1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trái tim ai chưa từng điên dại - Mộc Tô Giới (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      QUÝ NHÂN TIỂU NGỌC




      Trong lúc mơ màng, hình như có người đẩy tôi:




      - Phi, Phi.




      Tôi quay người lại, dưới ánh đèn vàng phản chiếu một gương mặt mịn màng như quả xoài, người là bộ đồ thể thao Nike màu trắng, là Tiểu Ngọc.




      - , uống say rồi hả? Còn chẳng thèm đóng cửa.




      - Thế sao? Ồ, để cửa mở cho em mà. – Tôi chống hai tay, ngồi dậy dựa vào thành giường, môi miệng khô khốc, cuống họng nóng rát, - Mấy giờ rồi? – Tôi gần như đã cạn kiệt sức lực.




      - Hai giờ rồi. - Tiểu Ngọc ngồi xuống mép giường, gương mặt có vẻ tự nhiên, rồi lại lập tức đứng lên. – Em ra tủ lạnh lấy cho ́c nước. - Tiểu Ngọc đưa cho tôi một lon Coca, tôi một hơi uống cạn, nấc lên mấy cái, hơi rượu vẫn còn lởn vởn quanh đây.




      Sau đó hai người chẳng còn gì để nói, Tiểu Ngọc cúi đầu, tôi thở dồn dập, một lúc sau, tôi phá tan sự im lặng:




      - Tiểu Ngọc, đưa cho điếu thuốc.




      Tiểu Ngọc tìm một bao thuốc trong túi của tôi, móc ra rồi cầm bật lửa đưa cho tôi, tôi nhân tiện kéo ta vào lòng, Tiểu Ngọc nằm trong lòng tôi rất ngoan ngoãn, gối đầu vào ngực tôi, mái tóc dài cọ vào cằm tôi.




      Lại là một sự im lặng, chúng tôi chẳng ai nói gì, căn phòng yên tĩnh đáng sợ, duy chỉ có tiếng Tiểu Ngọc dùng móng tay cào lên tấm đệm trắng tinh, cho tới khi điếu thuốc đã cháy hết trong tay tôi, tàn thuốc rơi xuống thảm.




      Tiểu Ngọc nắm hai tay tôi, cúi đầu xuống, mái tóc dài che khuất mặt , gương mặt chìm trong một sự mộng ảo:




      - , em biết là người tốt.




      - Tiểu Ngọc, biết vì sao đồng ý giúp em ?




      Tiểu Ngọc lắc đầu, nói gì.




      - đã nhìn thấy chính từ con người em, bên ngoài hào nhoáng, nội tâm yếu đuối, thực ra chúng ta là những con người giống nhau.




      - , khác nhau đấy, em bán thân thể, bán cả linh hồn.




      - Ngốc quá, giống nhau thôi, cũng bán, vì tiền mà việc gì cũng làm, chỉ có điều chúng ta khác nhau ở những thứ chúng ta bán, nói sâu xa một chút, còn tệ hại hơn em, em trộm, cướp, bán giá thỏa thuận, còn thì lừa gạt mọi người, linh hồn đã bị bán đứt từ lâu rồi, hiểu bây giờ mình là người như thế nào, hiểu rốt cuộc muốn gì, niềm vui của tới từ đâu. – Tôi buồn rầu thở dài.




      - Phi, có lúc em cũng giải thoát cho mình như thế, nhưng xã hội lại nghĩ vậy, họ nói có hàng nghìn nghề, sao lại làm cái nghề bẩn thỉu này.




      - Hây a, xã hội, thật là…




      - , hôm nay gặp chuyện gì vui sao?




      - Cũng có thể, nhưng nếu nói theo cách khác thì được giải thoát rồi, giải phóng rồi, nói như thế cũng chưa chắc đã là chuyện vui.




      Tôi ôm Tiểu Ngọc thật chặt.




      Tôi biết hôm nay cho dù thế nào cũng được nữa rồi, rướn cao lưng, dịch vào bên trong một chút.




      - Thôi , Tiểu Ngọc, em ngồi lại đây, dựa vào thành giường.




      Tiểu Ngọc ngoan ngoãn làm theo lời tôi, tôi cúi người xuống vùi đầu vào ngực ta:




      - mệt lắm, em ôm .




      Tiểu Ngọc ôm lấy vai tôi, các ngón tay vuốt lên tóc tôi, cả người tôi được thả lỏng, nhớ tới mẹ tôi, nhớ tới khi tôi còn nhỏ, tôi muốn cảm nhận khoảnh khắc an bình này, một lúc sau, tôi nửa mơ nửa tỉnh nói:




      - Tiểu Ngọc, kể chuyện cười cho nghe. – Tôi biết trong điện thoại của ta thường có những câu chuyện mới, coi như tìm vui trong nỗi khổ.




      - Ôi, nhắc em mới nhớ, vừa nãy em gặp một người bạn của , còn dùng điện thoại quay hình lại đấy.




      - Cái gì thế, có phải ? – Lúc này tôi hoàn toàn có hứng thú với những thứ gọi là bạn bè nữa.




      - Này, xem rồi nói. - Tiểu Ngọc lấy điện thoại trong túi ra rồi đưa cho tôi.




      Cuối cùng tôi cũng đã hiểu vì sao trong giấc mơ của mình lại xuất hiện Tiểu Ngọc, có lẽ vì sau khi Trúc Tiên Động thắp hương, thần linh đã báo mộng cho tôi, hoặc là lão đạo sĩ ở Phổ Đà Sơn nói sai, một người đàn bà hại tôi, người đàn bà khác lại cứu tôi, Lưu Hân khiến cả nhà lẫn công ty tôi đều được yên ổn, và Tiểu Ngọc hôm nay là quý nhân của tôi.




      Tôi run tay cầm chiếc điện thoại xem hết đoạn quay, bật dậy khỏi giường, ngửa ̉ lên cười ha hả điên cuồng, một con sóng thanh mạnh mẽ lan tỏa trong căn phòng, khiến căn phòng dường như thoáng qua một cơn gió, đến rèm cửa cũng lay động, phát ra thanh, sau đó tiếng cười lại xuyên qua bức tường, xuyên qua cửa sổ, vang vọng trong bầu trời tối đen nơi khách sạn,, trong đêm tối tĩnh mịch này, nó trở nên vô cùng đáng sợ. Tiểu Ngọc hiểu gì, bởi vậy sững lại, tôi cúi người xuống, dang tay ôm ta:




      - Tiểu Ngọc, em đúng là quý nhân của ! Em là ân nhân cứu mạng của ! Ha ha!




      Tôi như người được khải tử hoàn sinh, tôi đã cảm nhận được niềm vui cực độ sau một đòn chí mạng, tôi đã được sống lại.




      Một luồng khí nóng bốc lên trong đầu, sau đó lan ra khắp cơ thể tôi, ngay lập tức, tôi cảm thấy cả người mình cương cứng, trần đầy sức sống.




      Làm xong việc, tôi nằm giường, khắp người là mồ hôi, nghiêng đầu nói với Tiểu Ngọc cuộn mình trong lòng tôi:




      - Chẳng phải em nói cao trào của đàn bà tỷ lệ thuận với con số đằng sau đồng tiền sao? Hôm nay có tiền trả cho em đâu.




      Tiểu Ngọc đưa tay ra vuốt ve gương mặt tôi, ngẩng đầu lên nhìn tôi cười toe toét:




      - , là ngoại lệ duy nhất.




      Ôm Tiểu Ngọc mệt mỏi ngủ thiếp , khi tỉnh dậy, giường chỉ còn mỗi tôi, cảm giác các cơ đau nhức, cả người mất sức, tôi khó khăn lắm mới ngồi dậy và dựa vào thành giường được, chiếc tủ lạnh cạnh đó có một chiếc điện thoại, bên dưới là một bức thư, drap giường là dấu vết của chất lỏng bẩn thỉu, đó là tội chứng của sự điên cuồng đêm qua.




      , em từng mơ mộng rằng cái ngày tìm em sẽ như thế nào, thậm chí em còn khát khao có những động chạm cơ thể với , cho tới đêm qua, dám nói là đã có em, nhưng cuối cùng em cũng được nằm trong lòng , mặc dù thời gian rất ngắn ngủi, mặc dù em hiểu rằng cả đời này chỉ có một lần, mặc dù em biết phải vì em, nhưng em muốn nói với , em thỏa mãn rồi, em thực sự rất vui.




      Chẳng có người đàn bà nào khát khao tình , nhưng từ lần đầu tiên em đứng trước mặt các khách hàng để người ta lựa chọn, em đã ý thức được rằng tình trong sáng sẽ mãi mãi rời bỏ em mà .




      Lẽ ra em đã trở thành một giáo viên, nhưng giờ lại lưu lạc đến bước đường này, trở thành một người vô liêm sỉ. Em rất hối hận, thậm chí còn trách cứ bố mẹ em, nếu họ có quyền có thế, chỉ cần họ có một thu nhập bình thường một chút thì em đã đến bước đường này. Nhưng mỗi khi Tết đến trở về nhà, họ giết con lợn họ đã nuôi cả một năm, mang sữa từ năm trước em gửi về cho họ, nhưng họ nỡ uống, ra pha cho em, sau đó luôn miệng nói là họ thích uống sữa, nước mắt em lại trào ra, cuối cùng em cũng nhận ra, em có ngày hôm nay thể trách bất cứ ai, chỉ có thể trách bản thân em, vì em là đồ vô dụng!




      Em vẫn phải cảm ơn bố mẹ mình, họ đã cho em một dung mạo và cơ thể đẹp. Ban đầu em làm nghề này, em xấu hổ dám nhận mình là sinh viên, bởi vì em cảm thấy đó là một sự sỉ nhục, sau đó em gần như tê dại, thậm chí còn chủ động đề cập tới, bởi vì cái mác sinh viên giúp em có được nhiều khách hơn, nỗi xấu hổ, nhục nhã ban đầu đã được sự chủ động thừa nhận thay thế chỉ sau ba tháng, đúng là một sự thay đổi chóng mặt, mà tất cả chỉ vì đồng tiền.




      Em đã bước một con đường có đường lùi, từng có hai người chị em đến một công ty làm nhân viên văn thư và đến khách sạn làm nhân viên phục vụ, nhưng chỉ hai tháng sau họ đã quay lại, ông chủ và khách sạn gây khó khăn, những hy sinh mình bỏ ra chỉ đổi lại được một, hai nghìn tệ, đã quen ăn hải sản, làm sao họ nuốt nổi những bữa cơm đạm bạc. Thế nên làm nghề của bọn em, đường thoát cuối cùng chỉ có hai con đường: Một con đường là sau khi nhan sắc tàn tạ, mở một cửa hàng nhỏ ở quê, sau đó tìm một người đàn ông thật thà nhưng nghèo khó để cưới; con đường còn lại là cứ làm tiếp, giá khách từ tám trăm tệ giảm xuống còn ba trăm tệ, rồi còn năm mươi tệ, sau đó hít thuốc phiện, một ngày nào đó sẽ chết ở một chân cầu hay góc tường. Em đã nhìn thấy rõ tương lai của mình là như thế nào.




      Phi, từ trước tới nay chưa có người nào tôn trọng em, ngoài , những lời của đêm qua đã an ủi em rất nhiều, lẽ ra em cũng ̣nh nuốt hết những lời nói nhu mì của một người con gái vào trong trái tim, bao giờ kể ra với người khác, kể cả chồng em – nếu em may mắn có được cái hạnh phúc ấy, nhưng hiểu vì sao, lần này em thể khống chế được bản thân, em khao khát được kể về chúng ta, tâm sự với , giờ cho dù ra ngoài bị xe đâm chết em cũng còn gì để nuối tiếc. Những gì em thường nói, người khác đều nói chỉ là mấy lời bẩn thỉu, hôm nay đối diện với , tuy rằng bản thân em vẫn đê tiện, nhưng em muốn nói với những lời văn vẻ, đây là thứ mà em từng có, dường như em lại tìm thầy rồi, tuyệt quá.




      , điện thoại để lại cho , đoạn phim đó đối với rất quan trọng, cho dù em biết vì sao, em cũng cần biết, chỉ cần nó hữu ích với là được rồi.




      Tạm biệt, người của em!




      Tôi xem lại đoạn phim lần nữa, ông chủ Vạn, Trần Thế Phong, Dương Hùng Vĩ và một nhóm các em chân dài cùng điên cuồng nhảy nhót trong căn phòng VIP của hộp đêm Kim Bích, người nào cũng trái một em, phải một em, vô cũng phóng đãng, thanh qua huyên náo nghe rõ là nói gì, nhưng điều này quan trọng, chỉ cần biết rằng họ ở với nhau, hơn nữa còn làm những việc chính đáng là đủ rồi, đủ để tôi cho họ một đòn chí mạng.




      Tôi kéo rèm cửa sổ, ánh mặt trời ùa vào căn phòng, ngoài kia ánh mặt trời rạng rỡ, tôi có thể thấy một nơi mờ mờ sau ánh mặt trời vẫy gọi tôi, thế giới trước mặt tôi sáng bừng trở lại.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      THANH THANH RA




      Tôi lái xe tới công ty, dọc đường gọi điện thoại cho Cảnh Phú Quý. Trong công ty chẳng có mấy người, ánh mắt họ nhìn tôi đều tự nhiên, những kẻ có mặt chắc tìm con đường thoát khác, tôi lắc đầu cười lạnh, thẳng vào phòng làm việc, chuyển đoạn phim trong điện thoại vào máy tính, copy thêm một bản vào USB, nhét vào túi rồi đem cất điện thoại của Tiểu Ngọc vào tủ bảo hiểm, sau khi đã làm xong xuôi mọi việc, Cảnh Phú Quý cũng tới, tôi kẹp chặt túi vào nách, vừa ra ngoài vừa nói với hắn:




      - Chờ tôi trong văn phòng!




      Cảnh Phú Quý túm lấy tôi:




      - Tôi với cậu!




      - cần đâu, yên tâm , tôi phải tới Khoa Mỹ quậy đâu. – Sau đó tôi cười quỷ dị, ghé sát tai hắn, đưa tay ra ngăn miệng, - Chắc chắn là một tin vui động trời.




      Tôi lặng lẽ rẽ vào văn phòng của Lôi tổng, mỉm cười đưa chị ta cái USB, lúc xem, Lôi tổng sa sầm mặt, nói lời nào. Xem xong, câu đầu tiên của chị ta là:




      - Chuyện này có người nào biết ?




      Tôi nói , tôi chỉ đưa cho mỗi chị, tôi cũng muốn chuyện này làm ầm lên, dù sao đối với Khoa Mỹ, nó cũng phải là việc hay ho gì.




      - Thế người quay camera thì sao?




      - Chị yên tâm, ta có liên quan gì đến chúng ta, hơn nữa tôi đã cho ta một khoản tiền để ta rời khỏi Châu Hải rồi.




      Lôi tổng gật đầu nhìn tôi vẻ tán thưởng, đứng lên lại lại mấy vòng sau cái bàn, một lát sau dừng lại, giơ ngón tay cái lên:




      - Thế thì tốt, tôi hỏi cậu câu cuối cùng, cậu có để lại bản gốc ?




      Tôi nói:




      - , tôi tin chị tuyệt đối.




      Lôi tổng nhìn tôi chằm chằm:




      - Thực ra tôi hỏi câu này cũng bằng thừa, các cậu làm ăn buôn bán, thể nào . Nhưng tôi tin cậu một lần, vậy chúng ta thực hiện một thỏa thuận quân tử, cậu đừng nói với bất cứ ai, cũng được báo cảnh sát, còn về chuyện đấu thầu, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại.




      Đúng là trống vang cần gõ mạnh, người thông minh cần nói nhiều, tôi hoàn toàn hiểu được ý của chị ta, luôn miệng nói:




      - Chắc chắn, chắc chắn rồi, chị cứ yên tâm. – Sau đó tôi đứng lên ̣nh ra về, Lôi tổng gọi tôi lại, tới trước mặt tôi, ̣nh nói gì đó lại thôi, rồi dường như lựa lời, tôi thấy hơi căng thẳng, nhìn chị ta lo lắng, Lôi tổng ngập ngừng một chút rồi nói:




      - Cậu Phi, cảm ơn cậu luôn chăm sóc cho Victory. Câu này tôi muốn nói lâu lắm rồi, nhưng vì ngại mối quan hệ công việc, hy vọng cậu hiểu cho. Ngoài ra, bộ quần áo mà Thanh Thanh mua tôi xin nhận, nhưng thứ trong đó thì cậu mang về , hơn nữa cầm luôn bây giờ. Tôi trả cậu ngay ngày hôm sau là vì muốn cậu yên tâm, khi đó tôi đã bàn với Victory, đấu thầu kết thúc sẽ trả lại cậu, cho dù cậu có trúng thầu hay . Cậu làm ông chủ cũng chẳng dễ dàng gì, nhưng phải con đường quang minh chính đại.




      Tôi gật đầu, làm ra vẻ rửa tai lắng nghe. Lôi tổng nói tiếp:




      - Còn nữa, cậu còn trẻ, bản tính cũng xấu, nhưng tôi muốn nhắc nhở cậu một câu, Thanh Thanh là gái tốt, cậu phải dành nhiều thời gian cho ấy, đối với ấy tốt một chút. Con người có những lúc thường cảm kích với những ân huệ nhỏ của người khác nhưng lại vờ như thấy ân tình cả đời của những người thân. Nhớ nhé, phải coi người nhà là những khách hàng quan trọng nhất.




      Cánh cửa ký ức của tôi phút chốc bật mở, tỉnh ngộ: Trong giấc mơ đêm đó, Lôi tổng đã nói với tôi câu này.




      Tôi thấy cảm động, khóe mắt đỏ hoe, sống mũi cay cay, tôi đưa hai tay ra nắm tay Lôi tổng, mím môi gật đầu:




      - Dạ vâng, tôi nhất ̣nh sẽ ghi nhớ lời dạy của chị.




      Giờ tôi chẳng phải lo lắng điều gì nữa, thứ duy nhất tôi cần làm là chờ đợi. Tôi lái xe vào con đường Cửu Châu, lướt mặt đường êm ru, tôi đắc ý bật cười, làm những việc này là sở trường của tôi, nếu bài thơ tán Thanh Thanh được phát trong loa của nhà ăn, hiệu quả như một quả bom nguyên tử thì cái USB lần này của tôi đã trở thành một con dao Thụy Sĩ, lặng lẽ chọc thẳng vào trái tim đối thủ, một dao chí mạng.




      Những ngọn cờ màu và chụp đèn bên đường dường như vẫy chào tôi, những người vui vẻ hai bên đường dường như cười cùng tôi, cảnh tượng giống y ngày hôm qua, nhưng tâm trạng hoàn toàn khác nhau. Giáng sinh sắp tới, sau đó là Tết dương lịch, năm nay có thể có một cái Tết bình an, thoải mái. Tôi nhớ lại lời Lôi tổng: “Hãy coi người nhà như những khách hàng quan trọng nhất”. Câu nói này đã thức tỉnh tôi, tôi từng lạc bước trước đồng tiền, một lòng sùng bái đồng tiền mà quên mất những người tôi, quan tâm tới tôi ở xung quanh. Tôi quyết ̣nh phải đối xử với Thanh Thanh thật tốt, tối nay sẽ đưa ấy ăn một bữa yến sào, cái thứ này tôi đã ăn chán nhưng Thanh Thanh còn chưa bao giờ nhìn thấy. Tết Nguyên đán đưa ấy đến đảo Bali nghỉ ngơi, hâm nóng lại thế giới của hai người. Còn cả Đô Đô, tôi đã hứa đưa nó Disney Land Hồng Kông mấy lần, nhưng chưa lúc nào thực hiện được lời hứa, lần này tôi thể thất hứa được nữa, Tết dương lịch sẽ . Đúng rồi, rủ cả nhà Cảnh Phú Quý cùng , tôi nợ hắn, hắn cũng nợ gia ̀nh quá nhiều, coi như hai nhà chúng tôi cùng nghỉ. Nghĩ tới những điều này, tôi thậm chí còn cảm thấy mình quan tâm tới kết quả cuối cùng phía Lôi tổng nữa, nếu gia ̀nh hạnh phúc thì thành công phỏng cũng có ích gì?




      Tôi sẽ nói cho họ biết dự ̣nh của tôi, dành cho họ một ngạc nhiên, bèn gọi điện thoại về nhà, con trai Đô Đô nghe máy:




      - Cục cưng, mấy hôm nữa bố đưa con Disney Land được ?




      Đô Đô có vẻ hưng phấn như thường ngày, cũng trả lời tôi:




      - Bố, bao giờ bố về?




      Tôi hơi ngạc nhiên, nói:




      - Làm sao, có chuyện gì?




      - Con sợ.




      - Sợ gì? Ban ngày ban mặt, con là con trai cơ mà, mẹ có nhà sao?




      - Mẹ ra ngoài rồi, con… con sợ thật. – Giọng điệu cậu con trai rất rụt rè.




      - nói ạ, trước khi mẹ còn đưa cho con môt bức thư, bảo con… đưa cho bố, còn nữa, mẹ nói… mẹ nói nếu trước mười hai giờ bố còn chưa về thì gọi điện thoại cho bố, con cứ ngồi ghế xem đồng hồ, bây giờ còn kém… kém hai mươi tám phút nữa. – Đô Đô kể một mạch, giọng hổn hển, nói năng được nhanh gọn như mọi khi.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi nhìn chiếc đồng hồ điện tử của ô tô, hiển thị mười một giờ ba mươi phút. Tôi thấy lạ lùng, bèn nói:




      - Đừng sợ, bố về ngay đây, được ?




      Tôi gọi di động cho Thanh Thanh, tắt máy, gọi tiếp, vẫn tắt máy. Một cảm giác bất an mạnh mẽ dâng lên, tôi thấy đầu mình tê dại, suy nghĩ bắt đầu mơ hồ, tôi đạp mạnh thắng xe rồi lao vút về nhà.




      Hồi sinh Đô Đô, bọn tôi có kinh nghiệm, từ nửa năm trước khi mang thai tới mười tháng mang thai, rồi nửa năm sau khi sinh, mọi chi tiết trong quá trình kéo dài hai năm này, chúng tôi đều phải lên mạng tra cứu hoặc hỏi những người có kinh nghiệm, duy chỉ bỏ quên một chi tiết là nhét phong bì cho bác sĩ gây mê, thế nên lúc sinh, thuốc mê hơi ít, Thanh Thanh đau khóc thét lên, tôi chờ bên ngoài, tiếng hét vang ra qua bức tường dày như cứa vào tim tôi. Khi đó tôi đã thề là phải đối với Thanh Thanh thật tốt, sau này sẽ để ấy chịu khổ thêm chút nào nữa, sau khi Đô Đô được sinh ra, vết thương của Thanh Thanh đau suốt ba tháng liền, ngày nào tôi cũng phải phục vụ ấy, công việc thì bắt Cảnh Phú Quý làm thay, bỏ cả chơi mạt chược. Có một ngày, tôi quỳ xuống đất dùng nước ấm ngâm hai đôi chân sưng phù của Thanh Thanh, Thanh Thanh xoa đầu tôi nói:




      - , nếu thương em cả đời như thế này thì tốt quá.




      Tôi ngẩng đầu lên nói với ấy:




      - Ngốc quá, em sợ đau à?




      Thanh Thanh cúi xuống ôm đầu tôi vào lòng:




      - Em sợ đau, chỉ cần đối xử tốt với em.




      Tôi biết Thanh Thanh chỉ nói vậy, bình thường ấy sợ nhất là đau. Hồi học Trung học, ấy tham gia một cuộc thi chạy bền, bị ngã trầy cả gối, ấy ở nhà khóc lóc suốt nửa tháng trời, điều này mẹ vợ nói với tôi trước khi cưới, ý tứ rất rõ ràng, Thanh Thanh sợ đau, đừng để ấy bị thương, phải đối xử tốt với ấy một chút.




      Tôi đã hứa biết bao nhiêu lần, nhưng sau đó lại vì một nguyên nhân nào đó mà quên lời hứa, còn Thanh Thanh vẫn bao giờ oán trách một lời dù rằng đã bị thương nhiều lần, chỉ mong một điều, tôi phải ấy, chung thủy với ấy, nhưng thật bất hạnh, đến điều này mà tôi cũng làm được.




      Mỗi người con gái đều là một thiên thần mà ông trời gửi xuống, khi họ rơi nước mắt vì con trai, đôi cánh thiên thần của họ sẽ bị gãy, rơi xuống nhân gian, trở thành người phàm. Tôi biết vào lúc tôi ăn chơi sa đọa, từng có một thiên thần, một người phụ nữ vì tôi mà rơi nước mắt và xuống trần nhân gian, Thanh Thanh trong cuộc sống của tôi rơi nước mắt, ngồi dưới ánh đèn vàng để viết cho tôi những dòng cuối cùng.




      Phi, cái tên bình thường tới thể bình thường hơn này đã liên kết với cuộc đời của em, đối với em mà nói nó có một ý nghĩa hoàn toàn khác, nó là bến bờ hạnh phúc của em, là khu vườn vui vẻ của em, trong giấc mơ, em đã từng hôn nó, từng gọi nó hàng ngàn lần trong tim, nhưng lần này… lần này sẽ là lần cuối cùng em gọi cái tên đó.




      Em nên hận , cũng muốn hận , nhưng lại phát hiện ra mình thể nào hận nổi, có lẽ vì nửa tiếng đó em đã đưa ra quyết ̣nh, em phải cáo biệt triệt để với thế giới này, dù hận, dù cũng còn ý nghĩa gì nữa.




      Nửa tiếng em đứng ở cửa, nói một cách chính xác là nửa tiếng em ngã ngồi trước cửa căn phòng khách sạn của , nước mắt lã chã lăn ra, nhưng em khóc, cười trong đó, em cũng cười ngoài này.




      nhắn tin bảo em cần lo cho , nhưng em lo được ? là chồng em, gặp phải chuyện lớn như thế, nếu chúng ta thể cùng chung hoạn nạn, vậy chúng ta có cần là vợ chồng nữa ? Em đón xe tìm hết bãi đỗ xe này tới bãi đỗ xe khác, từ Củng Bắc tới Hương Châu, từ Hương Châu tới Cát Đại, em muốn gặp , vô cùng muốn gặp , em phải nói với rằng, thất bại quan trọng, sao cả, vốn dĩ chúng ta chỉ là những người tay trắng, mất những thứ này có gì đâu mà đáng sợ?




      Cuối cùng, em cũng nhìn thấy xe đỗ trong sân của khách sạn Thạch Cảnh Sơn, tìm số phòng của ở quầy lễ tân, em tới trước cửa phòng , đúng lúc em ̣nh ấn chuông và gọi tên , em nghe thấy một thanh quen thuộc tới mức thể quen thuộc hơn, từ đó, thế giới của em đã hoàn toàn sụp đổ trong tiếng cười của .




      Em là một người đàn bà ngu ngốc, nếu quan tâm nhiều đến thế, mặc kệ cho lang thang đâu đó, hỏi han gì tới hành vi của , hoặc là nhắm một mắt, mở một mắt, có thể mọi việc đã xảy ra, nhưng em làm được, là tất cả của em, là bầu trời của em. Em mất một tháng trời để thuyết phục mình rằng tối đó với Lưu Hân làm gì cả, tất cả những việc từng làm tổn thương đến em, em đều ́ gắng tha thứ, nhưng lần này được nữa, đây là khách sạn chúng ta đã tổ chức lễ cưới, nó đã mang mình biết bao hồi ức đẹp và ấm áp, vậy mà một lần nữa, lại khiến trái tim yếu đuối của em vỡ vụn, em chính tai nghe mắt thấy ở trong đó, làm cái việc bẩn thỉu nhất đối với một người con gái khác, em thể thuyết phục bản thân, em thể cho qua được nữa.




      Hai tay cầm bức thư run rẩy, tư duy và thân thể tôi đều sụp đổ, một cảm giác sợ hãi ớn lạnh lan tỏa khắp cơ thể tôi, đầu óc tôi căng ra, chỉ còn một ý nghĩ: tai nạn mà tôi muốn xảy ra nhất, đáng sợ nhất cuối cùng cũng tới!




      Đô Đô nhận ra tôi bình thường, kéo áo tôi:




      - Bố, sao thế? Có phải mẹ xảy ra chuyện gì rồi ? Đúng ?




      Tôi thể đọc tiếp được nữa, cũng trả lời con, hoảng hốt lao ra ngoài:




      - Đô Đô, mau gọi điện cho chú Quý!




      Lần đó, sau khi cùng Dương Hùng Vĩ mời Tiểu Mỹ, Tiểu Cầm ăn vi cá và bị nôn, hôm sau Thanh Thanh hỏi tôi:




      - Sao tối qua ăn nhiều mì thế, nôn ra toàn là mì.




      Tôi khựng lại một lát rồi mới phản ứng lại:




      - Ngốc quá, đó là vi cá chứ mì gì.




      Thanh Thanh ồ một tiếng:




      - Thì ra vi cá như thế à, nhưng nôn hết ra rồi, tiếc thật!




      Một lát sau tôi mới thấy có lỗi, người mới gặp mặt vài lần tôi đã mời họ ăn vi cá, còn cho họ một nghìn tệ, vậy mà người vợ sống với mình bảy, tám năm đến vi cá trông như thế nào cũng biết, thế mà tôi còn giễu cợt ấy! Tôi hối hận tới cạnh Thanh Thanh bận nấu thức ăn trong bếp:




      - Vợ này, khi nào việc đấu thầu kết thúc, sẽ đưa em ăn yến sào, vi cá, cho em ăn chán thì thôi!




      Thanh Thanh, em là người phụ nữ ngu ngốc, còn chưa đưa em ăn yến sào, chúng ta sẽ ngay, luôn bây giờ. Tôi lao thẳng xuống tầng hầm, cái gara lặng lẽ phút chốc lại vang lên tiếng khởi động xe và tiếng đạp phanh, tôi vội vàng quay đầu lái xe ra chỗ có barie, nhân viên quản lý đưa tay ra đòi xem thẻ của tôi, tôi mặc kệ, đạp phanh lao thẳng ra ngoài, thanh barie gãy đôi ở giữa, một mảnh thủy tinh bắn vào phía tôi, tôi né theo bản năng, nhân viên bảo vệ ở sau lưng hét to, tôi sa sầm mặt, giữ vững tay lái rồi lao ra ngoài, dọc đường tôi ra sức ấn còi, tả xung hữu đột, thấy xe nào phía trước là vượt qua, còn lái xe trái làn đường, đèn đỏ hoàn toàn tồn tại trong mắt của tôi nữa, những nơi tôi qua vang lên tiếng phanh xe ken két, tôi như nhìn thấy, cũng quan tâm tới những tiếng chửi rủa của họ, chiếc xe điên cuồng lao nhanh đường, mục tiêu chỉ có một: vịnh Hồng Hải, vịnh Hồng Hải!




      Khi chiếc xe từ con đường có khu biệt thự nghỉ mát rẽ vào đường vịnh Hồng Hải, tôi phát hiện phía trước có một đám người vây lấy lan can đá, tim tôi thắt lại, bản năng khiến tôi lao về phía trước, kịp phanh xe, chiếc xe đâm bụp vào thềm đá bên đường, thanh vô cùng chói tai, đầu xe chếch sang rồi kênh lên, một bánh đã ghếch lên thềm đá, ánh mắt của đám người đó lập tức dồn qua, tôi đẩy cửa xe lao ra, loạng choạng vượt qua thảm cỏ, lao về phía biển, điên cuồng gạt tay mọi người ra.




      Một người phụ nữ áo đỏ quần đen nằm đất, gương mặt tím tái, hai mắt nhắm nghiền, mái tóc rối tung, cả người là cát và cỏ, phần bụng nhô cao.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi nhào tới.




      - Thanh Thanh, Thanh Thanh! – Tôi quỳ xuống đất, ngửa đầu lên trời mà khóc.




      - Gọi cấp cứu rồi. – Bên cạnh có một người phụ nữ béo tròn nói. Tôi nửa quỳ nửa bò túm lấy tay áo chị:




      - Tôi xin chị, gọi giúp tôi lần nữa !




      Sau đó tôi bò trở lại, dùng tay cạy miệng Thanh Thanh ra, cúi người xuống thổi mạnh vào miệng ấy. Một tay giữ đầu , một tay tôi ấn mạnhvào bụng ấy, nhưng ngoại trừ một dòng nước chảy ra khỏi miệng thì Thanh Thanh vẫn có phản ứng gì.




      Tôi vội vàng bế thốc đặt lên chân mình, hai tay đấm mạnh vào lưng , vừa đánh vừa hét:




      - Thanh Thanh, đừng, Thanh Thanh, về , em về ! - Nhưng cơ thể của Thanh Thanh vẫn cứng đơ như một khúc gỗ, hoàn toàn quan tâm tới tiếng khóc của tôi.




      Tôi ngẩng đầu lên nhìn những người xung quanh, gào lên:




      - Ai giúp tôi cứu ấy? Làm ơn ! Trả tiền! Tôi sẽ trả tiền!




      Tôi móc ví ra, rút hết toàn bộ tiền ra tay, kể cả thẻ tín dụng, giơ cao, xua thật mạnh.




      Ánh mặt trời rất chói mắt, tôi quỳ đất ngẩng đầu lên, nước mắt, mồ hôi và cả nước mũi nhòe nhoẹt mặt tôi, mọi người xung quanh im lặng bắt đầu xao động. Giọng của tôi đã tắc nghẹn.




      Tôi phát hiện trong đám người có một ông già đánh cá:




      - Chú ơi, chú giúp tôi, cứu ấy, tôi cho chú một trăm nghìn, , năm trăm nghìn, tôi cho chú năm trăm nghìn!




      Ông già lắc đầu:




      - Chàng trai, nhiều tiền nữa cũng vô ích thôi, lúc tôi vớt ấy từ dưới biển lên đã cứu được nữa rồi, quá muộn rồi, đưa về an táng !




      Thanh Thanh, đấu thầu kết thúc rồi, mọi thứ kết thúc rồi, quay về rồi! còn chờ đưa em ăn yến sào, chờ em chửi , chờ em nói chuyện với , vì sao, vì sao em chỉ trút hết mọi tâm sự vào một tờ giấy mỏng?




      Khóc xong, em rất bình tĩnh, gặp nhiều khó khăn, hy sinh quá nhiều, chịu đựng quá nhiều áp lực, vậy mà em còn khiến nổi giận. Nhưng em cũng thường hỏi bản thân, đó là vì sao, vì sao chúng ta trở nên như vậy? Chúng ta vốn rất hiểu nhau, rất có thần giao cách cảm cơ, vậy mà sao tới hôm nay, những điều em nói, lại cảm thấy ấu trĩ và nực cười, còn những điều nói, em lại tài nào hiểu được?




      “Trời đất già ̃i, biển cạn đá mòn, tim cũng thay đổi”, đó là lời bài thơ viết cho em, lời hứa này em vẫn khắc ghi trong tim, tin tình cảm của ban đầu xuất phát từ con tim, nhưng em muốn dùng hành động để bảo vệ lời hứa đó, để chứng minh rằng em tin vào tình trong sáng “biển cạn đá mòn”, em phải dùng hành động để chứng minh cho tin rằng thế giới này vẫn còn những tình chịu cúi đầu trước bất cứ điều gì. Nếu cái chết của em có thể khiến tin vào điều này, em chết hối tiếc.




      Em có lỗi với bố mẹ, họ nuôi em thành người, đặt vào em bao nhiêu hy vọng, nhưng em lại nhẫn tâm cắt đứt tất cả để một mình trước, em phải là một đứa con gái tốt, tha thứ cho con, bố mẹ thân , kiếp sau con sẽ báo hiếu với bố mẹ, được ?




      Còn cả Đô Đô, nó khiến em chùn bước, nó thông minh, đáng , giờ nó ở cạnh em, ánh mắt giống em, cái miệng giống em, nhưng từ ngày mai, em sẽ bao giờ được gặp nó nữa, trái tim em đau lắm, nước mắt em kìm được lại chảy ra rồi. Đô Đô, phải vì mẹ độc ác, mẹ cũng muốn rời xa con, nhưng mẹ là một kẻ yếu đuối, mẹ thể trải qua việc này, thực sự là thể. Mẹ phải một người mẹ tốt, tha thứ cho mẹ, ngoan nhé, mẹ sẽ ở trời bảo vệ con, được ?




      Hy vọng duy nhất của em là hãy nuôi dưỡng con thật tốt, để nó trưởng thành khỏe mạnh. Ngoài ra, xin khi an táng cho em hãy cắt tóc của con đặt cùng với xương ́t của em, em sẽ ngửi thấy mùi hương của con.




      Tạm biệt, người của em, cảm ơn tình dành cho em, cảm ơn vì đã mang lại cho em rất nhiều niềm vui, chỉ nghĩ đến đó thôi, em cũng đã thấy trái tim mình tràn đầy hạnh phúc, chỉ tiếc rằng nó quá ngắn ngủi.




      Em hận , tất cả đều là số mệnh.




      Hôn lễ của tôi và Thanh Thanh được tổ chức tại khách sạn Thạch Cảnh Sơn, Thanh Thanh thích khung cảnh mát mẻ, tao nhã ở đó, nó mang vẻ hiền hòa giữa sự ồn ào, qua khung cửa kính của phòng ăn ở tầng hai nhìn xuống, một hàng cây nhỏ xanh ngắt với một mặt hồ phẳng lặng, mấy con thiên nga thong thả bơi mặt hồ, thi thoảng lại đập đập đôi cánh, như cảnh tượng của nơi thế ngoại đào viên. Bữa tiệc chỉ có ba bàn, đều là những đồng nghiệp và bạn bè của chúng tôi quen sau khi tới Châu Hải, bố mẹ hai bên đều tới, phải vì họ muốn, mà vì từ lúc quyết ̣nh kết hôn tới khi tổ chức hôn lễ chỉ có ba ngày, khi đó Thanh Thanh đã mang thai ba tháng, nếu cứ kéo dài thêm bụng sẽ lộ to, mà ngày thứ ba sau khi kết hôn, tôi lại phải Hàng Châu công tác.




      Khi đám người tới “quậy động phòng” đã ra về hết, chỉ còn lại tôi và Thanh Thanh, tôi nhìn bốn bức tường xung quanh thở dài:




      - Hây a, nhà mới, giường mới, đồ dùng mới, chỉ tiếc rằng nằm chiếc giường này chỉ là hai ̃ máy đã cũ.




      Thanh Thanh đấm lên vai tôi:




      - Đều là tại , còn nói nữa à, em cắn chết giờ! – Sau đó ấy há miệng lao đầu qua, tôi vừa lùi vừa nói:




      - Đêm tân hôn mà cắn người là được đâu nhé, nhưng em tách chữ “cắn” (Trong tiếng Trung, chữ “cắn” được ghép bởi hai chữ “khẩu” và “giao”, “giao” ở đây là “giao hợp”.) ra thì phản đối đâu.




      Thanh Thanh khựng lại, mấy giây sau mới hiểu ra vấn đề, nhào đến:




      - Để xem em xử lý thế nào!









      Tất cả những cảnh tượng ân ái tràn ngập tiếng cười ấy sẽ bao giờ còn quay lại nữa, một mình tôi loạng choạng bước về nhà, cảnh vẫn còn mà người vắng bóng, trong thư phòng hắt ra ánh đèn vàng ấm áp, tôi bước vào, là ánh đèn bàn sách, tôi ngồi xuống, gương mặt hoảng hốt, đau thương, sau khi Thanh Thanh viết bức thư đó, chiếc đèn vẫn sáng, ba ngày trước ở đây, Thanh Thanh đã giao lưu tâm hồn lần cuối cùng với tôi, tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ mái tóc ấy, dường như ấy chỉ vừa mới , nắp bút vẫn còn chưa đóng lại, lặng lẽ nằm ở nơi đó, cũng giống như ánh đèn rực sáng, chờ đợi chủ nhân quay về, chờ chủ nhân ngồi vào chỗ cũ. Bên cạnh bàn, dưới chân, còn rất nhiều tờ giấy ăn bị vo tròn, tôi cúi xuống nhặt lại, mở từng tờ ra, vuốt phẳng, đó là vệt nước màu vàng, là huyết lệ của Thanh Thanh, vậy mà khi đó, tôi lại cùng với một người đàn bà khác ở khách sạn năm xưa tổ chức lễ cưới với Thanh Thanh, chiếc giường trắng tinh, để lại dấu vết của sự phản bội.




      Tôi châm một điếu thuốc, cởi áo ra, để lộ vùng ngực, sau đó dùng ngón tay cái và ngón trỏ nắm chặt đầu thuốc, ấn điếu thuốc còn cháy đỏ vào nơi tim. Đầu thuốc nhanh chóng chạm vào ngực làm tôi thấy bỏng rát, mấy sợi lông tơ mắt thường nhìn thấy được đã bị đốt cháy, phần thịt ở đó co lại. Tôi dừng lại, hít sâu một hơi, nhưng hề bỏ cuộc, tiếp tục đưa ngọn lửa mở rộng ra, ở chỗ gần đầu vú, tôi nghe thấy một tiếng xèo, sau đó là cảm giác bỏng rát đáng sợ, tôi ngoác miệng ra cười, rồi lại ấn tiếp, đầu thuốc cháy đỏ rực ấn chặt vào da thịt tôi, theo sau là một làn khói xanh bốc lên trước mắt, hoang mang và u uất nhìn tôi, rồi nước mắt tôi từ trái tim chảy ra, dâng đầy trong mắt, tầm mắt trở nên mơ hồ, khói thuốc đã tan, tôi bật cười thê lương:




      - Thanh Thanh, em, vẫn luôn em, mãi mãi em, em là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      CHƯA PHẢI VĨ THANH




      Bành Tiền Tiến lao vào:




      - Lý tổng, tin tức mới nhất! Dương Hùng Vĩ bị điều tới phòng Công nghệ, Tiểu Phương lên phụ trách công việc của Phó phòng Mua hàng, việc đấu thầu lần trước bị hủy!




      Khi Cảnh Phú Quý nói cho tôi biết chuyện Dương Hùng Vĩ, tôi rất bình tĩnh, cuối cùng sự việc đã được làm sáng tỏ, Dương Hùng Vĩ thấy tôi nghe điện thoại thì lén hẹn gặp Cảnh Phú Quý. Ông chủ Vạn là ̉ đông của sàn nhảy “Tình cũ”, có nhân viên của ông ta thấy Dương Hùng Vĩ bỏ thuốc vào ́c, mang chuyện này ra uy hiếp Dương Hùng Vĩ, chứng cứ này cho dù trao vào tay cảnh sát hay vợ hắn, hoặc là công ty thì hắn cũng “chết”. Theo như ý ban đầu của Dương Hùng Vĩ, hắn muốn tôi được đứng thứ hai, hơn nữa cũng đã thỏa thuận với ông chủ Vạn rồi, nhưng ngờ ông ta thủ đoạn tàn ác, sợ nuôi hổ để lại hậu họa sau này, nhỡ ngày nào đó thực lực của tôi vượt qua ông ta, nên đã gặp Ức Lập, Trần Thế Phong thế yếu lực mỏng, để tiến chân được vào Khoa Mỹ chỉ còn biết nghe theo sự sắp xếp của ông chủ Vạn, hai người thỏa thuận với nhau vào phút cuối cùng chơi chiêu tối hậu, đến cả Triệu Hữu Tài cũng bị chơi một vố. Khi kể những chuyện này, Cảnh Phú Quý có vẻ khâm phục, cuối cùng bổ sung một câu:




      - Dương Hùng Vĩ chắc là ̣nh nhờ tôi nói với cậu, nếu có chỗ nào đắc tội mong cậu tha cho! Hắn có nỗi khổ riêng.




      Tôi chỉ đờ đẫn lắng nghe. Tôi tin lần này Dương Hùng Vĩ nói thật.




      Còn Triệu Hữu Tài, sau khi hắn báo cáo cho ông chủ là muốn hợp tác với tôi, ông chủ Vạn bèn nảy ra ý nghi ngờ, ngoài ra, trước đó ông ta vẫn lo lắng về hắn, cho nên lần này ông ta quyết ̣nh giúp Trần Thế Phong vào được Khoa Mỹ, tối hôm tôi nhìn thấy Trần Thế Phong chính là hôm hắn với ông chủ Vạn cấu kết với nhau. Khi Triệu Hữu Tài phân tích cho tôi nghe ý kiến của hắn, tôi bỗng hiểu ra, điểm này tôi đã nghi ngờ suốt cả buổi tối mà hiểu, vì đúng là còn có một sơ hở. Ông chủ Vạn quả là có điểm hơn người, ông ta mấy khi lộ diện, nhưng sau lưng lại thao túng tất cả, ra tay tàn ác khó ai bì kịp, cho dù là người có kiến thức cao siêu đến đâu cũng bị ông ta biến thành một kẻ ngu ngốc như thể mới tốt nghiệp cấp ba.




      Một buổi chiều sau Tết dương lịch, thời tiết chuyển lạnh, nhưng mùa đông trong cuộc đời tôi đã bắt đầu từ mấy ngày trước. Tôi và Cảnh Phú Quý ngồi đối diện nhau trong văn phòng, tóc tai tôi rối bời, gương mặt u ám, mấy sợi râu mọc ra tua tủa, thần thái giống y như lần Macao đánh bạc về.




      - Ba tháng, tôi cho cậu ba tháng là phải quay về, được ? - Cảnh Phú Quý có vẻ nóng ruột.




      Tôi cúi đầu nhìn hắn:




      - Tôi quyết ̣nh rồi, cậu đừng khuyên tôi, huống hồ mọi quan hệ đã sắp xếp đâu vào đấy, cậu cứ yên tâm mà làm.




      - được, tôi thực sự có khả năng đó.




      - Khả năng cũng là do mình rèn luyện ra mà thôi, ai sinh ra đã là siêu nhân. Ban đầu tôi tự tin với bản thân, chẳng phải rồi cũng làm được đó sao?




      - Ừm, thế được rồi, để tôi thử, có chuyện gì tôi có thể gọi điện thoại cho cậu được ?




      - Gọi ít thôi, ́ gắng nhắn tin.




      Tôi với Cảnh Phú Quý cùng bước vào phòng họp, mọi người trong đó nhất tề đứng lên, tôi dang hai tay ra tỏ ý ngồi xuống, sau đó nghiêm túc phát biểu:




      - Thưa các đồng nghiệp, đơn hàng của Khoa Mỹ năm nay chúng ta đã giành được toàn bộ, đây sẽ là một năm bội thu, cảm ơn sự ́ gắng của mọi người, đồng thời hy vọng trong năm mới, mọi người hãy ́ gắng hoàn thành công việc của mình, làm cho thật tốt, cuối năm, công ty chắc chắn sẽ đền đáp mọi người xứng đáng. Ngoài ra, tôi xin tuyên bố một điều chỉnh nhỏ về cơ cấu của công ty, Lâm Thăng, tức Chủ tịch Hội đồng Quản trị Lâm Thăng vì sự phát triển của nghiệp vụ mới nên còn là lãnh đạo của công ty nữa, tuy nhiên, ấy vẫn là ̉ đông của công ty, chức Chủ tịch Hội đồng Quản trị do tôi đảm nhiệm, chức Tổng Giám đốc do Cảnh Phú Quý đảm nhiệm, Triệu Hữu Tài là Phó Tổng Giám đốc, hai người họ là ̉ đông kiêm lãnh đạo của công ty, Bành Tiền Tiến là Trưởng phòng Bán hàng. Triệu tổng là một nhân tài, có tiếng tăm rất lớn trong ngành, sự gia nhập của ấy sẽ giúp chúng ta như hổ mọc thêm cánh, chúng ta hãy cùng chào đón ấy.




      Có người giơ tay lên ̣nh vỗ tay, nhưng thấy sắc mặt tôi bình thường bèn lập tức bỏ tay xuống. Tôi lướt mắt qua một vòng rồi nói tiếp:




      - Bản thân tôi vì lý do cá nhân nên sẽ rời khỏi công ty trong một thời gian, trong thời gian này, Cảnh tổng sẽ là người chịu trách nhiệm cuối cùng giải quyết mọi việc lớn nhỏ trong công ty, mong mọi người giúp đỡ công việc của ấy.




      Nói xong, Cảnh Phú Quý đứng lên, hai tay đặt trước ngực:




      - Lý tổng vất vả bao nhiêu năm, tạo cho mọi người cơ hội và phúc lợi, chúng ta hãy cùng vỗ tay để bày tỏ lòng biết ơn của mình.




      Tôi lặng lẽ ra khỏi phòng họp, ngồi xuống bên một chiếc bàn, châm điếu thuốc, nhìn khắp công ty, đây là nơi tôi đã đổ ra biết bao tâm huyết. Sau lưng vang lên giọng nói hồ hởi của Cảnh Phú Quý:




      - Toàn bộ chíp của Khoa Mỹ năm sau sẽ do công ty ta độc quyền cung cấp, hơn nữa còn được thanh toán trước ba mươi phần trăm, điều kiện tốt như thế này có nằm mơ tôi cũng ngờ tới. Nếu Khoa Mỹ đã ủng hộ chúng ta thì chúng ta cũng phải làm cho tốt, họ làm tốt chúng ta càng phải làm tốt hơn, phải đảm bảo cung cấp đủ hàng! Đến cuối năm ́ gắng, , nhất ̣nh, phải giành được danh hiệu “Nhà cung ứng ưu tú”! Mọi người có tự tin ?




      Sau đó là một loạt tiếng vỗ tay.




      - Bán hàng tôi phải là cao thủ, cao thủ thực sự là Triệu tổng có mặt tại đây, nhưng với kinh nghiệm nhiều năm của mình, tôi có thể tặng quý vị một bài học, tôi hỏi mọi người một câu: Chạy nghiệp vụ, làm kinh doanh là gì?




      - Tôi biết! – Tiếng của Bành Tiền Tiến.




      Cảnh Phú Quý nói:




      - Cậu chờ một chút, để đồng nghiệp mới tới trả lời.




      có tiếng nói. Chắc là cậu ta chưa thích nghi ngay với phong cách của Cảnh Phú Quý.




      Một lát sau:




      - Thế thì Trưởng phòng Bành nói !




      - Là “dụ dỗ”! – m thanh của Bành Tiền Tiến rất lớn.




      Sau đó là những tiếng cười.




      - Đúng, “dụ dỗ”! Đây chính là tinh túy của ngành bán hàng.




      Một quan điểm và cách bày tỏ thô lỗ, dung tục như thế chỉ có Cảnh Phú Quý mới có thể nghĩ ra, tôi đứng ngoài mà vẫn có thể tưởng tượng được gương mặt sửng sốt của mọi người trong đó. Nghĩ bụng, đây là điều tâm đắc nhất của cậu ta sau bao năm làm việc và ăn chơi, hy vọng sau này cậu ta có thể sử dụng nghệ thuật này để phát triển nghiệp vụ của công ty, chứ phải chỉ áp dụng trong chat QQ và gặp bạn ảo.




      Tôi phải tới Thanh Đảo chuộc tội, chuộc tội một năm, tôi phải tận hiếu với bố mẹ Thanh Thanh, họ đã trao tôi một người con gái hoàn chỉnh, vậy mà tôi chỉ trả lại cho họ một nắm tro tàn, nhân gian còn chuyện nào đau lòng hơn thế nữa ?




      Lôi tổng và Victory cùng tới nhà thăm tôi, vừa vào tới cửa, Victory đã lặng lẽ đặt một món đồ vào tay tôi. Lôi tổng nhìn bức ảnh lớn của Thanh Thanh treo tường, nụ cười ngọt ngào, trong trẻo, hai mắt chị ta đỏ hoe:




      - Một gái tốt biết bao, tuần trước còn nói chuyện điện thoại với tôi, hẹn cuối tuần Quảng Châu xem ca kịch “Hamlet”, tôi đã đặt cả vé rồi, ai ngờ…




      Lâm Thăng và Cảnh Phú Quý cùng tới tiễn tôi. Ở ̉ng đại sảnh tầng hai sân bay Châu Hải, hai tay Đô Đô bê cái hộp gỗ, ánh mắt thẫn thờ nhìn về phía trước, gương mặt hoảng hốt và u hoài, hai tay tôi nhét trong túi quần, ngẩng đầu lên nhìn chiếc máy bay chầm chậm cất cánh vào trời xanh, Cảnh Phú Quý móc một điếu thuốc ra đưa cho tôi, thấy tôi từ chối thì có vẻ kinh ngạc, trong mắt thoáng chút khó hiểu, tôi nghiêng đầu nhìn Lâm Thăng đứng cạnh tôi nãy giờ, sau đó theo ánh mắt của hắn, nhìn vào chiếc máy bay chưa kịp khuất sau những đám mây, ánh mắt mông lung, dường như trả lời Cảnh Phú Quý, dường như lẩm bẩm với chính mình.




      - Thanh Thanh thích tôi hút thuốc, tôi phải cai vì ấy, cai một năm, một năm…




      Lâm Thăng quay đầu lại nhìn tôi:




      - Người em, đừng buồn nữa, có tấm lòng này, chắc chắn Thanh Thanh sẽ vui.




      Cảnh Phú Quý lại gần, nắm chặt cánh tay tôi:




      - Được rồi, đừng nói nhiều nữa, cứ yên tâm mà , một năm sau tôi với Lâm Thăng sẽ ở nơi này đón cậu!




      Tôi ̣nh thần lại, ôm vai Lâm Thăng, giọng nói nghèn nghẹn:




      - Người em, bảo trọng! Chúng ta sẽ lại ở bên nhau. – Sau đó quay sang ôm Cảnh Phú Quý, nhẹ nhàng vỗ lên lưng hắn. – Nhớ nhé, chuyện ở công ty tuy quan trọng, nhưng phải coi người nhà là khách hàng lớn nhất của mình!




      Máy bay đã cất cánh, tôi ngồi sát cửa sổ, thẫn thờ nhìn ra ngoài, mặt đất nghiêng , một làn khói dày len lỏi giữa những đám mây rồi dần dần rớt lại phía sau, máy bay bay lên, trái tim tôi dường như trở nên nhẹ bẫng. Tôi quay lại xoa đầu Đô Đô, nó ngẩng đầu lên im lặng nhìn tôi, tôi mỉm cười với nó, gương mặt nó vẫn chút biểu cảm, đáy mắt chỉ là sự u uất, thậm chí còn có cả nét hoảng hốt. Tôi thở dài, chầm chậm nhắm mắt lại, đưa tay ra ấn lên vùng ngực vẫn còn nhoi nhói đau, lẩm bẩm trong tim:




      - Em , về đây, với con trai đưa em về nhà…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :