1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trái tim ai chưa từng điên dại - Mộc Tô Giới (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      LÁ BÀI VƯƠNG DIỆU




      Vừa bước vào phòng, bên trong khói thuốc mù mịt, Lộ Cường, Dương Hồng Năng, ông chủ Hạ và ông chủ Dư cắm đầu vào khổ chiến. Tôi nói lần nào gọi điện thoại, các phải ngồi bên bàn mạt chược thì cũng là đường tới bàn mạt chược, Dương Hồng Năng phản đòn tôi, nói là còn hơn , nếu phải giường thì cũng đường tới cái giường.




      Thấy khí sát phạt nhau nóng bỏng này, tôi lập tức nổi hứng, kêu lên hai tiếng, đưa cho mỗi người một điếu thuốc, hỏi hôm nay ai may nhất, Lộ Cường chửi một tiếng, nói con mẹ nó, hôm nay ba người họ thi nhau giết tôi.




      Tôi nói có cần tôi thay ? Lộ Cường lập tức đồng ý:




      - Tôi tin mình lại đen đến thế.




      Tôi cầm bốn quân bài, hỏi đủ ? Lộ Cường nói thêm bốn quân nữa. Gã này nóng ruột lắm rồi, muốn làm lớn để kiếm lại về, tôi kéo tay hắn:




      - Đừng có nóng, từ từ.




      Dương Hồng Năng vừa xếp bài vừa nói:




      - Quy ̣nh giang hồ là ai mua bài thì được rút giữa chừng.




      Tôi nói được, tôi theo tới cùng.




      Vận may mua bài của tôi khá bình thường, chơi nửa tiếng vẫn rõ thắng thua, Lộ Cường toàn thua, hiểu chơi kiểu gì còn khiến ông chủ Hạ ù, đúng là đen điển hình. Lúc này điện thoại của tôi đổ chuông, là Vương Diệu gọi tới, tôi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại, Vương Diệu nói rất khẽ, bảo là việc đó làm xong rồi, tôi mừng thầm trong lòng, nhưng yên tâm còn hỏi lại là có ai nhìn thấy , Vương Diệu nói tuyệt đối . Tôi nói thế thì được, nửa tiếng nữa đến quán trà Thiên Ngữ ở Hạ Loan gặp tôi.




      Tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh, vừa kéo quần vừa nói:




      - Các vị, tôi xin lỗi, có chút việc gấp cần ra ngoài, lát nữa sẽ quay lại.




      Dương Hồng Năng chửi tôi:




      - Chỉ có là lắm việc, chơi mạt chược mà còn đòi gặp người !




      Tôi nói cũng hết cách rồi, ai bảo số tôi khổ. Ông chủ Hạ nãy giờ nói năng gì, giờ lên tiếng:




      - Lần trước chẳng phải hỏi bình thường thì bao lâu làm một lần đó sao? Tôi nói cho biết, chuyên gia tình dục quyền uy nhất nước Mỹ nói rằng trong cuộc đời một người đàn ông, nhiều nhất là làm năm nghìn lần, người bình thường cũng khoảng ba, bốn nghìn lần, tính thử xem mình còn làm được bao nhiêu lần nữa!




      Cái khóa quần tôi dường như bị kẹt, nhất thời khéo lên được, tôi hơi sốt ruột:




      - Yên tâm, giờ tôi mới chưa đến được một nghìn lần, còn sớm lắm! – Nói xong thì vừa kéo khóa quần vừa ra ngoài.




      Trong thang máy, tôi gửi tin nhắn cho Lộ Cường, bảo một mình hắn xuống đây, đừng lên tiếng. Lát sau, thấy Lộ Cường xuống tới xe tôi, tôi nhét một cái phong bì dày vào tay hắn, nói là có hai mươi nghìn bổ sung đạn dược cho . Lộ Cường cũng từ chối, nói một tiếng cảm ơn rồi vội vàng nhét vào túi áo ngực, sau đó nói nhanh với tôi rằng sản phẩm mẫu ngày mai sẽ có kết quả kiểm tra, chắc chắn là có vấn đề gì, hôm nay người bên Ức Lập tới, cuộc họp đấu thầu tôi cũng có tham gia, lúc nào liên hệ với tôi. Lộ Cường nói một hơi xong quay người chạy , tôi vội vã gọi hắn, lấy một cái sim điện thoại đưa cho hắn, nói đây là số mới, lúc nào cần, lấy số này để liên lạc, dùng xong vứt . Lộ Cường liếc tôi, nói là ông chủ làm việc chu đáo thật.




      Tôi biết cái gã Lộ Cường này nói năng thẳng thắn, có mưu gì, trước đó, hắn thường xuyên thể hiện sở thích của mình ra, có lần tôi đã khéo léo nhắc nhở hắn, đừng có thiên vị bọn tôi quá rõ ràng, bị cấp nghi ngờ sẽ khó làm việc, song hắn là người thô lỗ, rất nhiều chuyện phải dạy hắn làm, nghĩ thay cho hắn, vừa là bảo vệ hắn, mà cũng là bảo vệ chính mình. như bọn Dương Hùng Vĩ hay Hoàng Lực, còn hơn cả lươn, cần tôi dặn bọn họ cũng biết trước tiên phải bảo vệ mạng sống của mình.




      Vội vàng đến điểm hẹn với Vương Diệu, tôi gọi cho hắn một ấm trà Ô Long, bảo hắn kể kỹ càng từ đầu đến cuối câu chuyện cho tôi nghe:




      - phải vội, cứ từ từ mà kể.




      Tôi ̣nh thông qua lời kể của Vương Diệu để ngửi ra cái gì đó mà bản thân hắn cũng nhận thấy được. Vương Diệu ngấp một ngụm trà, nước quá nóng nên hắn lập tức nhổ ra rồi đặt ́c lên bàn, uốn người một cái rồi bắt đầu kể: Lúc nhận điện thoại, Hoàng Lực có vẻ bực mình, miệng nói cứng là “̣nh lừa ai?”. Cho đến khi Vương Diệu đặt máy ghi sát vào điện thoại, Hoàng Lực mới mềm xuống, giọng nói hơi run, hỏi Vương Diệu rốt cuộc là ̣nh làm gì, Vương Diệu nói chẳng có ý gì cả, chỉ là muốn đòi lại một triệu tiền của công ty thôi.




      - Hàng là do tôi gửi , giờ thu được tiền về thì sẽ trừ vào lương của tôi, năm nay coi như làm công.




      Trước khi cúp điện thoại, Hoàng Lực đột nhiên buông ra một câu:




      - Lý tổng bảo cậu làm thế phải ?




      Vương Diệu đáp:




      - Lý tổng bắt tôi làm, là tôi bị ép đến đường cùng thôi.




      Câu nói này của Hoàng Lực nằm ngoài dự đoán của tôi, trước đó tôi đã dặn dò Vương Diệu rất kỹ càng, bao gồm cả việc nói thế nào, Hoàng Lực sẽ hỏi thế nào, trả lời ra sao… Tôi trầm tư gật đầu:




      - Cậu trả lời thế cũng được, nhưng theo lý thông thường mà nói thì cậu nên đổ tội cho tôi sẽ hợp lý hơn.




      Vương Diệu lắp bắp:




      - Lý… Lý tổng, em đâu dám đổ tội cho .




      Cái gã này đúng là não phẳng, lúc này mà còn nói đỡ cho tôi thì chứng tỏ tôi là người đáng nghi nhất. Sau đó Vương Diệu vẫn yên tâm, hỏi tôi:




      - Làm thế có độc ác quá , hắn có báo cảnh sát ?




      Tôi làm ra vẻ chắc chắn:




      - Chắc chắn là ! Cậu nghĩ xem, báo cảnh sát có lợi gì cho hắn? Bản thân hắn cũng là một gã khốn nạn! những gia ̀nh tan nát mà còn giữ được việc. Vương Diệu này, phải chúng ta chủ động hại người, mà chúng ta bị ép phải phản kích, tuy rằng thủ đoạn có hơi tàn nhẫn, nhưng đàn ông muốn thành công thì “lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu”, đúng ? Cậu là người tốt, nhưng tôi vẫn phải tặng cậu một câu, tốt quá cũng được. Lấy một ví dụ đơn giản, rắn càng độc thì càng nhiều tác dụng, hiểu ?




      Nói thật lòng, tôi cũng nắm chắc tuyệt đối về việc Hoàng Lực sẽ báo cảnh sát, nếu , tôi đâu phải bảo Vương Diệu làm mấy việc này, thêm một người biết là thêm phần nguy hiểm, có điều tôi nghĩ, cho dù Vương Diệu có biết tôi coi hắn là lính đánh thuê thì hắn cũng thể làm, bởi vì hắn cần tiền. Nhưng có một điều tôi đã nói rất rõ ràng với Vương Diệu, đó là chỉ cần đòi một triệu kia về, còn tiền của Hoàng Lực thì thêm lấy một xu, đây là nguyên tắc, đã tới giới hạn này chỉ là dây dưa về kinh tế, nếu vượt qua cái quy ̣nh đó sẽ rơi vào trường hợp tống tiền, bởi vậy nên lùi một bước, cho dù hắn báo cảnh sát cũng được vì tôi đã cho Vương Diệu uống “thuốc an thần”.




      Vừa chia tay Vương Diệu xong là tôi tắt máy rồi hấp tấp đến chỗ chơi mạt chược. Tôi biết rằng thằng ranh Hoàng Lực chắc chắn sẽ gọi điện cho tôi tới tấp, tôi phải khiến hắn mất ngủ cả đêm, để hắn nếm trải cái cảm giác thường xuyên xảy ra với tôi. Vì bị di động làm phiền, thêm vào đó cũng được hả giận trong việc của Hoàng Lực nên tôi cực kỳ may mắn, tôi hỏi Dương Hồng Năng và ông chủ Hạ:




      - Có một người bạn vay tiền vốn, hai triệu, lãi mười phần trăm một tuần là trả, các làm ?




      - Sao cho vay? – Dương Hồng Năng liếc xéo tôi.




      - Tôi có tiền, cũng biết mà, một triệu bên Khoa Đạt tôi đã đòi về được đâu, bên Khoa Mỹ lại phải nộp một triệu tiền bảo đảm.




      - Sao lại thế, công ty to thế mà cũng có chút tiền cỏn con này sao? Thế trong tay có bao nhiêu?




      Tôi hiểu dụng ý của hắn, nghĩ bụng nếu nói ít quá sẽ bị rớt giá, bèn bịa ra một con số:




      - Khoảng bốn, năm trăm nghìn.




      - Ừm, hay là thế này, chúng ta liên kết với nhau cho hắn mượn, bỏ ra năm trăm nghìn, tôi với ông chủ Vạn bỏ ra một triệu rưỡi, được ?




      Tôi bỗng dưng hiểu ra dụng ý của Dương Hồng Năng, hắn nhất ̣nh phải kéo tôi vào, thà kiếm ít hơn một chút nhưng như thế bảo đảm hơn. Tôi bất giác phải thầm thán phục sự sáng suốt của gã này.




      Tôi lập tức gọi di động cho Hầu Kình, nhưng sững lại, số điện thoại này đã ngừng sử dụng.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 14: Tạm biệt, Hoàng Lực






      NỘI CHIẾN TRONG CÔNG TY




      Tôi gọi Lạc Lạc vào văn phòng, ́ch thân rót trà cho ta:




      - Lạc Lạc, em tới công ty mấy năm rồi?




      - Ba năm rồi ạ. - Lạc Lạc rụt rè đưa hai tay ra nhận ́c nước, - Em cảm ơn.




      - Có bạn trai chưa?




      - Dạ, vẫn chưa.




      - Ồ, thế cũng tốt, em vẫn còn trẻ, từ từ chọn cho đúng đối tượng, bây giờ muốn tìm được người đàn ông tốt dễ đâu. – Tôi biết quan điểm của mình có phải là vơ đũa cả nắm hay , nhưng dù sao xung quanh tôi cũng chẳng có thằng nào tốt.




      Lạc Lạc hiểu rốt cuộc tôi có ý gì, hai tay đặt lên đùi khép chặt, có vẻ hơi sốt ruột. Tôi quan sát thần thái của ta, nghĩ tới lời của Cảnh Phú Quý, có thể ta còn là gái trinh từ lâu, nói chừng đàn ông mà ta gặp cũng ít hơn đàn bà mà tôi gặp, con gái bây giờ có nhiều người sống rất thoáng, nhưng điều này hề ảnh hưởng tới việc họ vẫn xấu hổ khi nói tới chuyện đó.




      - Lạc Lạc, là thế này. – Tôi thoáng ngả mình tới trước, - kiểm tra tiền lương của em trong ba năm nay, mỗi năm chỉ tăng có một trăm tệ, ít quá. Em phải làm rất nhiều việc, hơn nữa suốt ngày bắt em ngồi ở quầy lễ tân cũng được, có lợi cho sự phát triển của em. Lần trước cũng nói với em rồi, sau Tết dương lịch, sẽ cho em ngồi vào vị trí của Lưu Hân, đồng thời thăng cho em lên làm Trợ lý hành chính, tiền lương tăng thêm sáu trăm tệ, thế nào?




      Lạc Lạc mở lớn mắt:




      - Chuyện này… đương nhiên… đương nhiên là tốt, cảm ơn, cảm ơn ông chủ ạ! – ta kích động đứng lên cúi lưng cảm ơn tôi, tôi cũng đứng lên vỗ vai ta, làm ra vẻ một người trai.




      - Làm cho tốt, đừng phụ sự kỳ vọng của , có chuyện hay khó khăn gì thì cứ tìm thẳng , hả, đừng có buồn mà chịu nói, biết chưa?




      Lạc Lạc mím môi, gật gật đầu như bổ củi, ̣nh nói gì đó nhưng lại thôi, tôi nói:




      - Em ̣nh nói gì cứ nói . - Lạc Lạc vân vê chéo áo.




      - Là thế này ạ, Lý tổng, gần đây chị Thanh Thanh thường gọi điện tới công ty hỏi thăm hành tung của , em biết phải nói thế nào. Hôm đó em đặt phòng cho ăn cá chép nên đành phải nói với chị ấy, Lý tổng, em làm sai chứ ạ?




      Tôi đưa tay lên xoa cằm, trầm tư một lát:




      - sai, sau này em cứ nói thật cho .




      Lạc Lạc dường như nhận ra ý tứ khác:




      - Lý tổng, em biết làm thế nào rồi, yên tâm… - Sau đó ta thắc thỏm nhìn tôi, tôi nói:




      - Được rồi, em làm việc của em . - Lạc Lạc lại khẽ cúi người, - Cảm ơn Lý tổng. – Rồi quay người rón rén ra, nhìn theo cái lưng của ta, tôi lẩm bẩm trong lòng: Lại một người bị mình mua chuộc rồi.




      Tôi biết có những ông chủ bất lương, tặng cho nhân viên được vài trăm tệ thì nghĩ đủ mọi lý do để trừ của họ năm chục, một trăm. Những việc này tôi làm được, chỉ cần cấp dưới làm tốt là tôi sẽ bao giờ bới lông tìm vết. Tôi thừa nhận có những lúc mình rất nhẫn tâm, nhưng tôi đen tối, một năm chỉ có vài nghìn tệ, làm gì mà kiếm ra được.




      Tôi đoán Lạc Lạc nói với Thanh Thanh chuyện bao cao su, nếu Thanh Thanh đã lại quậy tung lên rồi. Lạc Lạc cũng dám nhận ý tốt của tôi, giống như một người đụng tay phải nước sôi, vội vã chạy ra xa. Nhưng lúc trước nói có nghĩa là sau này nói, có điều từ ngày hôm nay tôi lại có thêm hai suất bảo hiểm, hoàn toàn có thể yên tâm, giờ xem ai còn moi được chút tin tức bất lợi cho tôi từ miệng ta nữa.




      Tôi nằm ghế nghĩ ngợi lung tung, lúc thì làm thế nào để lấy lòng Lôi tổng, lúc thì Hoàng Lực sẽ có phản ứng gì, lúc thì Dương Hùng Vĩ với Vạn Bảo Thắng câu kết gì với nhau, còn thầm đắc ý với thủ đoạn của mình mới sử dụng thì Tiểu Phần hốt hoảng chạy vào nói:




      - ơi, Vương Diệu với Bành Tiền Tiến đánh nhau rồi.




      Tôi bật dậy khỏi ghế:




      - Ở đâu? Vì sao?




      - Ở phòng Tài vụ, mau xem !




      Tôi còn chưa thì đã nghe thấy tiếng chửi của Bành Tiền Tiến và tiếng “Thằng chó” của Vương Diệu vang tới, sau đó là tiếng nắm đấm dội xuống bàn, Vương Diệu quát:




      - Giỏi thì mày nói lại lần nữa xem.




      Tôi đẩy cửa bước vào, trong mắt hai người hừng hực lửa giận, ngón tay Vương Diệu chỉ vào người Bành Tiền Tiến, trông như thể sẵn sàng xé xác đối phương. Thấy tôi vào, hai người đều tỏ ra sợ hãi, nhưng vẫn trừng mắt nhìn nhau.




      Từ sau sự kiện hối phiếu, Vương Diệu rất tiêu cực, làm thì cắm mặt vào làm, tan làm thì lặng lẽ về nhà một mình, hoàn toàn còn vẻ tươi tắn như thường ngày, tôi đã nói chuyện với hắn một lần, bảo hắn đừng để chuyện này trong lòng, biết lỗi và sửa là được. Vương Diệu vẫn luôn im lặng, Bành Tiền Tiến bình thường bị hắn đàn áp nay trỗi dậy, thêm vào đó là viễn cảnh lạc quan bên Khoa Mỹ, bởi vậy lượng nói chuyện cũng cao hơn thường ngày vài phần, thường dương dương tự đắc lượn qua lượn lại trước mặt Vương Diệu.




      Nguyên nhân cãi nhau là vì Tiểu Phần bảo họ lĩnh tiền công tác phí, lúc ký tên, Bành Tiền Tiến buông ra một câu:




      - Nghiệp vụ đã chẳng còn thì mời mấy người đó ăn uống làm quái gì!




      Cuối cùng Vương Diệu nhịn được nữa:




      - Mày đắc ý cái quái gì? Ông mày mời người ta ăn cơm liên quan quái gì tới mày?




      Bành Tiền Tiến vẫn buông tha:




      - Mời cũng phí công, chẳng qua là vì bụng mình đói thì có!




      Vương Diệu điên tiết, chỉ tay vào mặt Bành Tiền Tiến mà chửi mày là đồ khốn khiếp vong ơn phụ nghĩa:




      - Ban đầu là ai đưa mày vào phòng Bán hàng, giờ đủ lông đủ cánh rồi nên muốn bay phải , đúng là bằng loài cầm thú!




      Thế là mỗi người một câu khiến Tiểu Phần sợ chết khiếp.




      Giải quyết xong chuyện của Vương Diệu và Bành Tiền Tiến, một buổi sáng đã trôi qua, mười hai giờ trưa, các nhân viên đều đã xuống lầu ăn cơm, tôi thấy đã đến giờ bèn mở điện thoại, quả nằm ngoài dự liệu, một loạt các thông báo cho thấy có mười mấy cú điện thoại của Hoàng Lực, còn có một tin nhắn của hắn, rất ngắn, nhưng đằng đằng sát khí.




      Hoàng Lực chắc chắn nghi ngờ tôi xúi giục sau lưng, chỉ có điều hắn có chứng cứ.




      Tại khách sạn Quốc Hội, tôi thuê phòng cho Hoàng Lực vui vẻ với Tiểu Ngọc, ban đầu tôi còn do dự biết mình có nên lắp một cái camera hay , thế là hỏi ý kiến của Cảnh Phú Quý, thái độ của hắn rất kiên quyết:




      - Phải lắp, giờ quan hệ của cậu với hắn còn tốt, ai đảm bảo sau này hắn trở mặt? Làm cái trò này phải vì chúng ta muốn hại hắn, mà là để tự bảo vệ mình.




      Nghe hắn nói kiên quyết như thế, tôi cảm giác hình như mình quen biết bạn mình:




      - Chẳng phải cậu từng nói tôi vô liêm sỉ, điên cuồng sao? Tôi thấy cậu cũng chẳng kém, đến lúc làm việc thương thiên hại lý thì chẳng thấy run tay.




      Cảnh Phú Quý hừ lạnh:




      - Tôi còn hiểu cậu? Miệng thì nói muốn hỏi ý kiến của tôi, thực ra trong lòng cậu đã nghĩ kỹ rồi, chẳng qua là muốn mượn cái miệng tôi để nói ra ý nghĩ trong lòng cậu mà thôi.




      Tôi hơi ngượng:




      - Tôi đâu có thâm hiểm đến thế!




      - Đúng, cậu thâm hiểm, nhưng tôi thì ngu, thường bị người ta sai khiến. Chuyện này tôi mà thông minh một chút thì tôi sẽ nói là được, đến cuối cùng cũng chẳng phải cậu vẫn sẽ làm hay sao!




      Tôi nói:




      - Nếu cậu thực sự làm thế thì cậu đã còn là Cảnh Phú Quý nữa, chúng ta cũng đã chẳng thành em tốt bao nhiêu năm nay nữa. – Nói ra câu này xong, tôi mới ý thức được là mình nói hớ, ngay lập tức bị Cảnh Phú Quý tóm lấy:




      - Đúng thế, chính vì tôi trọng nghĩa khí nên mới bị cậu lợi dụng.




      Tôi ngại ngùng cười khan hai tiếng, hề phủ nhận. Nói gì thì nói, bạn bè vẫn là bạn bè, Cảnh Phú Quý tự xung phong chợ đêm, mua một bộ camera, hắn ́ch thân vào phòng lắp đặt, thao tác rất đơn giản, mười phút sau là hoàn chỉnh, trước khi Hoàng Lực vào phòng, mọi thiết bị đã được lắp đầy đủ. Cảnh Phú Quý cảm thán:




      - Cho dù cái thứ này mãi dùng tới thì coi như một bộ phim cấp ba kinh điển để xem cũng được.




      Thứ Vương Diệu cho Hoàng Lực nghe chính là thanh từ bộ phim cấp ba đó.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      GIĂNG BẪY HOÀNG LỰC




      Sắp tới Giáng sinh, khắp nơi ngập trong bầu khí vui vẻ, những cánh ̉ng lớn của khách sạn ven đường đều giăng những tấm băng rôn với những lời chúc phúc, cửa kính dán đầy những bông hoa tuyết bằng xốp, báo rặt các mục quảng cáo thu hút mọi người tới tham dự bữa tiệc Giáng sinh. Đưa xe vào bãi đỗ, một gái xinh đẹp mặc đồng phục của khách sạn liền xuất hiện để phát tờ rơi cho tôi:




      - ơi, đêm Giáng sinh ̣nh ở đâu? Khách sạn chúng em có hoạt động ưu đãi đây.




      Tôi nhìn một cái, cười híp mắt:




      - Đến nhà em được ?




      Ngày hai mươi sẽ mở thầu, tâm trạng tôi vừa phấn khích vừa phức tạp.




      Tôi gọi điện cho Lôi tổng, nói tối nay có một đêm biễu diễn violon quy mô nhỏ, tôi với Thanh Thanh muốn mời chị và Victory xem, Lôi tổng nói tối nay còn phải làm thêm, có việc gì thì cứ nói trong điện thoại. Tôi thấy hơi bực mình, trong đầu lướt qua ba từ “đồ giả tạo”, chuyện này sao có thể nói trong điện thoại? Thế là tôi làm ra vẻ nhẹ nhàng, nói chẳng có việc gì, được thì thôi.




      Lộ Cường gọi điện tới nói là việc kiểm duyệt đã được thông qua, tôi biết hai mươi nghìn đó đã phát huy tác dụng, nói một tiếng cảm ơn rồi cúp máy. Tôi vào văn phòng của Lâm Thăng, nói với hắn chíp mẫu đã được thông qua, Lâm Thăng nói đây là lẽ đương nhiên, quan trọng là Nam Hưng với Ức Lập có thông qua hay , nếu họ được thông qua thì mới là việc tốt, sau đó hỏi tôi vì sao chỉ nói tin vui mà báo tin buồn? Tôi hỏi tin buồn gì?




      - Thì một triệu bên Khoa Đạt ấy, làm thế nào? Hơn bốn trăm bên Hồng Kông còn chưa trả.




      Tôi ngồi phịch xuống bàn làm việc của hắn, nói tuyệt đối có vấn đề gì, trong vòng ba ngày chắc chắn sẽ đòi được.




      Lâm Thăng lộ sắc vui, nhưng lại nghi hoặc:




      - Thật ? Làm thế nào để đòi về?




      Tôi do dự một lát rồi nói đơn giản, cũng chẳng có gì, làm rắn với chúng một chút là được. Sau đó kể cho hắn nghe chuyện Vương Diệu làm tối qua.




      Lâm Thăng hiểu ra, đứng lên nói:




      - Tôi biết là sẽ có cách mà! Đây phải là hại người mà là tự vệ, xem ra giữ lại Vương Diệu là đúng.




      Lâm Thăng khẳng ̣nh cách làm của tôi khiến tôi rất vui, sự khích lệ của bạn bè là vô cùng quan trọng. Lâm Thăng nói đúng thế, thêm mồi lửa còn hơn là rút củi về, sau đó hắn ghé sát tai tôi, nói nhỏ:




      - Cảnh Phú Quý tới chỗ Phương Vĩnh Huy rồi hả? Ông ta có nhắc tới Vương Tiểu Lệ ?




      Ăn cơm trưa xong, tôi gọi điện thoại cho Hoàng Lực, nói là tối qua điện thoại hết pin, thật xin lỗi, sau đó làm ra vẻ hay biết gì, hỏi hắn có chuyện gì mà gọi nhiều thế, giọng của hắn lạnh lẽo mà nặng nề:




      - Có thời gian ?




      Tôi ́ tỏ ra bình thường:




      - Quan trọng ? Để hết giờ làm nhé?




      Hoàng Lực nói được, bây giờ phải gặp mặt ngay, tôi nói có chuyện gì mà gấp thế? Trong điện thoại nói được sao? Khẩu khí của Hoàng Lực lập tức trở nên cứng rắn, cho phép mặc cả:




      - được, nói ngay bây giờ.




      Tôi dừng lại một chút, nói:




      - Được rồi, nửa tiếng nữa gặp ở quán cà phê Mạch Điền.




      Trước khi bảo Vương Diệu gọi điện, tôi đã lường tới hậu quả xấu nhất, chuyện này mà làm căng thì sau này cũng chẳng thể làm ăn với Khoa Đạt được nữa. Tôi và Hoàng Lực là kiểu tình bạn vì lợi ích rất điển hình, thành nhờ lợi ích, bại nhờ lợi ích, vào lúc sinh tử thì cái gọi là đạo đức, nhân nghĩa đều ném cho chó nó gặm. Chẳng phải Tào Mạnh Đức (tức Tào Tháo) từng nói đó sao: “Thà ta phụ mọi người trong thiên hạ, còn hơn để thiên hạ phụ ta”.




      Một chiếc xe ấn còi rồi vượt qua tôi, tôi hạ hết cửa kính xe xuống, châm một điếu thuốc rồi rít sâu một hơi.




      Hoàng Lực đã chờ tôi rất lâu, ngồi ở góc trong cùng của quán, gương mặt tiều tụy, cáu bẩn hút thuốc, cái gạt tàn bàn chất đầy đầu lọc.




      - Có phải bà hai ép cậu ly hôn ? – Tôi ném cái túi lên sô-pha rồi ngồi phịch xuống.




      Hoàng Lực trả lời, dụi mạnh điếu thuốc trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn tôi chăm chú bằng hai con mắt đỏ ngầu, khiến tôi cảm thấy mất tự nhiên, chuyển ánh mắt hướng khác:




      - Cậu làm gì thế?




      - Nhìn tôi! – Hắn gầm lên.




      Tôi quay đầu lại, với vẻ cợt nhả:




      - Làm gì?




      Hoàng Lực nghiến răng trèo trẹo, nhấn từng từ:




      - Vì sao?




      - Cái gì vì sao? – Tôi trợn mắt nhìn hắn.




      - Trong lòng hiểu rõ! Con mẹ nó, phải con người! - Hoàng Lực kéo tôi đứng lên rồi thụi một nắm đấm vào mặt tôi.




      Đây là điều tôi ngờ tới, tôi túm lấy ̉ áo hắn, ấn hắn trả về chỗ cũ, tiếng động khiến các nhân viên của quán sợ hãi, họ đứng từ xa dám lại gần, xúm lại nhìn chúng tôi. Tôi đưa tay lên xoa chỗ bị đấm, nhìn hắn cười lạnh:




      - Hoàng Lực, hôm nay tôi đánh trả đâu, cậu giỏi lắm!




      Hoàng Lực vẫn chưa nguôi lửa giận, nghiến răng nói:




      - Phòng do thuê, chìa khóa là đưa, ̃ cũng là sắp xếp, phải là thì còn ai?




      Tôi lại cười lạnh:




      - Tôi đáp ứng tâm nguyện của cậu chẳng lẽ lại sai? Cậu những cảm ơn tôi mà còn trách cứ tôi, đánh tôi, có lý nào hả?




      - Mẹ kiếp! Mày cứ giả vờ ! Ông mày đúng là mù rồi!




      Hoàng Lực giơ hai tay lên tát liên tiếp vào mặt mình, tôi còn chưa kịp hết ngỡ ngàng thì đột nhiên hắn quỳ thụp xuống trước mặt tôi, túm chặt lấy tay tôi:




      - Phi, phải giúp em, em tin phải do làm. Vương Diệu là nhân viên của , là ông chủ có thể nói chuyện với nó, có thể trừ tiền nó, nó sẽ ép em thế nữa.




      Tôi đỡ Hoàng Lực dậy, nói là tôi có thể làm công tác giúp cậu, nhưng chưa chắc hắn đã nghe tôi, băng nằm trong tay hắn, chắc cậu phải ́ch thân gặp hắn. Sau đó tôi lôi Vương Diệu ra mà chửi:




      - Đúng là nuôi ong tay áo, dám giở trò ra uy hiếp người em tốt của tôi! Về tôi phải cho một trận.




      Giọng nói của Hoàng Lực nghẹn ngào như sắp khóc:




      - Phi, em hứa trong vòng một tuần sẽ trả tiền, còn chuyện cuốn băng, em trả mười nghìn để mua. Phi, là người thông minh, em thân bại danh liệt thì sống cũng yên ổn, đúng , coi như đây là lần cuối cùng em xin , được ?




      Cái gã này giả vờ nói cứng, tôi biết thực ra trong lòng hắn vô cùng hốt hoảng, nhìn Hoàng Lực bình thường luôn ra bộ dương dương tự đắc trước mặt tôi, giờ lại trở nên hèn nhát, trong lòng bất giác có chút thương cảm. Nếu Khoa Đạt phát triển tốt, nếu khoản tiền này tôi cần gấp, có lẽ chúng tôi vẫn là những người em tốt xưng gọi em, việc gì phải đến bước đường này?




      - Thế này , tôi hứa sẽ lấy cuộn băng cho cậu, nhưng cậu cũng phải đáp ứng một điều kiện của tôi, ba ngày sau phải mang tiền về, đôi bên thông cảm với nhau được ?

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      CHUYỆN NHÀ CỦA THANH THANH




      Khi Tiểu Quân từ Macao quay về, cậu ta so vai, cần hỏi tôi cũng biết là đã thua hết sạch.




      - Thế nào, tiền dễ kiếm phải ? sợ em thắng tiền, chỉ sợ em tới. rể em đã phải nộp bao nhiêu học phí ở chỗ đó rồi, em tưởng người mở sòng bạc toàn ăn chay cả chắc.




      Tiểu Quân ngồi xuống thở dài:




      - Cũng tại , lúc thắng sao kéo em , còn thuê phòng cho em ở một tối, sớm thì em đã bị thua rồi.




      Tôi vỗ vai cậu ta:




      - Em đừng như thế, chơi cho vui thôi mà, em nghĩ xem, nếu mà kiếm tiền dễ đến thế thì người Macao đã chẳng cần làm nữa rồi.




      Tôi đưa Tiểu Quân tới bến xe Củng Bắc, bảo cậu ta đón xe ra sân bay Bạch Vân, nhét vào tay cậu ta một túi to rượu với thuốc lá, sau đó dặn dò:




      - Phải học cho tốt, bán hàng khó khăn lắm, nhưng em phải ́ “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”.




      Tiểu Quân cười với tôi:




      - Ý của là đã nhiễm bùn tới mức vô phương cứu chữa phải ?




      Tôi đấm nhẹ cậu:




      - Về bảo với bố mẹ là đừng lo lắng, năm sau sẽ đón họ tới Châu Hải ở một thời gian.




      Sau đó tôi mới biết, chuyện này bao giờ có thể thực hiện được nữa.




      Từ bến xe ra đã là buổi trưa, tôi thất thểu về nhà, vừa về đến nhà đã thấy một bát canh to đùng để ở bàn ăn, trong thư phòng vọng ra tiếng nói:




      - Ông xã, uống bát canh đó , nấu cho đấy.




      Tôi cười, nói lớn:




      - Vợ vất vả quá, giờ em bận rộn thế mà còn biết thương .




      - Ai bảo là chồng em!




      Thanh Thanh cũng nói lớn trả lời lại, giọng nói như ánh mặt trời tháng năm, như đóa hoa vừa nở rực rỡ, khiến người ta thấy sảng khoái.




      Một lát sau tôi chợt giật mình, thầm kêu chết rồi, đằng sau mật ong luôn có một con dao, Thanh Thanh giờ cũng học được chiêu này. Chuyện của Lưu Hân thay vì để ấy hỏi thì thôi tự tôi cứ khai, đây là bài học của tôi, chuyện nào giấu được cứ chủ động là tốt nhất. Tôi uống hết bát canh, tới cửa thư phòng, Thanh Thanh ngồi trước máy tính liên tục nói chuyện cửa sổ QQ, tiếng tít tít báo có tin nhắn kêu liên tục.




      - Bà xã, nói với em chuyện này.




      Thanh Thanh quay người lại:




      - Nói , chắc chắn có việc gì tốt.




      Tôi đặt tay lên vai Thanh Thanh:




      - Thực ra cũng có gì to tát, gián điệp của em nói với em hả?




      Thanh Thanh khựng lại, cười quỷ dị:




      - Em nghe nói chỉ là em nghe nói, nên nói gì là chuyện của .




      Sau khi Thanh Thanh ở Thanh Đảo quay về, ấy kiểm soát tôi rất chặt, ấy biến Lạc Lạc trở thành gián điệp của mình, chủ động rủ Lạc Lạc shopping, lấy cớ là nhờ người trẻ tham mưu giúp ấy mua vài bộ quần áo hợp thời, điểm này ban đầu khiến tôi khó hiểu, nếu phải Lạc Lạc chủ động khai ra thì còn biết vấn đề nảy sinh ở đâu.




      - Nói cho em một tin tốt, Lưu Hân lạm dụng tiền công để chơi ̉ phiếu, bọn quyết ̣nh khai trừ ấy ra khỏi công ty, ấy nhất thời nghĩ thông nên uống thuốc ngủ tự tử, giờ ở trong bệnh viện, có thăm ấy một lần, chủ yếu là để đòi tiền lại.




      Tôi ́ tình đảo lộn thứ tự, mục ́ch là để giành quyền chủ động lớn nhất về phía mình. Lạm dụng tiền công và tự sát thể nào giấu được, thay vì để Thanh Thanh thăm dò được qua Lạc Lạc chi bằng tôi cứ chủ động nói, còn về thứ tự thời gian và những việc khác thì rất khó đối chứng.




      - Vậy sao? - Thanh Thanh nhướn mày, - Một nhân tài ưu tú như thế mà đau lòng sao, Lý tổng?




      - Ưu tú? ấy được coi là ưu tú sao?




      - Chẳng phải vẫn nói là ta giỏi giang, ai thay thế được còn gì?




      - nói thế à? Lâm Thăng thì có, đã muốn đuổi việc ta từ lâu rồi.




      - Công ty đuổi? Là hay Lâm Thăng? Sao Lý tổng luôn thương hoa tiếc ngọc của chúng ta mà cũng làm được việc đó? Em nghe nói là người ta chủ động xin từ chức mà còn có người giữ lại. Đừng trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, ra dáng đàn ông tí nào. Dám làm dám chịu chứ!




      Bị Thanh Thanh chạm đúng vào nỗi đau, tôi tự nhiên ấp úng:




      - Xảy ra chuyện này vẫn còn giữ ta có mà điên. Cho dù có giữ cũng chỉ là nói thế thôi, nếu ta chạy mất thì bọn biết đâu tìm ta để đòi tiền? Giống như em nợ ngân hàng mười triệu, chẳng lẽ ngân hàng còn chưa đòi được hết tiền của em với bố mẹ em mà đã bắt em ngồi tù sao! Một đạo lý đơn giản như thế mà em cũng hiểu?




      - Hừ, em đã sớm nói ta ra gì rồi mà.




      - Đúng, bà xã đại nhân, em đúng là minh!




      - đừng có lẻo mép.




      - mà, thực lòng hâm mộ sự nhìn xa trông rộng của em, bà xã, nào, gọt hoa quả cho em ăn nhé. – Chưa chờ Thanh Thanh bày tỏ thái độ, tôi đã bắt tay vào làm ngay.




      Thanh Thanh vẫn giữ ánh mắt kỳ quái đó khiến tôi tài nào nhìn thấu, một lát sau ấy mới chầm chậm nói:




      - cứ giả bộ , em chẳng quan tâm, dù sao em với Dương Huệ cũng chuẩn bị mở một cửa hàng quần áo ở khu miễn thuế, thiếu tiền, phải đầu tư hai mươi nghìn tệ.




      Thấy Thanh Thanh còn bắt bẻ nữa, tôi thở phào nhẹ nhõm, xua tay:




      - Chuyện tiền nong thì đơn giản, số tiền mà Lưu Hân lấy của công ty đã đòi về được hết rồi, hai mươi nghìn ngày mai sẽ vào tài khoản của em, coi như đầu tư mạo hiểm.




      Thanh Thanh lấy một phong bì trong túi ra:




      - cần đâu, dùng hai mươi nghìn tệ trong đây được rồi.




      Tôi ngạc nhiên, giằng lấy ra xem, đó là tấm thẻ mà tôi tặng cho Lôi tổng:




      - Chuyện… chuyện gì thế này?




      - Hôm qua Lôi tổng gọi điện thoại cho em, bảo em với Đô Đô tới nhà chị ấy ăn cơm, lúc về chị ấy đưa cái này cho em, bảo em đưa .




      Tôi cầm phong bì trong tay mà có cảm giác bất an, Lôi tổng thật là hiểu tình người, chị ta làm như thế là có ý gì?




      Thanh Thanh nắm lấy tay tôi:




      - Lôi tổng còn bảo em nói với , nhà là bến cảng để nghỉ ngơi chứ phải là khách sạn, thể chỉ lo kiếm tiền mà quan tâm tới gia ̀nh.




      Tôi nói:




      - Lôi tổng nói những lời này để làm gì, có phải trước mặt chị ấy em lại nói gì ?




      - Em cũng vì suy nghĩ cho thôi, nói là cả ngày làm vất vả, hy vọng Lôi tổng thông cảm và chiếu ́ cho .




      - Vậy sao. – Xem ra lời của Thanh Thanh cũng vài phần có lý.




      - Với lại chị ấy còn nói với em, chồng chị ấy qua đời vì ung thư dạ dày, thời gian đó chị ấy làm việc bận rộn, chồng thường đau dạ dày mà chị ấy để ý, còn tưởng chỉ là đau bụng thông thường, tới khi phát hiện ra đã kịp nữa, lúc chết mới bốn mươi tuổi, Lôi tổng hối hận lắm, lúc nói với em, mắt chị ấy đỏ hoe.




      Tôi thở dài một tiếng.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      CHẤT VẤN DƯƠNG HÙNG VĨ




      Việc tốt làm tới cùng, đưa Phật tới Tây Thiên. Tôi gọi cho Dương Hùng Vĩ.




      - Người em, chẳng phải có hứng thú với Đông Uyển sao? Hay là tối nay chúng ta ?




      Lời nói này vừa dứt tôi đã thấy đầu dây bên kia vang lên: “Vợ ơi, tối nay phải làm”.




      Sau sự kiện thuốc lắc, tôi nhận thấy rằng việc này xử lý vẫn chưa ổn thỏa, tôi nên nói là mình ́ gánh trách nhiệm mà gánh được, sự việc rõ ràng như thế, nếu làm khéo hơn, tôi hoàn toàn có thể vỗ ngực nói tôi sẵn sàng hy sinh bản thân để gia ̀nh được hạnh phúc! Ép Dương Hùng Vĩ phải cảm động. Còn về việc Tiểu Mỹ khai hắn ra, cảnh sát kiên quyết đòi tìm hắn là nằm ngoài khả năng kiểm soát của tôi, nhưng ít nhất tôi cũng đã ́ gắng hết sức. Cho nên Dương Hùng Vĩ nói với tôi thiếu tinh thần hy sinh về nghĩa. Giờ đây tôi phải làm “công tác” với hắn nhiều hơn.




      Trong khu xông hơi của một khách sạn gia ̀nh năm sao, chùm đèn pha lê chói mắt, bồn phục vụ lát đá cao cấp, những nhân viên mặc đồng phục khom lưng cúi chào với nụ cười tươi tắn môi, tường hành lang là bức tranh một gái thời trung đại dùng chiếc khăn tắm voan để che cơ thể. Mọi thứ đều đẹp tuyệt diệu như thể được bước vào cung điện La Mã ̉ đại. Một vị Trưởng phòng trong bộ váy màu đen trước dẫn đường, mỗi cây ̣t bằng đá Đại Lý đều có một nhân viên phục vụ đứng ở đó, thấy chúng tôi tới, họ cúi lưng ba mươi độ:




      - Chào buổi tối!




      Dọc đường có rất nhiều tiếng chào như thế, cảm giác như tiếp đón Hoàng Đế. Dương Hùng Vĩ xoa cằm đắc ý:




      - Được lắm, được lắm!




      Tôi vỗ vai hắn:




      - Đừng có kích động sớm quá.




      Tôi càng khiến mình hèn hạ hơn thì càng khiến Dương Hùng Vĩ cảm thấy chơi với tôi những vui mà còn yên tâm, hắn luôn tin vào đạo lý việc xấu cùng làm sẽ bớt nguy hiểm, có kinh nghiệm hơn Hoàng Lực rất nhiều.




      Chúng tôi lái xe quay về Châu Hải, lúc sắp qua cửa khẩu, tôi giả bộ tình cờ hỏi:




      - Ông chủ Vạn tìm rồi đúng ?




      Dương Hùng Vĩ khựng lại:




      - Ừ, ông ta tới công ty, nói là sẽ toàn lực ủng hộ chúng tôi.




      - Tôi nói lần này, tối hôm đó ở quán rượu Bảo Thắng Viên cơ. – Giọng nói của tôi rất bình thường, hai mắt nhìn về phía trước.




      Dương Hùng Vĩ lên tiếng, một lát sau, cuối cùng hắn cũng mở miệng:




      - Thật lòng nói với , cũng chẳng có gì, ta muốn tôi giúp đỡ.




      - đồng ý rồi?




      - Phi, nội bộ chúng tôi đã phân tích rồi, chúng tôi vẫn coi trọng các và Nam Hưng, nhưng chỉ dùng một nhà là thể. - Dương Hùng Vĩ thong thả nói.




      Tôi hỏi gì nữa, chỉ im lặng, màn đêm tăm tối trở nên thật nặng nề, thi thoảng có một chiếc xe từ đằng sau rọi tới ánh đèn chói mắt rồi phóng vụt qua, xe tới nhà hắn, tôi lấy ra một quyển sổ tiết kiệm đưa cho hắn:




      - Đây là sổ tiết kiệm ngân hàng Đại Phong ở Macao, sau này tiền của tôi gửi vào đây, như thế thì an toàn hơn là gửi tiền ở ngân hàng trong nước.




      Dương Hùng Vĩ nhìn tôi một cái rồi nhét quyển sổ vào túi áo, nói:




      - có lòng quá.




      Khi hắn đẩy cửa xe chuẩn bị bước xuống, tôi bình tĩnh nói một câu:




      - Vĩ, bán đứng tôi chứ?




      TRỞ MẶT VỚI CẢNH PHÚ QUÝ




      Lâm Thăng nói:




      - Hoàng Chính Long gọi điện tới, hỏi chuyện đấu thầu của chúng ta tiến hành thế nào rồi, có chắc chắn ?




      Tôi hiểu Lâm Thăng muốn nhờ miệng của Hoàng Chính Long để ép tôi. Tôi bảo:




      - nói với ông ta, mọi việc đều rất thuận lợi. – Sau đó tôi nói tiếp:




      - Sắp lấy được một triệu bên Khoa Đạt, tiền bảo đảm và tiền hàng tháng sẽ vấn đề gì!




      Lâm Thăng vui vẻ:




      - Thế thì tốt quá, ́ch thân lấy , đừng để xảy ra sai sót gì nữa.




      Tôi nói:




      - Đương nhiên rồi, nhất ̣nh phải do tôi ́ch thân xuất hiện mới lấy được. - Lâm Thăng nói:




      - Chuyện này mà giải quyết được là tôi yên tâm, tối nay tôi chờ cùng ăn cơm để chúc mừng thành công bước đầu. – Tôi nói:




      - cần đâu, có thời gian thì tới nhà Lôi tổng, nói chuyện với người bạn đồng hương của mình để thắt chặt hơn tình cảm. - Lâm Thăng có vẻ khó xử:




      - Chuyện này… hình như chẳng có gì để nói, chênh lệch tuổi tác.




      Tôi nói:




      - có gì để nói thì phải tìm chủ đề chứ! Ban đầu tôi cũng thế, đến lúc nói được gì nữa thì nói huyên thuyên, cho dù thủ đoạn này có hơi cũ một chút, nhưng ít nhất còn khiến người ta cảm nhận được rằng chúng ta muốn có quan hệ tốt với họ, vốn là người làm bên mua hàng, chẳng lẽ lại làm được việc này?




      Lâm Thăng vẫn chần chừ quyết, tôi nói:




      - còn có điểm chung với chị ta hơn tôi, chẳng phải chị ta học chuyên ngành thương mại bên Đại học New York sao, cùng là chuyên ngành kinh tế với . MBA cũng có điểm chung, hãy bắt tay vào từ điểm này , với lại chẳng phải vẫn nói nước Mỹ là thiên đường sao? Vậy có thể tìm hiểu tình hình qua chị ấy, những cái này đều là chủ đề nói chuyện, chủ động một chút được ? Tôi hứa với , đây là lần cuối cùng tôi bắt làm những việc này. Chẳng qua cũng vì có trình độ học vấn cao, chứ nếu Cảnh Phú Quý làm được việc này, tôi đã bảo hắn làm rồi.




      Cuối cùng Lâm Thăng cũng đồng ý, tôi hừ một tiếng trong lòng, khuyên nhủ hết tình hết lý thế rồi mà còn thì phải vì trình độ của tôi thấp mà vì quá nhạt nhẽo.




      Rồi tôi lập tức điện thoại cho Cảnh Phú Quý:




      - Cậu nói Phương tổng, bảo là hôm qua tôi đã nói chuyện với cán bộ cấp cao của Khoa Mỹ rồi, chuyện của họ tuyệt đối có vấn đề gì, một năm có thể làm năm mươi triệu, bảo ổng ta lập tức soạn thảo hợp đồng.




      Tôi vừa mới vào tới văn phòng thì Cảnh Phú Quý đã quay về, nhìn dáng vẻ thất thểu của hắn, tôi biết đã có sự hay:




      - Phương tổng nói dạo này ông ta quá bận, sau Tết dương lịch ông ta sẽ tới đây bàn chuyện.




      Cái gã này đúng là giảo hoạt, ngày hai mươi tháng Mười hai chúng tôi mở thầu, đến Tết dương lịch là đã có kết quả đấu thầu, như thế gã chưa chắc đã bàn với chúng tôi nữa mà chỉ bàn với bên trúng thầu. Tôi nói thế cậu đã cho ông ta xem hợp đồng chưa, Cảnh Phú Quý nói ông ta thèm xem, tôi lại hỏi:




      - Thế cậu có chuyển lời của tôi cho ông ta ? Cán bộ cấp cao của Khoa Mỹ đã nói tới mức đó rồi, cậu ́ ký nháp với ông ta cũng được, dù sao cũng phải là hợp đồng chính thức.




      - Chuyển lời rồi, chỉ thị của Lý tổng ai dám nghe. Nhưng đừng tưởng người ta là gã ngốc, chỉ dựa vào một câu nói thể chứng thực được đã ký hợp đồng với cậu, Phương tổng cũng là ông chủ, trước khi mọi việc rõ ràng còn lâu ông ta mới ký tên.




      Tôi lại có cảm giác khó chịu, nói:




      - Chính vì khó khăn nên mới bảo cậu làm chuyện này, ký rồi mới cản được ông ta Nam Hưng, chờ mọi việc rõ ràng rồi thì tôi còn bàn cái cóc khô gì với ông ta nữa, cứ nói mình muốn gì là ông ta phải nghe theo.




      Cảnh Phú Quý bực mình:




      - Cậu tỉnh táo một chút được , đừng coi người khác là con heo ngu ngốc!




      Tôi nén được lửa giận:




      - Nếu mọi chuyện đơn giản thế thì còn cần cái phòng bán hàng của cậu làm quái gì! Bảo … - Suýt nữa tôi đã nói cái câu danh ngôn của Lâm Thăng ra.




      Cảnh Phú Quý nghe thấy thế đã nhảy lên:




      - Cậu chỉ biết chỉ huy sau lưng, nghĩ mọi việc đều đơn giản, trực tiếp đối diện làm sao biết được phiền phức của nó. Tôi có thể nghe lời cậu, nhưng người khác thì .




      Tôi đập bàn:




      - Nếu tôi chỉ nghe cậu giải thích thì còn làm ăn cái quái gì, hàng ngày ngồi trong văn phòng nghe báo cáo chờ chết cho xong.




      Tôi cảm thấy mọi ánh mắt bên ngoài đều đổ dồn vào đây. Lâm Thăng đẩy cửa bước vào, nhìn chúng tôi như hai con gà chọi xù lông xù cánh, hắn lại gần vỗ vai tôi, sau đó lại vỗ vai Cảnh Phú Quý. Tôi châm một điếu thuốc, sau đó ném luôn cái bật lửa lên bàn.




      - Còn nữa, Quý, chuyện Bành Tiền Tiến ăn với Tiểu Phương cậu nói với tôi, hắn đã báo cáo với cậu rồi cơ mà. – Tôi bắt đầu bới móc hắn.




      - Chẳng phải tôi Thâm Quyến rồi sao?




      - Thâm Quyến thì cậu có thể gọi điện thoại nói với tôi.




      - Chẳng phải là chuyện gì quan trọng, nói muộn một chút cũng có sao?




      - Sao lại , Tiểu Phương với ông chủ Hà là họ hàng, cậu biết chưa?




      Gần đây tôi luôn thấy ức chế, muốn phát tiết nhưng ́ ghìm lại, hôm nay biết làm sao, tâm trạng rất tệ, thể nào kiểm soát được bản thân.




      Lâm Thăng kéo tôi tới văn phòng của hắn rồi đóng cửa lại:




      - Bên Phương Thị cần phải vội, hợp tác hay cũng quan trọng.




      - Đây là một vụ làm ăn đã dâng tới tận miệng, cần tiền đặt cọc, cần giao hàng, chỉ hẹn người ta ra ăn cơm, đôi bên giới thiệu vài câu là ngồi hưởng vàng, đâu tìm được một vụ làm ăn ngon lành như thế.




      - Chuyện này Cảnh Phú Quý nói cũng có lý, dưa chín ép thì ngọt. xem, chuyện của Lưu Hân khiến cả công ty hoang mang, đúng ? Giờ khó khăn lắm mới bình thường lại được, tôi cũng có ý trách , nếu cứ ́ kéo Phương Thị vào, ai mà biết bọn họ có mục ́ch gì? Đến lúc đó khiến công ty loạn cào cào lên sẽ hay đâu.




      Tôi nhìn sững Lâm Thăng, hiểu mục ́ch thực sự của hắn, hắn cật lực phản đối chuyện này vì sợ phiền phức xảy ra với hắn, hắn lại còn lôi cả chuyện Lưu Hân ra nhắc nhắc lại là để cảnh cáo tôi phải tự biết thân biết phận.




      - Được rồi, Lâm Thăng, tôi nghe theo , dù sao thì chuyện này chúng ta cũng có quyền chủ động, sau rồi tính.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :