1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trái tim ai chưa từng điên dại - Mộc Tô Giới (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi liên tiếp gật đầu tỏ ý tán thành, trong lòng hiểu cái gã này lại bắt đầu xóc xỉa tôi, cũng chính cái ý vừa nãy tôi với Cảnh Phú Quý, khi có tiền để kiếm, mọi người đều tốt, khi kiếm được tiền chẳng còn tốt nữa. Nhìn thân hình cao lớn và gương mặt trắng trẻo của Lâm Thăng, tôi nghĩ bụng. Thượng đế công bằng, sao lại đặt những ưu điểm này lên người , từ xuống dưới hầu như có khuyết điểm nào, Cảnh Phú Quý đứng cạnh , ràng bên là hàng gia công, bên là hàng siêu cao cấp.




      Cảnh Phú Quý chỉ cao khoảng hơn mét sáu, da đen, mắt , mũi to, ngày trước chúng tôi ở Thâm Quyến, đủ dinh dưỡng, trông như con khỉ. Sau khi đến Cảnh Trình làm việc, cả ngày dùng tiền công ty ăn uống, chỉ năm vòng bụng tăng lên chóng mặt, tóc ngày càng ít , thế là chải hết tóc ra đằng sau, thêm vào đó là đôi tai nung núc mỡ, trông rất ra dáng ông chủ, cùng , người ta thường tưởng là chủ, còn tôi là lính, vào hộp đêm lạ là các má mì đua nhau bu lấy , gọi ông chủ nọ ông chủ kia. Lẽ ra với Lâm Thăng cũng có xích mích gì với nhau, nhưng từ khi thành lập công ty Phi Thăng, cơ hội tiếp xúc của hai người nhiều hơn, lời qua tiếng lại cũng nhiều, đầu tiên là những mâu thuẫn tự nhiên trong công việc, Cảnh Phú Quý bộ phận Mua hàng nhập hàng chậm làm lỡ việc giao hàng cho khách, Lâm Thăng bộ phận Bán hàng chỉ việc lo vấn đề đơn bán hàng, có bao giờ quan tâm tới chuyện nhập hàng hay giao hàng.




      - Hôm nay có đơn, ngày mai phải giao hàng, làm gì có chuyện dễ dàng như thế, tưởng công ty vận chuyển với hải quan là công ty của tôi sao?




      Sau đó nữa là khác biệt hoàn toàn giữa cuộc sống đôi bên, Lâm Thăng Cảnh Phú Quý “hai thối”, miệng thối và chân thối, lông mũi dài thò cả ra ngoài mà cắt, đúng là đồ bẩn thỉu, đúng là làm ô nhục hai chữ “đàn ông”. Cảnh Phú Quý chửi Lâm Thăng nghèo còn sĩ diện, mùa hè nóng như thiêu như đốt còn quấn cái khăn lên cổ, tóc lúc nào cũng vuốt keo, người sực nức mùi nước hoa, đến cả quần lót và tất cũng phải ủi, ngồi máy bay phải mặc comple, đúng là cầm thú đội lốt người.




      Rồi còn sở thích về bạn , Lâm Thăng nhún vai:




      - nhìn dáng vẻ ta xem, bẩm sinh thể lấy lòng đàn bà nhưng lại cứ thích cua , bọn già cũng là bọn ăn mặc quê mùa, năng thô lỗ, ngồi cạnh tôi đúng là mất mặt




      Cảnh Phú Quý cũng vừa, trước tiên dẫn nguyên lý năng lượng cân bằng ra để , ngoại hình càng sạch nội tâm càng bẩn thỉu, sau đó là công kích lại, tay chỉ vào văn phòng của Lâm Thăng mà rằng:




      - Cái nàng Tiểu Lệ của chẳng qua chỉ là da trắng chút, biết ăn mặc, trang điểm thôi. Bọn đàn bà thẩm mĩ đụng vào đâu cũng sợ hỏng, thế gọi là có gu à?




      Mâu thuẫn gay gắt nhất là về vấn đề quan niệm, Cảnh Phú Quý coi thường nhất là phương thức tán của Lâm Thăng, chỉ biết dựa vào cái bộ dạng nghệ sĩ của mình để quyến rũ đàn bà, ngoài ra có tí nội hàm nào, tới mức khiến Lâm Thăng phải bực mình:




      - Con mẹ nó, đàn ông tiêu tiền có gì là làm được? Tôi thích tán mất tiền, thậm chí còn được lãi! Tài sắc đều có mới là cảnh giới cao nhất của việc cua , dựa vào cái bộ dạng của , làm được ?




      Điểm này đúng là hoàn toàn phù hợp với quan niệm cua của Cảnh Phú Quý, lôi nguyên tắc cao nhất trong lòng mình ra:




      - Con bà nó, nhà tôi từ xưa tới nay, tự hào vì mắc món nợ phong lưu, và thấy nhục nếu lừa tiền đàn bà!




      MƯU CỦA AI




      thúc giục của Lâm Thăng đối với tôi giống như kiểu ép cung, nếu giành được gói thầu bên Khoa Mỹ là đôi bên giải tán, điều này càng khiến tôi tin vào nỗi nghi ngờ rằng mưu tách tôi ra, “ kiện ngủ chung” có lẽ là bước đầu tiên trong ván cờ được giăng ra.




      Hôm đó mơ màng bỗng nghe thấy có tiếng động rất lớn, tôi còn chưa tỉnh ngủ, tưởng ngoài phòng có người cãi nhau, cho tới khi có người lại gần đấm mạnh vào tôi, tôi mới ngóc đầu dậy, khó nhọc mở mắt.




      bóng người như hồn ma bóng quế trong Họa bì đứng ngay ở cửa, ngọn đèn ngoài hành lang chiếu vào, khiến tóc ta phát sáng, đằng sau là vùng sáng, trước mặt lại chìm trong bóng tối, nhưng nhờ ánh sáng sau lưng ta, tôi có thể thấy thấp thoáng gương mặt ta tái nhợt, ánh mắt đau đớn, toàn thân run rẩy. Người này trông rất quen, tôi lắc mạnh đầu, rồi lại dụi mắt, nhìn kỹ cái bóng đứng ngoài cửa, rồi lại nhìn người đứng bên cạnh tôi, miệng tôi há hốc, đôi mắt dần lộ vẻ hoảng hốt, kim đồng hồ như dừng lại ở giây phút đó, trái đất, cả vũ trụ này đều ngừng chuyển động, máu huyết khắp người tôi phun trào, não tôi phút chốc tê liệt, mất tri giác.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cái bóng ngoài cửa ào vào, cho người bên cạnh tôi cái tát, tiếp theo là cái tát nữa giáng xuống mặt tôi, sau đó ôm mặt chạy ra ngoài, tôi sực tỉnh, nhảy bật khỏi giường, chưa kịp xỏ giày lao ra theo:




      - Thanh Thanh, em nghe !




      Sau lưng vang lên tiếng khóc của Lưu Hân, cả tiếng lẩm bẩm gì đó .




      Tôi về nhà nhưng tìm thấy người, sau đó lái xe ra đảo Dã Ly, cảng Hương Châu, vịnh Hồng Hải và núi Thạch Cảnh, tất cả nơi nào chúng tôi thường tản bộ đều tìm hết, nhưng vẫn thấy. Điên thoại của Thanh Thanh tắt máy, dọc đường tôi gần như phát điên, điên cuồng chạy đường phố Châu Hải lúc nửa đêm, thi thoảng tiếng xe phanh gấp như xé toang màn đêm, vọng khắp xung quanh, tôi bất chấp cả những ánh đèn nhấp nháy của chiếc camera chụp tôi vượt đèn đỏ. cuộc tìm kiếm có mục đích khiến tôi bất đắc dĩ phải quay lại bên bờ biển ở vịnh Hồng Hải. Sinh nhật đầu tiên của Thanh Thanh tại Châu Hải, chúng tôi nắm tay nhau đứng cầu đá của vịnh Hồng Hải nhìn về Ma-cao, Thanh Thanh tựa đầu lên vai tôi, cơn gió thổi bay mái tóc dài của , cọ vào mặt tôi nhồn nhột:




      - , nếu có ngày cần em nữa, em nhảy từ đây xuống. - Thanh Thanh đưa tay chỉ, tôi thò đầu ra nhìn vào mặt biển lấp lánh dưới màn đêm, nói là nước quá nóng, chết được người. Thanh Thanh rút tay, đấm tôi một cái:




      - tin thử xem!




      Mang theo tâm trạng thấp thỏm, tới bốn giờ sáng tôi hết cách, đành phải về nhà, vừa bước vào cửa đã giật bắn mình, dưới ánh trăng bàng bạc, một bóng đen nằm cuộn tròn sô-pha phòng khách. Tôi vội vàng bật đèn, là Thanh Thanh, mái tóc che kín nửa gương mặt, nửa còn lại giàn giụa nước mắt, sắc mặt hoang mang và đau đớn, trong tay là một tờ giấy, xung quanh còn có rất nhiều. Tìm được người khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, dựa vào tường ̣nh thần lại. Thời gian khảo nghiệm tôi đã đến, việc này chắc chắn phải giải quyết một cách thông minh, làm thế nào để chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa có, huống hồ ấy chỉ thấy hai người chúng tôi ở cùng một phòng, bắt quả tang giường. Lại gần Thanh Thanh, tôi nhẹ nhàng ngồi xuống, dịu dàng nói:




      - Honey, Halloween còn chưa đến, em tắt đèn thế này để đóng ma dọa sao? Ôi, nhìn lại thì em đúng là một con ma xinh đẹp.




      Hai tay Thanh Thanh khoanh trước ngực, đếm xỉa gì đến tôi, mũi vẫn sụt sịt, tôi đưa tay ra khoác lên vai vợ:




      - Vì tìm em mà đã hết các phố phường ở Châu Hải này, chạy hết ba mươi lít xăng, bị camera chụp năm lần, nhưng tiền là gì, chỉ cần bà xã đại nhân ngọc thể an khang là được.




      Thanh Thanh cau mày đẩy tôi ra, lạnh lùng buông ra ba từ:




      - Ly hôn !




      Lòng tôi thắt lại, vợ đòi ly hôn, sự việc rất nghiêm trọng. Nhưng đây cũng chỉ là phản ứng bình thường, có người đàn bà nào gặp phải chuyện này mà đòi sống đòi chết? Đưa ra đề nghị ly hôn là chiêu thường dùng nhất của họ để phát tiết, cũng giống như mỗi khi buồn mang thuốc ra hút vậy.




      Tôi ghé sát cả người mình lại:




      - Bà xã, uống hơi nhiều rượu nên cũng biết xảy ra chuyện gì, nằm giường ngủ quên, chỉ cởi giầy thôi, quần áo chẳng hề cởi.




      - Hừ, biết làm xong mặc quần áo vào chắc? Việc quá đơn giản!




      - còn làm được gì? uống say tới mức bất tỉnh nhân sự, em phải tin .




      - Hừ, tin ? nam quả nữ trốn trong một phòng, gõ cửa hồi lâu mới ra mở cửa, bảo tôi làm sao để tin ?




      - Có người hãm hại ! - Tôi chuyển mục tiêu.




      - Hãm hại ? Ai hãm hại ? Sự thực bày ra trước mắt, đều là người của công ty , ai dám hại ?




      - Thế tại sao em biết? Ai gọi em tới khách sạn? - Tôi dẫn dắt vấn đề theo hướng mình muốn biết.




      - Chuyện này phải quan tâm!




      Lần này Thanh Thanh dễ dàng rơi vào bẫy của tôi. Lúc chạy tìm ấy, tôi đã đồng thời suy nghĩ một vấn đề: Ai, ai đã hại tôi?




      Thanh Thanh từ chối trả lời câu hỏi này, tôi cũng tiện truy hỏi.




      Tối hôm đó, tâm trạng Thanh Thanh rất bất ổn, lúc thì như thể có việc gì, lúc lại tự nhiên khóc to lên, còn ôm ngực ho liên tục, tôi lo lắng nàng bị khó thở, nàng đến đâu tôi theo đến đó, từ phòng khách sang phòng ngủ, từ phòng ngủ ra ban công, tôi thấy chân tay mình thật thừa thãi:




      - Em đừng như thế được ? Là lỗi của , toàn bộ là lỗi của !




      Bây giờ nói gì nàng cũng nghe lọt tai, biện pháp duy nhất là cứ thừa nhận, nhẫn nhục một chút, chờ nàng ổn ̣nh tâm trạng rồi giải thích sau.




      Tiếng khóc lúc to lúc nhỏ của Thanh Thanh vang vọng trong căn phòng yên tĩnh, như tiếng khóc của một u hồn, khiến người ta phải nổi gai ốc. Tôi khẩn cầu nàng nhỏ tiếng một chút:




      - Nếu em giận cứ trút lên , đừng để người ta cười.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nhưng Thanh Thanh vẫn dừng lại. Bắt đầu xuất hiện những bóng người chuyển động ngoài ban công nhà hàng xóm, có người lại tụ tập dưới sân trống, chỉ chỉ trỏ trỏ lên nhà tôi. Thời này chuyện có người tình, có vợ bé khiến gia ̀nh sinh sự lúc nửa đêm quá nhiều, chắc họ đoán xem biết nhà tôi có phải chuyện đó . Cuối cùng tôi nổi cáu, chạy ra ban công quát:




      - Nhìn cái gì mà nhìn? Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp! Chưa thấy vợ chồng cãi nhau sao?




      Một lúc sau bảo vệ gọi điện thoại tới:




      - Thưa ông, vợ chồng cãi nhau chúng tôi thể quản, nhưng xin đừng làm ảnh hưởng tới người khác được ?




      Tôi ném bụp chiếc điện thoại xuống đất.




      GIẢI QUYẾT KHOA ĐẠT




      Tôi đếm xỉa gì tới Lâm Thăng, nói với Cảnh Phú Quý:




      - Ông chủ Hà của Khoa Mỹ mời một người đàn bà họ Lôi tới làm Tổng Giám đốc, cậu hỏi thăm xem ta là người thế nào.




      Cảnh Phú Quý lập tức đáp lời:




      - Tôi biết, ta là Phó Tổng của một doanh nghiệp nhà nước ở Thượng Hải, còn là giảng viên đại học nữa.




      Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn:




      - Chỉ thế thôi hả?




      Cảnh Phú Quý hơi ngơ ngác:




      - Đúng thế, còn cần gì nữa? - Hắn tưởng rằng tôi sẽ lên tiếng khen ngợi.




      - Cậu cảm thấy những tin tức này đủ ?




      Cảnh Phú Quý trả lời.




      - Viết một lá thư mời đưa cho Dương Hùng Vĩ của bộ phận Mua hàng, bảo hắn ta gửi cho Tổng Giám đốc Lôi, tôi muốn gặp ta trực tiếp. - Khẩu khí của tôi cho phép từ chối, - Còn nữa, tiếp tục thăm dò nội tình của Lôi tổng, tường tận một chút, và phải nhanh!




      Trước đó, lúc họp tôi nhận được điện thoại của Hoàng Lực, hỏi xem số hàng đó có thể giao đúng hẹn , tôi nói hàng có vấn đề gì, quan trọng là phải thanh toán tiền nhanh lên mới được. Sau đó Hoàng Lực bắt đầu ấp úng, trước khi cúp điện thoại hỏi tôi dạo này có bận lắm . Tôi hiểu ý hắn, nói là bận, nếu cậu tìm tôi thì tôi cũng ̣nh tìm cậu, tối nay gặp nhau một chút.




      Hoàng Lực là Trưởng phòng Mua hàng bên Điều hòa Khoa Đạt, Khoa Đạt là khách hàng lớn nhất của chúng tôi, tổng tiền hàng một năm tới hơn một trăm triệu tệ, bởi vậy Hoàng Lực đương nhiên là “bố mẹ bát cơm” của tôi rồi, tiếng Quảng Đông gọi là “ông chủ bát cơm”, ngày nhỏ ở nhà ăn cơm nhờ bố mẹ, lớn lên ăn ở ngoài là phải nhờ người khác, bởi vậy phải tôn kính người ta như thần như thánh.




      Lần đầu tiên gặp Hoàng Lực, hắn vẫn chỉ là một Tổ trưởng nhỏ của bộ phận Mua hàng, ấn tượng về hắn trong tôi tốt lắm, béo ục ịch, đầu có lấy một sợi tóc, vòng bụng ngân ngấn mỡ, có lẽ phải to gấp đôi tôi, hơn nữa hắn nói chuyện rất thô lỗ:




      - Công ty Phi Thăng? Chưa nghe bao giờ. - Một câu nói cũng đủ để tôi phải tức chết.




      Nếu với tính khí của tôi lúc trước, tôi đã đập bàn trở mặt với hắn ngay lúc đó, nhưng khi đó được, công ty của tôi vừa mới thành lập, cần có đơn đặt hàng, thất lễ là chuyện nhỏ, mất đơn đặt hàng mới là chuyện lớn. Tôi vừa gượng cười mời hắn một điếu Ngũ Diệp Thần (Tên một loại thuốc lá.), giả lả nói:




      - Đúng thế, công ty chúng tôi vốn vô danh tiểu tốt, mong Hoàng huynh độ lượng chiếu ́.




      Gã này thịt nhiều da mỏng, rõ ràng là ít tuổi hơn tôi, gọi dù sao cũng thiệt thòi bằng gọi bố. Hoàng Lực đẩy tay tôi ra, móc một điếu thuốc Trung Hoa (Thuốc lá Trung Hoa là một trong những loại thuốc lá cao cấp nhất ở Trung Quốc.) ra nói:




      - Tôi chỉ hút loại này.




      Tôi ngượng ngùng rụt bàn tay mời thuốc lại:




      - Ha, cái này. Đúng, Trung Hoa tốt, “ nước Trung Hoa” mà, đây là biểu hiện nước. - Đầu óc tôi ́ gắng nghĩ ra chủ đề khác. - Cái này, biết Hoàng huynh, à, Trưởng phòng Hoàng có thể suy nghĩ một chút về sản phẩm của chúng tôi, chất lượng… chất lượng của chúng tôi tốt lắm.




      Hoàng Lực chẳng buồn ngẩng đầu lên:




      - Đồ tốt nhiều lắm, dựa vào đâu phải dùng của các ?




      Hôm đó chỉ ngồi chưa đầy mười phút mà bọn tôi đã gần như phải chạy trốn, vừa mới bước ra khỏi cửa lớn, Cảnh Phú Quý đã nhịn được, ngoác miệng chửi, lôi cả mười tám đời tổ tông của Hoàng Lực ra chửi một lượt.




      Chửi thì chửi, việc vẫn phải làm, huống hồ chẳng qua miệng hơi thối một chút, còn hơn nhiều những cái lườm nguýt hay lời nhục mạ mà tôi từng phải chịu. Tôi tin thế giới này có hòn đá nào dịch chuyển được, có bậc thềm nào thể vượt qua. có thể thích tôi, nhưng thể thích tiền. “Cá ăn tanh nhiều lắm, nhưng mèo ăn tanh chưa gặp bao giờ”. Nhất là với loại người như Hoàng Lực, nhìn bộ dạng và loại thuốc lá hắn hút là tôi có thể đoán hắn thuộc loại người nào. Một tuần sau tôi chờ trước cửa nhà hắn, mời mọc, lôi kéo bằng được hắn tới phòng VIP ở hộp đêm Kim Bích, bên trái là một em “nhấp nhô như núi”, bên phải là một em “eo nhỏ bằng bàn tay”, chưa hết, tôi còn dúi vào tay hắn chìa khóa phòng khách sạn, nói là phải lo gì cả, cứ “làm” cho ngon lành vào. Hôm sau hắn chủ động gọi điện thoại cho tôi, còn mở miệng gọi tôi là “Lý tổng”, nước bọt văng ra cứ như thể vẫn còn tiếc nuối màn hoan lạc đêm qua. Nửa tháng sau, bọn tôi hẹn nhau xem “table dance” với nhau tại khu vui chơi Hồi Lực ở Macao, tôi đưa một tờ một nghìn đô-la Hồng Kông cho hắn nhét vào ngực một em vũ nữ người Bắc u, khi quay về, hắn đổi giọng gọi tôi là “ Lý”, tôi giới thiệu hắn với người khác là: “Hoàng trong hoàng kim, Lực trong sức lực vô cùng”. Một tháng sau, tôi với hắn còn ra vào khách sạn lớn nữa mà ngồi uống rượu quê, ăn đồ nhậu ở mấy quán ven đường, sau đó tôi có thể dựng hắn dậy khỏi giường từ lúc hai giờ sáng. bàn rượu, tôi giới thiệu hắn với người khác:

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      - Thằng em này là em kết nghĩa của tôi, Hoàng Lực, “Hoàng trong hoàng sắc, Lực trong bất lực tòng tâm!”. - Nói đến câu cuối, giọng tôi rất vang, sau đó bất kể phản ứng của mọi người thế nào, tôi ha hả cười lớn, hắn cũng bật cười:




      - Lý, cuối cùng cũng được nói mấy lời mà nhịn đã lâu, sướng chứ!




      Ở quán rượu Hoành Cầm, tôi và Hoàng Lực gọi năm kí-lô hàu. Cái món này trông bề ngoài có vẻ được rất nhiều, nhưng cho vào nồi đun lên, nó bị mất nước, Hoàng Lực nói ăn cái thứ này là nhớ tới Polyacrylamide (Tên một loại vắc xin.), tôi nói chẳng trách khẩu vị của cậu lại khá như vậy, ăn hàu như người ta uống sữa. Thức ăn vừa mang ra là hắn đã cắm mặt vào ăn ngừng, chuyện cũng buồn nói, qua lớp hơi bốc lên nghi ngút, tôi thấy gương mặt bóng dầu của hắn, tôi hỏi hắn tiền hàng làm thế nào, tôi sắp trụ nổi nữa. Miệng hắn còn ngậm thức ăn, đôi môi dày khẽ trề ra, bật ra hai từ:




      - Sắp rồi.




      Tôi bảo hắn cho biết thời gian chính xác, hắn buông đũa xuống nhìn tôi, ́ gắng nuốt thức ăn, nói:




      - Cuối tháng này trả trước năm trăm nghìn.




      - Năm trăm nghìn ít quá, ít nhất cũng phải hai triệu, tài khoản của tôi hết tiền rồi.




      - Kêu nghèo kể khổ với tôi à? Để tôi ́ gắng xem thế nào. - Miệng Hoàng Lực lại phát ra tiếng nuốt nước bọt.




      Lúc chia tay nhau, tôi đặt bốn cây thuốc lá Trung Hoa và một vỉ thuốc màu xanh vào ô tô của hắn, nói là thuốc này mang từ Hồng Kông về, chắc chắn là hàng sản xuất ở Mỹ. Hắn khởi động xe rồi ném lại một câu:




      - Mai bảo Cảnh Phú Quý tới công ty quậy một trận .




      Giờ là lúc cần dùng tiền gấp, đấu thầu Khoa Mỹ cần đặt cọc một triệu tiền đảm bảo, nhập hàng từ Hồng Kông cũng cần một triệu vốn lưu động, công ty bình thường thu chi cũng cần khoảng năm trăm nghìn tiền trung chuyển, lại còn Thanh Thanh, ấy từ mà biệt đã chạy về Thanh Đảo, xem ra đã hạ quyết tâm, nếu thực sự phải ly hôn là cũng phải bỏ ra một khoản tiền, dù sao từng là vợ chồng, huống hồ lại có con với nhau, mọi người đều nói chia tay trong êm đẹp, cần phải khóc lóc tòa như kẻ thù của nhau, như thế ra sao cả. Nam tử hán đại trượng phu, chẳng lẽ lại sợ kiếm được vợ, kiếm được tiền, vợ rồi còn trăm gái khác, tiền mất rồi lại kiếm được về ngay




      Tôi hiểu ý của Hoàng Lực, bảo Cảnh Phú Quý tới công ty quậy cho người khác thấy, cũng là để hắn trước mặt ông chủ, nói đỡ cho chúng tôi vài lời. “ trả tiền thì ngừng cung cấp”, ý là như thế, nhưng lời nói uyển chuyển hơn, chiêu này rất thường áp dụng trong kinh doanh. Còn một chiêu nữa là “thuận nước đẩy thuyền”, có một lần tôi ám hiệu cho Hoàng Lực rằng mình hơi cần tiền, hắn bèn bảo Cảnh Phú Quý gọi điện thoại cho tay Khang, Tổ trưởng tổ mua hàng, sáng hôm sau, gã Khang đó đã xin được đơn thanh toán có điền đầy đủ thông tin, đưa cho Hoàng Lực, Hoàng Lực trước khi ký “đồng ý” còn giả bộ hỏi:




      - Giá tiền sai chứ? Nếu trả trước và trả nhiều là trừ tiền của các cậu đấy.




      Thực ra cái gã đó chỉ tính ước lượng, như thế hắn có thể kể công trước mặt tôi, rồi móc thêm ít tiền từ chỗ tôi. Chiêu này từ dưới lên đều nhận ra có bất cứ điểm sai sót nào. Bọn tôi đã sử dụng nhiều lần, chưa bao giờ thất bại, tựa như song kiếm hợp bích.




      LƯU HN ỨNG TUYỂN




      Công tác đối ngoại, mưu kế là hết, còn đối nội, “chỉnh hợp” mới là quan trọng. Lâm Thăng và Cảnh Phú Quý, tôi và Lưu Hân, rồi Lâm Thăng với tôi, Lưu Hân với Cảnh Phú Quý, rất nhiếu mối quan hệ dây dưa, nếu nói hoàn toàn do một tay tôi tạo dựng hẳn ít nhiều cũng có chút oan ức, nhưng thể nói là liên quan tới tôi.




      Hồi mới thành lập công ty Phi Thăng, Lâm Thăng đồng ý cho Cảnh Phú Quý góp vốn chung, nói là tố chất của hắn thấp, con người bỉ ổi, tham lam, sẽ làm ảnh hưởng tới hình tượng của công ty, hơn nữa làm việc gì cũng đáng tin, từng bị người ta lừa. Tôi hiểu ý tứ của hắn:




      - Chuyện cậu ấy bị lừa tôi cũng có trách nhiệm, huống hồ một ngày đàng, học một sàng khôn. Cảnh Phú Quý có nhiều tật xấu, mặt dày, nói năng bạt mạng, nhưng ngược lại, những điều này lại hợp với công việc bán hàng, những cái khác nói, nhưng tiếp đón khách hàng cậu ấy giỏi hơn chúng ta, uống rượu với khách tới khi nào chảy máu dạ dày thì thôi, hát tới độ rách cả ̉ họng, những tố chất này chẳng phải tôi với đều có sao? Chúng ta là công ty mới, cần người như thế này. - Tuy rằng tôi hiểu Cảnh Phú Quý đúng là giỏi những khoản này, nhưng sở thích có thể kết hợp với công việc phải càng tốt hơn sao? lẽ cứ phải bắt hắn cảm thấy với khách là một gánh nặng thì trong lòng chúng tôi mới thoải mái? Tôi nhân lúc đó nói thêm:




      - Cũng phải là biết, lẽ ra Cảnh Trình tuyển ba sinh viên giỏi từ Đại học Trung Sơn để về bán hàng, người nào cũng tiếng cấp 8, mở miệng nói “Hello”, ngậm miệng nói “Goodbye”, biết ăn biết nói, nhưng kết quả thì sao? chịu được khổ, chịu được nhục nên nửa năm sau đã bỏ hết!




      Lâm Thăng lặng lẽ nhìn tôi:




      - Thế theo như ba tấc lưỡi của thì Cảnh Phú Quý là một nhân tài?




      Tôi nghiêm túc trả lời:




      - Đúng là ý này.




      Cuối cùng Lâm Thăng vẫn nể tình biết kiếm tiền mà chấp nhận, hơn nữa hắn hiểu, nếu cho Cảnh Phú Quý tham gia, rất có thể tôi cũng làm cùng. Nhưng Lâm Thăng còn kèm thêm một điều kiện, ̉ phần của Cảnh Phú Quý được vượt quá năm phần trăm, tôi lập tức đồng ý, cái thứ này nhiều hay ít ỏi cũng chẳng quan tâm.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ban đầu tôi lo là hai người họ sẽ mâu thuẫn với nhau mà tổn thương hòa khí, gây bất lợi cho sự vận hành của công ty, bởi vậy tôi thường đóng vai người hòa giải giữa hai người họ, sau đó bọn họ đấu võ miệng quen rồi, hai, ba ngày nói khích đối phương thì cứ như thể nhiều ngày tắm, ngứa ngáy khó chịu, tôi cũng coi là chuyện thường. Hơn nữa, tôi phát hiện hai người họ có mâu thuẫn thì người được lợi nhiều nhất là tôi, thứ nhất là họ đến gặp tôi để cầu phân xử, vô hình trung xây dựng được uy tín của tôi trong lòng họ, thứ hai là tôi có thể áp dụng thái độ đong đưa giữa hai người để đạt được mục ́ch lôi kéo, thế nên tôi sẵn sàng để cho họ cãi nhau. Khi ý tưởng này ra đời, trong đầu tôi thoáng một suy nghĩ: Làm như thế có phải là bỉ ổi lắm ? Coi tình bạn là công cụ, coi sự tin tưởng là bàn đạp tiến lên, như vậy còn là bạn bè và người hợp tác ? Nhưng sau đó tôi suy nghĩ lại và thấy mình như được giải phóng, tôi có hại gì họ đâu, thế có gì đáng để chỉ trích? So với những kẻ vì một chuyện cỏn con mà bất hòa với em, trở mặt với bạn bè, tôi vẫn còn cao thượng hơn nhiều.




      Nhưng công việc đơn giản, dễ dàng như việc xử lý mấy màn đấu võ mồm của Lâm Thăng và Cảnh Phú Quý, còn cả cuộc sống, việc kết hôn, sinh con, nghỉ ốm của nhân viên chờ bạn phải giải quyết. Làm Tổng Giám đốc được một tháng, tôi mới phát hiện ra đây đúng là công việc khổ sai, tôi vốn là người hay mềm lòng, ngại từ chối, chứ đừng nói tới việc nghiêm mặt dạy bảo người khác. Ngày trước, khi tôi là Trưởng phòng Bán hàng, các em dưới quyền chưa bao giờ bị tôi quản giáo, tôi chỉ đưa họ khắp nơi ăn uống, chơi đùa, nếu họ phạm lỗi, tôi những phê bình mà còn bao biện cho họ, họ coi tôi như cả, quyết tâm cùng tôi lên vạc đao, xuống biển dầu để làm việc xấu. Thế nên bán hàng đối với tôi vấn đề gì, nhưng khi phải quản lý toàn bộ những chuyện linh tinh đó quả thật là mệt, công ty loạn cào cào, tôi cũng tiều tụy ít nhiều. Nói với Lâm Thăng nhưng hắn cũng thể quản lý công ty, hắn vốn là kẻ ham ăn biếng làm, thế mà chẳng mấy khi hắn tỏ ra rộng lượng:




      - Những chuyện lặt vặt trong nội bộ công ty giao cho nhân viên hành chính quản lý, chúng ta dồn sức để làm việc lớn. - Tôi chỉ mong có thế, lập tức vỗ vào tay hắn:




      - Đúng là tạ ơn trời đất, tạ ơn Lâm tổng!




      Lưu Hân xuất hiện vào thời điểm này.




      Tôi với Lâm Thăng ́ch thân tham gia hội chợ nhân tài để tìm người. Khi đó, nhìn thấy những ánh mắt e dè xen chút hoảng hốt chen giữa đám người, tôi nhớ lại nỗi vất vả mấy năm trước khi đến đây tìm việc, cho nên thấy hồ sơ của người nào đó đạt, tôi cũng vẫn ́ gắng trò chuyện với họ vài câu, và tránh sử dụng những từ ngữ mang tính kích thích. Lâm Thăng có vẻ bận tâm lắm, nói thẳng:




      - Cậu thích hợp, chúng tôi thể tuyển dụng cậu. - Sau đó ném hồ sơ trả cho người đó. Tôi nhắc nhở Lâm Thăng phương thức giao tiếp, đừng làm tổn thương trái tim người khác:




      - Mang hồ sơ về, ba ngày sau có tin tức gì là họ tự biết được tuyển rồi.




      Lâm Thăng hỏi ngược lại tôi:




      - Cái cách giả tình giả nghĩa đó của là được sao? Rõ ràng được mà còn cho họ một tia hy vọng, huống hồ còn lãng phí giấy của người ta, một tờ giấy bao nhiêu tiền biết , như thế là hại người! Cách của tôi là sao, cậu ta khó chịu một chút nhưng tôi có gì nói nấy, chịu trách nhiệm với cậu ta, còn tốt hơn sự giả dối của nhiều!




      Lời nói của Lâm Thăng cũng có lý, nhưng hắn chưa từng trải qua việc đó, đương nhiên thể cảm nhận được những con người lo lắng ấy cần sự an ủi đến nhường nào, cho dù biết là được tuyển dụng, nhưng nghe vài câu an ủi cũng có thể khích lệ được họ. Tôi định tranh cãi với hắn thì một gái xuất hiện trước mặt, mặc một chiếc váy hoa tối màu rất giản dị, mái tóc ngắn vén ngang, mắt đeo kính, ngoại hình bình thường, nhưng nước da trắng ngần, đặc điểm nổi bật nhất là một nốt ruồi ở khóe miệng khiến tôi nhớ tới người mẫu thương hiệu đồng hồ OMEGA. Cindy Crawford. gái mỉm cười đưa hồ sơ bằng hai tay, tôi cầm lấy xem qua, khoa Quản lý công thương Đại học Hồ Nam, chuyên ngành rất phù hợp với cầu của chúng tôi.




      - Tôi có thể ngồi ạ? - Giọng nói rõ ràng, ngọt ngào. Lâm Thăng ra hiệu cho gái:




      - Ngồi xuống nói chuyện .




      gái này chính là Lưu Hân, ấn tượng đầu tiên của tôi về ta chính là nốt ruồi nơi khóe miệng. Lâm Thăng có vẻ có hứng thú với ta, nói chuyện khoảng mười phút đã vỗ bàn quyết ̣nh tuyển dụng, gái vui vẻ đứng lên ra về, tôi huých Lâm Thăng một cái:




      - Đừng vội thế, thêm vài người nữa .




      Lâm Thăng nhìn theo gái, đánh giá:




      - Mặc dù nhan sắc bình thường nhưng chúng ta phải là hộp đêm. xem ấy cười tự nhiên mà lẳng lơ, thần thái thoải mái, phóng khoáng, giọng nói vui tai, là người phù hợp nhất. Nhìn đàn bà, phải bái tôi làm sư phụ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :