1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trái tim ai chưa từng điên dại - Mộc Tô Giới (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi cũng còn hơi sức đâu để ý tới chuyện của Cảnh Phú Quý với Lưu Hân, quay đầu nhìn Lâm Thăng, rất muốn tìm hiểu xem với đối tác Songyang bên Hồng Kông bàn bạc với nhau thế nào. Lâm Thăng hiểu ý tôi, trước tiên dùng bốn từ “mã đáo thành công” để tổng kết công tác ở Nhật Bản, sau đó hoan hỉ sau cuộc đàm phán gian khổ với Hoàng Chính Long, đối tác cuối cùng đồng ý giảm cho chúng tôi phẩy năm phần trăm, nhưng cầu hàng năm phải đạt được mức đơn đặt hàng trị giá triệu hai đô-la Mỹ mà chúng tôi hứa, nếu vượt qua triệu rưỡi có thể suy nghĩ tới việc giảm xuống phẩy hai phần trăm:




      - rách cả mép, dễ dàng gì đâu, mấy ngày nữa ông ta tới Châu Hải để ký hợp đồng.




      Trong ngành này, giảm phẩy năm phần trăm nhượng bộ rất lớn, chẳng trách giờ trông Lâm Thăng vô cùng đắc ý, trong giọng của che dấu được tự hào về công lao của mình. Chúng tôi là đại lý của Songyang Nhật Bản tại Đại lục, chuyên bán các linh kiện điện tử như IC, máy sạc điện…, Hoàng Chính Long là chủ nhiệm văn phòng Songyang tại Hồng Kông, vừa mới nhận chức, sau này chúng tôi muốn tiếp tục làm đại lý ở Đại lục phải dựa vào ông ta, cho nên chuyến tới Đại lục ký hợp đồng của ông ta đúng là cơ hội tốt nhất, tranh thủ sắp xếp cho ông ta vài hoạt động giải trí hợp ý, nếu vậy ván cờ này tôi được làm chủ.




      Chỉ có điều các sản phẩm linh kiện điện tử rất nhiều loại, phức tạp, nếu bày hết ra phải đến năm, sáu mươi loại, cẩn thận rất dễ bị nhầm lẫn giá. Tôi suy tính những điều này, Lâm Thăng lại mở miệng:




      - Hoàng tổng hứa là những đảm bảo cung cấp hàng mà còn rút ngắn thời gian đặt hàng xuống còn mười lăm ngày. Đừng nghĩ mười lăm ngày này đối với chúng ta là gì, đối với doanh nghiệp Nhật Bản đây là nhượng bộ đâu.




      Tôi gật đầu, bảo Lâm Thăng là hãy liệt kê tất cả loại hình, quy cách và giá cả của từng mẫu sản phẩm cụ thể, xem kỹ hết rồi mới ký hợp đồng. ngờ ý tốt của tôi lại làm Lâm Thăng nổi cáu:




      - Chuyện này cần phải lo, đó là sở trường của tôi.




      Tôi cảm nhận được bất mãn ở , cũng chẳng thèm chấp nhặt làm gì, bèn chuyển chủ đề sang Cảnh Phú Quý:




      - Thấy chưa, Lâm tổng bao nhiêu chuyện khó khăn mà cũng làm xong, bây giờ chờ xem bộ phận Bán hàng của các cậu biểu thế nào nữa thôi. - Chiêu này đúng là mũi tên trúng hai đích, vừa làm thỏa mãn được cái thói ham hư vinh của Lâm Thăng, lại dồn áp lực cho bộ phận Bán hàng, làm tốt tôi có thể “hỏi thăm” bọn họ.




      Cảnh Phú Quý miễn cưỡng gật đầu, tâm trạng có vẻ kém vui. Tôi :




      - Chíp mẫu các cậu gửi thế nào rồi? Đừng với tôi là được nhé.




      Cảnh Phú Quý liếc Bành Tiền Tiến cái, Bành Tiền Tiến đứng lên:




      - Báo cáo Lý tổng, hôm trước đưa năm chíp OTP, nhưng họ viết hỏng, hôm qua tôi lại đưa mười chíp nữa, họ là chức năng có thể điều chỉnh, nếu xác định được lập tức viết vào và làm thành Mask.




      - Viết hỏng? - Trong lòng tôi thoáng thấy khó chịu, trực giác mách bảo có vấn đề gì đó, nhưng tiện ra. Có câu rằng, bạn nghi ngờ người khác thế nào, thực ra trong lòng mình như thế, chỉ những kẻ có ma trong lòng mới tin thế giới có ma, bởi vậy chuyện này chỉ có thể thầm điều tra. Hơn nữa, tôi hoàn toàn hiểu gì về kỹ thuật, cái gì mà OTP, màng che, rồi điện áp khởi động, lực trở…, đối với tôi chẳng khác nào tiếng nước ngoài, bởi vậy phương diện này tôi cũng tiện nhiều, chỉ với Bành Tiền Tiến, - Theo dõi sát cho tôi, nếu có vấn đề gì nữa tôi tìm cậu.




      Lâm Thăng các con số là sở trường của quả sai. là người Thượng Hải, có giác quan tiền bạc bẩm sinh, tôi rất phục ở điểm này, đây cũng chính là sở đoản của tôi. Lưu Hân tháng nào cũng trình báo cáo tài vụ lên bàn tôi, tôi chỉ nhìn bốn con số: mức tiêu thụ, chi phí giá thành, lợi nhuận và các khoản phải thu, còn về phương pháp tính toán và những vấn đề khác, tôi chẳng quan tâm, bởi vì có xem cũng hiểu. Nhưng có lúc Lâm Thăng lại nhạy cảm quá mức với các con số, tôi rất thích cách nhẩm tính từng đồng khi thanh toán, phải xem hóa đơn, vừa mới cầm vào tay, chưa nhìn cái gì phải :




      - Sao nhiều thế!




      Có khách hàng ở đó cũng phải lấy máy tính ra cộng lại, làm tổn hại tới hình tượng phóng khoáng mà công ty cố sức gây dựng. Sau chuyện đó tôi riêng với :




      - chê thứ nọ thứ kia đắt cũng sao, nhưng phiên phiến thôi, cũng đừng mang máy tính ra tính lại, làm người ta coi thường chúng ta.




      Lâm Thăng nhìn tôi cái, được:




      - thích làm con dê đưa đầu cho chúng nó chặt kệ , chỉ cần có tôi là ông chủ nhà hàng bao giờ dám vớ vẩn, khách hàng có đẳng cấp thực mới hiểu tính toán chi li của tôi. - Lời của khiến tôi á khẩu. Từ đó, bất cứ bữa tiệc quan trọng nào tôi cũng đều hạn chế cho tham gia, trừ phi hứa trước bữa ăn là sử dụng máy tính, cũng vui vẻ tham gia những bữa ăn vì công việc như vậy, tuy thức ăn ngon song thấy hợp khẩu vị chút nào.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Sỡ dĩ tôi làm như vậy phải vì điều gì khác, vì tôi hiểu về nhân tính, ai lại từ chối đồng vàng người khác đưa cho mình? Ai mà muốn được đối xử như nhân vật đặc biệt quan trọng? Có thể có những khách hàng đẳng cấp như Lâm Thăng , nhưng tôi chưa bao giờ gặp.




      Lâm Thăng mặc dù tôi với học cùng trường, nhưng lại chẳng khác gì “ông chủ chân đất”, hình tượng của tôi đúng là làm hỏng cả tấm biển của trường Đại học Chiết Giang, còn đề nghị tôi làm bạn học lần nữa, tới Đại học Trung Sơn học MBA. Tôi mấy quan tâm tới hai từ “chân đất”, bản thân tôi vốn lớn lên ở vùng ngoại thành, ngày thường xắn quần, chạy chân trần đất, thế nên cái biệt danh này khá hợp với thân phận của tôi. Nhưng với “MBA” tôi chỉ cười vào mũi. Theo như tôi hiểu, “MBA” chỉ là trò mèo. Giờ có mấy người học MBA cách nghiêm túc! Họ chỉ vào lớp ngồi cho có, quen vài ông chủ, CEO và mấy ông quan là nhờ người ta kiếm được cho cái bằng.




      - Thế nên tôi cho rằng, - Tôi với Lâm tổng, - Có thể bán hàng tốt hay , có thể là người quản lý tốt của doanh nghiệp hay , chỉ đọc vài quyển sách, ngồi vài giờ học là OK, nó cần phải có tài năng thiên bẩm, cần có quan sát và lĩnh ngộ, tôi thấy bây giờ làm quan lớn có mấy người học chính trị ra đâu? Làm ông chủ có mấy người tốt nghiệp khoa kinh tế? Tôi học chính trị quốc tế bốn năm chẳng phải vẫn thể làm tốt công tác chính trị cá nhân đó sao? học kinh tế ra trường nhưng chơi cổ phiếu chắc gì giỏi bằng mấy bà nội trợ ngày nào cũng ra chợ mua rau, tin ? - Những lời này của tôi hoàn toàn là do cảm xúc, bật tuôn ào ào, như thể toàn bộ chân lý nằm trong tay tôi.




      So với Lâm Thăng, tôi cũng phải là vô dụng, khéo ăn , quan sát tỉ mỉ, hiểu tâm lý người khác, đó là sở trường của tôi, mặc dù những kỹ năng này trong mắt người xưa bõ nhắc tới, nhưng thời đại khác, quan niệm cũng thay đổi, huống hồ lời người xưa cũng chỉ là quan điểm cá nhân của họ, có nghĩa là chân lý.




      Những kỹ năng này mang lại cho tôi rất nhiều lợi ích, theo như cách của Cảnh Phú Quý “lời lẽ ngọt ngào là chiêu chết người để tán ”. Mặc dù tôi có “sức sát thương” theo kiểu nhìn cái có thể khiến loạt say như điếu đổ của Tom Cruise, nhưng chỉ cần bắt chuyện, cầu tôi chuyện với con mười phút bất cứ nào cũng phải có thiện cảm với tôi. Kỹ năng này sau nhiều lần được vận dụng, luyện tập, nó ngày càng trở nên nhuần nhuyễn, trơn tru, mang lại cho cuộc sống của tôi rất nhiều thuận tiện và niềm vui. Chỉ có điều, bây giờ tôi qua rồi cái thời tuổi hai mươi bồng bột và nông nổi, trở thành người đàn ông cần chất cần lượng, bước chân vào cuộc sống theo đuổi chất lượng, giữ gìn bát cơm cho mười mấy người của công ty là việc lớn hàng đầu vai tôi, trách nhiệm nặng nề, ăn ngủ yên, tôi còn tâm trạng và tinh lực để làm việc khác nữa.




      TỐI XẢY RA CHUYỆN




      Tối hôm bị Thanh Thanh bắt quả tang, mười mấy người trong công ty ngồi đầy trong gian phòng của nhà hàng Mãn Đình Tương để dùng bữa, uống hết sáu chai rượu Lưu Dương Hà. Các nhân viên đua nhau chúc rượu tôi, tôi cười cười uống hết, về khoản này tôi vẫn thường bị Thanh Thanh chê trách, là tôi làm việc biết nghỉ, làm người có nguyên tắc. Tôi vốn hay mềm lòng, cảm thấy người khác có ý tốt kính rượu mình mà mình lại từ chối e làm tổn thương tới tình cảm đôi bên, tôi tuyệt tình được như Lâm Thăng, uống là uống, ai mời cũng thế, lạnh lùng đến cực đoan. Thanh Thanh nhiều, tôi chỉ cười:




      - Bọn làm ăn buôn bán, gặp được khách là phải thắp hương lễ Phật rồi. Nguyên tắc? Có nguyên tắc còn làm ăn! Khách bảo em uống mười ly đặt hàng, em uống hay ? Con dùng tuổi thanh xuân để đánh bạc với ngày mai, dùng nguyên tắc để đổi lấy đơn đặt hàng. - Những lời tôi chỉ đổi lại cái lườm nguýt của Thanh Thanh.




      Rượu uống hồi mọi người đều có vẻ say, bắt đầu mất trật tự. Vương Diệu của phòng Bán hàng lại gần chúc rượu, lưỡi cứng lại:




      - Lý…Lý tổng, em theo rồi, chết cũng từ! - Cái gã này thái độ rất tốt, nhưng giọng điệu lại đúng, cứ như thể tôi định bắn bọn như bắn pháo vậy. Tôi vỗ vai cậu ta:




      - Làm cho tốt vào, cuối năm hoàn thành nhiệm vụ tôi thưởng con xe!




      Vương Diệu kích động tới mức nhất thời á khẩu, hai gò má đỏ bừng, rồi lại rót đầy ly rượu đòi cạn với tôi, nhưng lại bị Lưu Hân ngăn lại:




      - Lý tổng thời gian này vất vả vì chuyện đấu thầu, rượu của ấy để tôi uống thay.




      Bành Tiền Tiến nãy giờ đứng quan sát, nay lại gần:




      - Tửu lượng của Lý tổng cần chị uống thay sao? Chị nịnh sai người rồi. - xong, bất chấp ánh mắt khó chịu của Lưu Hân, cầm ly rượu tới trước mặt tôi, - Lý tổng, em kính ly! - Tôi chưa kịp gì, uống hơi hết sạch, dốc ngược cái ly xuống cho tôi kiểm tra. - Lý tổng, thể chỉ chiếu cố cho Vương Diệu, nếu giành được gói thầu Khoa Mỹ, có thể cho nhóm bọn em xe ?




      Tôi nâng ly rượu lên, nghĩ bụng cậu chàng Bành Tiền Tiến này ngày càng giỏi giang hơn, những biết cách dụ người ta uống rượu, mà còn biết cách tát nước theo mưa. Tôi định uống Lưu Hân bắt đúng cơ hội, buông tha cho cậu ta:




      - Tiểu Bành, cậu đứng uống tính! Tục ngữ , mông nhấc lên, tính lại từ đầu!




      Ai ngờ Bành Tiền Tiến sợ ta:




      - Giám đốc Lưu, tôi như thế này là “cái mông bất động, tỏ ý tôn trọng”! Lý tổng, đúng ?

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Vương Diệu và Bành Tiền Tiến đều là thuộc cấp của Cảnh Phú Quý, Vương Diệu vào công ty trước Bành Tiền Tiến hai năm, phụ trách công việc bên Khoa Đạt, Bành Tiền Tiến theo ta thời gian, sau đó từ lúc liên hệ với Khoa Mỹ, Bành Tiền Tiến tách riêng ra. Hai người tính tình khác biệt, Vương Diệu trung thành, thà nhưng linh hoạt, còn Bành Tiền Tiến đầu óc nhanh nhẹn, biết làm việc, hai năm nay tiến bộ rất rệt, tôi dặn dò Cảnh Phú Quý là phải cố gắng bồi dưỡng bọn họ.




      Rượu vào lời ra, tiếng cười và tiếng chửi rủa nhau khiến căn phòng trở nên huyên náo, chỉ có Lâm Thăng là lời nào, lạnh lùng quan sát, cả nơi này chỉ có giọt rượu, thể khiến tôi nghi ngờ rằng cú điện thoại kéo tôi xuống địa ngục ấy là kiệt tác của .




      Để đến nỗi mình tôi chiếm hết vinh quang, tôi với Bành Tiền Tiến:




      - Xe của cậu phải hỏi Lâm tổng có đồng ý hay ?




      Lâm Thăng mặt chút biểu cảm, :




      - Xe à, có thể suy nghĩ được, nhưng phải dưới năm trăm nghìn.




      Hoàn toàn khác với tính cách nóng nảy, bốc đồng của tôi, Lâm Thăng rất lạnh lùng, điềm tĩnh, thể nào hoạt bát lên được, thích giao tiếp với những người quê mùa ăn to lớn, chỉ đôi ba câu thấy hợp là chưng ra ngay bản mặt lạnh lùng, chuyện cũng thẳng thắn, dễ đắc tội với người khác. Cũng như ban nãy, khi hứa mua xe cho Vương Diệu, tôi thầm tính, thưởng xe cũng được, nhưng là xe gì, xe BMW triệu cũng là xe, mà xe nội địa trăm ngàn cũng là xe, xe Jeep ba mươi nghìn cũng là xe, bây giờ việc gì phải ràng như thế, cứ để họ vui vẻ lát, đến lúc mua khống chế sau là được. Về điểm này Lâm Thăng thể khéo léo, cứ phải ra, hơn nữa còn rất ràng, trước toàn thể nhân viên trong công ty, vẫn thể mình là kẻ mọn, keo kiệt. Gã MBA sắp tốt nghiệp như Lâm Thăng tuy rất giỏi quản lý tiền bạc, nhưng để có đầu óc linh hoạt vẫn còn phải bái tôi làm sư phụ.




      Sau khi bữa tiệc kết thúc, mấy đòi hát Karaoke:




      - Bộ phận Bán hàng ngày nào cũng được ăn uống hát hò bên ngoài rồi, hôm nay chúng tôi cũng phải bắt chước hôm!




      Tôi :




      - Các , các cậu cứ với nhau, tôi với Lâm tổng cùng mọi người lại thoải mái.




      Nhưng đám đàn bà hôm đó vứt bỏ hoàn toàn vẻ đoan trang thục nữ thường ngày, đua nhau ngừng:




      - Chẳng lẽ lại sợ bọn em ăn thịt các ?




      Người là Tiểu Diêu của bộ phận Mua sắm, dù sao cũng là bà mẹ của đứa con mười tuổi, mỡ ở bụng còn to hơn cả ngực, bởi vậy ta rất bạo miệng, ta ngừng lên tiếng kêu gọi đám con “bình thường làm việc cho ông chủ, hôm nay thử cảm giác mình là cấp ”, rồi lại luôn miệng chúng tôi phải “gần dân”, “vui với dân”, tôi vốn hay thương hoa tiếc ngọc, làm sao chịu được những lời đó của họ, đành :




      - Được rồi, được rồi, đừng kéo nữa, với các được chưa? - tràng pháo tay vang lên, đoàn người chúng tôi hào hứng kéo đến hộp đêm Kim Bích.




      Cảnh Phú Quý vốn bao giờ biết mệt mỏi với những trò giải trí, chịu được từ lâu, vừa lên xe là móc điện thoại ra ngay. Tôi biết định làm gì, bèn nhắc nhở đặt phòng hạng trung là được:




      - Toàn bộ cộng lại là mười hai, mười ba người, toàn bộ. - Tôi cố ý nhấn mạnh hai chữ “toàn bộ”, Cảnh Phú Quý quay đầu lại nhìn đám con ở hàng ghế sau mặt cười đểu cáng:




      - Hiểu ? Ý của Lý tổng là các cũng thế đấy nhé.




      Mấy người con nổi giận, đấm thùm thụp lên lưng Cảnh Phú Quý, chửi xấu xa, bỉ ổi. Lạc Lạc thò đầu qua:




      - Lý tổng, cứ coi bọn em như người tàng hình , cần đề phòng, thích làm gì làm.




      Cảnh Phú Quý lập tức tiếp lời:




      - Người đẹp, đừng có thô lỗ thế được ? Hở chút là đến chữ “làm”, nghe chẳng nho nhã gì cả.




      Lạc Lạc hừ với ta tiếng, :




      - lòng dạ đen tối, việc gì cũng nghĩ sang hướng đó.




      Cảnh Phú Quý nghe thấy thế càng hào hứng, lớn tiếng hỏi:




      - Em “hướng đó” là “hướng nào”?




      Ai ngờ Lạc Lạc hề sợ:




      - Chẳng phải là làm tình sao?




      câu khiến mọi người đều giật mình, cả xe bỗng chốc im lặng, Lạc Lạc mới hai mươi tuổi, nghe còn chưa có bạn trai. Từ ngữ của ta quả là nằm ngoài tưởng tượng của mọi người, rất ràng, hề vòng vo, Cảnh Phú Quý lần này biết phải trả lời thế nào, lúc sau mới phản ứng lại:




      - Người đẹp, he he, em giỏi quá!




      Cảnh Phú Quý đúng là có ý xấu, thường lấy cớ máy tính hỏng để bắt nạt Lạc Lạc sửa giúp , sau đó loạt bức ảnh con khỏa thân nhảy ra, bình thường đám con trong công ty đều ghét cái dê của , nhưng vì là cổ đông nên dám , chỉ tố cáo với tôi, tôi bảo Cảnh Phú Quý vừa phải thôi, lại cười chê tôi nhà quê:




      - Bọn bây giờ cái gì mà hiểu. Ngoài mặt trông có vẻ trong sáng, chừng kinh nghiệm còn phong phú hơn cậu đấy! - Cảnh Phú Quý kích động là dùng từ “bọn ” thay cho “các người đẹp”, chắc là trong mắt , con chỉ như bọn cua, bọn cá.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Vừa mới vào đến hộp đêm và ngồi xuống là má mì Hoa lượn vào, nhưng lần này hành vi, cử chỉ bớt khoa trương nhiều. Qua điện thoại, ta hiểu đây là bữa tiệc nội bộ công ty, bởi vậy dám, láo lếu, chỉ sắp xếp hai vũ công mặc đồng phục phục vụ bọn tôi, ta phát danh thiếp vòng rồi ghé tai tôi :




      - trai, hôm nay em ngồi với , có việc gì cứ sai bảo hai em đây.




      Tôi gật đầu:




      - Hôm nay đặc biệt, em cứ tiếp khách .




      Chúng tôi gọi hai chai Vodka Absolut, loại rượu này rất nặng, tôi, Lâm Thăng và Cảnh Phú Quý quây hai vũ công ra giữa rồi hết sức “high” nhảy nhót điên cuồng, Vương Diệu, Bành Tiền Tiến và mấy người con đứng cạnh tôi vỗ tay, nhảy nhót như thỏ, Lưu Hân lại gần lớn với tôi:




      - là ông chủ, phải chú ý hình tượng trước mặt nhân viên, đừng tùy tiện như thế.




      Tôi nhảy sung, đâu để ý gì tới lời ta:




      - Hình tượng cái gì? Vui là được! - Sau đó nắm lấy cái micrô, - Các chị em, bình thường chúng ta đều phải người hay tùy tiện, nhưng hôm nay tùy tiện phải người! Hãy chơi hết mình , say về!




      Căn phòng lập tức vang lên tiếng hét chói tai.




      mệt mỏi và áp lực lâu ngày khiến tôi rất muốn say. Bình thường tôi hát với khách, thể bừa bãi, thể hát linh tinh, nhưng tối nay tôi là “đại ca”, tâm trạng rất thoải mái. Dưới kích thích của Vodka, tôi và Lâm Thăng kéo hai vũ công lên bàn, nam nữ đứng xen kẽ rồi dính vào với nhau, hai tay tôi ôm chặt vòng eo thon của người đẹp trước mặt, bốn cơ thể bắt đầu chuyển động đồng bộ như con rắn, cử động này phút chốc đốt cháy lên khí điên cuồng trong phòng, tất cả mọi người đều vây lại, vừa vỗ tay vừa hô:




      - Cởi! Cởi! Cởi!




      cởi áo ngoài ném vào trung, tôi cũng cởi áo sơ mi ra, cầm trong tay quay tròn, giống như binh sĩ trong phim, sau khi tấn công được vùng đất là giương cao lá cờ, khua mạnh trong khí để thể niềm vui với các đồng đội. Sau đó tôi ngẩng đầu lên hú dài như tiếng ngựa hí, giây phút đó, tiếng thét điên cuồng hòa lẫn tiếng nhạc Disco giật mạnh, dội ra bốn vách tường của căn phòng.




      Tôi nhớ mình uống bao nhiêu rượu, tóm lại cả tối hôm đó cứ nâng ly lên rồi đặt ly xuống, nhảy nhót điên cuồng khắp căn phòng, cứ năng luyên thuyên, những từ bình thường dám giờ đây bị sức mạnh thần bí nào đó xô đẩy, tất cả đều được dốc ra, Lưu Hân mang cốc trà lại cho tôi, tôi ôm chặt ta buông:




      - Hân Nhi, chỉ có em là quan tâm tới , rất…rất vừa lòng với em! - Sau đó tôi nâng ly rượu loạng choạng tới trước mặt Lâm Thăng, nắm lấy cánh tay , - Lâm tổng! Có tôi…có tôi chắc chắn thắng, con mẹ nó Nam Hưng, Ức Lập là cái thá gì, tôi coi vào đâu hết, Lý Tiểu Phi tôi muốn…muốn làm gì có gì là thành! yên tâm, năm sau được ở biệt thự, lái BMW 600! - Tôi nâng cốc cụng với Lâm Thăng, vì sức quá mạnh nên mấy giọt rượu bắn vào cổ áo sơ mi Hugo Boss của , Lâm Thăng lùi về sau mấy bước, lấy giấy lau mạnh, tôi mặc kệ , ngửa cổ dốc cạn cả ly rượu đầy, dòng nước nóng bỏng cháy chảy qua thực quản tôi, thẳng vào bụng, sau đó chìm xuống dạ dày, dần dần hóa thành làn hơi nóng bốc lên, cho tới khi nó dồn lên đầu, chiếm đầy bộ óc của tôi, thế là ký ức của tôi dừng lại tại đó, sau đó tôi vào phòng khách sạn thế nào, vì sao Lưu Hân lại nằm giường tôi, vì sao Thanh Thanh lại xuất … và loạt chuyện sau đó, tôi hoàn toàn hay biết.




      Nhưng tôi chắc chắn là Lâm Thăng có liên quan.




      SƯỜN NÚI CỦA LM THĂNG VÀ CẢNH PHÚ QUÝ




      Việc thành lập công ty Phi Thăng là do Lâm Thăng khởi xướng, trước đó chúng tôi từng hợp tác làm điều khiển từ xa, nhưng bị lừa nên thành công. Khi đó chúng tôi vẫn còn làm cho công ty Cảnh Trình, phụ trách mua hàng, tôi và Cảnh Phú Quý phụ trách bán hàng trong khu vực. Công ty Cảnh Trình là doanh nghiệp nhà nước nằm trong top 10 của Châu Hải, hàng năm tổng kim ngạch nhập khẩu sản phẩm điện tử qua tay Lâm Thăng lên tới mấy trăm triệu, cái món này đầu tư ít, lợi nhuận cao, vòng quay tiền nhanh, dễ làm hơn điều khiển:




      - Ít nhất lãi ròng cũng năm mươi phần trăm, cao còn lên tới hai, ba lần, chắc chắn là lãi nhiều.




      Tôi nghe mà trong lòng cũng ngứa ngáy, nhưng thất bại trong việc buôn điều khiển khiến tôi bị đả kích khá lớn, hợp tác cũng được, làm chính, Chủ tịch Hội đồng, đại diện pháp nhân, Tổng Giám đốc do làm hết, tôi chỉ phụ trách bán hàng là được. Lâm Thăng làm, ngồi hướng Nam quen rồi, bản tính tự do, tự tại.




      - Bản thân quản mình tốt làm sao quản được người khác, - với tôi, - Với lại là chuyên gia bán hàng, hiểu cách cử xử, lại có khả năng quản lý tốt, nếu quyết nhanh, cả đời này chỉ có số làm thuê cho người ta.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Câu trước tôi chỉ biết là câu nịnh có mục đích, nhưng câu cuối cùng cũng có chút trọng lượng, mặc dù phải là khích tướng, nhưng cái tính cách an phận trong tôi cũng vẫn bị đánh thức dậy.




      Tôi đành phải thẳng với Lâm Thăng về tình hình cấp bách bởi đủ tiền thuê nhà, trước đó tôi vẫn luôn cố gắng xây dựng hình tượng chói lọi trước mặt mọi người về người phải lo lắng chuyện nơi ăn chốn ở:




      - Tôi cũng muốn làm lại, nhưng có vốn.




      Những lời ôn nghèo kể khổ của tôi bị Lâm Thăng soi mói:




      - Kinh doanh kiểu này cần thiết bị, cần xây nhà xưởng, thuê văn phòng, tay trái tiền ra, tay phải tiền vào, bên phía Hồng Kông thanh toán sau cũng được, thu trước tiền của khách hàng là OK, có nguy hiểm gì. đúng là chim sợ cành cong, cơ hội trăm năm tới rồi, cho kiếm tiền mà có gan, đúng là thấy ai nhát gan như .




      Vì tin tưởng vào tài năng kiếm tiền và quản lý tài chính của Lâm Thăng mà tôi nghiến răng đồng ý, kết quả thảo luận là, vốn đăng ký năm trăm nghìn tệ, tôi chiếm bốn mươi lăm phần trăm, là đại diện pháp nhân kiêm Tổng Giám đốc, quản lý toàn diện, chủ yếu là mảng bán hàng, Lâm Thăng chiếm năm mươi phần trăm, là Chủ tịch Hội Đồng quản trị, quản lý mua bán và tài vụ, năm phần trăm còn lại là của Cảnh Phú Quý, làm Trưởng phòng Bán hàng.




      Cái tên “Phi Thăng” đương nhiên là do tôi dùng tên của hai đứa ghép lại, lẽ ra Lâm Thăng là cổ đông lớn, tên phải đặt ở trước, nhưng hai chữ “Thăng Phi” dễ khiến người ta liên tưởng tới “vô thị phi”, nghe có vẻ tốt lành, bởi vậy đành khiến Lâm Thăng chịu uất ức. Ý nghĩa “Phi Thăng” rất hay, đến cả người giúp chúng tôi làm thủ tục mở công ty cũng tấm tắc khen: “Phi hoàng đằng đạt, húc nhật đông thăng, hay lắm, có trình độ! Chắc chắn lọt vào Top 500 doanh nghiệp lớn của thế giới!” ra khỏi cửa, Cảnh Phú Quý liền ngược lại:




      - Đúng là có tiền có thể sai ma khiến quỷ, vì sao ta là “Bay nhanh lên trời”?




      Tôi đạp cái vào mông , chửi thối miệng, chưa gì trù ẻo công ty.




      Chúng tôi quyết định chính thức khai trương vào ngày mồng sáu tháng Sáu, ý của nó là lục lục đại thuận, đại thuận đại phát. Nhớ lại tên và ngày khai trương của công ty đúng là chỉ lừa mình lừa người, Lý Giai Thành chọn tên hay, chọn ngày tốt, kinh doanh vẫn ngày càng phát triển, còn đám người chúng tôi giờ đây vừa bay vừa thăng tới mức sắp rơi xuống biển, thuận với phát tới mức sắp chẳng có cơm mà ăn, bên ngoài có vẻ phồn vinh, phát triển, nhưng ai mà hiểu, nếu giành được gói thầu bên Khoa Mỹ, mọi người sớm chỉ còn là hoài niệm của nhau mà thôi.




      Cảnh Phú Quý mang bản hợp đồng sang đây bảo tôi đóng dấu, đó là đơn hàng của họ gần đây, khách hàng là nhà xưởng ở Trung Sơn, lượng tiêu thụ mỗi tháng vào khoảng trăm nghìn tệ. Cảnh Phú Quý rất đắc ý:




      - Chạy đôn chạy đáo hơn hai tháng trời, cuối cùng cũng lấy được rồi. - Giọng điệu cũng tương tự như Lâm Thăng lúc họp.




      Mẫu hợp đồng là do đối tác cung cấp, tôi nhìn qua, bất lợi với chúng tôi, chỉ có phần xử phạt nếu chậm giao hàng, có trách nhiệm vi phạm hợp đồng vì trả tiền đúng hạn, hơn nữa điều khoản loại trừ giao hàng đúng hạn là do nguyên nhân khách quan. Tôi hợp đồng này thể ký, ràng là bình đẳng. Cảnh Phú Quý có vẻ vui:




      - Mất bao nhiêu công sức mới có được, đối tác là người thẳng thắn, thoải mái, có vấn đề gì đâu, đây là hợp đồng thống nhất của họ, chứ có phải chỉ nhằm vào mỗi công ty chúng ta đâu, thôi bỏ !




      Tôi trả lời ngay lập tức, móc điếu thuốc ra đưa cho , hút vài hơi rồi mới lên tiếng:




      - Cậu quên lần trước chúng ta bị người ta lừa rồi sao? Chúng ta hại người, nhưng phải đề phòng người hại chúng ta. Lúc tốt mọi người có thể mặc chung cái quần, lúc tốt em ruột còn trở mặt nữa là. - Đúng là chim sợ cành cong. Cái lần bị lừa ấy cũng là vì Cảnh Phú Quý nóng tính, khi đó bên đối tác gửi bản fax đơn đảm bảo của ngân hàng cho toàn bộ khoản tiền, Cảnh Phú Quý nôn nóng, là có ngân hàng bảo lãnh chắc chắn sao, chưa chờ tiền gửi vào tài khoản vội vàng gửi chỗ hàng trị giá sáu mươi nghìn tệ , ai ngờ hàng gửi rồi mà tiền đâu thấy, tới ngân hàng kiểm tra mới phát bên kia thấy hàng gửi liền lập tức rút đơn ở ngân hàng về, từ đó người cũng như bóng chim tăm cá, lặn mất hút.




      Sắc mặt Cảnh Phú Quý có vẻ tự nhiên:




      - Lần này khác, lần trước là chỉ liên lạc qua điện thoại, gặp mặt nhau, lần này uống với nhau mấy bữa rượu, huống hồ nhà xưởng của họ ở Trung Sơn, tôi thăm rồi. - Cảnh Phú Quý rất có lý, tôi cũng tin, nhưng tôi thể tròng lên đầu mình cho dù chỉ là phần vạn nguy hiểm:




      - Thế này , Quý, cậu gửi cho họ xem mẫu hợp đồng bên mình, mọi người cùng tham khảo và nhượng bộ chút, được ?




      Tôi còn với Cảnh Phú Quý chợt thấy Lâm Thăng thẳng vào hỏi tôi chuyện bên Khoa Mỹ định thế nào:




      - Khoa Đạt dở sống dở chết, thu được tiền về tạ ơn trời đất lắm rồi, Khoa Mỹ chính là ngọn cỏ cứu mạng của chúng ta.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :