1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trái tim ai chưa từng điên dại - Mộc Tô Giới (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Dương Hùng Vĩ khéo léo hơn Hoàng Lực nhiều, biết những chuyện xấu phải làm cùng nhau mới xảy ra chuyện.




      Lúc , tôi còn cẩn thận lấy trong tủ lạnh ra hai chai nước suối để ở đầu giường, bên dưới là nghìn tệ, ngoài ra còn có tờ giấy:




      Tiểu Mỹ, Tiểu Cầm, ngủ dậy cứ mang thẻ phòng trả ở quầy lễ tân. Số tiền này các em cất , có việc gì gọi điện thoại. Phi.




      Thực ra sinh viên thời nay cả đêm về là chuyện rất bình thường, nhưng vận xui lại đụng trúng vào tôi. Nửa đêm hôm đó, người bạn cùng phòng với Tiểu Mỹ bị đau bụng vệ sinh, thấy có bóng đen vội hét lên kêu cứu, bảo vệ của trường chạy tới, thế là bắt được trộm nhưng phát có hai cả đêm về, gọi di động cho họ, trong điện thoại Tiểu Mỹ đau đầu quá, chóng mặt, buồn nôn, cánh bảo vệ nghe thế lập tức thấy hứng thú, bèn hỏi ở đâu, lập tức cho xe tới thẳng khách sạn, ở trong phòng, họ phát ra tờ giấy mà tôi để lại, thế là báo cảnh sát.




      Tôi tốt bụng để lại tiền và giấy, ai ngờ lại bị chính nó hại ngược. Theo như lô-gíc của cảnh sát, nếu tôi làm chuyện đó sao lại thuê phòng cho họ, lại cho họ rất nhiều tiền? Hơn nữa con số đó lại vừa đúng như mức giá thị trường. Đương nhiên là tôi thể vì mình cho họ uống thuốc lắc, thấy có lỗi với họ nên mới cho tiền, như thế thoát khỏi cái tội danh “tàng trữ ma túy”, cho dù có ngâm trong phòng tắm nước nóng cả năm cũng rửa hết tội. Họ điều tra là ai bỏ thuốc, nguồn gốc của ma túy, rồi điều tra mối quan hệ giữa tôi với Dương Hùng Vĩ… Từng manh mối đó được bới ra, đây chính là trò chơi thú vị của cánh cảnh sát, tôi thậm chí còn có thể tưởng tượng được kết cục ê chề dành cho mình, giống như cơn gió lạnh lẽo ngày cuối đông lướt qua thân cây, những chiếc lá vàng úa rơi xuống, nát còn ngày tái sinh.




      - Hai người họ khai cả rồi, chỉ còn xem có hợp tác hay thôi. – Khẩu khí của viên cảnh sát trẻ tuổi được cứng rắn như người kia. Tôi cười lạnh tiếng trong lòng, thời này ai cũng chơi chiến thuật tâm lý, tôi mềm ta cứng, họ mà khai ra sao? Chuyện này liên quan tới trinh tiết của họ, cho dù có làm cũng thể , huống hồ là hề làm!




      Tôi làm ra vẻ oan như oan Thị Kính, :




      - Đồng chí cảnh sát, chúng tôi thực làm gì cả, chỉ đến sàn uống chút rượu, sau đó muộn quá họ thể về trường được, tôi vì tốt bụng nên mới thuê phòng cho họ ngủ, số tiền đó cũng chỉ là khoản tiền bình thường giữa những người bạn, tôi thả họ ở đầu đường để các phải thu gom là nhân từ lắm rồi, làm như thế cho dù được là nghĩa hiệp, nhưng theo quan niệm về thanh niên tốt của thời đại mới cũng được coi là phù hợp.




      - Chẳng phải quen Vương Phong Cầm sao? – Viên cảnh sát già vẫn nhìn tôi chằm chằm.




      - Tôi quen, nhưng biết tên đầy đủ của ấy là Vương Phong Cầm.




      - Vậy càng lạ, đến tên họ đầy đủ của người ta còn biết, tại sao lại cho khoản tiền lớn mà chỉ là khoản tiền giữa những người bạn? đời này có chuyện tốt như thế sao?




      Lúc này tôi mới ý thức được rằng cái gã lớn tuổi này đường vòng để tóm lấy sơ hở của tôi, đúng là gừng càng già càng cay.




      Tôi chủ yếu là vì tôi quen với Hạ Tiểu Mỹ, còn Vương Phong Cầm mà các , mọi người đều gọi là Tiểu Cầm nên tôi cũng gọi theo nhưng chưa bao giờ hỏi kỹ họ tên của ấy, đây là chuyện , phải là tôi giảo biện.




      - người nữa cùng với là ai?




      Hỏi tới đây là vấn đề nghiêm trọng rồi, bất giác trán tôi đổ mồ hôi, mắt bắt đầu đảo liên hồi, nếu khiến cả Dương Hùng Vĩ dính vào vụ này phiền phức lớn hơn. Nhưng biết bọn Tiểu Mỹ rốt cuộc gì với cảnh sát, hơn nữa liệu có thể cứu được Dương Hùng Vĩ khỏi vụ này ? Tôi dám chắc. Nếu đấu lại được với cảnh sát, chi bằng cứ thà với cảnh sát ngay từ đầu, chủ động trước, việc này cần phải đánh giá lại, thể mực phủ nhận ngay được.




      - Là người bạn.




      - Tên là gì? Làm ở đâu?




      Lúc này tôi thực ngưỡng mộ chủ nghĩa tư bản ở nước Mỹ, gặp chuyện phiền phức gì đều có thể cần trả lời, hơn nữa còn thản nhiên : “Có chuyện gì hãy chuyện với luật sư của tôi!”. Nhưng với tình hình trước mắt, chắc chắn là được. Có điều tôi muốn làm công dân tự làm chủ bản thân, tôi vẫn có quyền tư vấn:




      - Thưa cảnh sát, thẩm vấn tôi hay tìm tôi để tìm hiểu tình hình?




      Hai viên cảnh sát chụm đầu vào nhau thầm điều gì đó, tôi chẳng hiểu câu nào, cảm giác họ tiếng Triều Châu. Trước khi , viên cảnh sát lớn tuổi sưng sỉa mặt chỉ vào tôi:




      - có thể , nhưng chờ khi chúng tôi mời tới đồn cảnh sát thể ung dung như thế này được đâu.




      Tôi đương nhiên, đương nhiên, tôi tin rằng người cảnh sát nhân dân chắc chắn là phục vụ vì nhân dân. Viên cảnh sát trẻ tuổi còn bổ sung câu:




      - Tình hình thực tế trong lòng chúng tôi đều hiểu ! Hai bé sinh viên đó đều rồi.




      Tôi gật đầu như bổ củi:




      - Dạ vâng, dạ vâng, tôi cũng dám che dấu!




      Thực ra trong nửa tiếng đồng hồ qua, tôi chắc chắn họ vẫn chưa ra hai chữ “thuốc lắc”, dù sao bản thân họ cũng nhìn thấy, tờ giấy càng thể chứng minh tôi làm việc gì phạm pháp, điều tôi lo lắng là họ mới ra đời, bị đám người này dùng lợi ích cám dỗ, sau đó dẫn việc theo hướng mà bọn người kia muốn, gây ra vụ án oan.




      Lúc tới thang máy, tôi xin hỏi quý tính đại danh của hai , người lớn tuổi thô lỗ :




      - Hỏi làm cái gì?




      Tôi hỏi để còn tặng cờ gấm cho hai . Gã xua tay :




      - Đừng có giả bộ trước mặt chúng tôi! Nhớ cảnh hiệu là được rồi.




      Tôi lập tức tươi cười đưa mắt tiễn họ vào thang máy, sau đó giơ tay lên:




      - Hai cẩn thận!




      Khi cửa thang máy khép lại, tôi lập tức quay người, chạy về phòng nhấc điện thoại lên gọi cho Dương Hùng Vĩ:




      - Cảnh sát tìm chưa?

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      TRỞ MẶT VỚI HOÀNG LỰC




      Trong điện thoại, Triệu Hữu Tài giễu cợt tôi:




      - Lý tổng, chai nước mà khiến cả hai em sinh viên bay theo, đúng là lợi hại, hôm nào giới thiệu cho tôi với nhé?




      Trong điện thoại, trước tiên Hoàng Lực hỏi tôi có phải là người , sau đó than thở hồi, nào là quen họ hai tháng mới dám sờ tay, mới gặp lần thứ hai cho họ lên giường, tôi mù mắt nên mới dẫn sói vào nhà. Con bà nó, thời này thế quái gì vậy? Còn vương pháp nữa hay ?




      Tôi nghiến răng nghiến lợi mà chửi, chuyện tốt chẳng ai biết, chuyện xấu ai ai cũng hay, đúng là đám người bẩn thỉu, giờ thích chí nhìn tôi mất mặt. Cũng may Hoàng Lực còn chưa biết chuyện này có cả Dương Hùng Vĩ dính vào, nếu chắc chắn vác đao đến gặp tôi.




      Đám người này cho dù có chế giễu, chửi bới tôi thế nào, tôi cũng sợ, đống chuyện xấu xa của họ, tôi nắm trong lòng bàn tay, bất cứ lúc nào cũng có thể lôi ra để dọa họ dám ho he. Người khiến tôi sợ nhất là Thanh Thanh, mới làm hòa được hai ngày lại gặp chuyện phiền phức mới. Mặc tôi giải thích thế nào, Thanh Thanh vẫn quay về với trạng thái chửi thôi, chửi toàn những câu kinh điển: “Chó sửa được tật ăn cứt, mèo sửa được thói ăn tanh”. Tôi bà xã đại nhân là người có tố chất thanh cao, chửi người cũng dùng câu đối, có cần thêm câu hoành phi “ phải là người” nữa ? Thực ra Cảnh Phú Quý từng dạy tôi chiêu, đàn bà mà quậy biện pháp tốt nhất là lạnh nhạt với họ, đếm xỉa tới họ, ba ngày sau tự nhiên phải chuyện với . Tôi dùng thử chiêu này nhưng với Thanh Thanh nó linh, nịnh ấy, ấy màng, lạnh nhạt với ấy, ấy ném đồ ném đạc, nghĩ đủ mọi cách để thu hút chú ý của , có lẽ đây chính là điểm mà phụ nữ phương Bắc thể bằng phụ nữ Triều Châu. Phụ nữ phương Bắc tính tình mạnh mẽ, thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành, xử khéo có khi còn làm bình ga cho cả nhà nổ chết hết, thế là xong. Trong khi đó vợ Cảnh Phú Quý là đại diện tiêu biểu cho phụ nữ Triều Châu, sau kiện QQ, cầu của ta với Cảnh Phú Quý hạ thấp đến mức “khuất mắt trông coi”. Vì việc này mà tôi ngưỡng mộ Cảnh Phú Quý vô cùng.




      - Đúng là cưới vợ người Triều Châu vẫn hơn, Dương Huệ nhà cậu đúng là vừa hiền thục, vừa “thực tế”!




      Cảnh Phú Quý lập tức phản bác:




      - Ý cậu là gì? Ý cậu là Dương Huệ xinh bằng Thanh Thanh phải ?




      Tôi vội vàng lôi quan điểm của Lâm Thăng ra để giải thích:




      - Vợ xinh hay quan trọng, người đẹp theo cậu năm thẩm mỹ cũng mệt mỏi, thực tế là quan trọng nhất, ai dùng người đó biết!




      Để chứng minh là mình vì chuyện làm ăn mà phải vì tìm niềm vui bên ngoài, tôi phát huy tinh thần học tập đồng chí Dương Hùng Vĩ, tìm đơn đặt hàng cũ của bên Khoa Mỹ, sửa lại chút, ngày tháng sửa thành ngày thứ hai sau kiện thuốc lắc, số tiền sửa thành triệu mà lần trước với Thanh Thanh, photoshop ra đơn đặt hàng hoàn toàn mới và mang về nhà:




      - Bà xã, chỉ riêng công ty này kiếm được hai trăm nghìn tệ, em xem học phí nhà trẻ của Đô Đô cao như thế, thế nó còn đòi công viên Disney Land, chúng ta còn muốn ở biệt thự, có tiền sao được? Chẳng qua là vì tiền nên mới bị Dương Hùng Vĩ ép thôi.




      Đại nạn đến nơi, thân ai người nấy lo, dù sao Thanh Thanh cũng phải cảnh sát, cho dù ấy có biết cũng chẳng tìm Dương Hùng Vĩ để hỏi tội, gia đình hòa thuận mới là đại nghiệp trăm năm.




      Nhưng Thanh Thanh tin vào chiêu tôi sử dụng, đối với kẻ thường xuyên phạm lỗi như tôi, muốn làm người tốt quả thực rất khó. Trong chuyện này, tôi tự cho rằng mình hoàn toàn thực đúng hành vi của người đàn ông tốt, chủ động, chân thành, tự kiểm điểm, nhưng sau khi ném cho tôi câu đối ấy, Thanh Thanh chẳng đếm xỉa gì đến tôi nữa. Tôi nghĩ có thể giờ ấy còn cảm giác phẫn nộ với tôi nữa, tha thứ hết sai lầm này tới sai lầm khác, hạ thấp tiêu chuẩn hết lần này tới lần khác, cho tới khi lòng bình yên như nước, còn gợn sóng. Là người từng bạn sâu sắc, người vì câu đúng ngủ được, giờ trở thành người còn phẫn nộ với bất cứ sai lầm nào bạn phạm phải, còn mất ngủ mỗi đêm, còn chuyện nào bi ai hơn chuyện này? Lẽ ra tôi muốn nhân cơ hội này kêu oan trước mặt Thanh Thanh, dùng trong sáng lần này để che lấp mọi tội ác trước kia, nhưng tôi phát ra điều đó quả thừa thãi, ấy quan tâm nữa, khi lời thề còn giá trị, còn lời dối lại như điếu thuốc có thể rút ra khỏi túi áo bất cứ lúc nào, trung thành, tin tưởng và chân tình có còn nữa ?




      Điều đáng thương là giờ đây tôi hình thành phản xạ có điều kiện. Bản thân mình khi xảy ra vấn đề gì là lập tức nghĩ tới cái gã Trương Vạn Phong ấy có nhân cơ hội này để nối lại tình xưa với Thanh Thanh? Mặc dù Tiểu Quân bắt tôi phải tin chị dâu cậu tuyệt đối, nhưng gặp phải tình huống này, tôi tin rằng người đàn ông nào có thể giữ bình tĩnh trong tim, nhất là với loại người thà tin vào mình còn hơn tin vào người như tôi. Tôi thầm điều tra hòm thư và di động của Thanh Thanh, có dấu vết cho thấy có liên lạc với Trương Vạn Phong, nhưng điều này có nghĩa là có. Tôi phát tinh thần cảnh giác của ấy ngày càng cao, thậm chí còn có năng lực phản trinh thám, khi ở Thanh Đảo, tôi về chuyện hòm thư, ấy hề tranh luận với tôi chuyện nội dung có đúng hay , chỉ mực chỉ trích hành vi đê tiện của tôi:




      - Xem trộm hòm thư của người khác cũng như đọc trộm nhật ký, là hành vi xâm phạm đời tư. – Lời của ấy hơi giống lời mấy gã luật sư, ý , thủ đoạn hợp pháp, nội dung thể tin được. Cái chiêu giương Đông kích Tây này ngày xưa tôi rất hay dùng, giờ bị ấy học được, mang ra để đối phó với tôi, mà điều đáng buồn hơn là giờ tôi phải đến độ phải làm “oán phụ” với những hành vi lén lút.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      GIẢI QUYẾT VẤN ĐỀ




      Quả nhiên nằm ngoài dự đoán của tôi, Tiểu Mỹ và Tiểu Cầm dù sao cũng còn non, sau khi đến đồn cảnh sát bị thẩm vấn riêng khai ra hết sạch mọi việc, đương nhiên bao gồm cả tờ giấy đó, tuy có sức thuyết phục bằng việc bắt dâm tại giường, nhưng ít nhất cũng chứng tỏ chuyện giữa chúng tôi đơn giản. Cũng may là bọn họ biết chuyện thuốc lắc, hơn nữa cùng kiên quyết phủ nhận chuyện giao dịch chính đáng. Cảnh sát lúc đến khách sạn tuy có nghi ngờ triệu chứng của họ, nhưng khi đó dược tính hết, hơn nữa quần áo, trang phục của họ vẫn nghiêm chỉnh, tìm ra chứng cớ gì, bởi vậy việc cũng chưa tệ lắm.




      Vừa nghe cảnh sát tìm đến, Dương Hùng Vĩ vô cùng căng thẳng, câu đầu tiên là: “Chuyện này gánh được ?”. Tôi :




      - Gánh cũng sao, nhưng tôi thể đảm bảo là họ ra.




      - Chết rồi, chết rồi… Thế toi rồi! – Dương Hùng Vĩ vô cùng lo lắng, trong lòng tôi thoáng sung sướng, đây là kết quả của việc nghe lời tôi.




      - có thể gặp họ, điều tra xem cảnh sát … - Chưa chờ xong, tôi ngắt lời :




      - Đừng nữa, ra ngoài ngay , chúng ta gặp nhau ở quán cà phê mọi khi!




      Tôi lái xe ra, quan sát qua gương chiếu hậu xem có cảnh sát bám theo , còn cố ý vòng mấy vòng.




      - Dù sao tờ giấy để lại cũng nằm trong tay họ, muốn chối cũng chối được, mình gánh chuyện này, tôi đảm bảo ngày nào cũng mang đồ ăn đến cho ăn, ở bên ngoài tận lực làm việc cho ! Nếu thực kéo cả tôi vào mọi người đều toi. – Dương Hùng Vĩ vừa ngồi xuống vội vàng hết ý định của mình, chắc là dọc đường nghĩ ra cái cách này.




      Tôi thấy buồn nôn, người bạn bình thường chuyện gì kể giờ đây trở nên xấu xa, bỉ ổi, mọi người xung quanh đều há miệng đầy máu định nuốt chửng tôi, những đưa tay ra cứu mà ngược lại còn đẩy tôi vào miệng cọp. Con người đúng là loại động vật cao cấp biết khi nào cần lấy lên, khi nào cần đặt xuống, trước mặt gia thế, địa vị, danh dự còn thứ gọi là tình nghĩa, tôi từng như thế, bọn họ nay có khác gì?




      Nhưng tôi còn làm được gì? Lời của đúng là có lý, nếu kéo vào cũng có ích gì cho tôi. Chuyện này có bằng chứng, huống hồ bọn tôi cũng chẳng làm việc gì thương thiên hại lý, đến nỗi phải vào trong đó. Tôi có thể gánh được chuyện này, nhưng phải nhớ cái tình này!




      - Ha ha, nghe nhàng quá, thứ đồ chơi đó là cho vào, tôi ngăn rồi mà.




      - Nhưng bọn họ đều biết.




      - Cũng chưa chắc, khi đó bên cạnh có nhân viên phục vụ thấy bỏ đồ vào cốc nước, huống hồ bọn họ có thể xem camera, những chuyện này cảnh sát đều rồi.




      Dương Hùng Vĩ im lặng, cái gã này ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề. lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên:




      - Thế có ý gì?




      - Ừm, nể tình bạn bè của chúng ta bao nhiêu năm, tôi có thể gánh việc này, có điều… - Khi tới ba từ “tình bạn bè”, tôi cố tình dừng lại, nhấn mạnh ngữ khí, đến nỗi thanh phát ra nghe bình thường. xong tôi bất giác nghĩ, giữa và tôi có tình cảm ? Có thể có, nhưng chủ yếu vẫn là giao dịch, tình cảm chẳng qua chỉ là cái cớ để đạt được mục đích mà thôi. chỉ tôi nghĩ vậy, mọi hành vi, lời của Dương Hùng Vĩ ngày hôm nay chẳng phải là kiểm chứng tốt nhất đó sao?




      Trái tim lạnh lẽo, nhưng thời tiết vẫn nóng ẩm, cây cối xanh tốt, hoa cỏ tươi thắm, những sạp trái cây ven đường bày đủ các loại trái cây miền nhiệt đới, thơm mát, tươi ngon, thể vẻ đẹp nhất của chúng. Những chiếc áo phông, những chiếc váy ngắn vẫn tấp nập lại đường, dường như hề cảm thấy lạnh lẽo bởi những con gió, những bông tuyết báo hiệu mùa Giáng sinh gần kề.




      Tôi còn nhớ cảnh hiệu của viên cảnh sát già, bèn bảo Cảnh Phú Quý hỏi thăm, lát sau hớn hở chạy về :




      - Tìm ra rồi, người đó là Ngô Kiến Quốc, người Triều Châu, có đồng hương của tôi rất thân với ta. – Tôi ngay lập tức tỏ thái độ:




      - Hẹn ra , bày tiệc ở Thịnh Bào Ngư.




      Sau bữa rượu là xưng gọi em. Theo như lời gợi ý của cảnh sát Ngô, hôm sau tôi lái xe tới Đại học Châu Hải, tìm Trưởng phòng Bảo vệ và Viện trưởng, đầu tiên là tự mình kiểm điểm, rằng tuy mình cũng từng là sinh viên nhưng kiểm soát được hành vi của mình, làm tấm gương tốt cho các sinh viên thế hệ sau, đây là lỗi của tôi, nhưng tôi nghĩ rằng sau này con đường các em còn phải rất dài, nhất là vì danh dự của nhà trường, chuyện này lẽ ra nên xảy ra, giờ nếu chúng ta chuyện to hóa , chuyện hóa có mà cứ làm to chuyện lên chỉ thiệt cả đôi bên. Viện trưởng vừa nghe tôi vừa gật đầu, tôi vừa xong, ông ta lập tức phê bình Trưởng phòng Bảo vệ:




      - Lý tổng là người trẻ trung, thành đạt, đâu có giống người làm việc xấu, phòng Bảo vệ của các làm ăn kiểu gì? Phải học chính trị!




      Trưởng phòng Bảo vệ vô cùng thành khẩn, việc báo án là do cấp dưới làm, sau đó ta mới biết, quay về chắc chắn điều tra và chỉnh đốn, kẻ nào nhận lỗi bị đuổi việc.




      kiện thuốc lắc được xử lý rất thuận lợi, thuận lợi ngoài dự kiến của tôi. Viện trưởng đích thân đưa Trưởng phòng Bảo vệ tới đồn công an, là hai nữ sinh kia ham chơi nên giữ đúng quy định của trường, họ với hai người đàn ông đó là quan hệ bạn bè, camera ở khách sạn cũng ghi lại hai người đàn ông đó lên lầu có mười phút là ra, trong thời gian ngắn như thế thể có hành vi xâm hại nào, hơn nữa còn ngầm ám thị cho các lãnh đạo ở đồn công an, đây cũng là hình ảnh của thành phố, nếu làm to lên bất lợi tới hình ảnh chung. Các lãnh đạo đua nhau gật đầu, lẽ ra hai cũng tự nguyện báo án, giờ Viện trưởng thế càng dễ giải quyết hơn, việc kết thúc cách tròn trịa.




      Nhưng tôi ngờ được rằng chính vì kiện quá thuận lợi nên tôi lơ là cảnh giác và tự đào hố chôn mình sau này.




      kiện thuốc lắc” vừa xử lý xong tôi lập tức chạy tới nhà Lôi tổng để tiếp tục “công việc” của mình, bệnh tình của Victory khỏe hơn nhiều, giờ xuống giường lại được, tôi biết cậu chàng ở nhà buồn lắm nên gọi cả Lâm Thăng cùng đưa cậu ta tới Đấu Môn ngâm nước nóng cả ngày, là như thế tốt cho hồi phục của sức khỏe, hơn nữa trong lúc trò chuyện cũng tìm ra điểm chung, cậu ta với Lâm Thăng cùng học trường Trung học Khống Giang ở Thượng Hải, vậy là chủ đề lại nhiều hơn, đường về Châu Hải, Victory còn tiết lộ tin tức rằng bố cậu bị bệnh nên qua đời lâu, bao nhiêu năm nay mình mẹ nuôi dưỡng cậu. Tôi thở dài:




      - Mẹ em đúng là người phụ nữ mạnh mẽ, vừa có nghiệp lại phải chăm sóc gia đình, chẳng dễ dàng gì.




      Victory :




      - Đúng thế, lẽ ra em muốn Mỹ đâu, em muốn ở lại Thượng Hải học đại học để gần mẹ, nhưng mẹ ép em .

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 11: Ván bài lật ngửa






      CHUYẾN THĂM CỦA PHƯƠNG VĨNH HUY




      Lâm Thăng hỏi tôi ông chủ cũ của tôi ở Thâm Quyến có phải là người Đài Loan, tên là Phương Vĩnh Huy ? Tôi nghĩ lại, hình như là đúng. Lâm Thăng tiếp, chồng của Vương Tiểu Lệ tên là Phương Vĩnh Huy, có xưởng sản xuất nhựa ở Thâm Quyến. Tôi sao đời lại có chuyện trùng hợp như vậy? Nhưng cũng may là giờ tôi với ông chủ Phương chẳng còn quan hệ gì nữa, chứ bạn tôi “chơi” vợ của ông ta, , tôi cũng có lỗi với người ta.




      Chuyến viếng thăm của Phương Vĩnh Huy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi.




      Ông ta đưa theo trợ lý Tổng giám đốc là Dương Đại Cương, cũng chính là Giám đốc bộ phận cũ của tôi, lái chiếc BMW biển Hồng Kông, Thâm Quyến trực tiếp tới thẳng công ty tôi.




      Tôi kịp phản ứng, chỉ cảm thấy người này như từng quen biết, cho tới khi cái con người có quả đầu tròn xoe lao đến trước mặt tôi, bắt tay rối rít và :




      - Cậu Phi, à , Lý tổng, tôi là Dương Đại Cương, đây là Phương tổng của công ty Phương thị, Thâm Quyến, nhớ nữa hả?




      mặt tôi lập tức nở ra nụ cười mang tính nghề nghiệp:




      - Nhớ chứ, nhớ chứ, những lời dạy tôi vẫn ghi nhớ trong tim, chỉ có điều ông chủ Phương đại giá quang lâm mà tôi chuẩn bị được gì, thất lễ quá. – Sau đó tôi vội vàng mời họ vào phòng họp của công ty ngồi. Nhân lúc dặn dò nhân viên mang trà nước lên, đầu óc tôi chuyển động nhanh chóng, họ đột ngột tới đây là có mục đích gì? Vì chuyện của Lâm Thăng với Vương Tiểu Lệ sao? Hay là…




      Nhìn dáng vẻ của họ giống như giận dữ đến đây hỏi tội, nhưng cũng có khả năng là cái bẫy, nhất thời đoán được mục đích của họ, tôi chỉ đành lấy tĩnh chế động, tùy cơ ứng biến.




      Tôi ngồi xuống hàn huyên vài câu khách sáo, cảm ơn bồi dưỡng của công ty Phương thị với tôi, làm việc ở đó, tôi được học bài học đầu tiên đặc biệt nhất. Phương tổng khi kiện đánh bạc xảy ra ai báo cáo với ông, tuần sau từ Đài Loan sang ông mới biết, nhưng khi đó tôi rồi.




      - Đúng là nhân tài mà! – Phương tổng thở dài. – Lẽ ra tôi lên kế hoạch bồi dưỡng cậu từ trước, nhưng ngờ việc diễn ra nhanh quá, đến khi tôi biết chuyện liên lạc với cậu được nữa rồi.




      Tôi :




      - là xấu hổ, tôi bôi tro lên mặt Phương tổng, công ty bắt tôi bồi thường là nhân từ lắm rồi.




      Sau hồi vòng vo Tam quốc, cuối cùng Phương Vĩnh Huy cũng ra mục đích chuyến này của mình, hoàn toàn như tôi tưởng tượng. phải ông ta tới hỏi tội, mà là có việc nhờ tôi, mong tôi giúp họ tấn công vào Khoa Mỹ. Số tiền mua các linh kiện nhựa của Khoa Mỹ mỗi năm lên tới năm trăm triệu tệ, chỉ cần kiếm được hai mươi phần trăm số đó thôi cũng là con số . Hòn đá khổng lồ trong lòng tôi cuối cùng cũng được đặt xuống, chỉ cần ông đến đây làm loạn chuyện gì cũng OK:




      - Về chuyện này có vấn đề gì, trong ngành ai mà biết mối quan hệ giữa chúng tôi với Khoa Mỹ, tôi với ông chủ Phương lại từng có giao tình, giúp đỡ cũng vấn đề gì, có điều, ừm…




      Tôi bắt đầu tỏ ra ấp úng, ngước mắt lên nhìn Phương Vĩnh Huy, ông chủ Phương lập tức hiểu ra ý của tôi:




      - Lý tổng, chúng ta tuy là có giao tình, nhưng khi hợp tác vẫn tuân theo quy định thương trường, điểm này cậu yên tâm, tôi bắt cậu giúp công đâu.




      - Ô, Phương tổng hiểu lầm rồi, tôi phải ý đó, tôi chỉ cảm thấy biết nên giúp như thế nào mới khó xử.




      Giữa chừng tôi giả vờ về văn phòng lấy thuốc, rồi lập tức gọi điện thoại cho Lâm Thăng, nhưng cái gã đó lại chịu nghe máy, tôi bèn gọi cho Cảnh Phú Quý, bảo cho dù thế nào cũng phải tìm được Lâm Thăng, dặn Lâm Thăng đừng quay về công ty.




      - Chuyện này thực ra cũng phức tạp, cậu giới thiệu cho chúng tôi, chúng tôi trả phí môi giới cho cậu.




      - Ông quá lời, chỉ có điều tôi chưa làm chuyện này bao giờ, biết cụ thể phải làm thế nào? – Tôi tỏ thái độ tình nguyện cắn câu, trước đây khi tôi tìm Triệu Hữu Tài để hợp tác, cũng như thế đối với tôi.




      Dương Đại Cương định nhưng Phương tổng ngăn lại:




      - Thế được, tôi thẳng nhé, chúng ta ký hợp đồng, cậu giúp chúng tôi vào Khoa Mỹ, chúng tôi trích mười phần trăm lợi nhuận ở Khoa Mỹ cho cậu, thế nào?




      Tôi trả lời thẳng thắng mà bắt đầu vòng vo, giới thiệu Khoa Mỹ là doanh nghiệp như thế nào, chúng tôi phải tốn bao nhiêu thời gian và tâm tư mới vào được đó… mục đích chỉ có : nâng giá.




      Phương Vĩnh Huy có thể nhận ra, :




      - Chúng tôi biết công ty Phi Thăng làm ăn với Khoa Mỹ rất tốt, nhưng hình như bây giờ người chiếm thị phần lớn nhất vẫn là Nam Hưng, có điều tạm thời tôi chưa muốn tới Nam Hưng, thứ nhất là vì tôi coi trọng năng lực cá nhân của Lý tổng, thứ hai là dù sao chúng ta cũng từng có chút giao tình, tin tưởng được, cậu đúng ?




      Tôi nặng ra nụ cười, :




      - Điều kiện dễ bàn, ai bảo chúng ta có quan hệ như thế này!




      Dương Đại Cương ngồi bên phụ họa:




      - Đúng thế, đúng thế, người quen dễ chuyện mà!




      - Có điều… tính bằng lợi nhuận hay lắm, dù sao đây là bí mật thương nghiệp của ông, cho chúng tôi biết quả thực cũng hay. Huống hồ ngộ nhỡ chuyện này có ai biết được chúng tôi cũng gặp áp lực, cứ trực tiếp tính theo doanh số bán hàng , phần trăm thế nào?




      He he, nếu tính theo lợi nhuận bao nhiêu đều chẳng phải do do ông quyết định, doanh số bán hàng là cái thực tế, nếu ông cho tôi số liệu thực, tôi tới Khoa Mỹ kiểm tra, tôi tính toán lại chút, phần trăm của doanh số bán hàng chắc chắn ít hơn mười phần lợi nhuận.




      Ông chủ Phương bật cười hai tiếng:




      - Vấn đề này chúng ta thỏa thuận với nhau sau cũng được, đúng ? Ai bảo chúng ta có mối quan hệ này? – Khi ông ta câu này, tôi nhớ tới Vương Tiểu Lệ, Lâm Thăng từng mây mưa với ta ở giường, ta cũng từng là trong những đối tượng mà tôi thường nghĩ tới, hơn nữa còn có vụ đụng chạm bằng tay, đúng là mối quan hệ giữa chúng tôi bình thường.




      Khi tôi với ông chủ Phương đứng bên cửa sổ để thưởng thức phong cảnh đẹp con đường Tình nhân chiếc xe quen thuộc chậm rãi vào cổng tòa nhà, nhìn là biết Lâm Thăng quay về, tôi thót tim, chẳng phải bảo Cảnh Phú Quý thông báo cho rồi sao? lẽ Cảnh Phú Quý thông báo, nhân cơ hội này báo thù? Tôi định ra bỗng thấy ở góc tòa nhà có bóng người chạy ra sát chiếc xe, nhìn kỹ lại, hóa ra là Cảnh Phú Quý.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Sau khi họ ra về, Lâm Thăng vẫn dám tin, hỏi tôi mấy lần: “Có nhắc tới Vương Tiểu Lệ ?”. Tôi bực mình trả lời :




      - Chỉ sợ là đơn giản như thế. – Lâm Thăng vẫn yên tâm, - Liệu có lấy danh nghĩa hợp tác để chúng ta đề phòng, tiếp cận chúng ta rồi sau đó điều tra mối quan hệ giữa tôi với Vương Tiểu Lệ?




      Nghe nhiều khiến tôi đâm bực mình, đồ đàn bà, dám làm dám chịu, nhưng tôi vẫn nhịn lại, :




      - đâu, cho dù ông ta có muốn như thế chỉ cần bị bắt giường, sợ cái quái gì? Huống hồ lại độc thân.




      Lâm Thăng lẩm bẩm:




      - Tôi vẫn phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, đề phòng lỡ… - Khi đó tôi chỉ hận là thể đá cho cái.




      TIỂU NGỌC VAY TIỀN




      Tôi gọi điện thoại cho Tiểu Phần, bảo là chuẩn bị mười nghìn tệ tiền mặt, chiều nay tôi có việc cần dùng. tiếng đồng hồ trước tôi nhận được tin nhắn của Tiểu Ngọc: , cho em vay năm nghìn tệ được , em trai em phải nộp học phí đại học.




      Cảm giác đầu tiên của tôi là thoải mái, bản thân mình đen đủi lắm rồi mà chẳng có ai chia sẻ cùng, giờ lại có người mở miệng vay tiền của tôi, bình thường chuyện này ai gặp phải cũng đau đầu, huống hồ là vào lúc này có khác gì rắc muối lên vết thương của tôi!




      Tôi muốn quan tâm tới ta, phải vì sợ ta trả tiền, số tiền này đối với tôi mà chỉ bằng khoản thua thắng bàn mạt chược, chủ yếu là vì tôi nợ gì ta, ta phải khách hàng của tôi, cần phải nịnh nọt, bợ đỡ, giữa chúng tôi hoàn toàn chỉ là giao dịch, giao dịch đôi bên, ai nợ ai. Nhưng sau đó tôi lại mềm lòng, ta mở miệng ra với tôi chắc chắn là vì vạn bất đắc dĩ.




      - Em trai em học đại học gì? – Giọng trong điện thoại của tôi nghe lạnh nhạt, mấy hồ hởi.




      - Đại học Sư phạm Tây Nam, tiền của em bị bạn trai cuỗm hết rồi, số tiền lẽ ra phải gửi về nhà cũng tiêu hết, còn phải vay nợ mấy người, em trai em học cần hơn bốn nghìn tệ, thực em còn đồng nào nữa. – Đầu bên kia điện thoại, Tiểu Ngọc mệt mỏi .




      Nghe chuyện này, tôi thấy thương cảm, cái cảm giác gọi trời trời thấu, gọi đất đất thưa này tôi cũng từng nếm trải, tôi có thể cảm nhận được khốn khó của ta lúc này. Huống hồ khoản tiền này là để cho em trai học đại học, phải là cho ta tiêu xài hoang phí.




      Tôi được rồi, để nghĩ cách.




      - Nếu được thôi, , em vẫn nhớ tốt với em.




      Có thể câu này của Tiểu Ngọc khiến tôi hạ quyết tâm, tôi nhất định phải giúp ta.




      Đặt điện thoại xuống Lâm Thăng gọi tới, hỏi tôi ở đâu, tôi bảo ở Thủy Loan Đầu uống trà.




      - Vậy mau ra hoa viên Hải Loan , Vương Tiểu Lệ tới rồi, bọn họ thiếu người. – Tôi tự nhiên thấy bực trong lòng, là muộn hơn chút được ? Giờ tôi bận chút việc.




      - sang đó chút , năm giờ có người khác đến, Vương Tiểu Lệ chỉ đích danh .




      - sao? làm gì? Bao giờ qua?




      - Tôi bận chút việc, tiếng nữa đến.




      Tôi định cúp điện thoại Lâm Thăng lại bổ sung câu:




      - Nhớ hỏi thăm hộ tôi chồng ta có phát ra điều gì ?




      Khi tôi tới hoa viên Hải Loan, ba người họ nhập cuộc, tôi vừa vào cửa :




      - Ôi, lâu lắm gặp các người đẹp, còn tưởng là các em bị bọn hải tặc Somali bắt về làm áp trại phu nhân rồi chứ, lo suốt từ đó đến giờ, nhưng sau đó nghĩ làm áp trại phu nhân chắc chắn hưởng hết vinh hoa phú quý, nên lại mừng thay cho các em.




      Vương Tiểu Lệ vừa lắc súc sắc vừa :




      - Hừ, toàn lời đường mật! Đàn ông đều là bọn vô tình vô nghĩa!




      khí có vẻ bình thường, lần trước chỉ là Tăng Đồ Tử, giờ dùng từ gay gắt hơn. Tôi nhìn ta chằm chằm:




      - Sao em thế?




      Mary ngồi cạnh tiếp lời:




      - Bạn Lâm Thăng mất tích, gọi điện thoại là bận, lộ diện, em thấy chắc chắn là ta có đồ chơi mới rồi.




      - đâu, thời gian trước Lâm Thăng còn nhắc tới Tiểu Lệ với , là lâu lắm rồi em tới, có phải vì chồng em phát ra ?




      Vương Tiểu Lệ hừ tiếng trong miệng:




      - Tự mình có người mới lại đổ trách nhiệm cho người khác. Bây giờ em hiểu rồi, lời đàn ông chỉ như là đánh rắm thôi, ai tưởng chỉ thiệt thân.




      Mary bổ sung thêm câu:




      - Đúng, đàn ông mà đáng tin lợn biết trèo cây.




      Đây đúng là cuộc họp đấu tố đàn ông, điều bất hạnh là lúc này tôi bất đắc dĩ phải trở thành cái thùng rác để mọi người trút giận.




      - Chuyện này đúng, phải đâu, Lâm Thăng rất chung thủy với em, có phải chồng em tên là Phương Vĩnh Huy , lần trước ông ta còn tới công ty bọn , Lâm Thăng tưởng là ông ta tới để tính sổ với đấy.




      Ba người họ đều há hốc miệng, nhìn nhau cái rồi đổ dồn ánh mắt về phía tôi.




      - thể nào! – Mary lên tiếng trước, - Phương Vĩnh Huy gần đây còn mua cho Tiểu Lệ căn nhà đôi ở Thượng Hải, ấy đối xử với Tiểu Lệ tốt lắm!




      Vương Tiểu Lệ cũng suy nghĩ lát rồi lắc đầu, lẩm bẩm:




      - thể nào, có lần em nghe lão trong điện thoại là phải hợp tác với công ty bên Châu Hải, nếu có việc đó chắc chắn lão tới công ty rồi.




      - Nếu phát ra tốt quá, mọi người đều bình an vô , Lâm Thăng cũng phải loại người như em nghĩ đâu, chung thủy lắm, có thể giữa hai người có hiểu lầm gì.




      - còn bao biện cho , có quan hệ với người đàn bà họ Tần từ lâu rồi. – Mary vẫn buông tha.




      Tôi thầm giật mình, lẽ Lâm Thăng hết? Nhưng trước khi chưa nghe chính miệng Lâm Thăng cho dù thế nào cũng thể trúng kế của họ được.




      Những lời đánh giá của Vương Tiểu Lệ với Mary chắc chắn là có lý, nhưng hoàn toàn đúng, ít nhất trong chuyện của tôi với Tiểu Ngọc, tôi với ta có quan hệ gì, nhưng vẫn mang tiền cho ta.




      Lúc ở hoa viên Hải Loan ra, tôi tìm tới căn nhà Tiểu Ngọc thuê ở Củng Bắc, đó là căn nhà với phòng ngủ và phòng khách, sống với người chị em nữa. Cảm giác đầu tiên khi bước vào căn nhà là nó quá đơn giản và sơ sài, sàn nhà bừa bộn túi nilon và báo, bàn chất chồng bát chưa rửa, khung sắt bảo vệ của cửa sổ hoen gỉ, còn đứt mất mấy thang, tất cả những thứ này đều khác trời vực với khung cảnh hào hoa, sang trọng ở hộp đêm Kim Bích, nơi họ làm việc. Tôi nhìn lại người đứng trước mặt mình, tóc tai bù xù, ánh mắt mệt mỏi, người là bộ đồ thể thao Nike kín đáo nhàu nhĩ, hoàn toàn khác với hình ảnh phơi bày da thịt mát mẻ ở hộp đêm, tôi thực dám tin, thậm chí còn nghi ngờ có phải mình tìm nhầm nhà, nhận nhầm người, Tiểu Ngọc như đọc hiểu được tâm tư của tôi, :




      - Em xin lỗi, nhà bừa bộn quá kịp thu dọn, mời vào phòng em ngồi.




      Tôi ngồi ghé xuống mép giường của Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc lấy ra lon Coca từ chiếc tủ lạnh cũ trong phòng khách đưa cho tôi:




      - Điều hòa hỏng rồi, uống Coca cho mát.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :