1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trái tim ai chưa từng điên dại - Mộc Tô Giới (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      TRÁNH MẶT LƯU HN




      Lưu Hân có ý với tôi từ lúc nào, tôi biết, có thể là từ khi pha trà.




      Bình thường tôi thích uống trà Phổ Nhĩ, sáng nào Lạc Lạc cũng pha trước cho tôi rồi đặt lên bàn, nhưng vì thời gian tôi tới văn phòng luôn thất thường nên có lúc trà vừa pha xong, nước quá nóng, lúc lại để lâu thành ra nguội ngắt, đặt biệt khiến tôi khó chịu là ấy thích rót nước rất đầy, nước tràn lên cả miệng ́c làm tôi hay đánh đổ ra ngoài. Vì việc này mà tôi đã nói Lạc Lạc nhiều lần, nhưng ấy thay đổi, trong lòng tôi thầm mắng ta đúng là hạng vô dụng, dường như ta cho rằng nếu rót nước thật đầy thì chứng tỏ trung thành với tôi vậy.




      Sau đó tình hình có tiến triển tốt, tôi vừa tới văn phòng đã thấy nhiệt độ nước trà vừa phải, nóng lạnh, hơn nữa nước cũng chỉ khoảng ba phần tư ́c trà, đúng mức tôi thích. Tôi gọi Lạc Lạc tới văn phòng, hỏi ta có phải vì mới có bạn trai, tâm trạng vui vẻ nên trình độ pha trà cũng lên tay , Lạc Lạc nghe thế tỏ vẻ xấu hổ, cúi đầu nói:




      - Lý tổng, là… là Lưu Hân pha ạ, mấy hôm trước chị ấy nói, từ nay trà của để chị ấy pha.




      Tôi nghe thấy thế thì khựng lại, chỉ ồ một tiếng, lúc nàng ra cửa, tôi gọi lại:




      - Thế sao lần nào nhiệt độ nước trà cũng vừa phải?




      Lạc Lạc nhìn ra ngoài một cái, lại gần tôi hai bước rồi thì thầm vẻ bí mật:




      - Sáng nào chị Lưu Hân cũng đứng ở cửa sổ, thấy xe của vào là chị ấy bắt đầu pha, thế nên lúc đỗ xe rồi thang máy lên là vừa đẹp.




      Miệng tôi lại buột thành tiếng ồ thật dài. Trong lòng bất giác so sánh Lưu Hân với Thanh Thanh.




      Thanh Thanh chỉ một lần chất vấn tôi:




      - Tại sao uống rượu say vừa khóc vừa quậy vừa khó chịu mà vẫn uống tiếp?




      Tôi trả lời:




      - Vì em hiểu đàn ông, thuốc lá với rượu là hai liều thuốc an thần và giải tỏa áp lực tốt nhất cho đàn ông.




      ấy lắc đầu:




      - Bố em cả đời hút thuốc, uống rượu, chẳng phải vẫn sống tốt đó sao?




      Đối với vấn đề này, tôi vẫn chưa tìm được câu trả lời xác đáng, sau đó tôi bèn tự hạ thấp bản thân, nói:




      - Bố em là người đàn ông tốt hiếm có, còn phải.




      Thanh Thanh vẫn buông tha, bảo:




      - Thế thể học theo cái tốt được sao?




      Tôi nói:




      - cũng từng thử rồi, nhưng phát hiện ra mình làm được, một ngày hút thuốc thì tay biết phải để vào đâu, ba ngày uống rượu trong người cảm thấy bực bội muốn chửi người, cả đời này của chắc sẽ như vậy thôi!




      Trong khi Châu Thanh Thanh một mực phản đối tôi hút thuốc và uống rượu thì Lưu Hân lại như một người chị rất bao dung cho tôi:




      - Nếu thực sự muốn hút chỉ nên hút một, hai điếu, muốn uống thì uống một chút, đừng hành hạ bản thân quá, chỉ cần kiểm soát tốt bản thân là được.




      Những lời của Lưu Hân đúng là lấy nhu khắc cương, khiến lòng tôi dấy lên một con sóng êm đềm. Đúng là phương thức khác nhau nên hiệu quả cũng khác nhau, nếu thiếu kỹ năng, tình cảm sâu sắc giữa hai vợ chồng rồi sẽ bị cuộc sống nhạt nhẽo chôn vùi. Cảm tình của tôi dành cho Lưu Hân được xây dựng từ những việc rất nhỏ nhặt như thế. Việc gì ấy cũng đứng lợi ích của công ty, việc gì cũng suy nghĩ cho tôi, mà tôi phải là người vô tình vô nghĩa, những trong vòng nửa năm tăng lương cho ấy ba lần, mà họp lớn họp nhỏ đều đưa ấy ra làm tấm gương, ra ngoài làm việc cũng thường đưa ấy , cầu của tôi ngày càng phụ thuộc nhiều vào ấy trong việc truyền đạt và đôn đốc chấp hành. Những điều này thoát khỏi con mắt của Lâm Thăng, hắn nhắc nhở tôi:




      - Phỉ này, thỏ ăn cỏ ngoài hang, ăn rồi là chạy được nữa đâu.




      Tôi nói:




      - cứ yên tâm, loại đàn bà nào mà tôi chưa từng gặp, ấy chỉ là một người đàn bà bình thường, dung nhan, thân hình đều bằng Châu Thanh Thanh, làm sao có thể khiến tôi vượt rào được? Tôi làm thế hoàn toàn là vì công việc!




      Lâm Thăng nhướn mày, lắc đầu đưa ra cái “thuyết mới” của hắn:




      - Cái đó chưa chắc đâu, đừng có nói là Thanh Thanh, bắt Băng Băng, Tinh Tinh theo một năm, đến thẩm mĩ cũng sẽ mệt mỏi, chưa thấy bây giờ mấy bà vợ hai, vợ ba dung mạo còn bằng bà cả, bà cả nghĩ thông, thực ra nguyên nhân là vì bà ta đã hết mới mẻ trong mắt ông chồng.




      Tôi nói:




      - Thế với Vương Tiểu Lệ cũng hơn một năm rồi, xử lý ấy cho tôi !




      Vương Tiểu Lệ với Lâm Thăng là đồng hương, mười mấy năm trước từ Thượng Hải tới Đài Loan lấy chồng, chồng vốn làm công nhân ở Đài Nam, sau cải cách mở cửa, ông ta chạy tới Thâm Quyến mở công xưởng và trở nên phát đạt vô cùng. Vương Tiểu Lệ có hai người chị em thân thiết, một người tên Mary, một người tên Thụy, đều là người Hàng Châu, cùng sang Đài Loan lấy chồng, chồng của hai người này lúc đó làm quản lý cấp cao trong một công xưởng sản xuất kem đánh răng của Đài Loan rất nổi tiếng ở thị trấn Sa Lăng, khu Tây Trung Sơn. Các ông chồng có tiền nhưng bận rộn, bọn họ đều là những bà vợ đơn, mấy năm trước kết bạn với nhau rồi tới Châu Hải du lịch, phút chốc, họ đã bị vẻ xinh đẹp, yên bình của thành phố này thu hút, thế là họ góp tiền mua một căn nhà ở hoa viên Hải Loan, có việc gì lại tới Hồng Kông mua sắm, mệt rồi thì đến Châu Hải chơi mạt chược, nghỉ ngơi. Lâm Thăng và Vương Tiểu Lệ quen nhau một con tàu từ Hồng Kông đến Châu Hải.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lâm Thăng biết chơi mạt chược, một lần họ thiếu người, Lâm Thăng bèn gọi tôi tới thay, thế là tôi trở nên thân thiết với họ. Sau đó họ toàn trực tiếp gọi điện cho tôi, về cơ bản tôi lập tức đáp ứng, mặc dù mười ván có tới chín ván thua, nhưng tôi vẫn phiền lòng, nói với Lâm Thăng là hết lòng vì bạn bè, song thực tế là trong lòng tôi rất muốn tới.




      Có hai điều khiến tôi thấy muốn. Thứ nhất, họ đều là mẫu đàn bà mà tôi thích, nhất là Vương Tiểu Lệ, mặc dù lớn hơn tôi một tuổi, hơn nữa đã là mẹ của hai đứa con, nhưng ngoại hình trông chỉ như vừa ba mươi, là mẫu con gái tư sản điển hình của Thượng Hải, da trắng như tuyết, phong tình, lả lơi, nói chuyện ngọt ngào, nữ tính đến mức khiến người ta có thể ngất vì , đôi tay ngọc ngà lướt qua lướt lại bàn mạt chược, thi thoảng lại kéo cao cái ̉ áo trễ sâu khiến tôi thường nảy sinh nhiều ham muốn được chạm vào bầu ngực ấy. Thứ hai là mấy này sinh con đẻ cái xong thì cứ như thể mất hết thần kinh xấu hổ, nói chuyện bậy bạ khủng khiếp, chẳng kiêng nể gì ai, ngay cả mấy người ở vào trình độ như tôi cũng phải tự thẹn là bằng.




      bàn tôi đặt một tờ Danh mục mua đồ văn phòng phẩm, trong đó đã có chữ ký kiểm tra của Lưu Hân, còn có một mục là lá trà, tôi gạch nó rồi gọi Lạc Lạc vào, đặc biệt dặn dò:




      - Trà cần mua nữa, gần đây tôi muốn uống, có khách tới thì mời họ uống cà phê.




      Lạc Lạc do dự một lát, ̣nh nói gì đó lại thôi, tôi xua tay:




      - Còn đứng đó làm gì, hiểu tiếng Trung hả?




      Từ sau khi “sự kiện ngủ chung” diễn ra, tôi ́ tình tránh mặt Lưu Hân, để ta vào văn phòng tôi một mình, có việc gì thường dặn dò trước mặt nhiều người khác để tránh người trong công ty, nhất là Lâm Thăng và Cảnh Phú Quý, đoán già đoán non. Hôm đó, sau khi tắm xong, tôi đã suy nghĩ kỹ càng và đưa ra quyết ̣nh, mặc dù tôi có thiện cảm với Lưu Hân, nhưng dù sao tôi cũng là ông chủ một công ty, bởi vậy phải đặt đại cục lên hết, nếu thực sụ ăn no dửng mỡ thì đàn ông con trai, tìm đâu mà được gái? Có tiền sẽ có quyền, đàn bà đẹp mời sẽ tự đến, nhiều tới mức từ chối nổi. hơn nữa, tôi muốn xung quanh trở nên ầm ĩ tới mức này. Đâu có gì thú vị! Cho dù Thanh Thanh muốn ly hôn cũng chưa chắc tôi đã cặp với Lưu Hân.




      Thực ra đối xử với Lưu Hân thế nào, trong lòng tôi hiểu rất rõ, nhưng tôi chịu được khẩu khí của Cảnh Phú Quý:




      - nàng có mục ́ch với cậu!




      Tôi nói thời nay có mục ́ch là bình thường, mục ́ch mới là bất bình thường, huống hồ một tinh ́t cán như tôi, một ông chủ nhiều tiền cởi mở như tôi, ai gặp mà thích! Tôi đưa tay lên vuốt tóc, môi khẽ mỉm cười, có vẻ hơi đắc ý và tự sướng, sau đó nói với Cảnh Phú Quý bằng giọng như thể muốn lấy lòng:




      - Là tôi lợi dụng ta!




      Ai ngờ Cảnh Phú Quý chịu tin, tiếp tục “đánh tới cùng”:




      - Lợi dụng ả? Tôi thấy ta lợi dụng cậu thì có!




      Câu nói của Cảnh Phú Quý khiến cảm giác tốt đẹp vừa mới xuất hiện trước mắt tôi bỗng dưng tiêu tán ở chín tầng mây, những lời hắn nói cứ như lời của lão tăng Bạch Mi núi Phổ Đà vậy, nhưng ý tứ còn kém nhiều, hình như tôi là một kẻ to đầu bị một kẻ đầu nhỏ chế, còn ngu hơn lợn mấy phần, đến nỗi trong lòng tôi dấy lên một nỗi tức giận, tôi phải để cho Cảnh Phú Quý thấy, rốt cuộc là tôi rơi vào tay ta hay là ta bị tôi chơi trong lòng bàn tay!




      Lần này vẫn thế, hắn lao thẳng vào văn phòng của tôi:




      - Hừ, lại nổi cáu với ông, rõ ràng là muốn bới bèo ra bọ, bọn đàn bà này tốt đẹp gì đâu, cậu phải cẩn thận!




      - Tôi nghĩ cậu nên khoan dung với ấy một chút, đừng cứ moi khuyết điểm của người ta ra, hãy nhìn vào sở trường của ấy, xem khả năng làm việc của ấy, xem sự trung thành của ấy với công ty, bảo bọn đàn em ở bộ phận Tiêu thụ của cậu học theo người ta, được ?




      Tôi tuôn ra tràng những lời khen ngợi, vẫn như mọi khi, khí thế ngút trời, Cảnh Phú Quý khựng lại, cơn giận dữ của bị tôi dội gáo nước lạnh.




      - Trung thành? mua giấy hộp mà mua giấy cuộn gọi là trung thành? Hạn chế chúng ta hút thuốc, uống rượu gọi là trung thành?




      lần Lưu Hân mang hóa đơn thanh toán cho tôi xem, là nhân viên của phòng Bán hàng mỗi khi có tiệc đãi khách đều giữ lại rượu và thuốc lá để dùng:




      - Như thế là công tư phân minh, ràng là chiếm dụng tiền của công ty.




      Về điều này tôi vẫn bình tĩnh được, tán đồng với ta:




      - Chuyện này cần phải phân biệt rạch ròi như thế, huống hồ cũng chẳng phân được. Họ đều phải tiếp khách hàng, hút nhiều uống nhiều cũng sao.




      Sau đó biết Cảnh Phú Quý vì sao biết được việc này, cằn nhằn với tôi:




      - Bọn tôi chỉ là hút nhiều, uống nhiều chút, có chiếm dụng của công ty cũng đáng là bao, ta ngoài mặt tiết kiệm cho công ty từng hào từng cắc, nếu ta tham có lẽ công ty chỉ còn là cái vỏ!




      Bây giờ Cảnh Phú Quý vẫn giữ thái độ đó:




      - Cậu đừng chỉ khen ta tốt, phải nhớ để mắt một chút, được ?




      Tôi đưa cho hắn một điếu thuốc:




      - Thì lúc họp ấy cũng chỉ nói có vài câu? Cậu giận gì chứ? Rộng lượng một chút, huống hồ những điều ấy nói cũng phải là có lý. - Tôi muốn kích thích Cảnh Phú Quý, chửi được thì phải để cho hắn khó chịu.




      - Hây a, tối độc phụ nhân tâm. - Cảnh Phú Quý chẳng còn nơi nào để tố cáo, biết điều rút lui, thở dài ra.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi biết Cảnh Phú Quý hận Lưu Hân là vì có nguyên nhân, người của phòng Bán hàng làm đúng giờ đều bị Lưu Hân quản, xe công dùng việc tư bị Lưu Hân hỏi, chi phí ăn uống, tiếp đãi khách ở ngoài bị Lưu Hân kiểm tra, nhất là hóa đơn trắng, Lưu Hân kiên quyết thu, trừ phi có tôi và Lâm Thăng cùng ký tên mới miễn cưỡng thu lại, đến nỗi nhân viên trong công ty đã lén nói xấu Lưu Hân biết bao nhiêu lần.




      BỨC THƯ CỦA MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG XA LẠ




      Mấy ngày nay tôi thường tự hỏi, vì sao Thanh Thanh xuất hiện đúng lúc, đúng chỗ? Đây vẫn là một câu đố đối với tôi. ấy chịu nói cho tôi biết nên tôi đành tự điều tra.




      Sau hôm sự việc xảy ra, tôi lén xem trộm điện thoại của Thanh Thanh, tối hôm trước chỉ có một cú điện thoại gọi đến, là số ́ ̣nh, tôi gọi lại ở bên kia là một ông già nghe máy, nói là điện thoại công ̣ng, ở ngay gần hộp đêm Kim Bích, đặt điện thoại xuống, tôi lao như bay tới đó. Đó là một tiệm tạp hóa, ngày nào cũng người qua người lại, ông già làm sao nhớ nổi là ai, nhưng sau khi tôi mua một cây thuốc Phù Dung giúp ông thì ông ta ́ gắng nhớ lại một manh mối, “chắc chắn là một người đàn ông, bởi vì sau mười giờ tối hôm trước, có người phụ nữ nào dùng điện thoại”.




      Tôi nhớ lại toàn bộ những người đàn ông xung quanh tôi, có hai người đáng nghi ngờ nhất.




      Một người là bạn trai của Lưu Hân, nói một cách chính xác là bạn trai cũ, Tống Trị Quốc, Lưu Hân nói ta với hắn đã chia tay, nhưng cái gã này vẫn chưa chịu buông tha , thường gọi điện thoại tới công ty làm phiền, rất có thể hắn đã gọi cú điện thoại đó để trả thù, nhưng ở đây lại có một dấu hỏi: Sao hắn biết hôm đó tôi ngủ cùng với Lưu Hân?




      Như thế nghi phạm còn lại chỉ có thể là Lâm Thăng? Cái gã này gần đây thường tự nhốt mình trong văn phòng, lúc thì ngẩn ngơ, mơ mộng, lúc lại thì thào nói chuyện điện thoại. Có một lần tôi có việc gấp cần tìm hắn, lao thẳng vào văn phòng hắn, hắn áp tay vào điện thoại nói chuyện, thật tôi đột ngột xuất hiện thì giật nảy mình, ấp a ấp úng:




      - Có… có chuyện gì?




      Tôi nghĩ người đầu dây bên kia chắn chắn phải là Vương Tiểu Lệ, vì chuyện hắn dây dưa với Vương Tiểu Lệ tôi biết rất rõ, hắn cần phải ́ tỏ ra bí mật. Lâm Thằng ghét tôi với Lưu Hân thân thiết với nhau, về mặt công, dấu tài vụ nằm trong tay Lưu Hân, con dấu riêng ở chỗ tôi, nếu hai người chúng tôi kết hợp với nhau là có thể ôm hết tiền của công ty , mặc dù đây chỉ là về lý thuyết, có đánh chết tôi cũng làm cái việc xấu xa đó. Còn về tư, Lưu Hân là do Lâm Thăng tuyển. Lâm Thăng rất thích nàng, nhưng Lưu Hân lại có mối quan hệ nhập nhằng với tôi, vậy thể diện của Lâm Thăng biết để vào đâu? Thế nên rất có thể Lâm Thăng vì ghen tị nên ̣nh túm đúng chuyện xấu của tôi, hủy hoại thanh danh của tôi, sau đó danh chính ngôn thuận gạt tôi sang một bên để làm với người khác, đầy đủ lý do. Những điều này phải là do tôi tưởng tượng, có mấy lần tôi bàn chuyện kinh doanh ở ngoài về, phát hiện có người lạ ngồi trong văn phòng của Lâm Thăng, sau đó Lâm Thăng thở dài với tôi:




      - Công ty bây giờ làm ăn tốt, nói xem nên làm thế nào?




      Hơn nữa, tối hôm đó người đàn ông duy nhất uống say chỉ có hắn.




      Rất nhiều dấu vết cho thấy, có đến một nghìn phần trăm là Lâm Thăng dính vào vụ này. Trong các thuyết kinh điển của ngành Phạm tội học, kẻ được lợi lớn nhất chính là nghi phạm hàng đầu. Cảnh Phú Quý theo lô-gic đó, nói:




      - Nếu phải hắn làm thì tôi là họ Cảnh.




      Buổi tối tôi lên Google và gõ vào ba từ “Lôi Minh”, muốn tìm hiểu một chút về lai lịch và hồ sơ của chị ta, nhưng chỉ có tài liệu của một bác sĩ nha khoa và một thanh niên nông thôn biết làm giàu là có cái tên này, hai người này chắc chắn phải chị ta, ngoài ra có một Phó Tổng Giám đốc một công ty trách nhiệm hữu hạn Điện tử Phổ Huệ (Thượng Hải), biết có đúng người . Thế là tôi gọi điện thoại cho Cảnh Phú Quý, những tiếng ồn ào, lạch cạch trong điện thoại giúp tôi biết chắc chắn hắn lại chiến đấu bàn mạt chược:




      - Có hồ sơ về Lôi tổng chưa?




      Cảnh Phú Quý như thể sực tỉnh:




      - Ồ… Có rồi, quên nói với cậu, tôi bảo bọn nó gửi vào e-mail của cậu rồi, xem . Ê, chờ chút, đến lượt tôi!




      Tôi đăng nhập vào trang chủ của hòm thư 163, ID là của Thanh Thanh, mật mã bên dưới đã được ghi nhớ tự động, tôi hơi tò mò, bèn ấn vào nút “Đăng nhập”, trong đó có một bức thư mới gửi chưa đọc, tiêu đề là “Thực ra em sống tốt”, người gửi là “zhang-wf”, tôi suy nghĩ một chút, khôn biết là ai, nhưng cũng giống như rác, lập tức nhấp chuột vào đó để đọc.




      Thanh Thanh, hôm đó em đã trang điểm rất kỹ càng, nói rằng chồng em rất em, nói rằng con trai rất đáng , nhưng có thể nhận ra sự mệt mỏi và đau khổ trong ánh mắt em, em lừa . Em sống tốt.




      Thanh Thanh, có quyền nói chồng em tốt hay , chỉ cảm thấy chưa hề quên em, cho dù là mười năm sau khi kết hôn. Năm ngoái ly hôn, biết vì sao, có thể vì vẫn luôn sống trong cái cảm giác của thời niên thiếu, cảm thấy nó thật đẹp, còn mãi mãi thể nào thoát ra khỏi đó.




      Sau đó em khóc, mặc dù em ́ kìm nén nhưng vẫn để lộ ra sự thật. đau lòng lắm, thực lòng hy vọng em được giải phóng, vui vẻ hơn, giống như hồi nhỏ, em như một tiểu thiên thần hoạt bát, đáng và trong sáng, đừng sống trong sự giả tạo của suy nghĩ. Nếu em tin tưởng , bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng lắng nghe em tâm sự.




      Về Thanh Đảo, đã thăm bố mẹ em, họ vẫn khỏe mạnh, hiền từ và thương nhau, thật đáng ngưỡng mộ họ.




      Người họ yên tâm nhất vẫn là em.





    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi cười lạnh đọc hết bức thư, “zhangwf” rõ ràng là viết tắt của Trương Vạn Phong! Thì ra Châu Thanh Thanh về Thanh Đảo là để chạy vào vòng tay của người bạn thanh mai trúc mã, lần trước lén lút ở khách sạn thành, lần này lại chơi trò bỏ trốn!




      Việc họ ngoại tình thành lần đó xảy ra sau “sự kiện ngủ chung”. Tôi nghi ngờ họ vẫn luôn liên lạc với nhau, nếu tại sao sớm muộn, cái tên Trương Vạn Phong ấy lại xuất hiện tại Châu Hải vào đúng thời điểm mối quan hệ của tôi và Thanh Thanh ở vào giai đoạn chiến tranh lạnh?




      Hôm đó Thanh Thanh trang điểm rất xinh đẹp để ra ngoài, tôi hỏi ấy đâu, ấy lạnh lùng nói:




      - quản được, tôi ra ngoài gặp người tình.




      ấy nói thế nên tôi chút nghi ngờ, đời này làm gì có ai tuyên bố cho mọi người biết rằng mình vụng trộm. Hiểu là ấy nói dỗi, tôi nghĩ bụng em mà muốn đấu thì đấu tới cùng, bèn độ lượng nói:




      - Được thôi, em cứ cho sướng , tối đừng về nhà.




      Lúc tôi ăn cơm thì nhận được điện thoại của Lưu Hân:




      - Châu Thanh Thanh ngồi uống cà phê với một người đàn ông ở Thượng Đảo này.




      Tôi nói là tôi biết, họ là bạn từ nhỏ, là giáo viên Học viện gì gì đó ở Thanh Đảo, lần này tới Châu Hải công tác. Giọng nói của tôi có chút gì đó hơi bực mình.




      - Hình như đúng, Châu Thanh Thanh khóc kìa!




      Tôi chỉ mất mười phút để tới quán cà phê Thượng Đảo, len lén leo lên tầng hai, ngồi xuống một góc khuất, tầm mắt tôi có thể nhìn đúng vào bọn họ. Người đàn ông đó trông cũng khá ra dáng, có vẻ đường hoàng của một chính nhân quân tử, Thanh Thanh dùng khăn giấy thấm nước mắt, gã đàn ông đó còn đưa tay ra giúp , khi đó tôi chỉ hận là thể lao tới chửi cho đôi gian phu dâm phụ một trận, phải tu ừng ực một lon bia lạnh mới kiềm chế được, tôi phải bình tĩnh lại, để xem vở kịch của họ sẽ diễn tới khi nào mới kết thúc, thậm chí tôi còn nảy sinh một ý nghĩ độc ác. Châu Thanh Thanh, chẳng phải hay nói tôi suốt ngày chơi bời ở ngoài sao, hôm nay tôi phải bắt quả tang một lần, tốt nhất là hãy làm gì đó để tôi có chứng cứ thật thuyết phục!




      Nửa tiếng sau thì họ di chuyển, tôi lặng lẽ bám theo họ sang khách sạn Catic ở bên cạnh, khoảng mười phút sau, theo kinh nghiệm của tôi là họ đã tới bước “làm thật”, vậy là tôi lên lầu gõ cửa, bên trong vang lên tiếng hỏi cảnh giác:




      - Ai đó?




      Tôi nói:




      - Cảnh sát kiểm tra phòng, mau mở cửa!




      Trong đó im lặng, tôi tiếp tục đập cửa, một lát sau cửa mở, tôi đẩy Trương Vạn Phong ra, thẳng vào phòng, đối diện với Châu Thanh Thanh đứng bên cửa sổ, đôi mắt mở to sửng sốt, tôi khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng cười:




      - Sao kết thúc nhanh thế? Sức lực kém ghê nhỉ, cuối cùng cũng trả thù tôi xong rồi chứ!




      Thái độ của Châu Thanh Thanh khi ấy thật quen thuộc, lúc ấy nhìn thấy tôi và Lưu Hân ở trong phòng, ở người cũng toát lên cái vẻ lạnh lùng thấu xương như vậy, nhưng lần này thiếu nước mắt, thêm vào đó là sự miệt thị. Tôi nhớ lại cảnh những người đàn ông đàn bà trong phim khi vụng trộm với nhau, đôi mắt họ hòa vào nhau như thể có thể làm tan cả một núi băng, và nhiều năm sau, ánh mắt lạnh lẽo ấy vẫn có thể khiến những con người sống phải đông cứng lại.




      Châu Thanh Thanh nghiến răng chửi tôi mặt dày:




      - đã chán ghét tôi từ sớm rồi nên chỉ muốn tôi xảy ra chuyện là có lý do để vứt tôi phải ?




      Tôi nói rốt cuộc ai mới là người mặt dày? Tôi với Lưu Hân có gì, làm gì, tin, ăn mặc lẳng lơ, còn trang điểm xinh đẹp, rõ ràng là muốn quyến rũ người ta mà còn chịu nhận? Châu Thanh Thanh chửi tôi khốn nạn, nói tôi bình thường trang điểm xinh đẹp cũng bao giờ chịu nhìn một cái, tôi như thế này tới gặp ấy là vì muốn ấy có cảm giác tôi sống rất tốt! Là tôi giữ thể diện cho .




      Tôi cười lạnh hai tiếng, nói rằng đừng ́ xây dựng hình tượng nữa, cao thượng quá, tromg sáng quá, trong sáng đến độ vào khách sạn với hắn ta?




      - Tôi tới khách sạn là để xem ảnh hồi nhỏ.




      - Ảnh gì mà phải lên phòng để xem? Hắn thể mang ra ngoài cho sao? Có phải hắn muốn đưa lên giường ? Tôi hỏi , lần đầu tiên của chính là hắn, đúng ? - Tôi đưa tay chỉ vào gã đàn ông chết tiệt kia, giọng nói nặng trịch, mùi vị ghen tuông đến độ chính tôi cũng tin được.




      - Lý Tiểu Phi, tôi cảnh cáo , người ta là quân nhân, là người có gia giáo, tư tưởng trong sáng, thật lòng nói với , tôi với ấy lớn lên bên nhau từ nhỏ, hồi cấp ba còn tham gia trại hè với nhau bảy ngày, người ta đến cái tay còn chẳng động vào tôi. Ai như ? Hừ, hừ.




      Tôi cũng hừ mũi một cái:




      - Đến tay cũng chưa động vào? Ai mà tin?




      - Lý Tiểu Phi, những làm việc xấu mà còn nghĩ người khác cũng giống như , đạo đức thật quá kém cỏi, nếu so với ấy, đúng là vô liêm sỉ cùng cực!




      Chính lần bắt quả tang ngoại tình thành này của tôi đã gieo vào mối quan hệ của chúng tôi một hạt giống cãi vã, và cũng khiến Thanh Thanh bất chấp tất cả, về Thanh Đảo với gã gian phu của ấy.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      CHẤT VẤN LÂM THĂNG




      Lâm Thăng, nếu sự kiện “ngủ chung” phải là do đâm sau lưng một kiếm thì tôi đâu đến nỗi thảm hại thế này, vợ con bỏ , đây là điều mà muốn nhìn thấy sao? Tôi và có tiền đồ thì cũng còn có tình cũ chứ!




      Nếu đã muốn hủy hoại tôi thì tại sao ngày trước còn đưa tay ra?




      Mặt hàng kinh doanh chính của tập đoàn Cảnh Trình là đồ điện gia dụng và đồ điện tử, kiêm luôn cả kinh doanh xuất nhập khẩu, giao hàng và chứng khoán, tóm lại khá phức tạp, trong công ty điện gia dụng này, Lâm Thăng nắm đại quyền trong tay, phụ trách mua hàng và nhân sự, những quản lý việc nhập hàng, mà còn quản lý cả việc “nhập người”.




      Chúng tôi được tuyển vào là chuyện về “xuất”, tức là bán hàng, ngày đầu tiên làm, ty còn mời một người tới khích lệ chúng tôi:




      - Niềm vui của đời người là gì? Phấn đấu! Nghề nghiệp có thể cho thấy tinh thần phấn đấu cao nhất là gì? Bán hàng! Các doanh nhân thành công có tới tám mươi phần trăm xuất thân từ nhân viên bán hàng, Lý Giai Thành, Vương Vĩnh Khánh, Mitsushita, ngay cả Bill Gate cũng đã từng bày sạp bán hàng để bán phần mềm! Hôm nay các cậu nghe tôi giảng bài, năm năm sau người đứng ở vị trí này chính là các cậu, tôi sẽ phải thỉnh giáo các cậu về nghệ thuật bán hàng! - Tôi nghe mà thấy máu nóng bừng lên, xoa mạnh hai tay, chỉ hận là thể ném ngay cái cặp và chạy ra phố.




      Đây là lần đầu tiên tôi làm cái nghề bán hàng vừa ̉ lỗ vừa mới mẻ này, mặc dù rất vui vẻ, nhưng công việc đơn giản như những gì ông thầy kia nói và như tôi tưởng tượng. Đây đúng là một công việc khổ sai, cả ngày phải chạy nhong nhong ngoài đường, phải nịnh nọt, vuốt đuôi người khác, phải nhìn sắc mặt người ta để làm việc, thắp hương cầu Phật, gặp ai cũng phải coi mình là con cháu của người ta.




      Thực ra chịu vất vả một chút cũng sao, dù sao cũng còn trẻ, chịu được cực nhọc, nhưng khó chịu nhất là trái tim cũng mệt, đóng vai bên Bê, nếu gặp phải bên A khó tính, bao nhiêu lời lẽ độc ác chỉ khiến muốn bắn cho hắn một phát. Có lần tôi thực sự thấy ghét cái điệu bộ dương dương tự đắc của gã Giám Đốc bên bán, muốn vung nắm tay đấm hắn, bị lãnh đạo Triệu Hữu Tài ngăn lại:




      - Vẫn còn trẻ nên dễ nổi cáu, cậu hả giận được lần này có ích gì, chỉ cần lấy được đơn hàng thì hắn tát vào má trái của cậu, cậu còn phải chìa má phải ra cho hắn tát nốt! Nếu tốt hơn nữa cậu phải hỏi hắn có bị đau tay ?




      Tôi chỉ hừ mũi với “lý thuyết nô tài” này, khi đó bực bội bỏ , miệng lẩm bẩm “kẻ sĩ thà chịu giết chứ chịu nhục!”. Cảnh Phú Quý theo sau lưng tôi, giận dữ buông ra một câu:




      - Con bà nó, nói thế có còn là người ?




      Sau đó lấy được đơn hàng, tiền thưởng của công ty vào đến tay, tôi bèn mua cho Châu Thanh Thanh - khi đó xin nghỉ tới thăm tôi - cái điện thoại Samsung bốn nghìn tệ, Thanh Thanh lập tức tặng tôi nụ hôn ngọt ngào, còn bất chấp việc ngày “đèn đỏ”, vẫn ám chỉ cho tôi biết buổi tối có thể làm chuyện đó để thưởng cho tôi. Ngày hôm sau vừa đến công ty, tôi thở dài với Cảnh Phú Quý, con mẹ nó, tiền đúng là tốt, sau đó còn trình bày những cảm nghĩ của tôi về điều kiện tất yếu “chỉ có, mới được”:




      - Chỉ có làm con cháu trước mặt khách hàng mới được làm ông lớn trong công ty; chỉ có làm ma quỷ trước mặt khách hàng mới được làm người trước mặt bạn !




      Chạy thời gian tôi dần dần thích công việc bán hàng thời gian tự do, có tính thách thức, hơn nữa còn có cơ hội kiếm nhiều tiền, có thể thực nguyện vọng của tôi khi tới Quảng Đông. Huống hồ tôi cũng thích hợp với công việc này, mặc dù về kỹ thuật tôi gặp phải khá nhiều khó khăn, nhưng nghệ thuật bán hàng tôi hiểu rất nhanh, thậm chí có thể thầy mà nên, sau vài lần gặp khách hàng, uống vài bữa rượu, bao nhiêu chiêu trò cả sáng cả tối trong ngành này, tôi đều nắm vững, thêm việc đó là tôi mỏng môi, giỏi , hoàn toàn có tố chất để trở thàng người bán hàng ưu tú.




      Chỉ khoảng một năm sau khi làm công việc này, tôi từ một thanh niên ưu tú ôm hoài bão to lớn, luôn căng thẳng hồi hộp khi gặp người đẹp, bỗng dưng đã thoát kén thành bướm, trở thành một tinh trong ngành bán hàng. Ban ngày mặc comple ra vào các phòng họp, bàn chuyện làm ăn với khách hàng, ́ng hiến một phần nhỏ nhoi cho PPI, buổi tối cởi áo khoác ra, tôi ôm gái trong lòng, tận hưởng niềm vui, thúc đẩy sự tăng trưởng hợp lý của CPI.




      Lần đầu tiên tôi sauna tại một nơi có tên là “Trung tâm sức khỏe Kim Phụng” ở Thủy Loan Đầu, đó là nơi thường xuyên đón tiếp Giám đốc công ty Điện khí Quốc Vũ, cái gã mà tôi từng rất muốn đạp cho một trận. Sau một hồi mát xa, nhân viên mát xa hỏi tôi có muốn phục vụ khác , tôi hiểu ý của ta, vì muốn ta biết tôi vẫn là một con “gà”, bèn rặn ra một từ “có”. Sau đó tôi để mặc cơ thể mình cho ta “xử lý”, cho tới khi kết thúc, tôi mới hiểu là chuyện gì. ra khỏi cửa, tôi quay đầu lại nhìn tấm biển “Trung tâm sức khỏe Kim Phụng” màu đỏ chói mắt, trong lòng thoáng chút cảm khái:




      - Trung tâm sức khỏe con mẹ gì mà toàn làm mấy chuyện hại sức khỏe!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :