sâu thẳm lại trỗi dậy, rõ ràng như vừa mới ngày hôm qua, nó khiến tôi nhói đau. Thanh Thanh của tôi, chuyện cũ về Thanh Thanh của tôi.




      Buổi trưa, ánh mặt trời len qua những kẽ lá




      Rơi rớt xuống mặt đường.




      Dưới lầu khu ký túc xá số 5




      Tay em cầm một hộp cơm




      Bàn chân sen bước tới.






      Cơn gió nhẹ nhàng nâng mái tóc dài đen nhánh của em.




      Cái nắp trong trái tim




      Bị nhấc lên




      Cơn sóng dâng tràn.






      Cơ thể đông cứng trước ̉ng nhà ăn




      Bức tượng David




      Trong đầu óc trống rỗng chỉ còn một suy nghĩ




      có được xếp hàng lấy cơm cho em ?




      gái tóc dài!




      Bài thơ này tôi viết tặng Châu Thanh Thanh hồi năm thứ ba, tiêu đề là “ gái tóc dài của tòa nhà số 5”, khi đó ngoài tôi công khai theo đuổi ấy, còn có một người khác, những người thầm thì vô số. Thanh Thanh học cùng khoa với tôi, nhưng nhỏ hơn tôi hai khóa, thân hình đầy đặn, gương mặt ngọt ngào, khóe miệng còn có cái lúm đồng xu, nhất là mái tóc đen mượt như một ngọn thác khiến tôi rung động, là hoa khôi của khoa Chính trị quốc tế chúng tôi. Chỉ dựa vào bài thơ hiện đại vô cùng “tầm thường” này mà tôi trở nên nổi bật nhất trong đám những người theo đuổi Thanh Thanh, và cuối cùng tôi cũng thành công.




      Đối thủ của tôi là lớp trưởng của Châu Thanh Thanh, người Tề Nam, đeo kính cận gọng đen, trông rất nho nhã, thư sinh, còn Thanh Thanh là thành viên của Câu lạc bộ thể dục, hai người đồng hương Sơn Đông, gã này có lợi thế về chức vụ và ̣a lý, thường xuyên mượn cớ công việc và quan tâm tới đồng hương để tìm gặp Thanh Thanh. Còn tôi, ngoại trừ việc từng đọc vài tập thơ con cóc, biết vài ngón nghề láu cá thì còn sở trường gì khác, đáng sợ nhất là tôi có thói quen hút thuốc và uống rượu.




      Và cuối cùng là Hầu Kình, thằng bạn cùng phòng giúp tôi lập mưu. Tối hôm đó, bọn tôi nằm giường nhưng chưa ngủ. Hầu Kình nói:




      - Mày thể thắng thằng đó về phần cứng được, chỉ ́ gắng ở phần mềm thôi.




      Thơ chính là “phần mềm” theo như cách gọi của Hầu Kình. Tôi chắc lắm, tuy rằng người ta nói “Đọc thuộc ba trăm bài thơ Đường, biết làm thơ cũng biết đọc thơ”, nhưng tôi chưa làm thơ bao giờ, nên tự tin khiến Hầu Kình điên tiết, bèn điệu hai nhà thơ lớn là Tịch Mộ Dung và Uông Quốc Chân ra, nói là thơ của họ rất nổi tiếng, “huống hồ kiến thức văn học của mày giỏi hơn tao”, câu này đúng là bốc phét, bởi vì khi đó tôi là khách hàng thuốc lá lớn nhất của hắn. Sau đó chính hắn đã truyền dạy cho tôi vài chiêu, nói là dù sao thơ hiện đại cũng chỉ đến thế thôi, quan trọng bằng trắc, vần luật, chỉ cần có tiết tấu một chút là được.




      - Đọc hiểu phải do trình độ của mày thấp mà vì bọn nó ngu. Thực lòng nói với mày, tao tán được bạn gái tao cũng là nhờ làm thơ, hiệu quả cần phải quá tốt, chỉ cần con bé đồng ý xem phim với mày là OK rồi.




      Tôi lập tức có cảm giác bầu trời quang đãng hẳn, nói

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      rằng Hầu Kình đúng là con khỉ tinh ranh, nếu thành công, tao sẽ mua thuốc lá của mày nhiều hơn. Sáng sớm hôm sau, tôi chạy đến thư viện mượn mấy quyển thơ của Tịch Mộ Dung và Uông Quốc Châu về đọc, đến buổi trưa rời khỏi thư viện thì bài thơ “ gái tóc dài của tòa nhà số 5” về cơ bản đã hình thành trong đầu. Sau đó tôi đến trung tâm phát thanh trường tìm một người đồng hương Tương Tây ở huyện Phượng Hoàng, mời hắn uống bia tám tệ một chai ở cửa hàng trước ̉ng trường, sau khi đã cơm no rượu say, gã đồng hương vỗ ngực nói:




      - Người em cứ yên tâm, tôi giúp cậu thì sau này làm sao có chỗ đứng giữa những người đồng hương nữa!




      Nhà ăn số hai buổi trưa hôm đó cũng có gì khác biệt so với ngày thường, là thời điểm tan học, mọi người đổ xô ăn cơm, cửa sổ chen chúc đầy những người đứng xếp hàng, đương nhiên đa số là bọn con trai hai tay cầm hai cái bát, đại sảnh cũng còn thừa chỗ ngồi, tiếng ồn ào huyên náo dội nhức cả tai. lúc mọi người nói nói cười cười bàn đủ mọi chuyện thì chiếc loa phát thanh của trường đặt ở góc nhà ăn bắt đầu phát tiết mục “Tiếng hát và tiếng cười”. Một giọng nói chợt vang lên:




      - Thưa các bạn, để thúc đẩy hoạt động văn hóa ở trường mình, chúng tôi giới thiệu với các bạn một bài thơ. Bài thơ này là do một bạn nam trong trường chúng ta làm, cậu ấy muốn dành tặng trái tim này cho một bạn nữ. Dưới đây là phần đọc thơ của chính tác giả.




      Khu nhà ăn vốn ồn ào, náo nhiệt bỗng dưng yên tĩnh hẳn, quét mắt nhìn qua, bao nhiêu cái miệng há hốc ra, ngừng nhai, mọi người đều ngẩng đầu lên ngó nghiêng, dỏng tai lắng nghe. Khi tiếng phổ thông mang điệu Hồ Nam của tôi kết thúc, cả nhà ăn như vỡ tung, tiềng ồn ào trở lại.




      - Như thế chẳng phải là ̉ vũ tình công khai hay sao, người của đài phát thanh có phải bị loạn thần kinh rồi ? - Một gã con trai ngồi cạnh tôi tỏ ra bất mãn, còn bạn gái ngồi đối diện với hắn thì vén tóc lên rồi cảm thán:




      - Hạnh phúc quá, ai là gái tóc dài của tòa nhà số năm thế?




      Châu Thanh Thanh lúc này ngồi ở một góc trong nhà ăn, tôi để ý ấy từ xa. Nghe bài thơ xong, Thanh Thanh sững lại, đôi đũa dừng trong trung, sau đó len lỏi trong đám người cao thấp xung quanh, trong bầu khí đầy những thanh huyên náo, ánh mắt tôi chạm phải ấy. Thanh Thanh hốt hoảng cụp mắt xuống, cắm đầu giả bộ ăn cơm, nhưng hai má đỏ hồng, ánh mắt tôi nhìn ấy chuyển động. Một lát sau Thanh Thanh ngẩng đầu lên, ánh mắt rụt rè nhưng kiên ̣nh nhìn về phía tôi, khóe miệng ngậm đũa mỉm cười, tôi chỉnh tiêu cự mắt mình vào đúng mắt của ấy, cuối cùng ánh mắt chúng tôi cũng đã tìm thấy nhau giữa hàng trăm con người, thời gian và gian ngừng lại ở giây phút đó, xung quanh trở nên yên lặng, tất cả sự ồn ào đều còn tồn tại, một dòng suối ngọt ngào chầm chậm chảy qua tim tôi, tràn ra ngoài, lan tỏa khắp cơ thể. Chiều tối hôm đó, tôi chặn Thanh Thanh lại trước ký túc xá số năm, có lời lẽ nào, chỉ có trái tim nở hoa, ấy cúi đầu, bàn tay ngọc ngà đùa nghịch sợi tóc dài trước ngực, nói bằng giọng nhỏ tới mức thể nhỏ hơn:




      - ̣nh khi nào mua cơm cho em?




      Đây là cầu ngọt ngào nhất tôi từng được nghe thế gian này, mặc dù nó rất bình thường, trần tục, nhưng nó còn hơn mọi mĩ từ hoa lệ nhất, lúc đó tôi ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh trăng thoắt ẩn thoắt hiện bầu trời cao vời vợi, những vì sao lấp ló nhiều dần lên, từng ngôi sao lấp lánh, ánh sáng yếu ớt, ánh trăng như nước, tất cả đều như mỉm cười với tôi.




      Đó quả là thời đại đơn giản, khi vật chất chỉ là thứ yếu, tinh thần mới là hết, tôi có tiền nhưng cảm thấy ít tiền, có thể ngồi gặm một cuốn sách mà như ăn cơm, ngồi cả đêm để nghe một bản nhạc, hay chảy nước mắt, thậm chí phát điên vì một bộ phim. Nhiều năm sau này, khi tôi ngậm một điếu thuốc lá và vẫy tay gọi các gái đứng xếp hàng cho mình lựa chọn trong hộp đêm, khi tôi nhét từng xấp tiền dày vào túi của người khác, tôi đã vứt cái tinh thần của thời đại đó tới tận phương trời nào, cái gọi là tình trong sáng với những lời thề non hẹn biển đã tiến hóa thành dùng tiền bạc để cân đo đong đếm, một bữa cơm tối kiểu Pháp với chai sâm-panh số năm. “Cuộc sống đáng quý, tình cao thượng, nếu vì tiền bạc, hai thứ đều có thể bỏ ”. Thời nay, nếu bạn còn làm thơ để cua gái, người xung quanh chắc chắn sẽ cho rằng bạn bị bệnh, con gái sẽ tưởng rằng bạn bị thần kinh. Theo như cách nói của nhà thơ kiêm một nhân vật thành công Hầu Kình của chúng ta thì “tuy văn chương đầy bụng, chẳng bằng một túi tiền”. Mất một ngày để nặn ra một bài thơ tình thì thà bỏ ra một tiếng mua cái túi xách LV tặng người ta, vừa nhanh chóng, vừa tiết kiệm thời gian, vừa đơn giản.




      Nhưng suy nghĩ của Thanh Thanh lại khác. Nhiều năm sau, Thanh Thanh đã trở thành vợ của tôi, tần suất làm tình của chúng tôi từ mỗi tối một lần sang mỗi tuần một lần, sau đó là nửa tháng hoặc thậm chí cả tháng, sau đó nữa thì tần suất đổi ngược lại, đương nhiên chủ đề biến thành cãi nhau, tần suất cãi nhau còn nhiều hơn tần suất làm tình, chưa đến bảy năm mà chúng tôi đã ngứa ngáy lắm rồi, hơn nữa còn ngứa đến phát đau, có thể cãi nhau bất cứ lúc nào vì những điều vô cùng nhỏ nhặt. Bố mẹ Thanh Thanh tới Châu Hải, tôi mời họ ra ngoài ăn cơm, khí rất vui vẻ, tôi cao hứng boa cho nhân viên phục vụ hai mươi tệ tiền lẻ, tức thì Thanh Thanh xị mặt ra:




      - Sao phải cho ta? Đó là việc ta phải làm mà!




      - Người ta ở quê ra kiếm tiền khó khăn, cho chút tiền thì có sao? - Đây là lô-gic của tôi, trái tim bác ái vốn là đức tính tốt đẹp của đàn ông.




      - Ngày nào em cũng hầu hạ , những cho em tiền mà còn chửi em! - Đó là lời phản bác của Châu Thanh Thanh. Mỗi lần cãi nhau, Thanh Thanh thường lau nước mắt nói:




      - Sự nhiệt tình, chân thành của năm xưa đâu rồi? Vì sao trước và sau khi kết hôn lại như hai người hoàn toàn khác nhau?

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Khi đó tôi thường trả lời:




      - là đàn ông, phải kiếm tiền nuôi gia ̀nh, làm gì có công sức mà chơi trò nhi nữ tình trường với em suốt cả ngày? Trừ phi làm gì nữa. Trước và sau khi kết hôn khác nhau là bình thường, giống nhau mới là bất thường!




      Sau phút giông tố, Thanh Thanh chun mũi nói:




      - Em vẫn thích Lý Tiểu Phi làm thơ tặng em hơn!




      ĐỐI Đ̀U GAY GẮT




      Thơ thể ăn thay cơm. Sự dịu dàng thể giúp bạn thành công trong sự nghiệp. Mối quan hệ mua bán có những lúc giống như đánh bạc, mại dâm, thể nhìn thấy ánh sáng. Ở điểm này Thanh Thanh quen được, Lâm Thăng cũng phản đối.




      Lâm Thăng rất có thành kiến với bộ phận Bán hàng, nhất là từ sau khi học MBA, hắn lại càng khinh ghét ra mặt cái thói chè thuốc và gái gú của Cảnh Phú Quý. Có nhân viên của phòng Bán hàng tìm được khách hàng liền đổ lỗi cho lý do khách quan, nếu phải là vì chất lượng của đối thủ quá tốt thì cũng nói là do giá thành của chúng ta quá cao, Lâm Thăng nổi nóng:




      - Nếu giá của chúng ta vừa rẻ vừa có chất lượng tốt thì còn cần các cậu làm quái gì? Bảo con lợn cũng bán được!




      Lẽ ra tôi cũng đồng ý với quan điểm của hắn ở câu nói trước, nhưng câu sau nói ra trước mặt bao nhiêu người rõ ràng là làm tổn thương tới người ta, mặc dù tôi cũng từng dùng những câu như vậy để nói bọn họ, nhưng chỉ là nói thầm trong lòng. Thái độ của Lâm Thăng ép tôi phải đứng ra đóng vai người tốt:




      - Có những tình huống khách quan đúng là cần phải suy nghĩ… - Còn chưa dứt lời, Lâm Thăng đã cắt ngang, vẫn là dáng vẻ điên tiết trước đó, đầu tiên là đưa ra quan niệm kinh doanh của Dư Thế Hùng “ bao giờ thừa nhận cái sai của mình chính là cái sai lớn nhất”, một lúc sau lại dẫn ra câu quảng cáo của mạng di động Trung Quốc, “Trái tim lớn đến đâu, sân khấu sẽ lớn như vậy” và câu cuối cùng, “Nếu các người ỉa ra được, thì đừng trách sức hút của ̣a cầu đủ”.




      Mọi người đều phì cười, một Lâm Thăng bình thường luôn nho nhã lịch sự mà cũng có thể nói ra những câu bậy bạ như thế. Tôi ngược lại, hơi vui, cách nói của Lâm Thăng rất có lý, nhưng ngữ khí đúng, suýt chút nữa tôi đã chất vấn hắn, giá bán thể hạ xuống được có phải là vì giá nhập vào quá cao hay ? Nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy thôi bỏ , thể bộc lộ mối quan hệ bất hòa của hai ông chủ trước mặt nhân viên, như thế họ sẽ cười vào mặt công ty, làm sao còn làm tiếp được nữa?




      Cảnh Phú Quý sa sầm mặt, mặt hắn vốn dĩ trắng, giờ lại càng đen hơn, vừa mở miệng ra đã vô cùng kích động:




      - Bọn tôi cả ngày ở ngoài dầm mưa dãi nắng, các thấy, tan làm còn phải gặp khách hàng, những vấn đề này nói tới thì thôi, đơn đặt hàng khó khăn lắm mới có được thì bộ phận Mua hàng lại giao hàng kịp thời, công ty bao giờ có hàng trong kho, người ta quay sang đặt hàng Nam Hưng thì tính thế nào? Chẳng lẽ cũng là trách nhiệm của phòng Bán hàng.




      Tiểu Diêu nhịn được nửa:




      - Trưởng phòng Cảnh, lần nào đơn hàng của các cũng gấp, hôm nay có đơn ngày mai cần hàng, ai mà nhanh được như thế? Chúng tôi phải liên lạc với bên Songyang Hồng Kông để lấy hàng, rồi phải liên lạc với công ty Thanh Quan để chuyển hàng, hàng chuyển tới còn phải chờ hải quan kiểm duyệt, những việc này đều cần có thời gian, phải do chúng tôi chủ động được.




      Bành Tiền Tiến nghe thấy thế thì nhảy lên:




      - Khách hàng bắt chúng tôi như thế thì chúng tôi còn cách nào khác? Chúng ta giao được hàng nhưng bên Nam Hưng giao được.




      - Thế sao các người thể thuyết phục khách hàng? Đây là thủ tục giao hàng bình thường nhất rồi.




      Bành Tiền Tiến càng kích động:




      - Nực cười, thuyết phục khách hàng? Nói thì đơn giản, các người thử làm xem!




      Thấy tình thế hay, tôi tiếp tục hòa giải:




      - Công việc của phòng Bán hàng có vấn đề, phòng Mua hàng cũng có liên quan, sau đây đều phải chỉnh đốn, Lâm tổng thấy đúng ? - Lâm Thăng kinh ngạc nhìn tôi, tôi mặc kệ hắn. - Đương nhiên, công ty suy nghĩ tới việc cần phải có kho chứa hàng, về việc này tôi với Lâm tổng lên kế hoạch. Tiểu Diêu, soạn một danh sách các đơn hàng thiết yếu nhất, đặc biệt các mặt hàng có nhu cầu cao mà thời gian giao hàng dài.




      Cảnh Phú Quý còn ̣nh đứng lên phát biểu nhưng bị tôi ấn xuống:




      - Giờ họp, mọi người có ý kiến bất đồng có thể tranh luận, nhưng đừng mang theo tâm trạng cá nhân vào. Có điều vấn đề của phòng Bán hàng, tôi vẫn phải nói thêm một chút, ba kỷ luật cùng với tám quy ̣nh, mọi người phải tuân thủ. Trước tiên là về phương pháp làm việc, các cậu phải học cách phân loại khách hàng, khách hàng nào đã thỏa thuận xong xuôi, khách hàng nào cần phải có chiến lược cụ thể, thậm chí là khách hàng nào đồng lòng với chúng ta, tất cả đều phải phân tích rõ, thể làm việc mù quáng, bình thường có việc gì, các cậu nói ít chuyện ăn chơi, đàn đúm thôi, hãy thường xuyên giao lưu trao đổi về những điều tâm đắc trong công việc, như thế mới là đúng đắn! Nó cũng có ích cho sự trưởng thành của các cậu, đúng ? Thứ hai, phí tiếp đãi tháng nào cũng vượt quá tiêu chuẩn, phải công ty hà tiện những khoản tiền này, nhưng tiền phải dùng đúng chỗ, đừng để nảy sinh những trường hợp như “người nên mời thì mời được, người mời được toàn người vô dụng”, các cậu phải đặc biệt lưu ý điểm này…

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Mới nói đến đây Lâm Thăng lại chen ngang:




      - Còn cả hóa đơn trắng!




      Tôi nhìn hắn một cái:




      - Đúng, còn vấn đề hóa đơn. Những hóa đơn trắng mang về khiến tài vụ khó tính toán, làm Lâm tổng khó xử, sau này những khoản chi phí có hóa đơn đỏ thì phải trình lên tôi hoặc Lâm tổng trước, được tiền trảm hậu tấu!




      Tan cuộc họp, chân trước của tôi vừa mới bước vào văn phòng, chân sau của Cảnh Phú Quý đã theo tới, tay chỉ vào hướng văn phòng của Lâm Thăng:




      - ỉa ra được? Hắn nói hắn à? Tôi thấy hắn mới là loại người đái được thì trách người khác! Với lại cho dù là lợn thì đã sao? Lợn còn được nhiều thịt, nhiều mỡ, dễ ăn, còn hơn là con cáo, thịt ăn được lại còn lừa người, hại người! - Cảnh Phú Quý nghiến răng trèo trẹo, quyết xả cho bằng hết, - Còn nữa, Phi, chẳng phải cậu cũng biết cái hóa đơn là trò gì rồi, nếu ̣nh làm thế thật thì cậu cứ chờ đấy, sau này cái đám lợn trong mắt các cậu sẽ dẫn khách hàng tìm gái!




      Tôi ́ nén sự nghi ngờ về cú điện thoại đó là của Lâm Thăng, chủ động tìm hắn để nói chuyện, Lâm Thăng lạnh lùng nhìn tôi, khóe miệng khẽ nhếch lên, ra vẻ chế giễu. Tôi có thể tha thứ cho đức hạnh của hắn, chấp hắn những điều này, bèn nói:




      - Tôi đã phê bình phòng Bán hàng rồi, muốn nói chuyện riêng với về công việc, hóa đơn mua hàng nhất ̣nh phải rõ ràng, nhưng còn bán hàng thì sao, chi phí rõ ràng vì có những việc thể làm rõ được, nước quá sạch cá sống nổi, huống hồ bán hàng là động mạch của cả công ty, chỉ cần họ làm được việc thì ở giữa các cá nhân có ăn một chút, uống một chút, hút một chút, lấy một chút cũng có ảnh hưởng gì tới đại cục, nhắm một mắt mở một mắt là được rồi, những việc này hoàn toàn thể cứ áp dụng theo những lý thuyết MBA.




      Lâm Thăng nói tôi nể tình riêng:




      - Dựa vào đâu mua hàng phải rõ ràng còn bán hàng cần rõ ràng? Nếu tiền tiêu vào khách hàng thì tôi chẳng có ý kiến, vấn đề là chúng ta thể kiểm tra cơ chế. Một tờ hóa đơn thông thường quá dễ kiếm, tóm lại là những khách hàng đó đều quen, kiểm tra một chút xem sao. - Lâm Thăng ném lại cho tôi một câu đầy ý nghĩa.




      Trước khi ra ngoài, Lâm Thăng hỏi tôi có nắm chắc phần thắng về Khoa Mỹ , tôi giả bộ ung dung, nói:




      - Đứng thứ hai là chuyện chắc như đinh đóng ̣t, còn thứ nhất thì phải nỗ lực, giờ quan trọng nhất là xem Nam Hưng và Ức Lập xuất chiêu thế nào, chúng ta sẽ tùy cơ ứng biến. - Thực ra cần Lâm Thăng hỏi, tôi cũng đã lo lắng hơn hắn, toàn bộ tài sản của tôi đã đặt cược vào gói thầu này, nếu trúng thầu Khoa Mỹ thì tôi chết chắc, Lâm Thăng ít nhất còn có ít tiền tiết kiệm riêng, rồi còn có người tình giàu có Vương Tiểu Lệ chống lưng, hoàn toàn có thể làm lại cùng với người khác.




      Lâm Thăng nói:




      - Thế thì tốt, có tôi yên tâm rồi.




      - Thanh Thanh sao chứ? - Hắn hỏi có vẻ rất quan tâm. Tôi biết trong câu đó của hắn còn có ý khác, bèn nói:




      - Tôi đã đuổi ta về Thanh Đảo rồi, bây giờ là lúc quan trọng, tôi phải tập trung toàn bộ tinh thần đối phó với Khoa Mỹ.




      Tôi vừa về tới văn phòng liền gọi ngay Cảnh Phú Quý tới:




      - Lập tức kiểm tra lại chi phí tiếp khách tháng này.




      Thái độ của Cảnh Phú Quý rất ngạo mạn:




      - Thưa Lý tổng đáng kính, cậu bảo tôi đâu kiểm tra? Đến hỏi khách hàng là có gái với nhân viên của chúng tôi , hay hỏi bọn gái là có làm gì với khách hàng của chúng tôi ?




      Tôi ném mạnh gói thuốc trong tay xuống bàn:




      - Tôi cần biết là dùng cách gì, cũng cần biết cậu hỏi ai, tóm lại là cậu phải điều tra cho tôi!




      Rút một điếu thuốc ra trong lúc tức giận mới phát hiện có bật lửa, Cảnh Phú Quý vẫn đứng bất động, tôi quay người tìm kiếm khắp mặt bàn, bỗng phát hiện ở cửa có một bóng người, ngẩng đầu lên nhìn, là Lưu Hân!

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 4: Nhân vật quan trọng Triệu Hữu Tài






      TRỤ CỘT CỦA KHOA MỸ




      Thực ra trúng gói thầu của Khoa Mỹ đơn giản như tôi , tình hình phức tạp hơn bên Khoa Đạt rất nhiều.




      Ba năm trước Phó Tổng của Khoa Đạt là Hà Đông Dương đưa vài người em thân tín ra ngoài lập giang sơn mới, kiếm mảnh đất ở thị trấn Trung Sơn gần Châu Hải nhất, thành lập công ty Khoa Mỹ. Họ chủ động liên lạc với tôi, hy vọng tôi có thể cung ứng chíp cho họ. Khi đó điều hòa Khoa Đạt bán rất chạy, lượng tiêu thụ của chúng tôi mỗi tháng lên tới khoảng triệu tệ, hóa đơn kéo dài tới ba tháng, tiền hàng đặt trước ba triệu, bên phía Hồng Kông phải đặt triệu tệ tiền đảm bảo, thêm vào đó là các chi phí thường ngày khiến tổng mức vốn lưu động của chúng tôi phải cần tới năm triệu. Khi đó thực lực của tôi còn chưa hùng hậu, đáp ứng được đơn hàng của Khoa Đạt khiến chúng tôi cảm thấy khá vất vả. Quan trọng nhất là Hà Đông Dương rời khỏi Khoa Đạt trong nỗi ấm ức, người của Khoa Đạt từng ngầm ám hiệu cho tôi biết rằng nếu cung ứng hàng cho họ ngừng hợp tác, chiêu này chẳng khác nào tuyệt đường lùi của tôi, vì vạn bất đắc dĩ nên tôi phải ra điều kiện với Khoa Mỹ:




      - Muốn làm cũng được, trả trước năm mươi phần trăm, hàng đến thanh toán nốt.




      Phó Chi Bình khi đó là Trưởng phòng Mua hàng của Khoa Mỹ cũng chẳng phải hạng vừa, lập tức sa sầm mặt:




      - Hay là tôi trả hết cho trước?




      Tôi biết là chửi tôi, công ty vừa mới thành lập, phải khắp nơi chạy vạy từng đồng, làm gì có chuyện trả tiền trước cho tôi? Chuyện thành đúng như ý tôi, hơn nữa tôi cũng thua về lý: phải tôi chịu làm mà vì các đáp ứng điều kiện của tôi.




      Mà hồi đó Nam Hưng thể nhảy vào Khoa Đạt, lãnh đạo cũ của tôi, Triệu Hữu Tài vừa mới từ Cảnh Trình ra được ông chủ Vạn của Nam Hưng chiêu mộ, chuyên để đối phó với Khoa Mỹ, ông ra nhân cơ hội này, ôm chặt lấy chân của Khoa Mỹ buông.




      Đám người của Khoa Mỹ đúng là biết hành hạ người khác, đất là do nhà đầu tư tại thị trấn tặng, nhà xưởng mua lại với giá rẻ, các thiết bị và dây chuyền đều là hàng cũ, có tiền trả công nhân cho họ quyền mua bán sau này, nhà cung ứng hứa là hợp tác độc quyền, hơn nữa, những người của công ty đều là người ôm hoài bão nhưng bất đắc chí ở Khoa Đạt, nay họ được thỏa sức tung hoành, thề rằng tiêu diệt Khoa Đạt, thế là họ càng làm càng lớn, chiếm phần lớn thị trường của Khoa Đạt.




      Tôi biết Khoa Mỹ vẫn còn canh cánh trong lòng về hành động trượng nghĩa của tôi, năm trước tôi mặt dày tới gặp họ. Phó Chi Bình lúc này là Tổng Giám đốc, sau hồi vòng vo tam quốc, ném lại cho tôi câu đầy ý nghĩa:




      - vẫn đến đây hả?




      Mặc dù là luyện đến độ đao thương khó đâm, nhưng tôi vẫn phải cố mềm mỏng:




      - Phó Tổng, đều là hiểu lầm, thực ra tôi cũng muốn làm với Khoa Mỹ, tiền ai thích kiếm, đúng , chỉ là khi đó tiền vốn của tôi thể lưu chuyển được.




      Phó Chi Bình cười nham hiểm:




      - Nhưng tôi cũng có là ép phải kéo dài thời gian thanh toán ra ba tháng đâu!




      Mấy lần tiếp xúc đều có tiến triển, thái độ của Phó Chi Bình vẫn cứ lửng lơ khó nắm bắt, tôi muốn từ bỏ nhưng Cảnh Phú Quý nhắc nhở tôi:




      - Khoa Đạt giờ như lửa tàn trước gió, Khoa Mỹ là con đường sống duy nhất của cậu, nguy hiểm đến đâu cũng phải . việc có thay đổi, ban đầu Hoàng Lực chẳng cũng phải khó chơi thế mà cậu vẫn giải quyết ổn thỏa đó sao? Huống hồ việc buôn bán chỉ có lợi là hết, có tình bạn và kẻ thù vĩnh viễn, cậu sợ cái gì!




      Những lời như kéo tôi ra khỏi vũng bùn, tôi vỗ vai , :




      - Cậu bình thường chẳng được việc gì, vào lúc quan trọng cũng thông minh.




      Sau đó tôi còn tới nhà gặp Chủ tịch Hà Đông Dương, bày tỏ thành ý của tôi, xin lỗi về việc năm xưa còn trẻ chưa hiểu chuyện, những lời độ lượng của ông chủ Hà dập tắt mọi lo lắng của tôi:




      - Chuyện qua cho qua luôn , gặp ai cũng làm thế thôi, tôi hiểu mà. Chúng ta nhìn vào tại, vào tương lai, hãy mang điều kiện vượt trội nhất của cậu ra để cạnh tranh!




      Tôi tin rằng ông ta lừa tôi, nửa năm sau, chúng tôi bắt đầu trao đổi hàng với khối lượng .




      Tình hình bây giờ thay đổi, Phó Chi Bình cứng cáp nên tự mình làm riêng, ông chủ Hà muốn thoát khỏi những công việc lặt vặt nên mời Lôi Minh về làm Tổng Giám đốc. Tôi đánh giá lại tình hình này, tóm lại là có lợi cho tôi, bởi vì ai mà biết Nam Hưng vào được Khoa Mỹ là nhờ có Phó Chi Bình, bây giờ rồi, Lôi tổng tới, rất có thể ván bài phải chơi lại từ đầu.




      Nhưng vẫn còn rất phiền phức, Khoa Mỹ có điểm hoàn toàn khác với Khoa Đạt, Khoa Đạt là doanh nghiệp quốc doanh trăm phần trăm, chúng tôi thường áp dụng hình thức “thả con săn sắt, bắt con cá rô” – kiếm khoản tiền lớn, trả về chút tiền , chỉ vài phút là giải quyết được bất cứ ai, nhưng Khoa Mỹ là doanh nghiệp tư nhân, chiêu này mấy hiệu quả, ông chủ kiểm soát rất chặt, các vị trí chủ chốt đều có cổ phần, mỗi người quản lý công việc, cái gì cũng phải ràng, bởi vậy ai dám nhận hối lộ từ nhà cung ứng.




      Nhưng Cảnh Phú Quý lại lần nữa thể trí tuệ của :




      - Chỉ cần phải toàn bộ là của mình, có những người trong sáng cũng nhận, trong tối cũng nhận, ai tới là từ chối.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :