1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trái tim ai chưa từng điên dại - Mộc Tô Giới (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      SUÝT CHÚT ĐÔI BỜ CÁCH BIỆT




      “Chuyến bay CZ1114 từ Thanh Đảo tới Châu Hải thông báo lần cuối, hành khách Lý Tiểu Phi, hành khách Lý Tiểu Phi bay tới Châu Hải nghe được thông báo xin lập tức tới của đăng ký số 13 để làm thủ tục đăng ký. Máy bay cất cánh ngay sau đây”.




      Nếu phải vì bị giọng thúc giục trong loa đánh thức, có lẽ tôi vẫn ngồi thẫn thờ ghế, nghĩ xem bức thư Thanh Thanh gửi cho tôi có ý nghĩa gì. Tôi đứng bật dậy lao về phía của đăng ký, cái dây khoác vai bỗng dưng đứt đôi, đồ đạt trong túi rơi đầy mặt đất, tôi hét vọng về phía cửa số 13:




      - Tôi Châu Hải!




      Ghế ngồi của tôi là 13A, vị trí gần cửa sồ, bên phải là nam nữ, người đàn ông hơi hói, đôi mắt ti hí, răng bị vổ, người đàn bà trang điểm lòe loẹt, mái tóc xoăn kiểu sư tử với đôi khuyên tai màu đỏ, người đàn ông hói đầu thi thoảng lại quay sang vuốt ve người đàn bà, đếm xỉa gì đến cảm nhận của người xung quanh. Tôi chẳng buồn để tâm đến họ, nhắm mắt tiếp tục suy nghĩ về bức thư của Thanh Thanh.




      Lúc cất cánh, máy bay hơi bị lắc, trái tim tôi cũng run rẩy theo, tôi biết đây là rung lắc bình thường của máy bay khi qua các đám mây, thế là tâm trạng của tôi cũng bị đứt đoạn.




      Hai mươi phút sau vào trạng thái bay bình thường, hai tiếp viên trước sau phát đồ uống, người khoảng bốn mươi tuổi, người còn trẻ chưa đầy ba mươi, gương mặt họ đều đắp quá nhiều phấn. Tiếp viên hàng bây giờ bằng mười năm trước, hồi đó những xinh đẹp nhất Trung Quốc đều tập trung máy bay, thu nhập cao nhất, được bay lượn khắp bầu trời, thi thoảng còn được mang ít đồ miễn thuế từ nước ngoài về, nhưng thời đại thay đổi, xinh đẹp thường với tiền bạc, nghề nào kiếm được nhiều tiền nhất ắt xinh tập trung ở đó, tiếp viên hàng trở thành những người già cỗi, thành phượng hoàng thất thế, theo quan sát của tôi, trong số mười tiếp viên, có hai, ba xinh xắn là khá lắm. Nghĩ đến đây tôi lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời xanh ngắt, từng đám mây trắng như bông lững lờ trôi qua thân máy bay, thậm chí tôi còn có thể nhìn thấy chiếc máy bay khác bay về phía chúng tôi, tất cả đều có vẻ rất bình an, tôi kéo tấm chắn cửa sổ xuống, nhắm mắt vào và mơ màng thiếp .




      biết bao lâu trôi qua, máy bay đột nhiên chao , trong khoang vang lên những tiếng hét sợ hãi, tôi giật mình tỉnh giấc, hoàn toàn tỉnh ngủ, hoảng hốt nhìn xung quanh, gã đàn ông đầu hối đánh đổ cà phê ra quần áo, buông tiếng chửi:




      - Con mẹ nó, cái máy bay này lái kiểu gì vậy!




      Máy bay liên tục nghiêng ngả, rung lắc dữ dội, trái tim tôi cũng phập phồng theo. Trong loa vang lên giọng chậm rãi, ngọt ngào của tiếp viên:




      - Kính thưa các hành khách, máy bay gặp phải luồng khí lưu nên hơi chao đảo, xin mọi người hãy thắt dây an toàn, tạm thời sử dụng nhà vệ sinh.




      Giọng này những khiến tôi bình tĩnh lại mà còn khiến tôi sợ hãi hơn, tôi thắt chặt dây an toàn, hai tay túm chặt vào thành ghế, lưng rướn thẳng. Chưa kịp bình tâm lại bỗng dưng máy bay gần như mất trọng lượng, tôi há hốc miệng, chợt thấy khó thở, trước mặt có người chưa thắt dây an toàn, thế là ngã nhào về phía trước, mấy cái mặt nạ dưỡng khí rơi xuống, trong khoang vang lên tiếng hét rất to, ngay sau đó là tiếng khóc, tiếng chửi, tiếng ho… tất cả hòa thành mớ thanh hỗn độn. Trong máy bay lại vang lên tiếng của tiếp viên và cơ trưởng:




      - Máy bay gặp phải luồng khí mạnh, xin mọi người hãy thắt dây an toàn, đừng hoảng hốt đừng hoảng hốt.




      Gã đàn ông hói đầu bỗng dưng nhào về phía tôi, kéo tấm chắn cửa sổ lên, sau đó túm chặt hai tay vào thành ghế, đứng lên hét về phía khoang sau:




      - ràng là trời rất trong xanh, lấy đâu ra luồng khí mạnh?




      Tiếp viên ở phía sau vội vàng gọi lớn:




      - Mời ngài ngồi xuống! Thắt dây an toàn! Thắt dây an toàn! Trời trong xanh cũng có thể có những luồng khí , xin mọi người đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt!




      Tiếng hét của tiếp viên làm giảm bớt nỗi căng thẳng của mọi người, sợ hãi khổng lồ vẫn bao trùm cả khoang. Tôi nhắm chặt mắt, lông mày cau tít lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trán và thấm ướt lưng áo, hai tay tôi nắm chặt tới nỗi suýt làm tung cả thành ghế. Chẳng nhẽ đây là số phận của tôi? Trước khi lên máy bay, quai túi xách đột nhiên bị đứt, chẳng nhẽ là lời ám thị của ông trời về những việc này. Thanh Thanh, Đô Đô, lẽ chúng ta chia tay nhau như thế? Bình thường tôi ăn uống, chơi bời, ông trời bao giờ quan tâm tới tôi, nay trước khi rời Thanh Đảo, tôi tới chùa Trạm sơn, xúc động bởi ba từ “Giới – Định – Tuệ”, tôi muốn cải tà quy chính, vậy mà giờ ông trời lại gây khó dễ cho tôi, chẳng lẽ tôi chỉ có thể như con giun, cả đời sống trong bùn đất, nếu muốn thoát ra phải kết thúc sinh mạng của mình? Hay đây là ông trời thay Thanh Thanh trừng phạt tôi?




      Ông trời ơi, hãy bình tĩnh lại , tôi chịu nổi nữa rồi. Hàng sau có giọng hét lên:




      - Mau lại đây nào, có người già bị đau tim rồi!




      Hai tiếp viên vội vàng loạng choạng chạy tới, gã đàn ông hói đầu nắm lấy tay :




      - Bảo cơ trưởng hạ cánh, hạ cánh mau! Mau bay nhanh chút!




      tiếp viên hàng sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn hiền hòa gỡ tay gã đàn ông ra, là xin hãy yên tâm, máy bay bị rung lắc là bình thường, chúng tôi liên lạc với mặt đất để điều chỉnh độ cao, ổn ngay thôi. Gã hói đầu vẫn chịu buông tay, quát:




      - Mặt đất con mẹ gì, mau hạ xuống!




      Người phụ nữ lòe loẹt bên cạnh cũng phụ họa:




      - Liệu máy bay có rơi xuống , hãy mau hạ cánh .




      Lúc này người đàn ông ở hàng ghế phía sau tôi hét lớn:




      - Các người còn cãi nhau cái gì! Cãi nhau có ích gì! Họ còn sốt ruột hơn chúng ta, dù sao có chết cả bọn cũng cùng chết!




      Câu này khiến tâm trạng căng thẳng của mọi người chùng hết xuống, trong khoang máy bay chỉ còn lại im lặng chết chóc. Tôi mở lớn mắt nhìn ra xung quanh, mọi người hoặc là nhắm chặt mắt, hoặc là ôm chặt lưng ghế trước mặt mình, vùi đầu vào đó. Hai tiếp viên nhanh chóng đeo mặt nạ dưỡng khí cho người già, gã đàn ông bên cạnh tôi đột nhiên ôm đầu khóc rống lên.




      biết rung lắc đó kéo dải trong bao lâu, cái cảm giác đó giống như bộ trong địa ngục tối tăm, nhìn thấy ánh sáng, hơn nữa biết bao giờ mới đến điểm cuối cùng. Tôi gần như ngừng thở, dám thở mạnh, chỉ sợ nếu thở mạnh quá, khiến máy bay càng rung mạnh hơn.




      Khi trong loa vang lên giọng :”Hai mươi phút nữa máy bay tới sân bay Châu Hải, giờ máy bay từ từ hạ cánh”, trong khoang máy bay bắt đầu có tiếng động, tôi cũng thở phào hơi mà mình nhịn từ ban nãy, ngay sau đó lại ngừng thở, máy bay qua những đám mây như thể qua rừng bom đạn, khi những cánh đồng và con đường xuất trong tầm mắt của tôi ngày càng ràng, cả khoang máy bay im lặng như tờ, mọi người đều nín thở chờ đợi giây phút được tiếp đất.




      Ruộng lúa ngoài kia nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, bánh xe máy bay cuối cùng cũng chạm đất, nghiêng mạnh cái, lúc này, tiếng hoan hô vỡ òa trong khoang, có người cởi dây an toàn đứng lên vỗ tay rào rào. Lần đầu tiên tôi cảm thấy bàn chân được tiếp đất đáng như thế, xoa lòng bàn tay, tôi mới phát tay mình nhớp nháp mồ hôi, tứ chi mềm nhũn, đũng quần ướt mồ hôi, vậy mà ban nãy tôi hoàn toàn biết, giờ mới cảm thấy chân thực.




      ra khỏi cánh cửa tự động của sân bay, tôi ngồi xuống bật thềm lát đá, châm điếu thuốc, rít sâu hơi rồi lại thở ra hơi dài. Hạnh phúc ra rất đơn giản, chỉ như tôi lúc này thôi. Mười mấy phút trước tôi còn vùng vẫy sợi dây sinh tử, giờ đây cả người tôi hòa vào với dòng người đông đúc, xung quanh là bầu khí nóng nực, mặt trời nặng nề sau những đám mây, nhưng trong lòng tôi lại thấy mọi thứ như bừng sáng.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 8: Sóng gió đồng tiền






      NGÂN PHIẾU HAI TRIỆU




      Tôi mở điện thoại khi ngồi tắc-xi, màn hình hiển thị hơn mười cuộc gọi nhỡ, trong đó có số điện thoại lạ gọi mấy lần liền.




      Tôi gọi cho Lưu Hân trước, ta ngày mai là lấy được hai triệu ngân phiếu của Khoa Đạt, tôi nghe thấy thế, tâm trạng lập tức sáng sủa hẳn lên. Lâm Thăng bên Songyang lại gọi điện tới hỏi tiến độ, ngoài ra tiền của bên Khoa Đạt sắp thu được rồi. Tôi chuyện tiền của bên Khoa Đạt tôi biết rồi, bảo Cảnh Phú Quý lấy. Tôi như thế là để Lâm Thăng biết mặc dù tôi ở ngoài nhưng lúc nào quên chuyện của công ty, hơn nữa chuyện gì cũng sắp xếp rất thỏa đáng. Sau đó tôi gọi điện cho Cảnh Phú Quý phải Thuận Đức, mai Vương Diệu cũng phải mang hàng sang cho Khoa Đạt, hay nhân tiện bảo nó lấy luôn? Tôi được, cậu cứ sắp xếp là được. Gọi xong cú điện thoại này, tôi thấy tâm trạng vô cùng sảng khoái, xem ra cú điện thoại đó của tôi là đúng, việc gì cần rắn phải rắn, nếu làm gì được trả hai triệu tệ sớm như vậy, có khi chờ hoa tàn rồi cũng lấy được đồng về. Thế là tôi nhắn cái tin cho Hoàng Lực, nội dung rất đơn giản, súc tích: Cảm ơn! Tối mai gặp ở chỗ cũ!




      Dương Hồng Năng trong điện thoại, rằng: “Cha này có phải là sung sướng với em nào rồi ? Cả tuần nay thấy tổ chức hoạt động gì?”




      Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, trước mặt nhân viên tôi nghiêm mặt giả bộ, trước mặt khách hàng tôi cười cợt, nịnh nọt, với đám người Dương Hồng Năng, tôi cảm thấy vô cùng thoải mái, chuyện tự do, cấm kỵ, thích gì nấy, mọi người đều là người có thân phận, có giá trị, mặc dù năng dỗ sàng nhưng phải là có nguyên tắc, giống bọn lang thang đầu đường xó chợ. Làm việc gì cũng coi thường pháp luật, chưa với nhau được câu cầm dao đâm chém, hề có chút gì gọi là “hàm lượng văn hóa”. Kết giao với bọn bụi đời này gặp nguy hiểm rất lớn, bị bắt cóc nếu ngày nào đó chúng thiếu tiền, lưỡi dao của chúng hướng vào những người giàu có xung quanh, mà người đầu tiên chúng nghĩ đến chính là bạn. Mẹ thường chửi tôi chê nghèo ham giàu, nhưng bà hiểu, thực ra tôi cũng muốn như thế, quan trọng là vì nếu nghèo gặp nguy hiểm quá lớn mà thôi.




      Dương Hồng Năng vừa thế, miệng tôi buột tiếng chửi bậy, :




      - Sung sướng con mẹ gì? Thanh Đảo làm hòa thượng, nhận tội, chịu phạt! Hôm nay và ngày mai lịch trình của tôi sắp kín rồi, hay là ngày kia tổ chức họp?




      Dương Hồng Năng cười cười, :




      - Được thôi, được thôi, tôi tiếp chiêu, ngoài ra cũng phải cảm ơn , kiếm được hai triệu ở Khoa Đạt, làm theo cách dạy, tôi cũng đòi được năm triệu, hình như lần này tổng cộng chỉ có năm nhà lấy được tiền thôi phải. – Nghe thấy thế tim tôi thắt lại.




      Tôi thường thể hiểu nổi tính cách của mình, tôi thường nghi ngờ tốt đẹp của kẻ mạnh, nghĩ là sau lưng có động cơ gì đó, còn với cầu của kẻ yếu, tôi thường nghĩ theo hướng tích cực. Dương Hồng Năng phải cảm ơn tôi, tôi cảm thấy việc đơn giản như vậy, chắc chắn có việc gì đó cần nhờ vả tôi, giúp tôi gặp được Lôi tổng, sớm muộn gì tôi cũng phải trả món nợ này.




      Còn đối với yếu đuối, mình chạy tới Châu Hải để mưu sinh như Lưu Hân, ta thích tôi, thậm chí có làm gì với tôi, tôi đều có thể hiểu được, huống hồ ta chưa từng cầu tôi điều gì. Cảnh Phú Quý luôn ta có mưu, động cơ trong sáng, người con đối xử tốt với tôi chút lừa được gì ở tôi? Lừa sắc? Lưu Hân phải nữ đại gia và tôi phải là trai bao, giữa chúng tôi tồn tại khả năng này. Lừa tiền? Tôi phải là ông chủ lớn đáng giá bạc tỉ, ta những chưa bao giờ mở miệng ra đòi đồng tiền, ngược lại còn tặng tôi chiếc bút máy Montblanc đáng giá.




      Hơn nữa, trước mặt mọi người, ta hạ thấp tôn nghiêm của mình để đối xử tốt với tôi, người khác làm được thế ? Cảnh Phú Quý sao? thể, biến tôi thành trò hề là may lắm rồi. Lâm Thăng thế nào? Giữa chúng tôi cần thiết phải vậy. Đối với người như ta, ai nỡ nhẫn tâm chỉ trích! Con người cần được khẳng định, ai chịu giao tiếp với người suốt ngày bới móc khuyết điểm của mình? Người đâu phải thánh hiền, làm gì có ai có nhu cầu gì? Trung ngôn nghịch nhĩ, nghe nhiều ai bực? Lời ngọt ngào tuy là giả dối, nhưng lại khiến người ta thấy mát lòng mát dạ, chẳng hại đến ai, chẳng hại đến công ty, hại đến xã hội, có gì là tốt?




      vào trung tâm thành phố, tôi về thẳng công ty, Lâm Thăng :




      - Sao gọi điện trước để chúng tôi ra sân bay đón .




      Tôi :




      - Ngồi tắc-xi cho tiện, vừa tiết kiệm tiền bạc, lại tiết kiệm sức lực. Cảnh Phú Quý cố ý trước mặt Lưu Hân:




      - Còn tưởng là cậu ở lại cái tổ ấm hạnh phúc ở Thanh Đảo muốn quay về nữa.




      Lưu Hân đếm xỉa gì tới , :




      - Lý tổng, vừa xuống máy bay chắc chưa kịp ăn cơm, em mua ít bánh quy và bành mì để trong phòng rồi.




      Tôi thoáng run trong lòng, cố làm ra vẻ thoải mái, với Lâm Thăng và Cảnh Phú Quý:




      - Thấy chưa, các cậu chỉ được cái mồm, chỉ có Lưu Hân là người thực việc thực, chuyện gì cũng sắp xếp chu đáo.




      Cảnh Phú Quý cười lạnh tiếng:




      - Đúng, đúng là việc gì ta cũng làm chu đáo!

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi :




      - Cậu vậy là có ý gì?




      Cảnh Phú Quý đáp:




      - Chẳng có ý gì, tôi chỉ thấy khâm phục ấy, phục sát đất luôn. – Tôi liếc xéo cái bộ dạng khoa trương của , suy đoán dụng tâm của qua câu đó.




      Thấy fax Hoàng Chính Long gửi tới, tôi bèn đưa cho Cảnh Phú Quý:




      - Nhìn xem, nhìn cho kỹ vào, trước khi tới gửi thư, quay về lại gửi thư tiếp, làm việc gì cũng có đầu có cuối! Nhìn lại đám người ở phòng Bán hàng của các cậu xem, cả ngày chỉ biết ăn với uống, làm việc gì cũng đầu voi đuôi chuột, đúng là vô dụng.




      Cảnh Phú Quý lại kêu oan:




      - Việc này thể trách chúng tôi được, chúng tôi đâu được tham quan học tập các công ty quốc tế bao giờ, tầm mắt hạn hẹp. Làm sao giỏi giang được như người ta?




      Tôi :




      - Được rồi, được rồi, cậu lại kiếm cớ để đòi ra nước ngoài chơi chứ gì, chiều nay các bạn lớp MBA của Lâm tổng tới công ty chơi, họ đều là cán bộ trung và cao cấp của các doanh nghiệp lớn, người nào cũng là tinh , phòng Bán hàng của cậu chuẩn bị số câu hỏi để thỉnh giáo người ta..




      - Còn nữa, - Tôi dừng chút, - Cậu sắp xếp để thứ Sáu sang Khoa Mỹ chuyến, tới lúc đó nhớ mang theo cả tiền đảm bảo, thể thành ý của chúng ta với Lôi tổng.




      Cảnh Phú Quý sang đó việc gì, tôi bảo bất kể là việc gì, còn hơn là lộ diện, ít nhất cũng để chị ta biết thành ý của chúng ta. Cảnh Phú Quý cầm tờ fax vừa vừa lẩm bẩm:




      - biết người ta có thấy bực mình hay , đúng là tự nhiên mua dây buộc mình.




      Sắp xếp xong công việc của Cảnh Phú Quý, tôi bảo Lưu Hân là lấy được ngân phiếu lập tức đem ra ngân hàng đổi tiền, rút ra trước triệu để nộp tiền bảo đảm. Lưu Hân tiền mặt nhanh được như thế, phải chuẩn bị hợp đồng, hóa đơn, ngân hàng còn phải kiểm tra, ít nhất là mất tuần, tôi bảo tôi quan tâm, tóm lại ba ngày sau nhất định phải mang tiền tới cho Lôi tổng! Nghĩ bụng, Lưu Hân này đầu óc nhiều khi cũng như chạm mạch, chỉ biết mấy cái quy định chết tiệt về mặt tài vụ, nếu thể mang tiền tới gặp Lôi tổng, mặt mũi tôi biết để vào đâu? Gặp mặt có ý nghĩa gì ?




      Khẩu khí kiên định của tôi khiến mọi người ngỡ ngàng, khí trầm xuống, lát sau Lâm Thăng mới ngẩng đầu lên :




      - Hay là thế này, chúng ta mang ngân phiếu hai triệu , rồi lấy ngân phiếu triệu ở Khoa Mỹ về, như thế chẳng phải để triệu ở chỗ họ rồi sao?




      Tôi đập bàn, :




      - Đúng lắm, đúng là Lâm tổng thông minh, hổ danh là học viên MBA.




      Lâm Thăng chiều nay các bạn học cùng lớp MBA của tới công ty tham quan, tôi lập tức với vẻ khoa trương:




      - Được thôi, hoan nghênh, hoan nghênh! Cầu còn được nữa là, nhân thể để họ dạy bảo thêm đám người bên phòng Bán hàng, tối nay đãi tiệc họ ở Kim Duyệt!




      Lúc ra cửa, Lâm Thăng còn giả bộ tình cờ nhắc tôi:




      - Bộ comple lần trước mua với giá mười tám nghìn tệ ở quảng trường Raffles, chưa thấy mặc lần nào.




      Tôi hiểu ý của , là hôm nay mặc. Sau đó lại đùa:




      - Mà hình tượng của tôi càng có thể phản ánh được sang trọng của còn gì.




      Lâm Thăng xì tiếng:




      - Tôi cần làm thế, nếu ăn mặc quê mùa, người khác cười bạn tôi ra gì.




      Tôi làm mặt hề:




      - Tôi biết rồi, đùa với thôi.




      KHÁCH MBA




      Bạn Lâm Thăng có bốn nam, hai nữ, người nào cũng đeo kính, nam ăn mặc đường hoàng, nữ mặc đúng kiểu công sở, trang điểm đơn giản, thanh tú, nho nhã, nhìn là biết họ có dáng của các quản lý cao cấp của các công ty đa quốc gia, rất giống như những gì tôi nhìn thấy ở phố Wall. Thậm chí tôi còn cảm thấy ánh mắt tôi nhìn thương trường có lệch lạc rất lớn, Trung Quốc phải có những người thế này, chỉ là tôi nằm trong số những người đó, hàng ngày thi thoảng gặp qua mà thôi. Tôi bắt tay rồi trao đổi danh thiếp với họ, sau màn làm quen và ngồi xuống ghế, người đàn ông có mái tóc chải hất ngược về sau, trán hói bóng, kiểu tóc rất giống Michael Douglas lên tiếng trước:




      - Lý tổng, nghe tiếng tăm của từ lâu, Lâm tổng nhắc tới nhiều lắm, thiên tài trong lĩnh vực bán hàng! – Những lời này khiến tôi toát mồ hôi, nếu trước mặt các nhân viên viên sao, nhưng trước những con người tài giỏi này chẳng khác nào dồn tôi vào thế bí? Tôi nhìn danh thiếp của ta, tổng giám đốc chi nhánh công ty tại Quảng Châu của Tập đoàn Kỹ thuật mạng Baba, La Thanh Tài. Tôi bật cười hai tiếng:




      - La tổng, chuyện này tôi dám nhận, các vị ngồi ở đây ai cũng là nhân tài, tôi với Lâm Thăng bình thường trêu nhau vậy thôi.




      Lâm Thăng mỉm cười:




      - Khiêm tốn quá, tôi lòng đấy.




      Tôi lập tức với người bên cạnh:




      - Chẳng phải các cậu có rất nhiều vấn đề cần hỏi sao, còn mau nắm lấy cơ hội?

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Bành Tiền Tiến là người đầu tiên đứng lên, đặt câu hỏi mà suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn chưa tìm được câu trả lời thỏa đáng, lúc trao đổi danh thiếp, tôi nhớ có người làm về thiết bị, nhìn kỹ lại, là tổng phụ trách Bán hàng khu vực Hoa Nam của công ty trách nhiệm hữu hạn Thiết bị điện Đông Môn Tử, Tôn Quốc Ấn. Tôi biết người làm về lĩnh vực thiết bị chắc chắn là cao thủ trong việc dùng người, rất muốn nghe kiến giải của ta, nên chủ động :




      - Có thể mời Tôn tổng giải thích được ?




      - Được, vấn đề gì?- Tôn tổng thoải mái đáp lời. – Thế này nhé, tôi dùng bức tranh để giải thích cho mọi người. – rồi ta vẽ vòng tròn lên tấm bảng trắng sau lưng, trong đó viết chữ “A”, sau đó xung quanh lại vẽ thêm nhiều vòng tròn, trong đó lần lượt viết cấp , cấp dưới, vợ, con, bố mẹ, đồng nghiệp, bạn bè, đối thủ. Ở cái vòng cuối cùng, ta dừng lại chút, viết hai từ: người tình. Quay người lại, ta với Bành Tiền Tiến:




      - Giả sử người cậu là “A”, xung quanh đều là các mối quan hệ của “A”, những thứ bên trong vòng tròn cạnh “A” đều là các tình cảm khác nhau của “A”, trách nhiệm, áp lực, tình thân, tình , phẫn nộ hoặc là dục vọng, trong thế giới này, có ai là độc lập, tình cảm của ta ít nhất cũng phải thuộc trong số những loại , hơn nũa vòng tròn càng , tình cảm bao hàm trong đó càng mãnh liệt, ở đó tất nhiên lối thoát, phải ta có, mà là ta chưa tìm ra. Cậu phải dùng kính lúp để phát ra nó, còn nữa, thậm chí cậu còn phải bồi dưỡng sở thích và hứng thú như của ta, làm được điều này cậu trở thành người bán hàng xuất sắc.




      Giữa chừng lúc vệ sinh, Cảnh Phú Quý tỏ ra khó chịu:




      - Y như Lâm Thăng, toàn bộ giả dối, mặt người dạ thú!




      Tôi :




      - Cậu xem Tôn tổng người ta hay như thế, từ thực tế tới lý luận, có gì là sáo rỗng, dù sao cũng là công ty lớn nên giống chúng ta, cậu phải học theo sở trường của họ, ít nhất cái diện mạo lấp lánh bên ngoài cũng còn hơn vẻ lếch thếch của cậu.




      Cảnh Phú Quý ừm tiếng:




      - Có điều cái gã họ Tôn đó về việc bồi dưỡng hứng thú và sở thích rất đúng, mở đường cho tôi.




      Tôi gật đầu:




      - Thế mới đúng chứ.




      Cuộc họp tiếp tục, Tôn tổng :




      - Lý tổng, chúng tôi rất hâm mộ , cũng .




      Tôi vội vàng xua tay:




      - Thế đâu được, mọi người là công ty tầm cỡ quốc tế, toàn làm những vụ buôn bán hàng tỉ đồng, chúng tôi là công ty , sao dám so sánh.




      Tôn tổng buôn tha, :




      - Nhưng giống nhau, với Lâm tổng đều là ông chủ, bọn tôi chỉ là làm thuê, là đầu gà, là đuôi phượng, áp lực và phương thức tư duy giống nhau, đương nhiên thu nhập càng giống nhau, đúng , Lâm tổng? – ta chuyển ánh mắt sang hướng Lâm Thăng, Lâm Thăng lập tức tiếp lời:




      - Đương nhiên là khác rồi, các người đều ra vào những khách sạn năm sao đẳng cấp quốc tế, máy bay chỉ ngồi khoang hạng nhất, chúng tôi ở khách sạn phải so so lại, chỗ nào rẻ hơn, máy bay cũng phải chọn chuyến nào rẻ nhất, đương nhiên là khác rồi!




      người phụ nữ có vẻ nhịn được nữa:




      - Hây a, bọn tôi tới đây có phải để nghe mọi người khen ngợi nhau đâu, Lâm tổng, cũng đừng khiêm tốn quá, yên tâm, chúng tôi “chém” hôm nay đâu, các đúng ?




      Điều này ta đúng, trước mặt đồng tiền và thể diện, Lâm Thăng chọn cái thứ nhất, mục đích câu này chỉ có , đó là tiêu ít tiền, hoặc là mất tiền. Còn tôi chọn vế sau, thứ tôi muốn là cả cảm giác và thể diện, còn về tiền bạc, hết lại kiếm, nếu có tiền, tôi vẫn phải giữ thể diện của mình, Tôn tổng tỏ ra vô cùng thành khẩn:




      - Lý tổng, những lời tôi đều là lòng, chúng tôi làm thuê nên áp lực chắc chắn thể so sánh với , là cao thủ bán hàng, tôi muốn thỉnh giáo vấn đề, cho rằng việc bán hàng trong công ty có phải là quan trọng nhất ? Cảm nhận lớn nhất của khi làm nghề này là gì? – Những câu trang trọng mà vẫn thể chân thành khiến tôi thể trở nên nghiêm túc, người khác coi trọng tôi, tôi thể coi trọng chính mình.




      Ánh mắt của mọi người nhất tề đổ dồn về phía tôi, khiến tôi thấy ngượng ngùng:




      - Chuyện này… Tôn tổng đề cao tôi quá, tôi dám nhận mình là cao thủ, nhưng miễn cưỡng có thể nhận là lăn lộn nhiều trong nghề, còn về bán hàng, đối với những người dựa vào nghề này để kiếm bát cơm như chúng tôi, đương nhiên là quan trọng nhất, tôi tin là với nghề của cũng vậy, cái thời cứ thoải mái ăn của chùa qua rồi. Về bản chất của bán hàng… - tới đây tôi dừng chút, nhớ lại cách lý giải của tôi về hai từ “bán hàng”, thế là lại đem mớ lý luận này ra thao thao bất tuyệt hồi, khiến họ gật đầu như bổ củi:




      - Đúng là tinh túy, Lý tổng, khâm phục, khâm phục.




      Tôi chắp hai tay chào họ:




      - Đa tạ, quá khen rồi.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lúc ăn cơm, Lâm Thăng mở hai chai XO lít rưỡi, tôi gọi Cảnh Phú Quý cùng, mục đích là vì gần đèn rạng, hy vọng nhiễm được tí khí chất cao quý của đám người này. Tôn tổng nâng ly lên đến trước mặt tôi:




      - Lý tổng, tôi thực lòng khâm phục và Lâm tổng, làm ông chủ công ty tư nhân dễ dàng gì, tôi cảm thấy chỉ có làm ông chủ công ty tư nhân mới có thể thể được giá trị của người đàn ông. Trong “Quản Tử” có , sĩ nông công học thương, theo như thứ tự mà , thương nhân xếp cuối cùng, địa vị xã hội thấp nhất, thương nhân dễ bị thương nhất, đây là quan niệm mấy ngàn năm nay của Trung Quốc nên cũng có lý, nhưng xét góc độ khảo nghiệm người đàn ông, thứ tự này hoàn toàn nên đảo lại. Thế nên người tôi khâm phục nhất chính là người làm ông chủ, ông chủ phải ai cũng làm được, tôi thực lòng kính ly!




      Tôi thấy hơi cảm động, cứ như thể hàng trăm năm tìm kiếm cuối cùng cũng tìm được bạn tri , khóe mắt tôi ươn ướt, biết phải gì:




      - Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn vì hiểu chúng tôi! – Sau hơi uống cạn ly rượu, tôi dùng tay lau khóe miệng, bỗng dưng nhớ ra cách giải thích của mình về ba từ MBA, sau đó tôi với Lâm Thăng:




      - Lâm tổng, là khâm phục bạn học của , giờ MBA nên đọc thành “ so được”.(Trong tiếng Trung, đầu của ba từ “ so được” là MBA)




      Tôi uống hơi nhiều, lời bắt đầu ríu vào nhau, lúc xuống lầu, tôi khoát vai Tôn tổng:




      - Người em, tri , tri khó tìm, phải thường xuyên sang chỗ chúng tôi, thăm tôi nhé! Nghe chưa?




      Tôn tổng cũng nắm tay tôi:




      - Nhất định, nhất định, tới Quảng Châu cũng phải gọi điện thoại cho tôi!




      Sau đó tôi vẫy tay:




      - Các em, lên… lên bar Thủy Loan, đêm nay, say về… - Mấy từ cuối cùng gần như là tôi hát lên, từ “về” còn căng cứng, bèn loạng choạng qua đường, tới chỗ lan can ngăn biển ở con đường đối diện, mặc kệ xung quanh có ai qua lại hay , tôi vạch khóa quần ra tè xuống biển, tôi lúc này đúng là “hướng mặt ra biển, cởi quần giải quyết”. Sau hồi tự giễu cợt chính mình, nước tiểu ào ào tuôn ra, dưới ánh đèn neon nhấp nháy của những tòa nhà sau lưng, tôi vạch thành đường cong đầy màu sắc mang theo hơi ấm xuống mặt đường. Tôi ngẩng đầu lên, đối diện là Macao lộng lẫy, cây cầu Hữu Nghị, các khu vui chơi, đường bờ biển uốn lượn, những ánh đèn phát ra ánh sáng đầy màu sắc cám dỗ, trong bóng tối có gì đó như hư ảo. cơn gió thổi tới làm tôi rùng mình, đầu óc tỉnh táo hơn đôi chút. Mười năm trước tôi tới Châu Hải, cũng đứng bờ biển để nhìn về phía trước, tưởng tượng về tương lai, hơn ba nghìn ngày đêm, qua mấy mùa xuân hạ thu đông, tuổi thanh xuân, nhiệt tình, mồ hôi, nước mắt đều rơi ở nơi này. Châu Hải, ngươi là hòn ngọc, tự nhiên, tự tại, trong sáng, cho dù ta ở đây có bao nhiêu niềm vui và chịu bao nhiêu tổn thương, ta cũng trân trọng mọi thứ ta trải qua, ta ngươi hối hận!




      HOÀNG LỰC TẮM SUỐI NƯỚC NÓNG




      Nếu bạn là người thân của tôi, hoặc là từng có ơn với tôi, hoặc chúng ta từng cùng nhau về quê lao động, vậy tôi có thể nhường vụ làm ăn cho bạn, nếu bạn phù hợp với các điều kiện ở , “I’m sorry”, bạn định cho tôi những lợi ích gì?




      Trong khách sạn Hoàng Phi sang trọng, trong quán cà phê mà xung quanh đều chỉ thào to , chiếc sô-pha ở trung tâm thẩm mỹ, thảm cỏ của sân golf cao cấp, từng vở kịch hay được trình diễn, chỉ thay đổi khung cảnh và nhân vật, thứ thay đổi là trình tự và vai diễn, ai câu này ra, nhưng ai cũng từng ám chỉ tới nó.




      - Phi Thăng trở thành đối tác số của Khoa Đạt toàn là nhờ mình Lý tổng, làm việc phóng khoáng! Rất nghĩa khí, giữ chữ tín! Tôi thích người như vậy, giống như gã họ Dư làm bao bì, lần nào ngồi xuống cũng ca thán lợi nhuận ít, ý của chỉ ăn mà thanh toán, mặt dơi mắt chuột, tính toán chi li, loại người này phát tài cũng đáng đời! – Hoàng Lực nâng ly rượu lên khen ngợi tôi trước đám bạn bè, mặt tươi như hoa, nước bọt văng tứ tung, hạt cơm trong miệng bay ra, tạo thành đường vòng cung rất đẹp rồi rơi xuống đúng bát canh bốc khói nghi ngút đặt ở giữa bàn, mọi người đều giả bộ như nhìn thấy, dù sao sau đó cũng chẳng ai đụng đũa vào bát canh đó. Tôi cầm khăn ăn lên lau miệng, trong bụng cười thầm: Đương nhiên rồi, chữ tín có phải bốc phét là ra được đâu, đẳng cấp mời khách của tôi chỉ có cao chứ có thấp, về tiền hoa hồng cũng ở cấp độ 5A, hứa trả cho người ta bao nhiêu bao giờ thiếu xu, mà cũng chậm ngày.




      Triệu Hữu Tài sau bữa ăn quay về công ty đập bàn chửi:




      - Con mẹ nó, lòng người sao đen thế, là hai phần trăm mà còn lấy đống hóa đơn đến đòi thanh toán, trong đó lại còn có cả giấy vệ sinh với bao cao su




      Tôi nghiêm túc chỉ ra:




      - chơi trò tà môn ngoại đạo là đúng, chẳng lẽ thể dựa vào chất lượng và thái độ phục vụ của chúng ta để họ buộc phải mua sản phẩm của mình sao?




      kích động của Triệu Hữu Tài giảm bớt, sau khi bình tĩnh lại, nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, lúc lâu sau mới bắn ra câu:




      - Người em, cậu đúng quá, tôi tin là tôi dựa vào bản lĩnh của cậu có thể làm được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :