1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trái tim ai chưa từng điên dại - Mộc Tô Giới (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cũng khó trách. Nếu chỉ là ấy nghe người ta đồn đại sao, tôi tin, với kinh nghiệm nịnh vợ bao nhiêu năm của mình, mất chút công sức nào tôi đối phó được, nhưng lần này chính ấy bắt được quả tang.




      Ánh mắt Thanh Thanh mệt mỏi, gương mặt u ám, chỉ mới bảy ngày mà như già bảy tuổi, tôi thấy hơi đau lòng, nhưng thể cảm giác này ra, nếu ấy càng làm già. ấy liếc tôi cái, lạnh lùng buông ra câu:




      - Đừng linh tinh, nếu thực lòng nhận lỗi hãy đuổi ta !




      - Người ta làm việc phạm phải sai lầm gì, làm sao đuổi được.




      - Đúng! Tôi biết là như vậy!




      Tôi cười khổ tiếng:




      - Công ty ở vào thời kỳ quan tọng, cần phải dùng người, dùng người! ấy là do Lâm Thăng tuyển vào, Lâm Thăng rất thích ấy, làm sao ra tay?




      - Hừ! Thương hoa tiếc ngọc, nỡ chứ gì? Đau lòng hả?




      - Em gì thế, chỉ thích em, em thôi, em phải tin !




      - bảo tôi phải tin thế nào? .




      - Thế em sao, em với cái gã họ Trương đó có chuyện gì? - Tôi lập tức chuyển chủ đề sang bạn thanh mai trúc mã của vợ mà tôi hậm hực lâu.




      - Lý Tiểu Phi, tôi từng với rồi! còn nhắc đến ấy tôi cho biết, nếu so với ấy, chỉ là thằng hề!




      Chuyển chủ đề thành công, nhưng tôi bị Thanh Thanh cho câu á khẩu. Tôi buông bát đũa xuống, nhắm mắt thở dài, cố kìm nén tâm trạng, lúc sau, tôi lấy lại tinh thần, toét miệng cười, bàn tay đưa về phía bờ vai của Thanh Thanh:




      - Hay là thế này, tối nay phạt xoa bóp cho em được ?




      Thanh Thanh tránh ra cũng vẻ mặt vô cùng ghê tởm, dùng đôi đũa trong tay đánh vào tôi:




      - Đừng đụng vào tôi! Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ra. - Bàn tay tôi lập tức thấy nhói đau.




      Nhiều ngày nay tôi nhận lỗi đủ đường nhưng Thanh Thanh vẫn chịu buông tha, giới hạn của tôi bị đánh sập, cơn giận nổi lên, thế là tôi hất cả mâm cơm, đứng lên quát:




      - Châu Thanh Thanh, đừng được nước lấn tới! Cả ngày tôi ở ngoài đầu tắt mặt tối thông cảm thôi, lúc nào cũng khiến tôi bực mình! Tôi với , tôi với Lưu Hân có gì, có gì cả! tin thôi! - Tôi bực bội đứng giữa phòng ăn, giậm mạnh chân, chỉ tay vào mặt vợ, - , tưởng là cao thượng, trong sáng lắm à, chẳng phải cũng từng vào khách sạn với cái gã họ Trương đó sao?




      Nước mắt Thanh Thanh lã chã tuôn như nước tràn bờ, giơ tay lên tát tôi cái. Tôi kịp trở tay, chỉ biết đưa tay lên ôm mặt. Khi tỉnh hồn lại, tôi giơ cao tay lên, nghiến chặt răng, ánh mắt tóe lửa, Thanh Thanh ngửa mặt lên uy hiếp:




      - Nào, đánh , có giỏi đánh !




      Cuối cùng nắm đấm rơi xuống, thay vào đó là tiếng chửi rủa vang vọng khắp căn nhà:




      - Vớ phải con đàn bà giống đôi giầy rách như đúng là tôi xui xẻo bảy mươi đời, còn là trinh mà còn bắt tôi ăn ốc phải đổ vỏ.




      Sau đó là loạt đồ đạc và những lời độc ác như đạn bắn về phía đầu tôi:




      - Từ có học! Cao ngạo lại còn vô dụng, vớ phải đúng là tôi mù mắt!




      Mỗi người chửi nhau câu, cuối cùng cả hai đều khơi dậy vết thương đau đớn nhất trong lòng nhau.




      Cuối cùng, Châu Thanh Thanh kéo tay Đô Đô sợ hãi khóc thành tiếng lao ra cửa:




      - để ta tôi ! Ly hôn!




      Tôi với theo cái lưng của vợ:




      - Ly ly, ai sợ ai!




      Châu Thanh Thanh ra tới cửa thang máy vẫn còn hằn học quay lại buông câu:




      - Đúng là ra gì!




      Tôi kéo cửa đuổi theo, quát lớn:




      - Tôi đương nhiên phải là cái gì, tôi là người, tôi là người! mới là đồ vật!




      Sau cơn đấm đá điên cuồng, tôi nằm vật xuống sô-pha, giật lon nước ngọt tu mấy ngụm, rít liên tục năm điếu thuốc mà lửa giận vẫn chưa nguôi, trong lòng bực bội. Tôi lấy trong tủ ra xấp tiền. Tôi phải Macao! Tôi phải đánh bạc! Tôi phải quên lãng mọi phiền não sòng bạc, tôi phải ném bỏ mọi đau khổ!




      Ai ngờ nổi chuyến này, phiền não của trận cãi nhau hết, nhưng nỗi đau của việc mất tiền dâng lên.




      CHUỐC SAY TẠI QUÁN BAR




      Tôi móc di động ra, phát máy tắt, chẳng trách lâu nghe thấy tiếng điện thoại kêu, ấn cái nút nguồn màu đỏ, trong lòng thầm nghĩ, cầu xin ông trời phù hộ vẫn còn gọi được điện thoại, chỉ cần gọi cú thôi cũng được. Khi ngồi bậc tam cấp ở cửa Bồ Kinh, tôi móc hết các túi lượt, toàn bộ số tiền người cộng lại được vài chục tệ, bắt xe tới Quan Xiển cần hơn ba mươi tệ, đến Củng Bắc còn phải nộp tiền trông ô tô, xe để ở đó hai đêm, số tiền này đủ trả, nghĩ đến đây tim tôi chợt thắt lại, canh bạc này khiến tôi đau đớn khắp người, thua liểng xiểng đến nỗi tiền gửi xe cũng trả nổi.




      Thông báo tin nhắn sau khi mở máy tới tấp kêu lên, tôi chẳng buồn đọc tin, vội vàng ấn số điện thoại, trong lòng thầm khấn, mau nghe máy , nghe máy . Quả nhiên thất vọng, giọng tuôn ào ào ở đầu dây bên kia:




      - Đồ đen đủi kia chết ở đâu rồi hả? - Lời mặc dù thô lỗ nhưng sao cảm giác lại như hàng trăm con chim trong rừng hòa thành bản giao hưởng nghe vui tai, tôi kịp trả lời câu đó, chỉ vội:




      - Quý, nửa tiếng nữa tới của khẩu Củng Bắc đón tôi! - Lời vừa dứt, điện thoại tắt phụt vì hết pin.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lúc đón tôi ở cửa khẩu, Cảnh Phú Quý hỏi han gì, nhưng tôi biết, vừa nhìn thấy dáng vẻ lếch thếch của tôi là hiểu có chuyện gì xảy ra, tôi cũng muốn giải thích, kéo cửa xe rồi chui vào băng ghế sau như con mèo, đổ về phía trước cái, sau đó hừ hừ hai tiếng, vặn vẽo người hồi, lát sau cả người được thả lỏng, cơn buồn ngủ lập tức kéo đến, cảm giác được ngủ đúng là việc hạnh phúc nhất đời.




      Tôi tỉnh dậy bởi tiếng chuông điện thoại, trong lúc mơ màng, nghe Cảnh Phú Quý :




      - Ngủ đủ chưa, ra ngoài uống vài ly.




      Tôi giơ tay trái lên theo thói quen, nhưng thấy nó trống , chẳng có gì, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, kim giờ chỉ số bảy, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, ánh đèn sáng rực, màn đêm nặng nề buông xuống tự bao giờ




      Cảnh Phú Quý đưa tôi về nhà lúc nào, tôi ngủ say như chết nên hay biết gì.




      Tôi ngồi dậy mới phát phòng ngủ bình thường, những cuốn sách hay để ở tủ đầu giường biến đâu mất, ngay cả đồ mỹ phẩm bàn trang điểm cũng còn lọ, tôi đứng lên mở tủ quần áo, phát quần áo của Thanh Thanh ít rất nhiều, bàn trong phòng khách còn có tờ giấy: Tôi với Đô Đô về Thanh Đảo, làm phiền nữa. Tháng sau quay lại làm thủ tục.




      Tôi thở dài, thấy lòng nặng trĩu.




      Trong tiếng nhạc Rock chói tai ở quán bar Giải phóng nơi đầu vịnh, tôi nâng ly rượu lên, với Cảnh Phú Quý:




      - Cậu , vì sao tôi lại đen như thế?




      Cảnh Phú Quý :




      - Cậu làm quá nhiều chuyện xấu, thắp hương khấn Phật .




      Tôi thắp hương con mẹ nó mấy lần rồi, chẳng có chuyện tốt đẹp nào chờ tôi! Sau đó ngửa cổ lên dốc cạn ly Chivas, xua tay :




      - Người đẹp, bảo DJ bật cho bài này.




      Vì sao em chịu ở lại với tôi




      Có phải em từ bỏ dễ dàng như vậy




      Khi hoa nở




      Lặng lẽ rời xa tôi




      Rời xa tôi




      Rời xa tôi… …




      Mười năm trước, ở ký túc xá của ngôi trường gần Ngũ Giác tại Thượng Hải, ngân nga hát theo bài hát của Tề Tần đài, tôi với Châu Thanh Thanh nằm trong lòng:




      - khiến em trở thành người đàn bà hạnh phúc nhất thế giới. - Hết nhạc còn ghé sát tai ấy bổ sung câu, - xin thề là kiếp này chỉ sờ ngực mình em thôi.




      Khi đó tôi mới bước chân vào tình , còn là chàng tràn đầy sức sống, tóc tai rối bù chẳng buồn cắt tỉa, lúc rảnh rỗi hay làm mấy vần thơ con cóc kiểu như “ nhớ em nhớ cả đêm đen” hay “Tình con ngựa” mà đến bản thân cũng hiểu ý nghĩa của chúng. Câu cuối cùng là do tôi nổi hứng phát huy, Thanh Thanh nghe rồi đỏ mặt, nũng nịu vùi sâu vào lòng tôi, miệng còn :




      - Đồ lưu manh.




      Nhưng tôi giữ được lời hứa. Bước chân vào xã hội, lăn lộn chốn “giang hồ”, ở hộp đêm, ở phòng mát-xa, ở khách sạn, ở trong xe, biết tôi sờ vào bao nhiêu bầu ngực, lời hứa ban đầu sớm bị lãng quên ở chín tầng mây trong những tiếng kêu hổn hển đầy nhục dục. Thanh Thanh sao, suy nghĩ và cách làm của ấy cũng khiến tôi cảm thấy quái dị và khó có thể tin được, việc ấy vượt rào với người bạn thanh mai trúc mã Trương Vạn Phong của mình vẫn như hòn đá đè nặng tim tôi. Tôi ngày càng cảm thấy lằng nhằng tình cảm giữa nam và nữ là nút thắt bao giờ gỡ ra được, tình cảm trong sáng có thể có, nhưng nó buộc phải có định ngữ gian và thời gian. Có những người đàn ông bẩm sinh là loài động vật đa tình, trước khi có được người đàn bà thế nào cũng “được”, khi có được rồi lại đều “sau này tính”, theo như cách của Lâm Thăng, “đàn ông hay ghét đàn bà đều ở chỗ mới hay cũ, phải là xinh đẹp”. Còn đàn bà sao, họ thường quá đòi hỏi vào tình , trước nay chưa bao giờ biết đủ, nếu tình cảm chết , họ như con thiêu thân lao đầu vào lửa để tìm tình cảm mới. Cái gọi là chung thủy chỉ như viên ngọc óng ánh nhất thời, nếu để lâu, nó trở thành thứ gì đó mơ hồ, giả dối. Giờ đọc những cuốn tiểu thuyết có câu “ em, chỉ em, mãi mãi em”, tôi cảm thấy kỳ cục, xem tivi tới những đoạn thề non hẹn biển, thề sống thề chết là thấy nực cười, tham gia hôn lễ, nghe người chủ trì hỏi dâu chú rể có thương nhau , có bao giờ chia ly , tốt nhất là hãy rút ngắn định ngữ thời gian lại chút!




      Trong đống ký ức lộn xộn, tôi thẫn thờ nhìn người ca sĩ sân khấu tay cầm micrô, uốn éo theo điệu nhạc, miệng há ra rồi khép lại, tiếng huyên náo xung quanh giờ hoàn toàn còn nghe thấy gì, chỉ có thanh vang lên trong đầu tôi: Mày biểu là kẻ ngông cuồng, chơi bời, nhưng thực tế chưa đến mức xấu xa, sớm muộn gì cũng chịu thiệt thôi.




      Tôi ngã vật ra bàn, khóc lớn:




      - Tôi muốn về nhà! Tôi muốn về nhà! - Bàn tay đấm lên mặt bàn, ly và chai rượu đổ xuống. Cảnh Phú Quý đỡ tôi lại quát lớn:




      - , tôi đưa cậu về nhà. - Trong lúc hốt hoảng, tôi gạt tay ra, cố sức đẩy :




      - Tôi về cái nhà đó, tôi phải về Tương Tây, tôi về với mẹ tôi…

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Hôm đó là ngày ba mốt tháng mười, ngày lễ Tạ ơn của người phương Tây, trong quán rượu, những “bóng ma” lượn lờ, chỉ nghe thấy thanh, nhìn thấy mặt người, những hành động ám muội, những mục đích tà dâm. Trong tiếng nhạc Disco như tiếng thủy triều, tôi nằm lẫn trong đám người, trong tay là ly rượu rỗng, miệng thở hổn hển, ánh mắt mờ đục.




      Đêm nay tỉnh rượu nơi nào? Thủy Loan Đầu, giường gối chiếc.




      Thanh Thanh, em có đứng bên bờ biển của quảng trường Ngũ Tử Thanh Đảo mà nhìn về phương Nam ? Lâm Thăng, cậu lén lút ăn vụng với Vương Tiểu Lệ sao? Còn Lưu Hân, em làm gì, em có hối hận vì cái đêm điên cuồng đó ?




      HỐI HẬN KHÔN CÙNG




      Đúng là thời gian vô thường. Mười năm trước có ai nghĩ tới chuyện mười năm sau? Ngày hôm nay của mười năm sau, ai có thể dự đoán được trước đời người rồi trải tiếp qua những họa hay phúc nào?




      Năm 1997, tôi vẫn làm việc trong các doanh nghiệp sắp phá sản của Đại lục, ở phòng Tuyên truyền, ra cũng đúng với chuyên môn, vì ở đại học tôi học khoa “Chính trị quốc tế”, học cách làm thế nào để điều hòa mối quan hệ giữa nước này với nước khác, mà phòng Tuyên truyền lo phụ trách tuyên truyền, giao thiệp với bên ngoài, xây dựng hình tượng công xưởng, mặc dù thấp hơn cấp quốc gia rất nhiều, nhưng cũng được coi là hữu dụng. Chỉ có điều công xưởng sắp phá sản, khi đó Thanh Thanh còn học, ban ngày tôi có việc gì làm, buổi tối cũng có việc gì làm, làm toàn chơi mạt chược, tan làm cũng lại chơi mạt chược. Hoạt động này thấp hơn công việc tôi làm cấp, chỉ nghiên cứu mối quan hệ với ba người khác, làm thế nào để ăn điểm, làm thế nào để đề phòng người ta, ban đầu tôi chơi mãi chán, phát ra đời người càng sa đọa càng vui vẻ, nhưng sau lâu dần, tôi thấy nản. Có khoảng thời gian, tôi mất hoàn toàn hứng thú với mạt chược, ngày nào cũng ôm ly trà ngồi trong văn phòng, nhìn ra tấm biển ở con đường đối diện, “Thời gian là tiền bạc, hiệu quả là sinh mạng - Đặc khu Thâm Quyến của Tương Tây”, qua cánh cửa sổ gỗ bạc màu. Câu khẩu hiệu này nếu đem so sánh với tình cảnh khi đó của tôi thành là: Thời gian của tôi đáng đồng, hiệu quả của tôi là ngồi thẫn thờ, ly trà, điếu thuốc, tờ báo đọc nửa ngày, cho tới khi đọc hết cả những dòng quảng cáo bé tí ở góc tờ báo vẫn chưa hết ngày.




      Trong phòng có đồng chí lớn tuổi rất quan tâm tới tôi:




      - Cậu tốt nghiệp khoa Chính trị quốc tế của trường đại học có tiếng, nhưng cậu biết giao tiếp với người khác, chính trị cá nhân làm tốt, hây a, được đâu, thanh niên à!




      Tôi hiểu lô-gíc của ông, “ thuộc nhà nào, có thể thuộc về thiên hạ”. Nhưng tôi nghĩ thế, tôi sinh ra là để làm việc lớn, họ lớn tuổi rồi, chạy được nữa, chỉ cần có miếng cơm để ăn cho dù uất ức lớn đến đâu, sống chết cũng phải bám lại đây. Còn cái chính trị cá nhân ông ấy chẳng qua chỉ là tốt, tôi tốt, mọi người tốt, bỏ bao nhiêu tâm sức chỉ để họp có quyền phát biểu, được thêm túi gạo, chai rượu khi chia chác, cái cảm giác phù phiếm này đối với tôi đáng gì.




      Trước khi hòn ngọc phương Đông được quay về với nước mẹ, tôi có đọc bài thơ mang tên “Nghe tiếng gọi con tim”. Bài thơ làm dấy lên trong tôi con sóng mãnh liệt muốn thoát khỏi vùng đất ức chế này, ôm mục đích “tội ác” kiếm được nhiều tiền, chạy tới Thâm Quyến, thề rằng phải sống cuộc sống giàu sang, náo nhiệt, giống như người ở phố Wall, kính gọng trắng, quần áo là lượt, xách chiếc ca-táp ra vào những tòa nhà sang trọng, thao thao bất tuyệt trong hội nghị, miệng lưỡi sắc xỏa, ký cái tên, gõ cái búa là có thể hoàn thành cuộc mua bán trị giá hàng triệu đô-la. Cái dáng vẻ tinh ấy khiến người ta thèm đến đỏ mắt, giống như hồi học đại học, tôi ước mơ được tham gia vào cuộc thi hùng biện cả Châu Á.




      Sau đó lăn lộn thương trường nhiều năm, tôi mới ý thức rằng thương trường trong thực hoàn toàn hoa lệ và trong sáng như tưởng tượng, khách hàng của tôi, các ông chủ và bạn bè xung quanh tôi có mấy người là trông thuận mắt, những kẻ lưu manh đâu đâu cũng có, còn những kẻ miệng lưỡi như bôi dầu chỉ làm màu cho người nghèo xem, những vụ giao dịch quan trọng nhất đều được bàn bàn rượu, trong hộp đêm, chỉ dùng ngón tay hay ánh mắt là coi như ký hợp đồng.




      Tôi bật cười chế giễu, đôi cánh ước mơ có thể bay rất cao, rất xa, nhưng bước chân của thực luôn luôn nặng nề, thể nào theo kịp ước mơ, thậm chí có lúc còn quay lưng lại với ước mơ, giống như tôi chơi Poker ở Bồ Kinh, mơ ước rằng dùng hai mươi tệ để đổi lấy bữa ăn cao cấp hoàng gia, màn hình hiển thị những con số tăng dần, nhưng kết cục chỉ khiến những đồng tiền tôi ném vào có quay trở lại.




      Trong nỗi bồi hồi với chuyện cũ và nỗi xấu hổ với Thanh Thanh, cỗ máy thời gian lại trôi , cảnh tượng thay đổi. Tôi quay trở về với thành phố ở Tương Tây, tan học xong, cả đám trẻ con trần như nhộng lao xuống sông vừa tắm vừa bắt cá, trời nhá nhem tối mới quay về nhà, quần áo dính đầy bùn đất, mẹ nhéo tai chửi mấy câu, sau đó tay kia nhét quả đào cho tôi. Buổi tối, dưới ánh đèn tù mù, tôi ngồi học văn, tưởng tượng quảng trường Thiên An Môn mà giáo rằng còn to hơn cả huyện của chúng tôi rốt cuộc là to bằng ngần nào. Bỗng dưng tôi lại tới Thượng Hải, tôi đạp xe, đưa Châu Thanh Thanh từ quảng trường Ngũ Giác qua đường Tứ Bình rồi ra bãi cát, hai tay ấy ôm chặt eo tôi, áp mặt vào lưng tôi, ánh mặt trời rạng rỡ, màu xanh mát mắt, cơn gió lướt qua mặt tôi, khiến những cây ngô đồng hai bên đường lạo xạo tiếng lá. Người nào đường cũng mang gương mặt tười cười, họ dừng chân lại nhìn tôi, chào tôi. Tôi càng ra sức, guồng chân đạo mạnh, Thanh Thanh ngồi phía sau luôn miệng :




      - Chậm thôi, chậm thôi .

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi mặc kệ tiếng kêu của Thanh Thanh, đưa tay chỉ vào chiếc Santana của ai đó đậu trước cửa khách sạn Thiên nga trắng:




      - Thanh Thanh, sau này có tiền, mua chiếc xe cao cấp như thế kia đưa em vòng quanh thế giới. - Gương mặt Thanh Thanh cọ vào lưng tôi mấy cái, hai tay ôm chặt hơn:




      - Em cần xe, chỉ cần ở bên em là được rồi.




      Tôi bật cười hi hi, hất mái tóc dày mềm mại của mình, hai tay buông xe ra, hô lớn:




      - Thanh Thanh, I love you!




      Đúng lúc đắc ý, bỗng dưng chiếc xe tải từ phía đường Quốc Uyển lao ra, tiếng còi đinh tai vang tới…




      Tôi tỉnh dậy lúc năm giờ sáng, cả người đau nhức, cổ họng khô khốc, đầu tôi như bị hòn đá lèn chặt. Tôi uống ừng ực hơi ba cốc nước lớn, hút hết hai điếu thuốc lá mới cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn chút.




      bức tường của phòng tắm là tấm gương rất lớn sát đất, trong đó là tôi với thân hình trần truồng. Tấm gương này là so tôi cầu lắp vào khi trang trí nhà, tôi thích ngắm nghía thân thể mình khi tắm. Kết hôn tám năm, thường xuyên ăn sơn hào hải vị ở ngoài, nhưng cơ thể vẫn được giữ gìn rất tốt, bị phệ bụng. Chiều cao mét bảy với cân nặng sáu mười lăm ki-lô-gam, khi béo nhất cũng quá bảy mươi ki-lô-gam. Nghe lấy chiều cao trừ trăm linh năm là ra cân nặng tiêu chuẩn, nếu thế cơ thể tôi là vừa đẹp, ít nhất trong mắt người miền Nam, tôi cũng có hình thể tiêu chuẩn. Mặc dù thể so sánh với kiểu đàn ông có thân hình người mẫu mét tám như Lâm Thăng, nhưng nhìn ra những người mỗi ngày nặng nề, ục ịch xung quanh, tôi cảm thấy khá tự hào.




      Tôi ghé đầu sát vào gương, rồi lại mỉm cười ngắm ngũ quan nhìn nghiêng của mình, cái mũi hơi khoằm, miệng rộng, môi mỏng, hai mắt hơi , nếu tách từng bộ phận ra đẹp, nhưng kết hợp chúng lại với nhau cũng hề thiếu vẻ nam tính. “Hơi giống Lưu Đức Hoa”, câu này là Thanh Thanh hồi còn học đại học. Sau đó ấy xem bộ phim “Cảnh sát X” lại tôi hơi giống Jackman, khi đó tôi rằng:




      - Sướng em nhé, khi tắt đèn, nhắm mắt, em cứ coi ta cũng thích lắm đấy.




      Thanh Thanh lập tức đáp trả:




      - cũng đâu có chịu thiệt, chẳng phải từng em giống Quan Chi Lâm sao?




      Tôi :




      - Đúng thế, đó là “từng ”, bây giờ, ha ha… - Thanh Thanh lập tức đấm tôi:




      - Chê em già phải ?




      Nghĩ tới Thanh Thanh, mũi tôi lại cay cay. Tôi dụi mắt, nhìn chăm chú vào gương, lúc này trông tôi vô cùng tiều tụy: mái tóc bết lại rối bời, những sợi râu mọc tua tủa thành hàng lối, khóe miệng còn dấu vết của nước dãi chảy ra khi ngủ. Mấy ngày trời điên đảo ngày đêm khiến phong thái thường ngày của tôi biến mất. Tôi muốn nhìn tiếp, muốn nghĩ ngợi lung tung, quay lưng về phía tấm gương, vặn vòi nước. Nửa tiếng sau tôi quay lại, lau sạch hơi nước phủ tấm gương, lần nữa nhìn vào cơ thể thẳng tắp của mình, gò má trắng trẻo, mái tóc đen dày, cả đôi mắt sáng lấp lánh, thần thái khỏe khoắn, tràn đầy sức sống lan tỏa khắp cơ thể tôi.




      Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt biển bị phủ mờ bởi lớp sương, trời sắp sáng, tia sáng từ chân trời xa xa dần dần ló rạng, như con đom đóm muốn xé rách màn đêm. Tôi đẩy cửa sổ ra, luồng khí lạnh ùa và phòng, lập tức xua tan hơi nước trong phòng tắm, tôi rùng mình, cả người co lại, đầu óc tỉnh táo vô cùng. Tôi thở dài hơi, lẩm bẩm:




      - Lý Tiểu Phi, mày là người sinh ra để làm đại , từ hôm nay, mày phải lấy lại tinh thần, dốc hết toàn lực, tuyệt đối được ngu ngốc như thế nữa!

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 2: Rõ ràng là một cái bẫy





      DỰ HỌP



      nàng Lạc Lạc ở bàn lễ tân vừa thấy tôi từ thang máy bước ra vội vàng đứng lên, cung kính :



      - Tổng giám đốc Lý, xin chào!



      Tôi ừm tiếng, vừa vừa dặn:



      - Thông báo cho Lâm tổng, bộ phận Bán hàng và Giám đốc Lưu, mười giờ họp.



      Vừa ngồi xuống Lâm Thăng đẩy cửa bước vào, :



      - Phi, sao chứ, làm tôi suốt ruột quá, xuất là tôi chuẩn bị báo cảnh sát đấy.



      Nếu là ngày trước, tôi vô cùng cảm kích quan tâm của , hơn nữa vì mình làm sai nên còn thấy xấu hổ, ngượng ngùng, nhưng giờ đây, nghĩ đến cái mối nghi về đúng hôm tôi bị Thanh Thanh bắt quả tang là tôi lại thấy buồn nôn, gương mặt đẹp trai này sao giả dối đến thế! Tôi ngẩng đầu lên, có việc gì, sau đó chuyển chủ đề:



      - Lâm Thăng, mười giờ họp, thảo luận về chuyện Khoa Mỹ. - Khi , tôi liếc thấy Lưu Hân đứng ở ngoài cửa, quay lưng về phía tôi để lấy nước, chắc chắn là từ lúc tôi bước chân vào công ty, ta để ý tới nhất cử nhất động của tôi.



      Phòng họp ngập trong khói thuốc lá, Lâm Thăng đưa tay lên quạt trước mũi, rồi đứng lên mở toang hết cửa sổ trong phòng. Tôi quan tâm tới , mở miệng :



      - Trưởng phòng Cảnh, cậu hãy trình bày những tiến triển mới nhất trong việc đấu thầu Khoa Mỹ . - Sau đó tôi châm điếu thuốc, dùng đuôi mắt để nhìn Lưu Hân cái, ta cúi đầu nghịch cái điện thoại trong tay.



      Cảnh Phú Quý hắng giọng :



      - Đấu thầu của Khoa Mỹ diễn ra vào ngày hai mươi tháng Mười hai, còn hơn tháng nữa. Lần này có ba công ty được xét thầu, công ty Phi Thăng của chúng ta, công ty Nam Hưng, Châu Hải và Ức Lập, Quảng Châu. Việc đấu thầu có thể lấy hai công ty, công ty thứ nhất được sáu mười phần trăm thị phần, công ty thứ hai được ba mươi phần trăm, mười phần trăm còn lại coi như là thưởng cuối năm, ai hợp tác tốt cho người đó, cũng có thể là cho công ty thứ ba. - Cảnh Phú Quý tới đây dụi tắt điếu thuốc trong tay, định tiếp tục bỗng dưng Lưu Hân giơ tay lên tranh :



      - Trưởng phòng Cảnh, rốt cuộc là hai hay ba công ty trúng thầu? Đừng dùng từ khả năng hoặc có thể được ?



      Cảnh Phú Quý thoáng khựng lại, nhìn Lưu Hân cái, sau đó quét mắt về phía tôi, tôi giả bộ như nghe thấy, cũng nhìn thấy, mặt chút biểu cảm:



      - Tiếp .



      Cảnh Phú Quý lại ho tiếng, hơi nghiêng người về phía trước:



      - Nếu so sánh, thời gian hợp tác giữa Nam Hưng và Khoa Mỹ là dài nhất, thực lực cũng mạnh nhất, Ức Lập của Quảng Châu trước chuyên làm thị trường ở miền Bắc, bây giờ cũng muốn chen chân vào Khoa Mỹ, thực lực thể coi thường, thời gian hợp tác của chúng ta với Khoa Mỹ tuy rằng rất ngắn, nhưng bộ phận Bán hàng rất tự tin và quyết tâm có được khách hàng lớn như Khoa Mỹ, phụ lòng tin tưởng của công ty với chúng tôi…



      Cảnh Phú Quý còn chưa xong, Lưu Hân ngắt ngang lời :



      - Trưởng phòng Cảnh, đây phải là cuộc họp động viên, hô khẩu hiệu thể quyết tâm có tác dụng gì? Phải đưa ra đối sách và phương án cụ thể. Nghe chơi mạt chược biết tính toán lắm. Sao đến công việc lại chẳng có số liệu gì thế?



      Bên cạnh có tiếng người cười, nhưng lập tức ngừng lại. Cảnh Phú Quý có vẻ ngượng ngùng, rồi lại có vẻ như muốn nổi giận, với Lưu Hân bằng giọng chế giễu:



      - Hay là Giám đốc Lưu có trình độ cao, dù sao tốt nghiệp chuyên ngành cũng phải khác với người thô lỗ như tôi.



      Lưu Hân, mặc dù với Cảnh Phú Quý, nhưng giọng điệu ngoa ngoắt đó ràng là nhắm vào tôi. Hôm qua điện thoại của tôi sau khi nạp pin đầy đủ, được tổng đài thông báo có mười mấy cú điện thoại do Lưu Hân gọi, trước trận chiến đấu thầu mà tôi lại mất tích, ngủ với nhau xong liền chơi trò biến mất, nghĩ cũng biết ta tức giận thế nào.



      Nhưng tình thế đúng là hay, so với Nam Hưng, luận về tiền vốn, nhân lực, chúng tôi đều thua xa. Ức Lập của Quảng Châu cũng có tin đồn là họ tiếc tiền để giành được gói thầu của Khoa Mỹ, hơn nữa, điều quan trọng nhất là thời gian còn lại nhiều, nhưng cho tới giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra chiêu gì để chiến thắng.



      ra đúng là tôi sơ suất, ba năm trước khi công ty Điều hòa Khoa Mỹ mới thành lập, tôi mấy để ý đến nó, tập trung toàn bộ tiền vốn của mình vào công ty Điều hòa Khoa Đạt nổi tiếng thời bấy giờ; ba năm sau, Khoa Mỹ từ công ty ban đầu chỉ sản xuất được năm trăm nghìn chiếc điều hòa, nay làm ra hai triệu chiếc, năm nào hầu như cũng tăng trưởng với tốc độ sáu mươi phần trăm, năm sau còn đặt mục tiêu là hai triệu tám chiếc, còn Khoa Đạt từ đỉnh cao là hai triệu chiếc điều hòa giảm xuống còn năm trăm nghìn, lại cả đống điều hòa thành phẩm nằm trong kho và trong tay những nhà buôn, đối diện với nguy cơ phá sản, giờ còn nợ công ty chúng tôi ba triệu tệ. Nếu lần này giành được hợp đồng với Khoa Mỹ vào tay, mười mấy người của công ty Lâm Thăng chúng tôi chắc phải hít gió Tây Bắc mà sống.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :