1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trái tim ai chưa từng điên dại - Mộc Tô Giới (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      THANH THANH TRỞ VỀ




      Làm đàn ông khó, làm người đàn ông thành công càng khó hơn, còn làm chủ khó càng thêm khó. Đó là lĩnh ngộ của tôi, tôi cảm thấy những lời Tôn tổng ăn sâu vào tim tôi.




      Hồi công ty mới thành lập, vì thể trả lương cao nên tôi đành phải quan sát sắc mặt nhân viên để làm việc, thể đắc tội với bọn họ, vì chỉ sợ nếu họ vui mà bỏ việc, về danh nghĩa tôi là ông chủ, nhưng thực tế, họ mới là ông lớn. Lúc nào cũng lo lắng những cuộc điện thoại lúc nửa đêm, hàng bị trả lại, nhà kho bốc hỏa… Nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát là tim đập thình thịch, những điều này các nhân viên thể nào hiểu được, tan sở, họ là người vui nhất, còn tôi là người lo nhất. Mỗi khi xem tivi, nhìn các ngôi sao xuất sang trọng, lộng lẫy là tôi vô cùng đố kỵ, họ những kiếm được nhiều tiền mà còn có vô số các fan bao vây, chẳng phải lo lắng điều gì, gây nên phiền phức có công ty quản lý hoặc tìm người chịu tội thay, việc duy nhất họ phải làm là tạo dáng chụp ảnh hoặc tập ký sao cho đẹp, gặp được người con nào như ý còn có thể lưu lại số điện thoại để sau này liên lạc, bao nhiêu ngọt bùi của cuộc đời đều bị bọn họ chiếm hết.




      Bây giờ tôi có tiền rồi, có vốn rồi. Ngày trước những lời tôi bị bọn họ coi là đánh rắm, nhưng dù tôi có đánh rắm cũng được bọn họ tâng bốc lên thành hát, là thanh của trời đất. Thấy ai thuận mắt còn có thể lôi món cá mực xào (Cá mực xào là món ăn, nhưng trong tiếng Trung, nó đồng thời có nghĩa là đuổi việc) nổi tiếng của Hồng Kông ra để uy hiếp họ, cái cảm giác mất mát trước đây coi như tìm lại được.




      Nhưng dù tôi có diễu võ dương oai thế nào, nhưng khúc mắc trong tình cảm vẫn thể nào giải quyết ổn thỏa.




      Vừa làm tôi cảnh báo Cảnh Phú Quý gọi Vương Diệu và Bành Tiền Tiến vào văn phòng, giận dữ là các cậu hãy xem lại cái kế hoạch công tác chết tiệt mà mình làm , cần phải gặp ai, chuyện gì đều thấy viết, chỉ biết ngửa tay xin kinh phí công tác, Vương Diệu vội vàng thanh minh:




      - Lý tổng, trong lòng bọn em đều biết rồi mà.




      Chưa chờ hết, tôi lập tức :




      - Chỉ các cậu biết có tác dụng chó gì, tôi biết! Làm lại, mấy giờ xuất phát, ban ngày gặp ai, tối mời ai ăn cơm đều phải viết !




      Họ vẫn trù trừ ở đó , Bành Tiền Tiến Lý tổng, kế hoạch chi tiết quá cũng vô dụng, có nhiều điều thay đổi trong chuyến . Tôi bực mình lắm rồi, xua tay:




      - Kỹ hay là việc của các cậu, thay đổi hay là việc của tôi.




      Có lẽ vì khẩu khí của tôi dọa bọn họ nên hai người đứng đó biết làm gì, Cảnh Phú Quý móc thuốc ra đưa cho mỗi người điếu, kế hoạch là cần thiết, thay đổi là chắc chắn, các cậu bây giờ hoàn thiện lại, hai người nghe thấy thế như chim sổ lồng, vội vàng chạy biến .




      Tôi mệt mỏi ngã người xuống ghế, là Lâm tổng sai, nuôi lũ vô dụng, chẳng bằng con lợn. Cảnh Phú Quý đứng lên ghé mông ngồi lên bàn làm việc của tôi, cậu làm ông chủ như thế là được, giận gì cũng được thế. Tôi vẫn chưa hết giận:




      - Chẳng lẽ tôi lại phải nhìn sắc mặt chúng để làm việc, thế tôi làm ông chủ còn có nghĩa gì!




      - phải bắt cậu phải nhìn sắc mặt của bọn chúng, vấn đề là chửi rồi, cậu thấy sướng rồi, giải tỏa tức giận rồi, nhưng có giải quyết được vấn đề ? Bọn chúng tâm phục khẩu phục, can tâm tình nguyện làm việc ? Huống hồ hai đứa đó giờ là cốt cán của công ty, thiếu chúng phiền phức lắm.




      Nghe thế tôi càng nổi cáu:




      - Cốt cán? Cái công ty này ngoài tôi ra, thiếu bất cứ ai cũng có thể vận hành được.




      câu này ra tôi lại thấy thỏa đáng lắm, bèn bổ sung thêm câu:




      - Đương nhiên còn cả cậu và Lâm tổng.




      Cảnh Phú Quý thấy tôi giận nên hơi e dè:




      - Thiếu tôi chắc chắn vẫn hoạt động được, tôi biết mà.




      Tôi lập tức mỉm cười, vỗ vai :




      - Cậu xem cậu kìa, nghiêm túc với tôi đấy hả?




      Cảnh Phú Quý vẫn thản nhiên:




      - Phi, đừng chơi trò này, tôi còn hiểu cậu sao?




      - chuyện vô vị này nữa, - Tôi chuyển chủ đề. – Gần đây có động tĩnh gì của Triệu Hữu Tài ?




      Cảnh Phú Quý :




      - Nghe hôm qua tới Khoa Mỹ gặp Lôi tổng, chuyện thế nào còn chưa biết.




      Tôi bảo:




      - Cậu gọi Bành Tiền Tiến vào đây, hỏi liệu có thể moi chút tin tức nào từ phía Tiểu Phương .




      Cảnh Phú Quý khựng lại, :




      - Thôi bỏ , để tôi ra ngoài hỏi nó, cậu lên tiếng là được rồi.




      Cảnh Phú Quý tới cửa bị tôi gọi giật lại:




      - Cậu bảo tài xế chiều nay tới sân bay Châu Hải, Thanh Thanh từ Thanh Đảo quay về rồi.




      - Sao bảo Lưu Hân sắp xếp, ta quản lý đội xe mà.




      - cần hỏi nhiều, cậu cứ làm là được. – Tôi xua tay.




      Khoé miệng Cảnh Phú Quý bỗng dưng nở nụ cười đầy ý nghĩa. Cảnh Phú Quý ra, tôi tiếp tục nghĩ lại cuộc chuyện ngày hôm qua với Lưu Hân, nhưng lập tức bị tiếng chuông điện thoại ngắt ngang, số lạ, nhưng đuôi là 8888, chắc chắn phải người bình thường, tôi thể nghe. Ấn phím nghe, giọng từng rất quen thuộc vang lên bên tai:




      - Thổ phỉ à, chiều tao từ Thâm Quyến tới Châu Hải, tối mời tao uống rượu! – Câu vô cùng ngang ngược nhưng có thể gọi ra được biệt hiệu của tôi chắc chắn là bạn đại học, tôi hỏi:




      - Xin lỗi, mày là thằng ma cà bông nào?




      - Tao là ai? Tao ngủ bên mày ấy!




      Là Hầu Kình, thằng súc sinh!




      Năm 1989, khi cái đám thanh niên vừa biết cạo râu như chúng tôi ở độ tuổi sung sức nhất cuộc đời, quậy phá khắp nơi Hầu Kình bắt đầu bán thuốc, bán rượu cho chúng tôi trong ký túc xá, tôi nếu ngày nào đó xảy ra chiến tranh chắc chắn mày bán quân hỏa.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Hầu Kình ngủ giường bên tôi, thêm vào đó tôi từ Sơn Ca Lạp, là người Tô Bắc nên đương nhiên chúng tôi trở thành bạn tâm giao của nhau. Khi đó Hầu Kình là đứa có ngoại hình kém nhất, người thấp bé, đường như là nhảy, chuyện bao giờ nhìn vào mắt người đối diện, cứ như thể lẩm bẩm mình, tiếng phổ thông như chim hót, nghe là biết giọng của người Tô Bắc, nhưng rất nhiều ý tưởng, thế nên được đặt biệt danh là “Hầu Tinh” (Con khỉ tinh ranh). Hồi mới nhập học, còn được coi là “thanh niên văn học”, thường xuyên canh ba nửa đêm trốn trong chăn viết tản văn, thơ ca, miệng còn lẩm bẩm, rên rỉ hát, có lần tôi dậy vệ sinh, bị dáng vẻ của dọa chết khiếp, hết cả buồn tè, còn tưởng mộng du. Hầu Tinh thi thoảng có bài được đăng báo trường, lần oách nhất của là nhà trường tổ chức cuộc thi đọc thơ, hôm đó nhảy lên sân khấu, chỉ bài thơ mà khiến mọi người mắt tròn mắt dẹt, từ đó khơi dậy trào lưu hợp tác viết văn trong toàn trường, sau đó mấy trào lưu như kiểu “Tốt nghiệp rồi, tôi vẫn là trai tân” hay “ và em xa cách” đều là chịu ảnh hưởng từ , Cuối cùng Hầu Tinh chiếm được trái tim của ngưỡng mộ thi sĩ nổi tiếng nước D.H Lawrence, đó kể cả giày bệt cũng cao hơn Hầu Tinh hai cen-ti-mét, nhưng nàng khoác tay Hầu Tinh như con chim nép vào người đàn ông của mình, cả ngày con đường trung tâm của trường, khiến đằng sau biết bao cánh cửa sổ ký túc xá lóe lên những tia nhìn đố kỵ. Nhưng chuyện vui được lâu, món ăn tinh thần dù sao cũng bì được với cám dỗ hàng hiệu, năm sau bạn của bị bao vây bởi nước hoa Poison, giày da Wolf, thế là chạy theo gã đại gia có ô tô riêng, hôm đó Hầu Tinh đốt hết đống bản thảo của , cú xoay người rất đẹp biến nhà thơ thành thương nhân, vận chuyển lô thuốc lá Đông Độ, Mộng Đô từ Tô Bắc vào trường, bắt đầu cuộc đời giàu có của mình, từ đó phất lên nhanh chóng, trở thành đại gia của lớp tôi. Sau đó, ngày tôi phát mạng có nhóm người làm thơ biệt danh là “Nửa dưới”, tôi mới ý thức được rằng bọn họ là đồng loại của Hầu Tinh, nếu thi sĩ Hầu khi đó tiếp tục làm thơ, chắc chắn trở thành đại diện của nhóm này.




      Hầu Kình sau khi thất tình trở nên vô cùng sa đọa, từng suýt chút nữa đánh nhau với gã Vương Tiểu Sơn - mỹ nam của ký túc xá. Vương Tiểu Sơn là người Đại Liên, những cao to, khỏe mạnh mà bóng đá, chơi guitar, món nào cũng giỏi, ngoại trừ khuyết điểm xíu là ngũ quan thực hài hòa, còn người toát lên vẻ quyến rũ có thể thu hút bất cứ đứa con nào, thường xuyên có các nàng kiếm đủ mọi lý đo để tới tìm . buổi trưa, Hầu Tinh nằm mơ giấc mộng đẹp, nàng gõ cửa bước vào, là tìm Vương Tiểu Sơn để hỏi về vấn đề quan hệ quốc tế Hầu Tinh bị phá ngang giấc mộng nên rất vui, liên tưởng tới chuyện thất tình mà Vương Tiểu Sơn cứ khoe khoang chuyện cua trước mặt, thế là vén màn lên quát bạn kia:




      - Nó hiểu cái quái gì về quan hệ quốc tế, nó chỉ hiểu quan hệ nam nữ thôi!




      Đúng lúc này Vương Tiểu Sơn huýt gió từ ngoài trở về, nghe Hầu Tinh thế giận dữ đòi dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề, nhưng bị tôi ôm chặt lại, là bang giao kết thù, nàng phải là Helen trong “Troy”, càng phải là hoàng hậu Ai Cập, vì người con bình thường mà phát động chiến tranh bị bạn bè cười cợt, giống như sư huynh sư tỉ người Liêu Ninh, nổi tiếng cả trường vì scandal chẳng đáng chút nào! Mười năm năm sau, Vương Tiểu Sơn từng nổi tiếng phong lưu ở trường đại học chuyển tới Đông Bắc sống cuộc sống bê tha, nghe thường xuyên say rượu rồi đánh vợ, chưa đến bốn mươi mà trông già như năm mươi. Còn Hầu Tinh của chúng tôi, tuy rằng vẫn thấp như vậy, nhưng ăn mặc sáng sủa, tinh thần dồi dào, lúc nào cũng giơ cái đồng hồ hàng hiệu với chiếc nhẫn kim cương sáng loáng tay lên khua trước mặt mọi người, rồi dùng thứ tiếng phổ thông bập bẹ để phân tích mối quan hệ giữa các ngón tay với chỉ số Dow Jones.




      THI SĨ HẦU KÌNH




      Tiểu Quân hơi thất vọng vì tôi ra tận sân bay đón hai chị em cậu ấy, vừa tới Châu Hải kéo tôi sang bên thầm dặn dò:




      - Còn nhớ những gì lần trước em với , chủ động chút, đừng thấy chị em đếm xỉa gì tới , thực ra em biết ngày nào chị ấy cũng nhớ .




      Đô Đô từ đằng xa bổ nhào tới, tôi bế thốc con lên rồi công kênh lên vai, nó cứ hò hét bên tai tôi:




      - Bố, bố, hôm nay còn cách Tết dương lịch có hai mươi mốt ngày thôi.




      Tôi vỗ mông nó:




      - Ranh con, chuyện này nhớ lắm!




      Thanh Thanh chậm rãi tới, sắc mặt vàng vọt, tinh thần mệt mỏi, chỉ mới mấy ngày gặp mà ấy già mấy tuổi. Nhớ chuyện Lưu Hân mình mang thai ngày hôm qua, trong lòng tôi lại như có hàng ngàn con sóng.




      Tôi với Thanh Thanh chuyện Hầu Kình tới Quảng Đông công tác, sắp tới Châu Hải, cùng ăn cơm, Thanh Thanh nhìn tôi, chỉ hừ tiếng:




      - Chính là cái người nếu thành công người cả nước đều thành công, đúng ?




      Tôi hơi xấu hổ, ngượng ngùng đúng thế, đúng thế.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi đưa Hầu Kình tới nhà hàng hải sản Thuận Phong, vừa tới cửa lập tức kéo giật tôi về phía sau, là cá chép tổ yến ăn chán rồi, càng ăn ngon sức khỏe càng kém, hôm nay em chúng ta gặp mặt, ăn mấy quán vỉa hè thôi, để tìm lại cái cảm giác mấy thằng sinh viên nghèo ngày xưa. Hầu Kình quay người hỏi Thanh Thanh, là em dâu phiền chứ, Thanh Thanh vội vàng phiền, phiền. Vừa nãy gặp nhau, Hầu Kình lôi ba hộp trang điểm từ cốp chiếc xe BMW 745 tặng cho Thanh Thanh, là quà gặp mặt, chỉ là chút quà , đáng gì. Chắc Thanh Thanh vẫn còn mãi để tâm tới mấy hộp mỹ phẩm đó, cho nên làm sao quan tâm tới việc ăn ở đâu. Tôi thụi Hầu Kình cái, :




      - Đừng mang cái trò cưa của mày ra để lấy lòng vợ tao, mày mà có cái ý đồ xấu xa ấy, tao giết chết!




      Hầu Kình vội vàng xua tay:




      - Đâu dám, tao lòng ngưỡng mộ em dâu, ấy là tiên nữ trong lòng tao, huống hồ từng cứu mạng tao lần, nếu mày làm chuyện gì có lỗi với Thanh Thanh tao là người đầu tiên tha cho mày! Em dâu xem đúng ?




      Thi sĩ Hầu Kình sau lần bạn theo gã nhà giàu đốt hết thơ rồi uống hết chai rượu, say tới nỗi nằm ngủ ngay đường ray tàu, nếu phải là tôi với Thanh Thanh xem phim ngang qua đó, nếu phải Thanh Thanh phát ra cái người nằm chổng vó lên trời ở giữa đường sắt ấy giống , có lẽ phòng ký túc của chúng tôi trống cái giường.




      Gương mặt vốn phẳng lặng của Thanh Thanh thoáng chút bối rối, ngượng ngùng cười với Hầu Kình, coi như là câu trả lời. Tôi biết cái câu “có lỗi với Thanh Thanh” làm ấy nhớ lại “ kiện ngủ chung”, chỉ vì có Hầu Kình ở đó nên ấy tiện nổi cáu.




      Thức ăn còn chưa mang lên mà Hầu Kình uống hết chai bia, nghe tôi vẫn làm sản phẩm điện tử, tỏ vẻ coi thường, bán bao nhiêu tấn mới kiếm được triệu:




      - Học theo tao đây này, tao thao túng cổ phiếu của ba công ty lên sàn, ngồi trong văn phòng gõ bàn phím vài cái là có hàng triệu tệ vào tài khoản, làm như thế mới nhàn. – Câu cuối cùng, Hầu Kình học theo khẩu Đông Bắc của Tống Đơn Đơn trong chương trình ca nhạc chào xuân, bàn tay đặt trước ngực rồi xòe rộng ra, chỉ tiếc là thằng cha này có vấn đề ở lưỡi nên thanh phát ra nghe kỳ quái.




      Thanh Thanh lườm tôi cái:




      - ấy làm gì có cái bản lĩnh đó, đến báo cáo tài chính còn đọc hiểu chơi cổ phiếu cái nỗi gì! Mấy cái cổ phiếu ấy mua đều thua lỗ hết! - Tôi nhìn lại ấy cái, nghĩ bụng chỉ có vài hộp mỹ phẩm mua chuộc được em rồi sao?




      Năm 2002, rất nhiều người dường như chưa bao giờ đồng tâm hiệp lực đến như vậy tất cả đều cho rằng thị trường cổ phiếu rất phát triển, hơn nữa còn có tương lai sáng lạn. chống lại được khích lệ của người xung quanh và những tấm gương trở thành tỷ phú chỉ trong đêm, tôi móc ra toàn bộ tài sản năm trăm nghìn tệ để đổ vào cổ phiếu, sau đó bắt đầu ngồi mơ tưởng ngày nào cũng có người ôm bọc tiền đổ vào tài khoản của tôi, muốn từ chối cũng được. Đến tối, tôi thảo luận với Thanh Thanh chuyện cổ phiếu, niềm nhiệt tình sau khi kết hôn dường như lại rực cháy, Thanh Thanh hỏi tôi:




      - Ông xã, xem chúng ta kiếm được tiền nên mua biệt thự trước hay mua BMW trước?




      Tôi lườm Thanh Thanh:




      - Sao chẳng có chí khí gì vậy, mua cả hai thứ!




      Nhưng thực vô tình lại lần nữa kiểm chứng câu đầy tính triết lý của mẹ tôi, tôi trở thành viên “thuốc xổ cổ phiếu” mà dân chơi cổ phiếu ai thấy cũng hận! Ngày thứ hai sau khi tham gia thị trường này, thị trường giảm hai trăm điểm, căn biệt thự của tôi phút chốc giảm nửa diện tích, BMW cũng thiếu bốn bánh, khiến tối hôm đó tôi hút liền tù tì hai bao thuốc. Sau đó cứ như là ngồi tàu qua núi ở các công viên, người khác bán giá cao, mua giá thấp, còn tôi bán giá thấp, mua giá cao, sau mấy lần vật vã với nó, chỉ có hai tháng mà chiếc BMW Ver.5 tôi lái xuống cấp trở thành chiếc Santana 2000. Có những lúc tôi đứng trong đại sảnh Công ty chứng khoán, nhìn những người ngồi phía trong quầy lễ tân, nghĩ lại cảnh tượng trong “Vụ cướp ở New York”, chỉ hận là cái thẻ cổ đông trong tay mình thể biến thành khẩu súng. đúng là: có tiền đành chơi xổ số, lúc có tiền là chơi cổ phiếu, đến đường cùng chơi trò bắt cóc.




      Nếu phải nhờ có những lời bình luận về thị trường cổ phiếu của ạnh bạn Hầu Kình, tới giờ tôi vẫn còn sống trong mơ hồ, ấu trĩ cho rằng họa do trời mà phải do người.




      - Thực lòng với mày, người chơi lẻ thực ra ăn thua gì đâu, tiền tao kiếm toàn là tiền của những người như mày thôi. – Hầu Kình chỉ tay vào tôi, câu đầu tiên quy tôi vào loại bị mọi người kỳ thị, tôi thấy khó chịu, nhấc tay lên đáp trả:




      - được tranh thủ chửi tao đâu nhé!




      Hầu Kình lườm tôi cái, quay người sang với Thanh Thanh và Tiểu Quân:




      - Trung ngôn nghịch nhĩ, tự tưởng rằng mình là “Khổng Minh” chính là căn bệnh lớn nhất của thằng Phi nhà em.




      Tôi nghĩ bụng, con bà nó, chửi người ta lại còn bảo là “trung ngôn”, định cãi nhau với bị Thanh Thanh dùng ánh mắt ngăn lại:




      - Phải khiêm tốn, nghe chuyên gia ! í




      Lại còn thành chuyên gia nữa, thằng ranh này nếu ở thêm ba ngày nữa có khi Thanh Thanh còn chạy theo chừng. Tôi cảm thấy chán nên nâng ly rượu lên uống hơi cạn sạch. Hầu Kình tiếp tục vừa uống bia vừa bốc phét:




      - Chơi cổ phiếu chẳng qua chỉ là lừa người, ai tin người đó đen! Người viết sách mà thực là vị thần cổ phiếu còn viết sách làm quái gì, bắt tay vào chơi là được rồi, đạo lý này rất đơn giản, nhưng những người như chồng của em đây lần lượt mắc bẫy, tranh nhau đòi mang tiền cho bọn !

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cái gã này tới chuyện cổ phiếu là cứ như diễn tiểu phẩm. Thanh Thanh và Tiểu Quân chăm chú lắng nghe, khiến tôi ngồi bên như người thừa, mặc dù tôi cũng muốn nghe, nhưng lại buông ra câu:




      - Chỉ được lý thuyết, được cụ thể tới từng người! Thanh Thanh lập tức phản bác lại tôi:




      - đừng chen lời! Đáng đời!




      Tâm tư Tiểu Quân hoàn toàn nằm ở chỗ tôi với Thanh Thanh, hai mắt cậu ta sáng lấp lánh, dường như tìm được bí quyết kiếm tiền:




      - Thế điều căn bản nhất là gì?




      Có người ủng hộ, Hầu Kình càng hăng hơn:




      - Điều căn bản chính là tâm lý của nhà cái với khách hàng, thực lòng, làm cái, tâm lý của khách hàng hiểu lắm, công ty có năm, sáu người, ngày nào cũng chỉ nghiên cứu về cái này, nhìn khách hàng như nhìn con kiến mặt đất, còn em bao giờ biết được suy nghĩ của , theo được tiết tấu của , thế nên khách hàng lợi hại đến đâu cũng thể thoát khỏi lòng bàn tay . – Hầu Kình xòe bàn tay ra, sau đó nắm lại chặt, huơ huơ trước mặt tôi.




      Thanh Thanh và Tiểu Quân ngồi cạnh gật đầu như thể vừa mới bừng tỉnh, ý định chửi Hầu Kình hoàn toàn biến mất, nếu cứ tranh luận thêm nữa rất có thể cả hai người họ đứng về phía Hầu Kình, cùng chỉ trích tôi chỉ là hòn đá kê hố xí, vừa thối vừa cứng.




      Tuy lời hơi khó nghe nhưng câu nào cũng có lý, cách chuyện tương tự như Cảnh Phú Quý, đạo lý giống như mấy điều tâm đắc “đổ trường” (sòng bạc) của Dương Hồng Năng. Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao tôi cứ mua là giảm, cứ bán là tăng, hình như sau lưng thị trường cổ phiếu luôn có con mắt nhìn chằm chằm vào tôi, nắm các hành động của tôi như trong lòng bàn tay, khi tôi ra tay là nó ngược lại phía tôi.




      Sau đó tôi đọc báo thấy nhà kinh tế học nổi tiếng nào đó thị trường cổ phiếu của Trung Quốc như sòng bạc, khi đó tôi gằn giọng chửi đổng:




      - Con bà nó, còn chẳng bằng sòng bạc!




      Ở Macao tôi còn biết mình thua thế nào, nhưng thị trường cổ phiếu, hừ, cổ phiếu tốt nằm yên bất động suốt thời gian dài, còn cổ phiếu rác lao nhanh xuống đất như hỏa tiễn, đến cơn gíó cũng chạm vào được. Còn nữa, trong sòng bạc, tôi có thể được ngắm những màn trình diễn ba lê miễn phí, thưởng thức xăng-đuých, cà phê, trà miễn phí, còn thị trường cổ phiếu, những nó vắt kiệt tiền của tôi mà còn khiến tôi vác lên mình cái tội danh “thằng ngốc”, “đáng đời”.




      Tiểu Quân phục Hầu Kình sát đất, luôn miệng gọi Hầu rất thân mật, còn bảo Hầu lưu lại địa chỉ, lần sau nhất định phải gửi cho vài thùng bia Thanh Đảo chính tông. Tôi đừng gọi Hầu, nghe nó kỳ cục sao ấy, cứ như thể gọi Tôn Hầu Tử, người ta là ông chủ, gọi là “Hầu tổng”. Hầu Kình lập tức ngăn tôi lại:




      - Gọi Hầu cũng được, nghe thân mật! Bây giờ ông tổng nhiều quá rồi, ông chủ sạp giày bên đường cũng gọi là ông tổng, nghe tầm thường lắm.




      Tôi cố tình chửi xéo , thế được, ông là người có thân phận cao quý mà còn gọi ông tổng người như tôi biết gọi ra sao?




      Hầu Kình nhấp ngụm bia , sao, có ai gọi Lý Giai Thành là “Lý tổng” đâu? Tôi ồ tiếng:




      - ra lý tưởng của mày cũng cao xa gớm nhỉ, dám so sánh với giàu nhất Trung Quốc cơ à?




      - phải là so sánh, chỉ là học theo thôi.




      Tôi chuyển chủ đề, hỏi dạo này còn làm thơ , nhổ bãi nước bọt, là viết cái con mẹ gì, thằng Hầu Kình biết làm thơ chết từ lâu rồi.




      Tôi cười với Thanh Thanh:




      - Thấy chưa, đến cả Hầu đại tài tử của chúng ta đều làm thơ mà chuyển sang kinh doanh rồi, là cái thá gì!




      ngày, sau kiện Triệu Hữu Tài đòi nợ, ngồi sô-pha đọc tờ “Phương Nam cuối tuần”, thấy đưa tin nhà thơ nhẩy lầu tự tử, để lại người vợ trẻ và đứa con chưa đầy tháng, tôi giơ tờ báo ra trược mặt Thanh Thanh, to:




      - Em đọc , em thà làm nhà thơ chứ muốn làm thương nhân, đây là kết quả của vợ nhà thơ đây này.




      Thanh Thanh trả lời tôi, nhưng tiếng bát đĩa va vào nhau rất to, lúc ăn cơm ấy chỉ ăn mà gì, sau đó mãi mới nặn ra câu:




      - muốn kiếm tiền em cũng phản đối, nhưng đừng biến mình trở nên thực dụng và tầm thường như thế được ? giữ lại chút thanh cao của người có học vấn được ?




      Tôi thực dụng lấy đâu ra tiền để nuôi cái nhà này, thanh cao là kẻ thù của kiếm tiền, chẳng đáng xu! Sau đó tôi buông bát bỏ .




      Lúc ngủ, tôi có chút ý định, cố ý ngồi ho ở đầu giường, ấy vẫn có phản ứng gì, tôi nghiêng người qua:




      - Tặng cho em câu nữa, nhà văn người Mỹ Salinger trong tác phẩm “Người canh ruộng lúa mạch” , người trưởng thành có thể sống cách thấp hèn vì lý tưởng cao thượng của mình. là loại người đó, đây là biểu của việc có trách nhiệm nếu ích kỷ như các nhà thơ, chỉ quan tâm tới vinh quang của bản thân hại chết cả nhà, em hiểu ?




      Thanh Thanh quay lưng về phía tôi, lẩm bẩm:




      - Nhà thơ có gì tốt, tự sát nhưng tình cảm vĩnh hằng hơn là người nào đó lúc nào cũng tự coi mình là giỏi, vì tiền vợ cũng bán!

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 10: Sinh viên si tình






      UỐNG RƯỢU HOA




      mấy ngày liên lạc gì với Dương Hùng Vĩ, chắc chắn là nghe tới chuyện tôi lấy lòng được Lôi tổng, giọng điệu trong điện thoại hơi bất thường:




      - Lấy lòng được Lôi tổng là quên hết em rồi?




      Câu này mang hai lớp nghĩa, vô cùng sắc bén, mối quan hệ giữa và Lôi tổng giờ rất đặc biệt, Lôi tổng tuy là Tổng Giám đốc, nhưng dù sao cũng mới đến, Dương Hùng Vĩ là kẻ có thực quyền trong công ty, bởi vậy lời của rất có trọng lượng, nhưng người quyết định cuối cùng vẫn là Lôi tổng, trong chuyện phân quyền mua hàng, hai người tất nhiên có chút mâu thuẫn. Người làm ăn chúng tôi chỗ nào cũng phải thắp hương, được đắc tội ai, nếu , chẳng khác nào dựng bức trường ngay trước mặt mình, muốn mọi con đường đều thông, việc gì cũng phải thận trọng, nếu thực tưởng rằng tôi thấy lớn quên là phiền phức lắm. Việc này tôi cũng từng lĩnh giáo rồi, đó là lần hợp tác với nhà xưởng ở Thuận Đức, tôi “giải quyết” xong Tổng Giám đốc, Trưởng phòng Mua hàng và Trưởng phòng Kỹ thuật, tưởng đâu mọi chuyện xong nhưng lại quên lo lót cho đám nhân viên mua hàng và thủ kho bên dưới, thế là ràng đơn đặt hàng nhận được cả tuần rồi nhưng trước ngày hết hạn đơn ngày mới gửi cho chúng tôi, hơn nữa còn chú thích: giao hàng đúng hẹn bị hủy đơn! Đúng là cho chúng tôi thời gian chuẩn bị, khiến tôi trở tay kịp. Đến khi chuyển hàng tới nhà kho còn phải xếp hàng, hết giờ làm là cái gã thủ kho lập tức thay quần áo ra về, quan tâm tới việc hàng của chúng tôi mới chuyển đến nửa, khiến tôi điên tiết chỉ muốn đánh nhau. Bị rắn cắn lần nên tôi khôn ra, cũng học được nhiều kinh nghiệm từ Dương Hồng Năng và Triệu Hữu Tài, chỉ cần bước chân vào địa bàn của khách hàng là ai cũng phải lấy lòng, gặp ai cũng phải cười. Ngày lễ ngày tết là bắt phòng Bán hàng liệt kê ra từng cái tên, bất cứ ai có liên quan đều phải dùng bánh trung thu hoặc thẻ mua hàng để “biếu xén”, thà tặng nhầm mười người còn hơn bỏ xót người!




      nay cho dù thế nào cũng được đắc tội với Tài thần Dương Hùng Vĩ, hơn nữa nhất định phải hầu hạ tốt. Tôi lập tức mỉm cười đẩy đưa:




      - Đâu dám… Ai cũng quên được nhưng thể quên!




      Chưa chờ châm biếm tiếp, tôi lập tức :




      - Bên Đường Gia mới mở nhà hàng vi cá, tối nay chúng ta đến đấy gặp nhau. – Dương Hùng Vĩ ấp úng:




      - Xa quá, từ sáng tới tối chỉ ăn, chán lắm.




      Khóe miệng tôi cười lạnh:




      - Nhưng lần này khác, tôi sắp xếp cho hai em sinh viên “uống rượu hoa” (“Uống rượu hoa” là uống rượu có phục vụ, tương tự như “bia ôm” ở Việt Nam) với !




      Từ bãi đỗ xe vào đường Hải Tân, chỉ có hai cây số ngắn ngủi mà mất tới mười phút, xung quanh toàn là xe, tôi bị bao vây giữa loạt những ánh đèn xe màu đỏ, sốt ruột ấn còi liên tục, khiến người đường cũng phải dừng bước chân nhìn tôi chòng chọc. Nghĩ lại thấy ba, bốn năm trước thích , hồi đó Châu Hải đường rộng, người và xe cộ đều ít, dọc đường Cửu Châu, lái xe với tốc độ tám mươi ki-lô-mét để hóng gió cũng sao, nhưng bây giờ biết tiền của các đồng chí ấy kiếm được ở đâu ra mà chỉ trong có đêm, ô tô nhiều lên trông thấy, biển số xe cũng phải bổ sung liên tục, đầu số “8” mới cấp xong thấy đầu số “9” xuất đường, cho nên thể tùy tiện đỗ xe hai bên đường được nữa, mà lòng đường cũng ngày càng tắc nghẽn. Từ Cát Đại đường Hải Tân đến vịnh Đường Gia, tại ngã tư chỗ công viên Hải Tân phải chờ ba phút đồng hồ, sau đó lại bị tắc đường ở đường Hải Yến, chỗ ngã rẽ sang đường Tình nhân đèn đỏ liên tục, chỗ vịnh Mỹ Lệ đặt mấy cái camera nên dám lái nhanh, lúc xe đến được Đại học Châu Hải là bốn mươi phút, tôi nhìn vào cổng, hai người đẹp trang điểm lộng lẫy đứng ở đó nhìn ngó kiếm tìm.




      Vừa lên xe là họ luôn miệng trách cứ, :




      - Sao Phi bây giờ mới tới, bọn em đứng chờ rã cả chân.




      Tôi quay người ra sau, tay phải giữ lấy lưng ghế phụ, nhìn họ :




      - Sorry, vừa nãy tắc đường quá, lát nữa xoa bóp miễn phí cho các em được ?




      nàng tên Tiểu Cầm để tóc mái :




      - Xì, em chẳng thèm, như thế khác nào đưa dê vào miệng cọp!




      nàng còn lại tên Tiểu Mỹ thắt bím hai bên thấy tôi chỉ nhìn chằm chằm vào quần áo của :




      - Có gì đúng à?




      Tôi :




      - Chẳng có gì, chỉ là cảm thấy con gấu này hạnh phúc quá.




      Mỹ mặc chiếc áo phông cổ tròn màu trắng, trước ngực in hình con gấu hoạt hình, hai bàn tay gấu vừa vặn đặt lên bầu ngực của Tiểu Mỹ. Tiểu Mỹ nhìn xuống, lập tức hiểu ra, vội vàng đưa hai tay ra trước ngực, luôn miệng giậm chân :




      - Phi xấu xa! Xấu hơn cả Hoàng.




      Hoàng mà là Hoàng Lực, tôi quen Tiểu Mỹ là nhờ giới thiệu, lần đó sau khi “happy” ở trung tâm Tụ Long xong, tôi dặn dò đưa mấy vào “phỏng vấn”, Hoàng Lực lập tức ấn tôi xuống, chờ lát nữa có mấy tới, đều là sinh viên ở gần đây:




      - Giới thiệu cho mấy em sinh viên, đổi khẩu vị chút!




      Tôi buột miệng :




      - Thế tiền boa chắc đắt lắm? – Hoàng Lực nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh:




      - Tiền boa? Được ăn, được uống còn phải boa cái gì?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :