1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trái tim ai chưa từng điên dại - Mộc Tô Giới (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lần đó có bốn tới, trong đó có Tiểu Mỹ và Tiểu Cầm. Họ ở chung phòng trong ký túc, đều là người mới, trang điểm ăn mặc hơi lạ, há miệng là “oa”, đóng miệng là “ngất”, vừa ngồi xuống là vội vàng giành micrô, giành điều khiển từ xa, mấy bài như “Em là hoa hồng của ” hay “Đôi cánh vô hình” được họ chọn liên tục rồi cãi nhau là ai hát hay hơn, ai hay bị hát sai nhạc. Tôi hài lòng về Tiểu Mỹ nhất trong số bốn người này, nước da trắng nõn nà, chiếc áo rộng rãi che được bầu ngực căng tròn của . Chiêu này là Lâm Thăng dạy tôi, là nhìn đàn bà thể chỉ nhìn vào phục trang của ta, ánh mắt phải có khả năng xuyên thấu, phải thông qua biểu tượng bên ngoài mà nhìn vào bản chất, ngực to có thể là do độn thêm, eo có thể là do thắt lại, bây giờ đồ giả quá nhiều! Thế nên tôi thường quan sát Tiểu Mỹ ở nhiều góc độ khác nhau, khi hai tay cầm lên micrô đặt lên khóe miệng và say sưa hát, tôi nhớ tới động tác kinh điển trong phòng mát xa. Khi hát hết bài, tôi vỗ tay, sau đó dịch sang ngồi cạnh , :




      - Người đẹp hát hay quá, ký cho chữ! – Tiểu Mỹ hơi kinh ngạc:




      - Ký tên? Tên của em đáng tiền đâu!




      Tôi :




      - Hôm nay đáng tiền nhưng ai dám đảm bảo năm năm sau em trở thành người nổi tiếng? tranh thủ lúc này em vẫn chưa trở thành người nổi tiếng để xin em chữ ký, năm năm sau nó đáng tiền, như thế gọi là “mua vào lúc rẻ”! – Tiểu Mỹ bật cười ha ha, nhìn tôi đánh giá:




      - ngờ cũng hài hước ra phết.




      Vùa nghe thấy câu này là tôi biết mấy lời đường mật ban nãy có hiệu quả, cá cắn câu, thế là tranh thủ ngay, nhưng trực tiếp hỏi xin số điện thoại của mà chỉ gửi tin nhắn đố để kiểm tra , vừa nghe thấy thế vỗ tay nhảy loạn lên:




      - Đây là thế mạnh của em, làm khó được đâu!




      Tôi bật cười trong lòng, đừng có mừng quá sớm, em còn chưa biết câu hỏi mà đặt ra cho em kia mà. Tôi ấn điện thoại hồi, rồi chọn ra tin nhắn đặc sắc mà tôi sưu tầm được gửi cho . Tiểu Mỹ đọc to từng từ, hề có cảm giác xấu hổ như tôi tưởng tượng, chỉ lườm tôi cái, sau đó nghiến răng, cắn môi, lông mày cau tít lại, làm ra vẻ trầm tư suy nghĩ.




      - Người đẹp đoán được phải , có cần gợi ý ?




      - Mấy cái đồ hạ lưu này của chắc chắn là em đoán ra được!




      - được cứ được, việc gì phải đề bài của là hạ lưu?




      Tiểu Mỹ cau mày, hai tay chống nạnh:




      - Khai , mau, nếu bổn nương chơi với nữa!




      Tôi kéo lại gần, ghé sát miệng vào tai , ra hai từ, đầu tiên khựng lại, sau đó cười ha hả, hai chân nhấc lên đung đưa loạn xạ, nhân lúc cười, tôi ôm lấy eo , là hôm nào đó mời em ăn. Cơ thể thoáng chuyển động, nhưng hề phản kháng, liếc tôi cái, :




      - Em thích ăn hải sản lắm!




      Tôi hải sản có là gì, bào ngư vi cá cũng được. Tiểu Mỹ càng hứng thú hơn, chủ động hỏi tôi làm gì, tôi lập tức nhớ tới Dương Hồng Năng, là “làm gà” (Từ “gà” và từ “máy” trong tiếng Trung có cách phát giống nhau), khựng lại, trợn mắt nhìn tôi, tôi phải là gà mà là máy nén, dùng trong điều hòa.




      cười nắc nẻ, cười tới mức thở hổn hển, suýt chút nữa làm rơi cả điện thoại xuống sàn.




      Hoàng Lực lại gần:




      - chuyện gì mà vui thế, người đẹp, cẩn thận cái người bên cạnh em nhé, con dê xồm đấy!




      Tiểu Mỹ sợ Hoàng Lực:




      - Thế càng tốt, các là bạn của nhau mà! mạng có nhiều lắm! – Sau đó kéo ngồi xuống. – Hoàng, đố câu nhé!




      Hoàng Lực châm điếu thuốc:




      - Đừng chơi mấy trò này với , nổi tiếng là người não phẳng!




      Tiểu Mỹ vẫn buông tha cho , nắm chặt tay , uốn éo thắt lưng:




      - mà, chơi cho vui thôi!




      Hoàng Lực chịu nổi:




      - Được thôi, vì em phá lệ lần!




      Tiểu Mỹ đọc tin nhắn mà tôi gửi cho lên lần, Hoàng Lực vừa nghe bụm miệng cười, có vẻ chắc ăn, Tiểu Mỹ vừa đọc xong, Hoàng Lực :




      - Tiểu Mỹ, chúng ta cá cược được ? Nếu đoán ra em cho ôm cái, nếu đoán ra cho em ôm cái.




      Tiểu Mỹ nghe thấy thế tiếng rất dài:




      - Còn não phẳng nữa, tưởng em có não à, chẳng phải là giống nhau?




      Hoàng Lực thấy mắc bẫy:




      - Thế em thích cược thế nào?




      - Cược ly rượu! – Tiểu Mỹ vừa xong, Hoàng Lực nhấc ly rượu lên đưa ra trước mặt :




      - Người đẹp, uống ! cho em biết đáp án, là “họ tên”.




      Tiểu Mỹ vô cùng kinh ngạc, trợn tròn mắt:




      - Oa, giỏi thế cơ à!




      Hoàng Lực dương dương tự đắc:




      - cho em biết, câu hỏi này là gửi cho Lý tổng!




      Tiểu Mỹ chẳng đếm xỉa gì đến nữa, quay sang hỏi tôi:




      - Địa chỉ QQ và MSN của là bao nhiêu?




      - có.




      - Thế em chuyện với thế nào?




      - Gọi điện thoại .




      - Vừa tốn công vừa tốn tiền. Nhắn tin nhé?




      - được, đánh vần kém lắm.




      Tiểu Mỹ trợn mắt nhìn tôi:




      - quê đấy, ngoài mấy cái chuyện bậy bạ đó ra còn biết cái gì?

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      TIỂU MỸ




      Vừa mới ngồi xuống, Dương Hùng Vĩ dịch sát sang ngồi với Tiểu Mỹ, hỏi “Tiểu Mỹ” là nghệ danh hay là nickname:




      - Những người làm việc ở hộp đêm bây giờ đều có nghệ danh, còn những người trẻ tuổi lại xưng hô nhau bằng nickname.




      Tiểu Mỹ tỏ ra vui, bổn nương đổi họ, ngồi đổi tên, họ Hạ, tên là Tiểu Mỹ! Chưa chờ Dương Hùng Vĩ hỏi tiếp quay đầu sang cằn nhằn với tôi:




      - Phi, mời bọn em ăn vi cá à? – Tiểu Mỹ hình như dám tin, tôi cầm đũa chỉ ra biển hiệu ở cửa:




      - ràng là viết “Nhà hàng vi cá Thanh Đảo”, ăn vi cá ăn gì?




      Tiểu Mỹ bật cười toe toét:




      - Em sợ tới nhà hàng vi cá để ăn đồ chay cơ!




      Tiểu Cầm bên cạnh vỗ tay phụ họa:




      - Hay quá, thế hôm nay em phải ăn cho !




      Dương Hùng Vĩ tiếp lời:




      - những cho các em ăn mà ăn xong còn đưa các em lên sàn, để các em chơi cho chán! – Hai người đẹp càng thêm hứng thú, lập tức quay sang , nhìn thêm lát, Tiểu Mỹ hưng phấn giơ tay thành hình chữ V:




      - Oh yeah!




      Tiểu Cầm nắm hai tay lại rồi đặt lên khóe miệng, ngẩng đầu lên nhắm mắt, tặc lưỡi than:




      - Hôm nay đẹp quá!




      Tôi mang theo chai rượu Cổ Việt Long Sơn ba mươi năm ra, Dương Hùng Vĩ bắt hai uống, hai nàng ban đầu còn do dự, nhưng chống đỡ nổi cám dỗ của Dương Hùng Vĩ, với lại sợ chuyện lên sàn bị hủy nên chỉ đành tiếp chiêu, nhân lúc họ vệ sinh, tôi nhắc nhở Dương Hùng Vĩ:




      - Nóng ruột cái gì, họ phải là , cứ từ từ!




      Dương Hùng Vĩ hơi coi thường tôi:




      - tưởng họ còn là trinh chắc? thấy tôi vừa lên sàn song là thái độ với tôi khác rồi sao?




      Uống xong chai rượu, mọi người đều hưng phấn hơn, ngồi xe, mượn men rượu, tôi vặn lượng to, bản nhạc “Bao nhiêu tình có thể bắt đầu lại” vang lên, hai người họ ngồi ghế sau bắt đầu lắc đầu hát theo, Dương Hùng Vĩ quay sang hỏi họ:




      - Bài này tên là gì?




      Cả hai cùng đồng thanh trả lời:




      - “Bao nhiêu tình có thể bắt đầu lại!”.




      Dương Hùng Vĩ cười he he đúng, hai người lập tức dừng mọi hành động của mình lại, tôi cũng thấy tò mò, hiểu cái gã này định giở trò gì, thế là Dương Hùng Vĩ nhấn từng tiếng:




      - Phải là “Bao nhiêu tình có thể bắt đầu… chơi”. – Sau đó bắt đầu hát lên theo tiếng nhạc, - Bao nhiêu tình có thể bắt đầu chơi. Bao nhiêu người cần phải tránh xa!




      Mấy tiếng sau cố tình hát to lên, tôi phì cười, chửi đàng hoàng, Tiểu Mỹ và Tiểu Cầm cũng bắt đầu gọi Vĩ này, Vĩ nọ, Dương Hùng Vĩ sướng lắm.




      Tôi biết có phải đàn ông đều có thói xấu này hay , tóm lại tôi là kiểu trí nhớ kém điển hình, cũng giống như mỗi lần Macao về là tôi lại rất hối hận. Uống rượu cũng thế, mỗi lần uống rượu xong đều năng linh tinh, hôm sau đầu đau như búa bổ và thề bao giờ uống nữa, nhưng cứ ngồi xuống trước ly rượu là tôi quên luôn mình là ai, mọi ý nghĩ đều bay biến đâu mất, thứ duy nhất còn sót lại là uống rượu lấy đâu ra bạn bè, lấy đâu ra hợp đồng? Lần này cũng vậy, lúc hưng phấn, chúng tôi còn đổi nơi khác để uống, lúc đó mí mắt phải giần giật khiến tôi bất giác thoáng qua ý nghĩ bất an, nhưng phát triển của tình thế nằm trong kiểm soát của tôi nữa.




      Dương Hùng Vĩ và tôi nghiêng người dựa vào cái ghế chân cao, mặt thoáng xanh thoáng đỏ, ánh mắt lúc sáng lúc tối, Tiểu Mỹ và Tiểu Cầm đứng bên cạnh, chìm trong tiếng nhạc, chân tay nhàng, hai mắt lấp lánh.




      Đây là sàn nhảy “Người tình cũ” nổi tiếng nhất Củng Bắc. Đầu người chuyển động, những mái tóc bay trong tiếng nhạc, hưng phấn, tiếng hét và những cơ thể lắc lư, tiếng nhạc Disco cuồng nhiệt bao phủ gian, ánh đèn ngủ sắc quay điên cuồng trong tiếng nhạc, như những con sóng ở Ấn Độ Dương, nhấn chìm mọi thứ.




      Tiểu Mỹ chuyện với tôi, tôi chỉ thấy miệng mấp máy nhưng nghe thấy gì, hét lớn:




      - Em gì?




      nắm tay tôi kéo vào trong, to hơn:




      - Khiêu vũ!




      Trong những tiếng hét chói tai, tôi và Dương Hùng Vĩ bị hai kéo vào sàn nhảy, phút chốc như bị cuốn vào cái xoắn ốc khổng lồ, vai kề vai, lưng sát lưng, mông chạm mông, trái phải trước sau toàn là người. Động tác của Dương Hùng Vĩ rất khoa trương, luôn cố tình đụng phải Tiểu Mỹ và Tiểu Cầm, eo của họ chuyển động nhàng, uyển chuyển, động tác thuần thục và rất đúng nhạc, tôi giả bộ như nhìn thấy hành động của Dương Hùng Vĩ, ánh mắt chuyển sang nơi khác, tìm kiếm những gương mặt xinh đẹp và hưng phấn trong đám người, và cả những thân hình mảnh mai đầy quyến rũ.




      Nhảy lát tôi nóng chịu nổi, quay về chỗ ngồi, gọi ly bia lạnh, uống ngụm bia thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Tôi nhìn vũ điệu của Tiểu Mỹ và Tiểu Cầm đầy tán thưởng, mềm mại và rất dẻo dai, phần hông chuyển động thành từng vòng theo tiết tấu, tưởng tượng nếu để họ nhảy vũ điệu này bên giường của tôi như thế nào. Tôi uống hết hai ly bia Dương Hùng Vĩ cũng kéo họ quay lại, Tiểu Cầm hỏi tôi vì sao nhảy, tôi lớn tuổi rồi nên còn nhảy nổi nữa. Tiểu Mỹ nhìn Dương Hùng Vĩ cái, rồi dán sát vào tai tôi:




      - Vĩ rụng hết cả tóc rồi mà còn chẳng câu này!




      Tôi nhìn Dương Hùng Vĩ lớn:




      - Làm sao so với được, tuy cơ thể bốn mươi tuổi nhưng trái tim chỉ có hai mươi.




      Dương Hùng Vĩ cũng hề khiêm tốn:




      - Đúng rồi, hay là tối nay chúng ta “high” tới sáng luôn.




      Nhân lúc hai rủ nhau vệ sinh, Dương Hùng Vĩ vội vàng móc hai viên thuốc trong túi ra, bỏ vào ly rượu của họ, tôi trợn mắt nhìn , hồi lâu vẫn chưa tỉnh hồn:




      - phải là ma túy chứ?




      Dương Hùng Vĩ ghé sát lại:




      - thôi, là thuốc lắc.




      Tôi làm thế hay lắm, thuốc lắc cũng là loại ma túy, Dương Hùng Vĩ sao, bị nghiện. Trong lòng tôi vẫn thấy rất căng thẳng:




      - Như thế được đâu, xảy ra chuyện.




      - Xảy ra cái con mẹ gì! nhìn những đứa lắc điên cuồng kia, cả hai người đẹp nhảy sân khấu nữa, có đứa nào uống cái này! Thế mà cũng là lăn lộn giang hồ, đến cái này cũng biết. – Dương Hùng Vĩ đầy vẻ khinh bỉ, lườm tôi cái.




      Tôi vẫn thấy hơi sợ, nhớ lại những mẫu tin mình đọc báo, rất nhiều người vì ma túy mà khuynh gia bại sản, cái thứ này còn độc hơn cả rượu chè, cờ bạc, gú, chỉ cần xảy chân bước là để lại mối hận ngàn thu, thế là tôi kéo tay Dương Hùng Vĩ :




      - Thôi bỏ người em, chúng ta ăn đêm!




      Dương Hùng Vĩ bực mình, hất tay tôi ra:




      - phải sợ, tôi sao là sao!




      Tôi còn chưa kịp nghĩ xem nên làm thế nào Tiểu Mỹ và Tiểu Cầm quay lại, Dương Hùng Vĩ với hai người:




      - Hai người đẹp lâu thế, còn sợ các em bị người ta giở trò trong nhà vệ sinh!




      Tiểu Mỹ và Tiểu Cầm đều gì, vừa dùng bàn tay làm quạt, vừa nóng quá, sau đó hai người cầm ly bia bàn lên, tôi đưa tay ra, há miệng định ngăn lại, nhưng còn chưa kịp lên tiếng họ ngửa cổ uống cạn.




      Ba giờ sáng về tới nhà, đổ vật ra giường, thấy ngực mình tưng tức, thế là tôi nôn hết những thứ ăn được ra, Thanh Thanh tỉnh giấc, ngồi dậy vừa dọn dẹp vừa cằn nhằn:




      - thể uống ít chút được sao!




      Nằm bò bên giường, tôi thở dài:




      - Hây a, cũng muốn uống, nhưng mà thân bất do kỷ, ai bảo cái gã Dương Hùng Vĩ ấy ngày mai cho đơn hàng trị giá triệu!

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      GIẢNG HÒA VỚI THANH THANH




      Ngày tháng trôi qua rất yên bình.




      Lần này quay về, Thanh Thanh khóc lóc gì, cứ như chưa từng có việc gì xảy ra, ấy nhắc đến, tôi cũng chẳng tội gì chủ động chạm tới cái ổ kiến lửa này, tối hôm tôi nôn thốc nôn tháo sau khi với Dương Hùng Vĩ về, ấy chủ động dọn dẹp. Sau đó Tiểu Quân lại lên chơi, tôi đưa cậu ta tới công ty tìm Lâm Thăng. Mượn mấy cuốn sách MBA cho cậu ta học lý thuyết, đương nhiên những kinh nghiệm thực tế thể tùy tiện truyền thụ cho cậu ta được.




      Hầu như ngày nào tôi cũng tới nhà Lôi tổng lần, giám sát công việc của y tá, xoắn xuýt bên Victory hỏi đỡ hơn chưa, nhớ ăn nhiều đồ bổ, còn quan tâm tới cậu ta hơn cả người thân. Để tìm được chủ đề chung, tôi còn lên mạng tìm hiểu tâm lý của những người ở độ tuổi cậu ta, kể cả tình hình ở Mỹ và Đại học New York, tôi còn chuyện gia đình với Lôi tổng, là làm ăn vất vả tôi sợ, cũng may giờ còn trẻ, chỉ tiếc là chăm sóc chu đáo được cho gia đình, khiến Lôi tổng cũng phải thở dài. Sau đó tôi đưa cả Thanh Thanh và Đô Đô tới, Lôi tổng rất thích trẻ con, thấy Đô Đô xinh xắn đáng , chị ta thích lắm. Thanh Thanh cũng biểu rất tốt, chuyện rất hợp với Lôi tổng, hai người họ đều thích nhạc cổ điển, Thanh Thanh còn cùng Lôi tổng sang Macao xem đêm nhạc quốc tế, trở về quan điểm của Lôi tổng thay đổi, phê bình tôi là thể chỉ coi trọng chuyện làm ăn mà bỏ bê gia đình, những lời này được phát ra từ miệng chị ta khiến tôi rất sung sướng, chứng tỏ rằng tôi được chị ta chấp nhận.




      Lâm Thăng gần đây cũng bận tối tăm mặt mũi, thích chơi gofl nên thường xuyên chơi với Tần tổng. Cái người uy hiếp Lâm Thăng ở cổng tiểu khu nhà thực ra có mối quan hệ mờ ám với Tần tổng, Tần tổng bỏ ra ít tiến để đuổi . Bây giờ tuần nào Lâm Thăng cũng ra sân gofl luyện tập với ta mấy lần, còn để bộ gậy ở trong văn phòng, thi thoảng lấy ra tập lại vài động tác. Chắc hôm sinh nhật lần thứ ba sáu của tôi, ở cùng với Tần tổng, mối quan hệ mờ ám lần trước chỉ là suy đoán, nhưng giờ thành .




      mấy ngày gặp được Triệu Hữu Tài, Cảnh Phú Quý hai ngày trước hai người họ và Lộ Cường với Dương Hùng Vĩ chơi mạt chược với nhau, buổi tối mà mình Triệu Hữu Tài thắng cả ba người, được hơn hai mươi nghìn tệ, hôm sau cả bọn tới nhà hàng bên cạnh Sở Nông nghiệp ăn xuyên sơn giáp, còn uống rượu nhung hươu, cả bọn ăn uống thoải mái, sung sướng vô cùng, thanh toán xong, Triệu Hữu Tài nhà có chút việc nên về trước.




      Lúc rời khỏi Châu Hải, Hầu Kình với tôi nếu gặp khó khăn trong chuyện tiền nong hãy gọi điện cho :




      - Mấy triệu thành vấn đề, giờ tao thiếu đủ thứ, chỉ có tiền là .




      Sau đó vỗ vào ví, trong giễu cợt ấy là vẻ dương dương tự đắc. Tôi :




      - Mày cứ tiết kiệm , đến lúc đó tìm tao vay tiền là tao tạ ơn trời đất rồi. – Hầu Kình nhổ bãi nước bọt rồi chửi tôi mồm thối.




      Tôi pha tách trà Trúc Diệp Thanh, dùng thìa khuấy cái cốc thủy tinh, lớp nước đầu tiên bên chút bọt, phải nhanh chóng đổ , đó là tráng trà, sau đó cho thêm nước vừa sôi, đặt cốc trà lên cửa sổ, lặng lẽ quan sát thay đổi của nó, lát sau các lá trà bắt đầu chìm xuống, trong quá trình đó, những lá trà xoay tròn như nàng tiên nữ áo dài từ trời bay xuống, rồi dừng thẳng xuống đáy ly, như bông hoa sen nở rộ, màu sắc của nước cũng xanh dần, trong dần, cái màu xanh phỉ thúy ai cũng thích. làn khói từ miệng cốc bốc lên như màn sương mờ ảo, tan vào khí rồi biến mất, tôi hít sâu hơi.




      Tôi nhớ tới Lưu Hân, vào những ngày tôi buồn bực nhất, ta pha cho tôi những tách trà ngon nhất, ta cũng từng khiến tôi thấy vui vẻ, nhưng giờ đây vạn xoay chuyển, ta lại trở thành nỗi phiền phức duy nhất của tôi. Tôi vẫn thể chấp nhận được thực này. Mấy ngày trước tới Quảng Châu tham gia lớp tập huấn trước khi lấy bằng kế toán, phải ở lại đó tuần, Thanh Thanh cũng quay về nên tôi nhất thời thể quan tâm được tới ta, chỉ là vài ngày nữa rồi tính. Tôi lên mạng tìm hiểu các kiến thức về việc phá thai, còn đặt câu hỏi Baidu*, (Baidu là trang web rất nổi tiếng của Trung Quốc) lập tức có rất nhiều cao thủ hà tiện kinh nghiệm, chỉ bảo cho tôi, thời gian muộn nhất để phá thai là bốn tháng, từ bây giờ tới lúc đó còn hơn hai tháng nữa, vẫn đủ thời gian để tôi làm công tác tư tưởng, thế nên tâm trạng tôi nhàng hơn chút. Tôi quyết định, cho dù trời có sụp xuống cũng thể để cho tội chứng của đêm say được sinh ra, cho dù Lưu Hân có là tự ta nuôi con! Tôi thậm chí còn có dự định xấu nhất, nếu đả thông được tư tưởng cho ta, còn rất nhiều cách kín đáo hơn, ly nước pha thuốc phá thai mà tôi rằng là thuốc bổ, lần trượt ngã vô tình khi xuống cầu thang. – Tôi nghĩ tới nỗi khổ của ông chủ Tăng, bây giờ Lưu Hân còn trẻ, thu nhập cao nên có thể như thế, nhưng mười hay hai mươi năm nữa, khi con lớn rồi đòi tìm bố, hơn nữa, ngộ nhỡ ta vào đường cùng liệu có còn như thế nữa ? Tôi thể để nữa sau cuộc đời mình luôn quả bom nổ chậm như vậy!

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi nhấc ly trà bệ cửa sổ lên, nhấp khẽ ngụm, cảm giác dòng nước nóng thơm ngát chầm chậm chảy xuống ngực, như dòng suối nhàng uốn mình chảy quanh ngọn núi. Thực ra cuộc sống là thế, cần có nhiệt tình, nhưng cũng cần những lúc bình lặng, giây phút này, tôi cảm nhận ràng.




      Cũng giống như cuộc hôn nhân giữa tôi với Thanh Thanh, chúng tôi đỏ mặt hay tim đập nhanh còn vì nhớ nhung được gặp nhau, tuy rằng ngày càng khiến người ta mất cảm giác, như tách trà xanh pha qua ba lần nước, cả vị lẫn hương đều nhạt, nhưng tôi vẫn trân trọng nó, dù sao tình cảm xây dựng qua bao nhiêu năm, huống hồ chúng tôi còn có cậu con trai Đô Đô. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, thế giới này cuộc hôn nhân nào hoàn mĩ, mở đầu có hoành tráng đến đâu cuối cùng cũng chỉ là tách nước trà nhạt, ngừng theo đuổi thứ gọi là hạnh phúc, đến cuối cùng chỉ thấy mình trắng tay. Tĩnh tâm nghĩ lại, ở phương diện nào đó, đúng là Lưu Hân hơn Thanh Thanh, nhưng dù sao tôi cũng là ông chủ của ta, trước mặt tôi, chắc chắn ta phải thể ra mặt tốt nhất của mình, nếu tôi thực quan hệ với ta, ai dám đảm bảo rằng ta tiếp tục tốt đẹp như vậy? Xây dựng gia đình là cuộc đua maraton, phải là chạy trăm mét, thứ chúng ta cần phải là kích động và những đóa hoa tươi nhất thời, mà là những giọt nước giải khát và người bạn đồng hành.




      Nghĩ thông được điều này, tôi đưa hai mẹ con Thanh Thanh và gia đình Cảnh Phú Quý tới công viên Trân Châu chơi buổi chiều, Đô Đô vui lắm, còn nhắc tôi rằng còn mười tám ngày nữa là đến Tết dương lịch, tôi con yên tâm, lần này chắc chắn có thời gian nữa. Ở công viên Trân Châu ra, chúng tôi có bữa tối thịnh soạn tại nhà hàng Thực thần, sau đó tôi và Cảnh Phú Quý đưa Tiểu Quân Macao, ở sòng bài Vĩnh Lợi, tôi đưa cho cậu ta năm nghìn tệ, chưa đầy nửa tiếng sau, cậu ta thắng được ba nghìn, luôn miệng kêu thích , kiếm tiền còn nhanh hơn làm kinh doanh:




      - Nếu cứ thế này chẳng phải các sòng bạc ở Macao thành máy rút tiền tự động của em sao? – Cậu ta cười với tôi, hai mắt lấp lánh, tôi bậc cười hai tiếng, muốn làm cậu ta mất hứng:




      - Nhớ phải biết điểm dừng, tiền thể rút hết trong lần.




      Sau đó tôi bỏ ra nghìn chín trăm chín tám đô-la Hồng Kông để thuê phòng cho họ ở khách sạn lầu, bảo Cảnh Phú Quý chơi với Tiểu Quân lát, trước mười hai giờ là thời điểm đóng cửa khẩu, tôi về Châu Hải, lúc làm thủ tục, tôi gọi điện thoại cho Thanh Thanh:




      - Bà xã, hẹn trước với em nhé, dỗ Đô Đô ngủ , tắm rửa sạch rồi đợi .




      Về tới nhà, Thanh Thanh chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, chúng tôi làm tình với nhau.




      - Ông xã, giờ mất cảm giác với em rồi phải , hở chút là mắng em, bao nhiêu lời độc ác cũng ra được, em rất muốn quay lại thời chúng ta ngày trước.- Thanh Thanh gối đầu lên ngực tôi, đưa tay xoa mặt tôi.




      - cũng muốn như thế, tại áp lực lớn quá nên cũng hết cách, quay về như ngày trước là điều thể, đừng nghĩ rằng cái gì mất mới là tốt, cuộc sống thời có tiền thực rất khổ.- Tôi thở dài.




      - Thế có thể vừa có tiền vừa đối xử tốt với em ? – Thanh Thanh ngẩng đầu lên nhìn tôi.




      Tôi cười khổ tiếng, xoa vai Thanh Thanh:




      - Thanh Thanh, đối xử với em tốt sao? Sau này cố gắng để có cả hai, được ?




      Cơ thể Thanh Thanh càng áp sát hơn vào người tôi:




      - Ông xã, lúc ở Thanh Đảo em đọc được bài văn, là đàn ông chăm chỉ khi ta mới bạn; ta vụng về là bạn sâu sắc; ta ngoan ngoãn là vì hết cảm giác với bạn; ta nổi cáu là vì chán ghét bạn, em thấy giờ ở loại thứ tư.




      Tôi thắt tim lại, cái gã tài tử phong lưu nào viết bài văn này, sao có thể đúng tâm tư của đàn ông như thế, nhưng tôi vẫn chịu thừa nhận:




      - bậy, chỉ bực mình vì công việc bận rộn chứ làm sao mà chán ghét em được? em còn hết nữa là!




      - Hừ, hay, thế hứa với em, sau này được mắng em nữa.




      Tôi thương xót xoa mái tóc Thanh Thanh, :




      - Được rồi, bà của tôi, hứa với em là đối xử với em tốt, mắng, đánh, lúc nào cũng nghe theo chỉ huy của bà xã, được chưa?




      Thanh Thanh nhéo tôi cái:




      - Chỉ được cái mồm mép, em thấy con trai lớn lên rồi cũng giống như thôi!




      Tôi lập tức nổi hứng:




      - Sao em thế?




      - Vừa nãy lúc em dỗ nó ngủ, nó hỏi em vì sao bố thường xuyên về nhà, em bố bận, bận kiếm tiền để mua đồ tốt cho con. đoán xem con trai gì? Nó vậy con ở với mẹ, hàng ngày mẹ đừng nghịch máy tính muộn nữa, ngủ sớm với con, con chơi với mẹ! – Thanh Thanh dùng bàn chân trong chăn đạp tôi cái, - nhìn nó xem, ràng muốn em ngủ sớm với nó lại là nó ngủ với em.




      Tôi cười:




      - Tốt lắm, lần trước ở Thanh Đảo nó còn biết ra điều kiện với , đúng là nhân tài, hổ danh là phiên bản của , chỉ có điều, có chức năng quan trọng nó thể thay thế được . – xong tôi thò tay vào áo của Thanh Thanh, Thanh Thanh thoáng khựng lại, sau đó lập tức phản ứng, giữ chặt tay tôi:




      - Đúng là đồ đứng đắn, ngoài biết làm này còn biết làm gì! , ở Thanh Đảo nó thế nào?




      Bàn tay tôi vẫn ngoan cố vào trong:




      - Làm xong rồi với em.




      Thanh Thanh buông tay, nhưng giọng hiền hòa hơn nhiều:




      - Ông xã, có làm được , vừa nãy làm lần rồi, đừng có cố quá.




      Tôi biết Thanh Thanh thực lòng lo cho tôi, ấy vẫn chưa học được cách sử dụng kế khích tướng:




      - Bà xã, đừng nhiều nữa. – Sau đó tôi bắt chước giọng điệu trong vở kịch. – Được hay hãy xem hành động.




      Lại sau trận mây mưa, Thanh Thanh nằm ngực tôi, bàn tay xoa ngực tôi, tôi ngóc đầu dậy, phát mắt ấy lóng lánh nước, ấy ghé sát vào tai tôi:




      - Ông xã, biết khi mắng em, trông đáng sợ như thế nào đâu, còn lúc dịu dàng lại là tuyệt!

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      VỤ KIỂM TRA CỦA ĐỒN CÔNG AN




      Vì đêm qua “quyết chiến” hai hiệp nên tứ chi rã rời, tôi cảm thấy đầu mình nặng chình trịch, chân bẫng. Cảm thán đúng là thời gian buông tha cho con người, năm năm trước Thanh Thanh còn tôi là kim cương, thế mà bây giờ tôi trở thành “Mr. Ba phút”. Vừa tới cổng công ty, Lạc Lạc thấy tôi vội vàng đứng lên, sắc mặt căng thẳng, lắp bắp :




      - Lý… Lý tổng, cảnh sát tìm !




      - Cảnh sát tìm tôi? – Tôi giật mình, bình thường tôi có người bạn nào làm cảnh sát, lần trước tôi có tới Trưởng đồn Vương với Vương Diệu chẳng qua là bịa, tôi lại làm việc gì vi phạm pháp luật, sao có cảnh sát tới tìm tôi?




      - Ở đâu? – Tôi thấy kỳ lạ.




      - Họ trong phòng họp. – Lạc Lạc lí nhí. Tôi nhìn về phía đó, bảo Lạc Lạc pha trà, cất cặp rồi qua ngay.




      Trong phim tôi vẫn thấy các cảnh sát khi thẩm vấn phạm nhân thường uy hiếp:




      - Chứng cứ của tôi nắm được rồi, giờ phải xem có thành thực hay .




      Tôi thấy buồn cười, cái trò này chỉ dọa được trẻ con, chứng cứ nắm đầy đủ rồi, các còn hỏi để làm gì! Trước khi vào phòng họp, tôi có chủ ý, có chuyện phải giả bộ hồ đồ, có chuyện phải luôn miệng kêu oan, cố gắng ít, tỏ ra sốt sắng, tóm lại thể để họ nhận ra sơ hở nào mà bắt thóp.




      Hai vị cảnh sát nhân dân ngồi nghiêm trang trong phòng họp, người lớn tuổi, người trẻ hơn, tôi vừa bước chân vào thấy khí bất bình thường. Hai đồng chí đó lấy thẻ ngành xòe ra trước mắt tôi rồi lại cất , tôi có thể cho em nhìn hơn chút , em bị cận thị, mắt trái là độ, mắt phải là phẩy tám, giờ cũng lớn tuổi rồi nên nhìn lắm. Người lớn tuổi cần, cậu chỉ cần nhớ cảnh hiệu là được, rồi chỉ tay vào trước ngực, sau đó nhìn tôi chằm chằm, hỏi tôi gần đây có làm việc gì vi phạm pháp luật hay ?




      Chiêu này quả nằm ngoài dự đoán, đầu tiên là dọa bạn, để bạn chột dạ đánh khai, sau đó, khi bạn khai ra chuyện, ta thốt lên những câu đại loại như: “Những việc này thôi hả, còn gì nữa sao?”, ép bạn phải khai từng chút những việc xấu xa mình làm, khi bạn để lộ sơ hở, ta đột nhiên quát lên, làm bạn kịp đề phòng, phòng tuyến tâm lý bị phá vỡ hoàn toàn.




      Tôi đồng chí cảnh sát, tôi làm ăn buôn bán đàng hoàng, có trụ sở cố định, nộp thuế đúng nghĩa vụ, nợ lương nhân viên, đánh đập nhân viên, tôi giống người phạm pháp sao?




      - Vương Phong Cầm có quen ? – Viên cảnh sát già thấy tôi mắc bẫy liền thẳng vào vấn đề.




      - Vương Phong Cầm? quen. – Tôi lắc đầu, đúng là tôi quen.




      - dối! – Viên cảnh sát già nâng cao lượng. – Cho xem thứ! – Sau đó đánh mắt ra hiệu, viên cảnh sát trẻ lôi tờ giấy từ quyển sổ tay ra, dùng ngón trỏ giữ lại rồi đẩy ra trước mặt tôi.




      Tôi vừa nhìn biết việc hay, hóa ra Tiểu Cầm chính là Vương Phong Cầm. Tối hôm đó bọn tôi cùng “high” đến hai giờ sáng, Dương Hùng Vĩ lúc ôm Tiểu Mỹ, lúc ôm Tiểu Cầm, bàn tay lợn thối tha sờ mó khắp nơi, hai người họ đều hề phản kháng, chỉ nhắm mắt rồi lắc đầu như đánh trống. Tôi sợ xảy ra việc gì đó nên liên tục đưa nước khoáng cho bọn họ uống, bọn họ vệ sinh tôi cũng theo, chờ ở ngoài cửa, chỉ sợ họ ngã ở trong đó ra được, cứ như con chó trung thành theo chủ.




      Sau đó tôi thấy ổn, nếu như lắc tiếp có khi đứt cả cổ, thế là tôi kéo họ ra ngoài, đưa tới khách sạn Hoa Kiều phía đối diện. Vừa mới vào phòng, hai người lao vào nhà vệ sinh rồi nôn, lúc ra nằm đổ vật ra giường, miệng còn lảm nhảm những gì , Dương Hùng Vĩ định lại gần cởi quần áo của họ nhưng bị tôi kiên quyết ngăn lại:




      - tỉnh táo chút, như thế này là cưỡng dâm! Phải ngồi tù đấy! – Có thể câu này có tác dụng, Dương Hùng Vĩ rụt tay về nhưng vẫn cam tâm, tôi vỗ vai :




      - Mai kiếm trinh cho giải tỏa!




      Sắc mặt Dương Hùng Vĩ lúc này mới sáng sủa hơn:




      - Có phải là của đâu, sao cứ bênh chúng nó thế?




      Tôi :




      - Ông ơi, tôi nghĩ cho thôi. Bọn họ có bán dâm đâu, toàn là sinh viên, phải cứ bỏ tiền ra là giải quyết được đâu.




      đường đường là trưởng phòng của công ty lớn, có thân phận và địa vị, vì phút vui nhất thời để đánh mất những thứ này quả đáng!




      Dương Hùng Vĩ cuối đầu ngồi ở mép giường:




      - sợ ảnh hưởng tới bản thân phải ?




      Tôi nghe thấy thế vô cùng kích động, lớn:




      - Tôi sợ cái gì? Tôi là chủ của doanh nghiệp tư nhân, có tổ chức, có lãnh đạo, mấy hình phạt như kiểu song quy, tước Đảng tịch gì gì đó đều đến lượt tôi, tôi sợ ai?




      Thấy tôi như thế, Dương Hùng Vĩ mới bật cười:




      - Việc gì phải kích động thế, tôi chỉ bừa thế thôi, nhớ đấy nhé, phải kiếm được em trinh rồi chúng ta chơi với nhau, đừng có giả bộ là đồ ngon nhường cho tôi ăn mình nữa!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :